1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @_haru_ Ban edit khá lắm ,nhưng minh thấy Lâm Gia Thành là thấy mùi dài rồi, cố lên nha bạn, truyện tác giả này đa phần là nữ cường, mình khoái rồi :03::03:
      quỳnhpinky thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 4: Đường dài đằng đẵng(*)
      (*)nguyên văn là “lộ mạn mạn hề”, trích trong bài “Ly tao” của Khuất Nguyên.

      Thân thể bây giờ của Vệ Lạc hết sức kém cỏi, nàng hơi nhanh chút, chân còn chưa bủn rủn ngực thấy khó chịu, hơn nữa thể lực chẳng có bao nhiêu, trăm bước phải nghỉ ngơi hồi.


      Khiến cho nàng từ lúc mặt trời ngã về Tây tới giờ chưa đến tám chín dặm đường. Mà đằng trước hay phía sau cũng chỉ có vùng hoang vắng kéo dài, hai bên cây cối dày đặc.


      Vệ Lạc vỗ ngực, dưới chân cũng nhanh hơn. Lại thêm vài dặm, rốt cuộc cũng qua hết cánh rừng, phía trước xuất vùng đồi núi mênh mông.


      Địa hình phía trước nhấp nhô, tầm nhìn cuối là ngọn núi cao lắm, núi non cây cối xanh um, xa xa nhìn lại cũng rốt cuộc có người ở hay .


      Phỏng chừng đến chỗ ngọn núi kia cũng mất mười dặm đường, với thể chất này của Vệ Lạc, sợ phải đến đêm mới tới. tài nàng rất đói bụng, hai chân bủn rủn, ngực đập thình thịch. Nàng nhìn trái phải, nhìn đồi núi vô biên vô hạn, làm sao mà qua đêm được? Vả lại nơi này gần rừng rậm, chỉ sợ có nhiều dã thú, được, mặc kệ dưới chân ngọn núi có người hay , dù sao cũng phải thử lần.


      Nghĩ đến đây, dưới chân Vệ Lạc nhanh hơn chút. Tuy là nhanh hơn, với tình trạng thân thể này, cũng chỉ là nhỉnh hơn vừa rồi ít, thậm chí còn kém hơn lúc mới lên đường.


      Kiếp trước thân thể Vệ Lạc rất khoẻ mạnh, lại lớn lên từ nông thôn, đường núi như bay, tình trạng chân tay lực như vầy chưa bao giờ gặp, thoải mái chút nào.


      Mặt trời chìm hơn nửa, chỉ còn le lói lại vài vệt tà dương. dải mây đen vắt ngang đường chân trời. Cứ thế sau lúc, tầng sương đêm dần dâng lên.


      Trời tối.


      Vệ Lạc ngửa đầu nhìn, trung xuất hơn mười ngôi sao. Xem ra tối nay ít sao. Nghĩ đến đây, Vệ Lạc cảm thấy an tâm chút.


      Trong lòng yên ổn, nàng cũng có tâm thưởng thức bóng đêm dần buông lúc này. Bấy giờ bầu trời đặc biệt trong suốt vô trần ngay cả quê cũ trước kia của nàng cũng chưa từng có.


      Càng ngày Vệ Lạc càng cảm giác sắc trời tối dần, bộ chưa đến dặm đường màn đêm buông xuống, trung đầy sao kể xiết. Đáng tiếc lại trăng.


      Khi trời tối, toàn bộ đất trời đều trở nên tĩnh lặng. Vệ Lạc quay đầu nhìn thoáng qua phía sau rừng cây, cứ có cảm giác con quái vật đáng sợ nhảy xổ ra từ trong đó. Rùng mình cái, nàng lại bước nhanh hơn.


      Trong bóng đêm, có vẻ hết thảy thanh xung quanh đều chui vào tai. Tiếng côn trùng kêu vang, tiếng ếch kêu, còn tiếng gió thổi lá cây xào xạc, liên miên dứt, càng ngày càng nhiều.


      Vệ Lạc gắt gao che lấy ngực, tuy rằng nàng rất sợ nhưng vẫn cố gắng lắng nghe.


      Nàng muốn biết trong mấy thanh này có lẫn hai tiếng chó sủa hay ! Nàng muốn biết phía trước có nông dân sống trong núi hay !


      Cứ cố trấn an như thế, khuya khoắt ba canh giờ sau, Vệ Lạc tới dưới chân núi, đồng thời nàng cũng nghe được tiếng chó sủa.


      Nơi này có người ở.


      Biết có người sống gần đây, sức lực còn lại của Vệ Lạc đều mất hết, nàng mềm người tê liệt ngã xuống mặt cỏ bên cạnh quan đạo, bên lắng tiếng chó sủa xa xa, bên tự nhủ: nơi này có người sống, cần sợ nữa, nơi này có người rồi.


      Sao dày đặc rọi xuống, mặt đất nhiễm tầng ánh sáng mờ mờ. Chỗ con chó sủa cũng thấy có ánh đèn dầu. Nhưng Vệ Lạc nghĩ, nếu nơi này thực là thời Xuân Thu Chiến quốc xa xưa, nhà dân bình thường ban đêm cũng chẳng có điều kiện mà đốt đèn.


      Vệ Lạc lúc này vừa đói vừa lạnh lại thêm sợ hãi, tại nàng vô cùng khát vọng có ánh lửa xuất , cho nàng thêm chút ấm áp. Về phần đồ ăn khỏi phải nhắc tới.


      Đáng tiếc người nàng chẳng có đồ đánh lửa, càng có sức cử động đầu ngón tay. Do đó, ao ước cũng vô vọng mà thôi.


      Tuy rằng mệt tới cực điểm, Vệ Lạc cũng dám nhắm mắt, nàng cũng chẳng biết kiếm chỗ nào nhắm mắt mới gọi là an toàn. Bởi vậy nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời đếm sao, lắng nghe tiếng chó sủa, chờ thời gian từng giây từng giây trôi qua.


      Cho dù nửa năm trước bất lực nghe ông cụ Giang Yển báo tin cha mẹ và em trai bỏ mạng trong trận động đất, hay như vừa rồi mở to mắt nhìn nhiều người chết trước mặt mình như vậy, tất cả đều khiến cho lá gan Vệ Lạc lớn hơn rất nhiều, tâm nàng cũng lạnh lùng hơn. Nàng luôn tự giác hoặc tự giác nhắc nhở mình rằng: có quỷ gì mà phải sợ? Cho dù quỷ đến, cùng lắm là chết.


      Suy nghĩ như vậy khiến lá gan Vệ Lạc ngày càng lớn, bất giác ôm hai đầu gối mà ngủ.


      Cái lạnh khiến nàng tỉnh giấc. Lúc này tuy mới tháng tám tháng chín, ngủ quan đạo che đắp cũng gặp lạnh. Vệ Lạc vừa mở mắt nhìn, bầu trời phía Đông, tia nắng ban mai xuất , trời rốt cuộc sáng!


      Xoa nắn hai chân tê dại, Vệ Lạc chậm rãi đứng lên.


      Chân trời càng ngày càng sáng, khi mặt trời theo phương Đông dâng lên thành vòng đỏ au ngày sáng, tươi đẹp chói mắt. Vệ Lạc quay đầu nhìn về phía chân núi, trong nắng mai, nàng thấy đến hai dặm dường phía trước có thung lũng, bảy tám nếp nhà tranh nằm đó. Bên ngoài mấy ngôi nhà, còn thấy được có người làm việc.


      Thực là tốt quá!


      Vệ Lạc vui mừng về phía thung lũng. Nàng vừa vừa lấy ra ba đao tệ từ trong ngực, cũng biết đao tệ này giá trị như thế nào, chẳng biết có đủ đổi lấy bữa cơm với đôi giàu rơm ?


      Xuất phát từ cẩn thận, Vệ Lạc đem số đao tệ còn lại chia năm, trừ ba đao tệ lấy ra ngoài, trong túi áo trái phải của nàng đều có phần. Lại cởi cái áo bố xanh hôm qua gói kỹ lại hai phần, cột vào hai bên cẳng chân, đương nhiên phần nhiều nhất bỏ trong hành trang cất kỹ. Nàng biết từ xưa tới nay dân chúng là người chất phác nhất, hẳn là có ai gây bất lợi cho nàng. Thế nhưng tại nàng tốt nhất nên ra tiền mặt, cứ lấy thái độ cẩn thận mà xử thôi.


      Đường đến thung lũng cực kỳ gồ ghề, Vệ Lạc nửa giờ rồi mới phát con đường thông thẳng đến thung lũng. Nàng lúc dừng lúc, đến canh giờ sau mới đến dưới thung lũng.


      Trước mắt hai trăm thước có mái nhà tranh, cứ cách hai mét lại cắm cái cọc bằng thân cây xuống đất. Thân cây xanh đen được gọt vát, lại dựng thêm mấy cây trúc, trúc chặt chẽ bó cỏ tranh lại, bùn trát lên cỏ tranh rỉ ra bên ngoài. Phòng ở lớn, khoảng ba gian, rất thấp.


      Sau bên hông nhà, người đàn ông khom người xuống ruộng làm việc. Vệ Lạc do dự, cất bước đến gần nhà tranh.


      Khi nàng đến còn trăm năm mươi thước, cửa hàng rào nhà tranh ‘két’ tiếng đẩy ra, phụ nhân mặc áo vải bố, giày rơm, tóc bới thành búi, màu da khô đen xanh xám, vẻ mặt đầy nếp nhăn khổ não ra, bà nghe được tiếng bước chân của Vệ Lạc, ngẩng đầu trông nàng.

      ====


      Truyện của Lâm Gia Thành lúc nào cũng 200 chương, riêng truyện này gần 400 chương.... >___<

      Nhã Tịnh, hondat, Nhiên Nhiên10 others thích bài này.

    3. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Doc la me rui. Nang co len nhe. Ta mun like cho nang nhung ma he thong bi sao y. Cu nhay tum lum a. Mot tuan bao nhieu chuong the nang.
      hoa hướng dương thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 5: Nông gia


      Phụ nhân nhìn Vệ Lạc, ánh mắt mang theo chút tò mò. Vệ Lạc thấy bà ngẩng đầu, trong lòng vui vẻ, vội vàng đến, từ xa chắp tay trước ngực : " Gặp qua đại nương, cháu là người vãng lai qua đây." Lúc này nàng phải kiểm soát khẩu nửa nạc nửa mỡ, hơi có chút quen, giọng có phần lưu loát.

      Phụ nhân cảnh giác nhìn chằm chằm Vệ Lạc, bà thấy Vệ Lạc gầy văn tú (lịch , nho nhã), mang theo vũ khí, cũng giống mấy kẻ lưu manh, nên chỉ cảnh giác chứ sợ hãi.

      Vệ Lạc nuốt nước miếng, thấy người đối diện nhìn mình chằm chằm bằng cặp mắt to vô thần, mà chân cũng chuẩn bị quay vào phòng quýnh lên bấp chấp tất cả, đơn giản thẳng: "Xin hỏi đại nương có giày rơm ? Cháu muốn mua ạ." Dứt lời, bàn tay nàng duỗi ra phía trước, dưới ánh nắng ba đao tệ sớm chuẩn bị loé lên sáng loáng.

      Phụ nhân thấy đao tệ trong tay nàng, hai mắt sáng ngời, gật gật đầu, hít hơi, giọng nông thôn nồng hậu vang lên: "Có." Vừa bà vừa nhìn về phía hai chân được trường bào che của Vệ Lạc, thấp thoáng nhìn thấy mặt đôi giày thêu tinh xảo, khỏi buồn bực ngẩng đầu đánh giá Vệ Lạc. Lúc này, trong ánh mắt nhìn Vệ Lạc của bà mơ hồ có thêm kinh ngạc và e dè.

      Vệ Lạc thấy vậy, trong lòng kêu ổn, bước tới trước phụ nhân, chắp hai tay, lanh lảnh: "Đại nương, cháu đường lâu ngày, bụng đói sôi lên, xin hỏi đại nương còn thức ăn ?"

      Mặc dù lúc này diện mạo Vệ Lạc xấu xí, nhưng cử chỉ lại phóng khoáng, khí phách bất phàm, quần áo người cũng phải bằng sợi gai, có khi lại là vị quý nhân cũng nên? Phụ nhân nghĩ vậy, lại càng thêm e dè cẩn thận hơn, bà lúng túng gật gật đầu, thốt lên:"Có cơm, có cơm."

      Bà vừa vừa cẩn thận nhìn vạt áo Vệ Lạc, hai chân cũng lui vào phòng. Vệ Lạc thấy bà bất an, tự trấn định trong lòng: người thành nghèo khổ như vậy, chắc cũng có lòng hại ta. Nghĩ thế, cử chỉ Vệ Lạc càng thêm ung dung.

      Nàng theo sau phụ nhân vào trong nhà, vừa vào, luồng khí mát mẻ khác xa bên ngoài đập vào mặt, khiến Vệ Lạc ngẩn ra. Nàng biết tuy nhà tranh đẹp gì, nhưng lại được cái đông ấm hạ mát, khác xa so với nhà gạch nàng từng ở, càng phải đến mấy cao ốc xi-măng cốt thép kiến trúc mới trong thành phố.

      Nhà này rất đơn sơ, hoàn toàn là chỉ có bốn bức tường, cuối phòng đặt giường gỗ, trước giường có ba bốn rễ cây làm thành ghế.

      Phía bên phải nhà tranh còn có phòng , hai gian phòng ngăn nhau bằng tấm bải bố.

      Phụ nhân bên chần chờ đến phòng là bếp, bên cẩn thận đánh giá Vệ Lạc. Động tác của bà hết sức cẩn thận, mỗi khi bắt gặp ánh mắt của Vệ Lạc, lập tức co rụt đầu lại, vội vàng né tránh.

      Bà thấy Vệ Lạc vẫn theo mình đến tận cửa phòng bếp vô thức vươn tay kéo vải bố che lại, ngập ngừng : "Cậu là quý nhân, nên xuống nhà bếp... , ta, ý tiểu phụ là, nhà bếp nên vào..."

      Phụ nhân càng càng rối, mấy lần vẫn chưa thông. Vệ Lạc hiểu ý, lập tức dừng lại, hai tay thi lễ ngắt lời bà: "Cháu ra bãi đất bằng đợi đại nương vậy."

      xong, Vệ Lạc xoay người đến trước giường đá, lấy cái ghế rễ cây ra cửa phòng.

      Bãi đất khắp nơi đều là cỏ dại mọc ngang đầu gối, chỉ dưới mái hiên mới có ba bốn mét vuông đất trống, xung quanh khoảng đất trống này phân ra ba con đường rộng thước.

      Vệ Lạc lẳng lặng ngồi ghế, nàng lắng nghe trong nhà truyền ra tiếng nồi niêu xoong chảo, cảm thụ gió thổi qua người mang từng cơn mát lạnh, đột nhiên lúc này lòng mất mác khôn kể.

      Ngay lúc nàng còn ngơ ngác đến xuất thần, tiếng bước chân của phụ nhân truyền đến. Vệ Lạc vội vàng xoa mặt, tinh thần phấn chấn nhìn phụ nhân từ trong nhà ra.

      Trong tay bà bưng bát gốm đựng hơn phân nửa là đậu nành. Đậu nành nổi lên mặt nước có lấy vệt mỡ.

      Phụ nhân cầm bát đũa đến trước mặt Vệ Lạc, ấp úng : " Thôn dân chỉ có đậu nành và rau dại làm thức ăn thôi."

      Vệ Lạc nhận lấy bát đũa, miễn cưỡng cười: " việc gì."

      Trong bát chẳng có lấy tý mỡ, cũng có cơm, Vệ Lạc vốn đói bụng đến đau dạ dày, thế nhưng nhìn đến bát đậu này nàng cũng chẳng còn thèm ăn.

      Có điều muốn ăn cũng phải ráng nuốt cho hết! Bất kể thế nào, trước sống sót rồi sau.

      Nghĩ đến đây nàng cúi đầu nhai từng hạt, từng hạt đậu.

      Phụ nhân thấy nàng bắt đầu ăn, cẩn thận lui về phía sau, chỉ chốc lát đến con đường phía bên phải nhà tranh, chắc là bà chuẩn bị ra sau vườn gọi chồng về.

      Khoé mắt Vệ Lạc quét qua thấy màn này, khỏi cười khổ. Hít hơi, nàng buông bát lên tiếng: "Trong nhà đại nương có giày rơm ? Toàn bộ cháu mua hết."

      Vừa nàng vừa đứng lên, tay đặt ba đao tệ lên ghế: "Bằng vầy đủ chưa ạ?"

      "Đủ, đủ rồi."

      Phụ nhân đáp ngớt. Bà nhìn ba đao tệ ghế, lại nhìn Vệ Lạc vẫn gầy yếu văn tú như cũ, đột nhiên lúc này cũng sợ nữa.

      Vệ Lạc gật gật đầu, lại nhai thêm miệng to đậu nành.

      Đậu nành là đồ ăn để ních no bụng, tuy mỡ cơm, ăn hơn nửa bát đậu lót bụng, tinh thần Vệ Lạc rốt cuộc cũng phấn chấn hơn.

      Lúc nàng đặt cái bát rỗng lên ghế, phụ nhân từ trong nhà ra, tay cầm chuỗi giày rơm, giày dùng cỏ xâu thành chuỗi, tổng cộng năm đôi.

      Vệ Lạc nhận lấy giày, bắt gặp ánh mắt phụ nhân trông mong nhìn đao tệ ghế cười :"Ba đao tệ này đại nương cầm , đủ chứ?"

      "Đủ, đủ."

      Phụ nhân vui mừng nhặt đao tệ lên, luôn miệng đáp lời. Theo biểu tình của bà xem ra, bà rất vừa lòng với vụ mua bán này.

      Vệ Lạc biết rằng lúc này người dân nông thôn phần lớn vẫn có thói quen vật đổi vật. như đao tệ này là tiền tệ giá trị lớn, bà ấy cũng khó mà gặp.

      Vệ Lạc cười, hai tay chắp lại, cao giọng : "Nếu thế, cháu đây xin tạ ơn đại nương." Lưỡng lự lúc, Vệ Lạc cũng hỏi: "Đại nương, từ nơi này hướng Bắc mất bao lâu mới gặp được thành trì?"

      Phụ nhân ngẩn ra, nghĩ nghĩ rồi : "Nghe người ta khoảng chừng hai ba trăm dặm."

      Hai ba trăm dặm? Vậy chẳng phải là lại ngủ đêm nơi hoang dã thêm vài ngày? Nghĩ tới xung quanh đây, Vệ Lạc liền rùng mình cái, nàng nhíu mày hỏi: "Thế bao lâu thấy thôn xóm?"

      Phụ nhân : "Cách hai ba mươi dặm có."

      Vệ Lạc thở phào nhõm, lại chắp tay trước ngực cảm ơn, xoay người nhanh về quan đạo.

      Phụ nhân nhìn theo bóng dáng rời của Vệ Lạc, vội vàng cất kỹ đao tệ, cầm lấy bát đũa và ghế nhanh như chớp chạy vào trong phòng.

      Sau khi Vệ Lạc trở lại quan đạo, lần nữa sửa sang lại hành trang , chẳng những lấy năm đao tệ bỏ ra ngoài, còn cất bốn đôi giày rơm còn lại vào hành trang.

      Giày rơm mới mang vào chân khiến đôi chân bé trắng noãn của nàng bị đau, Vệ Lạc do dự lúc, vẫn cắn răng vào. Đương nhiên lúc giày nàng cũng bôi đen cả chân. Về phần cặp giày thêu kia, vài lần Vệ Lạc chuẩn bị cất , giày thêu còn tốt, có thể luân phiên thay đổi. Sau khi đắn đo mãi, Vệ Lạc vẫn ném : thứ này khiến mình để lộ thân phận, vứt vẫn tốt hơn. Biến cố luôn thình lình xảy ra, bây giờ nó còn chỗ hữu dụng, nhưng đến tình huống khẩn cấp, chuyện tới trước mắt có thời gian ném , vậy chẳng phải là hỏng cả đại ?


      Thoải mái mà đường bằng giày rơm còn hơn là cặp giày thêu tơ lụa tinh xảo kia. Chẳng qua nhất thời Vệ Lạc chưa quen mà thôi. Giày rơm này là do phụ nhân kia làm cho bản thân, nên có hơi lớn ít. Song giày rơm chính là như thế, lớn hơn hai ba số cũng khác biệt lắm. Vệ Lạc siết chặt nút thắt lại, thế là cũng vừa chân.

      ====

      Tớ cũng có lịch post cố định cho lắm, nhưng chắc khoảng 2c/1 tuần nhé ^^~~~!
      Last edited: 4/10/15

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      nang ơi nam 9 có phải công tử j dfos đầu tr k
      thể loại này lạ nhỷ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :