1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ms đầu thấy BTS đáng iu cơ,mà càng ngày càng k thích
      thank nag

    2. meomeoconmeo

      meomeoconmeo Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23
      lâu rùi k có chương mới.

    3. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Ta có chuyện muốn tâm với các nàng!
      Rằng cách đây tầm chục hôm, máy ta bị hỏng, phải mang sửa! Và chuyện gì đến cũng đến, số chương truyện ta ngấm ngầm edit đến gần hoàn để tung lên cho các nàng đọc thể cánh mà bay! Chiều hôm qua, khi nhận được máy, ta đau xót nhận ra tình trạng này và ta bị buồn cho đến tận ngày hôm nay mới lên tâm với các nàng được, thế nên là, các nàng đợi ta nhé, ta cố gắng, làm xong chương nào, up lên chương đó luôn tránh việc thứ hai xảy ra nữa! Đau lòng quá, đứa con tinh thần rời bỏ ta mà rồi! Huuuuuuu~~~~~~~~~

    4. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 45: Xương đùi gà rơi xuống hồ

      Vừa bước chân tới cửa, bước chân Tô Thanh Nhan bỗng chậm lại, nàng bỗng nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi khi phải gặp Bạch Tử Sơ, ràng Bạch Tử Sơ chỉ là người bình thường, tuy có tâm kế, nhưng nàng luôn sợ hãi, loại sợ hãi hiểu nồi.

      Nàng bỗng nhiên nhớ đến lúc xem mạch cho Bạch Tử Sơ, phát mạch đập của hết sức độc đáo, giống như những người bình thường, có nội công cực cao, thể khinh thường

      Nghĩ đến đây, nàng thở dài cái, nàng tình nguyện nhìn thấy Bạch Tử Sơ khôi phục bộ dáng bình thường để mà đối mặt với nàng, cũng muốn nhìn thấy Bạch Tử Sơ mang bộ mặt giả vờ này, tiền đến trước mặt nàng, với nàng rằng: “Ta muốn hại ngươi đấy, ngươi có muốn đánh ta ?”

      càng như vậy, Tô Thanh Nhan càng hạ thủ, hiểu có vấn đề, nhưng vẫn đành lòng đối mặt với khuôn mặt kia.

      Cuối cùng, mâu thuẩn dây dưa hồi, cũng chỉ có thể thở dài cái, nhàng đẩy cửa ra, nhưng mà, vừa vào cửa, nhìn thấy vật trong tay Bạch Tử Sơ, nàng ngạc nhiên đến ngây ngẩn cả người.

      Lúc này, Bạch Tử Sơ ngủ dậy, ăn mặc chỉnh tề, ngồi giường tay gặm đùi gà, tay cầm cái xương đùi gà nghịch ngợm.

      Điều mà Tô Thanh Nhan ngạc nhiên phải là bộ dáng này của , mà là xương đùi gà mà cầm trong tay kia, đó có sợi dây màu đỏ! Sợi dây kia nàng nhớ lầm, là chính tay nàng buộc, cách thức nàng thắt vô cùng đặc biệt, cho nên nàng hoàn toàn có thể khẳng định xương đùi gà kia chính là xương đùi gà mà nàng tìm kiếm

      Nàng phái người mang thứ đó , nhưng giờ lại nằm tay Bạch Tử Sơ, đây là cảm giác chấn động đến nhường nào! Rốt cuộc là Bạch Tử Sơ lấy xương đùi gà đó từ đâu ra? Vì sao phải cố ý mang nó giơ ra nghịch? Bạch Tử Sơ, rốt cuộc muốn làm gì?

      Giật mình kinh ngạc hồi, Tô Thanh Nhan bỗng vọt lên, muốn cướp xương đùi gà kia, mà Bạch Tử Sơ thấy nàng đến gần, vội co người lại, đem xương đùi gà kia che trước ngực mình, nhìn nàng cách đề phòng: “ cho ngươi!”

      “Bạch! Tử! Sơ!” Tô Thanh Nhan phẫn nộ gào lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái xương đùi gà kia, giọng mang theo oán khí mãnh liệt: “Xương đùi gà kia ở đâu mà ngươi có?”

      Thấy Tô Thanh Nhan tức giận, Tô Thanh Nhan sợ hãi mà nuốt ngụm nước miếng, sau đó cuộn người lại thành khối, đem hai tay mình khoá dưới thân, mở to mắt : “ cho ngươi biết!”

      “Bạch Tử Sơ!” Tô Thanh Nhan sớm tức giận, vọt lên túm lấy Bạch Tử Sơ, “Ngươi còn giả bộ ngốc sao? Muốn bị đánh hả?”

      “Đau quá, a, a, bạo lực a a a a___”

      “Ngươi kêu , kêu lớn hơn cũng có ai đến cứu ngươi đâu!” trong lúc phẫn nộ, hai mắt Tô Thanh Nhan bắn ra tia lửa, nàng tức Bạch Tử Sơ đối phó với nàng, nhưng cũng tức Bạch Tử Sơ giả ngu!

      Nhưng mà, tuy là Bạch Tử Sơ giả ngu, nhưng đầu óc vẫn luôn khôn khéo, thân mình xoay trái xoay phải hồi, thừa dịp Tô Thanh Nhan để ý, điểm huyệt của Tô Thanh Nhan.

      Thân mình khẽ động cái khiến động tác nàng lập tức chậm nửa nhịp, tạo điều kiện để Bạch Tử Sơ thuận lợi nhảy từ giường ra ngoài, nhưng Bạch Tử Sơ cũng phải là kẻ ngốc, chân khẽ giơ ra chút, thành công khiến Bạch Tử Sơ lảo đảo suýt ngã.

      Nhưng ngay lập tức Bạch Tử Sơ ổn định thân thể, chân trái vừa đáp, chân phải vững, nhanh chóng phi ra ngoài.

      Tô Thanh Nhan giận tím mắt, quát lên tiếng, để ý đến an nguy của Bạch Tử Sơ nữa, phi sợi chỉ bạc câu hồn ra, nhắm hướng đánh vào ngực Bạch Tử Sơ, đúng lúc Bạch Tử Sơ còn chưa phát ra nên thể ngăn cản, Tô Thanh Nhan thấy thể mà giật mình, vội càng thu chỉ bạc câu hồn về.

      Chỉ bạc câu hồn này cực lợi hãi, nếu đánh trúng lên người Bạch Tử Sơ, chỉ sợ cảnh trước mắt là máu tươi ngập phòng, hiển Bạch Tử Sơ hoàn toàn có thể tránh được với công lực của , nhưng nàng vẫn đành lòng tổn thương Bạch Tử Sơ. Cuối cùng, nhân lúc nàng còn do dự, Bạch Tử Sơ lao ra ngoài, cao chạy xa bay.

      Tô Thanh Nhan tức giận đến giậm chân, bước chân vội vàng phi tìm Bạch Tử Sơ.

      Nhưng mà Bạch Tử Sơ lại linh hoạt như con cá trạch, có lúc như túm được đuôi , nhưng chỉ cần uốn người khẽ cái trượt ngay, lập tức cách xa, khiến Tô Thanh Nhan càng tức giận đến mức giậm chân, giương mắt nhìn

      Hai người đuổi nhau chạy vòng vòng, người ở phía trước cười hi hi ha ha, người ở phía sau mặt đỏ tía tai đuổi theo, thành ra tập trung chú ý của mọi người trong Tố Các. Nhưng biết là Tô Thanh Nhan mải đuổi theo Bạch Tử Sơ hay là cố ý, dù đuổi Bạch Tử Sơ đường, nàng lại gọi thủ hạ đến hỗ trợ, cho nên hai người càng chạy càng xa, bất tri bất giác chạy đến quanh thang lầu dẫn tới các hành lang.

      Đây là nơi thông đến cơ quan mật thất của Tố Các, ngày thường nếu có việc gì quan trọng ít người lui tới, Tô Thanh Nhan vừa đuổi đến đây liền giật mình, được, nàng nhất định phải ngăn Bạch Tử Sơ lại, bằng nếu Bạch Tử Sơ xâm nhập vào cơ quan bí mật này, có chuyện xấu lập tức.

      Hai mắt đảo cái, nhìn quanh tình hình xung quanh, Tô Thanh Nhan nhón chân cái phi đến ngay sát phía sau Bạch Tử Sơ, tay giơ đến trước ngực , muốn cướp xương đùi gà trong tay .

      Nào biết bất ngờ xảy ra, Bạch Tử Sơ bị giật mình chân lảo đảo cái, cả người đổ về phía Tô Thanh Nhan. sợ hãi đến mức dùng cả hai tay muốn ổn định cơ thể, nhưng nào biết, chính vì thế, mà tiện tay quăng luôn xương đùi gà kia trong tay luôn.

      Tô Thanh Nhan sửng sốt, muốn phi thân qua bắt lấy xương đùi gà kia, nào biết được Bạch Tử Sơ còn chưa ổn định thân thể được, cứ thế ngã đè lên người nàng, trùng hợp khiến nàng ngã nhào xuống đất.

      Phanh tiếng, hai người cùng té nhào xuống đất, đồng loạt phát ra tiếng kêu đau. Đồng thời, phù tiếng, khiến Tô Thanh Nhan hoàn toàn bừng tỉnh, nàng vội đẩy Bạch Tử Sơ ra, vọt tới bên hành lang, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mặt hồ kia nổi lên gợn sóng lăn tăn, hiển nhiên, xương đùi gà kia hoàn toàn yên vị dưới đáy hồ.

      màn này, tựa như sét đánh vào người Tô Thanh Nhan, nàng lẳng lặng đứng nơi đó, nhìn tầng sóng kia lăn tăn cách chậm chạp, nhìn đến khi hồ nước trở về dáng vẻ yên tĩnh, chỉ còn thấy gió thổi vi vu qua, khắc đó, nàng cảm giác như tâm mình bị đông lại, hình như có gió lạnh thổi đến, thổi vào thân thể lạnh như băng của nàng khiến nàng ngừng run lên.

      Cái hồ kia sâu thấy đáy, bao quanh gần nửa Tố Các, mà xương đùi gà kia rơi xuống nước tựa như kim rơi xuống bể, tìm được nữa.

      Tức giận đến cực hạn, tâm bỗng bình tĩnh lại, nàng lẳng lặng nhìn hồ nước kia, gì, chờ đến khi Bạch Tử Sơ vỗ vỗ tay nàng, nàng mới chậm rãi xoay người lại, chụp lấy tay .

      Nàng yên lặng như thế khiến Bạch Tử Sơ có chút khiếp đảm, bỗng nhiên nàng cười trào phúng cái, tự mỉa mai: “Ta quả nhiên là đồ ngốc mà, Bạch Tử Sơ, ngươi vĩnh viễn hiểu, hiểu….”

      Nàng vì lo lắng bị bệnh đến khó chịu, muốn điều tra ràng nguyên nhân bệnh lý của , kết quả thế nào, cho rằng nàng vui đùa sao? Tuỳ ý huỷ hoại ý tốt của nàng thế sao? Nàng đúng là đồ ngốc mà, hết lòng chỉ vì cái xương đùi gà, tốt nhất là nàng nên để ý đến , đỡ ngày ngày phải quan tâm đến .

      “Bạch Tử Sơ, nếu như ngươi khờ là tốt!...”

      Trong gió chỉ còn lại câu nhàng, khi nâng mắt nhìn, Tô Thanh Nhan xa, chỉ còn lại giọt lệ lưu lại trong gió.

      Kinh ngạc nhìn theo thân ảnh tịnh mịch của Tô Thanh Nhan, bỗng nhiên như có thứ gì đó kịch liệt đánh vào thâm tâm Bạch Tử Sơ, chút chút phá vỡ nguỵ trang của , đem mọi chân thành giải phóng ra.

      "Thanh Nhan..."

      Gió lạnh thổi qua người, lúc này, dường như cảm nhận được bi ai trong lòng Tô Thanh Nhan.

      nghiêng nghiêng đầu nhìn hồ nước khôi phục bình thường kia, lại kinh ngạc nghĩ đến xương đùi gà buộc sợi đỏ, hay là, quả nhiên, bản thân làm sai sao? Kỳ , nàng là tâm đối với mình….

      Tô Thanh Nhan đần độn vào phòng mình, nhìn chăn gối được xếp đặt chỉnh tề kia, vô lực xoay người lên giường, rũ tung chăn chiếu ra. Giờ này nàng muốn gì cả, chỉ muốn ngủ giấc tốt, khi tỉnh lại giữa nàng và Bạch Tử Sơ chỉ còn lại giao dịch mà thôi.

      Nhưng, càng muốn nghĩ trí nhớ trong đầu nàng càng lặp lặp lại. Bạch Tử Sơ ngu ngốc, cười đến thiện tâm, thậm chí khi bệnh đến tái nhợt mặt mũi, đều từng chút từng chút nhập vào lòng nàng, khiến nàng thể quên, giờ, lại là mùi hương sữa người Bạch Tử Sơ.

      Bạch Tử Sơ, Bạch Tử Sơ...

      Ba chữ này như ma lặp lặp lại trong đầu nàng, lượn lờ , bá đạo đoạt lấy mọi suy nghĩ của nàng, khiến nàng lòng nghĩ đến người kia.

      Nàng hiểu nổi chính mình vì sao lại để ý Bạch Tử Sơ như vậy, rốt cuộc là thương hại , hay là thích , nàng thể nghĩ thông được. Giờ phút này, nàng mới giật mình phát , con người Bạch Tử Sơ này chiếm cứ ít chỗ trong lòng nàng, khiến nàng khó có thể quên được.

      Nàng tự giễu mình, nhưng Bạch Tử Sơ sao, Bạch Tử Sơ đối với nàng có cảm giác gì, mà nàng đối với Bạch Tử Sơ mà chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi, chung quy giữa bọn họ, vẫn có giao dịch…

      Cười lạnh trong lòng cái, Tô Thanh Nhan liền gọi người đến, đem mọi đồ dùng có mùi của Bạch Tử Sơ đổi , đợi đến khi trong phòng còn mùi của Bạch Tử Sơ nữa, nàng mới yên tâm leo lên giường ngủ, đem tất cả mọi việc quăng ra sau đầu.

      Đến chiều, nàng bị Hoa Vô Tâm gọi tỉnh dậy, tiếng gõ cửa dồn dập, tiếng gọi ngừng, mạnh mẽ lôi nàng từ trong giấc mộng bước ra.

      Mơ hồ mở mắt ra, Tô Thanh Nhan bất mãn lật người, thào : “Gì?”

      “Các chủ, tốt rồi!” Nghe thấy tiếng Tô Thanh Nhan đáp lại, Hoa Vô Tâm vội hô lớn: “Tướng công mà ngài mang về xảy ra chuyện rồi!”

      “Ngươi sao?” Tô Thanh Nhan chợt bừng tỉnh, hài, cứ thế vọt đến trước cửa, bật cửa ra cả kinh hỏi: “Bạch Tử Sơ làm sao vậy?”

      Hoa Vô Tâm giải thích nhiều, lễ tiết cũng bỏ qua, kéo tay Tô Thanh Nhan chạy: “Mau, các chủ mau lên!”

      Nàng gấp, Tô Thanh Nhan càng gấp, nhưng khinh công của Hoa Vô Tâm làm sao so với Tô Thanh Nhan được, cho nên, Tô Thanh Nhan vội kéo giật Hoa Vô Tâm lại, lạnh lùng hỏi: “Ở đâu?”

      “Hồ Tố Tâm!”

      Là hồ đó sao? Tô Thanh Nhan sửng sốt, vội vàng nhón chân cái, bất chấp Hoa Vô Tâm bị bỏ rơi lại, xông ra ngoài.

      Vì sao cố tình lại là hồ đó? Bạch Tử Sơ, ngươi đừng có làm chuyện gì điên rồ đấy! Bạch Tử Sơ! Bạch Tử Sơ!
      mal, quỳnhpinky, Nhi Đặng5 others thích bài này.

    5. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Chắc hối hận muốn tìm lại cái xương đùi gà cho chị rồi
      Pham Trang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :