1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ-TS]Định mệnh - Thần Vụ Quang

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AnLy90

      AnLy90 Well-Known Member

      Bài viết:
      223
      Được thích:
      257
      :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:
      OrchidsPham thích bài này.

    2. hoa nở ngày hè

      hoa nở ngày hè New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      9
      hóng hóng.. :056::056:ta thích cái thể loại trọng sinh này chết được.. :060::060:cảm ơn các nàng editor nhé . :cute::cute:
      OrchidsPhamChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 15
      Editor: OrchidsPham

      Diệp Thủy Thanh đẩy cửa nhà mình ra mới phát bên trong có ai, thế là nhàng bước về hướng phòng mình, nhưng vừa mới vào cửa thấy toàn bộ gia đình tập trung trong gian nhà cha mẹ sống.


      “Em chạy đâu thế, cả nhà tìm e cả buổi trưa, mẹ lo tới mức phát khóc em có biết hả?” cả Diệp Thắng Cường tra hỏi Diệp Thủy Thanh.


      Diệp Thủy Thanh nghe thế lập tức nhìn sang bên cạnh, thấy hai mắt mẹ ửng đỏ, lòng cũng vô cùng khó chịu.


      “Em chỉ tìm nơi có ai suy nghĩ thôi, cũng đâu xa cả.”


      “Em hay lắm, sao em nghĩ thử em em bảo mọi người muốn ép chết em rồi bỏ chạy ra ngoài, sao mọi người có thể lo chứ?” hai Diệp Thắng Chí cũng rất tức giận.


      Diệp Thủy Thanh lên tiếng, cũng biết mình sai.


      Lúc này Chung Xuân Lan dùng khăn xoa xoa khóe mắt mới thở dài hơi : “Mẹ và ba con cũng lớn tuổi rồi, chịu nổi mấy chuyện này đâu, hôm nay con chạy rồi cả nhà ta nhận lỗi với nhà họ Thôi rồi, bây giờ mẹ cũng muốn thêm gì nữa, con chỉ cần câu là con có chịu đồng ý kết hôn với Tất Thành hai mà thôi, cái khác mẹ muốn nghe!”


      Diệp Thủy Thanh bình tĩnh nhìn cả nhà, giọng điệu cực kỳ trịnh trọng: “Ba mẹ, con chắc chắn phải làm mọi người thất vọng rồi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra con gả cho Thôi Tất Thành đâu, chết cũng gả. Còn chuyện mọi người luôn con muốn ở bên Cận Văn Lễ, con cũng luôn phủ nhận nên bây giờ con phải là con vô cùng xin lỗi, con quyết định làm bạn Cận Văn Lễ, hơn nữa nếu có gì thay đổi con muốn gả cho ấy.”


      “Em điên rồi đúng ? thấy em bị quỷ ám rồi, Cận Văn Lễ là thằng lưu manh, em quấn lấy có thể có ngày lành ư? Đến lúc đó chỉ có em mà cả nhà chúng ta tới đâu cũng bị người ta chỉ trỏ xấu!” Diệp Thắng Cường tức đến mức mặt mũi đỏ bừng rống lên.


      Diệp Truyền Nghĩa than thở ngồi bên cửa sổ hút thuốc, Diệp Thắng Chí đợi cả xong bản thân mới tiếp tục dạy dỗ em này, ngờ Chung Xuân Lan lại có phản ứng gì, chỉ vẫy vẫy tay với hai con trai để họ nữa.


      Diệp Thủy Thanh nghĩ tới những trường hợp mẹ nổi điên lên như thế nào nhưng ngờ bà lại bình tĩnh như thế.


      “Các con cần khuyên nó nữa, bây giờ nó thế này chúng ta gì cũng vô ích thôi. Thủy Thanh, mẹ ép con, con thích làm thế nào cứ làm thế, tốt hay xấu tùy con nhận xét, chẳng qua mẹ đồng ý cho con và họ Cận kia bên nhau. Sau này con cứ làm theo ý mình, người nhà ai thêm câu gì nữa, tới khi con ngã nâng đầu dậy nổi con biết cái gì là hối hận, cho con vấp ngã con vĩnh viễn biết được cái gì là tốt cái gì là xấu!” Chung Xuân Lan xong cho mọi người trở về hết, bản thân bà nằm lên giường nhắm mắt .


      Tuy lòng Diệp Thủy Thanh dễ chịu nhưng dù sao cũng chuẩn bị đầy đủ tâm lý, tính toán đấu tranh lâu dài rồi, nên cảm xúc cũng dao động quá lớn, trở về phòng nghĩ bắt đầu từ ngày mai, có thể quang minh chính đại cùng Cận Văn Lễ.


      Đến thứ hai, Diệp Thủy Thanh rửa mặt xong ra phòng bếp, chỉ thấy bàn để sẵn bữa sáng, cặp lồng cơm cũng để bên nhưng thấy mẹ đâu, biết bà vẫn giận , thế là chỉ cười cười cơm nước xong xách cặp lồng cơm ra khỏi nhà.


      Lúc tới gần đầu hẻm, thấy Cận Văn Lễ đứng ở đó, đến khi tới trước mặt mới phát ở bên cạnh có dựng hai chiếc xe đạp, trong đó có chiếc là chiếc xe đạp hồng nhạt mua cho .


      “Sao lại đem chiếc xe này đến đây, em có thể tự đến lấy mà.”


      Cận Văn Lễ tinh thần dồi dào, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng: “ phải sợ em phải lên phố mệt ư, dù sao cũng phải đến đây, bằng đem xe tới luôn, cũng bớt việc mà.”


      “Có mấy bước chân sao có thể mệt được? Lại qua lại để lấy xe cũng phiền lắm, mai cần làm thế nữa, em yếu ớt thế đâu.”


      Cận Văn Lễ vui tươi hớn hở : “Em quá coi thường rồi, chiếc còn dong chiếc tới, sao phải chạy qua chạy lại chứ? Em ăn sáng chưa, nếu chưa chúng ta ăn trước nhé.”


      “Ăn rồi, mẹ em làm cho em.” Diệp Thủy Thanh đẩy chiếc xe đạp mới tinh, trong lòng rất vui vẻ.


      “Ăn là được rồi, thôi.”


      Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh đạp xe song song về hướng xưởng, dọc đường cười trò chuyện nên cũng cảm thấy quãng đường ngắn ít, đến khi tới xưởng in ấn, Cận Văn Lễ giữ Diệp Thủy Thanh lại : “Giữa trưa đưa cơm đến cho em, cơm của em để ăn là được rồi.”


      Diệp Thủy Thanh cười: “ phải cần đưa cơm ư? Sao còn làm thế nữa.”


      “Bây giờ danh chính ngôn thuận rồi, nhưng nếu em muốn đưa đưa nữa.”


      thích cứ tới, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện gì cần dấu giếm, em chỉ cảm thấy cứ bắt tiêu tiền như thế mãi hay thôi.”


      Cận Văn Lễ vừa nghe Diệp Thủy Thanh cho đưa cơm, gương mặt lập tức biến thành vẻ lấy lòng: “Chỉ cần có thể để vợ ăn ngon, tốn chút tiền có đáng là gì, cũng sợ Thôi Tất Thành còn chưa chịu từ bỏ ý định lại tới tìm em, còn nữa hôm qua sau khi đưa em về cố ý mua thịt, buổi tối ngủ được nên làm sủi cảo cho em rồi.” xong còn vỗ vỗ túi lớn của mình.


      còn biết nấu ăn ư?” Diệp Thủy Thanh ngạc nhiên nhìn Cận Văn Lễ, là con út, bên còn có hai trai, cha mẹ rất cưng chiều nên chuyện nấu cơm này chỉ học sau khi kết hôn với Thôi Tất Thành mà thôi, ngờ Cận Văn Lễ dáng vẻ tùy tiện mà có thể biết nấu ăn!


      “Dĩ nhiên rồi, nấu khá ngon đấy, em biết nấu ư?”


      Diệp Thủy Thanh lắc đầu, cần nhập chuyện kiếp trước vào kiếp này.


      Cận Văn Lễ nghe xong hé miệng cười hắc hắc: “Em lớn thế rồi mà biết nấu cơm, tương lai có thể lập gia đình ư?”


      cứ ba hoa , em mới tin đồ ăn làm dễ ăn đâu, chắc gì hơn em biết làm, lúc đó hối cũng kịp đâu!” Diệp Thủy Thanh liếc xéo Cận Văn Lễ cái, miệng cũng cong lên.


      “Ai hối hận? vui mà! chúng ta rất xứng đôi mà, biết biết, việc mệt nhọc đó em cần biết cũng được, có là đủ rồi! Đồ làm có ngon hay giữa trưa em biết, mau vào .”


      Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh vào lán để xe rồi mới cười rời .


      Đến giữa trưa, quả nhiên Thôi Tất Thành tìm đến, Diệp Thủy Thanh cũng quan tâm tới .


      “Thủy Thanh, hôm qua có phải em hơi quá đáng rồi ? Dù có thế nào cũng thể chạy trốn như thế chứ?” Thôi Tất Thành rất thất vọng với việc hôm qua đạt được mục đích trong kế hoạch, ngờ Diệp Thủy Thanh thế mà dám trái lời cha mẹ và trai như vậy, thà rằng trở mặt với người nhà cũng chịu bên , sụ là vừa giận vừa thẹn.


      Diệp Thủy Thanh nhìn đồng nghiệp lục tục vào phòng nghỉ, mặt biểu cảm với Thôi Tất Thành: “Thôi Tất Thành, tôi rất ràng rồi mà còn làm quá lên giờ vẫn dám trách tôi? Tôi muốn ầm ĩ với ở đây, đến lúc đó cũng có bậc thềm mà bước xuống đâu.”


      “Vậy chúng ta ở đây, mang theo cặp lồng cơm ra ngoài tìm chỗ để chuyện.”


      “Thôi Tất Thành, Thủy Thanh nhà tôi còn chưa ăn cơm đâu, thích chỗ nào tự .”


      Thôi Tất Thành và mấy người khác nghe tiếng cùng quay lại, thấy Cận Văn Lễ hiên ngang thong thả vào.


      “Cận Văn Lễ, phải là cho mày đến phân xưởng của Thủy Thanh nữa sao, sao mày còn chạy tới đây? Mày chuyện chú ý chút, tao là người được gia đình Thủy Thanh đồng ý đấy.” Thôi Tất Thành thấy Cận Văn Lễ lập tức kiềm chế nổi cơn giận của mình.


      Cận Văn Lễ đứng trước mặt Diệp Thủy Thanh, đặt túi xách lên bàn, bắt đầu lấy đồ bên trong ra từng thứ từng thứ , miệng cũng nhàn nhã: “ mới nên chú ý chút cho tôi, Thủy Thanh là người của tôi, muốn gì cũng được, cứ với tôi đây, thằng đàn ông như mà còn muốn mang theo cặp lồng cơm cùng ra ngoài, tôi có gì tốt chứ? thể hào phóng chút sao? Sao mà nổi câu mời ấy ra ngoài ăn được vậy hả?”


      Thôi Tất Thành bị Cận Văn Lễ cho mặt mũi đỏ bừng, dĩ nhiên là cũng muốn để Thủy Thanh ăn ngon mặc đẹp, nhưng mà tiền lương chỉ có thế, còn phải thu xếp lo liệu đủ thứ để kết hôn, cả nhà đều phải chắt chiu, làm gì có tiền dư ra mà tiệm ăn chứ?


      Cận Văn Lễ quét mắt nhìn Thôi Tất Thành tức giận trừng mình cười khẽ: “ có khả năng đừng giả vờ đứng đắn, đọc nhiều sách như thế có lợi ích gì? Thôi Tất Thành, Thủy Thanh đồng ý làm bạn tôi, tôi và Thủy Thanh tính đến chuyện kết hôn, nếu còn quấy rối nữa đừng trách tôi nể mặt.”


      “Mày có thể làm gì? Có phải là lại đánh đánh giết giết ? Cận Văn Lễ, mày có biết mày thô lỗ thế nào , mày còn chút văn hóa nào hả?” Thôi Tất Thành chỉ có thể dùng sở trường của mình tấn công vào sở đoản của Cận Văn Lễ mới có thể kiếm lại chút thể diện cho mình.


      Ai ngờ Cận Văn Lễ căn bản hề tức giận, ngược lại còn cười lớn hơn: “Thôi Tất Thành, tôi đánh với , lát nữa tôi tiếp với , Thủy Thanh còn đói đấy, tôi có thời gian để ý tới đâu.”


      Cận Văn Lễ xong cũng để ý tới Thôi Tất Thành nữa mà chuyên tâm hầu hạ Diệp Thủy Thanh: “Thủy Thanh, mau mau tranh thủ lúc còn nóng nếm thử sủi cảo làm , nhân bánh bên trong là thịt bò và thịt heo, nước chấm này dùng dấm chua, tương vừng, nước tương còn có cả sa tế đặc biệt do làm nữa, em chấm ngập vào ăn mới cảm nhận được hương vị đích thực.”


      Diệp Thủy Thanh còn chưa ăn, chỉ ngửi mùi và nghe lời Cận Văn Lễ liên tục nuốt nước miếng, thế là nhận lấy đôi đũa Cận Văn Lễ đưa tới, gắp miếng sủi cảo trắng nõn non mềm sáng bóng như đĩnh bạc nhìn nhìn, sau đó lại cắn miếng, hương vị lập tức tỏa ra, thịt vừa ngon vừa mềm lại rất thơm khiến Diệp Thủy Thanh chưa nuốt miếng thứ nhất muốn gắp miếng thứ hai.


      “Nhân bánh vẫn còn nóng, em cẩn thận kẻo bỏng, nhân sủi cảo rất ngấy, sợ em ngại ăn tỏi có mùi nên đặc biệt tới khách sạn học cách chế biến cùng nước tương đấy, ăn ngon ?”


      Thấy Diệp Thủy Thanh phùng má ăn sủi cảo còn liên tục gật đầu, Cận Văn Lễ đắc ý nở nụ cười, sau đó lại nhìn về phía Thôi Tất Thành: “Nhìn thấy chưa hả? Thế nào mới gọi là thương bạn . Thôi Tất Thành, chưa nhưng cái khác, nếu hàng ngày có thể chuẩn bị được bữa trưa tử tế như thế này cho Thủy Thanh mới có tư cách chuyện cạnh tranh công bằng với tôi, hiểu ? Tuy rằng tôi đọc nhiều sách bằng , nhưng tôi nghĩ người nhà Thủy Thanh dù có thích cũng cam tâm nhìn ấy cùng ăn muối với đâu.”


      Lúc này mặt Thôi Tất Thành chuyển sang giống như quả cà tím, chỉ bữa sủi cảo thế này bản thân còn làm ra nổi chứ gì là làm hàng ngày? ra Cận Văn Lễ phải chỉ biết dùng nắm đấm, ra ta cũng có thể sắc bén xảo quyệt cười nhạo làm nhục chỗ đau của bản thân .


      “Việc ăn uống sung sướng tạm thời căn bản thể so sánh được với cuộc sống lâu dài, sớm muộn gì Thủy Thanh cũng hiểu được cái gì mới là chân tin cậy nhất, chúng ta cứ chờ xem .” Tuy miệng Thôi Tất Thành thế nhưng lòng suy sụp ít rồi, chỉ có thể cố gắng che dấu tự ti của mình mà rời .


      “Thủy Thanh, em đừng nghe lời chua ngoa của , có thể cho em cuộc sống ăn ngon mặc đẹp cả đời.” Cận Văn Lễ xong lập tức ngồi xuống bên cạnh Diệp Thủy Thanh, lấy cặp lồng cơm của ra há to mồm bắt đầu ăn.


      Diệp Thủy Thanh ăn hơn mười cái sủi cảo no rồi, sau đó bảo Cận Văn Lễ ăn, Cận Văn Lễ nỡ ăn muốn giữ lại để mai cho Diệp Thủy Thanh ăn tiếp, Diệp Thủy Thanh đồng ý, cố chấp bắt ăn bằng hết.


      “Hazz, đúng là vợ của , biết thương , ngày mai muốn ăn gì cứ việc , làm cho em.”


      đừng lãng phí thế nữa, em mang theo cặp lồng cơm là được rồi, được làm những thứ quý như vậy nữa.” Thịt rồi gạo trắng thế này phải có tiền là có thể mua, còn phải có chỉ tiêu mua nữa, Cận Văn Lễ này đúng là tính toán gì hết.


      nghe em, vậy ngày mai chúng ta ăn ở nhà ăn , làm mấy món thức ăn.”


      “Hai món là được, còn mấy món nữa, coi em là heo chắc.”


      Cận Văn Lễ lấy giấy lau khóe miệng sáng bóng của mình, hớn hở : “ là heo, em là tiên nữ.”


      Sau khi hai người ăn uống thu dọn xong, Cận Văn Lễ ở lại đến tận giờ vào làm mới , vừa người bên cạnh lập tức xông tới vây quanh Diệp Thủy Thanh, Tiểu Trâu là người đầu tiên hỏi: “Thủy Thanh, chị qua lại với ?”


      “Đúng vậy, chị quyết định hẹn hò với Cận Văn Lễ, mọi người đừng khuyên gì nữa.”


      Tiểu Trâu nghe xong cười ngừng: “Đúng là em hơi tán thành nhưng chỉ dựa vào biểu hôm nay em hâm mộ chị, đàn ông, thương chị. Sủi cảo kia làm chúng em thèm muốn chết, người đàn ông biết thương vợ như thế khó tìm lắm, em ủng hộ chị! Có muốn phản đối cũng được, ai thấy mình mạnh hơn Cận Văn Lễ cứ việc đứng ra.”


      “Hừ, tham lam chút lợi , hiểu biết gì cả!” Ninh Quân nhịn được cơn tức, nhổ ra câu.


      Tiểu Trâu mặc kệ: “ ai? Ninh Quân, cảm thấy bất công cho Thôi Tất Thành, bênh vực tôi có thể hiểu nhưng mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, Thôi Tất Thành làm gì cho Thủy Thanh? Từ lúc theo đuổi Thủy Thanh tới bây giờ đều chỉ biết mồm, làm được chuyện gì thực tế chưa? Đúng là Cận Văn Lễ học nhiều bằng Thôi Tất Thành nhưng người ta khắp nơi đều nghĩ cho Thủy Thanh, thử hỏi bạn xem ấy có muốn có chiếc xe như Thủy Thanh ? Xem ta có bằng lòng tham chút lợi ích bé này ? có khả năng có khả năng, đừng có chướng mắt đâm chọc người khác, đồ vô dụng!”


      Lúc này Diệp Thủy Thanh cũng đứng lên: “Ninh Quân, tôi và Cận Văn Lễ là đương tự do, có quan hệ gì với Thôi Tất Thành cũng đừng có áp dụng lên người tôi, tôi và chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi, quản quá nhiều chuyện rồi, sau này có chuyện gì mà vẫn tiếp tục móc ngoáy đừng trách tôi nể tình đồng nghiệp, lúc đó chúng ta lên chỗ chủ nhiệm mà phân xử!”


      Ninh Quân bị đến đỏ thẫm cả mặt, chỉ có thể câm nín trở về xưởng vùi đầu làm việc.


      “Tiểu Trâu, cảm ơn em chuyện giúp chị.”


      Tiểu Trâu cười : “Cảm ơn gì chứ, nếu có người đối xử với em tốt thế em cũng theo ! Chị là người có phúc, sáng nay biết bao nhiêu người nhìn ngắm thèm muốn chiếc xe của chị chị biết ?”


      Diệp Thủy Thanh nhớ lại cảnh tượng khi mình đạp xe đến cũng cười.


      Lúc tan tầm, Cận Văn Lễ chờ sẵn ở cửa xưởng in, Diệp Thủy Thanh cười tới cùng đạp xe về nhà.


      “Em về , xe này đưa đến chỗ lão Lưu.” Cận Văn Lễ kéo tay Diệp Thủy Thanh vuốt ve hai cái, miệng thế nhưng cũng chẳng rời nửa bước.


      Diệp Thủy Thanh rút tay về : “ cần, em trực tiếp về nhà!”


      “A? Vậy em phải lai lịch xe này như thế nào?” Cận Văn Lễ ngẩn ra hỏi.


      “Dĩ nhiên là mua cho em, nếu phải thế nào?”


      Cận Văn Lễ càng choáng váng: “Vậy chẳng phải ba mẹ em biết chuyện của chúng ta sao?”


      “Họ vốn biết rồi mà, nghĩ gì thế?” Diệp Thủy Thanh nhìn phản ứng quái dị của Cận Văn Lễ cũng cảm thấy hơi mơ hồ.


      “Em, em với người nhà rồi?” Cận Văn Lễ hơi lắp bắp.


      rồi, chẳng phải hôm qua em với rồi ư? Dĩ nhiên cũng phải cho người nhà chứ, chẳng lẽ chưa với người nhà sao? ngốc à?”


      Cận Văn Lễ choáng váng, đúng là chưa , chỉ nghĩ chuyện Diệp Thủy Thanh đồng ý bên chỉ là hai người miệng với nhau thôi, trong lòng vẫn cảm thấy yên tâm, luôn thấy như nằm mơ, nên muốn làm cha mẹ mừng hụt. Sáng nay còn cố ý thử thái độ của Diệp Thủy Thanh, thấy đồng ý để đến xưởng in đưa cơm lòng vui sướng khỏi bàn luôn rồi! Việc đó lên là Thủy Thanh nguyện ý tiến tới bước, nguyện ý thừa nhận thân phận của trước mặt đồng nghiệp. Nhưng trăm triệu lần nghĩ rằng Diệp Thủy Thanh lại dứt khoát như thế, ngay cả người nhà cũng rồi, đây chẳng phải ý là có thể quang minh chính đại ở bên ấy sao?


      làm sao thế? Phát ngốc rồi à?” Diệp Thủy Thanh đẩy đẩy Cận Văn Lễ đứng bất động.


      Cận Văn Lễ đột nhiên ôm chầm lấy Diệp Thủy Thanh, sức lực kia lớn đến mức sắp làm Diệp Thủy Thanh thở nổi.


      “Cận Văn Lễ, phát điên gì thế, nếu để người ta nhìn thấy em còn mặt mũi làm người !”


      Diệp Thủy Thanh giãy dụa muốn Cận Văn Lễ buông mình ra, lại thấy bên tai truyền đến tiếng rầu rĩ: “Thủy Thanh, rất vui sướng, ngờ em có thể tốt với như thế, ngờ em có thể nhanh chóng đồng ý như vậy, …, bây giờ chỉ hận thể móc cả tim gan ra cho em xem cảm thấy hạnh phúc cỡ nào!”


      Diệp Thủy Thanh lập tức yên tĩnh lại, vẫn nhúc nhích để Cận Văn Lễ ôm mình chặt, đồng thời dùng liên tục chớp mắt, muốn để nước mắt chảy ra. chẳng qua chỉ ra chuyện hứa hẹn thôi mà Cận Văn Lễ lại như nhận được ân huệ cực lớn, còn tốt với như thế nào. Người đàn ông này đúng là dễ làm trái tim người ta mềm ra, đau lòng vì , khó chịu thay mà!


      Haz, nhất định phải đối xử với tốt, mặc kệ tương lai trở nên như thế nào, bản thân cũng phải cố gắng toàn tâm kinh doanh tình cảm này, ít nhất phải nỗ lực trả giá trăm phần trăm rồi mới chấp nhận thành công hay thất bại.


      Đồ đàn bà biết xấu hổ, ở đường quyến rũ Văn Lễ, đúng là đồi phong bại tục, biết hổ thẹn, thiếu giáo dục!


      Tiếu Nguyệt Ba đứng ở góc , nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người ôm nhau, nửa ngày sau mới phẫn hận chạy về phố sau.
      Last edited: 17/11/20

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      hớ hớ........ta đk tem sao
      hừ hừ kiếp này mà còn lấy tên này lại chết phát nữa à...............chừ nam 9 lên sàn
      thank
      Last edited: 12/12/14
      AkikoOrchidsPham thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 16
      Editor: OrchidsPham

      Chung Xuân Lan và con dâu Diêu Hồng ở trong nhà sắp xếp bát đũa, đến khi bưng đồ ăn lên bàn nhìn thấy Diệp Thủy Thanh đẩy xe vào nhà.


      “Ấy, Thủy Thanh, xe này ở đâu ra vậy? Đẹp quá, giờ chị mới biết còn có xe màu này!” Diêu Hồng buông đồ trong tay xuống, tới đánh giá chiếc xe đạp, ánh mắt rời ra được.


      Lúc này ba cha con họ Diệp cũng lần lượt bước ra khỏi phòng, ngẩn người nhìn chiếc xe đạp mới tinh.


      Diệp Thủy Thanh dựng xe sang bên cười cười: “Chị dâu, đây là chiếc xe Cận Văn Lễ mua cho em, em rồi mà, đẹp đúng ?”


      Người nhà họ Diệp nghe xong lời Diệp Thủy Thành sửng sốt, đúng là hôm trước Diệp Thủy Thanh có đến chuyện Cận Văn Lễ mua xe cho nhưng mà khi đó cãi nhau bừng bừng, ai mà ngờ được chuyện này là chứ, hơn nữa còn là chiếc xe tốt như vậy, sao Cận Văn Lễ có khả năng lớn như thế?


      “Thắng Chí, cơm nước xong con đem cái xe này sang nhà họ Cận , nhà chúng ta cũng thể để cho em con có tiền đồ như thế được, nếu thích, đợi kết hôn với Tất Thành xong lại mua cái, cho dù được như cái này cũng cố sức mua bằng được.” Chung Xuân Lan giao việc cho con trai thứ hai, giờ bà thay đổi chiến lược, con tại cảm hứng dâng trào, khuyên được, chi bằng cứ bình tĩnh lạnh lùng tác động dần. Con dù có bướng bỉnh đến đâu cuối cùng vẫn có lúc nghe lời của cha mẹ, chỉ cần bà gật đầu nó có muốn gì cũng được.


      “Mẹ, đây là đồ người ta cho con, con nhận rồi, mẹ đừng làm ồn ào nữa được ?”


      “Sao mẹ ồn ào được? Con và nó thân cũng chẳng quen mà lại nhận đồ vật quý trọng như thế của người ta, mẹ và ba con có dạy con như thế sao?”


      Diệp Thủy Thanh nghĩ cũng thấy đúng: Lúc này xe đạp là vật quý giá, phải kết hôn mới chuẩn bị, người nhà nhất định cũng nghĩ thế, thôi cứ để họ đưa về, dù sao Cận Văn Lễ cũng vẫn đem xe tới cho mà, cần gây gổ với mẹ mãi,


      Vừa nghĩ thế, cũng lên tiếng nữa, cũng tương đương là chấp nhận lời mẹ , Chung Xuân Lan thấy thế vừa lòng nở nụ cười, lại thu xếp bữa tối để cả nhà ăn cơm.


      Cơm nước xong, Diệp Thắng Chí hề chần chờ chậm trễ đưa xe , Diệp Thủy Thanh đợi hai rồi cũng tự về phía đầu hẻm, sợ Cận Văn Lễ gấp gáp tìm vì chuyện này, nếu có thể gặp đến cũng nên giải thích vài câu.


      “Diệp Thủy Thanh!”


      Diệp Thủy Thanh nghe tiếng dừng bước quay đầu lại, hơi chột dạ, vì người gọi đúng là Tiếu Nguyệt Ba.


      Tiếu Nguyệt Ba lạnh lùng nhìn Diệp Thủy Thanh : “Diệp Thủy Thanh, chúng ta chuyện.”


      “Có chuyện gì cứ .” Diệp Thủy Thanh thấy tuy rằng thái độ của Tiếu Nguyệt Ba lạnh lùng cứng ngắc nhưng cũng kích động như ngày đó nữa, lòng cũng hơi yên tâm.


      “Nơi này khó , chúng ta về phía phố sau bàn.” Tiếu Nguyệt Ba xong lập tức xoay người bước , Diệp Thủy Thanh nghĩ nghĩ rồi cũng vội vàng theo sau.


      Đối với những người sống trong phố như phố sau rất thần bí, bởi vì ở nơi đó nhà nào cũng là những căn nhà độc lập xây bằng xi măng, bình thường đều cửa đóng then cài giao thiệp gì với người ở phố , nhiều năm sau Diệp Thủy Thanh cũng chỉ biết những người sống ở phố sau đều là người có năng lực, là lãnh đạo gì đó, mà nhà Tiếu Nguyệt Ba – đúng là ở phố sau.


      Đến phố sau, đứng đường nhựa rộng rãi bằng phẳng, toàn thân Diệp Thủy Thanh hơi mất tự nhiên, cảm giác như mình là kẻ xâm nhập, hoàn toàn hợp với hoàn cảnh xung quanh.


      “Diệp Thủy Thanh, tao hỏi thăm về mày, phải mày có thằng bạn trai rất vĩ đại sao? Sao mày lại đá người ta? Cận Văn Lễ đúng là rất tốt nhưng ấy cũng phải người mà con bé như mày có thể với tới. Chỉ bằng điều kiện nhà tao có thể giúp đỡ rất nhiều cho nhà Văn Lễ, mày có thể làm gì? Chẳng qua là thấy Văn Lễ có chút tiền, có thể mua cái ăn cái mặc cho mày nổi lên lòng tham chứ gì? Tao cho mày biết, hồn đừng quấn lấy Văn Lễ nữa có nghe ?”


      Diệp Thủy Thanh thở dài: “Tôi quấn ấy, tôi và Cận Văn Lễ là hai bên tự nguyện cùng nhau, tôi còn muốn khuyên câu, đừng cố chấp quá, tìm người đối xử tốt với sau này mới sống vui vẻ được, nếu chịu khổ cũng chỉ có thôi.”


      “Mày đừng giả vờ làm người tốt mát nữa, chuyện của tao đến lượt mày lắm miệng chắc? Hôm nay tao thẳng cho mày biết, tao theo Cận Văn Lễ sắp 4 năm, chưa tốt nghiệp trung học tao thích ấy rồi, Văn Lễ cũng luôn gì, nếu có đồ hồ ly như mày chen chân, Văn Lễ tuyệt tình với tao như thế! Nếu mày còn muốn sống yên ổn nhanh chóng tách ra khỏi Văn Lễ, nếu tao cho mày biết tay!” Tiếu Nguyệt Ba nghe lọt tai lời khuyên của Diệp Thủy Thanh, ta chỉ biết ai chống lại ta, ta dạy dỗ nó!


      “Tôi chia tay với Văn Lễ, trừ khi tôi và ấy hợp nhau, nếu ở bên nhau thời gian nữa bàn chuyện kết hôn, vẫn nên buông tay !” Diệp Thủy Thanh cũng bị hai ba câu của Tiếu Nguyệt Ba dọa như vậy đâu.


      Tiếu Nguyệt Ba trừng Diệp Thủy Thanh, hơi thở nặng nề, lát sau lại cười: “Vậy mày đừng có trách tao. Trung Bảo, để Đại Hoàng ra cắn chết con hồ ly tinh này !”


      Diệp Thủy Thanh còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì thấy cánh cửa sắt màu đen phía sau Tiếu Nguyệt Ba mở ra, sau đó con chó màu nâu đất cao đến nửa thân người điên cuồng chạy ra sủa ầm ĩ.


      “Đại Hoàng, cắn ta!” Giữ con chó là tên nhóc ăn mặc rất thời thượng, nâng tay chỉ về phía Diệp Thủy Thanh, con chó kia lập tức nhe răng sủa ầm với Diệp Thủy Thanh, khi thằng nhóc kia buông tay ra cái nó lập tức nhào qua.


      Diệp Thủy Thanh sợ tới mức hét ầm lên, theo bản năng xoay người chạy về hướng phố , chỉ là hai chân dù sao cũng chạy nhanh hơn 4 chân được, còn chưa được mấy mét cảm thấy con chó kia theo sát phía sau rồi! Linh hồn bé của bị dọa sắp bay mất, ràng chân mềm nhũn ra vì sợ rồi nhưng cũng dám dừng lại.


      “Ha ha… cho mày đối nghịch với tao, xem Đại Hoàng xả giận dùm tao !” Tiếu Nguyệt Ba thấy Diệp Thủy Thanh sợ tới mức sắp khóc vỗ tay cười ầm ĩ.


      Lúc này hàng xóm trong phố cũng nghe thấy tiếng kêu của Diệp Thủy Thanh, nhưng mà vừa chạy đến thấy cảnh này cũng chẳng ai dám ra can, con chó nhà họ Tạ ở phố sau nuôi này đúng là nổi tiếng hung ác, khỏe hơn nghé con! Nhà bình thường ăn đủ no chứ ai hơi đâu mà nuôi chó, có người còn nhìn thấy con chó nhà họ Tạ này được ăn thịt nữa, nếu ra chặn nó lại khéo mà nó tợp cho nhát tiêu.


      Diệp Thủy Thanh chạy bán sống bán chết về nhà, thỉnh thoảng con chó kia tợp toán loạn vào giữa hai chân , còn thường sủa hai câu, nhưng cũng cắn , chỉ nghe thấy tiếng Diệp Thủy Thanh kêu nó cũng sủa, như thể biết nó chắc chắn bắt được con mồi nên cũng vội bắt, cứ dọa chơi .


      Diệp Thủy Thanh vừa chạy vừa khóc sắp thở nổi, nhanh chóng vừa cuống vừa sợ chạy tới cửa nhà, lúc mở cửa trốn vào được cảm thấy bắp chân tê rần, cũng dám xem, chỉ muốn nhanh chóng đóng cửa nhà lại.


      “Thủy Thanh, em sao thế?” Diêu Hồng thấy Diệp Thủy Thanh khóc lóc vào, nhanh chóng ra hỏi, kết quả vừa liếc mắt thấy con chó lớn hung dữ kia, khỏi sợ hãi hô lên.


      Diệp Thủy Thanh đứng trước cửa dám di động, sợ động tác của mình được nhanh, đến khi đó cửa chưa đóng mà con chó xông vào rồi.


      Chung Xuân Lan và chồng cũng nghe thấy tiếng động, lập tức ra.


      “Ba, mẹ, hai người nhanh quay vào , cả có ở nhà ?”


      có, ra ngoài rồi, Thủy Thanh con chạy vào phòng, ba nó may tìm cây gậy rượt con chó này !” Chung Xuân Lan lòng như lửa đốt bảo bạn già mau nghĩ cách.


      “Con dám chạy, nó nhìn con chằm chằm này, mẹ đừng để ba tới đây, được!” Diệp Thủy Thanh vừa khóc vừa ngăn cản cha mình, chỉ mong Tiếu Nguyệt Ba có thể để kẻ kia gọi con chó này về.


      Lúc này, con chó nâu lớn kia có vẻ mất kiên nhẫn, hai hàm răng trắng ở của nó đều nhe ra bên ngoài, đè thấp thân mình, mắt ti hí xem xét nơi nhào tới. Diệp Thủy Thanh thấy thế chỉ có thể tính toán định bất chấp tất cả đóng cửa lại.


      Nhưng mà ngay lúc nhắm mắt súc lực lại nghe thấy tiếng tru tréo bén nhọn, trợn mắt nhìn phát con chó nâu vàng hung ác kia bị đá bay mặt đất, khi đứng lên dù vẫn còn hung hăng nhưng cũng dám nhào lên phía trước nữa, nhưng vì chưa có lệnh chủ nhân nên cũng dám về, chỉ có thể ngồi xổm bên.


      “Đây là có chuyện gì xảy ra?”


      Cận Văn Lễ trừng mắt nhìn con chó kia cái mới giương mắt nhìn Diệp Thủy Thanh, vừa nhìn cặp lông mày lập tức dựng lên: “Nó cắn em?”


      Cảm xúc Diệp Thủy Thanh buông lỏng, lập tức oa oa khóc lớn: “Là người ở phố sau thả chó cắn em, em biết , hình như đùi phải của em bị cắn…”


      Cận Văn Lễ hai lời, xoay người vén ống quần Diệp Thủy Thanh lên, chỉ thấy cẳng chân trắng nõn của đỏ bừng mảnh, nhưng may mà xước da.


      “Phòng bếp nhà em ở đâu?”


      Diệp Thủy Thanh khóc đến ra lời, thò tay chỉ phòng bếp cho Cận Văn Lễ, Cận Văn Lễ vài bước vào trong, lúc trở ra trong tay cầm theo cái búa, sau đó lập tức về phía con chó vàng nâu bên kia.


      Con chó kia cũng rất thông minh, vừa thấy Cận Văn Lễ cầm búa tới gần, gào lên tiếng rồi quay đầu bỏ chạy, Cận Văn Lễ cũng vội vàng, theo nó về phố sau.


      “A, sao Đại Hoàng trở lại rồi?” Tiếu Nguyệt Ba khó hiểu hỏi Tạ Trung Bảo, ta tính toán là tối hiểu cũng phải để Đại Hoàng đứng ở cửa nhà họ Diệp đêm, để con hồ ly tinh Diệp Thủy Thanh và người nhà nó đều phải biết nó chọc phải tai họa rồi.


      biết nữa, Đại Hoàng!” Tạ Trung Bảo thấy Đại Hoàng đường chạy thẳng vào trong cửa nhà cũng cảm thấy kỳ quái.


      Hai người sững sờ hiểu ra sao Tạ Trung Bảo tinh mắt nhìn thấy Cận Văn Lễ theo sau, thân thể lập tức nhũn ra quá nửa: “Mẹ của tôi ơi, Nguyệt Ba, Cận Văn Lễ cũng ở đó mà!”


      Tiếu Nguyệt Ba cũng nhìn thấy Cận Văn Lễ, trong lòng cũng sợ hãi nhưng vẫn cố cứng rắn chống đỡ: “Sợ cái gì? Xem ta có thể làm gì nào, cứ con ranh kia chọc giận Đại Hoàng, có chuyện gì.”


      “Còn thế nào nữa, thấy tay ta cầm búa à? Bà ơi, lúc này cũng thể buông tay mặc kệ được, tôi là giúp mới làm thế đấy!”


      Lúc hai người chuyện, Cận Văn Lễ bước tới trước mặt: “Tạ Trung Bảo, mày dám thả chó cắn vợ tao, bây giờ cũng phải vài câu chứ?”


      Cận, em cố ý mà, có thể Đại Hoàng thấy chị dâu lạ mắt nên mới nổi điên lên, đừng giận mà!” Tạ Trung Bảo cười làm lành.


      “Chó đúng là súc sinh hiểu chuyện nhưng mày cũng hiểu ư? Sao tao thấy mày kéo nó về? Bớt nhăng cuội , giao chó ra đây, chúng ta cải thiện cuộc sống chút, hầm thịt chó ăn!”


      “Cận Văn Lễ, là em bảo Trung Bảo thả chó, cứ hướng đến em, đừng liên lụy cậu ấy!” Tiếu Nguyệt Ba vốn dĩ sợ hãi, nhưng nghe hai người vợ vợ rồi chị dâu tức đỏ mắt lên.


      Cận Văn Lễ thèm nhìn Tiếu Nguyệt Ba, chỉ cười lạnh tiếng: “ nghĩ là có thể chạy sao? Bây giờ tôi cũng chẳng hơi đâu mà giải quyết , cứ đợi .”


      Tạ Trung Bảo cuống đến độ vừa thở dài vừa đau khổ cầu xin, muốn Cận Văn Lễ buông tha Đại Hoàng, Cận Văn Lễ cũng chịu, cuối cùng Tạ Trung Bảo trực tiếp quỳ xuống đất luôn: “ Cận, em van xin , em nuôi Đại Hoàng nhiều năm như thế rồi, cho nó đường sống , em sai rồi!”


      “Thằng ranh, mày cũng có tình nghĩa đấy, thế này , mày tới nhà họ Diệp lại đúng như thế này, xin lỗi họ tao truy cứu nữa. Tạ Trung Bảo, nếu hôm nay phải mày biết đúng mực, để con súc sinh kia làm ấy bị thương tao cũng dễ chuyện thế này đâu, mày hiểu chứ?”


      “Hiểu hiểu, em hiểu rồi, em phải xin lỗi ngay, cảm ơn Cận, cảm ơn!”


      Tạ Trung bảo vừa nghe Đại Hoàng có đường sống, đừng quỳ chứ bảo dập đầu mấy cái cũng vui, thế là mở cửa nhà mình ra vui vẻ chạy theo Cận Văn Lễ tới nhà họ Diệp. Tiếu Nguyệt Ba tức đến sắp cắn nát cả môi mà cũng chẳng còn cách nào.


      Diệp Thủy Thanh khóc đến sưng cả mắt nhưng cũng làm khó Tạ Trung Bảo, thấy quỳ xuống lập tức né sang bên.


      “Chị dâu, nếu chị trách tội em em xin phép về!” Tạ Trung Bảo đứng lên xong vẫn dám , phải xin phép.


      “Diệp Thủy Thanh gật đầu: “ , lần sau đừng hại người như thế nữa.”


      “Vâng, là em suy xét kỹ, em nhất định sửa.”


      Tạ Trung Bảo vừa ra ngoài, Cận Văn Lễ xách túi giấy lên phía trước, đỡ Diệp Thủy Thanh ngồi xuống.


      xước da cũng sao đâu, lúc nãy cùng cậu ta mua thuốc, còn có nước hoa quả này cũng là cậu ta mua, lát nữa ăn nhiều chút, an ủi sợ hãi.” xong lập tức nhanh nhẹn ngồi xổm xuống bôi thuốc cho Diệp Thủy Thanh, sau đó lại mở bình nước đào để Diệp Thủy Thanh uống.


      Diệp Thủy Thanh cũng rất ngượng ngùng: “Em lớn thế này rồi còn bị dọa khóc tới vậy, đúng là đáng sợ mà.”


      “Con chó kia có thể cắn nát người đàn ông khỏe mạnh em có tin ? Có thể sợ ư? Khóc đến sưng cả mắt rồi kìa, lát nữa nhớ dùng nước lạnh rửa mặt đấy, nhất định là em sợ lắm, chuyện này thể cứ thế cho qua được, báo thù cho em.” Cận Văn Lễ nhìn dáng vẻ của Diệp Thủy Thanh, càng thấy lại càng thương, lòng lại bắt đầu bốc hỏa, hận thể chém luôn cả Tạ Trung Bảo.


      đừng gây chuyện, em với rồi mà, ngàn vạn lần đừng gây với Tiếu Nguyệt Ba, em trách ấy.” Dù sao Diệp Thủy Thanh vẫn luôn có chút áy náy với Tiếu Nguyệt Ba, bản thân vốn là đoạt lấy hôn của ấy, sao có thể trách người ta được?


      “Em quá mềm lòng rồi, sao có thể cứ để im hơi lặng tiếng cho qua thế được!”


      “Em quên cứ coi như xong, đừng dông dài nữa được ?” Diệp Thủy Thanh kiên nhẫn.


      “Được, dĩ nhiên được, em chúng là đó, chuyện này cắn răng nhịn được chưa nào? Đừng nóng giận, đùi còn bị thương đấy, em mà tức giận nữa tốt cho thân thể đâu.” Cận Văn Lễ xong lại nhìn chân Diệp Thủy Thanh.


      Cái chân của chỉ sưng lên chút mà còn sợ tức giận nữa? Cận Văn Lễ đúng là lo lắng thái quá mà.


      Diệp Thủy Thanh uống đồ hộp hơi lạnh, lòng thoải mái ít, lại uống thêm mấy hớp mới đột nhiên nhớ tới điểm thích hợp, đây là nhà , ba mẹ và chị dâu vẫn đứng bên trong, sao có thể cứ thế chuyện với Cận Văn Lễ mà quên mất việc này chứ!
      Last edited: 17/11/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :