1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điên cuồng độc chiếm - Hiểu Phượng Linh Nhi (c67) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139

      ĐIÊN CUỒNG ĐỘC CHIẾM

      [​IMG]
      Tác giả: Hiểu Phượng Linh Nhi.
      Thể loại: đại, cường thủ hào đoạt, sủng (có chút ngược).
      Số chương: 67
      Convert: pipap12
      Raw: Hư Yến.
      Editor: Nhi
      Bìa: @Nữ Lâm


      Lãnh Ngạo, người cũng như tên, kiêu căng, lạnh nhạt, quái gở. Trong lòng , thứ duy nhất ấm áp chính là Thước Tiểu Khả.

      Nhân vật chính: Lãnh Ngạo, Thước Tiểu Khả | Phối hợp diễn: Lăng Thiên, Đỗ Uy Lợi, Hoắc .

      ____

      Bạn Nhi đào hố. Hố đầu tiên của mình, mong mọi người chỉ bảo thêm. ^_^

      Warning: Nam chính bộ này rất biến thái, rất kinh dị, rất ích kỷ. Bạn nào trái tim trong sáng mỏng manh quá k nên đọc. Hoan nghênh những ng có tư tưởng biến thái giống mình nhá.​
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      Maruko, Thanhtran, lyly8 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1:

      Edit: Nhi

      Đêm.

      Mưa lất phất, gió thổi cành cây phát ra tiếng động kỳ lạ.

      Tòa nhà hai tầng được màn đêm bao phủ. Cách đó khoảng trăm mét là mấy chiếc ô tô màu đen, người ngồi chiếc xe đầu tiên có khí thế đặc biệt lớn.

      Mười mấy phút đồng hồ sau, từ căn nhà người đàn ông trung niên ra. Ông ta tay che dù, tay ôm bé sơ sinh vừa được mấy tháng, vẻ mặt cứng ngắc, chân bước vô cùng khó khăn.

      Người đàn ông mất rất nhiều sức lực mới đến được trước chiếc xe đứng đầu kia, đồng thời đằng sau nhảy ra mấy hộ vệ mặc âu phục đen, bao vây xung quanh người đàn ông.

      Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, gương mặt già nua ra. Mặc dù là ông lão hơn năm mươi tuổi nhưng người vẫn toát ra phong phạm vương giả.

      “Lão gia, tôi giao con cho ngài.” Người đàn ông trung niên khẽ cúi đầu, giọng lộ vẻ bất đắc dĩ.

      Ông lão vươn tay vẫy, hộ vệ tới mở cửa xe, ôm bé sơ sinh trong ngực người đàn ông trung niên tới cho ông chủ.

      Vẻ mặt ông lão lạnh đến đáng sợ, cũng liếc mắt nhìn người đàn ông cái đóng cửa xe lại, sau đó kéo cửa sổ lên.

      sơ sinh rời khỏi vòng ôm quen thuộc, vừa vào trong xe khóc lên.

      bé trai mười tuổi ngồi cạnh ông lão thấy em bé khóc nháo liền vươn tay ôm đứa bé vào ngực mình.

      “Khả Nhi, khóc!” Đứa trẻ ràng mới mười tuổi, nhưng lời lại già dặn hơn tuổi rất nhiều, nghiêm mặt mà lạnh nhạt.

      Ông lão nghe thấy bốn từ này, khuôn mặt vốn lạnh băng lại trở nên vui vẻ hơn chút. Quả nhiên, bé sơ sinh sáu tháng này lại khiến thằng bé mở miệng chuyện lần thứ ba.

      tới cũng kỳ lạ, bé như có duyên với thằng bé, bốn từ của nó lại làm đứa bé ngừng khóc lập tức.

      “Khả Nhi! Ngoan lắm.” Bé trai chút biểu tình xoa đầu đứa bé sơ sinh.

      Lúc này, bé chỉ ngừng khóc mà còn nhếch môi cười, cái miệng hồng phấn chu ra toàn là nước miếng.

      Bé trai lấy khăn tay ra lau nước miếng khóe miệng đứa bé, ánh mắt khác thường.

      Bé trai mười tuổi, nhưng vẻ mặt lại có chút ngây thơ của trẻ con, ngược lại, trong đôi mắt kia chỉ có vẻ lạnh lẽo và giết chóc.

      “Lãnh Ngạo, đứa bé này con đoạt được như mong muốn rồi, ông nội mong là con lời giữ lời.” Ông lão hiểu đứa bé này có gì hấp dẫn được cháu ông.

      “Bớt nhảm .” Bé trai rất khinh thường nhìn ông.

      Vốn là lời rất vô lễ, ông lão nghe được phải tức giận mới đúng, nhưng tên gương mặt ông lại có chút tức giận nào, ngược lại còn nở nụ cười hiếm thấy.

      Đối thoại của hai ông cháu trong xe rất bình thường, đặc biệt là thái độ của bé trai, so với cơn mưa ngoài cửa còn lạnh lẽo hơn.

      Mưa càng rơi càng lớn, mấy chiếc xe dần biến mất giữa màn mưa.

      Người đàn ông trung niên vẫn đứng ở chỗ cũ, đôi mắt của ông ướt nước mưa, bất lực nhìn về phía trước.

      Con của ba, con mới đến thế gian này được sáu tháng phải rời khỏi ba mẹ. Sau này lớn lên con cũng đừng oán hận người nhà, chúng ta đều là bất đắc dĩ bị ép thôi.

      ___


      Tám năm sau, nước A.

      boong du thuyền xa hoa, thiếu niên mặc áo khoác đen tựa vào lan can, đứng ngược gió mà nhìn ra xa. thấy khuôn mặt thiếu niên, chỉ thấy bóng lưng lạnh nhạt, áo khoác dài tung bay theo gió, mái tóc cũng bị gió thổi rối tung, tản ra loại hơi thở độc mà tà ác.

      Vài hộ vệ đứng bên cạnh thiếu niên, thấy thiếu chủ bị gió lạnh thổi nhưng cũng ai dám bước lên khuyên vào khoang thuyền.

      Du thuyền tiếp tục lướt sông, mấy ngọn núi xung quanh vụt qua rất nhanh, mà đôi mắt thiếu niên chưa từng chớp lần. Ngược gió, tóc vẫn nhàng bay về phía trước, ít nhiều cũng có chút được tự nhiên. Đột nhiên quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy gương mặt .

      Gương mặt lạnh như đao khắc, đôi mắt hoa đào hẹp dài, có chút hương vị quyến rũ nào, nhưng lại mơ hồ tản ra nguy hiểm ớn lạnh.

      “Lão gia sắp chết rồi sao?” Lúc lên tiếng vẫn còn tốt, vừa lên tiếng khiến khí xung quanh thể lưu thông, như đóng băng nhiệt độ xuống mức thấp nhất.

      “Đúng vậy, thiếu chủ.” Lãnh Hổ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng vẫn dám nhìn thẳng vị thiếu chủ cao cao tại thượng này như trước, mặc dù chỉ mới mười tám tuổi.

      Thiếu niên buông mắt xuống, thưởng thức chiếc nhẫn đeo ngón tay bên tay trái, khóe miệng khẽ nhếch, “Cũng xê xích gì nhiều.”

      Câu của lộ ra bất kỳ tâm tình gì. Theo lý mà lão gia là ông nội của , người sắp yên nghỉ dưới lòng đất, là thân nhân duy nhất phải đau buồn mới đúng, nhưng lại coi như có gì quan trọng.

      Lãnh Hổ bên cạnh thấy nhưng thể trách. theo thiếu chủ mười mấy năm, thiếu chủ cũng để ai vào lòng, chỉ có bé như búp bê kia mà thôi.

      À, .

      trưởng thành rồi, bây giờ là tiểu nương tám tuổi.

      Thiếu niên cuối cùng cũng duỗi chân, rời khỏi boong tàu, vừa vừa hỏi: “Hai ngày tôi ở đây, ấy làm gì?”

      Lãnh Hổ theo phía sau, đương nhiên biết người thiếu chủ là ai.

      “Tiểu thư ấy…” muốn lại thôi, nhưng sau đó lại nhanh chóng tiếp tục: “ ấy muốn được học như những đứa trẻ bình thường khác.”

      “Quả nhiên trưởng thành rồi.” Thiếu niên bỏ lại câu như vậy, vào khoang thuyền.

      Trong khoang thuyền, nam phục vụ thấy thiếu chủ vào, lập tức mang điểm tâm chuẩn bị tốt lên.

      Thiếu niên nhìn trái cây trong khay chút, là quả đào đỏ thích ăn nhất. Vừa nghĩ tới khuôn mặt trắng hồng, cái miệng nhắn mềm mại kia, gương mặt tràn ra ý cười, nhưng mấy giây sau nụ cười lại biến mất, trở lại khuôn mặt lạnh băng như cũ.

      vươn tay lấy quả, ngậm vào miệng, hương vị ngọt ngào tràn vào trong lòng.

      biết ăn bao nhiêu quả đào thuyền cập bến.

      Thiếu niên được vài hộ vệ vây quanh, bước xuống du thuyền, lên bờ.

      bờ nhiều người đứng cung kính, đông nghìn nghịt. Vừa thấy thiếu chủ xuống thuyền tự động tránh ra nhường con đường.

      Nơi đây là con sông đảo tư nhân , nhà lầu uy nghiêm giữa núi, núi cao nhưng thềm đá tầng tầng đủ chứng minh thân phận phi phàm của chủ nhân nơi này.

      Thiếu niên bước thềm đá đúng là thiếu chủ nhân của đảo này. Dù cha mẹ, nhưng lại có ông nội hô phong hoán vũ trong giới hắc bạch đạo, cũng chính là Hắc Ám Chi Vương lạnh lùng. Mấy ngày nữa trở thành chủ nhân mới của hòn đảo, đời Hắc Ám Chi Vương mới cũng ra đời.

      là Lãnh Ngạo, người cũng như tên, kiêu ngạo, lạnh lùng, độc, thậm chí còn mang theo máu tanh.
      lyly, luongnhu96, sesshomarin11 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2:

      Edit: Nhi


      đỉnh núi, căn nhà lớn bốn tầng màu xám u ám bị rừng cây rậm rạp che phủ, vì sinh mạng chủ nhân của hòn đảo sắp kết thúc nên khí xung quanh đặc biệt khác thường.

      Trong căn phòng ngủ ở lầu hai, ông lão hấp hối nằm giường, vài bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng đứng xung quanh.

      Cửa bị đẩy ra nhàng, cánh cửa từ từ mở lộ ra khuôn mặt nhắn non nớt. Đến khi cửa mở ra hoàn toàn chủ mới nhàng bước đến.

      Vài phút trước, quản gia với là ông nội hấp hối, bảo nhanh đến phòng ông. Đừng nhìn chỉ mới có tám tuổi, tâm trí trưởng thành rất sớm, biết ông nội chết, về sau ông nội thương còn đời này nữa.

      rất cẩn thận, chỉ bước chậm từng bước, sợ làm ồn đến ông nội.

      Lãnh Bà, quản gia lớn tuổi đứng giữa các bác sĩ y tá, chờ được tiểu nương đến đây ra khỏi đám người, kéo tiểu nương tới trước giường.

      “Tiểu Khả.” cánh tay lạnh lẽo vô lực vươn ra, miệng khó khăn hộc ra hai tiếng.

      Tiểu nương đúng là bé sơ sinh trong đêm mưa tám năm trước, Thước Tiểu Khả. Nhoáng cái qua tám năm, bé cũng dần dần lớn lên, dáng dấp nho xinh đẹp như tiên nữ, tóc dài đến thắt lưng, trán được tóc phủ lên càng tôn lên khuôn mặt nhắn xinh đẹp động lòng người.

      Nghe tiếng ông nội đau đớn kêu, bước lên trước vài bước, nắm lấy bàn tay ông nội vươn ra.

      “Ông nội, ông nội!”

      Khuôn mặt lạnh lùng đờ đẫn vừa nghe tiếng trẻ con kêu lên lại tinh thần. Ông rất tình trạng của thân thể mình. Từ năm trước, sau khi mắc bệnh nan y ông điều trị rất lâu ở bệnh viện nhưng có hiệu quả, cuối cùng vẫn bị bác sĩ phán tử hình: sống nhiều nhất quá nửa năm.

      Trong nửa năm này, ông vẫn ở lại đảo. Dù sao vẫn là nhân vật phong vân (hô mưa gọi gió), cùng ông cũng có vài bác sĩ y tá để quan sát bệnh tình.

      Biết thời gian của mình còn nhiều lắm, ông vẫn chọn được chết ở nhà. ngờ nửa năm thoáng cái qua, lời chẩn đoán của bác sĩ cũng được nghiệm chứng, tại ông đứng bên bờ vực sinh tử mà đau khổ giãy dụa.

      Trước mắt ông là Thước Tiểu Khả, bảo bối của đứa cháu trai. Lúc mới tới vẫn còn phải bế tay, biết , chỉ biết khóc, biết cười, chảy nước miếng. biết từ lúc nào, người lạnh nhạt như ông cũng bắt đầu thương chiều chuộng bé. Nguyên nhân rất đơn giản, bé xinh xắn, nhu thuận, hiểu chuyện như vậy, ai mà thương được đây? Huống chi bé còn là vợ tương lai mà cháu ông nhận định, vừa sinh được mấy tháng phải rời khỏi cha mẹ, bị buộc ở lại đảo. Những nguyên nhân đó cũng đủ làm người giết người chớp mắt như ông phải sinh ra thương cảm, sủng ái từ tận đáy lòng.

      người là ông lão hấp hối, người là tiểu nương tám tuổi nức nở nghẹn ngào, hai người ôm nhau chặt, ánh mắt giao hòa trong gian cũng mở miệng gì nữa.

      Đột nhiên, hành lang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

      Lãnh Ngạo như trận gió xuất ở cửa, khoát tay cái, những hộ vệ theo đều đứng lại ngoài hành lang.

      Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng bắn tới phía trước, các bác sĩ y tá thấy đều rối rít lui lại góc trong phòng.

      Lãnh Ngạo bước về trước, ánh mắt lướt qua Thước Tiểu Khả nhưng rất nhanh dời , vừa trở lại vài giây trước nên bây giờ trước mắt mới có bóng lưng xinh và mái tóc đen dài kia.

      Ông nội của chỉ còn lại hơi thở mỏng manh nằm giường, bộ dạng già nua đó so với ông vua của giới hắc đạo phong vân cõi năm nào, quả tưởng như hai người khác nhau.

      “Ngạo…” Ông gặp được đứa cháu này, nhưng bất hạnh ông lại thể cử động, chuyện cũng phải cố hết sức, lúc cháu ông bước tới bên giường ông mới thở phào hơi.

      Thước Tiểu Khả ngẩng đầu, nhìn Lãnh Ngạo luôn ở bên trong tám năm qua, yếu ớt : “Ngạo, ông nội còn chờ .” dám gọi trai, ta cho gọi là trai, chỉ duy nhất chữ ‘Ngạo’, nhiều lần cũng muốn hỏi tại sao lại phải gọi như vậy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn trong lòng mà ra.

      “Ông nội.” Lãnh Ngạo từ cao nhìn xuống thân nhân duy nhất nằm giường của , “Người có thể an tâm rời , con trở thành hắc đạo vương mới, tiếp tục làm chuyện người vẫn chưa làm xong.”

      vừa ra quả thực làm các bác sĩ y tá sợ hết hồn, thiếu chủ hắc đạo trong truyền thuyết quả phải người bình thường, trước mặt thân nhân sắp qua đời, người bình thường những lời như vậy.

      Thước Tiểu Khả là do tay nuôi lớn, đối với lời cũng lộ ra bao nhiêu cảm xúc, vì biết dù mới mười tám tuổi nhưng tâm tính là hai mươi tám tuổi, mà căn bản cũng phải người bình thường.

      Ông lão lạnh nhạt nhếch môi cười cười, nụ cười rất quái lạ, dường như ông rất vui mừng với biểu của đứa cháu trai. Ông vẫn nắm tay Thước Tiểu Khả thả lỏng, lại chậm rãi chuyển qua vị trí của Lãnh Ngạo.

      “Tay…” Ông chỉ chữ nhưng Lãnh Ngạo hiểu, đặt tay mình lên tay ông.

      Lúc này bàn tay lạnh lẽo mới buông lỏng, sau đó ông đặt tay Thước Tiểu Khả và tay Lãnh Ngạo, bao bọc trong tay mình, gì, nhưng ánh mắt vẫn nhìn hai người chăm chú.

      Thước Tiểu Khả biết hành động này của ông nội là ý gì, nghĩ lung tung lúc. Chẳng lẽ ý Lãnh Ngạo phải chăm sóc mình tốt, hay là còn có ý gì khác?

      Nhưng Lãnh Ngạo lại hiểu được ý của ông nội, nhưng cũng ra mà chậm rãi cúi xuống bên tai ông, cười như cười : “Ông nội, ông ra thanh thản, ông rồi, Khả Nhi là thân nhân duy nhất của tôi.”

      Lúc ông lão ngẩng đầu lên thu hồi nụ cười quái dị, nghiêm mặt gật đầu vài cái, sau đó ánh mắt nhìn lên trần nhà. Ông cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồ, sau đó bóng tối ập đến, biết qua bao lâu, trong bóng tối xuất tia sáng, thân thể ông chậm rãi bay lên, theo tia sáng đó tiến vào cái động màu đen.

      “Ông nội! Ông nội!” Thước Tiểu Khả nhìn hai mắt ông nội nhắm lại, bàn tay nắm tay mình dần trở nên lạnh cứng, biết ông qua đời nên kích động kêu ra tiếng.

      Quản gia, các bác sĩ đều bắt đầu chuẩn bị, chỉ có mình Lãnh Ngạo vẫn đứng yên đó.

      “Khả nhi, ông nội chết, chúng ta thôi.” Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Thước Tiểu Khả thương tâm muốn chết vẫn quỳ ở đầu giường, nắm chặt tay ông nội muốn đứng dậy.

      Lãnh Ngạo vốn có nhiều kiên nhẫn, ánh mắt quét về phía Lãnh Bà, “Quản gia, mang tiểu thư về phòng.”

      Lời có nhiệt độ làm thân thể Lãnh Bà run lên, vội vàng tới bên người Thước Tiểu Khả : “Tiểu Khả, để bà đỡ con về phòng.”

      Lúc này Thước Tiểu Khả bi thương mới lấy lại tinh thần, chậm chạp đứng lên, đồng thời cũng nhìn Lãnh Ngạo dùng ánh mắt khác thường liếc mình cái, sau đó mới nâng chân lên rời khỏi phòng.

      theo sau , bước từng bước ngắn. Phòng của ở lầu ba, ràng tới phút nhưng được vài phút vẫn chưa tới.

      cầu thang lầu ba, Lãnh Ngạo quay đầu nhìn lần nữa, “Quản gia, bà cần theo, nên làm cái gì làm .”

      “Vâng, thiếu chủ.” Lãnh Bà xuống lầu, để lại Thước Tiểu Khả biết phải làm sao.
      sesshomarin, Chris, bornthisway0110916 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3:

      Edit: Nhi


      Phòng ngủ của Thước Tiểu Khả được trang hoàng theo phong cách rất độc đáo, mang hương vị cổ điển thùy mị của châu Âu thế kỷ trước, mặc dù vậy cũng thiếu mùi vị u quái dị.

      Lúc này là hai giờ trưa, rèm cửa sổ chưa kéo lên, ánh nắng gay gắt len lỏi rọi vào, vừa lúc chiếu lên đỉnh đầu Lãnh Ngạo tạo thành vòng sáng.

      Lãnh Ngạo rất thích loại cảm giác sáng rực này, bước vào, tới cửa sổ kéo rèm cửa dày lại, sau đó ngồi lên ghế sô pha trước cửa sổ.

      thích hương vị đặc thù sô pha này, biết vì sao lại thích, chỉ biết mùi thơm này là thuộc về .

      Thước Tiểu Khả đứng trước cửa, cúi đầu dám tiến lên.

      Thấy như vậy, Lãnh Ngạo hơi nheo mắt, ngoắc ngoắc ngón tay : “Lại đây!”

      Hai từ đơn giản, nhưng từ miệng ra lại giống như độc dược, Thước Tiểu Khả nghe được bỗng nhiên thấy sợ hãi. khó khăn cất bước, cúi đầu, vẫn dám nhìn như cũ.

      Khi hai người còn cách nhau tới bước chân Lãnh Ngạo nhấc tay, tốc độ nhanh như gió ôm Thước Tiểu Khả vào lòng, đưa lưỡi liếm viền tai nhắn có lực hấp dẫn cực lớn kia.

      Tiểu nhân nhi trong ngực run run vài cái, lại dám phản kháng, chỉ có thể co rúc dám nhúc nhích vào lồng ngực rắn chắc của con người nguy hiểm này.

      biết liếm bao lâu, lại nhàng ôm đặt lên đùi, đầu lưỡi rời khỏi viền tai, chuyển hướng về phía gương mặt của .

      Đối với động tác này của , Thước Tiểu Khả sớm tập thành quen, thấy nhưng thể trách, nhưng mỗi lần như vậy thân thể vẫn nhịn được mà ớn lạnh. Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, chưa từng rời khỏi hòn đảo này, cũng chưa từng gặp cha mẹ mình, càng biết mình có trai rất bình thường bên cạnh.

      , chính xác mà phải trai, mà là vị hôn phu.

      ‘Vị hôn phu’, từ này lúc bảy tuổi nghe được từ quản gia Lãnh Bà, lúc ấy còn ngây thơ hỏi: “Lãnh Bà, vị hôn phu là gì? Vì sao Lãnh Ngạo lại là vị hôn phu của con?”

      Ngay lúc Lãnh Bà muốn giải thích cửa bị đá ra, Lãnh Ngạo mặc bộ đồ đen xuất trước mặt .

      gì, Lãnh Bà liền thức thời rời , để lại hai người bọn họ nhìn nhau.

      “Khả nhi.” từ từ về phía , thình lình hôn khẽ lên môi cái, : “Chỉ có vị hôn phu tôi mới có thể làm như vậy với em, chờ sau này em lớn lên…” đến đây, ánh mắt quan sát thân thể lượt, ngón tay đeo nhẫn vuốt ve gò má .

      Lát sau, mới tiếp: “Chờ sau này em lớn lên là vợ tôi, là nữ chủ nhân chân chính của nơi này, hiểu chưa?”

      chỉ có bảy tuổi, sao có thể hiểu nhanh như vậy được, nhưng lại thể trực tiếp lắc đầu hiểu, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu. Về sau, quản gia Lãnh Bà thường xuyên kể chuyện nam nữ bên tai , dưới hoàn cảnh như vậy mới hiểu đàn ông và phụ nữ sau khi lớn lên phải kết hôn sinh con.

      Kỳ , cũng giống Lãnh Ngạo, tâm trí phù hợp với tuổi.

      “Khả nhi.” Giọng tà ác lại ôn nhu gọi Thước Tiểu Khả tỉnh lại từ hồi ức. Lúc này mới phát khóa kéo sau váy mình mở, tấm lưng trần lộ ra, trong khí có cảm giác mát lạnh.

      Trong trí nhớ, Lãnh Ngạo có ôm , hôn , nhưng chưa từng cởi đồ của , bị dọa nhảy xuống khỏi đùi , lui về sau vài bước : “Ngạo, em lạnh!”

      “Lại đây.” Con ngươi Lãnh Ngạo lóe lên cái, vẻ mặt nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.

      Thước Tiểu Khả biết tính tình của nên tiến lên vài bước, đứng trước mặt : “Ngạo, em sợ lạnh, đừng như vậy được ?”

      Lãnh Ngạo quan tâm lời của , ngược lại gác chân lên, nghịch nghịch ngón tay.

      “Em muốn đến trường?” Trầm mặc hồi, mới lạnh lùng mở miệng.

      Thước Tiểu Khả biết đảo này đều là người của , nếu mình có tâm tư gì, hay là lời vô tình đều bị người khác nghe được rồi thuật lại với . Chính cũng hiểu, ràng mình cũng là người bình thường, sao lại thể được học như những đứa trẻ khác, gặp gỡ bạn bè, mà sớm bị in dấu danh nghĩa “vị hôn thê” lên người?

      Tám tuổi, là tuổi thơ ấu đơn thuần đến mức nào, sao chỉ có thể ở hòn đảo này sống cuộc sống của người bình thường chứ?

      “Em muốn học.” cân nhắc suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định gật đầu đáp lại.

      “Ở đây phải vẫn có giáo viên dạy học cho em sao?” Lãnh Ngạo tự biết mình đối với cũng tệ, bỏ số tiền lớn mời giáo viên gia đình đứng nhất nhì đến dạy cho , nhưng vì sao còn chưa hài lòng?

      “Em muốn được đến trường học, học chung giáo viên với những đứa trẻ khác.” Ý tưởng của Thước Tiểu Khả ngây thơ đơn thuần, lại biết phạm vào điểm cấm kỵ của người nào đó.

      tiếng cười rét lạnh thổi qua tai , chủ nhân của tiếng cười vẫn ngồi ghế sô pha như trước nhưng khuôn mặt mỉm cười kia lại vô cùng tối tăm, dường như nếu lưu tâm bị hơi thở lãnh đó vây kín.

      “Xem ra, em vẫn chưa hiểu thân phận của mình.” câu làm toàn thân Thước Tiểu Khả run lên, quá thân phận của minh, chỉ là hiểu vì sao làm vị hôn thê của được học.

      Trước kia, lúc Lãnh Ngạo quấn quít lấy , ông nội lấy thân phận chủ gia đình mà với Lãnh Ngạo: “Ngạo, Tiểu Khả còn , chờ sau khi Tiểu Khả trưởng thành, con muốn làm gì với con bé ta cũng can thiệp.”

      Lúc ông nội còn sống, Lãnh Ngạo ít nhiều cũng nể mặt người mà làm chuyện gì quá giới hạn với mình, nhưng bây giờ có ông nội nữa, xảy ra chuyện gì rất khó .

      Ngay lúc bàng hoàng Lãnh Ngạo đứng lên, hai tay để trong túi áo khoác, vén rèm cửa sổ lên chút, ánh mắt sâu kín.

      “Cho em đến trường học sao, thể, nhưng mấy ngày nữa lúc tang lễ ông nội em có thể tạm thời rời khỏi đây, có thể thấy cha mẹ chưa từng gặp mặt của em."

      Thước Tiểu Khả dù sao cũng mới có tám tuổi, vừa nghe đến có thể thấy cha mẹ vô cùng vui mừng. Trong lòng luôn có thắc mắc, vì sao thể sống cùng cha mẹ, tám năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến Lãnh Ngạo có tình cảm bình thường với như thế.

      từng hỏi qua ông nội, nhưng ông nội luôn chỉ cười cười: “Con còn , sau này con lớn lên ông với con.”

      Từ đó về sau, luôn ngóng chờ mình mau lớn lên, ngờ được tám tuổi ông nội còn, có cơ hội để với việc này nữa. May là, mấy ngày nữa Lãnh Ngạo cho gặp cha mẹ, lúc đó có thể hỏi họ ràng.

      “Em đừng vui mừng quá sớm, ngày tang lễ ông nội em chỉ có thể nhìn thấy cha mẹ em, được câu.”

      Chỉ câu đẩy Thước Tiểu Khả rơi xuống đáy vực, ra mình nghĩ cái gì cũng có thể đoán được, là muốn tra tấn mình sao.

      Nhưng vẫn tràn đầy mong đợi với tang lễ ông nội, mong kì tích có thể xuất .

      __

      Bộ này khó làm hơn mình tưởng, mình cũng mới edit lần đầu thôi, mọi người đọc thấy câu nào lủng củng hay kỳ kỳ để mình xem lại nha.

      Thước Tiểu Khả mất nụ hôn đầu năm nào: biết. Bị sàm sỡ từ năm nào: biết. Nhưng "lần đầu tiên" biết à, mọi người đoán thử xem, chị dc mấy tuổi bị ăn?
      lyly, luongnhu96, sesshomarin7 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4:

      Edit: Nhi

      Vài ngày sau, tang lễ đúng hạn cử hành. Di thể được hỏa táng đất liền nên đây là lần đầu tiên Thước Tiểu Khả được rời đảo. Thế giới bên ngoài rất sôi nổi đông đúc, người đến người , học sinh đeo cặp sách, thậm chí ngay cả khí còn tươi mát hơn đảo. Trong mắt , tất cả đều vô cùng mới lạ.

      Lãnh Ngạo lúc nào cũng ở bên cạnh . mười tám tuổi, tám tuổi, chiều cao tuy rằng cách nhau xa, nhưng vì tướng mạo xuất chúng nên đứng giữa đám người đưa tang vẫn là hạc giữa bầy gà. (nổi bật trong đám đông)

      Lúc di thể được đưa hỏa táng, tâm hồn nho của Thước Tiểu Khả xoắn lại, nhíu mi, ngơ ngác nhìn.

      Trước mặt rất nhiều người, Lãnh Ngạo lại ôm thân thể bé của Thước Tiểu Khả vào lòng, giọng : “Khả nhi, phải sợ!”

      Thước Tiểu Khả vẫn được lời nào. lúc sau, thấy tâm phúc Lãnh Hổ của Lãnh Ngạo cầm hũ tro cốt ra.

      Sau đó được Lãnh Ngạo ôm lên xe, hơn giờ sau tới công viên tưởng niệm tư nhân của Lãnh gia. (công viên tưởng niệm: nơi chôn cất, tương tự nghĩa trang)

      Trong mộ viên đứng rất nhiều người, y phục đều thuần màu đen, trước ngực cài đóa hoa trắng.

      Tài xế mở cửa cho Lãnh Ngạo và Thước Tiểu Khả. Lãnh Ngạo bước xuống trước, chỉnh lại Âu phục đen rồi sau đó mới tự nhiên xoay người, vươn tay ra.

      Bàn tay nhắn của Thước Tiểu Khả đặt vào trong bàn tay to của , cúi người bước xuống xe.

      Người tham gia tang lễ nhường ra con đường, Lãnh Ngạo nắm tay Thước Tiểu Khả bước lên thềm đá cao.

      Nếu bộ mặt cứng ngắc của Lãnh Ngạo giống như người chết, vậy gương mặt của Thước Tiểu Khả càng tươi trẻ và mê hoặc hơn.

      lần đầu tới công viên tưởng niệm của Lãnh gia nên cảm thấy rất mới lạ. Ông nội từng với , tất cả người nhà họ Lãnh sau khi chết đều được chôn cất ở đây, cũng ngoại lệ.

      nhớ lúc ông nội với những lời này là tuần trước, ngờ tuần sau cùng ông nội dương cách biệt, tro cốt của ông nội cũng được chôn ở đây.

      còn nhớ Lãnh Ngạo cũng từng lúc tang lễ cho được thấy cha mẹ mình, nên cảm thấy rất mờ mịt, lúc chậm rãi bộ thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ tiếc người đưa tang quá nhiều, nam có nữ có, đông nghìn nghịt. Nhìn từ xa ai ai cũng như nhau, biết ai mới là cha mẹ mình.

      biết thế lực của Lãnh gia, nghe đồn hô phong hoán vũ ở cả hai giới hắc bạch đạo. Có lẽ vì được rời đảo nên chút cũng cảm giác được địa vị của Lãnh gia. tại nhìn người đưa tang đứng chật khắp công viên tưởng niệm mới biết tin đồn phải giả. Nếu phải ông nội lúc còn sống quyền cao chức trọng, nếu phải Lãnh gia có lực ảnh hưởng ở nước A sao lại có nhiều người tới đưa tang như vậy, thậm chí còn xuất động cả cảnh sát đến giữ trật tự trị an.

      Thềm đá vừa cao vừa dài, đầu là Lãnh Ngạo và Thước Tiểu Khả, sau đó là hộ vệ tùy tùng, cuối cùng mới là khách đưa tang. biết bao lâu, đội ngũ chậm rãi mới tới đỉnh núi.

      đỉnh núi, bia mộ của ông nội lạnh lẽo nằm đó, bức ảnh đen trắng giữa bia, trong ảnh chụp là khuôn mặt bình tĩnh tự nhiên. Chỉ tiếc đời kiêu vương lại sớm qua đời vì bệnh, để lại đứa cháu nội duy nhất tiếp tục nghiệp lớn của ông.

      Mục sư mặc trường bào màu đen đứng giữa mộ từ sớm, đợi thân nhân người chết và khách đưa tang đều dừng lại tang lễ mới bắt đầu.

      Lãnh Hổ cẩn thận đặt hũ tro cốt vào giữa huyệt mộ, mục sư vô cùng hăng say thông thạo. Dựa theo tấn tục (tục nhập táng) của nước A, mục sư trước tiên niệm kinh cho tro cốt người chết, sau khi kết thúc người thân tung hoa, cuối cùng thân nhân của người chết nhận lễ bái của khách khứa.

      Sau khi mục sư niệm xong, mọi người chờ Lãnh Ngạo tung hoa nhưng ngờ lúc lên Lãnh Ngạo vẫn dắt tay bé bên cạnh như trước.

      Thước Tiểu Khả biết nắm tay dắt mình ra là có ý gì, chỉ biết hoa trong mâm tay mục sư vô cùng xinh đẹp, nảy sinh từ lòng thích cái đẹp của bé muốn qua cầm luôn tất cả hoa tung ra bốn phía.

      Mục sư đứng phía trước, đưa hoa trong mâm cho Lãnh Ngạo, lúc này mới nghe giọng trầm vang lên: “Khả nhi, cùng nhau tung hoa lên hũ tro của ông nội.”

      Cứ như vậy, theo ý , Thước Tiểu Khả cẩn thận cầm bó hoa, đầu tiên là nhìn động tác tung hoa của , sau đó mới làm theo.

      núi, gió lạnh thổi liên tục, đóa hoa trong tay chầm chậm bay theo gió rơi xuống huyệt mộ.

      Tung hoa xong, cửa huyệt đóng lại, thân nhân người chết bắt đầu nhận lễ bái của tân khách.

      Theo tấn tục của nước A, bất luận thân nhân người chết có thân phận cao quý cỡ nào, ngày tang lễ cũng phải gật đầu tỏ vẻ đáp lễ với tân khách, Lãnh Ngạo đương nhiên cũng ngoại lệ, đứng trước đám người gật đầu với từng người . Nhưng vẻ mặt có biểu tình gì, khách khứa vốn e ngại nên cũng dám liếc mắt nhiều hơn cái.

      Thước Tiểu Khả cẩn thận nhìn từng người qua trước mặt lần, tân khách tới đưa tang đa số đều lớn tuổi, lại đều mặc y phục đen như nhau, đúng là làm phân biệt được ai với ai chứ gì tới việc đoán ai là cha mẹ ruột của mình.

      thời gian dài sau, lễ bái của tân khách mới kết thúc, mọi người rất trật tự xuống thềm đá. Thước Tiểu Khả cũng vui, ngẩng đầu với Lãnh Ngạo: “Ngạo, trong đám người vừa rồi có cha mẹ của em hay ?”

      “Có!” Lãnh Ngạo cần suy nghĩ, trả lời rất nhanh.

      “Nhiều người như vậy, rốt cuộc là ai?” Thước Tiểu Khả truy hỏi kỹ.

      vội, chút nữa vẫn còn cơ hội.” Lãnh Ngạo xong dắt tay về phía công viên tưởng niệm.

      Nơi này là công viên tưởng niệm của Lãnh gia, ngoài mộ bia lạnh lẽo đương nhiên còn có liệt tổ liệt tông của Lãnh gia. Thước Tiểu Khả được Lãnh Ngạo dắt tới trước hai ngôi mộ nằm liền nhau, giương mắt nhìn thấy hai tấm hình. Công viên tưởng niệm mỗi ngày đều có công nhân tới dọn dẹp vệ sinh, nên ảnh chụp cũng được lau chùi bóng loáng, hoàn toàn có thể nhìn hình dáng người trong hình.

      Nam tuấn mỹ, nữ thanh lệ thoát tục.

      Nếu đoán sai, hai người kia nhất định là cha mẹ của Lãnh Ngạo. đến cũng khó hiểu, ở bên ông nội và Lãnh Ngạo nhiều năm như vậy mà còn biết nguyên nhân cái chết của hai người này, cũng nghe quản gia hay người hầu nào nhắc tới, giống như hai người chưa từng sống hòn đảo đó.

      Thước Tiểu Khả còn tưởng rằng, đứng trước mộ của cha mẹ mình Lãnh Ngạo dập đầu lạy lạy, nhưng ngờ chỉ thẳng lưng đứng đó hơn mười phút, sau đó lập tức xoay người, ánh mắt lạnh nhạt kia chưa từng biến đổi lần nào.

      được dẫn dạo đỉnh núi hồi lâu, gió lạnh phả vào mặt, cành cây lay động, bốn phía đều là mộ khiến rợn cả tóc gáy.

      Đột nhiên ngôi mộ lớn tên xuất trước mặt , dừng bước, ngẩn người nhìn hồi lâu, sau đó vẫn nhịn được hỏi: “Vì sao ngôi mộ này có tên?”

      ngờ Lãnh Ngạo lại dùng tốc độ nhanh nhất ôm chặt lấy , bước đến gần ngôi mộ kia bình tĩnh : “Đây là mộ chuẩn bị cho chúng ta, sau này chúng ta cùng chôn ở đây.”

      Từ từ tới gần, vỗ vỗ tay lên ngôi mộ, : “Khả nhi, ở bên cạnh tôi vĩnh viễn, đây là số phận của em!”

      Thước Tiểu Khả mới tám tuổi, tâm trí dù thành thục thế nào cũng vẫn hiểu ý trong lời của , chớp đôi mắt to hỏi: “Ngạo, lời của em hiểu.”

      “Em cần hiểu, chỉ cần nghe lời là được.”

      Thước Tiểu Khả còn muốn phản bác cái gì nhưng dưới chân núi đột nhiên vang lên tiếng, như có cái gì nổ mạnh, sau đó từng tiếng thét chói tai truyền đến.
      lyly, luongnhu96, sesshomarin7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :