1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 51: Chạy đến cửa còn gặp chuyện may

      Đùi gà thứ 52: Tìm thấy Bạch Tiểu Sơ dưới lửa lớn


      Sau khi khói dần tan hết, lửa cũng được dập tắt, Tô Thanh Nhan mới chậm chạm bước về nơi sập đổ thành đống phế tích – Lưu Quang Giáo .

      Mỗi bước , lòng nàng như bị nhát dao cứa vào thể nhanh chóng giải thoát được khiến nỗi đau càng đau hơn.

      Khi đau đớn đến cực điểm, tiếng khóc cũng thể cất thành tiếng được, nàng rất hy vọng con đường này có điểm cuối, cứ mãi mãi thôi, có lẽ như thế nàng phải nhìn thấy thi thể đầm đìa máu tươi kia.

      - Đây chính là bí mật độc nhất vô nhị, vô cùng quý hiếm của bổn giáo, chỉ thuộc về Bạch Tiểu Sơ mà thôi, đùi gà con!

      - Sau khi thành thân cởi sạch quần áo, đem lột đùi gà này chấm vào ao tương kia, đó gọi là đùi gà chấm tương a!

      - Đừng khóc, đừng khóc, nương tử Tô Tiểu Nhan ngoan khóc nhé, Bạch Tiểu Sơ ngoan tìm được xương đùi gà rồi này, khóc, khóc nhé!

      - Nương tử Tô Tiểu Nhan, nương tử Tô Tiểu Nhan!

      Bên tai chỉ còn quanh quẩn những lời lúc trước của , khuôn mặt hồn nhiên đến vô hai, khoé miệng luôn chực oa oa bật khóc, tất cả đều là hình ảnh của , màn này lên trước mắt, giờ khắc này, tới nơi tràn đầy máu me kia, đột nhiên nàng quỳ rạp xuống đất thất thanh khóc rống lên.

      Bạch Tử Sơ, Bạch Tử Sơ!

      - Nếu chẳng may gặp chuyện lành, ta chắc chắn bảo vệ nàng tốt!

      - Thanh Nhan, mau!

      Chàng để mình ta còn bản thân chịu giam giữ, Bạch Tiểu Sơ, chàng là đồ ngốc, là đồ ngốc trời sinh!

      Nước mắt ngừng tuôn như mưa, từng hạt từng hạt rơi xuống, từ khi nàng trở thành các chủ luôn cố gắng thu lại tình cảm trong tâm hồn mình, chỉ chuyên tâm làm các chủ vô tâm, nhưng từ sau khi nàng gặp Bạch Tử Sơ, tình cảm chôn sâu trong tâm hồn, trong đáy lòng cứ thế lộ ra, cùng vui đùa, cùng ầm ĩ, biết chỉ giả ngu nhưng lại kiềm chế được mà lún sâu vào, đem tâm tư tình cảm của mình đặt vào tay , nay, cũng thu lại được nữa.

      Tâm trạng bỗng nhiên trống rỗng, trận gió lạnh thổi quan, đem mọi mảnh vỡ trong tâm nàng thổi bay, tan theo gió, nhập vào bốn phương.

      Giờ phút này nàng mới hiểu được tâm tư tình cảm của mình, rằng nàng có bao nhiêu sâu đậm, có bao nhiêu tha thiết.

      Bạch Tử Sơ, con người này, vô luận là lừa mình cũng được, lợi dụng mình cũng được, chỉ cần ở cạnh mình là được.

      Nàng chợt đứng lên phi mạch vào bên trong, ở bức tường đổ nát đó muốn tìm kiếm hình ảnh của Bạch Tử Sơ, đem hất đám thi thể ra, lại đem từng mảnh vỡ kéo ra.

      Tay dính đầy máu tươi, là máu của mình hay là của người nào, nước mắt vẫn cứ rơi ngừng, từng giọt rơi xuống tan vào trong máu tươi tạo thành hình ảnh vô cùng bi thương.

      “Bạch Tử Sơ, chàng ở đâu? Ở đâu?...” Nàng kiệt lực khóc rống lên, tiếng khóc mang theo bao bi thương: “Chàng mau ra đây! Mau ra đây cho ta!”

      Nước mắt, máu đỏ, phía chân trời cũng dâng lên tầng mây đỏ, ánh nắng chiếu lên thân thể nàng khiến nàng kinh hãi nhìn về phía chân trời, nước mắt lại tuôn trào.

      Lúc này có biết bao lời muốn ra nhưng đều nghẹn lại ở cổ họng, thể thành lời, cuối cùng, chỉ có thể câu: “Bạch Tiểu Sơ, nếu chàng trở về, ta cho chàng ăn đùi gà nhé!”

      “Khụ… Uhm, ăn đùi gà nữa đâu… ta muốn ăn… uhm… thịt bò ….” Có thanh vô lực đứt quãng vang lên ở phía sau Tô Thanh Nhan, cả người Tô Thanh Nhan nghe vậy mà chấn động tin được mà lắc đầu, , nhất định là phải, phải đâu.

      “Nương tử…. Tô Tiểu Nhan ….”

      Lại là tiếng gọi vô lực nữa vang lên kéo nàng từ trong ảo tưởng bước ra.

      Thân mình nàng bỗng nhiên cừng đờ lại, hai nắm tay gắt gao nắm chặt lại, hít sâu hơi nàng mới dám quay người lại.

      khắc nhìn thấy thân ảnh người kia, nước mắt như vỡ đê tràn ra, vọt cái, nàng vội nhảy vào trong lòng người nọ, lớn tiếng khóc: “Chàng còn sống, chàng còn sống!”

      “Khụ khụ…” Thân thể bị thương mà Tô Thanh Nhan còn nhảy mạnh vào lòng mình như thế khiến Bạch Tử Sơ thiếu chút nữa đứng nổi, nhàng ôm thắt lưng Tô Thanh Nhan, câu: “Ta còn sống!”

      Đau lòng ư? Vui sướng ư? , phải là đủ loại cảm xúc dồn nén trong con người Tô Thanh Nhan, nàng ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt, lại cẩn thận xem xét, kiểm tra toàn thân dưới Bạch Tử Sơ lần, phát chỉ bị bỏng chút, nhưng có nghiêm trọng lắm, giờ mới vui sướng : “Chàng ở đâu? Sao lại có thể thoát ra được?!?”

      Bạch Tử Sơ nhàng lôi tay nàng khỏi đám phế tích này, đến cầu thang trống trải mới nhàng lai nước mặt mặt nàng, nào biết được tay cũng toàn là bụi bẩn, càng lau lại càng bẩn khiến bản thân nhịn được vui vẻ cười xoà tiếng, nào ngờ lại động vào miệng vết thương khiến vội kêu lên tiếng.

      Tô Thanh Nhan thấy thế, vội vàng kéo tay chạy xuống núi: “Đừng nhiều lời nữa, chúng ta mau xuống núi trị thương thôi!”

      Bạch Tử Sơ cũng thêm gì, sắc mặt nhìn về ngoài có vẻ sao, nhưng thực chất lồng ngực bị phình lên, nếu phải nghe thấy tiếng Tô Thanh Nhan gọi để cố gắng chống đỡ thêm hơi, chỉ sợ giờ này cũng đứng được ở nơi đây!

      “Nương tử Tô Tiểu Nhan …” Bàn tay có sức lực buông xuống, Bạch Tử Sơ mơ hồ cất tiếng gọi.

      Nghe giọng yếu ớt của , Tô Thanh Nhan ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại liền thấy vết máu chảy từ khoé miệng Bạch Tử Sơ chảy xuống, càng ngày càng nhiều, giọt từng giọt lên quần áo .

      “Ta chống đỡ được nữa, muốn ngủ…Nương tử Tô Tiểu Nhan !!!” cố gắng bước từng bước đến trước mắt Tô Thanh Nhan, nhàng đặt lên nụ hôn lạnh như băng: “Ta nàng, xin lỗi nàng vì lợi dụng nàng….”

      Chữ “nàng” cuối cùng chưa chấm dứt hoàn toàn hai mắt chống đỡ được, cứ thế nhắm lại, thân thể đổ về phía trước.

      "Bạch Tử Sơ!"

      ******

      Tí tách, tí tách, tiếng nước chảy truyền đến bên tai, ý thức vốn mất dần dần tỉnh lại, bên tai vang lên đoạn đối thoại rất .

      sao chứ? Vì sao ba ngày rồi mà vẫn tỉnh lại?”

      “Yên tâm , mệnh lớn như thế, chết nhiều lần rồi mà có sao đâu!”

      "Tô Từ!"

      “Ta xin lỗi, ngươi cứ yên tâm , chỉ bị thương rất thôi, cộng thêm bị nội thương chút, về phần còn hôn mê chỉ là do bị trọng thương nhiều, nội lực chịu được nên hôn mê thôi, theo như ta tính toán, nội nhật trong hôm nay tỉnh lại.”

      vậy tốt quá,” Tô Thanh Nhan nhàng thở hơi, “Tô Từ, ngươi chăm sóc chút nhé, ta chuẩn bị nước ấm cho .”

      “Được!”

      chút sau có tiếng cửa đẩy ra rồi đóng lại.

      Nhìn theo bóng lưng Tô Thanh Nhan rời , Tô Từ mới chậm rãi quay đầu lại với Bạch Tử Sơ: “Ngươi cũng nên tỉnh thôi.”

      Nghe thế, Bạch Tử Sơ chậm rãi mở mắt ra ngạc nhiên : “Nàng biết được sao?” Vừa nghe cuộc đối thoại của hai người, Bạch Tử Sơ cảm thấy có chút cổ quái, suy nghĩ hồi liền hiểu được vấn đề trong đó.

      “Biết gì?” Tô Từ nhàng cười rồi tự trả lời: “Biết được…” Giọng bỗng trầm xuống: “Quan hệ của ngươi và ta sao?”

      Bạch Tử Sơ ngẩn người ra rồi gật gật đầu.

      Tô Từ bật cười : “Ngươi đừng coi thường nàng, ngươi cho rằng ngươi lợi dụng nàng nàng lợi dụng ngươi sao?”

      “Nghĩa là sao?” Bạch Tử Sơ ngạc nhiên hỏi lại. Chẳng lẽ có chuyện gì biết sao?

      Có tiếng bước chân tiến lại gần, Tô Từ chậm rãi đứng lên: “Ta phải đây, hai người các ngươi hãy chuyện cho tốt, nếu ngươi là tình với nàng có gì đó, đừng có mà giấu giếm, bằng , ngươi có chuyện tốt đâu!”

      Tiếng cửa vang lên, Tô Thanh Nhan đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tô Từ sắp phải rời , vội hỏi: “Tô Từ, ngươi sắp phải à? Vậy…”

      “Yên tâm , tỉnh rồi, các ngươi chuyện , ta sắc thuốc.” Lời vừa ra, Tô Từ rời .

      Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng lại bao trùm bởi khí quỷ quái, Tô Thanh Nhan thấy câu của Tô Từ có vấn đề gì đó nhưng được. Tròng mắt vừa đảo, nàng tới đầu giường, thấy Bạch Tử Sơ tỉnh lại, liền đưa tay vào trong chậu nước lấy khăn ấm, vắt khô, sau đó nâng Bạch Tử Sơ rồi lấy khăn ấm lau mặt cho .

      “Vết thương của chàng nên dính nước, cho nên chỉ có thể lau mặt thôi.” Tô Từ thở dài tiếng, phá vỡ trầm mặc.

      Bạch Tử Sơ bỗng nắm lấy tay nàng, dù là người bị thương, sức lực yếu, nhưng cũng đủ để Tô Thanh Nhan giãy ra nổi.

      Môi khẽ mấp máy hồi, cuối cùng Bạch Tử Sơ vẫn biết nên mở miệng thế nào. Trong mắt toàn là vẻ áy náy, cũng biết nên giải thích mọi chuyện cho Tô Thanh Nhan như thế nào nữa.

      Cuối cùng, vẫn là Tô Thanh Nhan mở lời trước: “Được rồi, chàng cần phải ta cũng hiểu, ngay từ đầu, giữa chàng và ta cũng chỉ là giao dịch và lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”

      “Thanh Nhan… Ta…” Đáy mắt Bạch Tử Sơ toát lên áy náy đến vộ tận, rất muốn gì đó, nhưng lại biết nên cái gì, cuối cùng chỉ có thể than tiếng: “Nàng đều biết.”

      “Này, Bạch Tiểu Sơ,” Tô Thanh Nhan nhéo nhéo hai má Bạch Tử Sơ, cảm giác rất thích thú lại nhéo nhéo thêm mấy cái rồi mới lên tiếng điều hoà khí: “Chàng đừng coi thường ta, tốt xấu gì ta cũng là các chủ của Tố Các, luận về trí lực đương nhiên thèm đem ra so sánh với đồ ngốc như chàng rồi.”

      Bạch Tử Sơ bất mãn kéo lại mặt mình, mày nhướn lên, nhìn uỷ khuất như thế giống như quay trở về bộ dáng hồn nhiên như ngày trước, thấy vậy Tô Thanh Nhan càng vui, lại giơ tay lên tiếp tục hành hạ hai má hồi nữa rồi mới buông tay.

      Nhìn bộ dáng thở phì phò, Tô Thanh Nhan vỗ vỗ vai cười : “Chàng xem, quai hàm chàng nhìn như con ếch ấy, ngày đó còn dám ta là ếch chúa, hừ hừ!”

      “Hừ hừ!” Tô Thanh Nhan quay đầu ra chỗ khác. thể rằng Tô Thanh Nhan đùa như thế khiến khí giữa hai người từ từ chuyển biến lên, còn trầm mặc như lúc trước nữa.

      “À quên!” Tô Thanh Nhan vỗ vỗ tay Bạch Tử Sơ .

      “Cái gì?” Bạch Tử Sơ bất mãn hỏi lại.

      Nghe giọng điệu tốt, tròng mắt Tô Thanh Nhan vừa đảo, bỗng nhiên nhảy ra cửa, lúc trở về đưa thứ gì đó trong tay ra trước mặt : “Nếu chàng ngoan ngoãn nghe lời, ta đem thứ này nhét vào miệng chàng.”

      Vừa nhìn thấy, mặt mũi Bạch Tử Sơ nhăn lên, đây phải là đùi gà mà thích nhất sao? Nhưng là, thái độ của Bạch Tử Sơ lại là mếu máo, nuốt nước miệng : “Nàng… Làm sao nàng biết?”

      Có lẽ là phát đồ chơi tốt, hai mắt Tô Thanh Nhan sáng lên: “Ai za, Bạch Tiểu Sơ, phải là chàng muốn ăn đùi gà sao?”

      Bạch Tử Sơ cứng ngắc người, cố dùng sức lắc lắc đầu: “, hề!”

      “Vậy mau ! Vì sao lúc trước chàng lại ăn nhiều đùi gà đến thế, hả?” Tô Thanh Nhan đưa đùi gà lắc qua lắc lại trước mặt Bạch Tử Sơ, nhìn sắc mặt Bạch Tử Sơ càng ngày càng đen cười đến tà ác.

      Nhìn đùi gà đầy dầu mỡ kia, Bạch Tử Sơ nuốt ngụm nước miệng nữa, : “ phải là nàng biết rồi sao?”

      “Ta biết gì?” Tô Thanh Nhan lắc lắc đùi gà, “Biết được đùi gà này là thuốc cứu mạng chàng, hay là biết được, Tô Từ là nội gián mà chàng sắp xếp vào Tố Các chúng ta, hả?” Thanh bỗng trầm xuống, mới vừa rồi còn là cười vui mà giờ này dần thu lại, đáy mắt lộ ra vẻ ngoan lệ.

      Bạch Tử Sơ khỏi nuốt thêm ngụm nước miếng, nhìn Tô Thanh Nhan như thế khỏi khiến thêm sợ hãi.
      susu, mal, Mizuki3 others thích bài này.

    2. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Haizz, Tiểu Sơ sặp bị trận nên thân rồi

    3. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 53: Rốt cuộc Bạch Tiểu Sơ cũng ngả bài

      “Bạch Tiểu Sơ, là chàng tự mình ngoan ngoãn ra, hay là để ta có biện pháp cho chàng ra đây? Hả?” Tô Thanh Nhan giơ đùi gà tay lên quơ quơ vài cái, hướng đến chóp mũi Bạch Tử Sơ đảo đảo vài cái.

      Bạch Tử Sơ sợ sệt nhìn chằm chằm vào đùi gà này, hai mắt run sợ, cuối cùng, đành hít sâu hơi, nặng nề mở to hai mắt, trước ánh mắt sáng quắc của Tô Thanh Nhan, rốt cuộc cũng chịu mở miệng : “Nàng tự !”

      "..."

      Tô Thanh Nhan giận giữ nhảy dựng lên, đem đùi gà hướng về phía miệng dùng sức nhét vào: “ phải là chàng rất thích ăn đùi gà sao? Giờ ta cho chàng ăn đến chết thôi!”

      “A a a a a” Bạch Tử Sơ kêu rên thê thảm, “ ăn đùi gà, ta ăn đùi gà nữa, a a a a!!!!!”

      Cuối cùng, kết quả của trận tranh đấu này chấm dứt bằng hình ảnh Tô Thanh Nhan ngồi người Bạch Tử Sơ.

      Bạch Tử Sơ bĩu bĩu môi, vỗ vỗ Tô Thanh Nhan: “Nương tử Tô Tiểu Nhan, nghe này….” Lời còn chưa xong, bị Tô Thanh Nhan ném cho ánh mắt đe doạ, cuống quýt sửa lại lời : “Đau…”

      “Hừm,” Tô Thanh Nhan khẽ dịch chuyển thân thể, chọn nơi mà Bạch Tử Sơ bị thương nặng mà ngồi lên, nhưng hề có ý định tha.

      Mặt Bạch Tử Sơ nhăn nhó: “Nương tử Tô Tiểu Nhan à, ta là bệnh nhân mà!”

      “Bệnh nhân? À, rất tốt!” Tô Thanh Nhan giơ đùi gà trong tay lên, hướng về phía miệng : “Đùi gà này phải là thuốc của chàng sao? Nào ăn nào!”

      “…” Bạch Tử Sơ hoàn toàn thua cuộc, thể chống lại nàng được nữa.

      Tô Thanh Nhan cũng tự biết hình ảnh tại của mình cũng rất mất mặt liền tự giác lăn từ người xuống, chui vào trong chăn cùng , dũi dũi vài cái, lại cọ cọ vài cái, vừa cắn đùi gà tay, vừa chuyện vừa rồi còn dang dở giữa bọn họ: “Chậc, chậc, Bạch Tiểu Sơ này, chàng , chàng bày ra cục bộ như thế bao nhiêu năm? Từ khi mà Tô Từ đến bày ra chuyện này, chàng là lợi hại nha!”

      Thân thể Bạch Tử Sơ đột nhiên cứng đờ, xoay phắt người qua : “Ta đoán là nàng mà, chính nàng là người phá hỏng đùi gà mà!”

      “…” Tô Thanh Nhan vỗ vỗ vào mặt : “Chàng còn ta sao? Chàng muốn diệt Tố Các chúng ta, ta còn chưa tính sổ với chàng đâu nha!”

      Thân thể Bạch Tử Sơ lại tiếp tục cứng đờ, lập tức hai tay ôm đầu gào lên: “A a a a a – Tô Tiểu Nhan khi dễ người, a a a a ”

      “Hừ,” Tô Thanh Nhan bĩu môi : “Chàng cho là Tô Từ giúp chàng sao? Báo cho chàng tin, tại phản bội chàng rồi, quay đầu quy về làm người của Tố Các rồi!”

      Bạch Tử Sơ há to miệng, đớp đớp khí vài cái, nhàng nhả ra chữ: “À!”

      “… Chàng mau , Tô Từ là người phương nào?” Tô Thanh Nhan túm lấy cổ áo , giận giữ quát lên: “Nếu phải ta đây minh thần võ, phát giác Tô Từ có điểm đúng, nhân dịp mấy ngày trước gặp chuyện may, dẫn đến chỗ thủ hạ tinh nhuệ của ta, bắt lấy ép hỏi, chỉ sợ đến giờ ta vẫn biết chuyện gì cả.”

      “A a, ta , ta …” Bạch Tử Sơ vội ôm hai lỗ tai mình, lại tự thầm : “Người hung dữ như nàng, trừ ta ra nhìn xem còn ai có thể muốn lấy nàng?”

      “Hả?”

      , , ,” cảm giác trận hàn khí truyền đến, Bạch Tử Sơ liên tục xua tay , “Ta , ta , Tô Từ là… ân, ở phương diện nào đó mà , chính là bạn tốt kiêm đại phu, kiêm luôn hộ vệ của ta!”

      “Hộ vệ?” Tô Thanh Nhan bị chức danh này làm cho ngây ngẩn cả người, hơn nửa này trời mới có phản ứng, : “ như vậy, biết võ công?”

      Bạch Tử Sơ nhướn mắt lên trả lời: “ nấp bên cạnh nàng nhiều năm như vậy mà nàng cũng có phát giác ra sao? Vậy nàng làm sao biết được quan hệ giữa và ta?”

      Tô Thanh Nhan dùng sức vỗ vỗ lên mặt đến khi hô đau mới nhàng : “Khi mà Tô Từ đến, ta có chút nghi hoặc, liền kéo đến phòng ta thử phen, phát là người đứng đắn, liền để cho chạy , sau này với trùng hợp của nhân duyên, lại chạy lạc đến bên cạnh ta, khi đó ta nghi ngờ, là…” Nàng bỗng nhiên nâng cao giọng lên, kéo lỗ tai của Bạch Tử Sơ quát lên: “Là nội ứng của chàng!”

      “Ai ai ai…” tiếng kêu vang lên, Bạch Tử Sơ gào lên, uỷ khuất : “Về sao, làm sao nàng lại phát ra?”

      “Về sau là chuyện sau khi chàng xuất . Còn nhớ chuyện về cái xương đùi gà kia ?” Tô Thanh Nhan nhắc đến điều này, đợi đến khi Bạch Tử Sơ mếu máo gật đầu còn nhớ mới tiếp: “Xương đùi gà kia là do ta sai Vương An mang về đưa tận tay cho Thương Mộng, kết quả là gì, lại quay ngược lại tay chàng, sau nhiều lần điều tra, mới biết rằng ngày mà Vương An mang đồ về, Thương Mộng cũng có mặt ở trong các, lại còn có kẻ khác giả trang thành Thương Mộng, mà thủ vệ canh cửa cũng bị đánh tráo. Người có năng lực làm như thế mà bị người khác nghi ngờ, thực hiển nhiên là chỉ có thể là gian tế trong các của ta. Mà chỗ ở của Thương Mộng ngày thường nếu có chuyện gì lớn ai qua lại, người xuất ở đó nhiều nhất chỉ có người, chính là - Tô Từ!”

      Sắc mặt Tô Thanh Nhan bỗng trầm xuống, trừng mắt liếc Bạch Tử Sơ cái: “Ngày thường Tô Từ cũng hay lui tới chỗ Thương Mộng, nên hiểu giờ giấc các thủ vệ đổi ca cho nhau, cho nên thầm cho người đánh tráo thủ vệ, còn bản thân chỉ giả làm Thương Mộng, chuyện nhận được xương đùi gà là chuyện quá dễ dàng luôn. Sau đó, khi vội vàng tới bắt mạch cho chàng, chàng lại làm loạn lên, mà nhân lúc này, ngăn cản lại tầm mắt của ta, mặt giả vờ kìm kẹp chàng, mặt khác lại thầm đem xương đùi gà cho chàng, tất cả đều xảy ra trước mắt ta, nhưng lại khiến ta thể nhìn ra, Bạch Tử Sơ à, ta thể nào nghĩ ra được có người nào có thể làm được những điều hoàn mỹ đến như vậy!”

      Bạch Tử Sơ ngẩng mặt lên, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Tô Thanh Nhan tức giận : “Sớm biết như thế, ta cho đoạt lại xương đùi gà, mất quân cờ tốt, đáng tiếc, chỉ là giá như…. Ai ôi, nàng lại nhéo lỗ tai ta!”

      “Chàng còn dám !” Tô Thanh Nhan tức giận, “Vì sao chàng phải cùng ta tranh cái xương đùi gà? Chàng cũng biết , xương đùi gà kia, ta…”

      Bỗng nhiên Bạch Tử Sơ trầm lặng, lâu sau nhàng vỗ vỗ lưng Tô Thanh Nhan, trấn an nỗi xao động của nàng, chậm rãi khổ sở trong lòng mình ra: “ lòng ta chỉ nghĩ đến, nàng lại thương ta!”

      Tô Thanh Nhan sửng sốt, nhận ra được bi thương trong giọng của Bạch Tử Sơ, trong lòng bỗng thấy sầu não biết sao, con người Bạch Tử Sơ rốt cuộc là như thế nào, vì cái gì, vì ai mà lại muốn tạo quan hệ với mình?

      Bạch Tử Sơ nhàng vô vỗ lưng nàng, ôn nhu hạ lên môi nàng nụ hôn: “Thanh Nhan à, tại nàng hiểu về ta được bao nhiêu?”

      Tô Thanh Nhan ngẩn người, chậm rãi nhớ lại: “Ta biết được chàng là người trong thâm cung, có quen biết với Trầm Thường Ức!” Dừng lại chút, lại nhận được cái gật đầu khẳng định từ Bạch Tử Sơ, Tô Thanh Nhan mới tiếp tục : “Mà từ thời điểm ta cùng Tô Từ đánh cược để ta tìm Ngọc Diệp Hoa, Tô Từ chính là nội ứng mà chàng cử đến để làm nội ứng, chàng chính thức muốn đối phó với ta, đúng, là đối phó với Tố Các!”

      Bạch Tử Sơ cắn môi cười cái, gật gật đầu: “ sai, ta chính xác muốn đối phó với Tố Các.”

      Tô Thanh Nhan cũng mỉm cười: “Nếu chàng muốn đối phó với Tố Các, chỉ tiếp cận ta thôi là đủ, chàng muốn để ta can tâm tình nguyện để cho chàng lợi dụng, thậm chí can tâm tình nguyện làm mọi việc vì chàng, phái tinh nhuệ của mình để cứu chàng.” Năm chữ cuối cùng, giọng bỗng lạnh vài độ, tuy nàng cười, nhưng đáy mắt lại hoàn toàn lạnh lùng.

      Bạch Tử Sơ nhàng sờ lên mặt nàng, lại đặt lên giữa trán nàng nụ hôn: “Thanh Nhan, nàng quả rất lợi hại. Nhưng ta lại nghĩ tới, nàng có thể đem tinh nhuệ của mình cất giấu tốt như thế, thậm chí còn dùng bọn họ để dẫn Tô Từ lộ ra thân phận của bản thân.”

      Tô Thanh Nhan cười cười: “ cần đến ta, đến chàng , rốt cuộc là chàng muốn làm gì, vì sao ba lần bốn bận muốn lợi dụng ta?”

      Khoé miệng Bạch Tử Sơ có chút nhếch lên, ôm chặt Tô Thanh Nhan, chậm rãi ra tâm trong lòng.

      “Nàng có biết, Hoàng hậu của Tiên Hoàngkhông phải là Thái hậu nay?”

      Tô Thanh Nhan sửng sốt gật đầu : “Ta biết. Nghe là sau khi vị Hoàng hậu trước đó ốm chết ngoài ý muốn, Tiên Hoàngliền ban ngôi vị Hoàng hậu cho Tiêu Quý phi, mà sau khi Tiên Hoàngmất , vị Hoàng hậu này liền trở thành Tô Thanh NhanTô Từ, cũng chính là mẹ đẻ của đương kim thiên tử.”

      Bạch Tử Sơ vuốt cằm, tiếp tục : “Phải kể đến chuyện từ hai mươi năm trước. Hai mươi năm trước, Thừa Gia Hoàng hậu, cũng chính là vị Hoàng hậu sau này bị ốm mà chết , cùng Tiêu Quý phi cùng lúc mang bầu. Lúc đó Hoàng đế chưa có con thừa kế nên đương nhiên là cao hứng, rằng lập Hoàng tử, phong đất phong vương. Các nàng nghe thế đương nhiên là vui mừng. Hai người bọn họ ngoài mặt vẫn là chị em tốt, nhưng kỳ trong lòng luôn thầm phân cao thấp, ngươi lừa gạt ta, ta gạt lại ngươi có gì là ràng. Chỉ biết rằng, sau khi tin tức Thừa Gia Hoàng hậu mang thai truyền ra ngoài, Tiêu Quý phi nghe thấy lập tức thầm kê đơn Thừa Gia Hoàng hậu, ý đồ muốn nàng thể sinh được con, mà thuốc kia, tên gọi chính là – Nguyệt Hàn!”

      Tô Thanh Nhan bỗng hít hơi sâu cái, mở to hai mắt, Nguyệt Hàn, đó phải là độc người Bạch Tử Sơ sao? như thế, là…

      sai,” Bạch Tử Sơ gật đầu, “Ta chính là con trai của Thừa Gia Hoàng hậu, nhưng tại nàng cũng thấy đấy, ta chỉ là người bình thường giang hồ thôi, tranh đấu trong Hoàng thất kia có chút quan hệ nào với ta!”

      dừng lại chút rồi tiếp tục : “Cũng may là mẫu thân ta cố gắng chống đỡ sinh ra được ta cùng đệ đệ…”

      “Đệ đệ?” Tô Thanh Nhan ngây ngẩn cả người, chuyện yên lành, sao từ đâu lại xuất thêm đệ đệ nữa?

      Bạch Tử Sơ mỉm cười, trả lời câu hỏi của nàng: “Ta còn có đệ đệ nữa. Cố gắng cả đời này của ta tất cả đều là vì mà thôi.”

      sâu kín nhìn lên đỉnh giường, đem suy nghĩ của bản thân trở về hai mươi năm trước: “ ngày nọ, lúc nương ta lâm bồn, phụ thân lại ở trong cung, trùng hợp có việc phải ra ngoài, cho nên, kẻ gian liền thầm dùng kế, ý đồ muốn sát hại đệ đệ cùng ta!”

      Hai mắt Tô Thanh Nhan mở lớn, tự chủ được mà nắm chặt tay Bạch Tử Sơ lại.

      Bạch Tử Sơ nhàng vỗ vô lưng nàng: “ sao, mệnh ta lớn. Năm đó khi nương ta lâm bồn, thân thể suy yếu, mà Tiêu Quý phi kia bụng tuy lớn nhưng vẫn chưa lâm bồn, cho nên thu mua thị nữ bên người nương ta, thừa kịp khi nương ta mất sức đến hôn mê, đâm vào tim ta đao…”

      “Bạch Tiểu Sơ!” Tô Thanh Nhan tự chủ hô lên tiếng, nắm chặt tay Bạch Tử Sơ, kinh ngạc nhìn .

      Bạch Tử Sơ bị thanh này của Tô Thanh Nhan làm hoảng , vỗ vỗ ngực mình : “Nàng đừng làm ta sợ chứ, bằng năm đó ta chết nay lại bị nàng hù chết đấy!”

      Tô Thanh Nhan kinh ngạc nhìn , trong lòng tư vị gì, nàng đưa tay đặt lên ngực Bạch Tử Sơ, nàng nhớ , chỗ này có vết sẹo rất sâu, phải chăng là bị thương khi đó?

      Tay Bạch Tử Sơ đặt lên tay Tô Thanh Nhan, kinh ngạc phát tay nàng có chút lạnh, liền ôm lấy tay nàng đem ấm áp cho nàng: “ sai, vết sẹo kia chính là lưu lại từ lúc đó. Từ vết sẹo này có thể nhìn ra, đao này đâm trúng, nhưng biết là do thị nữ này khẩn trương lo lắng nên rat ay chuẩn hay do mệnh ta lớn mà ta còn sống đến giờ phút này. Mà khi đó lúc đệ đệ ta sắp bị hại, thị nữ khác của mẫu thân ta phát ra, nàng cũng coi như thông minh, biết được lúc này Hoàng thượng có mặt, thân thể nương ta lại tốt, lúc đó dù cứu được chúng ta, nhưng có cách nào ở lại trong cung lâu, lúc này liền giả làm người của Tiêu Quý phi, khuyên bảo thị nữ kia: nếu giết hai huynh đệ chúng ta, nếu Tiêu Quý phi trở mặt nàng cũng có được ngày tháng tốt, ngược lại còn liên luỵ đến người nhà, bằng đem hạ độc cho hai huynh đệ ta, sau đó cho xuất cung, rồi giả làm có thích khách xâm nhập bắt hai huynh đệ chúng ta, như thế liền còn can hệ gì nữa. Thị nữ kia nghe thế, trầm mặc lúc liền lấy ra lọ thuốc đổ vào miệng ta, lâu sau, mặt ta tựa như bị thối rữa…” Thở dài tiếng, “Bị huỷ!”

      Tô Thanh Nhan kinh ngạc toàn phần, mặt bị huỷ? Là người trong Hoàng thất? Hay là, người mà lúc trước Thừa tướng muốn Tố Các tìm người? Là Bạch Tử Sơ?
      fujjko, Mizuki, mal2 others thích bài này.

    4. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Truyện này càng đọc những bí mưu càng nhiều

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thanks nàng, truyện càng ngày càng hấp dẫn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :