1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Truyen cua LGT rat hay va la. Ta thich cuc. Co ma tuan co 2 chuong thi hoi it. Day la ta nii the thoi chu nag lam dc toi dau doc toi do. Ung ho nang het minh. He

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      @quỳnhpinky : tớ cũng biết, tại vừa edit vừa đọc mà @@, cơ mà nếu lão Kính Lăng là nam9 tớ mong ngược nam lắm lắm :v ~~, đọc truyện LGT để ý nữ9 hơn nam9
      @lee : nếu được tớ cố tăng lên 3c/1 tuần, chắc tới đây là hết cỡ rồi :yoyo68:

      Chắc sửa lại mục lục, mục lục kiểu này chiếm chỗ quá :yoyo49:
      Nhã Tịnh, Nhược Vânquỳnhpinky thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 6: Nắm thuật dịch dung
      Quan đạo dài đằng đẵng, từng bước của Vệ Lạc đều cảm giác thân thể này lực bất tòng tâm, gan bàn chân của nàng từ hôm qua nảy bọt nước.

      Quan trọng nhất là Vệ Lạc biết mình phải về đâu. Cho dù trăm cay nghìn đắng vào được thành, nàng cũng có khả năng gì chứ?

      Vệ Lạc nhíu mày, tự giận bản thân, trời tuyệt đường người, người ta đây chẳng phải còn chút tiền sao? Có lẽ có thể làm ăn .

      Làm ăn à? Dù rằng thời đại học mình chỉ là con mọt sách, chưa từng lăn lộn xã hội, cũng chưa buôn bán làm ăn bao giờ. Song sống ở thời đại bùng nổ thông tin, hẳn là cũng biết vài thứ hữu ích. Ừ, cứ thế , đến lúc đó rồi hẵng xem có thể buôn bán gì .

      Đất Sở nóng ẩm nhiều mưa nhiều đồi núi, tuy quan đạo này khá hẹp chỉ đủ chạy xe ngựa, do mưa xối thường xuyên mà mặt đường biến thành bùn vàng, khiến người đường hay lọt ổ gà, chỗ cao chỗ thấp. Đây vốn là quan đạo hay có xe ngựa chạy qua nên có thể thấy mấy ổ gà người đường mới lấp.

      Mà hai bên quan đạo, cây cối đặc biệt xanh tốt, đặc biệt vắng vẻ. Vệ Lạc vừa nhấc đầu, lọt vào tầm mắt là đại thụ phải bốn năm người ôm mới xuể, còn sâu trong cánh rừng kia toàn những đại thụ chọc trời.

      Cây lớn cỏ xanh, gió thổi qua mang theo bầu khí tươi mát ướt át xông vào mũi.

      Tâm trạng nặng nề từ lúc Vệ Lạc quyết định tới thành trì phía trước rốt cuộc cũng hơi thả lỏng chút. bên nàng ngẩng đầu nhìn mảng xanh um tươi tốt, liếc mắt trông ra chỉ thấy núi non nhấp nhô cùng rừng cây vô biên, bên thầm nghĩ: người phụ nữ kia hai ba mươi dặm phía trước có người sống, đoạn đường thế này có thể mạch, bằng bây giờ nhân cơ hội học thêm chút thuật dịch dung. Nếu tới nơi rối mà người ta vẫn nhìn ra mình là nữ nhân đúng là quá thảm.

      Nghĩ đến đây, nàng xoay người vào sâu trong rừng cây.

      Thời đại này rừng cây vô cùng nguyên sơ, từng đám cây cối cao lớn, thỉnh thoảng lại bắt gặp con thỏ, thổ cẩu và rắn chui ra, làm Vệ Lạc sợ đến mức toát mồ hôi lạnh khắp người.

      Thế nhưng chưa được hai trăm thước, Vệ Lạc tìm thấy khoáng vật thực vật mà thẻ tre cầu, lại thêm ba trăm thước, chợt Vệ Lạc phát , mọi thực vật khoáng vật ghi thẻ tre đều có ở đây, lập tức nàng vui mừng khôn xiết.

      Vốn Vệ Lạc cũng bất ngờ, thân thể này của nàng là nương yếu đuối, lại có thể nhận biết mười vật và khoáng vật cần gieo trồng theo cầu của thẻ tre, tất nhiên là ở thế giới này chúng đều được sử dụng rộng rãi ai cũng biết. Lại người ở thời này sau khi gặp vật hữu dụng cũng rất ít khi tiến hành gia công xử lý, phần lớn đều mang nguyên si ra chợ bày bán, thế này càng có lợi để nàng phân biệt.

      Vệ Lạc vui mừng đều lấy mỗi thứ ít rồi ra khỏi rừng cây, vừa vừa làm thử thuật dịch dung thẻ tre.

      Biện pháp thẻ cực kỳ đơn giản, đều là dùng hai ba vật phẩm nghiền nát, hoặc dùng đơn hoặc dùng hỗn hợp.

      Phụ nữ đều tràn đầy tinh lực đối với mấy chuyện hoá trang giả dạng kiểu này, dùng ngày Vệ Lạc thử ra được hai biện pháp dịch dung hữu hiệu. Đặc biệt là loại hai dùng loại mực tím bôi lên mặt, sau khi bôi bên gò má, trước mắt và sau khoé mắt, lại khiến cho mặt nàng có vẻ hẹp dài, ánh mắt cũng hẹp ít.

      Thuật dịch dung này có tác dụng!

      Hoá ra đời này có thuật dịch dung !

      Vệ Lạc rất vui sướng.

      thẻ tre có ghi năm phương pháp, tại nàng học ba, nghĩ đến sau này học xong hết, nhất địch nàng có thể thay đổi dung mạo của mình cách hoàn hảo.

      ngày này mặt trời vẫn treo cao , sáng choang chói mắt.

      Tuy nắng gắt nhưng da thịt non mềm của Vệ Lạc cũng chịu nổi, thế là sau ngày, toàn bộ gương mặt và tay chân lộ ra ngoài của nàng đều đỏ au.

      Nàng đến khi mặt trời về Tây phía trước quả nhiên xuất thôn xóm. Thôn này rất lớn, nằm rải rác giữa rặng núi, liếc mắt trông ra đều là mái tranh. Từ rất xa Vệ Lạc nghe được tiếng nô đùa của bọn trẻ trong thôn truyền đến, còn nhìn thấy từng đợt khói bếp.

      Thấy từng đợt khói bếp lượn lờ như thế, Vệ Lạc nuốt ực nước miếng hai cái, dưới chân tăng tốc.

      Thân thể này của Vệ Lạc quá yếu kém, đường rất chậm, khi nàng đến ngoài thôn thi mặt trời lặn vào chân trời, tầng sương dâng lên trong trung.

      xuất của Vệ Lạc khiến những người trong thôn qua lại thỉnh thoảng ngó xem. Có điều giống với lúc trước, mặc kệ là người lớn hay trẻ thấy nàng cũng đều rất bình tĩnh, xem ra người trong thôn này thường xuyên gặp phải khách lạ.

      Quả nhiên, lúc Vệ Lạc vài bước tới trước mặt lão phụ lưng còng mặt thô đen đầy nếp nhăn cầu đổi đạo tệ lấy thực ăn, ông ta liền sảng khoái đáp ứng, cũng an trí cho nàng ở lại nhà đứa con cách vách.

      Vào ban đêm, Vệ Lạc ngủ giường gỗ trong phòng. Giường gỗ trải cỏ khô dày, lấy vải bố làm đệm, da thú làm chăn. Chăn thô mà dày, mang theo mùi Vệ Lạc rất quen, vài lần Vệ Lạc vứt tấm da thú qua bên, cuối cùng lại lạnh phải đắp lên.

      Tuy thế nhưng tối này Vệ Lạc thực ngủ rất ngon, thần kinh lo lắng hãi hùng hai đêm của nàng rốt cục được đêm hoàn toàn thả lỏng.

      Ngày hôm sau, lúc Vệ Lạc đưa ra năm đao tệ đưa cho lão nông trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi kia lại bị ông cự tuyệt. Người này chắp hai tay đầy nốt chai dày do kiếm sống, thà : " đêm ở lại mà thôi, làm sao lại lấy tiền của khách nhân được? được được."

      Ông vừa luôn miệng ‘ được’ vừa lắc đầu liên tục, làm Vệ Lạc chần chờ lúc rồi thể cất đao tệ . Lúc nàng rời , vốn muốn tìm lão phụ kia trả thêm tiền, nào biết tìm hồi cũng thấy đâu, mấy người láng giềng biết nàng muốn tìm ông ta trả thù lao đều lắc đầu liên tục: "Nào có đạo lý cho người ngủ đêm lấy tiền?"

      Rơi vào đường cùng, Vệ Lạc đành cất kỹ đao tệ, sau khi cảm tạ bọn họ lại bước lên quan đạo. Nàng được rất xa mà vẫn còn nghe thấy từ phía sau truyền đến từng đợt bàn tán: "Tiểu ca rất khách khí."

      "Ôi chao, chớ phải là quý nhân biết chữ sao?"

      "Đa lễ như vậy, ắt là hiền khách!"

      Vệ Lạc nghe họ bàn tán như thế, lắc đầu cười. Nàng phát tâm mình bình tĩnh lại rất nhiều, cũng ghét hay e ngại thời đại xa lạ này nữa.

      Vệ Lạc biết được cứ cách mấy chục dặm phía trước có thôn xóm, nơi này thuộc về nước Sở. Toà thành phía trước là thành lớn, gọi là thành Ngật, qua thành Ngật là nước Tấn. Về phần nước Sở, nước Tấn có Đại vương gọi là gì, có nước Tần hay , người trong thôn cũng .

      Vệ Lạc đều tập trung tinh thần vào thuật dịch dung, thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt tám ngày qua, Vệ Lạc phỏng chừng nàng cách thành Ngật còn ba bốn ngày đường, vừa nghĩ tới có thể tạm thời yên ổn, tâm Vệ Lạc liền hơi xúc động.

      Bây giờ Vệ Lạc lộ ra ngoài là làn da phơi nắng đen sì, thuật dịch dung cũng nắm gần hết, phương pháp dịch dung thứ năm là loại lâu dài, gặp nước cũng đổi.

      Khuôn mặt sau khi dịch dung cũng còn xinh đẹp động lòng người nữa. tại toàn thân nàng từ xuống dưới đều giống với thiếu niên tầm thường, chỉ có cặp con ngươi tối đen kia là trong trẻo, tao nhã.
      Last edited: 28/12/14

    4. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Chưa đọc nhưng mà nhìn đến Lâm gia thành nên tớ đặt suất nhé. Tớ ủng hộ bạn

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 7: Ứng đối

      ngày này, từ rất sớm Vệ Lạc lên quan đạo, tại nàng học được thuật dịch dung, thân thể yếu đuối này cũng hơi quen đường, do đó nàng muốn mỗi ngày nhiều thêm ít, tận lực sớm vào trong thành Ngật .

      Vệ Lạc chút lại ngừng, rốt cuộc lúc được bốn mươi dặm đường, mặt trời dần dần lặn xuống, mà Vệ Lạc lại bị bao vây bởi vùng rừng cây mênh mông, ngẩng đầu nhìn lại, hai bên quan đạo chỉ còn màu xanh biếc bao la vô hạn của cây cối, trông thế nào cũng thấy ranh giới, ít nhất cũng phải hai mươi dặm.

      hay rồi! Buổi tối hôm nay làm sao mà ăn ngủ đây? Chẳng lẽ lại ở trong rừng?

      Trong lòng Vệ Lạc hốt hoảng, có điều nàng quá mức mệt mỏi, dưới chân cũng còn lực. Liên tục mấy ngày chỉ ăn chút đậu nành, ăn đủ no lại chẳng cơm gạo gì nên mới xuất hậu quả như bây giờ, Vệ Lạc chỉ cảm thấy cả người đều yếu ớt đến hốt hoảng, trong bụng thiếu luồng khí nóng, cho dù nghỉ ngơi, cả người cùng chân cũng còn lực.

      Vệ Lạc lấy tay xoa dạ dày, xoay người đến tảng đá lớn ven đường: dục tốc bất đạt, tốt nhất là nên nghỉ ngơi cho tốt.

      Nàng mới được hai ba bước, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ đằng sau khúc quanh bên phải truyền đến. Tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng nhiều, càng ngày càng , đảo mắt tới phía sau Vệ Lạc.

      đại đội kỵ sĩ đến đây!

      Vệ Lạc cả kinh, vội vàng chạy sang bên. Lúc nàng khó khăn lắm mới chạy qua bên đường được, bóng dáng các kỵ sĩ gần thấy .

      Vệ Lạc quay đầu nhìn về hướng họ.

      Vừa thấy, vẻ mặt nàng khỏi ngưng trọng.

      ra trong tầm mắt nàng là đoàn kỵ sĩ cưỡi trâu. Gần ba mươi con trâu đen sì tráng kiện, ngồi thẳng ở là những kiếm khách người mặc áo gai, trường kiếm nắm trong tay.

      Những người này còn cách Vệ Lạc phần trăm dặm mùi khai thối của trâu cùng mùi mồ hôi và máu tươi người họ liền xộc vào mũi nàng, mùi này cực kỳ khó ngửi khiến Vệ Lạc tự chủ mà lui vài bước về phía sau rừng cây.

      Tuy trâu chạy mau, thế nhưng khoảng cách chỉ có vài trăm mét đảo mắt tới. Mắt thấy nhóm người này sắp qua, đột nhiên tiếng khàn đục của người trung niên truyền đến: "Dừng lại!"

      "Huuuah--" (nguyên văn: 叱-- sất, thề là tớ cũng biết thay thế nào cho phải ==!!!)

      Mọi người đồng loạt dừng cương.

      Vệ Lạc thấy bọn họ thế nhưng lại dừng trước mặt mình, trong lòng căng thẳng, dưới chân lại thối lui vài bước về rừng cây.

      Trong đám, người hô to lúc đầu là đại hán râu quai nón có vết sẹo kéo dài từ khoé mắt bên trái đến miệng xoay người, nhìn về phía Vệ Lạc.


      Thấy gã chằm chằm đánh giá Vệ Lạc, thanh niên sắc mặt xanh xao, râu lún phún quanh mép : "Đại ca, tiểu tử này vừa nghèo vừa yếu, dưới ngựa cưỡi, sau kẻ hầu, hoảng sợ như gà mắc mưa, việc gì huynh phải nhìn nó chăm chú thế?"

      chỉ thanh niên này, tất cả đại hán đều tò mò đánh giá Vệ Lạc, chờ người râu quai nón trả lời.

      Dường như mỗi người bọn họ đều có vết thương, tóc bị gió giật ra phía sau rối nùi, râu cũng có dấu hiệu cắt tỉa qua, hễ ai mở miệng Vệ Lạc đều thấy những răng là răng vàng.

      Tiếp theo chính là, người những người này đều toả ra hơi thở tàn ác đầy mùi máu tươi! Bọn chúng nhất định giết người! Hơn nữa, từ trong lời của thanh niên vừa rồi có thể nghe ra, bọn chúng là nhóm cường đạo.

      Hai mắt Vệ Lạc mới chỉ nhìn mà mặt tái nhợt, lại sợ hãi lui thêm hai bước.

      Sau lúc gã râu quai nón xuôi ngược đánh giá Vệ Lạc nở nụ cười: "Các huynh đệ mời xem, tiểu nhi này tuy yếu đuối, nhưng ánh mắt lại trong vắt giống người thường." Dừng chút, gã cười ha hả, cao giọng : "Quan trọng nhất là, vừa rồi nó mới thấy chúng ta cưỡi trâu mà , vẻ mặt phải sợ hãi như người thường, mà là buồn cười! Có thể thấy xưa nay nó xem quý nhân cưỡi ngựa thành quen. Ta dám khẳng định, tiểu nhi này lai lịch bất phàm, hành trang phía sau nó tất có vật quý!"

      ra là thế!

      Trong tiếng tán thưởng bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt Vệ Lạc lại trắng bệch, lần đầu tiên nàng phát rằng mình cảnh giác còn chưa đủ, còn lâu mới đủ!

      Lúc này Vệ Lạc lại hề sợ hãi, mặt dù trắng bệch, dưới chân lại lui về sau nữa, giương mắt nhìn về những hán tử, chắp tay trước ngực : "Vị đại ca này nhãn lực tốt!"

      Giọng nàng trong sáng, có tý run rẩy nào khiến các đại hán đều cả kinh, đám quay đầu nhìn Vệ Lạc.

      Vệ Lạc thán phục nhìn gã râu quai nón, cao giọng : "Đúng như lời đại ca, tiểu đệ quả thực là người Việt, gia cảnh cũng khá giả." Vệ Lạc biết, chính giọng của mình cũng mang khẩu người nước Việt, bởi vậy mặt này thể dối.

      Dừng chút, Vệ Lạc tiếp tục: "Từ tiểu đệ hâm mộ các du hiệp sĩ mang bội kiếm khắp ngàn dặm, bèn gạt người nhà, theo đội nhân mã rời gia quốc, aiz! Nào biết đâu rằng vừa vào biên cảnh nước Sở gặp đạo tặc, tài vật đều bị cướp, mọi người ngại tiểu đệ yếu ớt liên luỵ nên mới vứt tiểu đệ như thế này đây. Aiz!"

      Vệ Lạc nặng nề thở dài tiếng, trong lúc mọi người còn kinh ngạc, vô cùng sảng khoái cởi hành trang phía sau xuống, hai tay nâng lên cung kính đặt mặt đất phía trước các đại hán. Quẳng được gánh nặng này, nàng nhanh nhẹn cởi miệng hành trang, để lộ ra bên trong là giày rơm và hơn trăm miếng tiền.

      Khi nhìn đến tiền trong hành trang cùng miếng ngọc nàng tháo từ đôi giày thêu xuống, các đại hán đều tỏ ra thất vọng.

      Khoé mắt Vệ Lạc quét qua biểu tình thất vọng cùng bất mãn của họ, còn có sát khí giăng khắp mặt như cũ, tiếp tục cúi đầu, còn lấy thêm mười mấy miếng tiền trong hai túi áo ra, thành mà đặt toàn bộ lên hành trang mở, sau đó đứng thẳng dậy, hai tay vỗ vỗ ống tay áo để cho mọi người nghe thấy, trong đó còn tiếng tiền vang lên nữa.

      Làm xong mấy động tác này, Vệ Lạc lùi về phía sau vài bước, cung kính : "Các vị ca ca, những thứ này đều là ít của cải cuối cùng của tiếu đệ sau khi bỏ nhà xa quê ( nguyên văn là "khí quốc ly hương"), bây giờ đặc biệt dâng tặng các vị ca ca."

      Nàng thốt ra lời này giọng trong thanh thuý có chút hơi khàn, vẻ mặt lại cung kính, khiến người ta có thiện cảm rất nhiều. Đặc biệt khi đến bốn chữ "bỏ nhà xa quê" còn hơi nghẹn ngào, làm người nghe khó có thể thương hại.

      Lúc này Vệ Lạc có chút may mắn, hiển nhiên những người này chướng mắt nàng ít tiền, cũng đồng cảm với nhau, những buông tha nàng còn chẳng lấy số tiền nữa.

      Gã râu quai nón nhìn chằm chằm hành trang hồi, rồi lại nhìn xuôi ngược Vệ Lạc vài lần, thình lình quát lên: "Cầm lấy nó, chúng ta !"

      "Dạ!"

      Vào lúc đại hán phóng người xuống cầm lấy hành trang, gã râu quai nón liếc Vệ Lạc cái, : "Tiểu nhi ngươi cũng có tài ăn ! Xem như ngươi thức thời, hôm nay gia chỉ thu tiền, tha cho cái mạng của ngươi. Các huynh đệ, chúng ta ---"

      "!"

      Trâu chạy, tro bụi đập vào mặt, mãi đến khi bọn chúng xa, hai chân Vệ Lạc mới mềm nhũn, ngã bệt mông xuống đất.

      Duỗi tay áo lau mồ hôi lạnh trán, Vệ Lạc thò tay sờ sờ mấy chục miếng tiền cuối cùng mình cột vào hai chân, thầm nghĩ: may là mình suy nghĩ chu đáo.

      Nháy mắt nàng lại muốn : ngần này tiền, chỉ có thể đủ ăn dùng trong hơn mười ngày tới, tại muốn làm ăn cũng chẳng có vốn, làm sao mới tốt đây?
      Last edited: 29/12/14
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :