Bất Lương Quân Hôn - Tinh Nhị (Nhá hàng quyển 2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Đây là thể loại quân nhân mà mình rất thích. Mình theo dõi bị ngừng ở chương 37. Vì là thể loại mình thích nên mình làm tiếp từ chương 38 trở . Bạn nào có cùng sở thích hãy theo dõi nhé. Cám ơn bạn Hằng tìm hộ mình bộ này.
      P/s: Giả incest
      [​IMG]
      Văn án

      [Khai giảng]

      Ngày thứ nhất, bị đặt sô pha, cướp lấy lần đầu tiên trong khi miệng lại gọi tên người con khác.

      Ngày thứ hai, là huấn luyện viên của , chân thành hướng xin lỗi bởi nhận lầm người.

      Ngày thứ ba, khi lên toà án quân , trùng hợp lại gặp mối tình đầu của , ngoại hình giống như đúc.

      Hai tháng sau, vào ngày bọn họ đính ước cả đời với nhau, mẹ đến gặp , kéo tay về phía giới thiệu: “Con ngoan, đây là cậu út của con.”

      Trong khi còn kinh ngạc, sau lưng lại vang lên tiếng hờn dỗi, ra mối tình đầu của trở lại. chấp nhận định mệnh, rời khỏi mối tình tay ba này, nhưng lại ngoài ý muốn phát mình mang thai!

      ngửa mặt lên trời để ngăn dòng lệ rơi, trời ơi, sao lại éo le như vậy!

      Trước mất thân, sau lại mất tâm, chẳng lẽ tại lại phá thai, mất đứa con? nổi giận, quan tâm là chú út hay cậu út, người đàn ông này, muốn!

      [Đoạn ngắn ]

      “A! Tại sao lại sờ tôi?”

      cả kinh kêu to: “Cút ngay! Khốn kiếp! Hiệu trưởng là ông ngoại của tôi, dám làm bậy, tôi phế !”

      Hai mắt đầy vẻ trêu tức, chút khách khí đem lột sạch: “Sao? quên với , hiệu trưởng là lão ba của tôi, còn dám láo?”

      “Đồ điên! Biến thái! Tránh ra! A!”

      đấm đá loạn xạ mà vẫn ngăn được sức tấn công mạnh mẽ của .

      “Lan Lan, đừng làm loạn, rất nhớ em.”

      quan tâm đến kháng cự cũng như nước mắt của , lòng chỉ muốn có được :“Lan Lan, ngoan.”

      Kích tình qua, lạnh run lui đến góc tường, cuống quít mặc quần áo rồi xô cửa mà chạy.

      Còn khiếp sợ khi nhìn thấy những đóa hoa đào sô pha, làm sao có thể? ấy phải Lan Lan? Lan Lan sớm phải là…

      [Đoạn ngắn hai]

      nhìn cậu bé đáng trước mắt, giọng dụ dỗ: “Nhóc con, sao cười, con nít mà cười là siêu cấp đáng .”

      Tiểu Bảo vẻ mặt vô tội: “Tôi cũng muốn, nhưng mẹ lại cho tôi cười.”

      “Vì sao?”

      cực kỳ khó hiểu, có người mẹ nào lại cho con mình cười?

      Tiểu Bảo thở dài : “Mẹ , tôi cười cực kỳ giống lão ba đáng ghét của tôi.”

      xúc động hỏi: “Nếu có ngày con gặp ba ba, con muốn gì với ba ba nhất?”

      Trong mắt Tiểu Bảo chợt lóe tia ranh ma, lấy trong túi ra tờ giấy : “Tôi với , thiếu mẹ của tôi 200 vạn chi phí nuôi nấng, 10 vạn chi phí sữa bột, 10 vạn chi phí tả lót, 30 vạn chi phí bảo mẫu, tổng cộng là 250 vạn!”

      250 vạn? Thái dương của dần ra ba vạch đen.
      Link đọc từ C1---->C37 nhé: http://mynhanle.wordpress.com/blqh_van-an/


      Đọc tiếp tại ĐÂY
      Last edited by a moderator: 24/10/15
      Happyanh, nhimxu, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Đăng văn án lên Mẹ Mìn
      trang0307 thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      văn án kèm link dẫn về 37 chương trc và dễ làm mục lục sau này

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 38: Trầm đội trưởng rồi

      sân tập thể dục rộng lớn, các đội viên xếp hàng ngay ngắn.

      Các đội viên năm thứ hai trở lên im lặng ngồi khán đài. Tân binh năm thứ nhất toàn bộ chen chúc ở góc chờ duyệt binh. Thoạt nhìn có điểm giống với đại hội thể dục thể thao thời trung học. Chỉ khác ở chỗ, mọi người thân quân trang xanh biếc, cùng vẻ mặt khẩn trương nghiêm túc. Toàn bộ hội trường, trang nghiêm.

      Mễ Kiều cùng năm người khác nâng quân kỳ, bốn phân biệt nắm bốn góc quân kỳ. Còn hai chàng trai quân hàm đỏ thắm vai nâng ở giữa hai bên, chịu trách nhiệm kéo căng quân kỳ.

      Gió phất quá, ánh mặt trời càng ấm.

      Mễ Kiều thản nhiên nhìn lướt qua. Mọi nười đều học theo tư thế oai hùng hiên ngang của trưởng nhóm, tất cả đứng thẳng hàng sân tạo thành vòng tròn lớn.

      khí này khỏi làm cho chờ mong vào năm học mới.

      Trong đầu ảo tưởng chính mình, thân quân phục, núp giữa những tán cây, ánh mắt như mèo rình chuột, tong tay cầm chắc khẩu súng. Hình ảnh oai hùng, hắc hắc.

      "Nghiêm túc, chuẩn bị!"

      người đàn ông mang quân hàm mầu vàng giọng bên tai Mễ Kiều quát tiếng, sau đó ngay lập tức hai tay nắm chặt để ngang thắt lưng, chạy chậm tiến lên hướng về phía lễ đài, đến trước mặt Trầm Mạt báo cáo.

      Quân ca to , Mễ Kiều vẻ mặt nghiêm túc, nghe đứng đầu hô khẽ :1,2,1,2,......

      Đây là để cho các bị nhầm, bước đều. giọng đếm, chỉ có mấy người các nghe thấy. Đội ngũ chỉnh tề nghiêm, Mễ Kiều đứng ở hàng đầu, hướng hội trường đến. Tất cả đều là tân sinh viên.

      "Các đồng chí vất vả!"

      Trầm Mạt thấy Mễ Kiều hướng mình tới, cơ bản là tràn ngập vui mừng kiêu ngạo, lại bởi vì chuyện buổi sáng xảy ra, mà vẻ mặt trở nên trầm . Nhưng nhiều năm kinh nghiệm sa trường, nên ông có thể giấu cảm xúc, để ảnh hửơng đến công việc.

      Ông hét lớn tiếng, vang như sấm rền: "Vì tổ quốc, vì nhân dân phục vụ!" {Câu này ta chém, của quân đội Việt Nam}

      Nếu phải chính mình mặc quân trang, trong đội duyệt binh này, chỉ sợ Mễ Kiều cũng giống như những người dân xem tivi, bị cảnh tươnggj duyệt binh làm cho ngây ngốc.

      Mễ Kiều tại rốt cuộc hiểu được, mặc quân trang, chính là có loại năng lực. Mặc nó người, có thể thay đổi ý chí, nhiệt huyết sôi trào. Làm cho người mặc nó cảm thấy tự hào.

      Từng đội diễu hành qua khán đài, vòng rồi trở về điểm tập kết sân tập.

      Cố gắng suốt buổi sáng, cuối cùng duyệt binh cũng chấm dứt. Các đội đều hưng phấn bàn luận xem đội mình có đạt được vinh dự hay .

      Quân huấn thời gian dài cuối cùng xong, các vui sướng thay quân trang, mặc lên người những bộ quần áo đẹp nhất của mình, cùng nhau trang điểm. Trong lúc nhất thời, mỗi gian ký túc xá đều là tiếng hoan hô náo nhiệt.
      chau007153, dorekidoHằng Lê thích bài này.

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Bất Lương Quân Hôn


      Chương 38: Trầm đội trưởng rồi

      sân tập thể dục rộng lớn, các đội viên xếp hàng ngay ngắn.

      Các đội viên năm thứ hai trở lên im lặng ngồi khán đài. Tân binh năm thứ nhất toàn bộ chen chúc ở góc chờ duyệt binh. Thoạt nhìn có điểm giống với đại hội thể dục thể thao thời trung học. Chỉ khác ở chỗ, mọi người thân quân trang xanh biếc, cùng vẻ mặt khẩn trương nghiêm túc. Toàn bộ hội trường, trang nghiêm.

      Mễ Kiều cùng năm người khác nâng quân kỳ, bốn phân biệt nắm bốn góc quân kỳ. Còn hai chàng trai quân hàm đỏ thắm vai nâng ở giữa hai bên, chịu trách nhiệm kéo căng quân kỳ.

      Gió phất quá, ánh mặt trời càng ấm.

      Mễ Kiều thản nhiên nhìn lướt qua. Mọi nười đều học theo tư thế oai hùng hiên ngang của trưởng nhóm, tất cả đứng thẳng hàng sân tạo thành vòng tròn lớn.

      khí này khỏi làm cho chờ mong vào năm học mới.

      Trong đầu ảo tưởng chính mình, thân quân phục, núp giữa những tán cây, ánh mắt như mèo rình chuột, tong tay cầm chắc khẩu súng. Hình ảnh oai hùng, hắc hắc.

      "Nghiêm túc, chuẩn bị!"

      người đàn ông mang quân hàm mầu vàng giọng bên tai Mễ Kiều quát tiếng, sau đó ngay lập tức hai tay nắm chặt để ngang thắt lưng, chạy chậm tiến lên hướng về phía lễ đài, đến trước mặt Trầm Mạt báo cáo.

      Quân ca to , Mễ Kiều vẻ mặt nghiêm túc, nghe đứng đầu hô khẽ :1,2,1,2,......

      Đây là để cho các bị nhầm, bước đều. giọng đếm, chỉ có mấy người các nghe thấy. Đội ngũ chỉnh tề nghiêm, Mễ Kiều đứng ở hàng đầu, hướng hội trường đến. Tất cả đều là tân sinh viên.

      "Các đồng chí vất vả!"

      Trầm Mạt thấy Mễ Kiều hướng mình tới, cơ bản là tràn ngập vui mừng kiêu ngạo, lại bởi vì chuyện buổi sáng xảy ra, mà vẻ mặt trở nên trầm . Nhưng nhiều năm kinh nghiệm sa trường, nên ông có thể giấu cảm xúc, để ảnh hửơng đến công việc.

      Ông hét lớn tiếng, vang như sấm rền: "Vì tổ quốc, vì nhân dân phục vụ!" {Câu này ta chém, của quân đội Việt Nam}

      Nếu phải chính mình mặc quân trang, trong đội duyệt binh này, chỉ sợ Mễ Kiều cũng giống như những người dân xem tivi, bị cảnh tươnggj duyệt binh làm cho ngây ngốc.

      Mễ Kiều tại rốt cuộc hiểu được, mặc quân trang, chính là có loại năng lực. Mặc nó người, có thể thay đổi ý chí, nhiệt huyết sôi trào. Làm cho người mặc nó cảm thấy tự hào.

      Từng đội diễu hành qua khán đài, vòng rồi trở về điểm tập kết sân tập.

      Cố gắng suốt buổi sáng, cuối cùng duyệt binh cũng chấm dứt. Các đội đều hưng phấn bàn luận xem đội mình có đạt được vinh dự hay .

      Quân huấn thời gian dài cuối cùng xong, các vui sướng thay quân trang, mặc lên người những bộ quần áo đẹp nhất của mình, cùng nhau trang điểm. Trong lúc nhất thời, mỗi gian ký túc xá đều là tiếng hoan hô náo nhiệt.

      Mễ Kiều có thay quần áo. Vội vàng tranh thủ thời gian chạy tới phòng Trầm Nghê Trần gõ cửa, nhưng mãi có đáp lại.
      Trong lòng có chút mất mát, trở về phòng tập trung. Khẽ nhướng mày nhìn Tiểu Hắc đọc danh sách những người được phép ra ngoài, nhưng phải trở về trước 21 giờ. Buổi tối có kiểm tra phòng.

      Ở trong bộ đội, khi ra ngoài cũng có nhiều phiền toái.

      Đầu tiên, thương lượng xem ai ra trước, ai ra sau. Sau đó còn phải viết đơn xin phép, rồi đưa lớp trưởng ký tên, tiếp theo là liên trưởng ký tên, cuối cùng từ đội trưởng hoặc chính trị viên ký tên hơn nữa còn đóng dấu. Sau loạt thủ tục mới được cấp giấy phép ra ngoài. Lúc quay về cũng phải có đầy đủ giấy tờ mới được vào. Về trễ bị buộc tội vi phạm quân kỷ, bị sử phạt.

      Phòng ngủ có bảy , đều nhìn về phía Mễ Kiều.

      Chỉ có hai người được ra ngoài, Mễ Kiều mở miệng, các ai cũng dám tranh.

      Mễ Kiều cầm trong tay tập giấy xin phép mà chính trị viên đưa cho. Ngồi ngẩn người nghĩ về Trầm Nghê Trần. Lúc nãy trong lúc duyệt binh, còn liếc thấy ở xa xa, sao giờ lại thấy.

      Chu miệng, Mễ Kiều có chút khổ sở. ràng biết ngày nghỉ đến, cũng cùng thương lượng chút xem mấy ngày nghỉ làm gì. cảm giác như thèm để ý!

      "Sao mấy còn ngây ra đấy. đơn xin phép nộp lên . muốn ra ngoài à?"

      Ngoài cửa,Vương Văn Yến kiên nhẫn nhắc nhở các .

      "Chính trị viên, có gặp đội trưởng ?"

      Mễ Kiều đột nhiên từ giường đứng lên, ánh mắt chờ mong nhìn Vương Văn Yến.

      "Nga, viết nhanh lên rồi đưa tôi xin phép để còn kịp ra ngoài. Trầm đội trưởng hôm nay nhận lệnh thôi giữ chức đội trưởng, điều về quân đoàn J nhận nhiệm vụ mới. Chắc giờ lên quân khu. Đội trưởng mới nhanh đến nhận chức thôi."

      Mễ Kiều sửng sốt, tin vào điều mình vừa nghe. rồi, vậy mà lại hay biết gì hết.

      "Hắc hắc, Mễ Kiều, hẳn là biết Trầm đội trưởng vì sao điều chứ ?"

      Vương Văn Yến nhìn Mễ Kiều cười châm chọc. Kêu Mễ Kiều trong lòng hoảng hốt.

      Vương Văn Yến lời ngầm là: là cháu của Trầm đội trưởng, chuyển về quân đoàn J là chuyện sớm hay muộn, sao lại biết?

      Mà vẻ mặt kinh ngạc của Mễ Kiều, hiển nhiên lại mang ý khác.

      Nhất định là ôn ngoại nghe thấy được tin đồn gì rồi, cho nên mới đem Trầm Nghê Trần điều , ông ngoại thích Trầm Nghê Trần, làm sao bây giờ? cùng Trầm Nghê Trần nên làm cái gì bây giờ?

      Nàng muốn tìm ông ngoại ràng, là thích Trầm Nghê Trần, là theo đuổi , như vậy may ra ông ngoại mới gây khó dễ cho Trầm Nghê Trần?!

      "Các thương lượng với nhau xem ai ra ngoài , tôi có việc, ra ngoài chút!"

      xong, Mễ Kiều lấy bút ký tên lên đơn xin phép, lấy thân phận liên trưởng ký đơn cho chính mình, sau đó cũng quay đầu lại liền xông ra ngoài!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :