1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      sắp đến cảnh nóng nhất trong truyện rồi ke ke ke :5::5:

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      @tutu tui cũng mún chương mới
      tutumeiluo thích bài này.

    3. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      phải la Hồng Oa của Trình Ý đấy chứ, trái đất quả là tròn mà
      meiluolinhdiep17 thích bài này.

    4. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 35

      Trình Ý cũng nhiều lời, nghiêng người để Hạ Khuynh bước vào.


      Tuy rằng Trình Ý cũng muốn đích thân dạy dỗ cho ba gã đê tiện kia trận, nhưng xem ra chuyện của Hạ Khuynh quan trọng hơn, vì vậy thêm gì cả.


      Trong nhận thức của , bất kể là kẻ giàu hay nghèo, chỉ cần người phụ nữ của mình bị người khác khi dễ nhất định bao giờ để yên chuyện này.


      Hơn nữa vừa rồi khi và Cố Dĩ Huy trao đổi, Vương Thần còn chen vào câu thế này: "Ông chủ Trình, thằng bạn của tôi nó hung hãn lắm, chỉ sợ người bình thường chống đỡ được, phiền để mắt hỗ trợ chút nhé!"


      Thời điểm Hạ Khuynh xuất , vấn đề đứng quả có chút tiện, nhưng Trình Ý trông thế nào cũng chỉ nhìn thấy thân ưu nhã mang đậm khí chất công tử nhà giàu, hề giống như bộ dạng của tên côn đồ hung hãn mà tưởng tượng từ trước.


      Vì thế, đối với nhân vật Hạ Khuynh này cũng có chút tò mò, hoặc có thể là có chút chờ mong.


      Hạ Khuynh khi vào trông thấy ba gã đàn ông cùng với lõa thể nhất thời hiểu được chuyện gì xảy ra.


      Vả lại, còn gian phòng vệ sinh khuất ở phía trong, khóa chốt cửa.


      Bé cưng của ở đây.


      cầm di động thay đổi khẩu khí ôn nhu với người bên kia đầu dây: "Phó Tự Hỉ, em tạm thời đừng bước ra nhé. Chờ chút rồi đến dẫn em ra. hiểu chưa?"


      Phó Tự Hỉ nghe được bên ngoài cũng truyền đến thanh của , biết chỉ cách mình vỏn vẹn cánh cửa nên có chút nóng vội.


      "Hạ Khuynh..."


      "Ngoan, nghe lời . Có ở đây, phải sợ."


      biết nguyên nhân vì sao, nhưng chắc chắn Hạ Khuynh có tính toán riêng của mình, vì thế mới giọng : " đến nhanh chút nhé..."


      "Được, ngoan nha." xong cúp điện thoại.


      Hạ Khuynh vốn là muốn Trình Ý lôi ba gã đàn ông này ra ngoài, tự tay thu thập bọn chúng. Nhưng bên cạnh đó lại sợ Phó Tự Hỉ khi nhìn thấy cảnh dơ bẩn trước mắt lại sinh ra hoảng sợ.


      Vì vậy, phải giải quyết càng nhanh càng tốt.


      ra phía cửa, xoay người sắc mặt lãnh đạm với ba gã đàn ông đối diện: "Nếu chúng mày dám để cho người phụ nữ của tao hoảng sợ… tao đánh chết chúng mày. Cút ra ngoài cho tao ———— "


      tiết cuối cùng kéo dài khiến cho cả ba tên nọ sắc mặt xám ngoét lụi bại đến cực điểm. Rốt cuộc bọn biết, bọn chỉ chọc giận đến ông chủ quán bar mà còn đắc tội với người đàn ông thân đầy sát khí trước mắt này.


      Bọn chúng run rẩy cun cút nối đuôi bước ra ngoài hành lang, dọc đường còn vừa cúi đầu vừa van xin tha thứ.


      Hạ Khuynh quay trở lại đóng chặt cửa phòng vệ sinh, sau đó nới lỏng cổ áo sơ mi, nghiêng đầu nhìn Trình Ý cười lạnh: "Ông chủ Trình, có thể cho tôi điếu ?"


      Trình Ý quăng hộp thuốc lá và bật lửa về phía , sau đó tìm vị trí nhàn nhã đứng tựa vào như xem kịch vui.


      Hạ Khuynh lắc lắc hộp thuốc, kéo ra điếu thuốc lá.


      cơ bản ngày thường hút thuốc.


      Nhưng trong những tháng ngày đen tối của tuổi trẻ, việc này bắt đầu hình thành như thói quen.


      Trình Ý chưa bao giờ được chứng kiến người vừa đánh nhau mà còn có thể vừa nhàn nhã rít thuốc. Nhưng thời điểm Hạ Khuynh ra tay, hiểu được ý nghĩa về câu kia của Vương Thần.


      Đó là sát chiêu.


      Trình Ý tung hoành chiếu bạc suốt mười mấy năm, mọi chiêu trò đa dạng đều nắm trong lòng bàn tay, tất cả thể loại đều có giới hạn, đây là thỏa thuận ngầm của ngành công nghiệp cờ bạc giải trí này.


      trò chơi gọi là Hắc quyền. Thậm chí có thể , nếu như bạn mất tiền đặt cược, nó cũng tương đương với mất mạng sống của bạn.


      Hắc quyền chỉ có duy nhất quy tắc đó chính là hề có quy tắc nào, tại những nơi này việc sinh tử tồn vong chỉ là chuyện cỏn con.


      sư phụ trong nghề từng thế này: "Nếu dùng mạng sống mang ra đánh đổi, cậu có khả năng nắm giữ kỹ thuật tuyệt đối. Cậu phải xem bản thân là cỗ máy giết người. Nếu , hậu quả chỉ có , chính là mạng sống của cậu."


      Thân thủ của Hạ Khuynh cùng vị sư phụ mà Trình Ý vừa nghĩ đến quả là có nhiều điểm tương đồng.


      Thân hình hai người cũng hẳn là loại cơ bắp lực lưỡng, chiến thuật công kích đều sử dụng kĩ xảo tấn công nhanh như chớp. chiêu thức hoa lệ, tất cả đều nhắm thẳng yếu huyệt mà xuống tay.


      Năm đó, người kia đánh suốt ba trận và cầm 300 vạn.


      Đương nhiên trong phi vụ đó Trình Ý cũng lời lãi ít. Chu Hồng - bà xã của sau khi biết được chuyện này nổi giận đùng đùng, đêm đó còn thẳng chân đạp xuống giường.


      Trong lòng cũng có cân nhắc, dù gì thể nghiệm đủ rồi, vì thế rất hạn chế tổ chức những trận đấu đẫm máu như vậy…


      biết rất nhiều phú nhị đại* rất thích xem hắc quyền, nhưng muốn bọn họ tự thân lên sàn hầu như có khả năng.


      (*) Cậu ấm chiêu, con nhà giàu đời thứ 2, có thể xem như người thừa kế.


      Người đàn ông Hạ Khuynh này, rốt cuộc có quan hệ gì với người năm đó?


      Hạ Khuynh đánh đến mười chiêu, ba kia tơi tả bầm dập gần như mất nửa cái mạng.


      Thực lực kém xa, nếu ngăn cản chắc chắn ba tên kia bị đánh đến chết tươi.


      Trình Ý trông thấy như vậy tỏ vẻ hờ hững : "Bọn chúng đến địa bàn làm ăn của tôi gây , nhưng dù sao Hạ vẫn nên tay giùm tôi chút chứ, bằng tôi làm sao giúp thủ tiêu 3 cái xác được đây?"


      Hạ Khuynh nghe xong lời này ngừng tay.


      Toàn bộ quá trình từ nãy giờ đều chưa ngừng nghỉ.


      Bọn chúng đều là những người bình thường, xuống tay như vậy quả có chút vượt quá tầm kiểm soát. rất nhiều năm ra tay nặng như vậy.


      Hạ Khuynh rít hơi thuốc sau đó xoay người đối diện với Trình Ý cười nhạt; "Vậy tôi giao bọn chúng cho ông chủ Trình đây giải quyết."


      " thành vấn đề."


      Trình Ý bảo người tạp vụ đến thu dọn trường, mang lõa thể bồn rửa tay ra ngoài, sau đó chính mình cũng rút lui.


      "Hạ tiên sinh, cứ tự nhiên."


      Hạ Khuynh ném tàn thuốc xuống đất, đến bồn rửa tay tẩy rửa vết máu dây người, tiện thể sửa sang lại quần áo xốc xếch, phục hồi bộ dáng đường hoàng như cũ.


      Sau đó đến cánh cửa cuối dãy ôn nhu lên tiếng: "Phó Tự Hỉ, có thể mở cửa ra rồi."


      Phó Tự Hỉ nghe bên ngoài có thanh gào thét thê lương, nhưng lại hiểu xảy ra chuyện gì vì vậy mà có chút khẩn trương.


      Vừa nghe được giọng Hạ Khuynh, vội vàng muốn đứng lên, nhưng hai chân vẫn còn mềm nhũn liền ngã nhào lên nắp bồn cầu.


      đành phải với tay mở chốt khóa: "Hạ Khuynh, em đứng dậy được..."


      Hạ Khuynh dám đẩy cửa, sợ đụng vào nên nhắc nhở: "Em cách xa chút, đừng để bị cánh cửa va vào người."


      " va vào đâu ..."


      đẩy cửa ra.


      Nhìn thấy Phó Tự Hỉ mềm nhũn ngồi nắp bồn cầu, đôi mắt rưng rưng cực kì đáng thương.


      " đến trễ, là do tốt." bước lên nắm tay Phó Tự Hỉ phát tất cả quần áo của đều bị mồ hôi làm ướt đẩm mảng, đau lòng chết được!


      Phó Tự Hỉ gào khóc lên: "Em rất sợ... Bọn họ là người xấu..."


      Từ nãy đến giờ Phó Tự Hỉ vẫn áp chế cảm xúc của mình, mãi đến giờ phút này được nhìn thấy , tâm tình mới thả lỏng. Mình an toàn, cần phải cố gắng chống đỡ nữa…


      "Đừng sợ đừng sợ, Phó Tự Hỉ của vừa thông minh lại dũng cảm." Hạ Khuynh ôm chầm vào lòng.


      òa khóc nức nở, túm chặt quần áo , đem mặt vùi vào trong ngực .


      ôm ra, giọng dỗ dành: " khóc nữa, có việc gì nữa rồi."


      "Hạ Khuynh... em biết đến ..."


      "Dĩ nhiên, nhất định đến."


      Hạ Khuynh đường bế Phó Tự Hỉ ra khỏi quán bar.


      Tả Phóng đứng xa xa ở hành lang trông thấy.


      Lại , ban nãy là người cố vấn của gọi đến, hai người bàn bạc thảo luận rất lâu.


      Chờ đến khi cúp điện thoại, Phó Tự Hỉ vẫn chưa trở về, cảm thấy bắt đầu lo lắng.


      Đám bạn của nhìn thấy buông di động liền chạy đến hò hét chuốc rượu. từ chối, đứng dậy rằng tìm Phó Tự Hỉ.


      ả lơ đễnh : "Phụ nữ toilet thường rất mất thời gian, có khi còn phải đứng xếp hàng nữa."


      Lời của ta cũng phải có lý, nhưng Tả Phóng vẫn lo lắng, vội đến phòng vệ sinh nữ xem thử.


      Quả nhiên họ đứng xếp hàng từ bên trong ra đến ngoài hành lang.


      cứ nghĩ Phó Tự Hỉ hẳn là ở bên trong.


      Đợi chốc nữa, Phó Tự Hỉ vẫn chưa quay lại, lại có số điện thoại của nên nhờ ả ban nãy xem thử.


      ả nọ nhìn bằng ánh mắt kì quái: " toilet mà cũng có thể lạc đường?"


      Tả Phóng cũng giải thích chỉ bảo ta xem thử.


      Kết quả, Phó Tự Hỉ ở trong đấy.


      Tả Phóng lúc này mới ý thức được, đánh giá quá cao khả năng của Phó Tự Hỉ.


      lo lắng Phó Tự Hỉ xảy ra chuyện gì, nên kéo ả nọ đến từng phòng vệ sinh tìm kiếm, nhưng vẫn tìm được ấy.


      Sau khi khiểm tra xong khu vực tầng , bọn họ định lên lầu 3 nhưng nghe người dọn dẹp vệ sinh rằng lầu trang hoàng, có để bảng cấm người lên.


      Tả Phóng cũng để tâm, trực tiếp lên, đến khi tới khu vực hành lanh trông thấy Hạ Khuynh bế Phó Tự Hỉ từ hướng bên kia đến.


      Trong nháy mắt, cảm nhận được, là tự đẩy Phó Tự Hỉ ra xa khỏi vòng tay .


      Hạ Khuynh mang Phó Tự Hỉ qua khu vực sàn nhảy mà ra từ phía cửa sau.


      Phó Tự Hỉ vẫn chôn mặt ở trong ngực , chậm rãi ngừng tiếng khóc. cảm nhận được hơi thở nam tính của , đó là hương vị gì, chỉ biết là nó rất dễ chịu.


      Hạ Khuynh cúi đầu, dùng cằm cọ cọ trán : "Trước tiên phải mang em thay quần áo, em xem xem người toát đầy mồ hôi đây này."


      Phó Tự Hỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng sưng đỏ, phát rốt cuộc mình thoát khỏi cái nơi quỷ quái đáng sợ đó rồi, lẩm bẩm : "Từ nay về sau em bao giờ muốn đến quán bar nữa..."


      "Được." hôn chụt cái vào cái trán trơn bóng của : "Giúp lấy chìa khóa trong túi ra ."


      "Em có thể tự mình được rồi." Cảm thấy Hạ Khuynh bế mình lâu như vậy, nhất định bị mệt chết .


      "Ngoan, lấy hộ cái chìa khóa. mang em mua quần áo."


      "Em béo như vậy, sợ mệt..."


      Hạ Khuynh nở nụ cười: "Chỉ cần là Phó Tự Hỉ cam tâm tình nguyện."


      Phó Tự Hỉ nhìn vào ánh mắt trìu mến của , trong lòng cảm thấy phi thường ấm áp.


      thò tay luồng vào túi quần của , cầm lấy chìa khóa định đưa cho . bảo tra vào ổ rồi kéo cửa xe, sau đó nhấc chân lên thành xe mượn lực mở cửa xe ra.


      Hạ Khuynh vừa định ôm Phó Tự Hỉ đặt vào ghế phụ đột nhiên túm lấy quần áo của .


      "Quần bẩn bẩn."


      nhìn thấy xe của sạch sang trọng như vậy, bỗng nhiên ý thức được ban nãy mình ngồi suốt nắp bồn cầu lâu....


      Hạ Khuynh đương nhiên ngại, trực tiếp đặt ngồi vào đúng vị trí "Đợi chốc nữa mua quần áo mới còn bẩn nữa."


      khởi động xe, giúp cài lại dây an toàn, đánh tay lái hướng về phía khu mua sắm. Trước giờ vốn đam mê tốc độ, phóng xe vù vù, nhưng nay có Phó Tự Hỉ ngồi bên cạnh, vì vậy dám chạy tốc độ quá nhanh.


      Hạ Khuynh tay trái cầm vô lăng, tay phải nắm lấy ngón tay của Phó Tự Hỉ mân mê đùa nghịch. Phó Tự Hỉ cũng phản kháng để mặc xoa nắn. Cảm xúc bình tĩnh chậm rãi trở lại.


      Mãi đến khi tới khu trung tâm thương mại mới sực nhớ ra Tả Phóng vẫn còn ở quán bar kia.


      Thế là vội cho Hạ Khuynh biết, sắc mặt lập tức đen thui, lạnh nhạt : " muốn chờ cứ để chờ cho ."


      Món nợ này sớm muộn gì cũng từ từ tính sổ với .


      "Nhưng mà, để ấy chờ mãi được tốt cho lắm?"


      "Chúng ta trở về bảo mẹ gọi điện thoại thông báo cho là được."


      Hạ Khuynh bắt đầu nảy sinh ý nghĩ độc ác về người tên Tả Phóng này.


      Khi vừa biết xảy ra chuyện, còn nghi ngờ có phải tên Tả Phóng này ra tay giở trò với Phó Tự Hỉ hay .


      cảm thấy việc Tả Phóng theo đuổi Phó Tự Hỉ có chút gì đó mâu thuẫn.


      Tả Phóng đối với cuộc sống của ấy hề am hiểu, chưa chắc gì chấp nhận được con người thực của . Cái gọi là chấp niệm, ra chỉ là loại cảm xúc thuần túy nhất thời bị thu hút.


      Quả là như vậy, nên khó mà đảm bảo tên Tả Phóng kia trong lúc nhất thời xúc động mà làm ra chuyện gì gây ảnh hưởng xấu đến ấy.


      ....


      Hạ Khuynh biết Phó Tự Hỉ đói bụng nên cũng định lê la khắp nơi, chỉ trực tiếp chọn bộ quần áo đơn giản rồi ra.


      Sau khi trở về xe, lại hỏi: " người còn ngứa ?"


      Phó Tự Hỉ lắc đầu: "Nốt đỏ lặn hết rồi."


      "Thế này nhé, dẫn em ăn tạm cái gì đấy xong rồi chúng ta trở về."


      vui vẻ gật gật đầu.


      Khi Hạ Khuynh dắt tay Phó Tự Hỉ trở lại biệt thự, Lương San chờ ở đại sảnh đứng ngồi yên.


      Bà nhìn thấy Phó Tự Hỉ thay đổi bộ quần áo khác, ánh mắt có chút nghi ngờ, sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


      Buổi chiều, Hạ Khuynh cúp ngang điện thoại rồi cũng chẳng liên lạc nữa, sau đó bà lại gọi cho Tả Phóng, máy cũng bận. Bà hoang mang lo lắng.


      "Phu nhân..." Phó Tự Hỉ biết phải từ đâu, cũng chẳng muốn nhớ lại hình ảnh kinh khủng ban nãy.


      "Mẹ, đừng hỏi gì cả. Để con dẫn ấy nghỉ ngơi." Hạ Khuynh thấy sắc mặt của Lương San có vẻ được tốt cho lắm.


      Lương San trông thấy con trai có chút kiên nhẫn, vì vậy dám hỏi tiếp: "Vậy nghỉ sớm chút, Tự Hỉ ngủ ngon a."


      "Phu nhân ngủ ngon."


      Phó Tự Hỉ xong bị Hạ Khuynh lôi kéo về phòng.


      Lương San ở phía sau trông thấy hai người bọn họ tay nắm tay, đột nhiên bà ngộ ra cái gì...


      .....


      Trước cửa phòng ngủ, Hạ Khuynh thơm lên má Phó Tự Hỉ cái.


      "Em tắm nước ấm trước ."


      gật gật đầu, cầm quần áo bước đến phòng tắm rồi đột nhiên sững lại, do dự xoay đầu nhìn , giọng : "Hạ Khuynh, đừng được ..."


      tỏ vẻ nghiêm túc: "Được, đâu cả."


      Phó Tự Hỉ an tâm nở nụ cười, sau đó bước vào phòng tắm đóng cửa, đến khi nhìn thấy bồn cầu lại trở nên kinh hoảng, vội vàng mở cửa chạy ra: "Hạ Khuynh..."


      Hạ Khuynh cười trấn an: " đây."


      "Em vẫn còn sợ..." Phó Tự Hỉ co quắp đứng ở cửa, hai tay nắm chặt quần áo.


      bước đến ôm vào lòng.


      " cần đóng cửa, em ở bên trong tắm, còn ở bên ngoài."


      gục trong lòng được hơi thở nam tính của vây quanh, bình tĩnh lại nhàng mà gật đầu.


      Phó Tự Hỉ cởi quần áo ra rồi nhìn về phía cửa.


      Đối diện phòng vệ sinh là cửa ra vào. lại nhìn thấy Hạ Khuynh, vì thế mới bước lên chút, vịn lấy khung cửa vươn thân mình hướng ra phòng tìm .


      "Hạ Khuynh..."


      Hạ Khuynh ngồi sô pha đọc sách, nghe được giọng của Phó Tự Hỉ ngẩng đầu, nhìn thấy nghiêng nửa người nhìn .


      Tầm mắt khẽ liếc nửa thân lõa thể của , cười : "... tại sao vẫn chưa tắm, coi chừng lại bị cảm lạnh..."


      Phó Tự Hỉ cũng cười: "Em muốn nhìn chút."


      Nhìn thấy vẫn còn ở đây, yên tâm, ngoan ngoãn trở về tắm rửa.


      Sau khi tắm rửa sạch , Phó Tự Hỉ ra ngồi bên cạnh .


      Hạ Khuynh quẳng cuốn sách sang bên, thuận thế nhích lại gần , chôn đầu vào chiếc gáy trắng nõn của hít hà: "Em là thơm!"


      cũng bắt chước cúi sát xuống gáy ngửi ngửi: "Hạ Khuynh cần tắm cũng rất thơm, đấy!"


      rất thích mùi hương của , vừa nhàng lại vừa an toàn...


      Hạ Khuynh cười đến xấu xa.


      "Phó Tự Hỉ, bé ngoan của ."


      Phó Tự Hỉ đối với phương diện tình cảm vẫn rất ngây thơ, nhưng bên cạnh đó càng thản nhiên khi đối diện với tâm tư của chính mình, biết dối, trong lòng nghĩ đến cái gì như thế.


      Hạ Khuynh muốn mang Phó Tự Hỉ khảm chặt vào trong cơ thể mình.


      "Phó Tự Hỉ, buổi tối ngủ em có sợ ?"


      giật mình: "Hạ Khuynh, cùng em ngủ sao?"


      "Em muốn giúp, đương nhiên giúp."


      Phó Tự Hỉ cong cong ánh mắt: "Được được, vậy em chia nửa cái giường cho nhé."


      …..


      Khi Hạ Khuynh tắm rửa xong nhìn thấy Phó Tự Hỉ ở bên cạnh giường tới lui. Chốc mang con gấu bông Đại Hùng đặt ở bên này, chốc lại đặt ở chỗ khác.


      Nhìn thấy ra, cười vui vẻ: "Hạ Khuynh, muốn ngủ ở đâu? Đại Hùng Bảo Bảo còn biết xin chào nữa đấy, em mang nó cho mượn nhé!"


      "Tùy em." Hạ Khuynh ngồi giường, bắt ôm vào lòng, thấp giọng : "Phó Tự Hỉ, chúng ta kết hôn nhé, được em?"

      Last edited by a moderator: 23/11/15

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      nàng edit nổi da gà ta đọc cũng thấy nổi da gà cơ mà vẫn thích.........k být LS có phản đối 2 ng k nhỷ
      linhdiep17meiluo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :