ĐEM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN THƯỢNG VỊ ĐẾN CÙNG (NỮ PHỤ VĂN) (104)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 97

      ☆, 97

      Linh sơn sau cơn mưa, sắc trời muộn thu, tứ hoàng tử ở Khán Tâm Phật vài ngày sau, miệng vết thương cơ bản ổn hẳn, đầu óc có điểm hư rớt, bởi vì vài thị vệ theo bảo hộ đoán, vị tứ hoàng tử cả ngày thần long kiến thủ bất kiến vĩ này, cứ vội vàng hết núi nọ lại tới núi khác.


      ngày, linh sơn vừa mới tạnh trận mưa đầu thu, sơn đạo ẩm ướt trơn hoạt rêu xanh loang lổ, tứ hoàng tử để ý thị vệ khuyên can, lại bắt đầu dò hỏi vật quý linh sơn, lần này tứ hoàng tử đến ngọn núi cao nhất của linh sơn là An Kỳ Phong, An Kỳ Phong hổ là ngọn núi cao nhất linh sơn , cả tòa núi cũng chỉ có sơn đạo thẳng thông đỉnh núi, miễn cưỡng dung người qua, hai bên là vách núi đen, sâu thấy đáy, Đường Việt Manh nhìn thoáng qua cảm thấy đầu váng mắt hoa.

      “Tứ hoàng tử, đừng , chỗ này nhìn qua rất dốc, ta sợ ngươi…” Đường Việt Manh khuyên can, ngay cả chính nàng cũng cảm giác được trong lời mang theo nồng đậm quan tâm, mà tứ hoàng tử lại cảm giác được Đường Việt Manh lo lắng, trong lòng ngọt ngào.

      Đối với tứ hoàng tử mà , biến hóa tình cảm của tiểu Manh Manh càng lúc càng lớn, trước kia hai người ở chung nàng như khâm sai đại thần, phụng mệnh tuần, đối với phải là phụng thiên thừa vận, Minh quý phi chiếu viết, nhất định phải bảo vệ tốt kẻ đáng thương là , nay nàng đối với có hờn dỗi có làm nũng có tức giận lại có quan tâm, đây mới là người ở chung với nhau chứ, xem ra nàng quả thích .

      Tứ hoàng tử càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, bên môi khỏi lộ ra mỉm cười, Đường Việt Manh thấy trả lời, lại cười ngốc hồ hồ, thở dài trong lòng, nam nhân này có phải bị thương sau đầu óc thành bã đậu rồi, tự nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ nam nhân khi đương chỉ số thông minh đều giảm? Chẳng lẽ hàng này thích nàng?

      Đường đại luật sư thích mập mờ , thích là thích, thích là thích, nàng mới rối rắm nữa, hạ quyết định phải bảo vệ hóa này cả đời, phải xác định có tâm tư như mình nghĩ , mắt chuyển chuyển, Đường Việt Manh hỏi: “Tứ hoàng tử, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải thành trả lời ta.”

      “Hỏi , ta nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn.” Tứ hoàng tử mỉm cười, Đường Việt Manh rụt rè chút nào, thậm chí ngay cả hỏi đệm cũng , gọn gàng dứt khoát, “Tứ hoàng tử, ngươi có thích ta ?” Tứ hoàng tử ho khan, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, “Manh Manh, lời này nên là nữ hài tử hỏi a.”

      Đường Việt Manh cam lòng, “Cái gì mà phải nữ hài tử hỏi , chuyện tình cảm phân nam nữ, thích là thích, thích là thích, quân vô tình ta liền hưu! huống hồ ta là tiểu , phải nữ hài tử.”

      Tứ hoàng tử than , khẩu khí có chút bị thương, “Manh Manh, ta tưởng bản thân đủ trắng ra, quân vô tình ta liền hưu? đối với ta mà , cho dù Manh Manh vô tình, ta cũng hưu, dù là quá khứ hay tại hoặc là tương lai, trong lòng Ôn Ngọc chỉ có Manh Manh, cho dù cuộc đời này ngươi vĩnh viễn chỉ có thể ở trong nhẫn xoay, ta cũng chỉ thích người là ngươi.”

      Đường Việt Manh mở to mắt, “Nếu ta cả đời chỉ là cái nhẫn xoay, ngươi chỉ có thể gặp ta tháng lần vào ngày trăng tròn, hơn nữa ta cũng thể cùng ngươi. . . Cùng ngươi thân thể chi hoan, ngươi chú ý? Cả đời chú ý?”

      Tứ hoàng tử tao nhã cười, ấm áp, “Manh Manh, hai người tướng quý tại tâm, nếu ta chỉ là tham niệm thân thể chi hoan, giai nhân hậu cung như mây, ta cần gì phải xa cầu lòng nhân bạch thủ phân cách.” Nghĩ nghĩ, tứ hoàng tử nhíu mày, có chút khẩn trương, “Manh Manh, tâm ý của ta đối với ngươi có thiên địa chứng giám, nhưng là tâm ý của Manh Manh đến cùng như thế nào?”

      Đường Việt Manh gật gật đầu, bộ đáng đánh đòn ngạo kiều , “Ngươi vừa thiện lương lại nát, còn biết đường, vạn nhất lạc đường bị lừa, chừng bị người bán còn giúp người đếm tiền, có ta bảo hộ, còn phải nửa bước khó ? quên , ta đành ăn chút thiệt thòi, cả đời bảo hộ ngươi vậy, chỉ là ngươi nhớ kỹ a, nếu chọc ta mất hứng, ta liền biến mất bao giờ để ý ngươi nữa đâu.”

      Tứ hoàng tử buồn cười, Manh Manh của là thích rồi , thanh như nước ôn nhu ướt át, “Manh Manh, ngươi đáp ứng rồi được đổi ý, phải bảo hộ ta cả đời đó nha.” Đường Việt Manh cười khẽ : “Thừa quân thủ nặc, tất thủ cả đời.”

      Hai người tâm ý tương thông, cảm thấy trong lòng dị thường vui vẻ, dọc đường cười cười, tứ hoàng tử như có thần trợ, sơn đạo dốc khuỷu, lại như giẫm đất bằng, thậm chí hy vọng sơn đạo này có thể cả đời tốt.

      Càng lên cao, đường càng hiểm trở, sơn đạo còn, tứ hoàng tử chỉ có thể gian nan leo lên thạch đá lởm chởm, cũng may khinh công của cao, hít ngụm khí, giẫm lên cự thạch, giữ chặt dây leo, từng bước trèo lên đỉnh núi, nhưng dù có khinh công hộ thân, vẫn mệt thở hồng hộc, vậy mà vẫn ngừng an ủi Đường Việt Manh, “Manh Manh, có việc gì , chúng ta sắp đến đỉnh núi rồi.”

      Tứ hoàng tử chậm rãi lên trước, dọc đường tìm kỳ hoa dị thảo ở hai bên vách đá, tuy càng lên cao càng ít người tới. Kỳ hoa dị thảo cũng có thể nhìn thấy ít, nhưng chỉ là chút cỏ linh chi thủ ô linh tinh gì đó thôi, tứ hoàng tử có chút thất vọng, nhưng biểu lộ ra ngoài, vẫn nghiêm túc tìm kiếm.

      Sắc trời dần tối, tứ hoàng tử rốt cục lên đến đỉnh núi, vừa trèo lên đỉnh, trong lòng kinh hỉ, bởi vì hỏi thăm trụ trì về linh sơn, nghe trụ trì nhắc tới núi An Kỳ Phong có uông linh tuyền, chung quanh linh tuyền có kỳ hoa dị thảo, bởi vậy mới mạo hiểm tiến đến.

      Đỉnh núi quả nhiên có uông nước suối, mây mù lượn lờ, chung quanh sinh trưởng các loại kỳ hoa dị thảo, phần lớn là biết, vui sướng hái gốc cây chậm rãi thưởng thức, tháo nhẫn xoay, đặt mỗi cây lên thử thăm dò, nhẫn xoay vẫn như trước, có quang mang kì dị gì, tứ hoàng tử vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thử thăm dò, nhẫn xoay vẫn có chút biến hóa.

      Ánh chiều tà cuối cùng cũng sau núi, tứ hoàng tử cầm nhẫn xoay, đặt trước ngực, trầm mặc, Đường Việt Manh biết cảm thấy mất mát, nhịn được an ủi, “ sao đâu, tại, ta có pháp lực cũng chỉ như người thường thôi, có trở ngại gì đến sinh mệnh cả.”

      Tứ hoàng tử biết Đường Việt Manh an ủi , liền nhoẻn miệng cười, dị thường sáng lạn, “Manh Manh được suy nghĩ miên man, chẳng qua là linh sơn nho , có cũng thực bình thường, về sau chúng ta đến nơi khác tìm, nhất định có thể tìm được.”

      Sắc trời hoàn toàn tối đen, tại xuống núi khác gì tìm chết, vì thế tứ hoàng tử quyết định ở núi đêm, ngày hôm sau xuống núi cũng muộn, tìm cái sơn động, chuyển ít củi vào, châm lửa, trước mắt tuy là đầu thu, đỉnh núi cũng dị thường rét lạnh, tứ hoàng tử lạnh run cả người, đốt lửa càng vượng hơn.

      luôn mang theo ít lương khô, lấy ra nướng lửa, uống với nước suối, cũng miễn cưỡng ăn được, tuy tứ hoàng tử ở trong cung nhiều năm nhận hết lãnh đạm, nhưng chưa từng thiếu cẩm y ngọc thực, ôm đầu gối ngồi trước đống lửa, thần thái tự nhiên, bộ vui vẻ chịu đựng.

      Đường Việt Manh cảm động, thanh trầm thấp, “Ôn Ngọc, vì ta, ngươi chịu nhiều khổ cực như vậy, đáng giá sao?” Tứ hoàng tử cười , “Đứa ngốc, ngươi vì ta, mất pháp lực chỉ có thể ký trong nhẫn xoay, đáng giá sao? Hai người tướng tùy, lại đều hữu tình, có gì phải đáng giá hay ?”

      Đường Việt Manh bật cười, “Ôn kê, đêm trăng tròn lần sau, ngươi ta gặp lại, ngươi phải mang cái thước, cái đấu, mặt gương, cái cân, cái bàn tính còn cả cái kéo nữa nhé.”

      Tứ hoàng tử hơi hơi sửng sốt, mặt lộ mỉm cười lại trầm mặc , Đường Việt Manh tức giận , “Như thế nào, ngươi muốn thành thân với ta?” Tứ hoàng tử lắc đầu, “Manh Manh, ta cầu còn được, chỉ là ta vẫn nghĩ, cầu hôn hẳn là chuyện nam tử nên làm, ngươi gấp vậy, có điểm giống muốn cướp dâu a.”

      Đường Việt Manh quyệt quyệt miệng, “Mặc kệ ngươi.”

      Tứ hoàng tử đêm vô miên, An Kỳ Phong lạnh như nước, cảnh sắc lại thần kỳ lưu tinh, vòng trăng rằm trời chiếu rọi nước suối, quang huy vạn lũ, nhè như bạc, đầy sao như ngọc, trong gió đêm, có mùi thơm ngát như có như thấm vào ruột gan, tứ hoàng tử có chút thẫn thờ, “Manh Manh, hết thảy nơi này như tiên cảnh, nếu có thể xem cùng ngươi tốt “

      Đường Việt Manh ôm gối ngồi bên hồ, nhìn đêm trăng sáng, ý cười doanh nhiên, “Ta luôn luôn ở cạnh ngươi.” Tứ hoàng tử chỉ cảm thấy thân vô thái phượng song phi dực, lòng hữu linh tê nhất điểm thông(yuna: thân ta có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao. Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông), cười .

      thời tiết đỉnh núi hay thay đổi, sắp đến bình minh lại tí tách mưa, mặc dù lớn, nhưng lại khiến sơn đạo vốn trắc trở thêm ẩm ướt trơn hoạt, càng khó , tứ hoàng tử vốn định đợi mưa tạnh mới xuống núi, nhưng đến trưa, mưa vẫn như trước ngừng, mà lương khô tứ hoàng tử mang theo lại còn nhiều lắm, khẽ cắn môi, vẫn quyết định đội mưa xuống núi.

      Sơn đạo ẩm ướt trơn hoạt hiểm trở, tứ hoàng tử dùng sức bắt lấy dây mây, chậm rãi xuống núi, mưa phùn rất nhanh ướt nhẹp quần áo của , quần áo tràn đầy lầy lội ô bẩn, lại phật lòng, cẩn thận giẫm chắc tảng đá, ổn định cước bộ, Đường Việt Manh cảm động trong lòng, chỉ có thể yên lặng nhìn , mưa phùn ướt tóc , khiến vài sợi dính sát vào trán, khiến mặt mày càng liễm diễm.

      Tứ hoàng tử thấy Đường Việt Manh trầm mặc , nghĩ nàng thoải mái, vội vàng hỏi, “Manh Manh, ngươi làm sao vậy?” Đường Việt Manh còn chưa trả lời, bỗng nghe được trận rít phá mà đến, tứ hoàng tử cũng nghe được thanh , nhìn lại, núi có khối đại thạch ngã nhào, lăn về phía hai người, tảng đá rất lớn, nếu nện người, có mà lập tức bị nghiền thành bột mịn.

      Đường Việt Manh hoàn toàn ngẩn ngơ, nên lời, vào thời điểm chỉ mành treo chuông, tứ hoàng tử giữ chặt dây mây, dùng sức lăn sang bên cạnh, chịu đựng tránh thoát cự thạch, tứ hoàng tử bắt lấy dây treo giữa trung, mắt thấy cự thạch nhanh như chớp sắp ngã nhào xuống, liền đường đánh bay vô số bụi cây tảng đá, sau nghĩ lại vẫn sợ, chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Hai người còn chưa kịp thư khẩu khí, bên tai lại truyền đến tiếng rít lần nữa, tứ hoàng tử theo tiếng nhìn lại, lại là khối đại thạch thế như chẻ tre cuồn cuộn lăn xuống, tứ hoàng tử quá sợ hãi, lúc này ở giữa trung tránh cũng thể tránh, mắt thấy đại thạch sắp ngã nhào trước mắt, Đường Việt Manh a tiếng nhắm mắt lại.

      lâu sau có truyền đến thanh hai người ngã nhào xuống khe núi, Đường Việt Manh chậm rãi mở to mắt, ra vào lúc khẩn cấp, tứ hoàng tử buông dây mây nhảy sang bên cạnh, tay phải giũ ra bắt lấy nhuyễn kiếm bên hông, dùng sức đinh trong khe đá, mới đứng vững thân thể, quần áo sớm bị hòn đá lởm chởm trong khe đá cắt qua, tay cũng họa ra vài tia máu.

      Lúc này tứ hoàng tử biết sợ là có người mưu hại mình, chỉ là nay ở giữa trung, lại vô pháp tránh né, đành phải nhắm mắt chờ chết, hồi lâu sau cũng thấy có cự thạch ngã nhào, dưới núi lại truyền đến thanh nhao nhao ồn ào, “Tứ điện hạ, tứ điện hạ…” Đúng là thanh của Tiểu Lộ Tử cùng vài tên thị vệ.

      ra đêm qua Tiểu Lộ Tử thấy tứ hoàng tử chưa về, lập tức cùng vài thị vệ tìm khắp núi, đoàn người tìm đêm, thẳng đến vừa rồi mới phát tứ hoàng tử ở giữa trung, hô to gọi xông lên núi, vài tên thị vệ cứu tứ hoàng tử xuống.

      Tứ hoàng tử tại nơi tuyệt xử phùng sinh, chỉ cảm thấy lòng còn sợ hãi, thấy vài tên thị vệ lộ vẻ nghi hoặc, muốn đả thảo kinh xà, chỉ trong trẻo nhưng đạm mạc : “Sau cơn mưa sơn đạo ẩm ướt trơn trượt, cẩn thận giẫm nhầm, may có chư vị cứu giúp, ta nhất định bẩm báo phụ hoàng, thưởng cho các vị.”

      Tứ hoàng tử về Khán Tâm Phật, tắm rửa sau đổi bộ quần áo sạch , ngồi ở trong phòng lặng im , Tiểu Lộ Tử thấy sắc mặt ngưng trọng, dám quấy rầy, lặng lẽ lui ra ngoài, tứ hoàng tử trầm mặc lâu sau, khẽ thở dài, “Ta muốn cùng ngươi là địch, làm gì khinh người quá đáng?”

      thanh lạnh lùng của Đường Việt Manh vang lên, “Tứ hoàng tử, thế giới này chính là như vậy, ngươi thiện lương, người khác lại tưởng ngươi dễ khi dễ, thể lui, vậy phải đánh trả thôi, thể dùng thiện lương để cảm hóa bọn họ, vậy dùng ác độc để bọn họ vui vẻ, làm cho họ cả đời này thể quên được ngươi.”

      Tứ hoàng tử yên lặng gì, trong lòng luôn cân nhắc, thái tử dậy sát tâm, vô luận trốn đến chân trời góc biển, thái tử nhất định đuổi theo bỏ, tránh được lần này chứ chắc gì tránh được lần sau, bỗng nhớ đến Đường Việt Manh từng , nếu có chuyện gì, nàng cũng hôi phi yên diệt, trong lòng rùng mình, tứ hoàng tử hạ quyết tâm, “Manh Manh, bản thân ta cũng muốn là địch với , nhưng nay ta có người muốn bảo vệ, nếu thể lui, buông tay nhất bác .”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn cảnh tùy thanh thân, WSY thân lôi, hảo cảm động a, đưa lên tứ hoàng tử ngọc hôn quả, ba. . .



      linhdiep17, Diệp Diệp, Hình Ưu4 others thích bài này.

    2. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 98


      ☆, 98

      Tứ hoàng tử thấy thái tử coi thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhất định phải trừ cho thống khoái, cũng tiện ở lại linh sơn tìm kiếm kỳ hoa dị thảo nữa, thương lượng với Đường Việt Manh sau, quyết định đuổi theo đội ngũ nam tuần của Hoàng Thượng, thứ nhất là có thể tìm kiếm che chở, thứ hai là có thể thuận lợi khai triển kế hoạch.


      Tứ hoàng tử rốt cục đuổi kịp, Hoàng Thượng nghe thái giám bên người hồi bẩm sau, hạ chỉ bãi yến đón gió tẩy trần cho tứ hoàng tử trong Linh Hoa các, yến hội lần này bất đồng, tương đương gia yến, chỉ có Hoàng Thượng cùng tứ hoàng tử, nga, còn có Đường Việt Manh tránh trong nhẫn xoay.

      Gia yến diễn ra trong trầm mặc, Hoàng Thượng cùng tứ hoàng tử nhìn nhau gì, hai người chỉ trầm mặc uống rượu, cung nữ cùng thái giám hai bên nơm nớp lo sợ làm bối cảnh, cố gắng tựa sát vào lan can cùng vách tường, hận thể hòa thành thể với chúng nó.

      Uống vào mấy chén rượu sau, Hoàng Thượng vẫy vẫy tay ý bảo mọi người lui ra, tất cả như trút được gánh nặng, đều lấy tốc độ điện quang hỏa thạch lui lại, sau lát,trong Linh Hoa các chỉ còn Hoàng Thượng cùng tứ hoàng tử.

      Hoàng Thượng giơ chén rượu, uống ngụm, ngữ khí hờ hững, tựa hồ hỏi chuyện liên quan đến mình, “Ngọc nhi, có từng oán phụ hoàng ?” Tứ hoàng tử khẽ lắc đầu, ” cha mẹ thiên hạ ai thương con, mặc kệ thế nào, ngài đều là phụ hoàng của ta, chúng ta có máu mủ tình thâm, chỉ là, nhi thần có chuyện vẫn , phụ hoàng, năm đó đến cùng phát sinh chuyện gì? Vì sao chỉ trong đêm cảnh còn người mất?”

      sắc mặt Hoàng Thượng có chút trầm, “Cũng được, ngươi lớn rồi, phụ hoàng giấu ngươi, ” hơi hơi thở dài, trong mắt xa xăm, tựa hồ nhớ lại chuyện cũ, “Tại trong cung này, nếu ai từng được trẫm tình đối đãi, có lẽ chỉ có mẫu phi của ngươi, trẫm còn nhớ , lúc trẫm còn là thái từ, lần đầu tiên nhìn thấy mẫu phi ngươi, nàng tóc trái đào, niêm hoa mỉm cười, minh diễm động lòng người, mười lăm năm a, trọn mười lăm năm trẫm chỉ độc sủng mình nàng, hề là hư tình giả ý, trẫm thậm chí muốn vì nàng phế Hoàng Hậu, phế thái tử, đáng tiếc, dã tâm của nàng càng lúc càng lớn, vì ngôi vị thái tử của ngươi, cư nhiên hạ độc trẫm.”

      Tứ hoàng tử thể tin nhìn Hoàng Thượng, “Phụ hoàng, , mẫu phi tâm của mẫu phi dành cho ngài chưa bao giờ thay đổi.” Hoàng Thượng cười khổ, “Trẫm cũng muốn tin, nhưng đại cung nữ bên người mẫu phi ngươi nhận mọi tội trạng, thú nhận là do mẫu phi ngươi sai sử hạ độc, nhân chứng vật chứng đầy đủ hết, trẫm thể tin, ngày đó lòng trẫm đau như giảo, lại vẫn chịu ban nàng chết, vì nàng trẫm thậm chí ngỗ nghịch Thái Hậu, sau đó nàng là uống rượu độc tự sát .”

      ngữ khí Hoàng Thượng mang theo đau thương, còn nhớ năm đó khi chạy tới cung Minh quý phi, nàng an tường nằm giường, khuôn mặt tú lệ, như ngày mới gặp, “Như vậy cũng tốt, đối trẫm đối nàng đều tốt.”

      Tứ hoàng tử bi thương, ra chuyện năm đó là như vậy, thuở chấp nhận là phụ hoàng ban chết cho mẫu phi, lại tưởng được ra chân tướng là như thế, Đường Việt Manh trong nhẫn xoay nghe đến đây cũng thở dài, chẳng lẽ là dã tâm của Minh quý phi quá lớn, ý đồ hành thích vua? nàng thoáng cảm thấy chuyện này cũng đơn giản như vậy.

      Hoàng Thượng thương cảm cười cười, “Được rồi, chuyện qua nhiều năm như vậy, thành quá khứ rồi, cố nhân qua, trẫm lãnh đạm với ngươi nhiều năm như vậy, là trẫm đúng, về sau trẫm chậm rãi bồi thường ngươi.”

      Nghĩ nghĩ, Hoàng Thượng đột nhiên nghĩ đến, “Ngươi năm nay hai tư , tại Đại Thịnh triều ta, ở tuổi này sớm có con rồi, là phụ hoàng sơ sẩy, nay phụ hoàng tuyệt chỉ phúc vi hôn tốt cho ngươi, ” trong lòng kiểm kê các đại thần lần, “Ngọc nhi, nhất phẩm trấn quốc tướng quân Lý Phượng Dương có con , chưa hôn phối, phụ hoàng gặp qua lần ở cung yến, tài mạo song toàn ôn nhu nhàn nhã, là lương xứng với hoàng nhi, huống hồ cả nhà Lý gia trung liệt, phụ hoàng trở lại kinh thành xong ban hôn cho ngươi.”

      Trấn quốc tướng quân tay cầm binh quyền, Lý gia lại là thế gia trong triều, tất cả đại thần đều duy làm chủ, sai đâu đánh đấy, nếu kết thành hôn nhân với Lý gia, quả thực là có tương trợ lớn trong triều.

      lại tưởng được tứ hoàng tử trảm đinh chặt sắt : “Phụ hoàng, nhi thần cám ơn phụ hoàng ban ân sủng, chỉ là nay nhi thần còn chưa muốn thành thân, nhi thần chí tại tứ phương, còn muốn khắp thiên hạ đại giang nam bắc.”

      Hoàng Thượng ngờ tứ hoàng tử cự tuyệt. Sắc mặt khó coi, “Như thế nào, ngươi muốn kháng chỉ à? Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định với thái tử phi?” Tứ hoàng tử thấy Hoàng Thượng tức giận, bùm tiếng quỳ xuống, “Phụ hoàng, nhi thần chưa từng có tâm mơ ước, nhi thần chỉ nghĩ, nếu kết thân với Lý tiểu thư, trong triều chắc chắn thay đổi lớn, chẳng lẽ phụ hoàng hy vọng gà nhà bôi mặt đá nhau? Nhi thần chỉ muốn đạm bạc cả đời, còn thỉnh phụ hoàng thành toàn.”

      Hoàng Thượng trầm mặc lâu sau, hơi hơi thở dài, “Ngươi vốn thiên tư thông minh, khó được lại thuần phác thiện lương như vậy, phụ hoàng cũng coi như tự hào, cũng được, việc này theo ngươi , nếu ngươi xem trúng nữ tử nhà ai, phụ hoàng nhất định tứ hôn cho ngươi.” “Tạ phụ hoàng.”

      Lúc Tứ hoàng tử ra khỏi Linh Hoa các, sắc trời gần hoàng hôn, đón ánh chiều tà, bên môi cầu chút ý cười hành cung, “Manh Manh, cảnh sắc hành cung này sai, đình đài lầu các cái nào mà phải tạo nghệ xuất sắc, bằng ta dẫn ngươi xem xem.”

      Đường Việt Manh thình lình hỏi: “Vì sao cự tuyệt Hoàng Thượng? ngươi cũng biết, nếu ngươi kết thành cửa hôn nhân với Lý gia, thế lực của ngươi tăng mạnh, đồng thời chiếm được vị trí trong triều, có năng lực đối chọi với thái tử.”

      Tứ hoàng tử mím môi cười khẽ, mặt mày thanh dương, “Manh Manh, ta lại muốn làm vua, thế lực Lý gia đối ta mà có hay cũng chẳng sao cả.” “Ngươi muốn làm vua? Vậy buông tay nhất bác mà ngươi là sao?” Đường Việt Manh kinh ngạc hỏi.

      “Ta là muốn trợ Tam ca tay, phù lên hoàng vị, tuy tính cách Tam ca kiêu căng vô lễ, nhưng bản tính coi như tốt, so với thái tử ngoan độc thúc ngựa cũng kịp, nếu làm vua, tất khó xử ta.” Tứ hoàng tử cười trong suốt , “Huống hồ, ta đáp ứng ngươi, đêm trăng tròn kế tiếp cưới ngươi rồi, sao có thể cưới người khác nữa chứ?”

      Đường Việt Manh cảm động đến cực điểm, nam tử thiên hạ đều bạc hạnh, vì danh vì lợi bỏ qua thê tử kết tóc chỗ nào cũng có, người trước mắt này quả thực là độc nhất vô nhị, nàng khỏi thở dài, “Ôn Ngọc, Đường Việt Manh có ngươi chính là phúc của ta.” ngữ khí Tứ hoàng tử nhu hòa, “Manh Manh, Ôn Ngọc có được thê tử là ngươi, cuộc đời này thấy đủ.”

      Ngay lúc trong lòng Đường Việt Manh động tình chuẩn bị khích lệ hóa này vài câu, tứ hoàng tử lại chuyển đề tài, “Manh Manh, đêm trăng tròn, ta mang theo lục lễ tới cưới ngươi, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng nha, lần trước Manh Manh với ta, nay ngươi khác người bình thường, Manh Manh. . .” trong mắt Tứ hoàng tử chớp động hào quang, lời mang theo vài phần hàm xúc làm nũng lấy lòng, Đường Việt Manh thở dài, hóa trước mắt này về mặt nhân tài là độc nhất vô nhị, đồng dạng về mặt sắc tính cũng vậy, này nha chính là đại sắc sói.

      Tứ hoàng tử trở lại hành cung, người sớm chờ, người nọ trường thân ngọc lập khí vũ hiên ngang, đúng là tam hoàng tử, nhìn thấy tứ hoàng tử tới, vui mừng quá đỗi, tiến lên giữ chặt tay áo , “Tứ đệ, ngươi trở lại rồi, ngươi xem ta mang theo cái gì ha?” Tam hoàng tử nhấc vò rượu bạch ngọc trong tay, “Ta mang rượu ngon trăm năm Lê Hoa trong cung đến đây, đêm nay huynh đệ chúng ta say về.”

      Tứ hoàng tử rút rút khóe miệng, lại thể cự tuyệt hảo ý của tam hoàng tử, cũng có ý muốn mượn sức tam hoàng tử, đành bất đắc dĩ cười, “Hảo, đêm nay liều mình bồi quân tử, cùng Tam ca say về.”

      Hai người ở lãm đài hành cung ngắm trăng chén lớn uống lên, nơi này hẻo lánh, chẳng những yên tĩnh lại cảnh sắc động lòng người, vạn nhất uống rượu cũng có người qua, hề tổn hại hình tượng, càng diệu là, nơi này cao, có người tới gần là biết ngay, sợ bị người đánh lén hoặc là nghe trộm.

      Thẳng đến trăng lên cao, vò lê hoa hơn phân nửa, tửu lượng hai người tương đương, đều có ba bốn phân say, mặt lại làm ra bộ rất say, say khướt lên mê sảng, cũng bắt đầu thử nhau.

      Tam hoàng tử lê đầu lưỡi, nhấn từng chữ cũng ràng lắm, mười phần giống kẻ say xỉn, chuyện lại vẫn châm chước tốt từng chữ, “Tứ đệ, sảng khoái, hôm nay Tam ca cuối cùng cũng hơi bớt tức trong lòng, lần này phụ hoàng nam tuần, ta hết lòng hết sức, vốn tưởng suy nghĩ chu toàn, bố trí cẩn thận, lại ngờ cuối cùng lật thuyền trong mương, bị vài thích khách đánh nghiêng toàn bộ bàn cờ.”

      Đường Việt Manh thầm cười, trong lòng với tứ hoàng tử, “Xả đống vô nghĩa, rốt cục giảng đến chính đề , người này thử ngươi đấy.” Tứ hoàng tử thầm gật đầu, “Vừa vặn có thể gậy ông đập lưng ông.”

      mặt lại là bộ say lờ đờ nhập nhèm, “Đệ đệ biết Tam ca ủy khuất, ngươi bên ngoài liều chết bảo hộ phụ hoàng, thái tử lại ở kinh thành tọa thu ngư ông thủ lợi, ngay cả phụ hoàng cũng khen , xử lý triều chính thích đáng, thái tử còn bộ đương nhiên, thượng tấu chỉ trích Tam ca sơ sẩy cương vị, làm sao biết ngươi vất vả thế nào?” Tứ hoàng tử bộ lòng đầy căm phẫn.

      Lời này đến đúng chỗ đau của tam hoàng tử, rốt cuộc nhịn được nữa, đề phòng trong lòng cũng chạy tới chín từng mây, “Tứ đệ, Tam ca biết ngươi cùng Tam ca lòng, lần này nếu phải ngươi, Tam ca liền xong rồi, gạt ngươi, Tam ca hoài nghi lần này phụ hoàng gặp chuyện thoát được quan hệ với thái tử.”

      Tứ hoàng tử trợn to phượng nhãn, bộ khiếp sợ, mồm miệng hỏi: “Tam ca, ngươi chuyện cười , thái tử làm sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?” Đường Việt Manh nghe đến đây sắp cười chết, hàng này là phúc hắc, trang bộ Tiểu Bạch thỏ ngây thơ, người nào biết còn tưởng lớn lên trong núi, thông đạo lí đối nhân xử thế, hồn nhiên vô tội cơ, ai mà biết hóa này lăn đánh từ trong cung ra đâu .

      Tam hoàng tử thấy tứ hoàng tử tin, sốt ruột, vội vàng giải thích: “Ta nghĩ việc này mười cũng chín phần là do thái tử cùng với thừa tướng làm, bọn họ vẫn muốn mượn sức ta, ta vẫn bất vi sở động, nếu lần ám sát này thành công, thái tử có thể thuận lợi kế thừa đại thống, nếu thất bại cũng có thể giá họa lên đầu ta, cho dù Hoàng Thượng trừng trị ta, ta cũng bị đại thần trong triều cùng người trong thiên hạ nghi kỵ có tâm hành thích vua, cứ như vậy, thái tử bất động thanh sắc liền rút được cái đinh trong mắt cái gai trong thịt là ta.”

      Tứ hoàng tử bộ rút kinh nghiệm xương máu, “Vốn là huynh đệ, sao phải huyết liên tướng tàn, thái tử a thái tử, ngươi quý vì thái tử, vì sao còn chịu buông tha Tam ca cùng ta?”

      Tam hoàng tử có chút kinh ngạc, “Tứ đệ, chỉ giáo cho?” Tứ hoàng tử liền chuyện lần bị người ám toán ở linh sơn, thiếu chút nữa táng thân dưới cự thạch ra, nghĩ đến lòng còn sợ hãi, cũng hoài nghi là ai muốn đẩy mình vào chỗ chết, nay xem ra, chắc là bởi vì mình giúp Tam ca chuyện, chọc giận thái tử, bởi vậy phái người ám toán mình.

      Tam hoàng tử rùng mình, muốn chuyện, bỗng phát ánh mắt tứ hoàng tử có chút mê mang cùng đau thương, thần trí cũng có chút hoảng hốt, phỏng chừng là cảm giác say dâng lên, trong miệng hàm hàm hồ hồ : “Thái tử, ngươi nham hiểm, mẫu phi bị ngươi cùng Hoàng Hậu hại chết , ngươi…”

      Tam hoàng tử chấn động, mơ hồ biết ít chuyện năm đó, muốn hỏi kĩ, lại phát tứ hoàng tử đổ ở bàn ngủ vù vù, ánh mắt mị mị, trong lòng bỗng nghĩ ra kế hoạch lật đổ thái tử, cười lạnh tiếng đứng dậy rời .

      Thấy tam hoàng tử xa , tứ hoàng tử lập tức tinh thần chấn hưng đứng dậy trở về phòng, lúc ngủ còn quên nhắc với Đường Việt Manh việc hôm nay, “Tam hoàng tử nhất định nghi hoặc đối với chuyện của mẫu phi, phái người điều tra chuyện năm đó, ta chỉ cần yên lặng xem xét là được, nếu tam hoàng tử tra ra được chân tướng tất bẩm báo phụ hoàng, mà ngày phụ hoàng biết chân tướng chính là ngày thái tử cùng Hoàng Hậu rơi đài.”

      Đường Việt Manh gật gật đầu, “Lợi hại a, hảo chiêu mượn đao giết người, chỉ là ta nghĩ thái tử ngồi chờ chết đâu, ” tứ hoàng tử giảo hoạt cười, “Vậy phải xem thế lực của tam ca trong quân đội, hẳn là khiến ta thất vọng .”




    3. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      Tạm thời vậy . Kỳ thực ta rất thích chơi lặn. Nhưng mà vì lần này để cả nhà hóng lâu cho nên phá lệ làm nhiều, có lẽ lần sau hok năng suất đc vậy nữa. Ho ho

    4. huyendo

      huyendo New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      4
      No, mjnh ngong hoi dai ca co,dung ma

    5. YunaMeo

      YunaMeo Well-Known Member

      Bài viết:
      125
      Được thích:
      720
      ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 102

      ☆, 102

      Lúc Đường Việt Manh từ từ tỉnh lại, trong lòng chuẩn bị sẵn sàng, vô số lần kinh nghiệm xuyên qua cho nàng biết, mỗi lần xuyên qua phải bị hắc hắc hưu hưu sắp chết chính là đường chuẩn bị tìm chết, đương nhiên là cái sau chiếm đa số, cũng may cơ bản là chết kiểu này luôn tương tự nhau, đơn giản chỉ có hai loại, treo cổ tự tử cùng nhảy lầu, vì thế lần này nàng rốt cục học ngoan , khi ý thức được mình sắp tỉnh lại, liền lập tức bắt lấy cái gì có thể bắt.


      Mềm nóng nóng, trong bóng loáng dẫn theo cứng rắn gì đó, hình như là kén, Emma, đây là cái gì? Sau đó thanh thiếu nữ nhu nhu tinh tế vang lên, ngữ khí tràn đầy quan tâm, “Tẩu tử, ngươi tỉnh rồi, Tam ca, mau tới, tẩu tử tỉnh rồi.” trận tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng nam trầm thấp, “Tiểu muội, ngươi chiếu cố tẩu tử trước , ta lấy canh cá ở phòng bếp đến, thừa dịp nóng ăn cho nó ngon.” “Hảo.”

      Đường Việt Manh chậm rãi mở mắt, nàng nằm cái giường, đệm chăn giường tuy coi như dày, nhưng là làm bằng vải thô, bên giường có ngọn đèn nửa mới nửa cũ, ánh đèn heo hắt, nương theo ngọn đèn mỏng manh, nàng đánh giá chung quanh chút, đây là gian phòng ở lớn, thu thập coi như sạch , bố trí mộc mạc, đồ dùng coi như đầy đủ, nhìn ra được đây là hộ miễn cưỡng có của ăn của để.

      “Tẩu tử, tẩu có khỏe .” Thanh thúy thanh vang lên, là thiếu nữ lúc trước chuyện, Đường Việt Manh chuyển mắt, đây là nữ hài tử thanh tú gầy yếu, xem tuổi nhiều nhất mới mười lăm mười sáu, tay bưng cốc trà, tay kia bị nàng cầm chặt, mãn nhãn thân thiết, thấy Đường Việt Manh nhìn mình, vội vàng đưa cốc trong tay cho nàng.

      “Tẩu tử, uống chút nước ấm , hôm nay Tam ca đến bờ sông bắt cá, nấu chút canh cá, tẩu tử, đợi lát nữa tẩu uống vào bổ bổ thân thể , tẩu vừa mới mất…” Thiếu nữ bỗng nhiên dừng lại, trong mắt lên kinh hoảng, tựa hồ lời nên , vội chuyển đề tài, “Tẩu tử, tẩu tỉnh, để muội tìm đại ca đến.”

      “Đừng , ” thanh trầm thấp vang lên, thiếu niên dáng người cao ngất diện mạo tuấn tú từ ngoài cửa vào, ánh mắt lại nặng nề, “tính Đại ca ngươi phải biết, bảo đến, trừ bỏ mắng đại tẩu cẩn thận chỉ là giải thích nhị tẩu cố ý , thân thể đại tẩu vừa mới đỡ chút, đừng làm tẩu ấy động khí .”

      xong nhìn Đường Việt Manh, trong giọng có quan tâm, “Đại tẩu, thân thể tẩu vừa khởi sắc, uống chút canh cá bổ bổ thân thể, hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày , dưỡng tốt thân thể mới là điều quan trọng.” xong, bưng bát canh cá nóng nghi ngút cho Đường Việt Manh.

      Đường Việt Manh tiếp canh cá, trong lòng có chút động dung, tại là mùa đông khắc nghiệt, nàng đắp hai tầng chăn dày còn cảm thấy hàn ý tẩm cốt, người này cư nhiên còn đến sông phá băng bắt cá, là rất quan tâm nàng, “Cám ơn tam đệ, ” Đường Việt Manh cảm kích , mặt non nớt của thiếu niên lên chút ngượng ngùng, “Đại tẩu, thừa dịp nóng ăn .”

      Đường Việt Manh từng ngụm từng ngụm uống canh cá, mặc dù có chút đạm lại dị thường ngon, bụng của nàng thầm kêu đói rồi, lúc này cảm thấy bát canh cá này là vô cùng mỹ vị, nàng xuyên qua nhiều nơi như vậy, ăn quen sơn trân hải vị nhiều, nay coi như đổi khẩu vị.

      Nàng chậm rãi tiếp thu trí nhớ nguyên chủ, trong lòng nghĩ nguyên chủ rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, sao hai người kia đều biểu căm giận bất bình như vậy, nguyên chủ này kêu Chân Nương, mười lăm tuổi gả làm vợ cho Lâm gia- Lâm Đại, trong lòng Đường Việt Manh thầm mắng, quả thực là tàn phá thanh thiếu niên a, nàng nhớ mười lăm tuổi nàng còn học cấp hai, ở cái giai đoạn ngây thơ biết, vậy mà Chân Nương đáng thương này gả làm vợ người rồi .

      Lâm gia coi như nhà giàu có, nhiều thế hệ đều mở cửa hàng , tuy cuộc sống tính đại phú đại quý, nhưng cũng là lo ăn mặc, Lâm Đại cưới vợ năm hai mươi tuổi, có phụ mẫu lớn tuổi nhiều bệnh, dưới có ấu đệ cùng nhược muội, Lâm Đại mở cửa hàng, cả ngày bận rộn có thời gian chiếu cố người nhà, vì thế Chân Nương phải dùng đôi vai nhu nhược của mình gánh cái nhà này, nàng hiếu thuận với cha mẹ chồng, đối xử tử tế với đệ muội, săn sóc tướng công tỉ mỉ, là dâu hiền mười dặm bát hương đều khen ngợi.

      Nhưng gian khổ bên trong chỉ có mình Chân Nương biết, mỗi ngày trời chưa sáng nàng phải rời giường bận việc nấu ăn, giặt quần áo thu thập trong nhà, nấu nước bón phân dưỡng gà uy trư, còn phải may vá quần áo, tiêu hơi nhiều ở đâu là ảnh hưởng đến kinh tế trong nhà, mỗi đêm bận đến canh ba mới có thể hơi nghỉ ngơi, nhiều năm như vậy, toàn bộ quần áo của Lâm phụ Lâm mẫu, Lâm Đại Lâm Nhị Lâm tam còn có lâm tiểu muội đều là tay nàng may, đồng thời nàng còn tỉnh ăn kiệm dùng, tích góp từng chút bạc lo cho việc hôn nhân của Lâm Nhị cùng Lâm tam.

      Đường Việt Manh có chút nghi hoặc, Chân Nương gả đến Lâm gia cũng được mười năm , nay gia cảnh giàu có, Lâm Nhị hai mươi, con dâu Triệu thị vào cửa năm, Lâm tam sắp mãn mười tám, lâm tiểu muội cũng mười lăm, đệ muội trưởng thành, gần đây trong nhà còn thuê lão ma ma chuyên giặt quần áo nấu cơm, cha mẹ chồng hỉ , đệ muội tri kỷ, vợ chồng tình thâm, nàng xuyên qua đây làm cái gì? Có phải hệ thống đại nhân lầm a?

      trong lòng Nàng nghi hoặc, mặt cũng , uống xong canh cá, nhợt nhạt cười, “Tam đệ, tiểu muội, cám ơn các ngươi, ta muốn nghỉ ngơi lát.” Lâm tam cùng lâm tiểu muội liếc nhau, trong lòng kinh ngạc đại tẩu bình tĩnh như thế, lại thầm nghĩ có lẽ đại tẩu suy nghĩ cẩn thận rồi, khỏi cao hứng trăm miệng lời: “Đại tẩu, tẩu hảo hảo nghỉ ngơi trước , ngày mai chúng ta lại đến thăm tẩu.”

      Đường Việt Manh nằm giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm thấy nơi nào đó người loáng thoáng đau , nàng khẽ nhíu mày, nhưng vào lúc này giọng nữ réo rắt thảm thiết : “Thực xin lỗi, hại ngươi vất vả .” Đường Việt Manh chút sợ hãi, “Ngươi chính là Chân Nương , trong trí nhớ của ngươi, cha mẹ chồng hỉ , đệ muội tri kỷ, vợ chồng tình thâm, ngươi cần ta làm cái gì?”

      thanh Chân Nương tràn ngập oán hận, “Chuyện ngươi là của năm trước, tại ta sống bằng chết, nếu phải vì đứa con đáng thương của ta, ta sớm muốn sống, ta muốn quên chuyện năm này, nhưng cuối cùng ta vẫn quên được a, ta rất hận a, vợ chồng mười năm, đến cùng ta làm sai cái gì?”

      Thanh giây lát thấp , tràn ngập đơn bi thương, “Nay con của ta mất rồi, ta cũng muốn sống nữa, nhưng ta cam lòng, ta muốn hai người đó trả giá đại giới cho con của ta, đây là bọn họ nợ ta.”

      Đường Việt Manh ừ tiếng, nghe Chân Nương chậm rãi kể chuyện xưa của nàng, nguyên lai năm trước đệ tức(yuna: em dâu) Triệu thị vào cửa sau, hết thảy trong nhà liền biến đổi, Triệu thị ngọt thận trọng, đối với thích của cha mẹ chồng biết nhất thanh nhị sở, rất nhanh liền được bọn họ thích, tai lão nhân gia lại nhuyễn, dưới xúi giục như có như của Triệu thị, dần dần bất mãn với tức phụ luôn im lặng làm việc cho nhà bốn khẩu nhưng lâu có con này, lâu sau Triệu thị lại muốn ở riêng, vì thế cha mẹ chồng liền xuất ra mọi tích tụ mua căn nhà ở phố đối diện, Lâm Nhị cùng Triệu thị liền chuyển vào đó sống.

      Hai người chuyển vào lâu, Lâm Nhị liền vào học trong huyện, hàng năm ở nhà, Chân Nương thiện lương tuy biết Triệu thị bất mãn với mình, nhưng cũng làm khó, thường mang theo lâm tiểu muội đưa vài thứ qua, lúc nào cũng chiếu cố Triệu thị, Triệu thị cũng chuyển biến thái độ, bắt đầu thân thiết với Chân Nương.

      ngày Chân Nương phát mình mang thai , nàng gả vào Lâm gia mười năm vẫn có con, cha mẹ chồng Lâm gia cũng có câu oán, vì thế tin tức nàng có thai làm cho cao thấp Lâm gia đều vui vẻ thôi, Chân Nương mang thai sau có phản ứng lớn, cả ngày mệt mỏi vô thần, ăn ngon ngủ yên, cả ngày chỉ có thể nằm giường.

      nàng yên lòng chỗ Triệu thị, Lâm Nhị xa, chỉ có Lâm thị lẻ loi mình ở nhà, vì thế liền năn nỉ Lâm Đại thường xuyên qua chiếu cố chút, đưa ít đồ dùng, Lâm Đại cũng đáp ứng, từ đó liền thường xuyên đưa ít đồ dùng qua, làm giúp Triệu thị chút việc nặng.

      Đường Việt Manh cười lạnh, “ nam quả nữ chung phòng, ngươi lại mang thai, thể làm chuyện phòng the, ngươi đây là e củi khô bốc lửa điểm thêm dầu đấy hả, , ngươi là châm lửa , ta là nên chúc mừng ngươi tin tưởng nhân phẩm tiết tháo của chồng ngươi, hay là nên chúc mừng ngươi mang thai sau chỉ số thông minh giảm xuống hả?”

      Chân Nương nhất thời trầm mặc, lâu sau chậm rãi : “Ngươi rất đúng, là ta gieo gió gặt bảo, nhưng là ta sai, vì sao lại trừng phạt con ta? Vì sao? Ta đến cùng làm sai cái gì?” Đường Việt Manh thở dài, “Sau đó?”

      Lúc Chân Nương mang thai sáu tháng, thân thể dần dần tốt lên, cũng có thể lại nơi nơi, ngày nàng cầm giỏ trứng gà xem Triệu thị, lại phát cửa phòng khép hờ , nàng có chút kỳ quái, đẩy vào, phát tướng công mình cùng Triệu thị gắt gao ôm nhau, Chân Nương thể tin được hai mắt mình, nàng lăng lăng đứng ở nơi đó, Triệu thị phát sau, lập tức giữ chặt Chân Nương, muốn nàng nghe Triệu thị giải thích, nàng muốn hất tay Triệu thị, lại kịp phòng bị Triệu thị đẩy ngã, té đất, đương trường đau ngất xỉu.

      Chờ lúc Chân Nương tỉnh lại, đứa còn, nàng còn chưa kịp câu, đỉnh đầu bị gán mũ ghen tị, ra lúc nàng hôn mê, Lâm Đại giải thích với mọi người Lâm gia là, giúp Triệu thị làm chút việc nặng, Triệu thị cẩn thận té ngã, lúc giúp nâng Triệu thị, bị Chân Nương nhìn thấy, nàng ta như điên lên nghe cùng Triệu thị giải thích, lúc chạy ra ngoài cẩn thận bị té ngã, đứa liền mất, vì thế trừ bỏ Lâm tam cùng lâm tiểu muội, Chân Nương thành kẻ nghìn người sở chỉ, chặt đứt hương khói Lâm gia.

      Đường Việt Manh hừ tiếng, là cái tra, con mình còn, chẳng những thương tâm còn hại thê tử của mình, quả nhiên là sắc dục huân tâm, tinh trùng lên não, nghĩ nghĩ, “Ngươi chưa ra chân tướng hả?”

      Chân Nương bi thương lắc đầu, “ có bằng chứng, ai tin ta? Huống hồ loại chuyện loạn luân này khi truyền ra, Lâm gia làm sao mà sống yên được nữa? tuổi tác Công công bà bà cao như vậy, còn có tam đệ cùng tiểu muội nữa, bọn họ đối ta như thân tỷ, ta muốn để bọn họ biết đại ca họ vẫn tôn trọng cư nhiên là kẻ chịu nổi như thế.”

      Đường Việt Manh lắc đầu, thở dài, “Ta hiểu được, ngươi yên tâm, ta hoàn thành chấp niệm của ngươi.” Nàng nghĩ nghĩ cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc, liền tinh tế suy tư, ni mã, đây phải quyển ngôn tình trọng sinh tình tiết cẩu huyết a? Hình như tên là “trọng sinh chi nữ xứng nghịch tập”, đây chính là tình tiết trong sách a.

      Cái Triệu thị kia trước trọng sinh cũng là đản hay ho, dưới ánh sáng của nữ chủ Chân Nương, cha mẹ chồng thích, đệ muội ghét , tướng công mặn nhạt, nàng ta sống nửa đời người, trước khi Lâm Nhị lâm chung, mới rốt cục biết được ra trượng phu của mình chưa từng mình, người chính là tẩu tử Chân Nương của , vì thế Triệu thị hoàn toàn hỏng mất , rồi sau đó nàng ta phát mình trọng sinh , trọng sinh đến ngày đầu tiên gả vào Lâm gia.

      mẹ nó, nguyên lai là nữ xứng trọng sinh nghịch tập nữ chủ, kết quả chính là nữ xứng thượng vị làm nữ chủ, nữ chủ lưu lạc thành nhân vật phản diện hay ho hi sinh, Đường Việt Manh khó hiểu, nàng cảm thấy, tác giả này cùng Triệu thị đều là người tam quan bất chính(yuna: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan méo mó), là Lâm Nhị phụ bạc nàng ta, có bản lĩnh ngon mà dạy nam nhân của mình , Lâm Nhị phụ Triệu thị, muốn sửa thế nào sửa thế ấy, được giết cũng liền thôi, dùng cái mưu quỷ kế này hại nữ nhân vô tội thiện lương làm cái gì? Câu dẫn tướng công của nàng, còn hại chết con của nàng.

      Triệu thị trọng sinh sau biết toàn bộ kịch tình, bởi vậy nàng biết thích của cha mẹ chồng Lâm gia, cố ý lấy lòng đương nhiên rất hiệu quả, nàng ta hiểu tính cách nam chủ, câu dẫn lên cũng là ngựa quen đường cũ, ai nha, có điểm thú vị, nàng là xuyên qua giả gặp trọng sinh giả, biết cuối cùng lộc tử thùy thủ(yuna: hươu chết về tay ai), hoa lạc nhà ai đây, haha..
      B.Cat, Diệp Diệplinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :