1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 2: Được giúp
      Dần dần, thái dương bắt đầu chìm về phía Tây, ranh giới mênh mông giữa trời và đất bị nắng chiều nhuốm sắc đỏ rực rỡ, giữa đường quan đạo mờ mịt bụi, truyền đến tiếng vó ngựa.

      Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần hơn. Chỉ chốc lát, đại hán mặc áo gai xuất , cưỡi con tuấn mã màu xanh, bên hông đeo trường kiếm, chân mang giày rơm. Đại hán này đường mệt mỏi, mặt có vẻ vội vàng, xiêm y vạt áo còn sót lại vệt máu loang lổ.

      Vó ngựa gấp gáp, bỗng đại hán khẽ kêu ‘a’, vội vàng quát tiếng, kéo tuấn mã dừng lại rồi xoay đầu. Chớp mắt, nhìn thấy cả vùng đất hỗn loạn, tinh kỳ đổ ngã, xe ngựa vỡ vụn, thi thể nằm vất vưởng, những con ngựa của đoàn sứ nước Việt hí lên giãy dụa ngừng.

      Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đại hán áo gai nhướng mày, thảo lẩm bẩm: “Đúng là đoàn sứ giả nước Việt ta, tại sao lại bị giết ở biên cảnh nước Sở thế này?”

      Vệ Lạc chậm rãi mở mắt ra.

      Nàng vừa mở mắt đột nhiên nhớ lại, vừa rồi mình mơ thấy ác mộng. Trong đó, nàng trở thành môt công chúa bị vứt bỏ, rất nhiều người vì nàng mà chết, quanh người toàn là máu.

      Bốn phía rừng cây xanh um tươi tốt, ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu người nàng, loang lổ thành từng vệt. Ơ, tại sao mình lại ở chỗ hoang dã này vậy?

      “Người tỉnh?” giọng nam nhân trầm thấp vang lên, giọng hết sức cổ quái, mang theo chút kỳ lạ của giọng miền quê, cuối rất êm dịu, thế nhưng nàng lại có thể hiểu được.

      Vệ Lạc quay đầu, đối diện với đại hán áo gai thân hình cao lớn. có khuôn mặt chữ quốc ( chữ quốc: 国) đầy vẻ phong trần, hàng mày nhíu chặt lộ vẻ sầu lo, áo xanh, đeo trường kiếm!

      Vậy vừa rồi là , phải nằm mơ?

      Đại hán nhìn ánh mắt mê mang của Vệ Lạc: “Người là công chúa nước Việt ta?”

      Vệ Lạc theo bản năng gật gật đầu.

      Đại hán áo gai thấy vậy hít hơi, : “Công chúa vừa rồi bị ngất , may là bây giờ cũng việc gì.”

      Lúc này Vệ Lạc hoàn toàn tỉnh táo, cũng chấp nhận: thực là nàng xuyên rồi! Tất cả chuyện này đều phải mơ, thực phải mơ!

      Nàng chậm rãi ngồi thẳng lại, nhìn đại hán giọng cầu xin: “Quân có thể đưa ta về nhà ? Nếu như thể, vậy mang ta cùng đồng hành ?” Có lẽ như thế là chính xác ?

      Trong mơ hồ, trí nhớ của Vệ Lạc nhắc nhở nàng phải chuyện như vậy.

      Nàng vừa mở miệng phát ra giọng của mình dù vô lực, sắc lại thanh thuý hơi khàn. Khi nàng ra cầu này cũng cảm giác , đại hán trước mắt có thể đồng ý. Trước giờ tính nàng chưa bao giờ cưỡng cầu người khác, nhưng việc này quá mức trọng đại, nhất định nàng phải thử lần.

      Đối diện với đôi mắt sáng đầy thỉnh cầu của Vệ Lạc, đại hán áo gai khẽ lắc đầu, trả lời: “Công chúa thứ tội, thần thực có việc khẩn cấp.” dừng chút, nhanh hơn ” Khi đuổi tới nơi tùy tùng của công chúa bị giết hết, thần thấy công chúa có thể cứu, chạy tới phát binh lính người Sở tìm đến. Thần biết xa giá của công chúa do ai tiêu diệt nên mới tự quyết định mang công chúa rời .”

      Hai mắt Vệ Lạc lẳng lặng nhìn đại hán, lắng nghe kể lại. Đôi mắt nàng như nước, bình tĩnh mà ôn hoà, quý nữ đuối gặp biến cố như thế mà vẫn có biểu trấn định khiến đại hán vừa bên vừa thầm kinh ngạc.

      Vệ Lạc chờ xong thấp giọng: “Giết ta là công tử Kính Lăng của nước Tấn. Đáng lẽ ta gả cho . Nhưng ngờ đường đưa dâu lại chặn giết ta.”

      Nghe vậy, đại hán áo gai lâm vào trầm tư.

      Vệ Lạc nhìn , nàng vừa mới đến đây, hoàn toàn biết gì cả, đại hán trước mắt giống người thường, trong lòng chỉ mong cho mình biện pháp hay ít nhất là ý kiến.

      Trong lúc Vệ Lạc chờ mong, đại hán trầm ngâm : “Nếu như thế, công chúa thể hành động thiếu suy nghĩ được, càng có khả năng quay về.”

      “Vì sao?”

      “Trước khi gả qua nước Tấn công chúa chưa từng nghe qua?”

      Trong lòng Vệ Lạc đột nhiên nhảy dựng, nàng chỉ là hàng giả, hoàn toàn biết gì về thân thể này cả, làm sao mà nghe qua được gì?

      Đại hán áo gai thấy nét mặt của Vệ Lạc có vẻ được tự nhiên, thầm nghĩ: “Dù sao công chúa này cũng chỉ là nữ tử khuê các, kiến thức hạn hẹp cũng là chuyện bình thường.”

      Nghĩ đến đây, tiếp tục :” Việt Tấn vốn là kẻ thù từ lâu, chuyện liên hôn lần này rất tầm thường.” dừng chút, cân nhắc lúc rồi thêm:” Thần phiêu dạt khắp nơi, đối với chuyện này cũng chỉ nghe được ít, thể ra là công chúa có thể hiểu ngay. Có điều “ khích lai phong” ( có lửa sao có khói) chắc chắn có nguyên do, nếu như công chúa muốn về nước Việt trước đó nên liên lạc với thân nhân bằng hữu, thăm dò tình huống cho tốt rồi khắc muộn.” tới đây, hít hơi:” Vốn thần là người Việt, đáng lẽ nên đáp ứng giúp công chúa quay về nước. Thế nhưng là có việc quan trọng hơn.”

      Vệ Lạc kinh ngạc nhìn đại hán áo gai, đến lúc này, sầu lo mặt càng ngày càng sâu, có chút đứng ngồi yên, xem ra chuyện của là quan trọng hơn rất nhiều.

      Bây giờ chính Vệ Lạc cũng bất ổn, hoảng sợ chỗ nương tựa, nhưng vẫn theo bản năng an ủi :” Quân có chuyện quan trọng, phải là lẽ đương nhiên. Ta… ta tự có biện pháp.”

      Đại hán áo gai nhìn vào đôi mắt sáng như nước trước mặt mình, mặc dù gặp đại biến nhưng vẫn là nương điềm đạm, phải người bình thường, có thể dễ dàng nghe ra thấp thỏm lo âu giấu trong lời của nàng. Nàng kiên cường kìm nén bất an cố gắng an ủi , khiến có thiện cảm. Thế nhưng chuyện đó của mình quả quá mức khẩn cấp và trọng yếu.

      nghĩ nghĩ, thò tay lấy ra từ trong lòng cái hộp gỗ, mở hộp gỗ, từ đó lấy ra vài cuộn thẻ tre bỏ vào trước ngực, sau đó đưa hộp gỗ cho Vệ Lạc. Sau khi Vệ Lạc cầm lấy, lại xoay người đến lưng ngựa, từ trong cái bao lấy xuống túi đồ ném cho nàng.

      Đại hán áo gai nhảy lên lưng ngựa, quay đầu chắp tay trước ngực với Vệ Lạc: “Công chúa, trong hộp gỗ kia có cuộn thẻ tre, là vật của sư môn thần, có chỉ dạy chút thuật dịch dung, trong túi khác có ít tiền và bộ nam trang, mấy thứ này tạm thời có thể giúp người. Công chúa, thần đây!”

      Vừa xong, vội vã phóng ngựa quan đạo mà .

      Đại hán áo gai có vẻ cực kỳ vội vàng, bóng dáng giục ngựa nhanh như điện như gió, Vệ Lạc vừa nhớ ra khi nãy chưa hỏi tên , bóng khuất tầm nhìn.

      Nghe tiếng vó ngựa dần biến mất, Vệ Lạc thu hồi tầm mắt nhìn về hộp gỗ rất kia, nàng mở nó ra, liếc mắt cái thấy được bên trong có tám phiến trúc ghép thành cuộn thẻ tre. Mặt viết nét mực cũ, Vệ Lạc nhận ra là thể chữ Lệ. Nàng chỉ liếc cái cất kỹ hộp gỗ ngay, sau đó kéo hành trang kia lại, nhìn bên trong là bố tệ và đạo tệ(*) sáng bóng có dạng như nông cụ bằng đồng đen, còn có bộ bào phục nam được cuộn chặt, thào lẩm bẩm: “Vận may của mình tệ, thời điểm bất lực nhất này lại có thể gặp được cao nhân.”

      Vệ Lạc có được mấy thứ này, sức mạnh trong lòng càng thêm tăng, tinh thần khỏi phấn khởi. Nàng gói kỹ lại đồ vật lần nữa, nhìn xa xa, rồi theo sườn đông rừng cây.

      Chỉ chốc lát, hồ nước sâu rộng ra trước mắt nàng. Có thể ít lâu về trước nơi đây gặp khô hạn, hồ nước chỗ nào cũng có khe rãnh nứt nẻ, nước chỉ còn lại vũng ba bốn thước vuông, may mà nước này cũng rất trong.

      Dưới chân Vệ Lạc bất giác tăng tốc.


      ====

      (*)bố tệ và đao tệ:
      [​IMG]
      Last edited: 4/10/15
      Nhã Tịnh, Nước xanh, hondat13 others thích bài này.

    2. Gà con

      Gà con Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      17
      vậy hay quá...hóng hóng hóng...thank ban edit nha...:ex10::ex10::ex10:

    3. hanna9x

      hanna9x Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      34
      Sập hố bạn rùi mình ghiền nhất là truyện của LGT, mà có lịch post truyện ko bạn

    4. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      trời Lâm Gia Thành toàn viết chuyện thời Xuân thu ha.Ta thấy mấy bộ nữ chính đều thông minh xinh đẹp thui.:yoyo51:.Mà ta thích đọc truyện nữ xinh.:yoyo26::yoyo26::yoyo26:.Có bộ Cảnh xuân Nam triều vs Ngọc thị Xuân Thu cũng của tg này đó,mọi người thích coi thử xem.Ủng hộ edit nha.:5:

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 3: Dịch dung
      Vệ Lạc dẫm lên chỗ đất cứng nổi lên hồ, chân cân nhắc mà đến gần vũng nước kia, đầu duỗi ra, vội vã nhìn vào mặt nước.

      mặt nước ra thiếu nữ cao gầy, khoảng chừng mười bốn mười lãm tuổi, trắng nõn thanh lệ. Nàng có đôi mắt hạnh dài, con ngươi rất đen, dường như lẫn tạp chất nào cả. Mũi thẳng, làn môi phải đào nhắn truyền thống mà nở nang, tiếc là có chút huyết sắc. Người trong nước mày liễu mắt thanh, trong ôn nhu hàm xúc còn uyển chuyển cất dấu lạnh lùng thản nhiên, cũng có phần ngây ngô của đứa bé chưa trưởng thành.


      Thấp thoáng dưới mái tóc đen nhánh xoã vai, da thịt của nàng đặc biệt trắng nõn, đáng tiếc thiếu ít hồng nhuận, có phần khoẻ mạnh.


      Vệ Lạc nghiêng đầu đánh giá hình ảnh trong nước, càng nhìn càng vừa lòng. Trước kia nàng cũng có diện mạo thanh lệ, nhưng tại khuôn mặt còn chưa trưởng thành hết này lại còn hơn diện mạo trước.


      Nhìn nhìn, chợt Vệ Lạc phát , trang sức đầu của mình thấy đâu, đoán là trước khi đại hán áo gai mang mình rời rớt xuống tại chỗ đó.


      Vệ Lạc thưởng thức hồi lâu. lại mở hộp gỗ, lấy ra cuộn thẻ tre. mỗi phiến trúc ước chừng có mười hai chữ, tám phiến trúc ghép lại cũng chỉ được chừng trăm chữ. Vệ Lạc thầm nghĩ: thuật dịch dung? Thần bí biết bao, nhưng nội dung cũng quá là ít ?


      trãm chữ hơn hai mươi chữ đầu là quy tắc chung, còn lại bảy tám chục chữ sau là tường giải (giải thích ràng). Gọi là tường giải, Vệ Lạc xem ra đó cũng chỉ là giới thiệu vắn tắt làm gọn thể gọn nữa mà thôi.


      Trong trăm chữ xuất mười danh từ rất kỳ lạ. Nhưng Vệ Lạc cũng chỉ nhìn thoáng qua biết được ý nghĩa của chúng. Hoá ra ý thức còn lại của thân thể này ảnh hưởng đến mình đây.


      Vệ Lạc nhìn mấy lần rồi học thuộc làu mấy nội dung cuộn thẻ tre. Nàng cất cuộn thẻ tre vào hộp gỗ, xoay người vào sâu trong rừng cây.


      Cũng biết có phải bị hoảng sợ hay , Vệ Lạc dù ăn gì cũng thấy đói bụng. Lúc này nàng thầm nghĩ, trước hết cứ dịch dung khuôn mặt mình , rồi sau tìm đồ ãn, gặp mặt người.


      Theo như những lời cuộn thẻ tre, thuật dịch dung này tuyệt đối thể thiếu thứ, đó là mật ong. lúc gấp gáp thế này, Vệ Lạc đào đâu ra mật ong? Bây giờ nàng chuẩn bị dùng thuật dịch dung chỉ có tác dụng duy nhất là thay đổi màu làn da.


      Nàng thu gom ba thứ lá cây gì đó cần dùng xong xuôi, lại lần nữa vào hồ nước.


      Sau khi điều phối mấy thứ kia hoàn hảo, Vệ Lạc ngồi đối diện hồ nước chậm rãi xoa chúng lên mặt. Lại tiếp chuyện này cũng rất thú vị, thoạt nhìn thấy được gì, sau khi xoa lên chẳng những màu sắc rất đều, nàng lấy tay lau cũng rất khó.


      Xuất phát từ cẩn thận, Vệ Lạc cũng xoa lên cả cổ, sau tai, xương quai xanh và hơn phân nửa cánh tay, chỉ chốc lát, mặt nước xuất khuôn mặt thanh tú, làn da vừa đen vừa thô ráp. Nhờ làn da thô đen này, cả người nàng càng có vẻ gầy hơn. Phối hợp với đôi mắt sáng đen lạnh của nàng, cậu thiếu niên dáng vẻ quê mùa thôn dã trong nước kia lại thêm vài phần thanh khí.


      Vệ Lạc cúi đầu nhìn bóng mình, thầm nghĩ: xem ra phải chú ý phơi nắng nhiều hơn. Chẳng trách tục ngữ : cái trắng che ba cái xấu, bộ dạng nay so với vừa rồi khác xa.


      Ngắm nghía khuôn mặt hồi, Vệ Lạc mặc nam bào vào. Nam bào màu xanh, vừa lớn vừa dài, ràng là áo của đại hán áo gai. Sau khi Vệ Lạc mặc vào, tựa như là đứa bé mặc áo người lớn.


      Tìm lúc trong rừng cây, Vệ Lạc kiếm được thanh kiếm gãy nửa. Dùng nó cắt ngắn áo bào ít, vạt áo bên dưới cũng làm như thế, lại dùng nút thắt buộc chặt. Mặc dù cắt tới cắt lui khiến bào phục đẹp đẽ trở thành quần áo tên ăn mày, nhưng cuối cùng cũng vừa người nàng. Vệ Lạc thay xong, xem mặt nước iện thiếu niên mười ba mười bốn tuổi. Chỉ là mặt mày ngũ quan nhìn kỹ lại có vài phần xinh đẹp nho nhã, hàm xúc động lòng người.


      Vệ Lạc nhìn nhìn, mày chậm rãi nhướng lên, nàng thầm nghĩ: nay ở thời đại hỗn loạn, tuyệt đối thể để người khác biết mình là nữ tử. được, dọc đường mình phải lĩnh hội thuật dịch dung này nhiều hơn, tìm thêm tài liệu, cần phải che giấu cho tốt khuôn mặt cũ mới được.


      Trời sinh tính Vệ Lạc cẩn thận, ngay khi nàng thay bộ nam bào cũng đem ngoại bào và trung y mặc người cởi ra xé bỏ. Chỉ là chân nàng vẫn còn mang đôi giày thêu cũ đẹp đẽ quý giá, có khảm cả ngọc. Đôi giày này kì thực nhìn rất được, dù sao Vệ Lạc cũng biết cách làm giày rơm, muốn đổi cũng đổi được.


      Song cái áo khoác ngoài cũng đủ dài để che hoàn toàn hai chân. Từ hình ảnh mặt nước nhìn ở góc độ nào cũng thiếu niên nghèo khổ mà thôi.


      Vệ Lạc mang lại giày khảm ngọc, đồng thời cất kỹ tiền, xoay người lên quan đạo.


      Nàng theo hướng tới nơi mà đoàn sứ bị cướp giết. Thân thể này rất yếu, lại còn được nuông chiều từ bé, nên chỉ ba dặm (1 dặm=1/2 km) đường mà Vệ Lạc phải mất hơn nửa canh giờ.


      trường sớm bị người Sở dọn dẹp, ngay cả thi thể xe ngựa cũng mang . Thảo nguyên rộng lớn, nếu có vết máu mấy tảng đá lớn, còn có các đoạn kiếm bị gãy chắc cũng có người nào nhận ra được hôm nay có vụ thảm án xảy ra ở đây.


      Vệ Lạc lẳng lặng qua bụi cỏ loang lổ vết máu, luồng đau khổ chua xót biết làm sao quẩn quanh lòng nàng. tới năm mươi bước, Vệ Lạc bị mùi máu tươi hun sặc mà phải xoay người rời khỏi. Vốn dĩ nàng còn trông cậy nơi này còn rơi lại vàng bạc ngọc sức gì đó, nhưng giờ hết thảy được quét tước quá mức sạch , nàng cũng phí công nữa.


      Trước mắt quan trọng hơn là kiếm đôi giày rơm mang vào. Sau đó sao nhỉ? Lời của đại hán áo gai nàng cũng hiểu, lần xuất giá này quả có tình khác, nước Việt thể quay về. Vả lại cho dù có quay về nàng cũng chỉ là hàng giả.


      tại qua buổi chiều khoảng hai giờ, mặt trời dần dần chìm về Tây. con đường cổ đầy bụi vàng đằng đẵng, nhìn cái ngoại trừ rừng cây nguyên thuỷ kéo dài ra cũng chỉ là thảo nguyên rộng lớn, lấy đâu ra người đường?


      Mặc dù là quan đạo nhưng mặt đường đất vàng vẫn rất gồ ghề, chỗ thấp chỗ cao. Vệ Lạc quyết định nước Việt nữa. Nước Việt, hình như là vùng Giang Tô, Chiết Giang phải? Vậy là nằm về phía Đông Nam. Xem ra mình chỉ có thể về hướng Tây Bắc.


      Cũng biết nơi này là ở đâu? Thuộc lãnh thổ của chư hầu nước nào? Ừ, có nước Tấn, nước Việt , chắc là mình xuyên tới thời Xuân Thu Chiến quốc rồi?


      Vệ Lạc nhìn về phía Tây, có chút lo lắng nghĩ: với cái thân thể yếu ớt này, chỉ sợ tới chạng vạng cũng được bảy tám dặm đường.


      Nàng bước rồi bước tới, cái bóng đong đưa đong đưa, dưới trời chiều kéo dài mãi thành vệt sẫm.

      ====

      @hanna9x : tớ cũng biết nữa, chắc khoảng 2 chương/1 tuần.

      Cám ơn mấy bạn ủng hộ nha~~~ ^^!!!
      Last edited: 25/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :