1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. maixuan

      maixuan New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      20
      mất một người ủng hộ LLt va PT. Ko phải vua đã tính kế để lên ngôi sao, giờ ông ko tính kế người khác mà bị người ta tính kế à, tưởng phải cáo già lắm

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84

      “Thái tử gia…” Quan giám trảm run rẩy , “Phượng Liêm là trọng phạm của triều đình. . .”

      Long Liễm Thần để ý đến ông ta mà nhướng mắt nhìn về phía Cẩm y vệ và Ngự Lâm quân quỳ dưới đất, lạnh lùng , “ kiếm khi nãy là do ai đâm?

      Phía dưới hoàn toàn yên lặng, ai dám ngẩng đầu lên.

      chịu đúng ? Được lắm, vậy bản điện lập tức xử tội tất cả các ngươi!”

      “Là ty chức.” Cẩm y vệ quỳ gối ngay đầu tiên lên tiếng.

      “Ngươi có biết tội của mình ?”

      “Ty chức biết.”

      Sắc mặt Long Liễm Thần trầm, : “Ngươi nghe thấy bản điện với các ngươi dừng tay sao?”

      “Hoàng mệnh khó cãi, thứ cho ty chức thể tuân mệnh.”

      “Hoàng mệnh nào?”

      “Hoàng thượng có lệnh, bấy kỳ kẻ nào gây trở ngại cho việc hành hình, cứ giết cần hỏi!”

      Long Liễm Thần nghe vậy, cười lạnh tiếng, , “Vậy, có phải ngươi muốn làm theo hoàng mệnh, giết luôn cả bản điện hạ ?”

      “Ty chức dám.”

      Long Liễm Thần ‘hừ’ lạnh tiếng, , “Từ giờ trở , có lệnh của bản điện hạ, cho phép bất kỳ kẻ nào đuổi theo Phượng Liêm.”

      “Tuân mệnh!”

      ***
      Ngự Thư Phòng.

      Hoàng thượng đột nhiên vỗ long án, giận tím mặt, “Chưa có đồng ý của trẫm mà con lại dám thả Phượng Liêm , trong mắt con còn vị hoàng đế là trẫm nữa hay ?”

      “Phụ hoàng bớt giận.” Long Liễm Thần lạnh lùng .

      Thái độ lạnh nhạt của Long Liễm Thần như đổ thêm dầu vào lửa, khiến hoàng thượng vốn nổi giận đùng đùng càng thêm phẫn nộ, “Phụ hoàng ư? Ngươi còn biết đến phụ hoàng này à? Trẫm lại tưởng ngươi sớm quên trẫm vẫn còn sống cơ đấy!”

      Long Liễm Thần hề thay đổi sắc mặt, giọng lạnh như băng: “Phụ hoàng quá lời.”

      Hoàng thượng ‘hừ’ lạnh tiếng, : “Trẫm phạt ngươi quay mặt vào tường tháng, có lệnh của trẫm được phép rời khỏi Đông cung nửa bước!”

      Lúc này, Đức phi xưa nay ít khi xuất tại Ngự Thư Phòng lại đột nhiên vội vã từ ngoài cửa vào, lên tiếng khuyên nhủ, “Hoàng thượng bớt giận. Thái tử tuổi trẻ khí thịnh, ngài đừng chấp nhặt với y. Tức giận tốt cho thân thể.” xong, liền tiến lên vuốt ngực cho hoàng thượng.

      “Ai. . .ai cho phép nàng. . ” Nhưng hoàng thượng lại bất ngờ đổi tức giận thành vui trong nháy mắt, “Ái phi rất đúng.”

      Long Liễm Thần thấy thế, nhíu mày, lạnh nhạt liếc Đức phi cái, nhưng chỉ thấy ánh mắt bà chuyên chú, dịu dàng vuốt ngực cho phụ hoàng, khiến cho người ta nhìn ra chút đầu mối nào.

      “Hoàng thượng, ngài hãy để thái tử lập công chuộc tội, bắt đám người Phượng Liêm về.” Đức phi .

      Long Liễm Thần nghe vậy nghi ngờ trong lòng càng lớn. Tại sao bà ta dành cái này ‘cơ hội lập công’ này cho nhị ca? Chuyện này quá bình thường.

      lúc Long Liễm Thần trầm tư Hoàng hậu cũng đến, lại bị cử chỉ thân mật của Hoàng thượng và Đức phi làm cho tức đến xanh mặt.

      “Mẫu hậu” “Long Liễm Thần lo lắng gọi.

      Hoàng hậu khẽ gật đầu, nhịn cơn giận và ghen tức trong lòng xuống, mặt vẫn duy trì vẻ hòa nhã, vờ như có chuyện gì, hờ hững , “Đức phi cũng ở đây à?”

      Đức phi dịu dàng, khom người hành lễ: “Tham kiến Hoàng hậu.”

      “Ừ.” Hoàng hậu lạnh nhạt đáp tiếng, sau đó với Hoàng thượng, “Thần thiếp vừa mới nghe ngài muốn trảm Phượng tướng.”

      Vừa mới nghe ? Long Liễm Thần giật mình. đột nhiên cảm thấy đại ổn. Tin tức được truyền ra ba ngày trước, mà giờ mẫu hậu mới biết. Chuyện này quả thực bình thường. Rốt cuộc trong khoảng thời gian ở trong cung, nơi đây xảy ra chuyện gì vậy?

      Hoàng thượng : “Phản đồ của quốc gia, xứng đáng được gọi là ‘tướng’.”

      Hoàng hậu nhíu mày, “Xưa nay thừa tướng luôn trung thành với thiên triều, sao lại là phản đồ được?”

      Hoàng thượng trả lời thẳng, mà chỉ lạnh lùng , “Người đâu, đưa Hoàng hậu trở về Hoàng Lăng tiếp tục nghỉ ngơi.”

      “Ngài. . .” Hoàng hậu dám tin.

      Long Liễm Thần cũng kinh ngạc kém. vui hỏi, “Người làm như vậy khác gì đày mẫu hậu vào lãnh cung chứ?”

      Hoàng thượng lạnh lùng liếc Long Liễm Thần cái, : “Trẫm lệnh cho con lập tức lên đường, truy kích, tiêu diệt Phượng Liêm và những kẻ có liên can. Sống phải thấy người chết phải thấy xác, nếu đừng hồi cung nữa!” xong, phẩy tay áo bỏ .

      Long Liễm Thần quỳ tạ, “Nhi thần lĩnh chỉ.” Dứt lời, đứng dậy, đỡ Hoàng hậu rời khỏi Ngự Thư Phòng.

      Hai người nhanh chóng đến Hoàng Lăng Tây Sơn.

      “Mẫu hậu, vì sao người lại phải tới nơi này?”

      Hoàng hậu uống hớp trà cho nguôi giận, sau đó mới kể lại chuyện bà giúp Phượng Triêu Hoa rời cung, cuối cùng lại , “Chẳng biết tại sao, Thái tử phi mới vừa Hoàng thượng liền phát ra chuyện này, ông ấy rất tức giận, cho nên….. liền đến chỗ Đức phi.”

      “Cho nên trong cơn tức giận phụ hoàng đưa người đến Hoàng Lăng?” Long Liễm Thần .

      Hoàng hậu gật đầu, giọng mang theo đau thương, “Từ sau khi phụ hoàng con biết ta gạt ông ấy thả Triêu Hoa , vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, chịu gặp ta nữa. Hơn thế, có chuyện gì cũng đều thương lượng với Đức phi. Ta muốn nghe mấy lời bóng gió trong cung cho nên mới chuyển tới đây.”
      Long Liễm Thần khẽ gật đầu, suy nghĩ chút lại hỏi “Vậy người có biết vì sao phụ hoàng đột nhiên lại định tội Phượng Liêm ạ?”

      “Nghe là bởi vì ông ta và Nam Lăng vương hợp mưu tạo phản. Nhưng ta tin những lời này, Phượng Liêm trung thành với thiên triều có trời đất và nhật nguyệt chứng giám, ông ấy tạo phản đâu.” Hoàng hậu .

      Long Liễm Thần lại , “Nhưng nhi thần lại có vài chứng cứ gây bất lợi cho ông ấy.”

      “Chứng cớ gì.”

      Long Liễm Thần lấy cây trâm ngọc ra, : “Đây là trâm ngọc của thái tử phi, nhưng ở Trường Phong nhi thần phát ra nó cũng là tín vật của phản tặc.”

      Hoàng hậu nhìn thấy cây trâm ngọc kia liền kinh hãi trợn tròn mắt, dám tin , “Nó ở trong thái tử phi!”

      “Người biết cây trâm ngọc này ạ?”

      Hoàng hậu nặng nề gật đầu, , “Năm đó, gây dựng thiên hạ này ngoài phụ hoàng con còn có sáu vị tướng quân khác, cũng là những huynh đệ vào sinh ra tử với phụ hoàng con. Bởi vì phụ hoàng con thân thiết với bọn họ, nên ta cũng có qua lại với thê tử của họ. Cây trâm ngọc này chính là tín vật mà bảy người chúng ta nhất thời hứng thú tìm thợ làm ngọc chế tạo. Lúc ấy chúng ta còn đùa rằng sau này phải truyền trâm ngọc lại làm bảo vật gia truyền cho trưởng tử hoặc trưởng nữ, về sau coi nó như tín vật đính hôn. Vậy nên trâm ngọc của ta giao cho đại ca con rồi.”

      đến đây, Hoàng hậu nở nụ cười lâu thấy, nhưng cũng xen lẫn chút đau thương, “Buồn cười chính là ngoại trừ Lãnh muội muội sinh được con ra những người khác đều sinh con trai hết. Lúc ấy chúng ta còn trêu đùa để tiểu nha đầu ấy lấy tất cả con trai chúng ta.”

      “Sau đó sao ạ?”

      “Về sau, con của Lãnh gia gả cho Cát gia. Sau nữa, Vân đại nhân vì bảo vệ dân chúng Nam Lăng mà mang theo mấy người cùng phụ hoàng con tạo phản.”

      “Vân đại nhân, là Quận Vương Nam Lăng đương thời, Vân Mãng sao?” Trong lòng Long Liễm Thần đoán ra vài phần.

      Hoàng hậu gật đầu, “Vân đại nhân chết trận chiến trường, mà sáu vị tướng quân còn lại…… cũng chỉ còn người sống sót.”

      “Đều chết trận chiến trường sao? Hay còn có nội tình khác?”

      Hoàng hậu chau mày, “Ý con là gì?”

      Long Liễm Thần im lặng hồi lâu, sau đó mới : “Nhi thần nghe bọn họ phải chết trận, mà là do phụ hoàng xuống tay.”

      “Quả thực là lời vô căn cứ.” Hoàng hậu vui .

      Long Liễm Thần thấy thế, sắc mặt trầm xuống, hỏi, “Trận Sử - Vân tranh giành năm đó, người có biết ạ?

      “Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?” Hoàng hậu có vẻ hơi hốt hoảng.

      “Quả nhiên người biết!” Long Liễm Thần , “Vậy rốt cuộc đoạn lịch sử này là sao? phụ hoàng giết hại Vân Mãng ư?”

      bậy, phụ hoàng con giết Vân đại nhân!” Hoàng hậu phản bác ngay lập tức.

      Vậy cái chết của Vân Mãng là thế nào ạ? Năm đó tại sao toàn quân lại bị giết ở bên ngoài Kinh Thành? Sử Vân tranh giành từ đâu mà ra?”

      Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác khiến Hoàng hậu có chút chống đỡ được. Bà trầm mặc lúc lâu mới đáp, “Cái chết của Vân đại nhân đích xác là do phụ hoàng con sắp đặt, nhưng ông ấy cố ý, sau khi ông ấy biết chân tướng cũng cố cứu vãn tình hình, nhưng quá muộn. Khi phụ hoàng con chạy được đến ngoài cửa thành cũng là lúc tất cả kết thúc.”

      “Chân tướng gì ạ?”

      “Chuyện này quan trọng.” Hoàng hậu muốn .

      “Chuyện này rất quan trọng.” Long Liễm Thần trịnh trọng nhìn Hoàng hậu, ra từng câu từng chữ: “Nó có liên quan đến hạnh phúc cả đời của nhi thần.”

      Hoàng hậu thấy thế liền mềm lòng, khổ sở mím môi cái, sau đó giọng : “Năm đó phụ hoàng con bị người khác lừa gạt nên mới xuống tay với Vân đại nhân như thế.”

      “Người nào ạ?”

      “Ai còn sống?” Hoàng hậu lạnh mặt .

      “Nam Lăng vương.” Long Liễm Thần hiểu đại khái chút, nhưng vẫn định dừng lại tại đây, “Nhi thần muốn biết tất cả những chuyện từng xảy ra.”

      “Con. . .” Hoàng hậu bất đắc dĩ, thở dài , “Nam Lăng vương ở trước mặt phụ hoàng con thêu dệt thi phi, Vân đại nhân và ta có có gian tình.”

      “Vậy....”

      có!” Hoàng hậu : “Giữa ta và Vân đại nhân rất trong sạch, sau khi phụ hoàng con biết chân tướng vốn định giáng tội Nam Lăng vương, nhưng sau lại tha cho ông ta.”

      “Tại sao?”

      Hoàng hậu thở dài, “Bởi vì có ông ta, phụ hoàng con cũng giết lầm Vân đại nhân, cũng thể….. ngồi lên ngôi vị hoàng đế được.” Nếu phải là như thế, kẻ tiểu nhân như vậy sao có thể sống được đến ngày hôm nay.

      Long Liễm Thần sắp xếp lại các đầu mối, sau đó mới : “Vấn đề cuối cùng: đại ca có phải là cốt nhục của phụ hoàng ạ?”

      “Ai dạy con vũ nhục mẫu hậu của mình như vậy, hả?” Hoàng hậu giận dữ.

      “Mẫu hậu bớt giận.” Long Liễm Thần : “Nhi thần chỉ muốn biết chân tướng, hề có ý gì khác.”

      “Đại ca con là do ta mang thai mười tháng sinh ra, đương nhiên là cốt nhục của phụ hoàng con rồi.” Giọng Hoàng hậu rất vui.

      “Đại ca vẫn chưa chết.”

      Hoàng hậu ngẩn ra, ngay sau đó lại kinh hãi, “Con cái gì? Đại ca con còn sống? Nó vẫn còn sống ư?”

      Long Liễm Thần gật đầu, “Đại ca chết, con gặp huynh ấy .”

      Hoàng hậu nghe vậy, vui mừng phát khóc, “ tốt quá! Ta muốn gặp nó, nó đâu? Có trở lại Kinh Thành cùng với con ?”

      tại huynh ấy bị Nam Lăng vương lừa gạt, cho rằng mình là con trai của Vân Mãng. mưu tính tạo phản.” Long Liễm Thần cách nặng nề.

      “Hoang đường! Hết sức hoang đường!” Hoàng hậu tức giận, “Lại là Nam Lăng vương, lại là ông ta! Chắc phải ông ta muốn nhìn thấy người trong toàn thiên hạ bi thảm ông ta mới vui vẻ hài lòng đấy chứ?”

      “Người đừng nóng giận, nếu đại ca là cốt nhục của phụ hoàng chuyện kia dễ dàng hơn nhiều.”

      “Đại ca con đương nhiên là cốt nhục của phụ hoàng con. Nếu nhị ca con phải còn có thể.”

      “Người gì?” Long Liễm Thần bắt được điểm quan trọng trong lời của Hoàng hậu. : “Người nhị ca có thể phải cốt nhục của phụ hoàng ư?”

      “Đây chỉ là suy đoán của ta thôi.” Hoàng hậu : “Đức phi và Vân phu nhân là chị em ruột, vốn sau khi đến tuổi cập kê gả vào Vân gia cùng chung chồng với tỷ tỷ, nhưng....” Hoàng hậu hít sâu hơi, : “Nhưng, phụ hoàng con uống say, làm ra chuyện sai lầm, “

      “Cho nên bà ta phải gả cho phụ hoàng, mà người cũng bởi vì phụ hoàng phản bội mà có khúc mắc trong lòng.” Long Liễm Thần .

      Hoàng hậu gật đầu, “Sau đó bà ta mang thai, nhưng đứa bé chỉ ở trong bụng tám tháng ra đời. Nghe là sinh non, nhưng ta tin.”

      “Người nghi ngờ bà ta mang thai trước khi gả cho phụ hoàng?”

      “Ta hoài nghi đứa bé kia là con của Vân đại nhân, nhưng sợ phụ hoàng con và Vân đại nhân bất hòa với nhau nên cũng chưa chứng thực. Về sau, phụ hoàng con lại ngộ sát Vân đại nhân, cho nên ta càng thể chuyện kia ra. Nếu như nhị ca của con là cốt nhục của Vân đại nhân, lấy quyền chuộc tội !”

    3. maixuan

      maixuan New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      20
      làm vua là do bị lùa gạt mà nên, thế thì bị lùa tiếp là đương nhiên, giữ đc ngôi vua lâu như thế thật tài

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85

      Long Liễm Thần nghe Hoàng hậu vậy, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến khả năng: người Nam Lăng Vương thực ủng hộ là Nhị ca, mà Đại ca chỉ là để ngụy trang mà thôi.

      Long Liễm Thần nghĩ đến đây đột nhiên đứng dậy, : “Người hãy nghỉ ngơi sớm ạ, nhi thần xin được cáo lui trước.”

      .” Hoàng hậu mỉm cười, mím môi, dường như che giấu điều gì đó.

      Cung Chính Đức, tẩm cung của Đức phi.

      Lần này đến gặp hoàng thượng sắc mặt của Long Liễm Thần tốt hơn rất nhiều, “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện chưa .”

      Hoàng thượng nâng ly rượu Đức phi mới vừa hâm nóng lên, uống hớp, sau đó , “Nàng xuống trước .” Đức phi cười quyến rũ, bàn tay mảnh khảnh khẽ đặt lên ngực hoàng thượng, khẽ vuốt ve như có như , nũng nịu : “Nô tỳ thể ở lại sao?

      Vẻ mặt hoàng thượng bất ngờ thay đổi, thu lại nghiêm túc lúc trước, dịu dàng , “Tất nhiên là có thể.” Sau đó quay sang với Long Liễm Thần, “Có chuyện gì?”

      Long Liễm Thần để ý đến có mặt của Đức phi, chỉ thản nhiên hỏi, “Ngày giỗ của Đại ca con vào hai mươi lăm tháng mười hay là mười lăm tháng mười ạ?”

      Xoảng ....Bình rượu tay Đức phi rơi xuống đất.

      Long Liễm Thần thấy thế, đáy mắt thoáng tia lạnh lẽo, tuy nhiên mặt vẫn thay đổi nhìn về phía bà ta. Đức phi cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Long Liễm Thần càng thêm hoảng hốt. Nhưng dù sao bà ta cũng là người từng trải qua bao trận sóng to gió lớn, nên trấn định lại rất nhanh, sau đó quay sang với hoàng thượng, “Nô tỳ nhát gan, vẫn nên tránh hơn.”

      Hoàng thượng gật đầu, : “Người đâu, dìu Đức phi nương nương vào trong nghỉ ngơi.”

      “Vâng.” Hai cung nữ đến dìu Đức phi vào trong phòng.

      Hoàng thượng đợi Đức phi rời , mới , “Con chuyện này làm gì?”

      “Nhi thần phát , ngày giỗ của Đại ca sớm hơn mười ngày so với ngày chúng ta biết. cách khác, khi chúng ta biết được tin tức Đại ca bị sát hại mười ngày trước đó rồi. Vậy nên ‘Thái tử’ bình loạn năm đó là giả mạo.”

      Hoàng thượng nghe vậy, nghiêm mặt lại, : “Có chứng cứ ?”

      “Có nhân chứng ạ. Nhưng trước đó nhi thần và nàng bị chia cắt, mà muốn tìm được nàng phải mất chút thời gian.” Long Liễm Thần .

      “Biết là do kẻ nào làm ?” Đáy mắt hoàng thượng xuất độc ác.

      Long Liễm Thần nhìn hoàng thượng, lạnh nhạt , “Là Cẩm y vệ chỉ nhận hoàng mệnh ạ. Con nghe là ….phụng mệnh làm việc.”

      bậy.” , Hoàng thượng tức giận , “Trẫm chưa già đến mức hồ đồ, sao có thể hạ chỉ giết chết con trai mình được!”

      Long Liễm Thần nhìn về phía sau lưng hoàng thượng, : “Phụ hoàng, người xem ai đứng sau lưng người kìa.”

      Hoàng thượng nghe vậy liền quay đầu lại. chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Long Liễm Thần điểm huyệt đạo hoàng thượng. Lúc đó, hoàng thượng muốn nhúc nhích cũng nhúc nhích được, nên rất vui hỏi “Con muốn làm gì?”

      Bỗng chốc, á huyệt của hoàng thượng cũng bị điểm.

      Dưới cái nhìn căm tức của hoàng thượng, Long Liễm Thần tiến lại gần vạt áo ngực của ông ngửi ngửi. y phục có mùi thơm.

      Trong lòng Long Liễm Thần liền sáng tỏ. Hẳn là do mùi thơm này khiến phụ hoàng làm theo lệnh Đức phi.

      Long Liễm Thần nhíu mày suy nghĩ chút, sau đó mới , “Sau nửa canh giờ nữa huyệt đạo người người tự động được hóa giải.” Dứt lời, liền rời khỏi cung Chính đức.

      .... .

      con đường phố lát đá, chiếc xe ngựa chạy nước đại về phía trước, bánh xe vang lọc cọc ngừng. Phu xe là chàng trai trẻ tuổi có gương mặt chính trực, bên trong xe có hai thư sinh trẻ tuổi và người ông già nua bộ dáng giống phú thương.

      “Lão Tứ, cháu xem, Triêu Hoa đâu rồi?” Người đàn ông già nua mở miệng .

      “Bác đừng quá lo lắng. Khi tiểu thất bằng lòng gặp chúng ta tự tìm đến chúng ta thôi.” trong hai người thư sinh

      Khi chuyện, xe ngựa bất chợt chậm lại.

      “Tứ ca, phía trước có chiếc xe ngựa chặn đường của chúng ta.”

      “Kẻ nào chán sống, dám cản đường!”

      “Này. . ” Xe ngựa dừng lại, cách chiếc xe cản đường phía trước quá hai thước.

      Lúc này, chỉ huy sứ Cẩm y vệ Lưu Bằng Phi xuống xe ngựa, mang theo bộ dáng ‘ làm việc công’, , ‘ Phượng đại nhân, mời ngài trở về cùng hạ quan.”

      Nếu bị nhận ra Thác Bạt Lục đảm đương vai trò phu xe cũng cần phải che giấu nữa, trực tiếp gỡ lớp ngụy trang xuống, khôi phục diện mạo , khinh thường , “Chỉ bằng ngươi cũng muốn mang Phượng bá phụ từ trong tay chúng ta ư?”

      Thác Bạt Lục vừa dứt lời, đám Cẩm y vệ bất ngờ từ trời giáng xuống, bao vây bọn họ. Thế trận như vậy, bọn họ có chắp cánh cũng thể bay được.

      Thác Bạt Lục lui về phía sau mấy bước, giọng , “Tứ ca, tất cả những người tới đều là cao thủ, chúng ta đánh lại.”

      Tô Tứ đáp lời, chỉ lạnh lùng nhìn về phía Lưu Bằng Phi, , “Theo ta được biết, ngươi do Phượng tướng đề cử nên mới có thể vào Cẩm y vệ.”

      Lưu Bằng Phi bất vi sở động*, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ‘thiết diện vô tư’, : “Phượng đại nhân có ơn tri ngộ với ta, nhưng kể từ ngày ta trở thành Cẩm y vệ, cả đời ta nhất định chỉ cống hiến cho hoàng gia mà thôi.” Ngụ ý, vì ơn tri ngộ năm đó mà bỏ qua cho Phượng Liêm.
      [*] có động tĩnh, bị thuyết phục

      “Lại là tên đầu gỗ ngu ngốc!” Thác Bạt Lục mất hứng thầm.

      “Ta theo ngươi trở về.” Phượng Liêm bước xuống xe ngựa, hất cằm. Ông bình tĩnh , “Ta theo ngươi trở về, ngươi hãy bỏ qua cho những đứa trẻ này.”

      “Phượng bá phụ. . .” Tô Tứ ngăn Phượng Liêm lại, , “Tên cẩu Hoàng đế kia bỏ qua cho bác đâu, bác trở về khác gì tự chui đầu vào lưới.”

      Phượng Liêm gật đầu, : “Nếu vận mệnh của Phượng Liêm ta như vậy, cứ thuận theo số trời thôi. Chỉ mong đừng liên lụy đến những người vô tội nữa.”

      Tô Tứ lạnh lùng , “Cháu thể để cho tam ca đổ máu vô ích được! Hôm nay dù có có chết cũng phải mở đường máu. Tiểu Ngũ Tiểu Lục, các đệ bảo vệ Phượng bá phụ, ta yểm trợ cho các đệ.” Dứt lời, rút kiếm xông lên.

      Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục nhanh chóng bảo vệ Phượng Liêm.

      được động thủ, cho phép động thủ!” Phượng Liêm nóng nảy, “Lão Tam , các cháu cũng muốn cùng sao?”

      Ba người ai gì.

      Phượng Liêm trầm mặt, , “Các cháu hay mau rời khỏi đây cho ta, càng xa càng tốt, được phép trở lại Kinh Thành!”

      “Phượng bá phụ . . .”

      mau!” Phượng Liêm thúc giục, “Có thể được bao xa .”

      “Tứ ca.” Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục đồng thời nhìn về phía Tô Tứ

      Tô Tứ tức giận hét lớn tiếng, trầm mặc hồi lâu, sau đó hung hăng ném kiếm xuống đất, , “!” Dứt lời, liền về phía trước, ánh mắt nhìn chòng chọc Lưu Bằng Phi. Khi đến bên cạnh dừng lại chút, lạnh lùng trào phúng, “Hay cho con chó ‘trung quân ái quốc’!”
      Lưu Bằng Phi nghe vậy hơi ngẩn ra. Đúng lúc này, Tô Tứ lấy tốc độ nhanh như tia chớp bóp cổ của Lưu Bằng Phi.

      Ngạn Ngũ thấy thế, lập tức đá thanh kiếm mặt đất cho Tô Tứ, cao giọng , “Đón lấy!”

      Tô Tứ dùng tay khác bắt được kiếm, ngay sau đó kề kiếm lên cổ Lưu Bằng Phi, : “Bảo bọn họ bỏ vũ khí xuống!”

      Lưu Bằng Phi kinh ngạc nhìn chằm chằm Phượng Liêm, như thể sử dụng ánh mắt lời cáo biệt. hồi lâu sau nhắm mắt lại, mở miệng , “Hoàng thượng có lệnh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

      Tô Tứ kinh hãi, ngờ ngay cả chết cũng muốn kéo Phượng Liêm theo, trận tuyết lập tức rối loạn.

      Mà chỉ trong chớp mắt, Cẩm y vệ động thủ.

      Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục chỉ có bốn tay, rất khó có thể đấu lại địch đông như thế, tình hình trở nên vô cùng nghiêm trọng.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86

      Trong khoảnh khắc, đao quang kiếm ảnh, người của hai phe giao chiến hừng hực khí thế.

      Người ít vốn thể đánh lại địch đông. Từ lúc bắt đầu, ràng Cẩm y vệ chiếm thế thượng phong, vừa động thủ được bao lâu, cánh tay trái của Ngạn Ngũ bị chém đao, mà sau lưng Thác Bạt Lục thiếu chút nữa cũng bị chém phải, để lại vết rách áo.

      Điều này làm cho Tô Tứ tức đỏ con mắt, muốn giải quyết Lưu Bằng Phi để tới giúp đỡ, bất chợt phía xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

      Tô Tứ ngước mắt lên, thấy Long Liễm Thần giục ngựa chạy đến, trong lòng phân vân “Y tới cứu người, hay là tới bắt người. Nếu như là vế sau, hôm nay nhất định là ‘chạy trời khỏi nắng’ rồi.”

      Tô Tứ có thời gian suy nghĩ nhiều. quyết định đánh cuộc lần, hô to, “Thái tử giá lâm!”

      Nháy mắt, tất cả mọi người dừng tay lại, rối rít nhìn về phía Long Liễm Thần càng ngày càng đến gần. giây tiếp theo, tất cả Cẩm y vệ vô cùng chỉnh tề, đồng loạt quỳ chân xuống, đồng thanh hô, “Thái tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

      Long Liễm Thần đợi con ngựa dừng hẳn, trực tiếp phi thân lên, cũng thèm để ý đến các Cẩm y vệ quỳ dưới đất, thẳng tới bên cạnh Phượng Liêm, khẩn trương hỏi, “Ngài bị thương chứ?”

      Phượng Liêm dường như chút cảm kích, bình tĩnh mà lạnh nhạt , “.” Dứt lời, liền nhìn về phía Thác Bạt Lục, : “ giúp lão Ngũ băng bó vết thương .”

      Thác Bạt Sáu gật đầu, lấy Kim Sang Dược luôn mang theo bên mình ra, kéo y phục của Ngạn Ngũ xuống, sau đó băng bó cho .

      May mà chết người! Long Liễm Thần thở phào nhõm. May mà nhờ Hiểu Vân tinh mắt thấy được Cẩm y vệ ra khỏi thành, bằng biết ăn thế nào với nàng.

      Long Liễm Thần nghĩ đến Phượng Triêu Hoa, tâm tình lại phức tạp. cảm thấy việc đến quá nhanh, quá đột ngột có dấu hiệu nào, tựa như giấc mộng. Khi hoàn toàn chưa chuẩn bị mọi chuyện xảy ra, hơn nữa, từng đoạn ân oán cũng theo đuôi mà đến, khiến cho kịp ứng phó.

      Người mình thích nhất lại chính là thê tử của mình, đây là chuyện hạnh phúc đến mức nào! Nhưng cảm giác lúc này của phải là ‘hạnh phúc’. muốn cười, mặc dù biết nên cười, muốn phát tiết tức giận, lại biết nên tìm ai để phát tiết. Vốn nên vui mừng khôn xiết, lại bị cảm giác nặng nề tên ngăn cản vui sướng mãnh liệt kia, đè nén nó vào sâu trong tim.

      Điều duy nhất muốn làm, điều duy nhất khao khát chính là được ôm nàng chặt vào lòng, để cho mình có chút cảm giác chân . Chỉ cần đây phải là mộng, cho dù có khó khăn như thế nào chăng nữa, cũng nguyện nắm tay nàng cùng vượt qua tất cả.

      ràng việc muốn làm nhất chính là lật tung cả thiên hạ để tìm nàng, nhưng lại thể ở lại để giải quyết hậu quả. Bởi vì nếu xử lý tốt những chuyện này, cho dù có gặp mặt, cũng chỉ có thể nhìn nhau mà gì, và đó là điều muốn. muốn nhìn thấy nàng cười, muốn nàng cười với . Cho nên trước khi nàng tự nguyện xuất trở lại, phải xoay chuyển thế cục, giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất, hay ít nhất cũng để cho người nhà của nàng bị thương, dù chỉ là chút.

      Long Liễm Thần thầm than tiếng, sau đó thu hồi suy nghĩ lại, nhướng mắt nhìn về phía Tô Tứ, : “Tô huynh, thả Lưu đại nhân ra . Ta đưa mọi người rời khỏi đây.”

      Mặc dù Tô Tứ hề chào đón Long Liễm Thần, nhưng bây giờ có việc cần người ta, muốn đánh người đến mấy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn câm nín, hừ lạnh tiếng, vui quăng Lưu Bằng Phi sang bên, sau đó tới phía người mình.

      Lưu Bằng Phi lảo đảo cái, suýt tý nữa ngã nhào. Sau khi ổn định, quỳ chân xuống, , “Xin thái tử nghĩ lại.”

      Lưu Bằng Phi mở miệng thôi, vừa mở miệng là khiến Long Liễm Thần giận sôi máu, lạnh lùng , “Bản điện hạ rồi, có mệnh lệnh của bản điện hạ, ai được phép động thủ với Phượng đại nhân. Ngươi giỏi rồi, thầm mang theo nhóm lớn Cẩm y vệ tới đây vây quét. Ngươi coi lời của bản điện hạ là trò đùa hay sao!”

      “Hạ quan phụng mệnh làm việc, xin thái tử thứ tội.”

      Đáy mắt Long Liễm Thần thoáng tia lạnh lẽo, mặt biến sắc , “Phụng mệnh làm việc? Phụng mệnh của ai làm việc? Đức phi à?”

      Lưu Bằng Phi hoàn toàn thấy Long Liễm Thần tức giận, thẳng thắn trả lời, “Hạ quan phụng mệnh của hoàng thượng truy kích và tiêu diệt phản tặc Phượng Liêm.”

      “Phản tặc? Lưu đại nhân, chắc ngươi cũng biết ‘phản tặc’ ngươi là nhạc phụ đại nhân của bản điện chứ.” Hai bàn tay phía sau của Long Liễm Thần nắm chặt thành quyền, mạch máu mu bàn nhấp nhô như núi.

      Lưu Bằng Phi cúi đầu, trầm mặc .

      Long Liễm Thần ‘hừ’ lạnh tiếng, , “Phụ hoàng giao toàn quyền xử lý chuyện này cho bản điện hạ. Trừ khi ngươi cho rằng bản điện hạ có năng lực, nếu , cho phép Cẩm y vệ can thiệp vào chuyện này nữa. Nhớ , chỉ cần để bản điện hạ phát ra có Cẩm y vệ theo dõi, người đầu tiên phải rơi đầu chính là Lưu Bằng Phi ngươi!”

      “Dạ!” Lưu Bằng Phi trả lời cũng . Đối với , có thánh chỉ mọi việc dễ làm hơn nhiều. Mà nếu có thánh chỉ đừng mong làm được cái gì.

      Long Liễm Thần thấy như thế, cơn giận mới thoáng nguôi chút, giọng có vẻ hòa hoãn hơn, bắt đầu đưa ra nghi vấn về chuyện của Vân Tiêu Dao, “Ba năm trước đây, chuyện bao vây Đại hoàng tử ở Tuyệt Tình Nhai, cũng là do ngươi tự dẫn người làm sao?

      “Hạ quan hiểu ý của ngài.”

      Long Liếm Thần bễ nghễ nhìn đám Cẩm Y Vệ quỳ gối, thản nhiên : “Đây đều là thân tín của người sao?”

      “Vâng. Thái tử có chuyện gì xin cứ .”

      Long Liễm Thần khẽ gật đầu, : “Bổn điện hạ nghe ngươi chỉ phụng hoàng mệnh làm việc, nhưng phụ hoàng ngài chưa bao giờ ra mệnh lệnh như vậy cho Cẩm y vệ cả. Giả truyền thánh chỉ, sát hại hoàng tử, đây là tội gì, ngươi là người ràng nhất. Bản điện hạ cho ngươi thời hạn ba ngày để điều tra ràng, xem kẻ dẫn đầu Cẩm y vệ Tuyệt Tình Nhai năm đó là ai, nếu , người chịu tội oan tiếp theo là ngươi.”

      “Hạ quan tuân chỉ!”

      Long Liễm Thần vung tay lên, : “Đây mới là chuyện ngươi nên làm.”

      Lưu Bằng Phi tạ ơn, sau đó mang theo người của rời .

      Đợi cho đám người kia xa, Tô Tứ mới cam lòng ra tin tức, “Đại hoàng tử chết ở Tuyệt Tình Nhai, trước khi bị người khác quăng xuống dưới vực chết rồi.” đến chuyện cung đình bí sử, giang hồ bát quái, ai có thể rành mạch hơn Tô Tứ .

      Long Liễm Thần thu hồi tầm mắt, , “Ta biết.”

      Tô Tứ chau mày, tên nhãi này làm cái trò gì thế?

      “Huynh ấy chưa chết.” Long Liễm Thần cười nhạt. Đó phải là nụ cười , bởi vì ngoại trừ miệng cong lên, còn chỗ nào khác thể ý cười cả, “Nhưng huynh ấy vẫn còn sống khi rơi xuống Tuyệt Tình Nhai. tại, vẫn ở dưới đó.”

      đúng, Thái tử……” Tô Tứ bỗng dưng trợn tròn mắt quan sát Long Liễm Thần, như thể muốn tìm ra thứ gì đó mặt y.

      “Lão Tứ, đừng nhìn nữa, lão Nhị chính là Đại hoàng tử.” Phượng Liêm hề kinh ngạc.

      “Cái gì? Nhị ca là Đại hoàng tử! Sao ta chưa bao giờ biết chuyện này vậy? Đợi chút, nhị ca vẫn chưa chết!” Tô Tứ kỳ quái kêu lên.

      Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục cũng bị kinh sợ, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa quả trứng vịt.

      “Ngài quả nhiên biết mọi chuyện.” Long Liễm Thần .

      Phượng Liêm gật đầu, “Biết chuyện mà báo cũng coi như khi quân phạm thượng, cho nên ta bị trừng phạt là đúng tội, hoàng thượng giết ta cũng là việc nên làm.”

      Khó trách ông ấy oán hận phụ hoàng. Long Liễm Thần khỏi kính trọng lão nhân trước mắt nhiều hơn mấy phần. phải phân biệt được trung thành hay phản bội, mà là trung - nghĩa khó lưỡng toàn. Đối với chuyện Nam Lăng vương tạo phản, ông ấy lựa chọn trung lập, trợ giúp, quấy nhiễu, càng thoái để tránh nạn, mà vẫn trước sau như , lao tâm khổ tứ vì thiên triều. Còn tại vị ngày thương dân thêm phần.

      Có lẽ ở trong mắt phụ hoàng, ông ấy phải thần tử tốt, nhưng trong mắt dân chúng, ông lại là vị Thừa tướng tốt. Và ở trong lòng mình, ông là người quân tử chân chính.

      Long Liễm Thần thầm khen tiếng, sau đó lấy ấn Hoàng thái tử của mình ra giao cho Phượng Liêm, : “Ở Kinh Thành ta còn có việc phải làm, ngài cầm Kim ấn của ta là có thể ra quan đạo. Mặt khác, để phòng ngừa có kẻ ngầm ra tay sát hại mọi người, đường , ta phái người thầm bảo vệ.” Dứt lời, ra dấu tay, hai mươi người áo đen liền xuất .

      “Đây là. . .” Phượng Liêm cực kỳ kinh ngạc. Y điều động Hộ Long sĩ đấy chứ?

      Quả nhiên, lời tiếp theo của Long Liễm Thần xác nhận phỏng đoán của Phượng Liêm.

      “Bọn họ đều là Hộ Long sĩ ta cấp tốc điều tới. Họ hộ tống mọi người đến nơi muốn đến.” đến đây, Long Liễm Thần nhíu nhíu lông mày, hỏi, “Mọi người định quay trở về Nam Lăng sao?”

      “Nếu ngươi cho rằng chúng ta có thể đâu được?” Thác Bạt Lục vui .

      “Tiểu Lục, đừng vô lễ như vậy.” Nếu như trước đó bởi vì Long Liễm Thần là thái tử nên Tô Tứ có thành kiến với y, tại có lý do gì khách khí với y nữa cả. thái tử mà lại nguyện ý mạo hiểm bị phế truất, để cho tội thần chạy thoát, hơn nữa còn giao Kim ấn Hoàng thái tử và Hộ Long sĩ cho bọn để phòng thân, điều này cần có bao nhiêu dũng khí đây?

      Tô Tứ nghĩ đến đây khỏi nghi ngờ, “Ngươi tiểu Thất đến mức này ư? Ngôi vị hoàng đế? Tính mạng? Bất chấp tất cả sao?”

      Khi nhắc tới Phượng Triêu Hoa, đáy mắt Long Liễm Thần thoáng lên tia dịu dàng, dường như chỉ cần nhắc tới nàng đều có thể làm cho tâm tình của tốt lên.

      Long Liễm Thần lắc đầu, nghiêm túc trả lời, “! Tất cả của ta đại biểu cho quá nhiều thứ, cho nên ta thể bất chấp tất cả, nhưng chỉ cần sau lưng có đường lui ta nguyện ý vì nàng mà lùi bước.”

      cho cùng, ngươi muội ấy vẫn chưa đủ sâu.” Tô Tứ có chút mất hứng đối với câu trả lời này.

      Long Liễm Thần rũ mắt cười khẽ, “Là quá sâu.”

      Tô Tứ chau mày, “Có ý tứ gì?

      Lúc này, Phượng Liêm từ đầu tới cuối vẫn hòa nhã với Long Liễm Thần, đem Kim ấn của Hoàng thái tử trả lại cho y, , “Giữ lại . Ngươi cần nó hơn chúng ta nhiều. Ở Kinh Thành, sơ ý chút ‘vạn kiếp bất phục’*, nhớ phải cẩn thận.”
      [*muôn đời muôn kiếp thể trở lại, quay lại được]

      Long Liễm Thần nhận, “Nó có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.”

      “Cho nên ngươi mới phải giữ lại cho mình.” Giờ khắc này, nụ cười mặt Phượng Liêm vô cùng hiền lành. Từ trước đến giờ ông chưa bao giờ hài lòng với vị con rể thái tử này như bây giờ. Có y ở đây, Triêu Hoa hạnh phúc, nhất định hạnh phúc.

      Long Liễm Thần bị Phượng Liêm nhìn có chút được tự nhiên. Hình như từ sau khi cưới con của ông đến giờ, ông chưa từng hòa nhã với mình phải? Sao đột nhiên thay đổi thành hòa ái dễ gần như vậy?

      “Phượng bá phụ?” Tô Tứ khẽ nhắc nhở.

      Phượng Liêm hoàn hồn, cười gượng hai tiếng, sau đó kiên quyết nhét Kim ấn Hoàng thái tử vào trong tay Long Liễm Thần, : “Sắc trời còn sớm nữa, chúng ta phải lên đường rồi, bảo trọng”! Dứt lời, liền bước lên xe ngựa.

      Tô Tứ hai tay ôm quyền, “Sau này còn gặp lại!”

      “Lên đường bình an.” Long Liễm Thần .

      Đưa mắt nhìn xe ngựa dần xa, Long Liễm Thần ngước mắt nhìn trời chiều lúc hoàng hôn, cười tiếng, : “Có biết ta nhớ nàng nhiều đến mức nào ? Hãy chờ ta nhé!”

      Dứt lời, Long Liễm Thần nhảy lên ngựa, vung trường tiên lên hô: “!”

      Long Liễm Thần nhìn con đường phía trước, trong lòng hề có cảm giác mù mịt. Tuy biết bây giờ Phượng Triêu Hoa ở đâu, nhưng tuyệt đối lo tìm được nàng. luôn tin tưởng giữa bọn họ luôn tồn tại gắn kết vô hình, cho dù có chia ly bao nhiêu lần chăng nữa, nhất định vẫn tìm được nàng.

      ... ...

      Trước nông trại ở ngoài ngoại ô Kinh Thành.

      Phượng Triêu Hoa gõ cửa.

      “Thất công tử?” Minh Nguyệt ngạc nhiên kêu lên.

      “Đau quá!” Phượng Triêu Hoa thầm tiếng, sau đó ngã nhào lên người Minh Nguyệt.
      Dạ Nguyệt, sanone2112, xixon2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :