Chương 5: Mồng tám tháng sáu "Ngươi là người phương nào, dám vô lễ đối với nương nương nhà ta!" Mặc Nguyệt lúc này mới nhận ra chủ tử của mình bị người ta phi lễ, liền muốn tiến lên kéo ra. Nào ngờ, nam tử kia trừng mắt nhìn nàng, trong mắt bắn ra những mũi nhọn sắc bén như băng khiến Mặc Nguyệt run lên, giật mình đứng tại chỗ, thể cử động nổi. Người đó thân trường bào tím, tóc cài cây trâm làm từ gì, mặt mày tuấn lãng, tư thế oai hùng hiên ngang, quả là mỹ nam tử. Toàn bộ trong hoàng cung chỉ có hai loại nam nhân, là Hoàng Thượng cao cao tại thượng, mà Hoàng Thượng ít khi đến những nơi hẻo lánh này, hai là thị vệ các cung mà thị vệ có lệnh của Hoàng Thượng căn bản có khả năng tiến vào hậu cung, vậy người trước mắt kia là...? Diệp Linh Sương trợn mắt, thái giám?! Nam tử đem mọi biểu cảm của Diệp Linh Sương thu hết vào đáy mắt, khóe miệng mỉm cười, "Nghĩ đến cái gì, sao lại kinh ngạc thành như vậy?" Giữ chặt chân của nàng kéo đến trước mặt mình, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. "No tài lớn mật, dám đối với nữ nhân của Hoàng Thượng vô lễ!" Diệp Linh Sương tức giận trừng mắt nhìn , ra sức giãy dụa nhưng lại trốn thoát khỏi kìm kẹp của , chân bị kẹp dưới nách cách ái muội, nhánh cây trong tay bị nắm chặt, Diệp Linh Sương xấu hổ và giận dữ buông nhánh cây ra, quyền hướng tới mặt của nam tử, nam tử khóe mắt mang ý cười, ngay sau đó, quyền kia của Diệp Linh Sương bị lòng bàn tay của bao chặt. Nghe được hai chữ nô tài, người đó trong mắt lên dày đặc sát khí, lại nghe thấy câu tiếp theo "nữ nhân của Hoàng Thượng" hơi giật mình, tiếp theo cười ha ha đứng lên, rất càn rỡ. "Ngươi!" Diệp Linh Sương ủy khuất đến cực điểm, "Ngay cả ngươi tên nô tài cũng bắt nạt ta, các ngươi đều bắt nạt ta!" Dứt lời, nước mắt dâng lên khiến đôi mắt càng thêm sáng ngời, giống như đầm nước trong vắt. Nam tử khẽ nhíu mày, động tác hơi thả lỏng, Diệp Linh Sương liền đẩy mạnh ra, xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn , " đám đều bắt nạt ta, đời này có người nào quan tâm ta... Phụ thân vì quốc gia đem ta đưa tới nơi quỷ quái này mặc cho người ta bắt nạt, mẫu thân ngay cả tiễn đưa cũng , đại ca cả ngày lêu lổng, huynh đệ tỷ muội đều nhắm mắt bàng quan, bây giờ ngay cả tên nô tài cũng nhục nhã ta..." Diệp Linh Sương giống như muốn đem đầy ngập oán giận cùng ủy khuất tuôn ra hết thảy, vừa vừa lui, mắt nước cuồn cuộn chảy, cho đến khi dẫm phải lớp đá ven hồ. Nam tử nhìn chằm chằm động tác của nàng, mày nhíu chặt, "Đừng lùi tiếp nữa, bắt nạt ngươi là được chứ gì." Thanh trầm thấp, mang theo vài phần hứa hẹn. Diệp Linh Sương hung hăng trừng liếc mắt cái, khẽ cắn môi, quay người lại liền nhảy vào ao. "A ——" Mặc Nguyệt thân thể vốn cứng đờ nhìn thấy cảnh tượng này, sợ tới mức thét lên, "Nương nương! Nương nương ——, người đâu! Người đâu —— " "Câm miệng!" Nam tử chán ghét quét mắt liếc nhìn nàng cái, từ trong người lấy ra kim bài ném cho nàng, thanh lạnh lùng : " Thương Loan điện tìm tổng quản thái giám, bảo đưa thái y lại đây." Thấy nàng cầm kim bài đứng ngốc lăng tại chỗ, nam tử nheo mắt, lạnh lùng : "Nếu nhanh, chủ tử của ngươi liền mất mạng." Mặc Nguyệt lúc này mới lấy lại tinh thần, chạy như bay, bất quá Mặc Nguyệt cũng nhanh trí, chạy đến chỗ gần nhất chung quanh Thúy Hà điện tìm vài cung nữ thái giám, kêu khóc để bọn họ hỗ trợ đến cứu người, chờ đám người đáp ứng rồi mới hướng Thương Loan điện chạy , dọc đường cầm theo kim bài nên ai ngăn cản, có người còn nhìn chằm chằm nàng đánh giá hồi lâu. Tử y nam tử kia chính là Đại Yến Đế Tề Thiên Hữu, tâm tình phiền chán liền chung quanh chút, nghĩ tới gặp màn múa kiếm của Diệp Linh Sương, nay tình thế biến thành như vậy, cũng thể để ý, nhìn bọt nước nổi lên trong ao, mày kiếm của Đại Yến Đế giãn ra, nhảy vào hồ sen. Vớt được Diệp Linh Sương, ôm nàng bước nhanh hướng tới Thúy Hà điện, nhìn khuôn mặt lúc nãy còn đỏ au nay có tia huyết sắc, Đại Yến Đế trong lòng sinh ra vài phần thương tiếc. Đây là lần đầu tiên Hoàng đế ôm nữ nhân xa như vậy, vài cung nữ thái giám tiến đến cứu người thấy chủ tử Thúy Hà điện được cứu lên liền tản , đối với nam nhân ôm Diệp Linh Sương xem xét vài lần, khẽ thở dài cái. vậy này Diệp canh y coi như bị phế , bị nam tử phải Hoàng Thượng chạm qua, nếu rơi vào tai Hoàng Thượng, cho dù bộ dạng có xinh đẹp sợ cũng thể xoay người. Mọi người nghĩ đó là thị vệ nha đầu Mặc Nguyệt kia địa phương khác gọi tới, biết giờ khắc này ôm Diệp Linh Sương chính là Đại Yến quốc hoàng đế! Tiếng đá cửa vang lên, Diệp Linh Sương tưởng như hoàn toàn mất ý thức, khóe miệng lại thoáng qua nụ cười. Tỉnh lại là cái canh giờ sau. Diệp Linh Sương nặng nề mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, trong phòng có bóng người. Cửa nhàng bị đẩy ra, Mặc Nguyệt rón rén đến, trong tay bưng chén thuốc đen kịt."Nương nương, ngươi tỉnh?" Thanh kích động vui mừng. Mặc Nguyệt cầm chén thuốc vài bước tới đầu giường, "Nương nương uống dược." Diệp Linh Sương tiếp nhận chén thuốc, yên lặng uống thuốc. "Nương nương, ngươi sáng dọa sợ nô tỳ, may mà thái y nương nương thân thể tốt, đáng ngại, bằng nô tỳ có chết vạn lần cũng khó đền tội." Mặc Nguyệt nghĩ mà sợ vỗ ngực , nghĩ đến cái gì, ngược lại miệng lộ nụ cười, "Nương nương có biết sáng nay người mạo phạm nương nương là ai ? thế nhưng chính là Hoàng Thượng! Nô tỳ nghe công công , Hoàng Thượng tự mình ôm ngài trở về." "Ồ." Diệp Linh Sương thản nhiên đáp, lắm để ý. Mặc Nguyệt cảm thấy khó hiểu, đây là chuyện vốn nên cao hứng, vì sao chủ tử lại có xúc động gì. Diệp Linh Sương chậm rãi uống thuốc trong chén, giống như tinh tế nhấm nháp vị đắng chát kia vậy, mãi đến khi thấy đáy chén, mới tiếp nhận khăn lụa Mặc Nguyệt đưa tới lau khóe miệng."Hoàng Thượng khi nào?" Mặc Nguyệt mắt sáng ngời, xem ra nương nương vẫn là để ý chuyện này, vội vàng đáp:"Hoàng Thượng đợi cho thái y đến liền ." "Vậy sao..." là vô tình a, còn chưa biết ta có sao hay rời . Diệp Linh Sương trào phúng cười. "Chắc Hoàng Thượng có việc gấp cho nên kịp chờ nương nương tỉnh lại rời ." Mạc Nguyệt thấy chủ tử ưu sầu vội vàng bồi thêm câu. "Chẳng sao, ta chẳng qua là canh y hạ đẳng, có bản lĩnh gì mà dám giữ chân Hoàng Thượng." Diệp Linh Sương mặt mang theo vài phần u oán nhưng trong lòng lại lạnh lùng cười. Nàng chẳng quản Tề Thiên Hữu có quan tâm nàng , mục đích chủ yếu của nàng là tiêu trừ cảnh giác của Hoàng Thượng, còn cái khác từ từ tính. Nàng ở bên hồ sen sớm phát ra động tĩnh, vốn định múa kiếm làm bộ như phát tiết, sau đó đem chuyện phụ thân thích mình mới đem đến Đại Yến quốc ra, ngờ Tề Thiên Hữu chỉ nghe lén, còn lớn gan khinh bạc nàng! Trước kia ở chung chỉ nghĩ là người nghiêm trang, nay mới phát trong vẫn có bản tính "sắc" của nam nhi. Chính là đối với của nàng thể "sắc" mà thôi. "Mặc Nguyệt, ta muốn nằm nghỉ chốc lát." Diệp Linh Sương đưa chén thuốc qua, nhắm mắt nằm ở giường. "Nô tỳ cáo lui trước, nương nương nếu có việc gì kêu nô tỳ." Mặc Nguyệt thấp giọng . "Được." Nữ tử giường miễn cưỡng lên tiếng. Mặc Nguyệt cầm chén khẽ đẩy cửa ra. Nghe tiếng đóng cửa, Diệp Linh Sương mở to đôi mắt, vô thức nhìn chằm chằm đỉnh màn trướng xanh phủ đầy bụi, rất lâu sau đó, ánh sáng trong mắt như sao chiếu đêm khuya, chói mắt đáng sợ... *********** "Hoàng Thượng, bằng để nô tài lấy thuốc trị thương hàn đến." Lý Phúc Thăng cúi người giọng dò hỏi. Cúi đầu phê duyệt tấu chương, Đại Yến Đế lạnh nhạt : " cần, trẫm việc gì." Dường như biết Hoàng Thượng sầu lo chuyện gì, Lý Phúc Thăng lại cúi đầu : "Nô tài lấy thuốc ghi lại, Thái Hậu cùng vài vị nương nương cũng biết." Ở bên người hoàng thượng lâu, sớm thành tinh Lý Phúc Thăng làm sao biết phiền não của Đại Yến Đế, mỗi lần bị thương hàn hay mấy bệnh vặt vãnh, Thái Hậu cùng vài vị nương nương đều đưa tới đống thuốc bổ to , Hoàng Thượng nể mặt, đặc biệt thuốc Thái Hậu đưa tới đều là tận lực dùng. Có đôi khi Hoàng Thượng giấu bệnh, miễn rước lấy đống phiền toái. Đôi mắt nhìn xuống của Đại Yến Đế khẽ nâng, quét mắt liếc cái, " cần, trẫm quả việc gì." Dường như nghĩ đến kiện thú vị, hoàng đế hé miệng cười, tiểu nữ nhân ở Thúy Hà điện kia uống nhiều nước như vậy mà việc gì, sao lại có thể có việc gì. Đối với khóe miệng hoàng đế rất nhanh lên ý cười, Lý Phúc Thăng hơi kinh ngạc, lập tức lại làm bộ như thấy gì cúi đầu xuống. "Hoàng Thượng, đến giờ lật bài tử rồi ạ." Lý Phúc Thăng vụng trộm liếc mắt cái với tiểu công công đứng ở cửa điện, nháy mắt ra dấu, tiểu công công nọ liền tiến vào trong điện, cúi đầu khom người, giơ khay đựng những bài tử thị tẩm đến trước mặt hoàng đế. Đại Yến Đế rất nhanh nhìn lướt qua đống bài tử, phất tay, chút hứng thú, "Bưng ra , trẫm hôm nay nghỉ ở Long Khuyết điện." Tiểu thái giám nghe phân phó liền bảo trì tư thế khom người lui ra khỏi Thương Loan điện. Thương Loan điện là nơi Đại Yến Đế phê duyệt tấu chương hoặc gặp các đại thần. Nếu đến hậu cung sủng hạnh phi tần hoàng đế về tẩm cung của mình tại Long Khuyết điện. Long Khuyết điện là nơi mà phi tần được phép vào ở, chỉ có hoàng hậu sau ngày đại hôn được vào ở ba ngày, sau đó, hoàng hậu liền về trung cung ở hậu cung, nơi đứng đầu lục cung, ờ gần Long Khuyết điện nhất. Lý Phúc Thăng thấy Hoàng Thượng có ý định ngủ, liền lặng lẽ lui ra. "Lý Phúc Thăng." Đại Yến Đế bỗng nhiên gọi lại. "Có nô tài." Lý Phúc Thăng lập tức dừng lại, cúi đầu lên tiếng . " tại là giờ nào?" "Hồi Hoàng Thượng, vừa tới giờ Tuất." Lý Phúc Thăng cung kính đáp, ngẫm nghĩ xem có phải Hoàng Thượng chuẩn bị ngủ. Đại Yến Đế gì thêm, đôi mắt dời tấu chương trong tay liếc nhìn bóng đêm bên ngoài, nhìn ngoài cửa bóng đêm liếc mắt cái, trong đầu đột nhiên xuất khuôn mặt nhắn khi rưng rưng khóc, khi bướng bỉnh xấu hổ. "Chủ tử Thúy Hà điện thế nào?" Câu hỏi của Hoàng thượng làm Lý Phúc Thăng giật mình, Lý Phúc Thăng ngây người chốc lát rồi đáp:"Hồi Hoàng Thượng, Lưu thái y là bị nhiễm lạnh, kê thuốc trị thương hàn là được, còn lại có gì đáng ngại." Đại Yến Đế thản nhiên ừ tiếng, "Đem nơi này thu dọn, trẫm hồi Long Khuyết điện nghỉ ngơi." "Nô tài ạ." Lý Phúc Thăng liền lên, động tác lưu loát thu dọn tấu chương, thấy hoàng đế ra bên ngoài liền đưa ánh mắt với hai tiểu thái giám, hai người lập tức theo sau, cẩn thận hầu hạ Đại Yến Đế trở về Long Khuyết điện cách đó xa. Mãi đến khi mấy người xa, Lý Phúc Thăng mới thở ra hơi, tâm tư Hoàng Thượng hỉ nộ thất thường, bọn họ làm nô tài phải đoán tâm tư chủ tử mà lại được quá phận, đắn đo sao cho đúng mực này phải dễ. Mà ngày này hàng năm, Hoàng Thượng cũng thị tẩm bất kì phi tần nào. Mồng tám tháng sáu là ngày giỗ mẹ đẻ của Hoàng Thượng. Nữ tử xinh đẹp từng độc sủng hậu cung biết vì lí do gì bị tiên hoàng biếm vào lãnh cung, cuối cùng đau thương tuyệt vọng, nhảy hồ tự sát. Đúng rồi, Thúy Hà điện trước kia là lãnh cung mà Liên phi mẹ đẻ Hoàng Thượng ở, mà cách đó mấy dặm là hồ sen nơi Liên phi tự sát.
có câu giải thích của a thai giám mà ta đã hiểu S tỷ chờ đợi gì rồi..........kế hoạch từng bước a...........