1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      biết luôn. Tâm ý tác giả khó đoán

    2. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Hôm nay có câu trả lời cho các nàng nhé! LOVE YA~~
      quỳnhpinkybanglangtrang123 thích bài này.

    3. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Câu trả lời đây a~~~

      Đùi gà thứ 48: Bị ám toán đường về giáo

      con đường hẹp quanh co, chiếc xe ngựa hết sức xa hoa thong thả , xe ngồi cực kỳ an ổn, hề bị xóc nảy, có thể thấy được xe ngựa này có cấu tạo độc đáo thế nào.

      xe ngựa, Bạch Tử Sơ đáng thương kéo kéo tay áo Tô Thanh Nhan, vừa chỉ vào cổ họng mình a a phát ra thanh, lại phe phấy tay nàng.

      Nhưng Tô Thanh Nhan vẫn bất động, hai tay chắp ngực từ từ nhắm hai mắt lại, bị Bạch Tử Sơ dây dưa đến phiền, đơn giản là điểm lên huyệt đạo của , đem quăng đến bên cạnh Tô Từ, để cho Tô Từ trông coi .

      Tô Từ bất đắc dĩ tiếp nhận nam nhân có chút sức nặng này, thở dài, có võ công, dù muốn giải huyệt đạo cho Bạch Tử Sơ cũng có cách.

      Hai mắt Bạch Tử Sơ đảo đảo a đảo đảo, ngừng nháy mắt nhưng đáng tiếc Tô Từ nhìn mà hiểu, vẻ mặt hoàn toàn mờ tịt.

      Vụng trộm nhìn trộm chút, Tô Thanh Nhan hoàn toàn thu hành động kia của Bạch Tử Sơ vào đáy mắt, khoé miệng nhếch lên. Ý của Bạch Tử Sơ là muốn Tô Từ cho giải dược, nhưng là, nếu nàng dám mang theo Tô Từ khẳng định Tô Từ thể cứu được rồi.

      Bởi thuốc kia là thuộc bí mật của nàng, Tô Từ cũng biết giải dược ở đâu. Về lý do mà nàng mang theo Tô Từ là vì để đảm bảo thời gian kiểm tra sức khoẻ cho Bạch Tử Sơ, tránh việc Bạch Tử Sơ nửa đường phát bệnh, đời nhà ma mọi việc hỏng bét.

      Mà nay, vì để tai mình được thanh tịnh, ngay cả bút giấy cũng giao cho Bạch Tử Sơ, ngày thường muốn ăn cơm hay ngủ nghỉ hay ra ngoài, đều dựa vào ánh mắt cùng hành động khoa tay múa chân của nàng.

      Người xưa này hoạt ngôn như Bạch Tử Sơ giờ lại thể chuyện tức giận đến nổi cả hạch lên, mỗi ngày đều ngừng quấy rầy Tô Thanh Nhan, khiến nàng ngủ yên. Lắm chuyện, Tô Thanh Nhan nghĩ ra cách, đó chính là đến lúc ngủ, điểm lên huyệt đạo của , để nhúc nhích được.

      Đương nhiên, chỉ lần đầu tiên là có thể thực được, lần thứ hai Bạch Tử Sơ có phòng bị, thân mình xoay tới xoay lui thể Tô Thanh Nhan chạm vào, Tô Thanh Nhan giận giữ cùng đuổi bắt, Bạch Tử Sơ nhất thời luống cuống muốn tìm cơ hội chuồn ra ngoài. Nhưng đáng tiếc, lúc này Tô Thanh Nhan mang theo rất nhiều thủ hạ, vừa ló ra ngoài bị đao kiếm bên ngoài áp trở về, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi lại, để yên cho Tô Thanh Nhan điểm huyệt.

      Cứ thế, mấy người bọn họ cứ thế đùa giỡn cũng về đến Hoa Thành

      mấy ngày nay, càng đến gần Lưu Quang Giáo, Bạch Tử Sơ càng tỏ ra bất an, mỗi ngày đều cố gắng chỉ chỉ vào cổ họng mình a a ô ô kêu lên vài tiếng, đáng tiếc Tô Thanh Nhan lại coi như nhìn thấy, nên hề để ý đến khiến gấp đến độ muốn rớt nước mắt.

      qua song Đào bao quanh Hoa Thành, thậm chí còn điên cuồng cố gắng kéo tay Tô Thanh Nhan lại, muốn kéo nàng trở về, đương nhiên, kết quả cuối cùng là bị Tô Thanh Nhan điểm huyệt, ném vào khoang thuyền.

      Lần này, Bạch Tử Sơ lại vô lực. Mặt mày dần toát ra cảm giác bất an, mà Tô Thanh Nhan lại tuyệt để ý đến, Tô Từ nhìn mà cũng đành lòng, muốn khuyên nhủ Tô Thanh Nhan: “Ngươi nhìn , chắc là chỗ kia có nguy hiểm gì đó, hay ngươi đừng nữa!”

      Tô Thanh Nhan nghe thế cũng giật mình, lâu sau, nàng mới thản nhiên mở miệng : “Ta nghĩ Bạch Tử Sơ hiểu ta, ai ngờ cả ngươi cũng hiểu ta sao? Vì sao ta phải đến đây? Nguyên nhân là vì Giáo chủ biết được Ngọc Diệp Hoa ở nơi nào, mà Ngọc Diệp Hoa chính là vị thuốc cứu mạng của Bạch Tử Sơ, tất cả mọi việc ta làm đều vì tính mạng của mà thôi.”

      Bạch Tử Sơ tuy được, nhưng tai vẫn nghe rất tốt nên khi nghe được những lời này, ngẩn người ra, liền lập tức cúi mắt xuống, nhiều lời nữa. Mà Tô Từ nghe xong cũng chỉ thở dài tiếng, khuyên bảo gì nữa.

      Khi đến bờ sông Hoa Thành, Tô Thanh Nhan dịch dung cho mọi người, sau khi chắc chắn có sai sót gì nữa mới yên tâm cho mọi người lên bờ.

      Lúc này, trong Lưu Quang Giáo phát sinh chuyện gì nàng cũng biết nữa, vì tính mạng của mọi người, nàng chỉ đành có thể dịch dung cho mọi người. Mà dịch dung này, Trầm Thường Úc cũng thể nhận ra bọn họ nên ý tưởng muốn chuồn ra ngoài tìm Trầm Thường Úc của Bạch Tử Sơ cũng bị bóp chết từ trong trứng nước, đến tại bị mọi người trông coi gắt gao, muốn tìm Trầm Thường Úc người ta cũng chỉ coi là người bình thường mà đối đãi, càng đừng là nhận ra .

      Lại công phu dịch dung của Tô Thanh Nhan rất cao thủ, ngay bản thân nàng cũng tháo trang sức ra. Trước sau đều cũng có cách thoát , Bạch Tử Sơ gấp đến độ lửa đốt mông, thậm chí liên tiếp dùng võ công muốn thoát ra ngoài, nhưng là, đến việc xung quanh đều là cao thủ tinh của Tố Các bao vây, mà dù có thoát ra ngoài, Tô Thanh Nhan hoàn toàn vẫn có thể tiếp tục đến Lưu Quang Giáo tìm Ngọc Diệp Hoa, về phần Bạch Tử Sơ trốn thoát, Tô Thanh Nhan hoàn toàn có thể sai người tìm. Thủ hạ của Tố Các trải dài khắp thiên hạ, muốn tìm là việc cực dễ dàng. Suy nghĩ chút, lúc này, quả vẫn nằm yên trong tay Tô Thanh Nhan.

      Buổi tối, khi nghỉ lại ở Hoa Thành, Bạch Tử Sơ tựa như đứa ôm thắt lưng Tô Thanh Nhan, lắc lắc đầu với nàng, dùng khẩu hình miệng với nàng: “Đừng , có nguy hiểm!”

      Tô Thanh Nhan nhìn thấy, chỉ nhàng vỗ vỗ lưng , : “Ta thể để chàng mất mạng vô nghĩ được!”

      Bạch Tử Sơ sửng sốt, vội vàng : “Đại ca cũng biết được Ngọc Diệp Hoa ở đâu đâu.”

      Đáy mắt Tô Thanh Nhan xẹt qua tia lạnh lung, đột nhiên vọt đến trước mắt Bạch Tử Sơ, nàng lạnh lùng hỏi: “ như thế, lúc trước với ta rằng núi Quỷ có Bạch Tử Sơ là giả vờ sao? Mà chàng cũng biết điều này phải ?”

      Bạch Tử Sơ mím môi, đáy mắt dâng lên ý áy náy mà gật đầu.

      Tô Thanh Nhan sửng sốt, chán nản, đột nhiên đẩy ra, cả giận : “Đùa giỡn ta vui lắm sao?”

      Bạch Tử Sơ vẫn ngoan ngoãn mà cúi đầu, môi động đậy muốn gì đó, nhưng vì cúi đầu, nên có Tô Thanh Nhan cũng nghe thấy.

      Nàng giận, kéo mặt Bạch Tử Sơ lên hỏi: “Ngươi gì, ta nghe được.”

      Nhưng mà, khi đối diện với khuôn mặt của Bạch Tử Sơ, Tô Thanh Nhan ngây ngẩn cả người, chỉ vì lúc này mặt Bạch Tử Sơ hoàn toàn là vẻ ai oán, đôi môi giật giật, cuối cùng mới mở miệng : “Núi đó thập phần xa, nếu nàng dẫn ta theo trở về ngay lập tức được. Đến lúc đó, nếu trong giáo có loạn thể có mặt ngay lập tức được.”

      Tô Thanh Nhan nhìn miệng mà đoán ra những lời , nghe xong mà nàng trầm mặc, nàng biết nên thế nào về cảm xúc trong lòng mình, thực phức tạp. Cảm thấy mọi chất vẫn trong lòng mình thể thành lời được, mà theo như lời Bạch Tử Sơ để lộ điều, chính là tình hình của Lưu Quang Giáo nay an ổn, tình thế cực kỳ nguy cấp, nếu tiếp tục chỉ e xảy ra chuyện.

      Nhưng là, Tô Thanh Nhan vẫn ôm đầu Bạch Tử Sơ tựa vào lòng mình mà tâm : “Yên tâm, ta đáp ứng đại ca chàng, dù đại ca xảy ra chuyện gì, ta cũng phái người cứu ta, chỉ còn có tia hy vọng, ta buông cơ hội tìm kiếm Ngọc Diệp Hoa.”

      giọt lên hề báo trước rơi ra từ khoé mắt Bạch Tử Sơ, rơi lên áo Tô Thanh Nhan. Tô Thanh Nhan thấy mà sửng sốt, mau chóng kéo mặt Bạch Tử Sơ lên, vừa lau mặt cho , vừa hỏi: “Sao thế? Nam tử hán đại trượng phu, ai lại rơi nước mắt?”

      Bạch Tử Sơ lắc lắc đầu gì cả, chỉ là ôm sát lấy nàng, ở nơi mà nàng nhìn thấy, ra lời từ đáy lòng mình:

      "Thanh Nhan, cuộc đời này có nàng là đủ."

      Qua đêm nghỉ ngơi hồi phục, sáng hôm sau, Tô Thanh Nhan liền cho thủ hạ tinh nhuệ dịch dung rồi thân bên cạnh bọn họ, mà Tô Từ vì có võ công nên ở lại khách điếm chờ tin tức.

      Cho nên, chân chính đến Lưu Quang Giáo chỉ có hai người Tô Thanh Nhan cùng Bạch Tử Sơ mà thôi.

      Lúc này, Tô Thanh Nhan để tránh Bạch Tử Sơ lớn giọng kêu gọi người khác đến nên vẫn chưa giải dược “Im lặng” cho , mà Bạch Tử Sơ cũng lại im lặng cách dị thường, làm ầm ĩ lên, ngược lại, còn thu lại nét ngu ngốc, căng thần kinh lên nhìn phía trước.

      Liếc nhìn thấy Bạch Tử Sơ như thế, Tô Thanh Nhan cũng tăng cấp đề phòng lên, tránh để xảy ra tình trạng đáng tiếc gì.

      Cả đoạn đường lên núi đều im lặng cách đáng sợ, nay là cuối thu, tiếng chim hót nghe thấy, toàn bộ nơi này chỉ có tiếng lá vàng rơi, mà nơi im lặng như vậy càng lộ ra vài phần quỷ dị.

      Trong bất tri bất giác, hai người Tô Thanh Nhan cùng Bạch Tử Sơ đến gần, bả vai hai người dán lại với nhau đề phòng tình huống ngoài ý muốn phát sinh.

      đến giữa sườn núi cũng phát sinh chuyện gì, nhưng cả hai ai dám buông lỏng cảnh giác, nhìn lên phía , Bạch Tử Sơ bỗng dừng bước, chỉ vào bên cạnh, ý muốn bảo nàng nghỉ lát.

      Tô Thanh Nhan cũng chậm lại, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là lắc lắc đầu, cất bước tiếp.

      Lúc này, đột nhiên sắc mặt Bạch Tử Sơ biến đổi, vội kéo tay nàng lại kéo nàng ra phía sau.

      Đột nhiên bị hoảng hốt, Tô Thanh Nhan ngạc nhiên bừng tỉnh, nhìn ám khí cắt ngang khí xẹt qua trước mặt nàng, mau mà vô ảnh!

      Nếu có Bạch Tử Sơ lanh tay lẹ mắt, chỉ sợ bản thân nàng sớm trúng tên.

      “Bạch Tiểu …” Chữ “Sơ” còn chưa ra, nghe tiếng mở cơ quan ngừng vang lên, lả tả vài tiếng, mấy mũi tên bén nhọn phi về phía bọn họ, hình thành nên ma trận tên rậm rạp.

      Tô Thanh Nhan hãi hung, vội vàng rút chỉ bạc câu hồn ra nhanh chóng đánh gãy vài mũi tên phi tới, toàn thân gập lại, tiến đến bên người Bạch Tử Sơ, cùng dựa lưng vào nhau tương trợ lẫn nhau, lúc này Bạch Tử Sơ cũng rút kiếm bên hông ra, chặt đứt mấy mũi tên bắn đến.

      Hai người gắt gao tựa lưng vào nhau, Tô Thanh Nhan nghiêng đầu thân thiết gọi: “Bạch Tiểu Sơ!” Gọi xong, nàng mới sực nhớ ra, lúc này Bạch Tử Sơ vẫn chưa thể chuyện.

      May mắn Bạch Tử Sơ cũng hiểu được, gật gật đầu, tay kéo tay Tô Thanh Nhan, viết lên lòng bàn tay nàng chữ “.”

      Tô Thanh Nhan gật đầu hiểu ý, lúc này vô số mũi tên bắn ra mà trùng hợp lúc các cơ quan kia nạp tên, tạo ra khe hở cho bọn họ chạy, tay nàng vừa động muốn kéo Bạch Tử Sơ chạy xuống núi.

      Đúng lúc nàng vừa có hành động vì có vô số người chạy từ núi xuống, vô số ám khí bắn ra từ tay bọn họ. Tô Thanh Nhan hãi hùng, muốn phản kích lại, đột nhiên lại thấy thân mình Bạch Tử Sơ khẽ chuyển cái, đứng chắn phía trước nàng, đem chặn lại vài ám khí.

      lâu nhưng cả quá trình chỉ diễn ra trong giây lát, Tô Thanh Nhan bị doạ đến toàn thân phát run, sợ Bạch Tử Sơ nhanh bị thủng mấy lỗ người vì mấy cái ám khí kia.

      Trong đầu nghĩ thế, nhưng tay nàng nhanh hơn, mấy đoá hoa từ cánh tay ra từ phía sau Bạch Tử Sơ, bắn thẳng đến mấy người kia, mà thân mình nàng vừa động cắt đứt mấy mũi tên khác muốn kéo Bạch Tử Sơ .

      Đúng lúc này lại thấy Bạch Tử Sơ va chạm mạnh vào người nàng, thân mình nàng lảo đảo cái, suýt ngã chúi về phía trước, khi quay mặt lại nhìn phát Bạch Tử Sơ bị cự võng bao vây, nỗ lực giãy dụa!

      “Bạch Tử Sơ!” Miệng chỉ có thể gọi tiếng như vậy, đột nhiên có mấy người vọt lên, muốn chộp bắt luôn cả Tô Thanh Nhan.

      khắc mà Tô Thanh Nhan chần chừ Bạch Tử Sơ hề tạo tiếng động câu: “!”

      Tô Thanh Nhan do dự nữa, mấy đoá hoa trong tay bắn ra, đem mấy người đuổi theo bắn ngược trở lại, mà nàng xoay người phi , chỉ bạc trong tay vẫn hề ngừng lại, vừa công kích người phía sau, vừa hất cát bụi lên cản trở tầm nhìn và bước chân của họ.

      Nàng cứ thế phi thẳng xuống, dám quay đầu lại nhìn.

      Chạy xuống núi rồi, thấy phía sau còn ai đuổi theo nữa mới dám thở dài nhõm hơi. Lúc này, tâm mới hạ xuống chút, nhưng lại rất nhanh tâm trạng lại treo lở lửng lên, chỉ vì nàng phát , thủ hạ của nàng biến mất hoàn toàn!
      mal, Neavah Redneval, fujjko2 others thích bài này.

    4. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 49: Mọi người đều gặp chuyện may ngoài ý muốn

      mình Tô Từ ở lại khách điểm bất an mà tới lui, rất rất muốn đứng lên tìm kiếm hai người Tô Thanh Nhan và Bạch Tử Sơ, nhưng vừa ra đến cửa phải dừng bước, bởi ngoài đó có người chắn ở cửa.

      Đó chính là người mà Tô Thanh Nhan lưu lại để bảo hộ cho sau khi hai người Tô Thanh Nhan rời , người này là người duy nhất bảo vệ Tô Từ, nếu qua mười ngày mà bọn Tô Thanh Nhan chưa về mau chóng mang Tô Từ rời , tìm người đến cứu.

      Bởi Tô Từ có võ công, mà Tô Thanh Nhan lại sợ Tô Từ gặp chuyện may, nên cho Tô Từ tuỳ ý lại, lúc đó Tô Từ nghe thế còn thấy bình thường sao, nhưng mà Tô Thanh Nhan và Bạch Tử Sơ vừa rời tâm trạng bắt đầu nhảy loạn lên, cảm thấy có chuyện gì đó tốt xảy ra.

      chứng minh, dự cảm của rất chính xác.

      Vất vả lắm mới ổn định tâm trạng, vừa ngồi xuống phanh tiếng, tiếng mở cửa vang lên khiến sợ đến mức nhảy dựng lên.

      Tô Thanh Nhan vội vàng phi vào, nhìn quanh bốn phía, vội hỏi: “Tiểu tứ đâu?”

      “Tiểu tứ?” Tô Từ nghi hoặc hỏi lại, lúc này mới phản ứng kịp người mà Tô Thanh Nhan hỏi là người mà Tô Thanh Nhan lưu lại để bảo vệ , nghi hoặc bước ra cửa lại phát bên ngoài có bóng dáng người kia, quay lại hỏi: “Ơ, mới vừa rồi còn ở đây, sao giờ lại thấy rồi?”

      thấy ?” Tô Thanh Nhan ngạc nhiên lớn tiếng : “Sao lại như vậy….” Mắt nàng trợn lên, bước chân lảo đảo vài bước.

      Nhận thấy khác thường từ nàng, Tô Từ đỡ nàng ngồi xuống, hỏi: “Sao vậy? phát sinh chuyện gì sao?’

      Tô Thanh Nhan túm tay , ngồi dại ra, vô lực lắc lắc đầu, được câu.

      Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Tô Từ kéo tay nàng muốn xem mạch cho nàng, nhưng nàng đột nhiên thu tay lại, xua tay : “ sao, sao!” Lời này biết là an ủi Tô Từ hay là an ủi chính bản thân nàng: “Chờ chút nữa, trở lại thôi, chờ chút!”

      Tô Từ thấy bộ dáng nàng như thế, cũng là lo lắng: “Bạch Tử Sơ đâu? Vì sao chỉ có mình ngươi trở về?”

      “Tử Sơ!” Bỗng nhiên, Tô Thanh Nhan đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào hai mắt Tô Từ, môi động đậy hồi mới run run thành lời: “Tử Sơ, , bị bắt lại rồi.”

      “Cái gì?” Tô Từ kinh ngạc, “ bị bắt rồi? Vậy thủ hạ của ngươi đâu? Hay tất cả đều …”

      …” Tô Thanh Nhan mạnh mẽ lắc lắc đầu, “Bọn họ, , … Có lẽ bọn họ chết cả rồi.”

      “Thanh Nhan, lời này có ý gì?” Lúc này Tô Từ mất hoàn toàn phong độ ngày thường, túm tay Tô Thanh Nhan hỏi.

      “Bọn họ…” Hai mắt Tô Thanh Nhan bỗng mất tiêu cự, dại ra : “Bọn họ mất tích!”

      Tô Từ nghe thế, trong đầu đột nhiên trống rỗng, cái gì cũng nghe thấy nữa.

      “Tử Sơ bị bắt, thủ hạ của ta đều mất tích” Tô Thanh Nhan ngạc nhiên lắc lắc đầu, “Lúc trước Tử Sơ muốn ta tới, vì sao ta lại… Đều là lỗi của ta, lỗi của ta. Nhưng mà!” Bỗng nhiên, nàng nâng cao giọng: “Nhưng là ta muốn Tử Sơ mất mạng, muốn!”

      Tô Từ nhìn nàng như vậy, trong đầu cũng chịu nổi, ánh mắt loé lên, mấp máy môi, rất muốn gì đó, nhưng lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống. Cuối cùng, chỉ có thể vỗ vỗ vai Tô Thanh Nhan : “Ngươi yên tâm, Tử Sơ nhất định sao, dù sao đó cũng là nơi Tử Sơ từng sống, nhất định có sao, sao đâu!”

      Tô Thanh Nhan nhàng đẩy tay ra: “Cùng với việc ngồi chờ chết, bằng cứu còn hơn.” xong, hai tròng mắt nàng bắn ra tia hàn khí, sát khí quanh người tản ra vô hạn, giờ khắc này, nàng giống như là người khác, chính là các chủ của 4 – giết người vô tình.

      Lúc trước Bạch Tử Sơ vì cứu nàng mà bị bắt lại, lại thêm việc thủ hạ bị mất tích khiến đầu óc nàng rối loạn, sau khi trở về phát thủ hạ canh cửa cũng đột nhiên mất tích nốt, khiến tâm trạng vừa ổn định lại nổi lên gợn song. Nhất là khi đối mặt với Tô Từ – người hiểu bản thân mình, nàng dỡ bỏ hết nguỵ trang, lộ ra yếu điểm nhu nhược của bản thân.

      Dù sao ngồi chỗ chờ chết cũng vô dụng, nàng phải làm gì đó đem cứu Bạch Tử Sơ ra.

      Nàng đứng lên, lấy trong lòng ra vật gì đó, kéo tay Tô Từ đặt vật đó lên lòng bàn tay Tô Từ: “Tô Từ, nay mọi người còn ai, ta chỉ có thể dựa vào ngươi. Ngươi có võ công, đúng ra việc này nên giao cho ngươi, nhưng ta lại còn cách nào khác. Lệnh bài này, chính là đặc biệt làm cho các chủ của 4, ngươi hãy cầm lấy.”

      Tô Từ sợ hãi tiếp nhận, lệnh bài này giao cho , ý nghĩa của việc này là người ràng nhất: “Thanh Nhan, ngươi…”

      Tô Thanh Nhan lắc lắc đầu: “Đừng nhiều, thời gian có nhiều. Lúc trước khi ta đến Lưu Quang Giáo, ân…, vì nhiều nguyên nhân ta an bài đám tinh nhuệ nấp ở gần Hoa Thành. Giờ, ta muốn ngươi cầm lệnh bài này thay ta điều người ngay lập tức đến Lưu Quang Giáo cứu người.”

      “Việc quan trọng như thế sao ngươi tự mình ?”

      Tô Thanh Nhan mím môi, : “ có thời gian, ta cần dò đường, tìm xem Bạch Tử Sơ ở nơi nào, chúng ta tách ra hành động, mau chóng gọi người đến, như vậy ta với Bạch Tử Sơ mới thêm phần an toàn.”

      “Nhưng nếu Bạch Tử Sơ …” Ánh mắt Tô Từ đảo cái, có chút do dự, nhưng Tô Thanh Nhan lại cắt ngang lời : “Tô Từ, ta cá là thế nào, ta đáp ứng đại ca phải bảo vệ , còn nữa….” Hai mắt nàng toả sáng, trịnh trọng : “ là phu quân ta, người bị bắt lại vì ta, ta thể cứu , dù là núi đao biển lửa, ta đều phải .”

      xong lời này, nàng nặng nề vỗ vỗ vai Tô Từ, từ trong lòng lấy ra tấm bản đồ: “Tất cả phải làm phiền ngươi rồi.”

      Hai tay Tô Từ tiếp nhận lấy, vừa muốn liếc mắt nhìn cái thấy trước mắt có trận gió thổi quan, khi nâng mắt lên nhìn thấy bóng dáng Tô Thanh Nhan đâu nữa.

      hốt hoảng kinh hãi, nhìn xung quanh bốn phía thấy người nữa.

      Lẳng lặng nhìn thứ gì đó trong tay, lại suy nghĩ tổng thể về những chuyện phát sinh trong hôm nay, khỏi cười chua xót: “Thanh Nhan a, quả nhiên ngươi giao cho ta trọng trách lớn rồi.”

      Lắc lắc đầu, cũng dám chậm trễ, vội vàng thu thập mọi thứ, mua con ngựa, thúc ngựa đến nơi mà bản đồ đánh dấu.

      Qua nửa ngày, liền tới nơi đây, chỉ thấy nơi đây hoang vắng, nếu phải là có bản đồ chỉ dẫn, tuyệt đối tin nơi đây có người núp. Vừa kinh ngạc, vừa tìm theo bản đồ, tới gốc cây lớn. Theo như bản đồ chỉ dẫn, cơ quan là dưới gốc cây.

      nhìn chỉ dẫn bản đồ, cúi người tìm lát tìm thấy dưới gốc cây có tảng đá, vừa muốn chạm tay lên bỗng nhiên dừng lại, ở thời điểm này, đột nhiên lại thấy do dự.

      Tay chạm vào cơ quan, lại nhấc ra, lại chạm, lại nhấc, vài lần như thế, mới quyết tâm đem mở cơ quan này ra.

      Chỉ chốc lát nghe thấy tiếng cơ quan vang lên, thân cây đột nhiên xuất cánh cửa. Nhìn theo cánh cửa này thấy bên trong có mật đạo thông xuống dưới, nơi này lại là nơi nấp sao?!? Nếu có bản đồ chỉ dẫn chỉ sợ cả đời cũng tìm được nơi này.

      nuốt ngụm nước miếng, lúc này tiến lên phía trước, qua chỗ tối hàng lang, cuối cùng cũng tới nơi tương đối sáng.

      "Người nào?"

      hơi thở lạnh lẽo phất trước mặt , cả kinh kịp trả lời, liền giơ lệnh bài trong tay lên : “Ta là người các chủ các ngươi phái tới.”

      “Các chủ phái tới?” thanh của nam nhân vang lên trước mặt Tô Từ, cầm lấy lệnh bài, cẩn thận kiểm tra, hỏi: “Các chủ muốn làm chuyện gì?”

      Tô Từ bèn lại những lời mà Tô Thanh Nhan dặn dò với , người kia nghe xong, nở nụ cười lạnh lẽo: “Tốt lắm….”

      Lời chưa xong, chỉ thấy hàn quang chợt loé, trong khoảnh khắc, máu tươi chợt từ người Tô Từ bắn lên!

      ******

      Tô Thanh Nhan chuẩn bị hết mọi thứ, lại thám thính ít tin tức về Lưu Quang Giáo liền thân trong Hoa Thành.

      Trời phụ lòng người, uổng công nàng chờ đợi bao lâu, khi màn đêm buông xuống, có vài thị vệ của Lưu Quang Giáo xuống núi tìm vui, nàng nhìn thấy bọn họ bèn theo, nhìn thấy bọn họ vào các phòng khác nhau liền nhàng vào trong phòng người.

      Thừa dịp đối phương còn chưa kịp có phản ứng, nàng liền điểm lên huyệt đạo người nọ, lại cho uống “ ” để ra tình thế của Lưu Quang Giáo nay.

      Sau khi nghe xong, Tô Thanh Nhan tựa như sét đánh vài người, ra này Lưu Quang Giáo bị Tống thúc cướp quyền, mà Giáo chủ mất tích, đoán chừng là bị người giam giữ.

      Sau khi nàng nghe xong mà muốn dại ra, nàng thực nghĩ tới người hiền hậu như Tống thúc lại có thể có mưu lật đổ Giáo chủ, mà Giáo chủ lại biết tung tích, vậy Bạch Tử Sơ đâu? bị bắt , phải bị chịu cực hình chứ?

      Nghĩ đến đây cả người nàng bỗng rét run, nàng phẫn nộ nhìn nam nhân mơ hồ nhìn mình, đạp cước rồi điểm huyệt cho hôn mê, lột quần áo người mặc vào cho mình, sau đó lại lấy lệnh bài của , dịch dung thành bộ dáng của , rồi vội vàng chạy về phía Lưu Quang Giáo.

      Tựa hồ quần áo nay rất vừa người nàng, đến cả thủ vệ canh gác cũng chỉ nhìn chút lệnh bài trong tay nàng hỏi nhiều hơn gì cả.

      Nàng khỏi thở dài tiếng nhõm. Nàng ở lại Lưu Quang Giáo đợi ít thời gian, thêm việc nàng đến tìm Ngọc Diệp Hoa lúc trước điều tra được ít về địa hình của Lưu Quang Giáo, lúc này nàng thực nhàng tiến vào khi gần nhà lao.

      đường đến nhà lao, nàng có thể là cả người đổ mồ hôi lạnh, sợ bị người phát hành tung của mình, nhưng cũng may, ông trời giúp nàng, cả đường cực thuận lợi, tuy có lần suýt bị phát , nhưng vẫn là hoá hiểm vi di. (Thuận lợi vượt qua)

      Sau khi tiến vào nhà lao, nàng đánh thuốc mê hai thủ vệ rồi vội vàng phi vào trong nhà lao.

      Vào được bên trong rồi, bước chân nàng thể chậm lại. Nàng chưa thể xác định vị trí của Bạch Tử Sơ ở nơi nào, cũng biết việc nàng làm rất là mạo hiểm, nhưng mà nàng còn lựa chọn nào khác, nàng thậm chí thể chờ thủ hạ của mình đến, nàng có dự cảm, nếu tối nay đến cả đời này, nàng bao giờ gặp lại được Bạch Tử Sơ nữa.

      Khi nàng nhàng chậm rãi tiến vào bên trong, khi nghe được tiếng người nọ là lúc nàng cảm thấy thực may mắn vì nàng đến đây.
      mal, Neavah Redneval, Mizuki2 others thích bài này.

    5. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Mọi chuyện là như thế nào? Tô Từ có xảy ra chuyện gì hay ? Người mà Tô Thanh Nhan nghe thấy là ai? Bạch Tử Sơ tại thế nào? Giáo chủ ở đâu?
      Những câu hỏi này bao giờ mới được giải đáp?
      malfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :