1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta là chính thê của chàng - Văn Nhất Nhất (Full 112c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      h này như mây kéo đên trước cơn mưa à nha

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 67.

      Editor: Linh.

      Ngày đại hỷ của Tiết Kỳ Văn, Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm chuẩn bị đầy mười xe quà tặng đưa đến phủ Tiết Vương. ra phải tất cả chủ ý đều là của Tiết U Nhiễm, sau khi trưng cầu ý kiến của Sở Lăng Húc nàng mới ra hạ sách này. Sở Lăng Húc , có thể lấy được U Nhiễm, thể bỏ qua công lao của Tiểu Vương gia và Trưởng công chúa, tặng lễ đương nhiên là phải long trọng.

      Chọn đến chọn , sau cùng chính là mười xa ngựa. Sở nãi nãi vốn muốn cho thêm, nhưng bị Tiết U Nhiễm từ chối. Nếu nhiều hơn nữa, rất có thể bị chú ý. Đến lúc đó, tất cả phủ Tiết Vương đều là quà tặng của Sở phủ, các vị tân khách khác cảm thấy mất mặt. Đương nhiên, mười xe lễ vật cũng đủ khiến người khác xấu hổ rồi.

      “U Nhiễm, con là hồ nháo, sao lại mang về nhiều lễ vật như vậy?” Vội tìm thời gian rảnh rỗi, Tiết Vương phi kéo Tiết U Nhiễm đến hành lang ít người qua lại giáo huấn.

      “Mẫu phi, phải con, là phu quân chuẩn bị. Nãi nãi vốn còn muốn cho thêm, bị con cản lại mới thôi.” Tiết U Nhiễm vẻ mặt đau khổ giải thích. Cơ hội tốt, đương nhiên là muốn đẩy hết toàn bộ công lao lên người Sở ngốc tử.

      “Cái gì? Lăng Húc chuẩn bị? là quá khách khí rồi. Đều là người nhà, còn làm long trọng như vậy. Người khác thấy được, còn phải phủ Tiết Vương chúng ta quá khoe khoang sao? Sở nãi nãi cũng quá khách khí, con trở về cần phải hiếu kính lão nhân gia tốt biết chưa. Đúng rồi, lần trước trong cung ban cho nhân sâm và tổ yến đều là cực phẩm, khi nào về mang luôn về cho Sở nãi nãi và Sở phu nhân. Có qua có lại vẫn là cần thiết, con...” Vừa nghe là Sở Lăng Húc chuẩn bị, Tiết Vương phi nhất thời cười thấy mắt. Sở gia tuy là thương gia, lại đặc biệt trọng lễ. Nhìn U Nhiễm mang về này nọ, còn có lễ vật mang tới hôm nay là biết. Bây giờ Tiết Vương phi rất vừa lòng về người con rể này.

      “Mẫu phi, người trước vẫn đừng nhắc con. Bên ngoài có rất nhiều khách nhân, người mau ra .” Chỉ chỉ tiền sảnh ồn ào, Tiết U Nhiễm vội dời lực chú ý của Tiết Vương phi. Kỳ những lời mẫu phi bọn họ đều biết, chỉ là Sở ngốc tử thèm để ý, Sở gia cũng so đo. Nàng là tâm coi Sở gia như nhà mình, cho nên cũng cảm thấy mang nhiều lễ vật về là tốt. Ai ngờ vừa đến chỗ mẫu phi thành có qua có lại rồi. Thôi, dù sao nhân sâm và tổ yến trong cung cũng tốt hơn đồ trong cửa hàng bên ngoài, mang về Sở gia cũng tệ. Lúc này Tiết Vương phi mới nhớ tới bên ngoài còn có rất nhiều việc chờ mình. Dừng lại tiếp tục giáo huấn, giao đãi U Nhiễm phải chăm sóc tốt cho ban thân mình rồi mới về phía tiền sảnh.

      “Tâm Lam gặp qua công chúa.” Tiết U Nhiễm suy nghĩ đến thời điểm mang theo nhân sâm và tổ yến về Sở gia, đột nhiên giọng quen thuộc truyền đến từ sau lưng.

      “Tiết Tâm Lam? Sao ngươi lại ở đây?” Nhìn Tiết Tâm Lam dung nhan mộc mạc, Tiết U Nhiễm vô cùng kinh ngạc.

      “Tiểu Vương gia thành thân, Tâm Lam tất nhiên là nên trở về.” Giọng của Tiết Tâm Lam cực kỳ trong trẻo dịu dàng, giọng điệu vô cùng ôn hòa, còn tranh giành như di vãng. Hai chữ trở về như là chuyện đương nhiên, nghe ra phá lệ thấy chói ta như lúc trước. Tiết Tâm Lam trước mặt hơi gầy, khí chất cũng thay đổi. Đoan trang, ổn trọng, thành thục, biết thời biết thế... Tiết Tâm Lam đột nhiên thay đổi lớn khiến Tiết U Nhiễm có chút ăn tiêu. Tiết Tâm Lam, cuộc sống ở phủ Thái tử tốt sao? Mấy tháng thấy, dường như Tiết Tâm Lam trải qua biến cố rất lớn.

      “Tâm Lam muốn đến tiền sảnh hỗ trợ, xin được cáo lui trước.” Cung kính hành lễ xong, Tiết Tâm Lam vẻ mặt bình tĩnh rời . Giống như thay đổi, trong lòng Tiết U Nhiễm cảm khái . Phủ Thái tử, quả nhiên là nơi tôi luyện người. Có vẻ như Tiết Tâm Lam lĩnh hội được tinh túy cầu thắng trong nguy hiểm, tranh đoạt, nóng vội.

      Thay hình đổi dạng như vậy, sau này Tiết Tâm Lam muốn mưu được vị trí riêng trong hậu cung sợ là khó. Cảm tình thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, chỉ cần Tiết Tâm Lam biết cách lợi dụng, chung quy có ngày có thể lần nữa chiếm được tình cảm của Tần Trạch Dật. Tình cảm khi còn trẻ đều là thuần túy, có lẽ khi đêm dài yên tĩnh Tần Trạch Dật nhớ lại tốt đẹp trải qua. Tiết Tâm Lam, ngươi rốt cuộc có thể bao xa, ta mở to mắt nhìn xem.

      “U Nhiễm, sao ngươi lại đứng đây mình?” Tiết Tâm Lam vừa , Tiết U Nhiễm lại bị người gọi lại.

      “Thần Viễn, ngươi đến rồi.” Tiết U Nhiễm cảm thấy mình vẫn là nhanh chóng rời tốt hơn, hành lang này là quá an toàn rồi. Cho đến hôm nay, nàng và Mạc Thần Viễn còn ngăn cách quá lơn. Chỉ có điều, có thể tránh vẫn nên tránh thôi! Cho dù là Tần Trạch Dật hay là Mạc Thần Viễn, trong tiềm thức nàng vẫn muốn có quá nhiều tiếp xúc.

      “Đại hôn của Kỳ Văn, sao có thể đến?” Ý cười mặt Mạc Thần Viễn càng thêm sâu, đến gần rồi đứng lại.

      “Ta thay mặt huynh trưởng tạ ơn Tiểu Hầu gia đại giá quang lâm.” Thái độ của Tiết U Nhiễm thân cận, cũng xa lạ.

      “U Nhiễm khách khí.” Biết cuộc sống bây giờ của U Nhiễm rất tốt, lại còn có thai, trong lòng Mạc Thần Viễn ngừng toát lên tiếc nuối. từng tò mò về nàng, từng động tâm với lòng, nhưng nhất định phải trở thành quá khứ. cùng U Nhiễm nhất định là có duyên quen biết, có duyên hiểu nhau. Tiết U Nhiễm nhàn nhạt cười. Có số lời cần phải ra miệng cũng có thể hiểu , có số tình cảm nên nảy sinh nên buông tha. Cạnh nàng có Sở ngốc tử, bên cạnh cũng sắp có người chân chính thuộc về mình. Duyên phận giữa hai người bọn họ, chỉ có thể đến bước này.

      “Sở đương gia đến tìm người.” Mắt sắc nhìn thấy Sở Lăng Húc về phía bên này, Mạc Thần Viễn lên tiếng nhắc nhở. Xoay người, Tiết U Nhiễm mắt sáng rực rỡ như sao, tươi cười mặt như ánh sáng ban ngày. Hạnh phúc tràn đầy tỏa ra bốn phía, cuốn hút tất cả mọi người. Nhìn Tiết U Nhiễm như vậy, ai còn có thể nàng đủ hạnh phúc?

      “Có mệt hay ?” Gật đầu với Mạc Thần Viễn xong, Sở Lăng Húc thân thiết nhìn Tiết U Nhiễm. Lắc đầu, Tiết U Nhiễm lập tức ủy khuất cáo trạng: “Lại bị mẫu phi giáo huấn rồi.”

      “Ta báo cáo với nhạc mẫu đại nhân, lễ vật là chút tâm ý nho của Sở gia. Về sau sao đâu.” Nhớ tới Tiết Vương phi mỉm cười trách cứ khách khí, Sở Lăng Húc biết kỳ Tiết Vương phi cũng tức giận.

      “Nhưng mẫu phi nới với thiếp có qua có lại.” Ở trước mặt Sở
      Lăng Húc, Tiết U Nhiễm có bất kỳ băn khoăn nào, chu miệng lên oán giận .

      “Người Sở gia cần có qua có lại, nương tử như vậy rất tốt.” chút để ý U Nhiễm tiểu tính tình, Sở Lăng Húc giọng trấn an. Nãi nãi và nương , người có thai luôn cố tình gây , nhất định phải khoan dung nhiều hơn. Đối với chuyện này, lại cho là đúng. Đối với , U U như thế nào cũng chấp nhận. Lời của Sở Lăng Húc nghe vào trong tai cực kỳ hưởng thụ, ủy khuất mặt Tiết U Nhiễm tán , nụ cười lại xuất .

      Thấy Sở Lăng Húc ngại phiền toái, coi ai ra gì toàn tâm dỗ U Nhiễm, Mạc Thần Viễn lặng lẽ rời . Nam tử toàn tâm bao dung U Nhiễm như vậy mới là người thích hợp với U Nhiễm nhất đúng ? quan tâm tất cả, chỉ muốn nàng cười. Thấy cuộc sống của U Nhiễm hạnh phúc hơn bất kỳ người nào, cũng là lúc nên đặt xuống.

      Lúc Mạc Thần Viễn rời vẫn chưa dẫn tới chú ý của Sở Lăng Húc, trái lại người ở chỗ tối…. Ánh mắt Sở Lăng Húc chợt lóe, nhàng ôm Tiết U Nhiễm. Bị Sở Lăng Húc ôm, Tiết U Nhiễm theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh lần. Phát Mạc Thần Viễn biết rời từ lúc nào, Tiết U Nhiễm thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng Sở Lăng Húc. Kỳ , vẫn có chút mệt.

      góc rẽ, Tần Trạch Dật nấp ở nơi bí mật gần đó, thấy ràng lắm, mơ hồ mang theo bất mãn và oán hận. Dưới ánh nhìn của mọi người, kiêng nể gì ôm nhau. Sở Lăng Húc cũng chỉ có như vậy. Toàn thân tỏa ra áp suất thấp, trái tim Tần Trạch Dật như ở trong đầm lầy, chìm nổi trôi dạt, càng lún càng sâu.

      Sở Lăng Húc biết tất cả mọi chuyện giữa U U và Tần Trạch Dật, nhưng lại nghĩ rằng đến bây giờ Tần Trạch Dật vẫn đánh chủ ý lên U U. Thám tử Hàn Tinh các , là Tần Trạch Dật đề xuất gả U Nhiễm cho Sở gia trước, chẳng qua Tiểu Vương gia nhờ Trưởng công chúa ra mặt cầu được thánh chỉ. cho rằng U U là đồ bỏ của Tần Trạch Dật, lại dự đoán được rằng Tần Trạch Dật đột nhiên trở về chốn cũ, vẫn tình cũ chưa dứt với U Nhiễm. Tần Trạch Dật muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nhất định phải chiêu binh mãi mã, nắm giữ mạch máu buôn bán của Tuyên Quốc tuyệt đối là quan trọng nhất. vốn muốn bị cuốn vào trận phân tranh này, bây giờ xem ra cần phải thay đổi suy nghĩ rồi. Có nâng Tần Trạch Dật ngồi lên vị hay , cân nhắc. Bên kia, Tiết Tâm Lam vừa đến tiền sảnh bị Tiết nhị phu nhân và Với ma ma kéo vào trong buồng.

      “Tâm Lam, con nhất định phải bình tĩnh. Con là người theo bên cạnh Thái tử lâu nhất. An tâm hầu hạ Thái tử, đợi ngày sau vào cung, còn phải lo có ngày lành sao?” Tiết Nhị phu nhân liều mạng an ủi Tiết Tâm Lam, chỉ cầu Tâm Lam đừng chán nản. Trưởng công chúa vào phủ Tiết Vương, về sau cuộc sống của Nhị phu nhân bà ngày càng khó qua. Nếu Tâm Lam cũng bị đánh bại, bà ta cũng còn gì để trông cậy vào rồi.

      “Ta biết.” Tiết Tâm Lam gật gật đầu, có kích động, có oán hận. Còn nhiều thời gian, nàng chịu thua.

      “Tâm Lam, lần này vì sao ngươi ngã cái đau như vậy chính ngươi tự biết. Chính là bởi vì ngươi quá mức tự phụ. Ngươi cho rằng ngươi bắt được trái tim Thái tử điện hạ, lại quên mất người hoàng thất đều có tình. Bây giờ phủ Thái tử có Thái tử phi trấn thủ, lại có Trắc phi được sủng ái. Ngươi phải học được mưu đồ, học được núp. Lúc thích hợp lui vài bước, cũng có gì xấu với ngươi.” Sống ở phủ Tiết Vương nhiều năm, Với ma ma nhìn tuyệt đối thấu triệt hơn Tiết Nhị phu nhân. Tiết U Nhiễm ra khỏi cạnh tranh, tình cảm nhiều năm giữa Thái tử điện hạ và Tâm Lam chung quy ngày phát huy công dụng.

      Tiết Tâm Lam lời nào, chỉ thụ giáo gật đầu. đến nước này, còn cái gì để . Ba người ăn mặc tươm tất, lặng yên ra ngoài. thể bị người khác túm được đuôi, dè dặt cẩn thận là cần thiết. Tiết Tâm Lam cảm thấy ông trời công bằng, bởi vì ông luôn đứng về phía Tiết U Nhiễm. Chỉ có điều khi nhìn thấy Tần Trạch Dật say đến rối tinh rối mù, lảo đảo về phía nàng, nàng đột nhiên cảm thấy ông trời thỉnh thoảng vẫn còn nhớ đến nàng.

      “Thái tử điện hạ, người sao chứ?” Vươn tay đỡ lấy Tần Trạch Dật sắp bị ngã sấp xuống, Tiết Tâm Lam ôn nhu hỏi.

      “Thái tử điện hạ? ràng nàng gọi ta là Thái tử ca ca, vì sao lại đột nhiên sửa miệng? Vì sao?” Ánh mắt mê ly trừng Tiết Tâm Lam, đầu óc Tần Trạch Dật hỗn loạn.

      “Thái tử điện hạ, người say. Ta đỡ người nghỉ ngơi.” trả lời vấn đề của Tần Trạch Dật, Tiết Tâm Lam định đỡ Tần Trạch Dật .
      Last edited by a moderator: 7/12/14

    3. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      có phải đây là cơ hội để TTL thây đổi k nhỉ?
      milarylinhdiep17 thích bài này.

    4. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Đây chính là cơ hội để TTL thay đổi mà, sau này vớ vẩn còn ngoi lên đc hàng phi hoặc quý phi ấy :))
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68.

      Editor: Linh.

      “Ta say. Nàng , Sở Lăng Húc đến cùng là có điểm nào tốt hơn ta?” Cầm lấy tay Tiết Tâm Lam, Tần Trạch Dật ánh mắt đỏ đậm, tức giận quát.

      Im lặng lúc, Tiết Tâm Lam giọng trả lời: “ tốt bằng huynh.”

      “Vậy vì sao nàng vẫn còn cùng ở chung chỗ?” Hai tay gắt gao bắt lấy bả vai Tiết Tâm Lam, sắc mặt Tần Trạch Dật vô cùng trầm.

      “Bởi vì huynh muốn ta cùng ở chung chỗ.” Chưa bao giờ thấy qua Tần Trạch Dật khủng bố như vậy, Tiết Tâm Lam tự chủ được có chút phát lạnh. Chịu đựng đau nhức truyền đến từ bả vai, ra vẻ trấn định .

      “Bởi vì ta sao? Đúng, là vì ta, là ta gả nàng cho .” Thả lỏng hai tay kiềm chế Tiết Tâm Lam, Tần Trạch Dật thào lẩm bẩm.

      “Thái tử ca ca, ta đỡ huynh trở về phòng nghỉ ngơi được ?” Trong mắt lên ánh sáng lạnh, mặt vẫn ôn nhu như nước.

      “Về sau cho nàng lại tìm Sở Lăng Húc.” Tùy Tiết Tâm Lam đỡ mình về phía trước, Tần Trạch Dật hắng giọng ra lệnh.

      “Được, ta tìm . Ta chỉ đứng ở bên cạnh Thái tử ca ca, vĩnh viễn rời .” Tiết Tâm Lam thanh thường thường, có chút phập phồng nào, vẻ mặt chút thay đổi nhìn thẳng về phía trước.

      “Đây là nàng , được làm được, cho phép nàng lại rời .” Nghe được câu trả lời vừa lòng, Tần Trạch Dật say đến phân biệt được đông tây nam bắc rốt cuộc cao hứng.

      Yên tâm, ta được tuyệt đối làm được. Tiết Tâm Lam tiếp tục đáp lại, đỡ Tần Trạch Dật qua chỗ quen thuộc. Hạ nhân phủ Tiết Vương phần lớn đều bận rộn ở tiền sảnh. Thỉnh thoảng gặp được mấy nô bộc, khi nhìn thấy Tiết Tâm Lam và Tần Trạch Dật sợ đến mức cuống quít khom mình hành lễ. Dọc theo đường có bất kỳ ngăn trở nào, Tiết Tâm Lam thông suốt đỡ Tần Trạch Dật về tiểu viện của mình ở phủ Tiết Vương. Cùng gian phòng, cùng chiếc giường, cùng nam nhân, nhưng trái tim Tiết Tâm Lam lại lạnh như huyền băng. Dục vọng vô chừng mực dây dưa, Tiết Tâm Lam vặn vẹo vòng eo kiều mị, lựa ý hùa theo. Cuối cùng ngày, nàng phải nhận được thứ nàng muốn. Đại hỉ của Trưởng công chúa, Lạc gia đương nhiên phải đến tham dự. Quá ba tuần rượu, ồn ào náo nhiệt.

      “Thấm nhi, phải là Thái tử điện hạ cùng con tới sao? Sao thấy người đâu?” Lấu thấy bóng dáng Tần Trạch Dật, Lạc phu nhân kỳ quái hỏi.

      “Thái tử điện hạ uống say, con bảo Tâm Lam muội muội qua hầu hạ rồi.” Lạc Thấm Nhi sớm được tâm phúc bẩm báo vẻ mặt đổi, đoan trang nhàn thục hồi đáp. Tiết Tâm Lam quả nhiên làm nàng thất vọng, buông tha cho bất kỳ thời cơ nào. Hôm nay là đại hỉ của phủ Tiết Vương, Tiết Tâm Lam đương nhiên cũng trở về. Nếu Quý Như Nhã bị ở lại phủ Thái tử biết Tiết Tâm Lam nhân cơ hội được sủng ái, tức đến giậm chân nhỉ?

      “Thấm nhi, con là Thái tử phi. Chuyện nên làm con tất nhiên là phải làm, nhưng đừng chỉ cố biết đại thế.” Nghe thấy Tiết Tâm Lam hầu hạ Thái tử điện hạ, Lạc phu nhân khó hiểu khuyên giải . Thái tử phi phải có độ lượng của Thái tử phi, nhưng cũng thể mặc cho thị thiếp mượn tranh thủ tình cảm đến mị hoặc Thái tử.

      “Nữ nhi hiểu.” Tranh hay tranh, chỉ ở trái tim nàng. Chỉ là người nam nhân mà thôi, cần thiết phải biến mình thành thê lương như vậy. Nhìn Tiết U Nhiễm ngồi cùng bàn được phu quân sủng ái, mặt Lạc Thấm Nhi lộ ra nụ cười nhạt. Ai gả thấp nhất định bị ủy khuất? Ai gả vào phủ Thái tử nhất định hạnh phúc? Cuộc sống của Tiết U Nhiễm tùy ý hơn bất kỳ nữ nhân nào, trôi qua vui vẻ. Ai ... hâm mộ đây?

      “Phu quân, cái này thể ăn.” Chỉ vào cá trong bát, Tiết U Nhiễm vẻ mặt chán ghét.

      thể ăn ăn. Uống canh có được hay ?” Vốn lo lắng U U sợ mùi, bất đắc dĩ là U U la hét muốn ăn, mới gắp cho nàng. Quả nhiên, cá còn chưa vào miệng, bị nàng ghét bỏ rồi. Dằn lại tính tình gắp cá từ trong bát U U sang bát mình, thuận tiện chuyển bát canh gà sang.

      cần, rất ngấy.” Nhìn thấy canh gà, Tiết U Nhiễm lại càng thích. Chán ghét mặt càng hơn, chỉ kém là chưa đứng dậy rời .

      “Uống chút có được hay ?” Sở Lăng Húc ôn hòa khuyên nhủ. Nương canh gà bổ thân, U Nhiễm nên uống nhiều.

      cần.” Tiết U Nhiễm liên tục lắc đầu, xoay mặt nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Lăng Húc, cự tuyệt mỹ nam kế. Giọng của Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm đều lớn, vẫn chưa dẫn tới lực chú ý của mọi người. Chính là cái nhìn này của Lạc Thấm Nhi, lại dẫn tầm mắt của Tiết Vương phi qua.

      “U Nhiễm, được giở tính tình, canh gà tốt cho thân thể con.” Thấy lực chú ý của Thái tử phi chuyển lên người U Nhiễm và Sở Lăng Húc, Tiết Vương phi ho tiếng . U Nhiễm là hồ nháo, nhiều người nhìn như vậy, sao có thể tùy hứng?

      “A...” Tiết U Nhiễm tình nguyện bưng canh gà lên, nhắm mắt lại nhấp ngụm, sau đó lập tức đặt xuống.

      “Nếu ăn vào ăn, trở về lại ăn khuya. Nãi Nãi và nương đều chuẩn bị tốt cho nàng, muốn ăn cái gì ăn.” muốn bắt buộc U U, Sở Lăng Húc tiếp.

      “Sao từ sớm.” giọng thầm câu, Tiết U Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Vương phi, “Mẫu phi, con ăn xong rồi.”

      “Được rồi được rồi, canh giờ cũng còn sớm. Các con về trước ! đường cẩn thận.” Buồn cười nhìn U Nhiễm vẻ mặt nóng lòng muốn thử, biết U Nhiễm thực còn kiên nhẫn, Tiết Vương phi mở miệng thả người. Sở Lăng Húc quá tri kỷ, xem ra cần phải thêm gì nữa. Có phu quân như vậy, U Nhiễm đúng là may mắn.

      Sở Lăng Húc nghe vậy đứng lên, đến trước mặt Tiết Vương gia và Tiểu Vương gia đứng cách đó xa cáo biệt. Sau đó dẫn theo Tiết U Nhiễm rời khỏi phủ Tiết Vương. Nhìn bóng lưng cùng nhau rời của hai người, Lạc Thấm Nhi thu hồi tầm mắt, tiếp tục cùng Lạc phu nhân câu được câu chuyện phiếm. Mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, cuộc sống của nàng sớm được định trước. Đối với Tiết U Nhiễm nàng có hâm mộ, nhưng cũng hối hận quyết định của chính mình. Ban đêm, chờ đến khi Tiết U Nhiễm ngủ say, Sở Lăng Húc đứng dậy rời khỏi phòng.

      “Các chủ, tình có biến.” Nam tử che mặt mặc quần áo màu đen, đợi ở thư phòng từ lâu.

      “Sao lại thế này?” Giọng của Sở Lăng Húc lạnh như băng. Hàn Tinh các làm việc, lại có thể xảy ra biến cố?

      “Sau khi Tần Trạch Dật ăn vào Tiêu dao tán hoàn toàn mê loạn. Nhưng là Tiết Tâm Lam đột nhiên xuất , người của chúng ta thể đến gần.” Vốn muốn mượn cơ hội này sắp xếp người vào phủ Thái tử, lại dự đoán được bị Tiết Tâm Lam làm xáo trộn kế hoạch.

      cách khác, bây giờ Tần Trạch Dật và Tiết Tâm Lam ở chung chỗ?” Nghe được là Tiết Tâm Lam, trong giọng của Sở Lăng Húc mang theo cân nhắc. Nếu là Tiết Tâm Lam, người Hàn Tinh các thể lại gần Tần Trạch Dật cũng sao cả.

      “Dạ. Bọn họ vừa vào phòng Tiết Tâm Lam, Tiêu dao tán lập tức phát tác.” Vốn tưởng rằng bị trách phạt, nhưng là hình như Các chủ vẫn chưa tức giận.

      “Thôi, việc này dừng ở đây. Tiếp tục gián thị nhất cử nhất động của Tần Trạch Dật, tạm thời án binh bất động.” Tiêu dao tán vô sắc vô vị, chỉ làm ý thức của Tần Trạch Dật như say rượu trong bốn canh giờ. Chờ đến ngày mai khi tỉnh lại cũng chỉ là hồi mộng xuân, Tần Trạch Dật có khả năng phát ra. Trái lại Tiết Tâm Lam công nhặt được món hời lớn, hi vọng nàng ta có thể lợi cố gắng dụng nó.

      “Vâng.” Ngoài ý muốn tránh được kiếp, lưng nam tử mặc áo đen mồ hôi chảy ròng ròng, may mà bị hỏng việc. Trong phòng yên tĩnh, Sở Lăng Húc đột nhiên hỏi: “Hàn nhất, ngươi cảm thấy mấy vị hoàng tử khác thế nào?”

      được tốt lắm. Tần Trạch Dật chiếm thiên thời địa lợi nhân hòa, các hoàng tử khác bằng.” Hàn nhất chút do dự ra .

      “Phải ? Ta lại cảm thấy Tam hoàng tử tệ.” Giọng của Sở Lăng Húc nhạt nhẽo có gì lạ, lại mang theo khí thế uy hiếp thiên hạ. Phảng phất như tranh giành ngôi vị Hoàng đế với , cũng chỉ là trò đùa.

      “Ý tứ của Các chủ là?” Hàn nhất có chút xác định hỏi. Tam hoàng tử là Quý phi sinh ra, mặc dù có nổi bật như Tần Trạch Dật, nhưng giữa các vị Hoàng tử khác cũng coi như là nổi trội. Chính là sau lưng Tam hoàng tử đều là quan văn, có võ tướng hỗ trợ, nếu muốn thắng Tần Trạch Dật rất khó.

      “Chú ý thêm đến động tĩnh của Tam hoàng tử, cần ra tay, im lặng xem là được.” Nâng đỡ Tam hoàng tử thượng vị phải là thể, chỉ có điều có quá nhiều biến động. Tần Trạch Dật thú Lạc Thấm Nhi, Lạc gia tự nhiên đứng bên phía Tần Trạch Dật. Tiểu Vương gia vốn có quan hệ tốt với Tần Trạch Dật. Bây giờ lại thú Trưởng công chúa, lấy quan hệ của Trưởng công chúa với Lạc gia, cho dù đứng bên phía Tần Trạch Dật, cũng nghiêng về Tần Trạch Dật.

      Còn có, Tần Trạch Dật có rất nhiều thế lực, Mạc Thần Viễn phủ Hầu gia, Triệu Thụy phủ Lại Bộ Thượng Thư, Trịnh Khải phủ Hình Bộ Thượng Thư, Chu Trinh phủ Binh Bộ Thượng Thư, trong vô hình đều đứng bên phía Tần Trạch Dật. Quan trọng nhất là, tạm thời đề cập tới Tiểu Vương gia, trừ bỏ Lạc Thấm Nhi, những người khác đều có giao tình rất sâu với U U. Cùng lúc tác động đến tất cả liên quan, U U có cảm tưởng gì là rất quan trọng.

      “Vâng.” Hàn Nhất nhận mệnh lui ra. Sợ nửa đêm U U tỉnh lại, Sở Lăng Húc tăng nhanh bước chân trở về phòng.” Lúc đóng cửa, chống lại ánh mắt lạnh lùng của Tề Phong, hơi hơi gật đầu cái.

      Sáng sớm ngày hôm sau, phủ Tiết Vương, tiểu viện của Tiết Tâm Lam.

      “Tâm Lam? Làm sao có thể là ngươi?” Thấy Tiết Tâm Lam nằm bên cạnh, Tần Trạch Dật nhất thời chưa lấy lại được tinh thần.

      “Thái tử điện hạ.” Thân thể Tiết Tâm Lam cứng lại, cẩn thận bò xuống giường, quỳ mặt đất.

      “Ngươi làm cái gì vậy? Tối qua đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Vỗ vỗ đầu, Tần Trạch Dật ngồi dậy.

      “Thái tử điện hạ uống say.” Tiết Tâm Lam giải thích nhiều, chỉ câu đơn giản.

      Uống say? Đêm qua quả uống vào rất nhiều rượu, nhớ mang máng là gặp U Nhiễm. Sau đó... đúng, phải U Nhiễm, là Tâm Lam. Sắc mặt Tần Trạch Dật vô cùng sặc sỡ, trước hồng sau xanh, dần dần chuyển sang màu tím, sau cùng là màu đen.

      Tiết Tâm Lam thêm gì nữa, chỉ toàn thân xích lõa, yên lặng quỳ mặt đất.

      “Đứng lên !” Nhìn cũng nhìn Tiết Tâm Lam quỳ mặt đất nhúc nhích, dù lửa giận của Tần Trạch Dật có lớn thế nào chăng nữa cũng phát ra được. Dù sao cũng là uống say, Tâm Lam chỉ muốn đỡ về phòng nghỉ ngơi mà thôi.

      Tiết Tâm Lam đứng lên, lấy quần áo của Tần Trạch Dật qua, động tác mềm hầu hạ mặc vào. Từ đầu đến cuối, câu. khắc trước khi bước ra cửa, Tần Trạch Dật xoay đầu với Tiết Tâm Lam: “Tâm Lam, cùng nhau hồi phủ.”

      Đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn Tần Trạch Dật, nước mắt của Tiết Tâm Lam lã chã rơi xuống.
      milktruyenky, hoadaoanh, trangtrongnuoc8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :