1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ước mơ hậu vị - Tuyết Chi Hàm (c42)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Ước mơ hậu vị


      Tác giả: Tuyết Chi Hàm
      Convert: Ngocquynh520
      Editor: Gaumisa​



      Giới thiệu

      Trong cung nguy hiểm trùng trùng, nữ phụ như nàng thể chịu nổi.

      Cuộc sống kết thúc tại lãnh cung, còn rơi kết cục chết nhắm mắt .

      Ông trời rủ lòng thương, cho nàng trọng sinh, lần nữa bước con đường cung cấm, áp lực đè nặng như núi.

      Mỗi người đều tranh tranh đấu đấu.

      Ngôi vị Hoàng hậu? Có lẽ là vị trí tốt nhất. Vậy phải cố gắng giành được nó.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Tai ương kiếp trước

      Trong phòng tối om, đôi mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, từng tia máu hằn chứng tỏ chủ nhân của nó nhiều ngày chợp mắt.

      Lạc Tử Hân co người lại góc, quần áo đơn sơ khiến nàng run lẩy bẩy. Cứ tưởng rằng mình rất kiên cường có thể chiến thắng rét lạnh, nhưng lúc này đây lại bị bóng đêm đánh bại đến thương tích đầy mình.

      Nàng sợ tối, từ sợ tối, trời đen như mực, còn nàng bị nhốt trong căn phòng kín, đưa tay thấy năm ngón. Đáng sợ nhất là hôm nay có trăng, ran gay cả ông trời cũng bỏ rơi nàng.

      là xui xẻo. Bị bỏ rơi trong căn phòng tối tăm, có ánh mặt trời, là muốn mạng của nàng sao? Hay là ông trời muốn nhìn nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý, buộc nàng tỉnh lại giữa giấc mộng? Lạc Tử Hân khỏi thầm kêu khổ.

      Cảm giác thân thể lạnh lẽo, tấm áo đơn bạc chống đỡ nổi này trận gió lạnh đầu thu. chỉ lạnh buốt khắp người, lòng nàng cũng nguội ngắt.

      Mấy ngày trước, trong Thục Nghi cung, nàng nằm bên cạnh , triền mien trằn trọc, hồng loan phủ trướng, ánh nến chập chờn hắt tiếng thở dốc trầm đục.

      , hoàng đế đương triều Đại Vũ Quốc - Mục Nguyên Trinh, mà nàng, chỉ là Tiệp dư bé, gọi là Lạc Tử Hân.

      Đêm hôm ấy, là ngày nàng thị tẩm.

      "Tiêm Vũ, nàng là của trẫm . . . . . ." Mục Nguyên Trinh lẩm bẩm , cúi đầu hôn xuống cần cổ trắng ngần.

      Thân thể Lạc Tử Hân hơi run rẩy, hai chữ Tiêm Vũ khiến đầu nàng ong tiếng sợ hãi.

      "Hoàng thượng, tần thiếp vĩnh viễn đều là của hoàng thượng. . . . . ." Lạc Tử Hân hé mở đôi môi, nhưng lại bị đầu lưỡi bá đạo của cuốn lấy, thể thành lời.

      Mục Nguyên Trinh như uống cam lộ ngọt ngào, trằn trọc liếm môi nàng, cuối cũng lưu luyến rời , ngón tay véo cằm nàng, con ngươi xanh đen lóe tia sáng nóng bỏng.

      Lạc Tử Hân ngoan ngoãn nhắm hai mắt, nghênh hợp nhiệt tình của .

      Động tác của càng ngày càng kịch liệt, khiến nàng thở dốc càng lúc càng lớn, giường lớn chỉ còn hai thân thể liều mạng quấn chặt lấy nhau.

      ôm nàng, hơi thở dần dần ổn định.

      "Tiêm Vũ, có rất ít nữ nhân có thể khiến trẫm động lòng, ở hoàng cung này, ngươi là người đầu tiên." Mục Nguyên Trinh cắn cắn vành tai nàng . Hơi thở ấm áp phả vào tai nàng như có như , khiến tâm thần nàng khẽ nhộn nhạo.

      Mục Nguyên Trinh, quả được coi là nhân trung long phượng, bản thân là cửu ngũ chí tôn, chỉ đến diện mạo, ở trong hoàng tộc này chỉ sợ cũng ai bằng . Cho nên, chỉ cần ra đường, tất cả nữ tử đều dõi theo , huống chi còn là Hoàng đế, đứng vạn người.

      Trong cung hậu, dựa vào vẻ thùy mị của mình lấy được ân sủng của , nghe lời ngon tiếng ngọt, khóe miệng Lạc Tử Hân khẽ nhếch lên.

      Nhìn nàng cười như cười mị hoặc, thân thể Mục Nguyên Trinh lại dâng trào nhiệt huyết, lần nữa đè nàng xuống, thân thể mềm mại, sung sướng tê tái.

      Nàng vùi mặt trong lồng ngực ấm áp của , dần dần tiến vào mộng đẹp.

      Khi nàng tỉnh lại, hoàng thượng rời , nghe thanh ầm ỹ phía xa, nàng la lớn: "Có chuyện gì?"

      "Nương nương ngài rốt cuộc tỉnh rồi? Thánh chỉ Hoàng thượng đến." Trong mắt tỳ nữ có vẻ kỳ quái, giống nét cung kính, ngược lại mang chút khinh bỉ, trong lòng Lạc Tử Hân có dự cảm chẳng lành.

      Quả nhiên, vừa quỳ xuống tiếp chỉ, Lộ công công công mang khí mười phần tuyên đọc: "Lệ Tiệp dư Viên Vũ tội thể tha, biếm lãnh cung."

      Lạc Tử Hân kinh ngạc mở to mắt, thể tin vào tai mình, ràng tối qua hoàng thượng còn dịu dàng với nàng, còn lời ngon tiếng ngọt, sao sáng sớm tỉnh dậy thành tội thể tha?

      "Công công, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Bổn cung hiểu." Nàng kéo Lộ công công, vội vàng hỏi.

      Lộ công công giả vờ ho khan vài tiếng, hắng giọng, liếc nàng cái, : "Theo điều tra, Quý phi nương nương bị xảy thai là do Lệ Tiệp dư gây ra, cho nên. . . . . ."

      "Cái gì? Bổn cung làm!" Lạc Tử Hân lập tức biến sắc.

      Lộ công công nhìn nàng cái, cười lạnh, mau chóng bỏ lại bị nàng kéo tay áo, : "Van cầu ngài, cho ta gặp hoàng thượng."

      khắc sau, nàng quỳ gối dưới chân Hoàng đế Mục Nguyên Trinh.

      Con ngươi Mục Nguyên Trinh thoáng qua tia lạnh nhạt, ánh mắt khẽ chuyển, quay đầu nhìn Lạc Tử Hân, đột nhiên giữ chặt cằm nàng. Tầm mắt bất đắc dĩ nhìn thẳng vào , tia sắc lạnh kia khiến lòng nàng run lên.

      " nghĩ tới lòng dạ ngươi độc ác như vậy, hạ thủ ngoan tuyệt đứa bé của trẫm." Mục Nguyên Trinh khẽ nhếch khóe miệng, chỉ là nụ cười kia quá mức lạnh lẽo.

      "Hoàng thượng, tần thiếp có. . . . . ." Nàng kinh hãi, sắc mặt trắng bệch nhìn Hoàng đế, nhu thuận : " trong khoảng thời gian này, tần thiếp chưa từng ra khỏi cung, điểm này nô tỳ trong cung tần thiếp có thể làm chứng."

      Mục Nguyên Trinh nhìn nàng sâu câu nào, mỗi nhịp tim như ngàn năm dài đằng đẵng nàng quỳ đó chờ phản ứng của . Trong phòng yên tĩnh đến nghẹt thở.

      Tự nhiên, lòng nàng trở nên lạnh lẽo, đến tột cùng là ai hãm hại nàng?

      "Ngươi to gan, chứng cớ ngay trước mắt, còn dám nguỵ biện. Nô tỳ trong cung ngươi? có thể được điều gì?" thanh Mục Nguyên Trinh khiến nàng như rớt vào hầm băng, "Chứng cớ của Hoàng hậu quá ràng, ngươi còn cách nào chối cãi.”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.2



      "Hoàng thượng, tần thiếp oan uổng." Nàng vội vàng giải thích.

      "Đủ rồi." Tay đột nhiên bóp chặt cổ nàng, buộc nàng ngẩng đầu nhìn . Mấy phần hàn lệ trong mắt khiến nàng sợ hãi.

      "Hoàng thượng. . . . . ." Nàng biết nên gì.

      "Ngươi nên dời đến Trường Hoa cung để suy nghĩ lại ." Mục Nguyên Trinh xong, khẽ nghiêng đầu, khóe mắt lướt qua Lạc Tử Hân, "Lui ra ngoài ."

      Trường Hoa cung, đó chính là lãnh cung! Lòng Lạc Tử Hân như mảng băng nứt toát, tuyệt vọng thống khổ.

      Sau đó, nàng liền bị đưa đến lãnh cung, so với ngày trước, chính là khác nhau trời vực.

      Nàng cuối cùng cũng hiểu , chứng cớ hoàng hậu đưa ra là gì. Nhưng nàng hiểu, nàng đắc tội hoàng hậu khi nào, để đến mức tai bay vạ gió. Nàng hận Hoàng thượng, Đế Vương nào nghe con cháu bị hại mà nổi trận lôi đình, nàng chỉ hận chính kẻ hãm hại nàng.

      Mấy ngày trước, người có địa vị cao như Hoàng hậu đột nhiên lại ghé thăm Trường Hoa cung thấp hèn, bắt nàng uống canh để có thể giải thoát. Sau đêm đó, nàng vĩnh viễn thể mở miệng chuyện, mà sáng sớm ngày thứ hai bị người phát nằm giường cùng tên thị vệ.

      Sắc mặt Mục Nguyên Trinh xanh mét, hoàng hậu cố ý kinh ngạc, còn có đám phi tần giả ân giả nghĩa cố gắng cầu xin, cũng đổi được lời của nàng.

      Tất cả mọi người đều cho rằng nàng sợ tội dám , nhưng có ai biết nàng bị ép thuốc, thể !

      Cho nên, nàng bị nhốt ở căn phòng tối đen này ngày đêm rồi.

      Cửa cọt kẹt tiếng bị mở ra, cung nhân xách theo đèn lồng mở đường cho chủ tử. Người đàn ông này mặc thân áo gấm màu vàng, khuôn mặt tuấn mỹ, góc cạnh ràng lại hàm chứa tức giận, bên cạnh là hoàng hậu.

      "Đầu tiên là hại đứa bé của trẫm, sau đó thông dâm, ngươi coi như phụ lòng trẫm!" thanh Mục Nguyên Trinh vững vàng, hề gợn sóng, lại khiến người ta cảm thấy hoảng loạn.

      "Ưmh. . . . . ." Nàng quỳ gối trước mặt , dốc sức liều mạng lắc đầu, cổ họng lại phát ra được thanh nào, chỉ có yết hầu bỏng rát.

      Mục Nguyên Trinh hơi nhíu

      mày, nữ nhân này sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, dáng vẻ hồn nhiên, mềm mại ngày xưa nay mất, nhất thời liền sinh ra chút chán ghét.

      “Ngươi chuyện, có nghĩa là chấp nhận?” Mục Nguyên Trinh nhàn nhạt đặt câu hỏi.

      phải, phải như thế! Trong lòng Lạc Tử Hân kêu to. Chẳng lẽ biết nàng liều mạng lắc đầu có nghĩa là gì? Chẳng lẽ cứ định tội nàng như vậy sao?

      Hoàng hậu, Nhu phi! ra, đây là kết cục các ngươi sớm sắp đặt, sao nàng sớm nhìn ra bọn họ chỉ là đám nữ nhân độc ác? Từ ngày bắt đầu vào cung, nàng đều coi họ như tỷ muội, chưa bao giờ nghĩ có ngày, nàng bị hại thê thảm như vậy.

      Mục Nguyên Trinh thấy nàng thủy chung , đối với khẳng định sợ tội dám của Hoàng hậu càng thêm tăng mấy phần tin tưởng.

      Nàng mở cặp mắt sợ hãi, đôi môi tái nhợt vô sắc sớm mất vẻ sáng bóng, khuôn mặt xinh đẹp ngày nào sớm bị hủy như tro tàn.

      sai, khắc này, ghét bỏ nàng.

      “Đây chính là nữ nhi tốt của Viên Chiêu? Đúng là cha nào con nấy, phụ thân ngươi, Viên Chiêu, hôm nay ở triều đình công khai phản kháng trẫm, ngươi ở hậu cung gây sóng gió. Rất tốt, trưa mai, Viên Chiêu chém đầu thị chúng, tru di cửu tộc.” Mục Nguyên Trinh chuyển mắt qua khuôn mặt tái nhợt của Lạc Tử Hân, tới trước mặt nàng, thân thể khom xuống nắm lấy cằm nàng. “Về phần ngươi, nể tình từng phục vụ trẫm thoải mái, nên ở lại Trường Hoa cung hưởng phúc thôi.”

      Hoàng thượng, sao ngươi có thể tuyệt tình như vậy, cái gì hại người sảy thai, cái gì thông dâm, căn bản là oan uổng, sao ngươi có thể chấp nhận điều tra muốn giết cửu tộc? Đáy lòng Lạc Tử Hân gào thét khàn giọng, nhưng cũng có cách nào phát ra tiếng .

      “A, đúng rồi, trẫm nhớ ngươi có hứng thú với việc hành hình, nếu , trưa mai, cho ngươi đến Ngọ môn giám sát, được ?” Khóe miệng Mục Nguyên Trinh khẽ nhếch.

      Lạc Tử Hân chỉ cảm thấy toàn thân rung động, lòng đau nhức, cho dù đứt từng khúc ruột thế nào, sớm còn quan tâm đến nàng, đẩy nàng đến bước đường cùng.

      Nàng muốn xem, muốn mở mắt, nhưng thái giám Hộ Li nắm đầu nàng, buộc nàng nhìn hết cảnh máu tanh.

      Viên Chiêu mặc dù phải là cha ruột của nàng, nhưng dù sao cũng là vì nàng mà bị liên lụy. Nhìn tóc bạc trắng, ánh mắt tuyệt vọng, càng khiến lòng nàng chảy máu. như già mấy chục tuổi. Sau lưng đều là tiếng khóc lóc, mỗi thanh như cây đao chém thẳng vào người nàng.

      Đây đều là do nàng tạo nghiệt!

      Đầu rơi máu chảy, đỏ cả bầu trời, trước mắt nàng trừ màu đỏ rực này còn nhìn được bất cứ thứ gì khác, toàn bộ thế giới trước mắt nàng sụp đổ, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất ngất .

      Thời điểm tỉnh lại ở trong Trường Hoa cung lạnh lẽo, đập vào mắt chính là khuôn mặt lãnh đạm của Hoàng hậu.

      “Thế nào, tư vị tồi?” Hoàng hậu nở nụ cười dữ tợn.

      Lạc Tử Hân mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn Hoàng hậu, nàng chết lặng còn phản ứng.

      “Có muốn biết vì sao ?” Hoàng hậu ngồi trước giường nàng, vô tình cố ý thay nàng kéo chăn.

      Tại sao? Nàng cũng muốn biết tại sao? Hình như Hoàng hậu hận mình, nguyên nhân phải đơn giản như vậy sao?

      “Ngươi đoán sai, ân oán giữa Bổn cung và ngươi sớm mọc rễ, phải chỉ vì người là Lệ Tiệp dư, nhưng đáng tiếc, Bổn cung cho ngươi biết, bởi vì, chết nhắm mắt, lúc này mới có ý vị.” Hoàng hậu nhìn thấu tâm tư nàng, sắc mặt đột biến, trầm đến đáng sợ.

      sai, nữ nhân hậu cung sao nhiều, Lạc Tử Hân nàng cũng chỉ là Tiệp dư nho , cũng phải được ân sủng, Hoàng hậu cần thiết phải đặc biệt đối phó với nàng. Vậy Hoàng hậu có ý gì?

      Lời của Hoàng hậu khiến Lạc Tử Hân có dự cảm xấu.

      Quả nhiên, bên cạnh Hoàng hậu có tỳ nữ bưng chén thuốc tới trước giường nàng, người nắm tóc nàng, người bóp miệng nàng, đổ thuốc vào.

      Trong bụng như có lửa đốt đau đớn, trước khi nhắm mắt, nàng cuối cùng cũng biết đó là độc dược. Ông trời đối với nàng tệ, cư nhiên cho nàng như vậy cái chết khổ sở nhất.

      Chết nhắm mắt? Hoàng hậu, ngươi đừng nghĩ mình thắng, bởi vì khi Lạc Tử Hân nhắm mắt, trong lòng vẫn quanh quẩn băn khoăn đó, rốt cuộc giữa nàng và Hoàng hậu xảy ra chuyện gì?



      Chức vị trong hậu cung:

      Hoàng hậu

      Hoàng quý phi

      Chính nhất phẩm Quý phi, Thục phi, Hiền phi, Đức phi

      Từ Nhất phẩm phu nhân

      Chính nhị phẩm: Phi

      Từ nhị phẩm: Chiêu Nghi, Chiêu Viện, Chiêu Dung, Thục Nghi, Thục Viện, Thục Dung, Tu Nghi, Tu Viện, Tu Dung

      Chính tam phẩm: Quý Tần

      Từ tam phẩm: Tiệp dư

      Chính Tứ phẩm: Dung hoa

      Từ Tứ phẩm: Uyển Nghi, Phương Nghi, Phân Nghi, Đức Nghi, Thuận Nghi

      Chính ngũ phẩm: Tần

      Từ Ngũ Phẩm: Tiểu Nghi, Tiểu Viện, Lương Viện, Lương Đễ

      Chính Lục phẩm: Quý nhân

      Từ Lục phẩm: Tài tử, Mỹ nhân

      Chính Thất phẩm: Thường Nại, Nương tử

      Từ Thất phẩm: Tuyển thị

      Chính Bát phẩm: Thải Nữ

      Từ Bát phẩm: Bảo Lâm, Y Canh.
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Thay mận đổi đào

      Nàng cảm giác trước mắt trắng xóa, ngừng xoay tròn, ánh sáng chói lóa chiếu trước mắt. Trong lòng thấy kỳ quái, tại sao lại như vậy?

      Tiếng sấm giật mạnh bên tai, Lạc Tử Hân mở bừng hai mắt, hoảng sợ nhìn phía trước, đầu óc trống rỗng.

      Thân thể đau nhức kéo ý thức của nàng trở về, suy nghĩ cũng chậm rãi khôi phục . Nàng nhớ hoàng hậu cho nàng uống thuốc độc, sau đó nàng chết , rồi nàng nhìn thấy ánh sáng trắng cực mạnh, tiếp theo . . . . . .

      " Tử hân, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh. . . . . ." Lỗ tai truyền đến giọng nữ dễ nghe.

      Nội tâm Lạc Tử Hân khỏi ngẩn ra, Tử Hân? Từ lúc vào cung, chưa từng có ai gọi nàng như vậy, là ai to gan lớn mật? Nàng di chuyển ánh mắt, tập trung vào đứng trước giường.

      " Tiểu Mộng?" Nàng thở hơi, đồng thời nội tâm cực kỳ kinh hãi.

      Tiểu Mộng là nha hoàn Viên Chiêu phủ, lúc nào sao lại xuất bên cạnh nàng? Nàng nhớ lần cuối cùng gặp nha đầu này là trước khi vào cung, rốt cuộc xảy xa chuyện gì, lúc tru diệt cửu tộc phải nàng cũng bị giết sao?

      " Tử Hân, ngươi cuối cùng tỉnh, mau khuyên Tiêm Vũ , đứa này đòi sống đòi chết, người làm mẹ như ta có biện pháp. Bình thường nó và ngươi gần gũi nhất, ngươi mau khuyên nó ." người phụ nữ xuất khiến Lạc Tử Hân từ giường nhảy dựng lên.

      Người đó phải là phu nhân Viên Chiêu phủ Viên Dương thị sao? Nhưng ràng nàng bị chém đầu rồi cơ mà? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? đống dấu chấm hỏi quanh quẩn trong đầu nàng.

      " Ngươi xem, nha đầu này tối qua trèo tường bị trượt chân, té đến hỏng não rồi, cũng tại Tiêm Vũ khiến ngươi bị như vậy. Giờ sao rồi, ngươi đừng lo." Giọng Dương thị vẫn từ ái như cũ.

      Trèo tường? Nàng trèo tường khi nào? Chỉ là, sao cảnh này lại quen thuộc như vậy, giống như từng trải qua . Nhớ ngày đó Viên Tiêm Vũ muốn lén gặp tình nhân, muốn nàng cùng trèo tường ra khỏi phủ, ngờ hai người lại rớt khỏi đầu tường, vì thế nàng giường năm ngày dậy nổi. Nhưng đây là chuyện quá khứ, còn tại là sao?

      lâu sau, Lạc Tử Hân mới hiểu được, ra nàng sống lại, vệt sáng trước lúc chết hẳn dẫn nàng trở về thời điểm ở Viên Chiêu phủ. Phát này làm nàng bối rối lâu.

      Chỉ là, có thể nhìn thấy những người lẽ ra chết, giờ phút này lai xuất trước mắt, loại hưng phấn này khiến nàng sung sướng thời gian dài, trong lòng cũng thầm thề, cả đời này nghĩ cách để họ bao giờ bị thương nữa.

      Nàng nhất định phải nắm lấy cuộc sống của mình lần nữa! Nếu trời cao cho nàng cơ hội làm lại từ đầu, vậy nàng phải cố gắng thay đổi mình. Kiếp trước là nàng thiếu đầu óc, suy nghĩ nông cận, đề phòng người khác, mới phải rơi vào kết quả thảm bại, lần này hẳn phải học được cách bảo vệ mình.

      " Tiêm Vũ lại náo loạn đòi tự tử, ta cũng biết phải làm sao." Dương thị vuốt cái trán, tinh thần sa sút ai thán .

      Lạc Tử Hân lặng lẽ xoa bóp đầu vai Dương thị, câu nào. Ba năm nay tuyển tú lần, Viên Tiêm Vũ nhất định chạy thoát. Huống chi Viên Chiêu giờ là chính tam phẩm phó đô ngự sử, nếu nữ nhi có thể thuận lợi vào cung, đối với là tiền đồ vô lượng. Ngược lại, nếu có chuyện gì bất trắc, là mối họa lớn. Đạo lý này, Viên chiêu hơn ai hết, cho nên mặc kệ nữ nhi nhà mình tính khí như thế nào, đều mặc kệ. Cho dù Viên Tiêm Vũ quậy phá, khóc hai nháo ba thắt cổ đều vẫn phải vào cung tuyển tú. Nhưng Dương thị là nghĩ thông, cho nên ngày nào cũng làm vẻ mặt buồn rười rượi.

      "Phu nhân, có lẽ nên nhàng khuyên bảo tiểu thư , có lẽ nàng ấy chưa hiểu chuyện chút thôi." Lạc Tử Hân an ủi Dương thị.

      " Aiiii, nếu Tiêm Vũ có thể hiểu chhuyện giống ngươi, ta chẳng cần lo lắng nhiều như vậy." Dương thị khẽ quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Tử Hân, đến mắt nàng dừng lại lâu.

      Cảm nhận được ánh mắt Dương thị, Lạc Tử Hân rũ mí mắt xuống, trải qua kiếp, nàng tự nhiên biết Dương thị muốn gì, có lẽ đây chính là vận mệnh, nên tới tới.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2 (tt)

      Lạc Tử Hân là nha hoàn do Viên Tiêm Vũ nhặt về hai năm trước, Dương thị thấy đứa này trung thành nên cũng rất thích, điều nàng sang viện khác, thường hay qua tán gẫu với nàng. Trước giờ, Dương thị chưa từng để ý kỹ dung mạo Lạc Tử Hân, hôm nay đột nhiên cảm thấy đứa này lộ ra mấy phần kiều mị và thoát tục từ trong xương tủy. Tuy chỉ mặc áo xanh nhưng vẫn toát ra thiên tư thanh lệ, môi hồng răng trắng, da thịt nõn nà, mắt hạnh sáng rực, là mĩ nhân. Đứa này chỉ cần bồi dưỡng chút, chắc chắn có chỗ đứng trong hậu cung. Còn trong lòng Tiêm Vũ sớm có người thương, cứng rắn ép buộc nó vào cung, làm mẹ cũng đành lòng, vì vậy Dương thị nảy ra ý niệm thay mận đổi đào.

      Nghĩ tới đây, sắc mặt Dương thị liền sáng lên, nắm tay Lạc Tử Hân : " Tử Hân a, mấy năm nay, Viên phủ đối đãi với ngươi như thế nào?"

      " Phu nhân và tiểu thư đối xử với nô tì tệ ." Lời này của Lạc Tử Hân sai, năm này, tuy chỉ là nha hoàn nho , nhưng dưới Viên gia đối xử với nàng rất tốt, ít nhất cũng cần đêm nằm sương gió, ngày đói rã ruột, Viêm Tiêm Vũ lại coi nàng như chị em tốt.

      " Vậy ngươi thay tiểu thư vào cung tuyển tú, được ?" Dương thị nghiêm mặt, hỏi thẳng.

      Lạc Tử Hân yên lặng cúi đầu, ngàn vạn suy nghĩ trong lòng. Đột nhiên nhớ tới gia thế nhà mình, khỏi thương cảm. Nàng vốn là chính nữ của gia đình quan lại, khi Hoàng đế Mục Nguyên Trinh đoạt vị, Mục đế tiền triều bị tiêu diệt, những quan lại giữ vị trí trọng yếu trước kia đều bị tống giam, người nhà nàng cũng bị lưu đầy ra biên ải. Cho nên, nàng từ cuộc sống vinh hoa phú quý rớt xuống cảnh bần hàn, chênh lệch quá lớn này khiến nàng chấp nhận nổi.

      Vì vậy ở kiếp trước, khi Dương thị muốn nàng thay Viên Tiêm Vũ vào cung, nàng chút do dự đồng ý. Bởi vì vào cung có thể giúp nàng cần phải lo lắng đến cơm áo gạo tiền, hưởng hết vinh hoa phú quý. Nhưng bây giờ, khi Dương thị điều này, nàng lại do dự, bởi vì nàng muốn kết cục của mình giống kiếp trước.

      Nhưng có đôi khi, rất nhiều chuyện nàng thể ngăn cản, Dương thị khi có tâm tư như thế, há dễ dàng buông tha. Thấy Lạc Tử Hân trầm mặc , liền từng bước ép sát nàng: "Tử Hân, nếu nhờ Viên gia, hôm nay ngươi vẫn còn lưu lạc thanh lâu, ngươi muốn cuộc sống như thế sao?"

      Lời Dương thị ràng có ý uy hiếp, Lạc Tử Hân cũng hiểu . Nhớ tới ngày bị bán vào thanh lâu, nếu phải có Viêm Tiêm Vũ chuộc thân, e là nàng sớm mất trong sạch. Cho dù thế nào, phần ân tình này của Viên gia nàng vẫn phải trả.

      " Nô tỳ tuân lệnh là được." Lạc Tử Hân quyết định buông tha lưỡng lự, dù sao cũng từng vào cung lần, từng chết lần, còn có cái gì phải sợ. Huống chi với hoàn cảnh của mình trước mắt, vào cung cần lo ăn mặc, so với làm nha hoàn ở Viên gia cũng có gì tốt. Chỉ là lần này, nàng nhất định phải sống tốt.

      Nếu quyết định vào cung, Dương thị liền giúp nàng chuẩn bị. Cho dù Lạc Tử Hân chỉ thay con mình vào cung, nhưng vô luận thế nào nàng cũng ảnh hướng đến hưng thịnh của Viên gia, Dương thị dám chậm trễ .

      thân váy hồng nhạt thêu hoa văn trang nhã, tay áo dài viền tím khói, bên hông thắt đai lưng phỉ thúy. Tóc dài như suối, thanh cao mà phá cách, như khuê nữ trời sinh. Dương thị đối thành quả của mình rất hài lòng, thầm nghĩ mình quả nhìn lầm, Lạc Tử Hân này trang điểm vào, hiển nhiên chính là mỹ nhân tuyệt sắc.

      "Tử Hân, hai ngày nữa là tuyển tú, hôm nay vừa đúng lúc Sở thái y tới phủ, ngươi đại sảnh bái kiến , sau này vào cũng, có thể giúp đỡ ngươi." Dương thị cười khanh khách nhìn nàng.

      Sở thái y? Lạc Tử Hân lục tìm trong ký ức, lát sau hoàn toàn tỉnh ngộ, chẳng lẽ là Viện phó viện Thái y Sở Lăng Thiên sao? Kiếp trước, Sở Lăng Thiên cũng được coi như là Thái y có đứng đầu, rất được Hoàng đế và tất cả nương nương hậu cung ưu ái. Chỉ là, lúc đó nàng thèm để ý tới, cũng chưa từng nghĩ muốn giao lưu với những nhân vật như vậy. Bây giờ nghĩ lại, đúng là nên, muốn đứng vững trong cung, đúng là cần phải nhờ tới số người.
      "Phu nhân, Sở thái y sao lại tới phủ?" Lạc Tử Hân hỏi.

      "Còn gọi phu nhân? Nên gọi mẹ." Dương thị giận trách, "Ngươi biết sao, phụ thân Sở thái y là bạn cũ của lão gia, đáng tiếc phụ thân mất sớm, lão gia liền chiếu cố chăm sóc nhà . Lăng Thiên này cũng coi như có tiền đồ, ngươi đừng nhìn tại chỉ là tiểu thái y tầm thường trong Thái Y Viện, vậy chứ y thuật của ít người sánh kịp."

      Lạc Tử Hân mỉm cười, trong lòng khỏi xúc động, nghĩ tới Sở thái y và Viên phủ có quan hệ sâu xa như vậy, kiếp trước cự tuyệt gặp, bỏ lỡ cơ hội quả đáng tiếc.

      Lạc Tử Hân khẽ mỉm cười, lại hỏi: "Mẹ, Tiêm Vũ cũng biết Sở thái y, có biết ta giả mạo gây bất lợi ?"

      Dương thị thu hồi nụ cười, nghiêm mặt : "Tử Hân, tuy Sở Lăng Thiên là do lão gia chăm sóc, nhưng đa số đều là lão gia qua phủ gặp , mấy năm gần đây cũng chưa từng gặp Tiêm Vũ. Cho dù biết cũng sao, quan hệ giữa và lão gia rất tốt."

      Lời của Dương thị lại làm nàng nảy ra chút ý tưởng, nhớ tới kết cục bi thảm kiếp trước, trái tim khỏi khẽ rút chặt, đột nhiên cảm thấy làm bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ chặt chẽ.

      "Mẹ, cẩn thận vẫn tốt hơn, nên để Sở thái y phát ra. Sở Lăng Thiên tuy là bạn cũ của Viên gia, nhưng liên quan đến tội khi quân, nhiều hơn người biết liền nhiều hơn phần nguy hiểm."

      Dương thị suy nghĩ chút, cảm thấy Lạc Tử Hân có lỹ, tán đồng gật đầu cái.

      . . . . . .

      "Nghe dung mạo Sở thái y rất đẹp?" Viên Tiêm Vũ lôi kéo Lạc Tử Hân dí dỏm hỏi.

      Lạc Tử Hân hé miệng cười nhạt. Vừa rồi ở đại sảnh nàng có thấy Lăng Thiên, trước kia gặp mấy lần nhưng chưa lần nào nhìn kỹ , hôm nay hảo hảo quan sát phen, ngũ quan đoan chính, dáng người mang theo vài phần thư sinh, có chút ngại ngùng, cũng được coi là tuấn hơn người.

      "Được rồi, Tiêm Vũ tiểu Thư, cho dù đẹp cỡ nào, người cũng có Lục Thái Liều rồi." Lạc Tử Hân cố ý đùa cợt Viên Tiêm Vũ.

      "Hay a, vừa làm tiểu thư Viên gia, dám khi dễ ta, xem ta thu thập ngươi thế nào." Viên Tiêm Vũ làm mặt tức giận, đánh về phía hông Lạc Tử Hân, hai nhất thời cười thành đoàn.

      Dương thị ngồi bên nhìn họ, trong lòng mảnh bình yên. Nếu Lạc Tử Hân có thể thuận lợi vào cung, tâm của nàng liền được giải quyết, về sau nữ nhi còn có thể hầu hạ dưới gối, kết quả này nàng hoàn toàn thỏa mãn. Hi vọng Tư Hân vào cung có được địa vị cao, Viên gia cũng có thể hưởng chút phúc, chỉ mong đứa này còn nhớ ân tình Viên gia.

      "Thùng thùng. . . . . ." cười đùa , đột nhiên có người gõ cửa, là giọng Viên Chiêu, "Phu nhân, Lăng Thiên muốn chào hỏi ngươi, ta đưa tới."

      "Sở Lăng Thiên?" sắc mặt Dương thị biến đổi, có chút khẩn trương.

      "Làm thế nào? thể để Sở thái y biết thân phận tiểu thư của Tiêm Vũ." trái tim Lạc Tử Hân đập nhanh.

      Nhưng còn chưa đợi các nàng suy nghĩ, Viên chiêu đẩy cửa bước vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :