1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống khoan thai nơi viễn cổ - Nhục Hương Tứ Dật (Full 49c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 32

      Giản Thanh Vân phát phụ nữ thời này cũng nhiều chuyện thấy sợ, chủ đề đều là về mấy người đàn ông. ngồi bên cạnh vừa nghe vừa nhanh nhẹn thái trái cây.

      Bối Nhĩ ngồi bên cạnh cam lòng: "Giản Thanh Vân, vì sao dám quyết đấu với tôi?"

      Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Bối Nhĩ: "Vì sao tôi lại phải quyết đấu với ?"

      Bối Nhĩ chớp mắt, lập tức :"Đương nhiên là vì Mạt Tư! Đến cả dũng khí để quyết đấu với tôi cũng có, làm sao xứng đôi với !"

      "Nếu bởi vì tôi muốn quyết đấu với vứt bỏ tôi, tôi còn muốn để làm gì?" Giản Thanh Vân hỏi lại, hiểu cách nghĩ cách nghĩ của phụ nữ thế giới này.

      Rốt cục Bối Nhĩ cũng gì nữa.

      Giản Thanh Vân biết ta vẫn chưa buông tha đâu, cũng biết chắc chắn ta cầu ái với Mạt Tư.

      Thầm thở dài, cảm thấy Mạt Tư tuyệt Bối Nhĩ. Còn nếu cự tuyệt Bối Nhĩ, vậy điểm tác dụng cũng có, bằng dẫn theo tiểu Bạch đến nơi khác sống còn hơn. Có gian tùy thân, ở bất cứ địa phương nào cũng có thể sống tốt! Hoàn toàn cần phụ thuộc vào ! (#mèo: cút khỏi bộ lạc = ='! editor tôi quyết định ghét .)

      Đến buổi chiều, mấy người phụ nữ vào trong rừng hái quả dại và cắt cỏ lông cũng trở lại. Mọi người cùng nhau đem quả dại cắt phơi khô. Trời nhá nhem tối, Giản Thanh Vân trở về nhà bắt đầu nấu đồ ăn.

      Trong gian có đồ ăn tươi mới và quả dại, lấy ra chút, sử dụng mỡ động vật để xào rau, lại nấu canh trứng cà chua. Trứng là hôm qua Mạt Tư về. Sau đó bắt đầu nướng thịt đống lửa.

      Sau khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, Mạt Tư và tiểu Bạch cũng trở về. Mạt Tư còn cầm về hai con mồi còn sống. Giản Thanh Vân ném tụi nó vào bên trong hàng rào. Sau đó ném con mồi của của tiểu Bạch vào trong gian, trong gian bây giờ chất rất nhiều con mồi rồi, toàn là con mồi của tiểu Bạch.

      Bây giờ mấy đứa bé cũng đến đây ngủ nữa, đại khái là vì đêm qua Mạt Tư cho tụi nó vào nhà.

      Giản Thanh Vân và Mạt Tư bưng bát ngồi trước cửa nhà ăn tối, nhìn thấy phía xa hình như Bối Nhĩ cãi nhau với người đàn ông.

      biết người đàn ông kia, chính là chồng tại của Bối Nhĩ, chỉ là biết ta tên gì thôi.

      Mạt Tư cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Bối Nhĩ và người đàn ông kia, quay đầu hỏi Giản Thanh Vân: "Bọn họ sao vậy?"

      Giản Thanh Vân lắc lắc đầu, bày tỏ mình biết. Bất quá cũng đoán được đại khái.

      Mặc dù Bối Nhĩ cãi nhau với người đàn ông kia nhưng mọi người cũng tiến lên vây xem, chỉ ngồi xổm trước cửa nhà mình nhìn bọn họ.

      Giản Thanh Vân tựa hồ nghe được phía xa xa người đàn ông kia chất vấn Bối Nhĩ: "Vì sao? Em xem trọng tên đàn ông khác rồi hả?"

      biết là vô ý hay cố ý mà Bối Nhĩ nhìn về phía Mạt Tư, gật gật đầu.

      Người đàn ông kia càng thêm tức giận: "Là thằng nào?"

      Bối Nhĩ cũng rất thành mà trả lời: "Tôi thích Mạt Tư rồi, cho nên , được ngủ cùng tôi trong căn nhà này nữa!"

      Tất nhiên Mạt Tư cũng nghe thấy lời Bối Nhĩ , mờ mịt nhìn Giản Thanh Vân hỏi: "Thanh Vân, sao lại thế này?"

      Giản Thanh Vân còn chưa kịp trả lời Mạt Tư người đàn ông kia nổi giận đùng đùng chạy tới: "Mạt Tư, tôi muốn quyết đấu với cậu!"

      Giản Thanh Vân hai tay gắt gao bưng chặt cái bát canh cà chua trứng, trong lòng bàn tay lại thấm ra tầng mồ hôi mỏng. có chút khẩn trương, sợ Mạt Tư đồng ý trận quyết đấu này.

      Mạt Tư nhìn Giản Thanh Vân, tựa hồ nhìn thấy bất an của , liền vươn tay xoa đầu phen, lúc này mới ngẩng đầu với người đàn ông kia: "Môn Đạt, tôi cự tuyệt quyết đấu cùng cậu!" chỉ quyết đấu vì người quan tâm.

      Môn Đạt chớp mắt, quay đầu nhìn Bối Nhĩ. Bối Nhĩ cau mày, bộ dáng rất bất mãn.

      Trái lại Giản Thanh Vân nhàng thở ra, cúi đầu nhếch miệng cười, tâm tình tồi tệ kéo dài từ chiều đến giờ cuối cùng cũng tốt lên. ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Mạt Tư, cười : "Mạt Tư. . . . ."

      Mạt Tư nhìn tiếng, sau đó tiếp nhận cái bát trong tay , cũng thèm nhìn Môn Đạt và Bối Nhĩ ở phía đối diện.

      Mạt Tư đem bát rửa sạch, Giản Thanh Vân cũng theo ra bờ hồ chải đầu. Dưới tình hình chung thường đến hồ nước trong gian chải đầu, nhưng cũng có đôi khi theo Mạt Tư tới hồ nước phía sau bộ lạc để chải.

      Bối Nhĩ ngơ ngác đứng trước cửa nhà gỗ, nhìn Mạt Tư và Giản Thanh Vân ở phía xa, bàn tay nắm chặt lại. Môn Đạt đứng bên cạnh nhìn Bối Nhĩ cái, muốn lại thôi, rốt cuộc vẫn nắm tay Bối Nhĩ về căn nhà gỗ của mình.

      "Bối Nhĩ, đối xử tốt với em. Mạt Tư buông tay người phụ nữ kia đâu." Môn Đạt dắt tay Bối Nhĩ trở về nhà gỗ, sau đó vào trong bưng thịt nướng ra đưa cho ta.

      Bối Nhĩ yên lặng nhận lấy thịt nướng, từ từ bắt đầu ăn.

      Giản Thanh Vân xem chuyện này như khúc nhạc đệm, mỗi ngày vẫn cùng hái quả dại, cùng cắt cỏ lông với mọi người. Mỗi lần nhìn thấy Bối Nhĩ cũng gì, tuy nhiên cũng còn địch ý như trước. thấy mọi người của thế giới này rất đơn thuần, mang thù, hơn nữa và Bối Nhĩ cũng có thù hận gì.

      cơ bản mỗi ngày có thể xây được hai căn nhà gỗ, bây giờ bộ lạc có khoảng hơn trăm căn nhà gỗ rồi, mỗi cặp vợ chồng đều ở căn, còn thừa hơn bốn mươi căn mấy người đàn ông độc thân cùng chen chúc mà ở.

      Mạt Tư lại đề nghị chỉ cần năm mươi người ở lại xây nhà gỗ, còn lại toàn bộ đều săn thú để lưu trữ cho mùa đông.Tất cả mọi người đều đồng ý. Trong bộ lạc có khoảng hai trăm người đàn ông, tất cả đều thay phiên nhau xây nhà.

      Mấy ngày nay đến thời điểm ngủ, Giản Thanh Vân thường gối lên cánh tay Mạt Tư, Mạt Tư ôm eo . Ban đầu còn chưa quen lắm với động tác thân mật này, nhưng mấy ngày sau cũng quen dần. Mà mấy ngày nay Mạt Tư đều có đụng chạm vào . thấy nhíu mày, trong miệng lại than thở cái gì đó, hỏi cái gì chỉ nhếch miệng cười.

      Giản Thanh Vân thấy đụng chạm mình cũng nhàng thở ra. Đối với việc vợ chồng tuy chán ghét nhưng cũng thích, có thể tránh tận lực tránh cho rồi.

      Vài ngày sau, sau khi hai người ăn tối xong, Mạt Tư tới bên hồ nước rửa chén, Giản Thanh Vân cũng theo để chải đầu.

      Mạt Tư vừa rửa bát đũa vừa quay đầu nhìn Giản Thanh Vân bên cạnh.

      Dưới ánh trăng, Giản Thanh Vân thấy ánh mắt của Mạt Tư chuyên chú mà lại cực nóng.

      Sắc mặt của đỏ ửng, dùng khăn lau khô nước mặt, với Mạt Tư: "Trời tối rồi, chúng ta sớm trở về nghỉ ngơi thôi."

      Mạt Tư ừ tiếng, hai người cùng nhau trở về căn nhà gỗ .

      Bây giờ trong nhà chỉ có hai người bọn họ ngủ, tiểu Bảo ở chung với Ni, mấy đứa bé trai ở chung với mấy người đàn ông độc thân.

      Giản Thanh Vân treo khăn mặt lên sợi dây thừng được làm ra từ sợi mây, dọn dẹp đơn giản lại căn phòng. Trong quá trình làm việc, Mạt Tư vẫn nhìn chằm chằm, thậm chí có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng phía sau lưng.

      Vừa mới nằm xuống, Mạt Tư lập tức xoay người nằm đè lên người , kinh hãi a tiếng, Mạt Tư lại dùng miệng chặn miệng lại, hai tay cũng bắt đầu an phận.

      Trong đầu Giản Thanh Vân trống rỗng, mấy ngày nay trong kỳ nguy hiểm, tuyệt đối thể phát sinh quan hệ với . Nghĩ tới đây, mạnh mẽ bắt lấy bàn tay an phận của Mạt Tư, thở dốc : "Mạt Tư, hôm nay được!"

      Mạt Tư cũng để ý đến kháng nghị của , tay cố định lại hai tay của .

      Mạt Tư vén quần áo của lên, Giản Thanh Vân có thể cảm nhận được da tuyền đến cảm giác man mát, toàn thân liền nhịn được mà run rẩy: "Mạt Tư, dừng lại." còn chưa chuẩn bị tốt tư tưởng để mang thai.

      Tựa hồ cảm giác được run rẩy, Mạt Tư ngẩng mặt nhìn , chân mày cau lại, trong mắt là nồng đậm bất mãn.

      "Mạt Tư, mấy ngày nay được." Giản Thanh Vân lặp lại lần nữa, giọng điệu kiên định.

      Cực đại phía dưới khiến có chút run rẩy kinh hãi, rất sợ để ý đến phản đối mà cường ngạnh muốn .

      biết trải qua bao lâu, đến khi Giản Thanh Vân cứ nghĩ cứ thế mà tiến vào, lại xoay người nằm nghiêng bên cạnh , trong mắt mang theo khó hiểu và tức giận.

      Giản Thanh Vân thở phào nhõm, cuống quýt sửa sang lại quần áo.

      Mạt Tư nghiêng đầu nhìn về phía cửa nhà gỗ, để ý tới Giản Thanh Vân nằm bên cạnh. dùng hành động cho biết: tức giận!

      Giản Thanh Vân có chút buồn rầu, phải là muốn, chỉ là bây giờ còn chưa muốn sinh con. Bây giờ bộ lạc còn chưa có ổn định, mà cũng chưa chuẩn bị tốt tư tưởng làm mẹ.

      Thầm thở dài, kéo kéo chăn da thú người đắp cho mình và Mạt Tư, biết qua bao lâu mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Trong mơ màng, cảm giác có người nhàng nâng đầu mình gối lên cánh tay, bên hông cũng có cánh tay gắt gao ôm chặt lại.

      mơ mơ màng màng thở dài, trở người lại, đầu cọ xát vào vòm ngực ấm áp ấy, nhếch nhếch khóe miệng, lại nặng nề ngủ say.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, bên ngoài mưa như trút nước. Hôm nay mọi người chặt cây xây nhà gỗ mà toàn bộ ra ngoài săn thú.

      Trời mưa rất lớn, là trận mưa lớn nhất từ khi tới thế giới này.

      May mà mỗi khi trời tối đều cất quả dại và thịt khô vào trong hầm ngầm, cho nên bộ lạc tổn thất chút lương thực nào. Trái lại mấy con thỏ có vẻ chịu nổi mưa to gió lớn, Giản Thanh Vân thừa dịp ai chú ý liền thu nó vào trong gian, còn mấy con thú thân thể to lớn cần phải lo lắng rồi.

      Mưa to mấy ngày liền. Hai ngày nay tiểu Bạch đều ra ngoài săn mồi mà ru rú trong căn lều cỏ Giản Thanh Vân và mọi người dựng lên. nhiều ngày nay tiểu Bạch ngừng nhìn về phía núi đá bên kia, Giản Thanh Vân biết tới cùng là nó nhìn cái gì.
      Phương Lăng, Fuu, Andrena3 others thích bài này.

    2. dungmuoimuoi

      dungmuoimuoi New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      9
      Truyen hay . Co Ken nha ban
      Ko bjet GTV song o do nhu the nao nua, . Ma strong truyen mjnh thjch nhat la tieu Bach =D

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 33

      Bởi vì trời mưa nên mấy ngày nay con mồi ít hơn trước rất nhiều. Tiểu Bạch vẫn cứ ru rú trong lều cỏ, nâng cái đầu to đùng mà nhìn về phía núi đá bên kia. Mấy ngày nay tiểu Bạch cũng ăn nhiều lắm, ít nửa so với trước kia.

      Lều cỏ nằm sát bên cạnh nhà gỗ của Giản Thanh Vân. Mấy ngày nay mưa to, phụ nữ trong bộ lạc cũng ra ngoài hái quả dại nữa mà bắt đầu đem da thú dự trữ ra may. Vì trời mưa nên nhiệt độ khí bắt đầu hạ thấp, Giản Thanh Vân lấy áo lông ra mặc, nhưng những người phụ nữ trong bộ lạc cũng vẫn để trần nửa người như cũ. biết trước khi bước vào mùa đông họ vẫn chưa mặc váy da thú chống lạnh.

      Phụ nữ trong bộ lạc chia làm mấy tổ, ngồi vây quanh bên trong nhà gỗ, vừa may da thú vừa cười với nhau.

      Giản Thanh Vân chăm chỉ may váy da thú. chọn đều là mấy bộ da lông rất dày. Mạt Tư cũng chỉ có bộ y phục mùa động, mà lại còn quá dày. Có bộ đồ mùa đông này năm nay Mạt Tư cần chịu lạnh nữa. cũng may thêm mấy cái chăn da thú, da lông của bộ lạc cũng nhiều lắm, mỗi người tối đa được có cái. May mà trong gian của còn rất nhiều da thú, đều là da của mấy con mồi tiểu Bạch bắt về, dùng để may chăn đắp qua mùa đông.

      "Giản Thanh Vân, điều Bối Nhĩ sao?"

      Khi Giản Thanh Vân chuyên tâm may áo a thú, chợt nghe thấy đối diện có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có chút khó hiểu: "Cái gì?"

      Người chuyện chính là vợ của Đại Phỉ, biết, cũng nhớ người này tên Giai.

      Giai lặp lại câu hỏi vừa nãy lần nữa: "Giản Thanh Vân, điều Bối Nhĩ có đúng ?"

      " ấy cái gì?" Giản Thanh Vân nhìn thoáng qua Bối Nhĩ bên cạnh Giai, vừa rồi ta cái gì.

      Giai cười cười, tay vuốt ve cái bụng nhô lên: "Bối Nhĩ , trước kia Đại Phỉ cầu ái với rồi."

      Giản Thanh Vân cười cười, kim xương trong tay cũng dừng lại: "Ừ, khi đó trong bộ lạc chỉ có vài người phụ nữ, tôi cũng vừa mới đến bộ lạc. Tôi nghĩ trong trường hợp phụ nữ vô cùng thưa thớt cầu ái là chuyện cực kỳ bình thường. Hơn nữa, tôi đáp ứng cầu ái của ."

      Giai cười cười, quay đầu nhìn Bối Nhĩ ngồi bên cạnh, trong mắt có ý tứ trách cứ.

      Giản Thanh Vân cầm áo khoác da thú để ở phía sau, mở miệng : "Tôi ra ngoài nhìn tiểu Bạch chút." xong đứng dậy ra cửa.

      Bên ngoài trời vẫn mưa to, bước vào trong lều cỏ, nhìn thấy tiểu Bạch vẫn nằm ngủ ngon lành.

      Nghe thấy tiếng động, tiểu Bạch giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Giản Thanh Vân, lúc này mới lại cúi thấp đầu tiếp tục ngủ.

      Lều cỏ rất lớn, tiểu Bạch ngủ bên trong hề bị mưa tạt, tùy ý ngồi xuống bên người tiểu Bạch, xoa xoa cái đầu to đùng của nó: "Tiểu Bạch, sao mấy ngày nay nhìn mày phờ phạc rũ rượi vậy?"

      đầu tiểu Bạch gồ lên hai khối u, cũng quá lớn, mỗi lần xoa đầu nó thích nhất là sờ soạng hai khối u này. Bây giờ biết tiểu Bạch cũng phải chó mà là con thượng cổ mãnh thú, đây đều là Mạt Tư cho biết. Nhưng cũng liên quan gì, tin tưởng tiểu Bạch tổn thương mình.

      Hình như tiểu Bạch được xoa đầu cực kỳ thoải mái, nó cúi đầu khẽ gầm gừ hai tiếng.

      Giản Thanh Vân cười tít mắt, nhưng trong lúc tiếp tục đùa cùng tiểu Bạch đột nhiên tiểu Bạch đứng lên, lông lá toàn thân đều dựng đứng hết lên, hướng về nơi xa bắt đầu rống lên.

      thanh còn dịu ngoan như dĩ vãng, giống như là gặp phải kẻ thù, tiếng rống tràn ngập khẩn trương và bất an.

      Giản Thanh Vân vội vàng đứng lên, hề nghĩ ngợi mà nâng tay vuốt ve đầu tiểu Bạch, vừa thấp giọng an ủi: "Tiểu Bạch mày làm sao vậy? Tiểu Bạch ngoan nha. . ."

      Mấy người phụ nữ trong nhà gỗ nghe tiếng rống nhảy dựng, vội vàng mở cửa nhà gỗ nhìn qua phía lều cỏ, đến khi thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của tiểu Bạch bị dọa .

      Ni cũng bắt đầu lo lắng cho Giản Thanh Vân: "Giản Thanh Vân, mau trở về ! bây giờ tiểu Bạch rất nguy hiểm." Các ấy chưa bao giờ nhìn thấy tiểu Bạch như vậy, họ rất sợ lỡ như tiểu Bạch phát dại lên liền há mồm táp Giản Thanh Vân phát.

      Giản Thanh Vân lại chắc chắn tiểu Bạch thương tổn , cũng khẳng định tiểu Bạch có nguyên nhân của nó. Giản Thanh Vân nhìn Ni lắc lắc lắc đầu, yên lặng đứng bên người tiểu Bạch rống vang.

      Ước chừng phút sau tiểu Bạch mới ngừng rống.Mấy người phụ nữ trong nhà gỗ thấy tiểu Bạch hết dựng lông tức giận nữa mới thở phào nhõm, đều xoay người tiếp tục làm công việc mình còn dang dở.

      Giản Thanh Vân cũng nhàng thở ra, qua xoa xoa đầu tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, rốt cục mày bị sao vậy?"

      Tiểu Bạch gầm tiếng trầm thấp, lười biếng nhắm mắt lại.

      ngồi bên đợi đến khi tiểu Bạch truyền đến tiếng hít thở đều đặn mới đứng dậy quay về căn nhà .

      Nhóm người bắt đầu hỏi có chuyện gì xảy ra với tiểu Bạch, lắc lắc đầu bày tỏ bản thân cũng biết, lần này tiểu Bạch quá bất thường rồi.

      Họ nhìn thấy tiểu Bạch lại ngủ, lúc này mới tiếp tục làm việc. Trái lại Bối Nhĩ ngẩng đầu nhìn Giản Thanh Vân, cười : "Giản Thanh Vân, trước kia sống ở đâu? Sao chúng tôi chưa từng thấy qua mấy thứ che đậy người vậy?"

      Giản Thanh Vân cười cười: "Quần cư trước kia của tôi cũng khác với của mọi người." trả lời vì sao quần áo mặc người bất đồng với người khác.

      Hứng thú của mọi người đều bị Bối Nhĩ khơi dậy, bắt đầu ríu rít.

      "Đúng á, người là cái gì vậy Giản Thanh Vân? Sờ sờ thoải mái nha."

      Có vài người bắt đầu sờ lên quần áo của rồi.

      "Vì sao nửa người của cũng che vậy Giản Thanh Vân? Vì sao nhìn rất khác với bọn tôi vậy?"

      "Vật mặc cũng là lột xuống từ người con vật hả Giản Thanh Vân? Sao bọn tôi chưa nhìn thấy con vật nào như vậy?"

      "Giản Thanh Vân. . . . "

      Giản Thanh Vân chỉ là ngẩng đầu nhìn bọn họ cười cười, gì, trả lời mấy vấn đề này được.

      Mấy người bọn họ hỏi được cái gì liền chuyển qua vấn đề khác, hình như là đàm luận về quần cư trước kia của Vưu Bỉ.

      Giản Thanh Vân tham gia vào, chỉ làm tiếp chuyện của mình.

      Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, vang lên tiếng đồm độp, hôm nay là ngày thứ tám rồi mà mưa còn chưa có dấu hiệu dừng lại.

      Đợi đến khi trời tối, mấy người phụ nữ liền ai về nhà nấy, Giản Thanh Vân cũng bắt đầu làm cơm tối.

      Trời hơi se lạnh, nấu nồi sườn heo, đến khi chín rắc lên mặt chút muối ăn. Bây giờ muối ăn cũng chỉ còn có ba cái vỏ dừa, những người khác cũng cần muối ăn để nấu này nọ, đa phần họ đều uống máu tươi. Giản Thanh Vân uống nổi thứ đó, mặc dù nó có vị mặn nhưng lại nồng nặc vị máu tươi.

      Mạt Tư cũng thường xuyên uống canh máu, cách vài ngày chuẩn bị cho nồi.

      Sức ăn của Mạt Tư rất lớn, lại nướng con nhím trọc, loại nhím này nhiều thịt mỡ, Mạt Tư rất thích.

      Đến khi sắc trời tối hẳn, mấy người đàn ông mới trở về.

      Giản Thanh Vân nhìn cả người Mạt Tư ướt đẫm liền vội vàng kéo vào trong nhà, kéo xuống chiếc khăn treo dây thừng, xoa xoa mái tóc ướt đẫm của .

      "Ướt hết rồi này, mau thay da thú ra ." đưa chiếc khăn cho , lại lấy chiếc váy da thú khác đưa cho .

      Mạt Tư trực tiếp cởi váy da thú người xuống, Giản Thanh Vân vừa xoay người lại liền thấy Mạt Tư ở truồng. Mặc dù thấy nhiều lần nhưng vẫn nhịn được mà đỏ mặt. Từ lần trước cự tuyệt , Mạt Tư đến tối vẫn muốn cùng triền miên phen. Giản Thanh Vân sợ mang thai nên mỗi lần đều từ chối .

      Mỗi lần như vậy Mạt Tư đều thở phì phì xoay người thèm để ý tới nữa, nhưng chỉ đến nửa đêm là lại ôm vào lòng chặt.

      Ngược lại là khi kì nguy hiểm qua , Giản Thanh Vân cho phép đụng vào người mình lại đụng. cảm thấy hình như có chút mất mát.

      Nhìn thấy bộ dạng khó xử của , Mạt Tư nhịn được mà nở nụ cười, kéo bả vai Giản Thanh Vân qua rồi đặt lên má nụ hôn, lúc này mới nhận lấy váy da thú của mà quấn lại.

      Giản Thanh Vân thừa dịp quấn da thú vội vàng chạy ra ngoài, múc hai chén canh xương bưng vào.

      Bếp nấu cơm được dựng bên trong lều cỏ của tiểu Bạch.

      Giản Thanh Vân ăn hai chén canh xương, Mạt Tư ăn chén canh và ăn hết con nhím trọc, cuối cùng chỗ thịt nhiều mỡ nhất của nó cường ngạnh đút cho Giản Thanh Vân ăn, cứ thế trực tiếp nuốt xuống,

      Khi ăn cơm, dùng đũa, còn Mạt Tư uống xong nước canh trực tiếp dùng tay bốc cục xương gặm. Cũng phải chưa từng dạy dùng đũa, chỉ có điều dạy thế nào cũng được, cho nên mỗi lần đều tay bốc thức ăn.

      Mưa to mấy ngày sau dừng lại, toàn bộ nhà gỗ cũng xây xong rồi, mấy người phụ nữ cũng bắt đầu ra ngoài hái quả dại và cắt cỏ lông.

      Giản Thanh Vân nhìn căn nhà gỗ hơi bừa bộn, suy nghĩ tí, rồi nhờ mấy người đàn ông làm giùm cái giường giản dị và cái bàn . Giường chỉ cao tới đầu gối của , chỉ tốn chút thời gian làm xong giường và bàn . vui rạo rực cảm ơn bọn họ rồi kéo chiếc giường và bàn của mình về.

      lại tiêu phí hồi lâu thời gian để đan cái nệm lớn bằng rơm mềm, bên trong còn nhồi cỏ lông mềm mại.

      Cửa lớn của nhà gỗ nằm ở phía nam, cửa sổ nhìn ra phía bắc. Chỉ cần thời tiết quang đãng mở cửa sổ ra. Giường gỗ kê sát trong góc nhà, bên trải nệm rơm dày, nệm rơm lại trải tấm thảm da thú, rất sạch .

      Cái bàn đặt cạnh đầu giường, bàn bày biện vỏ dừa để uống nước và chút quả dại.

      Bàn ăn cơm là bàn đá để ở giữa nhà. Bên trong nhà gỗ mặc dù đồ đạc nhiều lắm nhưng nhìn rất gọn gàng sạch . Chỉ có điều nền đất được như ý, mấy ngày hôm trước trời mưa tầm tã nên bây giờ mặt đất vẫn còn ẩm ướt. May mà thế giới này cũng nhiều mưa, từ khi tới đây cũng chỉ thấy qua vài trận mưa, mà cũng chỉ có lần này là mưa lâu như vậy, ước chừng kéo dài cả nửa tháng.

      Giản Thanh Vân nhìn căn nhà gỗ ấm áp lên ít, trong lòng bỗng tồn tại cảm giác như ở nhà, căn nhà của và Mạt Tư !

      Sau khi Mạt Tư trở về, nhìn thấy căn nhà rực rỡ hẳn lên, hai mắt tỏa sáng, cười tít mắt mà nhìn Giản Thanh Vân.

      Hai người ăn cơm tối xong liền nghỉ ngơi, Giản Thanh Vân cũng bận bịu ngày trời, vì thế hai người ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.

      Đến sáng hôm sau khi tỉnh lại bàn cạnh giường để sẵn canh thịt nóng hôi hổi rồi, còn có cả quả trứng to bằng nửa cái đầu , vỏ trứng nứt ra khe hở, lộ ra lòng trắng trứng mềm mịn, có lẽ là luộc trong thời gian quá lâu nên bị nứt vỏ.

      Sung sướng ăn hết bát canh thịt và cả quả trứng, lại lười biếng tiến vào gian rửa bát vỏ dừa, thuận tiện ngắt bó rau dại, chuẩn bị nấu canh rau nấm buổi tối. Trong gian còn đống lớn nấm khô, đều là trước đây hái ở Thạch Sơn.

      Bây giờ tiểu Bạch quá lớn, cũng chưa thể vào gian tùy thân của được, ít nhất là còn trong bộ lạc thể cho nó tiến vào.

      Ở trong gian nhìn hồ nước trong suốt, nghĩ nên đến hồ nước phía sau bộ lạc bắt mấy con cá thả vào đây nuôi, như vậy đến mùa đông là có cá ăn rồi.

      Người trong bộ lạc rất ít khi ăn cá, Giản Thanh Vân cũng biết nguyên nhân vì sao, có lẽ là vì họ cảm thấy ăn cá phải nhả xương quá phiền toái rồi.
      Phương Lăng, dungmuoimuoi, B.Cat2 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 34

      là làm, liền lập tức lắc mình ra khỏi gian, dẫn tiểu Bạch chạy tới hồ nước phía sau bộ lạc. May là công việc trong bộ lạc cũng nhiều nên phụ nữ trong bộ lạc cũng để ý đến vắng mặt của .

      Từ khi hết mưa tiểu Bạch tốt hơn rất nhiều, bắt đầu vui vẻ hẳn lên. Giản Thanh Vân suy đoán biết có phải vì tiểu Bạch thích trời mưa hay , trước đây khi trời mưa nhìn tiểu Bạch cũng rất cáu kỉnh.

      Bên ngoài trời nắng to, gió thổi vào mặt còn mang theo mùi cỏ xanh thơm ngát.

      Hứng thú dạt dào tới bờ hồ, Giản Thanh Vân lại trợn tròn con mắt. có lưới đánh cá, càng có cần câu, nên làm sao bây giờ?

      Quay đầu nhìn tiểu Bạch, thấy nó bộ dạng ham muốn nhảy xuống, liền : "Tiểu Bạch, hay là mày xuống bắt vài con lên , lát nữa tụi mình cùng nướng cá ăn nha?" Nhớ lại hương thơm ngào ngạt có vị mằn mặn của cá nướng, nước miếng liền trào ra lai láng rồi.

      Theo thói quen tiểu Bạch liếc cái mang theo ý tứ khinh thường: cả ngày chỉ biết có ăn ăn ăn! Bất quá tiểu Bạch vẫn thỏa mãn nguyện vọng của , bùm phát nhảy vào trong hồ nước.

      Qua phút đồng hồ mà tiểu Bạch vẫn chưa lên, Giản Thanh Vân bắt đầu lo lắng, tiểu Bạch xảy ra chuyện gì chứ? "Tiểu Bạch, tiểu Bạch. . ." Hướng tới hồ nước gọi hai tiếng, mặt hồ vẫn gợn sóng, bắt đầu phát hoảng, chẳng lẽ tiểu Bạch bị nghẹn chết dưới đáy hồ?

      Trong khi chuẩn bị nhảy vào trong hồ tiểu Bạch mạnh mẽ lao ra khỏi mặt nước, trong miệng còn ngậm con cá dài ước chừng mét. (#mèo: mẹ cha ơi, ước gì mình sở hữu con *nước miếng lai láng* )

      To quá trời! Giản Thanh Vân trợn mắt há mồm ngạc nhiên.

      Trong ánh mắt ngu ngơ của Giản Thanh Vân, tiểu Bạch ngậm con cá lớn trong miệng bước lên bờ.

      CÁ lớn còn chưa chết cứ dãy đành đạch bờ. Giản Thanh Vân nghĩ ngợi cầm tảng đá mặt đất đập vào đầu con cá khiến nó "ngất xỉu", sau đó xoa xoa đầu tiểu Bạch, cười tít mắt : "Tiểu Bạch, mày giỏi ghê, nhưng lần sau bắt mấy con be bé thôi nha."

      Tiểu Bạch gầm gừ tiếng rồi lại nhảy xuống nước.

      Nhìn con cá lớn mặt đất, chắc phải to chừng mấy chục cân. Lấy con dao găm tùy thân ra, bắt đầu xử lý con cá lớn. Đến khi làm được nửa tiểu Bạch quăng vài con cá lên bờ, mỗi con đều to chừng hai cân.

      Thấy bọn cá nhảy đành đạch bờ, đành phải quăng tất cả chúng vào trong gian, chính mình cũng dẫn tiểu Bạch vào theo. thả cá vào trong hồ nước rồi tiếp tục làm cá lớn.

      Qua nửa tiếng sau làm xong cả con cá, tất cả đều được cắt thành từng khối, ướp chút muối rồi phơi nắng trong gian.

      Đầu cá cũng được ướp lớp muối mỏng, cả bong bóng cá và trứng cá cũng bị vất , chuẩn bị buổi tối nấu canh đầu cá ăn. (#mèo: đây chính là cực hình khi edit. . cá ơi. .)

      Hôm nay thu hoạch tệ, sau khi xử lý tốt cá lớn, Giản Thanh Vân liền dẫn tiểu Bạch ra ngoài.

      Thức ăn buổi tối chính là đầu cá, bong bóng cá và trứng cá, tuy có gia vị nào khác ngoài muối ăn nhưng hương vị lại rất ngon, Mạt Tư ăn liền hai bát.

      Bây giờ là tháng thứ ba của mùa thu, Giản Thanh Vân vẫn như cũ mặc bộ áo tay dài, bên ngoài mặc áo khoác. Cũng phải là quá lạnh, khi mới tới thế giới này cũng là loại nhiệt độ này. nhớ qua ba tháng sau mới tới mùa đông. Xem ra mùa thu và mùa đông đều dài sáu tháng như nhau, bọn họ còn ba tháng nữa để chuẩn bị lương thực cho mùa đông, hẳn là đủ cho mọi người an ổn qua mùa đông giá buốt.

      Sáng hôm sau tỉnh dậy, Giản Thanh Vân cảm thấy cỗ nhiệt khí quen thuộc trào ra dưới thân, đến kinh nguyệt rồi. Mạt Tư săn thú, bàn gỗ bày biện đồ ăn sáng cho , là khối thịt nướng và chén canh rau nấm nóng hổi.

      Tiến vào trong gian thay đồ, đeo băng vệ sinh, lúc này mới ăn sáng.

      biết có phải thân thể cường tráng lên hay mà bây giờ mỗi khi tới kì kinh nguyệt cũng còn đau bụng như trước nữa. Ăn sáng xong, lấy quần bẩn ra bờ hồ giặt rồi dẫn tiểu Bạch dạo trong rừng rậm kế bên bộ lạc.

      Mặc dù trong bộ lạc dự trữ rất nhiều trái cây, nhưng vẫn nghĩ muốn cất giấu riêng. Quả dại trữ trong gian có thể bảo quản được mấy tháng, như vậy mùa đông này có trái cây tươi mới để ăn rồi.

      xung quanh với tiểu Bạch lúc lâu mới chỉ hái được mấy chục quả dại mà thôi. Quả dại xung quanh đây đều bị phụ nữ trong bộ lạc hái hết rồi, còn lại đều là chút quả bị sót lại. Nghĩ ngợi tí, lại để tiểu Bạch cõng mình sâu vào rừng. Quả nhiên bên trong quả dại rất nhiều, chỉ buổi chiều hái được hơn hai trăm quả dại.

      Tiểu Bạch cũng ăn no, hơn nữa còn dư vài con mồi, ném tất cả con mồi còn dư vào trong gian, tất cả thịt khô trong gian đều là lương thực mùa đông của tiểu Bạch.

      Chớp mắt lại qua tháng nữa, nhiệt độ khí cũng thấp hơn, Giản Thanh Vân cũng mặc thêm cái áo lông nữa.

      Bởi vì thời tiết lạnh hơn nên bên trong rừng rậm có quả dại tươi ngon mọng nước nữa, chỉ còn lại mấy quả khô quắt khô queo rơi xuống thể ăn được. May là trong tháng này, cũng góp được đống lớn quả dại cất trong gian, ăn đến đầu xuân là dư rồi. Thức ăn mùa đông của tiểu Bạch cũng trữ được ít, trong gian còn phơi rất nhiều cá muối. Mỗi ngày tiểu Bạch đều giúp bắt con cá lớn và hơn mười con cá , bởi vậy bây giờ trong gian cá cũng muốn xếp thành núi rồi.

      Chỉ riêng quả dại, rau dại, cà chua, nấm và cá muối trong gian đủ cho và Mạt Tư ăn trong hai tháng rồi, lại thêm lương thực của bộ lạc, màu đông hẳn là phải chịu đói rồi.

      Trong gian vẫn còn chút muối khoáng thạch, có điều
      Giản Thanh Vân biết nấu thành muối ăn cũng được nhiều.
      Lấy chút muối ăn từ trong gian ra, Giản Thanh Vân tới lều cỏ của tiểu Bạch. Tiểu Bạch lười biếng nằm phơi nắng, nhìn thấy Giản Thanh Vân qua liền làm nũng gừ gừ hai tiếng.
      "Tiểu Bạch, tới nếm thử cái này , rồi tìm giúp tao xem chỗ nào có muối khoáng thạch." Giản Thanh Vân vươn ngón tay đến bên miệng tiểu Bạch.
      Tiểu Bạch lè cái lưỡi hồng nhạt ra liếm liếm, sau đó gầm gừ tiếng rồi đứng lên.
      tháng này tiểu Bạch lại lớn thêm ít, cao đến ngực Giản Thanh Vân rồi.
      Tiểu Bạch dùng răng nanh kéo kéo quần áo của Giản Thanh Vân, lại khom người xuống, Giản Thanh Vân hiểu ý nó là muốn leo lên, vì thế vội vàng xoay người leo lên lưng nó.
      Tiểu Bạch cõng chạy nhanh vào trong rừng rậm.
      Tiểu Bạch chạy liên tục hai giờ mới ngừng lại, phía trước lên mảnh đất lớn màu xám trắng.
      Ở đây có muối ăn? Giản Thanh Vân ngồi xổm trước mảnh đất màu xám trắng, vươn ngón tay quẹt đường mặt đất rồi đưa lên miệng liếm, quả nhiên có vị mặn, còn có chút đắng. Lại nhìn kỹ chút, mới phát mặt đất bao trùm lớp tinh thể nho màu trắng, cái này mới đúng là muối ăn?
      Đối với hình thành muối Giản Thanh Vân cũng có nhiều nghiên cứu, chỉ biết trước mắt có thể là muối ăn mà mình thể thiếu rồi.
      Chỉ có điều có chỗ để cất, đành phải dùng là cây hốt những tinh thể muối này cất vào trong gian tùy thân. Những tinh thể màu trắng này vẫn còn rất nhiều tạp chất, khi nấu tan ra còn phải học nước muối rồi mới có thể nấu tiếp để lấy muối ăn.
      hốt cả đống lớn vào trong gian, ước chừng có thể tinh luyện được vài vỏ dừa muối ăn, lúc này mới trở về cùng tiểu Bạch.
      Về đến bộ lạc liền chuẩn bị tinh lọc muối ăn. Chưa có đồ lọc, vì thế đành lấy cái áo may ô trong gian ra để cắt làm vải lọc.
      Trước tiên bỏ tất cả tinh thể muối vào nước nấu sôi, quả nhiên nấu lát tất cả đều tan ra. Sau đó dùng vải áo lọc lại để loại bỏ tạp chất, sau đó tiếp tục nấu sôi. nếm thử nước muối ấy, ặc, mặn muốn chết.
      Rất nhanh sau đó nồi nước muối liền cạn, chỉ còn muối ăn màu trắng bám dưới đáy nồi.
      Hao phí thời gian lâu mới tinh luyện ra được vỏ dừa muối ăn, lại lấy tất cả tinh thể muối trong gian ra nấu mới có thể đựng đầy mười vỏ dừa, đủ cho dùng trong thời gian dài rồi.
      Đợi đến tối khi Mạt Tư trở về, vẫn ngồi mải mê tinh luyện muối ăn. Mãi đến khi nhìn thấy đôi giày da thú của dừng trước mặt mình mới kinh hô tiếng: "Mạt Tư, về rồi, em quên nấu cơm mất rồi. đợi tí để em nấu, nghỉ ngơi trước ."
      Mạt Tư lại tươi cười đầy mặt ngăn cản : " sao đâu, em cứ tiếp tục nấu cái này , để nấu bữa tối cho."
      Lúc này Giản Thanh Vân mới có miễn cưỡng, tiếp tục ngồi xổm xuống xử lý muối ăn của mình. Mạt Tư cũng tới đống con mồi mới bắt được hôm nay lấy con nhím trọc và con gà rừng về, nhanh nhẹn xử lý sạch , lại ướp lớp muối mỏng rồi đem nướng.
      Mùi thịt nướng rất nhanh liền lan tỏa trong khí.
      Giản Thanh Vân vội vàng thu hồi nồi muối ăn cuối cùng sau đó dập tắt bếp lửa.
      Đem vỏ dừa đựng muối ăn để lên bàn đá, tới đống lửa ngồi xuống nhìn Mạt Tư nướng thịt.
      Mạt Tư quay đầu lại nhìn tươi cười: "Đói lắm rồi phải ? Đừng vội tí nữa là ăn được rồi."
      Giản Thanh Vân cười tươi rói gật gật đầu, ừ tiếng.
      Đợi đến khi thịt được nướng chín, bỗng nhiên phía nam truyền đến tiếng ầm ầm. Trong bóng tối, Giản Thanh Vân nhìn thấy đám người về phía bộ lạc.
      "Làm sao vậy? Bọn họ là ai?" Trong lòng Giản Thanh Vân có chút khẩn trương, nhịn được ôm lấy cánh tay của Mạt Tư.
      Mạt Tư theo thói quen xoa xoa đầu : "Đừng lo lắng, nhìn tí, em đợi ở đây đừng đâu." xong, cầm chuỗi thịt nướng trong tay đưa cho Giản Thanh Vân.
      Giản Thanh Vân ừ tiếng, cầm lấy xâu thịt nướng trong tay Mạt Tư, nhìn Mạt Tư cầm cung tên rồi chạy về phía đám người tới đây.
      Khắp nơi trong bộ lạc đều có đống lửa cháy sáng, có thể nhìn thấy đoàn người kia còn cách bộ lạc chỉ trăm mét, đám người rất đông, ước chừng hơn trăm người.
      Mấy người đàn ông trong bộ lạc cũng chạy ra, cũng đều cầm theo cung tên của chính mình.
      Giản Thanh Vân thấp thoáng nghe thấy tiếng trầm thấp của Mạt Tư: "Các ngươi là ai? được tới gần thêm nữa."
      biết chuyện các bị bắt cóc lần trước khiến đàn ông trong bộ lạc đều treo cao cảnh giác, bây giờ nhìn thấy có người xa lạ đột nhiên tiếp cận tất nhiên phải đề phòng. Hơn nữa bọn họ là cả nhóm người, tất nhiên phải càng cảnh giác hơn rồi.
      Phương Lăng, Andrena, linhdiep172 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35

      Giản Thanh Vân nhìn kỹ đám người phía xa kia, thầm nghĩ về sau phải mọi người dựng chiến hào bao quanh bộ lạc, như vậy về sau nếu có xảy ra tình huống đột ngột gì cũng sợ hãi, lại còn có thể ngăn cản dã thú xông vào.

      Tiểu Bạch cũng tới cạnh , nhìn về đám người kia rống lên.

      Giản Thanh Vân vỗ vỗ đầu tiểu Bạch, ý bảo nó yên lặng, lúc này tiểu Bạch mới ngừng rống.

      Phía xa kia, Giản Thanh Vân nghe thấy giọng quen thuộc, giống như từng nghe qua ở đâu đó. "Chúng tôi là người của quần cư khác di chuyển tới, mong rằng có thể thu lưu chúng tôi." Giọng có chút trầm thấp.

      Giọng này rất quen thuộc, Giản Thanh Vân cau mày, tiếp tục lắng nghe.

      "Các người từ đâu đến?" Đây là giông của Mạt Tư.

      "Chúng tôi đến từ Thạch Sơn, núi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vì thế chúng tôi buộc phải di chuyển." Vẫn là giọng trầm thấp vừa rồi.

      Phụ nữ trong bộ lạc bắt đầu ríu rít thảo luận.

      "Tôi nghe giọng này quen lắm, hình như là giọng của Vưu Bỉ phải."

      "Tôi cũng nghe thấy giống giọng , hay là chúng ta qua nhìn cái ."

      Giản Thanh Vân cau mày, ra là Vưu Bỉ, chả trách thấy giọng quen quen, thế mà nhớ ra là ai. Nhưng mà sao quần cư của bọn họ lại có thể di chuyển tới đây? Bây giờ bọn họ chỉ còn lại hơn trăm người, tới cùng là xảy ra chuyện gì ?

      Mạt Tư và đàn ông trong bộ lạc đồng ý cho bọn Vưu Bỉ vào trong bộ lạc.

      Đoàn người Vưu Bỉ nhìn hàng loạt nhà gỗ mới lạ trong bộ lạc, ánh mặt lộ ra vẻ thán phục, ngay cả Vưu Bỉ cũng là bộ dáng kinh ngạc sửng sốt.

      Mạt Tư dẫn Vưu Bỉ đến cạnh đống lửa, Giản Thanh Vân ngồi xổm bên cạnh đống lửa nướng thịt. Nhìn thấy Vưu Bỉ, cũng chỉ nhấp môi dưới mà gì thêm.

      So với mấy tháng trước Vưu Bỉ gầy yếu ít, người cũng có chút chật vật, ít nhất lần trước tại quần cư của , Giản Thanh Vân thấy rất sạch .

      Vưu Bỉ nhìn thấy Giản Thanh Vân liền ngây ra lúc, mãi đến khi Mạt Tư vỗ vỗ bờ vai , mới ngồi xuống.

      Thịt nướng chín, bên ngoài là màu vàng óng ả bóng loáng mỡ, thơm ngào ngạt, dụ dỗ khứu giác và vị giác của người khác.

      Ùng ục. . . ùng ục, bao tử trống rỗng của Vưu Bỉ truyền ra tiếng sôi sùng sục.

      Vưu Bỉ có chút xấu hổ nhìn Giản Thanh Vân.

      biết có phải vì ánh lửa chiếu rọi hay mà Giản Thanh Vân nhìn thấy lỗ tai của Vưu Bỉ nổi lên màu hồng nhàn nhạt. Thẹn thùng sao ?

      Nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn ngoan độc được, vì vậy liền đưa con nhím trọc cho Mạt Tư, rồi đưa con gà rừng cho Vưu Bỉ. Vưu Bỉ chớp mắt, sau đó cực kỳ tự nhiên mà cầm lấy.

      lại đến đống con mồi cầm về con thỏ hoang, nhanh nhẹn xử lý sạch rồi đặt lửa nướng.

      Mạt Tư sợ bị đói, vì vậy nhét con nhím trọc vào tay rồi cầm lấy con thỏ tiếp tục nướng.

      Giản Thanh Vân nhìn nở nụ cười, cảm ơn. biết nếu trả lại con nhím cho Mạt Tư, chắc chắn cầm lấy, hơn nữa còn cường ngạnh tự tay đút ăn.

      Vưu Bỉ chăm chú ăn gà nướng ngoài khét trong sống của mình, để ý tới hai người trước mặt.

      Giản Thanh Vân ăn chỗ ít mỡ nhất của nhím trọc, tất cả thịt béo đều nhét vào miệng Mạt Tư. Mạt Tư cười tít mắt trực tiếp nuốt xuống, lại tiện thể liếm liếm ngón tay khiến xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.

      Giản Thanh Vân ăn nhím trọc, ngẩng đầu nhìn Vưu Bỉ: "Vưu Bỉ, sao các lại di chuyển tới đây? Quần cư xảy ra chuyện gì à?"

      Nghiêm túc mà và Vưu Bỉ có bất cứ cừu hận gì, ngược lại trong quãng thời gian mấy ngày bị bệnh đó, Vưu Bỉ đối xử với các rất tốt.

      Vưu Bỉ ngốn sạch thịt nướng trong miệng rồi : "Khoảng thời gian trước trời đổ mưa to, núi biết vì sao chảy xuống rất nhiều bùn đất và tảng đá. CẢ quần cư chỉ còn lại gần trăm người bọn tôi, lúc này mới phải di chuyển tới rừng rậm Khải Tát, nghĩ tới là gặp được các người."

      Vưu Bỉ xong liền nhìn Giản Thanh Vân sâu, nhìn đến chả hiểu ra sao cả.

      Giản Thanh Vân biết Vưu Bỉ là cài gì. Thạch Sơn có rất nhiều đá, bây giờ bị mưa to xối xuống nên xảy ra tượng đá lở. Bây giờ hiểu vì sao ngày trước mưa to tiểu Bạch lại vô duyên vô cớ nhìn về phía Thạch Sơn tru lên. Hẳn là ngày đó tiểu Bạch cảm giác được Thạch Sơn xảy ra thiên tai mới nhịn được mà tru lên.

      Mặc dù tiểu Bạch là thượng cổ mãnh thú, bất luận dã thú hay con người đều phải sợ hãi nó, nhưng cũng có thứ khiến nó sợ, đó là thiên tai. Chúng nó có thể nhạy cảm cảm nhận được thiên tai. Giản Thanh Vân nghĩ như vậy.

      "Vậy về sao các tính thế nào?" Giản Thanh Vân xong tiện tay cầm miếng thịt nướng cuối cùng nhét vào miệng Mạt Tư.

      Vưu Bỉ chớp mắt, khó hiểu nhìn Giản Thanh Vân : "Bây giờ chúng tôi gặp được quần cư của các người, tất nhiên là ở lại, về sau cùng sinh sống với mọi người."

      Là thế hả? Giản Thanh Vân chớp mắt khó hiểu nhìn Mạt Tư. Mạt Tư nhìn cười gật đầu.

      Giản Thanh Vân nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mở miệng : "Vậy đoàn người của các có tổng cộng bao nhiêu người? Còn lại bao nhiêu đàn ông? Bao nhiêu phụ nữ?" ra muốn hỏi, bọn họ còn lại bao nhiêu phụ nữ. Dù sao phụ nữ mới là mấu chốt khiến bộ lạc lớn mạnh.

      Vưu Bỉ trả lời: "Tổng cộng có trăm hai mươi người, năm mươi phụ nữ, sáu mươi chín đàn ông. yên tâm, bọn họ nếu có thể sống sót đều là những chiến sĩ của rừng, nhất định có thể săn được rất nhiều con mồi."

      Giản Thanh Vân gật gật đầu, chỉ cần có nhiều phụ nữ thành vấn đề rồi.

      Đến đêm liền an bài chỗ ở cho bọn Vưu Bỉ, sau đó Giản Thanh Vân và Mạt Tư cùng trở về nhà nghỉ ngơi.

      Sáng hôm sau, Giản Thanh Vân dậy sớm, giúp Mạt Tư nấu xong canh thịt rồi lại chạy tới chỗ nuôi nhốt con mồi cho tụi nó ăn. Mấy con mồi nuôi nhốt đều là những con rất bình thường: heo rừng, thỏ hoang, gà rừng, vịt hoang, còn có loại con giống con trâu, khác chỗ là đầu nó có sừng và da lông mềm mại hơn da trâu.

      Những con mồi này rất dễ dàng sống sót, trừ bỏ mấy con có thương tích oặc trong quá trình vây bắt bị kinh hách mấy con khác đều cực kỳ dễ dàng nuôi sống.

      Đến khi trở lại nhà gỗ Mạt Tư ăn xong bữa sáng, cầm cung tên chuẩn bị săn rồi.

      "Mạt Tư." Giản Thanh Vân gọi Mạt Tư chuẩn bị , vươn tay ôm .

      Mạt Tư nhếch toét miệng cười, bộ dáng cực kỳ vui vẻ, cũng học theo ôm chặt Giản Thanh Vân phen, nhân tiện cúi xuống hôn môi cái.

      Giản Thanh Vân cười tít mắt nhìn Mạt Tư và mọi người săn. Bây giờ bộ lạc lớn mạnh hơn xưa chút, qua mùa đông cần rất nhiều con mồi. Chỉ có điều bây giờ trong rừng cũng còn trái cây dại để mà hái, chỉ có thể trông chờ vào nhóm đàn ông săn thú về để trữ lương thực mùa đông. Vì thế chỉ chỉ chừa lại năm mươi người đàn ông kiến tạo nhà gỗ, còn lại đều ra ngoài săn thú hết. Cả tiểu Bạch cũng bị Mạt Tư gọi rồi.

      Mãi đến khi bóng dáng Mạt Tư biến mất sau cánh rừng rậm mới xoay người trở về thu thập bát đũa bàn.

      Dọn dẹp sạch nhà cửa, còn đem nệm cỏ và thảm da thú dày bịch ra ngoài phơi nắng.

      Bây giờ trong bộ lạc cũng còn chuyện gì cho các làm. Trong rừng rậm còn quả dại để hái, cỏ lông để lợp nhà cũng cắt đủ, chất từng đống từng đống lớn mặt đất. Bây giờ mấy người phụ nữ trong bộ lạc đều may áo khoác da thú và thảm lông để dùng cho mùa đông. có vài tấm thảm da thú rất dày, áo khoác da thú cũng có ba cái, đủ cho Mạt Tư mặc rồi.

      Sau khi đem tất cả thảm da thú trong nhà ra ngoài phơi nắng, Giản Thanh Vân lại bắt đầu tinh luyện muối ăn của mình.

      Lại ngồi xuống cạnh mấy cái bếp lò đơn giản, bận rộn cả ngày trời, rốt cuộc Giản Thanh Vân cũng tinh luyện xong tất cả muối ăn trong gian, nhiều chừng mười cái vỏ dừa, đủ để sử dụng trong thời gian dài.

      Còn đối với những người mới tới, những người chỉ chỉ trỏ trỏ quần áo của , đều phát .

      Bận bịu cả ngày trời, Giản Thanh Vân có chút thèm ăn. tiến vào trong gian nhanh nhẹn bắt vài con cá lên. Bây giờ hồ nước trong gian có rất nhiều cá, có cả những con cá con bơi qua bơi lại, đến khi mùa đông lạnh lẽo tới cũng có thể có cá tươi để ăn.

      Làm cá sạch , mấy con cá con này mỗi con nặng chừng cân, hai con để nấu canh, hai con đem nướng.

      Đến khi Mạt Tư trở về canh cá màu trắng sữa sôi ùng ục, cá nướng và thịt nướng cũng gần xong rồi.

      Vừa mới đưa canh cá cho Mạt Tư tên Vưu Bỉ chạy tới xin cơm rồi. (#mèo: Vưu Bỉ, cố lên, đẹp trai bằng chai mặt :))))

      Lúc này Giản Thanh Vân mới đưa bát canh cá cho . Cá nướng chỉ có hai con, và Mạt Tư mỗi người con rồi, thể cho Vưu Bỉ được, cả thịt nướng cũng chỉ đủ cho và Mạt Tư ăn thôi. Vưu Bỉ bất đắc dĩ đành phải cầm con mồi tự mình xử lý, đặt đống lửa bắt đầu nướng.

      Đại khái là vì lần đầu tiên nướng thịt cho nên Vưu Bỉ nướng khét lẹt, mùi khét bay rất xa rất xa.

      Giản Thanh Vân vụng trộm nhếch miệng cười, bộ vui sướng khi người gặp họa.

      Cuối cùng Vưu Bỉ vẫn phải ăn hết thịt nướng khét của mình, mùi vị hề ngon, đúng là cách trời vực so với thức ăn Giản Thanh Vân nướng.

      "Giản Thanh Vân, về sau giúp tôi nướng chúng nó ." Vưu Bỉ nhìn Giản Thanh Vân cười cười : " nướng mùi vị ngon vô cùng, tôi nướng quá khó ăn." Mùi vị đồ nướng so với ăn sống còn dở hơn.

      " được." Giản Thanh Vân trực tiếp lắc đầu cự tuyệt. "Nếu qua bên kia ăn tập thể là được rồi." Từ 'cơm tập thể' bằng tiếng Hán, Vưu Bỉ ràng nghe hiểu.

      "Cơm - tập - thể ? Nghĩa là sao ?" Vưu Bỉ lặp lại lần, có chút khó hiểu nhìn .

      "Nghĩa là qua bên kia ăn chung với mọi người!" Giản Thanh Vân muốn chen vào cuộc sống của và Mạt Tư. Hơn nữa cảm thấy ánh mắt nhìn tràn ngập tính xâm lược, khiến rất thoải mái, có chút kháng cự .

      Vưu Bỉ chuyện.

      Giản Thanh Vân và Mạt Tư ngồi bên ngoài chút rồi cùng trở về nhà gỗ. Bên trong nhà gỗ bó hoa dại to Mạt Tư hái về từ rừng rậm, hồng hồng xanh xanh. Hồng chính là hoa, xanh chính là những lá cây để làm nổi bật màu hoa.

      Mạt Tư cầm lấy bó hoa dại to kia đến trước mặt Giản Thanh Vân, toét miệng cười : "Tặng em." thấy mềm mại giống những bông hoa này, lúc đó nhịn được mà ngắt về đưa cho .

      "Cảm ơn ." Giản Thanh Vân tươi cười đầy mặt nhận lấy bó hoa to tổ chảng, ghé mũi vào hửi, thơm lắm, nhưng mang theo cỗ hương vị trong veo đến từ rừng rậm. Ánh mắt lướt qua cái cây đột nhiên ngây ngẩn cả người.

      trừng to mắt kinh hỉ nhìn gốc cây quen thuộc, đây. . . đây chính là cây gừng! Trong rừng rậm có gừng! vì phát này mà mừng như điên: "Mạt Tư, Mạt Tư, hái cái này ở đâu?" chỉ chỉ cây gừng hỏi.

      Mạt Tư thấy cười giống như ánh trăng rằm, cưng chiều vươn tay xoa xoa tóc , "LÀ giữa trưa tìm thấy trong rừng rậm, nhiều lắm, em thích ? Ngày mai lại ngắt về ít." còn tưởng thích những cái cây này.

      Giản Thanh Vân vội vàng lắc đầu: "Em thích nó, em thích cái phía dưới nó." chỉ chỉ cây gừng: " phải nhổ tận gốc, phía dưới của nó rất có ích, ngày mai có thể lấy về cho em , lấy nhiều chút."

      Gừng có rất nhiều công dụng, những dùng làm gia vị, còn có thể trị cảm mạo, rất hữu ích đó nha.

      "Ừm." Mạt Tư lên tiếng, ánh mắt nhìn Giản Thanh Vân bắt đầu trở nên nóng bỏng.

      Còn chưa kịp chờ phản ứng ôm ngã xuống giường mềm mại, tiếng kinh hô trong miệng cũng bị trực tiếp nuốt xuống.

      Chẳng bao lâu sau trong căn nhà gỗ vang lên tiếng rên rỉ áp lực của Giản Thanh Vân.

      biết qua bao lâu, tiếng rên rỉ mới từ từ ngừng lại.

      Giản Thanh Vân gối đầu lên cánh tay của Mạt Tư, cánh tay khác của Mạt Tư lại khoát lên eo . Vì vừa rồi vận động quá nhiều mà thân thể thấm ra tầng mồ hôi lấm tấm.

      Mạt Tư hôn gương mặt , lại ôm chặt.

      biết qua bao lâu, Giản Thanh Vân nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đều của Mạt Tư.

      tháng này Giản Thanh Vân vẫn kiên trì cho Mạt Tư đụng vào trong kỳ nguy hiểm. Mỗi lần Mạt Tư đều rất bất mãn, nhưng cũng có biện pháp. MÀ mỗi lần đến kỳ nguy hiểm Mạt Tư quấn lấy . từng hoài nghi, biết có phải Mạt Tư đoán được khi nào có thể thụ thai hay .

      Trong hoài nghi của chính mình, xoay người nhìn Mạt Tư ôm . ngủ rất say, trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của : thô cuồng mà kiên nghị.

      đùa dai nâng tay chọc chọc gương mặt , trong miệng cũng thầm: "Mạt Tư, có phải biết khi nào em có thể mang thai phải , nếu sao mấy ngày nay cứ quấn lấy em vậy hả?"

      Mạt Tư trả lời vấn đề của , chỉ theo bản năng bắt được ngón tay đùa dai kia, trong miệng lầm rầm câu, Giản Thanh Vân nghe hiểu chết liền.

      Giản Thanh Vân thò đầu ra hôn trán cái, bao lâu sau cũng dần chìm vào giấc ngủ.
      Phương Lăng, Andrena, B.Cat2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :