1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miken Ha

      Miken Ha Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      31
      Thuoc gi vay ???

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 120: Đáng đánh?

      Edit : babynhox.

      Quản gia Bạch ho hai tiếng, nghiêm mặt "Đáng đánh, xem con còn dám uống thuốc lung tung nửa hay ? nghe lời."

      Nghe vậy, Viên Cổn Cổn khóc càng uất ức hơn." Con đâu có nghe lời, ấy chính xác là được uống thuốc giảm béo mà."

      "Trước khi uống con có với thiếu gia chưa?" Quản gia Bạch đào chút thuốc mỡ nhàng bôi lên mông sưng lên đỏ bừng có dấu bàn tay che kín.

      " có..." Viên Cổn Cổn ngập ngừng.

      "Con biết thiếu gia tức giận?" Quản gia Bạch nghi ngờ nhìn .

      Dưới ánh mắt của bà Viên Cổn Cổn ấp úng chột dạ, lúc sau, "Nhưng mà... Nhưng mà ấy cũng chưa từng cho uống mà."

      Quản gia Bạch dùng sức chọc chọc chỗ đau của , khiến cho người nào đó kêu đau.

      "A... Vú Bạch..."

      "Với chút chỉ số IQ của con mà dám giở trò bí mật trước mặt thiếu gia sao, vú cảnh cáo con, muốn bị đánh nửa tuyệt đối được ra những lời vừa nảy, bằng con chết chắc." Quản gia Bạch vuốt cái mông của , bôi đều thuốc mỡ.

      "Vốn là ấy chính xác được uống..."

      "Còn !" Quản gia Bạch vui trầm giọng

      Viên Cổn Cổn bẹt bẹt miệng, lau nước mắt.

      Đúng lúc này, cửa mở ra, cần nghĩ cũng biết người đến là ai.

      "A..." Viên Cổn Cổn kêu tiếng luống cuống tay chân kéo váy ngủ xuống, chịu đựng đau đớn tuột xuống giường, dựa vào cạnh tường.

      Quản gia Bạch cất thuốc mỡ, cung kính khom người, "Thiếu gia."

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt cau mày, xem ra thời gian cũng làm cho tâm trạng của chuyển tốt..

      "Tôi ra ngoài." Quản gia Bạch thức thời ra ngoài.

      Tiếng đóng cửa vang lên, Viên Cổn Cổn khẩn trương nhìn , gì.

      Hắc Viêm Triệt bước chân thon dài ra, tới gần .

      "A... đừng tới đây." Viên Cổn Cổn dùng hai tay ôm cái mông, tư thế cực kỳ buồn cười chạy dọc theo góc tường.

      "Tới đây!" Tâm trạng của Hắc Viêm Triệt vốn sáng sủa gì liền trở nên dày đặc mây đen hơn.

      Viên Cổn Cổn bị tiếng hét của làm hoảng sợ, nơm nớp lo sợ ngẩn người tại chỗ.

      "Còn qua đây phải ?" Lại là tiếng rống dữ.

      Viên Cổn Cổn dùng vẻ mặt cầu xin, lấy tốc độ rùa tới.

      Hắc Viêm Triệt cáu kỉnh kéo qua, lớn tiếng "Sợ cái gì, ăn thịt em."

      "... đánh em." Hốc mắt của Viên Cổn Cổn nhanh chóng đỏ lên.

      " liền đánh sao?" Hắc Viêm Triệt vươn tay véo mặt của , phát tiết lửa giận dư thừa của mình.

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn nhăn mày lại, thứ óng ánh trong suốt gì đó bắt đầu ở đảo quanh trong hốc mắt.

      " cho khóc." Hắc Viêm Triệt nới tay, nổi giận đùng đùng gào thét.

      Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, điềm đạm đáng nhìn .

      ", vì sao muốn uống loại thuốc này." Hắc Viêm Triệt hít sâu hơi, cố gắng khống chế cơn tức giận của mình.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , mặt nổi lên đỏ ửng đáng nghi.

      " kêu em , nghe hiểu sao?" Hắc Viêm Triệt giơ tay lên muốn chụp lên đầu người nào đó.

      "Em...Em chỉ muốn gầy chút thôi..." Viên Cổn Cổn che đầu giọng meo meo.

      "Gầy cái gì gầy, cho phép em giảm béo rồi sao?" Hắc Viêm Triệt nhíu mày, lớn tiếng .

      "Nhưng mà chị Phong quá béo bị chồng vứt bỏ." Viên Cổn Cổn ngồi xổm xuống, lớn tiếng khóc, cực kỳ ủy khuất... . là vì muốn để thích, những cảm kích mà con rống , đánh ...

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, kéo từ đất lên ném lên giường hét lớn, "Em là kẻ ngu ngốc."

      "A..." Người nào đó bởi vì cái mông va chạm với giường phát ra tiếng đau .

      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng khóc đến đáng thương tội nghiệp, hít sâu hơi, qua đè nằm sấp ở giường.

      "A... muốn làm gì...Đừng đánh em..." Viên Cổn Cổn khẩn trương đá mạnh hai cái chân ngắn .

      Hắc Viêm Triiệt xốc váy ngủ của lên, cái mông sưng đỏ của người nào đó liền che giấu ra trước mặt .

      "Hu hu... Đừng..."

      Nhìn dấu tay ràng ở mông , Hắc Viêm Triệt nhíu mày, hình như ra tay rất mạnh.

      "Hu hu... Mẹ... Cha..."

      Người nào đó bắt đầu lớn tiếng kêu khóc.

      "Câm miệng." Hắc Viêm Triệt buông váy ngủ xuống, vui quát.

      "Hu hu..." Viên Cổn Cổn được tự do liền mặc kệ bất đau đớn xoay người bò tới gần đầu giường.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , lửa giận trong mắt còn cháy nửa.

      Viên Cổn Cổn nhìn , giống như con thỏ bị hoảng sợ.

      Hắc Viêm Triệt tới gần , đè ở dưới thân thể.

      "Ưm... Đau..."

      "Có biết chúng ta làm tình chưa bao giờ tránh thai hay ?" Hắc Viêm Triệt hơi thô lỗ lau nước mắt của .

      "Biết... Biết..." Viên Cổn Cổn giọng meo meo.

      "Biết? Vậy em còn dám uống thuốc lung tung? Em muốn có con sao? Hay là muốn con của ?" Hắc Viêm Triệt khóa chặt tầm mắt của , đôi mắt tím lợi hại làm cho người ta hoảng sợ, giống như có khả năng biết tất cả.

      "Em đương nhiên muốn có con rồi." Viên Cổn Cổn cần suy nghĩ, vẫn là tính cách trẻ con nhưng mặt mang nghiêm túc vừng vàng..

      "Đừng với là em biết uống thuốc trong tình huống thụ thai lúc sinh đứa ra là bị dị dạng hoặc là khỏe mạnh."


      ~~~
      @diep diep : đúng là có người muốn hại CC nhưng phải bước qua xác HVT :)2

      @slow @sao doi ngoi : CC muốn có con lắm, uống tránh thai đâu ^^

      @Hat mua nho : Về tính cách nữ9 từ đầu tác giả giới thiệu nữ9 là "ngu ngốc có đầu óc là thiên phú của " có thể hiểu nôm na như là người thiểu năng rồi cộng thêm từ được cưng chiều bảo bọc ko hề biết đời người như thế nào nên tính cách như trẻ con...nếu bạn ko thích loại nữ9 tiểu bạch thế này bạn có thể ngừng đọc ở đây, thanks bạn ghé qua ủng hộ.

      @All : Cám ơn các bạn ủng hộ nhiệt tình ^^

      E hèm sau đây ta tự kể câu chuyện, hôm nay ngày đầu ta thực tập ở bệnh viện đứng chờ hơn 2 tiếng chờ vào hướng dẫn thế mà lúc đến lại...bị đuổi về, xong toi 1 ngày :guitar2:

      Nàng nào rảnh click vào link dưới đây bình chọn cho bài Mamacita - Super Junior giúp ta với nhé. Cám ơn các nàng =D
      viewtopic.php?f=120&t=346565


      Chương 120: Đáng đánh?

      Edit : babynhox.

      Quản gia Bạch ho hai tiếng, nghiêm mặt "Đáng đánh, xem con còn dám uống thuốc lung tung nửa hay ? nghe lời."

      Nghe vậy, Viên Cổn Cổn khóc càng uất ức hơn." Con đâu có nghe lời, ấy chính xác là được uống thuốc giảm béo mà."

      "Trước khi uống con có với thiếu gia chưa?" Quản gia Bạch đào chút thuốc mỡ nhàng bôi lên mông sưng lên đỏ bừng có dấu bàn tay che kín.

      " có..." Viên Cổn Cổn ngập ngừng.

      "Con biết thiếu gia tức giận?" Quản gia Bạch nghi ngờ nhìn .

      Dưới ánh mắt của bà Viên Cổn Cổn ấp úng chột dạ, lúc sau, "Nhưng mà... Nhưng mà ấy cũng chưa từng cho uống mà."

      Quản gia Bạch dùng sức chọc chọc chỗ đau của , khiến cho người nào đó kêu đau.

      "A... Vú Bạch..."

      "Với chút chỉ số IQ của con mà dám giở trò bí mật trước mặt thiếu gia sao, vú cảnh cáo con, muốn bị đánh nửa tuyệt đối được ra những lời vừa nảy, bằng con chết chắc." Quản gia Bạch vuốt cái mông của , bôi đều thuốc mỡ.

      "Vốn là ấy chính xác được uống..."

      "Còn !" Quản gia Bạch vui trầm giọng

      Viên Cổn Cổn bẹt bẹt miệng, lau nước mắt.

      Đúng lúc này, cửa mở ra, cần nghĩ cũng biết người đến là ai.

      "A..." Viên Cổn Cổn kêu tiếng luống cuống tay chân kéo váy ngủ xuống, chịu đựng đau đớn tuột xuống giường, dựa vào cạnh tường.

      Quản gia Bạch cất thuốc mỡ, cung kính khom người, "Thiếu gia."

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt cau mày, xem ra thời gian cũng làm cho tâm trạng của chuyển tốt..

      "Tôi ra ngoài." Quản gia Bạch thức thời ra ngoài.

      Tiếng đóng cửa vang lên, Viên Cổn Cổn khẩn trương nhìn , gì.

      Hắc Viêm Triệt bước chân thon dài ra, tới gần .

      "A... đừng tới đây." Viên Cổn Cổn dùng hai tay ôm cái mông, tư thế cực kỳ buồn cười chạy dọc theo góc tường.

      "Tới đây!" Tâm trạng của Hắc Viêm Triệt vốn sáng sủa gì liền trở nên dày đặc mây đen hơn.

      Viên Cổn Cổn bị tiếng hét của làm hoảng sợ, nơm nớp lo sợ ngẩn người tại chỗ.

      "Còn qua đây phải ?" Lại là tiếng rống dữ.

      Viên Cổn Cổn dùng vẻ mặt cầu xin, lấy tốc độ rùa tới.

      Hắc Viêm Triệt cáu kỉnh kéo qua, lớn tiếng "Sợ cái gì, ăn thịt em."

      "... đánh em." Hốc mắt của Viên Cổn Cổn nhanh chóng đỏ lên.

      " liền đánh sao?" Hắc Viêm Triệt vươn tay véo mặt của , phát tiết lửa giận dư thừa của mình.

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn nhăn mày lại, thứ óng ánh trong suốt gì đó bắt đầu ở đảo quanh trong hốc mắt.

      " cho khóc." Hắc Viêm Triệt nới tay, nổi giận đùng đùng gào thét.

      Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, điềm đạm đáng nhìn .

      ", vì sao muốn uống loại thuốc này." Hắc Viêm Triệt hít sâu hơi, cố gắng khống chế cơn tức giận của mình.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , mặt nổi lên đỏ ửng đáng nghi.

      " kêu em , nghe hiểu sao?" Hắc Viêm Triệt giơ tay lên muốn chụp lên đầu người nào đó.

      "Em...Em chỉ muốn gầy chút thôi..." Viên Cổn Cổn che đầu giọng meo meo.

      "Gầy cái gì gầy, cho phép em giảm béo rồi sao?" Hắc Viêm Triệt nhíu mày, lớn tiếng .

      "Nhưng mà chị Phong quá béo bị chồng vứt bỏ." Viên Cổn Cổn ngồi xổm xuống, lớn tiếng khóc, cực kỳ ủy khuất... . là vì muốn để thích, những cảm kích mà con rống , đánh ...

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, kéo từ đất lên ném lên giường hét lớn, "Em là kẻ ngu ngốc."

      "A..." Người nào đó bởi vì cái mông va chạm với giường phát ra tiếng đau .

      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng khóc đến đáng thương tội nghiệp, hít sâu hơi, qua đè nằm sấp ở giường.

      "A... muốn làm gì...Đừng đánh em..." Viên Cổn Cổn khẩn trương đá mạnh hai cái chân ngắn .

      Hắc Viêm Triiệt xốc váy ngủ của lên, cái mông sưng đỏ của người nào đó liền che giấu ra trước mặt .

      "Hu hu... Đừng..."

      Nhìn dấu tay ràng ở mông , Hắc Viêm Triệt nhíu mày, hình như ra tay rất mạnh.

      "Hu hu... Mẹ... Cha..."

      Người nào đó bắt đầu lớn tiếng kêu khóc.

      "Câm miệng." Hắc Viêm Triệt buông váy ngủ xuống, vui quát.

      "Hu hu..." Viên Cổn Cổn được tự do liền mặc kệ bất đau đớn xoay người bò tới gần đầu giường.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , lửa giận trong mắt còn cháy nửa.

      Viên Cổn Cổn nhìn , giống như con thỏ bị hoảng sợ.

      Hắc Viêm Triệt tới gần , đè ở dưới thân thể.

      "Ưm... Đau..."

      "Có biết chúng ta làm tình chưa bao giờ tránh thai hay ?" Hắc Viêm Triệt hơi thô lỗ lau nước mắt của .

      "Biết... Biết..." Viên Cổn Cổn giọng meo meo.

      "Biết? Vậy em còn dám uống thuốc lung tung? Em muốn có con sao? Hay là muốn con của ?" Hắc Viêm Triệt khóa chặt tầm mắt của , đôi mắt tím lợi hại làm cho người ta hoảng sợ, giống như có khả năng biết tất cả.

      "Em đương nhiên muốn có con rồi." Viên Cổn Cổn cần suy nghĩ, vẫn là tính cách trẻ con nhưng mặt mang nghiêm túc vừng vàng..

      "Đừng với là em biết uống thuốc trong tình huống thụ thai lúc sinh đứa ra là bị dị dạng hoặc là khỏe mạnh."
      dunggg, Andrena1012 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 121: Em chính là người biến dạng!

      Edit : babynhox

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, thành lắc đầu.

      Hắc Viêm Triệt trừng mắt nhìn , cố gắng khống chế bản thân đánh trận nửa.

      "Em... Em biết..." Viên Cổn Cổn bị nhìn làm cho trong lòng sợ hãi, nghẹn ngào .

      Hắc Viêm Triệt chỉ nhìn gì, nhưng cả người phát ra tức giận làm cho người nào đó cực kỳ khẩn trương.

      "Hu hu... Em biết, em cũng chưa từng có cục cưng, nếu em biết tuyệt đối uống thuốc lung tung... Hu hu... Người ta cũng muốn có cục cưng mà..." Viên Cổn Cổn lấy mu bàn tay che mắt khóc lớn.

      "Khóc cái gì mà khóc!" Hắc Viêm Triệt kéo tay ra, nóng nảy quát.

      "Làm sao bây giờ... Cục cưng của em..." Viên Cổn Cổn đau lòng nhìn .

      "Cục cái đầu em, em là đại ngu ngốc, ngoại trừ khóc còn biết cái gì!"

      "Hu hu... Có phải cục cưng của em bị biến dạng hay ?" Vẻ mặt ngày tận thế của Viên Cổn Cổn làm cho cơn tức của người nào đó giảm nửa.

      "Em chính là người biến dạng, não biến dạng." Hắc Viêm Triệt lau nước mắt của , cúi đầu hung hăng cắn lên môi của .

      "Đau..." Viên Cổn Cổn nhăn mày giọng thào.
      "Ngu ngốc." Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng ngây ngô của , rống to nửa.

      "Cục cưng của em..."

      "Em có mang thai." Hắc Viêm Triệt tức giận .

      "Làm sao biết?" Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi còn hơi lo lắng.

      Hắc Viêm Triệt hít sâu hơi, với chính mình là phải bình tĩnh, "Thời gian kinh nguyệt của em vừa mới kết thúc."

      "Hả? Đúng rồi..." Người nào đó nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật gật đầu.

      "Đúng cái đầu em!" Hắc Viêm Triệt hung hăng cắn cái lên mặt .

      "Ưm...Đừng..." Viên Cổn Cổn vươn tay đẩy .

      Hắc ViêmTtriệt bắt lấy tay , hôn lên môi .

      "Triệt..." Viên Cổn Cổn hơi đỏ mặt thào.

      Hắc Viêm Triệt vươn tay kéo váy ngủ của , bàn tay to dao động làn da non mềm của .

      "Ưm... Hôm nay đừng..." Viên Cổn Cổn hơi vặn vẹo thân thể yên.

      Hắc Viêm Triệt để ý đến , môi mỏng khêu gợi để lại dấu ấn cổ trắng nõn của .

      "Đừng để lại dấu... Đừng..." Viên Cổn Cổn rụt rụt cổ, hai mắt mờ mịt.

      Hắc Viêm Triệt phủ tay lên mềm mại đầy đặn, nhàng xoa nắn.

      "Đừng... Hôm nay đừng..." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, lớn tiếng.

      "Đừng ồn ào!" Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu hét lớn, con ngươi màu tím nhạt chứa đựng vui và tình dục dày đặc.

      Viên Cổn Cổn bị làm cho giật mình, ủy khuất dẹp miệng xuống, nước mắt vừa mới dừng lại bắt đầu tích tụ.

      "Cảnh cáo em tốt nhất đừng khóc, kiên nhẫn của luôn luôn có hạn." Giọng của Hắc Viêm Triệt khàn khàn, nhíu mày.

      Cái gì có hạn... Căn bản là có... Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi nhìn , "Mông đau quá."

      "Đáng đời." Hắc Viêm Triệt có đồng tình lại phun ra hai chữ, cúi đầu tiếp tục công thành đoạt chiếm đất.

      Vì thế, độ nóng liền tăng cao, lửa giận của người nào đó trực tiếp chuyển thành lửa dục, trong phòng nhanh chóng truyền ra tiếng thút thít và tiếng ngâm mềm mại uốn khúc...

      "A... Đau... Hu hu... chút..."

      "Đừng ở đó... Hu hu...Đừng mà..."

      "Đau...Ư... A... Triệt..."

      "Hu hu... Đừng... A..."

      Tình cảm mãnh liệt qua , Viên Cổn Cổn nằm sấp ở giường thở phì phò.

      Hắc Viêm Triệt khẽ vuốt mông vẫn sưng như cũ, lên tiếng "Mấy ngày nay em ở nhà, cho phép đâu."Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

      "Vì sao?" Viên Cổn Cổn hiểu nhìn .

      " vì sao."

      "Vậy còn ?"

      "Có việc gọi cho ." Hắc Viêm Triệt trực tiếp trả lời câu hỏi của .

      " muốn đâu?" Viên Cổn Cổn bĩu môi hơi vui.

      Hắc Viêm Triệt vươn tay vuốt tóc ướt mồ hôi của , " công ty."

      "Vì sao em thể ?"

      "Em muốn như vậy?"

      Hắc Viêm Triệt hơi dùng sức ở mông người nào đó liền kêu đau.

      "A... Đau..." Viên Cổn Cổn nhăn mày nghiêng người né tránh tàn phá của .

      Hắc Viêm Triệt thu tay, nằm ở giường nhắm mắt tím lại, loại phụ nữ ngốc nghếch này, cho dù đối xử tốt với cũng biết, cũng nhận ra được, đau lòng là dư thừa...

      "Vậy chừng nào trở về?" Viên Cổn Cổn nhích nhích tiến vào trong lòng , tìm kiếm nhiệt độ cơ thể của .

      "Trước giờ cơm chiều." Hắc Viêm Triệt vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại của , rất hài lòng động tác này của .

      "Vậy em có thể dẫn đám bảo bối dạo ?"

      "Lỗ tai em có vấn đề? Hay là xem lời của như gió thổi bên tai?" Hắc Viêm Triệt vui nhếch mày kiếm, níu lỗ tai của lên.

      "Đau..." Viên Cổn Cổn giữ chặt tay , đau nhăn mày lại.

      "Chỗ nào cũng cho , ngoan ngoãn ở nhà." Hắc Viêm Triệt nới tay ra khỏi lỗ tai , lớn tiếng .

      "Dạ..." Viên Cổn Cổn xoa xoa lỗ tai ngoan ngoãn gật gật đầu.

      " cho ăn vụng thức ăn vặt."

      "Dạ..."

      " cho dẫn bọn nó vào phòng."

      "Dạ..."

      " cho vào phòng bếp."

      "Dạ..."

      "Trở về ăn cơm chiều với em."

      "Được."

      "Buổi tối xem tivi với em."

      "Được."

      " còn muốn."

      "Được... Hả? A...Đừng...Ưm...Chỗ đó được..."
      Andrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 122: Sức quyến rũ gì sánh bằng!

      Edit : babynhox

      Hôm sau, giữa trưa 12 giờ 46 phút, Viên Cổn Cổn lười biếng nằm ở cỏ ngoài vườn hoa, bên cạnh là đoàn quân động vật.

      Á Tư đứng ở bên, khóe miệng vẫn treo ý tao nhã ý cười tao nhã như bình thường.

      " Á, vì sao hôm nay cùng Triệt?" Viên Cổn Cổn hơi hiểu nhìn ta.

      "Chủ nhân bảo ở lại với em, em thích ở lại với em sao?" Á Tư cười khẽ học ngồi cỏ, khu vui chơi trong vườn hòa có vẻ hợp với bộ âu phục người ta.

      "Thích mà, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, phải mỗi ngày Nhã đều theo Triệt sao?" Viên Cổn Cổn vừa vừa lơ đễnh vỗ về chơi đùa đám động vật bên cạnh.

      "Ha ha." Á Tư cười cười gì.

      " Á, em muốn ăn bánh ngọt." Viên Cổn Cổn nhìn ta, vẻ mặt chờ mong.

      "Được, lấy cho em, em ăn loại nào?" Á Tư sờ sờ đầu của , rất là cưng chiều.

      "Em muốn ăn bánh kem việt quất trong tiệm cà phê Tình U." Viên Cổn Cổn lộ ra tươi cười ngọt ngào, hai cái lúm đồng tiền đáng càng làm cho nụ cười tươi tắn rạng rỡ hơn.

      "Tình U? Gần công ty sao?"

      "Dạ!" Viên Cổn Cổn vui vẻ gật đầu.

      "Nhất định phải ăn ở tiệm đó sao? Đầu bếp bánh ngọt trong nhà làm ăn được sao?" Á Tư hơi khó xử nhìn .

      " phải, chỉ là đột nhiên rất muốn rất muốn ăn bánh kem việt quất ở đó, Á..." Viên Cổn Cổn nhìn ta, khuôn mặt nhắn tràn ngập ba chữ em muốn ăn, đôi mắt trong suốt điềm đạm đáng động lòng người..

      Á Tư do dự chút, khẽ "Mua cho em cũng được nhưng em phải đồng ý với , được ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà."

      "Được! Á vạn tuế." Viên Cổn Cổn vui vẻ ngồi dậy cười tủm tỉm, mắt cong cong thành hai vầng trăng khuyết.

      "Ngoan, thể ra ngoài biết ?" Á Tư đứng lên sờ sờ đầu .

      "Dạ, em ở nhà chờ ." Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn .

      Á Tư cười cười, xoay người rời , tuy như vậy xem như là làm trái mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng nét mặt và nụ cười như vậy, ai cũng thể từ chối cầu của , huống chi chỉ cần ra khỏi cửa ai có thể uy hiếp đến , chủ nhân, ngại quá, thực chứng minh, sức quyến rũ của Tiểu Cổn Cổn là gì sánh bằng...

      Á Tư lâu, Viên Cổn Cổn nhận điện thoại của Bàng Đô Đô.

      "Mẹ."

      "Bảo bối thân , con ở nhà sao? Bây giờ mẹ đường đến nhà con." Bàng Đô Đô lái xe tâm trạng rất tốt.

      "Dạ? mình mẹ sao?" Viên Cổn Cổn vuốt ve Tiểu Viên, hiểu hỏi.

      "Đúng vậy, mẹ tới đón con ăn cơm trưa."

      "Cha đâu?".

      "Ông ấy ở công ty."

      "Hôm nay mẹ cùng cha sao?"

      " nửa, gặp mặt rồi ."

      "Mẹ đợi chút, Triệt cho con ra ngoài."

      "Cậu ta có ở nhà ?"

      " có."

      "Vậy được rồi."

      "Nhưng mà..."

      "Bảo bối sau khi kết hôn con cần mẹ rồi..."

      "Nào có, con đương nhiên cần mẹ."

      "Vậy ở nhà chờ mẹ, mẹ sắp đến rồi."

      "A... Mẹ... Alo?Alo?" Viên Cổn Cổn nhìn di động, biết làm sao.

      Nửa tiếng sau, chờ Á Tư cầm cái hộp tinh xảo đến vườn hoa chỉ nhìn thấy bàn điêu khác dán tờ giầy , mặt viết ( Á, xin lỗi, mẹ dẫn em ăn cơm trưa, ăn xong mẹ đưa em về nhà cần lo lắng cho em, còn nửa... Đừng với Triệt, xin nhờ (ㄒoㄒ) ~~).

      Á Tư mắng tiếng lấy điện thoại ra ấn dãy số của , nhưng ai nghe máy, chỉ thấy ta sốt ruột buông bánh ngọt chạy ra ngoài, Cổn Cổn... Em muốn hại chết sao...

      ************************

      "Cổn Cổn, ăn ngon ?" Bàng Đô Đô ngừng gắp thức ăn vào trong chén con bảo bối của mình.

      "Ăn ngon, sao mẹ biết tiệm mới này?" Viên Cổn Cổn cười uống môt ngụm nước, giảm bớt vị cay trong miệng.

      "Nhìn thấy tạp chí, vốn muốn gọi cha con cùng ăn với mẹ, nhưng ông ấy thích ăn cay, hơn nữa ông ấy cũng rảnh." Bàng Đô Đô bĩu môi, dường như hơi vui.

      "Mẹ và cha cãi nhau sao?" Viên Cổn Cổn nhìn bà, giọng hỏi.

      " có, chỉ là gần ông ấy bận rất nhiều việc, mà có thể là mẹ quá tùy hứng rồi." Bàng Đô Đô cười cười, bắt đầu tự hối lỗi.

      "Có ý gì?" Viên Cổn Cổn hiểu nhìn bà.

      "Chính là hôm nay đột nhiên mẹ muốn tới đây ăn nhưng ông ấy lại rảnh, cho nên buổi sáng hơi vui, bây giờ nghĩ lại dường như là mẹ đúng, ông ấy cũng là ngày mai dẫn mẹ đến đây nhưng mẹ cũng cáu kỉnh với ông ấy." Bàng Đô Đô hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu .

      " sao đâu mẹ, cha giận mẹ." Viên Cổn Cổn nhét miếng gà xào cay vào trong miệng, cười ngọt ngào.

      "Ừ." Bàng Đô Đô gật gật đầu, cũng cười.

      Đúng lúc này, người đàn ông mặc âu phục thẳng thớm tới, nhìn Bàng Đô Đô lễ phép hỏi "Xin hỏi là Bàng tiểu thư phải ?"

      "Tôi đúng là họ Bàng, nhưng biết có phải vị Bàng tiểu thư cậu muốn tìm hay ." Bàng Đô Đô ngẩn người, lập tức trả lời..

      " xin lỗi, là tôi hỏi đúng câu hỏi, xin hỏi là Bàng Đô Đô tiểu thư phải ?" Người đàn ông cười cười, rất có phong độ đàn ông.

      "Đúng, có chuyện gì sao?" Bàng Đô Đô gật gật đầu, nhìn nhìn Viên Cổn Cổn.

      ~~~
      Andrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 123: Tôi tên Long Tịch Bảo!

      Edit : babynhox

      "Là thế này, Viên tiên sinh, phải là Viên Tịnh Lưu tiên sinh muốn người và Viên Cổn Cổn tiểu thư cùng tôi đến chỗ, ngài ấy có ngạc nhiên vui mừng cho hai người." Người đàn ông cười khẽ .

      "Ở đâu?" Bàng Đô Đô liền cười tươi như hoa.

      "Mời theo tôi." Người đàn ông cười cười, dùng tay ra dấu mời.

      Bàng Đô Đô dắt Viên Cổn Cổn vui vẻ theo người đàn ông, hoàn toàn phát huy bản năng của mình...

      Đây là ngạc nhiên vui mừng trong truyền thuyết? Được rồi, ngạc nhiên có nhưng mà vui mừng ở đâu? Bàng Đô Đô và Viên Cổn Cổn hai mặt nhìn nhau, nắm chặt tay của nhau.

      "Bàng tiểu thư, mời hợp tác chút." Người đàn ông vẫn mỉm cười lễ phép, ngay cả giọng điệu cũng mềm mỏng như vậy, nhưng người đàn ông khác đứng bên cạnh ta thể hiền lành như vậy rồi.

      " nhiều như vậy làm gì, đưa ." Người đàn ông bực dọc nhổ ngụm đờm mặt đất, tiến lên bắt lấy Viên Cổn Cổn.

      "A... làm gì, buông tôi ra." Viên Cổn Cổn sợ hãi giãy dụa, la lớn tiếng lên.

      "Cổn Cổn, A... Buông ra...Cậu buông tôi ra, đồ siêu lừa đảo..." Bàng Đô Đô muốn kéo người đàn ông bắt con mình ra, tiếc rằng bản thân mình cũng bị người ta bắt.

      "A... Các người buông chúng tôi ra... Làm gì?" Viên Cổn Cổn cố gắng vung vẫy tay chân, người đàn ông kéo lên xe.

      "Buông chúng tôi ra, các người là ai hả..." Bàng Đô Đô dùng sức đẩy người đàn ông bắt bà ra, tiếc rằng sức của bà kém ta rất nhiều.

      Viên Cổn Cổn sốt ruột mở miệng rộng lộ ra răng trắng, cắn lấy cánh tay người đàn ông ghìm chặt tay giống như con thú , người đàn ông kêu đau tiếng đẩy ra, nâng tay chính là cái tát, đánh ngã xuống đất.

      "Cổn Cổn..." Bàng Đô Đô đau lòng kêu ra tiếng, nước mắt rất nhanh dính ướt lông mi.

      Đúng lúc này, chợt ra bóng dáng , bọn họ đều thấy là cái gì, chỉ nghe thấy người đàn ông kêu thảm thiết ngã mặt đất, bọn họ mới nhìn đó là , cái tóc dài đến chân, vô cùng xinh đẹp.

      đợi người đàn ông bắt Bàn Đô Đô lấy lại tinh thần, đánh quyền vào mắt ta, ta ăn đau liền buông tay ra, lui về sau mấy bước, chỉ thấy chạy vài bước, nhảy lên nhàng đá chân cao lên, chân thon dài đánh trúng cằm người đàn ông, ta ngã xuống đất cách đẹp đẽ, cũng lộ ra 'cảnh đẹp' ... vỗ vỗ tay, đến hai người đàn ông ngã xuống đất kêu rên trước mặt, ngồi xổm xuống, mỉm cười ngọt ngào hỏi "Có phải các người thấy cái gì nên thấy rồi đúng ?"

      Hai người đàn ông bị thương nặng, thấy xinh đẹp như vậy ngồi trước mắt, hoàn toàn phát huy bản tính háo sắc, hoàn toàn quên vừa rồi có khuynh hướng bạo lực, thành mở miệng "Quần lót trắng có tính ?"

      lại cười ngọt ngào, đứng dậy, vận động lắc lư các đốt ngón tay, bẻ bẻ cổ, sau đó...

      "A ~~~~~~ a! ! ! ! ! ! !" Hai tiếng hét thảm, xuyên qua bầu trời, còn vang vọng lại.

      Sau hai tiếng hét thảm, thế giới...yên tĩnh.

      tao nhã đến gần bọn họ, nâng dậy, cười khẽ hỏi "Hai người sao chứ."

      Viên Cổn Cổn và Bàng Đô Đô nhìn xinh đẹp đến giống người ở trước mắt, thể tin được là ấy cứu bọn họ. Hai người đều bị động lắc đầu.

      "Hai người tên là gì?" nhìn hai siêu cấp đáng trước mắt cười ngọt ngào hỏi, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng .

      "Viên Cổn Cổn."

      "Bàng Đô Đô "

      Viên Cổn Cổn và Bàng Đô Đô rất tự nhiên mà tên của mình.

      Tròn vo? Béo ụt ịt? Trời ạ! Tên này lấy rất 'hình tượng', rất tài tình. cười lớn lôi kéo tay bé non mềm của bọn họ "Tên đáng , tôi tên là Long Tịch Bảo, bây giờ hai người muốn đâu? Có muốn tôi đưa hai người về nhà ?"

      Viên Cổn Cổn và Bàng Đô Đô liếc nhìn nhau, lộ ra hai tươi cười siêu cấp đáng , quyết định rất ăn ý, " nhà bạn!"

      Vì thế Long Tịch Bảo dẫn theo hai ngọt ngào đáng châm rãi tiến vào văn phòng tổng giám đốc Long Vũ... Sau khi Viên Cổn Cổn nhìn thấy hai gương mặt tuấn tú giống nhau như đúc ngây ngẩn cả người, đó là hai người đàn ông xuất sắc, mày kiếm, mắt ưng, mũi cao thẳng, môi mỏng, khuôn mặt gọt dũa hoàn mỹ, dáng người thon dài, bọn họ là song bào thai, người nhìn như tao nhã dịu dàng, lại là khí phách vương giả, nhưng trong lúc này người nào đó có tâm trạng thưởng thức trai đẹp nửa rồi...

      "Bảo Bảo, sao em lại tới đây, phải muốn dạo phố sao?" Long Tịch Hiên phản ứng đầu tiên, dịu dàng hỏi.

      "Em gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cứu về hai chị em đáng , hợp nhau nên liền kết bạn." Long Tịch Bảo cười ngọt ngào tiến vào trong lòng Long Tịch Hiên, giọng meo meo.

      "Em phải là vợ của Triệt sao?" Long Tịch Bác nhìn Viên Cổn Cổn ngạc nhiên .

      Viên Cổn Cổn buồn bực nhìn bọn họ, giọng "Hi, Hiên, Bác, gần đây các khỏe ?" Trời ạ, làm cái gì, lại đụng phải họng súng, Tịch Bảo lại là em bọn họ... Vậy xong đời rồi.

      "Hả, các người quen nhau?" Long Tịch Bảo đến bên người Viên Cổn Cổn, hiểu nhìn bọn họ.

      "Em ấy là tâm can bảo bối của Triệt em đấy." Long Tịch Hiên dịu dàng .

      Long Tịch Bảo trừng lớn hai mắt, khoa trương hô to ra tiếng "Hắc Viêm Triệt? !"

      " lễ phép!" Long Tịch Bác cười khẽ chạm chạm lên trán của ấy.

      Long Tịch Bảo dùng vẻ mặt thể tin được " thể nào... Cái người đàn ông đó có bề ngoài xinh đẹp hơn thiên sứ, tâm hồn lại còn hơn ác ma."

      Viên Cổn Cổn nghe vậy, vội vàng dùng vẻ mặt như gặp phải tri kỷ , thân thiết giữ chặt tay Long Tịch Bảo, hai người trình diễn vở kịch 'đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng' .

      Long Tịch Bác cười vỗ vỗ đầu của người nào đó, giọng "Tuy rằng là , nhưng tuyệt đối em đừng để cho cậu ấy nghe được, Tịch Nhi."


      ~~~


      Chương 124: Cùng quân nỗ lực?

      Edit : babynhox

      Long Tịch Bảo đồng tình nhìn Viên Cổn Cổn, vẻ mặt sao cậu có thể rơi vào trong hố lửa, Viên Cổn Cổn dùng lại vẻ mặt lời khó hết nhìn Long Tịch Bảo, sau đó hai người lắc lắc đầu, thở dài "Ai... "

      Song bào thai buồn cười nhìn hai kỳ lạ trước mắt, xem ra tính cách của Triệt được hoan nghênh cho lắm.

      "Đúng rồi, vậy còn Đô Đô? Bộ dạng của hai người giống nhau như vậy, là chị em sao?" Long Tịch Bảo hỏi

      Bàng Đô Đô cười ngọt ngào phun ra năm chữ "Dì là mẹ con bé."

      tiếng ầm vang, Long Tịch bảo bị sét đánh...Dì là mẹ con bé, dì là mẹ con bé...

      lúc sau, "Bác... Bác ... là bác bảo dưỡng quá tốt, có thể ghép với mẹ Vũ của con."

      Bàng Đô Đô hưng phấn lôi kéo tay Long Tịch Bảo, cười hỏi " vậy sao? vậy sao? Ha ha, Bảo Bảo con đúng là đứa đáng , có rảnh đến nhà chúng ta chơi, dì nấu món ăn ngon cho con, đúng là đứa tinh mắt lại thành nửa."

      Song bào thai đổ mồ hôi lạnh nhìn nhìn Bàng Đô Đô, đáng sợ, lại là thiếu nữ được đàn ông cưng chiều đến vô tri... À , phải là phụ nữ...

      Tầng cao nhất tập đoàn Hắc Viêm, văn phòng tổng giám đốc.

      "Chủ nhân, xin lỗi." Á Tư cúi đầu dám nhìn thẳng vào đôi mắt tím của người nào đó.

      "Đừng với tôi là còn chưa tìm được." Hắc Viêm Triệt nhìn ta, mỗi chữ từ trong miệng ra đều lạnh sắp kết băng.

      " xin lỗi..." Á Tư chỉ có thể ba chữ kia.

      "Á Tư, theo tôi lâu như vậy chắc là biết tôi như thế nào?" Hắc Viêm Triệt nhàng nhưng lại làm cho người ta rét mà run.

      " xin lỗi chủ nhân, nhưng mà..."

      "Nhưng cách nào từ chối cầu của ấy, cho nên lựa chọn làm trái mệnh lệnh của tôi?" Hắc Viêm Triệt thưởng thức nhẫn tộc Báo ngón tay, vẫn là giọng điệu cao thấp.

      Á Tư nghe vậy lập tức quỳ ở mặt đất, đầu gối tiếp xúc sàn nhà phát ra tiếng 'bịch' "Chủ nhân, xin lỗi."

      Đúng lúc này, trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng nhạc máy móc, Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn dãy số điện thoại nhấn phím call.

      "Triệt, bà xã đáng của cậu ở chỗ của mình." Giọng từ tính của Long Tịch Bác truyền đến từ trong điện thoại.

      "Bây giờ mình tới ngay." Hắc Viêm Triệt ngây ngẩn cả người, nhàn nhạt .

      "Đúng rồi, còn có mẹ vợ hoạt bát của cậu nửa." Long Tịch Bác nhìn nhìn ba bôi thuốc xong đùa giỡn cách đó , giật giật khóe miệng.

      "Ừ..." Hắc Viêm Triệt đau đầu nhíu lông mày cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác lưng ghế dựa vừa bấm số của Viên Tĩnh Lưu vừa ra ngoài cửa.

      Á Tư nhìn cửa lớn đóng lại, nhàng thở ra, xem ra tìm được.

      Nhã Tư đứng bên nhìn ta "Chuyện này còn chưa qua đâu, bây giờ yên tâm cũng quá sớm."

      Á Tư đứng dậy cười lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn lại Nhã Tư "Tôi có cách nào, đổi lại là , có thể từ chối cầu của Cổn Cổn sao?"

      Nhã Tư mím môi gì.

      "Ai...Đúng là đứa làm cho người ta đau đầu." Á Tư cảm thán .

      "Yên tâm, lâu nửa chỉ là đau đầu mà còn 'đau thịt' ." Nhã Tư cảm xúc ra .

      Á Tư cho ta cái mắt lạnh, chuyện nửa.

      Sau khi Hắc Viêm Triệt nhận được điện thoại của Long Tịch Bác, dùng 'tốc độ như bay' chạy tới Long Vũ, 'Ầm' tiếng, cửa bị người ta thô lỗ mở ra, Viên Cổn Cổn nhìn thấy người tới khỏi hướng lui về sau mấy bước, Long Tịch Bảo thấy thế Hắc Viêm Triệt khí thế to lớn như vậy, theo bản năng chắn ở phía trước Viên Cổn Cổn, mà Viên Cổn Cổn càng căng thẳng trốn sau 'chỗ dựa vững chắc', trời ạ... đáng sợ... sợ nhất là bộ dáng tức giận...

      Long Tịch Bảo lại chú ý nhìn người đàn ông phía sau lưng Hắc Viêm Triệt, ôi mẹ nó, lại là người đàn ông xinh đẹp hơn cả phụ nữ, thế giới này còn có công lý hay hả ? để cho người ta sống mà! Chỉ thấy người đàn ông này cũng dùng vẻ mặt bão táp thẳng tới gần mẹ Cổn... Đây là cha Cổn? ! Có thể ghép cặp với cha Tịch...

      Hắc Viêm Triệt nhìn bé che ở trước mặt vơ của , lộ ra cái tươi cười 'quỷ dị', lạnh lùng gọi tên ấy "Long Tịch Bảo."

      Người bị kêu đến tên tự chủ được lạnh run cái, là khủng khiếp..."Hi, Triệt, gần đây khỏe ? Công ty có lời, mua nhà, cưới vợ, cũng nên có em bé ? Ha ha..." Người nào đó đắn đo .

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng, nhàn nhạt "Em xác định em muốn đứng ở đây sao?"

      Long Tịch Bảo vội vàng nghiêm đứng vững, dáng đứng tiêu chuẩn quân nhân, chỉ thiếu chút nữa là cúi chào YES,SIR , sau đó còn bày ra vẻ mặt ta vào địa ngục ai vào địa ngục, dứt khoát kiên quyết..." cầu hợp lý là rèn luyện, cầu hợp lý là tôi luyện, Cổn Cổn thân mến, cùng quân nỗ lực." Sau khi xong 'vù' cái vọt tới phía sau song bào thai, lộ ra cái đầu tròn đáng , sợ hãi xem tình hình chiến đấu, phải là ấy sợ... Tuyệt đối phải là ấy sợ... ấy là loại người bị người ta uy hiếp chút liền thỏa hiệp sao? Đương nhiên phải, ấy chính là cho rằng, mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, ấy vẫn nên 'bình tĩnh' biết ràng tình huống rời , được, ấy phải cứu bạn mới... Ách... Kêu Bác và Hiên cứu...

      Bởi vì người nào đó 'lâm trận luống cuống', Viên Cổn Cổn đáng thương đơn bị quăng lại, rụt cổ, dùng móng vuốt cầm lấy vành tai của mình, giọng "Em sai rồi..." xong còn sợ hãi ngồi xổm xuống, rũ đầu xuống, dám nhìn Hắc Viêm Triệt tức giận .

      Long Tịch Bảo nhìn động tác của hình như rất quen, choáng váng... Đây phải là tư thế ấy thường làm sao? Đáng thương, ra bọn họ đều thuộc giai cấp bị áp bách, ở trong lòng Long Tịch Bảo thầm chua xót lau nước mắt vì 'số mạng thảm thương' của mình và ...

      Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng, giọng "Tiểu cơm nắm, đứng lên."
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :