1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi công chúa trở thành nữ hầu - Thu Lý Tử (Hoàn) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48.2

      Editor: muanhobaybay


      Lâm phu nhân rồi, Phùng Viện ngồi lâu nhúc nhích, lời ấy ra khỏi miệng chính nàng hòan toàn từ chối Lâm Ca, bốn lần gặp nhau trước đây, lần đầu lỗ mãng, lần hai cứu giúp, lần ba trong cung thóang nhìn, đến lần thứ tư là cầu hôn dưới ánh trăng, Phùng Viện giọng thở dài, biết khi nào bắt đầu, trong lòng nàng có bóng dáng của , chính là nhớ tới lời xưa kia, tâm Phùng Viện lại trở lên trầm trọng, dưới che chở của ca ca và tẩu tẩu, có lẽ là kết cục cuối đời của nàng ?

      (muanhobaybay: tỷ ơi, đừng bi thương như vậy. Mưa bùôn lắm đó. L )

      “Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc?” Lan Lăng công chúa nhàng ngồi bên người Phùng Viện, nhìn Phùng Viện, nghiêng đầu hỏi nàng, lúc này Phùng Viện mới cảm giác được khóe mắt mình lạnh lạnh có gì đó chảy ra, biết nàng rơi lệ từ lúc nào, Phùng Viện lau lau lệ nơi khóe mắt, dùng khẩu khí tiểu hài tử với Lan Lăng công chúa: “Chắc là các nàng mới thay đổi lọai hương, ngửi quen, nên chảy nước mắt vậy thôi.”

      Lan Lăng công chúa gì nữa, ôm đầu gối ngồi bên cạnh Phùng Viện, câu hỏi kia vẫn ra, tỷ tỷ, tỷ thích Lâm Ca ca ca sao? Nếu , sao lại giống như lúc nàng nhớ , mặt có cười, khóe mắt có lệ?

      ngày cứ trôi qua như vậy, hôn của Phùng Viện ai nhắc tới nữa, đảo mắt cái mà nàng mười tám tuổi, nhưng mà, niên đại này lưu hành việc tảo hôn, nam tử có tuổi như Phùng Viện đều sớm lập gia đình rồi, chẳng lẽ đường đường là công chúa lại lấy người tái giá sao?

      Phủ Lan Lăng công chúa, Phùng Viện chơi đùa với đứa Lan Lăng công chúa mới sinh hạ, lấy tay điểm điểm cằm đứa , đứa ngủ cũng nhếch môi nở nụ cười, Lan Lăng công chúa nằm giường thấy, cười : “Tỷ tỷ vẫn luôn đối tốt với người khác như vậy.” Phùng Viện ôm đứa chơi hồi, đem thả lại bên người Lan Lăng công chúa, cười : “Tỷ nhớ lúc muội vừa mới tiến cung, cũng chỉ lớn có như vậy, lúc Ngũ hoàng thúc ôm muội, muội oa oa khóc ngừng, vẫn là mẫu hậu tỷ ôm lấy muội, muội mới khóc, tại muội có đứa rồi.”

      giường, Lan Lăng công chúa cười đến lăn lộn: “Tỷ tỷ gạt người, lúc đó tỷ mới tuổi, cũng là oa nhi, như thế nào lại nhớ được chuyện tình lúc muội tiến cung lần đầu tiên.” Phùng Viện nhướng mày: “Sao lại tỷ lừa người? Đây là Tam tỷ cho tỷ biết mà, lúc muội năm tuổi tiến cung, chúng ta phải chơi cùng nhau sao, Tam tỷ …”

      tới đây, ánh mắt Phùng Viện ảm đạm, tin tức mẫu hậu mất đến tới thành Kiến Khang, thông cáo an táng bà theo lễ Hoàng hậu, được gọi là Hiến Văn, nghe tới tin tức này, Phùng Viện biết khóc hay cười, khóc vì nàng còn mẫu thân nữa, cười vì, từ trước tới nay chuyện của mẫu hậu, giống như tảng đá nặng, thường khiến nàng bị áp lực thở nổi, tuy , trong cung ngòai mặt ai dám nghị luận, nhưng lần đó, việc phát sinh trước ngày lễ sắc phong, làm cho Phùng Viện hiểu được, từ hoàng cung Lạc Kinh tới hoàng cung Kiến Khang, công chúa tuy vẫn là công chúa, cũng là công chúa kia ở dưới gối phụ mẫu, che chở của ca ca và tẩu tẩu, chung quy vẫn khác với che chở của phụ mẫu.

      Sau khi Lan Lăng công chúa sinh được vài ngày, nõi chuyện cùng với Phùng Viện chút, nàng liền ngáp cái, rất mệt mỏi, Phùng Viện vẫn giống như ở điện Dao Quang, đắp chăn ngay ngắn cho nàng , lúc này mới dẫn theo nha hòan ra khỏi phủ.


      Hết chương 48.2

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 48.3

      Editor: muanhobaybay


      Tổng quản cùng người hầu phủ công chúa, quỳ xuống đưa tiễn Phùng Viện, thẳng tới khi xa giá của Phùng Viện ra khỏi tầm mắt của bọn họ, lúc này họ mới đứng dậy hồi phủ.

      Tuy cơ hội ra khỏi cung ít, nhưng từ trước tới nay Phùng Viện đều ru rú trong phòng, trong điện, từ khi hồi cung tới giờ, ra cung cũng chỉ ít ỏi mấy lần, mỗi lần đều nhanh chóng hồi cung, lúc này nhớ tới chuyện cũ, Phùng Viện liền vén rèm xe lên nhìn ra ngòai, xem xem ngã tư thành Kiến Khang khác gì với ngã tư thành Lạc Kinh?

      Ngày trước nghe Thập Tứ ca ca có người từ thành Trường An đến, cố ý hỏi chuyện tình ở Lạc Kinh, nghe rằng, hòang cung Lạc Kinh bị tàn phá, ngày ấy mang theo bài vị tổ tông trong thái miếu , giờ bị người ở phụ cận dùng làm củi đốt, Phùng Duệ nghe tới đó, nếu có người ngòai ở đây, che mặt khóc rồi.

      Lạc Kinh, là đô thành của ba triều đại, tòa thành kia là nơi mà tất cả hỉ nộ ái ổ của thiếu nữ Phùng Viện để tại nơi đó, còn có lăng mộ của phụ tổ, huynh trưởng của nàng, là nơi có những người thân nhất của nàng, từ nay về sau, chỉ có thể nhìn thấy ở trong mộng, nghĩ tới đây, Phùng Viện liền buông rèm xe, thở dài, Bắc Phạt, chính nàng cứ nhớ mãi quên, đem tất cả hy vọng ký thác lên cuộc Bắc Phạt, mặc dù Tổ tướng quân tài năng đứng vững gót chân ở Trung Nguyên, nhưng chỉ có thể ngăn chặn kìm kẹp công kích của quân địch, chỉ là hơn lá chắn chút, trở về Trung Nguyên, chiếm lại lãnh thổ, tại xem ra chuyện cười.

      Phùng Viện hạ mí mắt, hòang tộc Phùng Thị, giờchỉ có thể an phận ở góc Giang Hữu, sinh sống mà thôi, còn vùng đất Trung Nguyên xinh đẹp rộng lớn kia, bị người Hồ tuần tra tới lui.

      Đột nhiên xe của Phùng Viện bị cái gì đụng trúng, phải dừng lại, chưa chờ Phùng Viện chuyện, thanh Tử Thiến vang lên: “Là ai dám ngăn cản xa giá của công chúa?” Tiếp theo là thanh xa lạ: “Tiểu Viên, nàng hãy xuống xe , chẳng lẽ nàng nhớ ta sao?” Ngữ điệu mơ hồ , cũng biết hét lên cái gì?

      Thanh này có chút quen thuộc, Phùng Viện nghĩ ra là ai? Nàng vẫn ngồi ngay ngắn trong xe, cũng liếc mắt cái, Tử Thiến thấy người chống đối với những thị vệ, luôn miệng gọi Tiểu Viên Tiểu Viên, càng thêm tức giận, với thị vệ: “Chỉ là người dân thường, mà cũng dám gọi tục danh của công chúa, còn lôi ra xa, giao cho quan Huyện thành Kiến Khang xử trí?”

      Nam nhân kia sao chịu để thị vệ lôi , hét lên: “Ta là cháu của Vương Đại tướng quân, các ngươi dám ngăn cản ta.” Thị về vừa nghe thấy là cháu của Vương Đại tướng quân, hơi sửng sốt chút, nam nhân túm chặt lấy càng xe của Phùng Viện: “Tiểu Viên, nàng vén rèm lên nhìn ta chút, chẳng lẽ nàng quên năm đó nàng gì với ta sao?”

      Đây là thanh của Vương Thắng An, cuối cùng Phùng Viện cũng nghe ra, chỉ là vẫn động, giống như rối gỗ ngồi trong xe. Người này, nghe là bị trục xuất khỏi Vương gia, cùng với Vương tiểu thư đều biết tung tích mà? Như thế nào mà giờ vẫn còn ở đường thành Kiến Khang, nghe thấy thanh của , cũng hét lên ít, Phùng Viện thở dài, gõ gõ cửa sổ xe, Tử Thiến ở bên ngoài cửa sổ đáp: “Điện hạ có gì phân phó ạ?”

      Phùng Viện mở miệng :” tiếp thôi, chỉ là người điên.” Tử Thiến chuẩn bị kêu xa phu đánh xa tiếp, Vương Thắng An vẫn buông tha, thanh tiếp tục vang lên: “Tiểu Viên, nàng sao có thể nhẫn tâm như vậy, tìm được ca ca tẩu tẩu của nàng liền để ý tới ta sao? Chẳng lẽ nàng quên ta đối xử với nàng như thế nào?”

      Lúc này Vương Thắng An túm lấy càng xe, xa phu muốn đánh xe cũng được. Mọi người thấy có người ngăn xa giá của công chúa, liền xúm lại đây, bọn thị vệ biết là lên kéo Vương Thắng An xuống hay là giải tán đám đông xúm lại đây?

      Lúc này có thanh vang lên: “Sao lại tụ tập ở đây?” Phùng Viện nghe thấy thanh này, liền giật mình, đầy là thanh của Lâm Ca, trở lại?


      Hết chương 48.

      Khi công chúa trở thành nữ hầu


      Chương 49.1

      Editor:muanhobaybay

      chờ Phùng Viện xuống, nghe thấy thanh người bị ngã xuống đất, thanh Vương Thắng An lại vang lên: “Ta là cháu của Vương Đại tướng quân, ngươi cũng dám đánh ta?” Mi mắt Phùng Viện giật giật, tẩu tẩu là huynh muội họ Vương này bị Vương Tư trục xuất ra khỏiVương gia rồi, phải sao? Sao tên Vương Thắng An này vẫn là người Vương gia?

      Lúc này người bên ngòai xe rất nhiều, Phùng Viện biết là tốt, nhưng vẫn vén rèm xe lên, đúng là mùa hè, màn xe được làm từ vải lụa tốt nhất, xuyên qya tầng sa mỏng, Phùng Viện có thể thấy mơ hồ, Lâm Ca đứng ở bên ngựa, roi trong tay chỉ Vương Thắng An, quần áo của Vương Thắng An coi như chỉnh tề, chỉ là cảm nhận được người cỗ hương vị phong lưu, lúc này liền biến thành lưu manh.

      Thanh Tử Thiến vang lên: “Điện hạ, có tiếp tục hay ?” Phùng Viện gật đầu cái, Tử Thiến ở bên ngòai làm cái thủ thế với thị vệ, xa phu giá tiếng, đám người tránh ra lối , xe tiếp tục về phía trước.

      Lâm Ca mới quay về thành Kiến Khang vào hôm qua, hôm nay tiến cung diện thánh, đường trở về, liền nhìn thấy phía trước có mộtđám đông, liền hỏi xem tình hình,mới biết có người dám ngăn chặn xa giá của công chúa, hươu vượn, vì Tổ tướng quân chết chiến trận, Lâm Ca phẫn nộ vì nghiệp lớn Bắc Phạt chết non, vừa nghe tới có kẻ dám chặn xa giá của Hội Kê công chúa, tách đám người vây xem ra, kéo Vương Thắng An túm càng xe xuống dưới.

      Vương Thắng An bị Lâm Ca kéo xuống, vốn cảm thấy vận khí hôm nay của mình tốt, lại gặp được xa giá của Hội Kê công chúa, cũng biết dũng khí ở đâu ra, liền tiến lên chặn xe, chống đối với bọn thị vệ, lấy kim bài miễn tử, là cháu của Vương Đại tướng quân, làm bọn thị vệ dám động tới , mắt thấy lời mình sắp được mọi người vây xem tin tưởng, thế nhưng lại xuất gã nam tử lỗ mãng, phen kéo xuống dưới, liền nổi trận lôi đình.

      Lúc bị kéo xuống dưới, khí lực của Lâm Ca lớn, Vương Thắng An lăn hai vòng mặt đất mới đứng lên được, đứng dậy liền nhìn lên, phát người kéo mình xuống dưới chính là Lâm Ca, Vương Thắng AN lại càng tức giận, mơ hồ nhớ lại năm đó, chính là lúc đó, sau khi bọn họ tới Kim gia, liền thấy Tiểu Viên, nếu Tiểu Viên thóat Kim gia, chính có kiều thê xinh đẹp ở trong ngực, mà phải chịu nghèo túng như bây giờ?

      Nhớ lại năm đó, nhìn lại mình bây giờ, tuy là còn chút sản nghiệp, nhưng mà chút sản nghiệp này đều danh nghĩa Vương tiểu thư, mỗi ngày trừ việc cấp cho mười đồng tiền ra ngòai mua nước trà uống, cái gì khác đều có, bọn hạ nhân càng ngày càng tốt với , mặt vẫn cung kính, nhưng khi gọi người tới giặt quần áo bẩn, đều phải kêu gọi rất lâu, so với ngày trước, là cách biệt trời vực.

      Lúc này nhìn thấy Lâm Ca, nhớ tới ngày đó chính là người khởi xuống, lại thấy xa giá của Phùng Viện xa, với hòan cảnh này, mọi người xung quanh cũng tin tưởng mình, xoắn tay áo lên, mở hai tay ra muốn tiến lên chiến đấu phen, miệng còn la hét: “Được lắm, năm đó chính ngươi bắt cóc trốn nô của nhà ta, làm cho nhà ta tan cửa nát nhà, bây giờ còn mặt mũi mà đứng ở đây sao, ta nhất định phải giết ngươi.”

      Lâm Ca nhìn xa giá xa, cũng để ý tới hành động của Vương Thắng An, quyền của Vương Thắng An liền đánh lên vai của Lâm Ca, lúc này Lâm Ca mới phản ứng lại, quay đầu nhìn .

      Hết chương 49.1


    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 49.2

      Editor:muanhobaybay


      Vương Thắng An đánh trúng Lâm Ca, trong lòng cao hứng, chỉ là gặp phải ánh mắt của Lâm Ca, cảm thấy lạnh cả sống lưng, người trước mắt này là người chinh chiến sa trường, lại là võ tướng, chỉ sợ tung ra cước, mạng mình còn. Vội rụt cổ lại, ném câu: “Đừng cho là ta sợ ngươi.” muốn rời .

      Lâm Ca thấy xa giá của Phùng Viện khuất ở góc phố, Vương Thắng An lại muốn chạy , bên môi lộ nụ cười trào phúng, tay nâng kiếm bên hông lên chút, Vương Thắng An còn tưởng Lâm Ca muốn rút kiếm giết , sợ tới mức chân run lên, tại chỉ là dân thường, Lâm Ca mà giết , như thái tử cùng con kiến cực kỳ khác biệt. Nhìn Lâm Ca, rồi lui về phía sau hai bước, lắp bắp : “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Đừng quên thúc thúc của ta là Vương Đại tướng quân.”

      Lâm Ca cười, lộ ra hàm răng trắng, Vương Thắng An lại càng nhìn càng sợ, lại lặng lẽ lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa là rời khỏi đám người xung quanh xem náo nhiệt, Lâm Ca duỗi tay ra, liền túm Vương Thanứg An lại, bắt lấy y phục của , Lâm Ca thay Vương Thắng An sửa sang cái mũ bị đội lệch đầu, cười : “Ngươi nghe cho , sau này ta mà nghe được câu đúng về Hội Kê công chúa, ta liền tìm đầu ngươi đấy.”

      Tươi cười mặt Lâm Ca ôn hòa, nhưng mà ở trong mắt Vương Thắng An, lại khác gì mặt quỷ hung tợn, môi Vương Thắng An run lên, đột nhiên Lâm Ca nhíu mày, nhìn xuống đôi giày của mình, lại nhìn lên mặt của Vương Thắng An, hóa ra Vương Thắng An sợ tới mức tè ra quần, có chút bị rơi lên giày của Lâm Ca, nhìn nhìn, môi Lâm Ca mím chặt lại chỗ.

      Lúc này Vương Thắng An còn bộ dạng bừa bãi như lúc nãy, vội ngồi xổm xuống dùng quần áo của chính mình lau giày cho Lâm Ca, miệng còn : “Chà sát liền sạch .” Lâm Ca lại nhấc chân bước , Vương Thắng An vốn ngồi xổm mặt đất, khi Lâm Ca di chuyển cước bộ, Vương Thắng An liền bị ngã lăn ra, Lâm Ca được mấy bước, mới xoay người với Vương Thắng An : “Cút.”

      Vương Thắng An như được đặc xá, vội đứng lên từ mặt đất, lúc còn kịp chỉnh lại cái mũ đầu. Lúc này Lâm Ca có tâm tình đường ngắm nghía mua đồ, buồn bã ỉu xìu đì về hướng phủ của mình, đường chỉ còn lưu lại mấy vết bánh xe, Lâm Ca miên man suy nghĩ, biết đâu là vết bánh xe của nàng?

      Cũng biết nàng có nhớ mình hay , hay vẫn chỉ cho mình là thần tử qua đường, giải vây cho chủ tử? Vừa mới tới ngã tư đường, liền thấy chiếc xe ở ven đường, xung quanh xe còn có thị vệ cùng cung nữ. Tâm Lâm Ca hoảng lên, chẳng lẽ ông trời nghe thấy tiếng lòng của , để cho Phùng Viện ở đây chờ ?

      cung nữ tới, mỉm cười thi lễ: “Lâm tướng quân, công chúa lệnh cho nô tỳ ở chỗ này chờ người, lời cảm tạ tướng quân ra tay cứu giúp.” Nghe tới đây, Lâm Ca liền bình tĩnh trở lại, xem ra chỉ có cung nữ này chờ ở đây, Phùng Viện hồi cung rồi.

      Nhìn Lâm Ca tuy chuyện với mình, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn về phía xe ngựa, Tử Thiến liền cảm thấy chán nản, vừa rồi công chúa lệnh cho nàng ở đây chờ Lâm Ca, còn tưởng Lâm Ca vẫn nhớ cung nữ mà cứu, nhưng mà ánh mắt Lâm Ca nhìn nàng.

      Tử Thiến thở dài, thi lễ với Lâm Ca lần nữa, : “Nếu có chuyện gì nữa, nô tỳ xin cáo lui.” Lâm Ca chỉ gật đầu cái, Tử Thiến quay lại xe ngựa, Lâm Ca cũng chuẩn bị lên ngựa, lúc xa giá qua, Lâm Ca chưa từ bỏ ý định, lại nhìn thóang qua, liền thấy Phùng Viện vén lên rèm xe, nhìn ra bên ngòai.


      Hết chương 49.2
      Last edited by a moderator: 17/5/15
      mal, bornthisway011091pink_lee thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49.3

      Editor: muanhobaybay


      mắt hai người chạm nhau, Phùng Viện khẽ cười với Lâm Ca, nhất thời Lâm Ca quên tất cả lễ nghi, tâm đều bay lên chín tầng mây, hoa ra công chúa chưa , còn ở trong xe, khuôn mặt Phùng Viện, tuy rằng chỉ nhìn trong chớp mắt, nhưng lòng Lâm Ca như bị hòa tan ra.

      Cho tới khi xa giá rời lâu, Lâm Ca mới hồi phục tinh thần, nhảy lên ngựa, hai năm qua ở trong quân, đen rất nhiều, còn khuôn mặt trắng trẻo như trước, biết Phùng Viện có bị dọa sợ ? Nghĩ nghĩ, Lâm Ca lại tự mắng mình si tâm vọng tưởng, nghĩ tới ngày đó chính từ chối Phùng Duệ, cho dù tại Hội Kê công chúa chưa gả , nhưng xuất phát từ tôn nghiêm của hoàng gia, Phùng Duệ cũng ban hôn nàng cho .

      Lâm Ca thở dài, sớm biết có hôm nay, lúc đó từ chối nhanh chóng như vậy?

      Trở lại trong cung, gặp Tạ hòang hậu, Phùng Viện mới trở lại điện Dao Quang, đổi quần áo mặc trong cung, thân y phục màu bạc, ngồi xuống thêu thùa may vá bên cửa sổ.

      Đúng là ngày hè, trong điện có dùng băng, Tử Thiến liền bưng lên chén nước ô mai, cười với Phùng Viện: “Điện hạ tốt với Lan Lăng công chúa, mới vừa thăm nàng, giờ lại thay nàng may vá thêu thùa.”

      Phùng Viện buông kim thêu, nhận chén nước ô mai, uống lấy hai ngụm, trong nước ô mai có dùng băng, ngọt mát vừa phải, hơi mát thấm vào người,.Phùng viện còn chưa trả lời, Chanh Nhạn cầm vài đồ vật tiến vào, nhìn Tử Thiến vài lần: “Tử Thiến, ngươi càng lớn lại càng điều lên , công chúa của chúng ta và Lan Lăng công chúa, so với tỷ muội ruột còn thân hơn vài phần.”

      Tử Thiến quay đầu lại trừng nàng: “Ngươi a, ngươi hôm nay theo điện hạ ra ngòai phải , thấy được náo nhiệt đường phố, ở trong này chèn ép ta sao?” Chanh Nhạn hừ tiếng, Phùng Viện phản ứng, nhìn Tử Thiến cùng Chanh Nhạn vui đùa ầm ĩ, Phùng Viện cười cười, kim thêu trong tay cũng ngừng lại.

      Loại bạch lăng (bạch lăng: lụa mỏng màu trắng) này dùng làm y phục trẻ con là thích hợp nhất, nhớ tới hôm nay, lúc ôm đứa , đứa tươi cười với nàng, ý cười mặt Phùng Viện càng đậm, khi nào nàng mới có đứa của mình, nhưng nhớ tới lời nhận xét kia, ánh mắt Phùng Viện liền ảm đảm, nếu số mệnh của mình quả dài lâu, sinh đứa ra rồi, lại làm đứa chăm sóc của mẫu thân, tốt.

      Giống như mình cùng Vương Như Nguyệt biểu tỷ, bị mọi người nhìn ngó, chẳng lẽ mình lại mụốn thêm người bị như vậy sao?

      “Cái gì làm điện hạ thở dài vậy?” Truyền tới là thanh ôn hòa, Phùng Viện ngẩng đầu, Cừu phu nhân đứng ở cửa đại điện, mìm cười nhìn Phùng Viện, Phùng Viện vội đứng dậy hành lễ: “ biết phu nhân tới đây, còn thỉnh phu nhân thứ tội.” Cừu phu nhân đỡ nàng dậy, cùng nàng tới cửa sổ, ngồi xuống.

      Sau khi Phùng Viện ngồi xuống, Cừu phu nhân nhìn nàng cười : “Ngày thường dù điện hạ vui hay buồn đều thể ra ngòai, sao hôm nay lại nghe được điện hạ thở dài?” Phùng Viện hơi ngẩn ra, cũng gì.

      Cừu phu nhân cầm lấy kim thêu của nàng để qua bên, cầm lấy kiện y phục trẻ con, nhìn nhìn, quả là tinh xảo, hình thêu linh hoạt, đường may tinh mịn, Cừu phu nhân nhéo chút, cả cảm giác được đường may, Cừu phu nhân buông y phục, cười với Phùng Viện: “Tỉ mỉ như vậy, điện hạ làm cho đứa của Lan Lăng công chúa sao?”

      Phùng Viện gật đầu, Cừu phu nhân mở miệng thẳng: “Thần hôm nay lại đây, là được hoàng hậu giao phó, hôn của điện hạ bị trì hoãn lâu rồi, biết trong lòng điện hạ nghĩ thế nào?”

      Hết chương 49.
      bornthisway011091, malpink_lee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50.1: Tâm

      Editor:muanhobaybay

      Hôn , Phùng Viện hơi nhíu mày, nàng vẫn cho rằng, việc này cho tới khi nàng chết biến mất cùng, sao giờ lại nhắc tới?

      Phùng Viện im lặng , Cừu phu nhân quen thấy nàng như vậy, sắc mặt Cừu phu nhân cũng động: “Lần này chấm dứt Bắc Phạt, Tổ tướng quân có công lớn, đáng tiếc ống ấy còn?” xong câu này, Cừu phu nhân trầm mặc lúc, mới tiếp: “Tổ tướng quân có người cháu, từ trước tới nay đều theo ông trong quân, năm nay hai mươi ba tuổi, chưa có hôn ước, đó là ý tứ của bệ hạ.”

      Phùng Viện nghe tới đó, có chút ngoài ý muốn, cháu của Tổ tướng quân, phải người trong lòng của Chu tiểu thư sao? Chẳng lẽ bệ hạ lại muốn gả nàng cho ? Cừu phu nhân định tiếp, Phùng Viện mở miệng: “Phu nhân, cháu của Tổ tướng quân,có phải trong tên chữ Hoa?”

      Cừu phu nhân sửng sốt, sao Phùng Viện lại biết, lập tức cừơi : “Trong tên quả chữ Hoa, hay là từ lâu điện hạ có tâm với , lúc này mới…?” đợi Cừu phu nhân xong, Phùng Viện vội vàng: “Phu nhân, bệ hạ và hoàng hậu luôn thương quan tâm ta, lòng ta vẫn hiểu , nhưng Tổ Hoa…, ta lấy chồng.”

      Cừu phu nhân nhìn khuôn mặt Phùng Viện luôn luôn ôn hòa, giờ vẻ mặt lại khẳng định, Cừu phu nhân ho khan tiếng: “Điện hạ, người muốn từ chối, cũng cần có lý do, vì sao lại lấy chồng, lấy Tổ Hoa? “

      Lý do, Phùng Viện có chút khó xử, Cừu phu nhân luôn luôn cực kỳ chú ý lễ nghi của nữ tử, nếu biết nàng từng ở Trần gia, nghe lén hai vị tiểu thư Trần Chu chuyện, nhất định răn dạy chút.

      Nhìn sắc mặt Phùng Viện biến hóa, Cừu phu nhân nở nụ cười: “Chắc là điện hạ sợ Tổ Hoa là quân nhân, có chút lỗ mãng, điện hạ yên tâm, hoàng hậu từng gặp Tổ Hoa, ôn nhuận lễ nghĩa, giống quân nhân lỗ mãng.” Phùng Viện còn cúi đầu suy nghĩ lý do, Cừu phu nhân muốn đứng dậy: “Điện hạ, nếu người ra lý do gì, thần phải hầu hoàng hậu rồi.”

      xong, Cừu phu nhân chuẩn bị ra ngòai, Phùng Viện có chút nóng nảy, đứng dậy giữ chặt ống tay áo Cừu phu nhân: “Ai…, phu nhân…” Mắt Cừu phu nhân nhíu lại, bất mãn nhìn cái tay Phùng Viện giữ chặt ống tay áo của mình, Phùng Viện vội buông tay ra, cung kính với Cừu phu nhân: “Phu nhân chắc là nghe qua lúc ta sinh ra, những lời bình luận của mọi người ngày đó,cực phú quý chỗ ti tiện cùng, dài thọ khi chết non thân.” (ý là: người phú quý nhưng lại mang mệnh tiện, mệnh sống lâu nhưng lại bị chết trẻ.)

      Cừu phu nhân khẽ gật đầu, nghe rồi sao chứ? Cũng có quan hệ gì tới hôn hôm nay. Phùng Viện hít sâu hơi, tiếp tục : “Phu nhân, câu đầu tiên ứng nghiệm, ta trải qua ba năm làm nô, vậy câu sau có thể thành , có thể chết sớm trước hai mươi tuổi , còn thỉnh phu nhân về chuyển lời với hoàng hậu, nếu muốn bàn chuyện hôn , hãy chờ ta qua hai mươi tuổi .”

      Miệng Cừu phu nhân mở lớn, chuyện này bà biết, nhưng từ trước tới nay bà đều tin, cũng chỉ là có người rèm pha, lúc này Phùng Viện lại sử dụng thành lý do thóai thác, làm cho Cừu phu nhân thể phản bác, câu đầu là như thế, Hội Kê công chúa làm nôba năm, việc này tất cả mọi người đều biết.

      Phùng Viện xong, nhìn sắc mặt Cừu phu nhân, lúc này thanh Tạ hoàng hậu vang lên, trong thanh có chứa ý óan trách: “Muội muội từ lâu đều muốn hôn , chằng lẽ biết cho người nhà là ta, được giấu diếm sao?”

      Thấy hoàng hậu tới, mọi người trong điện vội vàng hành lễ, Tạ hoàng hậu tới, ngồi xuống, gật đầu với Cừu phu nhân: “Phu nhân vất vả rồi, thỉnh phu nhân xuống, ta muốn với muội muội mấy câu.” Cừu phu nhân hành lễ cáo lui, các cung nữ trong điện cũng tự động lui ra, trong điện chỉ còn lại Tạ hoàng hậu và Phùng Viện.


      Hết chương 50.1

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :