1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống khoan thai nơi viễn cổ - Nhục Hương Tứ Dật (Full 49c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 28



      lâu sau, A Đóa cầm khối thịt tươi đến đưa cho Giản Thanh Vân.


      Giản Thanh Vân đặt thịt tươi qua bên, trong lòng cũng thoải mái hơn. Xem ra bây giờ bọn họ cũng khá an toàn. Nếu có nguy hiểm trước tiên tiến vào trong gian.


      Đầu choáng váng, lại dám ăn thịt tươi. Thân thể bây giờ quá hư nhược mà thịt sống lại có chứa vi khuẩn.


      Ni, Ngải, Tiểu Bảo bọn họ ăn xong liền tới bên Giản Thanh Vân.


      "Giản Thanh Vân, sao chứ?" Vẻ mặt của Ni có chút lo lắng.


      Giản Thanh Vân cười cười, nhờ Ni nấu dùm nồi nước, bây giờ cần chút nước ấm.


      Ở đây có mồi lửa, cũng có nồi đá và bếp lò. Ni bọn họ phải mất rất lâu mới nấu được nồi nước. Mọi người xung quanh càng thêm kỳ quái với hành động của bọn họ, đều đứng bên chỉ chỉ trỏ trỏ.


      gt uống chút nước ấm, Ni giúp tìm tấm da thú dày đắp lên người.


      Mọi người xung quanh thể hiểu nổi hành động của bọn họ, nhưng vì Vưu Bỉ phân phó nên mọi người cũng tiến đến vây xem nữa.


      Giản Thanh Vân uống rất nhiều nước ấm, lại đắp da thú dày, dần dần chìm vào giấc ngủ, lại thêm ánh mặt trời chiếu xuống, lâu sau cả người đổ mồ hôi. Trong lúc đó nhà xí hai lần, lần nào cũng có người theo. Uống vào ba lần ước ấm, cứ như thế Giản Thanh Vân mơ màng ngủ tới tối.


      Sau khi tỉnh dậy đầu cũng quá đau nữa, chỉ có yết hầu thoải mái lắm.


      Tiểu Bảo bọn họ thấy có gì đáng ngại nữa liền rất vui vẻ.


      Ngải và Ni nấu cho Giản Thanh Vân chút canh thịt, nhân lúc còn nóng liền ăn hết.


      Mặt trời dần lặn về Tây, tất cả đàn ông của quần cư săn thú đều trở về, ước chừng bốn trăm người, phụ nữ tầm trăm hai mươi người. Giản Thanh Vân lo lắng biết mấy người Mạt Tư có thể tìm thấy bọn hay ?


      Mấy người đàn ông mới trở về rất hứng thú với Giản Thanh Vân các . Trước mặt Giản Thanh Vân, Ngải, Ni, Nam Na, Bối Nhĩ, thậm chí cả tiểu Bảo đều chất đống rất nhiều con mồi.


      Quần cư này cũng giống như quần cư của bọn , đến tối đều vào ngủ trong sơn động.


      Đến tối, Giản Thanh Vân ngủ chung với tiểu Bảo, ngay cả khi ngủ cũng có người trông chừng.


      Sinh hoạt tập quán ở nơi này cũng khác biệt lắm so với quần cư của các , khác mỗi chỗ là mỗi ngày đều có hơn trăm người đàn ông ở lại trông coi. Giản Thanh Vân phát nơi này có mấy người phụ nữ hình như cũng là tù binh mới bắt gần đây.


      Giản Thanh Vân và các được đối xử rất tốt, mỗi ngày đều có rất nhiều đồ ăn, thậm chí có người còn cho Giản Thanh Vân rất nhiều da thú, chỉ có điều vẫn kiên trì mặc đồ của mình. Mọi người trong khu cư địa này rất nghe lời Vưu Bỉ, Giản Thanh Vân biết có được tính là thủ lĩnh ở đây .


      có phụ nữ học theo Giản Thanh Vân cách đánh lửa và ăn đồ ăn nấu chín rồi.


      Giản Thanh Vân ngồi bên ngoài bãi đất trống cả ngày, Ngải, Ni, tiểu Bảo bọn họ đều ngồi cạnh . Bọn họ đều ngồi cả ngày để tìm cách chạy trốn, tìm cách trở về quần cư trước kia. biết đây vẫn ở Thạch Sơn, nhưng bây giờ có tiểu Bạch, căn bản là biết đường trở về quần cư. Chung quanh có ít người trông chừng, hình như là có khả năng chạy trốn. Ban đầu vốn định thừa dịp vệ sinh mà trốn vào trong gian tùy thân, nhưng nghĩ đến còn có mấy người tiểu Bảo, vì thế đành thôi. Cho dù có trốn vào trong gian nữa sau khi thoát ra cũng biết đường trở về.


      thậm chí ôm tia hi vọng, hi vọng Mạt Tư và tiểu Bạch có thể tìm được đến đây.


      cũng bàn chuyện bí mật trốn với Ngải, Ni, Nam Na, Bối Nhĩ và tiểu Bảo, nhưng các ấy cũng ai nhớ đường về, vì vậy Giản Thanh Vân đành suy nghĩ biện pháp khác.


      Cảm mạo của Giản Thanh Vân cũng gần khỏi rồi.


      Qua năm sáu ngày cũng có ai tìm tới, ngược lại người trông chừng bọn cũng buông lỏng ít, mấy ngày nay có đàn ông cầu ái với các rồi.


      Tất nhiên là Giản Thanh Vân đồng ý, hai người Ngải, Ni cũng đều cự tuyệt, chỉ có Nam Na và Bối Nhĩ bắt đầu có dấu hiệu buông lỏng.


      Thời gian thoáng cái trôi qua mấy ngày, các bị bắt tới đây mười ngày rồi. Bối Nhĩ chọn người đàn ông trong quần cư này, Nam Na còn do dự.


      "NAm Na, còn do dự gì nữa, chắc chắn chúng ta trở về được đâu, bằng ở đây tìm người đàn ông. Quần cư này còn tốt hơn quần cư trước rất nhiều." Bối Nhĩ khuyên bảo Nam Na do dự.


      Giản Thanh Vân mím môi, phát biểu ý kiến, chỉ tùy tiện nhìn xung quanh. Trong lòng thầm hạ quyết định, ba ngày nữa, nếu bọn người Mạt Tư còn chưa tìm đến chạy trốn khỏi đây, tự tìm Mạt Tư bọn họ. có thể tiếp thu Mạt Tư có nghĩa là có thể tiếp thu người khác.


      "Ngải, Ni, các cũng chọn người thôi, ta thích Vưu Bỉ, chỉ là quá lạnh lùng rồi. . ." Bối Nhĩ xong nhìn thoáng qua Giản Thanh Vân, khuyên bảo Giản Thanh Vân. Lúc trước khi còn ở khu quần cư cũ, biết người phụ nữ kỳ quái này rất cố chấp, cho nên muốn lãng phí nước bọt vô ích.


      Ngải, Ni lắc lắc đầu, gì, chỉ nhíu mày lại. Tiểu Bảo ngồi bên mở mắt to nhìn Bối Nhĩ.


      Ngải và Ni nhìn Giản Thanh Vân hỏi: "Giản Thanh Vân, nghĩ sao?"


      Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Bối Nhĩ và Nam Na, lắc đầu gì. biết Ngải và Ni còn nhớ chồng của các ấy, nhưng có Bối Nhĩ và Nam Na ở đây, thể tùy tiện ra quyết định của mình. Hơn nữa, muốn gian của mình bị bất kỳ ai biết đến.


      Buổi tối, Vưu Bỉ dẫn đám người săn trở về. Con mồi cực kỳ phong phú, còn có cả quả dại.


      Vưu Bỉ cầm mấy quả dại có chút giống dưa gang để mặt đất trước mặt Giản Thanh Vân: "Cho này!"


      Giản Thanh Vân có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn Vưu Bỉ, nhặt trái cây màu trắng dưới đất lên.


      Lúc này Vưu Bỉ mới xoay người rời . (#mèo: hửi thấy mùi JQ _◕ᴥ◕_)


      Giản Thanh Vân nhặt quả dại lên chùi chùi vào áo rồi cắn miếng.


      Mùi vị tệ, hơi hơi giống vị táo, quả to gấp đôi nắm tay của , cũng gọi nó là quả táo. ăn hết sạch, hột cũng được giữ lại để cất vào trong gian. Trước kia thường xuyên trong rừng cũng có tìm thấy loại trái cây này.


      Đám đàn ông đều trở về gần hết, Giản Thanh Vân lại nghe thấy phụ cận truyền đến tiếng gầm rống đinh tai nhức óc.


      Giản Thanh Vân ngẩn người, đây chính là tiếng của tiểu Bạch! Tiểu Bạch đến rồi tiểu Bạch Tất nhiên Ngải, Ni các cũng nghe thấy tiếng của tiểu Bạch, vội vàng từ mặt đất đứng bật dậy: "Giản Thanh Vân, là tiểu Bạch đến! Chắc chắn là bọn họ tìm đến đây!"


      Giản Thanh Vân nhịn xuống kinh hỉ trong lòng, cũng đứng dậy, phía xa truyền đến thanh soàn soạt của nhánh cây va quẹt.


      đất trống, sắc mặt mọi người thay đổi, bọn họ cũng nghe được tiếng thú rống đinh tai nhức óc đó.


      "Mọi người cầm vũ khí, chuẩn bị chiến đấu!" Sắc mặt Vưu Bỉ ngưng trọng phân phó. Nếu nghe nhầm đây chính là thanh của thượng cổ mãnh thú. hiểu, phụ cận vùng này làm sao có thể xuất thượng cổ mãnh thú được chứ.


      Vưu Bỉ cũng cầm lấy vũ khí của mình, chính là cây cốt mâu được mài vô cùng sắc bén. Lại nhìn về phía xa, đồng tử Vưu Bỉ liền co rút lại.


      Trước tiên là tiểu Bạch lao ra từ trong rừng, theo sát sau đó là Mạt Tư, sau cùng là đám người mà Giản Thanh Vân vô cùng quen thuộc.


      Đám người đứng bãi đất trống có chút ngơ ngác nhìn đám người vừa tới, tựa hồ thể tin được ánh mắt của chính mình. Bọn họ vậy mà lại nhìn thấy thượng cổ mãnh thú đứng chung với đám người. Thượng cổ mãnh thú làm sao có thể đứng chung với con người chứ?


      Mạt Tư nhìn thấy Giản Thanh Vân bãi đất trống, trái tim treo cao lúc này mới thả xuống. "Tiểu Bạch, lên!"


      Tiểu Bạch thế mà rất nghe lời, rống lên tiếng rồi lao vào người gần đó, há miệng lớn trực tiếp cắn xuống. Thậm chí Giản Thanh Vân có thể nghe được cả tiếng xương cốt vỡ vụn.


      Cuối cùng cũng đánh nhau, Vưu Bỉ phải đồ ngốc, đối phương vừa có vũ khí vừa có con thượng cổ mãnh thú có thể so với hai trăm người, nếu đánh nhau bọn họ thua chắc.


      Tựa hồ tiểu Bạch còn muốn cắn tiếp, lại bị Giản Thanh Vân ngăn trở. cũng phải có lòng tốt gì, mà là biết nếu tiểu Bạch đả thương người hai bên chắc chắn xảy ra ẩu đả, muốn nhìn thấy người bên mình bị thương.


      Vốn là hai bên cứ như vậy là xong, Mạt Tư cũng chuẩn bị dẫn Giản Thanh Vân các về nhà.


      Giản Thanh Vân nhìn thoáng qua đám người đứng đầy bãi đất trống, bỗng nhiên ghé miệng vào tai Mạt Tư mấy câu.


      Mạt Tư ngây người lúc, nghi hoặc nhìn Giản Thanh Vân rồi : "Vậy cũng được à?"


      Giản Thanh Vân cười gật đầu: "Chắc chắn được!"


      Mạt Tư gật đầu, về phía Vưu Bỉ.

      Tiểu Bạch nhìn thấy có ai "cắn xé", đành phải ngoan ngoãn đứng bên cạnh Giản Thanh Vân. Đám người bãi đất trống vốn còn chưa định thần lại, thấy thế lại càng dùng ánh mắt nhìn quỷ mà nhìn Giản Thanh Vân và tiểu Bạch.


      Mạt Tư đến đàm điều kiện với Vưu Bỉ, cầu dẫn sáu mươi người phụ nữ.


      Vưu Bỉ híp mắt nhìn Mạt Tư, thế nhưng cũng gật đầu đồng ý.


      Cuối cùng bọn họ dẫn theo sáu mươi người phụ nữ trở về.


      Đoàn người đều nghĩ tới lần này thu hoạch được nhiều như vậy, chỉ bị bất cứ tổn thất gì mà còn mang về sáu mươi phụ nữ.


      Sáu mươi phụ nữ á nha, già đầu như vậy rồi họ còn chưa được thấy nhiều phụ nữ như vậy đâu.


      Vưu Bỉ đứng ở cửa động nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân cưỡi lưng tiểu Bạch, cho đến khi bóng dáng biến mất trong cánh rừng sâu thẳm.


      Lúc trở về tốn mất sáu ngày trời, Giản Thanh Vân đoán quần cư của Vưu Bỉ hẳn là ngụ tại bìa Thạch Sơn.


      biết có phải vì tồn tại của tiểu Bạch hay mà sáu mươi người phụ nữ này đều rất nghe lời.


      Đến khi về tới quần cư, Giản Thanh Vân phát các con mồi đều sắp chết đói hết rồi. Mấy con thỏ sao vì còn có cỏ xanh để gặm, nhưng mấy con heo rừng và con mồi khác đói đến nỗi nằm vật đất rên rỉ rồi. Giản Thanh Vân vội vàng bỏ thức ăn vào cho tụi nó.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 29



      Lần này mang về sáu mươi người phụ nữ, tất cả đều rất vui vẻ. Những người phụ nữ này rất biết cam chịu số phận, vừa đến khu quần cư là tối hôm đó họ đều tuyển chồng hết rồi.


      Hai ngày này tất cả mọi người săn thú, con mồi ở quần cư tạm thời đủ cho bọn họ ăn trong hai ngày, canh thịt, thịt nướng, còn có trái cây dại và rau dại được xào bằng mỡ động vật.


      Vốn dĩ sáu mươi người phụ nữ kia còn chưa tình nguyện lắm, nhưng khi nếm thử thức ăn này liền đánh mất ý nghĩ trở về. Các phải người ngu, thế giới rộng lớn, đồ ăn là quan trọng nhất. Quần cư này có thể tạo ra đồ ăn ngon như vậy chắc chắn có nhân vật lợi hại hơn Vưu Bỉ, họ tất nhiên nguyện ý ở lại.


      Giản Thanh Vân yên lặng uống canh thịt, ăn rau xào. Đến khi no rồi mới nhìn Mạt Tư : "Mạt Tư, tôi có chuyện muốn thương lượng với ."


      Mạt Tư cười tít mắt nhìn Giản Thanh Vân, thấy trong bát của còn nửa bát canh thịt, bắt buộc ăn hết nửa bát này rồi mới trả lời: "Có chuyện gì vậy?"


      Giản Thanh Vân nhìn xung quanh lần, lúc này mới : "Mạt Tư, chúng ta nên chuyển thôi!" Từ 'chuyển ' biết , đành phải bằng tiếng Hán.


      Mạt Tư nghi hoặc lập lại lần: "Chuyển. . . ?" hiểu nghỉa của từ này.


      Giản Thanh Vân nghĩ chút, rồi tổ hợp lại ngôn ngữ: "Mạt Tư, chúng ta nên. . . , thể ở lại chỗ này." Vưu Bỉ biết vị trí của bọn họ, hơn nữa họ còn mang sáu mươi người phụ nữ, khó bảo toàn tên Vưu Bỉ mang người đến đây đánh lén, cướp phụ nữ về. Vì an toàn của mọi người, bọn họ đành phải chuyển nơi khác.


      ra cũng hiểu vì sao lúc ấy Vưu Bỉ lại đồng ý để Mạt Tư mang sáu mươi người phụ nữ. thẳng ra là cố kỵ tiểu Bạch và vũ khí của bọn họ. Nếu có cung tên và tiểu Bạch có khả năng toàn bộ đàn ông của quần cư bị bọn họ tiêu diệt rồi.


      Mạt Tư hiểu ý Giản Thanh Vân, vỗ vỗ vai : " biết rồi, với mọi người, tin chắc mọi người đồng ý chuyển ."


      Sau đó Mạt Tư ý tứ của Giản Thanh Vân cho mọi người nghe, mọi người trầm mặc nửa ngày, đại đa số đều đồng ý, chỉ có số ít người phản đối.


      "Mạt Tư, vì sao chúng ta phải chứ. Cho dù bọn có tới làm sao, chúng ta có vũ khí cường hãn như thế này, căn bản là cần e ngại bọn họ."


      "Đúng, Mạt Tư, chúng ta cần phải chuyển ."


      "Chúng ta là dũng sĩ, cần e ngại bọn họ."


      Giản Thanh Vân nghe hiểu ý tứ của họ, cảm thấy những người này cố chấp đáng sợ, bèn vỗ vỗ tiểu Bạch, khẽ: "Tiểu Bạch, mày lên khuyên bọn họ ." tiếng Hán cho nên sợ bọn họ nghe thấy, mà tiểu Bạch rất thông minh, mặc kệ ngôn ngữ gì nó cũng có thể hiểu ý tứ của .


      Quả nhiên có tiểu Bạch uy hiếp, tất cả mọi người đều đồng ý chuyển .


      Giản Thanh Vân Mạt Tư chuyển càng nhanh càng tốt, để mọi người bắt đầu chuẩn bị lương thực đồng thời ăn nhiều đồ ăn, bảo tồn thể lực. Mà mấy ngày nay nhất định phải săn nhiều con mồi, bởi vì nơi Giản Thanh Vân muốn chuyển đến chính là rừng rậm Khải Tát.


      Giản Thanh Vân và Mạt Tư từ rừng rậm Khải Tát chuyển đến đây, bây giờ lại muốn trở về rừng rậm Khải Tát.


      Nhưng khi mọi người nghe chuyển đến rừng rậm Khải Tát đều đồng ý. Họ cảm thấy rừng rậm Khải Tát rất khó để tìm được sơn động để sống. Giản Thanh Vân lại nghĩ lần này di chuyển đến rừng rậm Khải Tát, mọi người sống trong sơn động nữa mà thành lập bộ lạc của chính mình.


      Giản Thanh Vân tốn ngày để ghi chép đại khái kế hoạch, bao gồm việc phân phối lương thực đường di chuyển, sau đó đến rừng rậm Khải Tát, thành lập bộ lạc, thành lập phòng ốc, biện pháp bảo đảm an toàn cho bộ lạc và phát triển sau này của bộ lạc.


      Đem ghi chép kế hoạch này giảng giải lần cho Mạt Tư nghe, càng nghe mắt càng phát sáng.


      Sau đó Mạt Tư lại nội dung kế hoạch cho mọi người, mọi người cũng đồng ý dời đến rừng rậm Khải Tát rồi.


      Nhiều ngày nay đàn ông ra ngoài săn thú, phụ nữ ở nhà thu thập muối ăn, xử lý con mồi sạch rồi phơi khô. Giản Thanh Vân biết ở rừng rậm Khải Tát có muối khoáng thạch hay , cho nên nhiều ngày nay chuẩn bị rất nhiều muối. Nhân lúc mấy người phụ nữ thu thập muối, Giản Thanh Vân và tiểu Bạch di chuyển rất nhiều muối khoáng thạch vào trong gian tùy thân, như vậy đến khi xài hết muối ăn rồi, muối khoáng thạch trong gian cũng đủ để dùng thời gian.


      Giản Thanh Vân cúi đầu nhìn ngọn lửa cháy trước mắt, muối cũng thu thập nhiều rồi, con mồi cũng dự trữ gần đủ, ngày mai chuyển .


      Tất cả mọi người đều có chút mất mát, dù sao đây cũng chính là địa phương họ sinh sống lâu nay.


      Rạng sáng ngày hôm sau, Giản Thanh Vân tỉnh dậy sớm, cùng mọi người ăn no nê trận. Sau đó mọi người mang theo vũ khí của mình, vật phẩm sinh hoạt và lương thực, cùng về phía rừng rậm Khải Tát.


      Mọi người mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh thế nhưng vẫn có thể di chuyển rất nhanh. Giản Thanh Vân thể đuối kịp tốc độ của bọn họ, đành phải cưỡi lưng tiểu Bạch.


      Tốc độ của tiểu Bạch rất nhanh, chỉ chốc lát vượt xa bọn họ, sau đó ngẩng cao đầu cọ cọ lên lưng Giản Thanh Vân, bộ 'em muốn được khen ngợi'.


      Giản Thanh Vân quay đầu nhìn lại, sau đó xoa xoa đầu tiểu Bạch, cười : "Tiểu Bạch giỏi ghê!"


      Đứng tại chỗ đợi lúc, cho đến khi bọn họ bắt kịp tiểu Bạch mới tiếp tục chạy lên phía trước.


      Ở đằng sau, những người phụ nữ kia ríu rít thảo luận về Giản Thanh Vân, hỏi vì sao con thượng cổ mãnh thú kia lại nghe lời như vậy.


      Tiểu Bảo cực kỳ hưng phấn kể cho họ nghe: khi tiểu Bạch còn xíu được Giản Thanh Vân nhặt về, vì thế nghe lời Giản Thanh Vân là chuyện đương nhiên rồi. Tiểu Bảo còn kiêu ngạo với họ, bé cũng từng cưỡi tiểu Bạch rồi.


      Giản Thanh Vân ngồi tên lưng tiểu Bạch, có thể cảm giác được bây giờ là cuối hè rồi, còn nóng như tháng trước nữa. Xem ra ở đây mùa hè chỉ kéo dài ba tháng mà thôi.


      Đến khi trời tối, Mạt Tư mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi, qua đêm ở nơi này rồi ngày mai tiếp tục chạy .


      Buổi tối ăn chút thịt khô mang theo, sau đó ngủ mặt đất đen rộng lớn.


      Giản Thanh Vân cố ý tìm chỗ hơi xa, ngủ cùng với tiểu Bạch, còn Mạt Tư cũng ngủ ở chỗ gần .


      mơ mơ màng màng, Giản Thanh Vân cảm giác có ai đó đắp lên người tấm chăn da thú.


      Sáng sớm mọi người ăn chút thịt khô rồi lại tiếp tục lên đường, Giản Thanh Vân vẫn ngồi lưng tiểu Bạch.


      Liên tục như vậy chừng tháng, đoàn người chưa tới rừng rậm Khải Tát ăn hết lương thực rồi. Mỗi ngày đành phải tìm chút trái cây dại và rễ cỏ mặt đất đen để ăn đỡ, cứ như thế tốc độ di chuyển liền chậm lại.


      Lại qua hơn nửa tháng nữa, nửa tháng này tất cả mọi người đều có thịt để ăn, chỉ toàn ăn trái cây dại và rễ cỏ. Sáu mươi người phụ nữ kia bắt đầu oán giận, biết trước vất vả như vậy dời rồi.


      Giản Thanh Vân giả bộ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cưỡi tiểu Bạch trước. biết những người phụ nữ này chưa từng phải chịu khổ, từ lúc sinh ra có đàn ông bảo vệ. Bây giờ có lương thực, họ oán hận cũng là chuyện bình thường.


      Phía xa xa thấy thấp thoáng rừng rậm Khải Tát, ước chừng hai ba ngày nữa là có thể đến nơi rồi.


      Đoàn người nhìn thấy rừng rậm Khải Tát phía xa liền oán hận nữa. liên tục chạy hai ngày ngừng nghỉ, rốt cục cũng đến bìa rừng.


      Mọi người thở phào nhõm hơi, trải qua tháng này, ai nấy cũng đều gầy yếu rất nhiều.

      Qua tháng này, quấn áo người Giản Thanh Vân từ áo ngắn tay biến thành áo tay dài, mùa hè trôi qua, bước vào mùa thu rồi.


      Tìm nơi có nguồn nước, ở phía Nam rừng rậm Khải Tát có hồ nước rất lớn, mọi người nhất trí xây dựng bộ lạc ở đây. Rốt cuộc tìm được nơi đặt chân, tất cả mọi người thở phào nhõm, sau đó chia ra nửa đàn ông săn thú, nửa ở lại kiến tạo nhà gỗ.


      Thời đại này có búa, chỉ có cá loại dao đá và dao xương, xây dựng nhà gỗ có chút vất vả.


      Đến trời tối mọi người lại được ăn đồ ăn nóng hổi rồi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 30

      Toàn bộ quần cư dừng lại ở đây, nửa đàn ông ra ngoài săn thú còn nửa ở lại xây nhà gỗ, đám phụ nữ trợ giúp cắt cỏ lông.

      Việc xây nhà gỗ tiến hành rất nhanh, qua tháng xây được sáu mươi căn nhà gỗ, mỗi căn diện tích chừng ba mươi mét vuông. Bây giờ quần cư có hai trăm bảy hai người, tất cả đều chen chúc ở trong sáu mươi căn nhà. Giản Thanh Vân kiên trì ở chung với tiểu Bảo, tiểu Đồng và mấy đứa bé trai.

      Đàn ông xây nhà gỗ và săn thú, phụ nữ cắt cỏ và dự trữ lương thực cho mùa đông. Bây giờ, bất kể là thứ gì, miễn là có thể ăn Giản Thanh Vân đều mọi người mang về. Bởi vì chỉ qua mấy tháng nữa là tới màu đông rồi, phải dự trữ đầy đủ lương thực. Hơn nữa, biết mùa thu ở đây kéo dài mấy tháng, nếu là ba tháng như mùa xuân, hè bọn họ chỉ còn có hai tháng nữa để chuẩn bị thôi.

      Trong gian của bây giờ có mấy cây ăn quả, còn có các loại rau dại, cà chua, cộng thêm hồ nước . Bất quá bây giờ rảnh bận tâm đến gian của mình, chuyện bên ngoài cũng đủ khiến sứt đầu mẻ trán, đến cả tiểu Bạch cũng bị sai săn thú rồi.

      Bởi vì ít nửa số người săn thú nên khi sắc trời tối mịt họ mới trở về, mà phụ nữ ở nhà cũng nấu xong cơm tối.

      Ăn cơm tối xong mọi người đều nghỉ ngơi sớm. Trong khoảng thời gian này bận quá, tất cả mọi người ai cũng mệt muốn chết, mỗi ngày đều phải dậy sớm làm việc.

      Giản Thanh Vân ăn chén canh thịt, lại ăn trái cây dại, sau đó dắt tiểu Bảo, tiểu Đồng, Ngói, Lâm, Tư Hán trở về nhà gỗ, Mạt Tư ăn xong rồi cũng theo vào

      Bây giờ là mùa thu, trời cũng quá lạnh.

      Bên trong nhà gỗ được bài trí đơn giản, mặt đất trải mấy tấm chăn da thú. Giản Thanh Vân và tiểu Bảo đắp tấm, mấy đứa nhóc đắp chung tấm, Mạt Tư mình đắp tấm. Tiểu Bạch bây giờ quá to, cao hơn mét, dài hai mét, cho nên chỉ có thể ngủ ngoài cửa.

      Trong bóng tối truyền đến tiếng hít thở nhè của mấy đứa bé, Giản Thanh Vân nương theo ánh trăng chiếu vào cửa sổ quay đầu nhìn Mạt Tư, giọng : "Mạt Tư, về sau chúng ta đổi quần cư thành bộ lạc ."

      "Bộ lạc?" Hiển nhiên Mạt Tư rất hứng thú với cách gọi mới này.

      Giản Thanh Vân gật gật đầu: "Ừ, là bộ lạc." Sau đó giải thích đơn giản bộ lạc nghĩa là gì, rồi cho Mạt Tư biết mỗi bộ lạc đều có thủ lĩnh.

      "Thủ lĩnh?" Mạt Tư cau mày, có chút xác định hỏi: "Thủ lĩnh là tất cả mọi người phải nghe lời hả?"

      Giản Thanh Vân ừ tiếng: "Gần gần như vậy, sau khi có thủ lĩnh mỗi quyết định trọng đại đều do thủ lĩnh định đoạt, ví dụ như phân công lương thực, phân công số người ra ngoài săn thú, hay phân công đội ngũ."

      Giản Thanh Vân chỗ tốt của thủ lĩnh cho Mạt Tư nghe, dù sao bộ lạc muốn lớn mạnh cần phải tuyển ra người thủ lĩnh

      Mạt Tư suy nghĩ chút rồi đồng ý: "Nhưng mà, chọn thủ lĩnh bằng cách nào? Nếu công bằng chắc chắn mọi người nguyện ý đâu."

      Giản Thanh Vân cười cười, này cũng có gì khó, nếu thế giới này tôn sùng sức mạnh, như thế trực tiếp dùng sức mạnh để giải quyết là được.

      "Mạt Tư, mọi người cứ dùng sức mạnh để giải quyết, người nào thắng cuối cùng làm thủ lĩnh."

      ra cũng hi vọng tìm người nào có đầu óc thông minh, nhưng mà lần đầu tiên chọn thủ lĩnh, chọn người nào đầu óc thông minh chắc chắn mọi người phục, còn bằng giải quyết bằng sức mạnh.

      Dưới ánh trăng, ánh mắt Mạt Tư nhìn giống như lúc lấy ra con dao xếp vậy, có sùng bái và ái mộ.

      Ánh mắt của quá mức nóng bỏng khiến Giản Thanh Vân có chút xấu hổ, đành quay mặt vào trong ngủ.

      Ngày hôm sau, Mạt Tư liền cho mọi người ý kiến đó, chỉ có điều cho mọi người đây là ý kiến của Giản Thanh Vân mà thôi. Mọi người đều cảm thấy ý kiến này rất hay, đều thống nhất sau khi dàn xếp xong chuyện bộ lạc bắt đầu tuyển chọn thủ lĩnh.

      Sau khi thương lượng xong, mọi người ăn sáng. Sau đó đàn ông cầm dao xương và cung tên ra ngoài, còn phụ nữ xử lý con mồi hôm qua săn được.

      Mấy con mồi còn sống, Giản Thanh Vân thả vào trong hàng rào để nuôi. Còn con chết lột da rửa sạch, sau đó mang đến chỗ đất trống phơi khô.

      tháng này mọi người dự trữ được chút thịt khô nhưng có chỗ để, đều phải cất ở trong nhà gỗ.

      Giản Thanh Vân nghĩ cần phải làm cái hầm chứa lương thực, thế nên với phụ nữ trong bộ lạc về chỗ tốt của hầm chứa, mọi người liền bắt tay vào làm. Bây giờ trong bộ lạc nếu tính thêm tiểu Bảo là có sáu sáu người phụ nữ

      Giản Thanh Vân chọn chỗ đất cứng, sau đó hơn sáu mươi người tốn mười ngày trời mới đào được cái hầm sâu ba mét, diện tích tầm hai mươi mét vuông.

      Trong hầm ngầm làm vài biện pháp chống ẩm, rắc đất khô và tro sau đó bắt đầu chuyển lương thực phơi khô vào trong hầm là được rồi.

      Trong quá trình chuyển lương thực có điều ngoài ý muốn xảy ra, cũng phải là ngoài ý muốn, phải là chuyện vui mới đúng.

      Lúc chuyển thịt khô vào hầm, bỗng nhiên Ni ôm miệng nôn khan, Giản Thanh Vân hoảng sợ vội vàng dìu Ni lên mặt đất.

      "Ni, sao vậy?" bị dọa rồi, thời đại này có bác sĩ, đến cả mấy dược liệu bình thường cũng có, nếu bị bệnh chỉ có thể cố gắng chống chọi, nếu chỉ có thể chờ chết thôi.

      Ni chỉ cười cười: "Giản Thanh Vân, tôi sao, đừng lo lắng!"

      Giản Thanh Vân nghi hoặc nhìn Ni.

      Ni mỉm cười, sau đó vuốt ve bụng mình, lúc này mới hiểu ra: Ni mang thai rồi!

      Biết phải Ni bị bệnh mà là mang thai, lúc này Giản Thanh Vân mới thở phào , nhìn Ni cười: "Chúc mừng , Ni."

      Đây chỉ là nốt nhạc đệm thôi, vì Giản Thanh Vân để ý thấy có mấy người phụ nữ nữa cũng có tượng nôn khan. Đây cũng phải chuyện ngoài ý muốn gì, dù sao những người phụ nữ này cũng tới bộ lạc hai tháng rồi, mang thai cũng là chuyện thường. hi vọng họ cũng có thể sinh thêm nhiều con để điều chỉnh cục diện dương thịnh suy của bộ lạc. Dù sao bộ lạc ít phụ nữ cũng khó có thể phát triển được

      Khi mặt trời hạ xuống núi, Giản Thanh Vân vội vàng trở về nấu canh thịt, nướng thịt. Thỉnh thoảng lại nhìn về phía cánh rừng bên kia chờ đợi bóng dáng Mạt Tư và tiểu Bạch. tại tiểu Bạch đều theo Mạt Tư săn thú, đến tối lại cùng trở về.

      Khi canh thịt nấu xong, thịt cũng nấu chín, nơi xa liền truyền đến tiếng rống của tiểu Bạch. Mỗi lần nó trở về đều dùng cách này mà thông báo cho Giản Thanh Vân biết.

      Giản Thanh Vân nghe thấy tiếng rống của nó, nhanh nhẹn múc ra hai bát canh thịt, sau đó cắt thịt nướng thành từng khối đặt bàn đá trong nhà gỗ.

      Vừa làm xong Mạt Tư đẩy cửa bước vào nhà: " về rồi đây!"

      Giản Thanh Vân bưng chén canh thịt đưa Mạt Tư, cười : "Mau ăn !"

      Hai người thêm gì nữa, ừng ực uống hết canh thịt. Người trong bộ lạc khi ăn rất ít chuyện, đều chăm chú ăn đồ ăn của mình. Mà khi đến thời gian ăn mặc kệ làm gì họ cũng ngừng lại để ăn.

      Ăn tối xong, mấy đứa bé vẫn ở bên ngoài chơi đùa, Giản Thanh Vân bận rộn cả ngày cũng muốn ra ngoài nữa. Mạt Tư tự động thu dọn bát đũa xong liền trở vào nhà.

      Bên trong nhà chỉ có hai người bọn họ, còn bên ngoài vẫn vui vẻ ầm ỹ.

      Mạt Tư nhìn Giản Thanh Vân chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng, hầu kết chuyển động lên xuống.

      Bỗng nhiên Giản Thanh Vân giật mình. Cho dù trong lòng chấp nhận Mạt Tư, biết loại chuyện này sớm hay muộn cũng xảy ra, nhưng mà lần đầu tiên đau như vậy, có bất kỳ khoái cảm nào cả. Nghĩ đến đau đớn, trong lòng liền hoảng sợ, muốn Mạt Tư chạm vào.

      "Giản. . . Thanh. . . Vân." Ánh mắt Mạt Tư rất dịu dàng, giọng trở nên trầm thấp.

      Giản Thanh Vân nhìn chiếc cằm trơn bóng của Mạt Tư, xem ra vừa nãy ra ngoài cạo râu rồi. Từ khi biết thích cạo sạch râu, liền cạo râu của mình. Mặc dù phải thường xuyên, mười ngày nửa tháng mới cạo lần, nhưng ít ra còn đỡ hơn đám râu quai nón xoăn tít dơ dáy bẩn thỉu trước kia.

      Giản Thanh Vân thừa nhận cũng được, Mạt Tư so với mấy tên đàn ông đại lại càng "chuẩn men" hơn, mặc dù mặt đủ "đẹp zai", sườn mặt có chút thô cuồng.

      Mạt Tư tới trước mặt Giản Thanh Vân, cúi xuống hôn mặt, môi và tai .

      Môi của lạnh băng, biết bởi vì được hôn hay vì môi lạnh mà da Giản Thanh Vân nổi lên tầng da gà.

      Trong khi Giản Thanh Vân do dự biết nên đẩy ra hay ôm , Mạt Tư từ cổ hôn lần xuống phía dưới.

      Trong lòng Giản Thanh Vân bỗng dâng lên cảm giác tê dại.

      Quyết định nghe theo cảm giác của bản thân, Giản Thanh Vân bèn vươn tay ôm lấy eo Mạt Tư.

      Thân hình Mạt Tư cứng lại, có chút dám tin nhìn Giản Thanh Vân trong lòng . còn tưởng rằng cự tuyệt, thậm chí chuẩn bị tốt tâm lý bị cự tuyệt rồi

      Áp chế vui sướng trong lòng, nụ hôn của Mạt Tư bắt đầu trở nên nóng bỏng.

      Giản Thanh Vân mặc đồ thể thao có khóa kéo, Mạt Tư kéo liền bị cởi ra, lộ ra chiếc áo may ô trắng tinh bên trong.

      Tay đặt vòng eo của Giản Thanh Vân, nụ hôn cũng rơi xuống bả vai và ngực .

      Chẳng biết từ lúc nào, áo khoác và áo may ô đều bị Mạt Tư cởi sạch.

      Nhờ ánh trăng chiếu qua cửa sổ, mắt Mạt Tư chớp cũng chớp, cứ thế nhìn chằm chằm bộ ngực no đủ bên trong áo ngực, hầu kết bắt đầu khống chế được mà trượt lên trượt xuống.

      Lần đầu tiên trong đời, Mạt Tư cảm thấy phụ nữ nên giấu hết thứ này . Cũng thầm thấy may mắn là Giản Thanh Vân che dấu , chỉ để mình được thấy.

      Giản Thanh Vân nghe tiếng hầu kết chuyển động, sau đó liền thấy cúi đầu gặm cắn ngực mình.

      Chẳng biết lúc nào ngực truyền đến cảm giác man mát, tầng trói buộc cuối cùng cũng bị bỏ rồi.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Thịt a thịt, gay go quá, cuối cùng là có muốn ăn hay a. . . .
      Phương Lăng, dungmuoimuoi, Andrena3 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 31


      Giản Thanh Vân cảm giác ráng nụ hôn của bắt đầu trở nên nóng bỏng, còn lành lạnh như vừa nãy nữa. cảm thấy người mình bắt đầu nóng lên, biết có phải vì nụ hôn của .


      Lúc này, đột nhiên Mạt Tư đứng dậy tới bên cửa gỗ, nâng tay chốt cửa lại từ bên trong. rất hiểu Giản Thanh Vân, biết chắc nếu như có người tiến vào, đảm bảo hét chói tai sau đó cước đạp văng ra. Vì tránh phát sinh chuyện này, vẫn nên chốt cửa lại cho chắc.


      Giản Thanh Vân phía sau nhìn dáng người trần truồng đúng chuẩn vai rộng mông hẹp của Mạt Tư, mặt liền đỏ ửng. Đương nhiên biết vì sao Mạt Tư lại phải đứng dậy chốt cửa.


      Mạt Tư lại bao trùm lên thân thể , cúi đầu gặm cắn quả dâu tây, hai tay cũng bắt đầu an phận mà xoa nắn khắp người .


      Giản Thanh Vân nhịn được a tiếng, hôn đến vùng mẫn cảm của .


      Nghe thấy tiếng rên của , Mạt Tư càng thêm hưng phấn, cũng càng ra sức hôn, liếm, gặm cắn quả dâu của .


      Sắc mặt Giản Thanh Vân đỏ ửng, cố nhịn xuống tiếng rên rỉ vốn sắp bật ra cửa miệng. Tựa hồ như cảm giác giống lần đầu tiên chút nào. . .


      Mạt Tư hôn liếm thân thể , bàn tay cũng từ từ men theo đường cong mịn màng của cơ thể mà lần xuống nơi cỏ thơm mê người.


      Bên trong ướt đẫm mật dịch, trơn ướt đầy đủ, lúc này Mạt Tư mới động thân để cực đại của mình từ từ vào.


      Giản Thanh Vân cắn môi, vẫn có chút thích ứng được.


      Mạt Tư dám lộn xộn, mãi đến khi thấy chân mày Giản Thanh Vân giãn ra mới bắt đầu chuyển động. Cúi đầu gặm cắn gương mặt và vành tai , tay cũng bắt đầu xoa nắn hai quả dâu tây.


      Giản Thanh Vân lại nhịn được a tiếng.


      Mạt Tư thở hổn hển, cảm giác được thích ứng mình, lúc này mới bắt đầu mãnh liệt tiến công.


      Giản Thanh Vân phát ra tiếng rên rỉ biết là thống khổ hay khoái nhạc, chỉ cảm thấy bản thấn giống như bị đưa lên đám mây, toàn thân đều tê dại thôi, cũng hề đau đớn như lần đầu tiên nữa.


      Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của bọn , Mạt Tư mặc kệ, vẫn tiếp tục thắm dò người Giản Thanh Vân.


      biết qua bao lâu, cũng biết là "lên" bao nhiêu đám mây, ngay lúc Giản Thanh Vân sắp thể kiên trì nổi mà bảo ngừng, Mạt Tư lại càng luật động nhanh hơn, sau đó gầm tiếng, đem chính mình trút hết vào sâu trong người .


      Giản Thanh Vân cực kỳ mệt mỏi, cả người xụi lơ hề nhúc nhích, đầu gối lên cánh tay .


      mở to mắt, nhìn thấy Mạt Tư cầm khắn mặt giúp lau mồ hôi người. nhìn chớp mắt.


      Cảm nhận được tầm mắt của , Mạt Tư ngẩng đầu lên nhìn mỉm cười, sâu trong mắt chỉ toàn nhu tình.


      biết từ lúc nào Giản Thanh Vân mơ màng thiếp , trong mê mang cảm giác được Mạt Tư mặc quần áo cho , đắp chăn da thú lên sau đó ôm cùng chìm vào giấc ngủ.


      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Giản Thanh Vân biết hậu quả của việc túng dục quá độ: cả người đau nhức muốn chết.


      Mạt Tư nằm bên cạnh cũng tỉnh dậy, thấy bộ dạng nhe răng nhếch miệng của Giản Thanh Vân, vội vàng hỏi: "Giản Thanh Vân, em sao chứ?"


      Tập tục chỗ này là gọi đầy đủ tên, nhưng mà Giản Thanh Vân nghe được tự nhiên. Hai người thân mật như vậy rồi mà vẫn còn gọi tên đầy đủ của như thế.


      "Mạt Tư, sau này gọi em là Thanh Vân hoặc là Vân ." Giản Thanh Vân nhìn Mạt Tư, nghiêm mặt .


      Mạt Tư mê muội hồi, sau đó cũng gật gật đầu cười gọi: "Thanh Vân"


      Giản Thanh Vân Mạt Tư, gọi như vậy nghe rất thân mật, lúc này Mạt Tư mới cao hứng gật gật đầu, lại gọi tiếng: "Thanh Vân."


      Sau đó Mạt Tư cho Giản Thanh Vân lộn xộn, chỉ xoa xoa đầu sau đó quấn da thú chạy ra ngoài.


      Ước chừng hơn mười phút sau, Mạt Tư bưng chén canh thịt và khối thịt nướng đến.


      Mạt Tư ngồi ăn với Giản Thanh Vân xong rồi dẫn theo tiểu Bạch ra ngoài săn thú.


      Cả người Giản Thanh Vân vô cùng đau nhức, thể kiên trì nổi, lại ngủ thêm giấc nữa, mãi đến trưa mới ra ngoài.


      Tất cả mọi người còn bận rộn, bãi đất trống phía trước nhà gỗ có mười mấy người phụ nữ phơi thịt và quả dại, trong đó chỉ biết Ni, Bối Nhĩ và Nam Na. Mấy người phụ nữ còn lại chắc ra ngoài hái quả dại rồi, mùa này bên trong rừng rậm nơi nơi đều là quả chín.


      Ni nhìn thấy Giản Thanh Vân bước ra liền vẫy vẫy tay với , Giản Thanh Vân tới ngồi chung chỗ với bọn họ, cùng trợ giúp cắt lát trái cây ra. (Truyện được cập nhật nhanh nhất *******************)


      "Giản Thanh Vân, có khỏe ?" Ni lo lắng hỏi. Buổi sáng Mạt Tư với bọn họ Giản Thanh Vân thoải mái, đế cho nghỉ ngơi chút.


      Sắc mặt Giản Thanh Vân đỏ hồng, cười : "Ni, đừng lo lắng, tôi sao."


      Lúc này Ni mới gật đầu, bắt đầu trò chuyện với Giản Thanh Vân về chuyện mang thai, xung quanh có mấy người phụ nữ lâu lâu chen mấy câu.


      Trong lòng Giản Thanh Vân bỗng nhiên giật mình, ngày hôm qua quên tránh thai rồi, cho đến giờ còn chưa có dự định mang thai.


      Bấm tay tính toán thấy hôm qua là ngày an toàn, lúc này mới thở phào nhõm. Trong lòng cũng hạ quyết định, sau này mấy ngày trong kỳ an toàn tuyệt đối cho Mạt Tư đụng đến.


      "Giản Thanh Vân, ở chung với Mạt Tư lâu vậy rồi sao còn chưa có thai? Chẳng lẽ thể mang thai?" Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng của Bối Nhĩ.


      Giản Thanh Vân ngẫn người ra, sau đó mới hiểu được Bối Nhĩ có ý gì. Vì sao cứ có cảm giác trong lời của Bối Nhĩ có gai? Là ảo giác của sao?


      Giản Thanh Vân cười cười, để ý đến ta.


      Thế nhưng Bối Nhĩ nhất quyết bám lấy tha: "Giản Thanh Vân, còn chưa trả lời vấn đề của tôi, thể mang thai được phải ?"


      Giản Thanh Vân cúi đầu, hoàn toàn chắc chắn Bối Nhĩ có địch ý đối với . Nhưng mà vì sao? Chẳng lẽ vì lần trước ta muốn ở lại quần cư của Vưu Bỉ nhưng lại

      bị người của bộ lạc cứng rắn mang về sao? Nhưng mà liên quan gì tới chứ, cũng đâu phải cầu mọi người cường ngạnh dẫn ta về!

      “Bối Nhĩ, nhảm cái gì vậy!” Giản Thanh Vân vẫn thèm trả lời, nhưng Ni ngồi bên bắt đầu bất mãn.

      Bối Nhĩ hừ tiếng: “Tôi , nếu ta thể mang thai, bộ lạc cũng cần lưu ta lại để ăn uống miễn phí! Bộ lạc nuôi phụ nữ thể sinh con để làm gì!”

      Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Bối Nhĩ: “Tôi có thể mang thai hay mắc mớ gì tới ! Tôi ăn ở miễn phí hồi nào? Chẳng lẽ tôi làm việc gì sao? Hay là thấy tôi cả ngày nằm ở nhà ngủ?” thể , Mạt Tư và tiểu Bảo là hai giáo viên vô cùng chuyên nghiệp, bây giờ có thể năng lưu loát ngôn ngữ của thế giới này rồi.

      Giản Thanh Vân nhìn Bối Nhĩ, đây là lần đầu tiên cãi nhau với người ở thế giới này, hơn nữa còn vì lý do biết.

      Bối Nhĩ lại nở nụ cười: “Cho dù có làm việc sao chứ? Phụ nữ phải biết đẻ mới có thể lưu lại trong bộ lạc, chứ nuôi phụ nữ làm cái gì? Cho dù bọn có hiếm lạ phụ nữ nữa nuôi người phụ nữ thể đẻ bọn được ích lợi gì chứ?”

      Giản Thanh Vân nhịn được mà trợn mắt mắng bằng tiếng Hán: “ quản làm éo gì!”

      Vẻ mặt mang ý cười của Bối Nhĩ thay thế bằng vẻ mặt mờ mịt: “ cái gì?”

      Giản Thanh Vân cúi đầu tập trung cắt trái cây, thèm để ý tới ta nữa.

      Mấy người phụ nữ xung quanh bắt đầu tò mò nhìn Giản Thanh Vân và Bối Nhĩ.

      Các đến bộ lạc này cũng được ba tháng rồi. Trước kia chưa từng nhìn thấy Bối Nhĩ nhằm vào Giản Thanh Vân như vậy, bây giờ vừa nghe ta Giản Thanh Vân thể mang thai đều tò mò nhìn ta.

      “Bối Nhĩ, đủ rồi!” Ni bắt đầu ra mặt vì Giản Thanh Vân: “Bây giờ bộ lạc có thể đạt tới quy mô này cũng là nhờ Giản Thanh Vân, nếu có thể ăn được đồ ăn ngon như vậy sao? Có thể mặc ấm như vậy sao? nhìn mấy con mồi được nuôi nhốt , có chúng nó, mùa đông này chúng ta phải chịu đói nữa. Tất cả những điều này đều là nhờ Giản Thanh Vân! đừng nghĩ là tôi biết tâm tư của ! thấy Mạt Tư là người có khả năng lớn nhất làm thủ lĩnh! nhìn trúng Mạt Tư đúng ? Cho nên mới nhắm vào Giản Thanh Vân như vậy!”

      Giản Thanh Vân nghe xong liền sửng sốt, có chút ngoài ý muốn nhìn Bối Nhĩ. ra là vì nguyên nhân này!

      Bối Nhĩ bị vạch tâm tư trước mặt mọi người liền đỏ mặt phản bác: “Ni, …tôi có nghĩ như vậy.”

      Ni mặc kệ Bối Nhĩ quẫn bách, tiếp tục : “Tất cả mọi người đều là bộ lạc, nếu như thích Mạt Tư cạnh tranh công bằng, hoặc là ràng trước mặt Mạt Tư, xem tới cùng là chấp nhận hay chấp nhận Giản Thanh Vân.”

      Giản Thanh Vân có phần quẫn bách, người ở thời đại này cầu đúng là ràng…Nếu như là ở đại, loại hành vi như Bối Nhĩ chính là tiểu tam, làm gì dám quang minh chính đại cạnh tranh như vậy chứ. cúi đầu , cũng quản Ni cái gì nữa.

      Bối Nhĩ nghe Ni xong cũng bắt đầu suy xét.

      Sau đó Bối Nhĩ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân, gằn từng chữ : “Giản… Thanh… Vân, tôi muốn quyết đấu với !”

      Giản Thanh Vân ngẩng đầu, há hốc mồm, nhìn dáng người cường tráng của Bối Nhĩ liền : “Tôi--muốn!” Trừ phi là đồ ngu mới quyết đấu với người cường tráng như Bối Nhĩ.

      Dù ngoài miệng muốn, nhưng biết vì sao trong lòng lại cảm thấy mất mát. Nếu Bối Nhĩ cầu ái với Mạt Tư, Mạt Tư cự tuyệt chứ?

      Bối Nhĩ ngẩn người, tựa hồ nghĩ là Giản Thanh Vân cự tuyệt. Giản Thanh Vân mặc kệ ta, cúi đầu tập trung cắt trái cây.

      Chung quanh bắt đầu ồn ào nghị luận.

      “Bối Nhĩ, làm sao biết Mạt Tư có thể trở thành thủ lĩnh? Mạt Tư cũng phải người cường tráng nhất, cao nhất trong bộ lạc a.”

      Bối Nhĩ lời nào, ta thể là vì Mạt Tư có thể đánh bại Đại Phỉ chắc chắn có thể đánh bại người khác được, vì trong đám phụ nữ này có vợ của Đại Phỉ.

      “Tôi cũng thấy Mạt Tư đủ cường tráng, còn cường tráng bằng Đại Phỉ đâu!” Người câu này là vợ của Đại Phỉ, bây giờ ấy cũng mang thai, Giản Thanh Vân nhớ tên ấy là Giai.

      Lời của tác giả: Thịt là khó tả a a, gào khóc, lần đầu tiên viết thịt a, ha ha

      Lời editor mèo: Thịt… tay run bần bật… đả tự đả nổi !
      Last edited: 18/12/14
      Phương Lăng, dungmuoimuoi, honglak4 others thích bài này.

    5. dungmuoimuoi

      dungmuoimuoi New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      9
      Truyen hay co len nha nang

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :