1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 76: nhìn thấy hết
      Edit: TieuKhang

      Nam Lăng và Bình Tây cách nhau cũng xa, nhưng Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần lại rất lâu, như thể mỗi bước rất gian nan trầy trật!

      đường , chuyện lớn có nhưng chuyện lại rất nhiều. Ví dụ như: Cây bên đường đột nhiên đổ xuống, hoặc là ám khí bay đầy trời, và đủ thứ chuyện đời.

      Tất nhiên mấy trò như diễn xiếc này hềảnh hưởng tổn thương gìđược hai người Long – Phượng, nhưng hai con ngựa lại bình tĩnh được như chủ nhân của mình, chúng hí vang vội ngừng khiến lỗ tai hai người họ cũng sắp phồng lên luôn.

      Phượng Triêu Hoa xoa nhè mang tai nhíu mày hỏi, “Huynh biết làm sao để điểm á huyệt của ngựa ?

      Long Liễm Thần nghe xong câu hỏi mặt lập tức đen sì đáp, “Ta biết điểm huyệt, nhưng chỉ giới hạn với đối tượng là người thôi.”

      Phượng Triêu Hoa bĩu môi hai lời nhảy xuống ngựa.

      “Huynh muốn tìm á huyệt của ngựa sao?” Long Liễm Thần cảm thấy mình quả nhân tài, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấu được ý định cổ quái của người nào đó.

      Phượng Triêu Hoa nhếch đuôi lông mày miễn đáp lại, cúi người ghì lấy đầu ngựa hết nhìn trái tới nhìn phải.

      “Nếu huynh cảm thấy nó gây ồn ào cắt lưỡi nó là xong. lần vất vả suốt đời nhàn nhã.” Long Liễm Thần nhìn xuống nàng từ cao rất thản nhiên.

      Phượng Triêu Hoa vừa tìm á huyệt vừa , “Ngựa cũng có linh tính đấy. Huynh cho rằng cắt lưỡi của nó rồi nó vẫn ngoan ngoãn để huynh cưỡi lên đầu nó à.”

      “Bị điểm á huyệt cũng thế thôi.” Long Liễm Thần .

      Phượng Triêu Hoa vốn định thèm đếm xỉa nhưng khi nghe kỹ lại ánh mắt chợt lạnh hẳn , đứng thẳng dậy , “Cũng có lý. Tuy chỉ hơi ngứa hơi đau chút nhưng chắc hẳn cũng rất khó chịu.”

      Long Liễm Thần nghe được ý trong lời đó nên khóe miệng cũng thoáng cười, dư quang khóe mắt hơi hơi nhướng lên, lạnh lùng , “Vì vậy chúng ta nên chọn cách thà vất vả lần nhưng được nhàn nhã lâu dài.”

      Lời còn chưa dứt, Phượng Triêu Hoa phóng ám khí ra bốn phương tám hướng. Lần này giống với trước kia, nàng chỉ phóng bừa chứ hoàn toàn có phương hướng cụ thể nào, bởi vì căn bản nàng chẳng quan tâm đến vị trí của kẻ địch.

      Sau đó bốn hướng đột nhiên xôn xao.

      Long Liễm Thần cười , “Các vị bằng hữu ở chỗ tối, có chuyện cần cứ ra mặt thẳng, nhân tiện trao đổi võ nghệ chút cũng tốt. có chuyện gì là giải quyết được, cần gì năm lần bảy lượt gây khó dễ cho hai con ngựa của bọn ta chứ?

      Chung quanh đột nhiên khôi phục lại như bình thường.

      “Người rồi.” Phượng Triêu Hoa xong phi thân lên ngựa, nắm chặt dây cương thúc vào bụng nó, tính giục ngựa chạy , nhưng dù có làm kiểu gì nó vẫn phối hợp, bước cũng chịu di chuyển lên phía trước.

      Long Liễm Thần cười nhạo , “Xem ra nó nghe hiểu được tiếng người, biết huynh muốn điểm huyệt nó cho nên trong lòng bất mãn chịu ra sức phục vụ huynh.”

      Phượng Triêu Hoa nhếch mày trả lời, “Xem ra huynh còn có linh tính hơn cả nó. Huynh chỉ nghe hiểu được tiếng người, mà còn có thể hiểu bụng dạ của cả ngựa.”

      Cơ miệng Long Liễm Thần giật giật, tỏ ra chuyện ấy có gì đáng ngại: “Bây giờ chỉ còn cách là chúng ta cưỡi chung con ngựa rồi.” xong liền đưa tay trái ra.

      Phượng Triêu Hoa hơi do dự rồi cũng vươn tay ra.

      Long Liễm Thần cười tươi như hoa nắm chặt bàn tay trắng nõn kia tay hơi dùng sức nhấc Phượng Triêu Hoa lên để ngồi trước ngực, sau đó dời tay trái sang bên hông nàng còn tay phải nắm chặt dây cương, vui sướng cao giọng quát, “Giá!”

      Khi ngựa Long Liễm Thần cưỡi vừa cất vó kỳ diệu ngựa của Phượng Triêu Hoa cũng phóng chạy theo. Hai con ngựa trước sau, luôn giữ đúng cự ly tới mét.

      Phượng Triêu Hoa chau mày nghĩ: Chẳng lẽ con ngựa này cố ý?

      Còn Long Liễm Thần cười vô cùng đắc ý, cánh tay dài vòng chặt quanh eo Phượng Triêu Hoa, ràng cố tình lợi dụng hoàn cảnh để chiến tiện nghi của nàng.

      Phượng Triêu Hoa rất muốn đánh bay cánh tay an phận ở bên hông kia ra, nhưng nghĩ lại thôi cứ để vậy cũng chẳng sao, đằng nào cững thương ngã lòng rồi, còn bày đặt đạo đức giả để làm gì chứ?

      Ngựa ra sức phi nước đại, lưu lại từng chuỗi tiếng vó ngựa vang dội. Gió vần vật thổi qua, mang theo thanh chuyện của hai người. .

      Long Liễm Thần: “Huynh đoán xem người ngăn cản chúng ta Tuyệt Tình Nhai là ai?”

      Phượng Triêu Hoa: “Ta cảm thấy mục đích của bọn họ phải ngăn cản, mà là trì hoãn hành trình của chúng ta.”

      “Ai có thể làm như vậy chứ?”

      biết.”

      “Trời sắp tối rồi, tối nay chúng ta cứ nghỉ lại ở khách điếm trấn đêm, sáng sớm ngày mai hãy tiếp tục lên đường Tuyệt Tình Nhai, được ?”

      “Được!”

      “Ở khách điếm nào mà cần tốn bạc vậy?”

      “Khách điếm Hòa Bình của Phượng thất!”

      “Giá!”

      Khi cả hai Long - Phượng dắt mỗi người ngựa đến trước khách điếm Hòa Bình thấy chưởng quỹ mong ngóng trông chờ. Vừa nhìn thấy hai người xuất lập tức ân cần ra cửa nghênh đón: “Thất công tử, cuối cùng ngài tới.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng sắc mặt vẫn hề dạo động, khẽ gật đầu rồi giao ngựa cho người đánh xe của khách điếm sau đó quay sang hờ hững với chưởng quỹ, “ chuẩn bị phòng xong chưa?”

      chuẩn bị xong từ sớm rồi, ngài ở phòng chữ Thiên số , vị công tử cùng ngài ở phòng chữ Địa số .” Chưởng quỹ cười tủm tỉm .

      Chữ Thiên và chữ Địa ở đầu ở cuối cách nhau khá xa. Xem ra có người cố ý tách bọn họ ra đây mà. Nghĩ vậy nên Phượng Triêu Hoa cũng thẳng luôn, “ cần, chúng ta cùng ở gian phòng là được rồi.”

      phải ngài gửi thư muốn hai gian phòng sao? Sao đột nhiên bây giờ đổi ý vậy?” Chưởng quỹ thấy kỳ lạ hỏi.

      Phượng Triêu Hoa chau mày, “Ta đặt phòng.” Vì tính ra nếu như bị kẻ nào đó gây trở ngại, có lẽ bây giờ họ ở Tuyệt Tình Nhai rồi, vốn cần dừng chân nghỉ lại ở đây.

      Chưởng quỹ hiểu lẩm bẩm, “Chẳng lẽ mình già rồi, mắt mờ nhìn lầm chăng?”

      “Cầm thư tới cho ta xem chút.” Phượng Triêu Hoa .

      Chưởng quỹ vội vàng móc phong thư từ trong ngực ra , “Vừa mới đưa đến vào nửa canh giờ trước.”

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày nhìn Long Liễm Thần trao đổi ánh mắt rồi mở thư ra xem, quả đúng sai mà, bút tích là do người khác cố tình mô phỏng lại.

      Phượng Triêu Hoa nhếch miệng cười lạnh trả lại thư cho chưởng quỹ : “ phòng đủ rồi. Bảo người mang thêm bộ chăn bông lên.” Dứt lời cũng bỏ lên lầu.

      Chưởng quỹ mờ mịt tự hỏi: Xảy ra chuyện quái gì thế nhỉ?

      Long Liễm Thần mỉm cười vỗ vai chưởng quỹ , “Và thêm thùng nước tắm nóng bỏng nữa nha.”

      Nửa khắc đồng hồ sau, trong phong chữ Thiên số xuất cảnh tượng như thế này:

      Long Liễm Thần ngồi trong bồn tắm, hai cánh tay giang rộng tạo thành chữ “nhất” đặt lên thành bồn nước. Nước trong bồn nhiều ít vừa đủ để bao phủ những nơi nên phơi bày, cũng vừa vặn đủ cho khuôn ngực rắn chắc nổi mặt nước, đầu hơi ngửa ra phía sau, mắt hí hí khép hờ, môi lúc nào cũng nở nụ cười xấu xa. Long Liễm Thần : “Phượng huynh, ta có gì huynh có cái đó, có cái gì mà phải ngượng ngùng chứ.”

      “Ta quen tắm chung với người lạ.” Phượng Triêu Hoa thở dài, rốt cuộc nàng biết cái gì gọi là ‘tự mình làm bậy thể sống được’ rồi. Vừa rồi sao mình lại nghĩ ra, để cho ở phòng đối diện chứ?

      Long Liễm Thần cười, “Thói quen có thể từ từ bồi dưỡng.”

      “Thói quen này chẳng có gì hay cả.” Phượng Triêu Hoa nóng mặt cắn cắn môi, tim đập thình thịch. Nàng quay lưng về phía y, cố làm ra vẻ ung dung thoải mái, “Hai đấng mày râu mà tắm chung với nhau, chẳng lẽ Long huynh có bệnh Long Dương chi phích (*) sao?”

      Long Liễm Thần nghe xong nụ cười lập tức cứng ngắc, lâm vào trầm tư, chẳng lẽ mình có sở thích đó sao? Nếu , vậy tại sao mình chẳng có chút hứng thú nào với đám nữ nhân ở Đông cung kia, lại cứ thích mèo vờn chuột để quyến rũ người đàn ông?

      đúng! Long Liễm Thần lắc đầu, phải quyến rũ đàn ông! Mà chỉ quyến rũ mỗi mình y mà thôi, duy nhất chỉ có y!

      Mặc dù biết thế, nhưng trái tim Long Liễm Thần vẫn như bị đè nặng. Lý trí mách cho biết mình thể mắc thêm sai lầm nữa, nhưng trái tim cứ muốn ngược lại với lý trí.

      Phượng Triêu Hoa thấy Long Liễm Thần trả lời, tưởng xảy ra chuyện gì liền vội vàng xoay người lại thấy Long Liễm Thần ngửa mặt nhắm mắt tựa đầu lên thành bồn, hai hàng lông mày cau lại với nét mặt vô cùng khổ sở.

      Lúc này Long Liễm Thần mới lên tiếng, thanh như có như , như gần như xa, “Ta nên làm sao đây? Quên huynh ư? Trừ phi ta tự quên mình trước.”

      Tim Phượng Triêu Hoa chợt đau nhói, chân tự chủ được chậm rãi di chuyển về phía trước, ngồi xuống bên cạnh Long Liễm Thần đặt tay lên thành bồn nước bao phủ lấy bàn tay y.

      Cảm nhận được tiếp xúc của Phượng Triêu Hoa, Long Liễm Thần trở ngược bàn tay đan chặt vào tay nàng chừa chút khe hở nào, giống như chỉ cần như thế là có thể chạm tới tim y vậy.

      Phượng Triêu Hoa nhìn sâu vào mắt Long Liễm Thần dùng bàn bàn tay còn lại xoa lên trán vuốt lên hai hàng mày cau lại, giọng , “Những chuyện này để sau này rồi hãy tính được ?.”

      “Chỉ cần nghĩ tới trong tương lai huynh lấy vợ sinh con, ta thể chịu nổi chỉ muốn nổi điên lên ngay thôi.” Lời của Long Liễm Thần mang đầy chua chát và tự trách. Cứ mãi giãy giụa đấu tranh giữa ranh giới tình cảm và lý trí khiến cảm thấy thể nào thở nổi nữa.

      đâu. Cả đời này ta lấy vợ.”

      Long Liễm Thần nghe vậy đột ngột mở hai mắt ra, nghiêng người quay đầu nhìn thẳng vào mắt Phượng Triêu Hoa, táo bạo đưa ra ý tưởng, “Nếu huynh muốn lấy vợ, vậy chúng hãy đến với nhau !”

      “Đến với nhau?” Phượng Triêu Hoa nhíu mày. Y có biết mình vậy?

      Long Liễm Thần gật mạnh đầu rất nghiêm túc , “Chúng ta có thể đến nơi chỉ có hai chúng ta, có miệng đời cũng chẳng cần phải có trách nhiệm.”

      “Huynh là Thái tử thiên triều, thể những lời vô trách nhiệm như vậy được.”

      “Chuyện này quan trọng. Quan trọng là huynh có muốn đến với ta hay thôi?”

      “Ta…” Đương nhiên ta rất muốn, nhưng đây phải chuyện muốn là có thể được.

      Long Liễm Thần khẩn trương nhìn Phượng Triêu Hoa chớp mắt, có cảm giác nhịp tim nhưđang thả chậm lại nhưng cường độ mỗi lúc tăng cao.

      “Ta...” Phượng Triêu Hoa rũ mắt : “Chờ sau khi xác định được nhị ca sống chết ra sao, ta trả lời vấn đề này của huynh, được ?”

      Long Liễm Thần nghe xong cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, phảng phất như ngay cả hô hấp cũng dừng lại, chỉ nghe được tiếng con tim đập. Nhắm chặt hai mắt hít sâu mấy hơi đểổn định cảm xúc, khi trở lại bình thường mới , “Tại sao thể trả lời ngay bây giờ? Việc đại ca sống hay chết có ảnh hưởng tới đáp án của huynh hay sao?”

      “Phải!”

      “Tại sao?”

      Phượng Triêu Hoa im lặng, biết nên giải thích mớ ân ân oán oán rối nùi như bòng bong này như thế nào.

      Long Liễm Thần thấy vậy cũng ép hỏi nữa, lắc đầu thở dài , “Quả bây giờ còn quá sớm để tới những chuyện này.” Có những loại trách nhiệm mà chỉ có thểở trong mộng con người ta mới có thể dễ dàng buông bỏ được.

      Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ khẽ gật đầu, sang chuyện khác để hóa giải bầu khí lúng túng, “Huynh đoán xem tối nay kẻ nào đến thăm chúng ta?”

      đoán được. Huynh thấy sao?”

      “Có lẽ phải có thu hoạch bất ngờ.” Phượng Triêu Hoa bí .

      Long Liễm Thần thấy vậy cũng vội vàng đứng lên mặc y phục.

      Phượng Triêu Hoa thất kinh hỏi, “Huynh làm gì vậy?”

      mặc y phục đó. Đợi chút có người ‘đại giá quang lâm’, ta đâu thể nào mặc y phục mà đón tiếp chứ?” Long Liễm Thần vừa đáp vừa cầm khăn lông lên chậm rãi lau người.

      Phượng Triêu Hoa sững sờ chết cứng, ngay sau đó nhắm mắt lại, lúc xoay người còn thầm nghĩ: Lần trước chỉ thấy được lưng của y, lần này được nhìn thấy chính diện, cộng hai lần lại, có thể mình thấy hết của y sạch rồi hay ?

      Mặt Phượng Triêu Hoa thoáng chốc đỏ đến tận mang tai.

      ....

      (*): Long Dương chi phích: là câu ghép về 2 điển tích “Đoạn tụ chi phích” và “Long dương chi hảo”:

      1. Đoạn tụ chi phích: điển tích này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền cam tâm tình nguyện bỏ ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau. Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.

      2. Long dương chi hảo: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất được sủng ái.

      ngày hai người cùng thuyền câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá,cá cắn câu ngày càng nhiều, thế nhưng nước mắt lại rơi, Nguỵ vương thấy vậy liền hỏi có chuyện gì, Long Dương Quân : ““Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được bị vứt được ngó ngàng tới nữa. Thần dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sủng ái của đại vương, cóđược địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ còn xa nữa, như thế thần làm sao mà khóc được?”

      Sau đó Ngụy vương ra sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận mỹ nhân, nếu bị phát bị giết mà cần định tội. Câu thành ngữ “Long Dương chi hảo” cũng bắt nguồn từ đây. (Nguồn: sưu tầm)
      Dạ Nguyệt thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 77: Gặp lại cố nhân

      Mặt Phượng Triêu Hoa thoáng chốc đỏ đến tận mang tai.

      Long Liễm Thần cũng vừa mặc y phục xong, thấy vậy ngạc nhiên hỏi, “Nóng lắm hả?” Sao mặt huynh ta đỏ dữ vậy?

      Phượng Triêu Hoa quýnh lên dùng tay quạt quạt mặt mình tượng trưng vài cái, gật gù , “Phải ha, hình như hơi nóng. Có thể do ta mặc đồ nhiều.” Nàng xong thẳng tới chiếc giường phụ.

      Mặc đồ nhiều? Long Liễm Thần nhướng mày tính hỏi bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, kế tiếp là giọng của tiểu nhị.

      “Thất công tử, chăn bông được đưa tới rồi.”

      Phượng Triêu Hoa nghe có người mừng quýnh lên, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra lạnh nhạt : “Vào , nhân tiện mang luôn bồn tắm .”

      “Vâng.” Tiểu nhị đẩy cửa vào, đặt chăn bông ngăn nắp xuống, sau đó bảo người hầu theo khiêng bồn tắm ra ngoài. Trước khi còn lễ phép , “Công tử nghỉ ngơi sớm.”

      “Ừ, ra ngoài .” Phượng Triêu Hoa lên tiếng đáp lại.

      Tiểu nhị thối lui còn đóng luôn cửa dùm.

      Long Liễm Thần híp mắt nhìn bộ chăn bông vừa được mang thêm vào , “Huynh định để ta ngủ sàn nhà đấy chứ?” Điều này làm nhớ tới cái đêm động phòng khắc cốt ghi tâm kia.

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy cũng bật cười, thừa biết y nghĩ gì nhưng vẫn có hỏi, “Bộ huynh chưa từng ngủ sàn nhà à?”

      hề.” Long Liễm Thần lập tức chối bỏ, kiên quyết để lộ chuyện mình bị thất bại ngay trong đêm động phòng cho người thứ ba biết.

      chưa bao giờ có sao?” Phượng Triêu Hoa hoài nghi hỏi.

      Long Liễm Thần thản nhiên chắc nhưđinh đóng cột, “Ta đường đường là Thái tử đương triều, sao có thể ngủ sàn nhà được chứ.”

      cũng phải, thân là Thái tử mà ngủ sàn nhà đúng là chuyện đáng buồn cười.” Phượng Triêu Hoa cười .

      Long Liễm Thần gật đầu lia lại để che giấu chột dạ.

      Phượng Triêu Hoa thấy thế, hơi nhếch miệng cười : “Nghỉ ngơi . Tranh thủ trước khi khách quý tới chợp mắt lát .” Nàng xong chỉ cởi giày còn y phục để nguyên ngủ.

      Long Liễm Thần cũng để nguyên y phục nằm xuống, kéo cái chăn bông khác ra đắp lên người , “Cái chăn này mỏng quá.”

      Phượng Triêu Hoa liếc mắt , “Tất nhiên nó bằng chăn bông ở trong cung rồi.”

      “Đúng là khác xa , nhưng nếu chúng ta nằm cạnh nhau lạnh nữa.” Dứt lời Long Liễm Thần liền nghiêng người kéo Phượng Triêu Hoa ra khỏi cái chăn kia, hài lòng , “Vậy là ấm hơn nhiều rồi.”

      “Thái tử gia.”

      “Khi huynh dùng ba chữ ‘Thái tử gia’ để mở đầu, vậy chắc chắc những lời kế tiếp có gì tốt đẹp cả.” Có vẻ như Long Liễm Thần đoán được.

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày đáp trả mà chỉ lạnh nhạt , “Huynh như vậy khiến ta rất khó hành động.”

      “Khách quý tới ta buông tay.”

      “Huynh có thể buông rồi.”

      “Hả?” Long Liễm Thần vừa kịp hiểu ra thấy có bóng người phá cửa sổ xông vào. Lập tức phi thân lên vung kiếm giao chiến với người áo đen.

      Đổi ngược lại, Phượng Triêu Hoa có vẻ nhàn nhã hơn, vẫn khoan thai từ tốn mang giầy vào, sau khi đứng dậy cũng vội tiến lên phụ giúp ngay mà còn ung dung nhởn nhơ chỉnh sửa lại nếp áo hơi nhăn, sau đó thản nhiên , “Lần nào ngươi cũng dùng cách này để gặp ta bộ biết chán à?”

      Lời vừa dứt động tác của kẻ áo đen cũng ngay tức khắc dừng lại, nhìn Phượng Triêu Hoa chăm chăm sau đó nhảy ra cửa sổ bỏ chạy.

      “Mau đuổi theo .” Vừa Phượng Triêu Hoa cũng chạy đuổi theo phía sau.

      Long Liễm Thần giật mình vội bám theo sát phía sau, vừa chạy theo vừa hỏi, “Lời huynh vừa có ý gì? Huynh biết người đó sao?”

      “Từng gặp vài lần.” Phượng Triêu Hoa .

      Người áo đen chạy ở trước nghe được câu trả lời của Phượng Triêu Hoa kiềm được giật giật môi, lập tức gia tăng tốc độ.

      Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần thấy thế cũng lập tức tăng tốc, nhưng cứ luôn giữ khoảng cách nhất định chừng năm mét với hắc ta, bị mất dấu nhưng đuổi kịp.

      Khi ba người trước hai sau chạy đến rừng cây thấy người áo đen đâu nữa. Cứ thế biến mất sờ sờ ngay trước mắt hai người Long - Phượng.

      Phượng Triêu Hoa chấn kinh dừng bước hỏi, “Chuyện này quỷ dị. Vừa rồi ràng còn ở phía trước, sao có thể đột nhiên biến mất như vậy chứ?.”

      Long Liễm Thần nhíu mày nhìn cảnh tượng xung quanh : “Phía trước có phải là Tuyệt Tình Nhai ?”

      Phượng Triêu Hoa như sực tỉnh khỏi cơn mộng, quét mắt qua cây cối chung quanh : “ sai, phía trước là Tuyệt Tình Nhai.” Dứt lời vội vàng phóng nhanh tới.

      Hai người rất nhanh chạy tới Tuyệt Tình Nhai.

      Long Liễm Thần ngồi xổm xuống xem xét cẩn thận mặt đất rồi , “Có dấu chân.”

      “Trừ phi từ chỗ này nhảy xuống, nếu , có khả năng biến mất trước mắt chúng ta nhanh như vậy được.” Phượng Triêu Hoa .

      Long Liễm Thần hiểu hỏi, “Nếu là người huynh quen biết vậy tại sao cứ phải trốn tránh lấp ló như vậy chứ?”

      thích giả thần giả quỷ.” Phượng Triêu Hoa vui .

      “Vậy phải làm sao?”

      Phượng Triêu Hoa rũ mắt nhìn tới vách đá, cao giọng , “Nếu từ đây nhảy xuống dưới liệu có ngã chết ?”

      Trong khe rừng sâu thăm thẳm bỗng vang vọng giọng non nớt trẻ con, “ đâu! Ngươi yên tâm nhảy .”

      Long Liễm Thần run run môi mãi hồi mới giọng hỏi, “Đừng với ta kẻ mới giao thủ với ta khi nãy chính là kẻ vừa chuyện kia nhá.”

      “Rất khó tưởng tượng, đúng ?” Phượng Triêu Hoa cũng hết cách vểnh môi : “Lần đầu tiên nghe được giọng của khắp người ta cũng nổi hết cả da gà đó.”

      “Này, con Phượng Hoàng kia, được chê bai giọng của ta.” Thanh kia rất giống trẻ con, như giọng đứa trẻ tám tuổi cố gắng bảo vệ cho viên kẹo đường của mình.

      Phượng Triêu Hoa cười khì “Tiền bối tóc bạc à, có thể cho ta hỏi thăm chút được ? Phía dưới là ‘đầm rồng hang hổ’ hay là ‘tiên cảnh nhân gian’ vậy?”

      “Đó là nơi trước kia ta tu hành, ngươi thấy thế nào?”

      Long Liễm Thần kêu lên, “Hạc phát đồng ? Chính là tiểu quái mà muốn chết nhưng thể nào chết được trong truyền thuyết đó ư?”

      Vào thời điểm Long Liễm Thần lên tiếng Phượng Triêu Hoa vội vàng đưa tay bịt miệng y lại. Nhưng tiếc rằng quá muộn rồi! Lời nên cũng bị y ra hết!

      “Tiểu tử ngươi cái gì? Tiểu quái? Ngươi dám ta là tiểu quái sao?”

      Long Liễm Thần chẳng thèm để ý chỉ nhướng mày, tranh thủ nhân cơ hội hôn vào lòng bàn tay Phượng Triêu Hoa cái.

      “Huynh…!” Phượng Triêu Hoa vừa tức vừa buồn cười, càng ngày càng đứng đắn chút nào.

      Long Liễm Thần cười thầm khi thấy màn ăn vụng của mình thành công, sau đó cao giọng , “ phải tiểu quái chẳng lẽ là lão quái à?”

      Phượng Triêu Hoa chỉ còn biết im lặng mà kêu trời, hóa ra y chọc tức ‘tiểu hài tử’ kia.

      Lúc này trong rừng ngân vang tràng tiếng cười khanh khách, chính là tiếng cười của lão quái.

      Long Liễm Thần sa sầm mặt, kỳ quặc nhìn sang Phượng Triêu Hoa hỏi: “Huynh có chắc, ngoài giọng ra những thứ còn lại ông ta đều giống người bình thường chứ? Ví dụ như, đầu óc chẳng hạn...”

      “Này, tiểu tử thúi kia, ngươi dám mắng ta đầu óc bình thường hả?”

      Long Liễm Thần đáp, “Theo nhận xét hẳn là cũng bình thường.”

      Để tránh cho hai người vì cãi vã mà biến thành động chân động tay , Phượng Triêu Hoa lập tức chen vào , “Tiền bối, ông có từng gặp Vân Tiêu Dao cũng là nhị ca kết nghĩa của ta ?”

      “Có gặp rồi.” Giọng trẻ con biến thành tức giận, “Tiểu tử kia rất đáng chết! Ta tốt bụng cứu , biết cái gì là có ân tất báo, vậy còn ‘tu hú chiếm tổ chim khách’ kéo thêm đống người hình thù quái dị đến địa bàn của ta, khiến cho nơi đó chướng khí mù mịt hại ta thể chuyển .”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy kích động bắt lấy tay Long Liễm Thần reo lên: “Có nghe thấy ? Nhị ca còn sống đó!”

      Long Liễm Thần gật đầu nhưng trong lòng lại cảm thấy nặng nề, “Nếu còn sống, vậy tại sao huynh ấy hồi cung?”
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 78: La Phu có chồng
      Edit: TieuKhang

      Long Liễm Thần gật đầu nhưng lòng cảm thấy rất nặng nề, “Nếu còn sống, vậy tại sao huynh ấy hồi cung?”

      Lão tóc bạc lại , “Đều do năm đó ta thề thốt lung tung, chứ ta sớm rời khỏi nơi này để chuyển đến nơi có phong cảnh non nước hữu tình khác rồi, đâu cần phải ở lại cánh rừng sâu hẻo lánh này chứ. Các ngươi mau nhảy xuống . Sau khi nhảy xuống tiện thể giúp ta đuổi cái tên tiểu tử Vân Tiêu Dao kia dùm.”

      Phượng Triêu Hoa im lặng sau đó nhướng mày , “Ngoài cách nhảy xuống ra, còn có đường nào khác dẫn tới đáy vực ?

      có.”

      Tới phiên Long Liễm Thần hỏi, “Tại sao ông tự mình đoạt lại?”

      “Bởi vì nơi đó có quái vật.” Lão tóc bạc .

      Long Liễm Thần chau mày, “Quái vật?”

      Phượng Triêu Hoa buồn cười nhếch môi lên , “Trong mắt ông ta phàm là người tướng mạo đủ đẹp đều là quái vật, ông ta đều sợ hết.”

      Long Liễm Thần nghe xong mặt càng đen hơn, bờ môi gợi cảm run run từng chập, điều đó cho thấy còn biết phải gì với lão quái này.

      “Các ngươi đừng nhùng nhằng lôi thôi nữa, mau nhảy . Cực khổ lắm ta mới đợi được ngươi tới. Ngươi nhất định phải giúp ta đuổi bọn họ .”

      Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn Long Liễm Thần muốn trưng cầu ý kiến của y.

      “Lời ông ta có đáng tin ?” Long Liễm Thần hỏi.

      Phượng Triêu Hoa gật đầu, “Ta tin tưởng ông ta. Ông ta biết dối đâu.”

      “Được, ta tin huynh.” Long Liễm Thần nắm chặt tay Phượng Triêu Hoa kiên định , “Dù gặp phải bất kỳ tình huống nào huynh cũng được phép buông tay.”

      Nghe được câu ấy, đáy lòng Phượng Triêu Hoa trào dâng niềm xúc động vô hình, cũng nắm ngược lại tay Long Liễm Thần chặt gật đầu đồng ý.

      Sau đó hai người cùng nhau nhảy xuống Tuyệt Tình Nhai.

      Lão quái tóc bạc mặc áo đen, đội nón đen, trùm khăn che mặt màu đen, chỉ chừa đôi mắt đen ngời ngợi, lúc này ông ta tới vách đá, tự mình lẩm nhẩm, “Nhảy xuống Tuyệt Tình Nhai lần này, ta đảm bảo các ngươi ‘ân ái suốt đời’. Nhưng ta có vài lời phải cảnh báo trước, hai ngươi có đến cánh cửa địa ngục cũng là điều khó tránh khỏi. Nếu các ngươi xuống được bên dưới, cũng đừng trách ta lừa các ngươi nhảy xuống nha. Bậy, bậy, bậy, ta hề lừa các ngươi, rơi xuống đó chết, nhưng hơi đau đớn chút, à phải, là đau đớn cùng cực mới đúng. Nhưng các ngươi đâu có hỏi, làm sao ta biết được các ngươi có muốn biết hay chứ? thể trách ta, thể trách ta.”

      Lão quái ở lãi nhãi mình biết mệt, còn Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần ở dưới rơi vào tình huống dầu sôi lửa bỏng.

      Lao xuống núi biết qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng được chạm chân với mặt đất, nhưng quang cảnh xung quanh lại rất kỳ lạ, băng tuyết ngập trời, đâu đâu cũng là mảnh trắng xóa mênh mông vô tận.

      Mặt Phượng Triêu Hoa lộ vẻ khổ sở, nhăn mặt rụt cổ : “Lạnh quá! Ta sắp bị đông cứng rồi.”

      Long Liễm Thần vội kéo Phượng Triêu Hoa ôm vào lòng siết chặt bằng hai tay, nhìn khắp bốn phía : “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.” xong bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, suy tính xem hướng nào mới tìm được đường ra.

      Trông Phượng Triêu Hoa lúc này vô cùng yếu ớt suy nhược, tựa hẳn đầu vào ngực Long Liễm Thần, cơ thể lạnh run cầm cập, giọng nghèn nghẹn tưởng chừng như khóc, “Ta lạnh quá! Lạnh quá!”

      Long Liễm Thần nghe vậy vội vàng cởi áo ngoài ra phủ thêm lên người Phượng Triêu Hoa, sau đó càng ôm nàng chặt hơn : “Ráng thêm chút nữa! Ta đưa huynh rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”

      “Ừm.” Phượng Triêu Hoa đáp lại bằng giọng dịu dàng y hệt như chú cừu non.

      Điều này khiến cho Long Liễm Thần cảm thấy có gì đó là lạ, giọng gọi, “Phượng thất?”

      “Ừm.” Phượng Triêu Hoa ngước lên nhìn Long Liễm Thần bằng đôi mắt trong suốt nhưng đầy nét đơn và bất lực.

      Điểm này lại càng khiến cho Long Liễm Thần cảm thấy bình thường, giọng tự hỏi, “ xảy ra chuyện gì vậy chứ?”

      Phượng Triêu Hoa mờ mịt dáp, “Ta cũng biết.”

      Long Liễm Thần thấy thế lòng thoáng chùng xuống như rơi tận đáy vực. Tại sao Phượng thất lại đột nhiên như biến thành người khác thế?

      Trong lúc Long Liễm Thần rối rắm nghĩ hoài ra Phượng Triêu Hoa bỗng nhiên rống lên như chú thỏ con bị thương, đau đớn giãy giụa trong lòng Long Liễm Thần, hoảng sợ chới với , “Nóng quá! Có phải ta sắp bị thiêu chết rồi ?”

      Long Liễm Thần giật mình vì chẳng biết từ lúc nào mà quang cảnh xung quanh thay đổi, từ trắng xóa biến thành đỏ rực, lửa mạnh hừng hực càng lan càng nhiều khắp bốn phía, nhưng hề có chút cảm giác nóng nào.

      Rốt cuộc chuyện này là sao đây?

      Mối nghi ngờ trong lòng Long Liễm Thần càng lúc càng tăng cao, càng ôm chặt người trong lòng hơn, đồng thời cũng phát sinh sợ hãi vô hình. Nếu như cả hai đều vùi thân trong biển lửa từ đây, sau khi đến địa phủ, liệu Phượng thất có cảm thấy sợ hơn bây giờ hay ? Nghe nơi đó rất lạnh, y lại sợ lạnh thế này chắc chắn là rất khó chịu.

      Còn mẫu hậu và Hiểu Vân biết tính làm sao? Sau khi phụ hoàng thoái vị, nhất định nhị ca đối xử tử tế với họ.

      Và thiên triều ra sao? Rốt cuộc Nam Lăng vương muốn như thế nào?

      Trăn trở suy nghĩ hồi Long Liễm Thần cũng bắt đầu cảm thấy nóng, cộng thêm tiếng khóc mỗi lúc càng đau đớn của người trong lòng khiến lại càng rối bời vô phương.

      “Có ta ở đây, đừng sợ.” Long Liễm Thần vừa giọng an ủi Phượng Triêu Hoa vừa tìm kiếm phương hướng....

      Nhưng lời an ủi này chẳng thể làm cho tình hình chuyển biến khá hơn, Phượng Triêu Hoa vẫn tấm tức rên rỉ, còn Long Liễm Thần ban đầu khắp người chỉ hơi nóng giờ chuyển sang nóng như lửa đốt, mơ hồ có cảm giác giống như cháy đến nơi.

      Ngay lúc này Phượng Triêu Hoa lại thấp giọng nỉ non, “Cha, ra con muốn xuất giá, nhưng con biết cha mong muốn con được gả cho người đó, nếu phải vậy, cha đồng ý mối hôn này. Với tính cách đó của cha, nếu cha gật đầu ai có thể cưỡng ép được.”

      Long Liễm Thần nghe xong câu đó bị hóa đá ngay tức khắc, vui mừng cũng có mà buồn lòng cũng có. thể tin được hỏi, “Huynh cái gì?” Tuy nhìn thấy được vẻ mặt của mình lúc này, nhưng Long Liễm Thần có thể xác định chắc chắn nó rất rối rắm và khó coi, rối như tâm tình giờ của .

      Phượng Triêu Hoa nháy nháy mắt ngẩng đầu lên hỏi, “Huynh gì?”

      “Huynh vừa huynh ‘xuất giá’ rồi sao?”

      Phượng Triêu Hoa ngơ ngác gật đầu.

      Phượng thất là con , hơn nữa còn là La Phu có chồng! Long Liễm Thần cảm thấy toàn bộ hy vọng đều tan biến thành tro, cảm giác đau đớn của tuyệt vọng bất ngờikéo tới mà có bất kỳ lời giải thích nào.

      Giờ khắc này, Long Liễm Thần rất muốn rống to lên, thực tế cũng làm thế, “Huynh vui lắm đúng ? Trơ mắt nhìn ta bởi vì mình phải đàn ông mà vằn vặt đau khổ huynh vui sướng lắm đúng ?”

      Nhưng ngay lập tức Long Liễm Thần lại như quả bóng xì hơi, thở dài thầm , “Đúng, ‘huynh’ nên vui vẻ, bởi vì dù biết như thế nhưng ta vẫn buông tay được. Hãy cho ta biết, ‘huynh’ bị nhà chồng ruồng bỏ hay sao?”

      Mặt Phượng Triêu Hoa ngơ ngác khó hiểu, trong vẻ mê mang còn mang theo chút sợ hãi, dần dần rút khỏi vòng tay Long Liễm Thần, sững sờ lắc đầu , “Huynh là người xấu!”

      “Ta….” Long Liễm Thần thầm tự trách, muốn tát mình bạt tai. Sao mình lại có thể ích kỷ như vậy chứ? Bị chồng ruồng bỏ chính là sỉ nhục lớn nhất đối với người con !

      Sau khi rời khỏi người Long Liễm Thần, Phượng Triêu Hoa lại có cảm giác mình bị lửa lớn bao trùm, giữa trán bắt đầu xuất mồ hôi, sắc mặt mỗi lúc càng thể đau đớn khổ sở, kiềm được bật ra tiếng rên rỉ, “Đau quá!”

      Long Liễm Thần thấy thế vội vàng ôm nàng vào lòng lần nữa, dùng cơ thể của mình để che chắn những ngọn lửa ở xung quanh cho nàng, giọng , “Mặc kệ thế nào, ‘huynh’ vẫn chỉ là Phượng thất, là người mà ta phải bảo vệ. Ta bỏ ‘huynh’ mình đâu, bao giờ….”

      biết bởi vì cảm động hay do quá đau, Phượng Triêu Hoa đột nhiên rơi nước mắt, nước mắt làm thấm ướt cả vòm ngực Long Liễm Thần.

      Long Liễm Thần nghĩ có lẽ nàng lo sợ nên mới khóc, vì vậy trấn an , “Đừng sợ. Chỉ cần chúng ta vẫn ở cạnh nhau, có gì phải sợ hết. Ta bỏ ‘huynh’ lại. Mặc kệ ‘huynh’ là nam hay nữ, ta cũng chẳng quan tâm ‘huynh’ lập gia đình hay chưa, ‘huynh’ chỉ là Phượng thất, Phượng thất của ta mà thôi.” xong ôm siết Phượng Triêu Hoa vào lòng, sợ bỏ qua giây phút này rồi bao giờ còn cơ hội nữa.

      Long Liễm Thần có thể cảm nhận được nàng liên tục gật đầu trong lòng mình, khóe môi chiều gợi lên ý cười .

      Hai người cứ thế ôm chặt nhau rời.

      Dần dần Long Liễm Thần cũng trấn định hơn, sau khi bình tĩnh lại cái cảm giác nóng bỏng người cũng biến mất cách kỳ lạ.

      Trong đầu Long Liễm Thần bất ngờ xẹt qua hai chữ ‘ảo giác’! Nếu như đoán lầm, đây chỉ là loại ảo thuật làm khơi dậy yếu đuối trong lòng mỗi người, chỉ cần ý chí trấn định ảo ảnh tự nhiên biến mất.

      Ý nghĩ này khiến Long Liễm Thần mừng rỡ thôi, vui sướng , “Phượng thất, đừng sợ, đây chỉ là ảo giác, hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng nơi này thành Phượng các của ‘huynh’ .” Phượng Triêu Hoa nghe lời nhắm mắt lại, dần dần chân mày cũng giãn ra và yên tĩnh lại.

      lúc sau khi Phượng Triêu Hoa mở mắt ra lần nữa nhìn thấy chung quanh bốn phía là phong cảnh non xanh nước biếc, cây cỏ xanh mượt như nhung, hài hòa tươi đẹp.

      ra đây chính là nơi tiền bối tóc bạc tu hành! Khó trách ông ta thề bước chân ra khỏi Bình Tây nửa bước. Nếu ta được sống ở nơi như thế này ta cũng còn hứng thú đến nơi nào khác nữa.” Phượng Triêu Hoa tấm tắc khen.

      Long Liễm Thần nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp khác thường, muốn hỏi nàng chuyện mới vừa rồi nhưng lại sợ sau khi ra chuyện đó tình cảm của họ cũng tiêu tán theo. Cuối cùng chỉ thầm kết lại câu: đáng tiếc thể biết nàng sớm hơn! Dù sao nữa nàng cũng là người có chồng rồi.

      Thấy ai kia cứ ngẩn ngơ nhìn mình, Phượng Triêu Hoa đành hỏi, “ mặt ta có dính gì à?

      Long Liễm Thần giật mình lúng túng ho hai tiếng, sau đó tự nhiên như có chuyện gì nhìn ngó chung quanh vòng rồi : “Nơi này quả thực rất đẹp.”

      Phượng Triêu Hoa gật đầu, bất chợt chau mày : “Vừa rồi ta có gì hay ?”

      Long Liễm Thần giật mình, sau đó cười giả lả như hiểu ý nàng muốn hỏi gì, “Huynh gì à?

      Phượng Triêu Hoa thở phào cười , “ có gì. Có lẽ ta sinh ra ảo giác.” May là ảo giác, chứ chắc mất mặt chết mất.

      Long Liễm Thần cười nhẹý, dùng hành động cúi đầu để che giấu phức tạp nơi đáy mắt, sau đó thản nhiên , “Chắc là ảo giác thôi. Ta nghe thấy huynh cái gì cả.” Cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì , bước nào tính bước đó, sang ngày nào tính ngày đó.

      Trong khi Long Liễm Thần vẫn còn vướng mắc phiền não về chuyện tình cảm khiến cho người ta chán chường Phượng Triêu Hoa bắt đầu tìm ra được điểm đột phá.

      “Phía trước có con đường kìa, chúng ta hãy bắt đầu từ con đường đó.” Phượng Triêu Hoa .

      Long Liễm Thần hoàn hồn nhìn theo phương hướng nàng chỉ, quả nhiên ở đó có con đường. Cỏ cây ven đường mọc dài cao ngang người, xem ra chắc hẳn rất thường hay có người ra vào từ nơi đó.

      Nghĩ vậy Long Liễm Thần gật đầu , “Được.”

      Hai người men theo con đường về phía trước, vòng qua mấy gò đất , xuống mấy sườn dốc, lâu sau cũng tới cuối đường . Điều khiến họ ngờ rằng ở nơi đó lại khác xa trời vực với con đường vừa qua!

      Vẻ khí thế hào hùng cùng xa hoa lộng lẫy của cung điện ấy quả có thể sánh ngang ngửa với hoàng cung. Binh lính trước cửa toàn thân đều mặc chiến giáp, tay cầm trường thương, dáng vẻ uy nghi bệ vệ thua gì mấy thủ vệ canh gác ngoài cửa cung.
      Dạ Nguyệt, nữ sinh 9xxixon thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 79: hoàng cung khác
      Edit: TieuKhang

      Cả hai đều kinh sợ chỉ biết trợn mắt há miệng. Với tòa cung điện nguy nga đồ sộ như thế, phải cần đến bao nhiêu nhân lực và tài lực đây?

      “Đừng với ta nơi này là tòa nhà của lão quái tóc bạc để lại nhá.” Long Liễm Thần líu lưỡi hỏi.

      Phượng Triêu Hoa lắc đầu, “Lão quái là người tu hành, bình thường chỉ ở sơn động hay lều cỏ thôi.”

      cũng đúng, tòa nhà bậc này người bình thường thể xây được. Đại ca khiến ta quá bất ngờ.” Long Liễm Thần .

      Phượng Triêu Hoa rũ mắt, hiểu sao nàng lại cảm thấy bất ngờ với những thứ này.

      Đột nhiên cửa cung điện được mở ra, người mặc khôi giáp tướng quân dẫn theo đám binh lính hùng dũng rầm rộ về hướng bọn họ.

      Phượng Triêu Hoa chau mày hỏi, “Muốn gặp huynh ấy như thế này sao?”

      sao cả. Ta muốn chơi trốn tìm với huynh ấy. Cứ để cho người của đại ca dẫn chúng ta gặp huynh ấy .” Long Liễm Thần lạnh lùng nhìn đám binh lính càng ngày càng tới gần mà mặt hề biến sắc còn rất trấn định tự nhiên.

      Phượng Triêu Hoa thấy thế chỉ hơi nhướng mi đứng đợi người tới bắt.

      Chỉ chốc lát sau binh lính bao vây cả hai.

      Người có dáng vẻ tướng quân lên tiếng, “Các ngươi là ai?”

      “Là người chờ ngươi đến bắt.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt .

      Người tướng quân đó chưng hửng ngạc nhiên biết phải phản như thế nào.

      Phượng Triêu Hoa bĩu môi giữ yên lặng nữa mà đợi lấy lại bình tĩnh.

      Người tướng quân nọ cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần hỏi, “Rốt cuộc các ngươi là ai? Sao lại tự tiện xông vào Thiên cung?”

      Long Liễm Thần khoanh tay trước ngực, lời lạnh lùng như thần thái ung dung kia, “ thực tế bọn ta vẫn ở bên ngoài cung, làm gì có chuyện như ngươi xông vào cung chứ. Nếu như ngươi muốn dẫn chúng ta vào đó ta cũng khách sáo.”

      Người tướng quân nọ lại ngớ ra. Có người kỳ quái đến vậy sao?

      “Đại tướng quân, cứ bắt họ lại giao cho Thiếu chủ .” Người trẻ tuổi có dáng vẻ phó tướng đề nghị.

      Đại tướng quân gật đầu vung tay lên , “Trói bọn họ lại.”

      Phượng Triêu Hoa hất tên lính chuẩn bị trói mình ra , “Ta cùng các ngươi, bắt trói miễn .”

      “Ta cũng vậy.” Long Liễm Thần lạnh nhạt .

      Tốp binh linh thấy thế cũng biết xử trí làm sao bèn nhìn đại tướng quân chờ lệnh.

      Đại tướng quân quan sát hai người lúc mới , “Để vậy giải .”

      Sau đó cả hai bị đưa đến tòa đại điện tráng lệ.

      “Quỳ xuống.” Tên binh sĩ áp giải cả hai vừa vừa dùng đầu gối mình đá vào khủy chân để bắt hai người quỳ xuống.

      Phượng Triêu Hoa chau mày vui, trở tay giữ vai rồi vặn ngược cánh tay của tên kia, dùng sức ghì mạnh cho nhúc nhích, hàng loạt động tác nhanh gọn lẹ làm liền mạch.

      “A!!! Đau quá!” Tên lính oa oa kêu đau.

      Phượng Triêu Hoa thoáng nhếch môi cười lạnh, sau đó hất cánh tay ta ra lạnh lùng , “ muốn ăn đòn khôn hồn tránh xa ta chút.”

      Song song đó Long Liễm Thần cũng dạy dỗ xong tên lính áp giải mình.

      Đại tướng quân thất kinh nhanh miệng ra lệnh cho đoàn người bao vậy bọn lại.

      Long Liễm Thần chỉ nhàn nhạt liếc nhìn , “Bảo Thiếu chủ của các ngươi ra đây gặp ta.”

      “Đại tướng quân, tuyệt đối thể để cho người này gặp Thiếu chủ, ta làm Thiếu chủ bị thương.” Phó tướng .

      Phượng Triêu Hoa , “ đồng ý gặp bọn ta. Ngươi thông báo có hai đệ đệ của đến tìm.”

      “Đệ đệ?” Đại tướng quân cả kinh , “Trong hai người ai là Thái tử.”

      “Ta.”

      “Ta.”

      Cả hai đồng thanh đáp.

      “Rốt cuộc là ai?”

      Long Liễm Thần dùng ánh mắt ngăn cản Phượng Triêu Hoa đừng lên tiếng, sau đó lạnh giọng , “Ta chính là Thái tử, muốn gặp người đại ca ruột thịt cùng mẹ sinh ta với mình.”

      Phượng Triêu Hoa nhìn Long Liễm Thần mà trong mắt khó nén được đau lòng. Nàng biết trong lòng y nhất định rất khó chịu.

      “Ngươi là ai?” Đại tướng quân hỏi Phượng Triêu Hoa.

      “Phượng thất.”

      “Thất công tử?” Đại tướng quân kêu lên.

      Phượng Triêu Hoa thản nhiên gật đầu , “Cho bọn ta gặp Thiếu chủ của các ngươi.”

      “Vâng.” Đại tướng quân thay đổi thái độ nhanh đến chóng mặt, rất cung kính , “Xin Thất công tử chờ lát, thuộc hạ lập tức bẩm báo với Thiếu chủ.”

      “Ừ.” Phượng Triêu Hoa chỉ hờ hững đáp tiếng. Nàng tự hỏi biết nên giải thích với Long Liễm Thần như thế nào.

      “Huynh biết toàn bộ mưu của Nam Lăng vương?” Long Liễm Thần khẳng định hỏi.

      Phượng Triêu Hoa gật đầu, “Biết chút.”

      “Tại sao với ta?”

      “Huynh hỏi mà.”

      “Đó là bởi vì ta muốn làm khó huynh.”

      “Cho nên ta mới .” Phượng Triêu Hoa nhìn Long Liễm Thần dời mắt, chỉ hy vọng y có thể hiểu mình cũng khó xử tới mức nào.

      Long Liễm Thần rũ mắt giọng , “Xin lỗi, bây giờ ta rất hỗn loạn.”

      Phượng Triêu Hoa gật đầu, “Ta hiểu.”

      Hai người đứng đợi lúc vị Thiếu chủ họ mong đợi lâu xuất . người mặc long bào minh hoàng còn mang theo mặt nạ quỷ.

      “Quả nhiên là ngươi.” Tâm tình lúc này của Long Liễm Thần rất phức tạp. Vấn đề như gông xiềng đè nặng bấy lâu rốt cuộc cũng có lời giải đáp, nhưng đáp án này lại khiến thể nào ngờ, biết là đau thương nhiều, hay nỗi vui mừng vì được trùng phùng nhiều hơn.

      “Các ngươi lui xuống trước .” Người mặt quỷ lên tiếng.

      “Dạ, Thiếu chủ.”

      Đại tướng mang theo toàn bộ quân lính lui ra, phút chốc trong đại điện chỉ còn lại ba người.

      “Nhị ca, là huynh sao?” Phượng Triêu Hoa khắc chế tâm tình kích động, cố gắng giữ bình tĩnh lên tiếng hỏi.

      Người mặt quỷ bỏ mặt nạ xuống để lộ ra khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.

      Phượng Triêu Hoa kinh hãi bụm miệng, trợn to hai mắt lắp bắp , “Huynh…Sao lại….Sao lại như vậy?”

      Long Liễm Thần cũng bị những gì mình thấy dọa hoảng hồn, chẳng lẽ bọn họ đoán sai rồi sao?

      “Thất đệ, là ta.” Giọng ôn hòa thanh nhã như loài hoa lan thuần khiết kia chỉ có thể là của Vân Tiêu Dao.

      Phượng Triêu Hoa mừng rỡ thôi, nhưng ngay sau lại đau lòng hỏi, “Nhị ca, mặt của huynh....”

      “Bị rắn độc cắn.” Vân Tiêu Dao .

      Phượng Triêu Hoa há miệng thể tin được mặt của huynh ấy lại bị rắn độc phá hủy tới mức ấy, “Sao…Sao có thể như vậy chứ?”

      “Sau khi rơi xuống vách núi ta hôn mê bất tĩnh, đến khi tỉnh lại mặt thành ra thế này. Theo lời lão là do bị rắn độc cắn.” Vân Tiêu Dao .

      Phượng Triêu Hoa biết nên gì cho phải, môi mấp mấy nhưng chẳng thốt thành lời, cuối cùng được chữ nào.

      Long Liễm Thần im lặng mãi lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng gọi, “Đại ca.”

      “Đừng gọi ta là ‘đại ca’!” Khi Vân Tiêu Dao đối mặt với Long Liễm Thần trong nháy mắt như thể biến thành người khác, nét mặt càng thêm biến tướng dữ tợn. Điều này khiến càng có vẻ hung ác dọa người. Trong đôi mắt u lạnh lẽo là nỗi thống hận vô biên.

      “Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?” Long Liễm Thần hiểu, thể hiểu nổi những hành động lẫn việc làm của huynh trưởng mình, càng thể hiểu được hận ý trong mắt huynh ấy là vì sao.

      “Ngươi hỏi ta tại sao ư?” Vân Tiêu Dao cười lạnh, “Được, ta cho ngươi biết nguyên do! Ta phải đại ca ngươi, cũng phải họ Long, ta họ Vân, là con trai của Vân Mãng. Ngươi biết Vân Mãng là ai đúng ? Tất nhiên ngươi biết được, bởi vì tên tiểu nhân bỉ ổi hèn hạ Long Sử Chương kia mai táng ông xuống đáy mồ rồi, còn ai nhớ đến Vân Mãng từng chính trực dân như con nữa chứ!”

      Long Liễm Thần cảm thấy mọi chuyện cứ mơ hồ rối loạn, biết phải xoay trở ra sao để đối mặt với thực này, nhưng vẫn cố trấn định , “Đệ biết Vân Mãng là ai, là người lãnh đạo dẫn đầu dân chúng Nam Lăng phản lại tiền triều, và ông ta may bỏ mạng trong trận chiến năm đó.”

      may bỏ mạng ư? buồn cười, Long Sử Chương nhân từ đấy, giết người xong sau đó lập cho cái đền thờ tưởng niệm ‘Đại hùng’.” Nét mặt Vân Tiêu Dao giấu được vẻ miệt thị.

      “Chuyện này rốt cuộc là sao hả?” Long Liễm Thần nghiêng đầu hỏi Phượng Triêu Hoa.

      Phượng Triêu Hoa khổ sở mím mím môi , “Vân Mãng bị Hoàng thượng sát hại, cùng bị giết còn có năm vị Tướng quân đồng hành khác, đều là huynh đệ thân thiết như chân tay với Hoàng thượng. Ngoài ra, vào ba năm trước ta và nhị ca bị tập kích ở Tuyệt Tình Nhai, toàn bộ do tay Hoàng thượng an bài.”

      Long Liễm Thần tin lời hai người , “ thể nào? Sao phụ hoàng có thể….”

      “Tịnh nhi, mau tới đây, chúng ta cùng nhau báo thù cho cha mẹ chết của mình.” Vân Tiêu Dao vươn tay về phía Phượng Triêu Hoa.

      “Hai người...” Long Liễm Thần còn chưa kịp tiêu hóa với biến cố trước mắt, lại tiếp nhận thêm kinh hoàng khác.

      Phượng Triêu Hoa khẽ lắc đầu , “Nhị ca, ân oán của đời trước hãy để cho nó qua . Hoàng thượng và hoàng hậu dưỡng dục huynh hai mươi mấy năm, huynh thể hoàn toàn rũ bỏ hết ơn sinh thành của họ. Suy cho cùng, nếu có họ có huynh bây giờ. Phần ân tình đó, chẳng lẽ còn đủ để huynh quên oán cừu hay sao?”

      “Tịnh nhi, sao muội lại hộ cho kẻ thù! Nghĩa phụ sai, muội khiến cho mọi người thất vọng.” Vân Tiêu Dao .

      “Là huynh khiến cho muội thất vọng mới đúng.” Giọng Phượng Triêu Hoa lạnh hẳn tiếp, “Suốt ba năm qua, muội chưa khi nào quên, cũng chưa khi nào thôi tự trách mình. Muội hận bản thân mình ban đầu nghe lời huynh khuyên can cứ khăng khăng đòi tới Bình Tây, hận bản thân mình chỉ biết trơ mắt nhìn huynh rơi xuống vách đá vạn trượng mà thể làm gì được, hận bản thân mình vô năng tốn ba năm thời gian mà vẫn tìm ra hung thủ. Còn huynh sao? Đứng nhìn các huynh đệ của mình vì cái chết của huynh đau lòng buồn khổ cũng quay về. Huynh có nghĩ tới mọi người hay ?”

      “Bộ dạng ta thế này làm sao có thể gặp mọi người chứ?” Vân Tiêu Dao gầm lên, “Ta vốn tưởng rằng lần bị tập kích ở Tuyệt Tình Nhai chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng sau đó lại có Thái tử xuất giống ta như đúc nhận lệnh tới dẹp yên phản loạn, khi đó ta mới hiểu toàn bộ mọi việc. Hết thảy những thứ này đều do phụ hoàng an bài từ trước…, ông ta xứng để được ta gọi tiếng ‘phụ hoàng’! Chính ông ta bức ta! Ông ta muốn diệt trừ ta, chẳng lẽ ta khoanh tay ngồi nhìn người ta tới lấy mạng mình sao? , ta muốn phản kháng! Ta giết chết cái tên Thái tử giả mạo đó, và cùng loạn đảng ký kết hiệp nghị, à , phải loạn đảng mà là bộ hạ cũ của cha đẻ ta. Sau đó ta mới biết, người đứng đầu nhóm loạn đảng hóa ra chính là nghĩa phụ, mà ta chính là Thiếu chủ.”

      Long Liễm Thần chết lặng sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, trái tim như còn cảm xúc gì, chỉ biết ngừng lắc đầu, thể tin được phụ hoàng mà ngay cả việc chấp chính cũng màng lại chính là con người tàn nhẫn đến vậy.

      “Nghĩa phụ biết huynh còn sống bao lâu rồi?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

      lâu sau khi ta gia nhập Diệt Thiên Minh.” Vân Tiêu Dao đáp.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 80: Giới hạn cuối cùng

      lâu sau khi ta gia nhập Diệt Thiên Minh.” Vân Tiêu Dao đáp.

      "Diệt Thiên Minh?" Long liễm thần còn tưởng mình nghe lầm.

      Vân Tiêu Dao cười lạnh , "Nghĩa của nó tức là tiêu diệt thiên triều."

      Long Liễm Thần đột nhiên muốn cười phá lên, và cũng làm thế, chỉ là nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc, "Cái tên rất hay!"

      "Đừng như vậy." Phượng Triêu Hoa dùng ánh mắt trấn an Long Liễm Thần.

      "Tịnh nhi, nghĩa phụ , nếu như ngay cả ta khuyên nhủ mà muội cũng nghe, mực muốn báo thù, vậy hãy ngoan ngoãn ở lại Thiên cung này . Đợi sau khi ta ngồi lên ngai vàng rồi, muội trở thành vị công chúa tôn quý nhất vương triều Đại Diệp ta." Vân Tiêu Dao xong phất tay lên cao giọng hô, "Người đâu, đưa hai người họ đến cung Khách Cư hầu hạ cho cẩn thận."

      Đại tướng quân lập tức xuất mang theo binh lính phá cửa xông vào, lần nữa vây quanh cả hai lại.

      Phượng Triêu Hoa lắc đầu, bất đắc dĩ , "Nhị ca, huynh nên biết, cung điện nho này giữ được chúng ta."

      “Nhưng nơi đó có người các ngươi muốn tìm.” Vân Tiêu Dao vô cùng tự tin .

      Long Liễm Thần nghe vậy liền trầm giọng , “Hiểu Vân vẫn còn , cái gì cũng hiểu. Cho dù huynh có hận, cũng nên liên lụy tới muội ấy chứ.”

      “Nhưng ả mang họ Long!” Vân Tiêu Dao mặt lạnh như tiền : “Nếu phải thấy ả còn giá trị lợi dụng, ta sớm kết liễu ả ta rồi.”

      “Nhị ca!” Phượng Triêu Hoa thể tin được trừng lớn hai mắt, nhị ca nhân hậu trước kia đâu mất rồi?

      Vân Tiêu Dao quay lưng lại : “Nếu muốn nhặt xác của Long Hiểu Vân, tốt nhất nên an phận ở lại cung Khách Cư, và đừng nghĩ đến việc bỏ trốn.” Dứt lời, phất tay áo bỏ .

      ……

      Cung Khách Cư.

      “Tam ca, huynh tới cứu muội sao?” Long Hiểu Vân vui mừng kêu lên khi thấy Long Liễm Thần xuất .

      Long Liễm Thần nhíu mày, “Muội thấy bộ dạng này của ta là bị bắt tới hay sao?”

      Long Hiểu Vân nghe xong lập tức như quả bóng xì hơi, bĩu môi , “Rốt cuộc nơi này là cái địa phương quỷ quái nào vậy chứ? Được ăn ngon mặc đẹp nhưng cho người ta ra ngoài chơi.”

      “Hiểu Vân, ta muốn cho muội biết chuyện.” Long Liễm Thần kéo nàng ngồi xuống.

      “Chuyện gì hả?”

      “Đại ca vẫn chưa chết.”

      “Tam ca, huynh cần phải vậy để làm muội vui đâu.” Long Hiểu Vân lí nhí , tâm trạng giảm sút cách rệt.

      Long Liễm Thần lắc đầu, “Đây phải chuyện đùa để làm cho muội vui, mà đại ca thực chưa chết.”

      sao?”

      !”

      “Vậy tốt quá!” Long Hiểu Vân mừng rỡ : “Bây giờ huynh ấy ở đâu? Huynh ấy đến cứu chúng ta chứ?

      “Huynh ấy chính là người bắt chúng ta tới đây.” Long Liễm Thần trầm trọng .

      “Cái gì?” Long Hiểu Vân thể nào tin, “Huynh đùa gì thế! Người bắt muội có mang mặt nạ quỷ mà, sao đại ca lại mang cái thứ đồ quỷ quái đó hả? À, tới chuyện này mới nhớ, muội cũng có chuyện muốn cho huynh biết. Cái tên Phượng thất kia đó hả….Ối cha, Phượng thất huynh cũng tới đây nữa à?”

      Phượng Triêu Hoa nhếch đuôi lông mày cười , “ ra trong mắt cũng phải chỉ biết có mỗi tam ca mình.”

      Long Hiểu Vân ngượng ngùng gãi gãi ót : “Người ta gặp lại tam ca vui quá, cho nên mới nhất thời phát huynh cũng ở đây.”

      “Thấy có thể phát ra ta sớm như vậy khiến ta rất vui và cảm động.” Phượng Triêu Hoa .

      “Hắc hắc, ta biết bí mật của huynh rồi nha.” Long Hiểu Vân xong vội vàng chạy đến trốn sau lưng Long Liễm Thần, cuống cuồng cho mau mau, “Tam ca, nhưng trước khi muội khai ra bí mật của người ta, huynh phải đề cao cảnh giác nha, kẻo người ta giết muội diệt khẩu đó.”

      Hai người Long - Phượng nghe vậy nhất thời môi run mặt mũi đen sì.

      “Y đả thương muội.” Long Liễm Thần bảo đảm .

      “Vậy được rồi.” Long Hiểu Vân như thể ăn được viên thuốc an thần cười khanh khách , “Phượng thất là con đấy! Có phải huynh rất ngạc nhiên ?”

      “Ừ.” Long Liễm Thần chỉ hờ hững đáp lại tiếng.

      Long Hiểu Vân chu cái miệng xinh lên : “Đừng huynh biết từ sớm rồi chứ?” Đúng là khiến người ta mất hứng mà.

      Long Liễm Thần lắc đầu, “Nếu phải nghe muội , làm sao ta biết được.”

      “Nhưng nét mặt của huynh ngạc nhiên nào.”

      “Chờ khi muội trưởng thành rồi, muội có phản ứng như ta bây giờ thôi.” Long Liễm Thần bịa ra lý do.

      Mặt Long Hiểu Vân lộ vẻ hoài nghi, “ ?”

      “Đương nhiên rồi.” Long Liễm Thần lại : “Giờ muội tránh lát, ta có chuyện muốn với Phượng thất.”

      chuyện gì hả?” Lòng hiếu kỳ của Long Hiểu Vân bắt đầu được khơi dậy.

      chuyện tính xem làm sao để có thể rời khỏi đây.”

      ra là chuyện này.” Long Hiểu Vân vui vẻ : “Vậy hai người cứ từ từ chuyện, muội nấu cơm đây.”

      “Đợi .” Phượng Triêu Hoa vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, “Huynh ấy bắt làm những công việc này sao?”

      Long Hiểu Vân dừng chân nghiêng đầu suy nghĩ, ra vẻ bà cụ non , “ trực tiếp bắt muội làm, nhưng thức ăn mà cho người mang đến thể nào nuốt nổi, cho nên muội đoán có lẽ cố tình muốn ép muội tự mình xuống bếp.” Long Hiểu Vân vừa dứt lời liền nhún nhảy chạy mất bóng.

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy cũng hết nổi, đôi môi xinh đẹp mấp máy, “Nàng ấy đúng là biết cách để tự thỏa mãn bản thân.”

      Long Liễm Thần chỉ nhướng mày chứ ý kiến.

      Long Hiểu Vân rồi, căn phòng bỗng chốc rơi vào yên lặng. Cả hai đều có cảm giác ngượng ngùng lúng túng.

      Phượng Triêu Hoa vẫn mực cúi đầu chờ Long Liễm Thần lên tiếng.

      Còn Long Liễm Thần luôn rũ mắt xuống, vì biết nên bắt đầu từ đâu.

      Hồi lâu sau, hai người đều cảm thấy thể tiếp tục yên lặng thêm nữa, vì vậy cả hai cùng lên tiếng lượt.

      Phượng Triêu Hoa: “Ta....”

      Long Liễm Thần: “Nàng….”

      “Huynh .” Phượng Triêu Hoa .

      Long Liễm Thần gật đầu : “Nếu như tiểu cửu vẫn chưa phát ra thân phận nữ nhi của nàng, nàng định giấu ta tới bao giờ?

      “Đến lúc có thể .” Phượng Triêu Hoa .

      “Nàng bằng lòng theo ta vào cung ?” Tuy biết nàng có chồng, nhưng Long Liễm Thần vẫn khoắc khoải ôm tia hy vọng.

      Hàng mi cong vút của Phượng Triêu Hoa thoáng run run, ngước mắt nhìn Long Liễm Thần , “Lời nhị ca có lẽ huynh cũng nghe rồi. Ta là con của Vân Mãng, mà huynh là người của Long gia. Giữa chúng ta có mối thù đội trời chung.”

      phải nàng vừa mới khuyên đại ca đừng nên báo thù sao?” Long Liễm Thần hiểu hỏi.

      “Nhưng chuyện đó có nghĩa là ta quên mối thù này. Cười tiếng xóa hết hận thù, dễ nhưng làm hề đơn giản chút nào.” Phượng Triêu Hoa lại , “Khuyên nhị ca báo thù có nghĩa là tha thứ cho hoàng thượng, mà là muốn phải mất nhị ca lần nữa.” Dừng chút, Phượng Triêu Hoa phân tích tiếp, “Chúng ta đều biết , từ khi thiên triều được xây dựng cho tới nay hơn hai mươi năm, dân chúng vẫn luôn sống trong cảnh cơm no áo ấm, an hưởng thái bình, vua tôi lòng, binh tướng hùng mạnh lương thực dồi dào, nền tảng quốc gia vô cùng vững chắc. Cho dù thành Nam Lăng có trong nháy mắt hóa thành đống hoang tàn đổ nát cũng thể làm lung lay được cơ nghiệp dựng nước của thiên triều. Tạo phản, việc làm đó thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết. Nhưng nếu ta những đạo lý này cho huynh ấy nghe, chẵng những huynh ấy cảm động ngược lại còn rất tức giận. Tuy huynh ấy từng là thái tử thiên triều, nhưng về điểm này ta hiểu hơn huynh ấy.”

      đến cùng nàng vẫn đứng về phía huynh ấy.”

      Phượng Triêu Hoa nghe Long Liễm Thần thế nhoẻn môi cười nhưng hiểu tại sao mình lại cười, lời ra cũng mang theo bất đắc dĩ vô phương, “Nếu , huynh bảo ta nên đứng về phía ai đây?”

      “Ta biết phụ hoàng thể trả món nợ thiếu của Vân gia, nhưng ân oán của đời trước, thể để cho nó vào quên lãng hay sao?”

      “Nếu đổi lại bây giờ nghĩa phụ giết hoàng thượng, có huynh cũng bỏ qua hay ?”

      “Ta….” Long Liễm Thần nghẹn lời được, giờ phút này mới thấm thía, đối mặt với mối hận như thế rất khó xử và dằn vặt tới cỡ nào.

      Phượng Triêu Hoa mím môi , “Ta báo thù bởi vì cái giá phải bỏ ra cho việc báo thù quá lớn. So với mối hận của quá khứ, ta thà chọn tiêu dao tự tại như bây giờ. Cha mẹ, huynh trưởng, tỷ muội, ai cũng đều sống khỏe mạnh là tốt rồi, ta muốn có bất kỳ ai phải ra nữa, được vậy ta cảm thấy thõa mãn. Nhưng bảo ta hãy quên nó ta làm được. Ta thể nào coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, càng thể theo huynh để gọi kẻ thù giết cha mình là phụ hoàng được.”

      “Ta hiểu.” Long Liễm Thần gật đầu.

      Phượng Triêu Hoa há miệng muốn hỏi vấn đề mà nàng rất muốn hỏi từ bấy lâu nay, nhưng cuối cùng dằn được lên tiếng hỏi. Nếu như y nguyện ý vì mình từ bỏ ngôi vị hoàng đế rời xa chốn hoàng cung, cần đợi mình phải mở miệng hỏi. Còn nếu nguyện ý có miễn cưỡng cũng vô nghĩa.

      Long Liễm Thần cũng dằn vặt đấu tranh tư tưởng. Nếu phải còn sót lại tia lý trí ngăn cản suýt buột miệng thốt ra lời hứa hẹn cùng nàng nắm tay ngao du khắp giang hồ rồi.

      ……

      Đêm đến, Phượng Triêu Hoa đứng mình trước khung cửa sổ, trong đầu hồi tưởng lại đủ chuyện xảy ra gần đây, khẽ thở dài , “ ngờ mình cũng quá máu lạnh vô tình.”

      ra muội cũng biết mình máu lạnh vô tình à.”

      Phượng Triêu Hoa nhướng mắt, giật mình thốt lên, “Nhị ca?” Nàng còn tưởng huynh ấy bao giờ muốn gặp mình nữa.

      Vân Tiêu Dao bước đến gần , “Lần cuối cùng hai chúng ta uống rượu dưới ánh trăng là khi nào nhỉ?”

      buổi tối vào ba năm trước. Ánh trăng khi đó đẹp hơn đêm nay rất nhiều.” Phượng Triêu Hoa nhướng mắt, “Trăng lặn gió lên. Bóng đêm luôn khiến cho con người ta phiền não.”

      “Tâm tình khi ấy cũng vui hơn bây giờ.” Vân Tiêu Dao xong đưa cho Phượng Triêu Hoa bầu rượu.

      “Rượu này lạnh rồi, muội uống.” Phượng Triêu Hoa .

      Vân Tiêu Dao chau mày, “Vậy sao? Ta lại cảm thấy nó còn ấm hơn lòng người.”

      “Nhị ca, giữa chúng ta cần quanh co lòng vòng.” Phượng Triêu Hoa thở dài .

      “Được, vậy ta thẳng.” Vân Tiêu Dao ném bầu rượu sang bên : “Tính tình muội thờ ơ thường thích tính toán so đo bất cứ chuyện gì, điểm này ta hiểu rất . Nhưng ta ngờ muội lại vô tình đến vậy, ngay cả thù giết hại cha mẹ cũng để tâm.”

      “Huynh muốn nghe lời ?” Phượng Triêu Hoa .

      .”

      “Nếu muội biết hung thủ sát hại huynh là hoàng thượng bất kể chuyện đến hoàng cung lấy đầu ông ta muội cũng dám làm.”

      “Nhưng muội làm.”

      “Bởi vì muội thể làm.” Phượng Triêu Hoa , “Thời điểm sát hại hoàng thượng, cũng đồng nghĩa với việc chúng ta tự tay phá hủy cả thiên triều.”

      “Vậy có làm sao?” Đáy mắt Vân Tiêu Dao vằn lên tia hung ác, “Phá hủy nó mới khiến ta cảm thấy sảng khoái!”

      “Lúc sinh thời phụ thân dân như con, chẳng lẽ huynh cho rằng ông ấy mong muốn nhìn thấy cảnh cả thiên triều này máu chảy thành sông hay sao?”

      Vân Tiêu Dao lạnh lùng , “Đừng với ta những lời chính trực nghĩa khí này. Vì muội vốn hề xem mình là người của Vân gia.”

      “Đúng, muội chưa bao giờ xem mình là người của Vân gia.” Kiềm nén lâu, đến nay Phượng Triêu Hoa thể nào tiếp tục cất giấu những lời lòng muốn từ lâu nữa. Nàng kích động quát lên, “Muội mang họ Phượng, ở Phượng gia muội có cha, có mẹ, có tỷ tỷ. Huynh bảo muội phải làm sao chỉ trong đêm biến mình từ người Phượng gia để trở thành người của Vân gia chứ? Huynh muội vô tình, vậy huynh có nghĩ tới hay ? Nếu như muội cũng giống huynh đối địch với thiên triều, vậy người cha là tể tướng đương triều của muội phải làm sao đây? Tỷ tỷ gả vào phủ thái phó có kết cục gì? Tạo phản đâu phải là tội , bị tịch thu nhà cũng phải chỉ có nhà Phượng gia của muội mà còn liên lụy đến cả nhà Trần gia. Huynh bảo muội phải bỏ mặc quan tâm mấy trăm nhân mạng ở Kinh Thành để cùng huynh tạo phản sao?”

      Những lời Phượng Triêu Hoa khiến Vân Tiêu Dao cứng họng lời gì để .

      Ngừng lúc Phượng Triêu mới tiếp, “Nhị ca, nếu báo thù mà cái giá phải trả bằng đánh đổi thêm nhiều người thân nữa, vậy việc báo thù ấy còn cần thiết hay ?”

      Vân Tiêu Dao trầm mặc hồi lâu mới , “Nếu người bị sát hại là Phượng Liêm, vậy muội có còn đủ tỉnh táo để phân tích được mất thiệt hơn thế này hả?”

      Phượng Triêu Hoa thành thực đáp, “Muội biết.” Mỗi người đều có giới hạn cuối cùng của mình, mà Phượng gia chính là giới hạn cuối cùng của nàng.

      “Rất tốt.” Sau khi lạnh lùng vứt lại hai chữ đó, Vân Tiêu Dao phất mạnh tay áo bỏ .

      Rất tốt? Phượng Triêu Hoa hiểu ý Vân Tiêu Dao vậy là sao, nhưng trong lòng nàng bỗng dâng lên bất an mơ hồ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :