Chương 11: Kéo vali qua cánh cửa xanh. Nguyên khóc như vậy biết bao lâu, bao nhiêu mệt mỏi từng đấy năm cứ thế tuôn ra, tỏ ra kiên cường quá lâu rồi. Nguyên khóc đến lúc còn hơi sức rồi từ từ thiếp trong lòng Kim lúc nào biết. Kim đặt Nguyên xuống giường, đắp chăn rồi lấy khăn lau mặt Nguyên. Kim ngồi cạnh giường bệnh, gém những góc chăn lại. Ngón tay thon dài đưa theo từng nét khuôn mặt Nguyên. Dưới ánh sáng yếu ớt của chiều đông, khuôn mặt Nguyên ửng đỏ, chiếc mũi hồng lên còn đôi mắt vẫn ướt vì nước mắt, bờ mi run run. “Khóc xong rồi, quên hết nhé, được ?” Kim thầm bên tai Nguyên. biết Nguyên có nghe thấy những lời Kim , giật mình trong mơ rồi tay đưa lên như cố níu kéo điều gì. Kim cầm lấy bàn tay Nguyên, đan ngón tay mình vào rồi siết chặt. “Đừng lo, tôi ở đây, luôn ở đây.” Kim khe khẽ hát bài hát ru. “Little child, be not afraid The rain poundsharsh against the glass Like an unwantedstranger There is no danger I am here tonight Little child Be not afraid Though thunderexplodes And lightning flash Illuminates yourtearstained face I am here tonight…” Nguyên tỉnh dậy là nửa đêm. thấy Kim nằm ngủ giường gấp để cạnh, mái tóc nâu xòa mặt. Nguyên nhổm dậy vừa định đặt chân xuống giường cảm giác ổn. Chân rất đau. Nguyên nhìn xuống bàn chân bó thành cục của mình thở dài. “Tay phải gẫy, chân kiểu này bong gân trật khớp.” Nguyên đảo mắt nhìn gian phòng bệnh xịn này rồi nhìn ân nhân cứu mạng mình vô tư ngủ. “Tiền thưởng cuối năm chắc có, như thế này chắc phải bán cái túi hàng hiệu của Khánh An trả tiền viện thôi”. Nguyên loay hoay biết làm sao để vào nhà vệ sinh Kim thức giấc. Kim nhìn thấy vậy liền chạy lại. “Sao gọi tôi dậy. Cố thế lại ngã sao?” Giọng đầy trách cứ rồi bế thốc Nguyên lên đưa vào phòng vệ sinh. “Có được đấy? Cậu nhìn gầy vậy. Đừng cố rồi làm rơi tôi đấy.” Nguyên làu bàu. “Tôi là đàn ông đấy nhé”. Kim nhăn mũi. “Nhìn giống lắm nên tôi quên, xin lỗi nhé.” Nguyên nhìn Kim chăm chú lúc lâu rồi hỏi “Cậu định đứng đấy đến bao giờ?” Kim xấu hổ chạy ra rồi quay lại đóng cửa. lúc sau có hai hộ lý gõ cửa rồi giúp Nguyên lau người và thay quần áo. Nguyên xấu hổ vì quen có ai động chạm vào người như thế. “Em tự làm được rồi. Cảm ơn hai chị, nửa đêm thế này rồi.” Nguyên ngại ngùng . “ sao đâu, đây là trách nhiệm của hộ lý mà.” Hai hộ lý mặc đồng phục màu hồng cười chuyên nghiệp rồi thuần thục giúp Nguyên. "Người em chu đáo ghê nhỉ." Nguyên vội vàng xua tay từ chối " phải người đâu ạ." Hai hộ lý nhìn nhau cười như thể "Đừng ngại, việc gì phải xấu hổ." Xong xuôi lúc Kim bước vào cầm theo tô cháo vào. Mùi cháo thơm nức làm bụng Nguyên ngày chưa ăn gì hửng ứng nhiệt tình theo. Kim đưa thìa cháo lên gần miệngNguyên “A …” Ánh mắt chờ mong như thể đứa bé chơi trò chăm sóc bệnh nhân. “Cậu bệnh à?” Nguyên cười khẩy rồi lấy tay trái cầm chiếc thìa cháo, ăn từng muỗng ngon lành. “Tôi xem phim người ta toàn thế mà.” Kim phụng phịu “Lúc ốm đau là thời điểm vàng để bồi dưỡng tình cảm.” Nguyên vò tóc Kim “Đừng xem mấy thể loại đấy nữa. Chị già hơn em đấy, mấy chiêu đấy hữu hiệu đâu.” Cậu nhóc này, Nguyên biết sao. Nguyên ăn xong cháo nhưng ngủ cả ngày rồi bây giờ lại tỉnh táo. Nguyên lục túi xách tìm điện thoại, kiểm tra thấy cuộc gọi nhỡ nào. Kim đưa thuốc rồi rót nước cho Nguyên. “Bên công ty Nguyên tôi gọi cho giám đốc Lâm thông báo tình hình rồi. Công ty đồng ý cho nghỉ phép. Mr Lâm lúc chiều gọi hỏi tình hình để qua thăm nhưng tôi bảo Nguyên uống thuốc xong ngủ chưa dậy.” Kim nghĩ thầm trong đầu "Có tỉnh cũng cho thăm." Nguyên gật đầu rồi lại tìm trong túi xách mãi thấy, Nguyên đổ hết mọi thứ ra vẫn có. “Cậu có thấy chiếc vòng bạc tôiđeo ? Lúc bó bột có bỏ ra .” “Tôi thấy. Lúc bó bột tôi cũng thấy tay Nguyên đeo gì cả. Chắc lúc ngã rơi đâu rồi.” “Mất rồi à? Vậy là cũng giữ được.” Nguyên thừ người ra rồi lẩm bẩm. “Quan trọng lắm sao?” Kim hỏi. Nguyên gật đầu. Kim im lặng lúc rồi “Có những cái cũ mất cũng chưa phải là xấu. Nó để cho cái mới đến. Nguyên nghĩ thế .” “Tôi biết. Chỉ là nó theo tôi lâu như thế rồi.” Nguyên cười yếu ớt “Nhưng mất rồi cũng tốt.” Kim ngồi trò chuyện với Nguyên đến 2 giờ sáng. Cậu chậm rãi kể về vùng quê nước nơi mình sinh sống “Nơi đó đẹp nhưng yên tĩnh lắm. Những ngày tuyết trắng xóa, mình tôi ngồi nhìn tuyết rơi. Mùa đông năm sau nhất định Nguyên phải ngồi cạnh tôi nhé.” Rồi lại kể về những ngày đầu tiên làm trang sức thi thoảng lại than vãn “Mệt lắm Nguyên biết ? Ông tôi như là phát xít vậy, chỉ lỗi là bị mắng tơi bời rồi.” Nguyên ngồi chămchú nghe đến lúc thuốc phát huy tác dụng, nhàng vào giấc ngủ. Kim đứng trong bóng tối nhìn Nguyên lâu. “Nhớ nhé, hứa với tôi rồi đấy.” Kim đặt nụ hôn lên trán Nguyên rồi bước ra. Đến nơi góc cuối hành lang, Kim thò tay lấy trong túi áo chiếc vòng tay bằng bạc hình vô cực. Kim nhìn nó với vẻ mặt chán ghét rồi vứt vào thùng rác. Buổi sáng hôm sau Nguyên được xuất viện sau khi cương quyết đấu tranh. Kim đưa Nguyên về đến chân khu tập thể. Kim dừng xe, chạy sang đầu bên kia, cúi lưng về phía Nguyên. Nguyên vẻ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm vào tấm lưng thanh mảnh phía trước. “Nhanh lên nào!”Kim vỗ vỗ. “Cậu chắc nổi ? Tôi tập tễnh cũng lên được mà.” Kim quay lại, kéo hai tay Nguyên quàng qua cổ mình rồi bế phốc lên theo kiểu bế công chúa. “Thả, thả tôi xuống. Mọi người nhìn kìa. Tôi để cậu cõng.” “Muộn rồi. Im ngã lại gãy xương bây giờ.” Kim đe dọa rồi bước phăm phăm lên lầu ba. Nguyên quay mặtvào phía trong, xấu hổ nhưng cũng dám quẫy. Vòng tay Kim vững chãi hơn Nguyên tưởng, cơ thể nhìn có vẻ yếu ớt nhưng lại rắn chắc, lồng ngực rộng phập phồng theo mỗi bước chân. còn là mùi hương gỗ nữa, mùi hương cam quyện với hoa oải hương, hương thơm mát nhàng, thanh sạch như người mang chúng. Nguyên ngồi yên vị chiếc ghế sopha, nhìn chăm chăm vào hai chiếc vali đặt giữa nhà. Chủ của chúng lúc sau xuất , gương mặt vô tư vào bếp nhét đồ mới mua từ siêu thị vào tủ lạnh. Xong xuôi, Kim ra, nằm ườn xuống cạnh Nguyên. “May mà nhà Nguyên ở tầng 5.” Kim thở hồng hộc. “Lúc nãy còn tỏ ra đàn ông lắm mà.” Kim trêu trọc “Hai cái vali của ai nhỉ? An lại mới mua à? Về sớm thế nhỉ.” “Của tôi đấy.”Kim giở tay lên. “Chạy chạy lại hai nơi mệt lắm.” “Cậu đến đây ở làm gì? Tôi tự chăm sóc được mình.” Kim bĩu môi nhìn tay phải bó bột và chân cuộn băng trắng của Nguyên tỏ vẻ tin. “Cậu ở đây làm được gì? Nấu cơm biết ? Lau nhà biết ?” Kim lắc đầu thà rồi bổ sung “Nhưng tôi cởi đồ rất tốt, việc trải giường đắp chăn cũng phải bàn.” Nguyên định giơ tay phải lên để đánh Kim nhớ ra đành hạ tay xuống rồi lấy tay trái định véo tai Kim nhanh bằng người nào đó. Kim chạy vọt ra xa. hồi vòng vèo Nguyên cũng tống được hai cái vali cùng chủ của nó ra ngoài. Đóng cửa lại chưa được phút Nguyên nghe thấy tiếng kêu rên rất to ngoài cửa. “ biết sai rồi, do bận công tác đưa đón em được mới làm em bị ngã. Em xem chạy về ngay trong đêm. Em để vào , mình em thế ai chăm sóc em bảo sao yên tâm. hứa sau này ở bên cạnh em mãi, xa bước. Em đừng giận dỗi nữa. Ngoan nào. cũng đau lòng lắm, em biết mà. Mở cửa cho vào Nguyên. ở đây đến khi em mở thôi đấy.” Điệp khúc kéo dài được hơn 15 phút, vài giọng đồng cảm của mấy bà xung quanh vang lên. “Người đẹp trai lại còn quan tâm thế còn gì nữa.” “Phải đấy, nó biết lỗi rồi cho nó vào , ai lại thế. Nó bận công bận việc có phải chơi đâu.” “Chẹp, con thời buổi này đúng là khó chiều. Tội nghiệp thằng bé chưa…” Nguyên nhăn mặt mở cửa thấy Kim ủ rũ ngồi cạnh vali, Nguyên gằn từng chữ “Cậu vào cho tôi.” Kim tháo xuống vẻ mặt tội nghiệp, hớn hở đứng lên. Trước khi vào quên quay đầu chào đám đông quần chúng. “Người cháu tốt lắm ạ. Là tại cháu tốt. Làm ồn đến mọi người cháu xin lỗi.” Kim cúi người xin lỗi, đôi mắt nâu chocolate chớp chớp. Lại có những tiếng tấm tắc khen ngợi “Con cái nhà ai vừa đẹp trai vừa lễ phép.” Kim kéo vali đằng sau, vừa vừa cười thầm “Người Việt Nam bảo lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.” Cuộc chiến ở chung: 1-0 nghiêng về phía Kim.
Chương 12: Những ngày đỏ rực rỡ. “Tại sao cây thông nào cũng treo cái vòng kia?” chỉ vào cây thông Noel lớn ở giữa quảng trường. tháo chiếc khăn mình quàng xuống, cẩn thận vòng từng vòng qua cổ rồi gõ đầu “Suốt ngày mang khăn, ho như thế?” chu môi kiến nghị, quàng lấy tay “Quên để được như thế mà.” véo má chịu thua “Đấy là vòng tầm gửi, phương tây quan niệm hai người đứng dưới đấy hôn nhau bên nhau mãi mãi.” vội vàng kéo lại, kiễng chân rồi đặt nụ hôn môi . “ biết xấu hổ.” Khuôn mặt ngại ngùng, đôi tai đỏ dần lên. “Để ở cạnh cậu lâu việc xấu hổ hơn tớ cũng làm.” cười rạng rỡ dưới ánh đèn màu lấp lánh. Thực tế chứng minh Kim là người thà. Kim biết làm việc nhà hay nấu ăn. Buổi tối hôm đầu tiên, Nguyên trợn mắt nhìn quả trứng luộc vỡ tung tóe, nổi lòng trắng lòng đỏ lềnh phềnh trong nồi nước. “Tôi thấy nước sôi lên cho vào xong nó thế.” Kim mếu máo. Buổi sáng hôm sau, Nguyên chưa ngủ dậy ngửi thấy mùi khét lẹt. Nguyên chạy vội ra thấy bãi chiến trường. Chiếc chảo chống dính mới mua cháy khét đen, trứng vỡ rơi giữa nhà, chỉ có hai cốc sữa là nguyên vẹn để chỉnh chu bàn. Còn việc Kim có thể làm đúng là làm rất tốt. Tối nào trước khi ngủ cũng chạy vào phòng Nguyên trải chăn gối, chờ Nguyên nằm yên vị kéo chăn lên, chỉnh gối cho vừa phải, cẩn thận chốt cửa sổ lại. Nguyên nhìn theo bóng lưng Kim bước ra cửa chợt hỏi “Kim, chúng ta trước đây có gặp nhau chưa?” Bàn tay chạm lên công tắc đèn dừng lại, Kim quay lại nhìn Nguyên. Đôi mắt nâu thăm thẳm chất chứa mong chờ. “Nguyên xem?” Nguyên khẽ lắc đầu “Tôi nhớ.” Đôi môi Kim khẽ cong lên thành nụ cười “Đẹp trai như tôi mà gặp rồi có thể quên sao?” Nhưng ở trong góc tối đấy Nguyên thấy mất mát nhàn nhạt thoáng qua. Làm người có tiền tốt, lúc ốm đau cũng đỡ vất vả. Đấy là suy nghĩ mấy ngày nay của Nguyên khi nằm xem tivi chờ cơm trưa. Kim thuê người giúp việc theo giờ đến vào buổi sáng, nhiệm vụ là chợ, nấu cơm trưa và chuẩn bị sẵn thức ăn buổi tối, dọn dẹp nhà cửa và tranh phần nhiệm vụ mà Kim cho rằng đấy đáng nhẽ ra là của mình đấy là giúp Nguyên các việc vệ sinh cá nhân như tắm hay thay quần áo. Công việc gần đây của Kim có vẻ bận rộn. Buổi sáng sau khi mua xong bữa sáng cho Nguyên là Kim tất bật ra khỏi nhà, trưa đúng 11h30 có mặt ăn trưa, buổi tối luôn cố gắng về trước 7 giờ. Nguyên có hỏi sao ăn trưa ở ngoài luôn cho lại đỡ vất vả. Kim “Ngồi ăn mình rất buồn.” Nguyên nghe xong cảm giác như Kim về . Đúng thế, ăn mình vui. Nguyên phát sở thích của Kim giống mấy em tuổi teen. Nguyên nhìn chàng trai đôi dép bông con thỏ, tay cầm cốc cacao nóng, mắt chăm chú theo dõi bộ phim truyền hình tình cảm Hàn Quốc với những chi tiết cẩu huyết còn lời nào để . Thi thoảng Kim lại ngước mắt lên hỏi Nguyên. “Nguyên thích cái này ?” “Nguyên thích ăn ở nhà hàng có nến với nhạc như thế kia ?” Kim còn rất hợp với các bác trong khu. Sau hai hôm mua đồ ăn sáng cho Nguyên, Kim trở thành con rể điểm 10 trong mắt mọi người. Đẹp trai, giàu có nhưng lễ phép, lại chăm sóc bạn tận tình chu đáo. Mỗi lần mua gì đó Kim mấy câu đại loại thế này bạn cháu thích ăn cháo bác nấu nhất đấy, cháu chưa thấy phở đâu ngon như chỗ này, chị lấy có hai bé rồi cơ á là nhìn ra, kèm theo đôi mắt sáng hơn sao. Sáng nào Kim cũng hớn hở xách đồ ăn sáng về còn khoe chiến lợi phẩm như quẩy tặng kèm, xôi được cho thêm trứng kho, cháo đặc biệt nhiều ruốc. Kim cứ vô thanh vô thức đặt những bước vào cuộc sống của Nguyên như thế đến Nguyên cũng nhận ra lúc nào cuộc sống của mình trở nên ồn ào như vậy. Khuôn mặt gian xảo khi buôn chuyện hóng hớt được từ mấy bác , đôi mắt cụp xuống khi bị mắng, giọng hát nhàng khi ngồi cạnh Nguyên chiếc ban công trong những tối mùa đông, câu chúc ngủ ngon rất khẽ mỗi tối. Tối ngày 24, khí rộn ràng ngoài kia dường như bỏ quên khu phố này. Các trung tâm thương mại lớn trang trí từ tháng trước. Những cây noel rực rỡ được dựng lên, khắp nơi tràn ngập sắc đỏ. Ngày lễ này thuộc phong tục của các nước Châu Á như Việt Nam, nhưng ai quan tâm. Đất nước mở cửa, văn hóa phương Tây cũng theo dòng trào lưu xâm nhập vào cuộc sống của con người phương Đông. Giới trẻ chỉ cần biết đây là dịp để tặng nhau lời chúc, trao những món quà, tụ tập lần dưới những ánh đèn trang hoàng lung linh, thế là đủ. Kim khóa cửa phòng, nhốt Nguyên ở trong gần 2 tiếng đồng hồ mới phóng thích. Căn phòng được treo những quả cầu lấp lánh, những bông hoa tuyết bằng pha lê, hình tuần lộc và cây thông Noel ngộ nghĩnh. Bàn ăn được trải lớp khăn dải bàn với những ô vuông màu đỏ, đấy là hai cây nến được cắm đế bạc. Kim kéo Nguyên ngồi xuống rồi lần lượt bê các món ăn ra. Cá sốt kem, gà tây nướng, bánh khúc cây với lớp sốt kem ngọt ngào và chai rượu vang trắng. Kim ngồi đối diện Nguyên. Ánh nến làm Kim trở nên hư ảo, mái tóc ánh lên màu nâu nhàn nhạt. Nguyên tự dưng thấy Kim xa xôi, như thể đưa tay lên phía trước chỉ chạm vào ảo ảnh. tự hỏi sao người con trai này lại ngồi đây, đây vốn dĩ phải thế giới cậu thuộc về, cậu và vốn dĩ nên chung con đường. Kim chìa ra chiếc hộp nhung đen, khẽ đẩy về phía Nguyên. Nguyên mở ra bên trong là chiếc dây chuyền bạch kim, mặt được đính những viên kim cương với ánh hồng tinh xảo, biểu tượng của hai nút thắt đan vào nhau mà mãi sau này Nguyên mới biết đấy là Bowen Knot- biểu tượng của bảo vệ. “Tôi cảm ơn, nhưng có vẻ rất đắt.” Nguyên đẩy chiếc hộp lại. Kim đứng dậy, cầm chiếc vòng, ra sau Nguyên. Kim cẩn thận vén tóc Nguyên, đeo chiếc vòng vào và cúi xuống gần tai Nguyên. Hơi thở Kim mang theo cái lạnh phảng phất. “ là rất đắt, những thứ tôi tự tay làm trước giờ là vô giá.” Tối hôm đấy trước ngủ, Nguyên lấy chiếc hộp bọc giấy đỏ trái tim bằng nhũ đưa cho Kim. “Cái này là tôi nhờ giúp việc bọc hộ, cậu đừng để ý. Chúc mừng giáng sinh. Còn nữa, cái này cũng đắt mua nổi đâu. Cảm ơn chăm sóc tôi thời gian qua.” Tình cờ tuần trước Nguyên thấy giúp việc mang theo túi đựng chiếc khăn đan dở mới nhớ tới giáng sinh. Trước giờ Nguyên chẳng để ý những cái đấy nhưng biết Kim sinh ra và lớn lên ở , phần dòng máu cũng là người nên ngày này có ý nghĩ đặc biệt quan trọng. Nguyên nằm chỗ ở nhà cũng chẳng biết mua gì, cũng biết Kim thích hay thiếu gì nên đành thể tấm lòng đơn giản như thế này. Kim cẩn thận vuốt chiếc khăn màu xám tàn tro rồi quàng lên, khuôn mặt cười thích chí như đứa trẻ được cho kẹo. Kim híp mắt. “Đẹp trai ? Hợp với tôi ? phải , tôi mặc cái gì chẳng đẹp.” Nguyên đành gật đầu lấy lệ, với trẻ con cứ nên dỗ hơn. “Lần đầu tiên có người làm tặng tôi, cũng là lần đầu tiên có người ở cạnh tôi ngày lễ này.” Kim mang theo nỗi đơn. Bố mẹ Kim để mặc cậu cho người giúp việc, ngày lễ cũng bận trong những buổi tiệc xã giao, bà sơm mất, lúc cậu còn ông nội luôn chìm đắm trong thế giới chế tác trang sức của riêng mình vài năm sau cũng theo bà. Nguyên chưa kịp lời nào Kim hôn chụt vào má Nguyên cái kêu rồi chạy vọt về phòng đóng cửa lại trước khi bị nghe mắng. Tối hôm đó Kim ôm chiếc khăn ngủ, môi vẫn đọng ý cười ngọt ngào. Trong quán rượu ở đầu kia thành phố, người thanh niên mặc chiếc áo khoác dạ đen, khuôn mặt tuấn tú mang theo u ám, uống từng cốc từng cốc whisky, chán nản tắt chiếc điện thoại với hơn 20 cuộc gọi nhỡ. ngước lên nhìn chiếc vòng tầm gửi treo cây thông ở giữa quán cười u uất “Mãi mãi ở bên nhau.” Ở dưới chân khu chung cư cao cấp, người phụ nữ châm từng điếu Black Captain nhìn lên căn phòng vẫn sáng đèn. Ở cạnh cửa sổ có hai bóng người hôn nhau đắm đuối.