1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân - Ôn Sưởng (58 chương 2 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 5


      Tắm xong Thẩm Châm nằm giường nhìn dãy số trong di động mà ngẩn người…

      Lại nhớ tới màn trước đó…

      Thành , vô cùng rung động. Khi che ô điềm tĩnh về phía , Thẩm Châm nghĩ thầm… Đây là người đàn ông mình thích, người đàn ông mình vừa gặp , ấy tốt như vậy.

      Cuộc đời này gặp được may mắn biết bao.

      cười cười, lưu lại dãy số là “Thẩm tiên sinh”, cảm thấy hài lòng tắt máy ngủ.

      Lúc này Cố Tích Hoa đường trở về, di động “đinh” tiếng, lấy ra xem —— hình trái tim đỏ rực.

      Sau đó màn hình xuất “Cố Nam Thành gọi đến”.

      tiếp máy.

      ở đâu?”

      xe, khoảng hai mươi phút nữa.”

      “Hành lý của tới nhà em trước hai tiếng.”

      “Ở đường gặp phải người quen.” Ừm…Thẩm Châm kiếp trước bọn họ từng nhau, cho nên hẳn là người quen nhỉ.

      “Tâm trạng tệ?” Cố Nam Thành cảm nhận được bên kia hình như cười.

      “Ừ. Chú cũng kém.” Gọi điện thoại hỏi hành tung của giống như việc Cố Nam Thành làm.

      Cúp máy, Cố Tích Hoa nhắm mắt nghỉ ngơi. Cảm giác ướt sũng toàn thân rất thoải mái, hơn nữa vừa ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, tình trạng tại có thể ổn. Những người quen đều biết rằng cầu đối với cuộc sống, tính là soi mói, nhưng cũng dễ dàng thoả mãn. Như là loại chuyện vì con mắc mưa, ừ, Cố Tích Hoa chưa làm bao giờ.

      cũng nghĩ rằng hành vi tổn hại thể xác và tinh thần khoẻ mạnh là bày tỏ lãng mạn.

      Bạn ấy, vì thế bảo vệ ấy; ấy bạn, cho nên quý trọng bản thân. Đừng làm tổn thương.

      Thế nhưng, tựa như có thể suy đoán như thế, mắc mưa tốt cho sức khoẻ, đối với con lại càng tốt. Trong khoảnh khắc đó, mở cửa xe ra ngoài, ngờ chính mình bởi vì mà săn sóc cẩn thận như thế thậm chí quên ý nghĩ của mình.

      Chúng ta chỉ gặp nhau đường phố, đây mới là trọng điểm.

      Chúng ta chẳng qua ở chung với nhau nửa tiếng đồng hồ, đây là trọng điểm trong trọng điểm.

      Em có biết vì sao tôi đưa em về ?

      Bởi vì tôi muốn biết em ở đâu.

      Nếu sinh sống tại thời cổ xưa, chúng ta nhắn tin, trò chuyện qua mạng, vượt biển qua sông, bị chặn đường, nếu tôi nhớ em bay qua hai ngọn núi bộ năm dặm đường để đến nắm tay em —— Thái Khang Vĩnh.

      Tôi thích dùng phương thức đơn giản nhất mà lại chất phác nhất để bày tỏ tình cực kỳ đơn giản mà lại sâu đậm đối với em.

      “Em muốn giới thiệu Thẩm Châm cho ấy?” Cố Nam Thành trông thấy ý cười dịu dàng khuôn mặt Tống Thanh Vãn liền hiểu được tính toán của vợ của mình.

      “Ừm.” Tống Thanh Vãn cười, “Hôm nay Thẩm Châm còn oán trách vẫn chưa tìm được ‘Thẩm tiên sinh’ đấy.”

      “Cố Tích Hoa giống như người coi mắt.”

      “…Thẩm Châm cũng phải thế.” Tống Thanh Vãn nghĩ nghĩ bất đắc dĩ . Người có lòng tự trọng cao như vậy, làm sao chịu tiếp nhận coi mắt là loại cách thức đương có mục đích.

      “Em tìm thời gian để bọn họ cùng nhau ăn cơm. Có được hay phải xem chính bọn họ.”

      “Ừm.” Tống Thanh Vãn mở tấm ảnh của Cố Tích Hoa máy tính, “Vì sao em biết gia đình còn có người họ?”

      “Trước đó hẳn là với em, em để ý mà thôi.” Cố Nam Thành ngồi xuống bên cạnh , , “Mấy năm nay ấy luôn ở nước ngoài, cũng liên lạc, trong việc làm ăn cũng chung đụng nhiều lắm, vì thế có cơ hội thường nhắc tới ấy.”

      Tống Thanh Vãn gật đầu, đôi mày xinh đẹp khẽ nhướng lên, “Ừm…Thẩm Châm rất coi trọng diện mạo…bộ dạng bình thường tí…”

      “…Ông kia cũng chẳng kém.” Cố Nam Thành cười, “Trong những người cùng thế hệ, Cố Tích Hoa là người thể dùng vẻ ngoài để tưởng tượng ra ấy nhất…”

      “Hả?”

      “Sau này em biết.”

      Lúc này chuông cửa vang lên.

      “Chắc là ấy về rồi, mở cửa.” Cố Nam Thành đặt nụ hôn trán Tống Thanh Vãn rồi đứng dậy xuống lầu.

      “Sao lại ướt thế?” Tống Thanh Vãn nghe được thanh của Cố Nam Thành trong phòng khách, cầm bộ áo ngủ để thay đổi rồi mở cửa xuống dưới lầu.

      “Ban nãy trời đổ mưa.”

      Cố Nam Thành nhíu mày nhìn , lại nhìn chiếc ô đặt tại cạnh cửa.

      phát , đàn ông sau khi kết hôn đều trở thành như chú vậy.” Cố Tích Hoa nhướng mày. chàng này trước kia phải là người thích truy tìm nguồn gốc.

      Cố Nam Thành trả lời, thấy Tống Thanh Vãn xuống, rồi lại nhìn Cố Tích Hoa toàn thân ướt sũng, ta với : “ thay quần áo .”

      Cố Tích Hoa cười như cười nhìn ta.

      “Chậc chậc…Cố Nam Thành, chú cũng có ngày hôm nay.”

      Thê nô.

      Cố Nam Thành liếc nhìn .

      Cố Tích Hoa hướng về Tống Thanh Vãn gật đầu, : “Mưa làm ướt áo, thay đồ.” Sau đó về phía phòng tắm.

      Tống Thanh Vãn cười đáp lại.

      Cố Tích Hoa tắm xong ra, hướng về sofa ngồi xuống, hỏi: “Chú chờ ?”

      “Ừm.” Cố Nam Thành đưa hình của Thẩm Châm, “ thấy thế nào?”

      Cố Tích Hoa lật từng tờ, rất đầy đủ, ảnh đầy tháng cũng có, “Là bạn của Thanh Vãn?” Quan hệ phải thân thiết bình thường, nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, trung học…

      “Vâng… người bạn rất thân. Con người rất tốt.” Tống Thanh Vãn biết miêu tả Thẩm Châm này thế nào, vẫn phải xem duyên phận của hai người họ thôi.

      Sau khi xem xong, Cố Tích Hoa đặt cuốn album ảnh bàn trà, cười như cười: “…Cố Nam Thành chú muốn coi mắt ư?”

      Cố Nam Thành chẳng ừ hử gì cả: “Năm nay ba mươi bốn, bên phía dì Triệu gây khó dễ…”

      À, hình như đây là vấn đề. Bà Triệu sắp tức nước vỡ bờ rồi.

      “Thanh Vãn, em hẹn thời gian , cái này đem lên xem chút.” lắc lắc cuốn album trong tay, thêm gì nữa, rồi cầm album lên lầu.

      Thanh Vãn hơi ngơ ngác. Súc tích nhanh nhẹn, dài dòng, quyết đoán gọn gàng, phong thái tao nhã điềm tĩnh, những điểm này hình như…là khoản trong mục tiêu của Thẩm Châm nhỉ… Quan trọng hơn là, tuy rằng Thẩm Châm coi trọng diện mạo, nhưng với hiểu biết của về Thẩm Châm, kỳ bạn của thích người có bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt, Cố Tích Hoa có gương mặt minh tinh sắc xảo…hình như rất tốt…

      Có hai cánh tay vươn ra quấn lấy , cổ hơi ngứa, là hô hấp của Cố Nam Thành.

      “Ngủ.”

      “Ách?” Thanh Vãn nhìn ta. chỉ ngủ thôi sao?

      tin.

      “Như suy nghĩ của phu nhân.” Cố Nam Thành cười, ôm lấy người lên lầu.
      tart_trung, Lùn, Nhi Đặng3 others thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 6


      Tống Thanh Vãn ngủ thẳng đến trưa mới thức dậy, tắm rửa xong, ngồi bên giường vừa lau tóc vừa gọi điện cho Thẩm Châm. Cố Nam Thành Cố Tích Hoa vừa về nước, có rất nhiều việc công phải xử lý, sắp tới có thể rút ra được thời gian, Tống Thanh Vãn suy nghĩ chút quyết định trước với Thẩm Châm.

      “A lô, Thanh Vãn?… Cậu chờ chút…” Bên kia thở hồng hộc như là lục lọi gì đó, “…Tớ muốn hỏi cậu chuyện…”

      “Ừ.” Thanh Vãn lên tiếng, đợi bên kia bận rộn.

      “Cậu còn nhớ nửa năm trước tớ mua chiếc váy jean bó sát …chiếc ONLY đó…”

      Tống Thanh Vãn đứng dậy, mở tủ quần áo, ngồi xổm xuống ôm ra chiếc hộp màu xanh thẫm, mở ra —— váy jean bó sát người. thở dài hơi: “…Ở chỗ tớ này.”

      “Ơ, sao ở chỗ cậu?”

      “Cậu ghét nó buộc chặt cái bụng hoàn mỹ của cậu.”

      Thẩm Châm: “…”

      quên mất, lúc trước khi thử cái váy này hấp tấp, ăn uống rượu chè quá độ, khiến mình tăng thêm năm cân, toàn bộ đều nằm vào vòng eo. Mặc dù Thanh Vãn ngừng khen đẹp, vẫn muốn thấy nó, mua về nhưng ném ở chỗ Thanh Vãn, vẫn lười lấy . Đó là chiếc váy bó sát rất hợp với Thẩm Châm, từ vai trái đến bắp đùi, có đường viền trơn tru, chỗ bụng có nếp uốn , buộc vòng eo che giấu phần bụng , bởi vì là bó sát, gợi cảm đến mức mê người. Làn da Thẩm Châm trắng nõn, có hai xương quai xanh quyến rũ, phối hợp với vải màu xanh thẫm, vừa xinh đẹp lại thanh thuần, đôi chân dài lộ ra, ngay cả Tống Thanh Vãn cũng cảm thấy đỏ mặt. Qua cái nhìn đầu tiên chiếc váy này có vẻ trung lập, được Thẩm Châm mặc vào, lại mặc ra vẻ phong trần của nữ ca sĩ, đối với cách ăn mặc Thẩm Châm rất bình thường, nhìn bản thân trong gương, đôi mắt trợn tròn, ngay cả thế cũng có vẻ quyến rũ… kéo người nhưng Tống Thanh Vãn lại lén chạy về mua.

      Quần áo hợp với khí chất của Thẩm Châm như vậy, sao có thể bỏ qua…

      Tống Thanh Vãn cảm thấy kỳ lạ, Thẩm Châm chẳng phải muốn thấy chiếc váy này sao, mua về chưa mặc qua lần nào…

      “Cậu tìm nó làm gì?”

      “Đương nhiên là mặc.” Thẩm Châm mỉm cười, “Thanh Vãn, tớ thích người…”

      Được, cần giới thiệu rồi. Tống Thanh Vãn: “Là người tối qua cậu đuổi theo ư?”

      “Ừ, lần gặp đầu tiên , lần gặp thứ hai cảm mến, lần gặp thứ ba định cả đời.”

      “Tớ còn gì để với người vừa gặp người ở đường.”

      “Tớ thổ lộ với ấy ở ven đường.”

      “…”

      “Sau đó bọn tớ cùng tới Thục Lưu Hương ăn cơm.”

      “…”

      “Tớ trêu chọc ấy cuối cùng ấy trêu chọc tớ ngược lại.”

      “…”

      ấy đưa tớ về nhà, còn trao đổi số điện thoại và tóm tắt thông tin cá nhân.”

      “…”

      “Hôm qua trời mưa, ấy bị dính mưa, hai điểm đỏ sẫm, khiêu gợi muốn chết, còn có thể lờ mờ thấy được cơ bụng của ấy!”

      “…”

      “Tớ chọc ghẹo ấy, ra miệng còn nhắn tin.”

      “…”

      “Ở trong mộng tớ đùa giỡn ấy cả đêm.”

      “…”

      “Nhưng mà ấy ‘chà đạp’ tớ cả đêm.”

      “…”

      Tống Thanh Vãn cảm thấy thần kinh mình hơi suy nhược. Tình của Thẩm Châm tới rồi cũng đỡ nổi, hưng phấn của cũng kéo dài. Thấy còn muốn tiếp tục kể lại chi tiết nội dung trong mộng, Tống Thanh Vãn run giọng ngăn lại: “…Được rồi, được rồi, tớ biết…” Xem ra Thẩm Châm và Cố Tích Hoa có duyên phận, chờ về rồi tiếng.

      “…Đúng rồi, ta tên gì?”

      “Cố Tích Hoa.”

      Tống Thanh Vãn nghĩ rằng —— ràng rất có duyên phận nhỉ?

      Buổi chiều Thẩm Châm chạy sang chỗ Tống Thanh Vãn lấy quần áo, sau đó hai người đến trung tâm mua sắm mua quần áo, dạo hai trung tâm mua sắm, Thẩm Châm mua ba chiếc váy, chiếc kiểu thục nữ, dây lưng màu trắng buộc vòng eo, chiếc kiểu chín chắn, váy dài màu xanh thẫm, chiếc…sexy…màu đen váy ngắn lộ vai nếp uốn tại vòng eo, rất ngắn…

      Tống Thanh Vãn: “Vì sao đều là váy?”

      Thẩm Châm: “Tiện làm việc.” lại lôi bạn đến trung tâm mua sắm khác.

      Tống Thanh Vãn hỗn loạn trong gió.

      Tình khiến cho người phụ nữ điên cuồng, khiến Thẩm Châm phóng túng. Đây là tổng kết của Tống Thanh Vãn về hành vi sắp tới của Thẩm Châm.

      Rất chính xác, rất hình tượng.

      Sao lúc đầu nhìn ra Thẩm Châm là nhiệt huyết dâng trào…

      Thẩm Châm nhìn bản đồ chỉ đường của trung tâm mua sắm, : “Chúng ta lầu ba.”

      “Mua áo tắm?”

      “Ừ.”

      “…đồ riêng tư, miễn cùng.”

      “Xin cậu lên với tớ được ?” Thẩm Châm , “Tuần sau công ty đài thọ du lịch, đến suối nước nóng Thiên Tứ hai ngày, tớ đặt mua trang phục.”

      Cuối cùng hai người cùng vừa ý chiếc áo tắm, dùng hồng nhạt làm màu chính, viền đen, kiểu dáng kín đáo, may vừa người, kiểu buộc ra sau gáy, để lộ đầu vai tinh xảo của Thẩm Châm, lại lộ ra vòng eo , Thẩm Châm rất hài lòng.

      Dạo phố xong, hai người xách theo túi lớn túi ngồi trong quán cà phê thường đến ăn chút bánh ngọt.

      Tống Thanh Vãn nghĩ nghĩ, : “Thẩm Châm, cậu nghiêm túc ư?”

      Thẩm Châm ngồi phịch sofa uống đồ lạnh, nghe được những lời này thản nhiên ngó nhìn người đối diện: “ nghiêm túc sao tớ lại xài tháng tiền lương để mua quần áo chưa bao giờ mặc?”

      Tống Thanh Vãn nhìn .

      Thẩm Châm ngồi thẳng lưng, thở dài hơi, nghiêm túc : “Cậu có loại cảm giác này , người ở trong mắt người khác có lẽ rất bình thường hoặc là có điểm gì nổi bật, nhưng khi cậu nhìn thấy ấy, lúc đối diện với tầm mắt của ấy, cậu chợt nghe thấy thanh đâu đó ở trong lòng ‘à, đúng vậy, chính là ấy’?”

      Tống Thanh Vãn nhớ tới khi vừa tốt nghiệp tham dự cuộc họp tuyển dụng, thời tiết rất nóng, đợi rất lâu mới đến phiên mình, vào phòng phỏng vấn, bốn người, ba nam nữ, : “Xin chào…” Ngẩng đầu lên, liền đối diện với khuôn mặt bình tĩnh nghiêm túc của Cố Nam Thành, câu kế tiếp liền tan biến. Người đàn ông nhìn thẳng vào , ràng mắt đối mắt, nhưng luôn có cảm giác ánh mắt kia gặm cắn toàn thân . nghe trong lòng mình có tiếng : này, Tống Thanh Vãn, mi xong rồi.

      Thẩm Châm nhìn đôi mắt lờ mờ của Tống Thanh Vãn, hai má ửng đỏ, biết bạn mình chắc chắn nhớ tới Cố Nam Thành. Lúc này, di động của Thẩm Châm vang lên, nhìn biểu thị cuộc gọi đến màn hình, nhịp tim bỗng nhanh hơn —— “Thẩm tiên sinh gọi đến”. Tống Thanh Vãn phát , chỉ thấy Thẩm Châm cố gắng đè nén khoé miệng nhếch lên rồi tiếp máy: “A lô.”Ánh mắt cười thành đường, lấp lánh trong suốt.
      tart_trung, Nhi Đặng, swanbeauty2 others thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 7


      thanh bên kia cũng rất khoan khoái, cầm điện thoại ánh mắt sâu, khuôn mặt cũng rất dịu dàng: “Buổi tối em muốn đâu ăn?”

      Câu hỏi này…chỉ có người đàn ông tự tin và mạnh mẽ mới có thể vậy với người phụ nữ, phải hỏi “Buổi tối có được ”, cách hỏi như vậy nhìn như tôn trọng phía nữ, thực ra ở sâu trong lòng người đàn ông còn trong giai đoạn thăm dò thử nghiệm mối quan hệ này, chưa muốn để lộ bản thân quá nhiều trong mối tình này, mà câu “Buổi tối muốn đâu ăn”, chứng tỏ rằng buổi tối của thuộc về , cho phép từ chối cũng được phản bác, cứng rắn mà lại khí phách, đâu ăn mới là tôn trọng , cùng lúc biểu vẻ dịu dàng tinh tế hào phóng lịch của . Đây quả là…trúng tất cả điểm đòi hỏi của Thẩm Châm.

      Thẩm Châm hít hơi sâu như hít thuốc phiện, : “Gần đại học F có quán mì thịt bò ăn ngon lắm.”

      “Được, tám giờ tới đón em.”

      “Vâng.”

      Cúp máy, Thẩm Châm híp mắt lại. người đàn ông, bài xích bần cùng, khoe khoang giàu sang, có thể vào tiệc rượu cao cấp, cũng bằng lòng ngồi ở quán ven đường. Người như thế, sau khi kết hôn mới có thể đồng cam cộng khổ, ở bên nhau lâu dài.

      Đẹp trai quá ?!!!

      Tuyệt vời quá xá?!!!

      Thẩm Châm chịu đựng 10086 con thảo nê mã* lao nhanh trong lòng mà giữ sắc mặt bình thường ăn uống. Tống Thanh Vãn trông thấy người đối diện muốn cất tiếng cười to nhưng dốc sức duy trì trạng, thở dài hơi.

      (*) thảo nê mã

      [​IMG]

      Bảy giờ rưỡi, Thẩm Châm nhận được tin nhắn của Cố Tích Hoa —— đường tới.

      Thẩm Châm vừa thay váy vừa chú ý di động phát sáng bàn trang điểm, bốn chữ vô cùng đơn giản thêm dấu chấm tròn lại khiến tim đập nhanh, tay run lên, tay kéo phéc mơ tuya liền kẹp phải da thịt, đau đến mức ứa ra mồ hôi lạnh.

      Mợ nó! Trong lòng mắng to tiếng, xoay lưng nhìn, chếch qua phía cổ của người trong gương có dấu đỏ. cẩn thận kéo phéc mơ tuya lên, vén tóc, nhìn trong gương cười cười. Người đẹp tóc dài trong gương làn da trắng mịn, lông mày thanh tú đôi mắt trong veo, khoé mắt cong lên tươi cười. Thẩm Châm là mẫu người đẹp tự nhiên, thích cũng chưa bao giờ trang điểm. Bởi vì rằng ——

      Lúc làm tình ai thích nhấm nháp khuôn mặt đầy phấn hoá chất chứ?

      Nhưng son môi vẫn có thể chấp nhận, đây cũng là đồ trang điểm duy nhất mua. chọn màu hồng phấn rất nhạt, bóng bẩy ươn ướt, hiệu quả như son bóng.

      xem đồng hồ, bảy giờ năm mươi phút, kéo bức màn ra nhìn xuống dưới, chiếc Phaeton* đúng lúc ngừng dưới lầu nhà trọ, người đàn ông từ ghế lái ra, nhìn lên đối diện tầm mắt của Thẩm Châm. Hôm nay ăn mặc bộ đồ thoải mái, màu sắc nhàng, kiểu dáng cũng rất bình thường, nhưng mặc vóc dáng của lại đặc biệt cao ngất điển trai. Cố Tích Hoa nhìn , ánh mắt sâu thẳm. Thẩm Châm hít thở hơi khó khăn, người đàn ông này rất có khuynh hướng cảm xúc!

      (*) xe Phaeton

      [​IMG]

      Thẩm Châm xuống lầu, ở trong thang máy đối diện với bức vách phản chiếu mà nhìn chính mình. Ờ, váy thục nữ màu trắng, rất đoan trang cũng rất trẻ trung, lộ ngực cũng lộ đùi, mái tóc dài xoã ra, che hơn phân nửa bờ vai, đẹp lắm, rất đẹp! gật đầu với mình rồi ra ngoài.

      Vừa ra liền hối hận. Ánh mắt của Cố Tích Hoa đầu tiên đảo qua vai , ánh mắt sâu thêm vài phần, rồi lướt qua…vòng eo bé của , cặp đùi được làn váy bao bọc, lộ ra bắp chân … Nhìn trở lại khuôn mặt , dán mắt vào bờ môi mật ngọt, ánh mắt lại sâu thêm mấy phần.

      Thẩm Châm cảm thấy mình là kẻ gian bị coi xét!

      Nhưng ràng ăn mặc rất bình thường mà?!

      Thẩm Châm biết, mái tóc dài của phủ bờ vai trắng nõn mịn màng, lộ ra xương quai xanh có thể lờ mờ trông thấy là gợi cảm biết bao, vòng eo của vốn , dây lưng màu đen buộc quanh càng có vẻ mảnh khảnh mà khiến muốn ôm lấy, phải nắm chặt hai bàn tay để đẩy lùi tà khí muốn chạy loạn, bắp chân dài ở phía được làn váy che khuất khiến người ta mơ mộng. Bờ môi hồng sáng bóng quả thực dụ dỗ hôn lên đó.

      Ba mươi mấy năm nay Cố Tích Hoa ham thích chuyện tình dục, trừ phi cần phải tiết dục, cũng là tự mình giải quyết. Chỉ nhìn người mà có dục vọng thế này, coi như là lần đầu tiên.

      Nếu nghĩ tới hai người mới gặp mặt lần thứ hai, chừng trực tiếp đè người tại ven đường.

      mở cửa xe, thanh hơi khàn khàn: “Lên xe.”

      “Ờ” Thẩm Châm cúi đầu, ngồi vào ghế phó lái. Nhìn từ xuống dưới, tự nhiên…

      Cố Tích Hoa mấp máy môi, gân xanh nổi trán. Đây là lâu tiết dục sao, suy nghĩ.

      ngồi vào ghế, khởi động xe, hề nhìn qua người bên cạnh.

      Thẩm Châm mở cửa kính xe, thở ra hơi. Bầu khí trong xe kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy nóng hổi khó hiểu.

      “Đóng cửa.” , “Rất dễ nhức đầu.”

      “Em nóng.” uỷ khuất.

      “Chỉnh lên chút.” thở dài.

      Thẩm Châm điều chỉnh cửa kính xe cao lên tí.

      “Thêm chút nữa.”

      Lại lên tí nhưng chẳng giải quyết được vấn đề.

      Lúc này gặp phải đèn đỏ, xe dừng lại. Cố Tích Hoa khom người qua, chỉnh cửa kính xe cao lên phân nửa, khi chuyện hơi thở phả mặt : “Em đừng quậy nữa.” Thẩm Châm càng nóng, tư thế này ràng được tự nhiên lại nguy hiểm, nhưng chỉ nghĩ rằng bộ dáng khi “Em đừng quậy nữa” gợi cảm muốn chết thôi.

      Vì thế chuyện đầu tiên làm hôm nay khiến hối hận ——



      ***

      Chính thức cộp dấu “sạch” cho Thẩm tiên sinh nhá =D
      tart_trung, Lùn, Nhi Đặng2 others thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 8


      hơi ngẩng đầu —— hôn trúng cằm . Kỳ là hôn trật, muốn hôn má cơ… Ai bảo lùi lại nhanh quá, chỉ cọ trúng cằm thôi…

      Cố Tích Hoa lui về, ánh mắt sâu thẵm, nhìn chằm chằm, trái tim Thẩm Châm đập liên hồi, thể chống cự cái nhìn chăm chú của , dứt khoát nhắm mắt, nghiêng đầu để ý tới. Đây là ngoài ý muốn, tuyệt đối có lòng. Tuyệt đối phải!

      “Em cố ý.” , thanh vừa thấp vừa mập mờ. Thẩm Châm nghía cái, Cố Tích Hoa nhìn đèn đỏ: “ đủ thời gian.”

      Năm mươi bốn giây.

      Bầu khí trong xe quá áp lực kỳ lạ, Thẩm Châm theo bản năng muốn chạy trốn. Lúc này lấy lại tinh thần thực muốn kéo mình ra.

      Sắc đẹp mê hoặc bị sắc đẹp mê hoặc mà!! Đức hạnh của mi đâu, Thẩm Châm!

      Đây mới là lần gặp thứ hai thôi mà!!!

      Rốt cuộc đèn xanh sáng, nhấn chân ga, xe lao rất nhanh, Thẩm Châm hoảng sợ, “…Chạy…chạy chậm chút…”

      Người bên cạnh chẳng có biểu cảm gì mặt, tốc độ xe chậm ngược lại còn nhanh hơn, trở tay cái liền vào con đường người, tìm chỗ trống để đỗ xe, xe hoàn toàn ngừng lại. Cố Tích Hoa kéo dây an toàn ra, đến gần hung hăng cắn đôi môi đỏ mọng quanh quẩn trong đầu từ nãy đến giờ… tấn công mạnh mẽ quyết liệt kia khiến Thẩm Châm chỉ có thể bám lấy

      biết qua bao lâu, nụ hôn dần, bờ môi Cố Tích Hoa đặt xuống những nụ hôn vụn mặt và đôi môi , tay vẫn siết chặt.

      “…Ưm…” Thẩm Châm rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhịn được mà rên rỉ tiếng.

      “… được kêu.” thanh của thấp đến đáng sợ, tiếng thở dốc ồ ồ vang bên tai , lỗ tai càng đỏ hơn, như là có thể trích ra máu, phân nửa là xấu hổ, phân nửa là nóng hổi.

      Thẩm Châm khóc ra nước mắt, phải muốn kêu ra đâu, ai biết vừa lên tiếng lại thành như vậy… Hơn nữa dây an toàn thế nào đây… hoàn toàn bị trói tại chỗ ngồi, muốn chạy trốn cũng chẳng thoát được…

      Đôi mắt rưng rưng, uất ức nhìn người đàn ông người mình.

      “… được nhìn.” hung hăng cắn miệng cái, rồi liếm nước mắt tại khoé mắt, “Em cũng được nhúc nhích, được chuyện.”

      từ từ nhắm hai mắt, qua hồi lâu mới cảm giác ghế dựa đàn hồi, có người cài cúc áo cho , rồi kéo dây lưng và phéc mơ tuya lại.

      “Được rồi.” thanh của vẫn còn hơi khàn.

      Thẩm Châm mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt kia gần trong gang tấc. Hai người đều hơi chật vật, nhiệt độ mặt Thẩm Châm vẫn đỏ bừng chưa giảm xuống.

      Cố Tích Hoa điều chỉnh hơi thở của mình chút, ngồi lại ghế lái, khởi động xe, chạy về con đường lớn lần nữa.

      Mười lăm phút, suy nghĩ.

      Khi dừng lại, thời gian xe biểu thị 20:30, tại là 20:45. đột nhiên hiểu được ban nãy đủ thời gian” là ý gì.

      chẳng qua “ cẩn thận” cọ vào cằm , có cần trả thù lâu như vậy ? ╮(╯▽╰)╭

      Thực ra, nếu vừa rồi sợ hãi, khẳng định là giả.

      May mà,

      May mà dừng lại.
      tart_trung, Lùn, Nhi Đặng3 others thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 9


      Hai người im lặng gì, mười lăm phút sau họ chạy tới đại học F. Cố Tích Hoa tìm chỗ đỗ xe, nơi đó cách quán mì chừng mấy phút đường, hai người cùng về phía đó. Đây là con phố sinh viên, buổi tối từ tám giờ đến mười giờ là thời điểm náo nhiệt nhất, dòng người đông đúc, ngã tư đường vốn chật hẹp còn bị những quầy hàng bày bán, gian qua lại chẳng còn bao nhiêu. Cố Tích Hoa ôm Thẩm Châm vào trong ngực mình, che chở về phía trước, có người cố ý chen chúc về phía bên này, ánh mắt vô tình đảo qua người Thẩm Châm, cánh tay của ôm lại càng siết chặt hơn, trả về người nọ ánh mắt thâm sâu. Người đó nhận thấy tầm mắt của , ấm ức chen chúc nữa.

      Tới trước quán mì, hàng xếp dài ngoài cửa quán, tất cả đều chờ ăn mì thịt bò.

      Thẩm Châm rầu rĩ, quên hôm nay là cuối tuần, người tới đây ăn nhiều gấp đôi hơn ngày thường.

      Cố Tích Hoa gì, dẫn vào, chủ quán là vị hơn năm mươi tuổi, trông thấy hai người bọn họ, bà ấy kêu lên: “Tích Hoa?” Bà ấy vội giao chuyện trong tay cho nhân viên phục vụ rồi lấy khăn lau tay, “Cậu về khi nào thế?”

      “Mới đây.”

      “Ăn gì?” Chủ quán cười cười, “Tôi đích thân làm cho.”

      “Em ăn gì?” hỏi .

      Thẩm Châm: “Hai bát mì thịt bò, bát cho nhiều rau thơm, với lại thêm phần thịt bò.”

      “Được!” Chủ quán xắn tay áo lên, “Hai người vào bên trong ngồi , lát nữa có người bưng tới.”

      Cố Tích Hoa dẫn vào, “bên trong” là chỉ gian phòng bên ngoài phòng bếp, Thẩm Châm chưa bao giờ biết quán ăn này có “phòng khách quý” riêng rẻ như vậy.

      “Đây là chỗ bọn họ dùng bữa, bình thường dùng tiếp đãi khách.” Cố Tích Hoa .

      Thẩm Châm nhướng mày, ý là “Nếu dùng tiếp đãi khách chúng ta vào bằng cách nào”.

      là cổ đông ở đây.”

      Thẩm Châm càng kinh ngạc hơn, quán ăn thế này còn thực hành hình thức đầu tư cổ phần?

      “Trước đây bọn họ thiếu vốn, liền nhập cổ phần.”

      Thẩm Châm hỏi nhiều, tại rất vui sướng đây, khỏi cần xếp hàng mà có thể lập tức được ăn mì thịt bò.

      Mì nhanh chóng được bưng lên, sa tế cay nồng đỏ rực, rau thơm xanh mướt, mì nóng hổi…rất ngon miệng a.

      Hai người ăn vui vẻ, đột nhiên từ phía sau có đôi tay che mắt Thẩm Châm, bị sặc chút.

      “Tiểu Châm Châm, đoán xem tôi là ai?” Giọng nam cố ý méo mó, lộ ra vẻ kỳ quái.

      Tần Hiểu Ba.

      Thẩm Châm vừa nghe thấy thanh kia chợt cảm thấy thành phố này cũng đặc biệt bé. đợi động tác của , bàn tay che mắt bị người ta hất ra. Cố Tích Hoa đứng bên cạnh, sắc mặt rất khó coi.

      “Cố tổng?” Tần Hiểu Ba xoa bàn tay bị hất ra, vẻ mặt vốn muốn nổi nóng trong nháy mắt chỉ còn tươi cười, “Sao lại đến chỗ thế này?”

      cùng bạn .”

      “Ồ, bạn à.” Tần Hiểu Ba lướt nhìn Thẩm Châm, “Ánh mắt của Cố tổng tinh tường, Thẩm Châm của chúng tôi là tốt, đặc biệt hiểu chuyện, hẹn hò với người khác chưa bao giờ chọn nơi đắt tiền.”

      Thẩm Châm thiếu chút nữa là đứng dậy. Ba chữ “ tốt” kia đặc biệt tăng thêm khẩu khí, câu kế tiếp lại làm cho ta như là trải qua mối tình với Thẩm Châm.

      Cố Tích Hoa thản nhiên “Ừm” tiếng, ý tứ đuổi người rất rệt.

      Đáng tiếc người nào đó cảm thấy.

      “Thịt bò ở đây ngon ?” ta cười ha hả, “Đúng lúc tôi quen ăn thịt cá, cũng muốn nhớ lại chút hương vị cạnh trường. Cố tổng ngại ghép chung bàn chứ?”

      Thẩm Châm bĩu môi, hiểu tính cách của Tần Hiểu Ba hơn ai hết, phải muốn hiểu ta, mà là người này khi theo đuổi trong bốn năm trời có đủ loại hành vi kỳ lạ, khiến hiểu biết cũng khó. Keo kiệt, hư vinh, đáng khinh, miệng mồm ti tiện nhát gan, bản thân chiếm được bất chấp cho người khác chiếm được. Thế cho nên trong bốn năm đại học, người dám thổ lộ với giảm hơn phân nửa, bảo đảm ta gián tiếp vào cuộc sống đại học yên bình bốn năm trời của Thẩm Châm. Đương nhiên, chỉ cần ta xuất , chắc chắn buồn nôn cả tuần.

      “Em ăn xong chưa?” Cố Tích Hoa hỏi .

      Dù ăn chưa xong nhưng gặp phải Tần Hiểu Ba —— “Xong rồi.”

      “Vậy thôi.” nắm tay , tách và người kia ra, “Đương nhiên ngại. Tần tổng chúng tôi ăn xong rồi, tuỳ ý.” xong kéo rời khỏi quán mì.

      Hai người bên ngoài, vẫn nắm tay , có điện thoại gọi tới, chắc là việc công ty.

      “…Đổi lại công ty trước đó , cậu Chu phải mở công ty thiết kế sao, liên lạc thử xem.”

      có nguyên nhân gì…”

      “Ừ, cứ như vậy.”

      Cúp máy, hai người dạo tới sân trường của đại học F, Cố Tích Hoa nhắc tới chuyện xảy ra trước đó tại quán mì, Thẩm Châm vốn cho là thế này —— đàn ông truy hỏi quá khứ của phía nữ hơn nữa tôn trọng phía nữ mới là người đàn ông muốn, luôn có trực giác Cố Tích Hoa là người như vậy.

      Thế nhưng…

      Khi tình huống này phát triển như suy nghĩ của , Thẩm Châm lại bắt đầu thấp thỏm, người bên cạnh có phải để ý đến .

      phải để ý mới có thể truy hỏi, thèm để ý ngay cả hỏi cũng hỏi sao?

      Tình huống vừa rồi…rất dễ khiến người ta hiểu lầm…

      Thẩm Châm làm bộ như tuỳ ý : “…Bọn em là bạn học thời đại học.” Ngoài cái đó ra có bất cứ quan hệ rối rắm gì.

      “Ừ.” Câu trả lời của còn tuỳ ý hơn .

      Thẩm Châm gật đầu, cái này coi như giải thích, tin hay tuỳ .

      “… ta thích em, em thích ta.” Con có vài người theo đuổi cũng rất bình thường.

      “Ừ.”

      “… ta theo đuổi em bốn năm trời, em vẫn đồng ý.” Cho nên lời khi nãy của ta khiến người khác hiểu lầm.

      “Ừ.”

      Thẩm Châm nổi giận, bĩu môi, thèm để ý thôi, bà đây cũng lo tới, hừ.

      “Nhưng tại em là của .” . Bàn tay nắm tay ấm áp khô ráo lại an toàn. Quá khứ của em hỏi tới, đó là chuyện của em, được diện trong tương lai của em, đó là vinh hạnh của . —— “Sherlock”.

      Gương mặt Thẩm Châm thay đổi: “Ờ.”

      hơi nghiêng đầu, khoé miệng đè nén được mà vểnh lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :