1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 81.1: Thiên triều đột biến

      Khi bình minh vừa ló dạng, Phượng Triêu Hoa dậy sớm cách khác thường. Nàng thẳng tới gõ cửa phòng Long Liễm Thần và vào thẳng luôn vấn đề, “Ta phải rời khỏi đây ngay.” Hai chữ ‘Rất tốt’ kia của nhị ca quấy nhiễu làm nàng trăn trở cả đêm. Nếu trở về Kinh Thành xem sao nàng cảm thấy yên tâm được.

      “Ta với nàng.” Long Liễm Thần xong lập tức mặc y phục chỉnh tề chuẩn bị cùng Phượng Triêu Hoa.

      “Tối hôm qua ta bắt lại tên lính hỏi biết được ra khỏi cửa cung quẹo trái cách nơi này trăm mét có con sông, sau khi qua con sông đó là đến địa phận Nam Lăng.” Phượng Triêu Hoa dừng chút rồi , “Có điều con sông này rất rộng, chúng ta phải lặn xuống nước để bơi qua. Còn nữa, nếu huynh muốn cùng ta phải để Tiểu Cửu ở lại.”

      “Cái gì....Cái gì? Hai người tính vứt bỏ mặc kệ ta sao?” biết Long Hiểu Vân từ đâu xông ra hỏi.

      phải vứt bỏ mặc kệ mà chỉ là tạm thời ở lại thôi.” Phượng Triêu Hoa .

      Long Hiểu Vân căm ghét trừng mắt nhìn Phượng Triêu Hoa : “ được! Ta muốn theo tam ca.”

      “Vậy ta mình.” Phượng Triêu Hoa .

      được. Ta thể để nàng mình được.” Long Liễm Thần .

      Long Hiểu Vân đau lòng hỏi, “Huynh muốn bỏ rơi muội?”

      Long Liễm Thần trả lời muội muội mình ngay, tự suy tính mội hồi lâu sau đó với Long Hiểu Vân, “Ta để Long Thất và Long Ngũ ở lại, bọn họ bảo vệ muội.”

      được.” Long Hiểu Vân kiên quyết nghe, “Long Ngũ lúc nào cũng phải luôn theo sát huynh, phải bảo vệ huynh.”

      “Ta có thể tự bảo vệ mình.” Long Liễm Thần .

      Long Hiểu Vân bướng bỉnh dậm chân , “Muội mặc kệ, huynh được nhường hộ vệ của mình cho muội.”

      được bướng bỉnh.” Long Liễm Thần trầm giọng .

      “Muội....” Long Hiểu Vân còn muốn gì đó nhưng bị Phượng Triêu Hoa ngắt lời.

      “Cùng .” Phượng Triêu Hoa với Long Liễm Thần, “Huynh đưa ấy trước , ta sau.”

      được!” Long Liễm Thần phản đối.

      “Chỉ có cách này thôi. Chỉ cần Tiểu Cửu còn ở đây nhị ca lơi lỏng đề phòng với chúng ta. Vì vậy ta đổi nữ trang ở lại giả làm Tiểu Cửu, còn Tiểu Cửu giả nam trang cùng với huynh. Đây là cách an toàn nhất.”

      Long Hiểu Vân mím môi hỏi: “Vậy còn tỷ sao?”

      “Ta có võ công, bọn họ ngăn cản được ta.” Phượng Triêu Hoa .

      “Vậy…Ta để Long Thất lại cho tỷ dùng nha.” Long Hiểu Vân cảm động trước việc làm của Phượng Triêu Hoa.

      Phượng Triêu Hoa lắc đầu, “Long Thất là của muội.”

      “Nhưng tỷ mạo hiểm như vậy cũng là vì cứu ta mà. Hơn nữa, đâu phải ta tặng luôn cho tỷ, chờ sau khi tỷ rời khỏi nơi này hội hợp với mọi người lại tiếp tục theo bảo vệ ta.” Long Hiểu Vân .

      Long Liễm Thần im lặng nãy giờ mới bất ngờ lên tiếng, “Hãy làm theo lời Phượng thất . Long Thất theo Tiểu Cửu.”

      “Tam ca! Phượng thất người ta vì muội nên mới mạo hiểm, vậy mà huynh chẳng có chút nghĩa khí gì cả.” Long Hiểu Vân bất mãn trừng mắt tức giận nhìn huynh trưởng nhà mình.

      Long Liễm Thần quan tâm đến kháng nghị của Long Hiểu Vân, quay sang với Phượng Triêu Hoa, “Nhớ cẩn thận!”

      “Huynh đồng ý dễ dàng vậy sao?” Phượng Triêu Hoa cảm thấy có cái gì đúng.

      Long Liễm Thần chuyển cho nàng cái nhìn đầy thâm ý rồi : “Lời nàng đương nhiên ta phải đáp ứng.”

      Phượng Triêu Hoa hơi giật mình, ngay sau đó giọng , “Ta và Tiểu Cửu đổi y phục.” Nàng xong vội lôi kéo Long Hiểu Vân vào phòng của Long Liễm Thần, cài luôn chốt cửa lại bỏ mặc chủ nhân của nó ở bên ngoài.

      Bên trong phòng.

      Phượng Triêu Hoa lấy hộp gấm ra đưa cho Long Hiểu Vân : “Nếu trước tối nay ta tới kịp hội hợp với hai người hãy mang hộp gấm này đến thanh lâu lớn nhất ở Bình Tây giao nó cho tú bà nơi đó, bảo bà ta phải tự tay đưa hộp gấm này đến tay Tứ thiếu Nam Lăng.”

      Long Hiểu Vân nhận lấy hộp gấm. Hộp gấm tuy nặng nhưng nàng có thể cảm nhận được tầm quan trọng món đồ ở bên trong khiến nàng dám xem lơ là, vì vậy gật mạnh đầu, nhưng cũng có nghi vấn cần hỏi, “Nhưng ta phải làm sao để họ tin tưởng ta đây? Có tín vật ?”

      “Tín vật?” Phượng Triêu Hoa cũng biết phải làm sao, bởi vì tín vật duy nhất của nàng ở trong tay người nào đó rồi.

      Phượng Triêu Hoa suy nghĩ lại rồi : “Thôi, cầm hộp gấm này đổi bạc .”

      “Đổi bạc?” Long Hiểu Vân mờ mịt.

      “Biết Phi Oanh các ?”

      “Tỷ muốn ta bán hộp gấm này cho Phi Oanh các?”

      Phượng Triêu Hoa gật đầu , “Long Thất biết cách liên lạc với Phi Oanh các. Nhớ kỹ, nhất định phải nâng giá cho cao, phải đúng vạn lượng hoàng kim, thấy đích thân Tô Tứ tuyệt đối nhượng giá.” Tin tức càng nóng càng nhanh chuyển tới tai tứ ca. Bởi vì chuyện buôn bán có giá trị lên tới vạn lượng bạc trắng đều do huynh ấy đích thân ra mặt, hy vọng huynh ấy có thể nhận được lá thư trong hộp gấm kịp lúc.

      Long Hiểu Vân gật đầu , “ tình quan trọng, vậy nên ta được làm khó tên thúi Tử Thư đúng ?

      Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu, “Nhưng có thể lừa lấy bạc của huynh ấy.”

      “Nếu khẩn cấp như vậy, ta có thể tự mình mang đến Nam Lăng mà.”

      Phượng Triêu Hoa nghiêm túc hỏi, “ có chắc tốc độ của mình mang thư đến nơi nhanh hơn Phi Oanh các ?”

      Long Hiểu Vân xấu hổ le lưỡi, “Tại người ta biết cưỡi ngựa mà.”

      Phượng Triêu Hoa cười vỗ vỗ đầu nàng : “Đổi y phục thôi.”

      lâu sau hai người cũng ra ngoài. Cả hai chẳng những đổi y phục cho nhau mà ngay cả phục trang cũng thay đổi luôn. Nhưng vì Phượng Triêu Hoa cao và gây hơn Long Hiểu Vân nên khi người này mặc y phục của người kia nhìn có chênh lệch quá khác, quá lớn còn lại quá .

      Long Liễm Thần thấy thế cũng cười khẽ ra tiếng, lại gần bên tai Phượng Triêu Hoa , “Mặc dù y phục có chút hợp, nhưng trông nàng rất xinh đẹp.”

      Mặt Phượng Triêu Hoa lập tức đỏ bừng bừng. Nàng biết tướng mạo mình so với người khác có thể nhìn được mắt hơn chút, cũng từng nghe đủ lời khen ngợi khác nhau, nhưng đến khi nghe câu đó của trong lòng vẫn khỏi thấy lâng lâng và ngượng ngùng.

      Long Hiểu Vân nháy mắt mấy cái nhìn hai người, đáy mắt thoáng qua vẻ hứng thú thầm nghĩ: Có gì mờ ám đây!

      “Việc này nên chậm trễ, chúng ta thôi.” Dứt lời, Long Liễm Thần túm lại Long Hiểu Vân tính phi tường ra ngoài.

      Long Hiểu Vân quay đầu lại dặn dò, “Tỷ phải cẩn thận nha.”

      Phượng Triêu Hoa nhìn huynh muội họ khẽ gật đầu, lại nghe Long Liễm Thần : “Muội muốn để cho tất cả mọi người biết chúng ta tính chạy trốn sao? Im lặng .”

      Phượng Triêu Hoa vẫn chỉ cười , đây mới đúng là cách đối xử giữa huynh muội nên có.

      Đợi hai người vượt tường rồi Phượng Triêu Hoa mím mím môi cúi đầu nhanh vào phòng Long Hiểu Vân sau đó đóng cửa lại.

      Nửa canh giờ sau tại bờ sông.

      “Tam ca, huynh quay lại , có Long Thất bảo vệ muội được rồi.” Long Hiểu Vân khôn khéo hiểu lòng huynh trưởng mình .

      Long Liễm Thần cười khẽ, “Thông minh hơn rồi đó.”

      Long Hiểu Vân trợn mắt , “Người ta vốn thông minh sẵn rồi. Huống chi biểu của huynh ràng như vậy, nhìn sơ cũng biết là huynh thích Phượng thất.”

      “Muội có muốn nàng ấy trở thành tẩu tẩu của mình ?” Long Liễm Thần hỏi.

      “Đương nhiên là muốn rồi. Nàng ta tốt hơn cái đám phi tử mà phụ hoàng tuyển chọn cho huynh nhiều.” Long Hiểu Vân .

      “Rất tốt.” Long Liễm Thần giơ tay lên, căn dặn Long Thất bất ngờ thân, “Sau khi cùng công chúa bơi tới bờ bên kia lập tức lên đường hồi kinh, nhưng đừng trở về hoàng cung mà hãy đến phủ Thái phó.”

      “Muội muốn về sớm vậy đâu.” Long Hiểu Vân thuận theo an bài của Long Liễm Thần.

      “Nghe lời . Nam Lăng và Bình Tây đều quá nguy hiểm, chỉ có Kinh Thành mới an toàn nhất. Muội cũng thấy rồi đấy, nếu phải lo lắng muội Phượng thất cần mạo hiểm ở lại nơi đó. Chẳng lẽ muội muốn lập lại tình huống như thế lần nữa sao?”

      Long Hiểu Vân lắc đầu, “Được rồi, để muội về. Nhưng huynh phải hứa với muội, lúc trở về nhất định phải dẫn theo tỷ ấy cùng về đấy.”

      “Ta cố gắng.”

      “Còn cố gắng cái gì chứ? Chẳng phải huynh rất thích tỷ ấy sao?”

      Long Liễm Thần vỗ vỗ đầu nàng , “Muội còn quá .” Dứt lời, ra hiệu cho Long Thất khởi hành.

      Long Thất gật đầu, ôm theo Long Hiểu Vân nhảy xuống sông.

      “Nè, muội còn chưa xong mà.”

      “Hồi kinh rồi sau.” Dứt lời Long Liễm Thần ra hiệu cho Long Ngũ thân, “Quay lại bảo vệ nàng.”

      “Dạ.” Long Ngũ nhanh chóng quay trở lại.

      Ước chừng qua khắc đồng hồ, Long Thất và Long Hiểu Vân cũng leo lên được bờ bên kia.

      Long Liễm Thần thở phào phất tay với bọn họ, ngay sau đó vội vàng quay trở về.

      Khi Long Liễm Thần chạy trở về Phượng Triêu Hoa mới vừa giải quyết xong ả nha hoàn tính hét toáng lên.

      Phượng Triêu Hoa vỗ vỗ tay phủi bụi cười , “Ta biết ngay huynh quay trở lại mà.” Cho nên trước đó nàng mới trực tiếp phó thác tin cho Long Hiểu Vân.

      Long Liễm Thần cũng cười kéo tay Phượng Triêu Hoa lại : “Con đường nguy hiểm như vậy, sao ta có thể để nàng mình được chứ.”

      Phượng Triêu Hoa thâm tình cười cười : “ thôi, vừa rồi nha hoàn này phát ra ta, là muộn đó.”

      “Phát ra sao? có ai ngăn được chúng ta.” Tuy Long Liễm Thần thế nhưng vẫn phối hợp với Phượng Triêu Hoa phi thân rời .

      Hai người vừa phi thân ra bên ngoài cung đám binh lính tràn vào trong sân, “ hay rồi, bọn họ bỏ trốn hết rồi!

      Cả hai đứng ngoài tường thành nhìn nhau cười. Quả đúng như dự tính.
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      81.2

      Hai người ung dung hề lo lắng gì thẳng mạch tới bờ sông. Nhưng ngờ nơi đó có người đứng đợi họ.

      Phượng Triêu Hoa lên tiếng gọi, “Nhị ca.”

      Vân Tiêu Dao đau lòng : “Muội muốn báo thù đành, nhưng tại sao lại giúp cho kẻ thù? Bảo trì trung lập đối với muội khó khăn đến thế ư?”

      “Muội....” Phượng Triêu Hoa hổ thẹn cúi đầu. Nàng biết giữa tình thân và tình , nàng lựa chọn vế sau.

      Long Liễm Thần chen vào , “Đại ca, đệ hiểu chuyện này là phụ hoàng có lỗi với huynh, nhưng nếu như huynh muốn làm hoàng đế như thế, vậy đệ nhường nó lại cho huynh. Ngày trước huynh là thái tử tốt, chỉ cần có thể buông bỏ thù hận trong lòng, về sau nhất định cũng hoàng đế tốt.”

      “Huynh nguyện ý từ bỏ ngôi vị hoàng đế sao?” Phượng Triêu Hoa vừa vui sướng mà cũng nơm nớp lo sợ.

      Long Liễm Thần nghiêm túc gật đầu , “Chỉ cần thiên hạ thái bình ai làm hoàng đế có gì khác nhau. Nếu phải đại ca bị ‘giết hại’, nhị ca có lòng bất chính, ta phải đảm đương chức vị thái tử này.”

      đến đây Long Liễm Thần nghiêng đầu nhìn Phượng Triêu Hoa, nắm chặt tay nàng : “Nếu nàng muốn theo ta vào cung, vậy chỉ còn cách lùi bước để có được thứ mình muốn. Ta theo nàng dù gốc bể chân trời.”

      Phượng Triêu Hoa cảm thấy như có dòng nước ấm chảy xuôi vào lòng, vành mắt ươn ướt, vừa cười vừa liên tục gật đầu.

      “Hay cho màn tỏ tình thâm tình làm cảm động lòng người, đáng tiếc tất cả chỉ là lời suông mà thôi.” Vân Tiêu Dao cười lạnh.

      Long Liễm Thần , “Đại ca, chỉ cần huynh nguyện ý chờ, đợi đến khi phụ hoàng thoái vị, nhất định đệ chắp tay dâng tặng giang sơn này cho huynh.”

      “Ngươi cho rằng thứ ta muốn chỉ có ngôi vị hoàng đế thôi sao?” Vân Tiêu Dao khát máu , “Ta muốn Long Sử Chương nợ máu phải trả bằng máu!”

      “Nhị ca, nghe muội, dừng tay lại , huynh đấu lại hoàng thượng đâu. Huynh từng làm thái tử nhiều năm huynh nên biết thực lực của thiên triều hùng hậu đến mức nào chứ.” Phượng Triêu Hoa ra sức khuyên ngăn.

      Vân Tiêu Dao cười mũi khinh thường, “Nhiều lính chưa chắc là người thắng cuộc.”

      “Vậy huynh xem, để có được chiến thắng trong cuộc chiến tranh là gì?” Phượng Triêu Hoa hỏi ngược lại.

      “Những thứ này cần muội quan tâm, muội chỉ cần ngoan ngoãn sống ở chỗ này là đủ rồi.” Vân Tiêu Dao xong giơ tay phải lên, vô số cung thủ xuất bao vây hai người Long - Phượng.

      Phượng Triêu Hoa thấy vậy cũng thất kinh, biết những kẻ này đến đây từ bao giờ?

      Long Liễm Thần cũng hiểu, xung quanh có nhiều cung thủ như vậy, thế nhưng hề cảm nhận được gì.

      Vân Tiêu Dao nhếch môi cười nhưng giấu nổi vẻ ngoan độc khiến người đối diện thấy cũng phải rợn cả tóc gáy, “Lúc Long Hiểu Vân rời ta phát ra kế hoạch của các ngươi rồi. Nếu ván đóng thuyền và ả cũng sang bờ bên kia ta cũng cần phải tốn công tốn sức bắt trở lại làm gì. Vì vậy mà ta muốn động thủ ngay bởi vì như thế tạo cho ta có nhiều thời gian hơn để an bài nhóm cung thủ này và chút gì đó ở đường các ngươi tới đây.”

      Vân Tiêu Dao vừa dứt lời Phượng Triêu Hoa liền nhận ra có gì đó ổn. Nàng lập tức thầm vận khí, lại phát ra, chân khí tiêu tán, ràng bị trúng độc.

      Long Liễm Thần áy náy nhìn về phía Phượng Triêu Hoa. Là liên lụy nàng. Nếu phải vì Hiểu Vân người bây giờ ở bờ bên kia chính là nàng.

      Tất nhiên Phượng Triêu Hoa hiểu được bất đắc dĩ đó, vì vậy chỉ lắc lắc đầu bảo y cần phải áy náy.

      Long Liễm Thần nhếch môi cười, sau đó nhướng mắt hỏi Vân Tiêu Dao: “Là độc gì?”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy cũng nhìn về phía Vân Tiêu Dao bởi vì nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc đây là loại độc gì mà có thể khiến cho cơ thể bách độc bất xâm của mình bị trúng độc.

      đường các ngươi tới đây có trồng vài loại hoa túc đỏ, và ta rắc Định Hồn Tán lên nó. Yên tâm, nó chỉ khiến các ngươi ngủ ba ngày ba đêm thôi.” Vân Tiêu Dao ngại thẳng thắn cho bọn họ biết.

      “Ba ngày, huynh chỉ muốn cho chúng ta ngủ ba ngày? Đơn giản vậy sao?” Long Liễm Thần tin.

      Mà Phượng Triêu Hoa càng thêm cảm thấy lo lắng. Nàng có dự cảm, sau ba ngày sau đó, có lẽ thiên triều có đột biến. Nhưng đợi nàng suy nghĩ thêm được gì vì ý thức bắt đầu mơ hồ, dần dần Phượng Triêu Hoa mơ mơ màng màng tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

      Long Liễm Thần thấy thế, liền nhanh tay đỡ được nàng, nhưng trong nháy mắt, đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng.

      Phải ôm giữ chặt Phượng Triêu Hoa là ý thức duy nhất của Long Liễm Thần trước khi ngủ mê, và cũng làm được như vậy.

      “Thiếu chủ, tách họ ra được.” Quân lính cố tách hai người ra để khiêng , nhưng làm thế nào cũng tách ra được vì cánh tay của Long Liễm Thần vòng ngang hông Phượng Triêu Hoa rất chặt.

      Vân Tiêu Dao thấy thế cũng thoáng dao động, trầm mặc hồi lâu rồi , “Cứ để bọn họ như vậy khiêng cả .”

      “Dạ.”

      Cùng lúc này ở Kinh Thành, tại chính điện trong hoàng cung.

      “Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, Thừa tướng Phượng Liêm cấu kết loạn đảng mưu đồ làm phản, làm loạn triều cương, hủy xã tắc của ta, quả tội thể tha. Nhưng trẫm niệm tình ngươi có công với nước, nay bãi chức vị thừa tướng của Phượng Liêm, giải tán gia nô của Phượng phủ, nhốt cả nhà Phượng thị vào thiên lao, ba ngày sau xử trảm. Mặt khác, bởi vì phủ Thái phó và Phượng phủ có quan hệ thông gia mật thiết, Trần Thiên Sinh Thái phó tạm thời bị đình chỉ chức vụ để điều tra, Trần Minh Hiên Lại bộ thị lang lập tức hồi kinh thụ thẩm.”

      Dường như Phượng Liêm đoán trước có ngày hôm nay nên ông hề có chút nao núng hay sợ hãi, mà ung dung quỳ xuống cao giọng , “Thần Phượng Liêm tạ chủ long ân.”

      Mà Trần Thiên Sinh bị những gì xảy ra trước mặt dọa cho xanh mặt, vội quỳ sụp xuống , “Hoàng thượng, Phượng Liêm xưa nay đối với liêm đối triều đình vẫn luôn trung thành và tận tâm, ai ai cũng có thể ông ta là người có khả năng tạo phản nhất. Có khi nào chuyện này là do có người cố ý hãm hại ?”

      Hoàng thượng lạnh mặt , “ phải ông và ông ta trước giờ luôn đối đầu ai nhường ai sao? Nay lại đột nhiên lại xin tha cho ông ta hả?

      “Giữa thần và Phượng Liêm chỉ đơn thuần là ân oán cá nhân mà thôi, nhưng tấm lòng trung kiên của ông ta dành cho thiên triều có trời đất chứng giám. ông ta tạo phản có chết thần cũng tin!” Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Sinh công khai khiêu chiến với hoàng thượng đại điện, mà còn biện hộ thay cho kẻ thù mất còn của mình.

      Sau đó văn võ bá quan bất kể là phe thái tử hay phe nhị hoàng tử đều rối rít quỳ xuống cầu tình, “Xin hoàng thượng minh giám.” phải khai ân mà là minh giám. Điều đó có thể cho thấy mọi người đều hoài nghi chuyện tạo phản này nghiêm trọng đến mức nào.

      Hoàng thượng thấy thế đột nhiên vỗ long án, giận tím mặt “Tất cả các ngươi đều muốn tạo phản sao?”

      “Hoàng thượng bớt giận.” Mọi người đồng thanh .

      “Người đâu, giam tội thần Phượng Liêm và Thái phó Trần Thiên Sinh vào thiên lao!” Hoàng thượng hạ lệnh.

      “Dạ.” Ngự Lâm quân tiến vào giải hai người Trần - Phượng .

      Từ đầu đến cuối Phượng Liêm hề có câu oán thán nào. Khi đối mặt với chất vấn của Trần Thiên Sinh, ông chỉ thản nhiên trả lời câu: “Ta bị trừng phạt là đúng người đúng tội, nếu ông có lòng trợ giúp xin hãy bảo toàn tốt cho đứa con dâu của ông.”

      “Chẳng biết hoàng thượng nhầm lẫn hay hồ đồ đây? Quan hệ thông gia gì đó ư? Ông và ngài ấy cũng có quan hệ thông gia mà, sao ngài ấy cũng tự nhốt mình vào đây luôn !” Trần Thiên Sinh cần suy nghĩ tức giận qua lại ở trong lao.

      Phượng Liêm cười nhạt, “Trần huynh, hai chúng ta đấu với nhau hơn nửa đời người, trước khi ta chết có thể đình chiến âu cũng là chuyện tốt.”

      “Ai ta muốn đình chiến? Phượng lão đầu, ta cho ông biết, chỉ cần ta còn ở trong triều ngày ông phải chịu oan ức mà ra !” Hơn hai mươi năm là địch nhưng cũng có thể là bạn, Trần Thiên Sinh quen với việc có người luôn đối nghịch với ông.

      Phượng Liêm lắc đầu, “Ta có thể sống đến từng tuổi này, coi nhưng sống đủ rồi chết cũng có gì hối tiếc. Điều duy nhất khiến ta yên lòng chính là Triêu Hoa đứa con thứ hai của ta. Ta tưởng rằng mình gả con bé cho thái tử Nam Lăng vương dừng tay, nhưng ta sai rồi, ông ta chẳng những dừng tay ngược lại còn ngày thậm tệ hơn. Ta rồi, quan hệ giữa con bé và tỷ tỷ nó thân thiện gì, nghĩa phụ Nam Lăng vương lại thể dựa vào, thái tử lại càng thể nương tựa, tương lai về sau nó chỉ còn thân mình biết phải làm sao đây?”

      Phượng Liêm xong kiềm được lã chã rơi lệ, “Sao ta có thể hồ đồ như thế chứ. Biết giữa cả hai có thù đội trời chung mà còn để Triêu Hoa gả vào Đông cung.”

      Trần Thiên Sinh mờ mịt hiểu, “Ông cái gì? Cái gì mà thù đội trời chung chứ?”

      Phượng Liêm gạt nước mắt , “Nếu ông có thể có an toàn ra khỏi đây chuyển cáo với Triêu Hoa thay ta rằng: Tuyệt đối được báo thù mà hãy rời xa Kinh Thành, vĩnh viễn đừng quay trở lại, nếu ta chết nhắm mắt.”

      “Ta hứa với ông nhất định truyền đạt lại. Nhưng ông phải giải thích cho ta lời ông mới vừa .”

      “Được.” Phượng Liêm , “Ta cho ông biết tất cả mọi chuyện. Ông cũng phải nhớ chuyển cáo với hoàng thượng đừng để cho gian kế của Nam Lăng vương được như ý.”

      Trần Thiên Sinh nghiêm nghị gật đầu, “Ai dám động đến quốc bản của ta, ta thề đội trời chung với !”

      Phượng Liêm thấy vậy có thể yên lòng. Thiếu Phượng Liêm nhưng chí ít thiên triều cũng còn có người như Trần Thiên Sinh.

      Phượng Liêm mơ màng hồi tưởng lại những chuyện qua trong quá khứ, sau đó kể lại toàn bộ ân oán năm đó và lòng bất chính của Nam Lăng vương.
      nữ sinh 9x, AnLy90xixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82: Nàng là Phượng Triêu Hoa…

      Ba ngày sau.

      Phượng Triêu Hoa chau mày lại theo thói quen mơ mơ màng màng mở mắt ra. Khi nhận ra mình nằm trong lòng Long Liễm Thần dằn được mỉm môi cười hạnh phúc. Phượng Triêu Hoa cười trộm hồi sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn lướt qua chiếc cằm cương nghị, cười dịu dàng nhìn khuôn mặt Long Liễm Thần chớp mắt mà trong lòng cảm thấy vui mừng khôn tả. Nếu mỗi sáng có thể tỉnh dậy từ trong lòng y tốt biết bao.

      Đáng tiếc, ông trời có bao giờ chiều theo ý con người. Ước mơ cuối cùng cũng chỉ là mơ ước mà thôi. đời này có vô vàn giấc mộng đẹp, nhưng có bao nhiêu giấc mộng có thể trở thành chứ?

      Phượng Triêu Hoa tự mình ngẫm nghĩ rồi lại cảm thấy đau thương. Trong lòng bất chợt nảy sinh ý tưởng táo bạo: Nếu như có đứa lớn lên giống chàng như đúc, vậy mỗi ngày được nhìn thấy chàng rồi, phải sao?

      Phượng Triêu Hoa nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Long Liễm Thần chằm chằm càng trở nên thắm thiết hơn.

      Ngay lúc này, Long Liễm Thần tỉnh lại, vừa mở mắt bất ngờ bắt gặp ánh mắt rạo rực của ai đó, hơi giật mình rồi nhếch môi cười khẽ hỏi, “Nhìn đủ chưa?”

      Phượng Triêu Hoa nghe hỏi mới sực tỉnh, sau đó chủ động ngước mặt dâng lên nụ hôn của mình, ngay chính bản thân nàng cũng cảm thấy kinh ngạc bởi hành động này.

      Bàng hoàng lẫn vui sướng qua , Long Liễm Thần cố gắng kiềm chế thôi thúc từ bị động chuyển sang chủ động, nới giản khoảng cách giữa hai đôi môi nghiêm túc , “Nàng phải chịu trách nhiệm với ta đấy.”

      “Hả?” Phượng Triêu Hoa giật mình sửng sốt.

      “Nàng là người đầu tiên hôn ta.” Long Liễm Thần tỏ ra uất ức như thể mình vừa bị trộm mất thứ trân bảo rất quý giá, nhưng khóe miệng cứ gợi lên ý cười xấu xa.

      Phượng Triêu Hoa trợn mắt hố miệng như bị hóa đá. Miệng nàng há rộng đến hết cỡ cũng có thể nhét được cả quả trứng vịt vào.

      Tâm tình Long Liễm Thần vui sướng tới mức cười khẽ ra tiếng, chẵng e dè nữa lập tức tấn công, nhanh như tia chớp đánh chiếm được đầm hương trì, tự nhiên càn quấy trêu đùa đầu lưỡi thơm tho thơm ngát trơ ra như hóa đá.

      Phượng Triêu Hoa bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, hô hấp mỗi lúc càng khó khăn hơn.

      Khi Long Liễm Thần rất tâm đắc vì mình thành công chiếm thành đoạt đất chợt phát giác người bên cạnh có điểm khác thường, buộn lòng phải dừng lại kỳ quái nhìn nàng.

      “Ta.... Ta từng học Quy Tức Đại Pháp.” Phượng Triêu Hoa lúng túng .

      Long Liễm Thần nhướng mày kiếm suy nghĩ lời Phượng Triêu Hoa, sau đó gật đầu , “Đây chính là môn võ học bị thất truyền rất lâu trong võ lâm. Nhưng, chắc nàng định chọn lúc này để thi triển cho ta xem chứ?”

      “Ta....Chàng.... ” Phượng Triêu Hoa cứ ngập ngừng muốn lại thôi, vì cảm thấy ra quá mất mặt.

      “Ta?” Long Liễm Thần khẩn trương hỏi, “Có phải ta làm sai chuyện gì ?” Mặc dù đây là lần đầu tiên hôn môi con , nhưng cũng tồi tệ đến nỗi khiến nàng phải vận dụng Quy Tức Đại Pháp để nhắc nhở mình chứ? Nếu đúng như vậy mất hết mặt mũi.

      Phượng Triêu Hoa lắc đầu, rồi chợt như nhớ tới điều gì đó liền gật gật đầu lia lịa : “Là vấn đề của chàng.”

      Long Liễm Thần bắt đầu khẩn trương, trái tim như bị treo căng lên chờ đợi đả kích.

      “Chàng làm ta suýt chết ngạt.” Phượng Triêu Hoa .

      Long Liễm Thần ngớ ra sau đó cười to, khó tin hỏi, “Đừng đây cũng là lần đầu tiên nàng được người khác hôn đó chứ?”

      “Chàng cho rằng chỉ mình chàng là thiệt thòi thôi sao?” Phượng Triêu Hoa ngượng ngùng .

      Trái tim Long Liễm Thần trào dâng niềm vui sướng, vươn tay ghì chặt eo Phượng Triêu Hoa sát lại gần mình hơn, khe khẽ hỏi, “ vậy, ta là người đầu tiên hôn nàng à?”

      Phượng Triêu Hoa căng thẳng mím môi, lúc lâu mới mở miệng, “Cũng hẳn vậy.”

      “Có ý gì?”

      “Cha cũng từng hôn ta.”

      Long Liễm Thần buồn cười thầm , “Đồ ngốc, cái đó có tính.” Dứt lời lại lần nữa thâm tình hôn nàng, mà lần này tấn công càng dữ dội hơn lần trước.

      Cơ thể của hai người dần dần có biến hóa, hơi thở mỗi lúc trở nên dồn dập, cả tiếng thở cũng khiến người khác nghe cũng phải đỏ mặt.

      Long Liễm Thần ngẩng đầu ngước nhìn Phượng Triêu Hoa với ánh mắt chứa đầy tình cảm.

      Phượng Triêu Hoa nhắm hờ mi mắt, ánh mắt bắt đầu mơ màng bay bổng, vòng tay ôm lấy cổ chủ động hôn lên cằm của Long Liễm Thần.

      Long Liễm Thần vui mừng quá đỗi chuẩn bị có hành động kế tiếp chợt nghĩ đến nàng là người có chồng, trong lòng khỏi e ngại, “ sao chứ? Chồng nàng ....”

      Chồng? Phượng Triêu Hoa tỉnh táo lại được phần nào, dụi dụi mặt vào sâu giữa cổ Long Liễm Thần thào hỏi, “Chồng nào?”

      “Ta biết nàng lập gia đình.” Long Liễm Thần muốn phá hủy bầu khí tốt đẹp này, nhưng nếu bây giờ , sau này nàng có hối hận kịp nữa. mong muốn vì chuyện này mà nàng phải gánh lấy phiền phức.

      Phượng Triêu Hoa chau mày, giọng càu nhàu, “Chàng muốn thảo luận với ta về ‘người đó’ vào lúc này ư?” Dứt lời, nàng hơi dịch người ra để đổi lại tư thế ngồi khác cho thoải mái hơn, nhưng ngờ lại đụng phải vậy gì đó cưng cứng.

      Mặt Phượng Triêu Hoa lập tức đỏ như gấc chín, hơi thở cũng gấp gáp dồn dập hơn.

      “Ta mong muốn sau này nàng hối tiếc, lúc ấy kịp nữa đâu.” Trong giọng khàn khàn của Long Liễm Thần giấu được khó chịu kiềm nén, bởi vì vừa rồi nàng vô tình tưới thêm dầu lên ngọn lửa vốn cháy hừng hực của .

      Phượng Triêu Hoa chỉ thoáng do dự nhưng sau đó nàng quyết định vứt bỏ những chuyện khác ra sau đầu. Cánh tay choàng qua cổ Long Liễm Thần hơi dùng chút sức để cơ thể cả hai được kề sát vào nhau hơn.

      Long Liễm Thần cho rằng, trước hoàn cảnh này mà còn có thể nhịn được mình chẳng phải đàn ông nữa rồi. Tia lý trí duy nhất còn sót lại cũng tan thành mây khói chỉ trong phú chốc. Trở người áp lên cơ thể Phượng Triêu Hoa, tuy thành thạo nhưng rất dịu dàng cởi vạt áo của nàng ra, màn dạo đầu qua sau đó chuyện gì đến rồi cũng đến, cuối cùng gầm tiếng tiến quân thần tốc dẫn dắt nàng đến cõi thần tiên mà cả hai chưa bao giờ được biết tới.

      đê mê của cơn ái tình lần lượt đánh tới khiến cho cả hai càng thêm khắng khít, cho đến khi hợp cùng thể và sức cùng lực kiệt….

      Giờ khắc này, Phượng Triêu Hoa mới nhận ra gắn kết vợ chồng giữa hai người lại hòa hợp đến thế, như cá gặp nước. ra mối lương duyên này cũng phải trời xanh trêu cợt nàng.

      Phượng Triêu Hoa nằm tựa vào lòng Long Liễm Thần, nghịch nghịch ngón tay vẽ loạn lên ngực trái Long Liễm Thần giọng hỏi, “Chàng luôn luôn đặt ta ở chỗ này chứ?”

      Long Liễm Thần cười khẽ, bắt lấy ngón tay an phận kia , “Cần ta dùng hành động chứng minh với nàng ?”

      Phượng Triêu Hoa hơi ngượng đỏ mặt nhưng muốn Long Liễm Thần đắc ý, đành phải che giấu xấu hổ bằng cách cúi đầu vùi vào ngực Long Liễm Thần sau đó mới lấy lại được nhiên nhướng mắt lên nhìn y , “Ta ngại chàng dùng cách gì để trả lời. Nhưng giờ phải lúc.” Dứt lời cười khẽ rồi tránh khỏi vòng tay của Long Liễm Thần.

      Long Liễm Thần bắt lại eo nàng cười , “Vậy khi nào mới là thời điểm thích hợp hả?”

      “Tóm lại là phải bây giờ.” Phượng Triêu Hoa duỗi tay lấy chiếc áo ngoài để khoác lên người.

      “Tại sao?”

      “Ta có việc phải về Kinh Thành gấp.”

      Long Liễm Thần nghe vậy mới sực nhớ ra cả hai ở hoàn cảnh nào, khỏi buồn bực nhíu mày : “Là ta khinh suất.” Lơ là tham hoan ở ngay địa bàn của địch, xem ra mình rất có tiềm chất làm hôn quân.

      áy náy tự trách của Long Liễm Thần lại khiến cho Phượng Triêu Hoa càng thêm xấu hổ, bởi vì thực tế là nàng quyến rũ y, nhưng ai quyến rũ ai trước có sao đâu chứ? Quan trọng là, cuối cùng nàng và y cũng có với nhau kỷ niệm đẹp trước khi cả hai trở thành kẻ thù xa lạ.

      Sau khi Phượng Triêu Hoa mặc y phục tử tế, lại biến trở về Phượng thất thiếu với tác phong nhanh nhẹn.

      Mà Long Liễm Thần lại ngồi im bất động sững sờ nhìn chằm chằm vào vết đỏ giường.

      Phượng Triêu Hoa thấy lạ cũng quay đầu nhìn sang, trong lòng thầm hô ‘tiêu rồi’. cho nàng có cơ hội viện cớ, Long Liễm Thần đưa ra vấn đề trước.

      “Nàng….Vẫn còn con sao?” Long Liễm Thần bị chuyện này làm cho giật mình, phải nàng ấy lập gia đình rồi sao?

      “Chuyện này…chuyện này….” Phượng Triêu Hoa ngượng ngùng biết phải giải thích thế nào. Dưới tình thế cấp bách, suy nghĩ nhiều : “Ta vừa được gả vào nhà chồng thành quả phụ.”

      Long Liễm Thần rất muốn cười to, nhưng nghĩ lại nên lố lăng như thế được, bèn vờ nhăn mặt để che giấu đu vui sướng trong lòng, lặp lại hai chữ “Quả phụ?” Gần đây có phải mình gặp may hay nhỉ?

      Trong nháy mắt Phượng Triêu Hoa khôi phục lại thần thái tự nhiên, vô cùng bình tĩnh nhìn Long Liễm Thần gật đầu khẳng định, nhưng lòng thầm nghĩ: Ta vừa gả cho chàng phòng đơn chiếc bóng, vậy cũng là quả phụ rồi còn gì?”

      Phượng Triêu Hoa nghĩ đến đây, nhất thời cảm thấy mình quá thông minh, thuận miệng bừa mà cũng có thể nó ra được cái lý do đúng lý hợp tình như vậy, khỏi có mấy phần hài lòng, khóe miệng tương đối phối hợp nhếch lên đường cong.

      Long Liễm Thần nghe thế dở khóc dở cười , “Dường như nàng rất thích mình trở thành quả phụ.”

      Phượng Triêu Hoa lập tức biến mất vui vẻ tự nhiên thoải mái, hung hăng trừng mắt nhìn Long Liễm Thần. Cái trừng mắt này mang theo chút nũng nịu mà chính bản thân nàng cũng chưa phát ra.

      Nhưng Long Liễm Thần lại bỏ qua vẻ mặt này, tâm tình nhất thời rất tốt, cười cho đến tận lúc mặc y phục tử tế rồi mà vẫn chưa ngưng.

      Hai người đều chỉnh trang xong, liếc mắt nhìn nhau, mỗi người bên, đạp tung cửa phòng ra.

      Đúng lúc này, Vân Tiêu Dao vội vã chạy tới gần đưa cho Phượng Triêu Hoa phong thư : “Nếu như đọc xong lá thư này mà muội vẫn kiên quyết đến với ta hai lời, lập tức tiễn các ngươi rời .”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy bắt đầu lo lắng, dùng dư quang dò xét Long Liễm Thần rồi mở thư ra. Khi năm chữ to ‘ba ngày sau xử trảm’ đột nhiên đập vào mắt tâm tình nàng lập tức sụp đổ, chậm rãi rút bàn tay trừ trong tay Long Liễm Thần ra.

      Long Liễm Thần đưa tay muốn bắt lại nhưng nàng tránh .

      “Phượng thất.” Long Liễm Thần khẽ gọi, biết nàng nhìn mình nhưng vẫn cố ý ngưng mắt nhìn nàng, sử dụng ánh mắt cho nàng biết nên làm như vậy.

      Phượng Triêu Hoa đáp lại tiếng nào. Theo tin Tô Tứ để lại chỗ cuối thư đề ‘Thiên triều năm thứ hai mươi lăm, ngày mùng hai tháng mười ’.

      “Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Phượng Triêu Hoa đột nhiên nhìn về phía Vân Tiêu Dao, đáy mắt có khủng hoảng và tức giận ra.

      “Buổi trưa ngày mai là kỳ hạn chót”. Vân Tiêu Dao dứt lời liền dười mắt sang chỗ khác tránh tầm mắt của Phượng Triêu Hoa, bởi vì đau đớn nơi đáy mắt nàng khiến sinh ra cảm giác tội lỗi.

      “Ngày mai....Ngày mai….” Phượng Triêu Hoa như người mất hồn, vừa lắc đầu vừa lặp lại đánh rơi cả bức thư tay xuống.

      Long Liễm Thần nhanh chóng nhặt bức thư kia lên, đầu tiên làm chú ý phải là thời gian Phượng Liêm bị chém đầu, mà là câu ‘Phượng gia bị tịch biên gia sản, cha muội cũng bị giam vào thiên lao’.

      “Nàng là Phượng Triêu Hoa!” Long Liễm Thần trấn kinh, ràng nên vui mừng nhưng sao lại cười nổi.

      Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, tóm lấy Vân Tiêu Dao rống lên, “Đưa ta rời khỏi đây.”

      “Ta sai người dựng cây cầu bắc qua sông. Ngựa của muội ở bên ngoài, bây giờ ngay vẫn còn kịp.” Vân Tiêu Dao .

      Vân Tiêu Dao lời vừa dứt lới, Phượng Triêu Hoa cũng biến mất.

      Long Liễm Thần còn chưa phục hồi tinh thần thấy nàng rời , nên vội vàng chạy đuổi theo nhưng bị Vân Tiêu Dao cản lại.

      “Ngươi còn có mặt mũi theo muội ấy sao?” Vân Tiêu Dao lạnh lùng .

      Long Liễm Thần nhướng mắt, trong ánh mắt mang theo lạnh lẽo và sát khí, đẩy cánh tay của kẻ cản đường trước mắt ra, lạnh giọng cảnh cáo, “Nếu người của Phượng phủ gặp chuyện may, ta nhất định chỉ huy quân đội xuôi nam, đạp bằng từng cứ điểm của huynh.” Dứt lời cũng nhanh chóng chạy .

      Long Liễm Thần vừa mới ra khỏi cửa cung, nhìn thấy hắc mã của chạy tới vui mừng thở dài. Chắc là cùng ngựa của nàng chạy đến . Xem ra ông trời cũng gây cho mình nhiều khó khăn lắm.

      Long Liễm Thần cười khổ. phi thân nhảy lên ngựa, vung roi lập tức đuổi theo Phượng Triêu Hoa. Nàng buông tay, đủ để chứng minh Phượng phủ quan trọng với nàng đến mức nào. có dự cảm, khi Phượng phủ gặp chuyện may giữa họ còn hy vọng gì nữa.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 83: Đau lòng khôn nguôi

      Long Liễm Thần cưỡi ngựa nghỉ đuổi đến Kinh Thành nhưng hề phát ra bất kỳ tung tích nào của Phượng Triêu Hoa, trong lòng vừa vui vừa buồn. Vui là vì nàng có thể tới Kinh Thành, mà buồn là vì nàng vẫn muốn để ở bên nàng đối mặt với mọi chuyện, kiên quyết tạo khoảng cách giữa hai người. biết nàng ở đâu, nhưng tài nào đến gần được.

      Long Liễm Thần ngước mắt nhìn sắc trời, cách giờ ngọ canh ba chỉ còn khoảng nửa khắc nữa. Xem ra đành phải tới thẳng pháp trường cứu người thôi.

      Long Liễm Thần nghĩ đến đây liền vung roi lên, quay đầu ngựa chạy tới pháp trường thành tây.

      Khi Long Liễm Thần tới thành tây xa xa có thể thấy pháp trường rất hỗn loạn. Dường như có người cướp pháp trường.

      Tim Long Liễm Thần đột nhiên đập loạn, vung roi mạnh thúc ngựa tăng tốc, nhìn chằm chằm bóng dáng càng ngày càng phía trước, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      Long Liễm Thần càng ngày càng đến gần pháp trường, tình hình phía trước cũng càng ngày càng hỗn loạn. Trong lúc cấp bách, cũng quan tâm xem người khác có nghe được hay , dùng hơi sức lớn nhất của mình hét lớn tiếng, “Dừng tay!”

      Đáng tiếc, phía trước dường như ai nghe được tiếng hét của cả. Họ vẫn đánh hừng hực khí thế.

      Đúng lúc này, thời gian đến, quan giám trảm bất chấp tất cả, ném lệnh bài xuống, hô: “Chém!”

      Vừa dứt lời, toàn trường lặng ngắt, chỉ còn tiếng giao chiến của đám người Phượng Triêu Hoa với Cẩm y vệ và Ngự Lâm quân.

      Lúc đó, bởi vì Phượng Triêu Hoa bị Cẩm y vệ cản trở, thể thoát thân cứu phụ thân dưới lưỡi đao, chỉ có thể hét to tiếng, “!”

      Trong khoảnh khắc, ngay cả tiếng đánh nhau cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng ‘’ gần như điên dại, bi thống đến thấu xương vang vọng cả pháp trường.

      Tô Tứ, Ngạn Ngũ, Thác Bạt Lục cũng giống Phượng Triêu Hoa thoát thân được, hơn nữa còn cách đài hành quyết rất xa, dù bất chấp xông lên cứu người cũng kịp nữa rồi. Họ chỉ có thể nhắm mắt lại, chờ bi kịch xảy ra.

      Mà đúng lúc này, Long Liễm Thần lại quát to tiếng, “Dừng tay” Đồng thời bay về phía đài hành quyết.

      Quan giám trảm thấy thế, vội vàng đứng lên giơ tay hét lớn “Dừng lại!”

      Nhưng tay đao phủ dường như ngừng được nữa, đao vẫn chém xuống, Phượng Liêm sắp đầu rơi máu chảy.

      Trong lòng mọi người căng thẳng, cứu kịp rồi!

      Lòng Long Liễm Thần cũng nóng như lửa đốt, rút trường kiếm ra mạnh mẽ đâm về phía trước, cố gắng chặn đao lại.

      Cùng lúc đó, Thanh Phong Phổ cách đài hành quyết gần nhất, kẻ địch quanh người cũng nhiều nhất để ý đến an nguy của mình, dứt khoát phi thân lên, dùng vũ khí duy nhất tay cùng Long Liễm Thần chặn thanh đao chém xuống ở giữa trung, sau đó dùng lực đánh bay thanh đao , lập tức trở tay, chặt phăng tay của đao phủ.

      Long Liễm Thần thấy thế liền thở phào nhõm. May là tới trễ.

      lúc tất cả mọi người thở phào nhõm, thanh kiếm sắc bay về phía lưng Thanh Phong Phổ.

      “Cẩn thận!” Long Liễm Thần lanh tay lẹ mắt, vung kiếm ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn chậm bước.

      Thanh kiếm kia đâm xuyên qua người Thanh Phong Phổ, đâm trúng tim từ sau lưng.

      “Tam ca!” Tô Tứ, Ngạn Ngũ, Thác Bạt Lục từ những hướng khác nhau vội vàng chạy tới.

      Tô Tứ run rẩy điểm các huyệt đạo của Thanh Phong Phổ nhưng hề có tác dụng, máu vẫn ngừng chảy ra, “Làm thế nào, làm thế nào bây giờ? Ai cho ta biết nên làm cái gì bây giờ?”

      Thác Bạt Lục tinh thông y thuật cũng luống cuống tay chân, sốt ruột tới mức rơi nước mắt. Nước mắt của pha loãng máu Thanh Phong Phổ, nhưng thể pha loãng được bi thống nồng đượm trong lòng.

      Phượng Triêu Hoa như mất hồn nhìn chằm chằm Thanh Phong Phổ, từ từ bước đến gần, tin đây là thực.

      Thanh Phong Phổ miễn cường mở mắt ra nhìn Phượng Triêu Hoa, giật giật ngón tay.

      “Tiểu thất nhanh lên chút, tam ca có lời muốn .” Ngạn Ngũ .

      Phượng Triêu Hoa như thể nghe thấy cái gì, vẫn chậm rãi lê bước, kinh ngạc nhìn Thanh Phong Phổ, nước mắt lã chã rơi nhưng mặt lại nhìn ra chút đau thương nào.

      “Phượng thất. . .” Long Liễm Thần đau lòng nhìn nàng, mấy lần muốn lại thôi, vì biết nên cái gì cho phải. Suy cho cùng, đầu sỏ gây nên tấn bi kịch này chính là phụ hoàng. có tư cách gì mà chuyện ở đây chứ?

      hồi lâu sau, Phượng Triêu Hoa ngồi xuống bên cạnh Thanh Phong Phổ, nắm lấy bàn tay càng ngày càng lạnh của , mấp máy bờ môi. Nàng run rẩy hồi lâu mới nhắm mắt lại, khổ sở khẽ gọi, “Tam ca.”

      “Thất muội.” Thanh Phong Phổ muốn nắm lại tay nàng, nhưng còn sức nữa rồi. cong khóe môi, mỉm cười thê lương, : “Trước khi ta có mọi người ở bên cạnh như thế này là ta mãn nguyện lắm rồi.”

      Phượng Triêu Hoa lệ tuôn như suối, liên tục lắc đầu, khóc thành tiếng.

      “Đừng khóc, ta thích nhìn muội cười.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhưng còn khó coi hơn khóc.

      Thanh Phong Phổ thấy thế, cười : “Muội xem, như vậy đẹp hơn nhiều. Về sau phải cười nhiều, con phải cười lên mới đẹp.”

      Phượng Triêu Hoa lắc đầu, “Đừng nữa, để lục ca cầm máu cho huynh.”

      “Vô dụng thôi Thất muội, muội hãy để cho ta hết. Bây giờ , sau này còn cơ hội nữa.” Thanh Phong Phổ nhìn về phía Long Liễm Thần, : “Thái tử, ta giao muội ấy lại cho ngươi.”

      Long Liễm Thần nặng nề gật đầu, ngồi xổm xuống, : “Ta dùng tính mạng của ta thề, kiếp này cho nàng hạnh phúc.”

      Thanh Phong Phổ nghe vậy yên tâm, nhìn sang, với Phượng Triêu Hoa, “Thất muội, hãy hứa với ta, muội báo thù nữa.”

      Phượng Triêu Hoa cúi đầu, im lặng .

      “Thất muội.” Giọng Thanh Phong Phổ yếu ớt mang theo cầu khẩn.

      Phượng Triêu Hoa giọng , “ xin lỗi tam ca, muội thể hứa với huynh được.”

      “Thất muội, đừng tự ép mình vào đường cùng… Khụ....khụ. ..”

      “Tam ca!” Phượng Triêu Hoa nhìn Thanh Phong Phổ hấp hối, cực kỳ bi thương. Nàng nắm chặt tay , nước mắt càng chảy càng nhiều, ngừng lắc đầu, “Đầu tiên là Nhị ca, tiếp theo là Phượng gia, bây giờ lại là huynh, vậy người tiếp theo là ai? Tam ca, phải là muội muốn ép mình vào đường cùng, mà là ông ta muốn đuổi tận giết tuyệt muội, giờ muội thể rút lui được nữa rồi!”

      “Thất muội”, Thanh Phong Phổ cố gắng mở mắt ra nhìn Phượng Triêu Hoa, “Đừng báo thù! Nếu …..ta chết cũng nhắm mắt” Dứt lời, khí tuyệt.

      “Tam ca!” Sau khi Phượng Triêu Hoa điên cuồng hét lên tiếng tê tâm liệt phế, hai mắt trống rỗng, hơi giật mình nhìn chằm chằm Thanh Phong Phổ mấy giây rồi bỗng xoay người lên ngựa, phóng ngựa phi nước đại, chỉ để lại cho mọi người bóng lưng càng lúc càng xa.

      Con ngựa bị Phượng Triêu Hoa ngừng vung roi ra sức chạy như điên hí ngừng, vang dội cả trăm dặm xung quanh, như thể thay thế chủ nhân thổ lộ nỗi đau thấu tim gan.

      “Phượng thất!” Long Liễm Thần hét to tiếng, phản ứng đầu tiên là muốn nhảy lên lưng ngựa đuổi theo nàng, nhưng thể, người nhà của nàng cần .

      Long Liễm Thần giương mắt nhìn bóng lưng tiêu điều kia, đáy lòng đau đớn nên lời. Hồi lâu sau mới thở dài tiếng, xoay người, tầm mắt lướt qua khuôn mặt của quan giám trảm, chợt trở nên lạnh lẽo.

      Phịch tiếng, quan giám trảm bị ánh mắt lạnh lẽo này làm cho sợ hãi, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống, liên tục ngừng cúi đầu kêu, “Vi thần tham kiến thái tử gia.”

      Tầm mắt Long Liễm Thần chỉ thoáng dừng mặt quan giám trảm mấy giây, ngay sau đó chuyển sang Phượng Liêm. Trời đông giá rét trong nháy mắt hóa thành mùa xuân ấm áp, vội tiến lên, đưa tay đỡ Phượng Liêm dậy, xin lỗi, “Tiểu tế tới chậm, khiến ngài hoảng sợ rồi.”

      Phượng Liêm đứng dậy, đứng còn chưa vững hất tay Long Liễm Thần ra, lạnh lùng , “Thảo dân nhận nổi.”

      Ngạn Ngũ tiến lên đỡ Phượng Liêm, đôi mắt ửng đỏ, cúi đầu khẽ gọi, “Phượng bá phụ.”

      Phượng Liêm mím môi, nặng nề gật đầu, bởi vì trong mắt ngấn nước, chỉ sợ chớp cái lập tức trào ra.

      Phượng Liêm được Ngạn Ngũ đỡ rời , khi tới bên cạnh Thanh Phong Phổ, nhìn chết nhắm mắt nhưng khuôn mặt lại vô cùng an tường, ông kìm được nước mắt, quỳ sụp xuống, tay bắt lấy vai , tựa đầu lên. Ông ngừng lắc đầu, mặc dù có tiếng khóc, nhưng hai vai khẽ run lên tất cả, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống những phiến đá cẩm thạch đất vô cùng vang dội.

      Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục thấy thế cũng đều thầm gạt lệ.

      Bỗng dưng, Tô Tứ lấy tay vuốt mắt cho Thanh Phong Phổ sau đó lạnh lùng , “Tiểu Ngũ, Tiểu Lục đỡ Phượng bá phụ dậy, chúng ta !”

      Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục dùng tay lau khô khóe mắt, mỗi người nhấc cánh tay của Phượng Liêm, : “Phượng bá phụ, chúng ta thôi.”

      Phượng Liêm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, trong mắt chứa đầy là bi thương, trong phút chốc như thể già thêm mười tuổi.

      “Phượng bá phụ thôi, đừng nhìn nữa ạ.” Ngạn Ngũ giọng khuyên nhủ.

      Phượng Liêm nhìn chằm chằm mái ngói kim bích huy hoàng hồi lâu mới quay đầu lại, để mặc cho Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục dìu .

      “Phượng tướng.” Long Liễm Thần lên tiếng muốn giữ người, nhưng biết nên dùng lý do gì để giữa ông lại. Chuyện tới nước này bất kỳ lý do gì cũng còn sức thuyết phục nữa.

      “Hôm nay Phượng mỗ chỉ còn là thường dân, thái tử cần gọi như vậy.” Giờ khắc này, giọng của Phượng Liêm có vẻ cực kỳ già nua.

      “Nếu ngài vô tội, ta nhất định dùng hết khả năng của mình để trả lại trong sạch cho ngài.” Long Liễm Thần .

      cần, trong sạch hay còn quan trọng nữa. Chỉ mong hoàng thượng niệm tình xưa, nể tình thảo dân hai mươi năm qua hết lòng lo lắng vì thiên triều, trung thành và tận tâm với hoàng thượng, đừng gây khó dễ cho con của thảo dân là tốt lắm rồi.” Khi Phượng Liêm nhắc tới con , nước mắt lại lã chã rơi, những đứa bé này đều là con của ông! Là do ông làm liên lụy tới bọn chúng.

      Long Liễm Thần im lặng, vào giờ phút này có chăng nữa cũng đều có vẻ già mồm cãi láo, vô cùng cứng nhắc.

      Lúc này, Tô Tứ tay bế ngang thi thể Thanh Phong Phổ lên, lê bước chân nặng trịch đuổi theo đám người Ngạn Ngũ. Nhưng vừa mới tới đài hành hình liền ngừng lại, đôi môi hé mở, giọng điệu vô cùng bình tĩnh lại vang vọng, “Thù này báo, Tô Tứ ta thề làm người!” Dứt lời, nhảy xuống đài hành quyết, sải bước rời .

      Long Liễm Thần nhìn bóng lưng càng ngày càng mờ của bọn họ, lâu cũng hoàn hồn. khẽ thầm, “Phụ hoàng, vì sao người phải làm như thế? Rốt cuộc là vì cái gì mà khiến người lại phán quyết lạnh lùng với lương tướng như vậy? Người đầu tiên bị hành quyết ngay lập tức từ khi Thiên Triều khai quốc tới nay lại chính là Thừa tướng của người, nhạc phụ của nhi thần.”

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Tam ca........!!!!! buồn quá, ta khóc đây:yoyo25::yoyo25::yoyo25:. trả Tam ca ôn nhu lại cho ta:th_4::th_4::th_4:
      banglangtrang123 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :