1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87

      “Đau quá!” Phượng Triêu Hoa thầm tiếng, sau đó ngã nhào lên người Minh Nguyệt.

      Minh Nguyệt liền vội vàng đỡ lấy nàng, đồng thời kêu lên, “Tướng công, nhanh lại đây, Thất công tử bị té xỉu.”

      Tướng công của Minh Nguyệt chính là người ngày đó hành thích Long Liễm Thần ở Trường Phong - Cảnh Võ. vội vàng chạy đến, vừa đỡ Phượng Triêu Hoa vào trong nhà, vừa hỏi, “ xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Thiếp cũng biết, huynh ấy vừa đến hai mắt ngấn lệ rồi.” Minh Nguyệt cực kỳ lo lắng.

      Sau khi Cảnh Võ dìu Phượng Triêu Hoa vào giường, liền sờ trán nàng, , “Sốt rồi. Nàng mau lấy tất cả khăn mặt, thấm ướt rồi đắp lên trán huynh ấy, ta mời đại phu.”

      “Dạ.” Minh Nguyệt vội vàng bưng nước lạnh và khăn mặt tới.

      Minh Nguyệt vừa đắp khăn mặt ướt lên trán Phượng Triêu Hoa, nàng lập tức có phản ứng.

      “Đừng ! Đừng !” Phượng Triêu Hoa chau mày, vẻ mặt khổ sở, giọng nỉ non, đôi môi khô khốc có vết nứt, ngón tay cử động cách khó khăn, như thể muốn nắm lấy cái gì đó.

      Minh Nguyệt vội vàng cầm tay Phượng Triêu Hoa, : “Thất công tử, ta , huynh an tâm nghỉ ngơi, đại phu tới ngay.”

      Cuối cùng cũng bắt được. Phượng Triêu Hoa khẽ cười , chân mày cũng giãn ra, “Tam ca, huynh vẫn còn sống. tốt quá, tốt quá!”

      “Tam công tử?” Tâm Minh Nguyệt trầm xuống, hỏi, “Tam công tử làm sao?”

      Phượng Triêu Hoa căn bản nghe được câu hỏi của nàng, lại ngủ mê man.

      Minh Nguyệt thấy thế, chỉ than tiếng, hỏi thêm gì nữa.

      Vào lúc Minh Nguyệt thay khăn mặt lần thứ năm cuối cùng Cảnh Võ cũng mời được đại phu tới.

      Lão đại phu có bộ râu trắng, nhưng mắt hình như được tốt lắm. Ông nhìn chằm chằm Phượng Triêu Hoa lúc lâu mới bắt mạch cho nàng. Ông , “Bệnh tình của nương này rất nghiêm trọng.”

      Minh Nguyệt kinh ngạc, “ nương ư? Chắc ngài nhìn nhầm chứ, đây là Thất công tử.”

      Lão đại phu vừa vuốt râu vừa lắc đầu, : “Mặc dù lão phu hoa mắt, nhưng tâm mù, người nằm giường ràng là nương.”

      Minh Nguyệt thể tin được, hét lên, “Sao có thể thế được?” Người mình ngưỡng mỗ từ trước tới nay lại là người con ư? Con ? Con ?

      Minh Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, hận tìm được cái lỗ mà chui xuống. Trước đó nàng còn phải y nhất định lấy! Có cần phải mất thể diện đến vậy !

      Cảnh Võ cũng cảm thấy kỳ quái. Vị Thất công tử tiếng tăm lừng lẫy sao có thể là nương được? Chắc chắn là nhầm rồi.

      Lão đại phu thấy hai người tin bèn : “Mười tuổi lão phu theo nghề y, cho đến nay vẫn chưa chẩn bệnh sai bao giờ. nương này mạch tượng quanh co, mạch song quan nở và đập mạnh, móng tay hồng hào, là điềm báo kỳ kinh nguyệt sắp tới. Cộng thêm việc khí huyết công tâm, khí nóng bị tụ trong lồng ngực nên mới dẫn tới phát sốt. Nhưng lão phu có chuyện .”

      “Xin ngài cứ .” Cảnh Võ .

      nương này gần đây có làm chuyện phòng the ?” Lão đại phu cau mày, có thể nhận thấy ông phân vân chuyện gì đó.

      “Chuyện này.... chuyện này có liên quan gì đến bệnh tình của nàng ấy sao?” Mặt Cảnh Võ đỏ bừng.

      Ngược lại, Minh Nguyệt tương đối bình thường. Nàng ở thanh lâu, nhìn quen chuyện nam nữ, cho nên khi đến những chuyện này nàng hề cảm thấy thẹn thùng, “Việc này chúng tôi cũng biết. Nàng ấy vừa đến té xỉu, bất tỉnh. Tôi chưa kịp hỏi gì cả.”

      Lão đại phu nghe vậy, vuốt râu như có điều suy nghĩ, sau đó vô cùng nghiêm túc , “Nếu như tôi đoán lầm nương này sắp có ‘tin mừng’ rồi.”

      Minh Nguyệt cười tiếng, : “Ngài vừa mới rồi.”

      “Tôi kinh nguyệt, là tin vui....tin vui đó.” Mấy sợi râu mép của lão đại phu theo khóe miệng của ông giật giật vài cái, vô cùng dễ thương.

      “Tin mừng?!” , Minh Nguyệt nhíu mày hiểu. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Võ.

      Mà từ trước đến giờ Cảnh Võ là người chất phác nên tất nhiên cũng hiểu, chỉ có thể lắc đầu.

      Minh Nguyệt bĩu môi. lần nữa nghi ngờ nhìn lão đại phu.

      Lão đại phu cảm thấy bất đắc dĩ, “ phải cũng mang thai sao, sao lại hiểu chuyện này.”
      “Ngài gì? Tôi....Tôi. .” Minh Nguyệt vừa mừng vừa sợ, rưng rưng nhìn về phía Cảnh Võ.

      Cảnh Võ mờ mịt. vẫn hiểu tại sao nương tử nhà mình lại vui vẻ như vậy?

      Lão đại phu đứng dậy, gõ mạnh lên đầu người nào đó, : “Sắp làm cha đến nơi rồi mà vẫn đần độn thế à.” Dứt lời, lấy giấy bút ra kê đơn thuốc.

      “Cái gì? Ta sắp làm cha?” Cảnh Võ ngẩn ra mấy giây, sau đó mới ngạc nhiên ‘giác ngộ’, ôm Minh Nguyệt, cao giọng hô, “Nương tử, nàng có nghe thấy , ta sắp làm cha! Ta sắp làm cha rồi!”

      “Thiếp biết, thiếp biết.” Minh Nguyệt vui mừng đến mức kìm chế được nước mắt, vội gật đầu.

      “Đừng kêu nữa, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.” Lão đại phu vừa viết đơn thuốc vừa thở dài , “ hiểu nổi vợ chồng hai người sinh hoạt như thế nào. Đứa bé cũng gần tháng rồi mới phát ra.”

      “Ha ha, phải mới chỉ tháng thôi sao.” Cảnh Võ cười khúc khích, cẩn thận đặt Minh Nguyệt xuống, ngay cả chuyện cũng nhàng hơn rất nhiều, như thể sợ dọa đứa bé trong bụng.

      Minh Nguyệt cũng cực kỳ hạnh phúc. Nàng khẽ vuốt bụng, cả người như phát ra ánh sáng của người mẹ, “Đại phu, bệnh tình của Thất công tử nghiêm trọng ?”

      “Mệt còn nhớ đến bệnh nhân nằm giường.” Lão đại phu xong, cũng là lúc kê xong đơn thuốc được, tổng cộng hai tờ, đưa cho Cảnh Võ, : “ đơn là cho vị nương kia, tờ là thuốc dưỡng thai cho lệnh phu nhân.”

      Cảnh Võ vừa nghe thấy Minh Nguyệt cũng phải uống thuốc liền sốt ruột, “Nương tử của ta cũng bị ốm sao?”

      Lão đại phu còn gì để với . Ông chỉ còn biết liếc mắt xem thường, đầu óc người này ngu ngốc như vậy mà có thể cưới được nương trẻ tuổi xinh đẹp thế kia, quả đúng là người khờ có phúc của người khờ mà!”

      “Có thể lấy được nương tử là do phúc khí ta tu luyện đời trước.” Cảnh Võ ôm chặt Minh Nguyệt, cười vô cùng rạng rỡ.

      Nhắc tới chuyện phòng the mà Minh Nguyệt xấu hổ nhưng khi nghe như vậy lại đỏ mặt, cúi đầu cười cười, sau đó sang chuyện khác, “Ngài vừa mới Thất công tử cũng mang thai phải ?”

      Lão đại phu lắc đầu, rồi lại gật đầu, : “Cần qua thời gian nữa ta mới có thể xác định được. Ta chỉ cảm thấy mạch tượng của nương kia có chút biến đổi, cụ thể có phải mang thai hay ta chưa thể xác định. Nhưng theo kinh nghiệm mười năm hành y của ta, tám chín phần vị nương này mang thai rồi. Bình thường khi mang thai nửa tháng có thể bắt được hỉ mạch, nhưng thực tế, vào ngày thứ hai sau khi thụ thai mạch tượng bắt đầu thay đổi, nhưng chỉ có ít người có thể cảm nhận được. Hai người hãy chăm sóc nương này cho tốt, nửa tháng sau lại dẫn ấy khám đại phu, đến lúc đó có thể xác định có mang thai hay . Nhưng ta trước với hai người, có rất nhiều phản ứng mang thai giả, đại phu bình thường rất khó có thể phân biệt được.”

      “Xa gần trong vòng trăm dặm xung quanh đây chỉ có ngài là y thuật cao thâm nhất, đến lúc đó mang nàng ấy đến chỗ ngài khám phải là được rồi ư.” Cảnh Võ hiểu thâm ý trong câu cuối cùng của lão đại phu, nhưng lòng tin tưởng ông.

      “Xem ra, cậu hoàn toàn ngốc.” Lão đại phu cười ha hả đứng dậy rời .

      Đợi đến khi lão đại phu xa, Cảnh Võ mới ngây ngô hỏi Minh Nguyệt: “Ta vô cùng ngốc à?” còn nhớ năm đó luyện công, sư bá còn khen mình cực kỳ thông minh, mà sao hôm nay từ đầu chí cuối lại nghe hiểu lời lão đại phu nhỉ?

      Minh Nguyệt liếc mắt xem thường, thúc giục, “Nhanh bốc thuốc .”

      “A, đúng, bốc thuốc quan trọng hơn.” xong, Cảnh Võ nhanh chóng chạy bốc thuốc.

      Minh Nguyệt than tiếng, sau đó dùng tay nhàng nâng gương mặt tuấn tú góc cạnh ràng của Phượng Triêu Hoa lên, khỏi cười khổ, “Gương mặt góc cạnh là do hóa trang, chỉ tiếc ta vẫn có cơ hội được chạm vào mặt huynh, nếu sớm phát ra bí mật này rồi. Khó trách ban đầu huynh cả đời ‘lấy vợ’, ra là định ‘gả’. Là ai có phúc vậy nhỉ?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 88

      Qua chừng nửa khắc, Cảnh Võ bốc thuốc trở lại.

      Cảnh Võ cười hì hì vào cửa, thần bí , “Nương tử, nàng đoán xem đường ta gặp được ai nào?”

      Minh Nguyệt lắc đầu, “Ai vậy?”

      Cảnh Võ nghiêng người nhường lối. Long Liễm Thần đột nhiên xuất trước mặt Minh Nguyệt.

      “Long công tử!” Minh Nguyệt sợ hãi kêu lên.

      Long Liễm Thần dường như thấy Minh Nguyệt, cũng để ý đến chuyện gì khác, thẳng tới bên giường, ngồi xuống, tay nắm lấy tay Phượng Triêu Hoa, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt nàng. Khi ngón tay chạm đến làn da ửng hồng đột nhiên nhướn mày, lẩm bẩm : “Nóng quá!.”

      “Nàng ấy bị sốt.” Minh Nguyệt giải thích ngắn gọn.

      Long Liễm Thần nghe vậy liền gật đầu, mặt xuất vẻ tự trách, khẽ hỏi, “Có thể tạm thời để nàng lại chỗ này dưỡng bệnh được ?”

      “Tất nhiên là có thể rồi! Ở lại bao lâu cũng được.” Minh Nguyệt .

      “Đa tạ.” giờ tình hình bên ngoài rất căng thẳng, cho nên để nàng tạm thời ở lại đây là an toàn nhất.

      Minh Nguyệt muốn gì đó, bỗng nhiên thấy Cảnh Võ liếc mắt ra hiệu cho nàng, vì vậy đành nhịn xuống. Nàng , “Ta sắc thuốc cho Thất công tử.” Dứt lời, nàng liền đứng dậy, lại bị Cảnh Võ kéo ra ngoài.

      Vừa ra khỏi cửa, Minh Nguyệt hỏi, “Chàng muốn gì?”

      Cảnh Võ kéo Minh Nguyệt ra khá xa cửa phòng, sau đó mới giọng , “Ta nghi ngờ người kia chính là người họ Long này.”

      “Người nào?” Minh Nguyệt giải thích được.

      chính là người khiến Phượng thất mang thai đấy, đúng, nhất định mang thai, nhưng, ý của ta là....”

      “Được rồi, chàng cần giải thích nữa, thiếp hiểu ý của chàng rồi.”

      Cảnh Võ cười ngây ngô hai tiếng, , “Nương tử thông minh.”

      Minh Nguyệt bất đắc dĩ trừng , hỏi: “Chàng gặp Long công tử ở đâu?”

      đường. Ta vừa từ tiệm thuốc cầm thuốc ra nhìn thấy y điên cuồng cầm bức họa Phượng thất hỏi những người đường. Bất kể là nam hay nữ, cứ gặp người là hỏi.” Cảnh Võ dừng chút, sau đó lại , “Nàng xem, thoạt nhìn y thông minh như vậy, nhưng sao giờ lại ngốc vậy chứ. Nào có ai tìm người giống y đâu! Nếu phải gặp được ta, biết y phải hỏi tới lúc nào.”

      “Nếu như thấy thiếp, chàng tìm thiếp bằng cách nào?” Minh Nguyệt hỏi.

      Cảnh Võ lúng túng, gãi gãi cái ót, , “Dù sao ta cũng cầm bức họa để tìm đường.”

      “Chắc chắn trong lòng chàng cũng nghĩ đến phương pháp này đầu tiên.” Minh Nguyệt trực tiếp vạch trần ý định của người nào đó.

      Cảnh Võ xấu hổ cười gượng hai tiếng, , “Ta là người thô kệch, chỉ biết dùng loại phương pháp ngu dốt này. Nhưng người họ Long kia nhìn cái là biết ngay y rất thông minh, đáng nhẽ phải có biện pháp tốt hơn mới đúng.”

      Minh Nguyệt trừng mắt nhìn , ngay sau đó dời tầm mắt vào bên trong phòng, thản nhiên , “ quá sâu đậm, tất nhiên có chút thiếu lý trí.” Dứt lời, nàng liền kéo Cảnh Võ sắc thuốc.

      Bên trong phòng, Long Liễm Thần mắt chớp nhìn Phượng Triêu Hoa, như thể nhìn thế nào cũng đủ.

      Mười ngón tay đan vào nhau truyền đến nhịp đập của con tim, nhưng Long Liễm Thần lại cảm thấy vẫn chưa đủ. sợ hãi, chỉ muốn dung nhập nàng vào trong cơ thể của mình, như vậy có lẽ mới làm giảm bớt được phần nào nỗi sợ mất nàng của .

      Long Liễm Thần cúi đầu hôn lên mu bàn tay của Phượng Triêu Hoa, thầm hỏi: “Nàng thích nơi này, đúng ?”

      Như thể để trả lời cho câu hỏi của Long Liễm Thần, khóe miệng Phượng Triêu Hoa khẽ phát tiếng rên nho , ngay sau đó nhíu mày, mắt vẫn khép chặt như cũ.

      “Xem ra là thích rồi.” Long Liễm Thần khẽ cười tiếng, vuốt lên mi tâm của nàng, , “ nên chau mày. Con mà hay chau mày nhanh già lắm.”

      Lúc này, Minh Nguyệt bưng chén thuốc vào, , “Long công tử, thuốc sắc xong rồi.”

      Long Liễm Thần quay đầu lại, : “Làm phiền.”

      “Chuyện của Thất công tử cũng là chuyện của Minh Nguyệt, Long công tử cần khách khí.” Minh Nguyệt xong, sử dụng ánh mắt ý bảo người nào đó nhường lại vị trí cho nàng.

      Long Liễm Thần khẽ mỉm cười, : “Để ta.” Dứt lời, nhận lấy chén thuốc, múc muỗng thổi thổi, sau đó dùng miệng thử qua nhiệt độ rồi mới đút cho Phượng Triêu Hoa, nhưng ngờ nàng uống được, tất cả thuốc theo khóe môi chảy xuống.

      Minh Nguyệt thấy thế, vội vàng đưa khăn tay cho y.

      “Đa tạ.” Long Liễm Thần dịu dàng lau sạch nước thuốc ở khóe miệng Phượng Triêu Hoa, sau đó nhìn chằm chằm bát thuốc suy nghĩ chút, rồi bưng thuốc lên uống hớp. Tiếp theo đặt chén thuốc qua bên, khẽ nghiêng người, cúi đầu xuống, thận trọng dùng miệng mớm thuốc cho nàng.

      Minh Nguyệt kinh hãi đến nỗi cằm suýt rơi xuống đất. Chẳng lẽ y biết đằng sau còn người sao? Như vậy....hình như có chút ‘đồi phong bại tục’?

      Rất dễ nhận thấy, Long Liễm Thần hề cảm thấy hành động của mình có chỗ nào đúng, ba năm lần như vậy đút hết thuốc cho Phượng Triêu Hoa. Cuối cùng còn chưa thỏa mãn, liếm liếm bờ môi, biết là cảm nhận mùi vị của thuốc, hay là mùi vị khác.

      “Long công tử”, Đôi mày thanh tú của Minh Nguyệt bắt đầu nhíu lại.

      Long Liễm Thần hoàn toàn để ý đến Minh Nguyệt, giơ tay lên lấy khăn lau sạch chút thuốc còn đọng lại miệng Phượng Triêu Hoa, sau đó hài lòng hơi nhếch miệng cười, hôn cái lên trán nàn, rồi nhét khăn tay vào trong lòng. Nhưng đột nhiên cảm thấy có cái gì đúng, lại lấy khăn tay ra trả lại cho Minh Nguyệt, : “Vậy giữ .”

      Minh Nguyệt nhận lấy khăn tay, vẻ mặt khó hiểu.

      Long Liễm Thần cẩn thận đắp chăn cho Phượng Triêu Hoa xong đứng dậy, : “Vừa rồi muốn gì phải ?”

      “Có, à , có!”

      Long Liễm Thần nhướng mày, “Có gì cứ thẳng, cần ngại.”

      Minh Nguyệt ấp úng, “ ra .... ra cũng phải là chuyện to tát gì. Chỉ là về sau mong Long công tử khi làm việc chú ý chút, dù sao Thất công tử....cũng là khuê nữ chưa chồng. nên phá hủy thanh danh của nàng ấy.”
      “Khuê nữ chưa chồng?” Long Liễm Thần nhíu mày. Nàng ta biết thân phận nữ nhi của Phượng thất?

      Mặc dù Minh Nguyệt cảm thấy khí thế lúc này của Long Liễm Thần có chút dọa người, nhưng vẫn rất dũng cảm hỏi, “ phải à?”

      phải!”

      Minh Nguyệt kinh hãi, “Huynh vẫn chưa biết Thất công tử là nữ nhi sao?”

      “Nàng là nữ, nhưng phải là ‘khuê nữ chưa chồng’.” Long Liễm Thần mỉm cười, thâm tình rũ mắt nhìn Phượng Triêu Hoa, : “Nàng sớm lập gia đình rồi.”

      “Vậy vừa rồi sao huynh….” Còn dùng miệng mớm thuốc cho nàng ấy?” Minh Nguyệt dám câu sau.

      Long Liễm Thần biết nàng muốn gì, nhưng nếu nàng , cũng có ý định trắng ra, chỉ hờ hững hỏi: “Nơi này còn phòng ? Chúng ta ở lại đây làm phiền hai người chứ?”

      “Chúng ta?”

      “Phải, ta muốn ở lại đây.”

      Minh Nguyệt nghe vậy, khóe miệng co rút mấy cái, xác nhận thêm lần nữa, “Ở chung gian phòng với nàng ấy?

      “Có vấn đề gì sao?” Long Liễm Thần những bình tĩnh mà còn nghi ngờ hỏi ngược lại

      ….. có.” Minh Nguyệt cảm thấy đầu mình sắp biến thành đống bột nhão rồi. Nàng cầm chén thuốc lên, vẻ mặt tức giận ra ngoài.

      chậm chút!” Cảnh Võ đỡ được Minh Nguyệt suýt tý nữa ngã, “Sao nàng như người mất hồn thế?”

      Minh Nguyệt đứng vững, dò xét người trong phòng, sau đó mới giọng , “Thất công tử ‘hồng hạnh ra tường’* rồi.”
      [*ngoại tình]

      “Hồng hạnh ra tường?” , Cảnh Võ cảm thấy cái cách này rất buồn cười.

      “Nàng lập gia đình, nhưng lại ……thân mật với Long công tử như vậy. phải, là họ Long có mưu bất chính với Thất công tử.” Minh Nguyệt xong, đột nhiên túm lấy cánh tay của Cảnh Võ, : “Thiếp nhất định để cho y được như ý đâu.” Cảnh Võ thấy vậy, sờ sờ trán Minh Nguyệt, : “ sốt mà.”

      “Thiếp nghiêm túc đấy.” Minh Nguyệt .

      Cảnh Võ nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, : “Được, ta giúp nàng. Nhưng, ta đánh lại tên họ Long kia. Mà nàng có biết chồng của Phượng thất là ai ? Có lẽ chúng ta có thể tìm kiếm giúp đỡ từ .”

      được! Nếu biết Thất công tử chung thủy với nhất định bỏ qua. Đợi ...!” Minh Nguyệt trợn tròn mắt, bừng hiểu ra, “Chồng của Thất công tử chính là y!” Khó trách y chuyện thản nhiên như vậy!

      Long Liễm Thần nghe được tiếng kêu đầy sợ hãi ngoài cửa, liền cười tiếng, thầm bên tai Phượng Triêu Hoa, , “Nếu như là nàng, chắc chắn để ta thực được ý đồ xấu.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 89

      Nửa đêm, trán Phượng Triêu Hoa bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sau đó người, váy đều ướt sũng.

      Long Liễm Thần vừa lau mồ hôi cho nàng vừa giọng : “Long Ngũ, mang thùng nước nóng đến đây!”

      Long Ngũ đứng trong chỗ tối khóe miệng giật giật mấy cái. Đêm tối như thế này, bảo đâu để lấy nước nóng? Nhóm bếp đun nước chăng?

      Vừa nghĩ tới việc phải nhóm lửa đun nước là khóe miệng Long Ngũ bắt đầu co rút. Nhưng dù vậy, vẫn phải nhắm mắt mà đến phòng bếp.

      Càng về sau, Phượng Triêu Hoa càng chảy nhiều mồ hôi hơn. Long Liễm Thần sợ phiền, liên tục lau mồ hôi giúp nàng, trong lòng lại như có lửa đốt, sốt ruột thầm, “Mạch tượng vững vàng, sốt cũng hạ, mà sao vẫn ra nhiều mồ hôi vậy?”

      Long Liễm Thần nhíu mày, đưa tay vào trong chăn, cẩn thận cởi hết các nút áo của Phượng Triêu Hoa ra, sau đó cởi áo quần ướt nhẹp người nàng xuống. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, áo trong cũng bị ướt, nếu mau cởi ra cảm lạnh mất.

      Long Liễm Thần do dự trong chốc lát, sau đó lại đưa tay vào cởi cái yếm của Phượng Triêu Hoa. Nhưng biết vì sao, tay nghe theo điều khiển, càng cởi nút thắt lại càng chặt.

      “Đáng chết!” Long Liễm Thần mắng thầm tiếng, cố gắng gạt bỏ những hình ảnh trong đầu, hít sâu hơi, tiếp tục cởi yếm của Phượng Triêu Hoa. Đúng lúc này ngón tay lại chạm phải làn da nhẵn mịn khiến trong lòng lại rối loạn.

      Long Liễm Thần vội rụt tay về, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại lên cảnh hai người thân mật lúc trước.

      Lúc này, tiếng hô của Cảnh Võ kịp thời đánh thức Long Liễm Thần “Nương tử, phòng bếp cháy rồi!”

      Long Liễm Thần nghe vậy liền chau mày, suy nghĩ xem có nên ra ngoài nhìn thử chút hay Long Ngũ mặt đầy bụi đất xuất .

      “Thuộc hạ dập lửa rồi....đồng thời…. cũng dội nước rồi.” Mặt Long Ngũ cúi gằm xuống sắp chạm đến đất mất rồi.

      Long Liễm Thần nhíu mày, lạnh nhạt , “Ta bảo ngươi đun nước nóng, chứ bảo ngươi đốt phòng bếp.”

      Khóe miệng Long Ngũ giật giật mấy cái rất có quy luật, đầu càng cúi xuống thấp hơn. : “Thuộc hạ vốn muốn dùng nội lực gia tăng thế lửa để nước nóng nhanh chút, ai ngờ. . chỉ dùng phần nội lực thôi mà lửa cháy dữ dội, trong nháy mắt thiêu rụi phòng bếp.”

      “Chỉ dùng phần thôi sao?”

      Long Ngũ gật đầu.

      “Xem ra nội lực của ngươi tăng lên rất nhiều.”

      Long Ngũ nghe vậy, khóe miệng co quắp mấy cái. Đây có tính là khích lệ ?

      Lúc này, Minh Nguyệt chạy vọt vào, : “Có người phóng hỏa đốt phòng bếp. Có cần phải chuyển Thất công tử đến nơi khác ?”

      Long Liễm Thần hoàn toàn thèm để ý đến lời đề nghị của Minh Nguyệt, khẽ nhướng hàng lông mày xinh đẹp, vô cùng khách khí , “Có thể giúp ta đun ít nước nóng được ? Nàng cần tắm rửa.”

      Minh Nguyệt ngẩn ra giây lát, ngay sau đó vội vàng trả lời, “Tất nhiên là có thể rồi. Ta đun ngay. Khoan .... Phòng bếp cháy phải do huynh đốt đấy chứ?”

      “Cứ coi là vậy .” Long Liễm Thần thản nhiên .

      “‘Coi là vậy’ nghĩa là sao hả?” Minh Nguyệt cảm thấy bất mãn với thái độ thèm để ý của y. đốt bếp nhà người ta rồi cũng đừng những lời hời hợt qua loa như thế chứ!

      “Đúng vậy. cứ coi như là ta làmđi.” Dứt lời, Long Liễm Thần lại mở miệng : “Ta bồi thường tổn thất cho . Nhưng bây giờ, ta cần nước nóng, cành nhanh càng tốt. Nàng ra rất nhiều mồ hôi. Nếu mau giúp nàng tắm rửa để hạ nhiệt rất dễ bị cảm lạnh.”

      “A…Thất công tử….sao huynh sớm!” Minh Nguyệt trợn mắt nhìn Long Liễm Thần, rồi vội vàng chạy đến nhà bếp, trong lòng nhủ thầm ‘Mong rằng nồi nấu nước vẫn còn.’

      Sau khi Minh Nguyệt rời , Long Ngũ phẫn nộ thân, có chút mất tự nhiên , “Ngài cần nhận lỗi về mình.” Ai làm người đó chịu! Để thái tử gia phải chịu tiếng xấu thay khiến trong lòng thấy rất áy náy.

      “Tránh cho nàng lại hỏi này hỏi nọ. Rất phiền!” Long Liễm Thần thản nhiên ‘dội gáo nước lạnh’, làm cho trái tim cảm động sắp rơi nước mắt của Long Ngũ dần trở nên lạnh lẽo.

      ra là mình hiểu nhầm! Long Ngũ lại co giật khóe miệng lần nữa, sau đó tiếp tục thân làm ám vệ.

      Chỉ chốc lát sau, Cảnh Võ xách thùng nước nóng còn Minh Nguyệt mang theo cái bồn tắm to đến.

      “Hai người vất vả rồi.” Long Liễm Thần nhận lấy bồn tắm, , sau đó ném cho hai người ánh mắt ‘ thong thả tiễn’.

      Minh Nguyệt đứng im tại chỗ, mấy lần muốn lại thôi. Nàng mím môi cái, cuối cùng : “Huynh muốn giúp Thất công tử tắm rửa à?”

      Long Liễm Thần gật đầu, “Có vấn đề gì ?”

      “Tất nhiên là có.” Cảnh Võ xong liền kéo Minh Nguyệt ra ngoài.

      Minh Nguyệt vừa bị kéo ra ngoài, vừa phản kháng: “Chàng kéo thiếp làm gì?”

      ngủ.” Cảnh Võ dứt khoát trả lời.

      “Thiếp còn muốn !”

      “Sau khi thức dậy rồi hãy .” Dứt lời, Cảnh Võ dùng tay dứt khoát bế ngang người Minh Nguyệt, nhanh chóng rời .

      Xa xa, Long Liễm Thần vẫn có thể nghe được tiếng hai người cãi nhau.

      “Chàng thả thiếp xuống mau! Y muốn giúp Thất công tử tắm rửa đó, như vậy làm sao được.”

      “Đó là chuyện giữa vợ chồng nhà người ta, có cái gì mà được.”

      “Nhưng Thất công tử còn hôn mê bất tỉnh, ai biết được y giở trò gì chứ. Ngộ nhỡ bọn họ phải vợ chồng sao? Chẳng phải danh tiết của Thất công tử bị hủy hoại ư?”

      “Nương tử, nàng thấy từ đầu tới cuối y vẫn ở bên cạnh trông nom Phượng thất, nửa bước dời à? Đến bây giờ cơm cũng chưa ăn miếng nào, ngay cả hớp nước cũng chưa uống.”

      “Vậy sao?”

      “Cứ coi như giờ bọn họ phải là vợ chồng, sớm muộn gì cũng thành vợ chồng thôi. Ta cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, chúng ta đừng quấy rầy người ta nữa.”

      “Nhưng.... .”

      “Hay là nàng vẫn chưa dứt hết tình cảm với Phượng thất?

      “Chàng lung tung gì thế!”

      “Vậy tại sao nàng quan tâm nàng ấy như vậy?”

      “Thiếp.... phải....”

      “Nương tử, trở về phòng rồi từ từ giải thích.”

      “Quả là đôi vợ chồng thú vị.” Long Liễm Thần cười tiếng, bắt đầu tưởng tượng đến cuộc sống tương lai, ngày ngày sớm tối cùng chung sống với Phượng Triêu Hoa.

      Mặc dù thể có cuộc sống bình thản ‘nam cày ruộng nữ dệt lụa’ như bọn họ, nhưng nhất định cũng ân ái giống như vậy.

      Long Liễm Thần nhếch khóe miệng lên, vô cùng vui thích khẽ cười tiếng. dùng tay thử nước ấm, sau khi cảm thấy nhiệt độ thích hợp mới đến ôm Phượng Triêu Hoa qua.

      Long Liễm Thần vén chăn lên, có thời gian nghĩ nhiều, nhanh chóng cởi nốt nội y còn sót lại người Phượng Triêu Hoa xuống, ôm nàng lên, sau đó từ từ bỏ vào trong bồn tắm, động tác cực kỳ dịu dàng, cực kỳ lưu loát.

      Nhưng vừa bình thường được lát, Long Liễm Thần lại thấy thân hình tinh tế đầy hấp dẫn trong nước, khiến thân thể nổi lên phản ứng.

      “Đáng chết!” Long Liễm Thần nhắm mắt quay mặt , kìm chế dục vọng trong cơ thể, cố gắng hết sức nhìn xuống vẻ đẹp diễm lệ ở bên dưới, lòng dạ giúp Phượng Triêu Hoa tắm rửa. Nhưng cuối cùng vẫn thể nhìn. Phản ứng mãnh liệt của thân thể khiến cho lý trí của hoàn toàn trở nên vô dụng.

      Đột nhiên, Long Liễm Thần cảm giác tay mình bị giữ chặt lại, sau đó, lại được thả ra.

      Long Liễm Thần từ từ mở mắt ra. Ánh mắt của bất chợt đối diện với đôi mắt lạnh lùng, rất lạnh, cực kỳ lạnh! Tâm trùng xuống, dần chìm vào đáy cốc.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 90: Mất trí nhớ

      Phượng Triêu Hoa vô cùng tỉnh táo dùng khăn lông che kín ngực lại, lạnh lùng , “ cần biết ngươi là ai, tạm thời mời ra ngoài trước.”

      Long Liễm Thần nhất thời cảm giác trời đất quay cuồng, trong đầu sấm đánh đùng đoàng ngừng, kinh ngạc nhìn Phượng Triêu Hoa, ngay cả việc phát ra thanh cũng rất khó khăn.

      “Còn mau ra ngoài?” Phượng Triêu Hoa rất tỉnh táo, ngượng ngùng, tức giận, có chỉ là lạnh lùng và hờ hững.

      “Nàng....nàng đừng trêu đùa ta.” Long Liễm Thần miễn cưỡng nặn ra nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc, lòng tràn đầy hy vọng nhìn Phượng Triêu Hoa, hy vọng giây kế tiếp nàng có thể với đây chỉ là trò đùa buồn cười chút nào.

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, ngoài xa lại trong đôi mắt còn có thêm chút nghi ngờ, nhưng vẫn lạnh nhạt, , “Mời ra ngoài trước, ta muốn mặc y phục.”

      Long Liễm Thần như thể nghe thấy lời Phượng Triêu Hoa , nắm lấy bả vai nàng, , “Nàng tức giận sao? Nàng tức giận, cho nên làm bộ như biết ta, có phải ?”

      Hai vai Phượng Triêu Hoa bị y bóp đau, vui giãy dụa, lặp lại câu “mời ra ngoài trước” lần nữa

      “Phượng thất”

      ra ngoài.” Giọng điệu Phượng Triêu Hoa vô cùng lạnh lẽo, có lấy chút nhiệt độ.

      Long Liễm Thần bất đắc dĩ, vừa lui về phía sau vừa , “Phượng thất, nàng oán cũng được, hận cũng được, ta đều có thể chấp nhận. Nhưng đừng chọn cách này để trêu đùa ta, ta chịu nổi.”

      Vào lúc Long Liễm Thần mở cửa, biết là bởi vì gió lạnh thổi vào hay do nguyên nhân gì khác mà thân thể Phượng Triêu Hoa run bắn lên mấy cái, cả trái tim cũng run rẩy.

      Phượng Triêu Hoa đợi Long Liễm Thần đóng chặt cửa lại, mới để lộ ra vẻ mặt chân của mình: bất lực.

      Phượng Triêu Hoa co người, nửa nằm ở trong bồn tắm, để nước ngập lên đến dưới cằm, chân mày nhíu chặt lại, nghiêng đầu nhìn bố trí xung quanh, đống nghi vấn cũng theo đó mà tới.

      Nơi này là đâu? Người đàn ông khi nãy là ai? Tại sao khi nhìn thấy đáy mắt kìm nén đau đớn của y mình lại đau lòng theo? Mà mình, là ai?

      Là ai. Rốt cuộc là ai?

      Trong đầu nàng xuất từng hình ảnh vụn vặt nhanh chóng thoáng qua, nhưng cách nào ghép lại với nhau được.

      Bỗng nhiên, Phượng Triêu Hoa cảm thấy đầu bắt đầu đau ỷ, sau đó là đau nhức, như thể muốn nổ tung. Càng muốn nhớ lại đầu càng đau. Mà chỉ có là đầu, trái tim cũng cảm thấy đau, đau đến tan nát cõi lòng.

      Phượng Triêu Hoa cúi đầu khẽ rên tiếng, nhắm mắt lại. Nàng cố nhớ lại nữa, dựa đầu vào thành bồn, hưởng thụ nước nóng vỗ về và cảm giác nhõm hiếm hoi.

      Hiếm hoi? Tại sao lại cảm thấy hiếm hoi nhỉ? Chẳng lẽ cuộc sống trước kia hề nhõm sao?

      Tiếp theo, những đoạn trí nhớ rời rạc trong đầu bắt đâu quấy phá, như thể cố ý trêu đùa nàng, lúc lúc , khiến cho người ta bắt được, nhìn .

      “Đau…..” Phượng Triêu Hoa khẽ kêu tiếng, ôm chặt lấy đầu, cố gắng ngăn cản nó tiếp tục bành trướng.

      Rầm tiếng, cửa bị đẩy ra! Long Liễm Thần vội vã lao vào, dừng lại cách bồn tắm chừng thước, muốn tới gần nhưng sợ bị nàng đuổi lần nữa. Ánh mắt xa lạ của nàng khiến cho cảm thấy lo lắng.

      Long Liễm Thần cứ đứng ngây tại tại chỗ, ánh mắt nóng bỏng dán chặt lên người Phượng Triêu Hoa, hầu kết chậm rãi chuyển động lên xuống, đôi môi khẽ run rẩy như thể trong lòng có hàng vạn lời muốn nhưng thể mở miệng.

      hồi lâu sau, Phượng Triêu Hoa bình tĩnh lại, đau đớn trong đầu cũng dần dần biến mất. Nàng nhướng mắt lên, nhìn Long Liễm Thần, trong tầm mắt mang theo lạnh lùng trước sau như , “Mời ra ngoài trước, những chuyện khác chờ sau khi ta mặc quần áo tử tế rồi tiếp.”

      Trong nháy mắt Long Liễm Thần bỗng cảm thấy hoảng hốt. ràng sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị lạnh lùng của nàng làm tổn thương.

      Long Liễm Thần kinh ngạc đưa mắt nhìn Phượng Triêu Hoa. muốn nhìn vào ánh mắt lạnh như băng kia nữa, đồng thời cũng muốn lừa mình dối người, rũ mắt xuống, hai hàng mi dài khẽ lay động, giọng rất , rất dịu dàng, nhưng cũng đơn lạ thường: “Được, ta ra ngoài chờ nàng.” Dứt lời, xoay người bước .

      Khi Phượng Triêu Hoa nhìn bóng lưng tịch kia cảm giác đau đớn mới và biến mất lại bất ngờ ập đến, chỉ có điều phải đầu nàng đau mà là tim nàng đau.

      Phượng Triêu Hoa bất ngờ ôm lấy ngực, nhíu chặt mày, thầm : “Rốt cuộc y là ai? Tại sao phải đau lòng? Ta và y rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao y lại ở đây? Tại sao ta cũng ở đây? Hơn nữa, còn là lúc tắm rửa.”

      Phượng Triêu Hoa tự chủ được bắt đầu cố gắng nhớ lại, nhưng làm thế nào cũng thể ghép các mảnh trí nhớ rời rạc lại được mà chỉ đổi lấy đau đớn.

      Dường như Phượng Triêu Hoa muốn phát tiết, mà hình như lại muốn khắc chế, cho nên dùng tay nắm chặc thanh bồn tắm, môi dần dần tái nhợt.

      thành bồn tắm làm bằng gỗ xuất mười nốt ngón tay bập sâu vào hơn nữa vẫn tiếp tục sâu hơn, cho đến khi xuất vết máu.

      Phượng Triêu Hoa buông tay ra, thất bại buông thõng hai cánh tay xuống, quật cường trong mắt rút , chỉ còn lại mảnh mờ mịt.

      Bỗng giọt nước mắt ấm áp rơi nền đất, tiếng rơi tý tách cực kỳ vang dội trong căn phòng yên lặng, đánh thức Phượng Triêu Hoa gần như suy sụp. Hàng lông mi dài xinh đẹp run rẩy, làm tan giọt nước mắt đọng bên khóe mi.

      Phượng Triêu Hoa lấy mu bàn tay lau nước mắt , sau đó cầm khăn lông lên, dùng tốc độ nhanh nhất lau khô thân thể. Nhưng đến lúc muốn lấy y phục mặc vào nàng ngây ngẩn cả người, y phục ướt nhẹp như vậy còn có thể mặc sao?

      Long Liễm Thần nghe thấy tiếng nước chảy, đoán chắc nàng tắm xong, liền , “ giường có quần áo sạch.”

      Phượng Triêu Hoa sững sờ, mất tự nhiên , “Cám ơn.” Nàng vẫn thể nào thích ứng ngay với lòng tốt của người xa lạ được.

      Ngoài cửa, Long Liễm Thần nhếch miệng lên cười khổ, kết hợp với khuôn mặt như trái mướp đắng lúc này của lại càng khó coi. Bên trong phòng, Phượng Triêu Hoa nhìn đống nữ trang rườm rà giường chau mày lại, do dự chút, mở miệng hỏi, “Có quần áo nam ?”

      Ngoài cửa, Long Liễm Thần cũng chau mày, khỏi thầm: nàng nhớ quần áo nam nhưng lại nhớ ta? Chẳng lẽ trong mắt nàng, quần áo nam quan trọng hơn ta sao?
      Phượng Triêu Hoa ở trong phòng, đợi mãi mà có câu trả lời liền bĩu môi, có chút miễn cưỡng mặc quần áo nữ lên người. Nàng nghĩ: sau khi ra ngoài tự mình đến Nghê Thường các lấy bộ trang phục nam.

      Nghê Thường các? Phượng Triêu Hoa bất ngờ bắt được ba chữ mới lóe lên trong đầu, đột nhiên mừng rỡ như điên. Nghê Thường các! Đúng! Phải đến Nghê Thường các, nơi đó nhất định là nơi trước kia nàng thường đến, có lẽ có thể nhớ ra chút gì đó. Phượng Triêu Hoa thu lại nụ cười môi, mặt bình tĩnh mở cửa. Trong con ngươi phản chiếu lại ràng gương mặt tuấn tú có vẻ hơi gầy của Long Liễm Thần, khiến mặt nàng mang theo chút đau lòng. Vào lúc nàng còn chưa ý thức được tình huống trước mắt, bất ngờ thốt lên ba chữ.

      “Huynh gầy quá.”

      Long Liễm Thần ngẩn ra, ngay sau đó là mừng rỡ, ôm lấy Phượng Triêu Hoa vào lòng, trong giọng trầm thấp toát lên mừng rỡ thể diễn tả thành lời, cùng với chút run rẩy, “Về sau đừng đùa kiểu này nữa! Ta chịu nổi đâu, phút cũng chịu nổi.”

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, đẩy Long Liễm Thần ra, lạnh nhạt nhìn y như thể chờ câu giải thích.

      Long Liễm Thần hiểu phản ứng của nàng nghĩ là sao. Sau khi mắt đối với với nàng lúc lâu mới nghi ngờ mở miệng, “Phượng thất, đùa kiểu này vui chút nào, nếu như nàng muốn trừng phạt ta, vậy ta cho nàng biết, nàng làm được rồi!”

      “Phượng thất.... Phượng thất....” Phượng Triêu Hoa giọng lặp lại mấy lần, sau đó nhướng mắt hỏi, “Huynh là ai?”

      Long Liễm Thần bắt đầu lo lắng, lạnh nhạt , “Nếu nhớ ta là ai, tại sao lại biết ta gầy ?”

      Thông qua nhắc nhở của y, lúc này Phượng Triêu Hoa mới nghĩ đến lời mình vừa mới , khỏi ảo não nhíu mày, “Ta biết.”

      Long Liễm Thần nhìn Phượng Triêu Hoa, nàng mất trí nhớ là chuyện thể nghi ngờ. Đáy mắt dần ra đau thương nồng đậm và tự trách. nắm chặt hai tay, cả thân thể mơ hồ run rẩy, bất ngờ tung quyền đánh vào cửa, xuyên qua tấm gỗ dầy.

      Phút chốc, cửa xuất lỗ hổng, mà tay của cũng còn lành lặn nữ, máu tươi dần dần chảy ra từ những vết rách.

      “Huynh điên rồi sao?” Phượng Triêu Hoa kinh hãi, vội vàng móc Kim Sang Dược ra giúp y băng bó, nhưng phát ra trong ngực chẳng có cái gì cả, khỏi tức giận trách mắng, “Sao lại quên mang thuốc được!”

      Long Liễm Thần cười khổ, “Cũng may là nàng còn nhớ quan tâm đến ta.” Như thế, tính là thê thảm nhất rồi.

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy, ngẩn người lát, sau đó lập tức thu hồi lo lắng, lạnh lùng hỏi, “Chúng ta là bằng hữu à?”

      “Bằng hữu giúp nàng tắm rửa sao?” Long Liễm Thần mắt chớp nhìn chằm chằm Phượng Triêu Hoa, đôi mắt đen láy thâm thúy mang theo chờ đợi.

      Bỗng dưng mặt Phượng Triêu Hoa đỏ bừng lên. Lúc trước mảnh vải che thân còn có thể trấn định tự nhiên, giờ mặc quần áo vào rồi mà sao lại bị tầm mắt nóng rực kia làm cho dám ngẩng mặt lên.

      lúng túng! Phượng Triêu Hoa quay mặt tránh tầm mắt của y, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tồn tại của nó, gương mặt bắt đầu nóng lên.

      “Nàng hiểu, hay nàng cảm thấy ta xứng với nàng?” Long Liễm Thần cố ý lộ ra vẻ mặt đau lòng ảm đạm đến tột đỉnh, buộc nàng phải trả lời.

      Long Liễm Thần tin rằng nàng nhất định cho câu trả lời khiến người ta hài lòng. Bởi vì qua những chuyện vừa rồi có thể thấy mặc dù nàng mất trí nhớ, nhưng trong tiềm thức vẫn có phần tình cảm dành cho mình. Quả nhiên, Phượng Triêu Hoa trả lời “ phải, ta chỉ nhớ gì thôi. Huynh.... huynh rất tốt.”

      Long Liễm Thần thở phào hơi, : “Vào trong phòng , ta kể lại ngọn nguồn mọi chuyện cho nàng nghe.”

      Phượng Triêu Hoa gì thêm mà chỉ cúi đầu, như thể suy nghĩ cái gì đó.

      Long Liễm Thần dịu dàng nâng đầu nàng lên, để cho hai người nhìn thẳng vào nhau, dùng giọng mê hoặc , “Nhìn ta, hãy nhìn kỹ vào, xem ta có đáng để cho nàng tin tưởng hay .”

      Khi Phượng Triêu Hoa nhìn thấy chính hình bóng của mình trong mắt y trái tim chợt run lên, trong cơ thể hình như có sức mạnh vô danh điều khiển nàng, khiến đề phòng trong lòng nàng nháy mắt tan thành mây khói.

      Mặc dù thế, Phượng Triêu Hoa vẫn có chút lúng túng, “Dù sao trước khi ta khôi phục trí nhớ, chung quy cũng nên lựa chọn tin tưởng người.”
      Dạ Nguyệt, xixon, sanone21122 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      QUYỂN 3: HẬN TÌNH THÙ

      Chương 91: Dằn vặt

      Nghe vậy, Long Liễm Thần cong môi cười khổ, tự giễu , “Xem ra ta nên cảm thấy vinh hạnh.”

      Phượng Triêu Hoa nhướn mày, gì.

      Long Liễm Thần đóng cửa lại ngồi xuống, đôi tay ấn chặt trán, nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.

      Thấy như thế, Phượng Triêu Hoa cũng sốt ruột, chỉ ngồi xuống đối diện , kiên nhẫn chờ mở miệng.

      khắc, hai khắc, thời gian trôi qua như vậy, hai người lại vẫn nhìn nhau chẳng gì.

      phải huynh có lời muốn sao?” Phượng Triêu Hoa muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

      Long Liễm Thần ngẩng đầu nhìn Phượng Triêu Hoa, miệng mở ra rồi lại khép lại, cuối cùng rũ mắt xuống, : “Nàng tên là Phượng Triêu Hoa, là vợ của ta. Nữ chủ nhân nông trại này là muội muội của nàng.”

      “Thế Phượng thất là ai?” Phượng Triêu Hoa nghĩ ‘Phượng thất’ là tên của nàng mới đúng.

      “Là tên lúc nàng giả nam thường dùng.”

      Phượng Triêu Hoa chợt hiểu ra, khó trách lúc trước nàng mặc đồ nam.

      Nghĩ đến đồ nam, Phượng Triêu Hoa lại hỏi, “Nghê Thường các là chỗ nào?”

      Long Liễm Thần giật mình, “Nàng nhớ Nghê Thường các?”

      Phượng Triêu Hoa gật đầu rồi lại lắc đầu, có chút chán nản , “Ta chỉ nhớ tên, những thứ khác nhớ nổi.”

      Long Liễm Thần gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó nhàng nắm tay nàng, : “Nghê Thường các là nơi bán quần áo, nàng thích mặc quần áo nơi đó làm nhất.”

      Phượng Triêu Hoa bĩu môi, khẽ , “Ta cũng nghĩ vậy.” Bằng cũng ngay cả khi mất trí nhớ còn nghĩ ra nên đến đâu mua quần áo.

      Nhìn dáng vẻ mất mát của nàng, tim Long Liễm Thần như bị bóp nghẹt. Vẻ mặt như vậy nên xuất mặt nàng, nên. Nàng ngày trước tự tin, hăng hái biết nhường nào….

      Nghĩ đến những chuyện trước kia, trong lòng Long Liễm Thần lại tự trách. Nếu như chạy tới pháp trường sớm chút, nếu như ra tay nhanh hơn chút, Thanh Phong Phổ cũng chết. Thanh Phong Phổ chết, nàng cũng biến thành như bây giờ….

      “Huynh bóp tay ta đau quá.” Phượng Triêu Hoa nhíu mày, hất tay Long Liễm Thần ra.

      Long Liễm Thần chợt hoàn hồn, vội vàng thu tay lại, ảo não nhíu mày. Khi thấy tay Phượng Triêu Hoa xuất vết đỏ mờ, tim như bị ai đó đập mạnh cái. Sau đó thương tiếc đưa tay muốn vuốt ve những vết thương kia, nhưng lại bị nàng né tránh.

      Cầm vào khoảng , Long Liễm Thần lại rụt tay về. siết nắm tay muốn nện lên bàn phát tiết cảm xúc trong lòng, cuối cùng lại nhịn, từ từ buông tay ra, nhàng đặt bàn.

      Im lặng hồi lâu, Long Liễm Thần chợt đứng dậy, : “Ta lấy thuốc cho nàng.” Dứt lời, vội vã rời khỏi phòng.

      cần” , “Phượng Triêu Hoa còn chưa dứt lời, Long Liễm Thần mất hút.

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, vừa xoa tay bị bóp đau, vừa thầm, “Xoa cái là xong, cần gì chuyện bé xé ra to như vậy.”

      Trong màn đêm, gió lạnh thổi tới làm rối mái tóc Long Liễm Thần, đồng thời cũng làm cho đầu óc hỗn loạn của dần dần khôi phục bình thường.

      Long Liễm Thần nửa nằm cây đại thụ cách nông trại xa, đôi mắt híp lại, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía phòng Phượng Triêu Hoa, trong lòng buồn bã.

      Nhờ ánh nến mờ, Long Liễm Thần có thể loáng thoáng thấy được bóng dáng Phượng Triêu Hoa, mái tóc dài thẳng như thác nước xõa sống lưng và hai bờ vai rơi gầy , tôn lên đường cong linh lung hấp dẫn nửa thân .

      Đối mặt với bóng dáng quen thuộc như thế, Long Liễm Thần lại hề có cảm giác quen thuộc. Giống như chỉ cách khoảng như mà vẫn có thể cảm nhận được vẻ xa cách người nàng.

      Đối với nàng mà , quên tất cả phiền não, rũ sạch tất cả thị phi, ở nơi điền viên yên lặng sống cuộc sống đơn giản chưa chắc hạnh phúc.

      Suy nghĩ này lóe lên trong đầu, Long Liễm Thần chợt nhìn thấy người mặc áo đen giễu cợt mình, “Long Liễm Thần, đây chỉ là cái cớ thôi, ngươi sợ sau khi nàng khôi phục trí nhớ đẩy ngươi ra xa hơn, cho nên mới ích kỷ muốn nàng vĩnh viễn mất trí nhớ, quên là phụ hoàng của ngươi làm hại nàng tan cửa nát nhà, quên là ngươi kịp cứu Thanh Phong Phổ khiến nàng quá mức đau buồn mà mất trí nhớ.”

      , phải, ta chỉ muốn để nàng phải gánh vác quá nhiều.”

      Lúc này, trước mắt Long Liễm Thần lại nhảy ra người mặc áo trắng, “Đúng, ngươi là vì tốt cho nàng, cứ làm theo những gì con tim mách bảo.”

      “Ngụy biện. Tất cả đều là ngụy biện! Ngươi đâu phải là nàng, làm sao biết mất trí nhớ là tốt cho nàng?” Người áo đen phản bác.

      Người áo trắng căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, “Nàng mất trí nhớ là vì trốn tránh tất cả. Mất trí nhớ là quyết định của nàng, ngươi nên ủng hộ nàng.”

      Người áo đen tỏ vẻ khinh thường, “Người ích kỷ luôn cố tìm lý do đường hoàng.”

      Người áo trắng còn định phản bác nữa, lại bị Long Liễm Thần ngắt lời…

      “Đủ rồi!” Long Liễm Thần nhắm mắt lại, lúc lâu sau mới đuổi hai luồng suy nghĩ trái ngược trong đầu mình , khổ não thở dài hơi. Khi mở mắt, lại nhìn thấy đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong cổ họng như nghẹn cục xương, muốn nhưng lại được thành lời.

      Phượng Triêu Hoa ngửa đầu, nhìn người đàn ông xa lạ cây. Đôi mắt đen sâu thẳm của y khiến nàng có cảm giác quen thuộc, lại nhớ nổi rốt cuộc là ai. Nhưng dù như thế, nàng vẫn tự chủ được muốn vuốt phẳng những nếp nhắn trán . Giống như nàng vốn nên làm như vậy.

      “Huynh ra ngoài lấy thuốc lâu quá.” Phượng Triêu Hoa giải thích đơn giản lý do nàng xuất tại nơi này.

      Long Liễm Thần từ cây nhảy xuống, : “Ta tìm được thuốc.”

      Biết là lấy cớ nhưng Phượng Triêu Hoa nhưng vạch trần, chỉ thản nhiên , “ thôi, cũng phải là vết thương nặng, huynh cần thiết phải khổ não như vậy.”

      Đây coi như là an ủi sao? Long Liễm Thần khẽ cười tiếng, cũng phải. Chúng ta trở về thôi, nơi này gió lớn.”

      Phượng Triêu Hoa khẽ lắc đầu, nhìn sắc trời, : “Sắp sáng rồi, tối nay chúng ta cứ từ từ ôn lại chuyện trước kia. Huynh , ta nghe.”

      Long Liễm Thần khẽ gật đầu, cười , “Xem ra mất trí nhớ khiến nàng từ bỏ thói quen.”

      “Là cái gì?”

      “Tham ngủ.”

      Phượng Triêu Hoa mím môi cái, giọng , “Trong đầu trống rỗng, quên sạch chuyện trước kia dù là ai cũng ngủ được.”

      Nghe vậy, Long Liễm Thần lại im lặng, cho đến khi khí chung quanh sắp đông lại mới , “Nàng rất muốn nhớ lại chuyện lúc trước sao?”

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, suy nghĩ chút rồi nhìn lên bầu trời đêm, lẩm bẩm , “Cũng phải là quá muốn. Nếu ta quên chứng tỏ đó cũng phải chuyện gì vui vẻ.”

      phải. Trước kia nàng rất vui vẻ, có rất nhiều rất nhiều kỉ niệm đẹp.”

      “Là kỉ biệm của chúng ta sao?” Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn về phía Long Liễm Thần, đôi mắt trong veo dưới ánh sao lấp lánh có vẻ cực kỳ chói mắt.

      Trái tim Long Liễm Thần run lên, mỉm cười, “Quãng thời gian được ở bên nàng là những phút giây hạnh phúc nhất đời ta.”
      Dạ Nguyệt, AnLy90, xixon2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :