1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Câu chuyện về em - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (Full + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      34.2

      Ôn Viễn trợn tròn hai mắt ngước lên nhìn người trước mặt cùng với tấm hình của Ôn Hành Chi có mấy phần giống nhau, có chút khó tin. Loại việc này khó có thể tin, bởi vì người trước mặt này là em ruột của mẹ ruột Ôn Hành Chi, mà bởi vì là…….. dẫn đến gặp dì?

      Ôn Viễn nắm lấy tay .

      Ôn Hành Chi cười cười vỗ đầu , quay qua chuyện với dì: “ ấy sợ người lạ.”

      Dì Đường cười, nụ cười rất là nuông chiều. Bà hỏi Từ Mạc Tu: “Lão Từ, bao lâu rồi chúng ta gặp đứa bé đáng như vậy?”

      Từ Mạc Tu tao nhã cười, “Hình như là lâu lắm rồi.” Ông nhìn Ôn Hành Chi, “Cái này phải cảm ơn Hành Chi rồi.”

      Ba người nhìn nhau rồi tất cả cùng cười.

      Ôn Viễn núp trong khuỷu tay Ôn Hành Chi vẻ mặt vừa đỏ vừa nóng.

      Dì Đường vỗ vỗ tay Từ Mạc Tu: “Để đứa này thoải mái chút , tôi vào phòng bếp xem nồi canh, lúc này chắc cũng chín.”

      Mắt nhìn thấy hai người vào phòng bếp, Ôn Viễn quay đầu: “Tại sao cho em biết sớm?”

      cho em biết làm gì?”

      Ôn Viễn phồng má: “Cho em chuẩn bị tốt tâm lý.”

      Mặc dù dì này biết thân phận của mình, thậm chí việc là cháu của cũng biết. Hơn nữa cho dù có biết cũng nhất định phải cái gì. Nhưng cái này… cũng coi như là gặp người lớn đúng ?

      Cứ như vậy mà gặp? Ôn Viễn che mặt, làm bộ dạng thể tin được.

      Ôn Hành Chi mỉm cười: “ muốn nhiều với em, sợ em biết được dám tới.”

      “Ai bảo?” trừng mắt nhìn , nhưng trong lòng cũng có chút chột dạ.

      Ôn Hành Chi thấy thế sáng tỏ trong lòng.

      với giống nhau, tuổi còn nhìn như vô tâm nhưng ra lại rất biết suy nghĩ. Những cái băn khoăn đều hiểu được, cũng hiểu những cái còn phải đối mặt còn rất nhiều. Có lẽ tại chưa đúng thời điểm, nhưng nếu quả tới lúc đó rồi, hy vọng có thể cho cái khởi đầu tốt. Ví dụ như, gặp mặt dì ruột của .

      gõ gõ đầu của : “Cùng vào.”

      Dì Đường nấu canh trong phòng bếp.

      Từ Mạc Tu chuẩn bị mọi thứ để sang bên, bởi vì có Ôn Hành Chi cùng với Ôn Viễn tới nên chú Từ làm thêm chút đồ ăn.

      Ôn Viễn đứng ở cửa, giọng kêu tiếng dì. Dì Đường nghe được nở nụ cười. Từ Mạc Tu ở bên cạnh : “ phải hai người tới đúng lúc là đùa đâu, bình thường tiểu Đường rất ít khi xuống bép, khó khăn lắm hôm nay mới nấu canh lần, hai người đến đúng lúc rồi.”

      “Đó là do chúng cháu có lộc ăn.” Ôn Hành Chi xong cởi áo khoác ngoài đưa cho Ôn Viễn: “ tới phụ tay, em ra ngoài đợi chút .”

      Từ Mạc Tu cùng với dì Đường đứng bên cạnh nhìn, Ôn Viễn đỏ mặt nhận lấy áo khoác, xoay người ra phòng khách, đoạn đường này như bay……

      có cách nào khác, thế giới này trở nên quá! Nhanh! Rồi!

      Dì Đường vốn có tên là Lý Tiểu Đường. Hai vị trưởng bối đều là người có giáo dục tốt, ăn uống đều rất yên lặng, giống như người lớn TV, thích hỏi này hỏi nọ vào lúc ăn cơm.

      Mặc dù là như thế, nhưng bữa cơm này Ôn Viễn vẫn ăn hết sức cẩn thận. Đợi đến khi Ôn Viễn cùng với dì Đường cùng buông đũa xuống lúc, Từ Mạc Tu đứng lên xuống dưới bếp lấy ra bình rượu.

      Lý Tiểu Đường cười cười mang theo chút giận dữ nhìn ông, với Ôn Hành Chi: “Cháu biết , ông ấy rất mong cháu đến đấy.”

      ra Từ Mạc Tu bị cao huyết áp, bình thường dì Đường cho phép đụng vào thuốc lá, rượu, chỉ có ngày lễ tết hoặc khi Ôn Hành Chi tới mới có thể uống mấy chén.

      Ôn Hành Chi cười nhạt tiếng, nhận lấy ly rượu từ tay Từ Mạc Tu đưa tới: “Vậy hôm nay Hành Chi uống vài chén cùng với chú Từ.”

      Lý Tiểu Đường nhìn hai người lắc đầu cái, bà xoay người vẫy vẫy tay gọi Ôn Viễn. Ôn Viễn khéo léo tới bên cạnh bà. Lý Tiểu Đường vươn tay lên: “Để cho bọn họ uống, cháu với dì lên lầu.”

      Ôn Viễn muốn đưa tay ra, nhưng nghĩ tới ở riêng mình với người lớn hơi do dự.

      Lý Tiểu Đường nhìn thấy bộ dạng của cười: “Sợ đến như vậy sao, dì rất hung dữ với cháu sao?”

      có.”

      Mặt mày Ôn Viễn nóng ran, giọng câu có câu , đưa tay đỡ bà. Quay đầu liếc nhìn Từ Mạc Tu cùng với Ôn Hành Chi, người trước hướng về phía khoát tay, người sau…căn bản là thèm nhìn cái.

      Ôn Viễn bĩu môi, đỡ Lý Tiểu Đường lên lầu.

      Hai chân Lý Tiểu Đường cũng phải là hoàn toàn được, cho nên lên lầu cũng tốn nhiều sức. Bà đưa Ôn Viễn lên lầu hai, đẩy cánh cửa, ngồi xuống ghế salon có chút thở mạnh.

      Ôn Viễn nhìn thấy liền bưng lên cái phích nước, rót cho bà ly nước nóng. Lý Tiểu Đường khoát tay: “Mới vừa ăn cơm xong, dì vẫn còn no lắm.”

      Ôn Viễn ồ lên tiếng, đặt ly lại bàn, cẩn thận đứng yên chỗ.

      Lý Tiểu Đường hồi phục lại hơi thở, nhìn chằm chằm Ôn Viễn cái, bật cười.

      “Nhìn cháu như vậy, giống con cháu nhà họ Ôn.”

      Ôn Viễn ngẩng đầu hề chớp mắt nhìn Lý Tiểu Đường, chỉ thấy bà cười nhạt: “Ông nội cháu, tính tình của Ôn Khác tốt, biết có phải giống ông ấy hay mà mấy đứa sau này tính khí cũng lạnh nhạt.”

      điểm này Ôn Viễn vô cùng đồng ý. suy nghĩ chút mở miệng : “Dì Đường, cháu vốn phải là người nhà họ Ôn.”

      Lý Tiểu Đường giật mình chút nào, hơn nữa cũng cần giật mình. Nếu như bà có thể chấp nhận mối quan hệ của cùng với Ôn Hành Chi, dĩ nhiên biết trước điều này.

      Nhưng Ôn Viễn lại ngạc nhiên, ngờ tới Lý Tiểu Đường lại biết mối quan hệ rối ren giữa bọn họ.

      “Sao lại sợ chứ?” Lý Tiểu Đường cười dịu dàng.

      Ôn Viễn im lặng chút: “Là ấy cho dì biết?”

      …là chỉ Ôn Hành Chi.

      Lý Tiểu Đường lắc đầu, “Khi con trai lớn của nhà họ Ôn ôm cháu về dì cũng có mặt ở đó.”

      Nghe đến đó, Ôn Viễn kinh ngạc ra lời: “Dì cũng ở đó?”

      “Đúng vậy.” Lý Tiểu Đường nhìn , ánh mắt nhu hòa: “Khi đó thân thể mẹ Hành Chi tốt lắm, chính xác hơn là bệnh tình nặng đến nỗi bác sĩ cũng lắc đầu. Ôn Khác bắt tay vào chuẩn bị hậu cho bà ấy.” tới đây, Lý Tiểu Đường cười nhạo tiếng: “Dì phục ông ta lắm, tâm tình rối ren như vậy mà vẫn tỉnh táo, quả là người thích hợp đánh giặc.”

      Ôn Viễn im lặng nghe bà .

      “Ôn Khác gọi dì qua chăm sóc chị ấy. Sau khi đến thành phố B được hai ngày mẹ Hành Chi qua đời. Thân thể dì được tốt lại bởi vì chị ruột qua đời mà quá mức đau lòng, nên ở lại thành phố B điều dưỡng thân thể. Ở đó gần tháng, con trai lớn của nhà họ Ôn đem cháu về nhà. Dì xuống dưới lầu muốn xem qua cháu chút, cảm thấy cháu còn quá , mới hơn tuổi, nhìn vô cùng đáng thương.” Lý Tiểu Đường nhìn cười: “Khi đó nhà họ Ôn bởi vì cháu mà ồn ào trận, sau đó vẫn quyết định để cháu ở lại.”

      Ôn Viễn nghe xong cúi đầu, lại bị Lý Tiểu Đường vỗ tay cái: “Khi đó nếu như họ muốn nuôi cháu dì nhất định ôm cháu về nuôi.”

      Ôn Viễn bị giọng điệu nghịch ngợm của bà trêu chọc cho cười, ngẩng đầu lên, nhìn Lý Tiểu Đường: “Cháu cảm ơn dì Đường.”

      “Đáng tiếc dì có cơ hội này.” Lý Tiểu Đường tiếc nuối thở dài: “Cho nên mỗi lần Hành Chi tới đây dì đều hỏi thăm tình hình của cháu.”

      Ôn Viễn mím môi: “Dì hỏi nhầm người rồi, lúc ấy người kia cũng chưa quan tâm đến cháu đâu.”

      Lý Tiểu Đường cười liếc nhìn cái: “Tính tình nó lạnh lùng, nếu con muốn ở bên cạnh nó chắc chắn biết tính này của nó.” tới liền bắt đầu: “Lúc đầu là dối mấy câu lừa gạt dì, nhưng sau này, chờ đến lúc cháu lớn lên, nó cũng dối dì nữa. Dì thấy được điều đó.”

      vậy sao?” Ôn Viễn tin.

      “Đương nhiên là rồi.”

      Lý Tiểu Đường trừng mắt nhìn Ôn Viễn, cười hắc hắc. Cười xong mới phát Lý Tiểu Đường dường như nhìn có suy nghĩ gì đó. lúc sau, nghe được tiếng bà thở dài: “Cháu khiến cho nó phải để ý tới cháu, chuyện này vốn cần làm vậy. Bởi vì khi quan tâm thể nào buông bỏ được. Đừng cháu phải là con cháu nhà họ Ôn, cho dù có đúng là vậy, nó làm như thế nào? phải là vẫn để ý sao?”

      Ôn Viễn hiểu ý của bà, cẩn thận liếc nhìn bà cái: “Dì Đường, là cháu sai đúng ?”

      thể là đúng hay sai, chỉ là con đường phía trước dễ thôi.” xong, bà lại cười: “Đây có thể là nguyên nhân đại khái Hành Chi dẫn cháu tới gặp mặt dì. Nó đó, có tính toán hết cả rồi.”

      Tính toán? Ôn Viễn mờ mịt.

      Dì Đường lại vỗ vỗ đầu của : “Dù sao thời gian cũng còn dài, từ từ cháu hiểu được.”

      Ôn Viễn: “……”

      Đêm đó, Ôn Viễn ngủ ở trong căn phòng lớn ở lầu hai.

      Bên trong bài trí rất đơn giản, chỉ có cái giường lớn, cái tủ đựng sách dựa vào tường và bộ bàn ghế. Lý Tiểu Đường đưa đến phòng, trải ga giường, mỗi sợi chỉ mỗi đường kim đều là do tự tay bà may. Càng lúc Ôn Viễn càng khâm phục Lý Tiểu Đường, cảm giác người phụ nữ như vậy mới thích hợp ở nhà mỗi ngày.

      “Tối nay cháu ngủ ở chỗ này , lần này Hành Chi tới đột ngột, ga giường cũng chưa kịp phơi. Mà trời cũng mưa, chắc có chút ẩm ướt.”

      sao đâu ạ.”

      Ôn Viễn cười ngọt ngào, khéo léo.

      Ánh mắt Lý Tiểu Đường dịu dàng nhìn : “Vậy tốt.”

      “Cháu đỡ dì xuống lầu nha.”

      cần, dì có thể tự , cháu tắm rồi nghỉ ngơi .” Vừa vừa trách : “ được coi dì như người tàn tật.”

      Ôn Viễn nghịch ngợm le lưỡi.

      Ngày hôm nay ngồi xe nên lúc này cũng cảm thấy mệt, hơn nữa áp lực trong lòng cũng tương đối lớn, Ôn Viễn tắm, tựa vào đầu giường lau tóc lúc sau thấy buồn ngủ.

      Vào thu, tiết trời hơi lạnh. Mưa xuống làm cho cái lạnh càng thêm thấu xương, Ôn Viễn bị lạnh nên tỉnh dậy, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang. mở cửa, thấy Ôn Hành Chi mới từ khúc cua tới. Tối nay cùng Từ Mạc Tu uống ít rượu, mặc dù ra mặt nhưng vẫn có chút say.

      Nhìn thấy , Ôn Viễn vẫn còn có chút cáu. Ôn Hành Chi cũng biết, đứng yên bất động ở chỗ đó, nhìn gò má phồng lên, ánh mắt thâm thúy nhìn thấy đáy.

      Sau hồi trừng mắt, Ôn Viễn chịu thua: “ uống nhiều rồi, em làm cho ly nước mật ong.”

      Muốn phải xuống dưới lầu, kết quả là bị chặn lại.

      “Em đừng quậy phòng bếp nữa.” : “ uống nhiều.”

      Ôn Viễn thể làm gì khác hơn là ấm ức nhìn chằm chằm, nhìn tới gian phòng của mình, vội lên tiếng gọi lại: “Đây là phòng của em, ngủ phòng đối diện .”

      Ôn Hành Chi dừng lại, nhìn cái rồi mở cửa gian phòng đối diện.

      Xông lên là mùi ẩm ướt, giường chỉ là tấm ván giường chứ đừng là chăn, đến cái đệm cũng có. Ôn Viễn mở to hai mắt, có chút ngoài ý muốn nhìn Ôn Hành Chi.

      Ôn Hành Chi nhíu nhíu mày. Xem ra là dì Lý Tiểu Đường lại nổi lên hứng thú, chỉnh lưu tình chút nào.

      “Làm sao bây giờ?” Ôn Viễn đỏ mặt: “Nếu xuống dưới nhà tìm phòng?”

      cần.” Ôn Hành Chi cự tuyệt vô cùng dứt khoát, “Dì ấy cố ý.”

      Ôn Viễn im lặng nhìn trời.

      vào cùng .”

      duỗi tay về phía . Ôn Viễn giống như bị phỏng, cuống quýt chắp tay sau lưng: “Em muốn. Em muốn ngủ cùng phòng với .”

      Nhìn hoang mang sợ hãi, thậm chí bộ dạng có chút giấu đầu hở đuôi, Ôn Hành Chi khỏi cảm thấy buồn cười. Nha đầu này rất kỳ quái, lúc gan rất lớn, lúc rất nhát gan.

      “Trong đầu em nghĩ cái gì?” gõ xuống đầu : “ vào với .”

      Mặt Ôn Viễn nóng ran, muốn kháng nghị, nhưng nếu như vậy phải tự thừa nhận mình suy nghĩ nhiều hay sao? suy nghĩ nhiều sao? Suy nghĩ nhiều sao? Suy nghĩ nhiều sao?

      Đương nhiên, đương nhiên là…suy nghĩ.

      Ôn Viễn tức giận nhìn .

      tức giận phải vì thái độ của với mà là chuyện ngủ chung phòng, , thế nhưng cũng có băn khoăn chút nào? Cũng có suy nghĩ nhiều? Làm là chuyện còn nghĩ lại là chuyện khác nha. chút tạp niệm cũng có, chuyện này lên lực hấp dẫn của với rất đáng nghi ngờ!

      “Em ngủ trước , tắm.”

      Sau khi xong, thong thả vào phòng tắm. Ôn Viễn ngồi ở cuối giường, hung hăng trợn mắt nhìn cái cửa phòng tắm, cuối cùng thất bại nằm thẳng cẳng ở giường.

      Ôn Viễn cảm giác được mình càng ngày càng rối rắm, vì vậy thừa lúc tắm, len lén cởi ba nút áo ngủ. cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn bộ ngực nhô cao của mình, mặc dù phát triển trong điều kiện được tốt lắm nhưng cũng tệ nha. Hơn nữa chỗ này, nếu như lớn quá cũng rất khủng bố phải sao? Ôn Viễn bĩu môi.
      nhimxu, tart_trungKisaragiYue thích bài này.

    2. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Tình cảm của Ôn hành chi dành cho Viễn viễn nồng nhiệt nhưng rất chân thực và vô cùng ấm áp. nào mà có người đàn ông thương chăm sóc mình như vậy vô cùng may mắn và hạnh phúc. Lời ngon tiếng ngọt cũng tốt nhưng bên, tình cảm chân thàn mới đáng quý. ngưỡng mộ bạn học Ôn viễn. Minh hơi có chút thắc mắc là trong chuyện có đề cập Ôn Kỳ và Ôn viễn là em sinh đôi nhưng Ôn kỳ học đến năm T4 rồi mà Ôn viễn mới thi đại học nhỉ. Hy vọng là mình nhớ nhầm thôi. Thanks bạn nhiều.
      nhimxu thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @Tranthule: Lủng má mất rồi =D

      34.3

      Sau đó quan sát xuống dưới, cặp chân rất mảnh mai, chỗ cần nhô lên nhô, thế cho nên nhìn khá là khô khan. Nghiên cứu hồi, Ôn Viễn bi kịch phát , toàn thân miễn cưỡng cũng còn được phần eo. Ốm, nhưng bởi vì thích ăn nên cũng đến nỗi toàn là xương. Cũng khó trách, lúc ôm thích ôm lấy eo .

      Ôn Viễn cứ như vậy vừa lảm nhảm vừa nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia giống như là xem xét con heo, xem đến tột cùng là có thể bán được bao nhiêu tiền. Có lẽ do quá mức oán giận, đến nỗi thanh cửa phòng tắm mở ra, mở được lúc mới kịp phản ứng. hoang mang sợ hãi, kéo áo ngủ vội vàng cài nút áo. Luống cuống chân tay, hoàn toàn ngờ được mảng da thịt tuyết trắng trước ngực, cảnh xuân đẹp đẽ lọt vào mắt của .

      Ôn Hành Chi tuyệt đối là vô ý, đứng yên mấy giây rồi chậm rãi về phía .

      cúi đầu thấp thể thấp hơn được nữa. Ôn Hành Chi vuốt ve tay , lấy tay giữ nút áo của xuống, chút hoang mang cài từng nút lại cho . Sau đó hạ thấp giọng : “Ôn Viễn….”

      “Đừng gọi em, em nghe thấy.”

      lấy tay che mặt, sắc hồng lan ra tận đến mang tai.

      Ôn Hành Chi chợt thấy buồn cười, quỳ gối giường, đối mặt với bé cả người run rẩy này.

      nắm giữ eo của : “Em lạnh hả?”

      Ôn Viễn kéo hai tay ra, nét mặt có chút đau thương: “Em…có phải em chút nào sức hấp dẫn đúng ?”

      Ôn Hành Chi cảm thấy buồn cười: “Em suy nghĩ cái này làm gì?”

      Ôn Viễn tiếp tục đau thương: “Vậy là Liễu Hạ Huệ rồi, phụ nữ ngồi trong lòng mà vẫn loạn.”

      Ôn tiên sinh rốt cuộc cũng nhìn thẳng , điều này làm cho Ôn Viễn có chút dự cảm tốt. Quả nhiên, rất khô khan, bộ phận vểnh lên kia lại bị đánh.

      “Em tin , nếu như loạn, nhất định gặp họa.”

      “Tại sao?”

      Vẻ mặt ràng tin.

      Ôn tiên sinh cực kỳ kiên nhẫn chuyện, cúi đầu nhìn lát, : “Thử chút cũng được.”

      What? Làm sao mà thử? Ôn Viễn mờ mịt nhìn .

      lại thấy cười cười, làm cho tâm hồn người ta cảm thấy hứng thú. Ôn Viễn ngây dại, giây kế tiếp bị bế lên khỏi giường, đôi môi bị phủ xuống. Cảm giác ẩm ướt làm cho đầu muốn nổ tung, đôi chân của khó khăn lắm mới rời khỏi giường, cả người đều giống như lơ lửng, cho nên khỏi ôm chặt lấy bờ vai của .

      Tư thế này khiến cho Ôn Hành Chi chiếm thế thượng phong, hướng dẫn đem hai cánh tay vòng qua bờ vai , tay giữ chặt eo , nụ hôn môi càng ngày càng thăm dò sâu vào trong.

      Ôn Viễn có chút chịu nổi, ra đây chính là biện pháp thử? là muốn lấy mạng.

      Nhận thấy có chút khẩn trương, Ôn Hành Chi khẽ buông lỏng tay, rốt cuộc Ôn Viễn cũng thở dài hơi. Nhưng hoàn toàn buông lỏng, chợt trọn hai mắt nhìn thấy toàn bộ những dáng vẻ của người đàn ông trước mặt mình.

      .”

      “Thả lỏng.” hôn gương mặt của : “Em muốn thử mà.”

      Ôn Viễn muốn khóc.

      giữ lấy cái gáy của , nhưng hai cái tay của cứ lên lên xuống xuống như vậy càng trở nên dày vò. Ôn Viễn cảm thấy toàn bộ thân thể mình giống như bị điện giật, từng đợt từng đợt run rẩy đánh úp , hoảng hốt chạy loạn tìm chỗ nấp, nhưng mỗi lần đều bị nhanh chóng bắt được. Tùy ý trêu chọc, hoàn toàn cho chút xíu đường lui.

      Ôn Viễn hoàn toàn luống cuống.

      ô ô lên tiếng, ở bên tai mềm mại cầu xin tha thứ: “Ô ô, chú……”

      chịu nổi nữa, biết nên gọi sao nữa. Thần trí Ôn Hành Chi vẫn còn, buông ra, hôn lên thái dương .

      “Viễn Viễn, em thể chỉ có sức hút.” xong, thanh khàn khàn hấp dẫn lại vang lên: “Em còn phải có bản lĩnh dập lửa nữa.”

      Ôn Viễn rơi lệ. Lần sau tuyệt đối dám trêu chọc nữa. ra tay quá độc ác.

      Trải qua đêm loạn lạc, Ôn Viễn rốt cuộc phải nhớ cho kỹ. phải người ta muốn loạn, truy cứu ra nguyên nhân chính là do quá yếu.

      Tối hôm qua cứ như vậy mà ngủ thiếp di, sáng sớm thức dậy mới sâu sắc cảm nhận được những trừng phạt của người . Giữa hai chân có chút đau, còn trước ngực có những vết sưng đỏ.

      Ôn Viễn hít hơi, cảm thấy thê thảm nỡ nhìn.

      Sau khi rửa mặt, xuống lầu.

      Từ Mạc Tu chuẩn bị điểm tâm, Lý Tiểu Đường ngồi ghế salon cắt ít đồ. Ôn Viễn nhìn kỹ chút, cái này giống như mấy cái mà bà Thành vẫn làm trong ngày giỗ. Ôn Hành Chi lại ngồi bên lười biếng, trước mặt là ly trà, mới vừa pha, hơi nóng còn bốc lên.

      Lý Tiểu Đường nhìn thấy Ôn Viễn, cười ngoắc lại gần.

      Lúc này Ôn Viễn muốn xuất trước mặt Ôn Hành Chi, nhưng cũng hết cách rồi, thể làm gì hơn là lại ngồi cạnh Lý Tiểu Đường.

      “Có lạnh , tối qua cháu ngủ như thế nào?”

      Ôn Viễn liếc nhìn Ôn Hành Chi cái, thấy nhìn mình, : “ lạnh, cháu ngủ ngon lắm.”

      “Vậy tốt.” Bà quay đầu nhìn Ôn Hành Chi: “Lần này hai cháu vội vàng quá, nha đầu này có áo lạnh, ở chỗ này sao, nếu là lên núi, gió lạnh làm đông người đấy.”

      “Dì phải lo, xe có chuẩn bị rồi, để ấy bị lạnh đâu.”

      Ôn Viễn có chút ngạc nhiên nhìn : “Muốn lên núi sao?”

      Ôn Hành Chi ừ tiếng, nghiêng người qua cầm lấy tay : “Hơi lạnh đấy, chờ chút nữa uống canh nóng là ấm lên thôi.”

      Ôn Viễn nhìn , trong lòng khỏi oán thầm, là cố ý chứ gì? bình tĩnh như vậy mà trở nên ngượng ngùng. Làm gì có gặp có người nào chiếm tiện nghi của người khác mà vẫn hùng hồn chứ? Có thể như vậy sao.

      Ôn Viễn nhếch môi lên, cầm lấy tay : “Lần này lên núi gặp ai? em .”

      Thể rất ngụ ý trong lời của mình.

      Ôn tiên sinh còn chưa kịp mở miệng, Lý Tiểu Đường cười : “Chẳng lẽ cháu lừa gạt nha đầu này tới đây sao?”

      Ôn Hành Chi cười nhạt, tuy là đúng như Lý Tiểu Đường nhưng ánh mắt lại nhìn Ôn Viễn: “Lá gan ấy quá , nếu như chưa chắc ấy .”

      Ôn Viễn tức giận nhịn được nữa, siết chặt tay .

      “Lần này có gạt em.” Ôn Hành Chi mỉm cười: “Người này em cũng biết, em thấy qua hình rồi…”

      Hình? thấy qua hình?

      Ôn Viễn nghĩ tới, có chút dám tin tưởng nhìn : “Là, là…bà?”

      Chính là Lý Nhược Thu mẹ ruột Ôn Hành Chi.

      Mỗi năm Ôn Hành Chi chỉ về có hai lần, là ngày giỗ của mẹ, là ngày lễ mừng năm mới. Nơi này quanh năm chỉ có Lý Tiểu Đường cùng với Từ Mạc Tu, hai người có con, nên cảm thấy đơn. Nhiều người trong nhà khí trở nên náo nhiệt. Vì vậy thành thói quen.

      Nhưng mà lần này Ôn Hành Chi về sớm trước mấy ngày. Như những lần trước nhất định chỉ về trước ngày giỗ ngày.

      Ôn Viễn lấy lại tinh thần, nhìn Ôn Hành Chi biết nên gì.

      Ôn Hành Chi lại cười cười, vuốt vuốt tay của : “Chỉ kém có tháng là bà có thể nhìn thấy em. Nhưng cuối cùng vẫn là vô phúc, lần này mang theo em , để cho bà gặp em lần, em thấy sao?”

      tin vào vận mệnh, cảm thấy ông trời vẫn có mắt, mẹ ra được tháng, lại đến bên cạnh . 19 năm qua, may mắn của chưa bao giờ xa.

      Ôn Viễn biết trong lòng nghĩ gì, lại bị câu kia làm cho chua xót. có dự cảm, người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp kia cũng giống với Lý Tiểu Đường tha thứ cho .

      “Được.” cất giọng khàn khàn lên.

      Ngọn núi phía đông thị trấn A. Mỗi năm Ôn Hành Chi đều đến đây lần, bởi vì Lý Nhược Thu được chôn ở nghĩa trang rộng lớn núi.

      Mười mấy tuổi Lý Nhược Thu rời khỏi thị trấn A, bởi vì khi đó có bộ đội tới trường học của Lý Nhược Thu chiêu mộ nữ binh. Lý Nhược Thu cùng với những bạn nữ trong lớp đăng ký tham gia, thông qua kỳ kiểm tra sức khỏe, chiếc xe ô tô cũ trực tiếp đưa bà đến thành phố B, làm nữ văn công. Sau đó bởi vì mẹ mắc bệnh nặng, Lý Nhược Thu có trở lại thị trấn A lần để chăm lo hậu cho mẹ rồi bà đưa Lý Tiểu Đường đến thành phố B, hai chị em nương tựa vào nhau mà sống. Lý Tiểu Đường còn thi đậu đại học quân ở thành phố B.

      Nhưng cuối cùng lại thể tiếp tục học, bởi vì khi đó thân thể bà cực kỳ yếu, thể có người chăm sóc. Hết cách, Lý Nhược Thu đành để em ở nhà. Sau đó qua giới thiệu, Lý Nhược Thu gả cho thủ trưởng của bà là Ôn Khác. Sau đó Lý Tiểu Đường cũng gặp được Từ Mạc Tu, bà muốn tiếp tục ở thành phố B, vì vậy Từ Mạc Tu mua ngôi nhà ở thị trấn A, đưa bà về ở.

      Tính ra, Lý Tiểu Đường ở thị trấn A cũng hai mươi mấy năm rồi. Hàng năm cũng phải lên núi lần, cho nên đừng xem thường bà đứng bất tiện, bà chậm hơn Ôn Viễn chút nào. Hai người đàn ông vẫn trước hai người chừng mét.

      Nhiệt độ núi quả nhiên là cao.

      Mặc dù hết mưa hai ba ngày, nhưng gió lạnh ở đây vẫn lạnh đến thấu tận xương tủy. Ôn Viễn mặc áo khoác đầy đủ, muốn đỡ lấy Lý Tiểu Đường nhưng bị bà gạt ra.

      “Tiểu nha đầu, cháu còn như vậy dì tức giận đấy.” Lý Tiểu Đường cười cười: “ được coi dì là người tàn tật mà.”

      Ôn Viễn thẹn quá : “Cháu sợ dì xa nên mệt quá thôi.”

      Bời vì con đường này có xe, cho nên phải bộ khoảng 20 phút.

      mệt. Con đường này cũng 20 năm rồi, còn gì nữa mà mệt mỏi.” Bà khẽ thở dài hơi: “Khung cảnh này cũng nhìn 20 năm rồi, nhưng vẫn thấy chán, dì hiểu, thành phố B có gì tốt mà chị ấy lại lưu luyến. Nha đầu, cháu có thích nơi đó ?”

      Ôn Viễn lắc đầu.

      Lý Tiểu Đường hài lòng vỗ vỗ bàn tay : “Đứa bé ngoan.”

      Lý Nhược Thu yên nghỉ ở nghĩa trang này, từ lúc mới được xây dựng được khen là nơi có phong thủy tốt. Ôn Khác từng tới đây lần, bởi vì bà mà chọn chỗ trong đây. Ở nghĩa trang này, tuy hẻo lánh nhưng từ chân núi lên cảnh hai bên vô cùng đẹp.

      Lý Tiểu Đường dừng lại khi cách ngôi mộ 20 mét, Từ Mạc Tu lại đỡ bà, Ôn Hành Chi tiếp tục dẫn theo Ôn Viễn bước về phía trước.

      Ôn Viễn có chút ngạc nhiên: “Sao dì Đường nữa?”

      biết.”

      “Này.”

      biết.” xoay người lại, cầm lấy tay , rất ấm áp, thoải mái.

      “Sao tới hỏi thử xem?”

      “Chuyện của người lớn, em quan tâm nhiều như vậy làm gì?”

      Ôn Viễn có cảm giác, nhất định biết cái gì đó, chỉ là cho nghe mà thôi. , dù sao cũng quá quan tâm.

      Cái quan tâm là mỗi năm khi đứng trước mộ của mẹ, nghĩ tới cái gì?

      dám hỏi, chỉ sợ đáp án quá mức đau lòng. Mà thực tế, cái gì Ôn Hành Chi cũng nghĩ.

      biết có phải tất cả mọi người đều có loại cảm xúc, khi người thân thiết rời xa, chỉ còn lại mình khổ sở sống qua ngày, xa xôi giống như chuyện của kiếp trước vậy. nghĩ, cũng muốn nghĩ. Đồng cảm, nhất là thương tình là thứ tổn thương sâu nhất. đứng ở chỗ này nhìn người trong hình, chắc người trong hình cũng hiểu được con trai của mình, cho nên dương xa cách nhiều năm như vậy mà nhìn thấy con mình vẫn mạnh khỏe có gì tốt hơn.

      nhớ tới những người thờ ơ khi đó, có lẽ chờ thêm ít thời gian nữa, khi chuyện kia nguôi ngoai chuyện với bà.

      có thể đứng xa ra chút ?”

      Ôn Viễn nghiêng đầu qua với . Ôn Hành Chi chợt trở lại bình thường, híp híp mắt nhìn : “Sao vậy?”

      “Em muốn đứng ở đây mình, ra xa hơn chút nữa .” đỏ mặt thúc giục, Ôn Hành Chi mỉm cười, vỗ vỗ đầu , xoay người về phía Lý Tiểu Đường đứng lúc nãy. Bây giờ nơi đó còn bóng dáng của Lý Tiểu Đường cùng với Từ Mạc Tu.

      là đáng ghét.

      Ôn Viễn bĩu môi, xoay người mang hoa đặt trước bia mộ của Lý Nhược Thu. Trong hình là người con rất đẹp cười, so với tấm hình ở trong album kia đẹp hơn rất nhiều.

      biết tại sao, Ôn Viễn có chút dám nhìn thẳng vào bà.

      Loại chột dạ này ổn, cố gắng động viên mình, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Lý Nhược Thu. Cặp mắt kia lộ ra vẻ rất nhu hòa, làm cho được khích lệ.

      tha thứ cho chứ? Chính cũng dám tin lại được ở bên cạnh người ưu tú như vậy. Tối hôm qua tỉnh lại từ trong giấc mơ, mở đèn ở đầu giường, lặng lẽ nhìn bộ dáng ngủ của mà trong lòng hạnh phúc muốn chết..

      biết rất tốt, nhưng biết làm sao đây.

      “Xin người hãy tha lỗi cho con.” Ôn Viễn giọng .

      Như vậy mới sợ.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35.1
      Beta: Băng Châu

      Cả 11 ngày nghỉ Ôn Viễn đều trải qua ở thị trấn A, Lý Tiểu Đường phải vui vẻ bình thường , dù sao nhiều năm như vậy trong nhà cũng có rất ít phụ nữ, lại còn trẻ tuổi như vậy, cho nên khi kỳ nghỉ sắp kết thúc, Lý Tiểu Đường cũng bắt đầu lưu luyến.

      Ôn Hành Chi đưa về trường học, lúc trở lại thành phố T cũng hơn năm giờ chiều. Ôn Viễn bị đánh thức dậy, đường đều ngủ nên gò má hơi hồng hồng. nhắm mắt lại, cuộn mình vào áo khoác của lát rồi mới hoàn toàn tỉnh táo. dọn dẹp túi xách, chuẩn bị xuống xe Ôn Hành Chi gọi lại, đưa cho cái túi.

      Ôn Viễn mở ra xem, là đồ ăn mua ở quán ăn nào đó.

      chắc lưỡi hít hà: “ mua lúc nào mà sao em biết?”

      Ngủ như heo làm sao mà biết được.

      “Tối nay em ngủ sớm , sáng mai còn học.”

      trề trề môi: “ cũng được uống nhiều rượu.”

      Buổi chiều lúc Ôn Hành Chi lái xe trở lại thành phố nhận được điện thoại của trợ lý Ninh, lúc thời gian riêng tư này mà gọi điện thoại tới chắc là có chuyện rất quan trọng phải giải quyết, nhưng kết quả lại làm cho Ôn Viễn im lặng, lại là muốn uống rượu.

      Ôn Hành Chi vỗ vỗ ót , coi như là đồng ý.

      Vừa xuống xe lại nhớ tới chuyện, Ôn Viễn bỗng xoay người lại, nắm chặt cửa xe.

      “Có chuyện quan trọng quên hỏi rồi.” : “Đêm đó, ở khách sạn X, em thấy Trần Dao. ở cùng với ta?”

      “Sao vậy.”

      Thái độ là bình tĩnh.

      Ôn Viễn nổi giận: “Cũng phải là bạn bè của , chung làm cái gì?”

      Ôn Hành Chi nhìn sâu xa. Mặc dù biết phải lúc, nhưng vẫn suy nghĩ đến ngày đó, bé này tự với mình, với Tần Chiêu thích hợp. Nghĩ tới đây, cúi đầu cười cười, thấy còn nhìn mình chằm chằm, hắng giọng cái: “Ôn Viễn, nếu như phải đặc biệt khờ khạo coi trọng
      xong, đóng cửa lái xe .

      Ôn Viễn đứng nguyên chỗ dậm chân, gương mặt hồng lên giống như nắng chiều.

      Bước vào tháng mười, cũng chính là thời điểm bận rộn nhất của GP. Ôn Viễn cũng bắt đầu vội vàng chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ vào tháng sau, đây cũng chính là khoảng thời gian náo nhiệt nhất ở đại học T. Mỗi học kỳ ở trường gồm 18 tuần, cứ mỗi chín tuần kỳ thi lớn, coi như là kiểm tra lại khoảng thời gian học tập trước của toàn bộ sinh viên. Ngành tài chính, đều là học về các con số. Dùng hết lời để diễn gải, tài chính là ngành toán học. Điều này chính là nỗi sợ lớn nhất của bạn học Ôn Viễn từ cho đến lớn. Nhờ mượn được tập ghi chép của Mạc Vi Vi, lại cố gắng hơn tháng trời nên cũng vượt qua được kỳ kiểm tra. Sau đó lại cùng Mạc Vi Vi tiếp tục hoạt động của đoàn thể, bởi vì có thời gian nên công việc thực tập ở GP bị dời qua học kỳ sau, đợi đến khi mọi việc ổn định hơn cũng là tháng mười hai.

      Hôm ấy, chịu ảnh hưởng của cao áp Seberia mà thành phố T đón trận tuyết rơi đầu tiên, còn là trận tuyết rất lớn. Ôn Viễn buồn bực nằm ở trong chăn ấm áp ngủ trưa, ngủ ngon bị trưởng phòng Lưu Xuân Hỉ vén chăn lên.

      “Tớ nhịn được nữa rồi. Thời tiết tốt như vậy thế mà cậu lại nằm ngủ, nhanh dậy , chúng ta ăn lẩu.”

      Ôn Viễn hừ hừ hai tiếng lại né tránh, cuối cùng vẫn bị dày vò dậy. mặc bộ đồ nhung dày, mang giày lót vải bông ra quán ăn ngoài trường cùng với Xuân Hỉ và Chu Nghiêu, gọi lẩu cá uyên ương, ăn đến nỗi người đổ đầy mồ hôi.

      Chợt nghe thấy trường phòng Xuân Hỉ thở dài tiếng, để đũa xuống, làm bộ mặt phiền muộn: “Tớ lại cùng hai cậu ăn lẩu uyên ương gì đây, phải là đàn ông! Phải là đàn ông phải chứ!”

      Chu Nghiêu: “Hỉ nhi hận thể lấy chồng, Ôn Viễn, cậu gọi phục vụ để cho họ mang bàn con trai lên đây.”

      Ôn Viễn nhìn hai bạn tốt hồi, lấy miếng khoai cho vào miệng, chợt nhớ tới người: “Từ Tiểu Hà đâu? Sao lại gọi cậu ấy cùng?”

      Xuân Hỉ : “ gọi điện thoại rồi, cậu ấy ở trong phòng học bài, kêu chúng ta cứ ăn .”

      Chu Nghiêu xì tiếng: “Tớ thấy là cậu ấy muốn bỏ tiền ta mà thôi.” Xuân Hỉ nhìn Ôn Viễn cái, : “Đừng lòng dạ tớ hẹp hòi, tớ cũng biết gia cảnh cậu ấy khó khăn, nhưng có cần phải như vậy ? Chúng ta ăn, cậu ấy cũng nên tới cùng vui vẻ với mọi người chút, như vậy có phải tốt . Tớ , cùng lắm tiền bữa hôm nay chúng ta trả, nhưng cậu ấy lại có lòng tự ái lớn như vậy, chừng còn cho là chúng ta xem thường cậu ấy, cậu bảo người này có phải có tâm tư phức tạp ?”

      Nghe ấy tràng dài châm chọc, phản ứng đầu tiên của Ôn Viễn chính là cười: “Tiểu Nghiêu, cậu với trưởng phòng lẫn vào đâu được, chuyện cũng mang mùi vị cội nguồn.” Bị trừng mắt cái, Ôn Viễn liền trở lại nghiêm túc: “Được rồi, tính tình của cậu ấy vốn là như thế, cậu ấy lại làm thêm quả dễ dàng gì, khổ cực kiếm tiền tất nhiên thể phung phí.”

      Chu Nghiêu xem thường: “ phải cậu cũng làm thêm sao? Cũng chưa từng thấy cậu như vậy.”

      Ôn Viễn cứng họng, nét mặt trưởng phòng Lưu Xuân Hỉ cũng trở nên cổ quái.

      “Sao, thế nào? Tớ sai cái gì?”

      Lưu Xuân Hỉ liếc mắt nhìn mọi người cách thần bí: “ đến Ôn Viễn tớ bỗng nhiên nhớ đến chuyện, biết các cậu có biết hay ?”

      “Tớ?” Ôn Viễn mờ mịt chỉ chỉ vào mũi mình.

      “Tớ cũng chỉ nghe thôi, đúng hay , chỉ có trong lòng cậu là hiểu nhất.”

      “Ai nha cậu mau , sốt ruột chết được.” Chu Nghiêu vội la lên.

      “Được rồi.” Lưu Xuân Hỉ nhìn chằm chằm vào nửa dĩa thịt bò còn lại bàn ăn: “Tớ nghe mấy người phòng kế bên chuyện về Ôn Viễn, thường xuyên nhìn thấy chiếc xe chờ Ôn Viễn ở bên ngoài trường. Mặc dù phải là xe sang trọng gì, nhưng nếu như có bảy tám mươi vạn đừng hòng mua được, có lúc lại là chiếc xe khác, bọn họ nhìn thấy nhiều lần rồi.”

      “Là ai vậy? là hết sức vô lý.” Chu Nghiêu đầy căm phẫn.

      phải cùng ngành với chúng ta.” Xuân Hỉ cẩn thận quan sát sắc mặt của Ôn Viễn, thấy có tức giận mới tiếp tục hỏi: “Ôn Viễn, mấy người đó có sai chứ?”

      Lúc này Ôn Viễn hoàn toàn hiểu được vấn đề. ngờ mỗi lần tới đón cũng trở thành đề tài để người ta bàn tán, là càng ngày càng loạn lạc.

      “Các cậu tin sao?”

      nhìn hai người cái, Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.

      Mặt Ôn Viễn khẽ vui lên: “ ra bọn họ cũng đúng.”

      “Hả?”

      Xuân Hỉ hét lên tiếng, Ôn Viễn nhịn được bật cười: “Cậu quên, ở thành phố T này tớ có người thân à?”

      Hai người chợt hiểu ra, Chu Nghiêu cười gian trá kéo kéo tay Ôn Viễn: “Aizz, ngờ nha, người thân của cậu lại là người có tiền như vậy.”


      Ôn Viễn nhìn lên trời: “ phải là quá thân, cũng phải là họ hàng gần.”

      “Có xa ?”

      Có xa ?

      Ôn Viễn suy nghĩ chút: “Từ trường mình đến chỗ người ấy cũng khoảng mười phút thôi.”

      Chu Nghiêu & Xuân Hỉ: “……”

      Sau khi ăn xong, nhiệt huyết của Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu sôi trào, đều bám lấy Ôn Viễn hỏi thăm “Người họ hàng của ”, Ôn Viễn câu được câu đối phó hai người con đơn này……….

      Trả xong tiền, đường trở về trường, tuyết càng rơi càng lớn. Đèn đường hai bên được thắp sáng chiếu vào ngôi trường thành màu cam, có loại cảm giác ấm áp khác thường. Trong sân trường có người chơi ném tuyết, Xuân Hỉ hào hứng tham gia vào đó, Ôn Viễn muốn bị trúng đạn oan nên đứng qua bên mà nhìn, cho đến khi điện thoại trong túi kêu lên.

      Sau khi nhìn chút, bỗng nhếch miệng cười.

      “Alo.”

      thanh rất kích động làm cho người bên kia cũng cảm nhận được, để ly nước trong tay xuống, nghiêm túc chuyện với : “Em ở chỗ nào, sao ồn ào vậy.”

      ở dưới sân trường, thành phố T có tuyết, chỗ ?”

      Mấy ngày trước Ôn Hành Chi lại tới London. Ôn Viễn có thói quen với chuyện này, mỗi năm đều có khoảng phần tư thời gian hoặc nhiều hơn đều ở , mỗi lần trở về đều mang cho ít quà nho , cất đầy hộp rồi.

      Bên kia điện thoại, Ôn Hành Chi xoay ghế, vén màn nhìn ra ngoài cửa sổ.

      là trùng hợp.” xong nghe thấy đầu bên kia cười cười.

      “Em nghe chị Lại Dĩ Ninh , khách sạn ở ngày nào cũng có thể thấy tháp đồng hồ Big Ben cùng với khung cảnh thành phố London.”

      “Sao vậy?”

      “Em cũng muốn nhìn.”

      Nhìn đám người náo nhiệt, Ôn Viễn chợt nhớ đến . Nhớ đến khoảng thời gian ở thị trấn A, được ôm vào trong ngực ngủ cả ngày. Cũng vì vậy mà giọng tự chủ mang theo chút nũng nịu. Ôn Viễn quấn , nhưng thỉnh thoảng gặp dịp vẫn thể .

      được.” Ôn Hành Chi : “Mang em theo rất phiền toái.”

      “…..” Ôn Viễn bất mãn: “Này.”

      Ôn Hành Chi im lặng cười cười: “ được ở bên ngoài quá lâu, trời lạnh lắm em ngủ sớm .”

      Ôn Viễn ngắt lời, nhìn thấy bóng dáng chơi đùa của Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu, : “Về sau cần lái xe đến đón em nữa.”

      “Tại sao?”

      Ôn Viễn cười giảo hoạt cái: “Làm gì có tại sao, muốn tránh bị nghi ngờ thôi.”

      Ôn tiên sinh: “……”

      Hiếm khi thấy bị lời của làm cho tức nghẹn, cuối cùng cũng hòa nhau, tâm tình Ôn Viễn rất tốt cúp điện thoại. Mà người đầu bên này nghe thấy tiếng cúp điện thoại liền nhíu mày.

      Tình huống này, hình như được tốt cho lắm.

      Sau khi được Xuân Hỉ nhắc nhở, Ôn Viễn đặc biệt chú ý đến phòng bên cạnh ở trong ký túc xá. Có mấy người nhìn với ánh mắt kỳ lạ, tuy trực tiếp cái gì ở trước mặt , nhưng trong lúc ở phòng tắm Ôn Viễn quay người lại nhìn thấy thấy mấy người này lặng lẽ quan sát mình. Đáy lòng cảm thấy vô lực, thể làm gì hơn là bưng chậu ra khỏi phạm vi tầm mắt của mấy người đó.

      Tình huống như vậy vẫn kéo dài khoảng hai tuần, cho đến khi trong khoa có xì căng đan của người khác. Cả ký túc xá khoa tài chính ở chung lầu đều ồn ào.

      Hôm ấy, Ôn Viễn mới mua điểm tâm rồi về phòng học. Tiết đầu tiên là “Bổ túc”, dám tới trễ. Vừa đến cửa lớp, bạn học gọi lại. cau mày nhìn sang, chính là nữ sinh A ở sát vách phòng ký túc xá của .

      Đối với mấy người này, Ôn Viễn chút hảo cảm nào: “Có chuyện gì vậy?”

      Lời vừa ra khỏi miệng, Ôn Viễn bị chính mình dọa cho hết hồn. bị dạy hư, học tính cách phúc hắc của .

      Có lẽ là do nghĩ tới người nào đó, nên sắc mặt lạnh như giọng của mình, nữ sinh A hỏi linh tinh: “Từ Tiểu Hà ở cùng phòng với cậu?”

      “Đúng, sao vậy?”

      Vẻ mặt Tiểu A kích động: “Xem ra cậu chưa biết chuyện gì, trong khoa truyền ra tin. Tối hôm qua có người nhìn thấy ấy cùng với bạn nam ở phía đông trường tản bộ gần rừng cây, chỉ nắm tay mà còn hôn nhau nữa.”

      linh tinh cái gì vậy.”

      Chu Nghiêu chợt chen vào câu, bởi vì những người này từng lan truyền tin đồn của Ôn Viễn cho nên đối với mấy người này Chu Nghiêu có ấn tượng tốt.

      “Ai linh tinh, còn có hình đây này, hơi bị mờ nhưng tuyệt đối có thể nhìn ra được.”

      xem.”

      Chu Nghiêu chặn lại. Mà Ôn Viễn nhìn thấy tay của hai người kia, nhìn kỹ chút phát ra những lời Tiểu A kia ngoa chút nào. Người trong hình đúng là Từ Tiểu Hà.

      Ôn Viễn vội đẩy Chu Nghiêu cái: “Tiểu Nghiêu cậu xem xem có phải Từ Tiểu Hà ?”

      Chu Nghiêu nhìn qua cũng cảm thấy kinh hãi.

      Tiểu A có chút hài lòng: “Tớ sai chứ, nghĩ ra, người bình thường nhát gan hay xấu hổ như vậy còn mau lẹ hơn chúng ta, chúng ta còn đơn thuần lắm, người ta đến bước này.”

      điệu làm hấp dẫn chú ý của phần lớn các bạn học trong lớp. Ôn Viễn nhìn ta cảnh cáo cái, tầm mắt di chuyển liền nhìn thấy Từ Tiểu Hà đẩy cửa vào.

      Trong phòng học lập tức trở lại yên lặng, Từ Tiểu Hà cũng bị im lặng quỷ dị này làm cho ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn bốn phía. Cho đến khi thấy tiểu A cầm điện thoại cứng đờ đứng bên cạnh Ôn Viễn, mới chợt hiểu được, sắc mặt chợt trở nên rất khó coi, đỏ bừng lên, muốn gì đó nhưng cuối cùng vẫn đè xuống, cúi đầu xuống cuối lớp.

      Ôn Viễn cảm thấy có chút lúng túng, nghĩ Từ Tiểu Hà hiểu lầm, muốn gọi ấy lại nhưng đúng lúc đó chuông vào học vang lên nên đành thôi.

      Sau khi hết tiết , Ôn Viễn đều cảm thấy yên trong lòng. Tiếng chuông hết giờ vừa reo lên, vội nghiêng đầu tìm Từ Tiểu Hà, muốn gọi lại nhưng ngờ sớm theo cửa sau ra ngoài.

      Đành phải ngược lại đám người đông đúc đuổi theo ấy, đuổi đến vườn hoa trước phòng học gọi ấy lại.

      Từ Tiểu Hà xoay người, ánh mắt long lanh nhìn : “Cậu có ý gì?”

      “Cái gì tớ cũng , là Tiểu A gọi tớ đến linh tinh.” Chạy đường nên sắc mặt Ôn Viễn hơi hồng hồng, hơi thở còn dồn dập: “Mà hơn nữa, tớ cảm thấy chuyện tình cảm có gì là xấu hổ.”

      lời này, Ôn Viễn có chút cảm thấy quẫn trí. Chính cũng sớm, có tư cách gì chê cười người khác.

      Từ Tiểu Hà nghi ngờ nhìn lát, phát ra lời lòng mới nhàng thở ra. nhìn Ôn Viễn chằm chằm, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

      ra tớ cũng muốn đương.” : “Chỉ là….”

      “Tớ hiểu.”

      Ôn Viễn vội vàng lên tiếng.

      Từ Tiểu Hà bật cười: “Cậu hiểu, cậu từng ?”

      “Cái này......”

      Ôn Viễn chần chừ lát, biết nên trả lời như thế nào. Mà Từ Tiểu Hà cũng làm như nhớ ra chuyện gì đó, nụ cười được tự nhiên: “Thôi chuyện này tới đây là kết thúc. Miệng người ta, tớ quản được.”

      Sau đó toàn bộ mâu thuẫn trong ký túc xá được xóa bỏ. Ôn Viễn, Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu cũng nghe từ Từ Tiểu Hà chút về quan hệ của mình. tháng trước khoa tài chính cùng khoa cơ khí có mở tiệc hữu nghị, trong bữa tiệc hai người có chơi chung trò chơi, người thua phải làm theo cầu của người chủ trì. Trò chơi kết thúc chính là bạn lớp trưởng tuấn bên khoa cơ khí bị mọi người chèn ép nên thua. Người chủ trì nhân cơ hội bắt ta ở tại chỗ lựa ra người để những lời lãng mạn.

      Lớp trưởng cũng biết mình bị trêu đùa, nhưng vì tính tình dễ chịu nên chọn bạn nữ bên khoa tài chính. Đối tượng của ta là bé khoa quản trị nãy giờ vẫn ngồi uống nước trái cây, chính là Từ Tiểu Hà.

      Từ Tiểu Hà dĩ nhiên là thụ sủng nhược kinh, bị lớp trưởng những lời buồn nôn như vậy sắc mặt chợt đỏ bừng lên, tay chân cũng biết nên đặt ở đâu. Từ Tiểu Hà vốn có dung mạo thanh tú, cho nên hai người nhanh chóng tiến tới với nhau.
      nhimxu, tart_trungPhongVy thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      35.2

      Về phần bàn tán về Từ Tiểu Hà của những người kia, Ôn Viễn phỏng đoán, phần lớn là của những người có ý với cậu lớp trưởng. Dạo này, con trai cũng có thể trở thành họa thủy.

      Chỉ là Ôn Viễn có chút buồn bực: “Lúc nào tổ chức bữa tiệc hữu nghị ấy, tại sao tớ lại biết?”

      “Thứ bảy, phải cậu vẫn thường đến nhà người thân sao, làm gì có thời gian mà tham gia.”

      Ôn Viễn cảm thấy hoang mang.

      Công khai bạn trai xong ràng tâm tình Từ Tiểu Hà khá hơn, tính tình cũng cởi mở hơn nhiều. Ở trong ký túc xá, thỉnh thoảng Ôn Viễn vẫn thấy ấy vừa ngâm nga hát vừa phơi đồ, bị nhìn thấy liền đỏ mặt giải thích, máy giặt ở ký túc xá nam bị hư, cho nên mang áo sơ mi của bạn trai về giặt giùm.

      Chu Nghiêu cười ngốc, mà Ôn Viễn đối với cái này lại có cách nhìn khác.

      người chắc là có dáng vẻ như vậy, quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ chìm đắm trong hạnh phúc của mình, dù bị người khác cho là ngu ngốc, nhưng có làm sao?

      đến Từ Tiểu Hà mà chính cũng từng làm những chuyện kia. với Từ Tiểu Hà giống nhau duy nhất ở điểm, ấy có thể quang minh chính đại thích người. Ôn Viễn dường như có chút ghen tỵ với ấy.

      “Ôn Viễn?”

      bàn tay vẫy vẫy trước mặt , Ôn Viễn nhanh chóng hồi hồn, nhìn về phía Từ Tiểu Hà: “Sao vậy?”

      Từ Tiểu Hà mở mắt to, cười ngọt ngào: “Cuối tuần này cậu, trưởng phòng cùng với Chu Nghiêu có rảnh . Triệu Huy muốn cùng ăn cơm với các cậu.”

      “Triệu Huy?” Ôn Viễn có chút mờ mịt: “Triệu Huy là ai?”

      “Là bạn trai tớ á, các cậu có hay ?”

      “.....” Ôn Viễn do dự trong chốc lát: “Tớ có vấn đề gì, cậu hỏi trưởng phòng cùng với Chu Nghiêu .”

      Từ Tiểu Hà cười cái rồi lại làm tiếp việc của mình.

      Buổi tối nhân lúc Từ Tiêu Hà tới phòng tự học, Ôn Viễn kể chuyện cho Chu Nghiêu cùng với Xuân Hỉ nghe. Hai người nhìn nhau, bởi vì hai người có thói quen là Từ Tiểu Hà “keo kiệt”, đột nhiên nghe muốn mời bọn họ ăn cơm, tự nhiên cảm thấy quen.

      Chu Nghiêu đề nghị: “Chúng ta chuẩn bị phần quà , thể ăn của người ta.”

      cũng phải, nhưng nên chuẩn bị cái gì mới được?”

      thể quá sang trọng.” Ôn Viễn khẳng định: “Nếu phải là tiện lợi, nên chọn cái gì đó có ý nghĩa.”

      Cuối cùng cả phòng quyết định là tặng cặp vợt tennis, bởi vì Từ Tiểu Hà cùng với Triệu Huy đều trong câu lạc bộ quần vợt, thích đánh tennis. Hai chiếc cùng kiểu dáng, chỉ là của nam có màu xám tro, còn của nữ màu hồng.

      Buổi tối chủ nhật, Ôn Viễn, trưởng phòng cùng với Chu Nghiêu mang theo quà đến tiệm cơm Hồ Nam nổi tiếng. Nơi đó buôn bán rất tốt, mỗi ngày khách đều đông, Từ Tiểu Hà phải đặt bàn trước ba ngày mới có chỗ.

      Ba người các đến Triệu Huy và Từ Tiểu Hà đến, hai người họ cúi đầu nghiên cứu thực đơn, hình như xảy ra cãi vã, Triệu Huy hơi nhíu mày.

      Ba người bọn họ do dự xem có nên đẩy cửa vào Từ Tiểu Hà vẫy vẫy tay với họ.

      “Có phải bọn tớ tới muộn ? Đây là quà của hai người.”

      Trưởng phòng đại diện, đưa quà cho Từ Tiểu Hà. Từ Tiểu Hà vừa tiếng cảm ơn xong Triệu Huy vui vẻ cầm lấy đôi vợt : “Nhãn hiệu cặp vợt này giá cũng phải bốn năm trăm phải ?”

      có, có đắt như vậy đâu. Hai cái cộng lại mới được chừng ấy.”

      Triệu Huy vui mừng khi nhận được quà, Từ Tiểu Hà thấy thế vội vàng kéo ống tay áo : “ mau kêu đồ ăn lên .”

      “Nhìn tôi vui mừng kìa.” Triệu Huy xin lỗi: “Giống như hồi nãy chúng ta chọn. Em thấy sao?”

      Từ Tiểu Hà theo bản năng nhíu nhíu mày nhìn Ôn Viễn, trưởng phòng cùng với Chu Nghiêu, vừa cười vừa : “Được, nhưng mà mỗi người ký túc xá chúng em đều thích ăn thịt, gọi món mặn nhiều vậy, chỉ có mình ăn."

      Chu Nghiêu nghe thấy như vậy liền cười: “ sao đâu Tiểu Hà, đừng nhìn thấy tớ cùng với Ôn Viễn gầy nhưng hai chúng tớ đều có thể ăn thịt. Về phần Hỉ nhi cậu ấy giảm cân nên cũng cần ép buộc.”

      “Ai .” Xuân Hỉ đánh đánh lên lưng Chu Nghiêu: “Ăn no mới có hơi sức giảm cân.”

      Ba người vui vẻ làm cho Triệu Huy tự chủ được mà cười, Từ Tiểu Hà cuối cùng cũng thêm gì nữa.

      Đợi món ăn được mang lên, mọi người chuyện với nhau câu được câu . Sau khi được Từ Tiểu Hà giới thiệu, Ôn Viễn biết được Triệu Huy là người thành phố B, hơn nữa còn là tốt nghiệp trường trung học Thập Nhất!

      Ôn Viễn thể tin được: “Tôi cũng là trung học Thập Nhất. Tại sao lại chưa từng thấy cậu?”

      thể nào?” Triệu Huy có vẻ giật mình: “Này, vậy cũng coi như là có duyên rồi. Bạn học, nhất định là bạn học.”

      xong nhiệt tình nắm lấy tay Ôn Viễn.

      Ôn Viễn phất tay muốn thoát khỏi tay ta.

      “Tiểu Hà sao, Tiểu Hà học trường nào?” Ôn Viễn nhìn về phía Từ Tiểu Hà.

      Ánh mắt ta vẫn rơi vào bàn tay Triệu Huy nắm kia, nghe thấy câu hỏi mới nhàn nhạt dời tầm mắt: “Tớ là ở trung học Nhị Thập Nhất, mặc dù trường học quá tốt nhưng cũng khó để thi đậu đại học T.”

      Ôn Viễn có chút khó xử, nghĩ mình nên hỏi tới vấn đề này.

      “Trước cái này nữa.” Triệu Huy kích động nhìn Ôn Viễn: “ là bạn học, tớ cảm thấy hình như nhìn thấy cậu ở đâu đó, cậu biết Tô Tiện ?”

      Tô Tiện?

      Nghe thấy hai chữ này, phản ứng Ôn Viễn chậm lát. Lâu lắm rồi cũng nhắc đến người này.

      “Ừ, cậu ấy với tôi là bạn bè.”

      “Quả nhiên!” Triệu Huy hưng phấn: “Ở trung học Thập Nhất tớ có tham gia đội bóng rổ, là dự bị. Nhớ năm lớp mười có tham gia thi đấu bóng rổ, lúc đó Tô Tiện mang chúng tớ tham gia, cậu có nhớ ?”

      “Dĩ nhiên.”

      Nhớ tới khi đó, Ôn Viễn tự chủ được mà cười lên.

      lúc đó tớ rất phục cậu ấy. Thời điểm đó Tô Tiện trâu bò. người có giọng trầm thấp còn mặc thêm đồ thi đấu vào càng khí phách gấp mười lần. Nghe sau khi tốt nghiệp cậu ấy ra nước ngoài? Đáng tiếc có cơ hội cùng cậu ấy so tài nữa.”

      “Cậu ấy quay về.”

      biết tại sao nhưng Ôn Viễn lại câu như thế. Giống như chắc chắn ở trong lòng vậy, cậu ấy trở về, bọn họ vẫn là bạn bè.

      Bởi vì chuyện đến Tô Tiện nên có nhiều đề tài hơn.

      Triệu Huy rất biết chuyện cho nên bữa cơm này hề bị tẻ nhạt. Ngược lại Từ Tiểu Hà, thể nào chuyện tình cảm nên khi kết thúc bữa ăn cũng hề động đũa vào đồ ăn.

      Ăn cơm xong là tám giờ, bầu trời đen rơi xuống vào bông tuyết. Bụng no liền nghĩ đến chăn ấm, lúc này Ôn Viễn rất muốn quay trở về ký túc xá để ngủ, thế nhưng Triệu Huy cùng với Từ Tiểu Hà trả tiền đến nay hơn mười phút mà vẫn còn tranh chấp, giọng càng lúc càng lớn.

      Ôn Viễn, Chu Nghiêu cùng trưởng phòng đứng ở bên ngoài chờ đưa mắt nhìn nhau, vén màn vào. Mới vào tới cửa nghe thấy giọng lanh lảnh của Từ Tiểu Hà: “Chúng tôi xem qua thực đơn, giá tiền cũng tính qua, vậy mà lại chênh nhau cả 70 đồng, còn thu nhiều tiền hơn của chúng tôi?”

      Chủ quán có chút bất đắc dĩ: “ gọi bao nhiêu món chúng tôi đều có biên lai, tôi lấy cho xem phải là xong sao? Tôi muốn tranh cãi với ở chỗ này, ở đây buôn bán nhiều năm như vậy chưa hề có người gây gổ cãi lộn.”

      “Tôi ăn ở nhiều quán như vậy cũng chưa từng thấy ở đâu như đây.”

      Triệu Huy lôi kéo Từ Tiểu Hà, ý là tính tiền cho xong việc. Từ Tiểu Hà tránh cánh tay của ta: “Tại sao phải ? Để cho ông ta lấy biên lai ra đây, em tin họ có thể tùy tiện gạt tiền người khác.” Vừa vừa cùng chủ quán tính tiền: “Ông nhìn xem, quán này món ăn giá tiền quá 30 đồng, chúng tôi gọi bàn. Ăn hết có 200. Đó là tôi còn tính dư, bàn của chúng tôi nhiều nhất là 200, mà ông tính chúng tôi 270 đồng là có ý gì?”

      Ông chủ hết cách, chỉ còn biết đem biên lai của bàn họ đưa ra cho ta nhìn: “Tự xem .”

      Từ Tiểu Hà trừng mắt nhìn ông chủ cái, cầm lấy biên lai cẩn thận xem xét. Cuối cùng kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Triệu Huy, hỏi: “ đổi hai món ăn? Còn gọi thêm hai món? Triệu Huy, đây là sao?”

      Đứng ở chỗ này cãi nhau với ông chủ nửa ngày vì 70 đồng, Triệu Huy cảm thấy đủ mất mặt lắm rồi. tại còn bị Từ Tiểu Hà chuyện này, sắc mặt tránh khỏi có chút khó coi.

      “Nhiều người ăn như vậy, em chỉ kêu chút đồ ăn đủ sao? Hơn nữa còn là con trai, thích ăn thịt sao?” Triệu Huy làm như cố gắng chịu đựng: “Tiểu Hà, em xem bạn học tặng quà cho chúng ta chừng này. So với bữa cơm của em còn nhiều hơn, em thể keo kiệt như vậy chứ?”

      Mặt mày Từ Tiểu Hà lạnh xuống, mà ba người Ôn Viễn đứng bên cạnh nhìn thấy màn này biết nên sao. Nhìn qua ba người, Từ Tiểu Hà : “Được thôi, tính tiền. Chẳng qua em chỉ mang theo 200 ra ngoài, còn tiền ?”

      Triệu Huy ngẩn người ra: “Em chỉ mang theo 200 đồng?”

      Từ Tiểu Hà có chút uất ức: “Đúng vậy, ai biết là lại dùng nhiều tiền như vậy.”

      Triệu Huy hít mạnh hơi nhìn Từ Tiểu Hà, biết nên cái gì mới phải. ta thân là đàn ông, quan tâm chuyện tiền bạc. Trước khi mời khách đưa cho Từ Tiểu Hà 500 đồng, để đặt chỗ, đây cũng xem như là cho thể diện. ngờ, lại gặp phải chuyện này.

      Lớn ngần này, ở chỗ đông người, lại ở trước mặt đám nữ sinh, ta nhìn Ôn Viễn, bộ dạng rất bối rối.

      Ôn Viễn suy nghĩ chút, dù sao cũng là bạn học, hơn nữa cũng nên đứng ở đây dây dưa, : “Nếu như này, tớ còn 100, trước tiên trả tiền .”

      “Được.”

      được.”

      Từ Tiểu Hà cùng Triệu Huy đồng thời lên tiếng.

      chung là mời khách sao lại để cho bạn học em trả tiền được. Như vậy . Em đưa 200 cho .... gọi điện thoại kêu bạn học mang tiền ra rồi tính tiền.”

      Từ Tiểu Hà nóng giận: “ còn ngại chưa đủ mất mặt à? tìm bạn học mượn tiền? Bạn học của em được à?”

      Triệu Huy mặt lạnh lùng lặp lại lần: “ được là được, muốn mất mặt nên mới làm thế. Em với bạn học trước , ở đây đợi.” Xong với Ôn Viễn: “Bạn học, để cho cậu chê cười rồi, hôm nào rảnh tìm cậu chuyện.”

      Ôn Viễn suy nghĩ chút rồi gật đầu.

      Từ Tiểu Hà hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Huy, quay đầu về ký túc xá.

      Nhìn theo bóng ấy, bốn người khỏi thầm thở dài. Trở lại ký túc xá, Chu Nghiêu cùng với trưởng phòng rất ăn ý rửa mặt rồi leo lên giường ngủ, mấy lời an ủi Từ Tiểu Hà giận hờn đứng ngoài ban công,

      Ôn Viến bất đắc dĩ nhìn hai người, biết, nhiệm vụ này lại rơi người .

      Đẩy cửa ra ngoài ban công, gió lạnh thổi tới, Ôn Viễn nhịn được mà run rẩy, sau đó nghe Từ Tiểu Hà : “Tớ mới nhận được tin nhắn của Triệu Huy.”

      “Quán ăn giải quyết xong vấn đề?”

      xong.” Từ Tiểu Hà xoay người lặng yên nhìn Ôn Viễn: “Thuận tiện cũng giải quyết vấn đề của nhau luôn.”

      “Hả?”

      Ôn Viễn hiểu nhìn ta, chỉ thấy đôi mắt của Từ Tiểu Hà khẽ sưng đỏ: “ ấy gửi cho tớ tin nhắn, sau này chỉ làm bạn bè thôi.”

      Ôn Viễn sửng sốt: “Này....” Đây phải là chia tay sao?

      Từ Tiểu Hà lau nước mắt má: “Cậu hài lòng chưa? Tớ biết cậu có tốt bụng như vậy, từ khi tớ quen Triệu Huy tới nay cậu có ý muốn làm cho tớ phải xấu hổ ở trước mặt ấy. Vậy mà tớ còn tưởng cậu có lòng tốt cho tớ mượn tiền, Ôn Viễn, nhìn ra cậu còn có mưu.”

      “Cậu hiểu lầm rồi Tiểu Hà.” Ôn Viễn vội vàng giải thích: “Tớ có ý gì với Triệu Huy.”

      “Thôi . Đúng lúc mấu chốt bạn học gặp rắc rối liền giúp đỡ. Muốn dùng lương thiện hào phóng của cậu để làm nổi bật cái keo kiệt hẹp hòi của tớ sao? Cậu thắng, cậu nên vui mừng mới phải, giả bộ vô tội làm cái gì?”

      Ôn Viễn bị ấy vậy biết phải gì nữa.

      Ngược lại Chu Nghiêu ở giường nghe lọt tai nữa liền trở mình bò xuống giường. Kéo Từ Tiểu Hà và Ôn Viễn vào nhà, đóng chặt cửa ban công, : “Từ Tiểu Hà, cậu tự xem lại nhưng việc hôm nay cậu làm xem có đúng hay ? Khi nào chúng tôi cần bữa cơm này của cậu hả? phải chính cậu mời sao, mời mời, nhưng vẫn keo kiệt như cũ. Đúng chính là keo kiệt, chúng tôi phải muốn ăn nhiều, chính là muốn vui vẻ, vì cậu và Triệu Huy mà ăn mừng. Kết quả, cậu lại làm cho mọi người mất hứng, còn đem tức tối trút lên người khác. Tôi ganh tỵ, đúng là tôi muốn Triệu Huy, chuyện hai người chia tay chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”

      Từ Tiểu Hà nghe thấy thế cũng vô cùng tức tối: “Tôi biết ràng là thích tôi, nhưng muốn làm cái gì? Ỷ mình có vài đồng tiền vênh váo hả hê tôi sao?”

      Chu Nghiêu vô cùng tức giận, vừa muốn gì đó thấy trưởng phòng hét lên tiếng: “Được rồi, đừng có cãi nhau nữa, tối nay làm trò cười còn chưa đủ hay sao?”

      Ôn Viễn biết, tại mấy người ở sát vách nghe được. muốn mấy lời nhưng lại được, hiểu lầm nhất định ngày càng lớn hơn.

      điều chỉnh lại hơi thở cách bình thường: “Từ Tiểu Hà, tớ có ý gì. Tớ muốn liên quan đến cậu và Triệu Huy, hơn nữa , Triệu Huy cũng phải là mẫu người tớ thích. thẳng ra, là bởi vì cậu nên mới làm quen, lại bởi vì từng là bạn học cũ nên thân thiết hơn chút. Tớ bỏ tiền vì muốn mọi người khó xử, chứ tuyệt đối muốn cậu mất mặt trước Triệu Huy. Còn về phần hai người chia tay, tớ nghĩ chính cậu là người biết nguyên nhân nhất. Tất cả là tại cậu.”

      Từ Tiểu Hà phẫn hận nhìn : “ có nhiều lý lẽ, quấy rối xong rồi lại Triệu Huy phải là mẫu người của mình? Vậy mẫu người của là gì? Chẳng lẽ lại là cái người mà hôn đêm hôm đó? Tôi thấy chính là loại người chuyên dụ dỗ đàn ông.”

      Lời vừa thốt ra, riêng gì Chu Nghiêu, trưởng phòng mà Ôn Viễn cũng ngây ngẩn cả người.

      “Cậu…..ý của cậu là gì?”

      Bởi vì gây gổ cho nên ít người ở ký túc xá kéo đến vây kín bên ngoài cửa. Tuy là cách cánh cửa nhưng vẫn có thể nghe mọi thứ. Từ Tiểu Hà cũng biết điều này, cười lạnh cái, cố ý to: “Ngày hôm tôi và ở khách sạn làm thêm, đêm hôm đó tôi uống quá nhiều biết đưa tôi đâu. Nửa đêm tỉnh lại muốn nhà vệ sinh, kết quả là thấy cùng với người đàn ông tình cảm nồng nàn trong căn phòng khác. tôi cầm tay hôn Triệu Huy, nhưng tối thiểu tôi cũng có chạy lên giường của người đàn ông khác, liếm mặt muốn thân với đại gia! Nhìn người đó biết đó là người có tiền, nếu làm sao lại chủ động hiến thân? Người đàn ông kia cũng là đồ đê tiện, nếu làm sao có thể hôn .”

      Ôn Viễn chưa bao giờ có loại cảm giác này.

      Máu cả người giống như vọt tới đỉnh đầu, tứ chi ngừng run rẩy, hàm răng va đập vào nhau, thanh nghe cực kỳ ràng. nắm tay, cố gắng chế bản thân: “Những lời vừa , dám nhắc lại lần nữa ?”

      “Có gì mà dám.” Từ Tiểu Hà giống như ăn gan báo: “Tôi người đàn ông kia cũng là đồ đê tiện, giống với y như đúc. Còn gạt chúng ta cái gì mà người thân? Đơn giản là thấy người ta có tiền, liền nhào vào để cho ta chơi. Thiệt đê tiện.”

      Tiếng vừa dứt.

      Ôn Viễn nhắm chặt mắt, cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng cũng nhịn được, giơ tay lên tát cho ta cái.

      Từ Tiểu Hà bị trúng cái tát này, bụm mặt khó tin nhìn Ôn Viễn: “….. đánh tôi?

      Ôn Viễn kiềm chế bực bội, tim đập rất nhanh. Mặt mũi cực kỳ lạnh lùng, Từ Tiểu Hà nhìn thấy nhịn được rùng mình cái. Ôn Viễn nhìn ta, lạnh lùng mở miệng: “Chỉ bằng câu này của , về sau chúng ta còn là bạn bè nữa. Đê tiện? Từ Tiểu Hà, cho rằng là ai, lại dám ấy như thế? Đánh cái xem ra vẫn còn là quá .”

      Từ Tiểu Hà khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm rồi : “Lưu Xuân Hỉ, Chu Nghiêu, các người thấy tôi sai chứ? Thẹn quá hóa giận rồi kìa.”

      Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu bị những lời của Từ Tiểu Hà làm cho kinh ngạc, ánh mắt nhìn Ôn Viễn đầy sững sờ.

      Ôn Viễn cảm thấy mình thể ở chỗ này được nữa, gian chật chội, làm cảm thấy nghẹt thở. xoay người mở cửa phòng. Lúc này cần tỉnh táo.

      Ngoài cửa đứng ít người. Vốn định tới hòa giải nhưng nghe những lời Từ Tiểu Hà , ánh mắt nhìn Ôn Viễn trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Có khinh bỉ, có tò mò, có hâm mộ.

      Đối với những chuyện này, Ôn Viễn biết phải gì, cũng định giải thích. cắn môi, ngẩng đầu, nhanh chóng ra khỏi ký túc xá.

      Còn lại đám người đứng nhìn mặt nhau. khí trong nháy mắt trở nên ngột ngạt.
      nhimxutart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :