1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bút ký coi mắt của Boss - Ngụy Sương (35C & 1NT/35c+19NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34

      Dịch: Mã Tộc

      Thứ sáu, ngày 29 tháng 03

      Thời tiết: u chuyển nắng

      ——— ————————–

      Chạng vạng tối, tôi y hẹn đến nhà hàng gặp Lam Tư Dương. Trong gian phòng lãng mạn của nhà hàng theo phong cách nước , điệu Jazz du dương như phủ lên gian lớp cổ kính xa hoa. Vừa bước vào, liền nhìn thấy ngồi bên cửa sổ, im lặng ngắm nhìn phong cảnh chiều tối bên ngoài. ấy vẫn búi tóc, mặc chiếc váy đen liền thân, bóng hình đẹp đẽ tinh xảo, khắp người toát lên ưu nhã cùng quyến rũ của trong độ tuổi thanh xuân đẹp đẽ.

      Tôi thở dài, nếu như tôi là đàn ông, cũng người con như vậy. Dưới ánh đèn ấm áp, thể dùng từ ngữ để diễn ta, đây chính là phong cảnh mỹ lệ.

      Tôi qua, hỏi: “Chào , xin hỏi là Lam Tư Dương có phải ? Tôi là Quan Tiểu Bội.”

      ấy mỉm cười, mày mắt như vẽ, chỉ chiếc ghế đối diện : “Mời ngồi. Nếu như em bằng lòng, có thể gọi chị là chị Tư Dương. Chị có thể gọi em là Tiểu Bội được ?”

      Tôi gật đầu, ngồi xuống.

      Nhân viên phục vụ đến hỏi uống gì. Lam Tư Dương : “Cho tôi tách trà , ở nước ngoài uống cà phê nhiều rồi, trở về nước uống trà, phải phép lắm. Cho này… tách ca cao.” Sau đó xoay lại hỏi tôi: “Tiểu Bội, em uống ca cao phải ?”

      Tôi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.

      Nhân viên phục vụ câu “Xin chờ chút” xong rồi rời khỏi. Chúng tôi liền rơi vào im lặng trong chờ đợi, Lam Tư Dương tay chống cằm nhìn ngọn đèn của thành phố, còn tôi, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương chiếu lấp lánh ngón tay ấy.

      Rất lớn, rất đẹp, điêu khắc hoàn mỹ, tình vĩnh cữu.

      Lam Tư Dương dường như cảm nhận được chú ý của tôi, đem bàn tay đeo nhẫn đưa trước mặt tôi, ngón tay thon dài như nhà nghệ thuật.

      “Đẹp ?” ấy mỉm cười hỏi, “Chị sắp sửa kết hôn với mối tình mười năm.”

      Tôi cảm thấy mọi thứ của mình giống như bị keo dính chặt, trĩu nặng, khô héo. Tôi cố gắng nặng ra nụ cười, : “Chúc mừng hai người.”

      ấy nhìn tôi chăm chú hồi, rồi : “Tiểu Bội à, em có chuyện gì buồn sao? Nghe em rất thích cười mà. Nhưng sao bây giờ, lại mặt ủ mày chau thế?”

      Đây tính là gì chứ? Trước thổi còi chiến trận, sau liền chơi trò khiêu khích à? Có điều… tôi tự cho mình nụ cười ảm đạm, tôi lấy cái gì thắng cái gọi là trận chiến này đây? nhau mười năm trời, chiếc nhẫn kim cương giá trị liên thành, là vũ khí của ấy, còn tôi, hai tay trống trơn.

      Lam tìm tôi có chuyện gì?” Tôi hỏi cách lạnh lùng.

      Lam Tư Dương nở nụ cười gian: “Chị rồi, em có thể gọi chị là chị Tư Dương. Chị tìm em là muốn kể cho em nghe câu chuyện của người mà hai ta đều quen.”

      Nước uống đến, tôi ôm lấy tách uống ngụm, mà Tư Dương cũng uống hớp trà, cách khoa trương: “Ngon quá, trà nước ngoài vĩnh viễn thể sánh bằng trà trong nước.”

      Trong thoang thoảng hương trà, ấy chậm rãi : “Chị cùng Tiểu Dịch, gia đình hai bên là thế giao, gia thế ngang ngửa nhau, đều là dòng dòng gia tộc kinh thương, tổ tiên từng có người làm quan văn võ tướng, nhưng phần đông vẫn là thương nhân. Đến đời cha mẹ bọn chị, trong công việc là bạn làm ăn còn trong cuộc sống là bạn bè thân thiết. Chị cùng Tiểu Dịch… có lẽ cũng giống như mọi người thường thanh mai trúc mã đó. Đến năm mười tuổi, bọn chị đều bị đưa ra nước ngoài học. Cha mẹ đều ở lại trong nước, chỉ có hai người bọn chị, nương tựa lẫn nhau…”

      “Thanh mai trúc mã?” Tôi nhịn được chen vào, nhưng mà “nương tựa lẫn nhau” câu này cũng khó tránh hơi nghiêm trọng .

      “Cùng nhau lớn lên, hai nhà như , nếu như là ở thời cổ đại bị chỉ phúc vi hôn (1).” Lam Tư Dương mỉm cười, “Song, trong nhà tuy rằng giàu có dư dả nhưng lại tuân theo cái gì mà ‘giáo dục nghèo khó’, nào là thể để đời sau lây nhiễm mấy tính xấu của bọn nhà giàu. Hai đứa trẻ chưa trưởng thành, thân nơi đất khách, có người lớn chăm sóc, có bao nhiêu tiền, cuộc sống ra rất khó khăn.”

      ( (1) Chỉ phúc vi hôn: Hứa hôn từ trong bụng mẹ)

      “Đừng thấy Tiểu Dịch bộ dáng xuôi chèo mát mái thương trường, nhưng em có biết ban đầu cậu ấy là đứa bé đeo bám đến thế nào đâu. Nhớ nhà là khóc, đến năm mới là khóc, ở trường bị người ta ăn hiếp là khóc, ăn quen đồ Tây cũng khóc. Khoa trương nhất chính là, lúc sấm sét liền ôm lấy con mèo mập mạp bọn chị nuôi trốn giường chị khóc. Ha, em có thể tưởng tượng được thằng nhóc bởi vì sấm sét mà khóc đến kinh thiên động địa ? Mà ngặt nỗi nơi bọn chị ở lại thường xuyên có sấm sét…”

      Tôi nghĩ, những ngày tháng như vậy đối với người trưởng thành mà tính là cái gì, nhưng đối với hai đứa trẻ đích thực là khó khăn chút. Nhưng Lam Tư Dương kể lại tuổi thơ bơ vơ, mặt tại sao lại nở nụ cười ngọt ngào đến vậy? Tôi biết Dịch Phàm, tuy rằng thường làm số việc khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng hồi tưởng lại, lại toàn là khiến người ta an tâm. Sau khi rơi xuống nước tôi được cõng, khi tôi khóc dựa vào lồng ngực , sau khi đánh bọn lưu manh xong ôm chặt tôi trong vòng tay, mọi thứ đều kiên cố vững chãi. Đúng vậy, tôi tài nào tưởng tượng được đứa bé Dịch Phàm chỉ vì sấm sét mà khóc sướt mướt. Những cái này, đều thuộc về ký ức của bọn họ…

      “Giờ chị biết, đàn ông càng khó chịu được cảnh đơn hơn phụ nữ, cho nên cậu ấy mới có những cảm xúc cực đoan với bản thâns như thế. Có điều, khi đó chị ghét Tiểu Dịch. bé chỉ lớn hơn cậu ấy có hai tuổi, phải thay thế chức vụ người mẹ, chăm sóc cho đứa em trai mít ướt khóc nhè hay đeo bám, đôi khi chính bản thân cũng rất sợ hãi, nhưng lại phải miễn cưỡng mỉm cười an ủi cậu ấy, an ủi cho đời rồi mắng mỏ cậu ấy, bao nhiêu năm cãi lộn um sùm như vậy. Lúc đó, chị trách móc cha mẹ rất nhiều, phải do đưa chị ra nước ngoài, mà là cùng với tên nhóc này ra nước ngoài. Nhưng mà có ai mà ngờ được cơ chứ, thằng nhóc từng trốn ở sau lưng chị khóc bù lu bù loa, bây giờ lại có thể khiến người ta bất ngờ.” Lam Tư Dương khẽ thở dài.

      “Thế khó lường.” Tôi .

      “Em có biết Tiểu Dịch rất thích xem phim hoạt hình, cái loại cực kỳ ấu trĩ đó?” Lam Tư Dương đột nhiên hỏi.

      Tôi gật đầu: “ họ Lam, cho nên ấy luôn gọi là Xì-trum (Lam Tinh Linh). ấy còn với tôi, lúc bộ phim hoạt hình mà ấy thích xem nhất là ‘Hoa Tiên Tử’.”

      “Đúng vậy. Có đợt, Tiểu Dịch suốt ngày cứ bám lấy chị rời bước, chị quả chịu hết nổi rồi, liền gạt cậu ấy chị thích xem ‘Hoa Tiên Tử’, nhưng ở trường có hoạt động xem được, chỉ đành phải nhờ cậu ấy giúp chị xem rồi thu lại. Lúc đầu chị chỉ muốn yên tĩnh vài ngày, kết quả ngờ suốt cả năm học, hễ tan học, cậu ấy liền chạy thẳng về nhà giúp chị thu lại bộ phim ti vi, năm sau, chị có cả kệ băng phim hoạt hình. Thằng bé là buồn cười mà.”

      “Buồn cười .” Tôi miễn cưỡng phụ hoạ theo.

      Buồn cười sao? Đằng sau hành động buồn cười của Dịch Phàm thời niên thiếu, là biết bao tình ý…

      “Có điều, em có biết , Tiểu Bội, cũng vào năm đó cuộc sống của chị có xoay chuyển. Năm đó, thoát khỏi được đeo bám của Tiểu Dịch, chị gia nhập vào bang nhạc của trường. Sau đó, chị gặp được tình định mệnh của mình, piano và chàng.”

      “Hả?” Tôi nghe hiểu lời của ấy .

      “Tui rằng lúc trước chị học piano, nhưng lại có tình cảm đặc biệt gì, cho đến hôm đó, chàng tóc vàng đàn bài ‘Passion’ của Beethoven (2) trước mặt chị, tiếng đàn du dương trầm bổng, nhưng ngon tay ấy lại giống như tinh linh bay lượn giữa thế giới trắng đen. Sắc vàng trong ánh chiều tà, ánh mắt xanh thẫm chuyên chú… Trong lòng chị ngay tại thời khắc đó, chìm đắm vào rồi.” Lam Tư Dương giống như vu nữ (3) đến từ phương Đông, dùng giọng điệu ưu nhã mà thần bí khơi gợi lên trong bọn tôi tia huyền ảo.

      ( (2) Passion: hay còn gọi là bản giao hưởng định mệnh của thiên tài nhạc Beethoven. Muốn biết thêm chi tiết google thẳng tiến.)

      người nước ngoài?” Tôi hỏi, lời bật thốt ra lại cảm thấy bản thân hỏi ngu ngốc.

      Lam Tư Tương mím môi cười uống hớp trà, : “Đứa bé trai đột nhiên rời xa mẹ luôn có thứ tình cảm nhớ nhung quyến luyến người mẹ, nó liều mạng tiếp cận với người phụ nữ gần với nó nhất. Nhưng khi đó chị cũng chỉ là đứa trẻ, bị Tiểu Dịch dựa dẫm cũng rất mệt mỏi, chị cũng muốn tìm người để dựa dẫm. Lúc đó, piano và Johnson đem đến cho chị niềm an ủi rất lớn.”

      “Sau đó, chị theo học cùng trường đại học với Johnson, lâu sau bọn chị chính thức xác định quan hệ, nháy mắt mười năm rồi. Đến nay bọn chị cuối cùng cũng giành được thắng lợi trong chặng đường tình dài này. Hè này, bọn chị cử hành hôn lễ tại Hawaii (3).” xong ấy lại huơ huơ chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh về phía tôi.

      ( (3) Hawaii: là tiểu bang Hoa Kỳ nằm hoàn toàn quần đảo Hawaii (ngày xưa được gọi quần đảo Sandwich bởi những người Châu Âu), nằm trong Thái Bình Dương cách lục địa khoảng 3.700 kilômét (2.300 dặm). Khi bang được gia nhập Liên bang ngày 21 tháng 8 năm 1959, Hawaiʻi được trở thành tiểu bang thứ 50 của Hoa Kỳ. Tên của tiểu bang trong tiếng Hawaiʻi có dấu ʻokina’, cho nên tiếng chuẩn của Hawaii (thổ ngữ Hawaii) cũng phải được viết với dấu này. Đây là tiểu bang có tỷ lệ cư dân gốc Á cao nhất tại Hoa Kỳ.

      Hawaii là tiểu bang duy nhất của Hoa Kỳ có nước chung quanh. Vì thuộc lục địa Hoa Kỳ, nó là trong hai tiểu bang giáp với tiểu bang khác (Alaska là tiểu bang kia). Nó cũng là cực nam của Hoa Kỳ, là tiểu bang duy nhất nằm hoàn toàn trong miền nhiệt đới, và tiểu bang duy nhất thuộc về châu lục nào. Hawaii cũng là tiểu bang duy nhất tiếp tục nâng lên, do các dòng dung nham chảy, nhất là từ núi lửa Kīlauea. Nguồn: vi.wikipedia)

      Pháo hoa bùng nổ, mặt đất lấp lánh rực rỡ.

      Tôi ngây ra hồi lâu, cuối cùng mời bật ra câu: “Chúc mừng.”

      “Lời này em rồi, nhưng nhiều lần chị vẫn tiếp nhận.” Lam Tư Dương vui vẻ , sau đó lôi ra món đồ từ trong túi xách của ấy đẩy đến trước mặt tôi.

      mặt dây chuyền kim loại, bé tóc vàng mắt to, kiểu dáng của mười mấy năm trước, dáng vẻ cũng rất cũ.

      “Hồi có người tặng chi, cứ bắt chị phải lấy. Chị chị thích xem ‘Hoa Tiên Tử’ là lừa cậu ấy, tự nhiên cũng thích đeo cái này. Nhưng cậu ấy với chị, đây là món đồ cậu ấy dùng số tiền lương đầu tiên kiếm được nhờ người ở trong nước mua dùm, nên chị mới nhận lấy, vẫn lưu giữ cho đến tận giờ. Mỗi lần dọn dẹp đồ cũ, chị luôn định quăng , nhưng luôn có giọng với chị phải giữ lại. Xem ra ở nơi nào đó có số chuyện đều được định sẵn hết rồi, hôm nay chị mới hiểu , chị là đợi để hôm nay đưa nó cho em.”

      Tôi nhận lấy mặt dây huyền được bảo quản cách cẩn thận, cảm xúc lẫn lộn.

      “Em nên cười nhiều lên, có người với chị, xinh đẹp giống Hoa Tiên Tử, rất thích cười.” Lam Tư Dương .

      Tôi muốn cười, nhưng lại cầm được lau nước nơi khoé mắt.

      “Nhưng mà… lúc đó tôi nhìn thấy ấy với ‘đừng ’ vân vân.” Tôi khẽ .

      “Em biết là cậu ấy đối với tình cảm của mình có thể chậm tiêu đến mức độ này à. Chị luôn cho rằng cậu ấy đối với chị ra là loại dựa dẫm vào như người chị. năm trước, chị với cậu ấy chị sắp kết hôn, nhưng cậu ấy lại chịu chấp nhận . Lần này trở về, chính là muốn cậu ấy tiếp nhận này, chị cũng được lòng, có thể yên tâm đám cưới. Bây giờ chị cảm thấy có thể yên tâm được rồi.” ấy vỗ mu bàn tay tôi, cười giống như bà mẹ gả đứa con vậy.

      “Ôm người khác khóc lóc, chỉ là đứa bé chưa trưởng thành, khi cậu ấy trưởng thành trở thành người đàn ông chân chính, mới có thể làm cho người con cậu ấy cười tươi xán lạn, yên tâm mà khóc.” ấy lời cuối cùng.

      Tạm biệt chị Tư Dương, gần nửa đêm, trong khí lan toả mùi vị ấm áp dìu dịu của tiết trời xuân, ánh đèn sáng rực như ban ngày.

      Tôi nhìn tỉ mỉ mặt dây chuyền Hoa Tiên Tử trong tay, rồi lại bắt đầu cười.

      Đúng vậy, có số chuyện định sẵn, giống như dòng suối trong khe núi cùng dòng nước cuồn cuộn quanh co uốn khúc, định sẵn gặp nhau ở thời điểm nào đó.

      Tác giả có lời muốn :

      Tiểu Bội: Dịch Phàm à. Các bạn độc giả khóc gào lên muốn ngược đó.

      Dịch Phàm: (Cầm lấy cái kéo trong tay cắt tờ giấy màu) Ngược là gì?

      Tiểu Bội: Chính là cái dạng để cho bị tông xe mất trí nhớ, gãy tay gãy chân, khóc đến kêu cha gọi mẹ, sống bằng chết.

      Dịch Phàm: (Cắt xong xuôi kéo thứ vừa cắt ra) Sao nghe ra có vẻ giống mưu sát chồng quá vậy ta.

      Tiểu Bội: Có khác biệt chứ. Nếu mưu sát chồng đau đớn gì hết, vì chết rồi còn đâu.

      Dịch Phàm: (Dùng bút màu tô vẽ cái gì đó lên thứ vừa mới cắt được) Chẳng lẽ gãy tay gãy chân em xót sao?

      Tiểu Bội: (Nghĩ ngợi hồi) Gãy tay gãy chân… có thể chữa khỏi mà? Có thể chữa khỏi còn xót làm gì, cũng vô dụng thôi.

      Dịch Phàm: (Đem thứ tô vẽ xong đưa đến trước mặt Tiểu Bội) Nhìn ! Có vui ?

      Tiểu Bội: (Nhìn cách tỉ mỉ, phát ra Dịch Phàm cắt hình con khỉ, lại còn giống y chang) Đừng giỡn nữa, chính đó, quần chúng muốn ngược .

      Dịch Phàm: (Bắt đầu cắt con khỉ thứ hai) Dựa theo lô gíc của em, ngược chính là để bị giày vò về xác thịt…

      Tiểu Bội: (Liều mạng gật đầu) Tốt nhất vẫn là về mặt tâm lý.

      Dịch Phàm (Bắt đầu tô vẽ con khỉ. Trước lạ sau quen, lần này nhanh hơn lần đầu nhiều) còn có lương tâm hơn em. Cho nên khi em gãy tay gãy chân xót vô cùng.

      Tiểu Bội: Ờ.

      Dịch Phàm: (Đem hai con khỉ dán vào cuốn sổ, rồi viết lên hai chữ ‘Tiểu Bội’) Nếu như vậy, hãy để em nửa đêm bị chặn đường cướp, xuất làm hùng cứu mỹ nhân, kết quả hai tay khó lòng địch nổi bốn tay, bị người ta đánh bong gân trật khớp, em cũng bị người ta đánh gãy tay gãy chân, sau đó nằm giường bệnh, vừa nén nhịn đau đớn thân thể, vừa nhớ về em. Ngược thân ngược tâm, nhất cử lưỡng tiện.

      Tiểu Bội: Nửa đêm bị cướp… là cướp sắc à?

      Dịch Phàm: (Nhìn hai con khỉ lát, rồi viết ‘Tiểu Bội’ lên con còn lại) Vậy cũng được, cho dù em bị cướp sắc chăng nữa, cũng có tư tưởng lấy vợ phải lấy trinh!

      Tiểu Bội: !

      Dịch Phàm: (Đem hai con khỉ giơ lên, sắc mặt hớn hở ) Ha ha, giống em chưa.

      Tiểu Bội: Tự chơi mình !
      Phương LăngTử Mặc thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35

      Dịch: Mã Tộc

      Chủ nhật, ngày 06 tháng 04

      Thời tiết: Trong xanh

      ——— ——————–

      Mùa xuân quả mùa đẹp nhất, khí mang theo men say khiến cả người đều có cảm giác phiêu phiêu dục tiên (1).

      ( (1) Phiêu phiêu dục tiên: Ý chỉ thần thái, động tác nhàng mềm mại như thần tiên, giống như sắp siêu thoát khỏi trần thế để trở thành tiên.)

      Tôi đến công ty từ sớm, để lỡ hai lần thang máy, đến lần thứ ba, quả nhiên thang máy xuống tầng trệt, rồi lên tầng , cửa mở quả nhiên chỉ có mình Dịch Phàm đứng bên trong.

      “Chào buổi sáng.” thay tôi bấm nút tầng tôi cần , “Xem ra dạo này tâm tình rất tốt.”

      “Thời tiết tốt đó mà. Tiết xuân ấm áp hoa đua nở tâm tình của tôi luôn tốt.”

      Dịch Phàm nhìn tôi cười, cười rồi lại cười, khoé miệng nhếch lên nụ cười tà ác: “Ồ, ra là có tư xuân (2). Tiểu Bội, tôi nên nhắc nhở …”

      ( (2) Tư xuân: Chỉ thầm thương trộm nhớ, để ý chàng.)

      Tôi trừng cái: “Lại muốn linh tinh gì nữa đây!”

      nghe?” tỏ vẻ vô tội ngửa tay, “Tôi vốn muốn nhắc nhở , thời kỳ đình chức xem xét sắp sửa kết thúc, đánh giá nhận xét cũng sắp sửa bắt đầu rồi. Còn tính tiết lộ chút tin tức nội bộ cho nữa, nếu muốn nghe, vậy thôi.”

      Tôi nghĩ ngợi lát rồi hỏi: “Nếu như tôi thu hồi lời vừa nãy sao? Nếu như thái độ của tôi chân thành cầu xin sao?”

      Dịch Phàm cố làm ra vẻ khó xử lắc đầu: “Muộn rồi, bỏ qua rồi còn cơ hội nữa.”

      Tôi ấn nút gọi khẩn cấp (3) trong thang máy: “A lô, các em phòng giám sát, có hứng thú nghe kể chuyện về cậu bé thấy sấm sét là bị doạ bật khóc ?”

      ( (3) Nút gọi khẩn trong thang máy: Trong thang máy thường có nút dùng để liên lạc với bên ngoài khi thang máy gặp cố.)

      Dịch Phàm gạt tay tôi ra: “Đừng có mà tạo thêm phiền hà cho công việc của người ta. Hơn nữa chuyện này ra ai tin hả!”

      …Đúng vậy, những câu chuyện 囧 (4) truyền kỳ lấy ra để uy hiếp người ta đều có sức thuyết phục.

      ( (4) 囧: Từ này có nghĩa nhất định, tuỳ trong từng trường hợp mà dịch. Chữ này được phổ biến rộng rãi ở mạng bên Trung Quốc, chữ này có hình dáng giống khuôn mặt người mày lệch xuống còn miệng há to, cho nên có thể là ngạc nhiên, bất ngờ, đứng hình, sốc, ngất xỉu… Cho nên Mã dịch từ này mà để nguyên chữ thấy hay hơn.)

      Lúc này, loa vang lên tiếng rống giận: “Cái tên nào rảnh rỗi ăn ở ! vệ sinh mà cũng để người ta yên nữa!”

      Tôi nhíu mày, Dịch Phàm lại giơ tay xoa đầu tôi: “ có tin tức nội bộ gì đâu. cứ chuẩn bị cho tốt là được rồi, ngoan ngoãn mà chờ cho tôi.”

      Tôi vẫn buồn bực chau mày như cũ, ngày mai tôi phải mang giày cao gót làm mới được, cho dù muốn xoa đầu tôi, cũng phải nhón chân!

      Giỡn chơi chung quy cũng chỉ là giỡn chơi, chuyện chuẩn bị đánh giá nhận xét đình chức lập tức thăng cấp thành chuyện đại hàng đầu trong cuộc đời tôi.

      Tôi thu thập mọi tài liệu các nơi, ăn uống ngủ nghỉ đều nghĩ đến những vấn đề khó nhằn mà các quản lý hỏi.

      “Lúc trước phỏng vấn cũng có căng thẳng như vậy!” Tôi phàn nàn với Tô.

      Tô nhìn cái đầu bù xù của tôi, cách vui sướng khi thấy có người khác gặp hoạ: “Thời kỳ hỗn loạn, kẻ có tiền luôn luôn có cảm giác an toàn hơn kẻ nghèo rớt mồng tơi.”

      “Xin hãy giải thích chút về ví dụ này, nó ăn nhập gì đến em.” Tôi vùi đầu vào chồng tài liệu, quả có tâm tình để suy đoán ý trong lời của chị ấy.

      “Lúc trước khi em phỏng vấn tại AC cũng chỉ là đứa nghèo rớt mồng tơi, có thứ gì đáng giá để mất. Bây giờ cũng như vậy thôi.”

      “Phải rồi, thất bại là em thất nghiệp đó. Còn phải mang tiếng là kẻ gây ra sơ sót trong công việc… chừng còn bắt em phải đền bù nữa đó.”

      “Hứ, chị đường đường là nhà tâm lý học, mà lại thèm quan tâm đến mấy cái vấn đề có chiều sâu, có tính thưởng thức như vậy sao? Cái chị quan tâm là tượng, bản chất phía sau kìa.”

      “Rốt cuộc chị muốn cái gì vậy?” Tôi buồn bực hất tay, “Em khinh thường nhất chính là dáng vẻ này của chị, có gì đàng hoàng , cứ phải làm ra vẻ ý này nọ.”

      “Như vậy mới gạt tiền được chứ. ra ràng quá, làm gì kiếm được tiền.” Tô cách khoe khoang.

      Sau đó chị ấy đến kéo mặt tôi đánh giá từ xuống dưới: “Còn về phần em… ý của chị chính là, khuôn mặt này của em đáng nghi quá, mỗi cọng lông tơ đều viết mấy chữ “hoa đào từng đoá nở” đây nè.”

      “Làm gì có!” Tôi kháng nghị.

      Tô liếc nhìn tay tôi vẫn cầm nghịch cái mặt dây chuyền Hoa Tiên Tử: “Đừng đến lúc đó chị có nhắc nhở em. Mẹ kế dẫn dám chị em rút lui rồi, nhưng hoàn toàn đại biểu cho hoàng tử bỏ quên công chúa để mà chạy khắp nơi đuổi theo bé lọ lem bỏ trốn! Tuy rằng có đôi khi hoàng tử rất lãng mạn ngọt ngào, nhưng thực quả đắng cay đắng nghét đó.”

      Tôi ngẫm nghĩ về lời ý của Tô lát, liền dứt khoát đẩy chị ấy ra ngoài, rồi đóng cửa lại.

      Ôi, thế giới này cuối cùng cũng thanh tịnh rồi.

      Mấy ngày sau, tôi y hẹn đến phòng họp của bộ phận nhân để đánh giá xem xét việc đình chức.

      Sau khi vị quản lý cấp cao cuối cùng đóng tập hồ sơ lại trước mặt tôi, rồi mỉm cười với tôi: “ Quan, kết quả đánh giá xem xét của , được đưa cho tổng giám đốc, ấy có đánh giá nhận xét cuối cùng đối với biểu trong nửa năm qua của .” Lúc này, tôi biết, các vị quản lý cấp cao đều đánh giá nhận xét tốt về tôi, mà cái gọi là nhận xét đánh giá của tổng giám đốc chẳng qua chỉ là hình thức tượng trưng cuối cùng của quá trình mà thôi. Điều này có nghĩa là, chỉ cần cái quẹt bút của Dịch Phàm, tôi có thể trở thành thành viên đường đường chính chính của AC.

      Lạc Lạc nhìn thấy khuôn mặt bi tráng của tôi khi tiến vào, lúc trở ra lại như được sống lại từ trong biển lửa, lập tức hớn hở chạy lại ôm ghì lấy tôi: “Nè, dự định mời khách ra sao đây hả? Mình muốn ăn sushi! Vì để trả nợ, mình sắp quên luôn cá có mùi vị gì luôn rồi nè.”

      Tôi bật cười: “Cá ăn ngon, cậu quên tụi nó . Với số tiền ít ỏi sau khi phục hồi chức kia, còn đủ trả tiền nhà cho Tô nữa là.”

      Lạc Lạc : “Mình mặc kệ. Mình cứ ăn cho cậu nghèo mạt đó.”

      “Rồi, kiếp này mệnh của mình là thiếu tiền người ta mà.” Tôi cảm khái.

      Tuy rằng biết là số tiền lương được phát nhiều, nhưng tôi vẫn bắt đầu tưởng tượng làm sao để mà tiêu xài: Mua cho mình vài bộ quần áo mới, thêm mấy bộ trang điểm mà muốn mua từ lâu, có loại nhãn hiệu điện thoại mới ra cũng rất tốt.. mời khách để sau cùng vậy… còn tiền nhà coi như tôi quên mất chuyện này .

      Vì thế, trong lúc đầu óc tôi tràn đầy phấn khởi, báo cáo nhận xét đánh giá lại xuất vấn đề, đó là điều tôi chưa từng nghĩ đến dù chỉ giây. Tuy nhiên, thực vẫn luôn tàn khốc đến vặn vẹo – vấn đề xuất ngay tại khâu thể nào xuất vấn đề nhất.

      Nghe báo cáo viết đầy đánh giá nhận xét tốt của các quản lý cấp cao được để bàn của Dịch Phàm đúng ba ngày, lúc đến lấy, phần ý kiến của tổng giám đốc viết ba chữ “ đồng ý”. có lý do, cũng chẳng giải thích, chỉ có ba chữ lạnh lẽo đến cực điểm, đồng ý.

      Lúc Kim Cương đưa báo cáo cho tôi, khuôn mặt trầm trọng nặng nề giống như bác sĩ tuyên bố với người nhà tình trạng tử vong của bệnh nhân vậy.

      Tôi ngu người luôn.

      Đây là kết cục mà tôi chưa hề dự liệu.

      Cho dù là trong ác mộng tồi tệ nhất cũng chưa từng xuất kết cục này.

      Dịch Phàm sau khi tuyên bố kết quả này trước mọi người trong cuộc họp định kỳ, cũng thèm nhìn tôi lấy cái, liền nhanh chóng rời khỏi.

      Bộ phận nhân đối với thái độ của tổng giám đốc cũng rất khó xử, cuối cùng, bọn họ cũng chỉ đành để tôi từ chức như vậy, đồng bồi thường, có bất kỳ đánh giá nhận xét nào. nghiệp của tôi bắt đầu, ngoại trừ chứng minh tôi từng làm ở AC gần năm, còn lại đều là tờ giấy trắng.

      Tôi cũng biết tại sao lại như vậy nữa, cũng biết báo cáo đánh giá nhận xét đó ở bàn Dịch Phàm ba ngày xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cần cái lý do, cái lý do có thể khiến tôi cam tâm tình nguyện rời khỏi. Tôi giống như Thu Cúc kiện (5) khắp nơi tìm kiếm Dịch Phàm để hỏi , nhưng lại phát những nơi thường ngày có thể gặp , bây giờ tôi lại thấy bóng dáng.

      ( (5) Thu Cúc kiện (tên tiếng : The story of Qiu Ju): Đây là bộ phim của đạo diễn Trương Nghệ Mưu, diễn viên đóng vai Thu Cúc là Củng Lợi.

      Bộ phim là câu chuyện về hành trình kiện của Thu Cúc, người phụ nữ nông thôn vác bụng bầu vượt mặt khắp thôn tới huyện, huyện ra tỉnh và tới tận thủ đô.

      Nguyên nhân để Thu Cúc phải lặn lội đường xa là vì trong lần tranh cãi với trưởng thôn, chồng bị đá vào “chỗ hiểm”. Thu Cúc đồng ý với dàn xếp tiền nong sau cố này và nhất quyết đòi lại công bằng.

      Tuy chỉ là phụ nữ nghèo sống ở nông thôn, nhưng điều mà Thu Cúc theo đuổi trong vụ kiện phải tiền bạc, mà chính là lòng tự trọng của con người. Kiên cường, lương thiện, ngại gian khổ, tình cảm sâu sắc nhưng cũng có phần nào đó ấu trĩ và hành động thiên về cảm tính, Thu Cúc thực nhân vật để lại dấu ấn màn ảnh rộng.Muốn biết thêm liên hệ google ca ca. Nguồn: afamily.vn)

      Cuối cùng, tôi cầm lấy báo cáo đứng đợi trước cửa phòng làm việc của rất lâu. Tôi muốn với , nửa năm nay tôi rất cố gắng, tôi muốn chứng minh cho AC thấy, bản thân là người xứng đáng để níu giữ, tôi muốn cho mọi người biết, giữ tôi lại phải vì tư tình riêng, mà là bởi vì tôi có năng lực ở lại chỗ này, tôi muốn với … tôi muốn có những tháng ngày được nhìn thấy .

      Nhưng rốt cuộc tôi cũng vào.

      Bởi vì Vinh Mặc Dương với tôi, tổng giám đốc ra sân bay, Lam Tư Dương hôm nay bay ra nước ngoài.

      Đúng , Tô à, chị đúng, thực nó như mũi dao sắc bén, đem nỗi thống khổ từ con tim từng chút lan toả toàn thân.

      Tôi dựa vào cửa phòng làm việc của tổng giám đốc cười khổ mà nghĩ.

      Cuối cùng tôi cũng từ bỏ ý định hỏi , trở về nhà lại nằm ghế trị liệu của Tô. Tô gì chỉ ở bên cạnh tôi. Lúc này, tôi mới phát im lặng cũng là loại an ủi có ích biết bao.

      “Tô, xin lỗi chị, em từng chế nhạo công việc của chị.” Tôi nằm ghế khe khẽ .

      nằm ở ghế bên cạnh, hút sạch ly nước ép: “ sao.”

      Tôi ngước nhìn trần nhà trắng toác làm nhứt cả mắt: “Em biết rốt cuộc mình cũng thể nào trở thành công chúa được. Trong thực lấy đâu ra lắm giống như trong chuyện cổ tích chứ. Em quá ngây thơ.”

      Tô nhìn tôi rồi hỏi: “Em có biết là, ban đầu Dịch Phàm bị từ chối xong có các loại phản ứng kỳ lạ, đều cho thấy tâm lý của ta bất ổn, ở trong giai đoạn tự điều chỉnh, cho nên ta mới ức hiếp em như thế. Xác suất tỉ lệ này là 50:50, điều chỉnh tốt, ta có thể thoát khỏi ám ảnh bắt đầu cuộc sống mới, điều chỉnh tốt, ta trở thành tên điên tình trường. Khi đó chị muốn giúp em phân tích trạng thái bệnh tình của ta, chính là lo sợ em Thánh mẫu, chủ động hiến thân cứu vớt lấy ta, cuối cùng động lòng thể nào thoát thân, chị chỉ mong em chịu nổi giày vò của ta mà tự động rời khỏi. ngờ, trong quá trình giày vò em, ta phục hồi bình thường, còn em lại sa vào. Em quả là bệnh nhân kỳ lạ nhất mà chị từng gặp.”

      Tôi bất lực thở dài: “Tô à, chị lại làm việc dư thừa nữa rồi. Sau này trước khi chuyện xảy ra chị có thể nghĩ ra đối sách trước được hả.”

      “Có cần chị nhắc giúp em về việc em phải tự giải quyết vấn đề tiền nong ra sao ?” Tô hỏi thực sờ sờ trước mắt..

      Cái nhắc nhở này là vấn đề thực khác mà tôi phải đối mặt.

      “Em có tiền trả tiền nhà cho chị.” Tôi .

      Tô lập tức đứng lên: “Biết vậy lúc đó thu nhận em rồi.”

      “Chị là cái người giậu đổ bìm leo (6) nhất mà em từng gặp đó!” Tôi gào lên.

      ( (6) Giậu đổ bìm leo: Câu thành ngữ có ý muốn đến việc lợi dụng người ta gặp điều hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.)

      Tô ngoảnh đầu cười với tôi cái: “Lần trị liệu này em lại thiếu nữa rồi.”

      Ba ngày sau, Thánh mẫu Quan Tiểu Bội tôi nhận được cuộc điện thoại của Dịch Phàm.

      : “Quan Tiểu Bội, coi mắt với tôi, Hồng Trang Lạc, vị trí thứ ba sát cửa sổ…”

      Chẳng chờ hết, tôi liền ném điện thoại từ lầu hai xuống, để xe cộ qua lại đường nghiền nát nó.

      Có ma mới thèm coi mắt với ! Tôi thậm chí còn thèm bận tâm đến những việc cỏn con của nữa là!

      Kết quả, Tô tự thân áp giải tôi . Chị ấy hét lên với tôi: “Ném điện thoại bộ giỏi lắm sao! Em phải xé xác , mà còn phải đích thân ra tay!”

      Bấy giờ, tôi có chút hiểu vì sao Lạc Dương lại ra nước ngoài, đều là do trái tim đối với chị ấy hoàn toàn chết lặng. Đây là người phụ nữ bạo lực mà!

      Tâm tình của tôi nặng nề trầm trọng đến Hồng Trang Lạc, vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Dịch Phàm, quả nhiên, lại đến trước.

      vẫn ngồi ở cái vị trí thứ ba sát cửa sổ, có cười, chỉ lẳng lặng nhìn về phía cửa, ánh mặt trời chiếu người , tuấn nho nhã giống như bức tranh.

      Tôi mặt biểu cảm đến, ngồi đối diện với .

      Dịch Phàm mỉm cười, hỏi: “Uống cái gì?”

      Tôi lắc đầu: “ cần gọi nước cho tôi. Tôi chờ coi mắt xong rồi luôn. Tôi thiếu tiền người ta rất nhiều, uống nổi.”

      nhìn tôi hồi, mỉm cười gọi phục vụ đến, gọi cho tôi tách ca cao.

      Tôi nghiêng mặt qua bên, ánh mắt có tiêu điểm nhìn ra ngoài cửa sổ. Hồi lâu, tôi mới phát , qua phản chiếu của cửa kính, Dịch Phàm mỉm cười với tôi. Tôi dùng lực nắm chặt lấy chiếc tách, sợ nhìn thấy được bàn tay run rẩy của tôi.

      Dịch Phàm, sao còn có thể mỉm cười được vậy? sợ tôi tức giận cào nát gương mặt điển trai này của sao? sợ đây có thể là… lần gặp cuối cùng của chúng ta sao?

      Trong khí im lặng Dịch Phàm bỗng nhiên hỏi: “ có biết vì sao tôi thích vị trí này ?”

      Tôi bảo trì im lặng của mình.

      lắc đầu cười: “Đương nhiên phải vì tôi ở chỗ này đẹp trai nhất, tôi cũng có tự sướng như vậy. Vả lại tôi làm sao mà nhìn thấy được khuôn mặt của mình cơ chứ? Là bởi vì tôi phát ngồi ở chỗ này nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ. Thế là tôi nghĩ, nếu tôi ngồi ở chỗ này chắc nhìn cũng rất bảnh.”

      Tôi ngây ra, bất giác ngó bóng hình mình trong kính.

      Ngón tay khẽ lướt qua khoé mắt tôi: “ bé ngốc, em cười lên xinh đẹp, chứ đâu có em khóc xinh đẹp đâu.”

      Sau đó, lại dùng bộ dáng nghiêm chỉnh, giọng điệu nghiêm túc tuyên bố: “AC nghiêm cấm đương trong công ty, nếu như phát , người nhất định phải từ chức, là tổng giám đốc, phải làm gương.”

      Tôi nghĩ, tôi nghe thấy được thanh tan chảy của băng tuyết, trăm hoa đua nở.

      Tôi làm tổ ghế, ngón tay nắm chặt chiếc tách lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, hồi lâu, mới thốt ra câu: “Hứ! Vậy sao từ chức!”

      cố làm ra vẻ hết cách lắc đầu: “Cái kẻ nghèo rớt mồng tơi như em mà cũng đòi nuôi tên mặt trắng (7) nữa à?!”

      ( (7) Mặt trắng hay tiểu bạch kiểm: Ý chỉ những tên chỉ biết dựa vào bạn hoặc vợ nuôi, trợ cấp kinh tế. Ngoài ra, còn chỉ người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng thanh tú tuấn mỹ. chung, đàn ông mà được gọi như vầy thường có ý tốt, có ý chê bai, châm biếm.)

      Tôi bật cười, nở nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.

      Dịch Phàm và tôi đều nắm lấy chiếc tách ca cao ngọt ngào thơm lừng: “Lần đầu tiên khi thấy em cười, tâm tình lúc đó của rất tồi tệ, khi đó muốn nhìn thấy nụ cười tươi tắn như vậy, cho nên mới tìm mọi cách để em thể cười nổi nữa. Nhưng mà, bất kể là lúc nào ra sao, em cũng đều nở nụ cười xuất phát từ nội tâm như thế, dường như cả thế giới đều tươi đẹp. Có đôi khi, muốn với em rằng, thế giới này ngoại trừ niềm vui, còn có rất nhiều nỗi buồn, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đơn thuần của em, thốt nên lời. Dần dần, chỉ muốn nhốt em ở bên cạnh , cho em bầu trời yên bình, để có thể mãi ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp ấy.”

      “Nhưng, Dịch Phàm, bây giờ lại làm em muốn khóc đây nè.”

      “Hứ hứ, bởi vì , chỉ có mới có thể muốn em khóc là em phải khóc thôi!” cách bá đạo, giống như đứa trẻ vừa ngang ngược vừa bao che khuyết điểm.

      Chị Tư Dương đúng, Dịch Phàm là đứa trẻ đơn thuần, sau khi lăn lộn thương trường đấu đá nghi kỵ lẫn nhau, mà vẫn có trái tim ngây thơ trong sáng như trẻ thơ, vẫn có thể cười được như vậy, như vậy, tuy như vậy đối với tôi mà tính là lời đương ngọt ngào gì.

      Tự dưng tôi thể kiềm nén nổi nhổm dậy, muốn hôn cái trán đầy đặn của , nhưng, môi vừa chạm vào làn da của , tôi liền tỉnh táo lại.

      Tôi làm cái gì vậy trời!

      Tôi lập tức ngồi trở lại, nắm lấy chiếc tách co ro lại thành đống, cảm thấy mặt của mình, nóng rực.

      Dịch Phàm nhìn tôi, dịu dàng trong ánh mắt giống như lời nguyền khiến người ta phải trầm luân. đột nhiên kéo tôi lại, hôn cách cuồng nhiệt.

      Trước lúc vẫn còn chưa mất ý thức, tôi nghĩ:

      Có kinh nghiệm có khác, nhìn , lần đầu tiên tôi coi mắt, liền thành công như vậy đó!

      Tác giả có lời muốn : Nhảy ra đôi câu:

      ra truyện đến đây coi như kết thúc rồi. Vốn dĩ theo sườn truyện đến đây có thể viết end rồi. Tôi vẫn luôn tin rằng, chuyện cổ tích có cái mở đầu tốt đẹp là được. Đúng vậy, mở đầu tốt đẹp, bởi vì tôi thể nào tưởng tượng được công chúa Bạch Tuyết biến thành bà quản gia phì lũ, bé lọ lem chiến đấu với kẻ thứ ba giàu có, cứ để đẹp đẽ đó tồn tại trong “Cuộc sống hạnh phúc vừa mới bắt đầu của hoàng tử và công chúa” . Bởi vậy, nên mới kết thúc truyện tại chỗ này, cái này cũng là lý do tại sao tình tiết phía cứ kéo dài lâu như vậy, tại sao JQ cứ chậm rề rề chịu xuất – bởi vì khi xuất đại biểu cho kết thúc.

      Phần sau là ngoại truyện ngọt ngào, mọi thứ ở phần sau đều là ngoại truyện, phải chính văn…

      Viết đến đây tôi tự sám hối chút. Mọi người cầu ngược Dịch Phàm, đều Dịch Phàm biểu còn hơn tiểu bạch (8-) (viết về tổng giám đốc và truyện tiểu bạch lại viết ra được tổng giám đốc tiểu bạch, đây cũng coi như là sáng kiến đó nha), về vấn đề biến hoá trong tình cảm của Dịch Phàm, tôi biết nhiêu đó vẫn chưa đủ. Nhưng thứ nhất, tôi vẫn luôn cố gắng theo đuổi loại khí ngọt ngào đơn thuần, tôi vẫn cảm thấy cuộc sống cực khổ vất vả rồi, xem các tác phẩm cứ dây dưa giày vò qua lại làm tôi rất buồn bực, cho nên đối với nhân vật dưới ngòi bút của mình, đều cầu về mặt tình cảm phải tốc chiến tốc thắng, có xuất trở ngại, nhưng cũng nhanh chóng giải quyết. Thứ hai… là do khả năng viết. Tôi thừa nhận, trình độ tại của tôi thể nào vừa làm cho tình cảm nhân vật vững chắc hợp tình hợp lý, lại vừa cảm động lòng người được. Nhưng tôi vẫn cố gắng viết cách tốt nhất trong phạm vi trình độ của mình. Trong truyện nếu có chỗ nào chưa thoả đáng, mong mọi người lượng thứ. Sau này viết truyện, tôi cố gắng hết mình. (Ôi, sao giống như biểu quyết tâm của học sinh tiểu học vậy ta.)

      ( (8-) Tiểu bạch: Từ ngữ mạng bên Trung Quốc. Có các nghĩa sau đây:

      1 – Tên gọi tắt của tiểu bạch kiểm (tên mặt trắng).

      2 – Tên gọi tắt của tiểu bạch thố (chú thỏ trắng), chỉ người hay nhân vật dễ thương.

      3 – Có nghĩa là người mới, tân thủ, tân binh… cái gì cũng biết. Nghĩa này thường dùng trong game.

      4 – Thường chỉ những kẻ đạo văn, sao chép, copy, mô phỏng… thành quả lao động trí óc của người khác.

      5 – Tên gọi tắt của tiểu bạch thử (chuột trắng hay chuột bạch là động vật chuyên được dùng làm thí nghiệm). Ý chỉ lấy ai đó để làm vật thử nghiệm.

      6 – Dùng cho đọc giả mạng, được đọc miễn phí. Họ chỉ đọc mà hề có bất kỳ phương thức nào để ủng hộ tác giả như trả phí (đối với những truyện cầu trả phí), bình luận, like…. Họ chỉ đơn giản là đọc, có đọc là được.

      7 – Ý chỉ những người ngây thơ, đơn thuần, hơi khờ khạo, ngu ngơ, ngây ngốc…

      8 – Cái này Mã cũng biết là ý chỉ bạc trắng (tiền tệ thời cổ đại) hay chỉ Bạc (tên nguyên tố hoá học trong bảng tuần hoàn) nữa.)

      Về phần ngoại truyện, tôi quyết định viết số đoạn kích thích chút, ví dụ như cầu hôn nè, kết hôn nè, XX nè. Mọi người muốn coi cái nào, ra thử xem?

      Tạm thời… cứ như vậy . Nếu có gì muốn nữa, tôi tiếp tục lải nhải.

      Người dịch có lời muốn :

      Phù, lê lết cuối cùng cũng xong được phần chính văn. Còn mười mấy chương ngoại truyện nữa thôi. Cách mạng chưa thành công, vẫn còn phải tiếp tục cố gắng >_<
      Phương LăngTử Mặc thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại Truyện 01

      Dịch: Mã Tộc

      Thứ hai, ngày 20 tháng 08

      Thời tiết: u

      ——— ———————

      Bắt đầu từ hôm nay đối với Dịch Phàm tổng giám đốc AC mà , hoàn toàn khác so với thường ngày, làm việc suốt cả đêm, lúc trời sắp sửa sáng, mới nằm co ro sô-pha chợp mắt chút, nhưng lâu sau lại bật dậy, nhíu mày cầm lấy tư liệu của nhân viên mới lên đọc. Dịch Phàm cảm thấy bản thân là tổng giám đốc, cần phải hiểu bối cảnh lai lịch của nhân viên – – Ừm, cho dù là giả bộ hiểu cũng được, lúc cần thiết có thể làm ra vẻ hoà ái dễ gần, để lôi kéo tranh thủ tình cảm. Lúc Lam Tư Dương gọi điện thoại đến, tích cực tìm kiếm người đẹp trong nhóm nhân viên mới.

      “Tiểu Dịch, có phải cậu lấy chứng minh với vé máy bay của tôi phải ?”

      “Hả?” Dịch Phàm ngơ ngác hỏi.

      Lúc này, cầm tấm hình chứng minh của . Tóc mái che phủ hoàn toàn chân mày được tỉa tỉ mỉ gọn gàng, nhưng lại mất sức sống, trái lại lộ ra đôi mắt xinh đẹp, đôi môi xinh đẹp tuy rằng mím thằng đường thẳng, nhưng kỳ lạ là cả người hoàn toàn có dáng vẻ nghiêm túc, mà ngược lại như đối với người trước ống kính hơi mỉm cười. Dịch Phàm giơ sơ yếu lý lịch đưa ra xa rồi nhìn lại, xong thu về, rồi từ trong ngăn kéo lấy ra cái kính lúp tỉ mỉ quan sát tấm hình.

      Kỳ lạ, ấy sao lại cười được cơ chứ?

      Đầu dây bên kia truyền đến giọng mất kiên nhẫn của Lam Tư Dương: “Tôi ở dưới lầu, nhanh chóng đem đồ đưa cho tôi!”

      Dịch Phàm thở dài, bỏ phần sơ yếu lý lịch này xuống, rồi xuống lầu.

      “Buổi chiều bay rồi, tôi mà còn kịp đó!” Lam Tư Dương nhìn thấy Dịch Phàm nắm lấy cổ áo Dịch Phàm gào lên, dù sao xe dừng ở con đường bên cạnh toàn cao ốc AC cũng thưa thớt người qua lại, nên cũng cần phải giữ hình tượng gì.

      phải tôi làm mà!” Dịch Phàm chỉnh lại quần áo, bộ dáng vô lại, biểu tình như là “Việc này liên quan đến tôi, tôi biết gì hết.”

      “Cậu đừng có chơi cái chiêu này nữa! Cậu cho rằng tôi vẫn còn là con nhóc 15 tuổi chắc, bị cậu giấu mất chìa khoá xe bó tay hết cách à! Johnson bị bệnh rồi, cần tôi chăm sóc.”

      “Chị quên là ai chọc tức chị đến nỗi phải về nước sao? Bị bệnh… hứ, cái lý do này tồi tệ này mà cũng nghĩ ra được.” Dịch Phàm có vẻ tức giận.

      “Thiên hạ có cặp đôi nào mà cãi nhau. Cũng phải là vì bị bệnh, mà còn là vì buổi hoà nhạc có chuyện cần tôi làm. Cậu đừng có ấu trĩ nữa có được ?” Ngữ khí của Lam Tư Dương cứng rắn.

      “Ấu trĩ” cái từ này dùng để hình dung Dịch Phàm, tuy rằng ở loại trình độ nào đó vô cùng thích hợp, nhưng đối với người đàn ông mới hơn ba mươi tuổi tự cho là mình rất thành công mà , quả có lực sát thương gần bằng với khi “Obasan (1)” với bé lolita mười lăm tuổi trở xuống.

      ( (1) Obasan: Tiếng Nhật, ý chỉ những người phụ nữ có tuổi. Hay được gọi là các thím, các bác…)

      Dịch Phàm lập tức bùng nổ: “Ấu trĩ? Tôi ấu trĩ? Chị mỗi lần cứ về là về, , hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà chút trách nhiệm, chị ấu trĩ chắc? Tôi có thể giúp chị chuẩn bị buổi hoà nhạc ở đây, nhưng chị chịu… Johnson rốt cuộc có chỗ nào làm tốt hơn tôi cơ chứ hả!”

      ấy phải là cái tên mù nhạc!” Lam Tư Dương lạnh lùng .

      Điều này như chọc vào chỗ đau của Dịch Phàm phát khùng. Kể từ sau cái lần tập hát trong lớp, học sinh cả lớp đều hát đúng nhịp chỉ có Dịch Phàm hát trật lất, Lam Tư Dương liền phát , thế giới này bài hát mà Dịch Phàm hát lạc nhịp chỉ có bài “Chúc mừng sinh nhật” thôi.

      “Lúc trước tôi muốn học piano với chị, chị lại cho. Tôi muốn ở lại nước ngoài với chị, chị cũng chịu! Tôi nghe lời chị trở về nước kinh doanh, chị bắt tôi trêncùng con đường với chị, chính mình càng càng xa… chị đừng có trở về!” Dịch Phàm mất khống chế lắc Lam Tư Dương, giống như lon coca, dùng lực lắc, ý định bỏ liền có thể giống như khí CO2 (2) tràn ra.

      ( (2) CO2: là cacbon điô-xít hay khí cacbonic là loại khí phần lớn do người và động vật thải ra trong quá trình hô hấp. Khí này được dùng làm nước ngọt có gas.)

      tiếng “Rầm”, đầu của Lam Tư Dương đụng phải mép cửa sắt bén của chiếc xe.

      Cũng cùng lúc đó, thanh báo chống trộm của chiếc xe đậu ven đường vang lên.

      Dịch Phàm bất giác xoay đầu, thấy có ôm lấy đầu, khuôn mặt là pha trộn của kinh ngạc, chấn kinh… còn có cười sung sướng nỗi đau của người khác nữa. Sau đó, ấy giơ tay lên cười hô lên: “Hi, Tiểu Mã ca (3), cứ tiếp tục, gào thét càng nhiều càng khoẻ mạnh!”

      ( (3) Tiểu Mã ca hay giáo chủ Tiểu Mã ca gào thét: Là biệt danh mà các fan đặt cho Mã Cảnh Đào. thường được đảm nhận vai nam chính trong các bộ phim của Quỳnh Dao, trong phim thương xuất với hình ảnh gào thét, nên để lại ‘ấn tượng sâu đậm’ trong lòng khán giả. Muốn biết Mã Cảnh Đào cùng Quỳnh Dao là ai, cũng như gào thét của him, xin liên hệ google ca ca.)

      Đây ràng là cười nhạo cách trắng trợn mà.

      Trong lòng Dịch Phàm nảy ra hành động ác độc “Giết người diệt khẩu” mà cần màn đến vẻ nho nhã lịch nữa, chuẩn bị thực kế hoạch, Lam Tư Dương : “Miệng tôi bị rách rồi.” xong giơ tay ra trước mặt , đó có vết máu.

      Đường đường là đấng nam nhi cao bảy thước, bụng sáu múi, thế mà Dịch Phàm lại thấy máu là ngất xỉu.

      Kết quả cố gắng nín nhịn, nhưng lại kiềm được hai hàng nước mắt chảy ra, Lam Tư Dương cũng màn đến vết thương của mình, lấy khăn giấy đưa cho Dịch Phàm “ngăn lệ”, trước mười lăm tuổi bị bám lấy khóc lóc cũng đâm ra sợ luôn, cho nên bây giờ vẫn còn phản xạ có điều kiện cảm thấy dịch thể chảy ra từ mắt , còn đáng sợ hơn cả khi chính mình chảy máu nữa.

      Có khúc dạo chật vật này làm cho Dịch Phàm cũng còn tâm tình phá rối Lam Tư Dương nữa, gọi người đem chứng minh và vé máy bay rồi thản nhiên tạm biệt .

      Ấu trĩ, mù nhạc, thấy máu liền ngất, trong buổi sáng bị người ta chọc vào nỗi đau đến ba lần, làm cho tâm tình Dịch Phàm cực kỳ tồi tệ. Trở về cao ốc AC, vào toa-lét, muốn dùng dòng nước giá lạnh để xoá tan mệt mỏi tối qua cũng như bực bội sáng sớm. Chính vào lúc này, liền nghe thấy bên ngoài có giọng vô cùng hưng phấn: “Sáng sớm nay mình gặp được Tiểu Mã ca gào thét sống sờ sờ đó. Còn lắc người nữa đó! Kết quả đầu kia đụng vào cửa xe, ta hết hồn bật khóc luôn! Cậu xem có 囧 (4) hay !”

      ( (4) 囧: Từ này có nghĩa nhất định, tuỳ trong từng trường hợp mà dịch. Chữ này được phổ biến rộng rãi ở mạng bên Trung Quốc, chữ này có hình dáng giống khuôn mặt người mày lệch xuống còn miệng há to, cho nên có thể là ngạc nhiên, bất ngờ, đứng hình, sốc, ngất xỉu… Cho nên Mã dịch từ này mà để nguyên chữ thấy hay hơn.)

      Hết hồn bật khóc… “Ầm” tiếng Dịch Phàm đá cửa xông ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng của hai biến mất sau góc khuất.

      Mặc đồng phục, hứ, chỉ cần là nhân viên của AC, tôi tin giày vò chết ! Dịch Phàm đầu tóc nhĩu nước tí tách, nở nụ cười nham nhiểm giống như con chồn chui vào chuồng gà.

      Dịch Phàm thay đổi quần áo, xuống lầu tham gia buổi lễ chào đón nhân viên mới, chẩn bị khích lệ người cũ, hù doạ người mới… tìm kiếm kẻ thù. Chỉ cái liếc nhìn, liền căn cứ theo dấu hiệu vết bầm tím trán kia, trong đám đông đông kịt tìm thấy được vô tình cười chế nhạo kia.

      “Chào mọi người, tôi là tổng giám đốc AC, Dịch Phàm…”

      Trong lúc chuyện, Dịch Phàm cố ý nhìn chằm chằm vào đó, rất hài lòng nhìn thấy khoé miệng ấy vốn mở ngoắc ra đột nhiên trở nên cứng ngắt quặp xuống, khuôn mặt khổ sở đứng lên tự giới thiệu. Nhìn đôi mắt ảm đạm của ấy, Dịch Phàm bỗng nhận ra đây là tấm hình. Cái loại cảm giác kỳ lạ lại tới nữa rồi, tuy là lúc này biểu tình đưa đám, nhưng luôn cảm thấy ấy dường như cười vậy, biểu tình hờn đỗi nhiều hơn là tức giận.

      “Quan Tiểu Bội sao? Hy vọng cùng AC đều đạt được những thành tựu trong tương lai.” Dịch Phàm nghiến răng nghiến lợi ra câu cuối cùng này. phải dựa vào định lực kiềm nén dữ lắm, mới có thể áp chế được nội tâm ngừng hô hoán “Hãy giày vò ta ! Hãy giày vò ta !”

      Ngày tháng của hai ta còn dài, Dịch Phàm cười khẩy.

      Tác giả có lời muốn : Mấy chương tiếp theo, lấy theo ngôi kể thứ ba của Dịch Phàm, để bổ sung hoàn chỉnh câu chuyện. Đừng quá ôm ấp nhiều hy vọng cho Dịch Phàm, ta chính là chàng ấu trĩ. Sau đây là câu chuyện về ngây ngô cùng với tổng giám đốc ấu trĩ (囧rz) .

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :