1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      TK that kho, TM cung kho, TC cung kho. That la ko biet roi se di ve dau. Tat ca vi ty va quyen luc ma thoi. Thank ban nhe.

    2. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Truyen nay có hơi hướng np phải. Đọc chương này thấy bất ngờ

    3. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      why...why....why. Don't like that...

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 134: Trở lại

      hồi lâu sau, mây mưa đều dừng lại.

      Tiêu Mạc nhúc nhích nằm ở người Trương Khởi, dưới ánh nến, nhìn mỹ nhân đổ mồ hôi dầm dề, nhàng hôn nàng cái, dịu dàng : "A Khởi, về sau chúng ta hảo hảo mà sống qua ngày thôi."

      Lúc này Trương Khởi mới mở mắt ra.

      Nhưng chỉ qua cái chớp mắt, mới vừa rồi còn triền miên nhộn nhạo, nay bị nước mắt chan hòa bay biến hết. Bây giờ nàng nhìn bằng ánh mắt lành lạnh mà yên tĩnh.

      Thấy ánh mắt của nàng như vậy, Tiêu Mạc bỗng chốc ngẩn ngơ.

      Rũ mắt xuống, Trương Khởi vô lực, : "A Mạc, lúc này nên dẫn ta rời thôi." Nàng nhắm hai mắt lại tiếp: "Ta còn chưa muốn chết."

      Nếu ở hồng lâu này, bị người ta phát quần áo nàng ngay ngắn cùng người khác ở chung chỗ, lại phải đối mặt với kỹ nữ hồng lâu Vương thị chỉ sợ có con đường chết mà thôi.

      Tiêu Mạc yên lặng nhìn nàng, hồi lâu, mới giọng : "Được, ta dẫn ngươi rời ." thanh của có chút trầm, vì đây phải ý mà muốn. vốn muốn nhân cơ hội này, danh chính ngôn thuận biến nàng thành nữ nhân của mình.

      Nhưng, giờ phút này thấy nàng cầu xin như vậy, lại khỏi mềm lòng.

      Lấy được câu trả lời của Tiêu Mạc, Trương Khởi khẽ mỉm cười, nàng khẽ đẩy ra, khàn giọng : "Ta muốn mặc xiêm y."

      "Ta giúp nàng."

      Ôm lấy nàng, dịu dàng giúp nàng mặc xiêm y chỉnh tề, hai khắc sau, Tiêu Mạc ôm Trương Khởi lặng yên tiếng động ra khỏi hồng lâu.

      chiếc xe ngựa chở nàng lao vào trong bóng tối.

      Ôm chặt Trương Khởi, ở trong xe ngựa Tiêu Mạc hài lòng thở phào nhõm, giọng gọi: "A Khởi."

      "Ân."

      "Ta bố trí cho ngươi ở tiểu viện . Đợi ta bố trí chuẩn bị xong liền tới đón ngươi về Phủ Thượng Thư ."

      rất sợ nàng lại suy nghĩ lung tung nên liền nghiêm túc cam kết: "Chậm nhất là năm ngày, ta khiến ngươi quang minh chính đại ở bên cạnh ta, trở thành thê tử của ta."

      nắm cổ tay của nàng, ánh mắt dịu dàng như nước: "A Khởi, ta chỉ muốn ngươi, chỉ muốn mình ngươi mà thôi."

      Trương Khởi từ từ ngẩng đầu lên.

      Cũng biết thế nào, Tiêu Mạc lại cảm giác, sau khi hoan ái ánh mắt của nàng với mình cực kỳ trong sáng, lành lạnh.

      Lúc này cũng vậy, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng này nhìn Tiêu Mạc, hồi lâu sau, mới giọng : "Được."

      Xe ngựa chạy nhanh lát đến tiểu viện.

      Tiểu viện này tầm thường, ở bên trong dãy đại trạch hào môn, nó bình thường đến nỗi khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.

      Sắp xếp cho Trương Khởi ổn thỏa xong, Tiêu Mạc cũng có ở lại, cũng biết Trương Khởi nghĩ quẩn, liền đem người trong viện bố trí thỏa đáng sau đó liền yên lòng rời .

      Đảo mắt, đêm qua.

      Hôm nay, là ngày Lan Lăng Vương chiến thắng trở về.

      chỉ có Lan Lăng vương, mà còn có cả Lâu thất nữ cũng về theo. Bởi vì Lan Lăng Vương danh chấn Nghiệp thành, lại bởi vì độc sủng cưng chiều Trương Khởi mà gây ra nhiều tranh cãi. Giờ khắc này, người trong Nghiệp thành, vô số thiếu niên nam nữ đều đổ xô ra đường phố, trước tiên muốn chính mắt nhìn thấy phong thái , đặc biệt là phong thái của Lâu Thất nữ.

      Nhưng mà khiến mọi người thất vọng chính là bọn họ nhìn thấy Lâu Thất nữ đâu cả. Ngay cả Lan Lăng Vương, cũng đeo mặt nạ, thoáng lộ ra đôi mắt, tách rời khỏi đaonf người, vội vã phi về phía phủ Lan Lăng Vương.

      Nhìn dáng vẻ dáng thể chờ đợi được kia của , hơn phân nửa là trấn an vị sủng cơ trong nhà rồi.

      Lan Lăng Vương quả có chút khẩn trương.

      Ngựa vừa xông vào trong phủ, nhìn thấy lão quản gia ra nghênh đón, liền tung người nhảy xuống. Giao dây thừng cho người làm, Lan Lăng Vương lập tức hỏi Phương lão: "A Khởi đâu rồi, sao lại thấy nàng ra ngoài đón ta?"

      Tiếng vừa dứt, nhìn sắc mặt khó coi của Phương lão, đầy vẻ long đong mệt mỏi, lâu có lên tiếng,Lan Lăng Vương lớn giọng : "Là vì chuyện Lâu thất nữ trách tội ta sao? Nàng ấy nên tin tưởng ta, Quận Vương phi của ta, sao có thể là loại người đàn bà chanh chua như vậy được?"

      Mới đến đây, chính liền nở nụ cười khổ: đối với Trương Khởi, càng ngày càng khó có thể cứng rắn được. Liên tiếp mấy đêm đều ngủ, mới vừa vào thành, vội vàng gấp gáp trở lại giải thích với nàng, chính là sợ nàng suy nghĩ lung tung. Nhưng nàng nên hiểu , cả đời này cưới phụ nhân, cũng dính vào loại người đàn bà chanh chua, mà cũng để cho nữ nhân kia ép A Khởi đến cùng đường, tất cả quý nữ ở Nghiệp thành này, trừ bỏ A Du, thể tìm được chánh thê thứ hai nào có thể dung nạp được A Khởi. Đáng tiếc, A Khởi vẫn luôn bướng bỉnh, thế nào cũng nguyện ý tin tưởng .

      Phương lão đáp, Lan Lăng Vương cũng hỏi nữa, xoay người, sải bước về phía hậu viện. Lại , đây là lần đầu tiên và nàng tách ra lâu như vậy, có chút muốn nàng rồi.

      mới vừa cất bước, Phương lão cũng tỉnh hồn lại liền vội bước lên phía trước. Ông vươn tay, mới vừa kéo Lan Lăng Vương, muốn mở miệng nhưng lại biết mở lời thế nào.

      Lan Lăng Vương nhanh chân vào chánh viện, vừa bước vào, liền lớn tiếng gọi: "A Khởi, A Khởi......."

      Cánh hoa vẫn còn vương lại dưới gốc cây đào, có hình bóng của nàng, trong hoa viên cũng trống . Chẳng lẽ lại ở trong phòng ngủ ?

      Lan Lăng Vương sải bước tới.

      Khi tới dưới bậc thang hai mươi mấy hộ vệ ra. Thấy Lan Lăng Vương, bọn họ đồng loạt quỳ xuống đất?

      Lan Lăng vương thấy vậy vội vàng dừng bước

      Dưới ánh mắt khó hiểu của , Phương lão quản gia hấp tấp tới sau lưng, khàn khàn đáp: "Quận Vương, Trương cơ nàng......."

      Lan Lăng Vương vội xoay người tới, nhìn chằm chằm Phương lão, cũng phát giọng của mình run rẩy: "Nàng thế nào?"

      "Nàng, thấy đâu cả." ra mấy chữ này, thấy Lan Lăng Vương đột nhiên lui về phía sau bước, Phương lão khó khăn tiếp: "Sớm tinh mơ hôm nay, mới phát thấy nàng đâu."

      đợi Lan Lăng Vương phát tác, tên thủ lĩnh hộ vệ quỳ gối tiến lên, nặng nề cất cao giọng : "Quận Vương, là thần đáng chết, Dương Đại và Gia Luật Vũ cũng thấy đâu cả. Tối ngày hôm qua, bọn thần đều trúng mê hồn hương. Cho đến sáng sớm hôm nay, mới phát bọn họ cùng với Trương cơ biến mất."

      Biến mất?

      Biến mất? ?

      Đây là ý gì?

      Lan Lăng Vương đột nhiên lui về sau mấy bước, nghiêm mặt, mờ mịt nhìn mọi người, nhìn Phương lão. Nhìn thấy mặt bọn họ lo lắng, bi thương lại lo sợ nghi hoặc, bọn họ khẩn trương đến mức mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.

      Cơ hồ đột nhiên, Lan Lăng Vương hiểu mấy chữ " thấy đâu" này có hàm nghĩa là gì.

      thấy A Khởi .

      Làm sao có thể? chưa buông tay, mà sao nàng lại thấy?

      ... ... Đúng rồi, A Khởi của hắnđẹp như thế, động lòng người như vậy, nam nhân nào mà muốn có được nàng chứ. Là do sơ sót, là do .......

      đột nhiên lại lui về phía sau bước.

      Từ từ nắm chặt thanh kiếm bên hông, khàn giọng hỏi: "Có phái người tìm kiếm chưa."

      " tìm. Nhưng chưa tìm được."

      "Tìm ở đâu?"

      "Các cửa thành lớn, còn có cả những chỗ của hiệp khách nữa."

      "Biến mất mấy canh giờ rồi hả ?"

      "Năm canh giờ rồi."

      Năm canh giờ, đủ cho những người này đem A Khởi xa, xa đến mức có tìm cũng tìm được.

      Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên. Ánh mắt trống rỗng nhìn những lá cây phiêu diêu trong gió, bất chợt, tự nhiên cảm thấy trống rỗng. Nếu như tìm được A Khởi, nếu như cả đời này, còn được gặp lại A Khởi.......

      dám nghĩ tiếp nữa.

      Cắn răng, Lan Lăng Vương khàn khàn : "Ta lập tức vào cung."

      Mới vừa xoay người, liền dừng lại hỏi:"Tối hôm qua xảy ra chuyện?"

      "Vâng."

      "Hôm qua ở Nghiệp thành, khắp nơi đều bàn tán về tin Thái hậu sắp sửa gả Lâu thất nữ cho ta?"

      "Vâng"

      "... ... Xem ra, phải hỏi Thái hậu và bệ hạ rồi."

      tới đây, Lan Lăng Vương liền sải bước ra ngoài. quá nhanh nên lúc xoay người nhảy lên ngựa phải nhảy những hai lần, chẳng những thượng được lên lưng ngựa, mà thiếu chút nữa liền ngã xuống.

      Phương lão buồn phiền nhìn màn này, vội vàng phân phó: "Mau cùng Thượng Quận Vương, bảo vệ ngài ấy."

      "Vâng."

      Đưa mắt nhìn bóng lưng Lan Lăng Vương rời , Phương lão khó chịu thầm nghĩ: hy vọng có thể nhanh chóng tìm Trương cơ trở về....... Nàng nếu muốn rời khỏi, cũng thể vào lúc này được, nếu dùng phương thức này mà rời nàng mãi mãi trở thành nỗi ám ảnh trong cuộc đời của Quận Vương.

      Rất tự nhiên, Lan Lăng Vương cũng công mà lui.

      xuất cung lâu, toàn bộ Nghiệp thành đều biết rồi, sủng cơ Trương thị của Lan Lăng Vương, thấy đâu nữa, người sống sờ sờ, làm sao thấy được chứ?

      Cái nghi vấn này đưa ra đồng thời, mọi người liền bàn tán dứt. hẹn mà cùng nghĩ đến đến Lâu thất nữ, nghĩ tới gia tộcLâu thị, nghĩ tới Thái hậu.

      Lâu thất nữ ngang ngược kiêu ngạo, những bởi vì gia tộc Lâu thị cường thế, mà còn có cả Lâu Thái hậu bao che, còn Trương thị kia, hơn phân nửa là bị xử lý rồi.

      Ai bảo thân phận nàng lại hèn mọn, còn ngu xuẩn cản đường của Lâu thất nữ nữa chứ?

      ... ...

      đáng tiếc, cho tuyệt đại mỹ nhân như thế .

      Lời đồn như mây bay đầy trời, giống như gió xuân thổi suốt đêm, trong ngày liền bay khắp Nghiệp thành.

      Sau khi lời đồn này được truyền ra, Lâu thất nữ rất hoảng loạn, chỉ là nàng, mà cả gia tộc Lâu thị cũng đứng ngồi yên rồi. Dĩ nhiên, tại này còn bị che phủ, còn ngừng ảnh hưởng đến Thái hậu trong cung.

      Gần tối Lâu thất nữ vội vàng lên xe ngựa, cùng với lão tộc, tới phủ Lan Lăng Vương.

      Bọn họ gặp được Lan Lăng Vương.

      người vẫn còn mặc áo giáp, hình như vừa từ chiến trường trở lại, lại hề thay đổi xiêm y, chỉ mới mấy canh giờ thấy, nhưng có vẻ cực kỳ gầy gò.

      Chẳng những gầy gò, bóng lưng thẳng tắp kia lại mang cho người khác cảm giác nặng nề độc.

      Chỉ là mấy canh giờ thấy, Lâu thất nữ nhìn , đột nhiên lại thấy sợ.

      may là, lão tộc là chững chạc. ta thi lễ với Lan Lăng Quận Vương xong, cũng đợi hỏi thăm, liền nghiêm túc : "Trường Cung, chuyện Trương thị mất tích hề có liên quan đến Lâu thị chúng ta. Mặc dù trong tộc là có người mang tâm tư này, nhưng họ vẫn chưa kịp ra tay." giơ tay lên, nghiêm túc thề : "Lời này của ta nếu là có gì dối trá, bị sấm sét bổ đầu."

      Lời thề này lập ra vo cùng nặng.

      Ở nơi này hầu hết đều tin theo Phật giáo, tin vào thuyết luân hồi, nghi ngờ thế đạo, vì thế lời thề này của tộc lão rất có tình thuyết phục.

      Cảm thấy Lan Lăng Vương nhìn mình, với thói quen ngang ngược kiêu ngạo thành tính Lâu thất nữ cũng lên trước, nàng cúi đầu, lần đầu tiên tựa như đứa bé hèn nhát mà : "Ta có, có", rồi nàng ta ngẩng đầu lên, lớn tiếng tiếp: "Ta cũng có thể thề."

      lúc ấy , hồi tiếng xe ngựa dồn dập truyền đến, rồi vội vã dừng lại, Trịnh Du nhảy xuống, vội vàng chạy đến trước mặt Lan Lăng Vương, : "Hiếu Quán, ngươi đừng sợ, nhà ta cũng phái người ra ngoài hỏi thăm rồi. Chậm nhất là ngày mai có tin tức thôi."

      Nàng lên phía trước, ân cần quan sát vẻ mặt đơn tiều tụy của , dịu dàng giọng : "Đừng như vậy....... ngươi cũng mệt muốn chết rồi mình, chỉ có ta, mà nếu A Khởi biết, cũng đau lòng."

      Giọng của nàng, muốn có bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu, nét mặt của nàng, càng thể vẻ quan tâm khiến người khác thể cảm động.

    5. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Sao doc ma thay dau kho the ko biet. Hic.thank nang nhe
      milktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :