1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      :ex10::ex10::ex10::ex10: hay quá ...tiếp tục edit nha mấy bạn.....ủng hộ!!!:5::5::5:

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 40: Sắc tâm sắc đảm

      Có lẽ vì thân thể Phong Duyên Thương có chuyển biến tốt, hoàng thượng cũng đem số việc cho làm. Nghe là nhậm chức ở lễ bộ, cụ thể là chức gì Nhạc Sở Nhân cũng nhưng phải chức vị trọng yếu gì. Tuy nhiên có thể cho Phong Duyên Thương làm cũng cho thấy hoàng đế có chút tâm tư, muốn cho bên thế lực độc đại.

      Nhạc Sở Nhân ở trong phủ an nhàn thưởng thức thú vui của mình. Nàng cho người phá bức tường ngăn cách hai tòa sân của Lạc Sương các. Mảnh đất rộng mấy trăm thước vuông, toàn bộ đều là vườn thuốc cuả Nhạc Sở Nhân.

      Nàng gần như cả ngày đều ở trong này ra , bình thường ban ngày Diêm Tô cùng Thích Kiến cũng ở đây, mấy ngày gần đây ngũ Vương phủ cũng chế tạo 'Độc tường', Thích Kiến thỉnh thoảng trông coi.

      Khi đó đáp ứng Diêm Tô giúp Diêm Cận phân tích có trúng độc hay , nàng đưa thư đến Bắc Cương, vốn tưởng rằng phải chờ rất lâu mới có hồi , kết quả chỉ mười ngày có hồi trở.

      Diêm Tô sáng sớm vội vàng chạy tới Thất vương phủ, trực tiếp chạy vào Nguyệt Viên lâu tìm Nhạc Sở Nhân. Đến sân nhìn thấy Đinh Đương cũng để ý trực tiếp vọt vào cửa, Đinh Đương chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng vọt vào kịp ngăn cản. Nhìn cửa phòng mở rộng, Đinh Đương có chút sầu mi khổ kiểm, nàng vẫn nên xem mấy độc vật mới nuôi thôi, dù sao ở trong này gác căn bản cũng chỉ là thùng rỗng kêu to a.

      Diêm Tô vọt vào trong lâu lý liền nhìn thấy Nhạc Sở NHân đưa lưng về phía cửa đứng trong thiên thính, bóng dáng thon dài, thân thể thướt tha.

      "Sở Nhân."

      Hô lên tiếng, Diêm Tô vội vàng qua, kết quả vừa rảo bước tiến lên chân liền đứng lại tại chỗ. Chỉ thấy trước người Nhạc Sở Nhân có tấm lưng nam nhân lõa lồ nửa người, mà tay Nhạc Sở Nhân vuốt ve ở thân thể kia a.

      Diêm Tô phản ứng cực nhanh, thoắt cái xoay người:

      "Như thế nào lại đụng phải? Lão thất, Sở Nhân, các ngươi có thể đợi cho buổi tối làm này đó sao?"

      Nhạc Sở Nhân tay cầm ngân châm gì quay đầu nhìn thoáng qua Diêm Tô xoay người nhưng vẫn đứng trước cửa xong lại tiếp tục giúp Phong Duyên Thương thi châm, từ từ :

      "Nếu biết phi lễ chớ nhìn, sao còn đứng ở đây? sợ trong chốc lát nghe được cái gì nên nghe ?"

      Diêm Tô ánh mắt chớp động:

      "Ngươi làm cái gì?"

      Nếu là chuyện ám muội , Nhạc Sở Nhân khẳng định lời này.

      "Thỉnh Diêm tiểu thư gian ngoài chờ, vương phi giúp bổn vương thi châm."

      Phong Duyên Thương nửa người lõa thể ngồi ở đó, mặt mày xuất thoáng hiên tia hờn giận.

      "Hảo, là ta lỗ mãng , lần tới trước khi tiến vào nhất định báo trước."

      Nghe ra giọng của Phong Duyên Thương có chút vui, Diêm Tô thở dài. Chuyện Nhạc Sở Nhân cấp ca ca nàng trị độc là gạt Phong Duyên Thương , cho nên nàng khẳng định ở trước mặt đem thư tín của Diêm Cận lấy ra được.

      Diêm Tô đến trong đại sảnh chờ, bên này Nhạc Sở Nhân muốn chuyển tới phía trước Phong Duyên Thương. Nàng dùng ngón trỏ tay trái ấn dọc theo cổ xuống, ở thời điểm Phong Duyên Thương có cảm nhận sâu sắc hạ châm ngay tại huyệt vị đó.

      Phong Duyên Thương trán muốn thấm ra nhè mồ hôi lạnh, Nhạc Sở Nhân hôm nay dùng là loại châm dài nhất, gần hai mươi phân mà chỉ dư bên ngoài gần năm phân còn lại toàn bộ tiến vào da thịt, thập phần đau đớn.

      "Nhịn được ? Kỳ đau đớn này cùng ngươi trước kia phát độc so sánh với căn bản tính là gì. Nhịn chút, qua khắc chung (15’) đau ."

      Nhạc Sở Nhân ngữ điệu đầy nhịp điệu. Trong khoảng thời gian này Phong Duyên Thương ra sớm về trễ, tối hôm qua trở về Nhạc Sở Nhân thấy thần sắc tốt lắm, cho nên muốn hôm nay sớm chút lại đây, châm cứu cho xong lại lễ bộ.

      "Quả rất đau."

      Nâng lên mắt phượng nhìn Nhạc Sở Nhân thay đổi sắc mặt trong lòng thở dài, nàng nàng ở chính mình người thử châm có thể ngay cả ánh mắt cũng nháy, tin, đời này đúng là có người hề sợ đau đớn.

      "Vậy dời lực chú ý , ngẫm lại thứ khác khiến ngươi cảm thấy tốt đẹp có hứng thú ."

      Nhạc Sở Nhân vừa thuận miệng vừa cúi người ấn ở bụng .

      Dời lực chú ý? Phong Duyên Thương mắt tiệp khẽ nhúc nhích, tầm mắt lập tức dừng tại gương mặt Nhạc Sở Nhân gần ngay trước mắt. Thần sắc nghiêm túc kia chỉ khi nàng xem bệnh mới có, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo phong tình vạn chủng, cần cổ tuyết trắng thon dài cổ, cùng với ….bộ ngực qua lớp y phục mỏng. (Nguyệt: Ặc…phi lễ chớ nhìn >__<).

      Yết hầu vô ý thức trượt trượt hai cái, con ngươi Phong Duyên Thương u ám vài phần, đau đớn người tựa hồ cũng tùy theo tiêu giảm chút.

      Ấn vài huyệt vị cũng có nghe đến Phong Duyên Thương đau, Nhạc Sở Nhân đứng dậy nhìn Phong Duyên Thương đột nhiên nhắm mắt lại , nhíu mày:

      "Làm sao vậy? Nghĩ đến cái gì?"

      Đau kiên trì được ? Hẳn là đến mức đó, châm dài này tuy rằng đau nhưng vẫn có thể chịu đựng được mà.

      Phong Duyên Thương vẫn nhắm chặt mắt trả lời:

      "Nghe đề nghị của vương phi, suy nghĩ chuyện tốt đẹp."

      Nhạc Sở Nhân khóe môi trừu trừu:

      "Tưởng tưởng, ngươi cũng phải phối hợp ta a. bằng tưởng cái gì tốt đẹp đâu? Cư nhiên đều hãm vào."

      Xoay người lại lấy mấy cái châm dài, Nhạc Sở Nhân vẫn chuyện phiếm.

      Phong Duyên Thương mí mắt giật giật, sau đó mở to mắt nhìn Nhạc Sở Nhân chuyển tới trước mặt chậm rãi lắc lắc đầu:

      " thể cho ngươi."

      Nếu , chỉ sợ bị đánh.

      "Hừ, ai hiếm lạ nghe. Tập trung lực chú ý, có đau hay ?"

      Nhạc Sở Nhân khẽ quát, cúi người ngón trỏ dung lực ấn mạnh vào huyệt vị nào đó.

      Phong Duyên Thương nhíu mày, tầm mắt lại chuyển hướng địa phương như như nào đó, cảm giác đau đớn kia lập tức tiêu giảm nửa:

      "Hoàn hảo."

      Mâu sắc sâu thẳm, trả lời cũng có vài phần yên lòng.

      "Được rồi, ta ấn vài cái địa phương ngươi cũng chưa cảm nhận sâu sắc, nghĩ đến ngươi sau này nối dõi tông đường có thể rất thuận lợi."

      Rút châm, Nhạc Sở Nhân hề để ý tới xoay người thu thập ngân châm.

      Phong Duyên Thương nhìn bóng dáng của nàng, cân nhắc lời nàng vừa cảm thấy có chút thích hợp.

      Huyệt vị nàng vừa ấn giống như cùng nam nhân nối dõi tông đường có quan hệ gì, huyệt vị này … hình như là tử huyệt a. Nàng vừa rồi nếu là dung lực them chút nữa, nội tạng đổ máu mà chết.

      Nhạc Sở Nhân vừa thu dọn ngân châm vừa thầm hừ lạnh, thằng nhãi này vừa rồi cư nhiên nhìn ngực của nàng. Nàng dung lực lớn như vậy ấn xuống còn hoàn hảo, có thể thấy được toàn bộ tư tưởng đều đắm chìm ở trước ngực của nàng a. ( Nguyệt: Thương ca háo sắc quá a…__PDT: Hừ, cho ta ăn cũng phải cho ta nhìn đỡ thèm chứ?! __Nguyệt:…>__<)

      Lá gan càng lúc càng lớn , cư nhiên dám xem ngực nàng, thiếu giáo huấn hừ.

      Thu thập xong ngân châm, Nhạc Sở Nhân trực tiếp xoay người ra ngoài, Phong Duyên Thương cũng giật mình nhận ra hàm nghĩa câu kia, đoán chắc là nàng tức giận.

      Tuy nhiên thấy nàng tức giận tệ, ngược lại nhịn được cười rộ lên, nàng mắng chửi người đều có phong cách riêng độc đáo như vậy.

      ra khỏi thiên thính, Nhạc Sở Nhân liền thấy Diêm Tô ngồi chờ nàng, thấy phía sau Nhạc Sở Nhân có Phong Duyên Thương theo, nàng lập tức đem thư tín trong tay áo lấy ra.

      Nhạc Sở Nhân nhíu mày, cầm lấy phong thư.

      Hai người câu cùng ra khỏi Nguyệt Viên lâu. Dừng lại ở ngoài viện, Nhạc Sở Nhân mở ra thư tín trong tay.

      Tổng cộng có ba tờ giấy, chữ viết phóng khoáng lại mang theo nét cương nghị, thậm chí từng nét cuối đều mang theo chút lạnh lùng.

      Nhìn đến những con chữ xinh đẹp này, Nhạc Sở Nhân khỏi có chút xấu hổ, chữ của nàng lấy ra nổi, khả năng đứa ba tuổi viết đều tốt hơn nàng >__<.

      Xem từng tờ thư, thần sắc Nhạc Sở Nhân trở nên nghiêm, Diêm Tô cũng đứng ở bên cạnh cùng xem, mặt lo lắng vô cùng ràng.

      "Thế nào? Có biện pháp sao?"

      Thấy Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu, Diêm Tô liền vội vàng hỏi.

      Nhạc Sở Nhân nhìn nàng cái, theo sau thở dài:

      "Là trúng độc , nếu nếu giải, nửa năm sau mất mạng."

      "Sở Nhân, sư phụ, ngươi nhất định phải cứu ca ca ta."

      Diêm Tô nóng nảy, cầm chặt tay Nhạc Sở Nhân, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

      Nhạc Sở Nhân cười cười an ủi nàng :

      "Yên tâm , còn có ta đâu. Ta trước viết cho phong thư muốn chính động thủ châm cứu khống chế độc tố lan tràn, ta mau chóng chế giải dược cho , ngươi đừng lo lắng."

      "Vậy là tốt rồi, ta ở chỗ này chờ, ngươi viết xong ta lập tức phái người đưa đến Bắc Cương."

      Diêm Tô tâm thần lo lắng cũng dần buông xuống, hốc mắt lấp lánh ánh nước.

      "Chờ ta 'Hầu hạ' xong vị vương gia kia , ngươi chờ ta."

      Đem thư tín thu lại, Nhạc Sở Nhân xoay người vào trong lâu. Trong đầu suy nghĩ chuyện Diêm Cận trúng độc, đối với chuyện Phong Duyên Thương vừa xem ngực nàng lập tức phao đến sau đầu.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41

      Tiếng kêu rên trầm thấp có vẻ đau đớn ngừng quanh quẩn trong sảnh, ánh sáng mặt trời vàng nhạt phản chiếu bóng dáng lười nhác thảm, kết hợp với thanh khiến người ta nhịn được hoài nghi kia khiến cho toàn bộ khí nhiễm tầng hơi thở ái muội kiều diễm vô hình.

      Phong Duyên Thương lõa thân ngồi ở đối diện án thư, phượng mâu nhắm chặt, vầng trán thấm ra nhè mồ hôi lạnh, mày kiếm nhíu lại, sắc mặt thoạt nhìn có chút thống khổ.

      Phía sau, Nhạc Sở Nhân thi châm, vốn bình tâm tĩnh khí nhưng bởi vì kêu rên ngừng mà lông mày nhịn được nhíu lại.

      “Ngô~”

      Lại tiếng hừ giống như là mang theo móng vuốt vuốt ve khiến người ta tê dại, Nhạc Sở Nhân mặt mày nhăn lại thành hình chữ xuyên 囧.

      “Đừng kêu được ? người nam nhân kêu như vậy thấy ghê tởm sao?”

      Thực nhịn được nữa, kêu so với nữ nhân còn muốn câu nhân hơn.

      “Thực rất đau”

      Phong Duyên Thương trợn mắt , bạc môi đều là màu trắng.

      “Cắn chính mình , được kêu nữa”

      Nhạc Sở Nhân gì, thoạt nhìn tại nàng giống như là cái ác nhân, là tiểu nương tử bị khi dễ.

      cố gắng”

      Cắn chặt răng, Phong Duyên Thương rất là nghe lời.

      Châm phía sau lưng đều được lấy ra, Nhạc Sở Nhân liền chuyển tới trước mặt, tay khoát lên bả vai , tay thi châm.

      Phong Duyên Thương đột nhiên rất nhanh bắt lấy tay nàng đặt bả vai mình, bởi vì dùng khí lực rất lực các ngón tay của đều trắng bạch.

      Bị đau, Nhạc Sở Nhân nhíu mi muốn tránh ra, nhưng khi nhìn thấy đầu đầy mồ hôi lạnh lại đem lời muốn nuốt xuống, hừ hừ:

      “Ngươi muốn ta cùng ngưoi đều chịu đau?”

      “Vương phi uy vũ sợ đau dớn, mong rằng thứ lỗi”

      Phong Duyên Thương mở mắt, phượng mâu nhộn nhạo ý cười, thấy Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, ý cười trong con ngươi càng sâu.

      “Ngươi vỗ mông ngựa đúng chỗ, mình ta có thể so với mười cái nam nhân.”

      Khóe mắt đuôi lông mày đều nhộn nhạo che giấu được vẻ đắc ý, Nhạc Sở Nhân mặc kệ ra sức cầm chặt tay nàng, dùng tay thi châm linh hoạt.

      “Diêm tiểu thư tới tìm nàng, là Diêm Cận gửi thư sao?”

      Nhìn Nhạc Sở Nhân ở người mình bận thi châm, Phong Duyên Thương ôn hòa hỏi.

      Động tác Nhạc Sở Nhân hơi dừng lại, giương mắt cùng bốn mắt nhìn nhau:

      “Làm sao ngươi biết?”

      Phong Duyên Thương cười khẽ:

      “ Nếu là hồi cho , vẫn là cho người của bổn vương mang , nếu nửa đường bị cướp , chỉ sợ Bắc Vương biết ngươi.”

      Người của chính mình an toàn chút.

      Nhạc Sở Nhân trợn mắt nhìn:

      “Ngươi phản đối?”

      đúng là xuất hồ ý liêu. (bất ngờ ngoài dự đoán)

      “Tất nhiên phản đối. Tuy nhiên vương phi chủ ý quyết, phản đối cũng vô dụng.”

      Nhìn trong đôi mắt sang như sao kia phản chiếu chỉ có chính mình, mặt mày nhiễm lên tầng sung sướng.

      Nhạc Sở Nhân thoáng nghiên cứu chút vẻ mặt của , nhận thấy long mới :

      “Cũng tốt, vậy ngươi tự mình an bài . Bất quá, Bắc Vương bên kia thực rất hiểm sao?”

      chỉ Diêm Tô, ngay cả Phong Duyên Thương đều như vậy.

      Có chút cáp thủ, Phong Duyên Thương giọng :

      “Bắc Vương năm mười tuổi đăng cợ liền đem hơn chín mươi triều thần phục ra bên đường lăng trì xử tử. Ba ngày ba đêm ,cả mặt phố đều là màu đỏ, sau ba năm, mỗi lần trời mưa, nước theo thượng lưu chảy xuống đều là màu đỏ. Năm đó mười tuổi,Bắc Vương cưới Yến công chúa, nữ nhi của Tây Vương làm hoàng hậu. Yến công chúa dung nhan tuyệt sắc, vũ kỹ khuynh thành, sau đó chỉ vì Yến công chúa đánh sủng cơ của , liền sai người đem Yến công chúa ở đại điện dung hình. Khi đó Yến công chúa có mang long thai, thai nhi cũng thành hình. Trong lúc Yến công chúa hấp hối, lại sai người xé bụng nàng đem thai nhi lấy ra, đóng gói tinh mỹ rồi đem giao cho Tây Vương. Tây Vương nội giận, đóng mười vạn quân ở biên quan muốn tiến đánh Bắc cương, tự tay giết chết Bắc Vương, vì nữ nhi và ngoại tôn báo thù. ngờ chỉ trong vòng tháng, năm đứa con trai của Tây Vương đều mạc danh kỳ diệu chết, còn chết rất thê thảm. Đại Yến từng bí mật phái người điều tra, lại biết hết thảy đều là kiệt tác của Bắc Vương”

      Nhạc Sở Nhân ngh xong ánh mắt đều quên chớp, ở trong kịch đại hoặc trong sách sử nàng đều biết đến rất nhiều bạo quân. Nhưng tại thế giới này còn có bạo quân như vậy, làm nàng biết nên chuyện như thế nào.

      “Cho nên bổn vương thực lo lắng ngươi bị Bắc Vương biết được, tuy rằng năm nay cũng mới chỉ có 20 tuổi, nhưng qua nhiều năm như vậy, mọi người mội khi nghe được việc làm của rượn cả người.”

      Nhìn bộ dáng sửng sốt nháy mắt của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương thở dài.

      mới hai mươi tuổi?”

      Ánh mắt Nhạc Sở Nhân lại mở to vài phần, quả nhiên, biến thái chẳng phân biệt tuổi tác a!

      “Ừ”

      Phong Duyên Thương gật gật đầu, kỳ thất nếu phải đối mặt với trường hợp ngũ quốc đối lập như nay, Bắc Vương có lẽ trở thành đệ nhất minh quân. Ít nhất, nay Bắc cương cảnh nội quả thực rất phồn hoa, toàn dân thượng võ, nếu bởi vì tác phong làm việc của Bắc Vương, rất có thể dân chúng đều thập phần bưu hãn bá đạo.

      Khẩu khí Nhạc Sở Nhân kéo dài, vừa đứng thẳng dây vừa thở dài:

      phái người ám sát Diêm Cận, Diêm Cận lại có thể sống sót như vậy, lợi hại.”

      Tâm tư của Bắc Vương kín đáo, theo dự phòng hạ độc Diêm Cận có thể nhìn thấy. Nhưng vậy phái người ám sát cũng mất phen công phu, kết quả Diêm Cận lại có thể trốn thoát được, chức đại nguyên soái này quả nhiên cũng phải dễ ngồi lên.

      Nghe nàng nhắc đến Diêm Cận, con ngươi Phong Duyên Thương lóe lóe:

      “Cho nên vương phi phải đem hết toàn lực giúp giải độc, Thập công chúa cũng cảm kích vương phi.”

      Nhạc Sở Nhân nhướng mày:

      “Thập công chúa? Vợ ?”

      nghĩ đến Diêm Cận lại là phò mã gia, nhà bọn họ hai huynh muội đều cùng hoang gia kết thân.

      Phong Duyên Thương gật đầu:

      “Còn chưa có chính thức đại hôn. Bất quá nắm đó phụ hoàng cùng Diêm tướng quân định ra.”

      Kỳ hoàng thượng cũng chỉ đề cập qua lần thôi, Diêm lão tướng quân cũng có đáp ứng.

      Nhạc Sở Nhân giật mình, sau đó bĩu môi:

      “Ta cũng phải là Thập Công Chúa, nàng có cảm tạ ta hay ta cũng cần. Nhưng ra Diêm Tô giống như rất nguy cấp, ta viết thư, ngươi phái người nhanh chóng mang thư .”

      Đem mấy cây châm cắm trước ngực nhổ ra, Nhạc Sở Nhân rút ra tay bị bắt lấy, dùng toàn lực khiến tay nàng có chút tê rần.

      Nàng tiến vài bước đến án thư, bên Phong Duyên Thương nhìn nàng vừa chậm rãi mặc quần áo.

      Đem giấy vo thành 1 cục ném , Nhạc Sở Nhân đứng dậy ra ngoài. Phong Duyên Thương nhìn nàng rời nhưng có lên tiếng, đến nhuyễn tháp bên cửa sổ ngồi xuống rót ly trà, tư thái nhàn nhã.

      Bất quá trong chốc lát Nhạc Sở Nhân trở lại, trong tay còn cầm hộp than chì. Ngồi trở lại sau án thư, khuôn mặt vừa mới đầy u sầu nhưng lúc này lại tràn đầy tự tin.

      Mở trang giấy ra, Nhạc Sở Nhân cầm mẩu than bắt đầu vẽ lên. Nhìn nàng căn bản phải là viết chữ, phượng mâu Phong Duyên Thương khẽ nheo lại, ngay sau đó đứng lên, hai tay chắp ra phía sau từ từ qua.

      đến bên cạnh, rốt cuộc cũng thấy được Nhạc Sở Nhân làm gì. Nàng vẽ. Hơn nữa vẽ vô cùng tốt.

      Nhạc Sở Nhân vẽ phác họa, vẽ thân thể người, đỉnh đầu, lỗ tai sau đó đánh dấu những huyệt vị cần châm cứu, như vậy so sánh với viết chữ đơn giản thoải mái hơn rất nhiều.

      “Đây là pương pháp họa tại gia hương của nàng?”

      Phong Duyên Thương thấy mới lạ thập phần tò mò.


      “Ừ, ta còn biết vẻ giản thể (ách cái này mình ko biết dịch sao, hiểu như kiểu vẽ chibi đó mọi người ^__~), lát nữa vẽ cho ngươi xem giống .”


      Phong Duyên Thương nhướn mày, xác thực rất hứng thú. Lặng yên đứng nhìn nàng vẽ, chờ mong lát nữa nàng vẽ .
      vu ngoc lan, Fuu, linhdiep172 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 42:

      Diêm Tô nghe thấy thư của Nhạc Sở Nhân được mật vệ tự mình đưa đến Bắc Cương gương mặt lộ vẻ yên tâm. Nhạc Sở Nhân thấy vậy khỏi có chút cân nhắc .

      Diêm Tô là nữ tử có tâm cơ, Diêm Tô bái nàng làm sư phụ mặc dù nhất định xuất phát từ thực tâm, nhưng ở trước mặt nàng còn chưa bao giờ cố ý dối. Nàng (DT) có thể trước mặt nàng toát ra thần sắc này là phát ra từ nội tâm thực tín nhiệm Phong Duyên Thương, cũng hoàn toàn tin tưởng .

      Nhạc Sở Nhân cân nhắc chính là điểm này, Phong Duyên Thương thủ hạ lợi hại như vậy sao? Có thể khiến Diêm Tô so với người của chính mình còn tin tưởng hơn?

      Chuyện này nàng cũng mở miệng hỏi bất luận kẻ nào, dù sao Phong Duyên Thương có năng lực, có bản lĩnh cũng đối nàng làm cái gì. Lại , Phong Duyên Thương có bản lĩnh cũng là việc tốt quá bị người ta khi dễ mà phản kháng được.

      Vài ngày kế tiếp, Nhạc Sở Nhân hết lòng vì Diêm Cân điều chế thuốc giải, nhàn hạ họa họa vài thứ cho Phong Duyên Thương xem, thực thích xem nàng vẽ giản bút (mình định để là chibi nhưng khá HĐ rồi), tuy nàng vẽ đều là vài thứ thực khôi hài.

      Tỷ như người lùn Phong Duyên Thương tai thỏ cởi truồng lộ ra tiểu ** bạo tiểu (Lưu Nguyệt: …. =.=!). Còn có bức bị Phong Duyên Thương cười hồi lâu, thậm chí nổi hứng treo tại thư phòng. Bức tranh vẽ Phong Duyên Thương hoảng sợ bỏ chạy mặt sau là Nhạc Sở Nhân vung thái đao đuổi theo loạn chém.

      Những người từng tiến vào thư phòng xem qua tác phẩm này, trong lúc nhất thời hầu như tất cả mọi người chạm mặt Sở Nhân đều nhẫn cười. Nhạc Sở Nhân cũng chẳng để ý, tên cổ nhân Phong Duyên Thương cũng ngại mất mặt, nàng sao cả.

      buổi chiều, Nhạc Sở Nhân ở phòng thuốc điều chế nốt giải dược cho Diêm Cận, đột nhiên có khách mời mà đến.

      Phong Duyên Tinh hồi lâu tới được thiếp thân hộ vệ Nghiêm Thanh của Phong Duyên Thương đưa tới. Ở phòng thuốc tìm được Nhạc Sở Nhân, Nghiêm Thanh thông minh đứng ở địa phương cách nàng xa nhất bẩm báo.

      Quả nhiên, thấy Nghiêm Thanh đem Phong Duyên Tinh tinh thần uể oải đến quấy rầy, mặt nàng biến sắc đe. Nàng cởi trường bào bạch sắc người, ra khỏi phòng thuốc, thuận tay đóng cửa lại, nhíu mày cao thấp đánh giá Phong Duyên Tinh phen, quát lạnh:

      "Đem mang tới làm gì?"

      Nghiêm Thanh có chút cúi đầu, đối với Nhạc Sở Nhân, cảm thấy là có chút sợ hãi .

      "Bẩm vương phi, là vương gia lệnh cho thuộc hạ đưa Thập Bát gia trở về . Vương gia phân phó, hy vọng vương phi giúp Thập Bát gia nhìn xem, từ mười ngày trước Thập Bát gia ở đường xung đột cùng thủ hạ của thái tử, liền tinh thần ngày càng lụn bại. Hôm nay Mẫn phi nương nương cho người tìm vương gia, khẩn cầu vương gia nhất định phải tìm được đại phu xem bệnh cho Thập Bát gia."

      Nghiêm Thanh kính cẩn từng chữ.

      Nghe vậy, long mày Nhạc Sở Nhân nhăn càng sâu, nhìn về phía Phong Duyên Tinh đứng đó giống như lập tức muốn ngủ, hút hấp cái mũi, rồi bật cười tiếng:

      " gây ra vài tình làm cho ta cười nhạo ngươi, sống yên ổn."

      Dựa theo dĩ vãng Phong Duyên Tinh cho dù phản bác cũng khẳng địnhsẽ trừng mắt nhìn nàng, nhưng lúc này lại vẫn là khép hờ mắt giống như có nghe đến.

      Nghiêm Thanh quan sát sau thấp giọng hỏi:

      "Vương phi, mười tám gia là làm sao vậy?"

      Nhạc Sở Nhân hiểu được này nọ huyền diệu khó giải thích, là nửa phần dám xem.

      Nhạc Sở Nhân khoanh tay lười nhác ngoéo cái khóe môi:

      " cùng thủ hạ của đại sư kia vì sao khởi xung đột?"

      , so với việc Phong Duyên Tinh nguy hiểm hay nguy hiểm, nàng đối với vị đại sư kia của thái tử phủ càng cảm thấy hứng thú. cùng nàng khẳng định là loại người, nhưng cùng nàng so với chỉ là cái gà mờ.

      Nghiêm Thanh ngạnh ngạnh, theo sau cúi đầu :

      "Bọn họ bên đường đùa giỡn con đàng hoàng, Thập Bát gia xem được cùng bọn họ ầm ỹ. Bọn họ biết thân phạn Thaapjk Bát gia nhưng vẫn cả gan hạ thủ với ngài ấy."

      Nhạc Sở Nhân nhíu mày, có chsut kinh ngạc đánh giá Phong Duyên Tinh gần như muốn ngã xuống đất:

      " nhìn ra còn có thể thấy việc nghĩa hăng hái đâu!"

      làm nàng ngoài ý muốn a.

      Nghiêm Thanh gật gật đầu, ngay sau đó khóe mắt đảo đến Phong Duyên Tinh đổ về phía sau, chớp mắt đến bên đỡ, nhưng Phong Duyên Tinh như trước nhắm mắt lại thoạt nhìn muốn ngủ.

      Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi cũng muốn quản chuyện này, lười biếng thở dài:

      "Đem thả mặt đất , mặt trời xuống núi sau liền đem quần áo thoát hết, quang thân mình ngủ mặt đất đêm đến sang mai là tốt rồi”. (Nguyệt: chị cứu người hay chỉnh người vậy trời >________<)

      Nghiêm Thanh há hốc mồm:

      "Như vậy là được? cần uống thuốc hoặc châm cứu sao?"

      "Hừ, ta là được, tin thôi. Ta còn bận việc, cũng có thời gian cùng dây dưa."

      Nhạc Sở Nhân xoay người trở vào phòng thuốc, cũng quản Nghiêm Thanh tin hay .

      Vào phòng thuốc đem nguyên liệu lại trong dược lô lấy ra, định lượng vo thành viên, chờ khô lại bỏ vào bình sứ.

      Làm xong hết thảy, mặt trời cũng xuống núi. Cầm chiếc khay gỗ có chứa mười mấy bình sứ ra, Nhạc Sở Nhân chợt ngẩn ra nhìn trong viện khi nào lại có them cá nhân nữa.

      Phong Duyên Thương mặc thanh sam, ánh nắng nhợt nhạt chiếu người giống như quanh thân đều tỏa ra vầng sáng. Gương mặt tuần mỹ ôn hòa bình tĩnh, hơi thỏ thản nhiên an nhàn làm cho người ta khỏi di đui mù.

      "Ngươi chừng nào trở về ?"

      Nhạc Sở Nhân ngẩn người rồi cầm khay gỗ đến cạnh nhắn.

      Phong Duyên Thương hai tay chắp sau lưng nhìn Phong Duyên Tinh còn nằm ngủ mặt đất, thoạt nhìn đứng đây lâu.

      "Nửa canh giờ trước, nhìn nàng bận nên có quấy rầy. Giải dược phối chế xong? Bổn vương lập tức phái người đưa đến Bắc Cương."

      Nhìn thoáng qua khay gỗ trong tay Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương ôn thanh .

      "Ừ, mau chóng đưa ."

      Quơ quơ khay gỗ, Nhạc Sở Nhân cũng hy vọng nhanh chóng đưa đến trong tay Diêm Cận.

      "Thập Bát rốt cục thế nào? Trúng độc?"

      Nghiêm Thanh trở về thuật lại tất cả, chính cũng có chút hiểu.

      Nhạc Sở Nhân đến bên người , nhìn lướt qua Phong Duyên Tinh ngủ giống như lợn chết:

      " phải trúng độc, chỉ là trúng cổ mà thôi. Mặt trời xuống núi, làm quang thân mình ngủ ở đây đêm là vô ."

      Phong Duyên Thương mắt phượng thâm thúy, nhìn Nhạc Sở Nhân thần sắc chẳng để ý giọng :

      "Bất luận là loại nào tình huống nào , ở trước mặt vương phi cũng đáng nhắc tới, khiến bổn vương vạn phần hổ thẹn."

      Vừa nghe lời này Nhạc Sở Nhân liền vui vẻ, khóe mắt đuôi lông mày cũng che dấu được đắc ý:

      "Cho phép ngươi hổ thẹn, sùng bái ta cũng được."

      Nàng cười đến núm đồng tiền cũng ra, bàn tay hào khí vạn trượng vỗ vai .

      Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, môi mỏng tự chủ giơ lên :

      "Vương phi, cái đuôi sắp vểnh lên trời."

      "Hừ."
      Nhạc Sở Nhân lập tức trừng mắt, thuận tiện thưởng cước.

      "Tên cổ nhân này, học ta học mau."

      Mới bao lâu mà nhanh mồm nhanh miệng như vậy a.

      Phong Duyên Thương thèm để ý, vẫn cười đến mê người:

      "Thái tử ngày mai trở lại hoàng thành, trong cung mở tiệc vì đón gió. Bổn vương biết nàng muốn , cho nên buổi chiều hôm nay ở lễ bộ bổn vương diễn 'Cũ tật tái phát', ngày mai chúng ta cũng cần .”

      Nhạc Sở Nhân nhíu đuôi mày, cao thấp nhìn lần:

      "Học được đóng kịch? tệ."

      Tiệc tối? Diêm Cận ở Bắc Cương thiếu chút nữa tử điệu, nơi này sênh ca diễm vũ, làm cho Nhạc Sở Nhân cảm thấy cực độ chán ghét.

      " chỉ ngươi thích loại trường hợp này, bổn vương cũng thích. Ngày mai ở trong phủ cũng có việc gì, bằng ra ngoài giải sầu?"

      Khác hẳn với bình thường, Phong Duyên Thương đột nhiên .

      Nhạc Sở Nhân trong lòng vừa động, cái ý niệm lên trong đầu, có phải hay hoàng thành sắp gặp chuyện may?

      "Tốt, mấy ngày nay luyện dược buồn chán, ngươi an bài . Mang ta nhìn nhìn sơn thủy Đại Yến xem cùng nơi đó của chúng ta giống ."

      Khóe môi cong lên, Nhạc Sở Nhân sảng khoái đáp ứng, cũng có hỏi vài thứ nàng cần biết, rất mệt.

      "Được."

      Phong Duyên Thương cười gật đầu, đôi khi cần lời , chỉ ánh mắt là đủ hiểu.
      vu ngoc lan, Fuu, linhdiep172 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43 : đường

      Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa mọc, hạ nhân của Thất vương phủ chuẩn bị tốt xe ngựa tại cửa sau . Mười hộ vệ cưỡi ngựa trước sau xe ngựa, đây là đội hình chuẩn bị xuất hành.

      Nhạc Sở Nhân đoán sai, quả Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân muốn ra khỏi phủ. Có điều Nhạc Sở Nhân nghĩ phải sớm như vậy, hơn nữa ra bằng cửa sau này có vẻ giống như là bỏ chạy trối chết.

      Quay đầu nhìn thoát qua sắc mặt Phong Duyên Thương bình thản có mảy may giấu giếm, Nhạc Sở Nhân bất mãn hừ lạnh, càng ngày càng có khí thế !

      “Vương phi,mời”

      Biết Nhạc Sở Nhân nhìn mình, mặt Phong Duyên Thương lộ ra mỉm cười. Ở trước xe ngựa đưa tay ra, ý bảo mời Nhạc Sở Nhân lên trước.

      Nhạc Sở Nhân híp mắt nhìn:

      “Mặt trời còn chưa có lên ngươi liền vội vã , , đường này có phải yên ổn hay ?”

      Nếu quả thậ có gì nguy hiểm, phải cho nàng thời gian để chuẩn bị trước mới được.

      Phong Duyên Thương bật cười, khuôn mặt tuấn mỹ trong sáng sớm phá lệ chói mắt:

      “Hôm nay bái phật ở Hộ Quốc tự, tự nhiên phải sớm mới được.”

      “Bái phật?”
      Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, hỏi lại.

      “Ừ, lên đường sớm thôi.”

      Phong Duyên Thương cười cười dắt tay Nhạc Sở Nhân vào trong xe ngựa.

      Tốc độ xe ngựa rất nhanh, bên ngoài con ngựa cơ hồ là chạy cấp tốc, bánh xe yết yết, tiếng vọng vang rất xa.

      “Hộ Quốc tự cách hoàng thành rất xa sao?”

      tay vịnh lên vách tường xe, Nhạc Sở Nhân có chút nhíu mày, quá xốc nảy, mông đều tê rần.

      “Bốn mươi dặm”

      So với Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương trả lời thập phần vững chắc. Hơn nữa thần sắc an nhàn, tựa hồ xóc nảy này ảnh hưởng gì đến .

      “Nếu dừng lại giữa trưa có thể đến nơi”

      May mà còn trong phạm vi thừa nhận.

      Khóe môi Phong Duyên Thương cong lên

      “ Ngồi được?”

      “Ngươi xem, tai ta cơ hồ đều là huyền phù.”

      Nhìn ngồi ổn như vậy, chút ổn, biết mông kia của do chất liệu gì chế thành a?

      Nghe vậy, khóe miệng Phong Duyên Thương càng cười lớn hơn:

      “Tứ chi của Vương phi có lực, ở trong nữ tử hiếm thấy”

      ** lời biết khen hay là châm biếm nàng.

      Nhạc Sở Nhân hừ lạnh:

      “Cũng biết ngươi tâm bái phật hay là giả bái phật. Ngươi như vậy liền con phật tổ cũng để ý đến ngươi, người thiếu đạo đức mang hơi nước.”

      Thấy nàng chịu khổ mà còn cười được.

      Phong Duyên Thương bị mắng cũng thèm để ý, ngược lại còn cười đến càng sung sướng:

      “Dĩ nhiên là tâm bái phật, có điều bổn vương bái là lạt ma.”

      Nghe qua có vài phần thần bí.

      ”Lạt ma? Bản gì?”

      Vừa nghe xong, ràng Nhạc Sở Nhân cảm thấy hứng thú.

      Phượng mâu Phong Duyên Thương càng trở nên thâm thúy, từng chữ:

      “ Vì bản tục mệnh của bổn vương”

      Con ngươi Nhạc Sở Nhân trợn to:

      nghe chút?”

      xong, vịn vào vách tường xe tiến đến bên người Phong Duyên Thương ngẩng đầu nhìn , bộ dáng giống như biết được đáp án mới bỏ qua.

      Phong Duyên Thương cúi đầu chăm chú nhìn hai má trắng nõn của nàng, ôn nhu :

      “Ngọc Lâm đại sư là phương trượng chủ trì của Hộ Quốc tự, tu vi võ công cực cao, lại có bản biết trước được vận mệnh của con người. Bổn vương năm ấy mười ba tuổi bị độc công tâm khó có thể giữ được tính mạng, may nhờ Ngũ ca đến khẩn cầu Ngọc Lâm đại sư của Hộ Quốc tự cứu bổn vương. Khi đó Ngọc Lâm đại sư có hơn mười năm chưa ra khỏi Hộ Quốc tự, vì Ngũ ca khẩn cầu, đại sư vì bổn vương xem mệnh, thấy có tao ngộ, sau đó suốt đêm cùng Ngũ ca chạy đến hoàng thành, đại sư phí hai mươi năm công lực giúp bổn vương lưu lại tính mạng, tự bản thân cũng bị thương nặng”

      Nhạc Sở Nhân nghe hiểu được, liền đối với Ngọc Lâm hòa thượng xem mệnh tò mò:

      “Tao ngộ kia là gì?”

      Phong Duyên Thương cười cười:
      “Có lẽ tao ngộ khi đó chính là vương phi nha”

      “Ta? Mười mấy năm trước biết ta xuất ?”

      Nhạc Sở Nhân tin, đuôi lông mày giương lên cao.

      “Khi đó cũng biết là nàng xuất , mà là phúc tinh tới, cứu bổn vương thoát khỏi bể khổ”

      Lời này nghe có vẻ nịnh hót, nhưng vô luận là nịnh hót hay , Nhạc Sở Nhân quả thực cũng rất thích nghe.

      Hơi có vẻ ý bĩu môi, hừ hừ, Nhạc Sở Nhân đảo nhanh con mắt:

      “Nếu thực lợi hại như ngươi ,ta cũng muốn gặp. Cũng thỉnh xem giùm ta vẻ vận mệnh, nhìn xem ta có thể hay quay trở về.”

      Con ngươi Phong Duyên Thương chợt ám :

      “Ngọc Lâm đại sư rất ít xem quẻ cho người khác, mọi phải tùy theo cơ duyên. Nếu đại sư cùng vương phi hữu duyên, cần thỉnh cầu, đại sư cũng mở miệng ”.

      Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật gật đầu, nghe tư thế này, thoạt nhìn đúng là cao tăng đắc đạo.

      “Nếu coi trọng mọi theo cơ duyên như ngươi , vậy cùng ngũ ca rất có duyên phải ?”

      Nhạc Sở Nhân chú ý tới lúc Ngũ ca khẩn cầu Ngọc Lâm đại sư con ngươi lên cái chớp phức tạp, giống bình thường.

      “Kỳ Ngọc Lâm đại sư từng xem quẻ cho ngũ ca, là long mệnh.”

      Bên ngoài bánh xe lộc cộc, thanh của cơ hồ nghe thấy, nhưng ràng truyền vào trong lỗ tai của Nhạc Sở Nhân.

      ngũ ca là chân mệnh thiên tử? Hoàng thượng có biết ? Thái tử cùng hoàng hậu có biết ?”
      Trong đầu lên bộ dáng của Phong Duyên Thiệu, Nhạc Sở Nhân cảm thấy thích hợp làm hoàng thượng.

      “Phụ hoàng tự nhiên biết, còn bọn họ? Chỉ sợ là nghe được chút, nhưng rốt cuộc thể xác định là ngũ ca hay là bổn vương?”

      Phong Duyên Thương cười cười, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà hoàng hậu tận hết sức lực để đối phó .

      Nhạc Sở Nhân giật mình:

      “ Khó trách bọn họ lại nghĩ cách giết ngươi. Kỳ nếu sáng mắt, đều có thể nhìn ra có thể làm chân mệnh thiên tử chỉ có thể là ngũ ca mà thôi, ngươi rất thiếu đạo đức, cũng chỉ có thể là hoàng đế thiếu đạo đức.”

      xong còn khỏi trào phúng phen, xem xét biểu tình Phong Duyên Thương thể gì, trong lòng Nhạc Sở Nhân rất thoải mái.

      “Còn có càng thiếu đạo đức, vương phi muốn thử xem?”
      Bạc môi giơ lên, Phong Duyên Thương đợi Nhạc Sở Nhân phát biểu ý kiến liền vươn đôi tay rảnh rang ra, thoạt nhìn có vẻ muốn giúp đỡ cánh tay nàng vịnh vào vách xe ngựa, Nhạc Sở Nhân cảm thấy nửa người nhất ma, cực nhanh theo xe ngựa bắn ra ngoài.

      Lời thô tục bị chặn lại trong cổ họng, Nhạc Sở Nhân thấy hoa mắt chỉ cảm thấy lập tức muốn ngã nhào lên xe, kết quả mặt lập tức muốn hôn mê, thắt lưng căng thẳng, ngay sau đó cả người được cái tay túm trở về, mông dừng lại tại chỗ, nửa người ghé đùi của Phong Duyên Thương mà cúi đầu xem xét nàng cười đến vui vẻ.

      “Họ Phong kia, ngươi có biết trời cao đất dày ?”

      Đợi đến khi trận choáng váng trong đầu qua , Nhạc Sở Nhân xoay cổ chậm rãi ngồi dậy.

      Đuôi lông mày Phong Duyên THương động động, nghe thanh này trực giác cảm thấy nguy hiểm.

      Giương mắt nhìn về phía , Nhạc Sở Nhân thầm cắn răng, tại cư nhiên còn dám quanh minh đùa giỡn nàng, cho nếm chút lợi hại, còn nghĩ nàng là con mèo bệnh.

      quang đạo bằng phẳng rộng lớn, trước có tám con ngựa tới với tốc độ cao nhất, ở bên trong xe ngựa truyền ra tiếng nho , mọi người tâm tư im lặng chạy , người nào dám lắng nghe.

      Nhưng mà trong xe ngựa đột nhiên truyền ra tiếng hô đau của vương gia, tinh thần mọi người lập tức thay đổi chú ý nhìn về chiếc xe ngựa, ngay sau đó chỉ nghe tiếng cười to của vương phi quanh quẩn bốn phía, vượt qua hết thảy.

      “Tiểu Thương Tử, có thấy khó chịu hay ? Lực đạo lớn như vậy có cảm thấy thoải mái hay ? Muốn cứ việc thẳng thôi, làm gì quanh co lòng vòng cho ta biết? Xem tế da nộn thịt của ngươi biến thành màu tím còn xem rất tốt? Chậc chậc biết sau khi biến thành lục sắc còn tốt hay ?”
      Đoạn trước làm người nghĩ ngợi xa xôi, đoạn sau xong lại làm cho người nghe mao cốt tủng nhiên, vậy mọi người đều biết trong xe diễn ra cái gì.

      “Hừ, lần sau lại đùa giỡn ta khiến cho ngươi làm rùa lông xanh ! Tên cổ nhân biết trời cao đất rộng này, ngươi còn cười? Dựa vào, cười nữa để yên!”

      Thanh đắc ý trong nháy mắt chuyển hóa thành hổn hển, biết bên trong làm cái gì, nhưng tiếng kêu ngừng bên tai, ai dám nghe, đối mặt với tình hình chịu đau khổ mà vẫn còn cười được cũng chỉ có vương gia của bọn họ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :