1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân - Ôn Sưởng (58 chương 2 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân

      [​IMG]
      Tác giả: Ôn Sưởng

      Editor: Sam (p3104)

      Thể loại: đại

      Độ dài: 58 chương + 2 ngoại truyện
      Nguồn: http://ssamiy.wordpress.com

      [​IMG] [​IMG]
      Văn án
      Bản quảng cáo

      Đây là câu chuyện về lần gặp đầu tiên , lần gặp thứ hai cảm mến, lần gặp thứ ba định cả đời.
      Thẩm Châm : nếu trước 25 tuổi còn chưa gặp Thẩm tiên sinh của , đến hộp đêm phóng hoả, tự mình lo liệu.
      đường phố, con đường vắng vẻ, giữ chặt : “Kiếp trước chúng ta có phải từng nhau ?”
      nhìn , đột nhiên nhoẻn miệng cười: “…Này , phải vừa gặp tôi rồi chứ?”
      Bản văn học nghệ thuật
      đời này có số người muốn chấp nhận tình cảm tạm bợ, chính là theo như lời Thẩm Châm: tôi muốn những người đàn ông xấu xa lãng phí tình cảm của mình, để tôi trực tiếp gặp người tốt, chúng tôi sống hạnh phúc cả đời.
      Thượng đế : được.
      Mỗi người khăng khăng chờ đợi đều có tương lai ấm áp.
      Cuộc đời này gặp được may mắn biết bao, Cố Tích Hoa.


      [​IMG]
      tart_trung, lyly, Nhi Đặng3 others thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 1


      Thẩm Châm từng , trước năm 25 tuổi còn chưa gặp Thẩm tiên sinh của , liền tổ chức đoàn thể đến hộp đêm phóng hoả, tự mình lo liệu. Tống Thanh Vãn ngồi bên cạnh cười dịu dàng, ánh mắt hâm mộ ghen tị của Thẩm Châm lướt qua, lạnh nhạt : “…Đương nhiên, tớ cũng để ý xử cậu ngay tại nhà cậu trước khi Cố Nam Thành tìm được cậu.” Ông đây hận lấy chồng còn sợ bị người diệt khẩu sao. Mười tám năm sau lại là hảo hán, chỉ hy vọng hai mươi tám năm sau đừng lại là ế.

      Kỳ nghiêm túc mà , Thẩm Châm tính là ế gì chứ! Hai mươi bốn xuân xanh, tốt nghiệp đại học hai năm, làm việc tại doanh nghiệp nhà nước hạng trung. Đặt ở giữa đống em trẻ trung dịu dàng, nhất định hơn hẳn người ta đó.

      Mọi người đều tương đối nổi bật. Thẩm Châm đứng cùng các trẻ trung, toàn thắng, nhưng Thẩm Châm đứng cùng trẻ bên cạnh, a…cũng tính là bại hoàn toàn, chỉ là đột nhiên biến thành trong suốt. Tống Thanh Vãn là ai? Tống Thanh Vãn là bạn thân cùng lớn lên từ bé, mỹ nữ cổ điển, toàn thân mặc bộ váy trắng dài ra ngoài, đừng đến đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng chảy nước miếng. chính là mỹ nữ như thế, chưa tới hai mươi hai tuổi gặp Cố Nam Thành, cam tâm tình nguyện gả cho ta, tại trở thành phụ nữ kết hôn. Đối với loại đàn ông nhanh tay lẹ mắt như Cố Nam Thành, bỏ qua yếu tố cá nhân , Thẩm Châm vẫn rất khâm phục ta.

      Ít nhất hồi trước có người theo đuổi Tống Thanh Vãn, đối mặt với đám tình địch như ma biến hoá khôn lường kia, nhịp tim của ta chưa từng đập loạn. Có ông chủ công ty bách hoá xem như là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ta, áo quần bảnh bao, sang trọng phong độ, người ta thường xuyên mời Tống Thanh Vãn ăn cơm, khi vừa bắt đầu đề tài thế này “Thời tiết hôm nay tốt”, Cố Nam Thành mang vẻ mặt ôn hoà tươi cười xuất . “ khéo.” “Đúng vậy, khéo.” “ ăn cơm?” “Ừ, vừa bắt đầu.” “ ngại ăn cùng chứ?” “Ha ha, đương nhiên ngại.” Vì thế quá trình theo đuổi này bị bóp chết từ trong nôi. Khiến Thẩm Châm cảm thấy càng tuyệt hơn chính là, khi ăn xong màn đêm buông xuống, ông chủ công ty kia rất có phong độ , “Thanh Vãn, tôi đưa em .” Cố Nam Thành chầm chậm đứng lên, cười đến phong lưu phóng khoáng, ta , “ cần, vẫn là tôi đưa . Luôn làm phiền người ngoài tốt. Bữa cơm hôm nay cảm ơn Vương tổng mời, lần sau chúng tôi nhất định mời lại.” Vì thế Tống Thanh Vãn đương nhiên bị bắt .

      Ngay sau đó hai người bàn xong chuyện hôn nhân, bởi vì Cố Nam Thành mà Tống Thanh Vãn hai mươi hai tuổi lãnh giấy kết hôn. Thẩm Châm suy nghĩ, rất nhiều nước mắt a.

      Sắp tới sinh nhật 25 tuổi của Thẩm Châm, Thẩm tiên sinh mà nhớ nhung hơn mười năm nay ngay cả bóng dáng cũng chưa nhìn thấy, trong lòng Thẩm Châm ngột ngạt.

      “Nếu tối nay hộp đêm nhé?” Thẩm Châm ngó sang Tống Thanh Vãn ngồi đối diện, cầm chiếc thìa cà phê khuấy đều.

      “Thẩm tiên sinh nhà cậu ở hộp đêm ư?”

      “… ấy đường cao tốc của Thượng Hải.”

      “Hở?”

      “Kẹt xe.”

      Tống Thanh Vãn mím môi cười.

      Thẩm Châm than vãn tiếng, đây là người phụ nữ được thấm nhuần trong tình , mẹ nó đoá hoa sen có thể toả ra mùi hương quyến rũ của hoa hồng.

      “Cậu xem,” Thẩm Châm nghiêm túc nhìn Tống Thanh Vãn, “Rốt cuộc tớ kiên trì cái gì.”

      “Bắt đầu từ năm 12 tuổi chẳng hiểu sao cậu lại rằng tương lai cậu gặp được Thẩm tiên sinh có hai, tớ biết nên cậu kiên trì gì đây.”

      “Nhưng tớ luôn cảm thấy tớ gặp được Thẩm tiên sinh rất tốt.”

      “Vì thế hồi đại học cậu từ chối nhiều lời thổ lộ của nam sinh như vậy, sau khi làm cũng hẹn hò với đồng nghiệp nam, thế cho nên bây giờ ngay cả mối tình đầu cũng chưa có, chỉ là vì cậu tin tưởng Thẩm tiên sinh rất tốt xuất sao?” Lông mày Tống Thanh Vãn khẽ nhướng lên.

      có cảm giác, em à.” Thẩm Châm thở dài, nhoài người lên bàn nhìn ngoài cửa sổ quán cà phê, người đường vội vàng, đèn đóm rực rỡ. Sao muốn tìm chàng trai chuyện đương chứ, nhưng biết vì sao, trái tim dường như bị cái gì khoá lại, có cách sinh ra loại “hormone” gì đó thu hút người khác phái. Ba năm sơ trung, ba năm trung học, bốn năm đại học, hai năm làm, với sắc đẹp và tài hoa của Thẩm Châm, số người bị say mê ít, đương nhiên cũng nhiều người thổ lộ, nhưng Thẩm Châm đều từ chối từng người . Lẽ ra có thể lựa chọn đối tượng tốt để đương, quen nhau vài năm, cho biết cái gì là người ở bên nhau. Nhưng mà, nhưng mà cái gì chứ, đời này có số người muốn chấp nhận tình cảm tạm bợ.

      Thẩm Châm đột nhiên cảm thấy mơ màng.

      Thẩm tiên sinh.

      Thẩm tiên sinh.

      Thẩm tiên sinh……

      có tin vừa gặp ?

      Trước 20:45 ngày 13 tháng 6 năm 2014 Thẩm Châm tin, vẫn nghĩ rằng, đối với Thẩm tiên sinh tương lai, chắc là “tình biết bắt đầu tự bao giờ, chỉ hướng về người mà say đắm”, thể nào là vừa gặp , như thế nào là vừa gặp .

      Vì thế ngờ có ngày mất hình tượng lao ra khỏi quán cà phê, chỉ vì cái nhìn thoáng qua.

      Bên trong “Hoa hồng nở rộ trong mùa hè” của Kim Kỳ , tôi muốn từ nay về sau thẳng vào trái tim , lưu lại giọt nước mắt chân nhất của chính mình tại đây. Nếu như vậy, sau ngàn vạn năm, khi động lòng nhất định có thể nhớ tôi, nhớ lại tình lặng lẽ sâu thẳm từng dành cho . Cho dù thời gian như nước chảy, nhật nguyệt phai tàn, nước mắt tôi vẫn còn trong suốt, nó trở thành cơn sóng cuối cùng trong lòng .

      tại, nước mắt trong lòng tan chảy rồi.
      tart_trung, Lùn, Nhi Đặng3 others thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 2


      Tống Thanh Vãn nhìn thấy Thẩm Châm đùng đùng chạy qua đường, giống như tia chớp bay ra ngoài.

      Áo sơ mi màu tím, quần tây đen, đôi giầy Ferragamo kinh điển. người đàn ông sẵn lòng coi trọng bàn chân, tất nhiên là người có quan niệm độc đáo đối với sinh hoạt và cách sống. Bộ dạng của cũng phải quá đẹp trai, có khuôn mặt có thể khiến phụ nữ nhìn cái là ngay, hơi lộ ra vẻ sắc bén, nhưng thể ôn hoà, bạn có thể nhìn thấy giữa đám đông, sau đó trong giây lát liền quên ngay. Nhưng khuôn mặt chẳng có đặc điểm gì như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Châm động lòng.

      số người có lẽ bộ dạng xuất chúng, nhưng họ luôn có năng lực khiến bạn hiểu được họ phải là vật trong ao (ý chỉ người tầm thường).

      Có lẽ, đổi danh từ chuyên nghiệp, nó gọi là có sức ảnh hưởng.

      Hai mươi giây, Thẩm Châm băng qua con đường, đứng trước mặt , nhịp tim giống như của chính mình, nhìn thẳng vào .

      chú ý tới , thấy thở hổn hển, chóp mũi trắng mịn lấm tấm mồ hôi, trong đôi mắt trầm tĩnh kia phát ra ánh sáng, hết sức chân thành mà nhìn thẳng .

      Cố Tích Hoa hơi nhếch môi.

      “Kiếp trước chúng ta có phải từng nhau ?” Thẩm Châm hỏi.

      phải kiếp trước chúng ta có gặp nhau , phải kiếp trước chúng ta có quen biết , mà tôi dám khẳng định, kiếp trước chúng ta nhất định ở bên nhau, thương nhau.

      nhìn , đột nhiên nhoẻn miệng cười.

      “…Này , phải vừa gặp tôi rồi chứ?”

      vừa từ nước ngoài trở về, chuyến mệt nhọc, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, hơi chật vật, cảm thấy đây là thời khắc tốt đẹp để gặp gỡ tình duyên.

      Thẩm Châm nghiêm túc nhíu mày, “Đừng ồn ào, chị chính đấy.”

      “…”

      “……………Thứ lỗi cho tôi ở nước ngoài lâu quên mất nghĩa của từ ‘chính ” trong từ điển.”

      “Chính là ‘chuyện đứng đắn’ ấy.”

      “Trêu chọc đàn ông tử tế đường phố là chuyện đứng đắn ư?” Cố Tích Hoa nhướng mày.

      kết hôn chưa?”

      “Chưa.”

      “Nam chưa cưới vợ, nữ chưa lấy chồng. Đây chẳng lẽ phải là chuyện đứng đắn sao?” Thẩm Châm bất giác bắt chước mà nhướng mày.

      Cố Tích Hoa cười cười, xem đồng hồ, hai mươi giờ năm mươi phút.

      thôi.” đón chiếc taxi, rồi mở cửa xe cho Thẩm Châm.

      Thẩm Châm hỏi gì liền ngồi vào trong, trước khi Cố Tích Hoa mở miệng chỗ nào nhìn lên tiếng: “Tôi thích ăn cay.” Cố Tích Hoa nhìn đôi mắt , cất tiếng, “Đến Thục Lưu Hương.” Thẩm Châm ngoan ngoãn ngồi im lặng, cũng ngước mắt nhìn , khoé miệng khẽ nhếch lên.

      Lúc xe rồi, Tống Thanh Vãn mới nhanh chậm thanh toán tiền rồi tới, vừa lúc thấy bên mặt của hai người trong cửa kính xe chợt lướt qua. nhàng thở dài hơi, rồi gọi điện cho Cố Nam Thành.

      “Em ở đâu?”

      “Ở quán cà phê em và Thẩm Châm thường tới.”

      “Ừ, mười phút sau đến đón em.”

      “Được.”

      “Trong nhà có người từ nước ngoài trở về, lát nữa cùng nhau ăn cơm, em cùng ?”

      có sao ?” Tống Thanh Vãn dịu dàng hỏi.

      “…Có thể.” Nghe được bên kia chợt tạm dừng cùng với thanh đột nhiên giảm thấp mấy độ, Tống Thanh Vãn đỏ mặt.

      “…Hay là em cùng nhé.” Trước khi ta lời tiếp theo nhàng .

      “Ừm.” thanh trong trẻo ngược lại càng thấp hơn.

      Tống Thanh Vãn nhanh chóng tắt máy, có cảm giác đêm nay dễ chịu.

      Nếu , gọi điện thoại bảo ấy cần qua đây, tự mình có thể qua? Muốn chết à.

      Nếu , bây giờ mình trực tiếp đón xe qua? Muốn chết à.

      Nếu , đợi lát nữa mình chủ động? Muốn chết à.

      phải “tìm đường chết”, chính là “làm chết” mà các bạn hiểu đó.

      Tống Thanh Vãn mất tự nhiên sờ mặt, vậy mà đỏ đến nóng rực. Bây giờ trốn ?

      A, chắc là còn kịp.

      cho rằng mình khiêu khích ta, cũng phải cố ý thốt ra thanh êm ái… Được rồi, là có chút cố ý làm nũng… nhưng cũng phải vì tạo thành kết quả tại mà… chỉ là muốn mà thôi…

      Chân ngọc của Tống Thanh Vãn vừa mới nhấc lên bước trông thấy chiếc Land Rover màu đen vững vàng mà nhanh chóng chạy qua hướng này. Đúng vậy, biển số xe quen thuộc kia chính là số của nhà mình.

      Tống Thanh Vãn nhìn di động, bảy phút. Nhanh như vậy.

      Xe ngừng lại, Cố Nam Thành vẫn mặc âu phục khi làm, lát nữa chắc là về nhà thay.

      “Chúng ta đến trung tâm mua sắm dạo nhé?” Tống Thanh Vãn đề nghị, đôi mắt trong suốt nhìn ta, “…Lát nữa phải muốn gặp…”

      “Trong nhà có quần áo.” Cố Nam Thành buồn cười nhìn .

      “…” Tống Thanh Vãn kéo ta, nhưng nhúc nhích, “… dạo lát… mua quần áo.” thanh như muỗi kêu.

      “…Được.” thanh trầm thấp của Cố Nam Thành khiến khẽ run lên, có cảm giác đổ dầu vào lửa. ta nắm tay vào trung tâm mua sắm, bàn tay siết chặt đến nỗi khiến Tống Thanh Vãn muốn chạy trốn.
      tart_trung, Lùn, Nhi Đặng2 others thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 3

      Vào Thục Lưu Hương bọn họ cầu gian phòng riêng, Thẩm Châm vừa xem thực đơn vừa với nhân viên phục vụ, Cố Tích Hoa ngồi bên cạnh, trầm mặc nhìn .

      phần gà xào cay, phần cá hấp sốt cay, phần thỏ xào ớt, phần tôm hùm sốt cay, phần lươn xào, tất cả đều là phần , thêm rau xào và và phần canh trứng muối tảo tía, cứ như vậy.” Thẩm Châm đưa thực đơn cho Cố Tích Hoa, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, : “Đổi phần thành phần trung, canh trứng muối tảo tía đổi thành canh cải xanh nấu nghêu.”

      Bạn biết , nhà giàu mới nổi bình thường vào lúc này “Đổi phần thành phần lớn, bưng lên tất cả món ngon lên đây”, nhưng có. Vừa khéo nhiều hơn sức ăn của hai người chút, canh cải xanh giải nhiệt hạ hoả, sau khi ăn xong đồ cay dùng canh này, hôm sau thức dậy sưng cổ họng, nóng người.

      giải thích vì sao muốn đổi, vừa lúc hiểu được.

      “Thẩm tiên sinh, tôi cảm thấy lần gặp thứ hai tôi cảm mến rồi.” Thẩm Châm nghiêm túc , ánh mắt phát sáng như ống kính Canon.

      “Tôi họ Cố, gọi là Cố Tích Hoa.” hơi dừng chút, “Tôi cũng chẳng có bề ngoài điển trai.” Vì thế lần gặp thứ hai cảm mến từ đâu ra?

      sao, sớm muộn gì có ngày gọi là Thẩm tiên sinh.” Thẩm Châm vẫy tay thèm để ý, suy nghĩ chút rồi ràng, “Tôi họ Thẩm, gọi là Thẩm Châm, chữ ‘Châm’ đầu là bộ Trúc, dưới là chữ ‘Hàm’, chính là ‘Châm’ của châm ngôn, ‘châm ngôn’ biết ?” lại đột nhiên nhớ tới ngay cả từ “chính cũng hiểu, Thẩm Châm cố ý hỏi lại.

      [cảm ơn chị GR dịch giúp câu giải thích chữ “Châm”]

      Lông mày Cố Tích Hoa nhướng lên.

      cảm thấy thế nào?” Thẩm Châm chợt hỏi.

      Cố Tích Hoa suy nghĩ lát, “Cũng tệ lắm.” Lúc khoé miệng Thẩm Châm sắp nhếch lên, ánh mắt sắp lấp lánh tiếp, “Tên rất hay.” Thẩm Châm im lặng.

      Cố Tích Hoa cười: “Ba mươi bốn tuổi, đương hai lần, lần hồi trung học, lần hồi đại học, sang Pháp du học bốn năm, có tình sử ở nước ngoài, làm việc tại doanh nghiệp nước ngoài, tiền lương chắc chắn, lương năm chắc chắn, vài bất động sản, vài chiếc xe. Cha mẹ khoẻ mạnh, vài người họ hàng.”

      Thẩm Châm sửng sốt.

      …Đây là, coi mắt ư?

      Cố Tích Hoa giải thích, xong liền nhìn .

      cảm giác thế nào, trực tiếp truyền tin luôn?

      Thẩm Châm cảm thấy tình hơi lệch phương hướng mà dự đoán.

      Được rồi…chênh lệch rất nhiều… Thẩm Châm dự định xong là nữ theo đuổi nam, cũng chuẩn bị xong tâm lý khi ăn xong bữa cơm này phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể gợi ý liên lạc với , kết quả? Kết quả?

      Thẩm tiên sinh bày tỏ “Cũng tệ lắm”?

      Thẩm Châm ở bên kia giao chiến với khí hơn mười phút (…Đương nhiên, phải suy nghĩ chính gì…nghĩ vớ vẩn thôi…)

      được, quá nhanh…”

      Khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào trông thấy vẻ mặt đau khổ “ muốn từ chối nhưng thể từ chối” của Thẩm Châm rồi nghe thấy lời của .

      Cố Tích Hoa nhướng mày.

      Thẩm Châm ngẩng đầu mau chóng nhìn cái, rồi lại mau chóng cúi đầu: “…À , tuy rằng chúng ta sớm muộn gì cũng tới bước kia…nhưng mà, ha ha…việc ấy, chúng ta quen thân…”

      Cố Tích Hoa cười như cười.

      à, lúc đường hỏi người đàn ông gặp lần đầu tiên là “Kiếp trước chúng ta có phải từng nhau ?”, có nghĩ tới hai người quen

      à, lúc hai lời mà lên xe cùng người đàn ông xa lạ, có nghĩ tới hai người quen

      à, lúc cùng người đàn ông tính là quen biết ăn cơm trong phòng riêng, có nghĩ tới hai người quen

      “Thực ra,” Thẩm Châm lại đưa ra vẻ mặt nghiêm túc, “…Tôi muốn chuẩn bị trước chút, biết thêm nhiều tư thế…”

      Cố Tích Hoa trầm lặng.

      Đồ ăn lần lượt bưng lên, Thẩm Châm thèm ăn đến hai mắt phát sáng, đúng vậy, là người sành ăn, sành ăn từ trong xương cốt, sinh sống tại địa phương nổi tiếng về mỹ thực toàn Trung Quốc, khiến sành ăn là rất khó.

      ăn trước nhé?” Thẩm Châm thử dò hỏi.

      Cố Tích Hoa gật đầu, đưa bát đũa cho . Thẩm Châm vô cùng thoả mãn.

      Cay à, cay à…cuộc đời này mi nhất đó…

      Bữa cơm này chấm dứt trong ngấu nghiến của Thẩm Châm. Cố Tích Hoa thanh toán tiền, hai người từ Thục Lưu Hương ra, lúc này chín giờ rưỡi.

      Có cần…hỏi số điện thoại di động nhỉ… Ăn uống no say, Thẩm Châm đứng tại cửa quán ăn rối rắm.

      …Trước đó có cơ hội rất tốt…Thẩm tiên sinh tự giới thiệu…

      Cố Tích Hoa. Ờ, cái tên này khí phách ngất trời…

      …Bây giờ lại tự giới thiệu hình như hơi đột ngột…Nhưng mọi người đều

      Này, rốt cuộc mi rối rắm gì hả…Thẩm Châm.

      Là mi vừa gặp người ta, dám bình tĩnh chút sao.

      “…À , di động của tôi ngừng hoạt động rồi, có thể mượn di động của ?” Được rồi, hãy tha tôi lần…

      Cố Tích Hoa: “…Hồi nãy là ai vừa ăn cơm vừa gửi tin nhắn thế?”

      Thẩm Châm: “…” Thẩm tiên sinh, đáng chút nào.

      “…À , hồi nãy gửi chơi tới 10086…”

      “Vì thế dịch vụ khách hàng ngừng hoạt động máy của ?”

      “Tôi có thể gật đầu …” Thẩm Châm tỏ vẻ nghiêm túc hỏi.

      Cố Tích Hoa gật đầu.

      Vì thế Thẩm Châm trịnh trọng gật đầu.

      Chân mày Cố Tích Hoa giật giật.

      Sau lúc lâu, : “ thôi, tôi đưa về nhà.” Vì thế hai người trước sau con đường dưới ánh đèn sáng rực.

      Thành phố C vào ban đêm đèn đóm rực rỡ, đèn neon thay đổi màu sắc chập chờn, làm cho ánh sáng của cảnh đêm càng giống như thần bí huyền ảo. thanh hình ảnh trong tiệm bán đĩa phát ra bài hát được thích, thanh xen lẫn trong tiếng người ầm ĩ, truyền vào trong tai Thẩm Châm đứt quãng, giọng nữ ngọt ngào ấm áp tại trung tâm mua sắm liên tục tuyên truyền hoạt động giảm giá khuyến mãi. Thỉnh thoảng trong tiếng loa phát ra “tích tích tích” như là đứa nhất thời hứng khởi vào giúp vui. Người đường bên cạnh nhanh chân rảo bước qua cơn gió, thỉnh thoảng có mùi nước hoa nữ, lướt qua gò má Thẩm Châm.

      Thẩm tiên sinh, là phải . Thẩm Châm suy nghĩ, khoé miệng khẽ cong lên.

      Rốt cuộc gặp được , Cố Tích Hoa.

      Có đôi khi bạn thấy rằng, Thẩm Châm người quái lạ. Đối với số vật chấp niệm vượt qua người thường, cũng ngang ngạnh giữ lại rất nhiều cảm xúc trực giác trong nháy mắt, hơn nữa còn cho rằng chuyện đó vô cùng quan trọng. Năm ấy khăng khăng muốn học tại Mông Cổ, Tống Thanh Vãn rất giận dữ. Đúng vậy, có người bình thường nào vứt bỏ những trường đại học xuất sắc tại Bắc Thượng Quảng (ý chỉ ba thành phố lớn của Trung Quốc: Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu) mà chạy tới chỗ khỉ ho cò gáy ở bốn năm trời. Chuyên ngành của Thẩm Châm là tiếng Trung, được nhận vào trường đại học lớn tại Thượng Hải, bạn xem có phải là não ngắn rồi

      Thẩm Châm : “Trong ‘Đời khôn kham’ có đoạn thế này —— con người vĩnh viễn biết bản thân muốn gì. Bởi vì con người chỉ có thể sống lần, chúng ta thể so sánh nó với kiếp trước hay hoàn thiện cho kiếp sau. Cậu có cách gì có thể kiểm nghiệm lựa chọn nào là tốt nhất, bởi vì so sánh. Tất cả đều phải trải qua, chỉ lần này, thể chuẩn bị trước. Thanh Vãn, cậu có thể nghĩ rằng lựa chọn khác rất tốt cho cuộc sống của tớ, nhưng cậu làm sao biết được nó nhất định tốt chứ? Cái gì là tốt đây? Làm chuyện tớ thích làm chính là tốt, tớ giàu có, tớ có danh vọng, vật chất thể thoả mãn khát vọng chân chính của tớ, tớ thất bại, tớ bị thực cười nhạo quyết định của tớ là ngu ngốc vô lý cỡ nào. Nhưng mà ——” dừng chút, “Tớ là người độc lập, cuộc sống là bản vẽ sơ bộ chưa được hoàn thành, tớ thể vì làm cho nó đẹp đẽ mà vứt tất cả hạnh phúc chỉ vì hoàn thành cuộc sống sáng chói rực rỡ.”

      tới mức độ nào đó, Thẩm Châm là người bốc đồng. Từ trước đến nay cách sống của đều là làm theo ý mình. Bạn thể dùng tư duy bình thường mà phân định . Tình cũng vậy.

      Quan niệm tình của rất ràng —— tình chất lượng cao, thà thiếu chứ ẩu.
      tart_trung, trạch nữOtaku Bi thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 4


      Ông trời thích làm việc gì nhất?

      Trả lời: nổi gió đổ mưa.

      Đối với thời tiết thất thường vào mùa hè tại thành phố C, Thẩm Châm tỏ vẻ gì.

      Đừng mang theo bầu khí phá hỏng chứ. Vào buổi tối tĩnh mịch lại ồn ào náo động, đèn neon lấp loé, hai người cùng nhau về nhà… Có thể để đẹp hơn chút , ông trời lại đột nhiên mưa to tầm tã là ý gì đây?

      Bây giờ Thẩm Châm rất oán hận. Đương nhiên, ngờ trong trời mưa to thế này liền đón được chiếc taxi, may mà Cố Tích Hoa nhanh tay lẹ mắt, có lẽ nào là vì chân dài ?

      tại Thẩm Châm chỉ nghĩ việc —— từ khi mưa to thình lình rơi xuống, theo khách quan mất thời gian suy nghĩ làm sao có được số điện thoại di động của Thẩm tiên sinh.

      Nhà vốn cách Thục Lưu Hương xa, nếu ngồi xe chừng mười phút là đến nơi.

      cách khác, bây giờ chỉ có bảy phút để dụ dỗ Thẩm tiên sinh (… phải sớm dụ dỗ người ta rồi sao…╮(╯▽╰)╭…)

      Trong xe nhất thời yên tĩnh, giọt mưa tạt cành cạch vào cửa xe, sức lực mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta kinh hoảng. Thẩm Châm tiến vào trạng thái suy tưởng, dùng tim dùng phổi để nghĩ cách, mà Cố Tích Hoa ngồi bên cạnh điềm tĩnh tự nhiên, thỉnh thoảng mấy câu với tài xế.

      Ngồi chưa được bao lâu chiếc xe dừng trước cổng tiểu khu nhà Thẩm Châm.

      “Em chờ chút.” Khi Thẩm Châm còn rối rắm chuyện di động vả lại còn dần cảm thấy hết thời, Cố Tích Hoa thốt ra những lời này rồi mở cửa xe lao ra ngoài, ê…mưa còn chưa dứt.

      Thẩm Châm ngồi trong xe, xuyên qua cửa kính xe lờ mờ, thấy chạy đến cửa hàng tiện lợi gần nhất mua đồ, sau đó căng ô ra…sau đó…che ô quay lại…thanh toán tiền… đến ngoài cửa xe phía bên …mở cửa ra…hạ ô thấp xuống…

      chiếc ô màu đen rất to, có thể che hai người, bàn tay nắm chặt chuôi ô, khớp xương rệt, đốt ngón tay rất dài, sạch , chút gân xanh nho nổi lên vì dùng sức, tay có nước, biết nóng hay lạnh.

      Thẩm Châm xuống xe, cảm giác mát lạnh bên ngoài khiến tinh thần kích thích. Mưa rơi lốp bốp mặt đất, bọt nước văng tung toé đến gần đầu gối. Cố Tích Hoa mặc quần tây đen, nhìn ra ẩm ướt, cả chiếc áo sơ mi màu tím của đều ướt, nó liền trở thành màu tím sẫm, dính sát cơ thể . Hai người cách nhau rất gần, Thẩm Châm thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng đầu.

      Hai người yên lặng gì mà đường, tới dưới lầu nhà Thẩm Châm.

      “Cố Tích Hoa.” Thẩm Châm mở miệng gọi .

      Suy nghĩ chút, nhận ra đây là lần đầu tiên gọi tên , a…cảm giác tệ.

      Cơ thể Cố Tích Hoa động đậy, cầm ô nhìn .

      “Em cảm thấy lần thứ ba gặp mặt em muốn định cả đời với .” Thẩm Châm nghiêm túc.

      “Ừm.” Câu trả lời của biết là vô thức hay là để ý, nhàng còn đơn giản.

      hãy cho em số điện thoại di động.” Thẩm Châm trịnh trọng .

      “Di động của em phải ngừng hoạt động rồi ư?” Sắc mặt Cố Tích Hoa như thường.

      “…Đó là lời thoại tình thú, cũng tin…”

      “Tôi tin.”

      “… có cho hay ?”

      “Cho.”

      sao?”

      “…Đó là lời thoại tình thú, em cũng tin…”

      “………….” Thẩm Châm bị nghẹn họng.

      Cố Tích Hoa mỉm cười. Tiếng cười trầm thấp vang bên tai, khiến người ta cảm thấy gợi cảm khó hiểu.

      Thẩm Châm đỏ mặt.

      kinh ngạc, bà đây là ngự tỷ mà, cũng biết đỏ mặt ư? Thẩm Châm có chút thần chí mơ hồ.

      “Em cho là vì sao tôi lại đưa em về nhà?” Cố Tích Hoa hỏi.

      “À…bởi vì em là con ?” Thẩm Châm thử thăm dò trả lời, “…Ưm, nếu …gặp mặt ba mẹ?”

      “…” Cố Tích Hoa bỗng nhiên cảm thấy con đường phía trước có ánh sáng.

      “Lấy di động ra .”

      Thẩm Châm đưa di động cho .

      Ngón tay thon dài bấm di động, gọi qua ——

      Tích tích.

      Hai tiếng rất , sau đó ngắt kết nối.

      Di động trở về trong tay Thẩm Châm.

      Cố Tích Hoa thở dài hơi, “Thẩm Châm, em còn thiếu lời tự giới thiệu.”

      “Thẩm Châm, nữ…ặc…cái này hẳn là thấy rồi?”

      Cố Tích Hoa im lặng.

      “…24 tuổi, có tình sử, làm việc tại doanh nghiệp nhà nước… Tiền lương vạn ba, nhà xe… Ba mẹ khoẻ mạnh, chị em…”

      Cố Tích Hoa chú ý tới tầm mắt mơ hồ bất định và cách chuyện gián đoạn của Thẩm Châm, nhướng mày.

      “Thẩm Châm.” gọi , dừng lại, sắc mặt ửng đỏ.

      “Em bị cảm sao?”

      “……” Ánh mắt Thẩm Châm lại bắt đầu bay .

      Cố Tích Hoa nhìn .

      Thẩm Châm nhắm mắt lại, sau khi mở ra nghiêm túc : “…Thẩm tiên sinh, lộ điểm rồi…” vươn tay chỉ chỉ, “…Hai điểm…”

      Cố Tích Hoa: “……….” Đuôi lông mày nhíu lại vài cái khó có thể nhận ra, sau đó dứt khoát xoay người, chiếc ô màu đen biến mất trong cơn mưa.

      Thẩm Châm im lặng. Chẳng phải là vừa lúc đèn ngay đầu ư, phải vừa lúc mắc mưa sao. Này, ban đầu cũng chú ý mà.

      Khi Thẩm Châm “cái này hẳn là thấy rồi” theo bản năng…a…nhìn ngó

      Ai biết lộ ra chứ, ai biết được…hai điểm màu đỏ…hai điểm màu đỏ của Thẩm tiên sinh…

      Thế là vẻ mặt Thẩm Châm dào dạt ý xuân…bay trở về nhà trọ…

      ***

      bạn Thẩm Châm là sắc nữ chính hiệu :)))
      tart_trung, oxy501, Nhi Đặng2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :