Chương 49.2
Editor:muanhobaybay
Vương Thắng An đánh trúng Lâm Ca, trong lòng cao hứng, chỉ là gặp phải ánh mắt của Lâm Ca, cảm thấy lạnh cả sống lưng, người trước mắt này là người chinh chiến sa trường, lại là võ tướng, chỉ sợ tung ra cước, mạng mình còn. Vội rụt cổ lại, ném câu: “Đừng cho là ta sợ ngươi.” muốn rời .
Lâm Ca thấy xa giá của Phùng Viện khuất ở góc phố, Vương Thắng An lại muốn chạy , bên môi lộ nụ cười trào phúng, tay nâng kiếm bên hông lên chút, Vương Thắng An còn tưởng Lâm Ca muốn rút kiếm giết , sợ tới mức chân run lên, tại chỉ là dân thường, Lâm Ca mà giết , như thái tử cùng con kiến cực kỳ khác biệt. Nhìn Lâm Ca, rồi lui về phía sau hai bước, lắp bắp : “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Đừng quên thúc thúc của ta là Vương Đại tướng quân.”
Lâm Ca cười, lộ ra hàm răng trắng, Vương Thắng An lại càng nhìn càng sợ, lại lặng lẽ lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa là rời khỏi đám người xung quanh xem náo nhiệt, Lâm Ca duỗi tay ra, liền túm Vương Thanứg An lại, bắt lấy y phục của , Lâm Ca thay Vương Thắng An sửa sang cái mũ bị đội lệch đầu, cười : “Ngươi nghe cho , sau này ta mà nghe được câu đúng về Hội Kê công chúa, ta liền tìm đầu ngươi đấy.”
Tươi cười mặt Lâm Ca ôn hòa, nhưng mà ở trong mắt Vương Thắng An, lại khác gì mặt quỷ hung tợn, môi Vương Thắng An run lên, đột nhiên Lâm Ca nhíu mày, nhìn xuống đôi giày của mình, lại nhìn lên mặt của Vương Thắng An, hóa ra Vương Thắng An sợ tới mức tè ra quần, có chút bị rơi lên giày của Lâm Ca, nhìn nhìn, môi Lâm Ca mím chặt lại chỗ.
Lúc này Vương Thắng An còn bộ dạng bừa bãi như lúc nãy, vội ngồi xổm xuống dùng quần áo của chính mình lau giày cho Lâm Ca, miệng còn : “Chà sát liền sạch .” Lâm Ca lại nhấc chân bước , Vương Thắng An vốn ngồi xổm mặt đất, khi Lâm Ca di chuyển cước bộ, Vương Thắng An liền bị ngã lăn ra, Lâm Ca được mấy bước, mới xoay người với Vương Thắng An : “Cút.”
Vương Thắng An như được đặc xá, vội đứng lên từ mặt đất, lúc còn kịp chỉnh lại cái mũ đầu. Lúc này Lâm Ca có tâm tình đường ngắm nghía mua đồ, buồn bã ỉu xìu đì về hướng phủ của mình, đường chỉ còn lưu lại mấy vết bánh xe, Lâm Ca miên man suy nghĩ, biết đâu là vết bánh xe của nàng?
Cũng biết nàng có nhớ mình hay , hay vẫn chỉ cho mình là thần tử qua đường, giải vây cho chủ tử? Vừa mới tới ngã tư đường, liền thấy chiếc xe ở ven đường, xung quanh xe còn có thị vệ cùng cung nữ. Tâm Lâm Ca hoảng lên, chẳng lẽ ông trời nghe thấy tiếng lòng của , để cho Phùng Viện ở đây chờ ?
cung nữ tới, mỉm cười thi lễ: “Lâm tướng quân, công chúa lệnh cho nô tỳ ở chỗ này chờ người, lời cảm tạ tướng quân ra tay cứu giúp.” Nghe tới đây, Lâm Ca liền bình tĩnh trở lại, xem ra chỉ có cung nữ này chờ ở đây, Phùng Viện hồi cung rồi.
Nhìn Lâm Ca tuy chuyện với mình, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn về phía xe ngựa, Tử Thiến liền cảm thấy chán nản, vừa rồi công chúa lệnh cho nàng ở đây chờ Lâm Ca, còn tưởng Lâm Ca vẫn nhớ cung nữ mà cứu, nhưng mà ánh mắt Lâm Ca nhìn nàng.
Tử Thiến thở dài, thi lễ với Lâm Ca lần nữa, : “Nếu có chuyện gì nữa, nô tỳ xin cáo lui.” Lâm Ca chỉ gật đầu cái, Tử Thiến quay lại xe ngựa, Lâm Ca cũng chuẩn bị lên ngựa, lúc xa giá qua, Lâm Ca chưa từ bỏ ý định, lại nhìn thóang qua, liền thấy Phùng Viện vén lên rèm xe, nhìn ra bên ngòai.
Hết chương 49.2
Last edited by a moderator: 17/5/15