mình thấy NN này đk chiều nên ms đâm nahnh hư thế...............a gấp gáp thế kia rốt cục iu chưa vậy thank nàng
Chương 20 – Mỗi khoảnh khắc (3) Tay đặt đầu . Kỷ Ức nghiêng đầu, lần đầu tiên nghe thấy tiếng tim đập của , bởi vì dán vào lồng ngực, từng tiếng thình thịch, nhưng, rất ràng, tốc độ tim đập của mình nhanh hơn rất nhiều. Quý Thành Dương giơ ly lên, cảm giác được đôi tay của vòng qua thắt lưng mình, ôm lấy, tất cả động tác đều rất cẩn thận. Giống như lúc ở Wellington. Quý Thành Dương muốn gì đó, lại mở lời, dứt khoát tự mình uống ly nước kia, vừa nhấp hai ngụm, chuông cửa chợt vang. vỗ tay : "Em gọi Noãn Noãn dậy ăn điểm tâm." Kỷ Ức như bừng tỉnh, vội thu tay, xoay người rời khỏi bếp. ngờ Vương Hạo Nhiên vào nhà, còn dẫn theo Tô Nhan kia cùng về. Noãn Noãn chơi rất mệt, cảm thấy có chuyện lớn, ôm chăn lật người tiếp tục ngủ. Kỷ Ức gọi vài lần hiệu quả, ra khỏi phòng, thấy Vương Hạo Nhiên mua về sữa đậu nành và bánh quẩy, còn có hai cái bánh nhân đậu và bánh đường tam giác đặt dĩa. Vương Hạo Nhiên nghe tiếng ra, ngẩng đầu nhìn: "Nhanh đến ăn ." vừa vừa bẻ chiếc bánh nhân đậu ăn, "Quý Thành Dương, hôm nay mình còn có việc, làm tài xế cho cậu được, ăn cơm xong phải rồi." Quý Thành Dương vừa từ bếp ra, ừ tiếng, thêm gì cả. Kỷ Ức kéo ghế ngồi xuống, Vương Hạo Nhiên lập tức mở túi bánh đường, đường đỏ bên trong còn nóng, phả ra nhiệt khí, bị đặt ngay trước mặt : "Con ăn đường đỏ rất tốt, em ăn bánh đường , bánh quẩy cho Quý Thành Dương ăn được rồi." Hoàn toàn là bộ dáng đầu bếp chia đồ ăn. Vương Hạo Nhiên xong, ngồi xuống cạnh Kỷ Ức. Quý Thành Dương ngồi đối diện , bên cạnh là Tô Nhan. Vốn hai người đàn ông đều nhắc đến chuyện sáng nay, nhưng Tô Nhan trái lại, nghiêm túc nhìn Kỷ Ức, bắt đầu dạy dỗ: "Chị ấy mấy cậu trai với các em cũng chẳng phải người tốt lành gì, Kỷ Ức, em lúc bé rất ngoan mà, sao lớn lên lại ----" "Hử? gì chứ," Vương Hạo Nhiên vui ngắt lời, "Tây Tây ràng là bị người ta dẫn ." Tô Nhan bày ra biểu tình lười nữa. Hai người ở chung đoàn, đương nhiên có nhiều lịch trình giống nhau, Vương Hạo Nhiên cố ý chuyển đề tài, vòng qua kiện vũ trường chuyển qua đề tài đến Nga diễn. Kỷ Ức sợ Quý Thành Dương nghe mấy lời đó lại nổi giận, cầm nửa cái bánh đường, ăn, liếc mắt nhìn trộm . Quý Thành Dương ăn gì, trước mặt là ly nước ấm kia, khi nhìn , mò túi quần của mình. động tác như vậy, Tô Nhan cũng phát , nhíu mày: "Sao rời được thuốc lá thế? Ba tốt của thời học sinh trước kia, vị học sinh thiên tài vô cùng thanh cao đâu rồi?" trả lời, đứng dậy đến sô pha, cầm lấy áo lông của mình, từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá. Sau đó bước ra ban công, đóng cửa, mình hút thuốc. "Em hiểu, thuốc lá cũng chẳng phải thứ tốt gì mà?" Tô Nhan uống sữa đậu nàng, oán giận. "Em đương nhiên hiểu nổi rồi, từ bé em chỉ từ phòng luyện tập này đến phòng luyện tập khác, lớn lên từ phòng biểu diễn này đến nhà hát khác," Vương Hạo Nhiên cười, nhìn qua Quý Thành Dương ở ngoài ban công, " nghĩ, mỗi người đều có nơi ký thác tinh thần trong tiềm thức, ví dụ như , nhất định phải uống nước, mọi nơi mọi lúc đều phải có ly nước trong tay, có nước mới vững bụng được. Còn ? Đoán chừng ký thác vào thuốc lá, lúc nào cũng phải có thuốc lá, thấy chết chóc, nhìn xương cốt bay tung tóe, thuốc lá có thể khiến cảm xúc của bình tĩnh lại. Cảm giác an toàn, hiểu ? Đây thuộc loại ỷ lại vào đồ vật." "Được rồi được rồi, điểm tâm này em khỏi ăn rồi." Tô Nhan nghe xương cốt bay tứ tung buồn nôn, buông bánh đậu xuống, cầm sữa đậu nành rời bàn. Tô Nhan đẩy cửa ban công ra, gọi Quý Thành Dương, rồi nhanh chóng lật tay đóng cửa lại. ấy còn chuyện với Quý Thành Dương, nhưng Kỷ Ức nghe được gì cả, rất muốn biết hai người gì, lại thể trắng trợn qua nghe lén, ngồi cắn từng miếng bánh đường, trong lòng rối loạn. Hôm nay thứ sáu, vốn phải học, nhưng trường phụ trung tham gia hoạt động của bộ giáo dục, toàn bộ giáo viên cao trung bị gọi đến trụ sở của bộ giáo dụng, toàn bộ học sinh cao trung được nghỉ ngày. Nên Noãn Noãn vội thức dậy, đến khi trong nhà chỉ còn Quý Thành Dương và , yên tĩnh khiến cảm thấy càng bất an. Tối hôm qua bị Noãn Noãn kéo gấp quá, trong túi có tài liệu ôn tập, chỉ có tập từ vựng tiếng và hộp bút, có việc gì để làm, bắt đầu cầm tập từ vựng ngồi sô pha phòng khách, lẩm nhẩm học từ. Đọc qua mất lượt, ngẩng đầu nhìn qua, Quý Thành Dương còn ở ngoàn ban công hút thuốc........ Cứ thế đếngiữa trưa, Noãn Noãn vẫn ngủ rất ngon. Quý Thành Dương rốt cuộc vào trong: " dẫn em ăn cơm." bỏ tập từ vựng vào túi, đứng dậy: "Em gọi Noãn Noãn." " cần," Quý Thành Dương dứt khoát bảo, "Noãn Noãn từ lúc lên cao trung cứ thế mà? Rảnh là ngủ cả ngày." Lời này là . Vì thế hai người bỏ lại Noãn Noãn, ra ngoài ăn cơm, bên ngoài chẳng biết tuyết rơi lúc nào, hơn nữa có vẻ ngày càng rơi nhiều, đến khi ăn xong cơm trưa, xe Quý Thành Dương đậu bên ngoài tiệm tích tầng tuyết dày. Khó trách lúc ăn cơm trong tiệm, kênh tin tức bảo thành phố ra lệnh quét tuyết số 1. Đây là lần đầu, trước giờ chưa từng có. Kỷ Ức đặc biệt thích tuyết, qua, dùng tay vốc nắm tuyết đầu xe của : "Hôm nay tuyết lớn ." "Rất lớn, nhưng có vẻ tích tuyết dày như trước kia." "Trước kia?" hỏi, "Trước kia Bắc Kinh có thể tích tuyết dày bao nhiêu?" Quý Thành Dương khom lưng, dùng tay vạch dấu cẳng chân: "Lần đầu tiên đến Bắc Kinh, lần đầu tiên thấy tuyết, là gặp trận tuyết lớn dày như vậy." đứng thẳng lại, tiếp tục , "Khi đó mới năm sáu tuổi, khoảng năm 82, 83." Kỷ Ức sinh năm 86, Quý Thành Dương chuyện trước khi sinh ra. "Vậy vì sao bây giờ tuyết dày như thế nữa?" mở cửa xe, để lên xe trước: "Khí hậu toàn cầu ấm lên, xe riêng ở Bắc Kinh cũng nhiều, rất khó có thể thấy tuyết lớn như thế lần nữa." Còn tưởng về thẳng nhà, ngờ Quý Thành Dương lại lái xe đến Yến Sa. rất ít khi theo người khác dạo trong khu thương mại, quần áo đều là có người đưa đến sẵn, kích thước luôn lệch chút, nhưng cũng quá lắm. Dù sao đa số thời gian đều mặc đồng phục của trường phụ trung, chỉ có khi ra ngoài diễn mới đem theo hai bộ đồ thường, cần thiết lắm. Nên Quý Thành Dương đưa đến đây, có chút mù mờ. Đến khi dẫn đến cửa hàng chuyên bán những quần áo dành cho giới trẻ như , bảo người bán hàng chọn đồ cho , mới giật mình, muốn mua quần áo cho mình. Người bán hàng rất nhiệt tình, nhìn hai người tưởng là trai mua đồ cho em , còn nịnh bọn họ: " em này đẹp, trừ cao như trai, trông đoan chính, đều mắt hai mí to tròn, cha mẹ hai người khẳng định đều rất đẹp?" Kỷ Ức kinh ngạc, liếc nhìn Quý Thành Dương. dường như định giải thích....... Vậy cũng giải thích. Tháng mười hai có vài cửa hàng bắt đầu bán quần áo mùa xuân, ý của Quý Thành Dương là để chọn quần áo mùa xuân: "Làm quà sinh nhật cho em." giải thích như thế. Nhưng cách sinh nhật còn cả tháng. Kỷ Ức đứng trong gian thử đồ mặc vào chiếc áo sơ mi sọc ca rô, nhìn bản thân trong gương, bỗng nhiên đỏ mặt. chọn màu sọc giống màu áo hôm nay mặc, đều là lam nhạt, sọc lớn . mở cửa, từ phòng thử đồ đến trước mặt , dừng cách bốn năm bước. Quý Thành Dương như chẳng phát gì, nhìn : " tệ." Quý Thành Dương rất kiên nhẫn, hơn nữa nhân viên của các cửa hàng đều rất nhiệt tình, thế là ở Yến Sa phí gần ba bốn tiếng. Kết quả, khi hai người rời khỏi Yến Sa, đường như có biển xe, đông bất thường, cả đường cái như bãi đỗ xe đọng đầy tuyết, nhìn ra cửa kính xe nhìn dãy xe bên đường, kéo dài như đoàn tàu. Trời bắt đầu tối, xe của Quý Thành Dương vẫn dừng ở đường Trường An, ngàn vạn chiếc xe gian nan nhích về phía trước. Noãn Noãn rốt cuộc đói mà tỉnh, gọi điện đến, vừa xem tin tức tivi vừa với Kỷ Ức: "Mình cảm giác như tận thế, chưa từng thấy Bắc Kinh đổ tuyết lớn thế này, tin tức tivi , xe đường nhúc nhích được, như bãi đỗ xe khổng lồ." "Ừ, rất khó chạy," Kỷ Ức giọng , "Chúng ta còn ở đường Trường An." "Vậy chắc tới □ giờ mới về tới quá? Mình chết đói mất, ăn hết đồ ăn vặt bàn rồi." "Cậu vào bếp xem xem còn trứng gà ...." Kỷ Ức hướng dẫn ấy, "Có thể dùng lò vi ba, chưng canh trứng ăn tạm." Kỷ Ức hướng dẫn đại khái cách nấu cho Noãn Noãn. Cúp điện thoại, nhìn ta biển xe thấy điểm cuối, ngay cả đường dành cho xe công cộng cũng ních đầy các loại xe lớn . Thời gian từng phút trôi qua, tuyết dần ngừng rơi. Khoảng □ giờ, xe căn bản thể hoạt động, nhìn phía xa có rất nhiều người xuống xe công cộng, dường như định bộ về nhà, hoặc là ra xa xa nhìn xem có taxi nào ..... Trận kẹt xe này, rất nghiêm trọng.......... Quý Thành Dương đột nhiên lấy quần áo ở ghế sau: "Em ở đây chờ , về nhanh thôi." Kỷ Ức còn chưa kịp phản ứng, mở cửa xuống xe. Xuyên qua cần gạt nước ngừng chuyển động, thấy qua biển xe, mất bóng. đâu rồi? Kỷ Ức mờ mịt nhìn cổng Thiên An Môn bên trái, tự hỏi. kiên nhẫn chờ, chờ lâu, đột nhiên xe phía trước dịch lên đoạn đường. Kỷ Ức hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là gọi điện cho . Nhưng xe phía sau vội vã nhấn kèn, quả là vang tận trời. Tiếng kèn xe, còn có tiếng người mắng, khiến luống cuống, thậm chí có ý nghĩ tự mình khởi động xe, dù sao chỉ là đoạn ngắn...... May mắn, đúng lúc này cửa xe mở ra. Quý Thành Dương lên xe, thuận tay ném gói đồ ăn vặt nóng hôi hổi cho , khởi động xe dịch về phía trước mấy thước. Sau đó, tiếp tục dừng. Kỷ Ức lấy ra miếng bánh dứa[2], cắn ngụm, suýt phỏng đầu lưỡi. hít hà, chợt phát buồn cười nhìn : "Sao vậy?" khó hiểu. "Em ăn cái muốn ăn." ho khan tiếng, có chút xấu hổ. A, ra thích ăn bánh dứa. Kỷ Ức bỗng nhiên cảm thấy như được vầng sáng trắng nhu hòa bao bọc, cứ như chợt trở nên rất đời thực, rất ôn nhu. tự nhiên đưa tới bên miệng : "Vậy ăn phần còn lại , em ăn chút vậy được rồi." Lời còn chưa dứt, phát đúng, quá quen thuộc rồi, cảm giác thân thiết lúc bé quả quá khó quên........ Vài giây này bị kéo dài như vô hạn. Tầm mắt của dịch từ miếng bánh chuyển sang tay , sau đó, tay phải buông vô-lăng, cầm tay , cắn miếng bánh dứa, giọng mơ hồ với : " thuận miệng thôi, em ăn ." thu tay lại, nhìn chỗ vừa cắn qua, lát sau mới cắn từng miếng tiếp tục ăn hết miếng bánh. Trước đêm đó, Bắc Kinh chưa từng xảy ra kẹt xe nghiêm trọng thế này. Đêm này, Kỷ Ức vẫn nghe radio, tất cả các chuyến bay của sân bay thủ đô đều bị hoãn, tất cả những hành khách của chuyến bay dân dụng toàn bộ trễ giờ. Dường như trận tuyết lớn kia chia tình trạng giao thông ở thành phố này thành hai kỷ nguyên: trước nó, chẳng ai nghĩ kẹt xe có thể cực kỳ bi thảm như thế, sau nó, mọi người lại chậm rãi quen với việc xem thành phố này là bãi đỗ xe khổng lồ. Đêm đó, rất nhiều người phải đỗ xe đường, quên được thứ sáu ngày 7 tháng 12 năm 2001, bao nhiêu người năm sáu giờ tan tầm chạy xe về, đến rạng sáng hai ba giờ mới về đến nhà. Còn và Quý Thành Dương, khi về đến nhà là giờ sáng. Noãn Noãn ngủ. Kỷ Ức đặt túi to túi quần áo sô pha cạnh giường, nhìn Quý Thành Dương im lặng lấy quần áo sạch trong tủ ra, ánh mắt ý bảo tắm trước. nhìn bóng dáng rời , chợt cảm thấy hôm nay huyền diệu, lúc Noãn Noãn ngủ say, lúc về cũng là tư thế ngủ say như vậy, cứ như thời gian chưa từng trôi . Cứ như cả ngày hôm nay là trộm được, ai hay biết. [1] Bánh đường tam giác [2] Bánh dứa P.S: xong phần thượng Phần trung mình cần đọc lại sắp xếp chút, nên chắc đầu tuần tới mới tung được. ra ... tại phần sau bắt đầu có tình tiết đau tim..... nên tốc độ chậm hẳn..... cố gắng.....