1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Chương 122 (NT3)] Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuthuykembong17

      phuthuykembong17 Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      138
      @wjuliet43 Chương 31
      lộ ra thân thể nữ nhi 'trăng' noãn mịn màng bên trong

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Vô tình


      Đường Hoan rất hài lòng với thân phận mới của mình.


      Là người có tiền đó!


      Có nha hoàn bưng trà rót nước giặt quần áo nấu cơm, có kho bạc riêng, có lăng la tơ lụa, đồ trang sức, còn có thêm cả ác danh quả phụ tồi tệ. Như vậy, nàng cần giống như tiểu ni phải nén giận sống mà mệt chết, ngược lại, nàng muốn sai hai nha hoàn làm gì cũng có thể, giống như thôn thiện lương, muốn hoan hảo với người còn phải nghĩ ra cái cớ tốt rồi chờ đợi thời cơ. đầu treo sẵn danh “quả phụ hư hỏng”, rốt cuộc nàng có thể sống cách thoải mái rồi.


      Hơn nữa, nhờ Thủy Tiên ban tặng cho mà bây giờ Tống Mạch nhận định nàng chính là nữ nhân tuân thủ nữ tắc, nếu vậy nàng cũng cần phải giả vờ làm người tốt nữa, thích hư hỏng thế nào cứ hư hỏng thế ấy.


      Nữ nhân hư hỏng khó có thể nắm được tim nam nhân?


      Đương nhiên là .


      Sư phụ bảo: Tất cả nam nhân đều khẩu thị tâm phi, đừng có nghe mấy lời bọn họ ngoài miệng nào là nữ nhân hèn hạ hư hỏng tuân thủ nữ tắc, khi có nữ nhân hư hỏng bí mật tìm tới, cam tâm tình nguyện hoan hảo với , đồng thời còn cam đoan cho ai biết việc này. Như vậy, chỉ cần nữ nhân hư hỏng đó có vài phần tư sắc, nắm thêm mấy thủ đoạn phong hoa tuyết nguyệt, cơ hồ nam nhân nào cũng chẳng kìm lòng được.


      Có đôi khi nam nhân hành động, phải là muốn mà là vì trong lòng có quá nhiều băn khoăn. Họ hàng, tiền đồ, thanh danh… hành động, là bởi vì bọn họ cảm thấy vì nữ nhân mà liên lụy tới những thứ quan trọng khác của mình, đáng chút nào.


      Làm nữ nhân hư hỏng, Đường Hoan vô cùng tin tưởng vào dung mạo và thủ đoạn của mình, hơn nữa Tống Mạch cũng chỉ có thân mình, chỉ cần nàng vụng trộm quyến rũ , có gì phải băn khoăn cả. Thủy Tiên lúc trước da mặt vẫn còn quá non, bị Tống Mạch lạnh lùng vài lần khiếp sợ dám tiến lên, cho nên mới theo con đường ngu ngốc kia. Liếc mắt đưa tình với người khác á? Chiêu này chỉ thích hợp với nam nhân thích mình, còn Tống Mạch, là chán ghét Thủy Tiên.


      Ha ha, lúc này nàng lại càng muốn làm cho thích nữ nhân hư hỏng mà vốn chán ghét đó!
      Nàng nằm giường cười khẽ, gian bên ngoài truyền tới tiếng đẩy cửa, tiếp theo đó là tiếng bước chân cố ý bước , nương mặc áo xanh váy xám tới, đúng là nha hoàn luôn theo cùng Thủy Tiên xuất môn - Thang Viên.


      Đường Hoan quan sát Thang Viên cẩn thận, thầm nghĩ Thủy Tiên thực ra cũng rất biết chọn người. Có nha hoàn lưng hùm vai gấu như vậy theo bên cạnh, khiến vẻ đẹp của nàng được nâng lên, hai là nếu có nam nhân muốn động chân động tay, chỉ cần Thủy Tiên tỏ ý muốn, Thang Viên trời sinh khỏe mạnh cũng có thể dễ dàng đánh lại hai gã nam nhân, bảo vệ chủ tử.


      Thang Viên thấy phu nhân đầu quấn băng trắng chăm chú nhìn nàng, trong lòng khỏi lo lắng.


      Đêm đó phu nhân mở tiệc chiêu đãi Lâm thiếu gia, vẫn cho người nào theo hầu bên cạnh như thường lệ. Nàng vẫn luôn ở trong phòng đợi, lúc nghe thấy phu nhân la cứu mạng, lập tức bỏ việc trong tay vội vàng chạy ra ngoài sân, chỉ thấy phu nhân ngã mặt đất, Lâm thiếu gia định cởi bỏ xiêm y của người. Thang Viên theo bên cạnh phu nhân hơn 1 năm, biết phu nhân thích trêu đùa với nam nhân nhưng lại chưa từng thực cho bất kì nam nhân nào chiếm được chút tiện nghi. Tình hình trước mắt ràng là ổn, nàng nhanh chóng xông lên đẩy Lâm thiếu gia ra. Lâm Phái Chi nhờ cái đẩy này của Thang Viên mà tỉnh rượu hơn phân nửa, đốt đèn lồng vẫn đặt ở dưới hành lang lên, thấy trán Thủy Tiên chảy đầy máu, lúc này mới vội vàng bỏ chạy.


      “Phu nhân, người tỉnh rồi sao, tốt quá rồi! Đúng rồi, người… người mau nằm xuống , lang trung dặn người bị thương ở đầu, tạm thời nên hoạt động nhiều, người cứ nghỉ ngơi trước, con lập tức thỉnh lang trung lại đây khám cho người!”


      Thang Viên từ bị phụ mẫu bán làm nô, vì bộ dáng xấu xí mà cho tới bây giờ đều phải sống trong cảnh mệt mỏi bẩn thỉu nhất, cũng chỉ có vị chủ nhân này đưa nàng về làm nha hoàn, cho nàng hầu hạ phòng . Chủ nhân tốt như vậy, đương nhiên Thang Viên hy vọng có thể hầu hạ nàng lâu lâu. Bây giờ chủ nhân hôn mê ba ngày rốt cuộc cũng tỉnh, Thang Viên vô cùng vui mừng, nàng đỡ Đường Hoan nằm xuống trước rồi mới .


      Đúng vậy, chính là giọng . Khác hẳn với dáng người “oai hùng”, giọng của Thang Viên vô cùng dịu dàng, tính tình vô cùng tỉ mỉ, phòng trong phòng ngoài của chủ nhân đều được nàng dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Trong nhà còn có nha hoàn chịu trách nhiệm tất cả những việc nặng, nha hoàn đó cũng chỉ có thể giặt quần áo nấu cơm, may vá mấy thứ, còn lại thể nào khiến chủ nhân tin tưởng như Thang Viên.


      Bởi vì có trí nhớ của Thủy Tiên, biết Thang Viên là người trung thành, Đường Hoan càng nhìn Thang Viên càng thuận mắt, nàng lắc đầu đáp, “ cần, đầu ta bây giờ cũng chẳng đau chút nào, chỉ có bụng là hơi đói, bây giờ là giờ nào rồi?” Nàng muốn gặp Tống Mạch.


      “Phu nhân, còn canh giờ nữa là tới giờ cơm trưa, người…”


      “Vậy ngươi hầu hạ ta mặc y phục , chúng ta cùng tới tiệm cơm nhìn qua chút, ta ngủ mấy ngày rồi biết tiệm cơm làm ăn thế nào?” Đường Hoan lại ngồi dậy lần nữa, mặc Thang Viên khuyên can, ngón tay nàng chỉ về tủ quần áo, “Lấy chiếc áo màu trắng phối cùng váy xanh nhạt.”


      Từ trước tới giờ phu nhân là người rất có chủ kiến, hai, Thang Viên dám khuyên nữa, đành phải lấy xiêm y.


      Mặc quần áo rửa mặt xong, Đường Hoan ngồi xuống trước gương trang điểm, có gì bất ngờ, trong gương đồng vẫn là khuôn mặt của nàng.


      Đường Hoan vuốt ve hai má, trong lòng cảm thấy may mắn. May mà sư phụ cam đoan với nàng rằng sau khi Tống Mạch tỉnh lại nhớ những chuyện xảy ra trong mộng; còn trong mộng, Tống Mạch cũng thể nhớ lại những giấc mộng trước đó. Nếu , với khuôn mặt
      này, Tống Mạch hẳn hận nàng đến chết mất?


      để Thang Viên hầu hạ, chính nàng tự trang điểm và mặc đồ.


      trán quấn dải lụa trắng? sao cả, để thêm nếm chút gia vị cho phù hợp, dải lụa trắng trán vô cùng tương xứng với áo trắng người nàng, nàng thoạt nhìn chẳng khác gì tiểu quả phụ có tướng công vừa mới mất. Lấy bộ dáng này ra ngoài, trong mắt điểm thêm chút ai oán, lo gì có nam nhân động lòng. Đương nhiên là bao gồm Tống Mạch rồi. kẻ sinh ra bình thường, cũng biết lúc trước trải qua chuyện gì mà có thể coi nữ sắc như vậy, có lẽ nàng phải chọc đến cực độ sốt ruột, chắc đến đó mới bằng lòng “súc sinh” lần.


      Chuẩn bị xong xuôi, Đường Hoan cầm lấy cái quạt tròn hình cung nữ bên cạnh, vừa đứng dậy vừa phe phẩy quạt trước ngực, mắt đẹp quyến rũ hướng về phía Thang Viên: “Thế nào?”



      “Quá, quá đẹp…”


      Thang Viên há hốc mồm, có mấy chữ cũng lắp bắp. Hôm nay phu nhân mặt cũng vẫn là khuôn mặt kia, dung mạo vẫn y như cũ nhưng dường như lại càng trở nên quyến rũ hơn. Sóng nước mênh mông tình, đừng là nam nhân, ngay cả nàng, cũng nhịn được tim đập dồn dập.


      đời này sao lại có nữ nhân xinh đẹp đến như vậy?


      Trong mắt Thang Viên tất cả đều là sững sờ.


      Đường Hoan hài lòng mỉm cười, “Nếu đẹp rồi, vậy chúng ta thôi, bữa trưa hôm nay là ở tiệm cơm.”


      Chủ tớ hai người thư thả bước ra ngoài cửa.


      Đúng là tháng ba mùa xuân thời tiết đẹp. Sông trước cửa trong suốt nhìn thấy cả đáy, róc rách chảy xuôi, hai bên bờ sông mọc đầy hoa, hoa màu vàng tựa như sao điểm xuyết. Hoa mai bên bờ tàn, quả xanh nho lấp ló, hoa đào nở rộ rực rỡ, nõn nà động lòng người, còn có cả liễu rủ xuống lả lướt, chạm đến cả mặt nước, dập dờn theo sóng nước.


      Dưới chân là con đường đá xanh trải dài, cũng biết trải qua bao nhiêu năm, đá bị mài mòn đến bằng phẳng.


      Trấn Thất Kiều, đúng là ở vùng sông nước Giang Nam.


      Phong cảnh đẹp, tâm trạng cũng theo đó mà đẹp lên. Đường Hoan giống như du khách mới tới nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, có lúc thích thú lộ ra nụ cười tươi tắn. cần cố ý quyến rũ ai, sớm có vô số ánh mắt dừng lại người nàng.


      Đám nam nhân đều là kinh ngạc, đám nữ nhân còn lại tràn ngập ghen tị oán hận, thấy nam nhân nhà mình ngắm đến ngây người, trong lòng mắng quả phụ kia là hồ ly tinh, tay lại vươn lên kéo lỗ tai nam nhân nhà mình, thành ra trận gà bay chó sủa.


      Rẽ vào con phố chính, từ xa có thể nhìn thấy bảng hiệu tiệm cơm nhà mình.


      Đường Hoan lại nhìn đến tiệm bán thịt phía đối diện.


      đường có rất nhiều người qua lại, trước tiệm thịt lại vây đầy biết bao nhiêu phụ nhân, căn bản thể nhìn thấy Tống Mạch.


      Đường Hoan tới tiệm cơm nhà mình trước.


      Ngày đó Thủy Tiên ẩu đả với Lâm Phái Chi, nửa đêm còn la hét kêu to láng giềng đều nghe thấy, sau đó còn thỉnh lang trung tới, tin nàng bệnh nặng nhanh chóng truyền ra ngoài. Tiểu nhị ngoài tiệm cơm đương nhiên cũng biết, mắt thấy bà chủ nhiều ngày tới, việc làm ăn giảm phân nửa, mấy tên tiểu nhị chẳng khác nào kiến bò chảo nóng. Nếu bà chủ chết , tiệm cơm này về tay quan phủ, đến lúc đó, bọn họ lại phải ra ngoài kiếm sống lần nữa. Tiệm cơm nhiều tiền lời, bà chủ trả thù lao cũng hào phóng, người lại đẹp như vậy. Công việc tốt thế này, có lẽ cũng chỉ tìm được duy lần này thôi?


      Cho nên khi Đường Hoan trở về, mấy tên tiểu nhị vui đến phát khóc, nhanh chóng tiến đến lấy lòng bà chủ.


      Đường Hoan giỏi nhất là giao thiệp với nam nhân, hất hết đám dưa méo táo nứt ra, chỉ để lại đứa tiểu nhị thanh tú trẻ tuổi hầu hạ bên người. Nàng cố ý ngồi ở cái bàn bên cạnh cửa, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hết tiệm thịt bên kia, miệng chuyện với tiểu nhị nhưng tầm mắt lại hướng về phía đối diện.


      Chờ đến khi người đến mua thịt thưa dần, nàng mới đuổi tiểu nhị , bảo Thang Viên trông tiệm cơm còn mình chầm chậm tới tiệm thịt.


      Áo trắng quần xanh lá, dáng người uyển chuyển, mảnh mai lộ ra vẻ phong tình đến mê người.

      Trong đám người lộn xộn, nàng giống như đóa Thủy Tiên tươi mát, khiến người ta thể rời mắt.


      Khi nàng tới gần, vài phụ nhân đứng trước cửa tiệm thịt thể kìm được tránh ra lối .


      Khi Tống Mạch ngẩng đầu lên liền nhìn thấy quả phụ ở cách vách nhà mình.


      Giống như hề phát ra, lại đưa miếng thịt ba chỉ mới cắt xong cho đại nương, nhận tiền rồi trả tiền thừa, câu vô nghĩa cũng có. Đối với những lời xì xào kia, đều giả như nghe thấy.


      Đường Hoan dựa vào vách tường ngay trước cửa tiệm, tay ôm ngực, tay phe phẩy quạt tròn, hề kiêng nể gì mà nhìn Tống Mạch chằm chằm.


      Nếu phải trước mặt bày đủ loại thịt heo trông rất buồn cười giờ này nhìn thấy Tống Mạch, Đường Hoan nhất định có chút … sợ.


      lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.


      Tống đồ tể giống y hệt Tống Mạch ngoài đời. Khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, con ngươi đen lạnh lùng đẩy người khác ra ngàn dặm, chỉ cần liếc mắt cái, khiến nàng nhớ ngay tới gã nam nhân giết nàng kia.


      Nhưng mà như thế lại càng hay, khát khao thu phục của nàng càng cháy càng mãnh liệt.


      Nàng nhìn về phía mấy tiểu nương đứng chờ trước cửa tiệm, cười duyên bảo: “Mấy tiểu muội muội ơi, nhìn xiêm y của các muội là biết, nhất định trong nhà còn có nha hoàn bà vú hầu hạ, vì sao mấy việc mua thịt bẩn thỉu này lại đến tay các muội vậy?”


      Đều là các nương 14, 15 tuổi rồi, cho dù Đường Hoan chỉ tùy tiện hỏi câu, các nàng cũng nhạy cảm phát ra ý tại ngôn ngoại, khuôn mặt trong nháy mắt chuyển thành đỏ ửng ngượng ngùng, hai mắt dán vào Tống Mạch, tình ý trong đó, là khát khao là si mê vô hạn.


      Đường Hoan cười tươi xán lạn, “Ồ, tỷ hiểu rồi, ra các muội vừa ý Tống đại ca, mượn việc mua thịt để có thể lại gần huynh ấy. Kìa, Tống Mạch, huynh xem biết bao tiểu muội muội thích huynh như vậy, huynh có vừa ý muội muội nào ? Nếu vừa ý, để ta làm mối cho huynh!”


      “Mai phu nhân, tỷ, tỷ bậy bạ gì vậy!”


      Khi tới Tống Mạch, mấy tiểu nương làm sao có thể chống lại lời trêu đùa thẳng thừng như vậy được nên thịt cũng mua, che mặt bỏ chạy.


      Nhìn theo bóng dáng các nàng, Đường Hoan cười vô cùng vui vẻ.


      “Ngươi tới đây làm gì?”


      Tống Mạch buông miếng thịt vừa mới cắt ra, lau tay lạnh lùng hỏi. sợ thiếu mấy món tiền kia, nhưng khi nhận ra dường như nữ nhân này vẫn muốn đứng bên trong, thể hỏi.


      Đường Hoan liếc mắt nhìn , giễu cợt: “Sao nào, bây giờ ngươi ngay cả nhìn ta cũng dám nhìn sao? Có phải chột dạ ?”


      Tống Mạch nhíu mày, rốt cuộc hai mắt cũng tập trung nhìn về phía nàng, “Chột dạ?” nhìn nàng đó là vì muốn nhìn, có gì phải chột dạ?


      Đường Hoan nâng quạt lên gõ gõ trán, “Đúng vậy, đêm đó ta bị ác bá ức hiếp, luôn mồm cầu cứu ngươi, ngươi lại hề để ý tới. Nay thấy vết thương trán ta, chẳng lẽ ngươi thấy chột dạ hay sao? Ngươi đường đường là đấng nam nhi thân cao bảy thước, thế mà lại cứu giúp thiếu nữ gặp nạn, trong lòng ngươi cảm thấy thẹn sao?”


      Dứt lời, nàng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn , phẫn uất vô cùng, đáy mắt lại đượm chút buồn tủi. Thủy Tiên nhìn Tống Mạch, lần nào cũng dùng ánh mắt như thế này, Đường Hoan tin Tống Mạch nhận ra Thủy Tiên thích . Hôm nay nàng muốn xem xem, rốt cuộc Tống Mạch có chút tình cảm nào với Thủy Tiên có thể cho nàng lợi dụng được hay .
      Tống Mạch nhìn nữ nhân giống như mụ điên này.


      Gã ác bá đó là do chính nàng mời vào cửa, bên cạnh nàng còn có nha hoàn rất khỏe mạnh, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được? Ai biết được có phải lúc ấy nàng đùa nghịch gì ? Ai biết được vết thương trán nàng là hay chỉ là giả vờ?


      biết, cũng quan tâm.


      Nhưng ngờ tới da mặt nữ nhân này lại có thể dày đến thế, còn dám tới đây trách ư?
      nhìn nàng, giọng trong trẻo mà lạnh lùng: “Cho dù ngươi có gặp nạn cũng là tiện phụ tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão, liên quan gì tới ta?”
      huyendo, Phong Vũ Yên, ZjnZjn4 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Khiêu khích


      Tiện phụ?


      Đường Hoan có chút hoài nghi có phải mình nghe lầm hay , Tống Mạch cũng, cũng biết mắng
      chửi người khác sao?


      tới Tống nhị thúc ngàn y trăm thuận với Cẩm Chi, kể cả Tống canh rừng cho dù bị nàng làm loạn tới mức khó chịu, nhiều lắm cũng chỉ phát mông nàng hai cái, chưa từng mắng nàng chút nào…


      Xem ra Tống đồ tể cảm ghét Thủy Tiên cũng hề ít đâu!


      Buông quạt tròn trong tay, Đường Hoan u ám nhìn gã nam nhân nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ, nàng từ từ đến bên , cuối cùng dừng lại trước cái thớt, giọng réo rắt thảm thiết: “Tống Mạch, chàng biết ta thích chàng, chàng thích ta thôi , cần gì phải làm người khác tổn thương đến vậy? Ta bình thường có chút hành động quá trớn với người khác, nhưng chàng xem đối với quả phụ như ta, xuất đầu lộ diện làm sao có thể nuôi sống mình được? Ta tự nhân mình có làm chuyện gì trái với luân thường đạo lý, vậy vì sao ta lại là tiện phụ? Bởi vì ta để nam nhân vào nhà sao? Tống Mạch, bọn họ đều là ta dùng để chọc tức chàng, chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc chàng có thể ghen chút nào , thực ra ta cũng chỉ uống với họ hai ly rượu, cái gì cũng làm, chàng đừng coi là ! Ồ, ta biết rồi, chàng để ý chuyện ta quá thân thiết với nam nhân khác nên tức giận mới mắng ta như vậy, có phải ? Chàng nên sớm chứ, chàng mà sớm ta liền…”


      “Cút, còn ở trong này linh tinh, đừng trách ta khách khí.”


      Tống Mạch thực thể ngờ được da mặt của quả phụ này có thể dày đến mức này, thấy nàng vẫn để ý tới sắc mặt của còn muốn tiếp tục lải nhải, hét lớn tiếng ngắt lời nàng, trợn mắt nhìn nàng.


      “Chàng lớn giọng như vậy làm gì?”


      Đường Hoan sợ hãi thụt lùi từng bước, mắng câu rồi lập tức đổi quạt tròn sang bên tay trái che bên trái lại, tay phải nâng lên chạm vào cổ áo, khẽ kéo kéo nới lỏng trước mặt Tống Mạch, quyến rũ nhìn : “ Chàng định khách khí thế nào? Tống Mạch, chàng có khí khái nam tử như vậy, khiến ta càng ngày càng thích chàng. Chỉ tiếc rằng bây giờ là ban ngày, đường nhiều người hiếu kì, chúng ta tiện. Hay là đến tối chàng trèo tường tới tìm ta, hoặc là ta tới tìm chàng, để cho chàng trút giận lên ta? Yên tâm, thân thể này của ta là trong sạch, chàng tự mình kiểm tra, biết Thủy Tiên vì chàng mà thủ thân như ngọc!”


      Tay khẽ kéo, lộ ra mảng da thịt trắng mịn như tuyết, vì còn có quạt tròn che khuất, hơn nữa nàng đứng rất khéo nên ngoại trừ nam nhân ở đối diện có ai có thể nhìn thấy cảnh này.


      Từ lúc nàng kéo áo ra Tống Mạch xoay người , nhắm mắt, giọng càng thêm lạnh lùng:

      “Ngươi còn có cảm thấy…”


      Đường Hoan cười khẽ bước lên, nghiêng đầu nhìn , “Cảm thấy thẹn ư? Đương nhiên là .
      Chàng lạnh lùng như thế, nếu da mặt ta dày làm sao có thể theo đuổi chàng được đây? Nhưng mà Tống Mạch, chàng yên tâm, cử chỉ hư hỏng này, ta chỉ làm với mình chàng. Thế nào, buổi tối ta tới tìm chàng nhé?”


      “Cút!”


      Tống Mạch hất tung quạt tròn , mắt như lưỡi dao phóng thẳng về phía nàng, giống như cảnh cáo nàng nếu còn dám tiếp tục lải nhải, nhất định lấy dao chém nàng.


      quát to như vậy, khiến cả con đường như tĩnh lặng lại.


      Từ lúc Đường Hoan tới đây tìm Tống Mạch, có khá nhiều người xung quanh luôn để ý tới tình hình bên này. Bây giờ Tống đồ tể lạnh lùng quát tháo tiểu quả phụ, câu nào câu nấy chấn động tinh thần, người đường đều phải dừng lại, người bán hàng quên cân đong, người mua cũng vội vã thúc giục, tất cả đều hưng phấn tò mò nhìn hai người chăm chú. người là phụ nhân lẳng lơ nhất trấn, người là đồ tể lạnh lùng vô cảm, cũng biết làm sao mà hai người này lại cãi nhau?


      Nếu là nữ nhân khác, bị người ta hất đồ trước mặt mọi người, hẳn sớm xấu hổ giận dữ chực khóc, nhưng mặt Đường Hoan còn chẳng đỏ lên chút nào, nàng ra đường nhặt quạt tròn lên, phủi đất , sau đó tay chống eo, tay phe phẩy quạt, cứ như vậy đứng đường mà quát,

      “Tống Mạch, huynh đúng là người thể lí được! Chúng ta tốt xấu gì cũng là hàng xóm, đêm đó ta bị người bắt nạt, ít nhiều gì cũng nhờ huynh ở tường bên quát lớn mới dọa chạy, trong lòng Thủy Tiên biết ơn huynh! Chỉ có điều mấy hôm trước ta vẫn hôn mê bất tỉnh, thể nào tới cửa lời cảm ơn. Hôm nay ta khó khăn lắm mới từ quỷ môn quan trở về, cái gì cũng chưa làm, cố chạy tới đây lời cảm ơn huynh trước. Huynh nhìn đầu ta vẫn còn băng vải trắng này , chỉ bằng phần tâm ý này thôi, huynh cũng nên đối với ta như vậy chứ! Bây giờ ở trước mặt mọi người, ta cho huynh biết, huynh bảo ta ngủ với huynh đêm, đó là chuyện có khả năng, ta còn phải thủ tiết với tướng công ta, nhưng hôn huynh cái ta có thể chấp nhận, thế nào?”


      Lời vừa ra, quần chúng ồ lên, thầm chỉ trỏ.


      Đường Hoan đắc ý phe phẩy quạt tròn, khiêu khích nhìn về phía Tống Mạch.


      Tống Mạch nhíu mày, nhìn nữ nhân kiêu ngạo đứng ở kia, đáy mắt lên vẻ nghi hoặc. Trước kia quả phụ này cũng đeo đuổi , bị trừng mắt cái, quả phụ chịu nổi, sau đó cũng có khiêu khích nhưng cũng chỉ dám ném hòn đá qua tường quấy rối, muốn ầm ĩ với quả phụ nên mới dạy dỗ nàng. Nhưng mà vì sao hôm nay nàng lại đột nhiên trở nên … biết xấu hổ đến vậy?


      “Tùy ngươi cái gì.”


      Đối mặt với cái nhìn nghi kỵ khinh bỉ của mọi người, Tống Mạch cũng chẳng thèm giải thích. Giằng co chửi bới với phụ nhân chanh chua, khinh thường làm chuyện này vì vậy xoay người, tiếp tục làm việc của mình.


      Động tác của Đường Hoan chợt khựng lại.


      chửi mắng, nàng sợ đối thủ chửi lại, sợ đối phương mắng lại mà nàng còn có thể dùng giọng lớn hơn nữa mắng ngược trở về, hoàn toàn đánh bại đối thủ. Nhưng nàng sợ nhất là gặp loại như Tống mạch, nếu đỏ mặt ấp úng nên lời, đó chứng minh chột dạ. Nhưng sắc mặt chẳng có chút thay đổi nào, nửa câu giải thích cũng có, hoàn toàn coi nàng thành chó điên cắn loạn, điều đó khiến người ta nghi ngờ nàng dối.


      Nàng lại tới trước cửa tiệm thịt, vô cùng oán giận : “Được rồi được rồi, mỗi lần lại huynh đều làm bộ dạng này với ta. Bỏ , tới cái đó nữa, Tống Mạch, chặt cho ta hai cân sườn, đầu ta bị thương, muốn đun chút canh tẩm bổ.”


      Tống Mạch vẫn quay lưng về phía nàng, nghe nàng thế, buông việc trong tay, cầm lấy con dao phay sắc bén buổi sáng mới mài xong, xoay người, từ từ về phía cái thớt.


      “Này, mấy người nhìn ánh mắt của Tống đồ tể , có phải muốn chặt tiểu quả phụ ?”


      “Chắc là đâu, cho dù tiểu quả phụ bịa đặt linh tinh cũng đâu tới mức phải chặt người ta? Chúng ta có nên tới khuyên nhủ ? Nháo thành tai nạn chết người cũng phải chuyện tốt gì?”


      “Câm miệng , vợ chồng son người ta liếc mắt đưa tình, liên quan gì tới lão già nhà ông. thôi, nhàn rỗi có việc gì lau lại bên trong bàn lần nữa !” Người phụ nhân đứng sau nổi giận đùng đùng tới, kéo tướng công mình về cửa hàng. Trước khi vào trong, bà chủ đó còn hung hắng trừng mắt với bóng lưng Đường Hoan, thầm nghĩ con hồ ly tinh này nên bị ai đó chém chết mới tốt, tỉnh dậy cái là ra ngoài câu hồn nam nhân.


      Đường Hoan cũng tin Tống Mạch xúc động tới mức có thể chém nàng, làm như nhìn thấy ánh mắt hung ác của , nàng cúi đầu, tay lật lật miếng sườn lợn đặt thớt, cuối cùng chỉ vào chỗ rồi bảo: “Chỗ này , huynh chặt cho ta.”


      Vừa dứt lời, con dao phay nhanh chóng chặt xuống chỗ tay nàng mới chạm vào.


      Hai mắt Đường Hoan híp lại, tay chút run rẩy, vẫn vững vàng đặt miếng sườn, giọng ái muội: “Tống Mạch, nếu huynh dám chém vào tay ta , vậy sau này chúng ta làm việc giảm bớt rất nhiều lạc thú đấy.”


      Cho tới khi nàng xong, con dao phay vẫn dừng mu bàn tay nàng lúc lâu, lưỡi dao sắc bén chỉ cách làn da mềm mại chưa tới ngón tay.


      Đường Hoan cười quyến rũ, “Nhìn , ta biết huynh nỡ mà, Tống Mạch, đêm nay…”


      “Bỏ tay ra.” Tống Mạch cũng ngẩng đầu lên, lạnh lùng đáp trả.


      Lúc này Đường Hoan cũng biết điều mà thu tay lại, nàng vui sướng rụt tay về, quay đầu cho những người đường tò mò vây xem cái liếc mắt quyến rũ, vô cùng hả hê.


      Tống Mạch nhìn nàng, giơ tay chặt xuống, nhanh chóng chặt xong sườn, vừa đúng hai cân sườn. Gói lại xong xuôi, đặt bao giấy dầu ở thớt, “Hai chỉ.”
      (10 chỉ = 1 lạng bạc)


      “Hai chỉ?” Đường Hoan trợn to mắt, “Tống Mạch, đừng cho là ta biết ở chỗ này huynh bán bao nhiêu tiền cân sườn, vì sao huynh bán cho người ngoài là 30 đồng mà bán cho ta lại là 1 chỉ cân?”


      Tống Mạch lấy vải lau tay, “Mua cầm lấy, mua cút.” Khuôn mặt tuần tú có chút cảm xúc nào.


      Đường Hoan ôm bụng cười to, “Ha ha, Tống Mạch, huynh, huynh hổ là tên giết heo bán thịt, quả nhiên, quả nhiên rất biết làm ăn! Được, ta mua, hai chỉ hai chỉ, chỉ cần huynh vui vẻ, đừng là hai chỉ, cho dù có là hai lạng bạc ta cũng dám mua.” Tức giận nhưng đánh lại nàng nên mượn miếng sườn trả đũa lại nàng, gã đồ tể này sao có thể buồn cười như vậy chứ!


      Trong con mắt khác nhau của mọi người, Đường Hoan ném bạc vụn lên thớt, nhân lúc Tống Mạch cầm lấy, nàng nhanh chóng sờ tay cái, “Tống Mạch, huynh như vậy làm ta càng ngày càng thích huynh, thích đến mức ngại mùi thịt sống tay huynh!” Dứt lời, trước khi có thể chém chết mình, nàng cầm lấy túi sườn nhanh chóng rời .


      Tống Mạch có chút phản ứng nào, lau tay, giương mắt quét về phía mọi người: “Các vị muốn mua cái gì?”


      Mọi người sửng sốt, ngươi đùn ta đẩy, lập tức giải tán.


      Ai đến mua thịt đâu? Người ta tới là muốn xem trò hay thôi!


      Đợi người bên ngoài tản hết, Tống Mạch nhịn được liếc mắt về phía tiệm cơm bên kia, nhíu mày.


      Nữ nhân để tâm tới thể diện lại màng sống chết kia, nếu còn tiếp tục tới dây dưa, nên làm thế nào đây? Chẳng lẽ lại đè nàng ta xuống đánh trận?


      Đường Hoan ở bên kia mang theo vẻ mặt tươi tắn trở về tiệm cơm, Thang Viên vẫn còn sợ hãi: “Phu nhân, vì sao người lại to gan như vậy, nếu Tống đồ tể nhẫn tâm …”


      có việc gì có việc gì, phải ta vẫn khỏe mạnh đứng đây sao. Được rồi, mau bảo phòng bếp đưa đồ ăn lên, nếu còn ăn cơm nữa ta chết đói đấy.” Đường Hoan lại ngồi vào cái bàn ngay cạnh cửa, xua tay thúc giục. Nàng để Thang Viên lại là vì muốn nàng ấy làm việc cho nàng chứ phải muốn nàng ấy quản giáo nàng.


      Chờ khi Thang Viên rời , Đường Hoan căn dặn đứa tiểu nhị, “Về sau vị trí này chỉ để cho ta ngồi, cứ cho khách tới ngồi chỗ khác .”


      Tiểu nhị vô cùng khó xử: “Bà chủ, nếu, nếu tất cả các bàn khác đều đầy phải làm sao?” Chỉ nghe tới đại tửu lâu giữ phòng riêng chứ nào có tiệm cơm giữ bàn ăn, lại còn do bà chủ mình chiếm? Rốt cuộc bà chủ còn muốn làm ăn nữa !


      Đường Hoan trừng : “Ta bảo là giữ cho ta cứ giữ cho ta, cho dù ảnh hưởng tới tiền lời cũng là ta kiếm thiếu chút tiền, ngươi lo lắng vớ vẩn cái gì?”


      Tiểu nhị vô cùng oan uổng: “Con đây phải là lo thay bà chủ sao…”


      Đường Hoan xua tay đuổi người: “ , mau làm việc của ngươi , đừng đứng chắn trước mắt ta nữa.” Dứt lời nàng lại nhìn về phía Tống Mạch bên đối diện, đúng lúc thấy Tống Mạch cũng nhìn về phía bên này, Đường Hoan lập tức đáp lại bàng nụ cười tươi xán lạn nhiệt tình, nàng vẫy tay với , ý bảo mau lại đây ăn cơm. Đáng tiếc tay nàng vừa mới giơ lên, Tống Mạch bước vào trong rồi.


      Đường Hoan thuận thế đổi thành tay chống má, khóe môi vẫn mang theo ý cười như cũ, tầm mắt chuyển trở về, chợt dừng lại người nam tử mặc áo bào màu xanh.


      Lâm Phái Chi sâu xa nhìn nàng , vẻ mặt ảm đạm tổn thương: “ ra Thủy Tiên thích tên đồ tể kia, thà mất tiền lời cũng muốn nhìn ngắm người từ xa.”


      Dứt lời, chưa để Đường Hoan lập tức tới, ngồi xuống bên phải Đường Hoan, thấy dải lụa trắng trán Đường Hoan, vừa đau lòng lại buồn bã : “Đêm đó ta say rượu hồ đồ, làm nàng bị thương. nhiều ngày nay ta vẫn thấy thẹn trong lòng, muốn tới thăm nàng nhưng lại sợ chọc nàng giận. Hôm nay nhịn được nữa mới lại đây trông chờ vận may, mong có thể gặp nàng, ai ngờ Thủy Tiên của ta nhanh chóng thích người khác rồi?”


      Khuôn mặt gã nam nhân này trắng nõn tuấn tú, đôi mắt hoa đào phong lưu đa tình, lời tán tỉnh từ trong miệng ra, cho dù có là giả, chỉ cần nhìn vào mắt , hơn phân nữa cũng có thể bị hút vào, vùi sâu thể tìm thấy lối ra.


      Cũng là mặt hàng tốt đó nha!


      Đường Hoan lòng khâm phục Thủy Tiên, gã nam nhân trước mắt tốt như vậy muốn, thế mà lại khăng khăng lòng với khối băng Tống Mạch kia!


      Tình cảm quả nhiên là điều thể lí giải…


      Khẽ cười tiếng, Đường Hoan nhíu mày nhìn : “Nhìn lần, lời này của Lâm thiếu gia là dễ nghe, nhưng nếu đêm đó ta bạc mệnh chết , vậy Lâm thiếu gia thế nào?”


      Lâm Phải Chi thâm tình ngắm nhìn nàng: “Nếu Thủy Tiên vì ta mà chết, vậy ta đây cùng nàng, làm đôi uyên ương chốn phủ.”


      Còn có thể ra mấy lời này nữa cơ chứ…



      Đường Hoan mỉm cười nâng tay lên, nhàng vuốt ve khuôn mặt , ngón tay đến khóe mắt , tiếc hận đáp: “Đôi mắt của ngươi đúng là đẹp nhưng đáng tiếc cho dù nhìn vào nó, ta cũng thể tin ngươi được. Lâm thiếu gia, ngươi vẫn nên tỉnh lại , bây giờ ta chỉ thích Tống Mạch thôi, đối với ngươi, chút hứng thú cũng có.”


      Lâm Phải Chi cầm tay nàng, ái muội vuốt ve, “Nhưng ta lại càng thích nàng hơn, vậy làm sao đây?”


      ***

      Tác giả có lời muốn : Khụ khụ, hôm trước có bạn bảo đồ tể đẹp trai là có logic? Nhưng mà thực ra đẹp trai đâu có phân biệt nghề nghiệp hay giai cấp gì, trước đây phải còn có trai đẹp bán thịt dê sao? Hehe, cho nên giờ đây chúng ta cũng có trai đẹp bán thịt lợn, rất có logic mà!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      :3
      phuthuykembong17 thích bài này.

    5. phuthuykembong17

      phuthuykembong17 Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      138
      @wjuliet43 Lâm Phải Chi hay là Lâm Phái Chi nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :