Chương 99 (part 2) Edit: Linh Beta: IshtarVào lúc này nha hoàn có khuôn mặt tròn trịa, mặc áo vàng nghệ, váy màu xanh lá mạ mỉm cười về phía họ, hơi cúi người với nhị phu nhân, :“Nô tỳ là Tử Huân,nha hoàn của Tiêu phủ, Tam nương nhà chúng nô tỳ ngồi bên kia, bên đó còn hai trống hai chỗ, thấy phu nhân cùng hai vị tiểu thư đến muộn liền sai nô tỳ lại đây hỏi chút, nếu phu nhân cùng hai vị tiểu thư ngại, xin mời sang bên kia ngồi chung.” Cẩm Sắt nghe vậy theo nha hoàn kia vào, chỉ thấy phía trước có vị tiểu thư ngồi ở hàng thứ nhất mặc áo màu xanh lá cây có thêu hình hoa sen, quần lụa mỏng phúc la thêu hoa mai sáu cánh và cây trúc êm đềm, tiểu thư đó thắt đai lưng màu tím nhạt thêu hoa hải đường nở rộ, nàng đứng dậy nhàng nhún thân mình. Cẩm Sắt thấy Liêu nhị phu nhân mỉm cười gật đầu, liền biết vị kia chính là Tam nương củaTiêu phủ, nàng muốn xem là nhà họ Tiêu nào, thấy bên cạnh Tiêu tam nương có đứng người, mặc thân nho bào màu thanh trúc ,cổ áo thêu hình vân nước biển, đầu cài trâm bạch ngọc, thân ôn nhã, cử chỉ nhàng tựa mây, đúng là Tiêu Uẩn. Thấy cũng nhìn sang bên này, sau khi cùng Liêu nhị phu nhân chào hỏi qua, ánh mắt liền trượt về phía mình, mặc dù cách đám người nhưng Cẩm Sắt cũng có thể cảm nhận được cái nhìn thoáng qua kia thực chất lại là ánh mắt nhu hòa như nước, nàng mỉm cười hơi hơi che cằm, Liêu nhị phu nhân cười . “Đây cũng chỉ có hai chỗ ngồi, Vi Vi và Mẫn Nha qua đó , mợ vốn mấy thích thư hoạ , ở lại đây cũng như nửa người mù, có xem cũng hiểu gì nhiều. Mợ liền đến tú lâu ở phố đối diện sem chút, lát nữa đến đón các con là được rồi.” (tú lâu : cửa hàng vải vóc) Cẩm Sắt nghe vậy cười đáp ứng , thấy chỗ này chật chội liền kêu Bạch Chỉ và Bạch Hạc cũng theo Liêu nhị phu nhân. Đợi tiễn bước Liêu nhị phu nhân xong, nàng cùng Liêu Thư Mẫn mới đến đằng trước. Nhìn lại, bên cạnh bàn quả nhiên chỉ còn lại có hai chiếc ghế dựa, mà mấy người ngồi ở đó cũng có vài người quen biết . Ngoài Tiêu Uẩn và Tiêu tam nương còn có Nhu Nhã quận chúa và Triệu Hải Vân cũng ngồi ở đó, bên cạnh Nhu Nhã quận chúa còn có vị thiếu niên, nhìn tầm mười bảy, mười tám tuổi, ngũ quan có năm phần giống Nhu Nhã quận chúa, Cẩm Sắt đoán rằng đâyhẳn là huynh trưởng của nàng ta, cũng chính là con trưởng của Giang Hoài Vương. Mà bên kia nàng ta cũngcó vị lão phu nhân tầm thất tuần ( bảy mươi tuổi) ngồi, lão phu nhân cực kỳ gầy yếu, sắc mặt cũng tốt lắm, nhưng khí độ bất phàm,trong mắt vẻ tri thức uyên thâm, lão phu nhân ngồi giữa đám thiếu nữ có vẻ rất kỳ quái. Cẩm Sắt bỗng giật mình, lại đưa mắt nhìn mấy người ngồi đó, thấy Nhu Nhã quận chúa gắt gao ngồi bên lão phu nhân, vô cùng cung kính cẩn thận rót trà cho lão phu nhân, còn vẻ mặt Triệu Hải Vân lại vui ngồi ở bên căm giận ,còn có chút khinh thường liếc Nhu Nhã quận chúa, Cẩm Sắt dĩ nhiên hiểu được thân phận của vị lão phu nhân. Đó dĩ nhiên là phu nhân củaTây Liễu tiên sinh Liễu Khắc Dung, Liễu lão thái quân Vân thị. Liễu lão thái quân là sư mẫu của Tiêu Uẩn, hôm nay bà đến xem tranh, Tiêu Uẩn đương nhiên cũng đến, còn về phần Triệu Hải Vân và Nhu Nhã quận chúa tại sao ngồi ở đây, đương nhiên đều là vì Liễu lão thái quân. Lệ phi muốn mời Tây liễu tiên sinh chỉ dạy cho Đại hoàng tử, Triệu Hải Vân là biểu muội của đại hoàng tử, nàng cứ hai ngày lại đến thăm Liễu phủ lần, là muốn thăm bệnh Liễu lão phu nhân, nhưng đều bị chặn ở ngoài cửa, việc này Cẩm Sắt sớm nghe . Hôm nay Triệu Hải Vân cũng đến thưởng tranh tất nhiên nàng cũng thấy kỳ quái, còn Nhu Nhã quận chúa có thái độ lấy lòng nịnh bợ, chỉ sợ là vì huynh trưởng của nàng ta, cũng chính là người thiếu niên ngồi bên cạnh nàng ta, Diêm Phong. Diêm Phong nghe cũng là người thông minh hiếu học , năm trước thi hương chỉ kém Tạ Thiểu Văn chút, thành tích này ở trong những nhà công hầu là hiếm có . Nếu nàng cũng cố ý kêu Văn Thanh làm môn hạ Tây Liễu tiên sinh, Giang Hoài Vương phi có ý tưởng này cũng có gì là kỳ quái, huống chi Giang Hoài Vương phủ còn có người con trưởng có chút danh tiếng là Nghiêm Tuấn. Giang Hoài vương phi muốn con mình thành rồng thành phượng dĩ nhiên cũng hề chỉ là mong muốn mà thôi. Cẩm Sắt còn nghĩ ngợi nghe Nhu Nhã quận chúa :“ ngờ Diêu nương cũng có hứng thú với tranh cổ của Ngô Mai Tử.” Nhu Nhã quận chúa xong, Triệu Hải Vân liền tiếp lời :“Quận chúa thấy ngạc nhiên ư, Diêu nương tuy vậy nhưng nổi danh tài nữ,ởkinh thành mọi người đều biết đến, thi từ ca phú hạ bút thành văn, cũng rất có nghiên cứu đối với tranh chữ . Đúng rồi, ngay cả tiên đế gia cũng từng khen Diêu nương, nàng là tài nữ hiếm có đó, nhưng mà tuy là vậy, Diêu nương có thể đọc làu làu thi từ của tiên đế, có thể được tiên đế khen ngợi cũng có gì lạ.” Triệu Hải Vân nhân chuyện của Lệ phi cùng Hoàng gia dĩ nhiên là kết thù với Cẩm Sắt, ngữ điệu của nàng ta đầy vẻ châm chọc, ánh mắt hướng về phía Cẩm Sắt cũng có vài phần khinh thường và phẫn hận. Cẩm Sắt nghe vậy lạnh nhạt mà cười, :“Triệu nương đùa.” Nàng thấy Liêu Thư Mẫn muốn , bèn nhàng huých nàng chút. Triệu Hải Vân thấy Cẩm Sắt căn bản đối kháng, ràng đem nàng ta để vào trong mắt, lại thấy mặt nàng vẫn tươi cười dịu dàng, khiến cho việc biến thành có vẻ như chính nàng ta chanh chua gây khó dễ, ánh mắt nàng ta càng hung hăng lợi hại, nhưng lại nghiêm mặt nhiều lời nữa. Bên kia, trong mắt Nhu Nhã quận lên ý cười, còn Tiêu tam nương ngồi ở bên Liễu lão thái quân, thấy khí gượng gạo liền cười đứng dậy, lại kéo tay Liêu Thư Mẫn, :“Hôm qua ta liền nghĩ đến Liêu tỷ tỷ,tỷ vốn có tiếng về tài năng trong nhóm khuê nữ danh môn , tỷ tỷ lại thích tranh, hôm nay nhất định đến, đúng là để ta đoán trúng rồi. Vị này chính là Diêu muội muội sao, về sau mọi người lại có thêm người bạn rồi .” Tiêu tam nương danh gọi Ngọc Đình là con vợ cả của nhị thúc Tiêu Uẩn, ngày đó Cẩm Sắt ở cung yến có gặp qua nàng, chỉ là chuyện cùng mà thôi. Nàng trông vô cùng thanh tú, thanh ngọt ngào, tóc vấn kiểu Đoạ Mã kế, chỉ cài chiếc trâm vàng điểm ngọc hình chuồn chuồn, khuôn mặt tròn trịa phấn hồng, cùng đôi mắt trăng rằm càng phát ra vẻ thanh tú nhã nhặn. Cẩm Sắt nghe vậy, thấy nàng cười nhìn mình, bèn cũng mỉm cười, :“Tiêu tỷ tỷ.” Tiêu Ngọc Đình giới thiệu hai người Cẩm Sắt với lão phu nhân, chỉ xưng là Liễu lão thái quân, cũng chưa thân phận của bà, hai người Cẩm Sắt hành lễ xong, mới ngồi xuống. Hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, bức tranh kia Cẩm Sắt biết hơn phân nửa là mình thể mua được, chẳng qua là có thể kết thân với Liễu lão thái quân cũng coi như là mất công đến chuyến này. Nàng bất động thanh sắc quan sát Liễu lão thái quân, bên kia Tiêu Uẩn và vài vị công tử vài câu xong cũng trở về chỗ ngồi. Hàng chỗ ngồi này có vị trí vô cùng tốt , tại sao vẫn có chỗ trống? Trước kia ở Giang Châu văn bát, Văn Thanh từng hướng Tiêu Uẩn biểu đạt, đối với Tây Liễu tiên sinh vô cùng kính ngưỡng và nho mộ, Cẩm Sắt nghĩ bàn này có thể có hai chỗ trống, hơn phân nửa là Tiêu Uẩn đoán được nàng hôm nay vì Văn Thanh mà đến, cố giữ lại cho nàng và Văn Thanh . Nàng khỏi tìm tòi nghiên cứu nhìn phía Tiêu Uẩn, Tiêu Uẩn đúng lúc cũng nâng mày lên, đón nhận ánh mắt của Cẩm Sắt, đôi môi nhàng cười rộ lên, trong nháy mắt xẹt qua vẻtuấn mỹ vô song tao nhã vô hạn. Vào lúc này đài vang lên giọng nam réo rắt,“Có thể đem tranh đưa lên đây.” Cẩm Sắt nhìn lại, chỉ thấy người vừa chuyện kia mặc kiện áo choàng màu trắng pha chút xanh , eo dùng đai ngọc, đầu đội bạch ngọc quan*, tao nhã, mặt mày thanh tú, đúng là người thư sinh ngày đó nàng gặp phải trước cửa Mặc Tồn Các. Cẩm Sắt còn kinh ngạc, chợt nghe Liêu Thư Mẫn :“Đây là ông chủ của Mặc Tồn Các, Bạch công tử, nghe xuất thân là thứ cát sĩ, nhưng tính tình lại cực kỳ cổ quái, nhập sĩ (nhập sỹ : làm quan), ở lại kinh thành mở lâu tranh này, làm kinh doanh mua bán. Nhưng nghe tổ tiên vốn là thương nhân, Bạch công tử này nghe hàng năm đều lại bên ngoài, thu mua tranh chữ này nọ, cho nên Mặc Tồn Các thường có những bản bút tích thực đơn lẻ từng được xuất bản.” Cẩm Sắt nghe vậy nhíu mày, lại thấy bên kia có hai người nâng khối gỗ lim lên, đặt tấm ván gỗ cẩn thận lên chiếc bàn gỗ lim được chuẩn bị từ trước, Cẩm Sắt nhìn lại, chỉ thấy tấm ván có bộ bức hoạ cuộn tròn để bên , bất quá đó là bức hoạ cuộn tròn bằng là văn vật (văn vật ị vật văn hoá)thời cổ được kai quật, màu giấy cũng chẳng khác màu bùn đất bao nhiêu. Bức họa kia trông ra hình dáng, tựa như đống giấy vụn trộn trong đống bùn. Nàng còn nhướng mi quan sát, thấy vị Bạch công tử kia hướng mọi người vái chào, rồi :“ Đây là bức Sơ Mai Đồ, bút tích của Ngô Mai Tử mà tiểu điếm có được, nhưng bởi bức tranh tuổi thọ lâu năm, bị ẩm ướt nghiêm trọng, cho nên chất giấy bị huỷ, tại hạ trong lúc vô tình mới tìm ra cổ vật, cho nên lo sợ xử lý ổn thoả tổn thương đến bức hoạ, vì thế vẫn chưa tu bổ nó” Mọi người nghe vậy đợi Bạch công tử xong, hiển nhiên bị kinh ngạc rồi phẫn nộ ồn ào hẳn lên, rất nhiều người đến nhìn tranhđều cảm thấy bị lừa, tranh này hỏng đến mức này, mọi người đều thấy căn bản là thể tu bổ , chỉ cảm thấy là bị Mặc Tồn Các lừa. “ đống bùn như vậy, coi là tranh gì đây!” “Bức tranh này đãrất lâu đời, có bị hao tổn cũng thể tránh được, Nhưng nếu thực thích, mua trở về rồi mời người phục hồi cũng đáng ngại, nhưng mà bức hoạ này hỏng đến như vậy, chủ quán còn lấy ra bán cũng hơi quá đáng rồi.” “Tranh này coi như hỏng rồi, dù có trân quý bao nhiêu, chôn trong bùn đất cũng còn gì để thưởng thức nữa, ai, thôi thôi......” Mọi người xong, Bạch công tử cũng buồn bực, đợi mọi người dần dần ngừng chửi rủa mới tiếp:“Tại hạ cũng biết làtranh bị hao tổn nghiêm trọng, cho nên tranh để bán , mà là chưng cầu ý kiến của mọi người tranh, xem có biện pháp nào để tu bổ. dối gạt mọi người, hai ngày trước tại hạ từng tìm được Kim Giảo Thủ ( người thợ khéo tay như vàng), nhưng cũng cự tuyệt tu bổ. Tranh này quả thực là khó có được, quả nhiên là trong mấy bức hoạ đẹp nhất của Ngô Mai Tử tiền bối còn lưu lại cho hậu nhân, tại hạ đành lòng thấy nó bị biến mất như vậy, hôm nay thỉnh mọi người đến, cũng là muốn cho mọi người, Mặc Tồn Lâu có bộ bút tích thực bị hỏng của Ngô Mai Tử, nếu ai có thể chữa trị bức hoạ này, tiểu điếm lấy xu, ràng buộc mà đem hoạ tặng cho người sửa được nó.” Việc dùng bạc mua và được tặng thể giống nhau, vừa rồi mọi người còn ồn ào giờ có ít người nóng lòng muốn thử, nhiều người tự động ra phía trước tinh tế xem tranh, nhưng tranh kia hiển nhiên hỏng quá nghiêm trọng, rất nhiều người xem xong đều lắc đầu thở dài, chưa tới thời gian hai chén trà , người trong đình hơn mất hơn phân nửa, còn lại đa số là người rảnh rỗiở lại xem náo nhiệt, chân chính ở lại vì bức hoạ cũng được mấy người. Bàn của Cẩm Sắt vẫn ngồi nguyên tại chỗ , có người rời , vừa rồi đằng trước chật chội, Liễu lão thái quân cũng đứng dậy qua góp vui, nay thấy trước họa án còn mấy người, bà mới lên phía trước bức hoạ dưới dìu đỡ của Tiêu Ngọc Đình. Bà vừa đứng dậy, Triệu Hải Vân liền cũng đứng lên về phía trước, còn Nhu Nhã quận chúa cũng tiến trước bước ghé vào bên sườn khác của Liễu lão thái quân , đẩy Triệu Hải Vân sang bên. Cẩm Sắt thấy vậy, mỉm cười, lại nghe Liêu Thư Mẫn :“Kim Giảo Thủ là đại sư tu bổ tranh, rất nhiều tranh chữ bị tổn hại nghiêm trọng được bàn tay kỳ xảo của ông ấy mới có thể tái nguyên bản, ngay cả ông ấy cũng cự tuyệt tu sửa bức họa này, xem ra tranh này là cứu được rồi. Rốt cuộc dù sao cũng là bút tích thực của Ngô Mai Tử, chúng ta cũng nhìn cái .” Nàng xong liền kéo Cẩm Sắt, Cẩm Sắt vốn cũng muốn xem tranh , bị Liêu Thư Mẫn kéo đứng lên liền cười gật đầu, hai người tiến đến phụ cận, Cẩm Sắt tinh tế xem tranh, chân mày liền gắt gao nhíu lại, chỉ thấy bức họa kia giấy và bùn dính vào nhau, bình thường hoạ gia chữa trị tranh thường dùng nước trong để bóc lớp giấy ra khỏi dị vật, nhưng tranh này hiểu tại sao, dù cố sức như thế nào cũng thể đem bùn đất tách ra khỏi giấy vẽ , chỉ khiến cho bức tranh hỏng đến mức chịu nổi càng khiến người khó chịu. Nhưng khi xem bức tranh kia, vẫn còn hai nơi tương đối ràng, hình hoa mai trông rất sống động, cho thấy ngòi bút ngắn gọn hữu lực, quả nhiên là bút tích của Ngô Mai Tử. Tranh của Ngô Mai Tử phong cảnh tuyệt vời, nhưng ông ấy lại rất ít họa mai, tranh này nếu có thể chữa trị trở thành trân bảo trong giới tranh hoạ...... Cẩm Sắt như vậy nghĩ, ánh mắt càng thêm chuyên chú cẩn thận, mà cách đó xa, Liễu lão thái quân tinh tế xem tranh, Nhu Nhã quận chúa thấy ánh mắt bà chuyên chú ,vẻ mặt đau lòng cùng tiếc hận, lại xem mấy người vây quanh bàn dài đều có vẻ mặt tương tự, mà trong đó còn có viện chưởng Hàn Lâm viện học sĩ Uông Đại nhân cùng Phùng lão thái quân, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của nội các học sĩ Phùng đại nhân. Nàng lại thấy ánh mắt vội vàng muốn tiến lêncủa Triệu Hải Vân , ánh mắt liền hạ xuống, lộ ra vẻ mỉm cười. Nàng làm bộ xem tranh, nhưng rảnh bận tâm Liễu lão thái quân, liếc mắt quả nhiên bắt gặp ánh mắt của Triệu Hải Vân trở nên sáng ngời bước nhanh lại bên người Liêu lão thái quân, Nhu Nhã quận chúa cũng ngăn trở, chỉ là khi Triệu Hải Vân tới gần nàng thân mình liền tựa như đứng vững lảo đảo hai bước, thân ảnh nghiêng về bên, lại vừa khéo ngã lưng Cẩm Sắt, khiến cho Cẩm Sắt chăm chú xem tranh đột nhiên té sấp về phía trước. Nhu Nhã quận chúa lần này dùng sức , Cẩm Sắt vốn tập trung chú ý đến bức tranh, căn bản có tâm phòng bị, nàng bị Nhu Nhã quận chúa đột nhiên va chạm, thân mình ngã về phía bàn dài, theo bản năng nàng giang hai tay muốn đỡ thân thể, nhưng trước mắt lại là bức hoạ hỏng cuộn tròn kia, nếu nàng đánh lên, bức họa kia cần đến là có thể phục hồi hay , chắc chắn bị nàng hủy mất. Cẩm Sắt giật mình, kinh hô tiếng, dùng hết toàn bộ khí lực đột nhiên vặn thắt lưng, dùng hết sức xoay người, nhất thời cả người tựa như bị cuồng phong thổi quét đến, thân thể ổn định chao đảo ngã xuống đất, đau đến nỗi nàng đổ mồ hôi lạnh. Mà nàng còn chưa kịp hồi mình, nghe Nhu Nhã quận chúa kinh hô tiếng, tiếp theo nàng lảo đảo cước bộ nhưng cước lại dẫm vào tay Cẩm Sắt , sau đó tựa như có trọng tâm té ngã ở bên cạnhCẩm Sắt. Động tĩnh này lớn, đến khi mọi người nghe tiếng kêu nhìn sang,chỉ thấy Cẩm Sắt cùng Nhu Nhã quận chúa té mặt đất, nhưng ai nhìn thấy xảy ra chuyện gì. Cẩm Sắt thấy đau, hơi cắn môi, nàng kịp bắt lấy vẻ thâm trầm trong mắt Nhu Nhã quận chúa chợt lóe, vẫn còn vẻ châm biếm cùng lãnh ý, khoé miệng nàng ta vẫn chưa kịp thu hồi đắc ý cùng khoái ý. Thấy mấy người Liễu lão thái quân quay sang nhìn, trong nháy mắt Cẩm Sắt liền hiểu được dụng ý củaNhu Nhã quận chúa, nàng ta muốn hại mình ngã về phía gỗ án đựng tranh, tốt nhất là đem tranh kia huỷ . Như vậy mọi người chỉ biết tiếc hận tranh của Ngô Mai Tử bị Diêu Cẩm Sắt nàng làm hỏng, quan tâm tranh kia có thể phục hồi hay , càng khiến chongười ta cảm thấy tranh này bị hủy quá sớm , tất nhiên là còn có thể tu bổ . lưng bị bêu danh huỷ bút tích của Ngô Mai Tử, Diêu Cẩm Sắt nàng còn có thể có thanh danh tốt gì, người biết chỉ nàng cử chỉ lỗ mãng, nếu là tài nữ văn nhã làm ra việc lỗ mãng hủy mất tranh quý như vậy. Hơn nữa, tại những người còn lại bên án đều là những người thích tranh chân chính, ngay tại đây nhìn thấy Diêu Cẩm Sắt hủy tranh kia, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, bọn họ đối nàng cũng có hảo cảm, Liễu lão thái quân lập tức chán ghét nàng.
Chương 99 (part 3) Edit: Linh Beta: Ishtar Cẩm Sắt hiểu được, đối với Nhu Nhã quận chúa quả nhiên là tức giận thôi, nàng chưa từng trêu chọc nàng ta, nhưng nàng ta lại ác độc như thế ,muốn hại nàngsao nàng lại phẫn hận! “Vi Vi!” Bên tai truyền đến thanhkinh ngạc mà lo lắng của Liêu Thư Mẫn Cẩm Sắt vừa nâng thân mình dậy thấy lưng trận đau đớn, nàng vội hạ rèm mi vẻ mặt kinh hoảng :“Mau, nhìn xem kia bức hoạ có bị muội đụng vào ?!” “ lúc nào rồi , muội còn quan tâm đến tranh họa! Muội sao rồi? Có bị thương ? êm đẹp sao lại ngã sấp xuống !?” Liêu Thư Mẫn xong vội quỳ mặt đất nâng Cẩm Sắt ngồi xuống, mà bên kia Nhu Nhã quận chúa được giúp đỡ đứng lên, Cẩm Sắt chưa trả lời, nàng ta liền khẩn trương . “Diêu nương ngươi sao chứ, đều trách ta, bản thân đứng vững lại còn đụng vào Diêu nương ngươi.” Nàng ta xong căm giận nhìn Triệu Hải Vân, ,“Triệu muội muội nếu có cái gì hiểu muốn thỉnh giáo Liễu lão thái quân, cùng tỷ tỷ là được, tỷ tỷ tự nhiên nhường đường cho muội muội, muội muội đây là cớ gì ? hấp tấp như, còn làm hại Diêu nương té ngã suýt nữa hủy bức họa.” Cẩm Sắt nghe Nhu Nhã quận chúa phủi sạch mọi trách nhiệm, thấy hại nàng bất thành liền đem sai lầm đổ lên người Triệu Hải Vân, hòn đá ném hai con chim gian xảo, nàng được Liêu Thư Mẫn nâng dậy, lại đau hô lên tiếng, khiến mọi người nhìn thấy mu bàn tay bị thương của nàng. Triệu Hải Vân cũng phải ngốc , thể gì cứ thế mà chịu tiếng oan, nghe thấy tiếng hô đau của Cẩm Sắt, lại nhìn thấy vết thương tay nàng, lúc này liền :“Lời này củaNhu Nhã quận chúa là có ý gì, mới vừa rồi ràng là ngươi tự mình tránh ra , ta mới tới được, chưa từng chạm vào ngươi. Ai nha, tay của Diêu nương sao bị giẫm thành như vậy, vết thương này giống bị người giẫm phải ,còn hung hăng ấn thêm hai nhát, nếu mà dùng thêm chút khí lực, tay của Diêu nương chẳng phải tàn phế sao ? Diêu nương ngươi hãy thử cử động tay chút, xem còn có thể động hay ......” “Triệu muội muội lời này là ý gì? Chẳng lẽ là ta cố ý giẫm lên Diêu nương? Ta và Diêu nương chẳng qua cũng chỉ gặp mặt đôi lần, vì sao phải đối với nàng như vậy......” Nhu Nhã quận chúa bị vạch trần, liền đỏ hốc mắt, rất ủy khuất. Nàng ta ràng là nàng cùng Cẩm Sắt oán cừu, mà Triệu Hải Vân lại có lý do hãm hại Cẩm Sắt. Sắc mặt Triệu Hải Vân đỏ lên, Cẩm Sắt mắt thấy hai vị quý nữ trước mặt mọi người nháo chuyện, lại thấy Liễu lão thái quân cùng vài vị phu nhân ở đây đều nhíu mi, lúc này mới :“Là ta té ngã trước, bị giẫm phải cũng khó tránh khỏi, mọi người đều chăm chú xem họa ,bị ngã như vậy sựcũng kỳ quái , đều là ngoài ý muốn, hai vị tỷ tỷ phú cũng quý, đừng khắc khẩu nữa, cũng may có hỏng bức tranh này.” Nàng lời này cực kỳ xảo diệu, là Nhu Nhã quận chúa đứng thẳng cũng xong trước, hay là Nhu Nhã quận chúa ngã sấp xuống sau nàng, mọi người nếu chăm chú xem tranh, thế nào lại phát sinh ngoài ý muốn? Nhu Nhã quận chúa và Triệu Hải Vân ngữ khí vừa có chút bất hòa, nàng liền khuyên hai người cần tranh cãi ầm ỹ , còn cũng may liên luỵ đến bức tranh. Lời nàng vừa ra khỏi miệng, mọi người liền sáng tỏ vừa rồi có chuyện gì xảy ra . Hơn nữa vừa rồi Cẩm Sắt kinh hô tiếng, mọi người quay lại nhìn chỉ thấy khi đó nàng đột nhiên xoay thân mình, dù cho bị ngã sấp xuống cũng chịu ngã lên án thư,lo lắng hủy mất danh họa, nếu đem ra so sánh, Nhu Nhã quận chúa cùng Triệu Hải Vân trước hại người sau lại khắc khẩu ngớt liền có vẻ càng thêm khó coi . Cẩm Sắt xong, Nhu Nhã quận chúa cùng Triệu Hải Vân sắc mặt liền xanh mét , nhưng các nàng cái gì cũng chưa , cũng phản bác. Hai người á khẩu trả lời được, còn Liễu lão thái quân hiếm khi lại nhìnvề Cẩm Sắt cười :“Tiểu thư thực thích tranh của Ngô Mai Tử sao? Lại đây cùng lão bà ta thưởng họa .” Cẩm Sắt thấy mục đích đạt được, lại thấy Liễu lão thái quân chủ động hỏi chuyện, bèn nhún mình, tiến lên hai bước gần bên lão thái quân, cùng nhau thưởng họa. Nhu Nhã quận chúa cùng Triệu Hải Vân chủ động hiến nửa ngày ân cần cũng thể khiến Liễu lão thái quân cùng các nàng chủ động câu, nay thấy Cẩm Sắt được Liễu lão thái quân xem trọng, nhất thời liền khó tránh khỏi khó chịu tích tụ trong lòng . Mà bên kia Liễu lão thái quân nhìn bức họa, lại :“ Phong cách của tranh Ngô Mai Tử luôn mang đại khí cổ xưa, mấy đoá mai này cũng chỉ là lưa thưa nở vài đóa, ông lại họa lắm, ngươi tuổi còn như vậy mà cũng thích tranh cảu ông hiếm có.” Cẩm Sắt nghe vậy cười, :“Vận dụng ngòi bút ngắn gọn hữu lực là phong cách của Ngô Mai Tử lão tiền bối từng họa, bức tranh này dùng nét vẽ thuỷ mặc hoạ thành ngọn núi đá Thọ Sơn, lại dùng cách vẽ suân (*Suân là cách vẽ của người trung quốc, khi vẽ đặt nghiêng ngòi bút lông quyệt mực khô nhạt để thể những đường vân đá hoặc mặt sáng tối của núi, sau khi phác thảo những đường nét chung), trong nét vẽ mạnh mẽ mất nét đoan trang, rất phù hợp với mấy đoá mai sơ sác này. Hoa mai trong tranh dùng hoạ pháp chung đỉnh, phác hoạ khi cứng cáp khi nhàng, phong thái cao sâu , độc nhất vô nhị . Tiểu nữ nhìn tranh này quá mức thê lương tịch, cũng thể hoàn toàn lĩnh ngộ ý cảnh trong đó, chẳng qua cũng chỉ là đến xem náo nhiệt, học chút họa pháp này mà thôi.” Liễu lão thái quân lại :“Có thể nhìn ra những điều này đó là tồi, tranh này là do Ngô Mai Tử vẽ lúc còn tang thê, ý cảnh bi thương chút nhưng cũng là tranh tốt hiếm có, chính là đáng tiếc ...... Đáng tiếc ...... Bức tranh quý như thế này lại bị hủy thành như vậy, sợ là khó có thể tu bổ .” Cẩm Sắt sớm đợi những lời này của Liễu lão thái quân, nghe vậy nàng nhíu mi, lại :“Tiểu nữ cũng có biết chút ít phương pháp tu bổ tranh, tranh này nếu dùng nước trong tầm thường tu sửa là thể , nhưng nếu dùng lụa mỏng bao lấy, lại đặt lên lồng hấp hun nóng, sau đó dùng dược thủy ấm áp ngâm, chừng có thể đem lớp bùn bên mặt bóc ra.” Liễu lão thái quân ngẩn người, nhìn Cẩm Sắt, thấy khuôn mặt nhắn của nàng tràn đầy vẻ chuyên chú, hoàn toàn giống như là phét, lúc này bà càng cảm thấy kinh dị, còn chưa trả lời, nhưng các chủ của Mặc Tồn Lâu ở bên cạnh vô tình nghe được, chen vào :“Lời của nương là sao?!” tiếng này của thực , khiến mọi người đều quay lại nhìn, Cẩm Sắt đưa mắt nhìn lại, vị Bạch công tử kia tự biết mình thất lễ, vội vái chào mới :“Tại hạ nhất thời kích động, quấy nhiễu Lão phu nhân cùng nương, còn thỉnh nhị vị thứ lỗi. Chỉ là, biết theo như lời nương dược thủy là cái gì?” Cẩm Sắt nghe vậy cười nhún mình, rồi mới :“ sợ công tử chê cười, tiểu nữ cũng thích cất chứa sách cổ, tranh cổ, dược thủy kia chính là ta tự mình nghiền thuốc chế thành .” Cẩm Sắt xong liền có người cười nhạt, chế thuốc chính là kỹ thuật rất cao ,môn đạo cũng nhiều, rất nhiều kỹ xảo đều là tuyệt mật các lão sư phụ truyền ra ngoài, rửa sạch vết ố vàng, vá những chỗ rách, sửa màinhững lỗ hổng, phục hồi màu sắc...... Từng quá trình làm việc cực kỳ phức tạp , chỉ riêng việc rửa sạch vết ố vàng, nếu chưa làm đến ba năm cũng làm thạo được, thấy Cẩm Sắt còn tuổi, mọi người sao có thể tin lời của nàng. Vừa nghe nàng dược thủy là chính nàng chế thành , lúc này liền nghĩ rằng tiểu nha đầu chuyện cũng chút thu liễm. Vị Bạch công tử nghe Cẩm Sắt lúc đầu tựa như rất hiểu công việc này, nay lại nghe thấy lời của nàng, sắc mặt buồn bã, hiển nhiên cũng là tin nàng. Nhu Nhã quận chúa khó lắm mới đợi được cơ hội, lúc này liền cả kinh :“Diêu nương là lợi hại, còn hiểu cả tu sửa cổ họa?! Ngay cả Kim Giảo Thủ đều tranh này có cách nào tu sửa được, Diêu nương lại có biện pháp, vừa rồi ông chủ còn ai có thể bổ cứu tranh này liền đưa tặng, ta tuy là thực thích tranh này nhưng lại có năng lực, tranh này chắc rơi vào trong tay của Diêu nương.” Cẩm Sắt nghe vậy cũng buồn bực, chỉ cười như có như liếc mắt nhìnNhu Nhã quận chúa cái, Nhu Nhã quận chúa lại thấy cái liếc mắt của nàng tuy cực trong trẻo nhưng lại lạnh lùng mỉa mai, hai tay nàng ta nắm thành nắm, lúc này Cẩm Sắt cũng dời ánh mắt . Nhưng ngược lại Tiêu Uẩn đột nhiên chen vào :“ biết trước kia Diêu nương đưa cho ngoại công bức Phúc Lưu Chí Minh Hàn Sơn là nương tự mình tu sửa sao?” Mới rồi Cẩm Sắt cùng mấy người Nhu Nhã quận chúa ở bên này xem tranh, tất cả đều là nương và các phu nhân, Tiêu Uẩn thể lại đây, cùng Diêm Phong đứng ở bên kia xem tranh, khi Cẩm Sắt kinh hô , chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ngã xuống đất, nay nghe Nhu Nhã quận chúa châm chọc Cẩm Sắt, nhịn được mở miệng giúp đỡ. Bức Hàn Sơn Phú mà Tiêu Uẩn nhắc đến là ngày đó ở Linh Tự Cẩm Sắt nhờ Dương Tùng Chi giao cho để làm lễ vật mừng thọ cho Nhữ Nam vương, Cẩm Sắt nghe vậy cười gật đầu, Tiêu Uẩn liền hướng về phía Bạch công tử :“Quý Duyệt huynh, bức họa này, ngoại trừ Diêu nương, chỉ sợ đời có người có thể tu bổ.” Tiêu Uẩn xong, mọi người đều kinh ngạc, chỉ vì mọi người đều biết Tiêu Uẩn , cũng phải là hạng người ăn lung tung, dám ra như vậy, tất nhiên là có nguyên do. Thấy mọi người đều nhìn sang, Cẩm Sắt lại chỉ mỉm cười trong suốt đứng ở đó, quan tâm hơn thua. Còn Nhu Nhã quận chúa nghe xong lời của Tiêu Uẩn, lại nhìn Cẩm Sắt, đôi mắt suýt nữa toát ra ánh lửa. Nay Diêu Cẩm Sắt chiếm hết nổi bật, nếu như để cho nàng sửa được bức hoạ kia, phong cảnh (danh tiếng ) chẳng phải là càng muốn gấp trăm lần! Biểu ca vốn bị khuôn mặt kia mê hoặc dụ tâm, nếu Diêu Cẩm Sắt lại bác học đa tài, mỹ danh truyền xa, biểu ca chẳng phải càng bị ma quỷ ám ảnh hay sao! Giờ phút này lại có người chú ý đến vẻ mặt của Nhu Nhã quận chúa ra, mọi người đều kinh ngạc khi nghe Tiêu Uẩn , Bạch công tử và Tiêu Uẩn ràng là rất thân thuộc , nghe vậy kinh hỉ :“Bá Ước lời ấy là sao? Diêu nương nếu có thể phục hồi bức hoạ này thành như cũ, là quá tốt rồi .” Tiêu Uẩn lại cười hỏi Cẩm Sắt:“Nếu ta đoán sai, tay nghề tu bổ mỹ thuật của Diêu nương ra là được Thích Duyên đại sư truyền cho?” Thích Duyên đại sư là người xuất gia, vốn là chủ trì của chùa Kinh Giao Pháp Nguyên tự, là danh gia thư pháp của Đại Cẩm, viên tịch mấy năm. Ông chỉ là cao tăng đắc đạo,còn là nhà thư pháp xuất chúng, ngoài ra còn có năng lực hoạ nhân nổi tiếng, vị Kim Xảo Thủ kia cũng là sau khi Thích Duyên đại sư qua đời tài danh thanh mới càng lên cao . Nghe Tiêu Uẩn , mọi người dĩ nhiên tin tưởng những lời vừa rồi Cẩm Sắt phải là mạnh miệng láo . Thích Duyên đại sư vốn nhận mình là nghệ nhân, cho nên cũng đem kỹ thuật tu bổ tranh truyền thụ cho người ngoài, mọi người còn từng vì thế tiếc hận, nay lại nghe thấy Cẩm Sắt từng theo Thích Duyên đại sư học tập, sao có thể kinh ngạc. Cẩm Sắt thấy vẻ kỳ quái của mọi người, liền chỉ cười :“Chẳng qua chỉ là có chút cơ duyên được đại sư chỉ điểm, tranh này...... biết Bạch công tử có thể để cho tiểu nữ thử lần?” Mà trong giờ phút này ở ngoại ô kinh thành, Triệu thượng thư đứng trong đình mười dặm ngắm nhìn xung quanh. gần đây vì vụ án của Lệ phi và Hoàng Tri Nhất mà sứt đầu mẻ trán, ai ngờ sáng sớm hôm nay liền bị hoàng đế triệu tiến cung, là Vũ Vương của Bắc Yến sang Bắc Yến chúc thọ cùng sứ thần Bắc Yến mang tạ lễ trở về, hoàng đế kêu và Lễ bộ Thượng Thư nhanh chóng chuẩn bị nghi thức đón tiếp. Trời cũng biết Bắc Yến Vũ vương có bao nhiêu khó hầu hạ, nếu hơi có chút hợp tâm ý của liền phát điên, đúng là cái đồ lỗ mãng, là kẻ dã man hiểu cấp bậc lễ nghĩa, quan trọng hơn nữa là vị vương gia này vốn để quan viên Đại Cẩm ở trong mắt, đường đường là Thượng Thư cũng thèm cho chút mặt mũi, tuỳ ý sai sử. Nhưng mà vị vương gia này mỗi lần từ Bắc Yến trở về, đều đường du sơn ngoạn thủy, nhưng cả đường cũng rất soi mói quan viên Đại Cẩm tiếp đãi , lần này sao lại thay đổi tính tình, vô thanh vô tức ra khỏi Phượng Kinh. Lễ vạn thọ của Bắc Yến cũng mới qua có vài ngày, vị này về đến Phượng Kinh, cái này ràng là ngày đêm chạy về, cũng biết Phượng Kinh có cái gì khiến lưu luyến , lại làm cho vị Vũ vương vô cùng lo lắng vội vã chạy về. Triệu thượng thư còn mải suy nghĩ, Lễ bộ hữu thị lang Lưu đại nhân bước nhanh vào, :“Đại nhân, đội ngũ của Vũ vương tới.” Triệu thượng thư nghe vậy , vội nhìn ra phía xa xa, quả nhiên thấy quan đạo mơ hồ xuất đội ngũ người ngựa, phất phất áo choàng bước xuống bậc thang, xoay người lên ngựa mang theo người ra đón, cờ của đội ngũ Bắc Yến chậm rãi tung bay càng ngày càng đến gần. Đằng trước là độ kỵ binh huyền giáp trước mở đường, bên trong đội ngũ là chiếc xe ngựa do bốn con hãn huyết bảo mã kéo, đỉnh xe phủ kín, sau xe dương cờ, thanh cái bằng gỗ lim điêu khắc hình tiên nhân tinh tế xinh đẹp và thần thú, thấy xe ngừng lại, Triệu thượng thư vội đánh ngựa lên phía trước hai bước nghênh đón. Mà cửa xe ngựa bị đẩy ra, chỉ thấy Bắc Yến Vũ vương từ bên trong nhảy xuống, vừa hít sâu vừa nhíu mi, tỏ vẻ bực tức vô cùng, :“Cuối cùng cũng đến nơi, sống lưng của bổn vương sắp bị chặt đứt rồi!” xong hoạt động cánh tay chút, uốn éo nghiêng mặt liền tựa như vừa nhìn thấy Triệu thượng thư, cười vu vơ, nụ cười rất thân thiết sáng lạn, khiến cho ngũ quan tuấn mỹ của đều sáng bừng lên, làm Triệu thượng thư thấy vô cùng sửng sốt. còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, tiếp theo nghe Hoàn Nhan Tông Trạch :“Ai nha, bổn vương cũng được coi như nửa con dân của Thượng Kinh rồi , sao còn phải khiến Triệu thượng thư ngài tự mình ra đón, Thượng Thư đại nhân vất vả rồi!” xong ,nhưng ý cười dạt dào nhìn về phía đoàn người ngựa của Triệu Thượng thư, Triệu thượng thư chưa từng gặp qua vị Vương gia Bắc Yến này có thể bình dị gần gũi như thế, bất ngờ lại càng sửng sốt, còn nghĩ vị vương gia này chắc động tâm tư có ý nghĩ kỳ quái gì , Hoàn Nhan Tông Trạch bước đến gần. Triệu thượng thư sửng sốt liền quên xuống ngựa, đến khi kịp phản ứng lại, nhấc chân muốn xuống ngựa , nhưng con ngựa biết tại sao đột nhiên hý vang tiếng, đúng vào lúc này biết tại sao bỗng dưng bị kinh sợ! Con ngựa giơ cao móng đến trước ngực Hoàn Nhan Tông Trạch đá cái! Triệu thượng thư quá sợ hãi, nhất thời thể khống chế được con kim mã, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn con ngựa của mình đá vào Hoàn Nhan Tông Trạch, đẩy cả người vương gia bay ra ngoài, ngã xuống đất, ngay tại chỗ liền phun ra ngụm máu tươi. Quan viên Đại Cẩm đến nghênh đón cùng đội nhân mã vô cùng kinh sợ, đều bị màn này khiến cho ngây ngẩn cả người, còn binh lính Bắc Yến bên kia liền rút kiếm, chỉ nghe biết làm sao bỗng truyền đến tiếng gầm lên. “Vương gia! Có thích khách! Bắt thích khách, thay vương gia báo thù!” Triệu thượng thư căn bản là hiểu được xảy ra chuyện gì, người bị vài kỵ binh Bắc Yến lỗ mãng kéo xuống khỏi lưng ngựa, mũ quan của lăn xuống trước mặt, vừa nâng tay nhặt được mũ lên, liền cảm thấy trước mắt đao ảnh chợt lóe. Phụt tiếng, ngực bị đâm kiếm, còn chưa kịp kêu lên tiếng, trước mắt tối xầm, đầu đập xuống đất, khắp người cũng đồng thời truyền đến đau đớn, mũ quan lại lần ngã nhào xuống, trong nháy mắt bị dẫm thành miếng vải bẹp dúm. Giờ phút này Triệu thượng thư bất chấp mũ quan của mình , chỉ còn biết là, đường đường là Thượng Thư nhất phẩm nhưng lại bị quần ẩu như vậy trước mặt mọi người! Đoạ Mã kế Bạch Ngọc quan