1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thu Thiên, mau đến đây - Tả Tiểu Hồ Ly (Võng Du) (c40) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Nhìn dâu mới.

      Tại sao lại có lối suy nghĩ bất ngờ đến mức khiến cảm thấy thể tưởng tượng nổi?

      Thu Thiên giận dữ thầm nghĩ: được rồi, thừa nhận, tại thể làm gì với ta, nhưng chỉ là tạm thời. . . Tạm thời. . .

      So với nội tâm rối rắm của , Tây Hồ ở bên cạnh cực kỳ thảnh thơi, kiềm chế được, từ từ chạy nhanh hơn, lại bay lên.

      Chạy ra khỏi bình nguyên, xuyên qua sơn cốc thanh u, vào sâu trong rừng trúc, cây cối rậm rạp….

      Thu Thiên lúc đầu phát ra có điều gì ổn, nhưng càng nghĩ càng thấy lạ, về hướng này, hình như là…. Đường trở về thành?!

      Nhớ nên người nào đó muốn cho mọi người nhìn, trong lòng nhịn được run lên.

      Thu Thiên quyết định hỏi chút: " định đâu?"

      Tây Hồ: "Trở về thành."

      Quả nhiên! Đúng như dự cảm của .

      Thu Thiên: " động kinh à?"

      Tây Hồ: " dâu, tại sao em có thể vi phu như vậy?"

      Thu Thiên liếc xéo cái: "Những người lúc nãy đuổi kịp chúng ta, chừng bây giờ đứng chờ trong thành đấy.” Bọn họ phải là tự chui đầu vào lưới sao.

      Vừa nghĩ đến bọn họ lập tức bị những người chơi khác vây quanh, cảm thấy nhức đầu.

      Tây Hồ lại giống như nhìn thấu được suy nghĩ của , cười lên ha hả.

      "Yên tâm, bọn họ dám làm gì đâu."

      Người này! đúng là cuồng vọng.

      Nháy mắt đến trong thành, kỳ quái, Tây Hồ lại mang chạy theo hướng miếu nhân duyên.

      phải định chạy đến cầu vô duyên. . . Ly hôn chứ?

      Sau khi nghĩ như vậy, lại lập tức bác bỏ.

      Mặc dù tâm lý người đàn ông này khiến người ta cảm thấy mờ mịt ( ); nhưng mà nhờ vào hơn tháng này ta và thường xuyên "Vô tình gặp được", tin tưởng, hề hiền lành như vậy.

      Hơn nữa này mỗi lần vô tình gặp được, vui vẻ chút nào.

      Nhắc tới cũng kỳ lạ đoạn đường này có nhiều người chơi, có thể bọn họ bay nhanh, cũng có khả những người khác chưa kịp chú ý bọn họ, nhưng như thế nào nữa, cũng thần tốc đến mức bọn họ thấy tên nick của bọn họ?

      suy nghĩ, ngựa bạch dừng trước miếu nhân duyên.

      Tây Hồ cười tủm tỉm nhảy xuống ngựa, hướng về làm điệu bộ xin mời: " dâu, mời."

      Thu Thiên nhảy xuống ngựa, nhúc nhích nhìn .

      Dường như : tôi muốn xem chút, lại muốn giở trò gì.

      Có lẽ là do từ trường của quá mạnh mẽ, Tây Hồ lại rất ôn hòa : " thôi, vào trong miếu."

      Vừa vào trong miếu, Thu Thiên trong chốc lát sửng sốt!

      Trong miếu nhân duyên có người! Hơn nữa phải !

      hai ba. . . . . . Hai mươi mốt, hai mươi hai, thậm chí có hơn hai mươi người đứng trong miếu nhân duyên!

      trách được đoạn đường vừa rồi có ai, ra mọi người đều chờ bọn ở đây.

      Thu Thiên cùng Tây Hồ cất bước vào trong miếu.

      Điều muốn nhất bây giờ là: xoay người bỏ chạy, sau đó chờ Tây Hồ cho gọi ra ngựa bạch ra, chờ gửi cầu cùng cưỡi, cần mất vài giây.

      Vì vậy, thiếu nữ áo tím từ từ lui về phía sau. Cảm giác đột nhiên cách nào lui được nữa, vừa quay đầu lại, phát Tây Hồ đứng ở phía sau .

      xong rồi! và Tây Hồ chuẩn bị bị người ta bắt nạt rồi !

      Thu Thiên vắt hết óc suy nghĩ cách chạy trốn, nhưng lại nhìn thấy Tây Hồ vòng qua , về phía những người đó.

      Phía bên kia đột nhiên có mấy người bước ra, Thu Thiên nhìn sang, hai người chơi cấp cao, người cầm kiếm, người khác lại giống với chức nghiệp giống Tây Hồ: ngọc phiến thư sinh.

      Bốn người này? với Tây Hồ. . .

      Ngọc phiến thư sinh đứng ra đó lại đột nhiên đổi phương hướng, về phía Thu Thiên.

      Thiếu nữ áo tím tay cầm lấy chiếc kiếm bên hông mình, phòng bị nhìn chuyển động của thư sinh trước mắt, chuẩn bị ứng phó với hành động tiếp theo của ta.

      Thư sinh đó rất nhiệt tình giơ cây quạt cầm bên tay phải lên: “HI! Chị dâu…..” Những chữ sau đó, bị nuốt lại vì Thu Thiên rút kiếm ra chỉ về phía cậu ta.

      Hai giây sau, ngọc phiến thư sinh gửi ra vô số icon biểu cảm khóc.

      Tiêu sái: "cry~~~~ chị dâu vì sao lại cầm kiếm chỉ người nhà?"

      Thu Thiên sửng sốt.

      Người cầm kiếm bên kia cũng bước đến, hướng Tiêu sái giơ ngón giữa lên: “Cho cậu YD, ai bảo đùa giỡn dâu của lão Tứ." xong nhìn về phía Thu Thiên mỉm cười thân thiện, thái độ so với Tiêu lúc nãy hoàn toàn khác nhau.

      Tiêu sái rất uất ức, ràng chỉ HI tiếng, ngay cả tiếng chị dâu cũng chưa gọi xong, như vậy mà cũng là đùa giỡn, cũng là YD à?

      Tiêu sái: "Ông trời ơi ~~~~ tôi oan ~~~"

      Thanh Sơn
      Bạch Lang tiếp tục hướng cậu ta so ngón giữa: “cậu oan cái P!”

      Thu Thiên nhanh chóng hiểu ra, những người này đều cùng bang với Tây Hồ, mà bốn người đứng ra lúc nãy, đều là em với Tây Hồ, là bang chủ và trưởng lão của bang phái.

      Chỉ vì mới vừa giải tán bang phái, cho nên mới mất dấu hiệu của bang phái, khiến Thu Thiên nghĩ lầm bọn họ đến tìm mình và Tây Hồ để gây phiền phức.

      Cùng bước lên với hai người lúc nãy là hai người mặc khôi giáp, là lão đại, người khác còn lại là lão Tam.

      Người khiến ấn tượng sâu nhất, vẫn là hai người đến trước mặt hướng về đối phương phun nước bọt ngọc phiến thư sinh và kiếm khách.

      Lão Ngũ, Tiêu sái, lão Nhị, Thanh Sơn Bạch Lang.

      Như vậy, Tây Hồ, dĩ nhiên chính là lão Tứ rồi.

      Lão đại chính thức hướng về phía Thu Thiên chào hỏi: “Em dâu xin chào, hoan nghênh gia nhập với đại gia đình chúng ta.”

      Ngay sau đó, hơn hai mươi người còn lại, đồng loạt chào Thu Thiên.

      Thu Thiên còn chưa có phản ứng kịp, có người kêu câu: “Thu Thiên mỹ nữ, tôi rất sùng bái !”

      Chuyện này…đây là tình huống gì, mặc dù biết gì, nhưng Thu Thiên vẫn lễ phép gửi khuôn mặt tươi cười: “Cám ơn ^_^

      Thu Thiên cám ơn, mọi người ở đây đều kích động.

      Mục Mã Nam Sơn: “Tôi gặp được Thu Thiên mỹ nữ rồi! Lão tử có chết con mẹ nó cũng oán nữa.”

      chơi đùa vì đơn: “Thu Thiên tiểu muội muội, tại sao lại em lại nhìn trúng Tây Hồ vậy? vẫn luôn thâm tình đối với em.”

      Thanh Sơn Bạch Lang: “ đơn, cậu vẫn nên nặng tình, cẩn thận Tây Hồ cho cậu biết thế nào là bi kịch.”

      chơi là vì đơn: “Này, tớ chỉ là tùy tiện vậy thôi. Vợ bạn thể đùa giỡn.” xong còn chạy về phía Tây Hồ nháy mắt mỉm cười.

      Thổ Thổ: “Đôi lúc cũng muốn có lão bà.” xong ánh mắt lấp lánh nhìn Thu Thiên “Thu Thiên tỷ tỷ, có thể giới thiệu em lão bà được ?”

      Vừa nghe đến chuyện nhờ Thu Thiên giới thiệu lão bà, toàn bộ mọi người ánh mắt đều phát sáng nhìn về phía Thu Thiên, Thu Thiên lúng túng cười cười, đồng ý được, đồng ý cũng xong.

      Tây Hồ cười tới, ngăn ở giữa và mọi người, với câu: “Bọn họ độc thân quá lâu, thấy mỹ nữ mắt liền phát sáng. Xem bọn họ như khí là được rồi.”

      Lúc vừa rồi Thu Thiên chú ý, vừa nghe thấy Tây Hồ như vậy, mới quan sát kỹ, đúng là như vậy, hai mươi mấy người trong bang này đều là nam, nhân vật nữ cũng có.

      Thu Thiên nhịn được câu: “Nên tuyển thêm mấy người nữ chơi nữa…” kết hợp này hiểu nhất, nam nữ kết hợp làm việc làm việc vất vả nhiều.

      Người đứng bên của nhìn Thu Thiên lúc nãy giờ, Tiêu sái lập tức ai oán tiếp câu: “Đúng vậy đó, tớ là tuyển thêm mấy MM, các cậu còn toàn bộ người chơi nam mới tỏ ra chúng ta cương dương.” Cương dương ở đâu, gió lạnh run người, nội tâm độc có.

      chơi là vì đơn: “Hạn hán lâu giọt sương, lão hổ biến thành lợn lòi.”

      Mục Mã Nam Sơn: “Thế giới có mỹ nữ, lão tử cảm giác tự bản thân có gì khác nhau.”

      Đại ca bị cản trở: “ Mẹ kiếp, Nam Sơn tự bạo Cúc Hoa ?”

      Lão Tam: “Thế giới này quá bi kịch.”

      Tiêu sái: “Tiêu điểm của CCTV1: Nam Sơn Cúc Hoa.”

      Thổ Thổ: “Đôi khi tớ còn hi vọng Thu Thiên tỷ tỷ có thể giới thiệu cho lão bà.”

      ……

      trước kia từng nghe bang phái của Tây Hồ rất đoàn kết và rất dũng mãnh, nhưng nghĩ đến, có thể “Dũng mãnh” đến mức độ này.

      bang hội tất cả đều là người chơi nam, đúng là hiếm thấy, suy nghĩ dường như cũng rất khác những người khác.

      Thấy những người chơi nam độc thân trong bang phái càng ngày càng kích động, chuyện càng ngày càng yên lòng.

      Thu Thiên đột nhiên nhớ đến chuyện gì, hỏi câu: “Đúng rồi, tất cả mọi người tập trung trong miếu, có chuyện gì ?”

      Chỉ thấy tất cả mọi nhếch miệng cười với tiếng, hưng phấn cùng nhau câu: “Đến nhìn dâu mới! ! !”

      Nhìn…… dâu mới.

      Mặt của Thu Thiên lên vạch đen, như vậy, bọn họ tập trung trong miếu nhân duyên, chỉ vì nhìn ? Người nào đó mang theo rẽ trái rẽ phải, quay về thành, chỉ vì để mọi người nhìn ?

      Nhìn lại Tây Hồ, vẫn là phong lưu tiêu sái phe phẩy cây quạt, có lẽ là cảm thấy đột nhiên trầm mặc, chuyện riêng trừng mắt nhìn về phía .

      dâu, chẳng lẽ bị bọn họ nhiệt tình quá dọa sợ?”

      Thu Thiên trả lời: “ có, tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy…mọi người, ra ở chung vui vẻ và nhiệt tình như vậy.”

      Người nào đó trả lời : “Đúng vậy, bọn người nào có thể rời bỏ người nào được” dừng chút, bổ sung tiếp “Giống như dâu thể rời bỏ vậy.”

      Thu Thiên lại lần nữa hết ý kiến…
      tiểu Viên Viên, Trâungocanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: La Hán Đuòng


      Điều làm Thu Thiên hiểu nhất là, bang phía bọn họ yên lành tại sao lại giải tán? Chẳng lẽ giống như lời đồn, bởi vì trong bang họ phần lớn là cao thủ, cho nên luôn có người muốn đến phân cao thấp?


      Lão Tam nghe xong, lịch lắc đầu: "Thu Thiên, phải như thế."


      Bởi vì tên trước kia quá chói sáng, lần này thừa dịp lão Tứ kết hôn, và gia nhập của , vừa lúc đổi lại tên.


      nhịn được tò mò: "Vậy trước kia tên gì vậy?"


      Trả lời: La Hán Đường.


      La Hán.... trong đầu Thu Thiên lập tức lên Thập Bát La Hán tượng đồng từng xem qua trong chùa, nhìn lại hai mươi mấy đấng mày râu vây quanh về chủ đề mỹ nữ, đổ mồ hôi.


      Theo như lời của lão đại, tại Thu Thiên vào bang phái, dĩ nhiên thể kêu là La Hán Đường nữa, phải đổi sang cái tên sang hèn cùng hưởng.


      Vừa bắt đầu nghĩ tên Tân Bang phái, có mấy cái tên tồi.


      Tùy Tâm Minh, bộ lạc Vực, Thiên Hương Các.... cũng rất được.


      Nhưng kể từ lão Ngũ tiêu sái ta ngày đêm suy nghĩ cuối cùng ra cái tên tuyệt hảo, đặt tên phải đặt tên phải có kết hợp giữa phương hướng và chiều sâu.


      Tiêu sai: "Cái này tên tớ suy nghĩ rất lâu, tuyệt đối rung động!"


      Lão Tam: "Tên gì?"


      Tiêu sái tràn đầy hài lòng ra: "Ngâm, tay thơ."


      Thanh Sơn Bạch Lang: "Cậu YD. Còn tay thơ, thơ có bàn về tay sao?"


      Mọi người lặng yên.


      Tiêu sái: "Lại YD rồi, các cậu trong sáng chút nào."


      Lão đại cũng cau mày. "Tên này hài đúng văn minh."


      Đừng lão Nhị suy nghĩ nhiều, trong đầu Thu Thiên cũng đột nhiên lên từ, chẳng qua là cảm thấy vô cùng tà ác, vẫn nên đem hình ảnh đó bỏ qua.


      Tiêu sái: "Nếu .... Ta bánh bao?"


      Thanh Sơn Bạch Lang: " cậu YD, cậu còn thừa nhận!."


      Tiêu sai: "Tại sao lại YD, vừa lớn vừa tròn, nhìn liền muốn ăn."


      Thu Thiên: ".........."


      Lão Tam: "........."


      Đối mặt với ánh mắt soi mói của mọi người, Tiêu sái vô cùng thổn thức: "Đặt tên quá khó a ~~~"


      Tây Hồ : "Lấy chỉ số thông minh của cậu mà , quả rất khó."


      Tiêu sái rất là bất bình: "Tứ ca, tại sao cậu lại có thể như vậy chứ, quan hệ của tớ rất tốt."


      Sau đó để chứng minh ta có "Quan hệ" rất tốt, còn phe phẩy cây quạt giống như Tây Hồ xê dịch về phía Thanh Sơn Bạch Lang.


      "Lão Nhị này, tớ cậu."


      Thanh Sơn Bạch Lang: "Cút."


      Tiêu sái: "Chị dâu, chị biết đâu, em bởi vì quá lão Nhị, cho nên em thể nhịn được khi cậu ấy cười với người khác."


      Lão Tam: "Nhị ca rất sợ hãi tình của cậu."


      Tiêu sái: "Tớ tớ , đối với cậu ấy vì sinh hận. Tớ có được người khác cũng đừng nghĩ đến. Tớ chuẩn bị dùng Đoạn Trường thảo, hạt mã tiền, đông lạnh thành thuốc mê hoặc lão Nhị, sau đó đem cậu ấy chiêm thành của mình."


      Thanh Sơn Bạch Lang: "Cậu chờ đó, tớ ra tay trong đồ ấy của cậu đặt ở Tam Lộc."


      Thu Thiên: "........"


      Tiêu sái lập tức thăm dò bổ sung câu: "Tam Lộc đóng cửa rồi! Cậu mua được mua được!"


      Thanh Sơn Bạch Lang: "Tiếp tục đắc chí , cậu có tin hay đại gia ta nửa đêm bóp chết cậu!"


      Thấy Tiêu sái rất thích Thanh Sơn Bạch Lang, lại khiến Thu Thiên nhớ lại lần đầu tiên vô ý bắt gặp Tây Hồ cũng là cảnh tượng thổ lộ như thế này.


      người trai của mình, người lại luôn miệng bạn thân, trách được công hội này lại theo con đường dương thịnh.


      Nghĩ tới đây, mặt Thu Thiên giãn ra, môi hồng khẽ mỉm cười.


      dường như, biết nên dùng cái gì để uy hiếp rồi.
      Last edited by a moderator: 27/12/14
      tiểu Viên Viên, Trâu, honglak2 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tiêu sái cùng Thanh Sơn Bạch Lang còn công kích lẫn nhau, hai người xuất ra vũ khí của mình, người dùng sức sử dụng quạt, người cầm kiếm vung lên.

      Nhưng mà hai người này, vừa bay lên vừa đánh nhau, ánh sáng màu trắng và lam nhanh chóng vụt qua, nhưng căn bản gây ra bao nhiêu thương tổn cho

      đối phương.

      Những người khác ở bên cạnh tiếp tục vừa vừa cười, dường như hai người này đánh nhau là điều quan trọng, trong đó có thanh sam còn thảnh thơi phe phẩy cây quạt, thưởng thức cảnh nam nam tranh đấu trước mắt.

      Đột nhiên, đạo ánh sáng màu tím chen vào giữa hai bóng lam và thắng dây dưa với nhau, tới nông tới sâu, lại từ sâu tới cạn.

      Mơ hồ cò thể thấy thiếu nữ áo tím vũ động thân thể, thanh kiếm trông tay phảng phất như hóa thành dải lụa, mềm mại quấn quanh ở người nàng. Mà nàng xoay tròn múa giữa hai người, đem hai người đánh loạn nhau đó tách ra.

      Tiêu sái cùng Thanh Sơn Bạch Lang hiển nhiên ngờ Thu Thiên lại đột nhiên gia nhập, thấy này ánh sáng màu tím phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, nhưng thấy ánh sáng màu tím kia đến từ người Thu Thiên, vội vàng thu lại tất cả các kỹ năng phát ra.

      Hai người nhìn Thu Thiên đứng giữa, lại trộm nhìn sang Tây Hồ đứng bên cạnh vẫn chưa lời nào, khỏi mồ hôi mồ hôi.

      Cũng may kịp thời thu lại kỹ năng, nếu như là người khác, đoán chừng Thu Thiên chết.

      Dù sao, bọn họ cũng cấp 72, mà Thu Thiên mỹ nữ, vừa mới cấp 56.

      Tiêu sái vẫn chưa hoàn hồn vỗ ngực cái: "Chị dâu, tại sao chị lại đột nhiên xông đến vậy?" Cậu ta kiểm tra lại xem có tổn thương chị dâu mảnh mai hay . Nếu gây tổn thương chị dâu, cậu ta sợ chỉ sợ chết mười lần cũng đủ.

      Những người khác cũng đều rối rít bày tỏ. Động tác vừa rồi của Thu Thiên dọa đến trái tim yếu ớt của bọn họ.

      Thu Thiên đánh khuôn mặt tươi cười xin lỗi: "Em sợ các sơ xuất làm tổn thương đối phương. Trong thình thế cấp bách..."

      Chúng nam gật đầu, hóa ra là như vậy a!

      Tiêu sái lập tức cảm động đến mức trong lòng suýt lệ rơi: "Chị dâu, chị tốt quá, quan tâm ta như vậy. ra chúng ta đánh chơi thôi." xong nháy mắt, Thanh Sơn Bạch Lang liền vội vàng gật đầu.

      Thu Thiên nhưng cười tiếng: "Vậy tốt. Hai người cầ giận dỗi."

      Hai nam nhân tiếp tục gật đầu.

      Thu Thiên: "Tình chính là bao dung và nhẫn nại."

      Hai nam liếc nhau cái, tình ? Cùng hai người bọn họ có quan hệ gì?

      Thu Thiên: "Dù sao tình giữa Nam Nam là dễ dàng, nếu như có ngày mất , cũng thể bất cứ điều gì." đến đây, dừng chút, liếc nhìn người nào đó mặc thanh sam nãy giờ vẫn im lặng.

      Đồng thời nhìn, tiêu điểm của tất cả mọi người đều mờ mịt dời về phía Tây Hồ.

      Chẳng lẽ ... phải là.... Chẳng lẽ... ....

      Được Thu Thiên gợi mở, ánh mắt mọi người bắt đầu từ kinh ngạc đến xấu hổ rồi đến lúc hai mắt sáng lên. Hơi thở bát quái bắt đầu lan tỏa.

      Tiêu sái vẫn hiểu: "Chị dâu tại sao lại như vậy?"

      Đương nhiên là vì đối nghịch với người nào đó, những lời này Thu Thiên tự với mình.

      Tiêu sái sốt ruột nhìn mọi người ai cũng bày ra bộ dáng hiểu, buồn bực gãi gãi đầu, nhìn Thu Thiên đến gần Tây Hồ.

      Nam tử áo xanh cũng nhúc nhích, cứ như vậy nhìn thiếu nữ áo tim đến gần mình, hình như còn mang theo chút ý vị nghiên cứu.

      Thiếu nữ áo tím thản nhiên tới, mỉm cười đối với nam tử mặc thanh sam, lại quay đầu nhìn về phía Tiêu sái lắc lắc ngón tay: "Chuyện này, thể được."

      xong nhìn chung quanh vòng, lại nhắc lại lần nữa: "Ta đồng ý giữ bí mật cho ngươi đó rồi."

      Kẻ ngu ngốc đến mấy cũng có thể mơ hồ đoán được ý của Thu Thiên.

      Nam Nam, tình , mất , được... Còn có ánh mắt của vẫn nhìn về Tây Hồ có nội tình a có nội tình.

      "A!! phải chứ! Lão Tứ!"

      thanh rất lớn kêu lên, đẩy cửa phòng khách bên cạnh ra.

      "Cậu cũng học Tiểu Ngũ chơi đùa với nam nhân?" Đôi mắt trợn to, dám tin nhìn về phía bóng lưng người nào đó tay mặt bàn, tay khác bưng chén nước nhàn nhã.

      "Lão Tứ, sao cậu lại gì vậy!!" Cậu ta rất khâm phục lão Tứ, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn đầu óc có đầu óc, nhưng cậu ta vẫn ngờ, lão tứ lại giống như lão ngũ.

      Chàng trai nãy giờ vẫn nhàn nhã uống nước quay đầu lại nhìn cậu ta cái, thản nhiên : "Tớ mua món ăn Quảng Đông dưới quán ăn dưới tầng, cậu lấy , tiền ở bàn phòng khách."

      Vừa xong, thanh ừng ực rất phối hợp vang lên, lầm bầm mấy câu cam lòng ra ngoài.

      Tiếng đóng cửa vang lên, chàng nào đó nhìn màn ảnh máy vi tính, trong mắt bắt đầu dần dần lên nụ cười, ngờ, nhóc con này, còn biết dùng phương pháp này để đánh trả.

      Trong kênh tán gẫu, ràng xuất câu .

      "Tây Hồ tiểu thụ, nên sửa đổi chút xưng hô với ta ."

      người con trai nào đó cười khẽ, ngón tay thon dài gõ bàn gõ lại trả lời: "Được, lão bà."
      Last edited: 29/12/14
      Trâuhonglak thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Thu Thiên phản kích


      Nhưng biết, tất cả mọi chuyện chỉ là ảo tưởng.

      Có lẽ giờ phút này ngồi trước máy vi tính che miệng cười vui vẻ, cười Giang Thu Thiên bị ăn sạch sành sanh .

      ra Thu Thiên cũng nhầm rồi.

      Người con trai nào đó thoải mái nhìn Thu Thiên phản kích cảm thấy tệ, nhưng hề vui vẻ. Chỉ là trong ánh mắt ràng là có ý cười, lười biếng dựa vào thành ghế, nghiền ngẫm nhìn thiếu nữ áo tím màn hình kia.

      Biểu cảm này của vừa đúng lúc bị người cầm hộp thức ăn đẩy cửa vào thấy được.

      Người vừa bước vào chớp chớp mắt, phải chứ? Lão Tứ vậy mà nhìn về phía màn hình vi tính, khóe môi mỉm cười.

      Chẳng nhẽ câu vừa rồi của dâu Lão Tứ trog trò chơi là ?

      Cậu ta run run đặt hộp thức ăn xuống, vẻ mặt nghiêm túc tiến tới.

      gương to đột nhiên xuất trước màn hình máy vi tính, nếu đổi lại bất luận là ai cũng phải giật mình. Nhưng người con trai nào đó hiển nhiên quen thuộc với trường hợp đột nhiên xuất này, khẽ nhướng mày.

      Sau đó chợt nhíu mày, làm cho người vừa bước đến muốn gì đều quên hết.

      Cậu ta cố bình tĩnh hắng giọng cái: "Lão Tứ này, cậu có biết vì sao tớ tổng giáo dục Lão Ngũ ?” Hỏi tớ mau, hỏi tớ tại sao mau. Chờ đến lúc cậu hỏi tớ…tớ dùng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu cho cậu biết bản thân là người đàn ông nên thích phụ nữ phải thích đàn ông, có xu hướng giới tình bình thường rất có ý nghĩa đối với xã hội.

      Đáng tiếc người nào đó đúng như ước nguyện của cậu ta, chỉ đem đôi mắt đẹp của mình híp lại, từ từ câu:"Nhớ cậu ấy rồi hả ? Ngày mai xe lửa về đến nơi."

      "Cái gì! ! cậu ta trở về rồi hả ? ?" lời muốn lúc đầu đều ném đến Cửu Tiêu Vân Ngoại.
      "Mẹ nó! Cậu ta phải kỳ nghỉ đông nàu phải về nhà bà ngoại cậu ta ở sao? Còn ở đó rất giàu có, người dân nhiệt tình, 100 con vịt nướng Toàn Tụ Đức cũng kéo cậu ta trở về được sao?” cậu ta cứ tưởng rằng có thể thoải mái cùng Lão Tứ trải qua mùa đông này, ngờ Tiểu Ngũ lại phát điên muốn trở về. Vừa nghĩ đến người mỗi ngày đều ôm ngực kêu cậu “Nhị ca, tớ cậu.” lại muốn đến dây dưa với Lão Tứ, làm hỏng người quân tử và có cuộc sống tao nhã như Lão tứ, vừa nghĩ đến cảm thấy vô cùng suy sụp.

      Vừa lau mặt, hất tóc lên: "Tớ hỏi!" hỏa tốc vọt vào gian phòng khác. bao lâu, liền nghe thấy tiếng gõ bàn phím bốp bốp.

      Quả nhiên, lát sau, hai người này lại đánh nhau.

      Người nào đó lo lắng mở hộp thức ăn ra, mùi thơm ngay tức khắc lan vào mũi. Ừ, xem ra hôm nay khối thịt gà này làm rất ngon.

      Thu Thiên vỗn dĩ chống cằm, tay đánh chữ, câu được câu tán gẫu cùng Thỏ Con.

      Trò chuyện lát lại đột nhiên dừng lại, bởi vì Tiêu Sái và Bạch Lang lại đánh nhau.

      Này yên lành, tại sao lại cãi nhau nữa rồi?

      Tiêu Sái: "Lão Nhị, ngươi có phải cũng ta rồi ?"

      Thanh Sơn Bạch Lang: "Cút! Ngươi đừng nhảm!" Vừa vừa phát kỹ năng, lúc này chiêu thức cũng trở nên chuyên nghiệp hơn, tuyệt đối phải đùa giỡn như lúc nãy.

      Tiêu Sái thấy ra tay chút lưu tình, thể làm gì khác hơn là vừa né tránh vừa kêu lên: "Oa! Lão Nhị ngươi đánh đó hả?"

      Ánh sáng màu Lam giống như đám mây bổ xuống đầu Tự Nhiên, Thu Thiên sửng sốt.

      Thanh Sơn Bạch Lang, thao tác dường như tồi, nhưng so với ngày hôm đó nàng thấy Tây Hồ nhanh chóng và chính xác khống chế Long Hữu Ngân, còn kém chút.

      Thanh Sơn Bạch Lang là nhân vật kiếm khách, vốn thiên về công kích, mấy chiêu vừa xuất ra, vừa bén nhọn vừa ngoan độc, ép Tiêu Sái lui về phía sau.

      Ngọc phiến thư sinh rất tự ý tránh xa, bởi vì có kỹ năng dược sư, tương đương với nửa thầy thuốc, tự cứu bản thân là thành vấn đề; nhưng Tiêu sái cũng phải là Tây Hồ, thao tác căn bản cách nào cùng so sánh với Tây Hồ. Hai ba chiêu bị Thanh Sơn Bạch Lang đánh cho chỉ có thể phe phẩy cây quạt nhếch chật vật bỏ chạy. hoảng hốt rối loạn, ngay đến cả thêm máu cho bản thân cũng quên mất, chứ gì đến đánh trả.

      Điều duy nhất quên, chính là vẫn kêu loạn lên: "Lão Nhị, chẳng lẽ ngươi vì hận mà sinh ta? Nếu vì sao lại cứ đuổi theo ta đánh?"

      Thanh Sơn Bạch Lang hừ tiếng: " đánh ngươi cũng được, ngươi được trở về, phải ở lại nhà bà ngoại ngươi."

      Tiêu sái khóc : "Vì sao, ta muốn Tứ ca nữa ~~~~"

      Thanh Sơn Bạch Lang: "Ngươi dám độc hại lão Tứ, ta nửa đêm bò vào nhà ngươi lột sạch quần áo ngươi, sau đó chơi đùa ngươi khiến thân thể ngươi đầy thương tích! !"

      Tiêu sái: ". . . . Quá độc ác, ngươi có thể chạy đến nhà lão Tứ ở, tại sao ta thể ?"

      Thanh Sơn Bạch Lang: "Bởi vì ngươi quá YD, làm ô nhiễm lão Tứ!"

      giỡn hả, trong suy nghĩ của người thanh niên có triển vọng như lão Tứ, nhất định phải bảo vệ tốt!

      Lão Nhị quả hạ thủ độc ác, kiếm vung lên trong trung, lại đến tận trời xanh.

      Những người khác hình như đối với lời đối thoại của hai người này dường như quá quen thuộc, lão Tam nhã nhặn thấy nàng vẫn đứng ở đó câu, bước đến gần nàng cười cười: "Hai người bọn họ vẫn như vậy, sau này quen thôi." Suy nghĩ chút lại bổ sung câu "Chúng ta đều rất thích lão Tứ, hai người bọn họ sâu hơn chút."

      Thu Thiên chứng kiến cảnh này cảm thấy rất sửng sốt, khỏi sững sờ, như vậy , bọn họ đều mến?

      Chỉ là lời lão Tam ngược lại nhắc nhở nàng, mặc dù bên trong lời đối thoại qua lại giữa bọn họ, nàng sớm có dự cảm như vậy, chỉ là dám khẳng định, tại ngược nàng lại xác định: ra, mấy người bọn biết nhau .

      Nhưng mà lão Tam dùng từ: sâu sắc. . . . . . Thu Thiên im lặng.

      Hai người bọn họ đánh nhau ác liệt, lượng máu đầu Tiêu sái giảm rất nhanh, lập tức có thể chết Thanh Sơn Bạch Lang hô to tiếng: "Mẹ nó! Đánh gãy được, ngươi chờ chết ."

      cũng là muốn kỹ năng đánh gãy , nhưng. . . cách nào đánh gãy được. . .

      Đột nhiên bóng dáng lướt nhanh như gió tiến đến, hai giây sau, ánh sáng trắng và lam, còn có bảy ánh sáng khác hòa trộn với nhau, rực rỡ ánh mắt.

      Đánh tan hết tia sáng, Tiêu sái hét lên: "A a a a a, ta có chết, ta có chết." Ngay sau vượt về bóng dáng kia điên cuồng hôn gió "Cám ơn Tứ ca! ! !"

      Người làm cho Tiêu sái thoát chết chính là Tây Hồ.

      Thu Thiên có chút kinh ngạc, kỹ năng Thanh Sơn Bạch Lang phát ra rất chuẩn, Tiêu sái cũng còn giãy dụa nữa, dù sao cũng nghĩ chết rồi. Ai có thể nghĩ đến, Tây Hồ đứng bên cạnh lại đột nhiên dùng luồng ánh sáng hồi hồn tăng đầy máu cho Tiêu sái, còn dùng chiếc quạt cắt đứt kỹ năng hai người.

      Sương mù tràn ngập ở bên trong, thanh sam thư sinh phe phẩy cây quạt, thay đổi vẻ tao nhã hàng ngày, lại tăng thêm mấy phần phong độ của đại tướng, dường như mọi vật bầu trời, trước mắt hết sức bình thường.

      Tiêu sái vội vàng lau nước mắt: "Vẫn là Tứ ca tốt. Tứ ca, ta ngươi."

      Thanh Sơn Bạch Lang xì tiếng khinh miệt: "Lão Tứ thương ngươi!"

      Tiêu sái: " ta chẳng lẽ ngươi!"

      Thanh Sơn Bạch Lang: "Dù sao thương ngươi! !"

      người đung đưa cây quạt, người lại rút kiếm ra, nhưng lần này có kinh nghiệm, đánh nhau rối loạn như lúc vừa rồi.

      Múa nửa ngày, nhảy nửa ngày, Tiêu sái mới nhớ tới, Tứ ca thân của đâu rồi?

      Lão Tam vừa mỉm cười vừa lau đại đao trả lời: " và Thu Thiên hưởng thế giới riêng của hai người rồi."

      Ách. . . Hai nam liếc nhau cái, vô cùng phiền muộn, được rồi, Tây Hồ Thu Thiên mỹ nhân.

      Vậy bọn họ đâu?

      Lão đại đến bên cạnh lão Tam, lấy ra đại đao giống như vậy, sáng chói chỉ: "Phía nam."

      Phía nam, đó phải là. . . Vọng Tịch Nhai!
      tiểu Viên Viên, Trâuhonglak thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Vọng Tịch Nhai

      Vọng Tịch Nhai, là vùng cực nam bản đồ của trò chơi; bốn mùa sắc trời chiều, lá cây màu vàng kim khắp núi, gió đêm xào xạc, hơn nữa, có truyền thuyết rất đau thương.

      Theo trang web chính thức của trò chơi giới thiệu, nơi này từng có nương tên là Tiếu Tịch, cùng thanh mai trúc mã của mình thường ước hẹn ở chỗ này, nhưng có hôm nàng đến, chỉ để lại bức thư, vậy là sau này chàng trai đó chờ đợi ở đây hàng ngày. năm sau đúng ngày ước định, nương đó trở lại, nhưng vì tìm được người trong lòng của mình, quá đau lòng nàng nhảy xuống vách núi tự vẫn.

      Giống như tất cả nỗi đau của tình , câu chuyện xưa này cuối cùng cũng thầm kết thúc trong đau thương và thất vọng.

      Nhưng mà ở trong trò chơi, chuyện xưa này còn cất dấu tàng nhiệm vụ.

      Truyền thuyết tương truyền rằng cứ cách mười năm, khi gió nổi lên, lá cây màu đỏ là lúc nam tử kia xuất . Mà lúc nam tử kia xuất , chính là lúc là người chơi gặp được đó


      có khả năng tiếp nhận nhiệm vụ này, từ đó nhận được phần thưởng vô cùng lớn. Về phần phần thưởng là cái gì, có ai biết, bởi vì cho tới bây giờ, vẫn chưa có đôi vợ chồng nào có thể nhận được nhiệm vụ này.


      Điều đáng nhắc tới chính là, Tàng Nhiệm Vụ này có cầu, nhất định phải có người chơi nam và người chơi nữ cùng tiếp nhận nhiệm vụ, hơn nữa hai người đó phải có quan hệ phu thê trong trò chơi.


      Ở trong trò chơi tìm nửa kia của mình, vượt qua ngàn năm tình ái, đạt được ngàn năm tình duyên.


      Đây cũng là điểm sáng nhất của trò chơi lúc tuyên truyền.


      Có thể , nhiệm vụ này thủ đoạn rất lớn, có nhiều người chơi vì nhiệm vụ này thậm chí còn cố ý đăng ký cái nick để kết hôn, mục đích chỉ để xem phần thưởng của nhiệm vụ này phong phú đến mức nào. Chỉ tiếc đều thất bại.


      Bởi vì nhận được nhiệm vụ, cũng có rất nhiều người chơi rời khỏi trò chơi này.


      Thu Thiên ngẫu nhiên biết về nhiệm vụ này, nhớ ngày đó nàng và Thỏ Con vẫn còn ở QQ thảo luận xem nương đó rốt cuộc là bởi vì sao thất ước.


      Thỏ Con nhất định là nương đó giữa đường gặp được soái ca, vì vậy liền viện cớ này để .


      Nếu giả thiết là , đúng là nàng ấy vì nam nhân khác mà rời , vậy tại sao lại ước hẹn năm quay lại?


      Thỏ Con bất đắc dĩ lắc đầu: "Haz, có lẽ là bởi vì xác định chứ sao? ra nương đó cũng rất đáng thương, lúc nàng trở lại, kết quả nam tử đó cũng còn đợi nàng ấy nữa. Bi kịch, quá bi kịch rồi."


      Tình cảm sợ nhất chính là vật còn người mất. Sợ bị thương cũng sợ người đó xuất , cuối cùng cũng tránh được ích kỷ trong lòng.


      Biết Thỏ Con , nhưng Thu Thiên vẫn có chút thương cảm.


      Cho dù như thế, người cũng thời điểm phải trả giá, nếu tại sao nàng ấy lại nhảy xuống vực.


      Có lẽ cũng bắt đầu từ đó, nàng đối với trò chơi này có chút tình cảm khác biệt.


      Tây Hồ mang nàng tới nơi này, đúng là ngoài dự đoán của nàng.


      muốn mang nàng làm nhiệm vụ này? Đừng nhiệm vụ rất khó nhận được, còn nghe nhiệm vụ này có rất nhiều cửa ải cần hai người phải ăn ý với nhau, mặc dù chỉ là nghe , nhưng cũng là khẳng định, hai người bọn họ bây giờ độ ăn ý.... Hình như .


      Tây Hồ nhìn nàng cái, đem ngựa thu vào, biết từ trong túi đồ lấy ra vậy gì, treo ở người. Chỉ thấy ánh sáng trắng chiếu ra, chiếu sáng tất cả lá cây màu vàng kim xung quanh.


      nhìn về phía nàng, ngoắc ngoắc ngón tay: "Thu Thiên."


      Thu Thiên hơi nhíu mày, cũng nhúc nhích nhìn , thấy có ý định giải thích, suy nghĩ chút vẫn tới.


      đến gần nàng mới nhìn , ra là Tây Hồ lấy ra chiếc gương bạc mặt khắc hoa.


      "Đọc tịch kính." Thu Thiên lấy con chuột điều khiển vị trí, chỉ liếc mắt đúng tên của vật này.


      Trong trò chơi rất nhiều người chơi nữ đều thích thu thập những đồ vật tinh xảo vừa có thể làm đẹp, cũng có thể thỏa mãn ý thích của người chơi, mà cái gương này vừa khéo lại chứa nhiệt phẩm.


      Tây Hồ gật đầu cái: "Biết Vọng Tịch Nhai có Tàng Nhiệm Vụ ?"


      Thu Thiên: "Ừ, nghe qua."


      Tây Hồ "Lão đại trước kia cùng lão bà đến đây, rất trùng hợp khởi động Tàng Nhiệm Vụ này." Chỉ chỉ gương: "Mà cái gương này chính đạo cụ để quan trọng để mở ra nhiệm vụ này."


      "Lão đại có?"


      Thu Thiên vừa được nửa câu, bị câu tiếp theo của Tây Hồ ép xuống: " có, nhưng chơi nữa."


      Thu Thiên nhịn được cười lên tiếng, ngờ La Hán Dường cũng chỉ có mỗi "La Hán".


      Lúc ấy, tất cả mọi người đều muốn thử lần, Vọng Tịch Nhai cũng được tính là lớn trong bản đồ chật ních tên người chơi màu đỏ.


      và hai vợ chồng lão đại hình như là đến cuối cùng, bọn họ muốn nhìn xem có người nào nhận được nhiệm vụ hay , đáng tiếc có ai nhận được.


      Lão đại đứng tại chỗ lau chùi đại đao của , và dâu của lão đại lại nhàm chán đứng bên sắp xếp túi đồ, sắp xếp được nửa đột nhiên lấy ra tấm gương hướng về phía Tây Hồ lên tiếng: "Lão tứ, ngươi xem chút vật đính ước mà đại ca ngươi tặng cho ta."


      cười trả lời: "Lão đại từ trước đến giờ vẫn để tâm đến ngươi."


      Vừa xong, lão đại liền rút đại đao ra bộ dạng coi ai ra gì hướng về phía trời thưởng thức, còn lẩm bẩm mình: "Sáng, sáng đó."


      dâu của Lão đại trong lòng bừng bừng lửa giận, như thế này mà cũng gọi là để tâm sao?


      Vì vậy cầm cái gương này, uy hiếp lão đại: "Ngươi có thể lựa chọn tiếp tục lau đao, hoặc là phân tích chiếc gương này cho ta."


      Vừa mới dứt lời, tia sáng từ trời chiếu đến, chiếu sáng rừng cây vách núi Vọng Tịch Nhai.
      Last edited: 3/1/15
      Trâuhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :