Tác phẩm: Đấu Phá Thương Khung Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu Thể loại: Tiên Hiệp - Dị Giới - Huyền huyễn Trạng thái: Hoàn thành Nguồn: https://truyenyy.com Giới Thiệu Truyện - Đấu Phá Thương Khung là câu chuyện huyền huyễn đặc sắc kể về Tiêu Viêm, thiên chi kiêu tử với thiên phú tu luyện mà ai ai cũng hâm mộ, bỗng ngày người mẹ mất đễ lại di vật là chiếc giới chỉ màu đen nhưng từ khi đó Tiêu Viêm mất thiên phú tu luyện của mình. - Từ thiên tài rớt xuống làm phế vật trong 3 năm, rồi bị vị hôn thê thẳng thừng từ hôn, làm dấy lên ý chí nam nhi của mình, Tiêu Viêm nhờ di vật của mẫu thân để lại là 1 chiếc hắc giới chỉ (nhẫn màu đen)Tiêu Viêm gặp được hồn của Dược Lão (Dược Trần – Dược tôn giả) 1 đại luyện dược tông sư của đấu khí đại lục… - Từ đó cuộc đời của Tiêu Viêm có những biến hóa gì? Gặp được các đại ngộ gì? Thân phận của Huân Nhi (thanh mai trúc mã lúc của Tiêu Viêm) ra sao? Bí mật của gia tộc là gì? Cùng theo dõi bộ truyện Đấu Phá Thương Khung để có thể giải đáp các thắc mắc này các bạn nhé!
CHƯƠNG 1: THIÊN TÀI RƠI RỤNG "Đấu lực, ba đoạn" Nhìn năm chữ to lớn có chút chói mắt trắc nghiệm ma thạch, thiếu niên mặt chút thay đổi, thần sắc tự giễu, nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá mạnh làm móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, mang đến từng trận trận đau đớn trong tâm hồn... "Tiêu Viêm, đấu lực, ba đoạn! Cấp bậc: Cấp thấp!". Bên cạnh trắc nghiệm ma thạch, vị trung niên nam tử, thoáng nhìn tin tức bia, giọng điệu hờ hững công bố… Trung niên nam tử vừa xong, có gì ngoài ý muốn, đám người quảng trường lại nổi lên trận trận châm chọc tao động "Ba đoạn? Hắc hắc, quả nhiên ngoài dự đoán của ta, ""Thiên tài" này năm rồi vẫn dậm chân tại chỗ a!" "Ai, phế vật này làm mất hết cả mặt mũi gia tộc." "Nếu tộc trưởng phải phụ thân của . Loại phế vật này sớm bị đuổi khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt rồi, làm gì còn có cơ hội ở gia tộc ăn uống ." "Ai..., thiên tài thiếu niên năm đó của Văn Ô Thản thành, tại sao hôm nay lại lạc phách thành bộ dáng này cơ chứ?" "Ai mà biết được? Có lẽ do làm việc gì đó trái với lương tâm, làm thần linh nổi giận đó mà…" Chung quanh truyền đến cười nhạo cùng thanh tiếc hận, dừng ở trong tai của thiếu niên, tựa như chiếc dao nhọn hung hăng đâm vào tim , khiến hô hấp của thiếu niên trở nên có chút dồn dập. Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú non nớt, con ngươi đen nhánh nhàng đảo qua đám bạn cùng lứa tuổi trào phúng chung quanh, khóe miệng thiếu niên tự giễu, tựa hồ trở nên càng thêm chua xót. "Những người này, đều thừa hơi như vậy sao? Có lẽ vì ba năm trước bọn họ từng trước mặt mình lộ ra bộ mặt tươi cười nhún nhường, cho nên tại muốn đòi trở về đây mà…" Mỉm cười chua xót, Tiêu Viêm chán nản xoay người, im lặng tới cuối hàng, bóng dáng đơn cùng thế giới xung quanh trở nên có chút lạc lõng. "Người tiếp theo, Tiêu Mị" Nghe người tiến hành trắc nghiệm gọi tên, thiếu nữ rất nhanh từ trong đám người ra, tiếng nghị luận ở xung quanh trở nên rất nhiều, từng đạo ánh mắt nóng bỏng tập trung lên khuôn mặt của thiếu nữ… Thiếu nữ tuổi quá mười bốn, dù chưa thể coi là tuyệt sắc, nhưng khuôn mặt non nớt kia cũng chứa trong đó tia vũ mị nhàn nhạt, thanh thuần cùng vũ mị, tập hợp mâu thuẫn, càng khiến nàng trở thành tiêu điểm của toàn trường… Thiếu nữ nhanh chóng lên, tay vuốt ve ma thạch bi quen thuộc, sau đó chậm rãi nhắm mắt… Tại lúc thiếu nữ nhắm mắt, ma thạch bi đen nhánh lại lên quang mang… "Đấu khí: Bảy đoạn!" "Tiêu Mị, Đấu khí: Bảy đoạn! Cấp bậc: Cao cấp" "Da!" Nghe trắc ngiệm viên đọc lên thành tích, thiếu nữ ngẩng mặt lên đắc ý cười… "Sách sách, bảy đoạn đấu khí, cứ theo tiến độ như vậy, chỉ sợ quá ba năm thời gian, nàng có thể trở thành đấu giả chính thức rồi…" " hổ là hạt giống của gia tộc a…" Nghe đám người truyền đến trận trận thanh hâm mộ, thiếu nữ tươi cười lại rạng rỡ thêm vài phần, tâm hư vinh, là thứ mà rất nhiều đều thể kháng cự… Nhớ đến ngày thường hay cùng mấy tỷ muội đàm tiếu, tầm mắt Tiêu Mị bỗng nhiên xuyên qua đám người, dừng đạo bóng dáng đơn… Nhíu mày suy nghĩ chút, Tiêu Mị vứt bỏ ý niệm trong đầu, tai hai người còn cùng giai tầng, lấy biểu của Tiêu Viêm mấy năm này, sau khi trưởng thành, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm nhân viên hạ tầng của gia tộc mà thôi, mà thiên phú vĩ đại như nàng, trở thành trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc, có thể là tiền đồ thể hạn lượng. "Ai…" Khẽ thở dài tiếng, trong đầu Tiêu Mị bỗng ra hình ảnh thiếu niên ý khí phong phát ba năm trước đây, bốn tuổi luyện khí, mười tuổi có chín đoạn đấu khí, mười tuổi đột phá mười đoạn đấu khí, ngưng tụ thành công đấu khí toàn, trở thành đấu giả trẻ nhất trong vòng trăm năm của gia tộc! Thiếu niên trước kia, bộ dáng tự tin lại thêm tiềm lực thể hạn lượng, biết làm bao động xuân tâm, đương nhiên trong đó cũng có cả Tiêu Mị. Nhưng con đường của thiên tài, từ trước đến giờ luôn luôn trắc trở, ba năm trước, khi danh vọng của thiếu niên thiên tài đạt tới đỉnh cao nhất, cũng là lúc đột ngột phải thừa nhận đả kích tàn khốc nhất, chỉ có vừa vất vả khổ tu ngưng tụ đấu khí toàn trong đêm biến mất, mà đấu khí theo thời gian trôi qua lại càng trở nên càng ngày càng ít cách quỷ dị. Kết quả của đấu khí biến mất, đó chính là thực lực ngừng giảm . Từ thiên tài, đêm trở thành thứ mà ngay cả người bình thường cũng bằng, loại đả kích này, khiến thiếu niên từ đó thất hồn lạc phách, cái tên thiên tài, cũng dần dần bị khinh thường cùng châm chọc thay thế. Trèo càng cao, ngã càng đau, lần ngã này có lẽ còn cơ hội đứng dậy nữa. "Người tiếp theo, Tiêu Huân Nhi!" Trong thanh huyên náo của đám người, thanh của trắc nghiệm viên lại vang lên. Theo đó là cái tên thanh nhã vang lên, đám người bỗng trở nên im lặng, ánh mắt đều dịch chuyển. Tại nơi ánh mắt tụ hội, thiếu nữ áo tím đạm nhã đứng đó, khuôn mặt non nớt bình tĩnh, vì bị mọi người chú ý mà thay đổi chút nào. Thiếu nữ khí chất lạnh nhạt tựa như đóa sen mới nở, tuổi có khí chất thoát tục, khó có thể tưởng tượng sau này lớn lên, thiếu nữ này khuynh quốc khuynh thành đến mức độ nào… Tử y thiếu nữ này, về mỹ mạo cùng khí chất, so với Tiêu Mị trước đó lại càng hơn vài phần, khó trách mọi người đều có động tác như vậy. Khẽ bước tới, thiếu nữ tên Tiêu Huân Nhi tới phía trước ma thạch bi, bàn tay bé đưa lên, ống tay áo theo đó mà chảy xuống, lộ ra da thịt trắng nõn nà, sau đó đặt tay lên bia đá… Sau khoảng trầm tĩnh, thạch bia lên ánh sáng chói mắt. "Đấu khí: Chín đoạn! Cấp bậc: Cao cấp!" Nhìn mấy chữ thạch bia, giữa sân trở nên tĩnh lặng. "… tới chín đoạn rồi, là khủng bố mà! Người đứng đầu trong giới trẻ của gia tộc, chỉ sợ ai ngoài Huân Nhi tiểu thư a." Yên tĩnh qua , các thiếu niên xung quanh đều tự chủ được nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt tràn ngập kính sợ… Đấu khí, con đường bắt buộc phải qua của mỗi đấu giả, sơ giai đấu khí chia từ đến mười đoạn, đấu khí trong cơ thể đạt tới mười đoạn, là có thể ngưng tụ đấu khí toàn, trở thành đấu giả được người khác tôn trọng. Trong đám người, Tiêu Mị nhíu mày nhìn áo tím đứng trước bia đá, mặt lên tia ghen tị… Nhìn tin tức thạch bia, khuôn mặt hờ hững của trung niên trắc nghiệm viên bên cạnh cũng lộ ra tia mỉm cười hiếm hoi, đối với thoáng dùng thanh cung kính : "Huân Nhi tiểu thư, nửa năm sau, tiểu thư hẳn có thể ngưng tụ đấu khí toàn, nếu thành công, mười bốn tuổi trở thành đấu giả chân chính, tiểu thư là người thứ hai của Tiêu gia trong trăm năm nay!" Đúng vậy, người thứ hai, người thứ nhất đó chính là thiên tài mất ánh hào quang - Tiêu Viêm. "Cám ơn." Thiếu nữ khẽ gật đầu, khuôn mặt bình thản vì được khích lệ mà vui sướng, im lặng xoay người, dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, chậm rãi đến cuối đám người, tới trước mặt thiếu niên suy sụp… "Tiêu Viêm ca ca." Tại lúc đến bên cạnh thiếu niên, thiếu nữ dừng chân, đối với Tiêu Viêm cung kính cúi người, khuôn mặt xinh đẹp, cư nhiên lộ ra nụ cười thanh nhã khiến các chung quanh cũng phải trở nên ghen tị. "Huynh bây giờ còn có tư cách để muội gọi như vậy sao?" Nhìn trước mặt trở thành khỏa minh châu sáng nhất trong gia tộc kia, Tiêu Viêm chua xót , sau khi bản thân tụt dốc nàng chính là trong số cực ít những người vẫn bảo trì tôn kính đối với . "Tiêu Viêm ca ca, trước kia huynh từng với Huân Nhi, có thể buông, mới có thể cầm lấy, thu phóng tự nhiên mới là người tự tại!" Tiêu Huân Nhi mỉm cười ôn nhu , giọng non nớt, khiến người tâm chết cũng cảm thấy ấm lòng. "Ha, ha, người tự tại sao? Huynh cũng chỉ biết mà thôi, muội xem bộ dáng tại của huynh , giống người tự tại sao? Hơn nữa… thế giới này, cơ bản cũng phải là thế giới của huynh." Tiêu Viêm cười tự giễu . Đối với suy sụp của Tiêu Viêm, Tiêu Huân Nhi khẽ cau mày, lòng : "Tiêu Viêm ca ca, tuy muội cũng biết huynh vì sao lại bị như vậy, bất quá, Huân Nhi tin tưởng, huynh lại đứng dậy, lấy lại vinh quang và tôn nghiêm của huynh…" Kết thúc câu , khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ lần đầu tiên lên nét ửng đỏ nhàn nhạt: "Tiêu viêm ca ca năm đó, thực ra rất hấp dẫn…" "A a…" Đối với lời thẳng thắn của thiếu nữ, thiếu niên xấu hổ cười tiếng, nhưng lại gì, người phong lưu phí hoài tuổi trẻ, nhưng tại thực còn tư cách cùng tâm tình đó nữa, yên lặng xoay người, chậm rãi ra khỏi quảng trường… Đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng độc của thiếu niên, Tiêu Huân Nhi trù trừ thoáng, sau đó bỏ lại tiêng sói tru tiếng ghen tị tại phía sau, bước nhanh theo, cùng thiếu niên sóng vai bước …
CHƯƠNG 2: ĐẤU KHÍ ĐẠI LỤC ________________________________________ Trăng sáng vằng vặc, bầu trời đầy sao. đỉnh núi, Tiêu Viêm nằm mặt cỏ, trong miệng ngậm nhánh cỏ xanh, khẽ nhấm nháp, tùy ý để tư vị chua chát tràn ngập trong miệng… Giơ lên bàn tay trắng nõn lên trước mặt, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở giữa các ngón tay, nhìn vầng trăng bạc bầu trời xa xăm. "Ai…" Nhớ đến trắc nghiệm lúc buổi chiều, Tiêu Viêm thở dài tiếng, miễn cưỡng co tay lại, hai tay đỡ lấy đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt. "Mười lăm năm rồi…" thanh nho bỗng nhiên hề báo trước từ trong miệng thiếu niên xuất ra. Trong lòng Tiêu Viêm, có cái bí mật chỉ mình biết: phải người của thế giới này, hoặc có thể là, linh hồn của Tiêu Viêm thuộc về thế giới này, đến từ nơi tên là địa cầu, tuy nhiên vì sao lại đến được nơi này cũng thể giải thích được, sống qua khoảng thời gian, hiểu ra được: xuyên việt! ( Theo ý hiểu của mềnh "xuyên việt" tức là vượt qua chiều gian khác)) Theo tuổi dần dần tăng lên, đối với đại lục này, Tiêu Viêm cũng có chút lý giải mơ hồ về nó… Đại lục tên là Đấu Khí đại lục, đại lục có các loại ma pháp như trong tiểu thuyết, mà đấu khí mới là chủ nhân duy nhất của đại lục! Tại đại lục này, tu luyện đấu khí, cơ hồ dưới cố gắng của vô số thế hệ phát triển đến mức đỉnh cao, hơn nữa nhờ phạm vi đấu khí ngừng mở rộng, cuối cùng phát triển vào dân gian, việc này khiến cho đấu khí cùng nhân loại càng trở nên quen thuộc, do đó, tầm quan trọng của đấu khí trong đại lục này là gì có thể thể thay thế. Trải qua thống kê, đấu khí đại lục đem đấu khi chia ra các cấp bậc từ thấp đến cao, chia làm bốn giai mười hai cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng! Mà mỗi đẳng cấp lại phân làm sơ, trung, cao - ba cấp. Tu luyện đấu khí cấp bậc cao hay thấp cũng là mấu chốt quyết định thành tựu sau này, ví dụ như người tu luyện công pháp trung cấp Huyền giai tất nhiên mạnh hơn người cùng cấp bậc tu luyện công pháp trung cấp Hoàng giai. Đấu khí đại lục, phân biệt mạnh yếu, quyết định qua ba điều kiện. Bạn đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com Đầu tiên, trọng yếu nhất đương nhiên là tự thân thực lực, nếu thực lực chỉ có nhất tinh đấu giả dù có luyện công pháp Thiên giai tuyệt thế cũng thể chiến thắng người tu luyện công pháp Hoàng giai đấu sư. Tiếp theo, đó là công pháp! Đồng cấp bậc cường giả, nếu công pháp của ngươi cao hơn đối phương, như vậy tại lúc tỷ thí có ưu thế rất lớn. Loại cuối cùng, gọi là đấu kĩ! Tên như ý nghĩa, đây là lại kỹ năng phát huy đấu khí đặc thù, đấu khí đại lục cũng có cấp bậc phân biệt, cũng chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn cấp. Đấu khí đại lục số lượng đấu kĩ hề ít, bình thường đấu kĩ truyền lưu ra ngoài, phần lớn đều là hoàng cấp, muốn đạt được đấu kĩ cao thâm phải gia nhập tông phái hoặc đấu khí học viện đại lục. Đương nhiên, số người do kỳ ngộ hoặc được tiền nhân để lại công pháp, hoặc có đấu kĩ tương xứng với chính bản thân mình, loại đấu kĩ đó phối hợp với công pháp khiến uy lực của nó càng mạnh hơn. Dựa vào ba điều kiện này có thể phán đoán mạnh yếu, tổng thể mà nếu có thể có được cấp bậc công pháp càng cao, sau này phát triển càng cần phải … Bất quá công pháp tu luyện cao cấp đấu khí người thường đều rất khó tìm được, công pháp truyền lưu tại tầng lớp phổ thông, nhiều nhất cũng chỉ là Hoàng giai công pháp, số gia tộc cường đại hoặc trung, tiểu tông phái mới có phương pháp tu luyện Huyền giai, ví dụ như gia tộc của Tiêu Viêm, công pháp cao nhất chỉ có tộc trưởng mới có tư cách tu luyện. Cuồng sư nộ cương, là loại phong thuộc tính công pháp đấu khí trung cấp Huyền giai. Huyền giai, đó là Địa giai, loại công pháp cao thâm này chỉ có thế lực siêu nhiên hoặc đại đế quốc mới có thể có… Còn Thiên giai… mấy trăm năm chưa từng thấy xuất . Theo lý luận, người bình thường muốn có được công pháp cao cấp, cơ bản đều là khó như lên trời, nhưng mọi đều có tuyệt đối, theo đấu khí đại lục mở rộng ra, vạn tộc tràn vào an cư lập nghiệp, phía bắc đại lục, có man tộc được xưng là lực lượng mạnh mẽ vô cùng, có thể cùng thú hồn hợp thể. Phía nam đại lục, cũng có các loại gia tộc ma thú cao cấp có trí tuệ, hay chủng tộc hắc ám ngoan quỷ dị… Bởi vì địa vực mở ra, nên có rất nhiều sĩ vô danh, tại lúc sinh mệnh kết thúc, có lẽ đem công pháp do mình sáng tạo để ở nơi, chờ đợi người có duyên đến lấy. Tại đấu khí đại lục truyền lưu câu : Nếu có ngày, ngươi rơi xuống cái sơn động, cần kinh hoảng, về phía trước hai bước, có lẽ nó giúp ngươi trở thành cường giả của thế giới này! như vậy, cũng phải là giả, trong ngàn năm lịch sử của đại lục, cũng thiếu loại cố nhờ những kì ngộ này mà trở thành cường giả. Mà cố tạo thành hiệu quả là rất nhiều người tìm đến các vách núi hòng tìm tuyệt thế công pháp. Đương nhiên, những người này phần lớn đều là gẫy tay gẫy chân mà về… Tóm lại, đây là mảnh đất tràn ngập kỳ tích và người sáng tạo nên kỳ tích. Đương nhiên, muốn tu luyện bí tịch đấu khí, ít nhất phải trở thành đấu giả chân chính mới có tư cách này, mà Tiêu Viêm cách mục tiêu đó còn rất xa… "Phì." Nhổ ra cây cỏ trong miệng, Tiêu Viêm đột nhiên nhảy dựng lên, khuôn mặt dữ tợn, đối với bầu trời thất rít gào lên: "Ta đệt cơm mịa mài, đem lão tử xuyên qua thời sang đây làm cái phế vật sao? Kháo!" ( để là "thảo" có ý nghĩa gì trong câu này cả... vốn từ có hạn quá biết bên tàu dùng cái chữ này với nghĩa là gì - đại khái là chửi hay thốt lên bất mãn í mà , "ta thảo" chắc cũng gần giống câu "ta ngất" ó "ta kháo" chứ ứng với nghĩa là cây cỏ ... bó tay quá .) Ở kiếp trước, Tiêu Viêm là người cực kỳ bình phàm, tiền tài đẹp so với căn bản là hai cái đường thẳng song song, vĩnh viễn có điểm gặp nhau, nhưng sau khi đến đấu khí đại lục, Tiêu Viêm kinh hỉ phát , nhờ có kinh nghiệm hai đời, linh hồn của so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều! Phải biết rằng, tại đấu khí đại lục, linh hồn là do trời sinh, có thể theo tuổi lớn lên mà mạnh hơn chút, nhưng chưa có công pháp nào có thể đơn độc tu luyện linh hồn, cho dù là thiên giai công pháp cũng thể! Đây là kiến thức cơ bản nhất tại đấu khí đại lục. Linh hồn cường hóa, cũng tạo nên thiên phú tu luyện cho Tiêu Viêm, đồng thời cũng tạo nên danh tiếng thiên tài cho Khi người bình thường biết mình có tiền vốn để trờ thành tiêu điểm cho ánh mắt của vô số người, nếu có đủ định lực, rất khó có thể giữ vững tâm tính của mình, rất hiển nhiên, kiếp trước Tiêu Viêm là người bình thường, cũng có định lực cao hơn người khác, cho nên lúc bắt đầu tu luyện đấu khí, lựa chọn làm thiên tài, tiêu điểm trước con mắt của mọi người mà phải là phát triển trong an tĩnh. Nếu có việc gì ngoài ý muốn, Tiêu Viêm thực có thể đem hai chữ thiên tài càng lúc càng vang xa, đáng tiếc, tại năm mười tuổi, danh tiếng thiên tài đột nhiên bị biến cố cướp đoạt , mà thiên tài cũng trong đêm trở thành phế vật cho mọi người chế nhạo! …… Sau khi hét lên vài tiếng, cảm xúc của Tiêu Viêm chậm rãi bình ổn dần, khuôn mặt lại hồi phục bộ dáng yên lặng như ngày thường, mọi việc đến nước này, có nổi giận thế nào nữa cũng thể vãn hồi đấu khí toàn mà trước đó phải vất vả tu luyện. Chua xót lắc đầu, trong lòng Tiêu Viêm kì có tia ủy khuất, cơ bản là đối với thân thể của chính mình xảy ra chuyện gì cũng hề biết, ngày thường kiểm tra cũng phát ra đúng ở chỗ nào, linh hồn theo tuổi gia tăng cũng càng ngày càng cường đại, hơn nữa tốc độ hấp thu đấu khí so với trạng thái đỉnh cao của vài năm trước còn mạnh mẽ hơn vài phần, những thứ đó này đều lên rằng thiên phú của mình hề suy giảm, nhưng đấu khí tiến vào cơ thể đều biến mất toàn bộ chút ngoại lệ, tình hình quỷ dị khiến tinh thần Tiêu Viêm ảm đạm bi thương… Ảm đạm thở dài, Tiêu Viêm nâng tay lên, ngón tay có chiếc nhẫn màu đen, chiếc nhẫn rất cổ xưa, biết do tài liệu nào làm ra, bên còn có đường hoa văn mờ nhạt, đây là lễ vật duy nhất mà mẫu thân trước khi chết đưa cho , bắt đầu từ lúc bốn tuổi đến nay, đeo nó mười năm, di vật của mẫu thân làm Tiêu Viêm đối với nó có phần quyến luyến, ngón tay nhàng vuốt ve giới chỉ, Tiêu Viêm cười khổ : "Máy năm nay, phụ lòng kỳ vọng của mẫu thân rồi…" Thở dài tiếng, Tiêu Viêm bỗng nhiên quay đầu, đối với rừng cây đen nhánh ấm áp cười : "Phụ thân, ngài tới rồi ạ?" Tuy đấu khí chỉ có tam đoạn, bất quá linh hồn cảm giác của Tiêu Viêm so sánh với ngũ tinh đấu giả còn mẫn tuệ hơn nhiều, ngay trong lúc nhắc đến mẫu thân, phát ra trong rừng cây có động tĩnh. "Ha ha, Viêm nhi, muộn thế này rồi, tại sao còn ở này?" Trong rừng cây, sau thoáng im lặng truyền ra tiếng cười quan tâm của nam tử. Cành cây lay động chút, vị trung niên nam tử bước ra, khuôn mặt mang theo nụ cười, dừng ở chỗ đứa con của mình đứng dưới ánh trăng. Trung niên nhân mặc bộ y sam họa lệ màu xám, long hành hổ bộ rất có uy nghiêm, mặt đôi lông mày thô dày lại tăng thêm vài phần hào khí, đó là Tiêu Gia đương nhiệm tộc trưởng đồng thời là phụ thân của Tiêu Viêm, ngũ tinh đại đấu sư Tiêu Chiến! "Phụ thân, chẳng phải ngài cũng chưa nghỉ ngơi sao?" Nhìn trung niên nam tử, nụ cười mặt Tiêu Viêm càng đậm, tuy mình có trí nhớ kiếp trước, bất quá từ lúc sinh ra đến nay, vị phụ thân trước mặt này đối với cực kỳ sủng ái, sau khi suy sụp càng giảm mà tăng, như vậy cũng đủ làm cho Tiêu Viêm cam tâm gọi tiếng phụ thân rồi. "Viêm nhi, còn nghĩ tới việc trắc nghiệm buổi chiều sao?" Bước nhanh tiến lên, Tiêu Chiến cười . "Ha ha, có gì để nghĩ đâu, tất cả đều trong dự kiến rồi mà". Thiếu niên lắc lắc đầu, nụ cười cũng có chút miễn cưỡng. "Ai…" Nhìn khuôn mặt có chút non nớt của Tiêu Viêm, Tiêu Chiến hít hơi, trầm mặc lúc, bỗng nhiên :"Viêm nhi, năm nay ngươi mười lăm tuổi rồi đúng ?" "Vâng, phụ thân" "Qua năm nữa, tựa hồ… phải tiến hành nghi thức trưởng thành rồi…" Tiêu Chiến cười khổ . "Đúng vậy, phụ thân, còn có năm nữa thôi!" Bàn tay có chút siết chặt, Tiêu Viêm bình tĩnh trả lời, nghi thức trưởng thành đại biểu cho cái gì tự nhiên hiểu , chỉ cần qua trưởng thành nghi thức, có tiềm lực tu luyện, tự nhiên bị hủy bỏ tư cách tiến vào Đấu Khí Các tiến hành tìm kiếm công pháp đấu khí, sau đó là bị phân đến các nơi có sản nghiệp của gia tộc, làm số công việc bình thường, đây là tộc quy của gia tộc, cho dù phụ thân cũng thể thay đổi. Mà, nếu trước hai mươi lăm tuổi vẫn chưa trở thành đấu giả gia tộc cũng ghi nhận nữa! " xin lỗi con, Viêm nhi, nếu năm sau đấu khí của con chưa đạt đến thất đoạn phụ thân cũng chỉ có thể nhịn đau đem con phân về trong sản nghiệp của gia tộc mà thôi, việc này cũng phải mình phụ thân có thể định đoạt, mấy cái lão gia hỏa kia mọi lúc đều chờ phụ thân mắc sai lầm ài…" Nhìn Tiêu Viêm bình tĩnh, Tiêu Chiến có chút hổ thẹn thở dài. "Phụ thân, con cố gắng, năm sau con nhất định đạt tới thất đoạn đấu khí!" Tiêu Viêm mỉm cười an ủi. " năm, tăng bốn đoạn sao? Ha ha, nếu là trước kia, có lẽ còn có thể, bất quá tại… có điểm cơ hội nữa rồi…" Tuy an ủi phụ thân như vật, nhưng trong lòng Tiêu Viêm vẫn cười khổ tự giễu. Cũng là phi thường hiểu Tiêu Viêm, Tiêu Chiến cũng chỉ đành thở dài tiếng. biết năm tăng bốn đoạn đấu khí có bao nhiêu khó khăn, vỗ đầu , bỗng nhiên cười : " còn sớm, trở về nghỉ ngơi , ngày mai gia tộc có khách quý tới, con cũng đừng để thất lễ." "Khách quý? Ai ạ?" Tiêu Viêm tò mò hỏi. "Ngày mai biết." Nháy nháy mắt với Tiêu Viêm, Tiêu Chiến cười to mà , chỉ lưu lại Tiêu Viêm với cảm giác bất đắc dĩ. "Yên tâm phụ thân, con cố hết sức!" Vuốt ve chiếc nhẫn cổ xưa tay, Tiêu Viêm ngẩng đầu lên lẩm bẩm . Trong lúc Tiêu Viêm ngẩng đầu đó, chiếc nhẫn màu đen cổ xưa tay bỗng nhiên lên tia ánh sáng cực kỳ yếu ớt quỷ dị, ánh sát chỉ chớp lên trong nháy mắt, có bất cứ ai phát ra…
Đấu Phá Thương Khung / # 3 CHƯƠNG 3: KHÁCH NHÂN giường, thiếu niên nhắm mắt ngồi xếp bằng, hai tay trước người làm cái kỳ dị thủ ấn, ngực phập phồng, mỗi lần hô hấp đều hình thành hoàn mỹ tuần hoàn, lúc hơi thở tuần hoàn có nhàn nhạt bạch sắc khí lưu theo miệng, mũi vào cơ thể ôn dưỡng cốt cách cùng thân thể Lúc thiếu niên nhắm mắt tu luyện, ngón tay hắc sắc cổ xưa giới chỉ lại quỷ dị sáng lên sau đó lập tức biến mất… "Hô…" chậm rãi thở hơi, thiếu niên hai mắt đột nhiên mở, đôi nhàn nhạt bạch mang tại đêm tối lên. Đó là vừa bị hấp thu mà chưa hoàn toàn luyện hóa đấu khí. "Đấu khí vất vả tu luyện được, lại biết mất… Ta, ta thảo!" Cảm ứng đấu khí trong cơ thể, thiếu niên khuôn mặt đột nhiên phẫn nộ, thanh có chút bén nhọn mắng. Nắm tay gắt gao niết vào nhau, lúc sau, thiếu niên cười khổ lắc lắc đầu, mệt mỏi nằm xuống giường, giãn chân cùng đùi có chút run rẩy ra, chỉ có ba đoạn đấu khí, có khả năng vô thị các loại mệt nhọc. Tại trong phòng hoạt động thân thể đơn giản chút, ngoài phòng truyền đến già nua thanh : "Tam thiếu gia, tộc trưởng gọi ngươi đến đại sảnh!" Tam thiếu gia, Tiêu Viêm đứng thứ ba trong nhà, trước có hai người ca ca, bất quá bọn họ sớm ra ngoài lịch lãm, thỉnh thoảng mới về nhà. Hai vị ca ca này đối với vị thân đệ đệ Tiêu Viêm cũng rất sai "Nga." Thuận miệng đáp, Tiêu Viêm ra khỏi phòng, đối với ngoài phòng cái thanh sam lão giả mỉm cười : " thôi, Mặc quản gia." Nhìn thiếu niên non nớt khuôn mặt, thanh sam lão giả hỏa thiện gật gật đầu, lúc xoay người trong mắt xẹt qua mạt ai phát tiếc , ai, lấy thiên phú của Tam thiếu gia trước kia chỉ sợ sớm trở thành xuất sắc đấu giả, đáng tiếc… Theo lão quản gia ra khỏi hậu viện, tại nghênh khách đại sảnh ngừng lại, cung kính gõ cửa sau đó mới nhàng đẩy cửa vào Đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng ít, vài người ngồi cao nhất là Tiêu Chiến và ba vị sắc mặt đạm mạc lão giả, bọn họ là trưởng lão trong tộc, quyền lợi bé hơn tộc trưởng Tại bốn người bên trái, ngồi số trưởng bối có thực lực kém trong gia tộc, ở bên cạnh họ cũng có số biểu kiệt xuất trong gia tộc tuổi trẻ đời bên khác, ngồi ba người lạ lẫm, như vậy bọn họ là khách quý mà Tiêu Chiến đêm qua. Có chút nghi hoặc ánh mắt đảo qua tại ba người xa lạ, bên trong ba người, có vị mặc nguyệt bạch y bào lão giả. Lão giả tươi cười đầy mặt, thần thái sáng láng, đôi nho nhở song nhãn quang mang ngẫu thiểm, tầm mắt của Tiêu Viêm khẽ hạ xuống, dừng ở lão giả ngực, đột nhiên rùng mình, tại lão giả ngực y bào ràng có cái ngân sắc thiển nguyệt, tại thiển nguyệt xung quanh có bảy khỏa kim quang lòe lòe tinh thần "Thất tinh đại đấu sư! Lão nhân này lại là vị thất tinh đại đấu sư? là người thể nhìn tướng!" Tiêu Viêm trong lòng kinh dị, thực lực của lão giả này so với phụ thân mình còn mạnh hơn hai tinh. Người có thể trở thành đại đấu sư, ít nhất cũng là danh chấn phương cường giả, thực lực như vật được tất cả các thế lực xu chi nhược vụ(?), vậy mà bỗng nhiên lại gặp vị cường giả có cấp bậc như vậy, cũng khó trách Tiêu Viêm cảm thấy kinh ngạc. Bên cạnh lão giả, ngồi đôi tuổi trẻ nam nữ, bọn họ đều mặc giống nhau nguyệt bạch bào trang phục, nam tử tuổi khoảng hai mươi, tướng mạo tuốn, phối hợp vóc người cao lớn, rất có sức quyến rũ, trọng yếu nhất là năm khỏa kim tinh ngực, đại biểu thanh niên này thực lực: Ngũ tinh đấu giả! Có thể hai mươi tuổi trở thành ngũ tinh đấu giả, lên thanh niên thiên phú tu luyện cũng rất cao tuấn tướng mạo, hơn nữa bất tục thực lực, vị thanh niên này chỉ đem bao nhiêu thiếu nữ trong gia tộc mê đến thần hồn điên đảo, ngay cả Tiêu Mị ngồi bên, mĩ mâu nhìn về phía bên này, cũng phát ra dị thải Thiếu nữ thầm đưa mắt, bất quá với thanh niên này có chút hấp dẫn lực. Lúc này, vị thanh niên kia đem chú ý lực tập trung tại xinh đẹp thiếu nữ ngồi bên cạnh… Thiếu nữ này tuổi cùng Tiêu Viêm tương phảng, làm Tiêu Viêm ngoài ý muốn chính là nàng dung mạo, so với Tiêu Mị còn đẹp hơn vài phần, tại bên trong gia tộc, cũng chỉ có giống như hoa sen Tiêu Huân Nhi có thể so sánh, khó trách nam tử này đối với trong tộc mấy cái yên chi tục phấn khinh thường cỗ Thiếu nữ mềm mại vành tai có cái lục sắc ngọc trụy, khẽ động chút, phát ra thanh thúy ngọc hưởng, đột ngột ra mặt kiều quý… Ngoài ra, tại thiếu nữ bắt đầu phát dục ngực, có ba khỏa kim tinh "Tam tinh đấu giả, này… Nếu có nhờ ngoại vật kích phát chính là cái tuyệt đỉnh thiên tài!" Trong lòng nhàng hít hơi khí lạnh, ánh mắt Tiêu Viêm tại mặt dừng lại chút rồi rời , thế nào nữa dưới ngây thơ ngoại mạo của chính là cái thành thục linh hồn, tuy thiếu nữ rất đẹp, bất quá cũng nhàn tâm lộ ra chảy nước miếng trư ca bộ dáng Hành động của Tiêu Viêm khiến thiếu nữ cảm thấy kinh ngạc, tuy nhiên nàng cũng phải loại người nghĩ thế giới đều vây quanh mình nữ hài, bất quá khí chất và mỹ mạo của mình, nàng rất hiểu , Tiêu Viêm tùy ý động rác thực làm nàng có chút ngoài ý muốn, đương nhiên, cũng chỉ như vậy mà thôi! "Phụ thân, ba vị trưởng lão!" Bước nhanh về phía trước, đối với bốn người Tiêu Chiến cung kính hành lễ "A a, Viêm nhi, đến rồi a, mau ngồi xuống ." Thấy Tiêu Viêm đến, Tiêu Chiến dừng lại cùng khách nhân đàm tiếu, hướng về phía gật gật đầu, phất tay . Mỉm cười gật đầu, Tiêu Viêm làm như thấy ba vị trưởng lão phóng đến kiên nhẫn và khinh thường, quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên phát , có vị trí của mình… "Ai, địa vị cảu mình trong gia tộc, xem ra càng ngày càng thấp a, ngày xưa còn tốt, nhưng tại lại làm ta trước mặt khách nhân khó xử, ba cái lão bất tử này…" Trong lòng tự giễu cười, Tiêu Viêm thầm nhủ lắc đầu. Nhìn Tiêu Viêm đứng tại chỗ, người tuổi trẻ trong gia tộc đều nhịn được cười châm chọc, hiển nhiên đều rất thích xem mất mặt bộ dáng. Lúc này, Tiêu Chiến phía cũng phát Tiêu Viêm xấu hổ, khuôn mặt lên tức giận, đối với bên cạnh lão giả nhíu mày : "Nhị trưởng lão, ngươi…" "Khái, xin lỗi, thế nhưng đem Tam thiếu gia quên mất, a a, ta lập tức gọi người chuẩn bị" Hoàng bào lão giả bị Tiêu Chiến trừng mắt chỉ nhàn nhạt cười, "Tự trách" vỗ vỗ trán, nhưng trong mắt châm chọc có che giấu bao nhiêu "Tiêu Viêm ca ca, ngồi ở đây !" Thiếu nữ nhàn nhạt tiếng cười, bỗng nhiên tại đại sảnh vang lên. Ba vị trưởng lão ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía trong góc im lặng Tiêu Huân Nhi, miệng nhuyễn nhuyễn, thế nhưng đều dám nữa… Tại trong góc đại sảnh, Tiêu Huân Nhi mỉm cười khép lại bộ sách rất dày, khí chất đạm nhã thong dong, đối với Tiêu Viêm đáng chớp chớp mắt. Nhìn Tiêu Huân Nhi mỉm cười khuôn mặt, Tiêu Viêm chần chừ chút, vuốt mũi gật gật đầu, sau đó tại đông đảo thiếu niên ghen tỵ ánh mắt, đến bên cạnh ngồi xuống. Bạn đọc truyện tại Truyện YY -http://truyenyy.com " Ngươi lại giúp ta giải vây." Ngửi bên cạnh thiếu nữ nhàn nhạt mùi thơm, Tiêu Viêm cười . Tiêu Huân Nhi nhợt nhạt cười, khuôn mặt lộ ra đáng má lúm đồng tiền, mảnh khảnh ngón tay lại mở ra cổ xưa bộ sách, tuổi có loại tri tính mĩ cảm, lông mi chớp động, bỗng nhiên có chút buồn bã : "Tiêu Viêm ca ca có ba năm mình ngồi cạnh Huân Nhi?" "Ách… Huân Nhi tại là thiên tài trong gia tộc, muốn có bằng hữu còn đơn giản sao?" Nhìn thiếu nữ có chút u oán khuôn mặt, Tiêu Viêm kiền tiếu . "Lúc Huân Nhi bốn tuổi đến sáu tuổi, mỗi ngày buổi tối đều có người vào phòng ta, sau đó dùng loại rất ngốc nghếch thủ pháp cùng với hùng hậu đấu khí, ôn dưỡng ta kinh mạch cùng cốt cách, mỗi lần đều tự mình đổi mồ hôi đầm đìa mới mỏi mệt rời , Tiêu Viêm ca ca, ngươi là ai?" Huân Nhi trầm mặc lúc bỗng quay đầu, đối với Tiêu Viêm thản nhiên cười, thiếu nữ phong tình làm chung quanh thiếu niên ánh mắt tỏa sáng. "Khái… Ta, ta làm sao biết được?" Trong lòng lại nhảy dựng lên, Tiêu Viêm xấu hổ cười hai tiếng, lập tức có chút tâm hư đem ánh mắt chuyển đến trong đại sảnh. " Hì hì…" Nhìn phản ánh của Tiêu Viêm, Tiêu Huân nhi hòa nhã cười, ánh mắt chuyển đến bộ sách, thản nhiên tự : "Tuy biết là có ý tốt, nhưng Huân Nhi mặc kệ, dù gì nữa người ta cũng là nữ hài tử. Làm gì có đạo lý trộm động chạm đến nữ hài tử thân thể, nếu Huân Nhi tìm thấy người đó, hừ…" Khóe miệng giật giật, Tiêu Viêm trong lòng có chút tâm hư, lời Đấu Phá Thương Khung - Chương #3
CHƯƠNG 4: VÂN LAM TÔNG Trong đại sảnh, Tiêu Chiến và ba vị trưởng lão cùng vị lạ lẫm lão giả kia chuyện với nhau, bất quá vị lão giả này tựa như có việc gì đó khó , lời mỗi khi đến miệng lại bất đắc dĩ nốt lại, mà mỗi lần như vậy, kiều quý thiếu nữ ngồi bên cạnh lại nhịn được liếc mắt nhìn lão giả Vểnh tai lắng nghe hồi, Tiêu Viêm có chút nhàm chán lắc đầu "Tiêu Viêm ca ca, ngươi biết thân phân phận bọn họ ?" lúc Tiêu Viêm nhàm chán muốn ngủ gật, Tiêu Huân Nhi mảnh khảnh ngón tay lại mở ra cổ xưa bộ sách, mỉm cười . "Ngươi biết?" Tò mò quay đầu lại, Tiêu Viêm kinh ngạc hỏi. "Nhìn thấy bào phục của họ có vân thải ngân kiếm ?" Mỉm cười cái, Huân Nhi "Nga?" Trong lòng chấn động, ánh mắt Tiêu Viêm chuyển hướng đến ba người, quả nhiên phát đám mây có hình ngân kiếm. "Bọn họ là người của Vân Lam tông?" Tiêu Viêm kinh ngạc thấp giọng . Tuy ra ngoài lịch lãm, bất quá Tiêu Viêm đọc trong số bộ sách có Vân Lam tông đại khái giới thiệu, Tiêu gia ở tại thành thị tên là Ô Thản thành, Ô Thản thành thuộc về Gia Mã đế quốc, tuy nhiên tòa thành này nhờ có ma thú sơn mạch địa lợi mà được nằm trong nhóm các đại thành thị, bất quá cũng xếp ở gần cuối. Gia tộc của Tiêu Viêm, tại Ô Thản thành rất có phân lượng, bất quá cũng phải là duy nhất, trong thành còn có hai đại gia tộc khác, thực lực kém Tiêu gia bao nhiêu, tam phương ngừng minhnh tranh ám đấu mấy chục năm, cũng bất phân thắng bại… Nếu Tiêu gia ở Ô Thản thành độc bá, Vân Lam tông có lẽ phải là độc bá cả Gia Mã đế quốc! Chênh lệch của hai bên giống như hồng câu, khó trách ngay cả phụ thân ngày thường nghiêm túc, trong lời cũng rất kính sợ. "Bọn họ đến gia tộc ra làm gì?" Tiêu viêm có chút nghi hoặc thấp giọng hỏi. Di động mảnh khảnh đầu ngón tay chút, Huân Nhi trầm mặc lúc mới : "Có lẽ cùng Tiêu Viêm ca ca có quan hệ…" "Ta? Ta cũng quen biết bọn họ a?" Nghe vậy, Tiêu Viêm rùng mình, lắc đầu phủ nhận. "Biết tên của thiếu nữ kia ?" Huân Nhi nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối diện kiều quý . "Là gì?" Nhướng mày, Tiêu Viêm truy vấn. "Nạp Lan Yên Nhiên!" Huân Nhi khuôn mặt có chút cổ quái, liếc mắt nhìn thân hình có chút cứng ngắc Tiêu Viêm "Nạp Lan Yên Nhiên? Gia Mã đế quốc Sư tâm nguyên soái Nạp Lan Kiệt cháu Nạp Lan Yên Nhiên? Người đó… Người đó là hôn thê của ta?" Tiêu Viêm sắc mặt cứng ngắc . "Hì hì, Gia gia năm đó cùng Nạp Lan Kiệt là hảo hữu, mà vừa đúng lúc ấy ngươi cùng Nạp Lan Yên Nhiên đồng thời xuất sinh cho nên hai vị lão gia tử quyết định hôn này. Bất quá, sau khi người xuất sinh ba năm, Gia gia cùng kẻ thù giao chiến trọng thương mà chết, theo thời gian trôi qua, Tiêu gia cùng Nạp Lan gia quan hệ cũng càng ngày càng ít…" Huân Nhi khẽ dừng lại. nhìn Tiêu Viêm hai mắt mở lớn, khỏi đắc ý cười khẽ tiếng, tiếp: "Nạp Lan Kiệt lão đầu này vô cùng kiệt ngạo, hơn nữa cực kỳ để ý mặt mũi, hôn năm đó đáp ứng cho nên Tiêu Viêm ca ca mấy năm nay thanh danh cực kém cũng chưa từng phái người đến hối hôn…" "Lão đầu này đích xác kiệt đến đáng …" Nghe đến đây, Tiêu Viêm cũng nhịn được cười lắc đầu. "Nạp Lan Kiệt trong gia tộc có tuyệt đối quyền lực, lời ra, ai dám phản đối, tuy nhiên cũng rất thương cháu Nạp Lan Yên Nhiên, bất quá muốn mở miệng giải trừ hôn ước cũng có chút khó khăn…" Huân Nhi xinh đẹp ánh mắt híp lại, hài hước : "Nhưng năm năm trước, Nạp Lan Yên Nhiên bị Vân Lam tông chủ Vân Vận thu làm đệ tử, năm năm thời gian, Nạp Lan Yên Nhien biểu ra tuyệt giai tu luyện thiên phú, làm Vân Vận cực kỳ sủng ái… Khi người có đủ thực lực thay đổi vận mệnh của mình, nghĩ mọi biện pháp đem những chuyện mình thích giải quyết … Rất bất hạnh, hôn của Tiêu Viêm ca ca và nàng là thứ nàng hài lòng nhất!" "Ngươi muốn , nàng lần này đến đây để giải trừ hôn ước?" Sắc mặt biến đổi, Tiêu Viêm trong lòng mạnh mẽ dâng lên trận tức giận, tức giận này phải vì Nạp Lan Yên Nhiên kỳ thị . , thiếu nữ đối diện tuy rất xinh đẹp, nhưng Tiêu Viêm cũng phải cái sắc lang, nếu thể kết duyên tần tấn, Tiêu Viêm cũng chỉ có chút tiếc nuối mà thôi. Nhưng nếu nàng tại trước mặt mọi người đối với phụ thân của mình đề ra thỉnh cầu giải trừ hôn ước, như vậy thân là tộc trưởng phụ thân, mặt mũi mất hết Nạp Lan Yên Nhiên chỉ có xinh đẹp, địa vị hiển hách, thêm vào thiên phú tuyệt hảo. Bất cứ ai khi đến việc này đều cho rằng là cóc đòi ăn thịt thiên nga, lại bị thiên nga dẵm nát dưới chân… Lời như vậy, sau này chỉ có Tiêu Viêm, cho dù là phụ thân cũng trở thành trò cười của người khác, mất hết uy nghiêm. nhàng hấp hơi khí lạnh, bàn tay giấu trong tay áo cũng gắt gao nắm chặt lại: "Nếu mình bây giờ là đấu sư, ai còn dám chà đạp lên ta như vậy?" Đích xác, nếu Tiêu Viêm lúc này có đấu sư thực lực, cho dù là Nạp Lan Yên Nhiên có chỗ dựa là Vân Lam tông cũng dám làm như vậy. Mười lăm tuổi đấu sư, tại đấu khí đại lục nhiều năm lịch sử cũng chỉ có vài người, mà mấy người này đều trở thành đấu khí tu luyện giới thái sơn bắc đẩu! bàn tay mềm mại lặng lẽ xuyên qua ống tay áo, nắm chặt tay Tiêu Viêm, Huân Nhi ôn nhu : "Tiêu Viêm ca ca, nàng làm như vậy chính là tổn thất của nàng mà thôi, Huân Nhi tin tưởng, sau này nàng vì ánh mắt nông cạn của mình mà hối hận!" "Hối hận?" Xuy tiếu tiếng, khuôn mặt Tiêu Viêm tràn đầy tự giễu: "ta bây giờ, có tư cách đó?" "Huân Nhi, ngươi đối với bọn họ hình như rất ràng? Ngươi trước kia theo ta số việc có lẽ ngay cả phụ thân ta cũng biết. Ngươi vì sao lại biết được?" Vỗ tay áo, giọng điệu của Tiêu Viêm bỗng nhiên chuyển đổi, hỏi. Huân Nhi chấn động, cũng chỉ mìm cười . Bạn đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com Nhìn Huân Nhi tránh né tư thế, Tiêu Viêm chỉ có thể bất đắc dĩ liếm liếm môi. Huân Nhi tuy cũng họ Tiêu, bất quá cùng có chút huyết thống quan hệ nào, hơn nữa Tiêu Viêm cũng chưa bao giờ gặp qua cha mẹ của Huân Nhi. Mỗi khi hỏi phụ thân, phụ thân cũng ngậm miệng , hiển nhiên đối với cha mẹ của Huân Nhi rất kiêng kị, thậm chí là… Sợ hãi! Tại trong lòng Tiêu Viêm, thân phận của Huân Nhi cực kỳ thần bí, nhưng mặc kệ hỏi thế nào, tiểu ny tử này thông minh lấy trầm mặc ứng đối làm Tiêu Viêm có kế hoạch cũng chỗ thi triển "Ai, coi như thua ngươi, vậy…" Lắc lắc đầu, Tiêu Viêm sắc mặt bỗng nhiên trầm lại, bởi vì lão giả tại Nạp Lan Yên Nhiên ngừng thúc dục ánh mắt , vị lão giả kia rốt cục cũng đứng lên… "A a, Nhờ Vân Lam tông hướng phụ thân thị uy sao? Nạp Lan Yên Nhiên này là rât có thủ đoạn…" Trong lòng Tiêu Viêm vang lên phẫn nộ cười lạnh.