1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọn đời có duyên - Viên Nghệ (Quân Nhân) (Full 67 Chương+ 1 NT) - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66: Kết cục hoàn mỹ
      " Được rồi Tả Tả Hữu Hữu, hôm nay cùng ba bộ đội, cũng thể ầm ĩ, biết ?" Diệp Dĩ Mạt ngồi xổm, thay con trai sửa sang lại cổ áo. ra phải lần đầu tiên Tả Tả Hữu Hữu bộ đội, lần trước lúc bọn họ làm tiệc rượu, hai đứa này cũng mổi bật qua lần rồi, được kêu là kinh ngạc tuyệt luân, hai an hem giống nhau như đúc, mặt khéo léo chạy đến trước mặt đoàn trưởng, cười tiếng liền lộ ra hai chiếc răng nanh, mở miệng cũng làm người ta buồn bực: "Ông nội đoàn trưởng, hai con ta ai là trai ai là em trai?"

      Đoàn trưởng làm sao biết bọn trẻ ai là ai là em chứ? Lần đầu tiên gặp mặt mà! Hơn nữa, hai người lại vẫn mặc giống nhau như đúc! Đoàn trưởng rất tức giận trợn mắt nhìn Tất Tử Thần cái, cậu biết phải làm cho cặp con trai sinh đôi của cậu có cái điểm đặc biệt rệt à? thí dụ như trang phục thêu người, y phục thêu hai người à? Đây phải là cố ý bêu xấu ông già ông sao!

      Tất Tử Thần rất vô tội, hai đứa bé này hôm nay nhất định mặc trang phục giống nhau, có biện pháp gì? Hơn nữa, vừa nhìn trang phục cũng biết là sinh đôi, phải cũng tốt vô cùng sao. . . . . .

      "Hôm nay thể chơi trò chơi ai là ai là em, biết ?" Tất Tử Thần yên tâm lần nữa chăm sóc câu, cũng muốn để cho đoàn trưởng chém gọt lần nữa.

      "Biết!" Hai an hem đồng thời giơ tay, kính quân lễ quá tiêu chuẩn: "Tất cả hành động nghe chỉ huy! Ba qua rất nhiều thiệt nhiều lần rồi !" Tối ngày hôm qua ba trực tiếp đem bọn họ đến ngủ thiếp !

      "Vậy tốt, lấy ba lô hành quân, lên đường!"

      Oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang, chúng ta chính thức xuất phát!

      Đến bộ đội, ít con cái quân nhân cũng đến, có người còn ngồi xe lửa tới, chỉ là liếc nhìn lại, sinh đôi có lẽ là nhất rồi. Vệ Khang, cũng chính là trung đội trưởng phụ trách quân huấn lần này, nhìn thấy doanh trưởng Tất, vội vàng tới đây chào: " Doanh trưởng Tất, đây chính là cặp sanh đôi nhà chứ?" Chị dâu cũng yên tâm, để đứa bé như vậy tới chịu ma luyện.

      "Uh, cậu giúp tôi trong chúng nó, cho baon nó nghịch ngợm gây ! Nếu mà dám nghe theo chỉ huy, xử theo quân pháp!" Tất Tử Thần cúi đầu đe dọa hai tiểu tổ tông sợ trời sợ đất: " theo trung đội trưởng Vệ, biết ? Nếu nghe lời, về sau mẹ cũng nấu cơm cho các con ăn!" Vợ sinh được con trai ham ăn, doanh trưởng Tất rất vô lực, sợ đánh sợ mắng, chỉ sợ có cơm ăn, cái quái gì vậy hả?

      "Tuân lệnh!" Hai an hem hưng phấn hai mắt loạn chuyển, đứng rất thẳng kính quân lễ cho cha, Vệ Khang nhìn tấm tắc lấy làm kỳ, quả nhiên là con em quân nhân, vừa nhìn cũng rất có khuôn cách quân nhân!

      "Tốt lắm tốt lắm, mọi người xếp hàng từ cao xuống thấp!" Hàng năm vào lúc này, đều là thời gian bọn được nghỉ hè, mà thân là quân nhân, tự nhiên có nhiều thời giờ ở nhà bồi đứa bé như vậy, nhiều quân nhân, đến thời gian về nhà thăm cái cũng có. Cho nên, cũng biết là bắt đầu từ năm nào, nghỉ hè hàng năm, bộ đội đều triệu tập con cái quân nhân đến bộ đội, để cho bọn họ thể nghiệm cuộc sống quân đội, chủ yếu hơn chính là, để cho bọn họ có nhiều thời gian ở chung cùng cha hơn, thể nghiệm quang vinh và trách nhiệm của cha.

      Sinh đôi hiếm thấy, sinh đôi đáng như vậy càng hiếm thấy hơn. Chỉ chốc lát sau, thời gian nghỉ ngơi đến, Tả Tả Hữu Hữu liền bị huấn luyện và các chị vây quanh đến nước chảy lọt.

      "Ai người bạn , tên của các em gọi là gì vậy?" Câu hỏi chính là con nhà Thẩm Bân 15 tuổi, Thẩm Mộng. Thẩm Mộng lớn tuổi nhất, thời gian theo ba ở chỗ này hòa đồng cũng dài nhất, tập trân nơi sơn dã mấy lần, quân huấn lần này nàng hơi có điểm làm thủ tĩnh . Thẩm Bân làm đến phó đoàn trưởng , bây giờ doanh trưởng doanh pháo binh trinh sát, là Tất Tử Thần.

      Tả Tả Hữu Hữu ghi nhớ lờiba dạy bảo, ở bộ đội thể nhiều, cũng thể quấy rối, nếu cơm ăn! Cho nên hai tiểu tử mím chặt miệng chỉ là ra sức lực lắc đầu, cái gì cũng .

      Thẩm Mộng hỏi mấy lần cũng hỏi ra chút gì, đành phải thôi. sớm biết nhà chú Tất có cặp con trai sinh đôi, chỉ là ngờ, hai đứa bé này, lại là buồn bực im miệng, là kỳ quái.

      Giữ yên lặng hai ngày, Tả Tả Hữu Hữu rốt cuộc phát , người khác ở trong bộ đội cũng , thế nào cũng có cơm ăn? Vì vậy, xảy ra là thể ngăn cản, bản tính Tiểu Ma Vương lộ .

      "Ai ai, các cậu! Tất Hoài Nghị, Tất Hoài Lang!" Đối đầu, Tất Hoài Nghị chính là Tả Tả, Tất Hoài Lang chính là Hữu Hữu, lấy hài Tất Hoài Nhất, Tất Hoài Nhị. . . . . . Đây là tên ông nội đặt ~ vì sao gọi là Tất Hoài nhĩ ( Tất Hoài Nhị)? Xem chừng là Tất Trọng Tường hy vọng sau này cháu mình hận ông thôi. . . . . .

      Hai. . . . . . Hai. . . . . . Cả nhà ngươi mới hai !

      "Có!" Tả Tả Hữu Hữu đồng thời thét lên.

      "Bước ra khỏi hàng!" Vệ Khang rất là khó xử, đây là con trai nhà doanh trưởng Tất , tuổi nhất, mấy ngày đầu còn ngoan ngoãn khéo léo, làm cho thầm may mắn lần này có tới hai Hỗn Thế Ma Vương, nhưng được mấy ngày liền lộ nguyên hình rồi, vừa đến thời gian nghỉ ngơi liền chạy đâu , còn ý vị thích chạy đến giáo trường huấn luyện bộ đội. làm trung đội trưởng, cũng thể giống như huấn tân binh mà dạy dỗ những tiểu tổ tông này chứ?

      Những đứa bé này, dễ nghe là tới thụ huấn, khó nghe chút chính là tới nghỉ hè. Mặc dù doanh trưởng Tất nếu nghe lời liền dựa theo quân pháp mà xủ lý, nhưng nào dám làm ?

      "Tất Hoài Nghị, Tất Hoài Lang, hai người các cậu mới vừa rồi ở trong hàng ngũ gì?" Vệ Khang cố làm hung ác, đây là lần đầu tiên huấn luyện đứa bé như thế này đấy, vườn trẻ cũng chưa ! Doanh trưởng Tất ngài đây là hành hạ con trai của ngài hay là hành hạ chúng tôi đây?

      "Báo cáo trung đội trưởng, em trai nó đói bụng!" Tả Tả trung khí mười phần trả lời trung đội trưởng. Hai lần trước cậu đáp lời rất tốt, trung đội trưởng nhất định quát cậu ‘ lớn lên! lại cho to! ’, cậu hiểu, tại sao ràng nghe thấy, còn lớn tiếng hơn đây?

      Vệ Khang vô lực giựt giựt khóe miệng, hai đứa bé nhà doanh trưởng Tất, còn có tật xấu, tham ăn, quá tham ăn! Người như vậy, thế nhưng tham ăn ăn
      hết toàn bộ chén cơm to! Thau cơm bộ đội, cũng ! Nhìn tướng ăn của hai đứa , người biết còn tưởng rằng ở nhà cha mẹ mặc kệ cho ăn cơm!


      ràng là bộ dạng môi hồng răng trắng hai tiểu soái ca, lúc ăn cơm lại như là mấy trăm năm chưa từng ăn cơm, đây rốt cuộc là di truyền hay là biến dị? Chẳng lẽ bọn họ thấy ăn thức ăn thơm như vậy?


      Điểm này Vệ Khang ngược lại suy nghĩ nhiều, Tả Tả Hữu Hữu đối với thức ăn căn tin có bao nhiêu si mê, mẹ làm mới phải ăn đấy. Người ta chỉ là bị cha uy hiếp sợ, mấy ngày nay bọn họ giống như ngày ngày cũng bị giáo huấn? Ba có thể hay cho bọn họ cơm ăn? Căn cứ ăn bữa thiếu phần nguyên tắc, hai em phát huy bản lãnh chính mình tự ăn lớn nhất, liều mạng nhét vào trong bụng, xem chừng còn tưởng rằng mình là kho lúa đâu rồi, có thể chứa lương thực.


      "còn có nửa giờ mới nghỉ ngơi ăn cơm, trong hàng ngũ cho chuyện, có nghe hay !"


      "Nghe được!" Hai em cùng nhau rống. Nếu Tất Trọng Tương và Diệp Kiến Quốc mà nghe được tiếng hô của cháu trai, đoán chừng phải cảm thán, cháu trai cũng lớn như vậy, bọn họ cũng phải nên về hưu à?


      Bây giờ Tả Tả Hữu Hữu rất ưa thích chị Thẩm Mộng, bởi vì chị Thẩm Mộng cho bọn họ ăn thịt. lên trung học, phần lớn là từ từ bắt đầu chú ý vóc người của mình, Thẩm Mộng hơi tròn phúng phính cũng ngoại lệ, thích ăn thịt, nhưng quy định lại cho lãng phí, cho nên nhìn thấy bộ dáng tham ăn của Tả Tả Hữu Hữu nhóc liền nghĩ ra phương pháp giải quyết rồi, mỗi lần đều đem thịt lựa ra cho hai tên nhóc kia, còn có thể đổi lấy người ta nịnh hót vừa cảm kích tiếng "cám ơn chị Thẩm Mộng", cớ sao mà làm?


      Buổi chiều trời còn tốt, nhưng vừa đến gần tối, thế nhưng bắt đầu mưa, cách giờ kết thúc huấn luyện tới nửa giờ.


      Cũng biết do mấy ngày nay huấn luyện ở dưới ánh mặt trời bị mệt mỏi, những đứa bé này thế nhưng đối với trời mưa bất thình lình nhàng khoan khoái. Hạ Vũ cực kỳ vui mừng, mỗi người đều mừng rỡ nhảy len ở trong mưa, thế nào kêu cũng kêu ngừng.


      "Huấn luyện kết thúc! Tất cả mau chóng trở về cho tôi!" Đợi lát nữa cảm mạo nóng sốt rồi, còn đến mức nào!


      "Ồ ồ ồ a ~ trời mưa sao ~~~ " kêu lớn tiếng nhất chính là mấy đứa bé trai bình thường chắc cũng bị trong nhà làm thành bảo bối, vừa bắt đầu đặc biệt phục trông nom, sau lại bị giáo huấn mấy ngày, mới xem như có chút đàng hoàng, chỉ là bướng bỉnh từ trong xương vẫn đổi được.


      Vệ Khang nhìn những đứa bé vui mừng ở trong mưa, đầu đều to ra rồi. "Nghe theo chỉ huy! Tất cả mau chóng trở lại, xếp thành hàng!" Kêu hai lần, cuối cùng chỉ có hai đứa bé nho đến bắp đùi và mấy bé Thẩm Mộng nghe lời trở lại.


      Tả Tả Hữu Hữu lấy lòng cười: "Huấn luyện viên, chúng ta trở lại!" Bọn họ rất nghe lời, cho nên muốn cơm ăn, Hai người này thuần túy là bị đói bụng kêu gọi trở về, lập tức đến giờ cơm....


      Thẩm Mộng cắn môi, nghĩ kêu mấy người vẫn còn ở vọc nước trở lại, nhưng khi nhìn mặt của huấn luyện viên xanh mét, lại có lá gan.


      " người cậu có chuyện gì xảy ra à?" Vệ Khang liếc mắt nhìn nước bùn khắp người Hữu Hữu, cau mày hỏi.


      "Con... Con chính là chơi mệt rồi nên năm mặt đất...." Hữu Hữu bĩu môi, lẽ thẳng khí hùng. ra cậu bị vấp ngã, nhưng mà chuyện mất mặt như vậy, tại sao có thể ra đây?


      Vệ Khang là dở khóc dở cười, bọn tiểu tổ tông này, đừng rước lấy thêm phiền phức cho ! "Doanh trưởng!" Thấy Tất Tử Thần tới đây, Vệ Khang giống như thấy mẹ ruột thân thiết, liên tục ngừng cầu cứu.


      Tất Tử Thần nhìn con trai ướt dầm dề cái, chợt thổi lên cái còi: "Toàn thể đều có! Bắt đầu chạy bộ! Lượn quanh bãi tập 2000m!"


      Lần này toàn thể cũng ngu. Vệ Khang cũng ngu. Đổ mưa to rồi, để cho bọn họ chạy bộ?



      " phải muốn nghịch mưa sao? Vậy chơi cho đủ!" Tất Tử Thần dẫn đầu ở trước mặt chạy, những đứa bé cam tâm tình nguyện cũng phải chấp nhận theo sát ở phía sau, từng bước dấu chân chạy.


      Tả Tả Hữu Hữu tuổi mặc dù , nhưng mà từ bị phạt chạy vòng mà lớn lên, cho nên đuổi theo ba đặc biệt thả chậm bước chân của cũng khó khăn. Chỉ là khổ cho mấy nhóc Thẩm Mộng, vô duyên vô cớ bị tội, tự nhiên thiếu được xem thường đối với mấy tên đầu sỏ gây chuyện.


      Vệ Khang nghe theo doanh trưởng ra lệnh, nhanh chóng bảo ban cấp dưới chuẩn bị canh gừng, đợi cho bọn tiểu tổ tông trở lại, từng người liều mạng uống hai chén canh nóng mới tính xong việc.
      Last edited by a moderator: 19/12/14
      xixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67: Kết cục hoàn mỹ

      "Nếu bọn đều ngã bệnh làm thế nào?" Diệp Dĩ Mạt cũng nghe chuyện xảy ra lúc huấn luyện rồi, thủ đoạn của Tử Thần làm cho chắc lưỡi hồi. Người này, đúng là suy tính hậu quả, mưa lớn như thế, ngộ nhỡ bọn trở về sinh bệnh sao? Phụ huynh tìm tới cửa à?

      "Đây là quân huấn, phải tới chơi. Có thưởng có phạt, đúng chỗ nào rồi hả ?" Tất Tử Thần nằm lỳ ở giường, mặc cho vợ mình nắn vai, tay nghề xoa bóp của vợ càng ngày càng tốt, ai rất thoải mái!

      Diệp Dĩ Mạt liếc mắt xem thường, muốn phản bác lại tìm được lời . Lời này của Tử Thần cũng sai, là bọn nghe quân lệnh trước, theo lý trừng phạt sau, huống chi ngay cả Tả Tả Hữu Hữu nhất cũng theo phạt, người khác nghĩ có lời gì cũng khó rồi? Chỉ là --" sợ con trai ngã bệnh à?" Diệp Dĩ Mạt đấm .

      " Hai tiểu tử này da dày sao có thể dễ dàng ngã bệnh như vậy được?" Tất Tử Thần nắm tay vợ mình, "Hai người bọn nó bình thường có chạy bộ rèn luyện thân thể, điểm này coi vào đâu. Loại thời tiết này, mùa hè nóng, tắm cũng như vậy. Hơn nữa sau đó lại để cho mỗi người đều uống hai chén canh gừng lớn, tất cả đều chạy trở về tắm nước nóng, thành vấn đề." Biết vợ mình đau lòng cho con trai, Tất Tử Thần cũng dùng nời tốt lại. Nếu đưa đến bộ đội huấn luyện, vậy phải có dáng vẻ huấn luyện, nghe chỉ huy, đây là đại kỵ.

      "Tháng Chín đưa bọn trẻ nhà trẻ rồi, em nghĩ muốn đưa đâu chưa?" Tất Tử Thần hỏi. Mặc dù ý tứ của là đưa đến vườn trẻ của thân nhân bộ đội , nhưng là rời nhà quá xa, mỗi ngày Tiểu Mạt có phương tiện đưa đón, cho nên vẫn là để Tiểu Mạt quyết định, cảm thấy đưa nơi nào dễ dàng đưa đến đó.

      Tiểu Mạt hỏi , chờ sau này Tả Tả Hữu Hữu học, cũng cần mỗi ngày phiền toái thím Lục rồi, tính toán cho thím Lục ba tháng tiền lương, coi như là cảm ơn khoảng thời gian này bà ấy giúp tay. Công việc của Tiểu Mạt cũng tìm xong rồi, phải công ty văn hóa của Hướng Dương, mà tòa soạn phái nữ khác, đặc biệt mở ra chuyên mục cho , viết về vấn đề tình cảm trong hôn nhân của phụ nữ.

      Diệp Dĩ Mạt lựa chọn phần công tác này, chủ yếu cũng là nhìn trúng thời gian tự do, phần lớn thời gian đều chỉ cần ở nhà sáng tác là được, như vậy cũng có thể chăm sóc trong nhà, đứa bé cũng ai mang.

      cho cùng, nghề chính của còn là bà chủ nhà, viết chuyên mục, ngược lại thành nghề phụ."Tử Thần, cảm thấy là vườn trẻ song ngữ trong nội thành tốt hay là vườn trẻ nghệ thuật cách chung cư chúng ta gần nhất?" Diệp Dĩ Mạt đeo mắt kính, mở tấm quảng cáo chiêu sinh.

      Tất Tử Thần tiện tay rút ra qua, người tốt, tại vườn trẻ cũng hút hàng như vậy, chẳng những tiến hành cuộc thi cho những đứa bé muốn vào vườn trẻ còn phải khảo nghiệm phụ huynh? Đây tột cùng là học vườn trẻ hay là học đại học chứ?

      "Vậy làm sao còn có cuộc thi của phụ huynh chứ?" Tất Tử Thần chỉ vào quảng cáo thu nhận học sinh, phía chữ phàm viết Thanh Thanh, cha mẹ cùng nhau tham gia khảo nghiệm.

      "Cái này có cái gì? phải là khảo nghiệm độ ăn ý phụ huynh và đứa bé chút sao?" Diệp Dĩ Mạt chuyên tâm đọc các loại quảng cáo vườn trẻ thu nhận học sinh, cũng ngẩng đầu lên đáp." là đối với chính mình tin tưởng hay là đối với Tả Tả Hữu Hữu tin hả?"
      Tất Tử Thần ưỡn ngực: " Con em quân đội nhân dân, sợ khảo nghiệm!"

      "Đức hạnh ~" Diệp Dĩ Mạt giận , người này sao ở trước mặt đứng đắn chứ? Ban đầu làm sao lại coi trọng ? Còn tưởng rằng là thân sĩ, ai biết là ngụy trang chứ? Ra vẻ đạo mạo chỉ số lưu manh có thừa, chỉ cao hơn chớ thấp hơn!

      "Vợ à ~" Tất Tử Thần ném quảng cáo thu nhận học sinh xuống, cợt nhã ôm eo vợ mình thả: "Khó được khi hai đứa này có nhà, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa chứ?"

      Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt nhàng từ chối , là giãy giụa, Tất Tử Thần xem ra, cũng là muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào hấp dẫn. . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      Diệp Dĩ Mạt cắn môi quay lưng lại, người này, ban ngày mà nổi ý xấu! Cái eo của !

      "Vợ à. . . . ." Người bên hô hấp lay động, cũng biết là trong mộng hay tỉnh.

      Diệp Dĩ Mt xoay người, tựa vào mép giường chặt, cách cự ly ngắn nhìn . Năm tháng đối đãi tệ, mặc dù gần bốn mươi tuổi,khóe mắt cũng bắt đầu xuất nếp nhăn, nhưng mà sức quyến rũ của người đàn ông này, chỉ theo thời gian trôi qua càng làm cho người ta lưu luyến. Màu da cánh tay phân tầng ràng vẫn có lực như cũ, dễ dàng có thể đem hai đứa con trai đồng thời giơ quá đỉnh đầu. Lúc con trai ở nhà, cũng thích để cho ôm về phòng. luôn quá gầy, lại biết, cũng chỉ là thương phát triển.

      Đều đàn ông vừa đến bốn mươi liền dễ dàng phát phì, thế nhưng lại có cái lo lắng này. Mỗi ngày lượng huấn luyện đủ cho giữ vững vóc người cơ bụng sáu múi của mình, bình thường về nhà còn thích mang theo con trai chạy vòng ở trong khu, mỗi lần đều làm cho các dì vây xem. . . . . .

      Cách khuôn mặt góc cạnh như vẽ của , Diệp Dĩ Mạt chợt ngây ngốc nở nụ cười. hoàn toàn đúng của mình . Về Lý Tưởng chính là hiểu lầm, sau đó cũng thừa nhận với rồi, lúc ấy rất muốn đem tiểu tử kia đánh trận, cho dù cậu ta mơ ước , hiểu lầm cũng được.


      giống như là muốn tỉnh, theo thói quen đưa cánh tay ra hướng bên cạnh bao quát, nhưng có ôm đến người kia theo dự liệu, chợt mở mắt, chân mày nhíu chặt, mãi cho đến thấy khi thấy , lúc này mới dịch hai cái, đem lấy cả người ôm vào trong ngực, mới từ từ nhắm mắt lại.

      Đáy mắt Diệp Dĩ Mạt chợt liền xông lên ghen tuông vô tận. Có người đàn ông, dù là ngủ thiếp , cũng quên đưa tay chân lạnh lẽo của bưng bít vào trong ngực, có chồng như thế, còn có gì đòi hỏi?

      "A, Tất Tử Thần, đời em nhất định là nhận định , chờ chúng ta bảy mươi tám mươi rồi, phải cùng em xem mặt trời mọc, biết ?" Diệp Dĩ Mạt gối dựa vào cánh tay của , nhàng thầm.

      Người đàn ông vẻ mặt yên tĩnh, cằm chống đỡ trê đầu vợ mình, cũng biết có nghe thấy vợ mình lầm bầm hay .

      ————– Hoàn chính văn ————–

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ————–Ngoại truyện ————–


      Chuyện cháu trai của Tất gia trưởng


      Tất Hoài Nghị là trai, chỉ ra sớm hơn so với em trai 30 phút, nhưng mà vẫn là trai, đây là sau khi Tất Hoài Lang lớn lên dù thế nào cũng phục, cũng thể phủ nhận , mặc dù Tất Hoài Lang thường xuyên là trong bụng mẹ đẩy cái, vốn phải làm em trai mới biến thành trai =nhưng mà, coi như tiểu tử này mới có ý kiến, cũng nhất định là trai.

      Hoài Lang từ nghe lời, nghe lời ba mẹ, nghe lời ông bà nội ông bà ngoại, nghe lời trai . Mà giống vậy, muốn đường cha qua.

      " Hoài Lang, chuyện gì?" Lúc nhận được điện thoại của em trai, cùng khách hàng quan trọng ăn cơm.

      ", mẹ hỏi tuần này có trở về ăn cơm , giành chút thời gian gọi điện thoại cho bà ấy thôi."

      "Được, biết rồi." Cúp điện thoại, Tất Hoài Nghị đẩy cửa phòng ra, nơi đó ăn uống linh đình, là thế giới từng cảm thấy xa lạ. Vốn là cũng cho là giống như Hoài Lang, con đường của ba , chỉ là, Tất gia đứa con trai tốt nghiệp ưu tú trường quân đội rồi, tự nhiên cần tới thêm gấm thêm hoa.

      Lựa chọn con đường này, đại khái chịu ảnh hưởng tương đối lớn của cậu thôi. Cậu của , hoặc là chồng của , làm lão tổng công ty thương trường, vốn là người lãnh đạo trẻ tuổi nhất công ty, năm đó oanh động toàn thành phố cầu hôn nhò, từng là câu chuyện mọi người ca tụng.

      "Tất tổng Tất tổng, tôi mời ngài ly, trước cạn vì kính ~" Chiêu Thương phó cục trưởng thành phố cung kính mời rượu trước. Thân là giám đốc ông ty năm ngoái đầu tư nhiều nhất, nghe xuất thân bất phàm, đến thị trưởng đều muốn cho mấy phần mặt mũi, những người bọn họ mò mẫm lăn lộn nhiều năm người, tự nhiên biết cái người gì thể đắc tội.

      Tất Hoài Nghị nhận lấy cái ly, uống hơi cạn sạch. Tửu lượng của , là dùng đại hộp cơm bộ đội luyện ra được, rượu đỏ như vậy, bây giờ thành vấn đề.

      Sau bữa tiệc, tài xế đưa trở về, nơi khi còn bé ở qua ―― ông bà sớm chuyển vào đại viện mới xây, Hoài Lang ở bộ đội, mà , lúc thân toàn mùi rượu cũng muốn về nhà để mẹ nhắc mãi, lão già nhà gần 60 tuổi vẫn nâng niu vợ trong lòng bàn tay như, công phu nhiều năm so năm lợi hại hơn, Hoài Lang chịu nổi, tính toán đầu hàng, nghe theo lão mẹ an bài, gặp con của chú Mã Kiêu.

      Cũng phải chung cư sang trọng cỡ nào, chỉ là mẹ vẫn muốn bán nơi này, lão già dĩ nhiên là mặc kệ nó, như vậy cũng tốt, có thể làm nơi bình thường nghỉ ngơi. có mấy căn nhà khác, bình thường cũng may, chỉ là lúc say chuếnh choáng, cảm giác quá mức lành lạnh, lạnh đến tận xương yên tĩnh.

      xuống xe, liền bảo tài xế về trước, hôm nay uống hơi nhiều, vẫn chưa đến mức say, chung cư cũ có thang máy, may nhờ chỉ là lầu ba, còn đến mức làm e sợ.

      Vừa vào trung cư, liền thấy có phụ nữ mặc đồ ngủ xuống, trong tay còn giơ lên túi rác. là phụ nữ, ra gọi hơn xác thực chút. Bình thường cũng thường trở lại, chỉ có lần gặp qua khi cửa đối diện mở ra, ra là lớn, đại khái là vừa hai mươi, trẻ trung có thể thấy được.

      nghiêng thân nhường đường, lúc sát qua bên người , có thể nghe thấy được chanh thơm ngát, là hương sữa tắm. Mặc như thế này này, ước chừng là mới vừa tắm xong thôi. Chỉ là con bây giờ, lá gan cũng lớn như vậy sao? Mặc đồ ngủ liền dám xuống tầng

      Tất Hoài Nghị nghĩ quá nhiều, lảo đảo tiếp tục lên .

      Triệu Ngữ Phàm lần thứ hai thấy người đàn ông này, lần trước, là vội vàng phỏng vấn, vội vã ở trong hành lang gặp qua lần, mới biết ở đối diện, là người đàn ông tuấn như thế này. Coi như bây giờ khắp người toàn mùi rượu, nhưng cũng thấy lụn bại chút nào, tuy là mắt say lờ đờ tỉnh táo, trực giác lại thấy, người đàn ông này cũng đơn giản.

      Đợi đến khi vứt rác xong lên lầu, Triệu Ngữ Phàm lại phát , người đàn ông kia ôm vai ngồi ở cửa đối diện. Thoáng lay động cái, giống như là ngủ gật.

      Do dự hồi lâu, Triệu Ngữ Phàm vẫn tựa cửa nhà mình hỏi "Vị tiên sinh kia, ngài tại sao vào được?"

      "Cái chìa khóa. . . . . . mang. . . . . ." Tất Hoài Nghị có ngẩng đầu, thần trí mặc dù tỉnh táo, nhưng thân thể có chút mệt mỏi, mấy ngày liên tiếp vội vàng chuyện công trình, dù là người sắt cũng chịu đựng được.

      Triệu Ngữ Phàm có hỏi nữa, vào phòng của mình, từ trong mắt mèo nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn là cắn môi mở cửa. để cho ta ở trong phòng khách đêm, đem cửa phòng khóa, cũng có vấn đề chứ? Nhìn quần áo người đàn ông này, cũng coi trọng những thứ đồ dùng hơi cũ trong nhà chứ?

      lớn lên ở trấn Giang Nam, tâm cũng hình như cũng dịu dàng như nước, từ cha giáo dục, giúp người trời giúp. Để cho nhìn người chịu rét bên ngoài, thế nào cũng cách nào yên tâm thoải mái .

      "Tiên sinh, ngài đến trong nhà tôi nghỉ ngơi chút . . . . . ." Triệu Ngữ Phàm xong lời này, nhưng lại cảm thấy có chút nghĩa khác, đỏ mặt vội vàng bổ sung: "Ngài ở sofa trong phòng khách nghỉ ngơi đêm, tôi lấy cho ngài tấm chăn dày chút." thân mình, ngủ cùng người đàn ông xa lạ, tóm lại ổn, Triệu Ngữ Phàm thậm chí nghĩ xong, muốn lên lầu của dì chủ cho thuê nhà ở nhờ đêm hay .

      Tất Hoài Nghị lúc này mới ngẩng đầu, trước mặt tử, giày vải bông màu hồng, tóc ngắn ngang tai gọn gàng, đôi con ngươi trong sáng lại cực kỳ trong suốt.

      Nghiêng người hơi cong môi cái, Tất Hoài Nghị chống vách tường đứng lên, đến gần nhìn, mới phát nơi khóe miệng bé kia có nốt ruồi mỹ nhân nhàn nhạt.

      Tiến vào nhà nho , kịp nhìn nửa trong phòng nhất kia , lại bố trí rất ấm áp ấm áp. Trong phòng mở ra máy điều hòa khí, vừa mới vào, cả người hình như liền bị khí ấm mềm nhũn hun đến chóng mặt, cảm giác say lúc này mới mãnh liệt trán.

      "Ngài tùy ý." Triệu Ngữ Phàm để lại gối đầu và chăn đắp, lại để chén nước đặt ở khay trà, liền nhanh chóng trở về gian phòng của mình. Tất Hoài Nghị ràng nghe được cửa phòng rơi khóa thanh.

      Chống cái trán, Tất Hoài Nghị nhàn nhạt mà cười, dạo này, vẫn có người biết người tốt kẻ xấu liền đem người ta mang vào trong nhà mình. Cánh của mỏng nếu muốn làm cái gì, căn bản đủ để hai chân đạp. Vừa nhìn chính là nhóc kinh nghiệm sống chưa nhiều.

      Có lẽ là bởi vì cảm giác say đầu, Tất Hoài Nghị ngủ giấc ngủ này rất sâu. Ngày hôm sau tỉnh lại, là mặt trời lên cao. Mà trong nhà tràn ngập mùi thơm, lại lần lôi tỉnh, tối hôm qua có ăn bao nhiêu, đến bây giờ, sớm bụng đói kêu vang.

      tới, quả nhiên là nhóc kia ở trong phòng bếp bận rộn. Tạp dề màu xanh lá cây mặc ở người của , buộc quanh vòng eo thon. Tất Hoài Nghị sống ba mươi năm, vẫn là lần đầu tiên thấy con nấu cơm trừ trưởng bối trong nhà.

      Cha mẹ của tình cảm nồng đậm, mẹ cũng thích trong nhà có những bóng dáng của người khác, cho nên trừ lúc và Hoài Lang còn thời có thuê bảo mẫu, thời điểm khác, tất cả nhà đều là mẹ lo liệu. Có lẽ là ấn tượng quá sâu , mỗi lần thấy là lão già phó tư lệnh quân khu chẳng biết xấu hổ theo sát mẹ làm nũng, mặt khinh thường, trong lòng đại khái là hâm mộ chứ? Có người này làm bạn cả đời, cho dù là nghèo khó hay phú quý, cho dù sinh lão bệnh tử, gắn bó làm bạn cả đời.

      Trong phòng bếp bản lĩnh sinh đẹp, vung tay áo lên bên dưới là đoạn cổ tay trắng noãn, cây chỉ đỏ tinh tế treo chiếc chìa khóa, tối hôm qua đèn đường quá mờ mịt, cho là có tóc ngắn ngang tai, hôm nay mới phát , đêm qua là buộc tất cả tóc lên, đên đầu có búi tóc méo mó, theo động tác của mà hơi rung .

      Triệu Ngữ Phàm xoay người lấy trứng gà trong tủ lạnh, mới phát người đứng phía sau, khỏi giọng ‘nha’ tiếng, tối hôm qua mãi cho đến rạng sáng mới mơ màng ngủ, sáng nay lại tỉnh dậy sớm, giọng mở cửa, nhìn thấy người đàn ông trong phòng khách vẫn còn ngủ say, trong lòng mới nhàng thở phào nhõm.

      "Ngài tỉnh rồi sao?" Triệu Ngữ Phàm làm bộ vén vén tóc sau tai, ngượng ngùng tránh ánh mắt của , rũ mắt xuống, giọng hỏi: "Tôi nấu cháo, ngài muốn ăn chút ?"

      "Tôi họ Tất, Tất Hoài Nghị." Tất Hoài Nghị tựa vào cửa kiếng, chợt mở miệng.

      "À? A, Tất tiên sinh, ngài muốn ăn cháo mới sao?"

      Tất Hoài Nghị nghe ra trong lời của có ý tiễn khách, liền cũng nữa, chỉ nhàng gật đầu cái.

      nấu cháo trứng muối thịt nạc. Nhà bọn họ thường xuyên xuất điểm tâm này nhất. Chỉ vì mẹ thích, lão già liền mấy chục năm như ngày này đem cháo liệt vào bữa ăn sáng cần phải chọn, và Hoài Lang kháng nghị bao nhiêu lần cũng vô ích.

      Chỉ là, lâu rồi được ăn, khó được ăn lần, mùi vị ngược lại cũng tồi.

      "Về sau nên tùy tiện để đàn ông ngủ lại, nhất là đàn ông uống say." Tất Hoài Nghị lau miệng, lúc đứng lên câu thế này.

      Triệu Ngữ Phàm đầu tiên có chút uất ức, người này thế nhưng biết tâm ý tốt, nhưng là lát sau liền hiểu ý tốt của , nếu phải gặp phải người xấu bụng, đến cả kêu cứu cũng kịp ."Vậy tôi xem giống người xấu mới như vậy chứ sao. . . . . ."

      Lúc Tất Hoài Nghị ra cửa, nghe được mang ít uất ức lại mang ít quật cường lầm bầm, nụ cười nơi khóe miệng liền sâu hơn.
      xixon thích bài này.

    4. bellatran0103

      bellatran0103 Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      13
      thấy ebook bạn ơi

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :