1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 59

      Ăn tối ở Trạch Viên xong, đám người Cố Trì Tây uống trà chơi cờ ở Nhã Các, Tề Duyệt Tâm kéo Tùng San ngâm suối nước nóng. Tề Duyệt Tâm giơ móng tay sơn màu, rất đắc ý lắc lắc trước mặt Tùng San, "Đẹp ?"


      Tùng San cười cười, "Ừm, rất đẹp.” Sau đó tầm mắt lại rơi vào chiếc vòng tay ta, "Vòng tay này cũng rất đẹp, cùng màu với màu móng tay của cậu.”


      Tề Duyệt Tâm hài lòng gật đầu, "Đúng vậy phải , mình vì chiếc vòng tay ngọc bích này mà sơn móng tay cho cùng màu đấy.”


      Tùng San : "À, ra đây là đá ngọc bích.” Đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại đá này, vì thế lại chăm chú nhìn nó.


      Tề Duyệt Tâm hào phóng tháo chiếc vòng tay xuống đưa cho Tùng San, "Cậu đeo thử xem, nếu thích bảo vị Cố gia kia mua cho chiếc, chiếc của mình là mười hai vạn, lão Thẩm keo kiệt chết được.”


      Khi Tùng San nghe được ba chữ “mười hai vạn”, hai tay khỏi run lên, chiếc vòng tay suýt nữa rơi xuống nước, tim đập rất nhanh, "Cậu mau cầm lại , đắt như vậy mình sợ làm hỏng mất.”


      Tề Duyệt Tâm mở to mắt, cười ra tiếng, "San San, cậu đùa hay sao? Cậu đừng khiêm tốn, Cố gia nhà cậu tiện tay đưa thứ gì cũng có thể quý hơn cái này.”


      Lời của ta mang theo trào phúng, giống như ta sớm coi Tùng San là người như mình.


      Tùng San khẽ nhíu mày, lúng túng : " ấy chỉ cho mình chiếc điện thoại di động và cái laptop thôi.” Còn có Lão Tần nữa.


      Tề Duyệt Tâm sửng sốt, lại cẩn thận nhìn Tùng San, trong ánh mắt có ý đánh giá, sau đó mới : "San San, Cố gia nhìn giống người keo kiệt như vậy!"


      Lời này mang theo giọng điệu đồng cảm, khiến Tùng San càng cảm thấy thoải mái.


      Tề Duyệt Tâm thấy vẻ mặt của Tùng San thích hợp, liền cười : "Cậu đừng có với mình những câu như cậu ở bên ông ta phải vì tiền, mấy cái lời thoại trong phim đó cần dùng với mình, chúng ta gặp nhau ở đây cậu cũng cần chối cãi nữa.”


      Tùng San gãi gãi đầu, bật cười: "Ha ha, cậu suy nghĩ cởi mở.”


      Tề Duyệt Tâm chỉ chỉ trán Tùng San, "San San, là do cậu chịu ra. Chỉ cần cậu mở miệng thích, có thứ gì mà ông ta nỡ mua cho cậu.”


      Tùng San cảm thấy như có ba đường hắc tuyến, đột nhiên thấy nàng Tề Duyệt Tâm này giống trước kia, trước kia ta còn là nữ sinh hào phóng sáng sủa, sao bây giờ lại trở thành người chỉ nhìn vào vật chất thế này?


      "Duyệt Tâm, cậu ở bên cạnh lão Thẩm vì tiền sao?" Tùng San hỏi.


      Tề Duyệt Tâm sửng sốt chút rồi cười : "San San, vậy theo cậu, cậu cảm thấy mình vì cái gì?"


      Tùng San suy nghĩ, "Mình biết, mình chỉ cảm thấy, người theo đuổi cậu nhiều như vậy, nếu như muốn, cậu nhất thiết phải tìm lão Thẩm, tìm người trẻ tuổi đẹp trai lại giàu có tốt hơn sao?"


      Tề Duyệt Tâm che miệng cười ha ha, "San San, ra cậu lại là đơn thuần như vậy, chẳng trách mấy lão đàn ông này đều thích cậu.”


      Tùng San cười gượng, bị người ta mình đơn thuần, đây phải là chuyện đáng để vui vẻ.


      Tề Duyệt Tâm thu lại ý cười, : "Thứ lão Thẩm có thể cho mình chỉ có tiền mà thôi. Nếu chỉ vì tiền, mình cần gì phải tìm lão Thẩm.”


      Tùng San nghĩ nghĩ chút rồi hỏi: "Ngoài tiền ra còn có cái gì?"


      Tề Duyệt Tâm vừa cười, "Cậu có biết thế lực của lão Thẩm ở thành phố A lớn như thế nào ? Toàn bộ công ty bảo an trong thành phố A hợp lại có hơn tám phần là của ông ấy, ở thành phố A này, ngoại trừ Mạnh gia và Cố gia của cậu còn phải nhắc tới lão Thẩm. Mình theo ông ấy, có chuyện gì mình làm được sao?"


      Tùng San suy nghĩ, hỏi: "Cho nên cậu vì quyền thế mới đến bên ông ấy?"


      Tề Duyệt Tâm : "Sai, mình vì tương lai của bản thân.”


      Tùng San thể gì, đành phải miễn cưỡng cười cười.


      Tề Duyệt Tâm lại hỏi: "San San, vậy vì sao cậu lại ở bên Cố gia? Cậu đừng với mình là vì tình nha!"


      Tùng San có chút đau đầu, cười cười lấy khăn mặt lau mặt, thấy mình có gì với ta cũng là đàn gảy tai trâu, nên đơn giản nhất là gì.


      Hai ngâm nước nóng xong, thay quần áo rồi ra ngoài, Tề Duyệt Tâm nhìn Tùng San : "San San, da cậu đẹp , cậu ngâm nước nóng xong da biến thành màu phấn hồng, lát nữa Cố gia của cậu nhìn thấy trong lòng nhất định nhộn nhạo.”


      Tùng San cười đáp lễ: "Cậu cũng vậy.”


      Tề Duyệt Tâm lại : "Haizzz, đến bây giờ lão Thẩm vẫn chịu chạm vào mình, chỉ ôm ôm rồi hôn hôn, mình có lúc còn nghi ngờ ông ấy được, có phải thành thái giám từ lâu rồi hay .”


      Tùng San cảm thấy đầu đau hơn, "Chẳng lẽ cậu muốn chủ động sao?" Vài chữ phía sau thể ra được.


      Tề Duyệt Tâm ngần ngại chút nào : "Đương nhiên, ông ta chịu chạm vào mình, chứng tỏ rằng ông ta đề phòng mình, vậy thời gian và tinh lực mình bỏ ra phải uổng phí hết sao?" Sau đó ta lại nhìn Tùng San, cười : " giống như Cố gia của cậu, ông ấy luôn khăng khăng mực với cậu, cậu muốn vứt bỏ cũng được.”


      Tùng San cười cười, "Chúc cậu đêm nay thành công.”


      Hai tới hành lang tách ra, Tùng San bên trái đến Nguyệt Hoa Đường, Tề Duyệt Tâm bên phải tới Thần Tinh Hiên. Hai gian phòng đều được xây dựng theo phong cách cổ kính, song cửa sổ khắc hoa, cột trụ hành lang màu đỏ chu sa, mái hiên có bức tượng hai con sư tử đá ngồi.


      Tùng San đẩy cánh cửa gỗ bước vào, phía trong là bức rèm che, chiếc giường gỗ điêu khắc tinh xảo là tấm chăn đệm màu đỏ thẫm thêu đoá hoa mẫu đơn lớn. ngồi bên giường, lấy tay sờ tơ lụa bóng loáng mà thất thần.


      Lúc Cố Trì Tây vào, nhìn thấy bé con của mình mặc áo choàng tắm màu trắng ngồi chiếc giường chỉ độc màu đỏ, mái tóc đen dài búi xéo qua bên tai, tóc mai rủ xuống như điểm xuyết cho đôi má phấn, răng trắng mắt trong, đẹp tới mức chân . bước tới, ôm lấy đặt đùi, hôn lên khuôn mặt mềm mại của


      "Nghĩ gì thế?" dịu dàng hỏi.


      Sắc mặt Tùng San hơi thay đổi, ôm cổ dụi dụi, "Ngày mai chúng ta về Giang Phong Uyển , em thích ở đây.”


      khẽ nhíu mày: "Vì sao, phải lúc tới đây em còn rất vui à?"


      Ánh mắt Tùng San khẽ lay động, "Em nhớ Lão Tần, Lão Tần chắc chắn cũng rất nhớ em.”


      cười ôm lấy đặt giường, thân thể áp lên người , hôn lên xương quai xanh của , "Được, ngày mai chúng ta quay về.” Vừa xong, đôi bàn tay to lớn của thể kiềm chế được nữa mà chuyển động thân thể , "Sau này chúng ta thường xuyên ngâm suối nước nóng .”


      Bỗng nhiên Tùng San liền nhớ đến câu của Tề Duyệt Tâm, "San San, da cậu đẹp , cậu ngâm nước nóng xong da biến thành màu phấn hồng, lát nữa Cố gia của cậu nhìn thấy trong lòng nhất định nhộn nhạo.”


      Nhất thời thấy ghê tởm.


      Cơ thể cứng đờ, xoay người, tránh bàn tay .


      Cố Trì Tây cảm thấy có gì đó đúng, ôm chầm lấy , hôn lên trán : "Sao vậy? Mất hứng?"


      Tùng San khẽ thở dài, "Hôm nay tâm trạng của em tốt, có thể chạm vào em được ?"


      Cố Trì Tây khẽ nhíu mày, "Sao tâm trạng lại tốt, có phải lão Thẩm đưa đến gì với em ?"


      Tùng San nhìn , muốn mở miệng, lại cảm thấy thể lên thành lời. Những câu của Tề Duyệt Tâm, nghe xong cảm thấy ghê tởm, nhưng nếu cho nghe có phải chuyện bé xé ra to quá hay ? Vì thế ôm lấy cổ , cười : " phải, có lẽ là do lúc nãy ngâm nước nóng xong ra bị trúng gió, nên bây giờ em hơi nhức đầu.”


      Vẻ mặt của Cố Trì Tây càng thêm nghiêm túc, "Nếu khó chịu để gọi bác sĩ đến khám xem, cần chịu đựng.”


      Tùng San vội vàng : " nghiêm trọng như vậy đâu, ngủ giấc ngon là đủ rồi.”


      Cố Trì Tây thấy kiên trì, nên đành đồng ý: "Vậy được rồi, hôm nay ngủ sớm , ngày mai ăn điểm tâm xong đưa em về.”


      Tùng San cười cười, "Được.”


      Cố Trì Tây ôm , đắp chăn, ngọn đuốc trong cơ thể cũng chỉ đành ép xuống, cẩn thận ôm , hề có bất kỳ động tác nào.


      Hôm nay cố ý sắp xếp gian phòng này, đây là phòng tốt nhất Trạch Viên, vốn muốn có thể tận tình thoả thích phen trong màn lụa đỏ, bé con ngâm suối nước nóng xong cơ thể mềm mại mịn màng cực kì, sờ chút, cái xúc cảm trắng mịn đó như dính vào tay, có trời mới biết phải nhẫn nhịn vất vả như thế nào. Đáng tiếc, ngày tốt cảnh đẹp hoa tươi trăng tròn như thế này lại bị lãng phí cách vô ích.


      Tùng San đau đầu chịu nổi, muốn ngủ lại thể ngủ được, ngược lại càng nằm càng tỉnh táo. Trong đầu lại nghĩ tới lời của Tề Duyệt Tâm, sau đó cảm thấy mình chẳng ra sao, và Tề Duyệt Tâm vốn phải cùng hạng người, cần gì phải vì lời của Tề Duyệt Tâm mà ảnh hưởng tới tâm trạng của mình? Cho dù Tề Duyệt Tâm có hiểu lầm ta và giống nhau sao, cây ngay sợ chết đứng, sao phải tự phiền não chứ?


      Nghĩ đến đây càng thêm hối hận, hơi nghiêng người, muốn nhìn xem Cố Trì Tây ngủ hay chưa. vừa mới vào phòng động tình như vậy, còn hắt cho chậu nước lạnh. đưa tay sờ sờ mặt , dưới ánh sáng lay lắt, vẻ mặt khi ngủ của đẹp như bức tranh thuỷ mặc. Khóe miệng hơi cong lên, người thích chính là , ở bên nhau là vì tình , có sao !


      Bởi vì tình , được sao?


      vụng trộm nhếch khoé miệng, nhàng hôn lên đôi môi hơi mím lại của , trong lòng vui vẻ vì làm chuyện xấu, khi hài lòng vì vừa hôn trộm được hai cái, định nằm xuống ngủ lại bị bàn tay lớn giữ lấy đầu, dùng sức ép môi xuống.


      Tiếng cười ràng từ hai đôi môi dây dưa truyền ra, cười : " ngủ mà còn giả vờ! Đồ lừa đảo!"


      Cố Trì Tây mở to mắt, mạnh mẽ hôn cái "Em ngủ cho tử tế lại hôn , làm sao ngủ được!"


      Cố Trì Tây ôm , hô hấp nặng nề, "Sao tâm trạng bỗng nhiên lại tốt lên thế?"


      Tùng San nở nụ cười, "Vì em tự điều tiết, tiêu hoá hết chuyện vui rồi.”


      Cố Trì Tây dịu dàng hỏi: "Rốt cuộc là sao?"


      Tùng San suy nghĩ chút, biết nên giải thích như thế nào, đành : "Tề Duyệt Tâm vừa mới cho em xem chiếc vòng tay của ấy, nhìn rất đẹp, là lão Thẩm mua cho ấy, nghe tận mười hai vạn.”


      Cố Trì Tây nhìn , ánh mắt sâu thăm thẳm, sau đó cười cười: "Chỉ vì chuyện này?"


      Tùng San cười cười, "Vâng, chỉ vì chuyện này.”


      Cố Trì Tây cười hôn , "San San, em cần nghĩ nhiều, Tề Duyệt Tâm và em giống nhau, ta xứng để so sánh với em.”


      Tùng San mỉm cười ngọt ngào, "Vâng, em cũng nghĩ như vậy, em và ấy giống nhau.”


      Sáng sớm hôm sau, Cố Trì Tây và Tùng San nắm tay nhau ra sảnh ăn sáng, chỉ thấy lão Sở và lão Thẩm, thấy Tề Duyệt Tâm đâu cả.


      Lão Sở thấy hai người ngọt ngào đến, trêu ghẹo : "Hai người bây giờ chỉ muốn làm uyên ương làm tiên, toả ra hào quang màu hồng chói lọi muốn làm tôi mù sao, mau ngồi cách xa tôi chút, là dọa người.”


      Cố Trì Tây và Tùng San nhìn nhau cười, hỏi lão Thẩm, "Tiểu tinh của ông đâu?"


      Lão Thẩm cười sờ sờ cái gáy trụi lủi, "Tối hôm qua ta ầm ĩ náo loạn với tôi, thấy thoải mái nên tức giận bỏ .”


      Cố Trì Tây cười mà , nhìn về phía Tùng San, Tùng San biết nên có biểu cảm như thế nào, đành phải giả vờ nghe thấy.


      Lão Sở khúc khích cười : "Có phải người ta thương nhung nhớ ông lâu mà ông vẫn cứng nổi nên nổi giận ?"


      Lão Thẩm trừng mắt nhìn , ho khan hai tiếng.


      Cố Trì Tây bóp trán, gắp cho Tùng San cái bánh bao , "Ăn .”


      Tùng San cuống quít xấu hổ cắn miếng, nước trong bánh theo khoé miệng chảy xuống. Cố Trì Tây vội vàng lấy khăn ăn lau cho , cười ha ha, tâm trạng rất tốt.


      Lão Thẩm cười lắc đầu, "Haizzz, lão Cố ạ, ông bây giờ đúng là khổ tận cam lai.”


      Lão Sở cũng vội : "Còn phải sao, hai mươi năm đó, trước khổ sau ngọt!"


      Cố Trì Tây đảo mắt nhìn, lão Sở cúi thấp đầu. Tùng San nhịn được cười ra tiếng.


      Ăn xong, Cố Trì Tây đưa Tùng San quay về, lão Sở và lão Thẩm đưa mắt nhìn bóng lưng của hai người, hẹn mà cùng thở dài tiếng, sau đó nhìn nhau cười.


      Lão Thẩm hỏi: "Ông thở dài cái gì?"


      Lão Sở : "Lão Cố chịu nhiều gian khổ, nhưng gặp được tốt, tấm lòng thanh cao, sau này lão Cố có thể vui vẻ rồi.”


      Lão Thẩm gật đầu, "Đúng vậy, cho nên tôi mới dám chọc phải như vậy, thể trêu vào đâu.”


      Lão Sở lại hỏi: "Còn ông thở dài cái gì?"


      Lão Thẩm cười : "Lão Cố vẫn có phúc hơn tôi, lớn tới từng này tuổi rồi mà còn gặp được đoá hoa tươi non nớt như vậy.”


      Lão Sở cười, " phải ông cũng có đoá hoa sao? Chỉ là người ta tức giận bỏ chạy rồi thôi.”


      Lão Thẩm lắc đầu, "Đoá hoa đó cũng phải hoa đào, ta có dã tâm lớn lắm.”


      Tùng San quay lại Giang Phong Uyển, vừa vào nhà liền chạy tới ôm Lão Tần, cả đêm Lão Tần gặp San San nên rất kích động, nhào vào lòng Tùng San ra sức liếm, Cố Trì Tây đứng bên cạnh nhìn bé con ôm Lão Tần lăn lộn thảm, tâm trạng cực kì vui vẻ hạnh phúc. Sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền với Tùng San, "San San, ra món quà muốn tặng em.”


      Tùng San nằm thảm ngẩng mặt hỏi: "Quà gì?"


      Cố Trì Tây cười cười, xoay người lên tầng, lúc xuống tay có chiếc hộp phủ sa tanh mạ bạc rất đẹp, mở ra bên trong là chuỗi hạt châu màu đỏ, từng viên từng viên đều bóng loáng mượt mà, màu sắc đỏ rực, hề lẫn chút tạp chất nào.


      Tùng San nhìn chuỗi hạt ngọc đó ngập ngừng , "Đây là... San hô sao?"


      Cố Trì Tây , " mua nó lâu rồi, nhưng vẫn có cơ hội đeo cho em, vòng cổ san hô màu đỏ này em có thích ?"


      Tùng San mím môi, gật gật đầu, "Rất đẹp.” Sau đó lại gục đầu xuống, "Cái này, rất quý phải ?"


      Cố Trì Tây cười cười, cầm chiếc vòng đeo lên cổ , "Mang may mắn tới, bảo vệ bản thân tránh ma quỷ.”


      Đầu Tùng San cúi thấp thấp hơn, "Cố Trì Tây, em có thể cần ?"

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair31 others thích bài này.

    2. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Thanks @Tiểu Yên :yoyo45::yoyo45:. Chị có chị San là nhưng đó là thực tế khi chung với người giàu ai mà nghĩ là vì tiền chứ nhỉ
      :yoyo59: Đợi chương mới nà
      Tiểu Yên thích bài này.

    3. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Dung vay @ Trần ! Vì đây là truyện nên ta có cách nhìn khác với thực tế rất nhiều!
      Ví như nếu trong cuộc sống thức tế ta nghĩ ai cũng nhận định rằng TS là tiểu 3, là hồ ly tinh, 1 ke ham tiền hám cua bởi mn đều thấy rằng CTT vi TS mà bỏ vợ bỏ con, còn khoảng cách tuổi tác nữa chứ!
      Vì đây là truyện nên mình vẫn hy vọng CTT vs TS có kết thúc đẹp, có những khoảnh khắc ngọt ngào để thoã mãn reader!
      Anh Trần, Canh Chan CơmTiểu Yên thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 60

      Gần đây công việc của Phương Tiểu Tiệp rất thuận lợi, cũng biết cơn gió nào thổi tới mà hôm đó viện trưởng bỗng nhiên mời bà tới gặp, dông dài hồi cũng vào nội dung chính, chỉ lạ là ông ta khích lệ bà, hơn nữa giọng điệu còn thân thiết bất thường. Sau đó bà còn nhận được phần thưởng chiến sĩ thi đua thường niên của bệnh viện, tiền thưởng là ba ngàn tệ cộng thêm bộ nồi inox.


      Tùng Chí Quân rất vui vẻ, ông cực thích nấu nướng, cũng thích mua nồi, bộ nồi inox này là bộ nồi cao cấp trong truyền thuyết mà ông rất muốn mua, vậy mà bây giờ nó như cái bánh từ trời rơi xuống tay ông. Vì thế ông cực kì kích động dùng bộ nồi mới nấu bữa cơm, khao bà vợ chiến sĩ thi đua của mình.


      Phương Tiểu Tiệp lại ăn yên, mấy hôm nay trong lòng bà có bất an, bà cảm thấy yên lòng, vì thế ăn mấy miếng liền buông đũa, "Lão Tùng, San San của chúng ta rốt cuộc tìm bạn trai như thế nào nhỉ?"


      Tùng Chí Quân thở dài, "Bà muốn biết sao lúc San San về nhà lại hỏi chứ?"


      Phương Tiểu Tiệp khó xử : " phải tôi sợ doạ San San sao, ông cũng thấy đó con chúng ta dạo này bình thường, tôi sợ khiến con mình có áp lực quá lớn chẳng được gì.”


      Tùng Chí Quân lắc đầu, "Bà đấy, lúc nên quan tâm lại quan tâm, lúc nên quan tâm dám quan tâm.”


      Phương Tiểu Tiệp hơi tức giận, "Vậy còn ông? Sao tôi chẳng thấy ông tốn công tốn sức, suốt ngày cái gì cũng quan tâm, sau này San San của chúng ta nếu ế chồng ai thèm lấy người đáng trách nhất là ông!"


      Tùng Chí Quân lập tức chịu thua, "Được được, tại tôi hết, đều trách tôi, được chưa? Ăn cơm cho ngon, lát nữa tôi gọi điện thoại hỏi xem tuần này San San có về nhà hay nhé.”


      Khi Tùng San nhận được điện thoại của Tùng Chí Quân, ngồi trong phòng khách ôm Lão Tần ngẩn người.


      Lúc tối Cố Trì Tây có việc bận nên phải ra ngoài, mình dắt Lão Tần tản bộ rồi về, có việc gì làm, mở ti vi cũng xem chuyên tâm, ngược lại còn khiến Lão Tần xem tới mệt, lắc lắc người lười biếng dụi dụi vào đùi . để Lão Tần ngoan ngoãn nằm đùi mình, còn mình xoa xoa lưng nó dỗ nó ngủ. Gần đây càng lúc càng thích ôm Lão Tần ngồi sô pha, bởi vì bộ lông người Lão Tần rất ấm, ôm vào rất thoải mái, rất hợp cho ngày thu lạnh lẽo.


      Tùng Chí Quân chưa hỏi con cuối tuần này có về nhà hay .


      Tùng San ngừng lát, cười : "Vâng, thứ sáu này con tan việc hơi muộn, thứ bảy con về.”


      Tùng Chí Quân nghe ra giọng điệu của con , hỏi: "San San, tâm trạng của con tốt sao?"


      Tùng San sửng sốt, tỏ ra thoải mái : ", con chỉ hơi mệt chút thôi.”


      Tùng Chí Quân : "Nếu mệt nghỉ sớm , mẹ con vừa được giải chiến sĩ thi đua, đơn vị tặng cho bộ nồi cao cấp dùng rất thích, chờ thứ bảy con về ba làm món ngon cho con ăn.”


      Tùng San cười : "Tuyệt quá, con muốn ăn chảy cả nước miếng luôn đây này.”


      Tùng Chí Quân : "Ba cúp máy trước đây, còn đừng ngủ muộn quá nhé.”


      Tùng San chần chừ chút, "Ba, người đó, thứ bảy có thể con dẫn ấy về nhà.”


      Đầu dây bên kia, Tùng Chí Quân yên lặng gì, hơn nửa ngày mới : "Được, để ba với mẹ con tiếng, ba mẹ ở nhà chuẩn bị tiếp đón bạn trai con.”


      Tùng San cúp điện thoại, thở dài. Lão Tùng dù sao cũng là lão Tùng, ông rất hiểu con mình, chỉ cần có chút xíu khác thường ông cũng có thể lập tức phát ra.


      Gần đây tâm trạng của được tốt. Hoặc đúng hơn, mấy ngày nay tâm trạng của và Cố Trì Tây đều tốt. Từ hôm đó, sau khi đeo chuỗi hạt san hô lên cho , lại nhất quyết chịu nhận, lúc hai người ở chung lạnh nhạt hơn nhiều.


      Khi đó Cố Trì Tây cũng gì thêm, chỉ yên lặng tháo chuỗi hạt xuống, cất vào trong hộp, sau đó tiện tay đặt lên bàn trà cạnh sô pha, hề chạm vào nó nữa.


      Sau đó mấy hôm, chiếc hộp ấy vẫn nằm yên bàn trà, cả hai người đều coi như thấy.


      Tùng San đương nhiên phải thích chiếc vòng cổ đó, san hô đỏ đẹp như vậy, cho dù hiểu biết về giá cả thị trường cũng có thể hiểu đây là mặt hàng xa xỉ. Nhưng vẫn muốn đeo nó, luôn cảm thấy nếu đeo nó lên, cũng giống như Tề Duyệt Tâm.


      cũng biết mình rất khác người.


      Nhưng chẳng lẽ nên vui vẻ đeo nó, sau đó vô cùng phấn khích khoe với người khác giống như Tề Duyệt Tâm?


      Cái cảm giác này cực kì tệ, cũng biết bản thân rốt cuộc là kiên trì cái gì. Nhưng lại cảm thấy, làm người, cũng nên có chút kiên trì.


      Khi Cố Trì Tây về nhà, nhìn thấy ôm Lão Tần cúi đầu ngồi sô pha, vừa thấy biết chờ rồi ngủ quên mất, có chút đau lòng bước tới, dịu dàng xoa đầu , "San San, về rồi.”


      ngẩng đầu, trong đôi mắt to chan chứa ý cười, đầu dựa vào vai dụi dụi, "Mấy giờ rồi?"


      Lòng Cố Trì Tây rất ấm áp, bế Lão Tần từ trong lòng đặt vào ổ của nó, sau đó nắm tay lên tầng, "Hơn mười giờ, nghỉ sớm chút .”


      Tùng San chần chừ chút, vẫn cùng lên tầng, "Đêm nay em về phòng mình ngủ, cái đó tới, nên hơi bất tiện.”


      Cố Trì Tây gật đầu, "Được.”


      Mấy hôm nay, mỗi đêm dẫn lên tầng ngủ, đều tìm lý do để từ chối.


      Tùng San ngập ngừng lát rồi tiếp: "Vừa rồi ba gọi cho em, em với ông thứ bảy này về nhà, cùng em về nhà .”


      Cố Trì Tây gật đầu, "Được.”


      Tùng San tắm rửa xong nằm giường, bụng hơi trướng đau, toàn thân đều thoải mái. Lăn qua lộn lại mãi vẫn ngủ được, bật dậy khỏi giường, mở cửa phòng định ra ngoài lấy chút nước uống. Vừa ra khỏi phòng thấy người ngồi sô pha, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào, khiến cơ thể như được mạ tầng sáng bạc.


      bước tới, nghe thấy tiếng chân liền quay đầu lại, nhìn rồi nở nụ cười ấm áp, mở hai tay ra, "Lại đây.”


      ngoan ngoãn tới, kéo vào lòng, hôn , dịu dàng hỏi: "Em cũng ngủ được sao?"


      gật đầu, "Vâng, bụng em thoải mái, em ra uống nước.”


      Bàn tay của phủ lên bụng , "Đau ở đâu? Ở đây à?"


      cười ngọt ngào, "Sao vậy, mát xa cho em à?"


      ôm lấy cái eo mảnh khảnh của , xoa xoa, " xoa giúp em, xem có tốt hơn chút hay .”


      tựa vào mặt , "Sao cũng ngủ được?"


      Ánh mắt thâm thúy, "Nhớ em.”


      nhướn mày, " phải em ở đây sao?"


      Tay vuốt lên bụng , đôi mắt rủ xuống: "Ừ.”


      ôm cổ , rúc vào trong lòng , cảm thấy vô cùng kiên định, "Cố Trì Tây, thực xin lỗi, em nhận chuỗi hạt san hô kia, vui sao?"


      tay ôm , tay còn lại với tới chỗ bàn trà cạnh sô pha lấy cái hộp, sa tanh màu bạc dưới ánh trăng càng thêm sáng tỏ, mở hộp ra, hạt ngọc san hô màu đỏ bóng bẩy, sáng loáng.


      "Lần đầu tiên khi nhìn thấy chuỗi hạt này, nghĩ tới em, San San, em giống như hạt san hô màu đỏ, sáng như vậy, bóng như vậy, hề có chút tỳ vết, xinh đẹp nhiệt tình như sắc đỏ. Cho nên mua nó mà hề do dự, vẫn luôn cất nó, cất tới khi cũng sắp quên nó luôn rồi.”


      Tùng San hơi nhíu mày, " mua nó bao lâu rồi? Sao lại quên được?"


      Cố Trì Tây cười : "Hơn hai năm rồi, mua vào lần trước, khi cùng bọn lão Tần sang Đài Loan bàn chuyện làm ăn.”


      Tùng San kinh ngạc, đôi mắt to hề chớp nhìn , "Hơn hai năm? Khi đó chúng ta còn chưa quen nhau mà.”


      Cố Trì Tây nhéo khuôn mặt nhắn của , "Vì em biết đó thôi, nhưng em sớm ngự trị trong lòng .”


      Tùng San cười, " ra thầm mến em từ lâu rồi nha! Cố Trì Tây là tên cuồng theo dõi! mau thành khai báo, rốt cuộc có ý định với em từ lúc nào?"


      Cố Trì Tây cũng cười, vươn tay đeo vòng cổ cho , "Nếu em chịu nhận chuỗi hạt này, cho em biết.”


      Tùng San suy nghĩ lúc rồi gật đầu, "Được, em nhận, đeo cho em .”


      Cố Trì Tây vui vẻ đeo chuỗi hạt cho , " nhớ loại san hô đỏ này rất tốt đối với phụ nữ, trấn tĩnh an thần, còn có thể giảm bớt đau bụng kinh. Em đeo nó lên, sau này cái đó đến khó chịu nữa.”


      Tùng San nhịn được cười : " biết nhiều thứ đấy.”


      Cố Trì Tây cười gì.


      Tùng San nắm lấy tay , " mau , rốt cuộc là chúng ta gặp nhau khi nào? Đừng có lảng sang chuyện khác.”


      Cố Trì Tây cười, hôn lên má , dưới ánh trăng, giọng ôn hoà kể chuyện năm trước, khu chung cư ở Tân Khu, xe hiến máu ở bên đường, mặc áo thun rộng thùng thình, còn cả viên kẹo ngọt nữa.


      Tùng San nghe xong nằm trong lòng ngừng cười ha ha, thân mình run rẩy, mãi thể ngừng lại được.


      véo eo , "Sao, buồn cười đến vậy à?"


      Tùng San xoa hai má vì cười tới phát đau, gật đầu mạnh, "Vâng, quá buồn cười! Cố Trì Tây kỳ quái, em chẳng qua chỉ tìm đại người ở bên đường để hiến máu thôi mà, sao có thể lập tức coi trọng em như vậy chứ? có biết lúc đó mỗi ngày em tìm được bao nhiêu người tới hiến máu hay ?"


      Cố Trì Tây bất đắc dĩ lắc đầu, "San San, khi đó em tìm được bao nhiêu người tới hiến máu biết, nhưng đối với , em là người duy nhất khuyên hiến máu, hơn nữa cũng chính lời khuyên của em giúp hoá giải nguy cơ đó, biến nguy thành an.”


      Tùng San bĩu môi, "Cái này gọi là vô tâm cắm liễu, liễu đâm chồi sao?" xong càng cười to hơn, ôm cổ : " biết đâu, lúc đó căn bản em muốn , vì thi cử sắp tới bạn bè em đều ở nhà tự học, em lại bị bắt ra ngoài kêu gọi người hiến máu, biết em bực bội tới mức nào đâu.”


      Cố Trì Tây bật cười, "Vậy sao họ lại chọn em?"


      Tùng San thở dài, "Vì mẹ em là y tá trưởng, họ đều cảm thấy nhất định kiến thức về việc hiến máu của em nhiều lắm, mỗi lớp đều phải cử người ra ngoài nên họ liền chọn em, haizzz!"


      Cố Trì Tây cười, hôn hôn , " muốn cảm ơn các bạn học của em.”


      Tùng San cũng cười, hôn hôn , "Cố Trì Tây, bây giờ em có chút tin tưởng vào duyên phận rồi.”


      Cố Trì Tây cười , "Ừ, cũng vậy.”


      rót cho cốc nước nóng, cẩn thận thổi nguội cho uống, sau đó bế về phòng, đắp chăn xong, hôn lên trán , "Ngủ ngon, ngày mai làm muộn chút cũng được, xin phép giúp em.”


      vươn ra tay nắm lấy áo ngủ của , mắt to chớp chớp , " ôm em ngủ , em sợ lạnh.”


      nở nụ cười, vén chăn lên nằm xuống, ôm chặt bé con, ngủ giấc ngon lành.


      Chuỗi hạt san hô kia đeo vào cổ, bao lâu trở nên ấm giống nhiệt độ cơ thể, ngón tay Tùng San nhàng vuốt ve từng hạt ngọc mượt mà, mỉm cười ngọt ngào.


      Phương Tiểu Tiệp đứng ban công từ xa nhìn thấy chuỗi hạt san hô con đeo cổ, vừa nhìn là biết vật đáng giá. Tiếp theo lại nhìn người đàn ông sau con , sau đó cau mày.


      Người đàn ông này phong thái hiên ngang, nhưng sao bà thấy hình như tuổi tác của hơi lớn phải?


      Cố Trì Tây mang theo hai cái hộp lớn cùng Tùng San lên tầng, lúc đến cửa có chút căng thẳng. nhìn Tùng San đứng bên cạnh mình, khuôn mặt nhắn cũng có chút căng thẳng. liền cười, xoa xoa đầu , cho ánh mắt an tâm.


      Phương Tiểu Tiệp mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh con , biểu cảm mặt hoàn toàn cứng đờ. Người đàn ông này, ít nhất cũng phải 35 tuổi.


      Khi Tùng San nhìn thấy sắc mặt của Phương Tiểu Tiệp, tâm trạng rất căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì : "Mẹ, đây là bạn trai con, Cố Trì Tây.”


      Cố Trì Tây thong dong đưa tay ra, "Xin chào.”


      Phương Tiểu Tiệp sửng sốt ba giây, để ý đến tay , xoay người : "Vào .”


      Tùng Chí Quân mặc tạp dề từ trong bếp ra, nhìn thấy Cố Trì Tây, trong nháy mắt đứng hình.


      Cố Trì Tây nhìn về phía Tùng Chí Quân, cười : "Xin chào Tùng chủ biên.”


      Phương Tiểu Tiệp nhìn Tùng Chí Quân, rồi lại nhìn Cố Trì Tây, bà muốn mở miệng chuyện nhưng thể thành lời.


      Tùng Chí Quân tỉnh táo lại, để ý tới Cố Trì Tây, chỉ nhìn về phía Tùng San, Tùng San bị mắt của ba mình dọa, vội vàng hoà giải , "Mẹ, bọn con mang theo vài sản phẩm dinh dưỡng về, mẹ xem này.” xong liền lấy hai cái hộp tay Cố Trì Tây đưa cho Phương Tiểu Tiệp.


      Phương Tiểu Tiệp còn chút ngây người, hoảng loạn , "À, khách khí quá rồi, để đó .”


      Tùng San buông hộp quà xuống, với Cố Trì Tây: "Qua đây ngồi , nhà em rất , đây chính là phòng khách.”


      Cố Trì Tây lên tiếng, vẫn nhìn về phía Tùng Chí Quân.


      Tùng Chí Quân cau mày, cuối cùng mở miệng : "Cố tổng, mời ngồi.”


      Lúc này Cố Trì Tây mới cười cười: "Vậy làm phiền rồi.”


      Tùng San nhìn lão Tùng, cười : "Ba, ba làm món gì ngon vậy? Cho con xem với!" Sau đó mạnh mẽ kéo Tùng Chí Quân vào bếp.


      Phương Tiểu Tiệp cũng ngồi xuống sô pha, sau đó cẩn thận quan sát Cố Trì Tây từ xuống dưới lượt, mở miệng liền hỏi: "Cố tiên sinh, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair34 others thích bài này.

    5. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      Màn ra mắt phụ huynh ấn tượng. biết ba mẹ SS có phản đối . Chắc là có vì lo cho con của mình mà. Thanks bạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :