1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cái thùng cơm sát vách - Tửu Tiểu Thất (Full- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      [​IMG]



      Cái thùng cơm sát vách

      Tửu Tiểu Thất

      Convert: Bến (Nguồn Tàng Thư Viện)

      Editer: minhphuongvm

      Giới thiệu:
      Cái thùng cơm sát vách kia, em ăn của biết bao nhiêu là cơm gạo, em định lấy cái gì để trả lại cho đây?
      Tiền ư? lấy tiền đâu, chỉ cần em thôi.
      liz0907, honglak, Diệp Nhu3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Vô tình gặp gỡ

      Vừa qua tiết thanh minh, bầu trời phương Bắc như vừa được cơn mưa làm sạch, lúc này trở nên vô cùng sáng sủa trong trẻo , khoác lên mình chiếc áo màu xanh thăm thẳm như nước biển trong vắt.

      Thời điểm cuối tuần chính là khoảng thời gian thích hợp nhất để cùng bạn bè ra ngoài lêu lổng dạo chơi thư giãn.

      đường đến ga tàu điện ngầm, Lam Sam vốn định chiến đấu trận xe, nhưng suy tính lại chút chút nhé. Hôm nay ở trung tâm triển lãm quốc gia nhất định là vô cùng đông đúc, dựa theo tình hình giao thông ở thành phố B nay mà nhất định có thể đạt đến mức độ kêu cha gọi mẹ luôn. Ngay sau đó quyết định dựa vào cặp chân dài thon thả khêu gợi của mình mà bôn ba chuyến.

      Quả nhiên ngoài tính toán của , vừa ra đến đường cái, ngay đường dành cho người bộ sôi sùng sục như nồi nước dùng bánh chẻo, bành trướng, nhung nhúc ,chen chúc chỗ với nhau, ai cử động nổi. Thỉnh thoảng lại có vài tình huống lái xe cướp đường, khiến cho tiếng kèn vang lên ồn ào xung quanh kèm theo trận trận mắng chửi, cho dù giọng đầy táo bạo vẫn đầy mùi vị ai oán.

      thương cảm biết bao! Lam Sam đồng tình cảm thán nhưng cước bộ vẫn hề ngừng lại.

      Vài chàng tài xế ven đường thấy mĩ nữ ngang qua, lập tức bấm còi như điên.

      Lam Sam ngờ rằng họ bấm còi với , chỉ cảm thấy đám người này rỗi hơi đến nhức trứng rồi.

      chiếc xe phi đến, gã ngồi xe kéo cửa kính xuống, cười hì hì nhìn Lam Sam:
      - Người đẹp ơi, thích gì nào?

      Lam Sam liếc mắt:
      - Thích ông tổ nhà .

      Tên bị mắng cũng thèm tức giận, trái lại tỏ ra như vừa được nhận vinh dự to lớn. ta cười hì hì:
      - Ông tổ già rồi, chắc chả động đậy được nữa đâu, hay em xem thử xem thế nào?

      Lam Sam thèm đáp lại, cúi xuống nhặt viên đá dưới gốc cây, giơ tay ném cái.

      - Ôi! – Tên nhãi ôm gáy kêu đau.

      Lam Sam vỗ tay, đắc ý hất tóc, bỏ .
      …..-----…..

      Tiểu Du Thái đứng trước cổng trung tâm triển lãm quốc gia, mãnh liệt nhìn về dòng người phía xa xa cuồn cuộn tràn về.

      Tiểu Du Thái là biệt danh Lam Sam đặt cho , Lam Sam rằng nàng quá tài năng nên có cái tên nào thích hợp hơn là Tiểu Du Thái.

      Từ đằng xa, liếc mắt cái Tiểu Du Thái nhìn thấy Lam Sam. Quá dễ để nhận ra, đầu năm nay những cao mét bẩy cũng hiếm hoi mà.

      Lam Sam hôm nay ăn mặc rất nhàn nhã thoải mái nhé. Phía diện cái áo màu đỏ có họa tiết hoa sam vô cùng tôn da, phía dưới là chiếc quần bò màu xanh da trời, ôm lấy đôi chân dài thon thả thẳng tắp, cùng với đôi chân màu xanh lá mạ và chiếc túi xách tay, hoàn toàn đeo trang sức.

      chung là người đẹp vẫn cứ là người đẹp, cho dù có ăn mặc tùy tiện thế nào.

      nàng có mái tóc đen nhánh với những lọn xoăn lớn hờ hững vai. Những cơn gió mùa xuân như tên lưu manh, cứ hờ hững thổi qua như ngừng vén tóc nàng.
      Lam Sam nghỉ chân, mắt nhìn bốn phía để tìm Tiểu Du Thái trong biển người mênh mông.

      Nhiều người quá, sao tìm nổi…

      Thấy Lam Sam định móc di động ra gọi, Tiểu Du Thái còn cách nào khác là tự đưa thân tới:
      - Lam Sam, cậu lại tìm thấy tớ rồi.

      Lam Sam cất di động , xoa xoa đầu :
      - Ngoan.

      Ngoan cái em nhà ngươi ý.

      Tiểu Du Thái đẩy ra:
      - thôi, chị đây đưa em trải đời chút.

      Trung tâm triển lãm dĩ nhiên là để triển lãm, triển lãm dĩ nhiên cung cấp thêm cho người ta kiến thức, thế nhưng cái triển lãm được tổ chức ngày hôm nay …. Hoàn toàn có thể gọi là: Văn hóa nghệ thuật đặc sắc của thành phố B.

      Lúc đầu Lam Sam nghe Tiểu Du Thái còn muốn đến xem, rồi còn ngượng ngùng, sau đó chỉ còn cảm thấy nhàm chán. Văn hóa cái gì chứ, phải toàn là những chuyện về XXOO kia à, có cái gì đáng để gọi là văn hóa đâu?

      Tiểu Du Thái nghiêm túc chăm chú phê bình cái nhìn phiến diện của , mấy lần còn bày tỏ hiểu biết với trình độ văn hóa vô cùng hot này, sau cùng biểu đạt: mục đích của chúng ta vô cùng trong sáng, chỉ để mở rộng tầm mắt thôi nhé.

      Được rồi, ừ mở rộng tầm mắt. Ngay sau đó Lam Sam đến đây.

      Dạo vài vòng quanh trung tâm triển lãm, phát ra, đúng là kiến thức ở đây sâu rộng, nào là các loại kiến thức về bảo vệ sức khỏe, các quảng cáo về bổ thận tráng duơng này, các loại hàng “tình thú” này, vân vân và mây mây… Ngoài ra còn có các hoạt động giao lưu với các PJ xinh đẹp, có người còn đòi hỏi vài hành động giới thiệu cụ thể với người đẹp nữa kìa.

      Tại trung tâm triển lãm được chia làm vài khu riêng biệt, trong đó có khu D chuyên trưng bày các dụng cụ tình thú, rất rộng, thậm chí còn chia thành mấy phân khu. Lam Sam và Tiểu Du hăng hái đứng bên vừa xem vừa tấm tắc hiếu kỳ, cảm thấy sức sáng tạo của con người quả ngày càng vô hạn. Đại JJ cái gì đó đều thua hết, có vài dụng cụ họ còn thể nhận ra, túm tụm lại để suy đoán xem nó dùng để làm gì nữa cơ.

      tới lui, đến khu triển lãm búp bê tình dục.

      Ừ, cái này trái lại họ đều biết. Thế nhưng lệnh của Lam Sam lại rất là hết ý là, búp bê tình dục có hay chẳng được. có vẫn tốt hơn có nhiều nhé.

      Được rồi, đây chỉ là kiến thức trong trường học thôi.

      Có vài cái được ca tụng là siêu mô phỏng, quả vô cùng giống , đủ để đánh tráo giả thành .

      Tiểu Du Thái chỉ vào cái mẫu búp bê mô phỏng giận dữ :
      - Lam Sam, cậu xem này, cái này mà giá 9 vạn tám nghìn tệ đấy, ai mà dở hơi thừa tiền mua cái này chứ?

      Ặc, câu này cũng rất có lý đấy.

      Lam Sam tới, đâm cái khiến con búp bê kêu meo meo. Ánh mắt hơi lóe sáng , quét cái thấy cái siêu mô hình búp bê khác trong góc phòng. Tuy rằng được cất ở chỗ khá hẻo lánh, nhưng nó lập tức thu hút .

      Nó ngồi ghế, mặc áo sơ mi trắng, quần màu rám nắng, tóc ngắn, rất ngăn nắp sạch . Chính là mắt hơi rũ xuống như suy tư, mi thanh như họa, đôi mắt vô cùng trong sáng, sạch .

      Quá giống . Nếu phải vì ánh mắt nó hơi dại ra, Lam Sam còn tưởng là người đấy chứ. Thế nhưng khẳng định người chẳng có ai được đẹp như thế này đâu.

      Tiểu Du Thái cũng phát ra , nàng dắt tay Lam Sam, sung sướng gì bằng :
      - Là đàn ông! Ở đây còn có búp bê tình dục thế này á? Ai chà chà…
      Vừa vừa kéo Lam Sam chạy đến xem.

      Lam Sam cũng rất phấn khích.

      Vừa mới nhìn thấy từ xa, cảm thấy cũng tồi, đến gần lại càng kinh hồn vạn chúng.
      Da là trắng, nhưng sắc trắng hề ảm đạm mà sáng bóng như người thường. Các đường nét gương mặt nó tương đối ôn hóa, ngũ quan vô cùng tinh xảo nhưng làm vơi bớt khôi ngô, tinh tế mà hề tuấn lãng, như thiếu niên tuấn thuộc dòng dõi quý tộc, mũi cao thẳng tắp, mi sài, đôi lông mày thanh đậm, đôi mắt đen huyền… Khi ngồi kín đáo tại vị trí này, tạo nên trạng thái tĩnh lặng tựa như bức chân dung do đại họa sĩ vẽ, từng nét từng nét , phác họa tỉ mỉ cẩn thận thừng nét, mỗi chi tiết đều vô cùng hoàn mĩ.

      Nhưng dù sao, có đẹp hơn thế cũng chỉ là giả, cũng giống như những loại hàng đẹp mắt bày đầy ngoài kia. Nghĩ đến đây, Lam Sam cũng bớt hưng phấn, xoa cằm lặng lẽ thưởng thức.

      - Lam Sam cậu xem, rốt cuộc đây có phải đàn ông hay chứ? – Tiểu Du Thái hơi nghi ngờ, chỗ này bày toàn các búp bê xinh đẹp, sao tự nhiên lại thò ra tên đẹp mắt đến thế này chứ? Chẳng lẽ vì khẩu vị của nhà thiết kế dành cho các nữ cường vương ư? Nghĩ đến đây nàng vỗ đét cái, rất có khả năng nhé.

      Lam Sam cũng biết nên dám trả lời, đột nhiên sờ soạng cái cằm dễ thương cái, nở nụ cười vô cùng tà mị háo sắc:
      - Lớn lên mà đẹp trai thế này, nhất định chỉ có cái loại công tử bột thôi.

      “Công tử bột” nào đó hơi động đậy, nhưng Lam Sam và Tiểu Du Thái vừa chuyện nên nhận ra.

      Còn Tiểu Du Thái lại nhằm trúng vị trí giữa hai chân nó mà ngắm, cố gắng tìm bằng chứng thuyết phục để xác định đây đúng là búp bê.

      Đáng tiếc cái quần hơi rộng, vạt áo lại khá dài, khi ngồi xuống che đúng vị trí quan trọng kia. chung là nhìn được.

      Sau khi Lam Sam sờ cằm nó, lại cầm bên mặt, xoay qua bên kia :
      - Nghe tớ này Tiểu Du Thái, bây giờ khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, mặt mũi thế này cũng là bình thường. Hay là cậu mua con, chơi từ đêm đến sáng luôn, thế nào?

      Tiểu Du Thái vẫn nghiên cứu:
      - Tớ nhất định phải xác định được giới tính của nó , đến lúc mua phải búp bê lại phải đem trả lại.

      Lam Sam lại :
      - Vậy dễ thôi, cậu vạch quần ra là thấy ngay thôi.

      Tiểu Du Thái phải muốn tiến đến vạch quần, nhưng đứng trước đông người thế này mà vạch quần vạch áo có vẻ được hay ho cho lắm, mặc dù đây chỉ là búp bê tình dục, nhưng búp bê cũng có sĩ diện của búp bê chứ nhỉ… ngẩng đầu lên ngó quanh, xung quanh có nhân viên trông coi nào. Thực ra vốn là có, nhưng người đẹp quanh đây nhiều quá, các nhân viên đều chạy xem hết cả.

      chẳng chuyên nghiệp chút nào. Tiểu Du Thái khá tức giận, kết luận có nên vạch quần ra xem , đầu chợt có giọng đàn ông vang lên:
      - Sao lại có thể làm như vậy chứ? - Giọng rất gần, từ phía búp bê tình dục vọng lại.

      Tiểu Du Thái vô cùng phấn khích:
      - Lam Sam, cậu xem này, nó còn biết hờn dỗi nữa kìa. Ha Ha ha, biết có thể thở gấp nữa nhỉ….

      Lam Sam kinh ngạc lên lời. Tiểu Du Thái chỉ nghe được tiếng “hờn dỗi”, nhưng nàng ràng nhìn thấy nó cử động, nghiêng đầu tránh tay .

      Còn có ánh mắt nó nữa, chớp mắt có thần, lúc này cau mày khiển trách .

      Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển đến nỗi có khả năng đem lại những biểu cảm tinh tế đến thế này ư?

      Đây rốt cuộc là nghiệt phương nào chứ….

      tại, suy nghĩ trong đầu Lam Sam là phải chạy thôi.

      Nhưng còn chưa kịp thực chiến lược lui binh, chỉ kịp thấy nó, à , “”, đột nhiên đứng dậy, vì động tác quá mạnh nên chân đập vào ghế, cái ghế bị đẩy dịch ra vài phân, tạo lên thanh ma sát chói tai.

      Tiểu Du Thái hoảng sợ đến mức ngã dập mông xuống đất, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt duơng mắt nhìn .

      Sắc mặt ta có vẻ được tốt lắm, đen xì như đám mây xám xịt.

      Lam Sam đỡ Tiểu Du Thái dậy, xin lỗi :
      - Xin lỗi, xin lỗi, quấy rầy ngài, ngài… Xin hãy từ từ chọn, he he, từ từ lựa chọn…”

      xong, kéo Tiểu Du Thái chạy trối chết khỏi khu D.

      Mãi đến khi thoát khỏi khu D, Tiểu Du Thái vẫn cảm thấy hơi , tinh thần nàng vẫn rất hoảng hốt:
      - Lam Sam Có phải cái con búp bê đó thành tinh nhỉ?

      Lam Sam dở khóc dở cười, lay đầu nàng:
      - Đó là người .
      laulaPhamthanhhuong thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Trả thù

      Kiều Phong ngờ gặp phải loại nữ lưu manh điên cuồng đến thế.

      Giữa ban ngày ban mặt, càn khôn sáng tỏ, lại còn ở trung tâm triển lãm quốc gia đông người qua lại nữa chứ…

      nhìn vòng chung quanh, sau đó nhận ra, hình như xông vào khu vực có người.

      … Người đâu hết rồi?

      Người chả có mống, mà người giả có cả đống lớn luôn. Con nào con nấy đều có dáng vẻ nóng bỏng, ăn mặc gợi cảm.

      vô tâm vô thức mà đến cái chỗ thế nào thế này?

      Trí nhớ từ tốn đảo vòng. Hôm nay đến đây xem mắt, đối phương là theo ngành nghệ thuật, nàng hẹn gặp tại đây. tới trước, đó bị tắc đườnug nên đến muộn, đợi lúc, buồn chán nên dạo vòng. lúc, trong đầu đột nhiên ra mệnh đề mới, vừa vừa tự luận, sau cùng thấy cái ghế, tự chủ được mà ngồi xuống.

      Sau đó lập tức như lão hòa thượng nhập thiền.

      À, quên , phó giáo sư, nghiên cứu về phương hướng vi lượng tử vật lý học.

      Sau đó bị đùa giỡn, đối phương chỉ sờ mặt, mà còn định vạch quần

      hành vi lưu manh như vậy quá mới mẻ đối với nhận thức của Kiều Phong. đó còn với : “Từ từ lựa chọn” nữa chứ, còn về phần chọn cái gì, bây giờ ràng.

      Nghĩ đến đây, nhìn đống mô hình đồ chơi xung quanh lần nữa, những thứ này vốn vô cùng khiêu khích người ta, thấy hơi mất tự nhiên, vội vã rời .

      Khu triển lãm phải bóng người, chẳng qua do vừa ngồi đợi ở chỗ ít người quá. Nhân viên bán hàng ở đây chất lượng khá cao, trông khá bắt mắt, bảo sao người ta đổ xô nhau xem, nhưng lại cảm thấy nên nhìn hau háu vào người đẹp như thế, liệu có phải mất hứng thú với phụ nữ rồi hay nhỉ…

      Đối tượng xem mắt của cuối cùng cũng đến, trước tiên hai người cùng ăn trưa.

      bàn ăn, nàng thể thiếu việc bày tỏ những nghi vấn của mình đối với Kiều Phong. Cha mẹ làm nghề gì, trong nhà có mấy chị em, có xe có nhà , nhà riêng được thanh toán hết hay chưa?...

      Kiều Phong trả lời rất ngắn gọn, hỏi gì đáp nấy: Cha mẹ đều là giáo sư đại học, ngoài ra còn có trai, xe, có nhà, vậy là hết toàn bộ các khoản.

      đó gật gật đầu, lại hỏi:
      - Điều kiện của rất tốt như vậy, hẳn nhà riêng được sắm từ sớm rồi nhỉ? Có ở trung tâm thành phố ? – Điều kiện này rất quan trọng đấy.

      Nhà của Kiều Phong ở khu phía Bắc, gần chỗ làm việc. Nhưng khu Bắc được tính là gần trung tâm thành phố lắm, nên lập tức lắc đầu:
      - .

      A, vậy là ở ngoại thành rồi? khá thất vọng, lát sau lại hỏi:
      - Vậy tài sản cố định danh nghĩa của là bao nhiều?

      Đối với trạng thái tài sản của mình, Kiều Phong mãi mãi có nhận thức ràng chính xác như hằng số Planck, lại lắc đầu:
      - Tôi cũng .

      tự động phiên dịch thành: về căn bản tôi đây ngoài nhà riêng có tài sản cố định nào nữa.

      Sau cuộc trò chuyện ra đâu vào đâu, đối phương trong lòng có đánh giá với Kiều Phong số phương diện. Đa số các điều kiện đều gần như đều đạt tiêu chuẩn, quan trọng nhất là điều kiện bên ngoài của được đánh giá rất cao, trình độ cũng được nâng cấp mức bình quân.

      chung là có thể tiếp tục khảo sát thêm.

      Sau bữa cơm trưa, hai người cùng vào xem triển lãm. đó đưa Kiều Phong đến đây với tính toán: xem biểu của khi đối mặt với những người mẫu ăn mặc hở hang sân khấu thế nào , nhờ đó có thể đưa ra phán đoán cơ bản đối với mức độ háo sắc của .

      Về cơ bản, Kiều Phong hề nhìn những nàng người mẫu kia, các này ăn mặc quá thiếu vải, nếu cứ nhìn chằm chằm thất lễ, vậy nên mực nhìn thẳng về phía trước, hoặc nhìn xuống mặt đất, khi chuyện với đối phương, nhìn vào mắt .

      kia rất hài lòng với điểm này. Đôi mắt rất đẹp, đen trắng ràng, trong sáng, khi nhìn chăm chú, dường như bị vây trong biển nước trong suốt.

      Họ vừa vừa trò chuyện. này giảng giải về lý luận nghệ thuật của mình, và với về Derida. Kiều Phong yên lặng lắng nghe, đó lại cho rằng hiểu, vì vậy tỏ ra khá đắc ý. ngượng ngùng cười cười,quay sang bên khác, hỏi:
      - Có phải những chuyện này khiến cảm thấy nhàm chán ?

      - . – Kiều Phong lắc đầu. – Rất có ý nghĩa, em có thể tiếp chút về Lyotard, Ham Bas, Feyerabend, tôi cũng rất muốn nghe.

      … Quí ngài đẹp trai nào đó ơi, chỉ đơn giản là giáo sư vật lý vậy… Vẻ mặt đó khá mất bình tĩnh, cũng dám chuyện mạnh dạn như vừa nãy nữa.

      Kiều Phong nhận ra thái độ của nàng có vẻ được tốt lắm, nghĩ rằng do mình lỡ lời, lập tức chuyển sang vấn đề khác:
      - ra tôi cũng hiểu biết về nghệ thuật đại lắm, hay chúng ta chuyển sang tâm về văn hóa phục hưng ?

      Kế tiếp, đó ngày càng ít.

      thể lý giải được bầu khí lạnh nhạt lúc này, Kiều Phong cũng hiểu có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng vì khí ngày càng trùng xuống hơn, nên tại cũng được rèn luyện, có thể tỏ ra thản nhiên.

      Hai người cùng bộ đến khu sưu tầm, ở đây có đủ loại, tập trung đủ cấp độ, trình độ văn hóa, trong đó cũng có vài bức tranh và đồ cổ giá trị.

      Mấy thứ này,Kiều Phong có thể chăm chú tiếp tục ngắm nhìn, hề có cảm giác thẹn thùng. Ngược lại, đó bên cạnh lại đỏ mặt, ánh mắt phiêu loạn.

      Rời khỏi khu cất giữ đồ triển lãm, họ đến đại sảnh, Kiều Phong lơ đễnh nhìn lướt qua phía góc phòng, thấy hai bóng dáng khá quen mắt.

      Lam Sam cảm thấy kỳ diệu, nếu trong trường hợp khác mà nhìn thấy mấy thứ ngày hôm nay, nhất định tương đối nể tình, nhưng sau nửa ngày ngao du trong bể hải dương khẩu vị nặng, đột nhiên lại thấy bình tĩnh đến thể oán trách. Cẩn thận suy nghĩ chuyện nam nữ hoan ái vốn là chuyện hết sức bình thường, ra cần phải quá cấm kỵ.

      Trong đại sảnh quảng cáo phát miễn phí mô hình, Lam Sam và Tiểu Du Thái mỗi người đều nhận cái đại JJ bằng chất dẻo. Bởi vì mô hình này quá dài, quả có thể tham gia vào hàng ngũ vũ khí trong quân đội, cũng biết là do ai bắt đầu trước, chung hai cầm mô hình bắt đầu ẩu đả lẫn nhau.

      Dù sao chất dẻo xốp có đánh vào người cũng gây đau, hai chơi vui vẻ như được vào đại hội nhạc.

      Kiều Phong dừng lại.

      Đây chính là hai muốn vạch quần .

      xem mắt cũng theo tầm mắt mà nhìn sang, bỗng cười rộ lên, nụ cười vừa rụt rè vừa khá đồng tình.

      Mắt Kiều Phong dừng ở camera ngay đỉnh đầu Lam Sam. lặng lẽ rút di động ra. Sau 30 giây, Kiều Phong lướt nhìn lên màn hình lớn.

      Đối tượng xem mắt giọng hỏi:
      - Sao để ý đến em thế?

      - Hả? Xin lỗi nhé, tôi nghe thấy, em gì vậy?

      - Em , bọn họ to gan nhỉ.

      Kiều Phong phụ họa:
      - Đúng là rất to gan.

      Trong đại sảnh có người phát ra điểm thích hợp, họ chỉ trỏ lên màn hình lớn, trêu chọc. xem mắt cũng nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc mà che miệng.
      - Chuyện gì xảy ra thế, mau nhìn xem.

      Kiều Phong cất điện thoại :
      - Chúng ta thôi.

      Càng ngày càng có nhiều người phát ra thay đổi màn hình lớn, ban đầu chỉ là những hình ảnh quảng cáo, sau đó biến thành những hình ảnh tạp nham, bối cảnh dần như bất động, chỉ còn có hai ở đó…

      Tiểu Du Thái chơi đùa vui vẻ, bỗng nhiên lướt mắt qua màn hình lớn, sau đó hét lên:
      - Lam Sam cậu nhìn , màn hình lớn có hai kẻ điên cầm JJ đánh nhau kìa.

      Lam Sam:
      - ….

      quay đầu nhìn về phía màn hình lớn. màn ảnh là bóng lưng hai , ăn mặc y hệt hai . cam tâm mà hơi dơ tay lên, màn hình cũng giơ tay lên.
      chăm chú nhìn xung quanh, ừ,, ai vây lại xem hai người họ.

      Tiểu Du Thái choáng váng, ngẩng đầu lên tìm kiếm xung quanh xem có camera .

      Sau đó, Lam Sam nhìn thấy mặt của Tiểu Du Thái ngay màn ảnh.

      còn kịp suy nghĩ nữa, trong đầu Lam Sam giờ chỉ có ý niệm duy nhất.

      - Chạy. – Lam Sam hô tiếng ra lệnh, sau đó ném hai mô hình rồi bỏ chạy.

      ra ngoài chừng mười bước, Lam Sam nhìn thấy tờ rơi vứt , mặt tờ giấy trơn tuột nên khi tiếp xúc với mặt đất như đạp phải ván trượt.

      Hai chân trượt giang rộng, mắt thấy sắp ngã đến nơi. Tiểu Du Thái lôi dậy, nhưng vì kéo mạnh nên chỉ níu được có nửa người. Ngay sau đó, ngã xuống, vai trước chấm đất, đầu nghiêng sang bên, sau đó, cổ vang lên tiêng “Ca” nho .


      Lam Sam vẹo cổ lao ra khỏi trung tâm triển lãm quốc gia, tạo hình của khá khác biệt nên hấp dẫn vô số ánh mắt. Tiểu Du Thái chặn cái taxi lại, đỡ Lam Sam vào xe. Lam Sam bị ép nghiêng đầu, mái tóc đen che khuất nửa khuôn mặt, lười chỉnh lại, chật vật ngồi xuống ghế.

      Tài xế thấy cử động bất tiện, liền hỏi:
      - Em này bị sao vậy?

      Tiểu Du Thái đáp:
      - Đừng nữa. Sư phụ phiền đưa chúng tôi đến bệnh viện ngay.

      - Được ngay. – Tài xế lại : - giao thông khá hơn chút rồi, sáng nay chắc chắn tắc nghẹt đường rồi.

      Qua kính chiếu hậu, Tiểu Du Thái quan sát tài xế lái xe, ta là thanh niên còn khá trẻ, khuôn mặt trắng trẻo, sạch , nhưng trán lại có cục u trông rất kỳ quái, kinh ngạc:
      - Sư phụ ơi, có thể thấy ấn đường của mình ? Đấy đấy đấy… trông cực nhé. – Xanh biếc như màu lá cây luôn.

      Sư phụ kia vui vẻ cười phốc tiếng:
      - cứ yên tâm, tôi phải bị vận đen quấn thân đâu, thực ra chỉ là gặp trúng ôn thần thôi. Hôm nay tôi gặp nàng xinh đẹp đường, thấy người đẹp sáng mắt, mới trêu ghẹo ấy có hai câu, kết quả là nàng ấy nóng tính quá, nhặt hòn đá lên chọi tôi.

      Tiểu Du Thái nhếch miệng:
      - Con nhà ai mà ra tay tuyệt tình vậy chứ?

      - Ai mà biết được… ra cũng chẳng sao, nhưng nhục nỗi lại làm lỡ chuyện làm ăn. Hôm nay có vài người lên xe, vừa mở cửa thấy ấn đường xanh lè, quay đầu thẳng.

      Tiểu Du Thái bị chọc đến mức trợn mắt.

      Tài xế còn , nếu đó dám ngồi lên xe , nhất định chở ta xa, ném lại Vạn Lý Trường Thành rồi mặc kệ cho tự về.

      Tiểu Du Thái lại hỏi:
      - Nếu nhỡ ấy gặp phải người xấu phải làm sao bây giờ?

      - có chuyện đấy đâu, tôi lái xe theo bên cạnh ấy.

      xong hai người đều cười ha hả.

      Lam Sam tay đỡ cổ, tay kéo tóc, cố gắng che kín khuôn mặt, đồng thời trong lòng thầm đổ lệ. Ôi hôm nay ra ngoài chơi, chuyện gì cũng là…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Đại thần

      Lam Sam đến được bệnh viện, kiểm tra vài cái, may là xương khớp bị tổn thương. Bác sĩ để nằm thẳng xuống, dán lá cao thuốc, rồi kê thêm vài đơn thuốc khác, cho phép về nhà nghỉ ngơi, mấy ngày tới được cử động cổ mạnh.

      Bị thương cũng có cái hay ví dụ như… có thể xin nghỉ ốm.

      Lãnh đạo trực tiếp của gọi là lão Vương, là người đàn ông trung niên li hôn. Lão Vương nghe thấy Lam Sam xin nghỉ ốm tuần, ông ta rống lên trong điện thoại, chỉ hận thể ném trở lại lò luyện đan.

      Lam Sam cau mày vì bị ông ta mắng, kéo di động ra xa, bình tĩnh đáp:
      - Được, vậy mai tôi vẫn làm, nhưng tôi trước nhé, tôi dán cao, mùi rất kinh, cổ còn bị băng bó, nếu sếp sợ khách hàng lo ngại về công ty chúng ta toàn là những kẻ lỗ mãng, tôi cố gắng dựng người dậy mà làm kẻ hầu người hạ chịu khó chịu khổ phục vụ sếp.

      Lão Vương lại than thở vài câu, còn cách nào khác là đành đồng ý với cầu của .

      tuần sau, Lam Sam khỏi hẳn, quang vinh dũng quay lại với công việc.

      Đồng nghiệp và cấp dưới đều nhiệt tình chào hỏi, an ủi . thèm quan tâm là lòng hay giả dối, Lam Sam nhận toàn bộ các lời thăm hỏi, cười đến mức cơ mặt đông cứng lại.

      Trước tiên đến phòng nhân , chuyên viên phụ trách nhân là Tiểu Lưu vừa thấy Lam Sam, liền cười :
      - Ôi, vui quá, chị Lam đến rồi.

      Lam Sam vui vẻ hơn:
      - Sao, nhớ tôi đến thế cơ à?

      - Nhất định rồi. – Tiểu Lưu là người Đông Bắc, lúc chuyện để ý, khẩu vẫn khá quê, rất vui tính: - chỉ có em, cả công ty này ai cũng này ai cũng nhớ ngài hết. Nhìn xem, giám đốc Vương có ngài dường như sắp lìa cả tay ra rồi.

      Lam Sam hiểu ý Tiểu Lưu khen là trợ thủ đắc lực của giám đốc Vương, nhái giọng của Tiểu Lưu:
      - Em đừng vùi dập chị thế, chị ngu dốt lắm.

      Tiểu Lưu cười :
      - Ngài cứ khiêm tốn. Ở đây có ai biết đến tài giỏi của ngài đâu, đừng đến chỉ tiêu doanh thu, kể cả là bán hàng đa cấp cũng rất ổn nhé.

      - Em giỏi thế, đáng nhẽ phải làm thầy bói chứ.

      Lèo nhèo với Tiểu Lưu lúc, chạy về phòng tiêu thụ. Công ty làm việc tên là “Công ty buôn bán ô tô 4S”, quy mô chỉ tầm tầm hạng trung. tay phòng tiêu thụ đều do lão Vương quản lý, dưới ông ta có hai đội trưởng, trong số đó là Lam Sam. Hai đội trưởng quản lý hai đội tiêu thụ biệt lập, có ngày nghỉ lễ Tết, đội chịu trách nhiệm tiếp đãi khách hàng, đội có trách nhiệm khai thác khách hàng bên ngoài, trách nhiệm của hai đội này là luân phiên.

      Hôm nay đến phiên Lam Sam phải đón tiếp khách hàng. Lúc Lam Sam về phòng, vài nhân viên phụ trách cố vấn tiêu thụ ghé tai nhau buôn chuyện phiếm, tuần đến, họ khá thoải mái nha.

      Lam Sam bắt họ trở lại vị trí làm việc, nên họ tán gẫu nữa mà có người cúi đầu chơi game di động.

      Lam Sam cũng phải là quản lý quá nghiêm khắc khiến cấp dưới phải oán hận. Dù sao trong giờ làm việc ngày hôm nay, vẫn chưa có khách đến. rót ly cà phê, sờ sờ cổ, hết sức linh hoạt, vừa nhâm nhi vừa nghe ngóng, tồi, bị lưu lại mùi cao dán.

      lúc sau, vài vị khách lục tục kéo vào. số nhân viên tiêu thụ bận rộn, nhiệt tình đón tiếp, tham khảo nhu cầu của khách rồi rẫn khách xem xe v.v.
      Bán xe phải như bán cải trắng, giao dịch mười vạn tệ, thể chỉ lần là thành. Nhân viên cố vấn tiêu thụ tiếp vài ba khách, vẫn chưa được đơn hàng nào, chỉ ghi lại thông tin để lần sau khách tiếp tục quay lại xem xe. Lam Sam sợ mất khách nên theo sau chân họ tươi cười.

      Lại có người đẩy cửa bước vào, mọi người trong đại sảnh nghe thấy tiếng động đều ngẩng đầu lên nhìn, thái độ của họ đều như gặp ma hết.

      ta có thân hình cao lớn, mặc bộ đồ rằn ri dành cho lao động chân tay thấp kém, nước da màu đồng lồ lộ, vừa nhìn biết là dân lao động. mũi vẫn đeo cái kính râm to đùng, tay kẹp nửa điếu thuốc còn cháy dở. Quần áo bẩn thỉu, chỗ nào cũng dính vôi vữa. người như vậy lại bước vào nơi sáng sủa sạch như phòng trưng bày ô tô hạng sang làm gì.

      Hai nhân viên bán hàng nhìn nhau, họ đều có ý định đón tiếp vị khách này. Bọn họ chính là kiểu bọ ngựa bắt ve, luôn nghĩ chúng ta chỉ bán xe cho kẻ có tiền, có tiền, chúng tôi chẳng thừa hơi phí sức cho . Thậm chí có nhân viên nông cạn còn với ta rằng:
      - Người em, chúng tôi bán xe kéo đâu.

      ta cũng chẳng tức giận, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề:
      - Xem cũng được à?

      Lam Sam trừng mắt lườm cấp dưới, tới, lễ phép cười với ta, liếc nhìn điếu thuốc ta :
      - Thưa ngài, khu vực này chúng tôi cấm hút thuốc, xin ngài hãy tắt thuốc.

      - ngại quá. – ta , tiện tay ném điếu thuốc vào gạt tàn ở góc phòng.

      Lam Sam đưa tay ra, làm tư thế “Mời”:
      - Mời ngài qua bên này, chúng ta cùng ngồi xuống chuyện.

      khá bất ngờ, nhưng vẫn theo Lam Sam đến khu tiếp khách. Lam Sam hỏi ta muốn uống gì, trả lời là trà, ngay lập tức Lam Sam đích thân rót cho ly trà.
      Mọi người trong đại sảnh khó hiểu nhìn họ.

      Vị khách này họ Ngô, đến xem xe cho em trai mình. Em trai ta là kiểu người khá nhàm chán và bướng bỉnh.
      - Cứ nhất định phải đích thân quay biển số xe cơ. – ta oán giận .

      Trong lòng Lam Sam có phán đoán của mình. Tin tức được tiết lộ chính là nếu quay biển số, ta có biện pháp khác. phải là quyền, chính là tiền.

      Lam Sam đổi sắc mặt, lại hỏi:
      - Vậy em trai lựa chọn loại xe nào chưa? Hoặc ấy có thiên về kiểu dáng nào ?

      - Nó hả, nó thích khiêm tốn, quá phô trương.

      Lam Sam cười, giọng vẫn nhàng:
      - Nếu ý ngài vậy, chúng ta xem những mẫu mã xe theo kiểu dáng khiêm tốn, nhưng nội thất sang trọng, có gu chút.

      tháo kính râm xuống, gật đầu với , nhe răng cười:
      - Rất đúng ý tôi, tôi cũng thích vậy.

      Vừa thấy mặt ta, Lam Sam khá sững sờ. Người này rất đẹp trai. Ngũ quan cường tráng nét, vô cùng khỏe khoắn, nhưng phải cái kiểu mạnh mẽ thô lỗ.

      Thói quen rèn luyện hàng ngày giúp Lam Sam nhanh chóng lấy lại tinh thần, đề cử với chiếc xe được đánh giá tồi:
      - Ngài thấy A4 thế nào? Nó giúp chúng ta tiết kiệm được khoản kha khá đấy.

      ta lại hỏi:
      - Người đẹp này, sợ tôi vừa từ công trường tới, mua nổi xe của à?

      Lam Sam thầm nghĩ, chị đây mà coi ngài là thợ xây uổng phí mấy năm chị lăn lộn rồi. có mắt nhìn người sao có thể làm nghề tiêu thụ chứ. Cứ căn cứ theo cách ăn mặc để phán đoán địa vị xã hội cũng sai, nhưng đấy phải là khuôn vàng thước ngọc đâu. Điều phản ánh chân chính thân phận của người chính là cách giao tiếp và khí chất của ta. Người này vừa vào cửa hề khúm núm, khí chất tỏa ra rất mạnh mẽ, dễ dàng nhận thấy phải là kẻ dưới, bị chế nhạo cũng hề tự ti mặc cảm hay vội vàng xao nhãng mà phản bác, đấy là kiểu nhàn nhã mà quá bức bách nên rất tự tin, thong thả, bị cầu tắt thuốc cũng có thể xin lỗi và thuận theo, nên thấy được là được xuất thân gia giáo tồi…

      chung bao giờ có chuyện nhìn nhầm người đâu.

      nhấp ngụm trà, đặt ly trà xuống và :
      - Tôi để ý dòng A bao giờ, chỗ các có R8 ?

      Tuy biết ta rất có tiềm năng, nhưng khi nghe thế, tim Lam Sam đập nhanh nhịp.

      chiếc xe R8 mới coong cũng hơn 200 vạn tệ đấy.

      Lam Sam ôm ấp cái nhìn kính nể dẫn ta thử xe.

      Sau khi xem xét thu được kết quả tương đối hài lòng, ta chọn màu trắng, là chiếc mới nhất vừa về nay. Lam Sam định giục ta làm hợp đồng kiểm định, ngờ trước bước :
      - tồi, lấy cái này , hôm nay tôi đặt trước nửa tiền, mấy ngày nữa đến lấy xe.

      …. Rất hào phóng!

      Theo các thông tin ta điền trong tư liệu , nhìn thấy ở mục số điện thoại liên lạc có viết hai số điện thoại di động.

      - là của tôi, hai là của em trai tôi. – ta giải thích.

      Tiếp theo là ký hợp đồng, giao tiền đặt cọc và các quy trình tiếp theo. Lam Sam dẫn cấp dưới nhiệt tình tiễn ta về.

      Lúc quay lại phòng, ánh mắt các thuộc cấp nhìn đầy ngưỡng mộ.
      …..

      Thẳng cho đến giờ tan tầm, khi về đến nhà, tâm trạng Lam Sam vẫn còn khá kích động. phải chưa từng bán được những chiếc xe hạng sang, nhưng hôm nay vị thổ hào này vô cùng dứt khoát, thậm chí còn thèm liếc qua giá, đúng là hiếm gặp. Nghề bán ô tô vốn được phân chia thành các thang bậc. Ở mỗi showroom bán xe, các nhân viên kiếm lợi cùng gian, giá cả cụ thể đều do nhân viên bán hàng nắm , nếu bán mức giá quy định trong bộ phận, nhận được 35% lợi nhuận , nếu theo quy định này, số tiền nhận được tương đối khả quan. Hơn nữa còn thêm tiền thưởng tháng nữa chứ… Càng nghĩ càng vui, ngay lập tức gọi cho Tiểu Du Thái để khoe.

      Tiểu Du Thái nhận điện thoại , ngờ nàng cũng đắc ý, lên tiếng trước:
      - Lam Sam, hôm nay tớ nhìn thấy loại gia súc!

      - Là dê hay là ngựa thế? Cái gì mà chưa được gặp thế, để cậu phải phấn khích thế này?

      - Là con người! Tớ muốn chết đây, cậu biết ta ghê gớm đến mức nào đâu. Người ta 15 tuổi lên đại học, lại còn trâu bò nhất trường đại học, đến năm 25 tuổi là phó giáo sư rồi đấy.

      A, hóa ra là thành phần tinh cơ đấy, Lam Sam bình tĩnh trả lời:
      - Người trâu bò cũng là nhiều nhỉ… Sao cậu lại biết ta thế?

      - Tớ biết đâu, chỉ mới được đọc tài liệu về thôi. Gần đây công ty mình có hạng mục lớn, muốn mời vài cố vấn cao cấp. Cấp ra trọng trách, các chị em trong phòng bất kể bán sắc hay phải cầu cha xin mẹ thế nào, chung là nhất định phải cướp ta về.

      Lam Sam cảm thấy nàng này hơi quá lời:
      - Có loại thần thánh như vậy cơ à?

      - Có, có mà! Loại gia súc này cậu có biết ác nhất là gì ? ta vốn là giáo sư vật lý, đối với công việc của chúng ta chỉ thuần túy như chơi cổ phiếu vậy, ôi đâu biết người trần mắt thịt như chúng ta phải lăn lộn đến mức nào chứ.

      Lam Sam hiểu cái biểu cảm này rồi, an ủi nàng:
      - Cậu cũng có làm phải nghiên cứu đâu.

      - May mà tớ làm nghiên cứu, cậu biết khi sếp tớ nghiên cứu tư liệu của lão tổ tông đó biểu cảm đặc sắc đến mức nào đâu, nếu có ai ở đó, ông ấy hẳn quỳ xuống mà vái lạy mất. Tiếc là trong tư liệu thiếu ảnh chụp nên tớ chưa được diện kiến dung nhan đại thần.

      Lam Sam :
      - Chắc chắn là rất khó coi, kẻ khác người nghịch thiên đến vậy, nếu mà còn dễ nhìn còn để ai sống nổi nữa chứ? Chắc chắn lúc đó ta cũng sống nổi mà bị bạn cùng phòng hạ độc 108 lần rồi.

      Tiểu Du Thái sâu sắc đồng ý.

      Luyên thuyên hồi với Tiểu Du Thái về đại thần biến thái, Lam Sam kể cho nàng nghe về đơn đặt hàng lớn hôm nay mình vừa kiếm được. Tiểu Du Thái cũng rất cao hứng – làm thịt Lam Sam.

      Vừa dập máy có tiếng chuông cửa, là người giao thức ăn do Lam Sam đặt đến, vì buôn điện thoại quá hăng say nên giờ vẫn chưa thấy đói, nhìn thoáng qua cơm nước lại chẳng có khẩu vị gì, nên lập tức vứt sang bên thèm ăn.

      Đến buổi đêm, trong giấc mơ, Lam Sam thấy mình ngủ rất nhiều nhân dân tệ.
      Phamthanhhuong thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Người xa lạ

      Buổi trưa, Kiều Phong vừa dọn mâm ra, trai về đến nhà. trai tên là Ngô Văn, hai em họ, người theo họ cha, người theo họ mẹ.

      Nhà họ có truyền thống là bất kể bận rộn thế nào, mỗi tuần đều phải dành thời gian ăn cùng nhau bữa cơm. Nhưng tại cha mẹ họ đều có mặt ở thành phố B.
      Cha Ngô Văn là giáo sư khoa gỗ của đại học A, là học giả nổi tiếng được mời sang Nhật Bản diễn thuyết, dự tính ở lại Nhật Bản thời gian. Mẹ Kiều giáo sư giữ cương vị tại khoa văn học dân gian thuộc đại học B, đưa học sinh đến Quảng Tây để sưu tập các ca khúc dân ca của dân tộc thiểu số, có thể gọi là “lên vùng cao công tác".

      thể gặp mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhau. Chỗ của Kiều giáo sư thông tin liên lạc bất tiện, có điều kiện lên mạng, bởi vậy nên Kiều Phong chỉ kết nối được với Ngô giáo sư.

      Múi giờ giữa Trung Quốc và Nhật Bản chỉ khác nhau có 1 giờ đồng hồ, hai bên phân chia để mỗi bên chậm nửa giờ, cùng ăn bữa cơm trưa.

      Hai em ngồi vào bàn ăn, Kiều Phong nhấn nút điều khiển từ xa, khuôn mặt của giáo sư Ngô xuất to uỳnh mặt đồng hồ.

      Ngô giáo sư vô cùng hào hứng:
      - Hai con, lâu lắm gặp.

      Kiều Phong sửa lại lời ông:
      - Cha à, chúng ta vừa gặp nhau cuối tuần trước đấy.

      - Con biết gì, đây là ngôn ngữ hành… Để cha xem các con ăn gì nào?

      Ngô Văn :
      - Thưa lão đại đầu, ngài vừa mới đến Nhật Bản chưa được bao lâu mà khẩu thay đổi hết rồi.

      Kiều Phong lại ấn nút chiếc điều khiển từ xa khác, kéo TV đến camera đặt dưới thấp thấp, rung đùi đắc ý, màn hình lập tức chiếu đến các món ăn bày bàn họ. Nộm măng tây, rau chân vịt xào trứng gà, canh tôm nõn bóc vỏ, chân giò hầm cách thủy, ngoài ra còn có đĩa cá trích om đậu.

      Ngô Văn gắp miếng chân giò hầm, nước thịt màu hổ phách ngập miếng thịt, vài hạt vừng rắc rải rác quanh dường như tỏa ra mùi hương thơm nức. hỏi:
      - Camera khác, mới mua à? – xong liền cúi xuống cắn miếng thịt, vị chua chua ngọt ngọt đậm đà, thơm mà hề ngấy.

      Ánh mắt Kiều Phong vẫn chăm chú theo dõi lên màn hình, đáp:
      - , em tự sửa đấy.

      - Em đúng là rỗi hơi đến nhức trứng.

      Màn hình chiếu lúc rồi quay về hình ảnh ban đầu.

      Ngô giáo sư kêu la thảm thiết TV:
      - Đều là các món cha thích. Các con quá dã man.

      Ngô Văn lại rất vui vẻ, cố tình nhai khoa trương, nuốt xuống đống đồ ăn trong miệng, hỏi ông:
      - Lão đại đầu, ngài ăn gì đấy, cho con xem nào?

      màn hình truyền đến đĩa sughi, ít hoa quả va bát mì. Ngô Văn “xì” tiếng cười khẽ.

      Giáo sư Ngô vô cùng bi phẫn:
      - Con cứ đợi đấy.

      Những lời như thế làm gì có sức uy hiếp, Ngô Văn tiếp tục vô cùng khoan khoái. Ba cha con vừa chuyện phiếm, vừa hỏi thăm về việc xem mắt gần đây của họ. Ngô Văn tiết lộ với giáo sư Ngô dạo này Kiều Phong rất hay xem mắt.

      Kiều Phong bình tĩnh thẳn thắn :
      - chỉ vì bản thân, con còn muốn giúp trai thôi.

      Ngô giáo sư lại mắng Ngô Văn, dọa mach Kiều giáo sư, lúc này Ngô Văn mới khiêm tốn hơn chút.

      - Khi nào cha về ạ? – Ngô Văn hỏi cha mình.

      Giáo sư Ngô đáp:
      - Nghỉ hè.

      Ngô Văn gật đầu:
      - Cha nhớ mua ít đặc sản Nhật Bản về đấy nhé.

      Ánh mắt giáo sư bỗng trở nên vô cùng ý, ông nhìn cái mà chỉ có đàn ông mới hiều chăm chú qua camera, lúc lâu sau mới đáp:
      - Tốt.

      - … - Ngô Văn cảm thấy nhất định ông lại hiểu lầm rồi.

      Sau bữa trưa, đến lúc chào tạm biệt, Ngô giáo sư mới ngừng lảm nhảm:
      - Lão đại nhớ để mắt đến lão nhị, đừng để cho nó bị bắt nạt đấy.

      - Yên tâm .

      - Lão nhị, nhớ để mắt đến lão đại, đừng để cho nó bắt nạt người ta đấy.

      - Tốt.

      Sau khi chặn lời cha, Ngô Văn gõ vào bát Kiều Phong:
      - để em xem mắt, em có ý kiến à?

      - . – Kiều Phong vậy vì thích xem mắt. Gần đây phát minh phần mềm sưu tầm và tập hợp thông tin của các đối tượng muốn hẹn hò, sau đó phần mềm này còn phân tích tự động các ưu điểm trong tính cách của họ, ngoài ra phân tích các ghép đôi. Có phần mềm này, xem mắt cũng cần ra cửa, giảm rất nhiều phiền toái. Mấy ngày nay, xem mắt rất nhiều cũng vì cần khảo nghiệm lại phần mềm, thu hoạch hàng mẫu số liệu.

      Kiều Phong cho trai suy nghĩ của mình, Ngô Văn tức giận cốc cái, chỉ hận chịu thua kém. Lúc trước, thấy Kiều Phong tích cực xem mắt, còn cho rằng tên tiểu tử thối này bắt đầu có chuyển biến chứ.

      Ngô Văn chợt nhớ ra chuyện, đẩy danh thiếp lên bàn:
      - xem hộ cho em chiếc xe rồi đấy, định mấy ngày nữa mới cơ, nhưng sắp tới dự định có chuyến công tác. Nếu em rảnh đến nhức trứng thế này tự , còn nếu trứng vẫn chưa đau chờ trở về giúp em. Đây là danh thiếp của họ, người rất tốt đấy.

      Tầm mắt Kiều Phong hơi nghiêng trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua dòng tên danh thiếp. dòng chữ khỏe khoắn giấy vàng, hai hắc sắc số ba to thêm chữ khải cực kỳ bắt mắt: Lam Sam.
      ……

      Lam Sam lại vừa đuổi khéo vị khách hàng rất thần kỳ, hơi mệt, trốn trong góc phòng gọi cho Tiểu Du Thái.

      Nhân viên tiêu thụ ô tô lại là chức nghiệp khác người. Vì cần cân nhắc tính chất đối tượng, thời điểm bán hàng ít nhiều vẫn phải nhìn mặt mà bắt hình dong, để ý đến hình tượng, khí chất của đối phương. Hậu quả mang lại là vài nhân viên trẻ đẹp biết bị khách hàng lôi lúc nào biết. Xem xét cách khách quan, những như Lam Sam luôn đánh giá thấp điều này, nếu phải là bị những vị khách giàu xổi thích tình hình cũng quá đặc biệt nghiêm trọng. Có người nào đó còn về salon 4S là cứ cách vài tháng lại phải thông báo tuyển dụng nhân viên tiêu thụ.

      Nhưng dù sao, nhiều có nghĩa là có. Hôm nay Lam Sam gặp phải vị khách rất quá đáng. ta động chân động tay, nhưng mồm miệng liên tục trêu chọc người khác, Lam Sam thể nổi nóng, chỉ có thể cười cười lạnh mặt, tìm biện pháp cho biến .

      Đợi khỏi, Lam Sam biết làm gì khác là mở ra hình thức trào phúng qua điện thoại:
      - Cậu xem, nếu ta mà đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ, chị đây còn chấp nhận chịu thiệt chút, coi như cống hiến cho hòa bình thế giới còn chẳng bằng Ngô Mạnh Đạt, lại còn cộng thêm mấy chục cân, khiến người ta làm sao mà thốt ra lời được chứ? Có lòng mà chẳng có lực.

      Ở đầu dây bên kia, Tiểu Du Thái an ủi Lam Sam, cùng chửi bới lão quỷ háo sắc trong truyền thuyết nào đó. Giọng Tiểu Du Thái giòn giã, tốc độ cực nhanh như phóng đạn bùm bùm, khiến cho tinh thần phấn chấn, rất có khả năng nâng cao công dụng giải lao nhé.

      Lúc đó Lam Sam liên tiếp đón nhận những tiếng pháo nổ, bỗng nhiên có tiếng hừ .

      rất nhanh nhẹn, che microphone và ngẩng đầu lên, đề phòng nhìn mọi phía, có ai.

      Giữa ban ngày ban mặt, làm gì có ma, chẳng lẽ vì quá kích động mà ù tai à?

      Lam Sam lại tiếp tục thao thao bất tuyệt qua điện thoại với Tiểu Du Thái.

      Đồng thời, cách vị trí Lam Sam đứng xa có người đàn ông , phát mình lại được trông thấy, ta hơi nhíu mày, sau đó ho .

      Lam Sam hết sức xác định mình nghe lầm, tức giận:
      - Rốt cuộc là ma quỷ phương nào, còn lăn ra đây cho bà xem.

      ta hơi bất đắc dĩ:
      - Tôi ở ngay sau lưng .

      Lúc đó Lam Sam mới quay người lại, ta đứng quá gần, vượt qua khoảng cách an toàn giữa hai người xa lạ. Đột nhiên trước mặt xuất người sống to đùng, Lam Sam “A” lên tiếng sợ hãi, ném văng di động ra xa.

      - Ôi áy náy quá, áy náy quá! - cảm thấy xấu hổ vì luống cuống của mình, khom lưng cúi xuống nhặt điện thoại lên. Di động bị va đập mạnh, tự động cup máy.

      - Nên xin lỗi là tôi chứ, tôi có ý định nghe trộm cuộc chuyện của .

      - Ngài khách khí quá. – Lam Sam thẳng lưng đối diện , lúc này mới nhận ra người đàn ông đối diện rất tuấn, ngũ quan khôi ngô nhưng hơi sắc sảo chút, thoạt nhìn hơi tàn nhẫn, hơn thế khí chất còn rất lạnh lùng.

      ta mặc cái áo sơ mi bằng lụa đen, bên ngoài là comple đen, giá có vẻ hề thấp, là hàng may thủ công. Ở phần eo của chiếc vest có điểm nhấn trong thiết kế, tạo thành đường cong lõm vào, tôn lên đôi vai rộng, lưng thon và cặp chân dài.

      Lam Sam thấy kỳ quái, chẳng biết dạo này gặp vận cứt chó gì mà gặp toàn cực phẩm đẹp mắt thế này.

      Nhưng kỳ lạ hơn chính là… ta là ai thế?

      hơi băn khoăn biết có nghe được nhiều , nhỡ ta nghe thấy toàn bộ cuộc chuyện của các về vị khách thổ hào kia sao? Vòng vòng lại vòng, công việc của hoàn toàn dựa vào việc giữ khách hàng, thể để lại tiếng xấu được. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng mặt vẫn hề biến sắc, cất di động , điều chỉnh tâm tình tốt, mỉm cười với :
      - Thưa ngài, ngài muốn mua ô tô ạ?

      bị lung lay bởi nụ cười của , ngây người trong chớp mắt, lập tức trả lời:
      - Tôi định xem trước chút.

      Rất có ý tứ, làm việc ở hành lang thuận tiện lại bắt được vị khách hàng nhé. Lam Sam thấy hơi bị囧, nên dẫn đến khu vực trưng bày và tiếp khách. Vừa , hai người vừa hàn huyên vài câu. Lam Sam biết được ta tên là Tống Tử Thành, định mua xe cho mình, hỏi về kiểu dáng xe ưa thích, lại đáp là dựa vào tâm tình.

      … Này thế là thế nào thế hả.

      Còn về vấn đề tại sao khách hàng chất lượng cao như vậy lại được phòng tiêu thụ tiếp đón và lạc đến khu làm việc… tạm thời vẫn còn là số.

      Lam Sam đưa Tống Tử Thành xem vài chiếc xe, ta hỏi rất nhiều vấn đề, có vài câu hỏi khá gian manh. Lam Sam nhất nhất kiên trì giải đáp. thoạt nhìn Tống Tử Thành có phần nguy hiểm, nhưng thích những khách hàng như vậy. Những vấn đề ta hỏi rất chuyên nghiệp, nên khi đưa ra câu trả lời, cảm thấy rất tự hào, cảm thấy mình chuyên nghiệp, cực kỳ trâu bò.

      Hơn thế, ta luôn quan tâm đến các vấn đề rất có chiều sâu, nhất định là con người cực kỳ sâu sắc nhé. Người như vậy bao giờ có hứng thú truyền bá tin tức bát quái của người khác đâu. Nên tạm thời có thể bảo vệ được uy tín của mình rồi.
      có thể nhận ra Tống Tử Thành tương đối hài lòng với đáp án của . Hai người họ giống như bán xe hơi mà như tiến hành thăm hỏi qua lại.

      Sau cuộc thăm hỏi, cũng xác nhận là mình mua xe, Lam Sam hề biểu chút hoảng hốt vội vã, dù sao hạn mức của trong tháng này vượt quá, hơn nữa còn ký được đơn hàng trị giá 200 vạn, cần vì năm đấu gạo mà phải khom lưng uốn gối.

      Tống Tử Thành nhận danh thiếp của Lam Sam, rồi vui vẻ tiễn ta về. ta đánh xe vòng, sau đó quay về đỗ tại vị trí ngay cạnh salon 4S.

      Vừa vào trong xe, điện thoai vang lên. Tống Tử Thành nhận điện thoại.

      - , em nhận được váy rồi, chân thành cảm ơn nhé! – Đầu bên kia là giọng ôn hòa nhưng màng danh lợi, mềm mại như lụa.

      Tống Tử Thành thưởng thức tấm danh thiếp trong tay, màu vàng tấm thẻ càng khiến thể ngừng nhớ đến đôi tay trắng nõn nà thon dài nhanh nhẹn mà ưu nhã, nhan sắc xinh đẹp tựa như nàng công chúa mang huyết thống cao quý, tựa như quý bà trong hoàng tộc trầm tĩnh mà hoa lệ.

      Nghe thấy thanh vui vẻ cảm ơn của , hề biến sắc mà lên tiếng:
      - Ừ.

      lại hỏi:
      - Đêm nay có đến ?

      - .

      tiếp tục hỏi nữa, chỉ thêm với vài câu, rồi cúp máy.

      Đúng là người rất biết điều.

      Nhưng ấn tượng của đối với ta, chỉ là biết điều.

      Chương 5: Đại thần again

      Tiễn Tống tử Thành về, Lam Sam quay lại phòng trưng bày, hỏi cấp dưới xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, có rất nhiều người làm phận tại sao lại để khách lạc vào khu làm việc.

      Mấy nhân viên cấp dưới khá vô tội. đứng trước cửa giải thích rằng:
      - Chị Lam , mới vừa rồi ngài Tống đó đến tìm tổng giám đốc ạ.

      ... Thảo nào lại gặp nhau ở khu làm việc.

      Nhưng như thế cũng đúng. Tìm tổng giám đốc tìm tổng giám đốc, tại sao lại chạy đến đây xem xe? Dựa vào địa vị của ta, nếu muốn mua xe có thể trực tiếp đến gặp tổng giám đốc, nhưng tại sao tổng giám đốc lại cùng ta xem xe chứ? Hơn nữa lại cũng chào hỏi các nhân viên lễ tân bên ngoài?

      Chỉ có thể giải thích rằng, người này phần lớn là làm xong chính , thuận tiện trêu đùa .

      Lam Sam gì, chả trách phí nửa ngày mà ta vẫn thấy nhả ra, thái độ của người ta khiến cũng cảm thấy buồn bực.

      Từ trước đến nay vốn cởi mở, trong lòng thầm rủa xả Tống Tử Thành hồi, rồi vứt vụ này sang bên.

      lấy điện thoại di động ra kiểm tra, cố gắng khởi động lại máy, nhưng có kết quả, vậy là hỏng hoàn toàn rồi. hơi đau lòng, cũng mấy ngàn tệ chứ có ít đâu, mới dùng được có hơn tháng, kết quả nghe xong ngay tiếng động cũng còn. Ôi đầu năm nay, chất lượng của các sản phẩm điện tử khiến người ta tan nát cõi lòng mà.

      Lam Sam đành đến phòng nhân , mượn của Tiểu Lưu cái điện thoại di động dự phòng. Làm việc ở phòng tiêu thụ nha, bất cứ lúc nào khách hàng cũng có thể gọi, bao giờ được phép thả lỏng hết.

      Quả nhiên, vừa khởi động máy có điện thoại gọi đến. Lại là do vị Ngô thổ hào gọi, rằng mấy ngày tới đây thể đến lấy xe được, nếu em trai ta mà tới cứ để cậu ấy trực tiếp nhận xe.
      …..--- ------ ------…….

      Đến buổi tối, tan ca vừa về đến nhà, Lam Sam vung đôi giầy cao gót, vùi người ở sofa nhúc nhích nổi. Ban ngày mài mồm mài mép nhiều đến mức khó chịu dẫn đến khi tan việc thường trầm mặc đến dị thường.

      Cảm giác bụng mình hơi bị tịch mịch, lôi từ dưới bàn lên tập tờ rơi, đảo qua đảo lại lượt, lật lật lại thấy cái nào cũng chẳng ngon, cuối cùng đành nhắm mắt rút đại tờ.

      Sau đó gọi điện đặt phần cơm hộp.
      Ngược lại, người vận chuyển đưa cơm đến rất nhanh, cơm quá nhiều thịt mỡ nên thấy hơi ngấy, ăn được bát sao nuốt nổi nữa, đành uống hai cốc nước, thế là no.

      Nhìn phần cơm còn lại mà thấy phát sầu, tự phê bình bản thân điện thoại của Tiểu Du Thái đến.

      - Lam Sam ơi, cứu mạng với! – Tiểu Du Thái rống lên như lợn bị cắt tiết.

      Lam Sam bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, cân nhắc xem có nên báo cảnh sát Tiểu Du Thái câu tiếp theo:
      - Cậu biết , vị đại thần đó lại chính là cái con búp bê tình dục đấy.

      Lam Sam hiểu ra làm sao, cảm thấy cần gọi cho 110 nữa, việc khẩn cấp nhất nay là nên liên lạc thẳng với bệnh viện tâm thần.

      - Bạn học Tiểu Du Thái thân mến, làm phiền bạn khuếch trương câu vừa rồi thành bài văn dưới 500 từ , ngay, lập, tức..

      Ngay sau đó Tiểu Du Thái bắt đầu kể lại cuộc tao ngộ ly kỳ mà cũng vô cùng thê thảm của ngày hôm nay.

      Chuyện là như vầy này, chẳng phải công ty các định bắt vị đại thần nào đó làm của riêng sao, các đại tỷ trong ngành là những người đầu tiên nhận được quân lệnh trạng. Đại tỷ kia cúi đầu rất chu đáo, lo ngại bản thân còn ít tuổi nên thiếu tiếng chung, lại cân nhắc việc Tiểu Du Thái tuy ngớ ngẩn nhưng luôn có thể tạo khí, ngay sau đó phê chuẩn cho Tiểu Du Thái gia nhập hàng ngũ được đến chiêm ngưỡng đại thần. Hôm nay Tiểu Du Thái theo chân các đại tỷ đến gặp đại thần, kết quả là… mẹ nó chứ, vị đại thần nào đó lại chính là “con búp bê tình dục” mà và Lam Sam gặp tại trung tâm triển lãm quốc gia.

      Tiểu Du Thái bị dọa chết khiếp ngay tại chỗ, cứ khẩn trương hoảng hốt mà nhìn chằm chằm vào đại thần, cứ như thần muốn sàm sỡ bằng.

      Cụ thể là đại tỷ và đại thần cùng chuyện gì, Tiều Du Thái vì quá khẩn trương mà nhớ , chỉ biết sau đó tình thành.

      À, đây cũng phải là trọng điểm, điều quan trọng nhất chính là đại tỷ thành lời vì nguyên nhân thuộc về , nguyên nhân chính là do “vì quá háo sắc mà cứ nhìn chằm chằm vào người ta”!

      Ngay sau đó đại tỷ quyết định đổ toàn bộ nhiệm vụ đầy gian khổ và vinh quang này lên đầu Tiểu Du Thái, nhất định phải mời bằng được người ta, bằng ….. Ha hả ha hả a a a a a a….

      Tiểu Du Thái khóc ra nước mắt:
      - Lam Sam ơi, tớ phải làm sao bây giờ?

      Lam Sam đưa ra đề nghị phi thường có tính xây dựng:
      - Từ chức?

      - Từ cái em nhà ngươi á, đầu năm nay tìm việc khó khăn biết nhường nào, cậu định để tớ uống gió Tây Bắc mà sống à? Cậu tàn nhẫn thế!

      Lam Sam vò đầu bứt tóc:
      - Vậy cậu tính thế nào đây? Mỹ nhân kế sao?

      - được đâu, cậu xem người ta đẹp trai thế, bối cảnh lại trâu bò thế… chung là cùng level với chúng mình, tớ đây lực bất tòng tâm nhé…. Lam Sam, hay cậu giúp mình khoản mỹ nhân kế này nhé?

      - Miễn , xin cảm ơn nhưng mình và ta cũng cùng level.

      Tiểu Du Thái rốt cuộc đành ra mục đích của mình:
      - Vậy… Nếu cậu cùng với mình đến xin lỗi nhé? Tớ thấy cũng phải là loại người lòng dạ hẹp hòi…

      - Tớ mặc kệ đấy, chung là cậu phải xin lỗi người ta ! Cậu sờ mặt người ta còn gì!

      - Cậu còn định vạch quần ra đấy.

      - Cậu muốn chắc?

      - Tớ chỉ muốn nhìn cậu vạch ra thôi.

      Tiểu Du Thái tức giận đến mức gào khóc tán loạn. Cuối cùng lấy lí do “ thèm giúp Lam Sam dọn nhà” để uy hiếp , thuyết phục Lam Sam phải khuất phục trước dâm uy của .

      Suy nghĩ của Tiểu Du Thái luôn nhanh nhạy, nghĩ đến đâu đến đó, đến đâu nghĩ đến đó. Ngay lập tức trọng tâm câu chuyện chuyển sang chuyện “chuyển nhà”.

      Lam Sam chuẩn bị chuyển nhà, căn nhà Lam Sam rất cũ, tiện nghi đầy đủ, cách mặt đất khá nhiều tầng, cũng đặc biệt thuận tiện cho việc làm… chung là vì có phần ghét bỏ nó, tính chuyển đến chỗ có điều kiện tốt hơn.

      Nhà tìm xong, ở trung cư ở phía Bắc, tuy tiền thuê nhà khá cao nhưng tiền nào của nấy, trung cư này nằm ngay gần ga tàu điện ngầm.

      Lam Sam vô cùng may mắn, người ta với rằng chủ nhà muốn xuất ngoại, vốn hợp đồng phải ký trong ba năm, nhưng chủ nhà chỉ đòi Lam Sam trả tiền trước duy nhất năm, còn tám năm sau có thể từ từ giảm giá.

      chủ nhà hào phóng như vậy quả thực nghìn năm hiếm gặp, sao Lam Sam vui chứ, lại còn tiết kiệm được mấy ngàn tệ đấy nhé.

      Lam Sam thương lượng với Tiểu Du Thái về thời gian dọn nhà, tiếp đến là xác định sơ bộ phương án xin lỗi. Tiểu Du Thái dám mơ ước tìm đến tận nhà vị đại thần cao xa lạnh lùng nên còn cách nào khác là quyết định chặn trước cửa lớp ta. cũng điều tra được thời khóa biểu rồi.

      Lam Sam hơi bực mình:
      - Cậu thể chặn ở trước cửa phòng làm việc à?

      - Cái này cậu biết rồi, các giáo sư đại học cần phải đến phòng làm việc đúng giờ, huống chi là tài chuẩn như ta. Lão tổ tông nhà người ta cho dù có hạng mục nghiên cứu, cũng chỉ cần ngồi ở nhà tọa đàm, căn bản là cần phải đến phòng làm việc.

      Lam Sam có lời khen tự đáy lòng:
      - Tớ phát ra cậu cũng ngờ nghệch lắm đâu.
      hazjk, trạch nữPhamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :