1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng thú triền miên - Nhàn Thính Lạc Vũ (57c+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      ủng hộ nàng hết mình :yoyo52::yoyo52:

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21: Bối Lý áp đảo (2)


      Đường Lâm cắn chặt môi, vỗ lên bộ ngực to lớn của Bối Lý, đau quá! Nỗi đau thấu tận xương còn hơn bom notron ba phần. Theo thân thể Đường Lâm giãy giụa, chôn vào dòng sông trong thân thể nàng, nháy mắt lại tăng thêm vài phần lực, khiến lối của nàng căng tới cực hạn.

      "Bối Lý, ra ngoài có được ? Tôi đau quá." Đường Lâm uất ức xong, gò má tái nhợt, yếu ớt mang theo chút thẹn thùng, cắn chặt đôi môi căng mọng khiến nó ra tia máu, nhuộm đôi môi thành màu đỏ tươi, hơi nước mờ mịt trong đồng tử màu đen.

      Dưới ánh trăng sáng ngời, toàn thân bóng loáng trắng nõn, Bối Lý thấy vậy, mở rộng ngón trỏ ra, hai tay trượt theo sống lưng của Đường Lâm, xuống tới mông Đường Lâm nâng đôi mông tròn trịa lên.

      Miệng huyệt ngậm chặt cây gậy đập thẳng vào mắt, kẹp chặt, ấm áp, thỉnh thoảng thịt non trong lối mấp máy ngậm lấy cây gậy, khoái cảm thấu tận xương khiến tiếng kêu gào của Bối Lý càng nhiều hơn.

      Hầu kết hơi trượt, nương theo bản năng của giống đực, Bói Lý thử nâng eo lên thăm dò, khe khẽ rút cây gậy chôn sau ra. Vách tường ma sát mang tới sung sướng khiến Bối Lý nhịn được mà căng người. Mồ hôi nóng hổi xuống, hòa vào hạ thân của Đường Lâm. Cảm giác trống rỗng vô tận do vừa rút ra tràn vào trái tim khiến Bối Lý động thân cái, chen vào lần nữa.

      Khoái cảm tột đỉnh khỏi khiến người Bối Lý co lại, tựa như đứa bé tìm được món đồ chơi mình thích. Bối Lý bắt đầu khe khẽ động, lúc đầu chậm, rồi như hài lòng, tốc độ bắt đầu nhanh. Cuối cùng, tựa như rơi vào trạng thái điên cuồng, cuồng dã mà thô lỗ rút cây gậy ra, chen mạnh vào lần nữa.

      Mỗi lần đều mang theo sức lực nặng nề. Mỗi cái đều như tiến vào nơi sâu nhất nhưng lần sau lại càng vào sâu hơn.

      Bối lý thỏa thích nhưng lại mang tới đau đớn vô tận cho Đường Lâm. Nỗi đau đánh tới liên tục. Cây gậy của Bối Lý to lớn, vốn hơn hẳn người bình thường, sao Đường Lâm có thể chịu được. Mà với thân thể khỏe mạnh của cũng cảm thấy chịu đựng nổi gấp bội lần. Mặt co tái nhợt tia huyết sắc, bị ép phải nằm ngửa mặt đất, thừa nhận Bối Lý tiến lên cách thô bạo.

      Cắn chặt môi, thở khẽ ra, rên rỉ thấp. Lúc này, mười ngón tay của Đường Lâm bấu chặt lên lưng của Bối Lý, tạo ra vài vết cào sâu.

      Bối Lý chìm đắm trong sung sướng, ngoài tiến lên mạnh mẽ mà có lực hoàn toàn xem những thứ khác. Từ từ, tê dại truyền tới từ chỗ kết hợp của hai người. Sắc mặt trắng bệch của Đường Lâm từ từ ửng đỏ, tiếng kêu đau đớn cũng dần dần khẽ hơn.

      "Bối Lý, chậm thôi, chậm chút •••••• đau, đau quá!" Đường Lâm gắng sức cắn chặt cổ Bối Lý, cố gắng truyền nỗi đau cho . Hai chân quấn chặt lấy , vặn vẹo eo từ từ phối hợp với động tác của . Con trâu dã man khốn kiếp, thế nào Arthur cũng có thể dùng sắc đẹp thay cơm, ít nhất thô lỗ như tên Bối Lý này.

      Về phần Da La và Lord, Đường Lâm hoàn toàn muốn nghĩ tới. Hai người đó, tà, xảo trá, phỏng chừng tới gần chút bị ăn tới mức xương cũng còn ngay lập tức.

      Bỗng chốc, người bị nhàngôm chặt, đôi môi bị hơi thở nam tính ấm áp bao vây. Đường Lâm mở đôi mắt mệt mỏi mà đau đớn ra nhìn người ngừng tiến lên, ngay cả hối hận cũng ngại.

      "Lâm, xin lỗi, tôi dừng được, rất thoải mái. Chỗ đó của em kẹp chặt, là ấm áp, thoải mái, khiến tôi rời được." Bối Lý hôn Đường Lâm cách dịu dàng, thẳng khiến Đường Lâm giận tới mức cả người run lên.

      Trong mắt Bối Lý ánh lên thâm tình, cây gậy ở hạ thân vẫn tàn sát bừa bãi.

      " chậm chút. Biết cái kia của lớn như vậy mà còn lỗ mãng thế, chết người đó có biết ." Đường Lâm há miệng cắn chặt lên mặt Bối Lý cách hung hãn. Thoáng chốc, mặt Bối Lý bị để lại mấy vết răng rất .

      Nghe giọng khàn khàn mà trầm của Bối Lý, Đường Lâm hơi bất đắc dĩ, chuyển động nhàng, mong tìm được tư thế dễ chịu nhất. Bàn tay to của Bối Lý lưu luyến thân thể mềm mại trần truồng của Đường Lâm. Làn da trắng ngần càng trở nên sáng long lanh dưới ánh trăng. Hai quả đào căng mọng được tô điểm bởi hai đóa hồng mai tươi đẹp ướt át tản ra sắc thái mê hoặc ngừng, dụ người nhấm nháp.

      "Lâm,Lâm ••••••" Cảm thấy Đường Lâm nghênh hợp, động tác của Bối Lý càng cuồng dã, trong miệng lẩm bẩm tên Đường Lâm ngừng. ngậm vào đóa hồng mai, cắn lên đó, bàn tay to chạy khắp người chút khách khí, để lại mùi của riêng mình.

      Nghe Bối Lý lẩm bẩm, Đường Lâm dần dần thả lòng người, biết làm mình tổn thương. trao đổi ngắn ngủi khiến tình cảm của hai người tăng lên trong nháy mắt. Động tác thô bạo của Bối Lý từ từ chậm lại, cây gậy to lớn từ từ nhúc nhích khiến người khác cảm thấy quý trọng, được thương.

      Hưởng thụ dịu dàng nhàng của Bối Lý, Đường Lâm như nắm được bí quyết, chủ động nghênh hợp với . quấn chân lên eo , khẽ mở khẽ khép, khẽ ngọ nguậy thân dưới. Cơ thể được huấn luyện quanh năm nên càng chặt hơn người bình thường.

      đẩy Bối Lý ra, hai chân giạng lên eo , động tác từ lưu loát trở nên cuồng dã. Co vừa liếm hình báo đen trước ngực Bối Lý, nửa nửa giả, ngừng thay đổi, rất động lòng người.

      Bối Lý cảm nhận chuyển động của Đường Lâm người. Cây gậy to lớn được ngậm chặt, khoái cảm sảng khoái như che mất tất cả mọi suy nghĩ, chỉ còn lại cố gắng chuyển động ngừng, tiến lên, tiến lên phía trước!

      Bỗng, Đường Lâm dừng lại, cong người lên, càng dán sát vào người Bối Lý. bỗng mở mắt nhìn thẳng vào Đường Lâm, cảm thấy phía dưới càng ép chặt hơn. bỗng ra vào rất nhanh, tiến về phía trước theo quán tính, hai tay kiềm chặt vòng eo của Đường Lâm. luồng chất lỏng nóng hổi phun ra, làn sóng ấm áp ập vào Bối Lý ngay lập tức. Bối Lý chợt dừng ngay động tác lại.

      "Ừm aaa!" Gầm tiếng, Bối Lý ôm chặt Đường Lâm, thân thể hai người dán chặt vào nhau, co rút truyền tới tứ chi qua chỗ hai người kết hợp. Chất lỏng tuôn ra, chảy xuống đầm nước ngay lập tức.

      Đường Lâm thở phì phò, bất lực để cho Bối Lý ôm , nhảy xuống đầm nước, hôn lên môi để hưởng thụ dư vị khoái cảm. nghiêng đầu, dựa vào Bối Lý ngủ say, trước đó vẫn quên cắn cái lên ngực , bày tỏ phẫn nộ của .

      "Ha ha!" Bối Lý nhịn được mà cười khẽ. Bàn tay chai sạn thô ráp khẽ phác họa gương mặc tinh xảo của Đường Lâm. Đôi mắt vàng tràn đầy thỏa mãn, động tác trong tay càng dịu dàng hơn.

      Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Bối Lý mới nhìn về phía, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười yếu ớt, : "Sao ra? ra tôi đưa Lâm về nhà gỗ trước."

      "Gào gào!"

      Gầm vài tiếng mang theo tức giận và sát ý, bóng mấy người Arthur ra. Họ trừng Bối Lý cách lạnh lùng. Lúc tầm mắt rơi vào Đường Lâm trong lòng Bối Lý hơi thoáng vẻ hối tiếc ròi biến mất.

      Chết tiệt! Có thế nào cũng ngờ tới hôm nay là kỳ động dục của Bối Lý. Thảo nào sáng sớm thấy xuất . Nếu bọn họ cẩn thận chút sao Lâm lại bị Bối Lý ăn sạch được.

      Đôi mắt màu xanh thẫm của Da La như hóa thành sát khí thực, hận thể ăn tươi nuốt sống Bối Lý. Thấy làn da lộ ra bên ngoài đầy dấu ấn, dấu hôn trải đầy làn da trắng nõn, vô cùng mê hoặc.

      Nuốt nước miếng ngừng, phát ra tiếng rít gào khẽ, Lord cười nhạt, nhìn chằm chằm Bối Lý cách hòa nhã dễ gần, tới mức rợn cả da gà. thể trong bộ lạc có ai sợ Lord.

      Tính cách xảo trá mà quỷ quyệt của sói càng được Lord phát huy tới tận cùng. Bước cách tao nhã, ung dung tới trước mặt Bối Lý, quét mắt qua Arthur và Da La, vươn tay nhận lấy Đường Lâm.

      Lột váy thú người Đường Lâm, tay lần người , bắt đầu từ từ kiểm tra. Cuối cùng, bàn tay rơi xuống giữa hai chân. Vùng đất này sưng tấy, ra tia máu. Ngón tay thon dài dưới ánh trăng, khớp xương ràng, trắng nõn trong suốt, gần như ngay cả tĩnh mạch cũng có thể thấy . khẽ vạch múi thịt khép lại bên dưới ra.

      Theo động tác của Lord, ba người xung quanh liền nuốt nước miếng, cây gậy ở hạ thân ngẩng lên, đội da thú lên cao. Bối Lý còn tốt hơn chút, dù sao cũng vừa phát tiết lâu trước đó. Nhưng đôi mắt vàng trở nên sâu hơn, khó nhìn ra lúc này cũng chịu nổi.

      " làm gì ở đây?"

      Arthur khàn giọng hỏi Lordlàm vậy là có ý gì. Da La xé mạnh da thú ra, để lộ cây gậy to lớn bên trong, đôi mắt màu xanh thẫm tỏa ra tinh quang nóng bỏng, hận thể nhào thẳng tới, chỉ có thể gắng sức nuốt nước miếng.

      Bàn tay của Lord nhanh chậm, hành động vững vàng khiến người ta nhìn ra được là muốn gì. Đầu ngón tay khẽ run, chạm vào thịt non nơi hạ thân của Đường Lâm, khẽ vê hạt châu nơi cửa động.

      Đường Lâm bất tỉnh kìm được mà rên khẽ thành tiếng, mềm mại, mềm mại, mang theo chút khàn khàn, vô cùng chọc lòng người trong màn đêm yên tĩnh. Tay Lord bỗng dừng lại, hơi run khiến ánh mắt ba người kia càng sâu hơn.

      " sao. Đưa Lâm về trước. Chuyện Bối Lý ăn vụng này sau. Tôi rút lui đâu."

      kéo váy thú bên cạnh lên, ôm chặt lấy Đường Lâm, bước nhanh về phía nhà gỗ. Nghe lời của Lord xong, những người khác nhìn nhau, theo sát phía sau, ai cũng chịu tụt lại.

      Vầng trăng trời như cũng cảm nhận được tâm trạng căng thẳng của bọn họ, càng sáng rỡ hơn khiến con đường phía trước càng trở nên ràng.

      Đường Lâm rúc vào lòng Lord, hơi động vài cái đầy bất an, mũi khẽ ngửi cổ Lord. Cuối cùng, ngửi thấy mùi dược thảo nhàn nhạt mới từ từ an tĩnh lại, thân thể bất giác nhích tới gần Lord. Hơi thở ấm áp phả lên cổ Lord nhanh chậm khiến khỏi thả lỏng tâm trạng mà nở nụ cười. Ôm ấy như vậy tốt.

      Nghiêng đầu nhìn mấy người Arthur bên cạnh, đều bằng lòng buông tay đúng ? Cũng sao. Dù sao chuyện cùng chung giống cái ở bộ lạc cũng phải chuyện lớn gì.

      Cúi đầu nhìn Đường Lâm an ổn ngủ trong lòng, Lord từ từ yên tâm. Vừa rồi xoa chút thuốc mỡ tiêu sưng mát rượi cho . Vốn tưởng rằng chưa trưởng thành, ngờ lại cho bọn kinh hỉ lớn như vậy.

      Ha ha!! Mọi người trước sau vào nhà gỗ. Arthur bước lên, vươn thẳng tay ra, nhận lấy Đường Lâm.

      Lord chuẩn bị dược thảo rất nhanh. Bối Lý và Lord cam chịu yếu thế, ào ào chuẩn bị bắt tay vào làm.

      Arthur liếc nhìn Đường Lâm trước ngực, tay ôm chặt, cúi đầu xuống khẽ hôn lên mặt , thầm : "Lâm, em chính là kẻ họa thủy. Sớm biết vậy lần đầu tiên gặp mặt tôi nên ăn em."
      Last edited by a moderator: 31/3/15

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      nàng thức khuy vậy @vulinh

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Xây nhà

      Đường Lâm tỉnh lại từ trong vô tri vô giác, tiếng tranh cãi ầm ĩ và tiếng gầm rú vang lên liên tục bên tai. vươn tay xoa vòng eo đau đớn, trong đầu nhớ tới chuyện bất ngờ xảy ra lúc trước. Vụt cái, khuôn mặt tươi cười trở nên đỏ ửng, đồng tử đen tràn đầy ý xấu hổ. cảm thấy hơi mát truyền tới từ hạ thân, càng ngại ngùng hơn. Chỉ sợ toàn bộ bộ lạc biết chuyện và Bối Lý rồi! Nghĩ tới tham muốn giữ lấy của mấy người kia với , biết lúc này Bối Lý có khỏe .

      Nhưng chuyện tối hôm qua cũng trách được. đâu có ngờ rằng chuyện diễn biến như vậy. di chuyển thân thể còn hơi khó chịu, nhìn ra cửa sổ.

      ít giống đực bận rộn, trong tay cầm cọc gỗ và những công cụ xây dựng khác.

      Đường Lâm vừa đứng ở cửa vừa hay Da La bận ở bên ngoài nhìn thấy. hai lời, quăng thẳng thứ trong tay , chạy về phía Đường Lâm. Những người khác đều chú ý tới khác thường của Da La, ào ào ngẩng đầu nhìn Đường Lâm trước cửa sổ. Họ đều gật đầu cười ngây ngô, đồng thời vén da thú lên, lộ ra cây gậy bên dưới vừa như khoe khoang, vừa như thể mình.

      Thấy thế, Đường Lâm bực bội thôi. Hóa ra những giống đực này đều đưa chim dạo thành nghiện. Sao mỗi lần gặp nhau, mặt nhớ nhưng lại thấy ít thứ phía dưới.

      Khóe miệng rút rút, ngoảnh đầu , còn chưa ngồi xuống bị Da La bước vào ôm vào lòng. Lúc này là giữa ngày, nhiệt độ cũng bắt đầu lên cao. Nhiệt độ của Da La thiên về nóng, khiến Đường Lâm khẽ thở phào hơi. Đối với Da La, Đường Lâm đúng là có cách nào. May mà quá mức quá phận.

      Ôm thân thể mềm mại của Đường Lâm, Da La cẩn thận che giấu ghen tỵ sâu trong đáy mắt. Khuôn mặt tà tà tràn đầy uất ức, vùi vào cổ Đường Lâm, hít mùi thơm ngát cơ thể cách tham lam.

      Bàn tay to đặt bên eo Đường Lâm, hơi dùng sức, đồng tử màu xanh thẫm chợt lóe ác độc rồi biến mất. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, hơi thở tàn nhẫn bao phủ lên người Đường Lâm.

      "Lâm, em thiên vị."

      "Thiên vị? Tôi thiên vị lúc nào?"

      Đường Lâm quay đầu , nhìn Da La đầy nghi ngờ mà buồn bực, hiểu sao tốt lành lại thiên vị.

      kề sát lại, há miệng cắt lên vành tai của Đường Lâm. Hàm răng nhọn cọ xát khe khẽ, mang tới từng hồi tê dại thấm tận xương, khiến người ta khỏi bị cám dỗ. vươn tay nhanh chóng tập kích mềm mại trước ngực Đường Lâm.

      Gảy , vê chậm, sức lực hời hợt khiến người ta nhịn được mà phát điên. Vừa trải qua trước đây lâu, thân thể còn lưu lại kích tình của Bối Lý, bị Da Da đối xử như vậy nên Đường Lâm khỏi phát ra tiếng ngâm kiều khẽ khàng.

      "Ừ ừm!"

      "Lâm thích Bối Lý à?" Da La nhìn bóng dáng đầy chật vật của Bối Lý ngoài cửa đầy khiêu khích. Tối qua chăm sóc Lâm Ngủ xong, mấy người bọn họ tiếp đãi Bối Lý tốt. Tuy thân mình Bối Lý cường tráng nhưng nửa người đầy vết cào chằng chịt khiến mấy người khác vui sướng khi người gặp họa. Ai bảo Bối Lý ăn Đường Lâm trước bọn họ.

      "Sao lại hỏi như vậy?" Đường Lâm đầy kinh ngạc, sợ hãi thoáng qua rồi biến mất. Arthur và Lord đở xa hơn bước dồn dập, những giống đực khác vừa hành động liền bị Joss rống lên ngăn lại. Wall ở gần Joss, còn chưa kịp bước ra bị Joss dùng cục đá để đóng đinh đập vào bàn chân. bị đau, ôm chặt chân, đôi mắt hổ mang theo hơi nước, vô cùng tủi thân.

      Thấy hành động ràng như vậy của Joss, những giống đực khác còn dám động. Horry lập tức cúi xuống, giả vờ nhìn thấy. Joss hạ quyết tâm cho các giống đực khác ra tay với Đường Lâm.

      Ai dám ra tay với , đoán chừng Joss trực tiếp cắt cây gậy của . Ai bảo Arthur là em ruột của Joss. Nhiều năm qua, giống cái trong bộ lạc vẫn từ chối tới gần .

      vất vả Đường Lâm mới từ chối Arthur, vì thế Joss bất chấp những người khác. Horry vô cùng thông cảm mà nhìn những giống đực, được trả lời bằng thông cảm.

      "Da La, làm gì vậy? Buông Lâm ra." Arthur híp đôi mắt vàng lại, giọng lạnh lùng mang theo tức giận. vươn tay nhận lấy Đường Lâm, nhàng ôm nàng vào lòng. Bởi vì làm việc nên nửa người để trần. Da giống với làn da trắng nõn của Đường Lâm mà hơi có màu đồng cổ, khiến người ta khỏi há hốc miệng. Đường Lâm khẽ nuốt nước miếng, liếc nhìn giống đực khêu gợi đầy phòng.

      Bàn tay đặt bên hông Arthur nhịn được mà vuốt lên thân thể để trần của . Cảm nhận được hành động của , Arthur rùng mình, mặt bỗng đỏ ửng, tiếng rên rỉ thấp tràn ra từ mũi. Những người khác trợn tròn mắt nhìn màn này, đầu ngón tay hơi run rẩy.

      Lord kéo tay Đường Lâm qua, đặt vào trước ngực mình, cách nghiêm túc: "Lâm, thân thể của tôi tuyệt đối có giá trị hơi Arthur." Khuôn mặt tuấn tú hơi căng ra, giống giỡn chút nào.

      "Ặc!"

      Người Đường Lâm cứng đờ, bỗng phản ứng kịp hành động trước đó của mình có ý nghĩa gì, khuôn mặt trắng nõn hồng hào đỏ ửng. Vậy mà lại như thèm muốn cơ thể Arthur. trở nên háo sắc như vậy từ lúc nào?

      Xấu hổ rút tay về, lành lạnh : "Tôi kiểm tra xem Arthur có bị thương . Sao Bối Lý có ở đây? ta đâu?" Sâu trong mắt thoáng qua chút nghi ngờ. Chẳng lẽ bọn họ biết chuyện của và Bối Lý?

      Vừa nghe Đường Lâm nhắc tới Bối Lý, những người khác trong nhà cùng ngoảnh đầu , giả vờ như nghe thấy gì.

      Vừa thấy biểu tình của mấy người này, sắc mặt Đường Lâm liền lạnh lùng. Trong lòng bỗng hiểu, mấy thú nhân có tham muốn giữ lấy cường thịnh này sao có thể chịu thua dễ dàng. Sợ là Lúc này Bối lý thể dễ chịu hơn .

      quay sang nhìn Lord, đồng tử màu đen tràn đầy bất mãn, xanh mặt hỏi: Lord, , bây giờ Bối Lý sao rồi? Sao tới đây?"

      Nghĩ tới Bối Lý nằm trong vũng máu, trong lòng như bị thanh kiếm sắc bén đâm vào. Cảm giác khó chịu. Sống cùng với nhau những ngày qua, hơi hiểu tính tình của họ. Sở dĩ bọn Arthur đụng hơn phan nửa là vì nghĩ rằng còn vị thành niên.

      ngờ tối hôm qua lại ở bên Bối Lý, bọn họ tức giận. cũng hiểu ít nhiều, khỏi than thầm tiếng. Chuyện này là sao? Sao trước kia thấy số đào hoa của mình lại mạnh như vậy. Sao vừa tới đây những người này bỗng vây quanh
      .

      Bàn tay vuốt tóc của Lord khựng lại, sắc mặt khẽ trở nên khó coi, : " sao, chỉ bị thương da thịt nhiều chút thôi. Da giống đực dày, những vết thương kia có gì đáng ngại. Bọn tôi có chừng mực, xuống tay với ."

      Lord đầy cay đắng. Nếu phải biết Lâm để ý , ngay cả ý nghĩ làm thịt Bối Lý bọn họ cũng có. Vì để Lâm đau lòng, bọn họ cố gắng va chạm trước mặt , để đỡ khổ sở.

      Lord vừa như vậy những người khác gật đầu rối rít, ý bảo bọn họ xuống tay đều có chừng mực.

      Vừa xong Bối Ly vào, trong tay còn cầm chút đồ ăn. Má trái của sưng to, hai vành mắt cũng đen lại, đôi môi rách ra, làn da lộ ra ngoài cũng có vết bầm.

      Đường Lâm tránh khỏi Lord, vươn tay khẽ đụng vào vết thương của . Sắc mặt của bỗng lạnh lẽo, quay lại trừng những người khác, hờ hững : "Vậy mà bảo là sao?"

      Bối Lý nhếch môi cười khẽ. Vì vết thương ở khóe môi nên cười hơi dữ tợn. che chở Đường Lâm cách cẩn thận, buông hộp gỗ trong tay ra, bưng đĩa thịt nướng và thứ gì đó như cháo có màu xanh biếc từ trong hộp ra. Sau đó đưa đua lên, ôm vào lòng, ngồi xuống : "Những vết thương này là gì cả. Qua hai ngày nữa tốt thôi. Bây giờ chắc Lâm đói bụng rồi! Đây là tôi tự làm, có thể em thích mùi vị này lắm."

      khẽ toét miệng cười, cẩn thận nhìn Đường Lâm. Những người khác ào ào ngồi xuống, dám chọc tức, cũng dám bước lên đoạt từ trong lòng Bối Lý.

      Nghe những lời của Bối Lý, vành mắt Đường Lâm hơi đỏ lên, nhận lấy đôi đũa trong tay , bắt đầu thưởng thức đồ ăn . Mùi thể là thơm nhưng trong lòng thấy ngon nên khuôn mặt trắng nõn lên nụ cười, khiến mọi người trong nhà hoa mắt.

      Chưa từng thấy Lâm cười đến mức quyến rũ như vậy, Da La vặn vẹo người, cam chịu yếu thế mà mở lời: "Nếu Lâm thích ngày nào tôi cũng có thể nấu cơm cho Lâm."

      Da La vừa dứt lời Arthur bên cạnh cười mỉa mai, giễu cợt : " thế này, đừng nấu cơm, ngay cả nhóm lửa cũng có thể thiêu hủy hơn nửa bộ lạc, đừng bêu xấu trước mặt Lâm."

      "Thiêu hủy hơn phân nửa bộ lạc? Da La lợi hại như vậy sao?" Đường Lâm liếc nhìn Da La đầy kinh ngạc. Nhìn ra lực phá hoại của lại lớn như vậy. May mà trước kia cho giúp làm cơm, nếu đủ nguy hiểm.

      Lord nở nụ cười sảng lảng, cười đến mức cả người run lên, chỉ vào Da La tức tới xanh mặt, : "Trước kia bộ lạc cử hành lễ mừng, người đủ nên Joss kêu Da La tới giúp nhóm lửa, ngờ trực tiếp thiêu hủy hơn nửa bộ lạc. Lễ mừng lần đó bệnh mà chết."

      "Ặc!"

      Lord vừa dứt lời những người trong nhà nhao nhao cười to như gặp được chuyện vui hiếm có, chỉ còn dư lại Da La xấu hổ ngoảnh đầu sang bên. Khuôn mặt tà tứ ửng đỏ, phản bác lại lời của Lord.

      Thấy vẻ mặt của Lord bất thường, Đường Lâm nhanh chóng dời đề tài. chỉ vào mọi người bận rộn tới mức khí thế ngất trời bên ngoài, "Bọn họ làm gì vậy? Xây nhà hay dựng thứ gì?"

      "Xây nhà. phải em có chỗ ở sao? Hôm nay Joss kêu những giống đực ra ngoài săn qua giúp." Arthur giải thích mặn nhạt. Vốn ý là để Đường Lâm ở chung với mình nhưng những người khác đồng ý. Vì vậy cũng chỉ có thể xây căn nhà khác.

      "Nhưng có mình tôi ở mà phải dùng căn nhà rộng vậy à?" Đường Lâm nhíu mày. Tuy nhà còn chưa xây xong nhưng chỉ nhìn kích thước chắc chắn nó được coi là . Nó rộng hơn những căn nhà bên cạnh gấp hai ba lần.

      "Ha ha." Da La kiềm được mà bật cười đầu tiên. nhếch khóe môi, : "Tôi cũng biết Lâm tò mò. Nhà này chỉ có mình Lâm ở mà còn có chúng tôi!"

      Ngón tay chỉ quanh mọi người trong nhà vòng, cuối cùng dừng người mình, đáy mắt mang theo ý cười xấu xa. Thấy vậy, Đường Lâm khỏi sợ nổi da gà.

      ", gì vậy?" hét chói tai, rống lớn lên, người khẽ run, ràng là bị lời của Da La dọa. Arthur bên cạnh liền ôm chặt Đường Lâm trong lòng Bối Lý, kề miệng lên, ngậm chặt đôi môi , trằn trọc cọ sát, quấn lấy cái lưỡi cách triền miên.

      Bàn tay càng thêm chạy người chút khách khí. Hành động nóng bỏng của khỏi chọc những người khác trong phòng có hành động lạ. Bối Lý khẽ buông tay, xoay người, liếm lấy cổ Đường Lâm từ phía sau. Đầu lưỡi thô ráp mang theo cảm giác nhồn nhột nhàn nhạt khiến Đường Lâm hơi cảm thấy đau. cái đuôi dài chợt luồn tới từ phía sau, vươn vào trong váy thú, cọ xát đùi Đường Lâm. Lord và Da La nuốt nước miếng, mười ngón tay nắm chặt, nhìn chằm chằm màn trước mắt bằng ánh mắt nóng hừng hực.
      Last edited: 30/12/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Cần giúp tay ?


      Mọi người bình tĩnh mà nhìn màn này. Da La cuồng dã trực tiếp vén da thú lên, bắt lấy cây gậy bên dưới, bắt đầu trượt nó. Đồng tử màu xanh đậm mang theo dục vọng nóng bỏng, như hận thể nuốt Đường Lâm vậy.

      Joss đạp cửa vào, liếc thấy màn này tinh quang thoáng qua đáy mắt, hét lớn lên với mọi người, để Horry bắt những người khác trong phòng ra ngoài, chỉ để lại hai người Arthur và Đường Lâm.

      Arthur khẽ thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào Đường Lâm được ôm chặt trong ngực. nhìn cẩn thận, nhận tấy hành động thô bạo của mình hơi chần chừ mà , "Lâm, em sao chứ? Tôi hối hận vì làm vậy."

      Nghe xong lời Arthur, Đường Lâm hơi dừng tay lại, mặt tràn đầy mỉa mai. bất an giãy giụa vòng eo, tức giận mà đáp, "Tôi sao. Nhưng thứ kia của chọc vào khiến tôi rất khó chịu. có thể bớt phóng túng lại chút ?"

      Thấy Đường Lâm như vậy, vẻ mặt Arthur khỏi trở nên hơi đơn. Mặt thúi thúi, há miệng cắn lên vành tai Đường Lâm, bắt đầu mài răng, chất vấn đầy tức giận: "Có phải Lâm thích tôi đụng vào em? Nếu sao lại đồng ý ân ái với Bối Lý? Hay em thích Bối Lý?" Dứt lời, đôi mắt vàng tràn đầy sương mù, ý tủi thân hai năm mười.

      Chưa từng thấy đàn ông cao lớn để lộ vẻ tủi thân như vậy. Cũng may khuôn mặt Arthur tinh xảo nên làm ra hành động như vậy cũng cảm thấy buồn nôn, trái lại còn có thêm chút đáng .

      Vẻ mặt Đường Lâm lạnh nhạt, đáy mắt thoáng qua chút xấu hổ quẫn bách, mở miệng chợt câu khiến người ta sụp đổ, phát điên, " có. Chỉ là tôi sợ đau. Cây gậy bên dưới của các lớn quá, chỉ nhìn thấy như bị sét đánh."

      Sắc mặt Arthur cứng đờ, ngạc nhiên mà nhìn Đường Lâm, lắp bắp : "Sợ...Sợ đau •••••• nhưng...nhưng sao Lâm lại đồng ý Bối Lý? Chẳng lẽ khá ?" Trong ấn tượng thứ kia của Bối Lý cũng hề , chỉ lớn bằng các giống đực khác trong bộ lạc thôi.

      Người Đường Lâm cứng đờ, sắc mặt xấu hổ, bĩu môi đầy bất mãn, vươn tay nhéo vào phần thịt mềm ở eo Arthur, nhéo mạnh vài cái.

      "Đây còn phải là vì các ? Vẫn cho tôi tắm rửa nên nửa đêm tôi mới tới đầm nước tắm. Ai ngờ vừa đúng ngày Bối Lý động dục. Bây giờ toàn thân tôi còn khó chịu đây." Cảm giác đau đớn như bị xé rách đến bây giờ còn khiến lòng Đường Lâm sợ hãi. Sau này cảm thấy quả tệ nhưng vẫn khiến hơi sợ.

      Dứt lời, Arthur hóa đá.

      Vì nguyên nhân này nên mỗi lần đều bị nghẹn lại, suýt chút nữa bọ hủy hoại. muốn bổ đầu Lâm ra, xem rốt cuộc bên trong chứa thứ gì? Vết thương nặng như vậy mà đến mày ấy cũng nhíu lại chút nào, chỉ có việc này lại kiên trì như thế.

      Joss lại đạp cửa vào lần nữa, nhìn hai người cách cẩn thận. thấy da thú của hai người chỉnh tề khóe môi khẽ cong, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng và vừa lòng. vất vả mới đuổi được toàn bộ đám sói kia ra ngoài, sao Arthur còn hành động.

      Bối Lý ngu ngốc vượt lên trước, thế nào lần thứ hai cũng phải tới phiên Arthur mới được. Joss nắm chặt nắm đấm, tầm mắt nóng rực nhìn Arthur khiến mặt đỏ lên, sau đó thể ngoảnh đầu . Arthur ho khẽ vài tiếng, giả vờ như thấy được ánh mắt quá đáng của Joss.

      Ặc! Thấy ánh mắt trắng trợn như vậy của Joss, Đường Lâm im lặng.

      đáng tiếc! thể để Joss bị chọc giận bởi cảnh này. Mọi người là ai? đúng. thể những người này là người, mà toàn là cầm thú, người thú có thể hóa thành dã thú.

      "Joss, nhìn nữa chắc Horry vào bắt người. Arthur là em trai , có vội nữa cũng thể ra tay với ấy. Chẳng lẽ Horry thỏa mãn được à?"

      Trong khoảnh khắc, Joss đỏ bừng cả khuôn mặt, đầu ngón tay run run chỉ vào Đường Lâm. Có thế nào cũng ngờ Đường Lâm nhạo báng mình mạnh mẽ như vậy. Nhìn theo tay Đường Lâm, nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt xanh mét của Horry nghiêm lại, khiến thể rùng mình cái.

      Mỗi lần Horry lộ ra vẻ mặt này kết quả rất thảm. Bình thường ba ngày cũng đều xuống giường được ••••

      ác độc! Joss cắn răng nhìn Đường Lâm chằm chằm, khẽ quát: "Đường Lâm, điên rồi —— "

      "Cũng vậy thôi, cũng vậy thôi."

      Đường Lâm thong dong ngửa đầu, thẳng tắp đối diện với ánh mắt tức giận của Joss. Ai bảo Joss luôn thay đổi cách xuống tay với . cũng phải người dễ bị bắt nạt. Thấy Joss thở phì phì, tức giận mà chạy , Arthur ở sau lưng vuốt mũi Đường Lâm, cười : "Lần đầu tiên tôi thấy có người chọc Joss giận thành như vậy đấy." Bình thường có Horry che chở, hơn nữa giống cái mong manh, ai dám hành hạ Joss như vậy.

      Nghe Arthur thế, Đường Lâm hé môi cười khẽ. nhất định thừa nhận là bởi vì đùa Joss rất vui nên mới năm lần bảy lượt đùa giỡn hành hạ ấy biết mệt mỏi. Lông mày khẽ nhếch, xấu xa nhéo khuôn mặt hồng hào của Arthur, : "Đó là bọn họ có bản lãnh. cảm thấy để Joss tức tới mức dựng cả lông lên rất vui à? Hay là đau lòng?"

      nhìn Đường Lâm đầy nồng nàn, khẽ lắc đầu, "Tôi thương em. Từ Joss ít mưu mô. Tôi lo em đấu lại chị ấy." hiểu rất những thủ đoạn của Joss.

      "Đau lòng cho tôi?" Cảm thấy thứ an phận ở dưới thân, khóe môi Đường Lâm nhếch lên thành nụ cười quỷ dị, "Nhưng thứ này của cho là như thế?" Lông mày nhíu lại, khóe môi mang theo ướt át. Thấy thế, Arthur cố gắng nuốt nước miếng, thứ ở hạ thân càng phấn chấn mà lớn hơn, chọc vào giữa hai chân Đường Lâm.

      Nghĩ tới trước đây lâu Đường Lâm mới bị Bối Lý hành hạ, lần này chắc chắn thể làm gì với được. Dục vọng dâng cao tiêu tan trong nháy mắt, tựa đầu lên vai Đường Lâm đầy mất mát, bĩu môi, hai gò má hơi phồng lên, thất bại mà : "Đừng để ý tới nó, lát nữa nó tốt thôi! Lâm chuyện với tôi chút , nếu lát nữa những người kia vào tôi lại có cơ hội."

      Bên tai bị hơi thở ấm áp của Arthur thổi tới, thân thể trải đời khỏi trở nên tê dại khó nhịn, lửa tập trung ở hạ thân, đôi môi hơi khô khốc.

      Liếc nhìn hành động này của Đường Lâm, đáy lòng Arthur khỏi thay đổi, cây gậy vừa ngẩng đầu càng ngẩng lên cao hơn, đâm Đường Lâm mạnh. bình tĩnh trong mắt cũng bắt đầu có thêm ý đồ khác.

      " cần để ý ? Tôi có cách khác khiến nó an tĩnh lại. Arthur có muốn tôi giúp tay ?" Đường Lâm cười xấu xa, kề sát vào mặt Arthur, há miệng cắn lên má . Tay cũng bắt đầu bò lên cổ Arthur, cười tới mức đầy xấu xa, mông nhàng cọ lên cây gậy nổi giận phía dưới.

      Dứt lời, nhạy bén nhận ra Arthur ở phía dưới run lên. hớn hở liếc nhìn Đường Lâm, phản ứng kịp trong nháy mắt, vươn tay nắm tay Đường Lâm đặt lên cây gậy ngẩng cao đầu, gật đầu nhanh, "Muốn, muốn, Lâm giúp tôi nhanh chút." Dứt lời, đầu cũng bắt đầu dụi lên người Đường Lâm ngừng, liếm lấy mặt để lấy lòng.

      cọ cọ người lên người Đường Lâm, bàn tay to luồn vào trong váy thú của . tay đè xuống mềm mại trước ngực , tay xẹt qua bụng, dán sát vào chỗ phía dưới. xoa khe khẽ, dám dùng quá nhiều sức. Dù sao lúc bôi thuốc trị thương, cảnh tượng chỗ đó sưng đỏ, da bị rashc vẫn lên mồn trong đầu, dẹp miệng : " ra tôi càng hy vọng vọt vào chỗ này của Lâm. Nhưng Lâm bị thương, còn được."

      Nghe lời mang theo buồn rầu và uất ức của Arthur, khóe môi Đường Lâm khẽ nhếch. Người này đúng là được voi đòi tiên. trực tiếp vén da thú của Arthur lên, cúi đầu quan sát thứ bên trong. Nó thô to, có chiều dài kinh người. Lúc này nó sung huyết, căng lên đầy phấn chấn, đầy gân xanh và mạch máu, vừa nhìn cảm thấy lực công kích rất mạnh.

      vươn tay khẽ bọc lại mới thấy tay cầm hết, vừa đụng mấy cái cây gậy trong tay lập tức lớn hơn vòng, phun ra dịch trắng đầy dữ tợn. Tiếng kêu rên và thở gấp của Arthur truyền vào tai, lúc này mới yên tâm, cẩn thận động tay.

      trúc trắc, cẩn thận, nhiệt độ trong lòng bàn tay và khớp xương ràng ngón tay Đường Lâm. Tiếp xúc gần như vậy, may là định lực của Arthur hơn người nhưng cũng khỏi kích động, ngửa đầu lên, kìm được mà giục Đường Lâm tăng tốc.

      Bàn tay to bao lấy bàn tay , lời nào, bắt chước động tác ái ân, bắt đầu chạy nước rút.

      Đáy lòng hiểu Lâm khó chịu nhưng chỉ Arthur chỉ thấy thỏa thích, khỏi hơi mất khống chế. Tay rơi vào gáy , đè đầu về phía cây gậy. Sau mỗi lần rút ra đều cẩn thận mà ma sát lên đôi môi hồng nhuận. Cảm xúc ấm áp, mềm mại khiến hai mắt Arthur đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi mê người, hận thể đưa cây gậy vào. Cũng may mà còn sót lại lý trí, để khống chế ham muốn nơi đáy lòng.

      Thấy động tác thô bạo của Arthur, Đường Lâm vốn nên tức giận. Nhưng nghe tiếng thở dốc đầy thỏa mãn của , tức giận trong lòng lại giảm cách kỳ lạ, tay phối hợp với tốc độ của Arthur, hơi hé môi, đụng vào chỗ đó, gãi đúng chỗ ngứa.

      Hai mắt Arthur bốc lửa, liếc nhìn màn quyến rũ này. Khoái cảm xông lên đầu trong nháy mắt từ chỗ được Lâm xoa. lúc sau, tay Đường Lâm gần như mất cảm giác, miệng cũng ỉ đau.

      Người Arthur bỗng khựng lại chút, thở hổn hển bắt ra, ít chất lỏng màu trắng phun thẳng lên mặt Đường Lâm, rơi xuống khóe môi. Thấy thế, Arthur cũng kìm được nữa, gầm lên, cúi người cắn lấy đôi môi , thô bạo mà mút chất lỏng chỗ ngọt ngào này.
      Fuu, linhdiep17luongnhu96 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :