1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Tớ cố gắng làm để trả lời câu hỏi của bạn trong đêm nay, sáng mai dậy check hàng nhé! :yoyo51:
      quỳnhpinkyNeavah Redneval thích bài này.

    2. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      May quá, xong trước 12h, hì hì :yoyo59:

      Đùi gà thứ 46: Xương đùi gà

      Khi Tô Thanh Nhan đến nơi, nhìn thấy mọi người vây quanh nam tử áo trắng được bọc chăn. Lúc này sắc mặt Bạch Tử Sơ tái nhợt, đôi môi tím tái, từng giọt nước theo tóc dài chảy xuống, tí tách tí tách rơi xuống dưới.

      Có người nhìn mà đành lòng, đau lòng lên muốn kéo dậy, nhưng lại quật cường vung tay, tức giận : “Ta muốn nương tử Tô Tiểu Nhan, ta mươn nương tử Tô …. Nương tử Tô Tiểu Nhan!” Vừa nghiêng đầu nhìn thấy Tô Thanh Nhan kinh ngạc, Bạch Tử Sơ vui vẻ hất chăn người xuống, vọt đến trước mặt Tô Thanh Nhan, hiến vật quý trong tay lên trước mặt Tô Thanh Nhan: “Nương tử Tô Tiểu Nhan! Nàng nhìn , ta tìm lại được xương đùi gà rồi! Nàng xem , ơ, nàng làm sao vậy? A, đừng khóc, đừng khóc, nương tử Tô Tiểu Nhan, đừng khóc, Bạch Tiểu Sơ ngoan, tìm lại được xương đùi gà, đừng khóc, đừng khóc nào…”

      Thấy nàng càng lúc càng khóc lớn, Bạch Tử Sơ tuy chỉ dỗ nàng như trẻ con, nhưng kỳ đáy lòng cũng rất đau từng trận, bắt đầu từ khi nào, bản thân mình bị nàng mê hoặc, chịu nàng dắt , cũng còn là mình nữa. Khi đó, nhìn nàng khóc đến thương tâm, chính mình cũng đau đến chịu được, cuối cùng, nhìn mặt hồ lặng song kia, cũng hiểu tại sao lại tự chủ được mà phi thân nhảy xuống hồ, lặn xuống đáy nước tìm xương đùi gà kia.

      Cũng may mà ông trời giúp , cuối cùng, ở tận sâu dưới đáy hồ cũng tìm thấy được xương đùi gà kia. Khi ngoi lên, có người lại nghĩ muốn tự sát, liền nhảy xuống hồ lôi kéo lên, thấy an toàn vấn đề gì, vội vàng ôm chăn lên bọc người lại. Sau đó, vẫn ngồi im đó, chờ Tô Thanh Nhan quay trở lại.

      Nước mắt như mưa ngừng rơi, Tô Thanh Nhan hiểu bản than mình làm sao nữa, tại sao lại có thể rơi lệ trước mặt mọi người, vì nam tử ngu ngốc này sao? Vì hành động liều lĩnh của sao?

      Nàng bỗng nhào vào long Bạch Tử Sơ, đem nước mắt mình làm ấm quần áo , che dấu bộ dáng yếu ớt của bản thân: “Bạch Tử Sơ, ngươi là đồ ngốc!...” Nàng chỉ có thể lặp lặp lại câu kia, bởi đời này còn có ai có thể ngốc hơn Bạch Tử Sơ được nữa.

      Biết thân thể mình mang theo hàn tính, còn nhằm ngày mua thu lạnh lẽo này nhảy xuống hồ, để làm gì? Tìm cái xương đùi gà sao?

      Bị ngâm trong nước, xương đùi gà kia còn có thể tìm được dược hiệu trong đó sao? Bạch Tử Sơ ngốc, sao lại biết đạo lý này, nhưng mà vì để mình được vui vẻ lại liều lĩnh phi thân xuống, nam nhân như vậy, làm sao nàng có thể đau lòng đây?

      Bạch Tử Sơ vẫn ôm Tô Thanh Nhan, vỗ vỗ lưng nàng, trấn an. Hoa Vô Tâm tới, nhìn thấy hình ảnh bọn họ ôm nhau, liền đuổi mấy người vây xem , còn bản thân vào nơi cách đó xa, nhìn xem Tô Thanh Nhan có gì phân phó tiếp.

      bao lâu sau, Hoa Vô Tâm liền nghe thấy tiếng kêu thất thanh lên, nàng cả kinh, vội vàng phi qua, ra là Bạch Tử Sơ ngất xỉu.

      Nàng vội vàng gọi người đến, giúp đỡ Tô Thanh Nhan đưa Bạch Tử Sơ về lầu các, cũng gọi Tô Từ đến bắt mạch cho Bạch Tử Sơ.

      Khi Tô Từ buông tay Bạch Tử Sơ ra, liền khẽ thở dài tiếng: “Vô phương, bản thân mang hàn tính, lại nhảy xuống nước lạnh, hàn tính này càng bộc phát, sau mấy ngày nữa muốn đến chỗ nhiệt độ sao, Tô Thanh Nhan, ngươi cần chiếu cố nhiều hơn!”

      Tô Thanh Nhan trịnh trọng gật đầu, lúc này sai người sắc thuốc, còn bản thân tận tâm chiếu cố Bạch Tử Sơ.

      Khăn mặt ấm áp lau khuôn mặt trắng bệch của Bạch Tử Sơ, dọc theo hình dáng khuôn mặt tuấn mỹ của , hết sức ôn nhu. Chỉ chốc lát sau, nước ấm bị lạnh , nàng lại sai thủ hạ hỗ trợ đưa Bạch Tử Sơ đến thùng nước ấm, còn bản thân vận công lực, truyền ấm cho .

      Ngâm người trong nước nóng, Bạch Tử Sơ dần dần tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn thấy Tô Thanh Nhan bận rộn, trong lòng đau như bị kim châm, giơ bàn tay vừa có chút ấm áp lên chạm vào mặt Tô Thanh Nhan, nhìn thấy nàng bị giật mình, lại khẽ khàng đem mặt nàng áp vào mặt mình, chậm rãi chút, nụ hôn nhàng rơi môi Tô Thanh Nhan.

      Oanh tiếng, hai gò má Tô Thanh Nhan đỏ ửng lên tưởng muốn cháy luôn cả mặt nàng, đây là lần thứ hai nàng và Bạch Tử Sơ hôn môi, lần trước là Bạch Tử Sơ để nàng khỏi bị hôn mê, mà lần này, chính là hôn môi có mục đích, nụ hôn chân chính.

      Thấy Tô Thanh Nhan có phản kháng, Bạch Tử Sơ dần dần xâm nhập, giơ đầu lưỡi ra khắc hoạ cánh môi Tô Thanh Nhan, sau đó, nhàng mở miệng nàng ra, nhàng xâm nhập vào bên trong, tinh tế hút lấy mật ngọt.

      Động tác của Bạch Tử Sơ cực hoàn hảo, Tô Thanh Nhan dần sa vào nhu tình của , thể tự thoát ra được. Bạch Tử Sơ giả ngu, Bạch Tử Sơ ôn nhu, hay là Bạch Tử Sơ lãnh, trong đầu đều là ba chữ Bạch Tử Sơ, khắc mạnh vào bên trong, tẩy hết.

      Nụ hôn này, ôn nhu mà lâu la, thấy bản thân mình sắp hết khí mà choáng váng, Bạch Tử Sơ mới chậm rãi buông Tô Thanh Nhan ra, nhợt nhạt cười : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, ta thích nàng!”

      Bang bang bang, tim bỗng đập mãnh liệt hơn, vất vả lắm mới có thể bình ổn lại trái tim, cuối cùng Tô Thanh Nhan mím môi, chần chờ hồi nữa mới ngượng ngùng : “Ta cũng thích chàng, tướng công Bạch Tiểu Sơ!”

      hình cong xinh đẹp lên môi Bạch Tử Sơ, điềm tĩnh cười cái, sau đó liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, nặng nề hôn mê tiếp!

      Tuy chỉ là nụ hôn, nhưng lại định đoạt rằng, cả đời này, bọn họ vĩnh viễn phân cách.

      Lần bệnh này của Bạch Tử Sơ chỉ mất mấy ngày tốt lên, mà trong mấy ngày này, giữa hai người xảy ra chuyện khiến tình cảm mà hai người vất vả lắm mới lôi lên được, lại chậm rãi bò xuống.

      Hôm đó, Tô Thanh Nhan chuẩn bị đồ ăn sang cho Bạch Tử Sơ, nhiều ngày nay, đồ ăn sáng của Bạch Tử Sơ đều do tay nàng chuẩn bị vì dám giao cho người khác làm.

      tới gần phòng ăn, vừa thoáng nhìn cái, thấy thân ảnh cực quen mắt, nàng giật mình, vội vàng phi người qua, chặn người nọ lại, đây đúng là lâu lĩnh nhận mệnh nàng mang xương đùi gà kia giao cho Thương Mộng – Vương An.

      Nàng ngẩn người, rồi lập tức nổi giận với Vương An: “Vương An, lúc trước ta đưa cho ngươi mang thứ về, vì sao vẫn chưa mang về?”

      Vương An nghe thế, vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn giữ lễ tiết, vội quỳ gối thỉnh tội, đợi đến khi Tô Thanh Nhan tiêu giận chút, mới chần chờ hỏi: “ hiểu ý của các chủ là ý gì?”

      Thấy bộ dáng giống làm bộ, Tô Thanh Nhan nhướn mày, lúc này mới đem việc Thương Mộng vẫn chưa nhận được xương đùi gà ra, sau khi nghe xong, Vương An mở to hai mắt, liên tiếp dập đầu giải thích: “Các chủ, thuộc hạ ngày đó mang vật kia giao cho Thương Mộng đại nhân rồi, còn nhớ , ngày đó, còn cẩn thận nghiên cứu, đến khi cất vật kia , thuộc hạ mới rời .”

      “Ngươi sao?” Tô Thanh Nhan nghe thấy thế, ngây ngẩn cả người, Vương An là người thành , nếu lúc trước nàng cũng giao nhiệm vụ này cho . Nhưng ngày đó, khi nàng gặp Thương Mộng, lại thấy chưa nhận được, vậy rốt cuộc là sao? Sai sót ở chỗ nào a?

      Lúc này, nàng liền mang theo Vương An, phi tới chỗ Thương Mộng, để đối chất với Vương An. Hai người cãi nhau trước mặt nàng hồi, mặt đỏ tía tai, bên chính mình đưa cho rồi, bên bản thân chưa bao giờ nhận được, thậm chí còn chưa gặp qua ai, nhìn bộ dáng hai người họ có gì giả tạo, Tô Thanh Nhan lại càng thêm nghi hoặc.

      Cuối cùng, nàng phất tay áo để bọn họ im lặng, hỏi: “Vương An, ngươi còn nhớ ngày ngươi đưa đồ đến là ngày nào ?”

      Vương An mạnh mẽ gật đầu, thậm chí còn lấy cuốn sổ từ trong ngực ra, hai tay trình lên trước mặt Tô Thanh Nhan, : “Bẩm các chủ, thuộc hạ còn nhớ , ngày đó là ngày mùng mười tháng . Còn nữa, thuộc hạ có thói quen ghi chép nhật ký, mỗi ngày làm gì, đâu, gặp ai đều ghi ràng lại, nếu các chủ tin, có thể xem trong nhật ký của thuộc hạ.”

      Tô Thanh Nhan vuốt cằm mình, lật xem, đúng là vào ngày mùng mười tháng , có ghi quay về các giao đồ cho Thương Mộng.

      “Mùng mười tháng ?” Thương Mộng nghe thế kinh ngạc hỏi: “Các chủ, ngày đó ta xuất ngoại chưa về, tới ngày mùng tháng ba ta mới về mà!”

      “Hả?” Tô Thanh Nhan bị tin tức này làm chấn động đến mở to hai mắt, mà Vương An lại nóng nảy, ngay cả lễ tiết cũng để ý nữa, chất vấn lại: “ có khả năng, ngày đó, ràng ta đem đồ của các chủ đến trước mặt ngươi, ngươi….”

      “Chờ chút,” Tô Thanh Nhan vội xua tay để im lặng, : “Vương An, hỏi xem, từ ngày mùng mười tháng đến ngày mùng tháng ba, thủ vệ canh gác bên ngoài là người nào?”

      Vương An ngẩn người ra, nhận mệnh rời .

      Tâm tình vì chuyện này mà rối loạn, Thương Mộng cũng hiểu làm sao nữa, thấy tâm tình Tô Thanh Nhan tốt lắm, vội lấy ghế cho Tô Thanh Nhan ngồi.

      qua bao lâu, Vương An liền mang người canh gác về, đứng trước mặt nàng nhận chất vấn của nàng.

      Hỏi xong, Tô Thanh Nhan phát giác tình càng khó phân biệt.

      Đơn giản mà , nếu thủ vệ canh gác là người Giáp, đem thủ vệ giả kia là người Ất. Căn cứ theo lời của người Giáp mà , đêm hôm đó gặp được người Ất, người Ất vì tỏ vẻ cảm kích, muốn thay người Giáp canh gác đêm, người Giáp lúc đó có chút nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn đồng ý. Nên thủ vệ canh gác ngày hôm đó, phải là người đúng.

      Vấn đề nằm ở chỗ người Ất lại , đây là lần đầu tiên gặp người Giáp kia, hoàn toàn có chuyện gặp mặt đêm hôm đó.

      Mà theo lời Vương An , ngày đó nhìn người kia, khẳng định mắt nhìn của bản thân chưa tồi, hề nhận nhầm người được.

      như thế, chính là ngày hôm đó, có người dịch dung thành thủ vệ.

      Tô Thanh Nhan nghe xong mà cả người rét run, vỗ lực phất tay để bọn họ xuống rồi nàng mới chậm rãi bước .

      Từng bước thong thả về nơi ở của mình, nhìn cửa phòng đóng chặt kia, nàng đột nhiên còn sức lực đẩy ra nữa.

      Phí công an bài nhiều chuyện như vây, chỉ vì cái xương đùi gà, trừ người làm như thế, nàng thực nghĩ ra ai lại có thể nhàn rỗi như vậy nữa.

      Bạch Tử Sơ a Bạch Tử Sơ, rốt cuộc người an bài ở Tố Các bao nhiêu thám tử đây, thực chất là ngươi muốn làm gì vậy?
      mal, quỳnhpinky, Nhi Đặng5 others thích bài này.

    3. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      lại quay trở về điểm ban đầu rồi

    4. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      HiU,vừa mới ngọt chút lại phải nghi ngờ rồi. Mặc dù thích nhưng mà vẫn chưa tin tưởng lắm a

    5. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 47: Chất vấn Bạch Tử Sơ

      Tô Thanh Nhan nhàng đẩy cửa phòng vào, lúc này, Bạch Tử Sơ im lặng ngồi giường dựa người vào thành giường, vừa cắn đùi gà , vừa nghịch ngợm hai cái đùi gà khác.

      Tai vừa nghe thấy tiếng Tô Thanh Nhan đẩy cửa vào, Bạch Tử Sơ vui vẻ quay ra nhìn, lập tức nở nụ cười mặt, giọng cao lên vài phần: “Nương tử Tô Tiểu Nhan, nàng trở lại rồi.”

      Nhìn bộ dáng nhu thuận này của Bạch Tử Sơ, trong đầu Tô Thanh Nhan hiểu có tư vị gì, nàng mím môi từng bước từng bước đến trước mặt Bạch Tử Sơ, hỏi: “Bạch Tử Sơ, ta có chuyện muốn hỏi chàng!”

      Cảm nhận được khí có phần thích hợp, Bạch Tử Sơ cũng ngoan ngoãn gật đầu, đùi gà tay mau chóng được xử lý sạch , sau khi lau khô tay, liền ngoan ngoãn phối hợp ngồi im, mở to đôi mắt nhìn Tô Thanh Nhan.

      Nhìn đôi mắt lộ vẻ hồn nhiên, Tô Thanh Nhan đành lòng mang lòng người xấu so đo với , cuối cùng, chỉ đành thở dài tiếng, hỏi: “Bạch Tử Sơ, chàng… Rốt cuộc chàng là người thế nào?”

      Bạch Tử Sơ nghiêng đầu, khó hiểu chỉ vào mũi mình : “Ta là Bạch Tiểu Sơ a!”

      Nhìn lại giả bộ ngu ngốc, Tô Thanh Nhan lập tức nổi giận: “Ngươi đừng giả bộ nữa làm gì, rốt cuộc ngươi muốn làm gì…. Vì sao…. Vì sao lại phái người đến lấy lại xương đùi gà kia?”

      “Phái người đến lấy lại xương đùi gà ?” Vẻ mặt Bạch Tử Sơ mờ mịt hỏi lại: “Nương tử Tô Tiểu Nhan, nàng gì cơ? Là đến xương đùi gà rơi xuống hồ ngày đó sao?”

      Tô Thanh Nhan trịnh trọng gật đầu, định mở miệng hỏi Bạch Tử Sơ chen ngang vào : “Xương đùi gà đó là có người vào ngày đẹp trời vọt đến nhét vào tay ta.” Vừa , còn khoa trương làm động tác khoa chân múa tay, vẻ mặt hoàn toàn giống giả tạo.

      Nhìn vậy, sắc mặt Tô Thanh Nhan càng thêm trầm xuống, nàng mím môi, hỏi: “Vậy chàng có thể miêu tả lại hình dáng người kia chứ?”

      Bạch Tử Sơ lắc lắc đầu : “Người đó che mặt, ta chưa nhìn , ta muốn túm lấy tay , nhưng ngờ lại như cá trạch, ta bắt được!”

      Lập tức, Tô Thanh Nhan lại trầm mặc, Bạch Tử Sơ tuy là giả ngu, nhưng võ công kém, người mà Bạch Tử Sơ bắt được rốt cuộc có võ công như thế nào a!

      Bạch Tử Sơ bỗng nhiên đứng lên, tay đặt lên vai Tô Thanh Nhan, đem đùi gà trong tay mình đến trước mặt Tô Thanh Nhan, : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, cho nàng ăn đùi gà này!”

      Tâm tình Tô Thanh Nhan tốt, căn bản có tâm chiếu cố , nhiều ngày ở chung với đều xảy ra nhiều chuyện, đến nỗi bản thân nàng cũng thể tin được lời của Bạch Tử Sơ, rốt cuộc đâu là , đâu là giả. Bạch Tử Sơ nhìn như giả nhu nhưng bình thường cũng lộ ra vài tia khôn khéo, nhưng khi khôn khéo lại có lúc giả ngu, nàng quả nhiên thể nào nhìn thấu được con người .

      Bạch Tử Sơ thấy nàng nửa ngày cũng có phản ứng, mặt biểu lộ cảm xúc vui, đem đùi gà đến trước mũi nàng, nhàng : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, ăn đùi gà nào!”

      Tô Thanh Nhan thở dài tiếp nhận, cắn miếng, nhưng miếng thịt còn chưa nuốt xuống, nàng lập tức túm lấy áo Bạch Tử Sơ quát lên: “Vậy sao ngươi phải đem xương đùi gà đó ném xuống hồ? Còn nữa, yên có người đưa cho ngươi cái xương đùi gà làm gì?”

      Bạch Tử Sơ nheo nheo mắt, lại xoa xoa tai mình: “Ai ôi, nương tử Tô Tiểu Nhan, cần lớn tiếng thế ta cũng nghe được mà!”

      “Ngươi mau trả lời ! Đừng có mà giả ngu nữa!” Tô Thanh Nhan còn tinh lực dư thừa mà lời vô nghĩa với .

      Bạch Tử Sơ cũng bị bộ dáng này của Tô Thanh Nhan doạ sợ, vội vàng ngồi xuống, ngoan ngoãn xoa xoa tay : “Xương đùi gà là người ta đưa vào, ta nhìn thấy xương đùi gà đó đẹp, đó còn cột sợi dây đỏ liền cầm nghịch. Nương tử Tô Tiểu Nhan, nàng xương đùi gà kia vì sao phải buộc dây đỏ? Uhm, chắc nàng cũng đoán được!” Còn chưa đợi Tô Thanh Nhan mở miệng giải thích, Bạch Tử Sơ liền trưng ra bộ mặt bí hiểm, lắc lắc ngón tay rồi tự mình giải thích, “Đó là bởi người kia thích nàng, muốn thổ lộ tâm ý với nàng, nhưng biết nên làm thế nào, liền buộc lên đó sợi dây hồng, ý ái mộ nàng, về phần vì sao lại thành để trong tay ta, chắc là vì… nhận nhầm ta với nàng!” hơi hết những câu này xong, lại chỉ vào mũi mình, cẩn thận .

      Mà mặt Tô Thanh Nhan lúc này thối đến cực điểm: “Ngươi với ta hai người khác biệt như thế về chiều cao, vì sao lại nhận nhầm?”

      “A? Cái này làm sao ta biết?” Bạch Tử Sơ phấy phẩy tay, : “Có lẽ, có lẽ người mù?”

      “…” Tô Thanh Nhan muốn đem đầu Bạch Tử Sơ bổ ra xem bên trong chứa những thứ gì mà lại có thể có nhiều biện luận như thế. Nghe thế, nàng càng chắc chắn việc này có liên quan đến , nhưng là đối mặt với bộ dáng giả ngốc của , cho dù Tô Thanh Nhan có nhiều phẫn nộ cùng nghi ngờ, nhưng đối mặt với đôi mắt vô tội kia, mọi tức giận đều có chỗ phát tiết.

      Bạch Tử Sơ, ngươi lợi hại! Trong đầu oán hận hồi, Tô Thanh Nhan lại túm lấy áo Bạch Tử Sơ, hỏi: “Nếu là thứ người khác đưa cho ta, vì sao ngươi lại ném xuống hồ?”

      “A, ” Đột nhiên Bạch Tử Sơ ôm lấy đầu, đau đớn hô lên: “ phải là ta cố ý, là xương đùi gà kia chân dài quá, tự nhảy xuống hồ ấy chứ!”

      “…Bạch Tử Sơ, lý do của ngươi bình thường sao?”

      “A,” Bạch Tử Sơ tỉnh ngộ, lại khua khoắng tay chân, : “A, vậy nhất định là xương đùi gà kia nỡ nhìn ta đau lòng, tự mình phi xuống hồ rồi.”

      “Bạch! Tử! Sơ! Cái gì mà gọi là nỡ nhìn ngươi đau lòng?”

      Bạch Tử Sơ bỗng biến đổi sắc mặt, đứng đắn : “Nương tử Tô Tiểu Nhan cưới ta, liền tuân thủ nữ tắc, thể tiếp xúc với nam nhân khác, mà xương đùi gà kia là của người khác đưa cho nàng, nếu như nàng nhận đó chính là tiếp xúc gián tiếp với nam nhân, đó là tuân thủ nữ tắc a, như thế tâm ta đau…”

      “Dừng! Đủ rồi!” Tô Thanh Nhan cảm thấy nếu còn tiếp tục, nàng hoá điên mất.

      Thấy căn bản thể có được câu trả lời từ chỗ Bạch Tử Sơ, Tô Thanh Nhan càng ép càng giả ngốc, cho nên, nàng cẩn thận suy nghĩ trong đầu, việc này chắc chắn có liên quan đến Bạch Tử Sơ, cũng tức là nơi này có ít người của Lưu Quang Giáo, như thế, nàng cần tìm biện pháp có thể diệt trừ mọi hậu hoạ về sau.

      Nàng đứng lên, nhìn người trước mắt nghịch ngợm tóc mình, quả nhiên có muốn tức cũng được, nàng tình nguyện để Bạch Tử Sơ khôi phục bộ dáng bình thường, cùng nàng đấu khẩu cũng muốn nhìn thấy giả ngu giả ngốc cùng nàng xoay vòng vòng.

      Cuối cùng, trái lo phải nghĩ hồi lại nghĩ đến bệnh tình của Bạch Tử Sơ, nàng ra quyết định!

      tay nàng kéo tay Bạch Tử Sơ, lại hô gọi hạ nhân đến thu thập hành lý cho bọn họ, trước nghi hoặc của Bạch Tử Sơ, nàng đáp: “Ta mang chàng về Lưu Quang Giáo!”

      Oạch cái, sắc mặt Bạch Tử Sơ khi nghe câu trả lời đó biến mắc chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại, nhưng kinh ngạc trong đáy mắt cũng biến mất hoàn toàn được.

      Lúc này Tô Thanh Nhan mải nhìn mấy hạ nhân bên kia cho nên thấy sắc mặt lúc này, khi nàng quay đầu lại, cũng chỉ là thấy sắc mặt có chút trắng bệch: “Sao thế? Chàng nghĩ đến đại ca sao?” Mới vừa rồi, nàng nghĩ đến, nếu như việc Ngọc Diệp Hoa ở núi Quỷ kia là giả tạo, vậy huynh đệ hai người Bạch Tử Sơ chắc chắn biết Ngọc Diệp Hoa chân chính ở nơi nào. Bạch Tử Sơ giả ngu chịu nên người duy nhất có thể hỏi chỉ còn có Giáo chủ mà thôi.

      Nhưng mà Bạch Tử Sơ lại mãnh liệt lắc đầu, giống như khóc rống lên: “Ta về đâu, về đâu!” bổ nhào vào người Tô Thanh Nhan khiến Tô Thanh Nhan giật mình phải lui lại mấy bước mới giữ vững thân thể bị ngã.

      “Ta quay về! Ta muốn ở cùng với nương tử Tô Tiểu Nhan, nương tử Tô Tiểu Nhan thể bỏ lại ta, thể hưu ta, hưu ta là phá hư đùi gà của ta!”

      “…” Mặt Tô Thanh Nhan mau chóng đen lại, Bạch Tử Sơ lớn tiếng như thế, rống to như thế khiến mọi người xung quanh ai ai cũng nghe thấy mà chê cười.

      Tô Thanh Nhan cảm thấy mất mặt mũi, biết nên làm thế nào liền kéo Bạch Tử Sơ xuống, tức giận : “Ai muốn hưu chàng? Ta cùng chàng trở về, đại ca xảy ra chuyện, chàng quay về trợ giúp, rốt cuộc là chàng nghĩ gì?”

      Thân mình Bạch Tử Sơ lập tức cứng đờ, lập tức trở về bộ dáng cố tình gây : “Ta trở về! Đại ca , trở về gặp quái ăn thịt người, ta … lẩm bẩm.” thứ gì đó rơi vào cổ họng, lời lập tức im bặt, khi cố tình tiếp phát cổ họng mình thể phát ra thanh .

      Tô Thanh Nha nđắc ý cười tiếng, tiến lên vỗ vỗ vào gương mặt hết sức kinh ngạc của , : “Đây là bí dược của ta, gọi là Im lặng, dùng để kẻ khác lên lời, giải dược chỉ có ta mới có. Hì hì, Bạch Tử Sơ, chàng nên ngoan ngoãn theo ta trở về thôi.”

      Bạch Tử Sơ vỗ vỗ yết hầu của mình, mạnh liệt ho khan vài tiếng, ý đồ muốn đưa tay vào lấy viên thuốc kia ra, nhưng đáng tiếc là phí công, bởi thuốc kia khi vào yết hầu sớm tan ra trong nháy mắt, còn hình dáng nữa.

      Bạch Tử Sơ gấp đến độ giơ chân giơ tay, mà Tô Thanh Nhan cười đến tà ác, nhanh chậm tiến lên, muốn vỗ người , nào biết đột nhiên hất tay nàng ra, muốn chuồn ra bên ngoài. Đáng tiếc, Tô Thanh Nhan sớm có chuẩn bị đề phòng , vài đoá hoa trong tay nàng bắn ra, điểm đúng vào huyệt vị lưng , lập tức cả người ngã sấp xuống, thể động đậy.

      Tô Thanh Nhan hết sức đắc ý tới, xoay người nhìn : “Bạch Tiểu Sơ a, cuối cùng chàng cũng bại trong tay ta, hắc hắc hắc. Ha ha ha ….”

      Tiếng cười sang sảng bật ra từ cổ họng, tâm trạng nhiều ngày bị Bạch Tử Sơ ức hiếp đến sắp hỏng giờ này được cứu vãn sáng sủa lên, Tô Thanh Nhan chống nạnh cười to, rốt cuộc, khiến tất cả mọi người đều sợ mà bỏ .

      Cuối cùng chỉ còn lại người: “Thanh Nhan, ơ … chuyện này là sao đây?”

      Lời vừa ra, Tô Thanh Nhan liền thấy Tô Từ đúng giờ mỗi ngày đến kiểm tra sức khoẻ cho Bạch Tử Sơ.

      Trong tích tắc, hai mắt Tô Thanh Nhan sáng ngời, bước chân chậm lại, vẻ mặt tà ác hướng đến trước mặt Tô Từ: “Hắc hắc hắc…”

      Ực tiếng, ngụm nước miếng từ cổ họng xuống, trong thoáng qua, bỗng nhiên Tô Từ cảm giác được tia lạnh lẽo thổi qua lưng.

      Mọi người đoán xem họ có thuận lợi trở về nhà nhé!
      mal, quỳnhpinky, fujjko7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :