1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sống lại, có bên em là đủ 》
      [​IMG]

      Tác giả: Liễu Như An

      Editor: Tịnh Du

      Convert: NgocQuynh520



      Giới thiệu


      vụ tai nạn xe, khiến mới tốt nghiệp đại học Tô Nhiên sống lại.

      trở lại năm 12 tuổi ấy, ngay tại thời điểm vừa mới gặp .

      Kiếp trước nuông chiều thương , cho nên Tô Nhiên quyết định, kiếp này muốn nuông chiều , thương , muốn trở nên suất sắc hơn.

      Muốn nuôi chồng được, ngược lại bị bắt nạt, lẽ nào lại như vậy được! ! !

      Tác phẩm kể cho chúng ta biết rằng nam chính và nữ chính cùng nhau trải qua những năm học trung học ngây ngô, và những năm cao trung rắc rối, sau đó bởi vì số phận an bài bị tai nạn biến thành Con Rối, nhưng hai người vẫn cùng nhau du học ở Mỹ, cuối cùng hai người hiểu lòng của đối phương, chậm rãi hạnh phúc đến già.
      Last edited: 21/12/14
      ly sắc, 1900, Trúc Khải9 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Sống lại, trở lại năm 12 tuổi . . .


      Tô Nhiên vừa mới nhận được bằng tốt nghiệp đại học N, tâm trạng vô cùng tốt đường lớn, đại học N mặc dù phải là trường đại học tốt nhất tỉnh Chiết Giang, nhưng cũng là trong những trường trọng điểm, mà thế nào cũng là sinh viên mới tốt nghiệp, muốn tìm công việc bình thường cũng phải là việc gì quá khó khăn.

      Hơn nữa căn bản cũng cần tìm việc làm, bởi bạn trai Tần trạch, sớm giúp thu xếp rồi, muốn trở về làm giáo dạy Ngữ Văn ở trường phổ thông trọng điểm.

      Nghĩ đến Tần trạch, môi Tô Nhiên lại khẽ mỉm cười.

      , tuyệt đối là người ngốc nghếch hơn kém. Nhớ năm đó theo đuổi , bị tàn nhẫn từ chối ba lần, vậy mà vẫn ngây ngô từ bỏ.

      Mỗi lần đều vì mà bị thương đầy mình, sau khi gặp lại , vẫn như ánh sáng mặt trời, mỉm cười cách tự nhiên.

      Vì vậy lại thở phào cách nhõm, vỗ ngực , cũng may, suy sụp tinh thần, nếu tội lỗi rất lớn.

      Sau bạn của cho biết, mới biết mọi việc, nụ cười của ra đều là giả vờ, vì muốn thấy lo lắng, phải thấy áy náy.

      Giây phút hiểu mọi chuyện đó, trong lòng của tràn ngập đau đớn nhưng cũng rất ngọt ngào.

      Lần đầu tiên tỏ tình là vào năm lớp mười. thích , bời vì cảm thấy ngốc nghếch, lại đẹp trai, vì vậy từ chối thẳng thừng, vuốt vuốt mái tóc, cười ha hả : "Chúng ta vẫn là bạn bé chứ." Sau đó bước chân " nhàng" bước .

      Sau này, mới hiểu được, ra bước chân của phải nhàng mà là trống rỗng.

      Bạn của , sau khi trở về, liều mạng ở trong phòng thức khuya dậy sớm rằng đọc sách tháng, thành tích học tập của nhảy vọt lên đứng đầu cả lớp, đứng thứ hai toàn trường mới ngừng lại.

      Lần thứ hai tỏ tình là sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông. nhìn thấy cao hơn, gương mặt hơi đen của có đôi mắt đen sáng ngời, có chút thất thần, ma xui quỷ khiến như thế nào lại gật đầu đồng ý. Nhưng mà sau khi quen nhau, Tô Nhiên cảm thấy được tự nhiên, đột nhiên trong cuộc sống lại thêm người, bản thân lại thêm việc để quan tâm, người cần để nhớ, khiến cảm thấy ngọt ngào, mà trái lại có cảm giác nó như loại gánh nặng.

      Vì thế, tuần sau đề nghị chia tay. Sắc mặt của trở nên trắng bệch, nhưng mà mặt vẫn mỉm cười, rất lâu sau mới : " có việc gì, nếu phải là người , chúng ta vẫn là bạn bè.”

      Bạn của , từ lần đó về sau, ngày đêm ngừng chơi trò chơi, tam quốc, ma thú, ….lúc nào cũng là người đánh được boss lớn cuối cùng, trở thành người nổi tiếng trong dưới game. Nhưng mà, cũng gầy mất 10kg, mắt cũng cận nặng 2 độ, cuối cùng bị cảm phát sốt tuần sau mới khôi phục bình thường.

      Lần thứ ba, chính xác, ra là Tô Nhiên đưa ra đề nghị quay lại. Vì lần đó, Tô Nhiên tìm việc làm thêm nhưng bị người ta lừa mất 1000 đồng, sau đó lên xe buýt lại bị người ta móc ví, đó là kỳ nghỉ hè năm nhất đại học lên năm hai. Lúc ấy, Tô Nhiên khóc hết nước mắt, Tần Trạch lặn lội từ thành phố chỗ sống đến tận thành phố học để an ủi , lại còn đưa về nhà. Sau đó, Tô Nhiên bị làm cho cảm động, : "Nếu , chúng ta có thể thử quay lại nhé?"

      Tần Trạch vui mừng như điên.

      Nhưng tháng sau, người trong nhà Tô Nhiên phát ra mọi chuyện, nghiêm khắc phản đối Tô Nhiên đương trong Đại Học, tư tưởng của gia đình khá bảo thủ, cảm thấy con nên học xong đại học, có công việc ổn định, sau đó tìm người đàn ông để gả , như vậy mới hợp lý. Khi còn học đại học tuyệt đối cho phép có bạn trai, chứ đừng đến là người bạn trai có gia cảnh tốt, vẻ ngoài cũng được dễ nhìn.

      Tô Nhiên khóc, có dũng khí đứng trước mặt Tần Trach để , vì vậy chỉ viết bức thư, đưa cho Tần trạch, để cho sau khi trở về đọc.

      tuần lễ trôi qua, rồi 2 tuần, cho đến ngày thứ bảy tuần thứ 3, Tần Trạch thân thể vô cùng tiều tụy xuất trước cửa phòng ngủ của Tô Nhiên, ôm chặt lấy Tô Nhiên, chỉ hận đem Tô Nhiên nhét vào trong ngực được, hơi thở nóng rực của phun bên tai Tô Nhiên, giọng khàn khàn lại có chút bá đạo, lại có chút yếu ớt:

      "Tô Nhiên, đây là lần thứ ba, , muốn buông tay."

      "Em, cũng buông tay!"

      "Tô Nhiên, tin tưởng . . . . . . nhất định cố gắng cho em cuộc sống hạnh phúc."

      Sau khi nghe câu này của Tần Trạch, lòng Tô Nhiên bỗng mềm nhũn, nước mắt kềm được mà tuôn rơi, mệt mỏi tựa vào lòng Tần Trạch gật đầu, khẽ thở dài : "Tần Trạch, em tin ."

      Sau đó, Tần Trạch yên tâm mà hôn mê.

      Bạn của lần này Tô Nhiên hơi quá đáng, cho hi vọng ngọt ngào, rồi lại vô tình phá nát, lúc này lòng bị tổn thương, ba tuần kia, cả ngày đều nằm giường nửa sống nửa chết.

      Ăn cơm, bọn họ nhìn chằm chằm bắt ăn xong, nhưng sau đó ói ra hết toàn bộ. Bài tập, nhìn viết rất hăng say, lại phát toàn bộ chỉ viết chữ, Nhiên.

      Bạn của nổi giận: " này, có gì tốt để cho cậu vì ta mà hành hạ bản thân ra bộ dáng như thế này! Cậu thích ta 7 năm, ta thích cậu bao lâu! Tần Trạch, cậu tỉnh lại ngay cho tớ, ta xứng đáng để được cậu , ta là có ý nghĩ vững vàng, thể cậu được đâu, cậu có cho ta nhiều hơn nữa, ta cũng nghĩ cậu là người tốt. Tần Trạch, đời này thiếu gì phụ nữ, người suất sắc như cậu, tại sao lại phải thầm bông hoa!"

      Tần Trạch vốn nửa sống nửa chết nhưng sau khi nghe thấy những lời này bỗng nhiên đùng đùng nổi giận tung đấm vào mặt người bạn ấy: "Cậu! được xấu ấy!"

      Bạn , hai người là em từ lớn lên cùng nhau, quan hệ của cả hai cực kỳ tốt, bình thường nếu người có canh uống ….tuyệt đối để người còn lại bị đói. Vậy mà lần đầu tiên đánh người em của mình lại là, vì .

      Tô Nhiên nghĩ nghĩ lại, đột nhiên lực rất lớn đâm sầm vào khiến bay lên trời, toàn thân đau nhức làm kịp kêu lên, bên tai mơ hồ nghe được thanh lo lắng suốt ruột vang lên: " , cẩn thận ——"

      tiếng phanh xe hết sức chói tai vang lên hòa vào tiếng hét sợ hãi của những ngươi xung quanh, sau đó trước mặt tối sầm lại, hôn mê.

      "Bạn học, bạn học..."

      Tô Nhiên dùng sức mở to mắt, cố gắng tỉnh lại.

      Dựa vào nghị lực kiên cường, Tô Nhiên mở mắt, quan sát bốn phía, hình như là phòng làm việc, Tô Nhiên tựa ghế sa lon, đối diện là hai cái bàn làm việc kiểu cũ đặt sát vào nhau, trông rất giống văn phòng làm việc của giáo viên ở trường học.

      Tô Nhiên cảm thấy có chút hỗn loạn, tình huống tại là tình huống gì vậy, hình như là bị xe đụng mà, tại sao lại ở trong bệnh viện, mà lại ở đây, chẳng lẽ là được giáo viên cứu? ?

      vách tường trước mặt có chiếc gương màu lam rất lớn, Tô Nhiên muốn nhìn thử xem rốt cuộc lúc này mình thê thảm đến mức nào..

      Trong gương có bóng dáng của Tô Nhiên, chỉ có tóc ngắn khoảng 12 tuổi. Tóc được tết đuôi sam chia hai bên, mái tóc ở trán rối tung lên, ánh mắt sáng ngời, có mắt kiếng, nhưng vẫn nhìn thấy ràng.

      Tô Nhiên, ngón tay run run chỉ bản thân mình trong gương —— Hàaa...! mình trẻ lại rồi.

      khó có thể tin.

      Vì vậy từ từ chuyển động tay phải, trong gương bản thu của Tô nhiên cũng chầm chậm chuyển động tay phải. . . . . .

      Tô Nhiên hung hăng mình bấm cái, đau ——!

      Mình sống lại!

      sờ sờ mặt của mình, sờ sờ tay của mình, rốt cuộc xác định, mình là người sống sờ sờ, mà phải là giấc mơ.

      Xem ra, biết bản thân đụng phải “vận cứt chó” gì, Tô Nhiên ban đầu hơi hoảng sợ nhưng dần dần lại trở nên mừng như điên. Nếu có thể sống lại lần nữa, chín chắn hơn so với trước đây, như vậy thương và trân trọng người kiếp trước . Sau đó, giúp đỡ gia đình có cuộc sống tốt hơn, ít nhất muốn gia đình mình ấm no hơn kiếp trước trở thành gia đình khá.

      Trong lúc Tô Nhiên mơ giấc mộng tương lai đẹp , cửa mở ra, người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi đeo kính mặc áo choàng trắng vào.

      "Tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?"

      "Rất tốt ạ."

      Ông ấy kiểm tra mí mắt của Tô Nhiên rồi trách mắng với giọng điệu có chút hài lòng: "Xem ra còn gì đáng ngại nữa, bé cũng là, giảm cân cái gì chứ? Mấy ngày này ăn cơm đầy đủ có phải ? Hôm nay nhiệt độ lại cao, cảm nắng mới là lạ."

      Giảm cân, Tô Nhiên như bị sét đánh, ra khi mình còn bé, có suy nghĩ tiên tiến như vậy, bản thân được mấy cân thịt, vậy mà lại nghĩ đến chuyện giảm cân!

      "Được rồi, nhanh về phòng học , hôm nay hôm nay ngày đầu tiên học sinh mới học, em gây ra chuyện lớn như vậy." Thầy giáo kia có chút bực mình vẫy tay đuổi Tô Nhiên .

      Năm nhất trung học! (~ lớp 7 ở VN)

      từ ngữ đẹp, Tô Nhiên mỉm cười.

      quen nhau phải ở năm nhất trung học sao?
      cố gắng lục lọi phần trí nhớ còn sót lại, từ đến lớp (4) năm thứ nhất, rồi đưa mắt nhìn đến vị trí ngồi của , nhìn xung quanh, đột nhiên trông thấy cậu bé mặc áo sơ mi màu trắng, cậu bé u buồn nhưng luôn sạch .

      Là Cậu ta, chính là cậu bé từng mến.

      Trong lòng Tô Nhiên bình tĩnh như nước, lôi kéo quai đeo cặp của mình, khẽ mỉm cười, bản thân mình ngần này tuổi, nếu với cậu bé mà vẫn động tâm đúng là càng lớn càng trẻ lại.

      chậm rãi lướt qua, khi ngang qua mấy bạn học nam, cậu bé kia đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Tô Nhiên.

      Tô Nhiên nhìn vào ánh mắt trong sáng có chút u buồn của cậu bé kia chỉ khẽ mỉm cười rồi bước . Cả đời này, muốn dính dáng vào người nổi tiếng của trường học, càng muốn dính vào bạch mã hoàng tử ở trong lớp, chỉ muốn trông nom tốt chàng ngốc của mình mà thôi.

      Kiếp trước, khi còn học trung học, còn rất ngây thơ, biết khi còn học trung học mới là mới gian quý giá nhất, cho nên kiếp này, phải từ từ hưởng thụ lại cơ hội khó có thể có lại lần nữa.

      Từ từ nhìn càng ngày càng trở nên xuất sắc, trở nên giỏi nhất.

      Tô Nhiên chớp mắt mấy cái, ngồi ở trong phòng học của năm nhất trung học này, nhìn mọi thứ xung quanh mọi người dường như đều rất thân quen, làm lòng đột nhiên dâng trào cảm xúc, ngờ, buổi tối hôm tốt nghiệp đại học, ra ngoài chúc mừng cùng bạn bè khi trở về cẩn thận bị xe đụng phải, lại có thể đem quay ngược thời gian trở về 10 năm trước, hôm nay là ngày đầu tiên bước vào trường trung học, cũng chính là ngày 2, tháng 9, năm 2001.

      Nhìn các học sinh lần lượt vào phòng học, ánh mắt Tô Nhiên đưa mắt nhìn khắp phòng học bắt đầu tìm kiếm người.

      Ánh mắt tìm kiếm trong đám người rất lâu, rốt cuộc cùng nhìn thấy cậu bé gầy teo, vào trong tầm mắt .

      Da của cậu bé ngăm đen, gương mặt trung bình, trừ ánh mắt và lông mày đặc biệt xinh đẹp những thứ còn lại đều bình thường. Cậu bé kia mặc chiếc áo sơ mi trắng bị tẩy cho ố vàng và chiếc quần bò rộng thùng thình, đem toàn bộ thân hình của cậu ôm trọn nổi bật lên thân thể gầy teo.

      Khóe mắt Tô Nhiên có chút ươn ướt, cắn môi tự với lòng mình: "Ông trời cho cơ hội sống lại lần nữa, tuyệt đối lãng phí. Kiếp trước nuông chiều , , từng cho cuộc sống hạnh phúc, Tần trạch, kiếp trước những quan tâm chăm sóc và thương dành cho , chưa kịp trả lại, xảy ra tai nạn, cho nên kiếp này, đến lượt thương nhiều.
      ly sắc, 1900, Suuuly8 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      2, Tần trạch, bị rơi vào bẫy của em rồi . . .


      Sớm vào giờ tự học, Tô Nhiên nhìn cuốn sách tiếng trong tay, vỗ ngực liên tục.

      Kiếp trước, ngữ của rất kém, mỗi lần đều kéo kết quả thi của lùi về phía sau, sau khi lên đại học, tiếng cấp bốn lúc sắp tốt nghiệp ra trường mới qua được, đau lòng. , thề, lần này, bản thân phải rèn luyện từ lúc còn , cố gắng học giỏi Tiếng .

      đến ngữ tốt còn có người, đó chính là Tần Trạch.

      Tần Trạch là điển hình của nam sinh khoa học tự nhiên, toán lý hóa môn nào cũng xuất sắc, Ngữ văn miễn cưỡng vượt qua, chỉ có văn là thê thảm, nhớ trước kia, thường xuyên được "mời" vào văn phòng chăm sóc đặc biệt, tiếc là... dù hai người vẫn có cách nào tiến bộ


      quyết định bản thân phải tự giám sát quá trình học tập ngữ của , tốt nhất là mua máy mp3, sau này mỗi lúc nghỉ trưa có thể ngồi cùng luyện nghe ngữ, học tiếng là phải kết hợp vừa nghe vừa đọc.


      Hơn nữa, thân thể Tần Trạch rất gầy yếu. Từ năm học tiểu học, ba quanh năm ở ngoài, trong nhà chỉ còn và mẹ. Mà quan hệ giữa nhà và ông bà nội được tốt lắm. nhớ mãi đến những năm học phổ thông, tình hình mới được cải thiện. Lúc đó ba trở về, biết vợ và con trai mình sống được tốt giận đến tím mặt. Khi ông , ông dặn dò cẩn thận, nhờ ba mẹ mình chăm sóc vợ con hộ ông. Nhưng ngờ,cha mẹ ông dối mọi chuyện rằng vợ con ông ở nhà đều khỏe, mà tiền bạc hàng năm ông gửi về đều giấu hết, giấu thôi , cha của ông còn đem tiền đó cho người con khác của mình nữa, mẹ nó là phải người mà.


      Làm hại cậu bé Tần Trạch gầy như da bọc xương, còn mẹ của phải làm mỗi ngày ba công việc, mệt sống mệt chết, cũng được bao nhiêu tiền.


      Ba của Tần Trach trong cơn tức giận quyết định cắt đứt quan hệ với ông bà nội, sau đó cả nhà mới sống qua những ngày tháng yên lành.


      Mỗi khi nhớ đến chuyện này, Tô Nhiên đều đau lòng.


      quyết định, nhất định phải nuôi Tần Trạch ăn uống đầy đủ, nhất là lúc học trung học ở vào độ tuổi ăn tuổi lớn, thiếu ăn, nên thể nào cao lên được, điều này là điều Tần Trạch tiếc nuối nhất sau khi lớn lên, cao chưa đến 1m75 nữa.


      Được rồi, vậy bắt đầu bằng việc cho uống sữa tươi.


      Trong lúc, Tô Nhiên miên man suy nghĩ, buổi tự học nháy mắt trôi qua. Các học sinh bắt đầu tụm năm tụm ba trò chuyện, lúc này các cậu bé vẫn còn , chưa biết tình cảm là gì, nên nam nữ trò chuyện vẫn còn rất thoải mái. Nếu thêm năm nữa, đến lớp 8, lớp 9, khi đó các nữ sinh mới chuyển sang giai đoạn "rụt rè e thẹn" mà ít thân thiết với các bạn nam hơn.


      Tô Nhiên vốn là người trưởng thành nên dĩ nhiên chẳng còn cái cảm giác e thẹn đối với mấy cậu bé đó rồi, rất tự nhiên xoay người sang hỏi: "Tần Trạch, cậu giỏi môn tiếng ?"


      Tần Trạch ngẩng đầu, cũng có chút gì ngạc nhiên, chàng vừa gãi đầu, run rẩy cầm lấy cuốn sách tiếng : " phải chỉ mấy chữ abcd thôi sao, có gì tốt đâu mà đọc?"


      Tô Nhiên cũng cảm thấy thế, đúng là tiếng ở năm nhất trung học quá đơn giản.


      "Nếu thấy sách này đơn giản quá mình cho cậu mượn vài quyển khác, mình với cậu cùng xem." Tô Nhiên cười tủm tỉm , nhóc con, em cảm thấy đơn giản vậy chị đây cho chỉ dạy cho em biết!


      " được, mình còn rất nhiều việc khác phải làm, rảnh rỗi đọc những thứ vô vị đó." Tần Trạch ràng lộ vẻ vui.


      Tô Nhiên nhịn, nhóc con, cậu chả đáng chút nào! Tô Nhiên im lặng bắt đầu nhớ đến bánh bao kiếp trước gì nghe nấy.


      "Vậy sau này mỗi ngày mình tặng cậu hộp sữa tươi, đổi lại, cậu mỗi buổi trưa giúp mình học từ vựng." Tô Nhiên bắt đầu dụ dỗ.



      "Sữa tươi?" Tần Trạch có chút dao động, từ đến giờ cậu chưa bao giờ được uống sữa tươi, nếu sau này mỗi ngày đều có thể uống ...


      Tô Nhiên thấy Tần Trạch dao động, tiếp tục tấn công: "Cũng mất nhiều thời gian lắm, mỗi ngày 15 phút thôi, làm phiền cậu lắm đâu."


      "15 phút?" Tần Trạch suy nghĩ sơ qua, cậu cảm thấy mình nhận sữa tươi của Tô Nhiên có gì là đúng, vì cậu cảm thấy cậu đâu phải nhận , đấy là cậu cái giá tương ứng với sức lao động của cậu, vì thế cậu suy nghĩ lát rồi : "Cũng thể để cậu bị thiệt, đổi thành nửa giờ , thế nào?"


      "Được, quyết định vậy , ngày mai bắt đầu."


      Tô Nhiên thầm cười trong lòng, nhóc con, coi như cậu vẫn còn chút lương tâm, hộp sữa tươi cũng hơn 1 đồng, mai mốt hộp hộp, vậy là mỗi ngày hết ba đồng, bằng bữa sáng của rồi. Có điều, nhóc con, gừng càng già càng cay, tối mới vài câu mà cậu sập bẫy của tôi, sữa tươi nhé, tiếng , mũi tên trúng hai đích.


      Chớp mắt, trôi qua ngày, Tô Nhiên đối với chương trình học này vẫn nghiêm túc nghe, mặc dù nghe giảng cảm thấy nhàm chán, vì những nội dung kia quá đơn giản, thầm nghĩ, sau này phải mang thêm sách học, ngày trước muốn biết gì về các địa danh nổi tiếng thế giới, lần này nhất định phải hạ quyết tâm, đọc cho bằng hết.

      thu dọn sách vở rồi cùng bạn cùng bàn của mình Lý Yến, cùng nhau về nhà.


      Nhà Lý Yến ở cùng xóm với , bé này có dáng người khá cao, trông như quả mướp, tính tình có chút bốc đồng, hấp tấp, học rất được môn thể dục. Có điều, theo nhớ hình như khi thi lên phổ thông, cậu ấy đành phải vào trường phổ thông bình thường. Tô Nhiên nhìn gương mặt tươi cười của Lý Yên, thầm nghĩ, sau này có thể giúp đỡ ấy, dù sao bạn bè của cũng nhiều lắm. Mà bạn thân lại càng có được mấy người.


      Hai người cùng về đến ngã tư chia tay, lát sau Tô Nhiên về đến nhà của mình.


      "Cha mẹ, con mới về." Tô Nhiên dựng xe đạp xuống, mở cổng rồi chạy nhanh vào nhà, tim đập nhanh cách kỳ lạ, cuối cùng cũng được gặp cha mẹ rồi.


      "Về rồi à, Nhiên Nhiên." giọng ôn hòa ấm áp vang lên, người đàn ông cao mỉm cười về phía . Hốc mắt Tô Nhiên bỗng nhiên có chút ươn ướt, cha, trẻ, khôi ngô, gương mặt đen đen vẫn chưa mang nhiều dấu vết của thời gian, Tô Nhiên nắm chặt lấy quai cặp, run run : "cha."


      "Con bé này, sao vậy, về chuẩn bị ăn cơm , còn đứng ngây ngốc ở đây làm gì?" Giọng có chút tức giận của mẹ vang lên từ nhà bếp.


      Tô Tường nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, rồi chỉ vào Triệu Xuân, còn cố tình giả bộ ra vẻ sợ hãi làm Tô Nhiên bật cười. Sau đó cả hai cùng ngồi xuống bàn ăn.


      Mẹ thấy và cha cười hì hì vào, lập tức liếc mắt nhìn Tô Nhiên, rồi lẩm bẩm với giọng bực mình: "Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, mau đến ăn cơm. Nhiên Nhiên, con còn chưa cất cặp sách nữa? chút phép tắc cũng có, nhanh lên, cất cặp, rôi rửa tay còn ăn cơm nữa."


      Tô Nhiên nhìn thấy gương mặt trẻ trung của mẹ cùng với lời càu nhàu quen thuộc, bằng linh hồn với tuổi đời hơn 20, khi nghe thấy còn có cảm giác phiền chán và sợ hãi như lúc nữa, ngược lại còn cảm thấy mẹ hết sức dịu dàng và hiền lành. Trong lòng Tô Nhiên bỗng xúc động, chạy đến ôm lấy Triệu Xuân đứng ở tủ bát đũa.


      "Mẹ, mẹ là tốt nhất." Chỉ câu đơn giản mang theo tình cảm ấm áp dịu dàng khiến cả người Triệu Xuân cứng đờ, hốc mắt đỏ hoe nhưng bà vẫn đẩy Tô Nhiên ra, với vẻ giận dữ: "Đứa bé này, hôm nay bị đụng trúng đâu thế, nhanh cất cặp vở , thức ăn sắp nguội hết rồi."


      Tô Nhiên cười hì hì, hề để ý khi nghe thấy Triệu Xuân mắng mình, vì ràng cảm nhận được mẹ đối với rất ấm áp và lời rất xúc đông, ra mẹ hề nghiêm khắc như vẻ bề ngoài, mẹ rất mong thân thiết với bà nhiều hơn nữa.


      Tô Nhiên trong lòng ấm áp, ngoan ngoãn chạy ra nhà ngoài cất cặp sách, sau đó rửa tay , cả gia đình, ngồi dưới ngọn đèn mờ nhạt vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối.


      Mà Tô Nhiên nhìn mẹ lúc nào cũng cẩn thận chu đáo, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, trước đây, hơi sợ mẹ mình, vì mẹ lúc nào cũng mắng , cái này tốt, cái kia được, đôi khi còn đánh nữa. Nhưng sau này trưởng thành rồi mới biết khi đó vì mẹ quá thương , mẹ sợ học thói hư tật xấu, biết nhìn xa trông rộng, mãi đến khi vào được đại học mẹ mới có thể thở dài nhõm, từ đó về sau mẹ cũng dịu dàng với hơn trước rất nhiều, nhưng mà, do lúc còn bé mẹ quá nghiêm khắc với nên mối quan hệ giữa hai người rất khó thân thiết được.


      Mẹ, trước kia con đối xử với mẹ rất xa lạ, từ nay về sau, con nhất định cố gắng học tập tốt để mẹ tự hào về con.

      Đêm xuống, Tô Tường và Triệu Xuân nằm giường cùng nhìn nhau cười, con của hai người hiểu chuyện, bắt đầu biết quan tâm người khác.


      phòng khác, Tô Nhiên nằm giường suy nghĩ, muốn giúp kinh tế gia đình mình khá hơn nhưng giờ còn quá , bản thân thể tự gầy dựng nghiệp, vậy bắt tay vào công việc của ba , nêu ra ý kiến cho ông.


      nhớ năm học năm thứ nhất trung học, cha hỏi thăm nhiều người nghe được tin bánh ngọt kiểu tây bán rất được, liền đầu tư vạn mua lò nướng, sách hướng dẫn, rồi tự học sau đó đẩy xe ba bánh bán ở khắp các thôn, tiếc là tay nghề làm bánh của ba được giỏi lắm nên cuối cùng đành ngừng bán.


      Cứ như vậy cho đến năm sau, Vương Kiến Thành, chồng của em họ ông mở nhà máy dệt ở thành phố D chỉ qua năm buôn bán lời hơn mười vạn, cứ nghĩ đây là năm làm lớn nên tìm đến cha , cha cảm thấy chuyện này cũng có lợi liền vay mượn khắp nơi đầu tư vào 6 vạn, thế nhưng năm đó, ngành dệt ở thành phố D bỗng sa sút, cuối cùng đến tiền vốn ba còn lấy lại được, lỗ đến 3, 4 vạn.


      Tô Nhiên suy nghĩ kỹ, năm nay mới là thời cơ tốt nhất đầu tư vào ngàng dệt, nếu để sang năm còn kịp nữa. phải nhắc nhở ba trước tiên phải giao thiệp với Vương Kiến Thành , sau đó mới cho ông ấy biết triển vọng của ngành dệt trong tương lai.


      Trong lòng Tô Nhiên tìm được biện pháp nên tinh thần cũng thả lỏng hơn, giây lát sau chìm vào giấc mộng.
      ly sắc, Suuuly, Hale2059 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Ác Quỷ, Người Nổi Tiếng


      Ngày hè nắng chói chang, trong phòng học, thầy chủ nhiệm Kim Hữu Nhân to béo tới lui trước bảng đen, bên dưới là đám học sinh choai choai buồn ngủ, cầm quyển sách Ngữ văn luyện tập như gà mổ thóc. Riêng Tô Nhiên chăm chú xem từng trang từng trang trong quyển "Đại Từ Điển Hán Ngữ Đại".


      "Bài học hôm nay tạm dừng ở đây." Kim Hữu Nhân cười tủm tỉm nhìn lớp học sắp hết giờ, sau đó tiếp, "Lần trước bài tập làm văn về miêu tả con người, các em làm đến đâu rồi? Có bạn nào xung phong đọc bài của mình cho cả lớp cùng nghe ?"


      Các bạn vốn trong trạng thái mơ màng tức tỉnh táo, đồng thời cúi đầu nhìn chằm chằm quyển sách trong tay.


      Tô Nhiên cũng muốn bị làm người khai đao nên cũng cúi đầu, im lặng theo dõi tình hình.


      Kim Hữu Nhân cũng bận tâm lắm, trực tiếp chỉ đích danh: "Từ Hải Dương, em đọc ."


      Cả lớp bắt đầu xôn xao bàn tán.


      "Oa, là Từ Hải Dương, cậu ấy giỏi lắm nha, nghe lúc học Tiểu Học, cậu ấy luôn là người đứng đầu cả khối, mà còn từng đứng thứ nhất trong toàn huyện về cuộc thi Olympic của bậc Tiểu Học nữa."


      "Đúng rồi, mình còn nghe nhà cậu rất giàu, ba cậu ấy còn lái Audi nữa."


      " sao sao, vậy cậu ấy giống mẫu bạch mã hoàng tử trong mộng của mình quá."


      " cho các cậu tin này nữa nè, mình nghe Hội Học Sinh định tuyển cậu ấy, rồi bồi dưỡng, chừng sau này cậu ấy trở thành Hội Trưởng Hội Học Sinh đó."


      "Giỏi quá, cậu ấy chẳng những đẹp trai mà học giỏi nữa, hơn nữa các cậu có để ý ánh mắt của cậu ấy , giống như bị màu xanh của nước biển vây quanh, làm mình cứ có cảm giác như nhìn vào đại dương mênh mông."


      "Ừ ừ, đúng đúng, chính là cảm giác đó."


      Lý Yến kéo kéo tay áo Tô Nhiên, ánh mắt sáng rực ghé vào tai Tô Nhiên : "Oa, cậu ấy giỏi vậy à! Hắc hắc, chúng ta rất may mắn khi được ngồi phía sau người nổi tiếng như cậu ấy."


      Tô Nhiên biết sao, các bạn à, các bạn còn non quá, tên nhóc kia có chỗ đẹp đẹp trai chứ? Ngoài thành tích học tập lúc này khá cao, cái khí chất u buồn kia mà thôi. Sau này đợi đến cậu ta thi rớt đại học, hoàng tử trong mộng của các nhóc, gượng dậy nổi, biến thành người tự tin, thành đứa con trai lôi thôi lếch thếch đáng khinh."


      "Hừ, có gì hay đâu." Tần Trạch ngồi sau Tô Nhiên khẽ lẩm bẩm.


      Tô Nhiên quay đầu lại nhìn liền thấy Tần Trạch trừng mắt nhìn Từ Hải Dương, trong lòng tràn đầy oán giận, thầm cười, cậu bé này khó chịu cũng đáng .


      " vui?"


      "Dĩ nhiên, bổn đại gia trước giờ ghét nhất là cái loại mọt sách suốt ngày ôm cái mặt như trái khổ qua kia." Tần Trạch lập tức đáp, gương mặt mặt đen đen như viết tám chữ "Thằng nhóc kia rất chướng mắt".


      Tô Nhiên nghe xong lại càng buồn cười, haha, nhóc con ngốc nghếch của đúng là có mối hận trời sinh với vương tử mà từng thầm mến, cười híp mắt, trong lòng tính toán : "Tớ thấy cậu ganh tị với người ta có, ăn được nho nho còn xanh."


      Tần Trạch đầu “Vèo” chút quay sang ánh mắt trừng lớn hơn nữa nhìn , sau đó nghiến răng nghiến lợi : "Tớ mà thèm ganh tị với nó? Bổn đại gia đây mà chịu thua trái khổ qua mặt trắng kia sao?"


      Trái khổ qua mặt trắng? Tô Nhiên nín cười muốn đau bụng, Tần Trạch à, cũng sáng tạo quá đấy.

      "Tớ tin, trừ khi lần thi giữa kỳ này cậu làm tốt hơn cậu ta cơ." Tô Nhiên giả bộ làm vẻ tin .


      Tần Trạch lấy tay nắm chặt thành bàn học, cậu vẫn trừng mắt nhìn Tô Nhiên nhưng thêm gì nữa.


      Tô Nhiên nhìn vào đôi mắt đen láy của Tần Trạch bỗng nhiên có thể mơ hồ thấy được đôi mày kiếm tuấn của cậu ấy sau này, trong lòng càng thêm nhộn nhạo, nhưng giờ từ từ nuôi cá, chưa đến thời điểm thả câu.


      lúc sau, rốt cuộc lý trí của Tần Trạch chiến thắng tình cảm, cậu bứt bứt tóc, hừ tiếng: "Tớ có hứng thú. Cùng cậu ta thi đấu làm tổn hại đến thân phận của bổn đại gia."


      Tô Nhiên vẻ mặt sụp đổ, đứa bé này là khó trị, rất nhớ bánh bao của trước kia “ bảo tây dám hướng đông” Hu hu ~ ~


      "Được rồi, được rồi. Cả lớp trật chút, bạn Từ Hải Dương muốn đọc, mọi người lắng nghe xem và đoán thử xem người mà em ấy miêu tả là bạn học nào nhé."Kim Hữu Nhân vỗ vỗ xuống bàn, lúc này bầu khí ồn ào trong lớp mới dần yên tĩnh.


      Từ Hải Dương đứng ở bên cạnh, vừa vặn che ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, che người đạt được mục đích là Tô Nhiên buồn bã ỉu xìu nằm sấp bàn, để lại cái bóng đen cao ngất ngưỡng.


      Từ Hải Dương bắt đầu đọc bài của mình, cậu bé trong thời kỳ vỡ giọng nên giọng có chút ồm ồm, nhưng vẫn nhàng vang vọng trong phòng học.


      các bé hoa si, chớp mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé lúc nào cũng mặc sơ mi trắng tinh tươm, mái tóc đen nhánh che gần nửa gương mặt lúc nào cũng lộ vẻ u buồn, nhưng lại càng tăng thêm khí chất vốn có ấy của cậu ta.


      "Cậu ấy có mái tóc xoăn xoăn tự nhiên, thường tết thành hai bím tóc thả ở sau gáy. Phần mái lúc nào cũng được thả lòa
      xòa, bay khi cậu ấy bước đường, nhưng nếu là dưới ánh nắng mặt trời, trông nó y hệt như bộ lông xù xù của các chú cún cưng, tràn đầy sức sống.”

      Cún lông xù? Cả lớp vừa nghe cậu ta ví von như thế bật cười ha hả, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng kềm được mà nhếch môi cười.

      Tô Nhiên úp mặt xuống bàn, hai bàn tay che đầu, mặt đỏ bừng lên, trong lòng ngừng tự mắng chửi bản thân mình, làm sao quên mất trước đây cũng bởi vì chàng nổi tiếng này viết bài văn về nên mới bắt đầu thầm mến cậu ta.

      Trước đây, nhất định ngượng ngùng, xấu hổ, tim đập loạn.

      Còn giờ, chỉ muốn tìm miếng đậu hủ đập đầu chết quách cho xong.

      So với cún lông vàng, trước đây còn cảm thấy ngọt ngào nữa chứ, mẹ tôi ơi!

      “Bạn ấy rất ít khi chuyện, bình thường chỉ thích đọc sách, mấy hôm trước vừa đọc xong quyển “Wuthering Heights” (Đồi gió hú), “Anna Karenina”, mấy ngày nay là quyển “Đại Từ Điển Hán Ngữ Đại”, tôi thực khâm phục với sở thích đọc các tác phẩm văn học nổi tiếng trong và ngoài nước của bạn ấy. Có đôi khi tớ suy nghĩ, nếu ngày nào đó bạn ấy đọc quyển “Đại Cương Văn Học Cổ Trung Quốc”, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.”

      Cả lớp lại cười ồ lên, gương mặt Tô Nhiên đỏ nay càng đỏ hơn.

      Đồ xấu xa, dám đem ra làm trò cười.

      Lý Yến ngồi cạnh Tô Nhiên cười đến nghiêng trước ngã sau, chẳng những thế mà còn vừa cười vừa lắc lắc cánh tay Tô Nhiên.

      “Haha, ta miêu tả cậu giống y như đúc.”

      “Bạn ấy dường như thích trò chuyện cho lắm, bình thường học cũng ít phát biểu, đôi khi tôi vô tình nhìn về phía bạn ấy, lòng lại thầm giật mình, ngờ bạn ấy lại có thể ngẩn người nhìn về cửa sổ lúc lâu, tôi thể hiểu được bên ngoài cửa sổ ấy có gì hấp dẫn đến thế, ánh mắt cậu ấy có thể chăm chú như vậy, tớ nghi ngờ cậu ấy có thể tưởng tượng khung cửa sổ có cánh hoa.”

      Cả lớp cười lớn lên, phá lên cười, cười muốn ngã lăn ra đất.

      Tô Nhiên nghiến răng nhìn bóng lưng màu trắng kia, đột nhiên trong lòng chợt cảm thấy chàng kia đúng là ác quỷ, con sói đội lốt cừu.

      “Cám ơn mọi người lắng nghe, bài văn hết.”

      Cả lớp tức vỗ tay rầm rầm.

      Kim Hữu Nhân cố nhịn cười : “Bài văn của Từ Hải Dương khá hài hước, nhưng cũng miêu tả vô cùng chính xác, các em có đoán được người bạn học kia là ai chưa?”

      Cả lớp đồng thanh đáp: “Tô Nhiên!”

      Tô Nhiên gượng cười nhìn thầy chủ nhiệm và các bạn cùng lớp.

      “Reng… reng… reng ˜” Tiếng chuông báo hiệu tiết học hết.

      “Buổi học hôm nay đến đây thôi, tan học, cán môn ngữ văn nhớ thu lại bài tập về nhà của các bạn, còn nữa, chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi giữa học kỳ, các em nhớ chuẩn bị bài vở cho tốt, đây là kỳ thi đầu tiên của các em ở bậc Trung Học Cơ Sở đấy.”

      “Dạ.” Cả lớp lại đồng thanh đáp.

      Vừa hết giờ học, các bạn nữ trong lớp lập tức ùa đến vây quanh Tô Nhiên líu ríu hỏi đủ thứ chuyện.

      “Tô Nhiên, cậu thân với Từ Hải Dương lắm hả?”

      “Tô Nhiên, tóc của cậu là xoăn tự nhiên sao, làm cho nó thẳng được à?”

      “Tô Nhiên, cậu đọc quyển “Đại Từ Điển Hán Ngữ Đại” á? Cậu đọc xong quyển này định đọc tiếp quyển gì?”

      “Tô Nhiên, Từ Hải Dương để ý cậu kỹ quá nha? Các cậu còn ngồi gần như thế, bình thường có thường xuyên chuyện ?”

      “Tô Nhiên…”

      Suốt giờ nghỉ giữa tiết, Tô Nhiên bị cả đám bạn vây quanh ngừng hỏi cái này cái kia, khiến đau cả đầu, rốt cuộc lúc sau tiếng chuông vào học lại vang lên giải vây cho Tô Nhiên, lần đầu tiên trong đời cảm thấy được ngồi học lại thoải mái đến thế.

      Khóe miệng run rẩy, lại ngộ ra chân lý sâu sắc: Sức ảnh hưởng của các nhân vật nổi tiếng lớn, muốn có cuộc sống yên ổn và tốt đẹp tốt nhất nên tránh xa đại thần, chỉ lo cho bản thân mình thôi, vậy là được rồi. Nhớ kỹ! nhớ kỹ!

      Tần Trạch ngồi sau Tô Nhiên, khi nghe thấy hai cái tên Tô Nhiên và Từ Hải Dương cứ liên tiếp bị ghép lại với nhau, cúi đầu nắm chặt nắm tay.

      Sau đó, cậu từ từ kéo góc áo của Tô Nhiên.

      Kéo, kéo rồi lại kéo.

      Tô Nhiên giật mình quay đầu sang hỏi: “Gì vậy?”

      Im lặng.

      Tô Nhiên lại hỏi: “Gì vậy?”

      Vẫn im lặng.

      Tô Nhiên bực mình : “Nếu mình quay lên đây.”

      Kéo mạnh cái nữa.

      Tần Trạch đột nhiên ngẩng mặt lên, gương mặt đỏ bừng : “Mình đồng ý.”

      “Hả?” Tô Nhiên nhất thời ngẩn người, đồng ý gì thế?

      Tần Trạch quay mặt sang bên : “Thi giữa kỳ, mình nhất định vượt qua cái thằng khổ qua mặt trắng kia. Chắc chắn!”

      Tô Nhiên chợt hiểu, hóa ra cậu nhóc bị bài văn “xuất sắc” của Từ Hải Thiên kích thích, Tần Trạch à Tần Trạch, cậu quả nhiên vẫn còn là đứa bé!

      Haha, mặc kệ, miễn sao cậu ta làm theo ý là được.

      “Được, cậu thắng mình mời cậu bữa cơm.”

      “Vậy cậu lo mà chuẩn bị tiền .”
      Last edited by a moderator: 24/12/14
      ly sắc, 1900, Suuuly11 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Ngày Bé, Buôn Bán Lời Ít



      Từ hôm khai giảng đến nay được tháng, cuộc sống của Tô Nhiên mỗi ngày đều rất có quy luật.

      Sáng, mua hai hộp sữa tươi với giá ba đồng tiền. Trưa, và Tần Trạch cùng học tiếng , ban đầu Tần Trạch vốn bị kéo theo nhưng sau " kiện viết văn" kia giờ cũng bắt đầu cố gắng.

      Tối về, tiếp tục viết khoảng mười chương truyện, mỗi chương chừng mấy ngàn chữ, nội dung chủ yếu xoay quanh các chuyện tình lãng mạn chốn sân trường, với những kinh nghiệm ngày trước, muốn viết mười câu chuyện cũng phải quá khó khăn. Những bản thảo ấy chia ra gửi về các tạp chí "Thiếu Nữ Xinh Đẹp Online", "Thiếu Nữ Hoa Cỏ Bốn Mùa", "Thiếu Nữ Thiên Sứ", "Thiếu Nữ Mộng Mơ". Lần đầu chỉ gửi ỗi nhà xuất bản chừng 4-5 chương, chủ yếu để kiếm thêm tiền tiêu vặt.

      Ở thời điểm này chỉ có thể kiếm tiền bằng cách ấy, ai bảo nhà vẫn chưa có nhiều thay đổi. Mặc dù dưới thúc đẩy ngừng của , ba dần có hứng thú với ngành dệt, sau hai tháng cân nhắc ông quyết định hợp tác với Vương Kiến Thành vào nội thành phát triển nhưng vì đây chỉ mới là giai đoạn đầu, tiền bạc nhà chẳng những có thêm ngược lại vì đầu tư mà vơi sáu bảy phần.

      Với tình hình giờ, mỗi tháng bố mẹ giảm 100 đồng tiền tiêu vặt của là tốt lắm rồi.

      Có điều, mỗi ngày đều phải mua sữa tươi, tính ra còn dư được bao nhiêu.

      Mấy ngày nay Tô Nhiên lúc nào cũng ngóng chờ thư hồi từ nhà xuất bản, gửi bản thảo gần tháng rồi, lẽ ra lúc này phải nhận được tin báo rồi chứ.

      Hôm nay, Tô Nhiên học về vẫn theo thói quen kiểm tra hộp thư trước cửa nhà, bỗng nhiên, hai mắt mở to, cả người ngẩn ra nhìn chằm chằm vào hộp thư, hóa ra hộp thư vốn trống rỗng nay lại có tận bốn lá thư ở bên trong.

      cố gắng kìm chế xúc động, vội vàng lấy bốn lá thứ ra xem.

      mỗi phong thư lần lượt viết được gửi từ nhà xuất bản của các tạp chí Thiếu Nữ Xinh Đẹp Online", "Thiếu Nữ Hoa Cỏ Bốn Mùa", "Thiếu Nữ Thiên Sứ", "Thiếu Nữ Mộng Mơ".

      Trong lòng Tô Nhiên cảm thấy vừa kinh ngạc vừa xúc động, mặc dù sớm biết các tác phẩm của mình ít nhiều được chọn nhưng tuyệt đối dám tưởng cả bốn tạp chí đều gửi thư trả lời cho . lấy thư xong lập tức "nhanh như chớp" chạy về phòng, sau đó mở từng lá thư ra xem, sau đó mỉm cười vô cùng hài lòng.

      vốn gửi hơn mười truyện ngắn, mà mỗi tạp chí lần lượt chọn ra hai truyện.

      Trong bốn lá thư ấy, tạp chí nào cũng rất hài lòng với tác phẩm của , họ cũng hi vọng tiếp tục gửi bản thảo đến, trong phong thư, ngoài lá thư của ban biên tập còn kèm theo ấn phẩm có đăng tác phẩm của và tiền nhuận bút. Vì các truyện mà ba tạp chí Thiếu Nữ Xinh Đẹp Online", "Thiếu Nữ Thiên Sứ", "Thiếu Nữ Mộng Mơ" chọn đều có khoảng 5000 chữ nên tiền nhuận bút mỗi chương là 150 tệ, riêng truyện mà tạp chí "Thiếu Nữ Hoa Cỏ Bốn Mùa" chọn lại có đến 8000 chữ nên tiền nhuận bút nhận được nhiều hơn chút, 250 tệ mỗi chương.

      Tính tính lại, tổng cộng Tô Nhiên được 1400 tệ, Tô Nhiên có được số tiền này lập tức từ kẻ nghèo rớt mồng tơi trở thành phú hộ, số kế hoạch của cũng có thể thực rồi.

      Trước đây, rất muốn được học nhạc cụ nào đó, có điều khi đó phí học rất đắt, mỗi tuần học buổi, mà khóa chỉ mười lăm buổi thôi nhưng học phí gần ngàn tệ, hơn nữa nhạc cụ cũng rất đắt.

      Tô Nhiên rất thích đàn violin, lần đầu tiên thử áp mặt vào thân đàn cảm thấy rất tuyệt, hơn nữa mỗi khi dây đàn rung lên, trái tim như muốn hòa chung nhịp điệu với nó. Tiếng đàn violin vô cùng du dương và uyển chuyển, mỗi lần nghe thấy nó đều có cảm giác như mình đứng trước cánh đồng bạt ngàn, tiếng gió nhàng thổi vào tai, rất là thoải mái.

      Ngày mai là thứ Bảy rồi, phải nhanh đăng ký mới được, nhưng trước đó, phải được đồng ý của hai vị phụ huynh .

      "Mẹ ơi, con muốn đăng ký học violin" Buổi tối khi ăn cơm, Tô Nhiên .

      "Học cái đấy làm gì! Mới học đến cấp hai lo mà học bài vở cho tốt , đàn violin phải là thứ để những người nghèo chúng ta học." Mẹ trừng mắt nhìn rồi tức giận .

      "Mẹ, mẹ nghe con ..."

      " cái gì, mẹ được là được." Mẹ lập tức ngắt lời.

      "Bà từ từ để con hết

      chứ." Ba hiếm khi nghiêm khắc nhưng hôm nay lại trừng mắt nhìn Triệu Xuân khẽ , mấy tháng nay, Tô Nhiên rất thường trò chuyện với Tô Tường, mà càng trò chuyện, Tô Tường càng phát kiến thức của con mình có lúc còn rộng lớn hơn mình nữa. Con bé bảo ngành dệt rất có tương lai, lúc đó ông vẫn chưa tin nhưng hai tháng nay ông ngừng tìm hiểu, ông giật mình phát những lời con mình đều đúng, sau lần này, vô tình ông lại coi trọng ý kiến của con mình hơn.


      "Ba, mẹ Con biết học tập rất quan trọng, nhưng giờ là thế kỷ 21 rồi, đợi đến khi con tốt nghiệp cũng phải 10 năm nữa, 10 năm sau xã hội phát triển rất nhanh, áp lực và cạnh tranh cũng lớn, đến lúc đó, ở đâu cũng có sinh viên, tình giá trị của sinh viên còn cao nữa, cho nên nếu con muốn có cơ hội chỉ với tấm bằng đại học tốt mà phải hiểu biết nhiều hơn người ta nữa. Vì thế con mới quyết định học violin, sau này nó là ưu thế của con." Tô Nhiên trước đây từng nếm ít gian khổ khi tìm việc, dĩ nhiên biết khắc nghiệt của nó rồi, những lý do đường đường chính chính như thế này cần nghĩ cũng có thể ra được tràng.


      Triệu Xuân nghe xong gì, còn Tô Tường lại càng vui vẻ hơn, ông cảm thấy Tô Nhiên rất đúng, người ta có mình cũng có làm gì, cái người ta có mình lại có mới quan trọng. Vì thế ông lập tức đồng ý với Tô Nhiên.


      "Tôi thấy Nhiên Nhiên rất đúng, tôi đồng ý, chuyện này cứ quyết định vậy ."


      Triệu Xuân thấy Tô Tường đồng ý cũng thêm gì nữa.


      "Có điều, tiền học, phải từ từ mới được." Tô Tường hơi lúng túng .


      Tô Nhiên thấy thời cơ đến lập tức lấy ra mấy phong thư của mấy tạp chí: "Ba mẹ, con biết tình hình nay của nhà chúng ta nên sau khi khai giảng con có viết mấy chương truyện gửi ấy tạp chí, họ chọn và xuất bản rồi, đây là 1400 tệ tiền nhuận bút, con nghĩ bấy nhiêu cũng đủ để đóng học phí khóa rồi."


      Triệu Xuân và Tô Tường đều giật mình, hai người cẩn thận đọc đọc lại mấy phong thư, rốt cuộc xác nhận mọi chuyện đều là .


      "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên của chúng ta trưởng thành, biết suy nghĩ rồi, còn biết chia sẻ gánh nặng với ba mẹ nữa." Triệu Xuân hoàn toàn còn vẻ nghiêm khắc bình thường nữa, bà nhìn Tô Nhiên với vẻ mặt hết sức xúc động.


      Tô Nhiên tươi cười : "Giỏi, con của ba giỏi lắm."


      "Ba mẹ, sau này con tiếp tục cố gắng." Tô Nhiên thấy ba mẹ của mình hai cũng vui mừng và cảm động, trong lòng bỗng cảm thấy có chút đau xót nhưng vô cùng hạnh phúc.


      "Ngoan, ngoan, ăn cơm."


      Triệu Xuân và Tô Tường cùng gắp thức ăn vào chén của Tô Nhiên.


      Vì vậy, dưới ánh mắt hiền từ của ba mẹ, Tô Nhiên tiếp tục ăn cơm tối, chuyện học đàn cứ thế xem như quyết định.


      Về đến phòng, Tô Nhiên thấy sách giáo khoa của mình bị nhăn ở góc sách liền lấy mảnh giấy trắng ra bao lại, sau đó lại cảm thấy quyển sách trắng toát như vậy, trông được hay lắm, lại lấy bút lông, chấm mực, đề tên sách.


      Cứ thế liên tục bốn quyển sách Ngữ Văn, Toán, Ngữ, Khoa Học đều được bao lại.


      mỉm cười hài lòng nhìn chữ viết của mình bìa sách, luyện chữ đến ngần ấy năm rồi mà chữ viết còn đẹp mới là lạ.


      Sửa soạn xong mọi thứ, Tô Nhiên lại sức nhớ mình còn chưa gọi điện cho Tần Trạch. định hẹn tên nhóc kia ngày mai cùng đến nội thành chuyến.


      Sau khi ghi danh học nhạc, thường đến tuần thứ hai mới bắt đầu học, cho nên muốn tranh thủ thời gian này cùng Tần Trạch đến thư viện đọc sách.


      nhấc điện thoại lên liền bấm ngay dãy số nhớ trong đầu.


      Im lặng chờ đợi.


      giọng trong trẻo vang lên: "Alo"


      "Là mình, Tô Nhiên đây!" hiểu sao đột nhiên Tô Nhiên cảm thấy có chút hồi hộp.


      "À, có gì ?" Giọng ở bên kia vẫn đều đều chút ngạc nhiên hay vui mừng.


      Trong lòng Tô Nhiên bỗng cảm thấy hơi bực bội, dù sao đây là con gọi điện tìm mà, vậy mà vẫn bình tĩnh cho đươc, đúng là đồ con nít mà.


      "Mai rảnh , vào nội thành với mình ?"


      "Có, vào đấy làm gì?" Giọng có chút tò mò.


      "Mình muốn vào nội thành mua chút đồ, hai tháng nay coi như bọn mình cũng có chút thân thiết, nên mình muốn rủ cậu chung."


      "Ừ, cũng được, 8:00 sáng mai ở nhà ga trung tâm." Người kia thoải mái đồng ý.


      "Ừ. Vậy gặp nhau ở đó." Tô Nhiên gác điện thoại rồi ngã lăn xuống giường, đồ ngốc à, có biết lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta là khi nào ?


      Là mùa hè, sau khi thi xong đại học.


      Lần đầu tiên cùng nhau cong viên thiếu nhi, lần đầu tiên xem phim, cũng là lần đầu tiên nắm tay.


      Đó là lần đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò.


      Cũng là lần em lời chia tay.


      ngốc của em à, sau này, em mãi mãi nắm chặt tay , bao giờ... buông tay nữa.
      Last edited by a moderator: 27/12/14
      ly sắc, 1900, Suuuly11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :