1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đàn ông của tôi - Dung Quang (Full 82c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Người đàn ông của tôi

      Tác giả: Dung Quang

      Converter: Quỳnh SV

      Editor: Ốc Vui Vẻ

      Thể loại: đại, sư đồ luyến, sủng

      Bìa: Nữ Lâm

      Giới thiệu:

      # thế giới này có nhiều tình như vậy: tình đồng tính, tình hai giới, tình xế bóng, tại sao lại chấp nhận được tình thầy trò?

      # phải là tôi thầy giáo của tôi thôi sao? Thầy giáo phải là người hả? Chẳng lẽ thầy giáo nên độc cả đời sao?

      # Em nghĩ em còn ràng tâm ý của mình hơn thầy, thầy có thể từ chối em, nhưng thầy có tư cách hoài nghi tình cảm của em.

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 14/11/15
      black_rose1029, cherryng, saoxoay13 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Mở đầu

      Thư Tình từ từ ra khỏi cổng chính của giảng đường thấy ở đằng xa có chiếc xe Volvo màu đen đứng đợi . vội vàng cúi đầu giả vờ như thấy, sau đó bước nhanh hơn về phía con đường .

      “Thư Tình”. Giọng trầm thấp đó vang lên phá vỡ yên tĩnh của giảng đường người, vang vào trong tai .

      Thư Tình lên tiếng, bước chân cũng nhanh hơn, vô thức nắm chặt quyển “Giáo trình tiếng Pháp căn bản” trong tay, khẩn trương đến nỗi sống lưng cũng cứng đờ.

      Cố Chi biết trốn tránh , hai lời, dứt khoát bước nhanh về phía , nắm chặt lấy cổ tay , thản nhiên câu: “Lên xe”.

      Thư Tình giật mình suýt nhảy dựng lên, xoay người nhanh sang chỗ khác, cố gắng giữ bình tĩnh : “Giáo sư Cố, có gì thầy hãy ở đây , em còn phải…..”. chần chờ trong chốc lát, suy nghĩ nhanh trong đầu, “Em còn phải xuống văn phòng chuyến, phụ đạo viên có tài liệu muốn em chỉnh lại”.

      Ánh mắt Cố Chi lạnh xuống, lạnh lùng câu: “Vậy sao? Vừa rồi khi tôi tới đây, tôi còn gặp em ấy lấy xe ở bãi đậu xe, chuẩn bị về nhà”.

      Sắc mặt Thư Tình cứng đờ, ngượng ngùng ho tiếng, gì nữa.

      Đối phương nhanh chóng buông lỏng tay ra, chỉ lại lần: “Lên xe”.

      Ánh mắt của sắc bén, cho phép cự tuyệt, Thư Tình rốt cuộc chấp nhận theo lên chiếc xe Volvo màu đen kia.

      “Dây an toàn”. lại ra lệnh ngắn ngọn.

      Thư Tình bèn yên lặng thắt dây an toàn, đúng lúc thắt xong, người bên cạnh bỗng nhiên đạp mạnh chân ga mà hề báo trước, cả người Thư Tình giật mạnh về phía sau, hết hồn ngồi vững lại ghế, còn ô tô nháy mắt ra ngoài.

      thề là chưa từng nghĩ, thầy dịu dàng xa cách, ôn nhuận như ngọc lại có ngày chạy xe nhanh như hôm nay!

      Thư Tình ngồi cạnh vị trí lái xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chạy nhanh như cắt, sắc mặt người đàn ông ngồi cạnh lạnh như băng đủ để có thể đông cứng , môi mím chặt lại giống như cả thế giới đều đắc tội .

      Đột nhiên dám câu nào, chỉ có thể ngậm chặt miệng lại, ép buộc chính mình được hoảng hốt.

      Đúng vậy, tại sao phải hoảng? ràng là người , bị cự tuyệt cũng là , bây giờ người nên chột dạ phải là thầy Cố chạy xe như bay này sao? mới là người nên tức giận chứ?

      Tư Tình cắn chặt môi, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn cảnh sắc ngoài kia lướt qua nhanh chóng, lúc này mới nhận ra bọn họ ra khỏi trường học, chạy như bay đường cái rộng rãi.

      Nhưng bầu khí căng thẳng này tồn tại lâu, ngay lúc nghĩ rằng Cố Chi dừng lại đột nhiên lại đạp phanh, vì thế con Volvo dừng đột ngột tại chỗ. Thư Tình theo quán tính hơi nhào người về phía trước, lúc này mới quay người nhìn .

      Cố Chi yên lặng nhìn về phía trước, vẻ mặt căng thẳng như tượng thạch cao, lạnh lùng hỏi : “Em trốn tránh lâu như vậy, chơi có vui vẻ ?”.

      Thư Tình bị bộ dạng trước đây chưa từng có của dọa sợ đến mức ngẩn người, sau đó vô thức gật đầu, sắc mặt của Cố Chi càng khó nhìn.

      nghiêng mặt nhìn , ánh mắt như hận thể bóp chết ngay lập tức, Thư Tình bị ánh mắt của dọa ngồi yên ghế, dám động dậy.

      Ánh mắt của Cố Chi thay đổi bất ngờ, cuối cùng trầm nhìn thẳng vào , thản nhiên câu: “Sao thế, phải lúc trước còn thích tôi sao? Nhanh như thế mà em thay lòng sao, hận thể biến mất trước mặt tôi, mắt thấy tâm phiền hả?”.

      đến thôi, vừa đến chuyện này trong trái tim Thư Tình lại căng thẳng, đau xót.

      Đúng vậy, đúng là có bệnh, biết là thầy giáo của , biết thể nào tiếp nhận mình, vậy mà cứ chạy tới để tự rước lấy nhục. Hôm nay tốt rồi, ngay cả người chưa bao giờ nổi giận cũng bị làm cho phát bực, lần đầu tiên nổi giận lớn như vậy.

      nhìn chằm chằm vào cái túi trước mặt, giọng : “Đúng vậy, tốt nhất là em bao giờ xuất trước mặt thầy nữa, đúng như thầy , mắt thấy tâm phiền, như vậy mới có thể quên những lời ngu xuẩn của em…. ràng chính thầy mới là người muốn gặp em…. Em làm như những gì thầy muốn, thầy còn hài lòng chỗ nào?”.

      Cố Chi lúc, lúc sau, dường như tỉnh táo hơn, sắc mặt cũng còn căng thẳng như trước. quay đầu nhìn về phía bóng đêm phồn hoa, lạnh nhạt . “Những lời ngày đó, đều là sao?”.

      “Ai mà đem những chuyện đó ra đùa chứ?”. Thư Tình mà lòng đau xót, ra lòng tin cơ bản cũng cho .

      Cố Chi trầm mặc lát, , “Em còn ”. Rốt cuộc cũng khôi phục lại hình tượng là giáo sư Cố ôn tồn nho nhã của thường ngày.

      Nhìn , biết ngay là thế nào kết quả cũng như vậy mà. Ánh mắt Thư Tình hề rời khỏi hộp giấy, chỉ là cường điệu : “Em tròn hai mươi tuổi, là người lớn”.

      Vậy thế nào, vẫn hơn sáu tuổi.

      “Ở tuổi này của em, dễ có cảm tình với người khác, mà tôi lại là thầy giáo của em, cho nên càng dễ sinh ra thích hoặc là có cảm tình. Có lẽ chính em cũng tình cảm của em rốt cuộc là tình cảm gì, là thích hay là sùng bái, hoặc là……..”. ngừng ở đây, cách ý.

      chấp nhận thôi, lại còn chất vấn tình cảm của .

      Thư Tình quay đầu nhìn , ràng từng câu từng chữ: “Em nghĩ là em còn hiểu tâm ý của em hơn là thầy, thầy có thể từ chối em, nhưng có tư cách hoài nghi tình cảm của em”.

      Cho nên bây giờ muốn những lời này làm gì? Để khuyên ? Phân tích tình huống để làm chết tâm?

      đúng là người hiền lành, đến lúc này vẫn quên suy nghĩ cho đối phương. Thư Tình buồn bã đến cực điểm, xoay người sang chỗ khác định đẩy cửa .

      Nhưng Cố Chi còn nhanh hơn , nhàng ấn khóa cửa, hai người bị vây trong gian nho của chiếc xe Volvo.

      Thư Tình quay đầu, trợn mắt nhìn : “Mở cửa!”.

      “Nghe tôi hết ”. Hai tay đặt lên tay lái, thở dài, để ý đến phẫn nộ của . bình tĩnh nhìn về phía trước, . “Trước khi tỏ tình em suy nghĩ kỹ chưa? Tôi là thầy giáo, em là học sinh, nếu như tôi từ chối em…. Em nghĩ xem sau này, trong tiết học của tôi, em dùng thái độ gì để đối mặt với tôi?”.

      “Chưa từng lo lắng qua, nhưng mà bây giờ em biết, cũng tồi tệ hơn hôm nay, bởi vì thầy từ chối em rồi”. Trong lòng của rất khó chịu, hiểu vì sao còn muốn vạch vết sẹo của ra.

      “Vậy nếu như tôi tiếp nhận em, em nghĩ rằng em tốt hơn bây giờ sao?”. đột nhiên quay đầu sang nhìn , đôi mắt sáng như đuốc, bình tĩnh . “Em có nghĩ đến người khác nhìn em như thế nào ? Tình thầy trò giống trong những quyển tiểu thuyết viết, cũng phải chỉ cần em cảm thấy hai người có tình người khác tiếp nhận em. Nếu như em ở cùng với tôi, có lẽ em phải chịu đựng những ánh mắt thân thiện của mọi người, thậm chí là công kích, vũ nhục, chửi bới, lăng mạ. Em nghĩ qua những điều này chưa?”.

      lúc nhiều như vậy, hiển nhiên là suy nghĩ rất nhiều.

      Thư Tình nhìn , cảm xúc mặt từ từ rút , cuối cùng rũ mắt xuống, nhàng , “Em chưa từng nghĩ nhiều như vậy, bởi vì trong mắt em, những điều này đều thể là lý do ngăn cản em thích thầy”.

      Từng câu từng chữ ra bao hàm cả chua cay và uất ức, nhưng qua lời của lại biến thành lần tỏ tình đầy dũng khí.

      Ánh mắt Cố Chi trầm xuống, biết có thể dùng từ gì thích hợp để với .

      Tất cả đều khác với những gì mong đợi, ngang nhiên chạy theo phương hướng mà xác định.
      Phong nguyet, Vy Tử, fujjko5 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      hương 1

      Cố Chi ôm mũ, ra khỏi giảng đường, bên trong khu nhà học vô cùng yên tĩnh, dường như sau giờ học mọi người đều rời khỏi đây.

      Vài học sinh ở lại hỏi đề cũng cười cười vẫy tay với , “Thầy Cố, hẹn gặp lại!”.

      gật đầu, bắt đầu xuống lầu.

      đầu là đèn quang cảm, chỉ khi nào đến nó mới sáng lên. Đến chỗ rẽ của tầng hai, bước chân của Cố Chi bỗng chậm lại, ánh mắt nhìn về phía cuối hành lang.

      Cách đoạn gian tối mù, nơi đó có ánh đèn mỏng manh, nam nữ nằm sấp tường biết làm gì thỉnh thoảng phát ra thanh kỳ quái.

      “Làm sao bây giờ? Mắc kẹt rồi, động đậy được!”.

      Giọng của nữ sinh hơi run run: “Cậu chút, này, tớ bảo cậu chút mà, cậu biết là làm thế đau à?”.

      Cố Chi nhíu mày, thị lực của vẫn luôn tốt, mặc dù ở cự ly xa nhìn thấy diện mạo nhưng vẫn có thể thấy được quần áo của hai người.

      Hai người đó vẫn còn là học sinh.

      Buổi tối khuya, lại làm loại chuyện này ở khu nhà học, quả nhiên là Trung Quốc mở cửa cải cách lâu rồi.

      gì bước chân rời .

      Thư Tình chớp mắt cái, nhìn thấy bóng người biến mất ở hành lang, “Dư Trì Sâm, vừa rồi hình như có người nhìn chúng ta”.

      Cuối cùng Dư Trì Sâm cũng nâng người lên, nâng tay giơ con rùa vừa rơi vào thùng rác đưa cho , vẻ mặt u oán : “Nhìn nhìn, đó phải là trọng điểm! Trọng điểm là vì Pound nhà cậu mà suýt chút nữa tớ bị đau thắt lưng quan trọng nhất của người đàn ông rồi! Còn nữa, cậu nhìn tay của tớ xem, bị kẹt thành cái dạng gì rồi?”.

      “Thắt lưng có quan trọng với cậu như vậy à?”. Thư Tình đau lòng nhận lấy Pound: “Tớ cậu tay chút rồi, trong thùng rác có nhiều thứ lung tung gì đó, đụng vào nó làm sao bây giờ”.

      cẩn thận xem xét đầu và tứ chi của con rùa nhà mình, nhìn thấy nó nhanh nhẹn rụt về tránh quấy rầy nhàng thở ra.

      Hôm nay là ngày thứ hai sau khai giảng, phụ đạo viên giao cho lên kế hoạch tổ chức chào đón tân sinh viên. Bởi vì trong phòng ngủ, Trần Niệm Niệm mang con mèo đến, là tạm thời để trong phòng ngủ, do bố mẹ ấy công tác nên để trong nhà ai chăm sóc. Thư Tình sợ Pound bị con mèo cắp mất, nghĩ nghĩ lại, nghĩ mang theo bên người là chắc chắn nhất.

      ngờ lúc dọn dẹp phòng lại để Pound rơi vào thùng rác, đành phải gọi Dư Trì Sâm chân dài, người cao 1m85, tới cứu trợ.

      Hai người ra khỏi khu nhà học về phía ký túc xá, lúc qua bãi đỗ xe Dư Trì Sâm gặp người quen.

      Bên đường có người đàn ông chuẩn bị đội mũ xe máy màu trắng, bên con bướm màu đen, mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, có lẽ phải là học sinh.

      Thư Tình nhìn trộm vài lần, lúc này người đó đội mũ lên đầu, chân dài nhấc qua, động tác lưu loát ngồi chiếc xe mô tô trắng đen, chuẩn bị khởi động máy.

      Bây giờ vẫn còn có người chạy xe mô tô đến trường học….. Thư Tình muốn cười, ngờ Dư Trì Sâm bỗng nhiên mở miệng, hô to người nọ câu: “Thầy Cố?”.

      Thầy Cố?

      Thư Tình thấy người đó quay đầu lại, thấy Dư Trì Sâm gật đầu, ngay sau đó hình như ánh mắt dừng lại người .

      hình như là vì ta đội mũ xe máy, đèn đường buổi tối cũng sáng lắm, trước kính mũ xe máy là mảng ánh sáng phản quang, Thư Tình xác định được có phải ta nhìn hay .

      Động tác Cố Chi dừng lại trong chốc lát, giữ nguyên động tác như vậy trong vài giây, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Dư Trì Sâm, giống như là hiểu ra cái gì.

      đạp ga, chiếc mô tô uy phong lẫm lẫm biến mất khỏi tầm mắt hai người, mất hút ở ngõ rẽ.

      Thư Tình vừa vừa hỏi, “Thầy Cố? Là thầy Cố nào?”.

      “Là thầy giáo tiếng Pháp cơ bản của bọn tớ kỳ này, lần trước tớ lên văn phòng gặp thầy ấy”.

      “Nhìn còn rất trẻ”.

      “Đúng vậy, vừa học thạc sĩ ở bên Pháp xong về trường làm giáo sư luôn, cho nên mới còn trẻ như vậy. Nghe thầy ấy từng nhận được học bổng của chính phủ Pháp, ngoài ra còn là nhân vật truyền kỳ, vậy mà cậu lại biết, đúng là uổng công lăn lộn năm trong trường”. Dư Trì Sâm rốt cuộc cũng bắt đến nhược điểm của Thư Tình, tranh thủ cười .

      Thư Tình xì tiếng, tám lạng nửa cân, lại, “Người lấy được học bổng cũng đâu phải cậu, cậu đắc ý cái gì? Chẳng lẽ cậu coi trọng thầy Cố, quyết định kim phong ngọc lộ nhất tương phùng (*), gần quan được ban lộc? Nhưng mà cậu có nghĩ đến thầy giáo của các cậu khí phách như vậy, sợ là phải cùng loại người với cậu, cậu nên nghĩ kỹ, đừng để chưa ra trận chết, từ sau quân vương chả lâm triều”.

      (*)Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng: Trích trong bài “Thước kiều tiên”.

      Dư Trì Sâm nặn từ trong kẽ răng câu, “Hừ, miệng cậu phun ngà voi lần chết à?”.

      Hai người vừa vừa chuyện, chuẩn bị tới chỗ rẽ, tiếng hơi lớn, quấy rầy đến người mua đồ ở cửa hàng tiện lợi.

      Cố Chi ngồi mô tô, dùng chân chống, đợi ông chủ mang đồ ra cho , lúc này ánh mắt nhìn thẳng vào bọn họ.

      Bởi vì phải mua đồ cho nên lấy mũ xuống ôm tay. Cho nên bây giờ Thư Tình mới thấy được toàn bộ diện mạo của .

      Mặt mũi thanh tuyển, khuôn mặt lịch tao nhã, ánh mắt đen nhanh sáng ngời, người ta nhìn vào nghĩ đó là viên đá quý đắt tiền.

      Trong nháy mắt đó, Thư Tình rất kinh ngạc, chỉ vì diện mạo của , mà còn bởi vì ánh mắt nhìn dường như được tốt…. đoán chắc là nghe được đoạn đối thoại của và Dư Trì Sâm.

      Phụt, có lẽ cũng biết người bắt đầu là Dư Trì Sâm rồi…

      Dư Trì Sâm cũng vừa nghĩ đến điểm này, sắc mặt suy sụp hẳn, nhưng vẫn phải nở nụ cười tươi: “A, thầy Cố, thầy còn chưa về sao?”.

      Đúng lúc này ông chủ cửa hàng tiện lợi mang túi sữa chua ra, đưa cho Cố Chi: “Thầy Cố, tổng cộng là mười hộp, đều là vị mà thầy muốn”.

      Cố Chi nhận lấy đồ, trả tiền, sau đó khởi động mô tô , khi hai người kia xa, nhìn bóng lưng cũng biết hai người đó còn cãi nhau.

      Dư Trì Sâm oán trách Thư Tình làm cậu có ấn tượng xấu trước mặt thầy giáo, Thư Tình cười tủm tỉm hỏi cậu ta: “Cậu muốn có ấn tượng tốt làm cái gì? Chẳng lẽ cậu muốn cùng thầy Cố ‘kim phong ngọc lộ, nhân gian vô sổ’(*)?”.

      (*) Vẫn là câu trong bài thơ Thước kiều tiên.

      Cái gì có thể nhịn, chứ cái này thể nhịn.

      “Cút!”.


      Thước kiều tiên - Tần Quan

      Tiêm vân lộng xảo,
      Phi tinh truyền hận,
      Ngân Hán điều điều ám độ.
      Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
      Tiện thắng khước nhân gian vô số.

      Nhu tình tự thuỷ,
      Giai kỳ như mộng,
      Nhẫn cố thước kiều quy lộ!
      Lưỡng tình nhược thị cửu trường ,
      Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ ?

      Dịch nghĩa

      Từng đám mây màu khoe đẹp
      Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
      Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
      Gió vàng móc ngọc khi gặp nhau
      Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời

      Tình mềm tự nước
      Hẹn đẹp như trong giấc mơ
      nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về
      Hai mối tình là lâu dài
      Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm
      Phamthanhhuonglinhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2

      Cuối năm nhất, khoa ngoại ngữ đại học C sáng lập hai lớp song ngữ, lớp song ngữ Pháp, lớp song ngữ Nhật, cả hai lớp đều nhằm vào các học sinh chuyện tiếng .

      Dù sao bây giờ tiếng chuyên nghiệp cũng còn đáng giá nữa, nếu kỹ năng mới sau này khi vào nghề gặp phải cảnh nhiều thầy nhưng thiếu cháo, đến lúc tìm việc cũng phải cố rất nhiều.

      Thư Tình và bạn cùng phòng là Tần Khả Vi báo danh tham gia lớp song ngữ Pháp, bắt đầu vào năm hai cũng bắt đầu học.

      30 bạn học cùng ngồi trong lớp chờ đợi chường đầu tiên của bài học tiếng Pháp khóa đầu tiên a. Cách thời gian lên lớp năm phút, rốt cuộc thầy giáo cũng vào lớp học trong ánh mắt mong chờ của mọi người.

      Giữa tháng chín, thời tiết còn có chút khô nóng, người đàn ông mặc chiếc áo màu trắng gạo, chiếc quần tây màu đen, vai là túi sách màu đen. Khi vào phòng học, trong tay còn ôm cái mũ bảo hiểm màu trắng.

      Mà khi Thư Tình nhìn thấy sợ ngây người, ánh mắt chậm rãi nhìn vào cái mũ bảo hiểm, cuối cùng ngừng lại tại con bướm màu đen chiếc mũ.

      Con bướm tinh xảo nhìn như , giống như thuận gió muốn bay, khác khí chất ôn nhuận xuất trần của người này.

      Thư Tình hít ngụm khí lạnh…… Thầy Cố? Là thầy giáo dạy lớn tiếng Pháp của Dư Trì Sâm? Là người tối qua gặp ba lần? Là thầy Cố mà trong lần gặp cuối cùng ghép đôi thầy với Dư Trì Sâm?

      Khi Thư Tình nghẹn họng nhìn trong phòng học vang lên tiếng kinh hô.

      Trong khoa ngoại ngữ, tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, trong lớp song ngữ Pháp có tổng cộng 30 người mà cũng chỉ có 3 học sinh nam. Như thế là nhiều, phải biết là trong lớp tiếng của Thư Tình có 30 người mà cũng chỉ có hai học sinh nam.

      Cho nên cần cũng biết tiếng kinh hô này lên cảm xúc gì.

      Tần Khả Vi lấy khuỷu tay huých Thư Tình, vừa nhếch miệng cười, vừa kích động , “Này, thầy giáo này đẹp trai, là trẻ! Chọn lớp này là đúng rồi!”.

      Nhấn mạnh năm chữ “Rất đẹp trai trẻ tuổi”.

      Nếu như bình thường nhất định Thư Tình châm chọc , nhưng bây giờ có tâm trạng đó, vừa định tối hôm qua gặp qua , người đàn ông đứng ở cửa bước lên bục giảng, ánh mắt nhìn khắp cả lớp, dừng lại chút khi nhìn thấy .

      Cố Chi khẽ cau mày, bé này cũng là học sinh của lớp song ngữ?

      Thư Tình bị nhìn như vậy, biết là nhận ra , lời vừa tới miệng cũng nuốt về.

      Người đàn ông đứng bục giảng giới thiệu bản thân mà mở máy tính lên, dưới lớp yên tĩnh chờ đợi. Sau đó mở Word lên, hơi cúi người gõ như bay bàn phím, màn trắng của màn chiếu hai chữ đơn giản: Cố Chi.

      Mọi người hiểu ra, đứng thẳng người, mỉm cười, “Chào mọi người, tôi là Cố Chi, là thầy giáo tiếng Pháp căn bản của mọi người”.

      biết tại sao trong đầu Thư Tình xuất suy nghĩ: phải là do chữ thầy quá xấu cho nên mới viết bằng phấn bảng? Đương nhiên cũng có khả năng khác, là người này lười, lười dùng phấn viết.

      Người đàn ông đứng bục giảng khẽ nhếch môi, nở nụ cười nhạt, làm mê hoặc đám học sinh nữ.

      nam sinh ồn ào: “Thầy ơi, thầy giới thiệu bằng đoạn tiếng Pháp ”.

      Trong phòng học mọi người đều phụ họa, “Đúng vậy, thầy ! chút!”.

      Cố Chi vẫn cười, cũng phụ hy vọng của mọi người, lưu loát chuỗi tiếng Pháp: “Bonjour, tout le monde. Je suis tent de vous voir. Le france;ais est une langue romantique, mais il est aussi difficile. J’espère que vous pouvez l’apprendre bien avec la patience, la persista la passion.” (*)

      Mặc dù mọi người nghe hiểu gì nhưng giọng trầm thấp dễ nghe, lưu loát chuỗi những ngôn ngữ xa lạ, mặt treo nụ cười , với khí suất của cũng đủ để mọi người vỗ tay reo hò.

      giơ tay ý bảo mọi người yên lặng, sau đó lại dùng tiếng Trung lại lần lời vừa rồi, “Rất vui được gặp mọi người, mọi người đều biết tiếng Pháp là ngôn ngữ lãng mạn những học nó cũng dễ dàng. Tôi hi vọng trong quá trình các em đủ kiên nhãn, và đủ tình cảm để gắn bó với ngôn ngữ này”.

      Rất bình thường, Thư Tình vừa định châm chọc, nhưng ngay sau đó lại thêm câu, “Được nhiên, học giỏi tiếng Pháp là cầu mà trường học đưa ra với tôi khi tôi dạy các em. Nhưng với tôi mà , hy vọng khi các em đến nước Pháp có thể vào nhà hàng khách sạn, xe lửa, vào nhà vệ sinh, có thể bắt chuyện với soái ca, mỹ nữ là tốt rồi”.

      Cả lớp cười ầm lên, khí lớp học được nâng cao, mà khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp như gió xuân.

      Bởi vì đây là tiết đầu tiên của lớp học tiếng Pháp nên Cố Chi cũng vội vàng cho mọi người học bài nhập môn mà thông qua vài bộ phim ngắn, giúp mọi người tìm hiểu về văn hóa nước Pháp sau đó lấy kinh nghiệm của bản thân giảng giải chút phong cảnh và con người nước Pháp.

      Khi đến những chuyện lý thú, hệ thống cấp nước ở Pháp sạch đến mức có thể dùng để uống, chỉ nước tắm có thể uống mà ngay cả đài phun ở ven đường cũng có thể uống.

      Đầu óc Thư Tình xoay chuyển mau, vì thế suy nghĩ mà nhếch miệng cười: “Hẳn nào mọi người đều nước Pháp là quốc gia lãng mạn, nếu như hết nước, có thể mặc bikini nhảy vào trong đài phun nước tắm rửa, cảnh tượng này khẳng định rất vui”.

      Trong phòng học mọi người lại cười vang. Tất cả mọi người đều
      là học sinh tiếng chuyên ngành cùng tuổi cho nên mọi người đều biết Thư Tình, là người nổi tiếng đầu óc thông minh, mồm mép nhanh nhẹn.


      Ánh mắt Cố Chi dừng lại mặt nở nụ cười ôn hòa. “Trí tưởng tượng của bạn học này phong phú, nhưng mà vóc người của người Pháp lớn hơn người Trung Quốc chúng ta, nhưng lại nhất thiết có da mặt dày như chúng ta, ở giữa nơi công cộng làm việc kinh tế hại tục như vậy phải là chuyện nằm trong nhận thức của đại đa số người.”


      mặt ý cười giảm, Thư Tình thoáng ngẩn ra, cảm thấy cười ôn hòa nhưng ánh mắt lại sắc bén, khi nhìn lại có vẻ lãnh đạm.


      Trong đầu lên suy nghĩ tốt, chẳng lẽ thầy giáo mất hứng vì lời đùa giỡn hôm qua của với Dư Trì Sâm?


      Chỉ trách cái miệng ! Thư Tình thu ánh mắt lại dám nhìn , có chút chột dạ.


      Bọn họ vốn chuyện về nước Pháp, kết quả sau hồi trò chuyện, đám nữ sinh như lang hổ chuyển đề tài về người thầy giáo, biến đổi cách chuyện muốn dò xem có bạn hay .


      Có người thẳng thừng mở miệng. “Thầy Cố năm nay thầy bao nhiêu tuổi rồi? Thầy có bạn hay chưa?”


      Cố Chi cười : “Tôi tốt nghiệp nhiều năm rồi.” Chiến thuật quanh co.


      Có người hỏi lòng vòng. “Nghe học sinh tiếng Pháp hàng năm đều được thầy giáo dẫn sang nước Pháp học hỏi, là do thầy Cố dẫn các bạn sao? Thầy có thể nhân cơ hội này đưa người nhà cùng du lịch ?”


      Cố Chi cười : “Có nhiều khi là chủ nhiệm khoa đưa các em học sinh , tôi chỉ là người cùng.” Trực tiếp bỏ qua câu cuối cùng.


      nam sinh thích đùa ngồi thử: “Thầy Cố, khoa ngoại ngữ nhiều nữ sinh như vậy, mỗi ngày thầy được bây quanh bởi yến gây hoàn phì, sư mẫu lo lắng sao?”


      Cố Chi nhìn nam sinh kia, đăm chiêu cười : “Học giỏi tiếng Pháp là có thể Pháp du học, yến phì hoàn gầy càng nhiều hơn so với khoa ngoại ngữ, cho nên những nam sinh ngồi….” Ngòn tay gõ gõ bàn, phát ra những tiếng vang thanh thúy, sau đó gì.


      Toàn bộ đều bị thua tả tơi.


      Tất cả mọi người đều lộ biểu cảm thất vọng, có nữ sinh còn chưa bỏ ý định, vụng trộm chọc Thư Tình, giọng : “Này Thư Tình, cậu hãy phát huy tài ăn của cậu , tất cả trông cậy vào cậu đấy!”


      Nữ sinh ngồi bên cạnh cũng : “Đúng vậy, Thư Tình, chỉ cậu có thể chuyện, hãy phân tích cùng thầy !”


      Thư Tình bị ủy thác trách nhiệm nặng nề, linh cơ, ngẩng đầu cười híp mắt câu. “Nếu như thầy vậy, khi thầy học tiếng Pháp nhất định cũng nghĩ như vậy? Vậy kết quả chiến tích của thầy thế nào? Thầy có ôm được mỹ nhân về nhà ? Dù sao thầy cũng là người trước, thầy hãy chia sẻ kinh nghiệm với các bạn nam, nếu mọi người có động lực học tiếng Pháp đâu.”


      Các nam sinh hết sức phối hợp với Thư Tình, cùng hô lên. “Cầu chia sẻ! Cầu chia sẻ!”


      Lúc này mà chia sẻ xuống đài được, trong lòng Thư Tình cảm thấy hài lòng.


      Cố Chi nhìn cái, cười đặc biệt chân thành, còn trích dẫn câu nổi tiếng để trả lời vấn đề này: “Bạn học, có người từng “thực tiễn là chuẩn mực duy nhất để kiểm nghiệm chân lý” cho nên đáp án này để lại cho mọi người chậm rãi tìm hiểu, nhưng mà….” Amh dừng chút, cười với Thư Tình. “Nhưng mà tôi thấy dường như bạn có chút vội vàng trong vấn đề tình cảm, trời đất đâu có cỏ thơm, có thể tìm hoa ở đại học cũng vấn đề gì.”


      vừa dứt lời thu hồi ánh mắt, dường như có quá nhiều cảm xúc đối với ánh mắt của Thư Tình.


      Cái gì gọi là vội vàng? Thư Tình cảm thấy thầy giáo xuân tâm nhộn nhạo chưa thỏa mãn dục vọng sao?


      Thời gian tiếp, thầy Cố hề liếc nhìn cái, lại đến những ấn tượng ở Pháp, câu hỏi bất kỳ cũng được mà gọi người hỏi cũng thế, tất cả đều thể có phần của .


      Đầu tiên Thư Tình còn nghĩ đó là ảo giác của , nhưng sau nhiều lần thử đều bị coi là khí, những người bên cạnh đều được gọi đến mấy lần nhưng hề đến lượt . tức giận rụt tay về, quay đầu thèm nhìn người bục giảng.


      cảm thấy thầy giáo này mọn, phải hôm qua chỉ đùa thôi sao? Lại còn cho đãi ngộ đặc thù? lúc sau, Tần Khả Vĩ đột nhiên dùng tay chọc .


      “Gì vậy?” tức giận hỏi.


      “Thầy giáo, thầy gọi cậu đấy….” Tần Khả Vĩ chỉ bục giảng.


      Thư Tình sửng sốt, quay đầu lại nhìn thầy Cố đứng bục giảng cười hòa ái. “Bạn học này, tiết học đầu tiên có lẽ có sai sót, là do tôi dạy rất chán sao?”


      Nhàm chán ông nội nhà thầy!


      Thư Tình bi phẫn muốn chết, bà đây giơ tay muốn rút gân mà ta cũng thèm gọi, có sai sót nhất thời ta lại gọi, có cái lý nào lại như vậy!
      Last edited by a moderator: 17/12/14
      Phong nguyet, miu901, lion30122 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.1

      “Cậu có phố quà vặt ?”.

      Lúc Thư Tình vẫn học điện thoại di động rung lên, vội vàng bỏ xuống gầm bàn mở ra xem. Là Dư Trì Sâm gọi và Tần Khả Vi lát nữa đến phố quà vặt.

      quay đầu lại đưa di động cho người bên cạnh, Tần Khả Vi quét mặt rồi làm dấu OK.

      Lớp song ngữ tổng cộng có 30 người, ba hàng ghế đầu người ngồi rất ít, Thư Tình và Tần Khả Vi lại ngồi ở hàng đầu tiên, Cố Chi đứng bục giảng nhìn hết những việc làm lén lút của hai người.

      “Từ đơn ở trang thứ bảy, bạn đọc này, em tới đọc cho tôi nghe”. nhanh chậm tơi trước mặt Thư Tình, nhàng gõ bàn cái.

      Trong phòng nhất thời yên lặng, Thư Tình vẫn còn cúi đầu nhắn tin lại cho Dư Trì Sâm nên biết xảy ra chuyện gì, bạn ngồi cùng bàn bên trái chọc : “Này, thầy gọi cậu đấy, học bài từ đơn rồi!”.

      Thư Tình nhanh chóng ỏ di động vào trong ngăn kéo, ngẩng đầu lên nhìn thấy thầy giáo Cố nhìn chằm chằm , lúc sau nhếch miệng cười, “ là trùng hợp, bạn học, tại sao lại là em?”.

      Trùng hợp? Cái gì gọi là trùng hợp? cũng muốn hỏi tại sao lại là , Thư Tình liếc nhìn Cố Chi, mỉm cười ngọt ngào: “Đại khái có lẽ là duyên phận”.

      Tần Khả Vi hề nể tình, cười phụt ra tiếng, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Thư Tình tự giác ngậm miệng lại.

      học được mấy tiết tiếng Pháp cơ sở, Thư Tình cảm thấy ngay từ tiết thứ nhất Cố Chi vừa mắt với , cũng nhắn vào cụ thể thế nào, nhưng mỗi lần giơ tay ta đều gọi mà mỗi khi đáp, vừa để tay xuống nhất định ta rất bình tĩnh mà gọi đứng dậy trả lời, giống như lần này hoàn toàn là trùng hợp.

      Mấy tiết phát vừa rồi, mặc dù quy tắc phát cơ bản của tiếng Pháp học xong, nhưng tất cả mọi người đều chưa thuần thục. Đây là lần đầu tiên Cố Chi gọi người đứng dậy đọc từ đơn, kết quả vinh quanh dính đạn.

      Thư Tình cầm sách lên, nhắm mắt bắt đầu đọc. Vài từ đầu vẫn rất trôi chảy, nhưng đến từ “Thứ Tư”, bắt đầu có phần lờ mờ.

      Khi học phát lưỡi tiếng Pháp thời gian rất dài mới có thể đạt được trình độ lưu loát tự nhiên, mọi người đều là kẻ mới học, bây giờ vẫn còn trong giai đoạn khó khăn khi đọc, mỗi từ đều phát theo cách nhổ đờm, dùng sức nhấn lưỡi, rồi mới miễn cưỡng phát ra chút lưỡi.

      Mà từ đơn Mercredi này phải uốn hai lần lưỡi, ở giữa còn cách phụ sau đó còn có r đọc liền, Thư Tình đọc lần, nuốt r; lại đọc lại lần hai, lần này mất luôn r còn lại……

      Cố Chi nhíu mày: “Sao phát lưỡi?”.

      giải thích: “Em biết là phải phát lưỡi nhưng hai cách nhau quá gần nên kịp phát”.

      “Học cùng tôi”. Cố Chi nhiều, trực tiếp đọc lần từ này, hai r phát ra nặng, vừa vặn phát ra lưỡi, lại hề nhấn mạnh.

      Phải biết là nếu lưỡi phát ra tốt sao, nếu tốt …. Giống hệt như tiếng nhổ đờm rồi.

      Thư Tình đọc lại theo lần, bởi vì trong lòng có thành kiến với , chỉ muốn có thể phát lưu loát để còn điều gì để , cho nên dùng sức nín giọng, động mạnh đến dây thanh quản.

      Kết quả, phát ra cả hai r, mỗi tiếng vang lên đều như tiếng nhổ đờm, vang cả phòng học.

      Cả lớp cười to, hai thanh nhổ đờm kinh hãi này làm mọi người ôm bụng cười lăn lộn, Thư Tình đỏ bừng cả mặt ngẩng đầu lên nhìn Cố Chi, khóe môi Cố Chi cũng xuất đường cong khả nghi, nhưng ngoài mặt lại hời hợt : “Ở trong từ điển của tôi, biết là biết, biết chính là biết, đọc lưu loát, phát chính xác, cái này phải là đọc. Bạn học này, về sau mỗi sáng sớm khi đánh răng, bạn để nước kêu trong cổ họng, luyện nhiều lưỡi chút, nếu khi em đến Pháp mà như vậy dọa đến người quốc tế”.

      Oán niệm của Thư Tình lập tức được đẩy lên đỉnh điểm, bình thường da mặt dày nhưng cũng liên quan. Bây giờ ở lớp mới, tất cả mọi người chỉ biết chứ chưa đến độ quen thuộc, Cố Chi ở trước mặt nhiều người như vậy hạ bệ , ràng là cố ý!

      cắn môi gì nhưng trong lòng lại đánh giá thầy Cố với tám chữ: Vẻ ngoài thần tượng, bên trong phải.

      Người đàn ông gì mà hẹp hòi đến nỗi đùa câu cũng được làm sao có thể làm gương cho học sinh?

      ********

      Sau giờ học, Thư Tình cầm cặp sách nhanh, Tần Khả Vi phía sau , ra khỏi phòng học hai người về phía bên trái nghe thấy phía cuối hành lang có người gọi họ.

      “Này, tớ ở đây! Hai người các cậu nhầm hướng rồi!”.

      Thư Tình dừng lại, quay đầu cau mày nhìn Dư Trì Sâm : “Phố quà vặt ở hướng nào? Là do tớ sai hướng hay là cậu đứng nhầm vị trí?”.

      Ơ, giọng điệu này, người đến có ý tốt.

      Dư Trì Sâm về phía này, khách khí hắng giọng lên , “Hung cái gì mà hung, Thư Tình, có phải dì cả cậu đến thăm ?”.

      Câu còn chưa hết cậu ta qua cửa phòng học, đúng lúc có người ôm mũ bảo hiểm ra, vừa vặn gặp cậu.

      Dư Trì Sâm giật mình, cúi người 90 độ chào, lớn tiếng hô: “Chào thầy Cố”.

      Xong đời, lần này hình tượng bị hủy còn chút gì…….

      Cố Chi nhìn cậu ta, có biểu cảm gì, gật đầu cái, sau đó xoay người về hướng của Thư Tình, Tần Khả Vi khéo léo : “Em chào thầy, hẹn gặp lại thầy!”.

      Thư Tình hận đối xử khác với mình nên cũng nóng lạnh , “Thầy thong thả”.

      Cố Chỉ chỉ khẽ gật đầu, Thư Tình nhìn thoáng qua biết có phải là cảm giác của sai hay , hình như khẽ quay đầu nhìn , trong ánh mắt kia có bất mãn, khinh bỉ, thất vọng hoặc là cái gì đó khác?

      Thư Tình ngẩn ra, còn chưa hiểu vì sao lại nhìn với mắt như vậy mất.

      Dư Trì Sâm mang vẻ mặt đau khổ tới: “Xong rồi, xong rồi, hình tượng của tớ bị hủy trong chốc lát rồi, từ “dì cả” sao lại có thể ra từ miệng cao quý lạnh lùng của tớ được?”.

      Tần Khả Vĩ cười ha ha: “Nhất định là do ở cùng Thư Tình lâu, cho nên quanh thân tỏa ra cỗ khí chất táo bạo!”.

      Dư Trì Sâm vội vàng gật đầu.

      Thư Tình vừa khôi phục lại sau di chứng ánh mắt đó của Cố Chi, nghe thấy hai người nhân cơ hội trêu chọc , khoác cặp lên vai, mở miệng ra : “Trời sinh ra tớ có tài có chỗ dùng, con trai của chuột rồi cũng đào thành động. Hai người dát vàng lên mặt tớ, đều là do cha mẹ hai người thường ngày rất tốt”.

      Thư Tình cảm thấy rất bực tức, phải là tùy tiện đùa câu thôi sao? ngờ lại đắc tội với thầy giáo, còn khiến thầy cho sắc mặt tốt.

      Chiều nay Thư Tình mở trận đại chiến với thức ăn ở phố quà vặt, cảm thấy rất buồn bực, từ đến lớn các thầy giáo đều rất thích tính cách hoạt bát sáng sủa của , học tích cực, đầu óc nhanh nhạy, lại còn khôn vặt.

      Đến Cố Chi lại được gì, dù sao cũng là học sinh ưu tú của khoa tiếng , chỉ như vậy mà coi thường sao?

      “Thư Tình….”. Tần Khả Vi ngồi đối diện lo lắng gọi.

      “Cái gì?”. tiếp tục hăng hái chiến đấu.

      “Cậu ăn mười xâu thịt dê rồi…….”. ấy bất đắc dĩ .

      “Vậy làm sao?”. tiếp tục gặm, gặm từng miếng từng miếng để hả giận.

      Dư Trì Sâm dứt khoát bổ sung cho Tần Khả Vi: “Cậu thể mập vậy mà còn ăn nhiều, tối nay cẩn thận bồn cầu ở ký túc xá bị cậu chặn lại! mình cậu giải quyế hơn nửa phần thịt nướng, hai bọn tớ gắng gượng giao nhiệm vụ trả tiền vinh quang cho cậu, bữa này cậu mời khách”.

      “…………..”.
      Last edited by a moderator: 28/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :