1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 22

      Đứng ở góc độ của Lục Tự mà , có thể dễ dàng thấy bóng người ngay cửa sổ tầng ba.

      Người nọ, quả nhiên ra hồn. chỉ xài chút kế , kích động tới vậy. Từ mặt này mà , Phan Lôi vẫn có thể xem là nước cờ hay.

      Lục Tự hết sức hài lòng, có điều cúi đầu đối diện với gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Phan Lôi, trong lòng thoáng mềm mại ngứa ngáy.

      “Xảy ra chuyện gì à? Tiểu Lôi?”

      Phan Lôi nghiến răng nghiến lợi, “ còn hỏi xảy ra chuyện gì ư? bậy bạ gì với Lục Chung thế…”

      “Ơ…” Lục Tự cười cực kỳ vô sỉ, “ bậy bạ gì đâu? Chẳng qua chỉ muốn em chăm sóc hai cho tốt thôi…”

      Rất quang minh chính đại.

      Gần như nghe lọt tai, Phan Lôi cắn môi, “ đừng quá đáng! ấy đáng thương lắm rồi…”

      “Đáng thương?” Nụ cười mặt Lục Tự càng rạng rỡ, giọng điệu dần dần lạnh lùng, “Rốt cuộc là ai đáng thương hử…”

      Phan Lôi lòng đều nghĩ đến Lục Chung, lúc này cũng chần chừ gì.

      “Tôi Lục Chung. Cho nên… mong lần sau đừng tới nữa.”

      xinh đẹp cắn môi, mặt đỏ tận mang tai, chút do dự ra câu kia.

      Lục Tự thoáng chấn động, muốn bật cười, lại phát rất chật vật.

      nên mở miệng.

      Ít ra nên câu này.

      Làm vậy, phải , phong độ chút nào.

      ta có gì tốt? Đáng để em lòng đều hướng về ta?” Lẽ nào quên người trước đây chính là à, phải sao?

      ràng chiếm được rất nhiều thứ, nhưng giờ phút này Lục Tự cũng hiểu.

      mất càng nhiều.

      cam lòng, còn có phẫn nộ, rất nhiều tâm tình khiến vốn có cách nào nhẫn nhịn.

      cúi đầu, cố ý tới gần , hơi thở nặng nề phả bên tai , làm chuyện mập mờ kiểu này rất thuận buồm xuôi gió.

      biết, theo tầm mắt của người ở tầng ba kia, chỉ có hình ảnh.

      hôn .

      Chẳng hiểu sao, Phan Lôi thở hồng hộc trở về phòng bệnh.

      Kỳ quái là, Lục Chung giường, ngược lại vẫn bất động đứng trước cửa sổ.

      Sợ lạnh bụng, Phan Lôi vội vàng chạy tới, kéo tay , “ sao chứ, đứng ở đây hóng gió à?”

      Người đàn ông nhúc nhích, Phan Lôi kéo vài cái, đều cứng đờ như đá.

      “Làm sao vậy?” Phan Lôi có ngu đến đâu cũng phát có gì đó đúng, “Lục Chung, khó chịu ở đâu? Em gọi bác sĩ…”

      Phan Lôi xoay người muốn , lại bị Lục Chung kéo tay.

      “Làm sao thế?”

      Nét mặt Lục Chung thực rất kỳ quái.

      Vẫn bộ dáng hờ hững, nhưng ánh mắt lại vô cớ có thêm vài phần hung ác.

      Phan Lôi hiểu chỉ ra ngoài tí thôi sao Lục Chung lại biến thành vậy rồi, vất vả lắm mới đỡ được người đàn ông này lên giường, im lặng lúc, học theo động tác của Lục Chung, nhàng vuốt đầu .

      muốn an ủi . Tựa như bình thường vẫn làm thế với .

      Tay bị nắm lại, bị người đàn ông kéo vào lòng.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Lục Chung như vậy hết sức xa lạ, Phan Lôi gần như chưa từng thấy trước đó.

      Lục Chung như vậy cũng đáng sợ, Phan Lôi rụt ra sau.

      Lục Chung ôm , cho động.

      Đưa tay, chậm rãi vuốt cằm , giống như đùa nghịch với mèo con ngoan ngoãn.

      Phan Lôi miễn cưỡng tươi cười, đây rốt cuộc là sao?

      thể cử động, tay Lục Chung tiếp tục di chuyển lên, sau khi đến đôi môi ướt át, ngón tay dài bỗng ngừng lại, nốt chai ngón tay nhàng vuốt ve làn môi đỏ mọng.

      Động tác này hơi mập mờ, Lục Chung luôn luôn ngoài lạnh trong nóng, chưa bao giờ ở nơi công cộng làm động tác ve vãn.

      Khuôn mặt nhắn của Phan Lôi ửng hồng, rất thích Lục Chung thân mật, bất kể hôn , hay sờ soạng , cũng rất vui.

      Dần dần, Lục Chung tăng lực ngón tay càng mạnh, Phan Lôi bị ma sát hơi đau.

      phát làn môi nóng bừng, ngước mắt nhìn, con ngươi Lục Chung phủ mảng u ám dày đặc, vẻ bình tĩnh mặt còn mang ý cười dữ tợn.

      Phan Lôi kinh hoàng, chút nghĩ ngợi muốn rời khỏi vòng tay Lục Chung. Người đàn ông như vậy quá xa lạ, phải Hươu ngốc của .

      Lục Chung đâu buông tay, túm cả người , cố ý đè ép đôi môi , cọ xát qua lại, dường như muốn lau sạch thứ dơ bẩn môi .

      “Đau…” Phan Lôi uất ức chớp chớp mắt, nhưng chẳng đổi được chút thương tiếc nào của Lục Chung.

      Trong mắt tàn nhẫn càng dày đặc, dày đặc đến nỗi Phan Lôi dám khóc.

      “Buông tay!” Lục Tư tới thăm bệnh cứu vớt .

      Ban đầu, vừa vào cửa liền chứng kiến màn vô cùng thân thiết thế, hẳn phải vờ như thấy nhanh chóng biến mất.

      Có điều, tầm mắt hóng hớt của vẫn lặng lẽ liếc ngắm đôi tình nhân đẹp mắt này.

      Trai xinh đẹp, thực khác biệt.

      Chẳng qua, ngay từ cái nhìn này, Lục Tư nhìn thấu chút bất thường.

      Lục Chung như vậy, đừng lộ bản tính ra chứ? Mẹ nó, giờ thích hợp để phơi bày mà! Mẹ kiếp!

      Thấy đôi môi thỏ trắng tơ máu, giây tiếp theo trầy trụa, Lục Chung vẫn buông tay, Lục Tư ở bên quan sát cũng phát chuyện trở nên nghiêm trọng.

      “Lão đại, mau buông tay, chị dâu sắp khóc rồi.” Sai… khóc rồi.

      Lục Chung vẫn cố chấp cọ xát môi Phan Lôi, lúc này Lục Tư phải dùng tới sức mạnh, tóm tay Lục Chung lui về phía sau hung hăng vặn, “ điên rồi, dọa người ta kìa…”

      Lục Chung vẫn nhúc nhích tí nào, Lục Tư hết cách, đành dùng sức lực yếu ớt đánh chỗ cánh tay Lục Chung, tay Lục Chung nhất thời tê rần, thừa dịp này, Lục Tư cướp Phan Lôi trong lòng đẩy sang bên cạnh.

      “Rốt cuộc làm gì hả? dọa người ta kìa…”

      Phan Lôi thực sợ hãi, bị đẩy ra sau Lục Tư, khóc nức nở chưa hoàn hồn.

      “Chị dâu, ngại quá… ấy bệnh nên đầu óc có vấn đề… Xin lỗi, dọa chị rồi… Em đưa chị về trước… Được rồi… xin lỗi chị đừng khóc…”

      Lại tiếp tục khóc, biết người kia thành dạng gì đây?

      Lúc này Phan Lôi thực sợ Lục Chung, dáng vẻ khi ấy quá khủng khiếp, cho dù có , nhưng thấy màn thế này, Phan Lôi đơn thuần cũng cực kỳ sợ hãi.

      đường , ngừng nức nở, Lục Tư đưa hộp khăn giấy.

      “Chị dâu, chị trở về ngủ giấc . Tỉnh lại sao nữa…”

      Phan Lôi nức nở hai tiếng, vẫn cảm thấy uất ức.

      ấy rốt cuộc bị gì thế? Rất dọa người… đáng sợ…”

      Trong lòng Lục Tư cười khổ, dục vọng chiếm hữu kinh người sâu trong đáy lòng tăm tối của người đàn ông lần đầu biết chính là vậy, sau này chị còn chịu được .

      Có điều bây giờ phải cơ hội tốt để mở miệng, Lục Tư mềm mỏng, “Chị dâu, chị về trước nghỉ ngơi cho khỏe. Yên tâm , sau khi thức dậy, em chắc chắn trả cho chị ông họ ngon lành.”

      Phan lôi nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này có biện pháp nào, chỉ có thể ngoan ngoãn về nhà.

      Lục Tư lại chạy tới bệnh viện, Lục Chung vẫn duy trì trạng thái bất động như trước.

      Sau khi Lục Tư đóng cửa, mới thở dài : “Giờ biết lời trước đây em có nghĩa gì chưa. Tuy họ em, nhưng em vẫn phải , thích hợp có con, thích hợp đương… Chính cũng thấy rồi… phát điên dọa người ta…”

      Nếu đãthế, còn bằng lợi dụng Phan Lôi giống như trước.

      Ít ra, sau này người ta ít tổn thương hơn.

      Lục Chung rũ mắt, lúc sau mới chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay dường như còn lưu lại hơi ấm của , khiến quyến luyến mê muội thôi.

      Giơ ngón tay lên, nhàng liếm đầu ngón tay.

      Ngọt, là mùi vị của .

      Lục Tư bị động tác này của dọa đến cả người phát lạnh, liên tục lui về sau ba bước.

      Mẹ nó, mộ phần tổ tiên nhà Phan Lôi rốt cuộc bị đào hay sao, mà bị người đàn ông như vậy chứ…

      đáng sợ.

      Chuyện đến nước này, chỉ sợ cũng bó tay.

      Tiếng thở dài thừa thải đều nuốt vào bụng, Lục Tư tới vỗ vai , “Đối xử với phụ nữ phải dịu dàng chút. Còn có, thể lúc nào cũng ghen tuông vô cớ… Phải biết rằng, chị ấy là người , chứ phải đồ vật của , nhất định phải nắm trong tay…”

      Lục Tư lải nhải liên tục, nước bọt cũng khô rồi, uống ly nước đặt ngay đầu giường, lại phát đối tượng bị lên lớp kia nhắm mắt lại, căn bản .

      Lục Tư tức giận, “Mẹ nó! chờ bản thân chịu tội !”

      Tức giận ném ly nước ra xa, bao lâu sau, lại có khí phách trở về bồi thêm câu.

      “Mặc kệ có nghe , nhớ kỹ sau này phải dịu dàng. Còn nữa… phải xin lỗi chị ấy, chị ấy bị dọa chết khiếp… Em thấy với tính cách này của , em nên liên lạc bác sĩ cho thôi… Ai bộ dạng này của chứ…”

      Lần nữa lải nhải liên tục, nửa ngày sau mới câm miệng phát người nọ nhắm mắt, lông mi hình như chưa từng run rẩy.

      ngủ.

      Đêm nay Phan Lôi mơ mơ màng màng ngủ, sau khi tỉnh dậy phát môi đau đến mở miệng nổi.

      quýnh quáng, nước mắt lại lăn dài.

      Bà quản gia thấy thế, vội vàng cầm thuốc cao mát rượi bôi lớp cho .

      nên lời, chỉ đau khổ trong lòng.

      Quản gia đưa thuốc tốt cho , mắt thấy môi sưng đỏ dường như cũng hiểu chuyện gì.

      “Tiểu thư, thiếu gia phải người dễ gần, nhưng… chính là cả đời, phải sao?”

      Phan Lôi hiểu lời quản gia .

      Gì mà chính là cả đời? Đầu năm kết hôn lại tính ly hôn ư?

      chưa kịp bày tỏ nghi hoặc của mình, quản gia nở nụ cười, dịu dàng xoa mặt , “Tiểu thư, bé tốt… thiếu gia cũng là… có thể thấy hai người tốt đẹp, bà già này cũng vui vẻ… Chẳng qua… tiểu thư à, tính tình thiếu gia khi , chính là cả đời. hiểu ?”

      Phan Lôi cái hiểu cái .

      Lục Chung , chính là cả đời?

      Nhưng hôm qua dáng vẻ kia của xảy ra chuyện gì chứ?

      Phan Lôi hiểu.

      nghẹn ngào tiếng, bà quản gia cầm hòm thuốc xa. “Xong rồi, tôi lấy ít cháo trắng cho , đợi môi hết sưng lại ăn chút nhé…”
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, thuyt32 others thích bài này.

    2. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Thanks nàng @LạcLạc :yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:, Chung độc quá, thâm trầm quá:031:
      linhdiep17LạcLạc thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      tinh Chiem huu manh du..........chi can biet LC yeu chi la duoc........con chi song ra sao thi.......ho.....ho.....ho........ba dao cung duoc.......an dam cung duoc........chia buon cung chi........
      LạcLạc thích bài này.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      a này như kiểu bị bệnh về thần kinh ý............. như điên dại...........sau này chị mà bỏ có khi a cầm dao chém chị rồi đồng quy vu tận ý
      thank nàng
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 23

      Nhờ thần dược của quản gia, mà môi của Phan Lôi nhanh chóng hết sưng.

      Nhưng trong người lại hoàn toàn tốt được, đến tối còn mơ màng phát sốt.

      Càng bi kịch hơn nữa, là quản gia về nhà rồi, giờ trong nhà chả còn ai.

      Phan Lôi rất khó chịu, sốt quá cao khiến mặt nóng bừng, cơ thể yếu ớt như bị đẩy tới núi lửa vậy, nóng chịu nổi.

      dang hai tay, cầm lòng đậu muốn tìm khối băng lạnh lẽo ôm.

      Trong lúc tìm kiếm khối băng, vận may của tệ, chộp được đôi tay lạnh như băng.

      Lạnh buốt, khiến Phan Lôi mơ mơ màng màng mở mắt.

      biết từ lúc nào, đèn trong phòng mở.

      Dưới ánh đèn, vẻ mặt rầu rĩ của Lục Chung đập vào mắt , tay còn bị ôm chặt vào lòng.

      Phan Lôi muốn buông tay, muốn ỷ lại vào thế này. Hai người họ cãi nhau mà.

      Nhưng Lục Chung cúi người, bàn tay nhàng vuốt ve trán , khi cảm nhận được mảng nóng hổi, khẽ nhíu mày, cuối cùng, cúi người bế lên.

      Lúc con người bị ốm đau giày vò, thường thường yếu đuối nhất.

      Cho dù, giây trước Phan Lôi còn vì Lục Chung khủng khiếp trước đó, mà uất ức chịu nổi.

      Lúc này, tựa vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông kia, hề oán giận, trong lòng chỉ tràn đầy vui mừng.

      Lục Chung đút uống thuốc, vắt khăn lông nóng cho , từng chút từng chút lau mồ hôi trán .

      chẳng ngại phiền phức chăm sóc , an ủi nỗi đơn đau đớn trong tim , cũng xóa những giọt nước mắt lăn dài khi kiềm được.

      đêm đó, Phan Lôi ngủ yên giấc.

      Sau khi cơn sốt dần dần lui , Lục Chung ôm lên giường.

      Trước đây luôn luôn mặt dày ôm hông Lục Chung, lúc này muốn đẩy ra, lại bị Lục Chung gắt gao ôm chặt.

      giống như tấm chăn lớn dày dày, nặng trĩu đắp lên người .

      Rất khó chịu rất nóng, cũng rất an ổn.

      Trong lúc mơ hồ, Phan Lôi cũng cảm thấy khó chịu như vậy, càng có khí phách rúc vào lòng Lục Chung.

      Lục Chung vốn chẳng quen ngủ chung với người khác, Phan Lôi vừa cử động, liền tỉnh giấc.

      Sờ độ ấm trán , khôi phục bình thường rồi, mới rút tay về.

      Phan Lôi hạ sốt, cả người đều mềm nhũn.

      Toàn thân còn chút sức lực nào làm ổ trong lòng Lục Chung, ấm áp kéo tới, gối đầu cánh tay Lục Chung, nhưng vẫn còn chút uất ức, “Sao trở về?”

      Lục Chung trả lời, chỉ càng dịu dàng vuốt ve đầu .

      Viền mắt Phan Lôi chua xót, nước mắt rơi lã chã.

      hơi quá đáng rồi… lúc ở bệnh viện… tại sao… tại sao làm thế…”

      Phan Lôi khóc nức lên, Lục Chung vẫn phản ứng.

      Chẳng những phản ứng, còn chậm rãi đẩy người ra.

      Phan Lôi càng tủi thân, nắm tay cho .

      Là sống hay chết, vẫn phải cho đáp án chứ.

      Nước mắt như thác nước ồ ạc rơi, Phan Lôi nghẹn ngào thành tiếng.

      “Em chỉ có mình , em biết ba mẹ em là ai, chả ai muốn em cũng chả ai thích em cả… Giờ em chỉ có mình, còn ăn hiếp em nữa…”

      Câu nào của Phan Lôi cũng đẫm nước mắt, lại ngờ khi chỉ còn mình Lục Chung, đối phương bỗng dưng ngừng thở.

      Xoay người, kéo tay , nhàng xoa làn da mềm mại, mới chậm rãi viết: Đừng khóc.

      luôn là vậy.

      Tính tình thất thường, cũng chưa bao giờ lời trong lòng.

      đoán ra.

      Nhưng, ở thời khắc mềm yếu nhất lúc nào cũng dịu dàng thôi.

      Chăm sóc , bảo vệ , dỗ dành .

      Phan Lôi lau nước mắt, cái người đàn ông ngây ngô kia vĩnh viễn biết giúp phụ nữ lau nước mắt.

      Chẳng qua, sao cả, Phan Lôi lau khô nước mắt nhìn Lục Chung.

      vấn đề gì cả, chỉ cần là anhđược rồi.

      Tuy ít khuyết điểm, tuy bây giờ còn chưa hiểu nhiều, nhưng, sao hết.

      Hai người họ còn cả đời mà.

      Có điều, cùng người đàn ông biết lời ngọt ngào, chắc lòng phải trở nên kiên cường hơn nữa mới được.

      Sau khi Phan Lôi nghĩ thông suốt, vẫn chưa hết giận, chộp tay Lục Chung buồn bực cắn cái mới buông.

      Lục Chung để tùy ý hành động, chỉ có điều khi cắn môi khỏi ngượng ngùng như làm điều sai trái, đột nhiên khẽ cúi người, hôn cái.

      Xúc cảm ấm áp môi, Phan Lôi mới bất ngờ phản ứng kịp.

      Lục Chung hiếm khi chủ động hôn , là người ngoài lạnh trong nóng chắc chắn là vậy.

      Dưới giường là bộ dáng chính nhân quân tử, giường lại dã man thô bạo.

      Chẳng qua, như vậy, Phan Lôi cũng thích.

      Ở mức độ nào đó mà , cũng có chút ngoài lạnh trong nóng.

      Rất xứng đôi.

      Hai người họ tiếp tục trở lại giường.

      Phan Lôi còn chưa khỏi bệnh, lại sợ lây bệnh cho Lục Chung, nhưng vừa có ý đồ đẩy ra, đôi mắt sáng như ngọc của nhanh chóng xám xịt.

      Hồi lâu sau, Phan Lôi cũng buông tha.

      Cứ vậy , cùng lắm bệnh chung thôi.

      Phan Lôi làm ổ trong lòng Lục Chung, hai người chuyện phiếm câu được câu lại hôn nhau.

      Cảm giác rất kỳ quái, có người vì tình dục mới hôn nhau.

      Nhưng hai người họ nằm chung với nhau, tay trong tay nhưng chẳng hề muốn làm chuyện đó, nhất là Lục Chung, chỉ đến gần hôn , đợi thể hô hấp nổi lại hết sức nỡ buông ra, cho đến khi tiếp tục lần nữa.

      Tâm trạng Phan Lôi rất thoải mái, được Lục Chung ngọt ngào săn sóc, rất nhanh bèn khôi phục thần sắc ngày thường.

      Hơn nữa đêm nay, được Lục Chung ấm như bếp lò gắt gao ôm vào lòng, ra mồ hôi, ngày hôm sau thức dậy, cả người đều sảng khoái.

      Lục Chung dường như cũng ngủ rất ngon, chỉ có điều lúc hai người tỉnh lại, hơi xấu hổ.

      Vì có , hai người gắt gao dán vào nhau, cho đến khi ánh ban mai huênh hoang rọi vào.

      Trước nay chưa từng có tình cảnh khiến hai người vừa ngượng ngùng vừa lúng túng.

      Nhưng cũng khó chịu, trái lại cảm giác này rất thoải mái.

      Sau khi Phan Lôi tắm xong thay quần áo, Lục Chung ngồi ở bàn ăn.

      Thấy xuống lầu, Lục Chung đưa miếng bánh mì phết bơ cho Phan Lôi.

      Phan Lôi cắn ngụm, giúp Lục Chung rót sữa tươi đầy ly.

      Hai người giúp em em đút , nhanh chóng dùng hết bữa sáng.

      Lục Chung phải làm, Phan Lôi vốn cũng muốn theo, chẳng qua nghĩ tới bên kia có Lục Tự muốn gặp, lại bỏ ý nghĩ trong đầu.

      tiễn Lục Chung tới cửa, trước đây khi xem phim nhớ nữ chính đưa nam chính tới cửa đứng ngay cửa hôn nhau.

      Phan Lôi chộn rộn, nhưng bộ dạng ngốc nghếch của Lục Chung, quả thực khiến hơi uể oải.

      Ngốc vĩnh viễn là ngốc, chả hiểu được lòng phụ nữ đơn đói khát như tí nào.

      Mắt thấy sắp bước qua cửa, Lục Chung vẫn phản ứng gì.

      Phan Lôi cắn môi, quên , dù sao da mặt lúc nào cũng dày mà.

      “Đợi …” Kéo cái người muốn ra khỏi cửa, Phan Lôi đỏ mặt sửa cà vạt cho .

      “Cà vạt của bị lệch kìa.” Trái tim Phan Lôi đập thình thịch như trống đánh, tay tùy ý chỉnh cà vạt vài cái, cuối cùng kiểng chân, hôn môi người đàn ông cái.

      “Mau làm , em ở nhà chờ về.” Vừa dứt lời, cũng quan tâm người đàn ông kia có phản ứng gì, Phan Lôi chạy như bay vào phòng.

      Cho đến lúc tiếng động cơ vang lên trong sân, mới ôm mặt đỏ bừng, chậm rãi từ cửa sổ đứng lên.

      vừa , bèn nhớ rồi.

      Đây có lẽ là cảm giác đương nhỉ.

      Cả ngày Phan Lôi đều tràn trề tinh thần.

      Mấy ngày nay quản gia đều ở đây, Phan Lôi quyết định lén tầm sư học đạo với bà.

      Tuy mong đợi có thể trở thành đầu bếp nổi tiếng, nhưng ít ra có thể làm được thứ gì cho Lục Chung ăn.

      ở nhà bếp giúp quản gia nhặt rau, quản gia thấy tình cảm hai người tốt đẹp, cũng hăng hái dạy .

      Chẳng qua, ngộ tính của Phan Lôi thực cao, cả buổi sáng trong nhà bếp chả học được gì , còn bị quản gia chịu nổi đuổi ra ngoài.

      “Tiểu thư, hôm nay tới đây thôi. Mai trở lại nhé.”

      Phan Lôi nghe được ý đầy ghét bỏ của quản gia.

      Có điều cũng ủ rũ, ôm nước trái cây xem tivi ghế salon.

      biết Lục Chung làm gì ta? Lại chơi cái trò Lianliankan sao?

      Phan Lôi liên tục chuyển kênh, cũng thích lắm.

      Cuối cùng, tập trung ở kênh tin tức giải trí của địa phương.

      Đều là tin tức cũ, có tin gì mới.

      Phan Lôi tựa vào ghế salon, chuẩn bị làm giấc ngủ trưa.

      Nhưng ngay lúc đó, nghe được tin tức giải trí.

      “Ngọc nữ mới nổi của Lục thị - Chung Phỉ Phỉ vừa bị tập kích ngay cổng Lục thị, còn gì đáng ngại…”

      Gần đây Chung Phỉ Phỉ hình như rất hot, Lục Thanh Dương thực rất cưng chiều ta. Gần đây mấy bộ phim điện ảnh do Lục thị đầu tư, đều cứng rắn cho Chung Phỉ Phỉ vài vai.

      Điều này làm mấy tạp chí giải trí tìm được đề tài dồi dào, tất đào bới bối cảnh của Chung Phỉ Phỉ.

      Chung Phỉ Phỉ coi như thông minh, cũng mình có quan hệ với chủ tịch Lục thị, nhưng hành động vẫn mập mờ với cán bộ cấp cao Lục thị.

      Quan hệ mập mờ này khiến người xem nghẹn nơi cổ họng, nên dạo này Chung Phỉ Phỉ liên tục xuất các trang tiêu đề của weibo.

      Phan Lôi chẳng có cảm tình với Chung Phỉ Phỉ.

      Có điều, chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua thôi, vậy mà trông thấy trường hỗn loạn có Lục Vĩnh.

      Người đàn ông này bị Lục Chung đánh đến thể xuống giường giờ lại tái xuất giang hồ ư? Vừa xuất bèn đụng phải Chung Phỉ Phỉ.

      Dựa theo bản tính của Lục Vĩnh, Phan Lôi tin chắc, cái gã Lục Vĩnh này nhất định thấy người đẹp liền theo thói quen trước đó đùa giỡn vài câu.

      Nhưng gã chắc chắn ngờ, người đẹp này lại có hậu phương vững chãi, thậm chí gã có cách nào tác động.

      Nghĩ đến Lục Vĩnh đối kháng với Lục Thanh Dương, làm nên tiết mục hai người tranh giành người đẹp, khiến Phan Lôi thoáng hưng phấn.

      Để xem lần này Lục Vĩnh còn có thể kiêu ngạo đến lúc nào.

      Tâm trạng cực kỳ tốt của Phan Lôi được duy trì cho tới khi Lục Chung trở về.

      Lục Chung vừa về đến nhà, Phan Lôi bèn chia sẻ tin tức tốt này với .

      biết ? Hôm qua Lục Vĩnh đùa giỡn Chung Phỉ Phỉ ở Lục thị bị chụp được hôm nay còn lên trang đầu đó…”

      Lục Chung luôn luôn im lặng, khi ăn cơm cũng hiếm khi ngẩng đầu.

      Nhưng hôm nay có chút thay đổi, Phan Lôi oan oác hồi, ngẩng đầu vừa vặn cho chút phản ứng.

      Chỉ điểm vậy thôi, mà Phan Lôi mừng như điên.

      cũng biết rồi? Hừ hừ, mà biết, cũng có nghĩa là ba biết … hahahaha, bỗng nhiên em có chút hả hê…”

      Lục Chung liếc nhìn vẻ mặt tươi cười của , thoáng do dự bèn đưa đùi gà trong bát cho .

      Phan Lôi được cưng chiều mà cảm thấy sợ, Lục Chung còn biết đau lòng ư? Phải biết rằng là người rất bảo vệ đồ ăn đó.

      Dưới ngượng ngùng, cũng ít, bữa cơm được ăn trong im lặng lại ngọt ngào. Khiến Phan Lôi càng thẹn thùng hơn nữa là, đêm nay, còn dài đằng đẳng.
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, thuyt34 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :