Bỏ lỡ - Dạ Liên

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ChiChu

      ChiChu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      4
      Văn án:

      , thiên kim tiểu thư cao quý được nuông chiều từ tấm bé

      , muốn thoát khỏi bảo bọc của gia đình, nộp nguyện vọng học đại học ở nơi xa xôi

      , nhị thiếu gia trong gia đình có truyền thống quân nhân

      , thành toàn cho người trai song sinh, từ bỏ ước mơ quân nhân, gánh vác trọng trách gia đình

      hiểu lầm, kí ức bị phong bế mở ra. trở lại chính mình, lạnh lùng, xa cách

      hiểu lầm, hai người xa cách nhau 3 năm

      Khi gặp lại , còn là ngày xưa nữa, còn là bé e ấp dưới che chở của a

      Nút thắt được gỡ ra

      Nhưng liệu còn có thể chung con đường khi phát bạn trai cũ của trước khi bị tai nạn là trai song sinh của .

      Nam chính: Cố Lãng

      Nữ chính: Tô Hân
      Hằng Lê thích bài này.

    2. ChiChu

      ChiChu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      4
      Lần đầu viết truyện, còn nhiều sai sót, mong các bạn bỏ qua cho và chỉ giúp mình.
      Cám ơn!
      Chương 1


      Trong quán cà phê “Tĩnh”, tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức ngẩn người nhìn dòng xe cộ qua lại phía dưới. Tô Hân liếc nhìn điện thoại, màn hình lên chữ Mặc

      “Alo”

      “Hân Hân, em...”

      “Mặc, tới sao?”

      xin lỗi”

      sao, cũng phải hiểu em, , em xin lỗi e tiễn được”

      xin...”

      Chữ cuối cùng chưa hết, Cố Mặc nghe thấy tiếng tít tít báo hiệu đối phương cúp máy. cười khổ, Hân Hân của giận rồi, giận rồi, thầm nghĩ hết đợt huấn luyện này, gặp rồi dỗ dành sau...

      Tiếng còi tàu vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của , Cố Mặc chào tạm biệt người nhà, quay lưng dứt khoát lên tàu, nhưng biết trải qua ngày hôm nay, Hân Hân của vĩnh viễn vuột mất khỏi cuộc đời ..

      Tô Hân cúp máy dứt khoát bước ra khỏi quán cà phê. giờ biết phải làm gì, lơ đãng bước đường, nhìn thấy các cặp đôi tay trong tay, trái tim bỗng co rút, từng dòng kỉ niệm giữa và Cố Mặc ùa về

      Trong tòa nhà Pryam,nước , suốt tuần, mọi nhân viên như sống tại bắc cực. có 5 quản lí, 3 trưởng phòng được mời lên phòng Phó tổng Nguyên uống nước trà, tiện thể cầm luôn tiền lương 2 tháng và rời khỏi công ty. Mọi nhân viên, kể các bà lao công cũng phải cẩn thận từng li từng tí, áp suất như bị đè nén tới mức thấp nhất...

      Reng! Reng! Reng!

      “Có chuyện?”

      “Thưa Giám đốc, phu nhân ở phòng khách chờ ngài”

      Nhan Liễu vừa nghe tiếng cúp máy thấy cửa phòng Tổng giám đốc mở ra, tầm 17 tuổi, dáng người cao ráo thanh mảnh bước ra

      “Bỏ lịch làm việc chiều nay, có chuyện gì bảo Phó tổng Nguyên xử lí”

      “Dạ!”

      Tô Hân bước tới phòng khách thấy mẹ Tô ngồi xem tạp chí

      “Cục cưng ~~~~~~”

      “Mẹ, mẹ lại trốn , mẹ sợ về bị cha phạt sao?”. Nhớ tới lão cha nghiệt, bất chợt mỉm cười

      “Hừ, ông già xấu xa đó....A, mà chẳng phải mẹ lo cho cục cưng sao”

      “Con có chuyện gì đâu mà phải lo lắng?”

      có chuyện gì , mẹ nghe Nguyên Nguyên mấy ngày nay con ăn uống đàng hoàng, cũng ngủ nghỉ đàng hoàng, rồi còn blablablabla.....” , mẹ Tô thao thao bất tuyệt như súng liên thanh

      “Nguyên Thanh lại nhiều chuyện với mẹ à” đợi mẹ Tô xong, Tô Hân đưa cho bà li nước

      uống nước, mẹ Tô suýt nữa khai ra thủ phạm “Ừ.....Á, , , Nguyên Nguyên gì hết....mẹ nhớ con được à, hừ, con với cái, chưa gì nhớ gì tới bà già này rồi”

      “Mẹ ~~~, con làm sao nhớ mẹ được” thấy mẹ Tô làm nũng Tô Hân bất giác mềm lòng, trong đôi mắt lên tầng sương mờ, biết mẹ lo lắng cho , chuyện giữa và Cố Mặc tuy bà nhưng bà cũng nghe loáng thoáng, có lẽ làm cho mọi người lo lắng rồi

      “Được rồi, để bồi thường cho mẹ, hôm nay thời gian của con do mẹ bố trí”

      “Về nhà , mẹ muốn con ngủ giấc, con xem con đem gương mặt xinh đẹp này biến thành tàn tạ thế nào rồi, con sắp thành quốc bảo rồi đó”

      “Được, được chúng ta về nhà” xong hai mẹ con ra khỏi phòng khách, hướng thang máy riêng về căn chung cư ở phía đối diện công ty

      Vừa bước ra khỏi công ty, Tô Hân chấn động, phía bên kia đường có bóng dáng vô cùng quen thuộc, quen thuộc tới mức ở cách xa xa cũng có thể nhận từng đường nét. Vô thức thốt lên hai chữ “Cố Mặc”. phải huấn luyện trong quân đội sao, tại sao lại ở , lôi kéo kia là ai, dối , lừa gạt , trái tim co rút đau đớn, cho rằng quên , cho rằng vùi đầu vào công việc nhớ , giờ thấy được vui mừng biết bao, nhưng cũng cho món quà lớn biết bao, nếu tận mắt thấy tin lừa dối . Bất tri bất giác nhìn kia vùng khỏi tay Cố Mặc chạy qua đường

      “ Tiểu Nghiên, cẩn thận...”

      Thấy Cố Mặc đuổi theo tên Tiểu Nghiên, Tô Hân bất giác nhìn thấy chiếc xe vượt đèn đỏ chạy thẳng tới Cố Mặc

      “Mặc, cẩn thận..”

      Ầm!

      Tô Hân cảm thấy cả cơ thể bị hất tung lên, trước lúc chìm vào hôn mê, khóe mắt nhìn thấy Cố Mặc được đẩy sang bên cạnh thoát hiểm, nghĩ nốt ruồi bên khóe mắt Cố Mặc chạy đâu rồi~~~

      Cố Lãng giật mình nhìn trẻ xông ra đẩy ngã mình, nghe gọi Mặc, gọi mình sao, sau thoáng ngẩn người, bật dậy, chạy tới ôm lấy , thấy màu máu như nhuộm đỏ chiếc váy của , hoảng hồn, hét lớn

      “ Gọi cấp cứu, gọi cấp cứu....”

      “Cục cưng, cục cưng của mẹ...” mẹ Tô thấy cục cưng quý của mình đầy máu nằm lòng người con trai xa lạ, bà như chết lặng

      Chương 2:

      Cửa phòng cấp cứu mở ra

      “Bác sĩ, con tôi sao rồi, bác sĩ..” thấy cửa phòng cấp cứu mở ra, mẹ Tô nhào khỏi tay chồng nắm chặt lấy cánh tay bác sĩ hỏi dồn

      “Bệnh nhân qua cơn nguy hiểm, đợi bệnh nhân tỉnh dậy kiểm tra xem có di chứng gì hay

      “Cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ” nghe được tin tốt, mẹ Tô thở phào nhõm, cả người như mất hết sức lực muốn khụy xuống, may mắn có ông Tô đỡ ở đằng sau

      sao là tốt rồi, sao là tốt rồi” Nhan Liễu và Nguyên Thanh cùng nhìn nhau thở ra

      “Ông xã mệt lắm rồi, về nhà nghĩ ngơi chút , em ở đây đợi bé con tỉnh lại”

      em nên về nghĩ ngơi mới đúng”

      “Hai bác về nghĩ a, cháu và Nhan Liễu ở lại trông Hân Hân cũng được, Hân Hân tỉnh lại, cháu gọi cho hai bác”

      Ông bà Tô thấy cũng có lí, dặn dò Nhan Liễu và Nguyên Thanh vài điều rồi về nhà. Lúc bước qua Cố Lãng mẹ Tô dừng lại

      “Cậu Cố, Hân Hân có chuyện gì, cậu về , lỗi phải do cậu, khi nào con bé tỉnh cậu đến thăm cũng được”

      Cố Lãng giật mình khi nghe mẹ Tô gọi mình, lúc nghe thấy lời bác sĩ, thần kinh căng như dây đàn của cậu cũng được thả lỏng, nghe mẹ Tô , cậu biết, dù cậu có lỗi nhưng tại người nhà họ Tô cũng muốn thấy mình, đè nén cảm xúc, Cố Lãng đứng dậy về khách sạn. Vừa bước chân vào phòng thấy Cố Nghiên ngẩn ngơ ngồi trong phòng

      ba, chị kia sao chứ a” Cố Nghiên thấy Cố Mặc về liền bật dậy hỏi thăm tình trạng của Tô Hân. Lúc nghe tiếng đụng xe, quay lại thấy ba hoảng hốt ôm lấy , máu đỏ tuôn ra nhiễm đỏ chiếc váy trắng của , nhìn kia cứ như búp bê sứ bị vỡ

      nguy hiểm nữa, em về tắm rửa rồi nghỉ ngơi , muộn rồi, ngày mai cùng thăm người ta” Thấy Cố Nghiên vẫn mặc bộ quần áo buổi trưa, đuổi về phòng

      “Dạ, ba cũng nghỉ ngơi sớm

      Cố Nghiên rồi, Cố Lãng cảm thấy cơ thể nặng trịch, đổ ập xuống sô pha, trong đầu cứ luôn lên bóng dáng yếu ớt tái nhợt của nằm trong vòng tay , lần đầu tiên cảm thấy bất lực, hốt hoảng khi nhìn thấy dòng máu cứ tuôn ra thấm ướt tay . nghe gọi Mặc, Mặc là ai, là ai khiến có thể màng đến cả bản thân mình. Dù là lần đầu gặp nhau, và cũng gặp nhau trong tình trạng chẳng hay ho gì, nhưng khi nghĩ đến người tên Mặc trong miệng , vẫn cảm thấy ghen tị với người đó. Suốt đêm chẳng tài nào ngủ được, trời vừa sáng vội vã chạy đến bệnh viện, quên luôn lời hứa với Cố Nghiên là dẫn thăm Tô Hân, thế nhưng đón chờ là phòng bệnh trống , bóng người, hỏi thăm mới biết, tối qua bệnh nhân tỉnh và chuyển viện, về phần chuyển đâu, ai biết

      Nghe được câu trả lời, Cố Lãng thẫn thờ ngồi ngây người hành lang bệnh viện, rồi, xuất trước mặt như cơn gió rồi biến mất như bong bóng, trong lòng trào lên cảm giác chua xót, chưa lúc nào hận mình như lúc này

      “ Này, cậu gì ơi..”

      Cố Lãng nghe tiếng người gọi mình, ngẩn đầu lên trông thấy vị y tá cầm trong tay sợi dây chuyền

      “Nó nằm trong bộ quần áo của nằm phòng 405 kia, cậu là người quen, cậu gửi lại giùm tôi” vị y tá xong đưa sọi dây chuyền cho . Sợi dây chuyền bằng bạch kim lồng vào nó là chiếc nhẫn, nhìn vào, biết nó rẻ, cả sợi dây chuyền lẫn chiếc nhẫn đều là hàng số lượng hạn chế, trong chiếc nhẫn còn khắc vài chữ “ensemble pour toujours” bằng tiếng Pháp (nghĩa là “bên nhau mãi mãi”). Mối dây liên hệ với chỉ còn sợi dây chuyền này. Thẫn thờ về khách sạn, kéo Cố Nghiên lảm nhảm về nước, kết thúc chuyến du lịch hè.

      Chương 3

      năm sau, tại sân bay thành phố A, mọi người tới lui ai cũng phải ghé mắt nhìn ba người đứng giữa đại sảnh, người đàn ông tuổi trung niên, vóc người cao lớn khoát bộ tây trang màu xám, dù có tuổi nhưng gương mặt tuấn tú mang theo vài phần tà mị, vài phần chững chạc bị hao mòn theo năm tháng cũng đủ khiến cho mọi , phụ nữ ngang qua phải đỏ mặt. Người đàn ông nhét hai tay vào túi quần nhàn nhã nhìn người phụ nữ nhắn đứng bên cạnh chống tay vào eo dạy dỗ tầm 18 tuổi, hai người có gương nhắn mặt rất giống nhau, chiếc mũi thon , bờ môi đỏ mọng hơi mở như muốn mời gọi người khác đến chà đạp, điểm khác biệt duy nhất là dưới đôi mày liễu của trẻ mang theo cặp mắt phượng sâu thẳm giống người đàn ông, khi lơ đãng toát ra và phần mị hoặc, như muốn nhấn chìm người khác khi họ nhìn vào đôi mắt đó

      “Cục cưng, tới nơi phải gọi điện cho ba mẹ, phải ngoan ngoãn, phải ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng, được thức đêm,...” Người phụ nữ mặc bộ váy trắng dài qua gối liên tục dặn dò trẻ

      “... được uống rượu bia đàng đúm, phải lo chăm chỉ học hành...v.v...” nghe mẹ Tô thao thao bất tuyệt, Tô Hân thầm cảm thông thay ba ba mình, đồng thời cảm giác ba ba vĩ đại, ngày ngày chịu đựng cái máy caste họat động ngừng nghỉ bên tai, tình vĩ đại a~~~~~

      “Ai bảo con chọn trường xa như vậy, học đại học ở thành phố A có sao đâu, gần nhà, mẹ dễ chăm sóc con hơn, con xa, mẹ lo lắng”

      “Con lớn rồi mà, thôi tới giờ rồi, ba mẹ về , kì nghỉ đông con về nhà”

      “Nhớ lời mẹ dặn, có khó khăn gì gọi cho chị Nhan Liễu...”

      “Được rồi, được rồi mà....ba ba con nha, ở nhà chăm sóc mẹ giùm con” xong với mẹ, quay sang ôm ba Tô cái rồi nháy mắt nghịch ngợm với ông

      “Được, ba chăm sóc mẹ con tốt, ăn no ngủ kĩ” ba Tô hiểu ý con , hai cha con nhìn nhau gật đầu cười to

      “Ông này, già mà đứng đắn...” mẹ Tô thấy ba Tô cười cách đáng khinh, nghĩ nghĩ bùm cái, đỏ hết mặt

      Sau khi chào tạm biệt cha mẹ, Tô Hân làm thủ tục lên máy bay đến thành phố Z bắt đầu đời sống sinh viên của mình..

      “Ông xã, để Hân Hân xa như vậy lo lắng sao, trải qua tai nạn lần trước em rất lo lắng?” ngồi xe mẹ Tô vẫn yên tâm về con

      sao, thành phố Z có Nhan Liễu ở đó, với lại bên cạnh con bé phải có thuộc hạ của con bé sao, những người đó luôn theo sau bảo vệ con bé, em yên tâm , đừng lo lắng, hay là...chúng ta làm chút gì đó để em còn suy nghĩ vẫn vơ...” ba Tô vừa khuyên bảo vợ vừa chọc ghẹo khiến bà Tô đó cả mặt, đồng thời cũng chuyển hướng dòng suy nghĩ của bà Tô từ con sang ông.

      “Già rồi mà còn lưu manh” bà Tô nghĩ lại mấy đêm nay bị ông Tô đàn áp, phút chốc đỏ bừng cả người, đôi mắt to tròn ướt át khiến ông Tô xúc động phen

      phải chỉ lưu manh với vợ thôi sao hahahah..” ông Tô nhìn vợ, càng nhìn càng ngứa ngáy, cố gắng bình tĩnh chạy xe về nhà.

      Chương 4

      Bước xuống taxi, ngước nhìn ngôi trường mang kiến trúc đại pha lẫn chút cổ kính, tâm trạng Tô Hân rất vui vẻ

      “Tự do của ta, hạnh phúc của ta, ăn chơi của ta aaaaaaaaaa~~~~” Tô Hân vui vẻ hét lên trước cổng trường khiến nhiều người qua lại phải ngước nhìn

      Cố Lãng lững thững bước ra cổng trường sau khi hướng dẫn sinh viên mới nhập học, nghe tiếng hét to, giật mình đứng lại, nghiêng đầu nhìn về phía tiêng hét, sững người khi trông thấy mặc áo thun trắng ôm lấy thân hình nóng bỏng, đôi chân thon dài giấu trong chiếc quần jean ôm, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người khác mơ tưởng, tràn đầy sức sống trước cổng trường. có mái tóc đen dài ngang thắt lưng, đuôi tóc uốn ôm lấy gương mặt xinh đẹp thuần khiết mang theo nét ngây thơ, khi cười lên hai lún đồng tiền bên má khiến ai cũng phải thất thần, ấy vậy mà gương mặt ấy lại có đôi mắt phượng, toát ra vẻ quyến rũ thể cưỡng lại. Lần đầu tiên trong đời Cố Lãng nhìn thấy tổ hợp mâu thuẫn như thế, ngây thơ mà mị hoặc, thuần khiết nhưng quyến rũ mị tình, bất tri bất giác Cố Lãng phát mình nhìn chằm chằm, chỉ mình mà những người xung quanh cũng thế, giương mắt ngây ngốc nhìn Tô Hân. Nếu ai khác bị nhìn như vậy tất nhiên thấy khó chịu nhưng với Tô Hân , bị nhìn như thế suốt 18 năm rồi, chính cũng nhận thấy da mặt mình chai rồi, dù có bị các tia laze chíu rọi như thế cũng chẳng ăn nhằm gì. Nhìn quanh, thấy chàng đẹp trai đứng kia, cánh tay đeo băng rôn chào mừng sinh viên mới, Tô Hân kéo hành lí về phía Cố Lãng

      “Đàn đẹp trai, có thể đưa em nhận kí túc xá và nhận dụng cụ được ?”

      Cố Lãng thấy người đẹp hướng mình hỏi thăm, liền sung sướng nhiệt tình dẫn điền phiếu thông tin, lấy dụng cụ nhận phòng kí túc xá

      “Đây phòng kí túc xá của em, là Cố Lãng sinh viên năm 2 khoa Kinh tế, cũng là hội phó hội học sinh, có chuyện gì khó khăn cứ tới hội học sinh tìm gặp là được” đến trươc phòng kí túc xá, Cố Lãng dặn dò Tô Hân

      “Em cám ơn, nhiệt tình, nếu có khó khăn em liên lạc với ” cười cười tiễn Cố Lãng , Tô Hân vào phòng, kí túc xá đại học Z 4 người 1 phòng, vừa bước vào phòng, thấy 3 bạn ở chung kia đến rồi, dọn dẹp chỗ của mình.

      Nghe tiếng động, 3 trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa, thấy Tô Hân vào, tấc cả đêu ngây dại, trong đôi mắt lên vẻ kinh diễm, rất nhanh im lặng bị phá vỡ bởi giọng trong trẻo lạnh lùng

      “Xin chào, mình là Tô Hân, khoa Công nghệ thông tin” Tô Hân lên tiếng đánh thức ba trong phòng

      “Oa, mỹ nhân nga, nghiệt nga~~~~~” mặc áo hồng, có gương mặt trẻ con, giọng thanh thúy cất tiếng đầu tiên

      Tô Hân nghe xong trán lên vài dòng hắc tuyến, biết mình xinh, nhưng chưa từng nghĩ người khác nhận xét mình là nghiệt.

      “Mỹ nhân, mình là Âu Dương Mai, bạn có thể gọi mình là Dương Dương”

      “Vân Lam, mình là chị họ Dương Dương”

      “Tiêu Nguyệt Oánh”

      Sau khi dọn dẹp, trao đổi thông tin với nhau đồng thời thành lập mối liên minh mỹ nữ phòng 308, bốn mang theo bốn phong cách khác nhau xuống nhà ăn. Tô Hân mang vẻ đẹp đầy mâu thuẫn là kết hợp hoàn mĩ giữ thiên sứ và ác quỷ, Dương Dương gương mặt tròn trịa trẻ con, là điển hình của dạng mỹ nhân loli, Vân Lam thanh nhã dịu dàng, là thục nữ chính cống, Tiêu Nguyệt Oánh lạnh lùng, thuộc dạng băng sơn mỹ nhân. Bốn vào nhà ăn khiến cả nhà ăn rung động, qua hôm sau toàn trường đều biết tân sinh viên năm nay có bốn mỹ nhân, bốn phong cách, bốn tân hoa hậu giảng đường ở cùng phòng kí túc xá, điều hi hữu này trước giờ chưa từng xảy ra, từ đó mỗi buổi sáng cửa phòng 308 của kí túc xá nữ sinh mở ra, trước cửa luôn có rất nhiều đồ ăn sáng, đồ ăn vặt hoa hồng, quà tặng vân vân và mây mây...

      Chương 5

      Tô Hân chưa kịp hưởng thụ tự do vì thoát khỏi đôi cánh của cha mẹ bị đẩy vào kì huấn luyện quân đầy máu và nước mắt. Cuộc huấn luyện gắt gao này chính là khảo nghiệm sức chịu đựng và nghị lực của sinh viên, vô cùng khắc nghiệt.

      Phòng kí túc của Tô Hân được phân vào đội 3 của huấn luyện viên Triệu. Huấn luyện viện Triệu này có gương mặt rất tuấn tú, vóc dáng cao lớn, nhưng cũng rất nghiêm khắc. Bốn đóa hoa và vị huấn luyện viên tuấn tú hiên ngang là cảnh đẹp thu hút ánh nhìn từ mọi phía, nam sinh hận tại sao mình có cơ hội chung đội với bốn đóa hoa kia, nữ sinh ganh tị tại sao huấn luyện viên của đội 3 lại đẹp trai như thế. Điều này khiến mọi thành viên trong đội 3 khóc ra nước mắt, họ muốn đổi huấn luyện viên a, mặc dù có thể gần gũi và nhìn ngắm bốn đóa hoa xinh đẹp nhưng phải trả giá bằng việc huấn luyện gần như gấp đôi các đội khác, là muốn mạng của họ mà, huấn luyện viên Triệu là ác quỷ a, thế nhưng khi họ đưa ánh mắt đầy khác vọng tới các đội khác được đáp lại bằng những ánh mắt ghen tị, mọi người lại nghĩ họ khoe khoang, các thành viên đội 3 chỉ có nuốt nước mắt vào trong lòng, sau khi huấn luyện tìm nơi im lặng liếm láp vết thương của chính mình.

      Ánh nắng mặt trời như quyết tâm đâm thủng tầng tầng lớp lớp kem chống nắng, kem dưỡng da để nướng đen làn da đẹp đẽ của các nữ sinh. Sau tháng huấn luyện, cái gì gọi là làn da trắng nõn như trứng gà, cái gì gọi là thân hình nóng bỏng chỉ còn là mây bay mây bay a. Tân sinh viên nữ năm nay của trường đại học Z sau khi kết thúc kì huấn luyện quân đầu năm có thể như sau: từ có làn da trắng chuyển sang làn da đen, từ yếu ớt bệnh tật dễ say nắng chuyển sang mạnh mẽ, lực lưỡng như nam sinh...

      Bốn đóa hoa phòng 308 cũng ngoại lệ. Đứng trước gương, Tô Hân vô cùng buồn bực khi nhìn ngắm làn da của mình, biết phải dưỡng bao lâu mới có thể trở về trạng thái ban đầu

      “Làn da của tớ, ôi làn da của tớ...” Tô Hân đứng trước gương rên rỉ

      “Cậu có im ..” thục nữ như Vân Lam cũng phải nổi cáu với Tô Hân, trong bốn người da Tô Hân ít bị ăn nắng nhất, vậy mà suốt tuần nay cứ liên tục đứng trước gương rên rỉ, điều này khiến cho ba thành viên còn lại thể nào chịu đựng nổi.

      “Tớ mà, kem chống nắng gì gì đó đúng là gạt người mà, cậu nhìn xem, da tớ đen đến như người châu Phi rồi” vừa dứt lời, ba chiếc gối bay thẳng vào Tô Hân, nếu da Tô Hân như người châu Phi họ là gì là gì hả, đại chiến mềm gối lần thứ n của phòng 308 lại diễn ra...

      khí buổi sớm mai vô cùng trong lành, tươi mát, trong làn gió mang theo hơi nước và mùi hoa cỏ nhè , Tô Hân đeo tai nghe, chậm chậm chạy vòng quanh sân vận động của trường học, đây là thói quen của , mỗi ngày dù ngủ trễ cách mấy 5h45p đều tỉnh dậy, sau đó làm vệ sinh rồi vận động buổi sáng. Sau khi chạy vài vòng quanh sân vận động, về kí túc xá tắm rửa rồi làm gọi ba nương chìm trong giấc mộng đẹp dậy ăn sáng, lên lớp. Chính vì điều này mà sinh viên phòng 308 khi nào học muộn hay để bụng đói đến lớp

      “Tô Hân, nghe tuần sau có vũ hội chào mừng sinh viên mới phải ?” Vân Lam ăn bữa ăn trưa bỗng lên tiếng

      “Uhm, cuối tuần sau, hội sinh viên tổ chức” tối hôm trước, Tô Hân là bí thư lớp họp có nghe thông báo

      “Oa! tuyệt” Dương Dương kích động kêu lên

      “Ưm, cuối tuần sau có vũ hội, trước vũ hội có lễ chào mừng tân sinh viên, hôm đó nếu ai muốn hiến nghệ đăng kí với lớp trưởng, các cậu hỏi kĩ lớp trưởng xem sao” im lặng, Tiêu Nguyệt Oánh giải thích

      “Tô Hân, cậu muốn biễu diễn ?” Vân Lam nhàng hỏi lại, biết Tô Hân chơi dương cầm rất tốt, và Tô Hân tham gia vào câu lạc bộ nhạc của trường nhưng thấy Tô Hân đụng vào bật kì nhạc cụ nào, nếu phải hôm đó có chút chuyện tìm Tô Hân, nghe Tô Hân ở phòng sinh hoạt của câu lạc bộ, lúc đến nghe trong phòng vang lên tiếng đàn dương cầm, nhìn từ cửa sổ vào thể tin nổi người đàn là Tô Hân, nghe tiếng đàn mới biết hóa ra Tô Hân đàn dương cầm hay đến thế, ấy vậy mà các bạn trong câu lạc bộ khi nào cũng chế giễu Tô Hân biết chơi nhạc khí lại tham gia câu lạc bộ nhạc, nghĩ nếu họ biết ngay cả Lê Hy, hoàng tử piano của khoa nhạc trường đại học Z đàn cũng bằng Tô Hân thế nào nhỉ?

      “Um, có” Tô Hân vốn lạnh nhạc, kh người khác sau lưng này nọ bình thường đều bỏ qua, nhưng hôm kia, sau khi kết thúc cuộc họp của câu lạc bộ nhạc, có vài thành viên trong câu lạc bộ lên tiếng chỉ trích biết chơi nhạc cụ sao được ngồi ở vị trí lãnh đạo câu lạc bộ, quá đáng hơn là có người còn chỉ dựa và bộ mặt và thân thể mà quyến rũ các học trưởng, điều này khiến chấp nhận được. chơi nhạc cụ phải vì biết mà là họ quá ồn ào, bình thường rất ít ghé qua phòng sinh hoạt của câu lạc bộ, khi ghé qua hướng dẫn người này chút, người kia chút, sau đó lại ngay.

      “Câu tính diễu diễn gì”

      “Nhảy đại”

      “Hả????” đáp án này khiến cho người lạnh lùng như Tiêu Nguyệt Oánh cũng phải giật mình. Các chưa từng nghĩ Tô Hân biết nhảy đại

      “Cậu đàn piano sao, câu đàn rất tốt mà” Vân Lam rất thắc mắc

      , Lê Hy đàn piano rồi, mình thích đụng hàng”

      “.......”

      “.......”

      “.......”

      Lúc còn , bởi vì mẹ Tô muốn bồi dưỡng khí chất cho Tô Hân, muốn trở thành thiên kim chính cống nên hầu như lên lịch cho học rất nhiều thứ cầm, kì, thi, họa, piano, violong, nhảy latin, khiêu vũ, thư pháp..... Tô Hân vốn thông minh, nên thành quả đạt được luôn tốt hơn người khác, sau khi lên trung học, trốn nhà học múa cột, nhảy đại, nên phải nơi Tô Hân là nhân vật toàn tài, nhưng khuyết điểm, là thích dấu tài, sau đó đem tài năng ra đè bẹp những kẻ hay khoe khoang khác lác, chính tính cách này của khiến nhiều người vừa vừa hận

      “Bạn học Tô, bạn làm bạn mình nhé!” chàng đẹp trai, cao ráo cầm bó hoa hồng rực rỡ chặn đường Tô Hân khi cùng ba nương phòng 308 xuống nhà ăn

      “Bạn rất tốt, mình rất vui khi bạn dành tình cảm cho mình, nhưng mình xin lỗi,mình có ý định tìm bạn trai trong thời gian học đại học, vì vậy chúng ta làm bạn thôi nha” Tô Hân khéo léo từ chối chàng trai, bỏ qua nụ cười chọc ghẹo mặt Vân Lam và Dương Dương, kéo tay Tiêu Nguyệt Oánh vào nhà ăn

      Vốn dĩ phòng 308 kí túc nữ trường đại học Z rất nổi tiếng, nhưng từ sau hôm vũ hội chào mừng tân sinh viên đó, các phòng 308 lại được nâng lên tầm cao mới, chỉ vô cùng xinh đẹp lại còn đa tài đa nghệ, đặc biệt là Tô Hân, điệu nhảy mang đầy vẻ gợi cảm cuồng dã của hôm đó như làn sóng thần quét ngang đại học Z, chỉ có điệu nhảy mà còn phần biểu diễn hòa tấu piano cùng Vân Lam, bạn diễn của Vân Lam, ngay phút chót vì quá hồi hộp và nhất xỉu, cho nên làm hình nhân thế mạng lên sân khấu biểu diễn cùng Vân Lam, phần hòa tấu của hai người hoàn hảo đến mức giảng viên khoa nhạc phải lên tiếng ca thán, Dương Dương khỏi , ai nghĩ bé loli xinh xắn như thế mà lại ôm cây ghita vừa đàn vừa hát bài I’m Your của ca sĩ nổi tiếng Jason Marm, sau buổi biểu diễn fan của Dương Dương tăng lên với cấp số nhân. Tiêu Nguyệt Oánh vốn thích náo nhiệt làm MC cùng với hotboy khoa kinh tế Cố Lãng thôi cũng là giới hạn cuối cùng của ấy rồi, nếu bảo ấy biểu diễn chi bằng giết ấy .

      Chương 6

      Sau đoạn nhạc đệm đêm vũ hội đó, các sinh viên bắt đầu quay lại chiến đấu với các giờ học, chiến đấu với các giảng viên khó tính, đống bài tập và vô số bài luận. Đại học Z từ lâu nổi tiếng là trường đại học có nhiều giáo viên nghiêm khắc, sinh viên của trường luôn là đối tượng săn đón của các doanh nghiệp trong và ngoài nước, vì vậy mới có tượng thư viện và phòng tự học luôn luôn đầy ắp người.

      Sau bữa tối Tô Hân lên thư viện như mọi ngày, là người phương Nam, ở đó lạnh như phương Bắc, sang mùa đông hầu như luôn phải quấn lấy chăn cả ngày, dù giữ ấm kĩ nhưng qua gầy, thế nên hậu quả là quang vinh bị cảm, ban đầu chỉ là đau đầu sốt , nhưng sao hôm nay lại ho rồi, sau giá sách cố gắng nén cơn ngứa nơi cổ họng, vừa vùi đầu đọc sách vừa liếc nhìn sang góc khuất như mọi hôm, biết ở đó, biết sau bữa ăn tối ngồi vào góc khuất đó đọc sách, hôm nay cũng ngoại lệ, chính bản thân Tô Hân cũng hiểu vì sao lại chú ý đến , ấn tượng mạnh mẽ khi thấy tràn đầy vẻ thống khổ ngồi tựa lưng vào gốc cây ngô đồng phía nam trường học, trong tay cầm vật gì đó, khi đấy bỗng dưng muốn tiến đến bên cạnh , muốn xóa tan bi thương thống khổ của , trong vô thức bước gần đến bên , bỗng mở choàng mắt ra, thấy người đến là , giật mình sau đó đứng dậy bỏ chạy, chạy trốn. thẫn thờ ngồi xổm tại đó suốt tiếng đồng hồ, hiểu vì sao khi thấy lại bỏ chạy, lúc quay nhìn thấy trong đôi mắt ấy lên giãy dụa, từng quen nhau ư, chưa hề, chỉ gặp lần hôm nhập học thôi mà, tại sao lại bỏ chạy cơ chứ, có phải dã thú đâu...Sau đó, ánh mắt tự nhiêm luôn nhìn theo bóng dáng , có vài lần hai tầm mắt chạm nhau, lạnh lùng quay khiến trái tim buốt giá, ghét . Chẳng biết từ lúc nào dõi theo là thói quen hằng ngày của , lo lắng cho là bữa ăn của , lịch học của còn ràng hơn lịch học của chính mình, bước vào trái tim từ lúc nào chính cũng biết, đến khi nhận ra, tình cảm đó hòa nhập vào tận tâm can rồi, dứt bỏ được nữa.

      biết luôn đúng giờ điểm mặt tại thư viện, sau giá sách có vị trí thuộc về , luôn đứng đó ngắm mỗi ngày. Đối với , ở chung gian với , cùng hít thở chung bầu khí, vì lặng lẽ chuẩn bị thuốc mỗi khi bệnh, chuẩn bị dù cho lúc trời đổ mưa là được, cầu gì hơn, biết rất ghét , vì thế dám thể phá hủy quan tâm lặng lẽ này, bằng lòng nhận chút tâm ý này của thế là đủ rồi. Quanh luôn có nhiều muốn làm bạn , với ai cũng ôn hòa, duy chỉ với luôn lạnh lùng như thế, chỉ lần nghĩ có lẽ kiếp trước giết cha mẹ ta, đoạt vợ con của ta, đuổi ta ra đường ăn xin nên ta mới ghét như vậy.

      Thành trì tình cảm của luôn là nơi đầy thử thách và kích thích khao khát công phá của nam sinh trong trường, dù trước thành trì có vạn bộ cốt khô chứng minh cho thất bại của bao nhân vật trước cũng thể ngăn được bước chân tiến tới của các nam sinh, tiết mục nam sinh chặn đường tỏ tình khi đến phòng học hay nhà ăn, thậm chí là thư viện hầu như là cơm bữa đối với . Đôi khi ngang qua thấy được người khác tỏ tình, mắt cũng thèm chớp lấy cái, cứ hờ hững như thấy vậy. Toàn trường đều biết hoa hâu giảng đường Tô Hân chung đường với hotboy Cố Lãng khoa Kinh tế. Có trời mới biết những lúc như thế đau đớn tới mức nào, thấy quanh liên tiếp xuất những khác nhau, trái tim như bị xé rách, bao lần đặt tay lên trái tim mình ép nó được đau đớn nữa, được phép tham lam, phải là của . Đôi khi đứng trước gương, nhìn vào bản thân, mới chợt nhận ra vẻ tuơi vui hoạt bát ngày nào giờ ở đâu, trong đôi mắt phượng đáng lẽ phải toát ra vẻ mị hoạt câu hồn, sao giờ chỉ thấy mảnh ảm đạm bi thương. Dương Dương, Vân Lam, dì Vân và Nguyệt Oánh đều hi vọng cắt đứt tình cảm với Cố Lãng, họ biết thích , thậm chí khinh thường bố thí cho ánh mắt, nhưng quên được đơn lạc lõng nơi vào buổi chiều hôm đó. Từ đến lớn, con đường luôn bằng phẳng, cha mẹ thương, thông minh tài giỏi, chưa phải rơi nước mắt vì ai, nhưng chỉ vì , bao đêm giấu mình trong chăn khóc thầm, hận mình yếu đuối, hận mình quá .

      “Khụ, khụ...”, dù cố gắng đè nén cơn ngứa trong cổ họng, nhưng Tô Hân vẫn ho ra tiếng, giật mình, sợ nhìn thấy, vội vã thu dọn đồ đạc về phòng, xem ra hôm nay thể cùng ở tới hết giờ rồi. Trong lúc vội vã dọn sách vở, Tô Hân nhận ra chàng trai nơi góc khuất kia cũng bỏ sách vở vào cặp táp của mình.

      Cố Lãng cách Tô Hân khoảng xa, bình thường có lẽ Tô Hân nhận ra có người theo mình nhưng tại bị sốt khiến đầu óc vô cùng mông lung, chỉ cố gắng lết về phòng nằm nghỉ giấc, cơn choáng váng ập đến, Tô Hân thấy bậc thang dưới chân

      “Cẩn thận...”

      Chương 7

      Tô Hân nghĩ mình nằm mơ, khi thức dậy ở trong căn phòng xa lạ, trước mặt gương mặt quen thuộc thể quen thuộc hơn, gương mặt của người con trai thầm suốt năm trời, tay làm gì? Ôm lấy eo . Chân làm gì, kẹp lấy chân . Đầu óc như muốn nổ tung, cố gắng sắp xếp lại dữ kiện tối qua, Tô Hân cảm thấy mình điên rồi, làm gì, trời ạ, cho thiên lôi đánh chết

      Tối hôm qua, khi Cố Lãng kéo Tô Hân lại để khỏi ngã xuống cầu thang, cả người Tô Hân được Cố Lãng ôm lấy, đầu óc đình chỉ hoạt động của Tô Hân bỗng nhiên làm việc vô cùng điên rồ, đó là đưa hai tay vòng lên cổ Cố Lãng, rướng người lên áp sát vào cơ thể Cố Lãng, cắn lỗ tai , đưa em về nhà, về nhà nha phải về phòng kí túc cũng phải bệnh viện đâu, mà là về nhà đó. Sau khi dứt lời, Tô Hân té xỉu, Tô Hân ôm cổ Cố Lãng quá chặt khiến thể gỡ tay ra được, điều này làm cho ba nương trong phòng 308 chỉ biết ngửa mặt nhìn trời than thở, tại sao họ lại nhận ra Tô Hân vô sỉ thế này, dù muốn được Cố Lãng ôm nhưng ít ra phải xem thời thế chứ, bệnh mà còn muốn ăn đậu hủ của trai đẹp, thể gì được.

      Cố Lãng thể ở lại kí túc xá nữ, Tô Hân lại chịu buông tay, nghe Dương Dương Tô Hân vô cùng ghét bệnh viện, vì vậy Cố Lãng đành phải đưa Tô Hân về căn phòng trọ ngoài trường của mình, sau khi cho vượt qua muôn vàn khó khăn cho uống chút thuốc xong, ôm chìm vào giấc ngủ.

      Lúc Tô Hân cố gắng lùi dần khỏi phạm vi của Cố Lãng, bỗng dưng Cố Lãng mở mắt ra, Tô Hân dường như chìm đắm trong dịu dàng của đôi mắt ấy, ước gì mình cứ mãi như thế nhưng vô cùng phủ phàng, giọng lạnh như băng dội xuống lỗ tai

      “Dậy rồi cầm đồ rồi về phòng , đây phải noi có thể ở lại” xong quay lưng xuống giường bước ra khỏi phòng

      Tô Hân như chết đứng vì câu tàn nhẫn của , từng giọt nước mắt tràn khóe mi cứ rơi xuống ngừng như diễn tả đau đớn tột cùng của chính chủ nhân nó. Đờ đẫn bước ra khỏi căn nhà trọ, Tô Hân như kẻ mộng du cứ bước về phía trước, cứ , mãi, giờ biết phải đâu. Tô Hân cứ lang thang như thế cho đến khi lên đèn. con đường tấp nập người kẻ lại, Tô Hân vô thức bước đến con hẻm vô cùng rực rỡ, hai bên đường những ăn mặc củn cỡn như muốn khoe hết da thịt của bản thân ra ngoài ỏng ẹo câu khách, cuối con hẻm có quán bar mang tên Mị, Tô Hân bước vào quán bar, muốn uống rượu, muốn say lần, hôm nay muốn phóng túng bản thân mình.

      Cố Lãng đứng sau cánh cửa phòng vệ sinh, nghe tiếng đóng cửa khi Tô Hân rời , suy sụp ngồi bệt xuống sàn để mặc cho dòng nước lạnh băng xối qua cơ thể mình. lần nữa lại tàn nhẫn với .

      Trốn mình trong phòng tắm nghe bước chân càng ngày càng xa của , như muốn thét lên “Em đừng ”. Nhưng lời tới của miệng lại thoát ra được, thà đau ngắn hơn đau dài, lần này nữa thôi, có lẽ sau này nữa, như thế cũng tốt, xứng với , còn trách nhiệm với Tố Tố. Để dòng nước lạnh làm tê liệt trái tim đau đớn trong lồng ngực, có lẽ cứ ngồi mãi như thế nếu như có cuộc điện thoại báo tin kia

      Tô Hân thấy, đầu như nổ bùng khi nghe Vân Lam thấy Tô Hân đâu, ấy về phòng, gọi điện bắt máy. Hốt hoảng chạy ra khỏi phòng tắm, thấy túi xách của Tô Hân bàn trà giữa phòng khách. Mở túi xách ra, giấy tờ, tiền bạc đều nằm trong túi xách, áo khoác của vắt tay cầm của sopha, lẽ chỉ mặc bộ váy mỏng tang ra khỏi nhà. Nghĩ đến điều này, Cố Lãng lo lắng phát điên, mang theo tiền, mang giấy tờ, giữa mùa đông thế này ở đâu, trong trường học tìm thấy , người thân cũng ở đây, tại ở nơi nào. Lo lắng chạy ngược chạy xuôi, mặc nguyên bộ đồ con ướt giữa mùa đông nhưng chẳng cảm thấy lạnh lẽo chút nào, giờ lòng vô cùng lo lắng cho Tô Hân, trời tối, giờ ở đâu.

    3. ChiChu

      ChiChu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      4
      Bạn đọc tận tình cho nhận xét giùm nhá!:yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      Hằng Lê thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :