1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      thui chờ đến thứ 7 vậy...............nháaaaaaaaaaaaaa
      Tiểu Yên thích bài này.

    2. Gà Ham Ăn

      Gà Ham Ăn New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      9
      hay wá...sao mà đường tình của chú Cố gian nan thế, mong 2 ng` mau đến với nhau...
      ngày nào cũng vô đọc mà bi h mới rảnh cm...hi hi...tks nàng @Tiểu Yên nhé :) <3
      Tiểu Yên thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      @Tiểu Yên : hờ hờ, thứ 7 rồi kìa :yoyo60: trăng tỏ với trăng mờ của tôi đâu :yoyo51:
      Tiểu Yên thích bài này.

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 53

      Tùng San và Triệu Nhiên cùng nhau đến công ty mà giáo viên hướng dẫn sắp xếp, nơi này cách trường học chỉ có mấy khu buôn bán, nó là toà nhà cao tầng mới tinh, nhìn từ xa khiến cho người ta hài lòng. Kiến trúc và kết cấu bên trong rất cao cấp, mặt đá cẩm thạch sạch dính hạt bụi, sáng như gương, tại cửa thang máy tầng bảng tên bằng kim loại, đó là tên những nhân viên công tác ở đây, có cả tiếng Trung lẫn tiếng .


      Cửa thang máy mở ra, có mấy người mặc trang phục công sở đẹp đẽ tinh tế vừa vừa cười bước ra, nhìn thấy Tùng San và Triệu Nhiên, trong mắt họ khỏi xẹt qua tia kinh ngạc. Tùng San và Triệu Nhiên nhìn nhau, họ cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng. Hai người bọn họ ở trong cái công ty tồi tàn kia làm việc vặt cũng quen rồi, cho nên họ nghĩ gì nhiều, cứ tuỳ tiện chọn đại đồ mà mặc, bây giờ nhìn đối phương, rồi lại nhìn chính mình, họ hẹn mà cùng thấy xấu hổ.


      Tốt xấu gì cũng nên mặc bộ nào cho đàng hoàng chút. Mang cái dáng vẻ này ra đường là mất mặt sinh viên đại học A mà.


      Tiếp đãi các là quản lý Triệu, ấy rất khách khí, hoàn toàn có dáng vẻ huênh hoanh tự đắc như người quản lý ở công ty lúc trước, rất nhanh sắp xếp xong công việc cho hai người, Tùng San được phân tới phòng tài vụ hỗ trợ công tác thống kê và xác minh việc chi trả, Triệu Nhiên phòng hành chính tổng hợp phụ trách công tác photo và phân phát tài liệu, tuy cũng vẫn làm việc vặt, nhưng ít nhất môi trường làm việc rất tốt.


      Đây là công ty có vốn đầu tư nước ngoài, văn hoá văn phòng có xu hướng Tây hoá, tinh thần này thể người mỗi nhân viên, ngay cả lúc chuyện cũng dùng tiếng , giữa đồng nghiệp với nhau đều gọi bằng tên tiếng . Tùng San và Triệu Nhiên mới đầu quen lắm, luôn có cảm giác mình xuyên như phim truyền hình TVB vậy. Nhưng vì bầu khí xung quanh rất cởi mở, nên bao lâu sau hai nàng thích ứng được, bắt đầu bắt chước các tiền bối trang điểm.


      Tùng San vốn có vẻ ngoài xinh đẹp, khi mặc đồ công sở chỉnh tề, giày cao gót lại trang điểm nhàng khiến càng đẹp hơn. Tuy rằng Triệu Nhiên có dáng vẻ bình thường, nhưng mặc trang phục công sở vào khiến con người cũng có sức sống hơn, đường cũng có thể ưỡn ngực ngẩng đầu.


      Mỗi ngày khi giờ ăn trưa đến là lúc bầu khí trong công ty sôi nổi hẳn lên. Trông công ty đại đa số đều là các ế, khi ế tụ lại chỗ chuyện để vĩnh viễn chỉ có , đó chính là đàn ông, đàn ông đẹp trai hoặc đàn ông nhiều tiền, nếu như có thể toàn vẹn cả hai tốt nhất. Vì thế mấy chị mấy cứ tụ lại chỗ, các loại tinh tức bát quái lại bắt đầu.


      "Nghe chuyện này chưa, mấy ngày hôm trước đại thiếu gia của Trình gia tổ chức tiệc sinh nhật, toàn bộ những nhân vật nổi tiếng của thành phố A đều có mặt.”


      "Quả là đáng tiếc, người đàn ông đẹp trai mê người như vậy, lại cưới vợ khuyết tật.”


      "Tuy vợ đó khuyết tật nhưng nghe là người thứ ba đó, tôi còn nghe ấy đánh bại mối tình đầu kiêm tri kỉ của Trình Mạnh Tiều, phòng cháy phòng trộm phòng tri kỉ, đúng là đạo lý chính xác.”


      "Này, mối tình đầu của còn địch lại người thứ ba sao?"


      "Nhưng tôi nghe đó là ác bá!"


      "Sao tôi nghe đó là lưu manh?"


      Tùng San và Triệu Nhiên ngồi bên cạnh, vừa ăn cơm hộp vừa tập trung tinh thần nghe ngóng, chuyện của Trình Mạnh Tiều bọn họ cũng từng xem tạp chí, cho nên rất có hứng thú.


      Lại có người khác cắt lời của các kia, dáng vẻ khinh thường : "Mấy năm nay công ty của Trình gia suy thoái, công ty của Trình Mạnh Tiều thể nào có lợi nhuận được, chỉ có danh tiếng mà thôi.”


      Có người tán đồng, "Ừ, muốn người nhiều tiến nhất thành phố A này, phải tới người nghe thấy tiếng nhưng chưa thấy hình kia kìa. Nghe gần đây có người ra tay mua mảnh đất lớn ở phía đông thành phố để xây dựng khu sinh thái, người mua chính là ông chủ của Trạch Viên, các xem người đó có nhiều tiền tới mức nào đây.”


      Bàn tay cầm đũa của Tùng San thoáng khựng lại.


      " hay giả vậy, sao tôi chưa từng nghe Thành phố A có nhân vật tầm cỡ như vậy?"


      "Là đó, tôi có người bạn làm trong văn phòng chính phủ, ta người đó rất có quyền thế, lại có giao tình rất thân thiết với Bí thư Mạnh, hình như là họ... Cố?"


      Đôi đũa tay Tùng San bỗng nhiên rơi xuống đất, Triệu Nhiên vội vàng khom lưng giúp nhặt lên, "Sao ăn lại làm rơi đũa thế, cậu nghe mấy tin tức lá cải kia nghiêm túc đấy!" Triệu Nhiên vừa cười vừa , ánh mắt ấy nhìn Tùng San, mang theo an ủi.


      Tùng San cũng đĩnh đạc cười cười, "Mình nghe quá nhập tâm nên quên cả ăn cơm.”


      Tất cả mọi người đều bật cười, họ cảm thấy bé này chưa biết mùi đời, mới nghe chút tin lá cải kích động như vậy.


      Tùng San đứng lên, "Đôi đũa này bẩn rồi, để mình rửa.”


      Triệu Nhiên cũng đứng lên theo, "Mình cùng cậu.”


      Hai người đến phòng trà nước, Triệu Nhiên hỏi Tùng San, "Cậu sao chứ?"


      Tùng San nhếch miệng cười cười, "Có phải mình ngốc hay , đến nỗi mới nghe cái tên thôi đánh rơi đũa rồi.” thấy bản thân bình thường.


      Trong khoảng thời gian này cố ý để mình nghĩ tới người đó nữa, còn tưởng rằng triệt để biến mất khỏi cuộc sống của mình.


      "Hôm nay chỉ cần em ra, tôi vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời em.” cũng tin những lời ra nhất định thực được.


      ra đôi lúc có những thứ mọc rễ trong lòng, đâu thể quên là quên ngay.


      Tùng San cầm đôi đũa liên tục rửa dưới vòi nước, giống như thể sạch nổi. Đột nhiên có cảm giác khó chịu và hối hận.


      Triệu Nhiên đứng bên cạnh, giúp tắt vòi nước , rồi vỗ vỗ vai , "San San, chỉ là thoáng qua thôi mà, sao đâu, đều qua rồi.”


      Tùng San mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười an ủi mặt Triệu Nhiên, tâm trạng rối loạn của tốt hơn nhiều, sau đó cười, "Ừ, đúng vậy, chỉ thoáng qua thôi mà, sao hết, dù sao cũng qua rồi.”


      đường về nhà, Tùng San vẫn dùng những lời này ngừng an ủi chính mình, chỉ thoáng qua thôi mà, sao hết, dù sao cũng qua rồi.


      hai tuần về nhà, lá cây ngô đồng trong khu đại viện chuyển vàng. Tùng San lên tầng, đến cửa sổ tầng hai, bất giác đến bên cửa sổ nhìn xuống, mặt đất có mấy chiếc lá rơi nằm lẻ loi.


      Tùng San vừa vào cửa, Phương Tiểu Tiệp cảm thấy được thay đổi của con , bà cười : "Mặc những bộ quàn áo này vào, San San nhà chúng ta trở thành nữ nhân viên công sở rồi!"


      Tùng San cười ôm lấy cái eo thùng nước của mẹ, "Mẹ, mẹ tham gia lớp múa đó nữa sao? Sao eo lại thô như vậy.”


      Tùng Chí Quân từ phòng bếp ra, cười : "Còn lớp múa gì nữa, gần đây ngày nào mẹ con cũng than mệt, ngay cả bộ bà ấy cũng lười.”


      Tùng San cười hì hì ôm cánh tay Tùng Chí Quân, "Ba, ba làm gì ngon cho con ăn thế?"


      Lão Tùng cười : "Sinh nhật con cưng của ba, đương nhiên ba phải tung ra đòn sát thủ chứ!"


      Tùng San khựng lại chút, giờ mới nhớ, hóa ra hôm nay là sinh nhật mình, quay đầu nhìn nhìn Phương Tiểu Tiệp, thấy vẻ mặt cười đắc ý của mẹ, mới hiểu được vì sao hôm nay ràng phải cuối tuần nhưng mẹ lại liên tiếp gọi điện thoại bảo về nhà.


      Sinh nhật của , mà cũng quên mất, nhưng ba mẹ nhớ rất ràng.


      Trong lòng Tùng San vô cùng cảm động, muốn khóc nhưng gắng nhịn lại, cười ha ha : "Con muốn ăn bánh ngọt! Ba mẹ có mua bánh kem cho con ?"


      Phương Tiểu Tiệp mở tủ lạnh, cười thần bí chỉ vào chiếc hộp, " chuẩn bị xong từ lâu rồi, mau tới xem ! phải con vẫn luôn nhắc tới bánh kem lạnh sao? Hôm nay ba mẹ cố ý mua, là bánh kem Đức, nhìn đẹp chứ!"


      xong bà liền cởi bỏ ruy băng xinh đẹp, mở cái hộp ra, bên cạnh thành hộp có những phiến nước đá khô toả ra khí trắng.


      Tùng San nhìn cái bánh kem lập lờ trong khói trắng kia mà ngây dại.


      Phương Tiểu Tiệp tưởng con mình quá kích động nên mới vậy, vì thế bà với Tùng Chí Quân: "Lão Tùng, ông xem tôi con mình nhất định vui chịu được mà!"


      Lão Tùng cũng cười , "Ừ, xem như 1000 tệ này bỏ ra bõ, xem như thoả mãn mơ ước của con !"


      Tùng San ba mẹ , hít sâu hơi rồi cười: "Ba, mẹ, hai người quá lãng phí, bỏ ra cả ngàn tệ để mua cái bánh ngọt như thế này!"


      Lão Tùng gãi gãi đầu, "Vốn dĩ muốn mua cho con cái to hơn, nhưng mà đắt quá, đó phải chỉ là bánh ngọt thôi sao, sao lại đắt thế chứ!"


      Phương Tiểu Tiệp cũng , "Đúng đó, cái bánh to quá to luôn!" vừa bà vừa khoa tay múa chân, "Nó to như vậy, cao như vậy, cái đó chắc ai bê được luôn đấy.”


      Tùng San cười gật đầu, "Vâng, đúng là thể bê được.” Vào thang máy còn phải nhờ người ấn nút lên tầng.


      Tùng Chí Quân cười lấy quả đào bánh ngọt ra, đưa lên miệng Tùng San, "San San, mau nếm thử xem đào bánh ngọt cao cấp có gì khác .”


      Tùng San khẽ nhíu mày, nhưng vẫn hả miệng ăn quả đào, vừa ăn vừa cười, "Ừm, ngon lắm.” ra nó có vị như thế này.


      Phương Tiểu Tiệp cười lắc đầu, "Ngay cả nến còn chưa đốt mà ăn rồi.”


      Lão Tùng vẫy tay, "Bà quên rồi sao, đây là kem lạnh, thể đốt đèn cầy, có chút đèn cầy nó tan ngay.”


      Phương Tiểu Tiệp bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Đúng ha, ông tôi quên mất, may mà đốt, nếu là mất trắng 1000 tệ rồi.”


      Tối hôm nay, Tùng San cuối cùng cũng nếm được bánh kem lạnh có mùi vị như thế nào. Lần trước dùng mấy ngàn tệ mua cái bánh kem lạnh loại lớn nhất, cực khổ bê nó , ngay cả miếng cũng chưa ăn được, nghĩ lại đáng tiếc.


      Mới vài tháng ngắn ngủi, ngờ cảnh còn người mất.


      Mặc dù chỉ là cái bánh nhưng Tùng San và ba mẹ vẫn thể ăn hết, vì nó quá ngọt. Bánh nhìn rất đẹp, nhưng khi ăn say mê như vậy được bởi vì nó ngọt tới phát ngấy. Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp mới ăn hai miếng ăn nổi nữa, có cảm giác như mang vạ vào thân. Tùng San lại ăn rất vui vẻ, từng miếng từng miếng, ăn mảng lớn, sau đó trong dạ dày có cảm giác như chứa đống băng, rùng hết cả mình.


      Ăn bánh ngọt xong, Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp liền cùng nhau vào bếp bận rộn nấu cơm chiều, Tùng San ăn bánh chịu nổi nữa nên quyết định xuống lầu dạo chút, vừa vứt rác vừa tiện thể xem hòm thư. Gió trời chạng vạng có hơi lạnh, Tùng San lại vừa ăn bụng bánh kem lạnh, sau khi vứt rác xong tới chỗ hộp thư bị gió lạnh thổi qua khiến khỏi run rẩy.


      Sau đó dường như nghe thấy ở đâu đó truyền đến tiếng "Gâu gâu!"


      Tùng San quay đầu, nhìn quanh bốn phía, nhưng phát ra gì cả, cảm thấy hơi kỳ quái, có cảm giác tiếng sủa đó rất quen, đặc biệt giống... Lão Tần.


      lấy thư ra, quay vào nhà, vừa vừa lật xem, đa phần là mấy cái quảng cáo lung tung, còn có mấy cái thông tin liên quan tới thẻ hội viên của Phương Tiểu Tiệp, vì thế cũng lười mang vào, thẳng đến thùng rác phía trước vứt hơn nửa. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng chó sủa.


      quay đầu, lại cẩn thận nhìn xung quanh lượt, nhưng vẫn như trước phát ra con chó nào. Nhưng vẫn vẫn nhịn được lớn tiếng hô: "Lão Tần?"


      có trả lời.


      Tùng San cảm thấy hôm nay mình bình thường, từ giữa trưa tới giờ, nghe thấy chữ Cố rớt đũa, ăn bánh ngọt tâm trạng yên, bây giờ con nghe nhầm nữa.


      Rốt cuộc làm sai gì chứ.


      muốn nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng lên tầng, vừa vào trong, Phương Tiểu Tiệp bưng thức ăn ra bàn, nhìn thấy Tùng San liền : "San San, sao sắc mặt con khó coi vậy? Chẳng lẽ ăn bánh ngọt nhiều quá nên bụng khó chịu sao?"


      Tùng San đưa tay sờ sờ mặt mình, chỉ cảm thấy lành lạnh, cười : "Có thể do bên ngoài gió lớn, nên bị lạnh.”


      Tùng Chí Quân từ trong bếp ra, cười : "Bánh ngọt đắt tiền như vậy ăn vào còn đau bụng, chẳng phải mất tiền còn phải chịu tội sao?"


      Phương Tiểu Tiệp cũng cười, "Cái hoá đơn tôi vẫn còn giữ đây, nếu con tôi ăn vào mà có chuyện gì, ngày mai tôi đến tìm họ!"


      Tùng San cười rộ lên, rửa tay xong liền giúp ba mẹ dọn thức ăn ra bàn, sau đó nhà ba người ngồi vào bàn, ăn bữa cơm hoà thuận vui vẻ. Ăn cơm xong, Tùng San chủ động rửa bát, để ba mẹ ngồi sô pha xem ti vi nghỉ ngơi. Vì phòng bếp nối liền với ban công, khi Tùng San rửa bát, vẫn nhịn được nhìn xuống tầng, bên dưới vẫn vắng lặng như tờ, đêm lạnh như nước.


      Tối nay lão Tùng và Phương Tiểu Tiệp rất vui vẻ, nên có uống ít rượu, vì vậy vừa xem ti vi lát mệt mỏi ngủ. Ngày mai Tùng San còn phải dậy sớm làm nên cũng quay về phòng nằm xuống, nhưng cứ lăn qua lăn lại thể nào ngủ được. Trong lòng luôn có cảm giác thể thành lời, giống như dự cảm, lại giống như ảo giác, hết đến rồi , làm tâm trạng rối tung khiến nó thể nào bình lặng.


      Trằn trọc trăn trở quá ức chế, dứt khoát đứng dậy, tới đầu giường định lấy di động lên weibo, vừa mở khoá liền thấy tin nhắn chưa đọc, số điện thoại của ai biết, chỉ thấy bốn chữ, "Sinh nhật vui vẻ".


      Bỗng nhiên toàn thân cứng đờ, dự cảm trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, đột nhiên hoá thành xúc động, xúc động này khiến chút do dự xuống giường, mở cửa, xuống tầng. Như kẻ mê muội còn tri giác.


      Gió đêm xuyên qua đồ ngủ mỏng manh thấm vào da thịt , mờ mịt bốn phía nhìn, cũng biết mình tìm cái gì.


      "Gâu Gâu!"


      xoay người, còn chưa kịp nhìn bị Lão Tần nhào tới làm ngã nhào. Hai chân Lão Tần bám vào người , cái đầu lưỡi dài của ra sức liếm.


      "Lão Tần, đúng là cưng rồi!" cũng rất kích động, cúi người ôm Lão Tần nỡ buông, dựa vào đèn đường mờ ảo cẩn thận đáng giá vết thương của Lão Tần, "Vết thương của cưng tốt hơn chưa?"


      Lão Tần sủa tiếng "Gâu Gâu".


      Tùng San cười sờ sờ đầu nó, " tốt quá!" lại nhìn bốn phía, nhưng thấy người đó.


      Điện thoại di động trong túi áo ngủ lại reo lên, lấy ra nhìn, lại tin nhắn từ số lạ, "Tặng Lão Tần cho em làm quà sinh nhật.”


      sửng sốt, dở khóc dở cười.


      Di động lại reo lên, "Bên ngoài gió lạnh, nhanh lên tầng .”


      Lần này Tùng San bật cười, xoa đầu Lão Tần, "Lão Tần, chủ nhân của cưng cần cưng nữa, về nhà cùng chị nhé.”


      Lão Tần ngoắc ngoắc cái đuôi, rất nghe lời sủa tiếng.


      Vì thế Tùng San dắt Lão Tần lên tầng, khi lên tầng hai, tiếp tục lên. Lão Tần lắc cái đuôi vừa muốn lên tiếng bị Tùng San ngăn lại, "Suỵt!"


      đứng bên cửa sổ, len lén nhìn, đèn đường khiến cái bóng của dài.


      cũng lên tiếng, cứ nhìn như vậy, bây giờ bên cạnh có chiếc xe kia, chỉ lẻ loi mình, châm điếu thuốc, cúi đầu.


      Lão Tần bám hai chân tường, duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy chủ nhân, nó nhịn được nữa sủa, "Gâu gâu!"


      Đêm yên tĩnh khiến cho thanh này trở nên thanh thuý. Tùng San giật mình, còn chưa kịp trốn, bắt gặp tầm mắt của , sau đó cả người đều cứng đờ. cũng nhúc nhích, cứ như vậy ngửa đầu đối diện với , bóng đêm u ám, đèn đường mờ nhạt, ràng cách hai tầng nhưng lại thấy ràng biểu cảm mặt , ấm áp mà phiền muộn.


      Thời gian như ngừng lại, họ yên lặng nhìn nhau, ai gì. biết bao lâu sau, dập thuốc trong tay, bỏ vào gạt tàn mang theo bên người, xoay người rời .


      Trong lòng giống như nứt ra khe hở, cảm xúc nóng bỏng dâng trào vùi lấp lí trí của . Tùng San hít sâu hơi, xoay người xuống tầng, bước chân càng lúc càng nhanh, cơ hồ là chạy, chạy ra cửa, nhìn thấy bóng dáng rời , dừng lại lát, rồi lại bước nhanh hơn đuổi theo, hai tay ôm chặt lấy từ sau lưng.

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair29 others thích bài này.

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 54

      Áo vest người lạnh như băng, biết đứng bên ngoài bao lâu rồi.


      Hai tay Tùng San ôm chặt lấy hông , hai má dán lên tấm lưng rộng lớn của , chỉ rơi nước mắt, nhưng thể thành lời.


      Lão Tần chạy theo Tùng San, đứng bên nhìn hai người, cũng rất yên tĩnh.


      Bàn tay lạnh lẽo đó nắm lấy tay , nhàng mở cánh tay ra. xoay người, vẻ mặt dịu dàng, "San San.”


      Tùng San nghe thấy thanh trầm thấp kia, càng khóc dữ dội hơn, cắn môi, đôi mắt to tròn ướt đẫm nước mắt, "Chú là tên cuồng theo dõi sao? Chú làm gì mà tới trước nhà tôi rồi còn dám xuất ? Chú làm như vậy rất biến thái đó có biết ?"


      Khóe miệng Cố Trì Tây hơi hơi cong lên, bàn tay to lớn xoa xoa đầu , "Xin lỗi em, là Lão Tần nhớ em.”


      Lão Tần đứng bên rất biết phối hợp sủa tiếng, "Gâu gâu!"


      Tùng San cau mày, "Cho nên chú liền tặng nó cho tôi? Chú cần nó nữa sao?"


      Cố Trì Tây cúi đầu, "Tôi chỉ có thứ gì khác để tặng em.” xong lại ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng như nước, "San San, sinh nhật vui vẻ! Từ hôm nay em 21 tuổi rồi.”


      Tùng San gật gật đầu, "Cảm ơn.” Cũng biết là do lạnh hay do khóc, mà tiếng cảm ơn này có chút run run.


      Cố Trì Tây đau lòng , "Em mau dắt Lão Tần lên tầng , đừng để bị lạnh bệnh đó.”


      Tùng San vẫn nhúc nhích, "Chú tặng Lão Tần cho tôi, còn chú sao? Lão Tần phải là người nhà của chú sao? có lão Tần, căn nhà của chú phải càng lúc càng trống vắng sao?"


      Cố Trì Tây cười cười, " sao cả, tôi ở mình quen rồi.”


      Tùng San cuối cùng cũng thể kiềm chế được bản thân, mạnh mẽ nhào vào lòng , tay nắm chặt lấy áo , khóc lớn lên: "Sao chú có thể đối xử với Lão Tần như vậy chứ, Lão Tần theo chú lâu như thế, nó quen sống trong căn nhà lớn kia rồi, chú xem tôi làm sao nuôi được nó đây! Nhà tôi như vậy, ba mẹ tôi lại biết cách nuôi chó! Ban ngày nhà tôi cũng có người, mình Lão Tần bị nhốt trong nhà đơn tới mức nào chứ, tôi còn phải ở lại trường, chỉ có cuối tuần mới có thể về nhà chuyến! Gần đây tôi còn phải thực tập sớm về muộn, tôi ép buộc bản thân được nhớ tới chú, quên tất cả những chuyện về chú, nhưng tôi càng muốn quên lại có thể nào quên được! Tôi tự với chình mình đó chỉ là thoáng qua thôi, sao hết, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, nhưng tại sao bỗng nhiên chú lại xuất !"


      bàn tay lớn xoa xoa lưng , ôm vào trong ngực, ôm chặt.


      "San San, thực xin lỗi, chỉ có Lão Tần nhớ em, tôi cũng nhớ em.” , rồi lại ôm chặt hơn, "San San, tôi nhớ em.”


      câu trầm thấp bình tĩnh như vậy, cùng với tiếng tim đập có lực của tiến vào tâm trí , kích thích rung động trong .


      "Cố Trì Tây.” ngẩng mặt lên, hai tay ôm chặt lấy , kiễng chân, "Em cũng nhớ .”


      Đôi môi mềm mại lạnh lẽo dán lên môi , mang theo vị của nước mắt. Chỉ là nhàng chạm vào, có chút trúc trắc, ràng sợ hãi, nhưng lại tràn đầy dũng khí.


      hôn , ở nơi đó trong sương thu gió lạnh, bốn phía yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ.


      lại hoàn toàn ngây người, chưa từng nghĩ tới có ngày San San chủ động hôn như vậy, cũng biết phản ứng như thế nào. Hai cánh môi lành lạnh quấn lấy nhau, mềm mại dây dưa, nháy mắt làm ngọn lửa trong lòng bùng lên.


      Nhưng vẫn nhúc nhích như cũ, chỉ kiềm chế và kiềm chế. Loại dày vò này so với chuyện muốn gặp mà thể gặp còn đau khổ hơn, vì ở trong lòng , chủ động hôn . kích động trong cơ thể càng lúc càng dâng cao, phá vỡ phòng tuyến của từng chút , đành phải đè nén hơi thở của mình, ngay cả ngón tay cũng dám cử động, vì sợ nếu chạm vào nhiều hơn chút, lý trí thể khống chế được nữa.


      vốn chỉ định nhìn từ xa mà thôi.


      Mấy ngày nay đến công ty, chỉ ở nhà mình với Lão Tần, đâu hết. vẫn mở cái đèn màu quất vàng trong phòng bếp, giống như khi còn ở đây. Ba chai nước ngọt trong tủ lạnh vẫn còn đó, mỗi lần mở tủ nhìn lần, còn cả những món đồ ăn vặt trong tủ bếp nữa.


      Lão Tần hồi phục rất tốt, càng ngày càng có sức sống hơn, mỗi ngày nó đều nằm trong ổ , có việc gì làm liếm liếm mấy cái cốc đủ màu sặc sỡ kia, đôi mắt to ướt át hề che giấu nỗi nhớ nhung. Cho nên hôm nay mới có thể đưa Lão Tần cùng.


      Sinh nhật của , vẫn nhớ, hơn nữa còn định bụng chuẩn bị từ rất sớm. Khi Hongkong, luôn tự hỏi mình nên mua quà gì cho , nhưng vì Lão Tần bị thương nên mọi chuyện rối hết lên cả. Những ngày họ cùng nhau chăm sóc lão Tần, cũng luôn suy nghĩ nên tặng cho thứ gì.


      Chỉ cần muốn, cho dù là bảo vật quý giá của châu Âu cũng mua cho . Nhưng mẫn cảm như vậy, nếu như đó là thứ quá xa xỉ và quý giá, nhất định nhận.


      Vừa nãy khi nhìn bốn phía vắng lặng gọi "Lão Tần", nhớ nhung trong đôi mắt to trong suốt kia giống Lão Tần như đúc, bỗng nhiên có ý nghĩ tặng Lão Tần cho .


      Như vậy là được rồi, thích lão Tần như vậy, Lão Tần cũng thích . Ít nhất làm như vậy, và Lão Tần đều rất vui vẻ. Nhưng ngờ, lại hỏi "Chú tặng lão Tần cho tôi, còn chú sao?"


      chưa từng nghĩ tới vấn đề này.


      Nhưng San San của lại nghĩ tới. Thực có thể có cảm giác như muốn chết .


      Đôi môi của bé con cuối cùng cũng dừng lại, nháy đôi mắt trong suốt đẫm lệ nhìn .


      "Thực xin lỗi, em... quá kích động.” xấu hổ cười, đôi mắt khẽ lay động, cúi đầu, buông hai tay từ bên hông ra, cơ thể khẽ lùi về phía sau bước.


      làm gì thế này?


      lại chủ động ôm hôn ? Còn là ở dưới tầng nhà mình...


      Cố Trì Tây cuối cùng cũng hé miệng thở hổn hển, vẻ mặt vẫn điềm đạm như thường, tay xoa xoa của đầu, "Hôm nay là tôi phạm quy, cho nên người phải xin lỗi là tôi. San San, em mau lên tầng , muộn rồi.”


      Phạm quy.


      cười cười: "Em có nên cho tấm thẻ vàng hay đây?" Sau đó nước mắt lại kiềm chế được rơi xuống, nhưng vẫn cười: "Lão Tần vẫn nên mang về , em có thể nhận nó như quà sinh nhật, nhưng có thể giúp em chăm sóc nó, được ?"


      ngừng lát, gật đầu, "Được.”


      Tùng San lau nước mắt mặt, hít sâu, "Em lên tầng đây.”


      Tròng mắt sâu thăm thẳm, "Được.”


      Tùng San xoay người, hai bước, rồi bỗng nhiên quay lại, khó khăn mở miệng : "Cố Trì Tây, ngày mai năm giờ em tan tầm, , tới đón em.”


      Cố Trì Tây vẫn chưa trả lời, Lão Tần trước bước sủa "Gâu gâu". Cố Trì Tây bất đắc dĩ cười cười, "Được.”


      Tùng San cũng cười, bây giờ mới thực lên tầng, đến cửa sổ tầng hai vẫn nhìn ra theo quán tính, vừa vặn bắt gặp ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn đứng ở nơi đó, trong lòng thấy ấm áp, bỗng nhiên có cảm giác kiên định hơn.


      Vào nhà, thay giày, rón ra rón rén định trở về phòng, đèn trong phòng khách bất ngờ sáng lên, Tùng San sợ tới mức giật mình, xoay người liền nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân ngồi sô pha, vẻ mặt nghiêm túc của hai người thay thế mọi ngôn ngữ.


      "San San, người đàn ông kia là ai?" Phương Tiểu Tiệp gọn gàng dứt khoát hỏi.


      Tùng San dám nhìn vào mắt mẹ, cúi đầu, ngón tay bất giác nắm lấy vạt áo, "Là... người mà con thích.”


      Lúc những lời này thoát ra khỏi miệng, ngay cả chính cũng giật mình.


      Đột nhiên lại có thêm dũng khí, ngẩng đầu, nhìn Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân , "Ba mẹ, con biết khuya như vậy còn ra khỏi nhà nhất định khiến ba mẹ lo lắng, con thực xin lỗi, con vẫn luôn dám cho ba mẹ biết con có người mình thích, vì chuyện này có chút phức tạp, chính bản thân con cũng có chút hỗn loạn.”


      Phương Tiểu Tiệp lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn Tùng Chí Quân, trong lúc nhất thời bà cũng biết nên hay nên hỏi những gì.


      Tùng Chí Quân vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm túc hiếm thấy, "San San, người đó là ai?"


      Tùng San cắn môi, suy nghĩ chút rồi , "Ba, bây giờ con cũng thể xác định được liệu rằng chúng con có thể đến cuối cùng hay , cho nên mong hai người cho con chút thời gian, chờ con sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, con dẫn ấy đến cho hai người gặp.”


      Phương Tiểu Tiệp rất vui mừng, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy con có ánh mắt kiên định như vậy, bà cười : "Mẹ thấy vừa rồi hai đứa đứng dưới tầng ôm hôn nồng nhiệt như vậy, chẳng lẽ còn có thể tiến tới được sao? Con cần vội, lần này mẹ can thiệp nữa, con cứ ở bên cạnh người ta cho thoải mái , chờ khi nào trong lòng con thấy có thể hẵng đưa về.”


      Tùng San cảm động , "Mẹ, mẹ lo lắng con tìm dạng đàn ông như thế nào sao?"


      Phương Tiểu Tiệp cười : "Cái này mẹ cũng lo, con mẹ thông minh như vậy, nhìn nhầm lần, còn có thể lại sai lầm thứ hai sao? Mẹ thấy con nửa đêm còn ngủ ra khỏi nhà, chạy xuống tầng ôm đàn ông, chuyện này nếu như bị hàng xóm thấy được lời truyền dễ nghe đâu. San San, về sau con nên kiềm chế chút, dù sao cũng là ở dưới tầng nhà mình.”


      Tùng San gật gật đầu, "Vâng, con biết.”


      Phương Tiểu Tiệp thở dài, "Được rồi, đêm khuya còn bị giày vò như vậy, mẹ nghe con mở cửa ra ngoài còn tưởng xảy ra chuyện gì, nhanh về ngủ .”


      xong bà đứng lên, hai bước rồi quay đầu lại nhìn Tùng Chí Quân, "Ông còn ngồi đó làm gì?"


      Vẻ mặt của Tùng Chí Quân vẫn hết sức nghiêm túc, ông muốn gì đó nhưng lại thôi, nghe thấy Phương Tiểu Tiệp gọi vẫn trả lời, chỉ đứng lên vào phòng ngủ.


      Tùng San nhìn vẻ mặt của lão Tùng, trong lòng đột nhiên hơi hốt hoảng. Tình tình của Tùng Chí Quân luôn tốt hơn nhiều so với Phương Tiểu Tiệp, tối nay Phương Tiểu Tiệp nổi giận nhưng biểu cảm của Tùng Chí Quân lại rất nghiêm túc, chẳng lẽ lão Tùng nhận ra Cố Trì Tây sao?


      Nhưng bây giờ Tùng San cũng có tâm trạng dư thừa để suy nghĩ về vấn đề này, đầu óc của từ đầu đến cuối vẫn dừng lại tại hình ảnh của thời khắc đó, khi ôm chặt lấy . Cái ôm rộng lớn, hơi thở ấm áp, còn cả đôi môi lành lạnh. Nhắm mắt lại vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh.


      ra đó là người mà thích.


      Sáng sớm khi rời khỏi giường, đôi mắt có hai quầng thâm, vội vàng ăn bát cháo rồi ra khỏi nhà đón tàu ngầm. Sáng sớm trong bến tàu điện ngầm, biển người tấp nập, mọi người đều có việc của mình. Tùng San mình đứng lặng yên trong góc, nhìn tấm áp phích quảng cáo mà ngẩn người. đó có hình ảnh đôi vợ chồng già sóng vai nhau ngồi băng ghế tại bờ biển, trong ánh nắng của buổi chiều tà, mặt biển và chân trời chạm vào nhau, ánh vàng rực rỡ nối liền thành mảnh.


      nhớ tới lời từng , "Cuộc đời tôi là mặt trời lặn, cho nên tôi em, San San, bởi vì em là mặt trời mọc của tôi.”


      ngơ ngẩn thả hồn, suýt nữa ngồi quá trạm. vội vàng xuống tàu điện ngầm, đến trước cổng công ty gặp Triệu Nhiên.


      "San San, cậu ngủ đủ sao?" Triệu Nhiên hỏi.


      Tùng San cười xán lạn, "Rất ngon.”


      Triệu Nhiên cười cười gì, hai trẻ cùng vào toà nhà, lúc ra khỏi thang máy Triệu Nhiên hỏi: "San San, tối nay cậu có về trường , có muốn mình cùng ?"


      Tùng San suy nghĩ chút rồi : "Hôm nay mình có việc, về trường.”


      Thứ tư luôn là ngày mệt nhất trong tuần, từ lúc Tùng San vào công ty được phút nhàn rỗi, tham dự cuộc họp của tổ, sau đó tới các phòng ban thu biên nhận thu chi, sau đó vùi đầu sửa sang lại mất cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng chỉ tuỳ tiện ăn hai miếng.


      Bởi vì muốn tan làm đúng giờ.


      Bởi vì cho biết, hôm nay năm giờ tan tầm.


      biết, muốn đến đón , nhất định đến, cho nên muốn để đợi lâu.


      Cuối cùng cũng tới năm giờ, khẩn cấp thu thập mấy tấm ngân phiếu bàn, lấy túi xách, hẹn gặp lại với đồng nghiệp rồi chạy ra khỏi phòng. Lúc ra khỏi thang máy, trái tim bỗng nhiên đập thình thịch, ra cổng, bên ngoài ánh nắng mặt trời vẫn chói chang như trước, khỏi nheo mắt lại, lấy tay che ánh nắng, nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng .


      Nhưng lại thấy, bóng dáng của , xe của , chẳng thấy gì cả.


      Tâm trạng bỗng nhiên vui, đứng trước cửa chính của công ty, nhìn đồng nghiệp ra khỏi thang máy, cười với ngày mai gặp, trong lòng có chút khó chịu thể thành lời.


      lấy điện thoại di động ra, quyết định gọi cho , mới mở khoá thấy tin nhắn chưa đọc, " đỗ xe ở đằng sau công ty em.”


      cười , vội vàng băng qua đường cái, nhìn thấy chiếc xe màu đen đỗ ở đó, Cố Trì Tây thấy đến liền xuống xe giúp mở cửa xe.


      "Sao lại đỗ xe ở đây?" Tùng San ngồi vào xe liền hỏi.


      Cố Trì Tây dịu dàng cười, "Đỗ xe trước cửa công ty em phải quá rêu rao sao? Để đồng nghiệp của em thấy được tốt.”


      Tùng San cúi đầu, mím môi, gì nữa.


      Cố Trì Tây khởi động xe, quay đầu hỏi, " đâu đây?"


      Tùng San nghĩ nghĩ, vẫn cúi đầu : "Đến nhà .”


      Cố Trì Tây ngừng lát, đạp chân ga, "Được.”

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :