1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh thế yêu sủng - Mèo vẫn ở đây (99) HOÀN CHÍNH VĂN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Bộc lộ khí phách

      Nhược Ly thời thời khắc khắc đề phòng nàng ta, đáng tiếc lực người nàng đủ, thể phản kháng, liền bị Nam Cung Tâm sử dụng lực nhốt chặt thể động đậy, thân thể ngay lúc này bị biến trở về hình người.

      Nhược Ly chỉ có thể dựa vào chút lực trong người, biến ra bộ y phục mỏng manh, tránh cho bị họ nhục nhã, nhìn Nam Cung Tâm từng bước tiến lên, trong mắt của nàng tràn đầy quật cường.

      "Ái chà! ra là tiểu mỹ nhân!" Cặp mắt ác độc kia khi nhìn thấy dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của Nhược Ly lại dâng lên tầng ghen tỵ sâu.

      Nàng ta đưa tay nắm lấy cằm của Nhược Ly, nhướng mày cúi đầu nhìn xuống, "Cầu xin Bổn cung ! Bổn cung có thể làm cho ngươi chết cách sảng khoái!"

      Móng tay sắc nhọn của nàng ta cắm sâu trong da thịt phấn nộn của Nhược Ly, khiến nàng đau đớn vô cùng, nhưng Nhược Ly tiếng cũng thốt ra, chỉ là mang theo vẻ thương hại nhìn Nam Cung Tâm.

      "Ánh mắt này của ngươi là có ý gì?" Nam Cung Tâm trong nháy mắt nổi giận, móng tay dài cắm sâu vào mặt Nhược Ly, mắt thấy như muốn cắm xuyên qua mặt nàng.

      Đột nhiên nơi cổ của Nhược Ly có đạo bạch quang thoáng qua, trong nháy mắt xoẹt qua bàn tay nắm lấy cằm nàng của Nam Cung Tâm, đao thấy máu, sau đó lại thừa dịp nàng ta chưa kịp phản ứng, hướng cổ họng của nàng ta vạch tới.

      Nam Cung Tâm ăn đủ đao đầu nhưng nàng ta lực cường đại, cho nên nàng ta cứng rắn đưa tay cản lại, Bạc Băng cũng bị nàng ta dùng lực ngăn lại, rơi xuống đất.

      Cũng may Nhược Ly thừa dịp lúc này thối lui đến chỗ an toàn, cũng bị Nam Cung Tâm xoay người lại thương tổn được, lúc này đây Nam Cung Tâm muốn nổi cơn thịnh nộ.

      Nàng ta nhìn tay mình máu chảy ngừng, nhìn lại thấy Nhược Ly vẫn hoàn hảo như cũ có chút sứt mẻ, quanh thân liền dâng lên lực sôi trào, bộ dáng kia giống hệt nữ nhân chanh chua nơi phố phường, còn chút hình tượng nào của công chúa nên có.

      Tên nam sủng kia nãy giờ vẫn bên xem trò vui cũng nhịn nổi nữa, vội vàng tiến lên cầm khăn tay giả mù sa mưa buộc lại cho Nam Cung Tâm, lại bị Nam Cung Tâm giận đùng đùng đẩy ra.

      "Công chúa, đêm dài lắm mộng, chi bằng người giải quyết nàng sớm chút để tránh rắc rối!" Nam sủng kia chính là muốn xui khiến Nam Cung Tâm giết chết Nhược Ly, làm sâu thêm mâu thuẫn giữa Ám vương và nàng ta, nếu trì hoãn thêm chút nữa cứu binh mà đến, mưu kế của tất cả đều bị hủy hết, làm sao có thể trừ Nam Cung Tâm nữa.

      Nam Cung Tâm bị nhắc nhở như vậy, cũng khôi phục lại chút lý trí, nàng ta chậm rãi quay đầu lại nhìn nam nhân mình vẫn sủng ái, hừ lạnh tiếng, sau đó vung tay lên ý muốn hạ độc thủ với Nhược Ly.

      "Nếu ngươi thương tổn ta , ta chắc chắn trả lại ngươi gấp mười lần!" Cuối cùng Nhược Ly tự biết tránh khỏi, nhắm mắt lại đem chút lực còn sót lại của bản thân đều tập trung lại, hy vọng có thể vượt qua cửa ải này, nếu vượt qua, nàng chắc chắn bỏ qua cho nữ nhân ác độc này.

      Chẳng qua chờ lúc cũng thấy có đau

      đớn, đột nhiên nghe tiếng nổ mạnh, cả tường phía sau cũng nứt vỡ vụn ra, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, sáng rực khiến ba người đều nhắm mắt lại.

      Nhược Ly chỉ cảm thấy thân thể bẫng, liền rơi vào lồng ngực ấm áp quen thuộc,nàngvừa mở mắt ra nhìn, thấy Dạ Ly Lạc chân mày nhíuchặt, cúi đầu thâm tình nhìn nàng, thứ tình cảm nồng đậm đó khiến nàng hiểu.

      “Lạc!” Nhược Ly yếu đuối dựa vào trong ngực của , nghe tiếng tim đập vững vàng, khóe miệng dần dần nâng lên nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

      Mà ánh mắt của Dạ Ly Lạc lại nhìn chằm chằm vào điểm ửng đỏ cằm Nhược Ly, đôi mắt hoa đào vốn quennhìn cnộc đời như trò chơi lúc này dâng đầy lửa giận.

      “Giếp nàng ta!” Ba chữ lạnhlùng, tứ đại hộ pháp sớm chế phục tên nam sủng của Nam Cung Tâm và nàng ta, nhận được mệnh lệnh vừamuốn xuống tay lại bị Nhược Ly hét lên“Ngừng tay.”

      Nàng cho Dạ Ly Lạc ánh mắt yên tâm sau mới rời khỏi ngực của , duỗi tay ra thu hồi lại Bạc Băng, lại vung tay lên đưa Bạc Băng kề vào ngay cổ của tên nam sủng kia.

      Nàng lãnh đạm nhìn ta bị sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lãnh khốc . “Kẻ muốn giết ta, chắc chắn cókết quả tốt.”

      xong, Bạc Băng liền đâmrách cổ họng của ta, tuy nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng nếu như kịp thời cứu trị cũng theo thời gian trôi qua mà chết , ‘Có sốngđược nữa hay , còn phải xem mệnh của ngươi! Chẳng qua nếu như có lần sau, ta nhấp định để cho ngươi sống bằng chết.”

      Những lời tàn nhẫn này khiến Nam Cung Tâm vừa mới nãy còn phách lối trong nháy mắt bị kinh hãi, nàng ta hết sứckhiếp sợ ngước nhìn tiểu nữ tử gầy yếu trước mặt, lại có cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm vừarồi chỉ là ảo giác.

      Nhưng khi Nhược Ly quay đầu nhìn nàng ta, khi Nam Cung Tâm chống lại đôi huyết sắc đồng tử của Nhược Ly sợhãi trong nháy mắt lan khắp toàn thân, mặc dù Nhược Ly lực mạnh, nhưng khí thế lúc này lại quá cường đại, cường đại đến ngay cả bên ma quỷ quái bên cạnh cũng cả kinh.

      Trong này chỉ có Dạ Ly Lạc là trấn định nhất, nhìn Nhược Ly lúc này bộc lộ khí phách như thế, trong ánh mắt lên tia thưởng thức.

      Đây mớilà nữ nhâncó thể ở bên cạnh .

      “Ta biết ngươi tại sao muốn dồn ta vào chỗ chết! Nhưng là ngươi làm, ta tha thứ ngươi!” Nhược Ly lạnh lùng nhìn Nam Cung Tâm .

      Mặc dù nàng có trí nhớ trước kia, nhưng nàngbiết, người phạm ta, ta phạm người, người nếu phạm ta ta hoàn trả gấp bội, hơn nữa phải để cho ngươi vĩnh viễn hối hận.

      Nhược Ly cầm Bạc Băng trong tay, Bạc Băng giống như cũng cảm thấy lửa giận trong nội tâm nàng, hào quang màu trắng bạc hơi lóe lên, đột nhiên nàng vừa dùng lực, tiếng hétthảm vang lên, đạo vết cắt sâu tận xương tủy liền xuất mặt Nam Cung Tâm.

      “Đây cũng là trả lại ngươi!” Nhược Ly vươn tay sờ sờ chỗ cằm bị bầm tím còn mang theo mấy vết trầy xước, hài lòng nhìn chút kiệt tác của mình, đây chính trả thù củanàng.

      thể nào, thể nào, kết giới của bổn cung hoàn mỹ như thế, các ngươi tại sao có thể tìm được?” Nam Cung Tâm hết sức suy sụp gào thét lên, căn bản vẫn tin được người luôn cao cao tại thượng như nàng ta lại bị đối xử như thế.

      “Ngươi cho rằng chút tài mọn của ngươi có thể ngăn cản được Ám Vương sao?” Dạ Mị cười nhạo tiếng, chặt đứt kiêu ngạo cuối cùng của Nam Cung Tâm.

      “Cứu ta với! Tha cho Bổn cung !” Nam Cung Tâm tựbiết hôm nay nằm trong tay Ám vương, vội vàng bớt làm cao cầu cạnh.

      Nhưng Dạ Ly Lạc căn bản chẳng buồn để ý đến nàng ta, ngược lại để lộ ra tia kiên nhẫn, Nam Cung Tâm vừa thấy, vội vàng nhìnNhược Ly cầu xin,“Ngươi bỏ qua cho bổn cung, ngươi muốn cái gì bổn cung cũng cho ngươi!”

      Nhược Ly nhìn nàng ta, hừ lạnh tiếng, dáng vẻ của vị công chúa kia lúc này cũng tầm thường, trong lòng càng thêm khẳng định nàng ta đáng giá để tha thứ, cuối cùng quay người lại, cho nàng ta bóng lưng.

      “Ngươi tiểu tiện nhân! Ngươi nhất định được chết tử tế!’ Nam Cung Tâm ngay cả chuyện cũng đứt quãng, nhưng vẫn ác độc nhìn theo bóng lưng của Nhược Ly mà chửi rủa.

      “Ai được chết tử tế ta biết, nhưng ngươi nhấtđịnh được chết tử tế rồi!” Nhược Ly hừ lạnh tiếng, nữ như vậy đáng giá để đồng tình, được chết trong tay Dạ Ly Lạc cũng coi như là cái chết có ý nghĩa.

      Vốn là nghĩ tha cho nàng ta mạng, dù sao cũng là công chúa, bớt cho hoàng kẻ thù, hôm nay xem ra là cần thiết vìnàng ta cầu tình rồi, đỡ mất công thả cọp về rừng, hậu hoạn vô cùng.

      Hết chương 27
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      Phan Hong Hanh, honglak1012 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Phuonghanam88

      Chương 28: Hình phạt tàn khốc

      Nhược Ly mới hai bước, cảm thấy chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng nặng trĩu, vừa gì đó với Dạ Ly Lạc, đáng tiếc còn chưa kịp mở miệng, liền mất tri giác.

      Dạ Ly Lạc nhìn thấy Nhược Ly từ từ ngã xuống, nụ cười dịu dàng khuôn mặt trong nháy mắt cứng ngắc, đôi mắt hoa đào cả kinh trừng lớn, sau khắc liền di động đến bên người nàng, bế nàng trong ngực, đôi tay cũng khống chế được khẽ run.

      Nhìn Nhược Ly hề có cảm giác ngã vào ngực , Dạ Ly Lạc biết tâm tình của giờ khắc này là như thế nào, chỉ cảm thấy hô hấp cũng trở nên dồn dập, nơi mềm mại nhất trong lòng giống như bị kích nặng nề, phảng phất như người trong ngực nếu vẫn tỉnh lại, cũng theo nàng .

      tay nhàng ôm lấy thân thể Nhược Ly, do dự chút mới thử đưa tay kia thăm dò chút mạch bác của nàng, biết chỉ là lực tiêu hao quá độ nên mới ngất , nặng nề thở phào cái, cả tâm tình đè nén cuối cùng cũng được giải thoát.

      Vừa rồi thất sợ Nhược Ly mở mắt ra nữa, nếu là như vậy, biết làm ra cái gì, cảm giác như vậy khiến cho có chút sợ hãi.

      Sử xuất lực khiến Nhược Ly biến trở về thân tiểu hồ ly, tận lực bình ổn lực cường đại kịch liệt dao động, vừa rồi ở phố bùng nổ lực tạo thành khủng hoảng, trước lúc chinh phục giới, muốn lại dẫn đến những phiền toái cần thiết.

      thận trọng ôm lấy Nhược Ly, tay thỉnh thoảng khẽ vuốt vuốt lông của nàng, chỉ cảm thấy càng ngày càng thích muốn buông tay, người luôn mạn bất kinh tâm có gì làm để ý, hôm nay trong lòng lại dâng lên tia khủng hoảng.

      Nếu như còn được gặp lại nàng, dám tưởng tượng điều đó.

      Tâm tình bị đè nén có chỗ phát tiết, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nam Cung Tâm cách đó xa bị lực che giọng .

      Nếu như phải là nàng ta, Nhược Ly cùng nhất định có thể chơi rất vui vẻ, cũng phải chịu đựng loại tình cảm đè nén khó chịu này.

      Cái nhìn này khiến Nam Cung Tâm vẫn bị làm cho im lặng nãy giờ sợ đến đứng ngây ngốc, đó là lại ánh mắt gì kia! Mặc dù nhìn như chút để ý, nhưng cất giấu trong đó là tàn nhẫn, ngay cả ánh mắt của ác quỷ ác độc nhất trong Địa ngục cũng sánh bằng kinh khủng đó.

      Nam Cung Tâm đột nhiên cảm thấy sợ, nàng ta cảm thấy Phụ hoàng nàng ta cho nàng ta đến trêu chọc Ám vương là đúng, chỉ cần ánh mắt, nàng ta chịu nổi, vậy nàng ta làm sao đối mặt được với những hành động tiếp theo của Ám vương đây.

      Dạ Ly Lạc cúi đầu nhìn qua chiếc cằm của Nhược Ly, dù được lớp lông che phủ, cũng che giấu được bên trong tím bầm, đột nhiên cười lạnh tiếng.

      "Vẽ hoa lên da của nàng ta." Dạ Ly Lạc dừng lại chút, hình như nhớ tới cái gì, lại bổ sung, "Dùng U Minh Chi Hỏa." (Lửa phủ) xong đầu cũng quay lại liền rời .

      Dạ Mị cười tiếng, ngờ chủ tử của bọn còn có thể nghĩ đến biện pháp thâm hiểm như thế, chỉ vẽ hoa lên da, đó chính là toàn thân cũng có thể vẽ, tuyệt nhất chính là dùng U Minh Chi Hỏa.

      Bị U Minh Chi Hỏa thiêu qua, trừ phi lực cường đại đến nghịch thiên, nếu cả đời cũng khép lại, vẫn thối rữa, nếu như đả thương diện tích lớn, cả người thối rữa mà chết, cuối cùng ngay cả bụi cũng còn sót lại.

      Nhưng đây phải là điều tàn nhẫn nhất, mà là quá trình này luôn luôn kéo dài lâu, khiến cho muốn sống được, muốn chết cũng xong, có thể là hình pháp đứng đầu bảng của giới.

      Nam Cung Tâm dù kiến thức hạn hẹp nhưng cũng từng nghe qua về U Minh Chi Hỏa, nàng ta thể tưởng tượng nổi nhìn theo bóng lưng của Dạ Ly Lạc, thứ mà chỉ nghe có trong truyền thuyết, chẳng lẽ có.

      Nàng ta đột nhiên liều mạng giãy giụa, tiếng động hét ầm lên, chịu cái loại hình pháp đó, nàng tình nguyện lập tức chết , cũng tốt hơn từ từ thối rữa mà chết.

      Đáng tiếc, hôm nay nào còn có chỗ cho nàng ta giảng hoà, cho dù nàng ta là công chúa Giới, hoàng tương lai, cũng người nào có thể cứu được nàng ta.

      Bởi vì chuyện Dạ Ly Lạc quyết định, người nào có thể xoay chuyển, ngoại trừ mình Nhược Ly.

      . . . . . .

      Dạ Ly Lạc dựa người vào nhuyễn tháp, cúi đầu nhìn chăm chú tiểu hồ ly vùi ở trong ngực , thứ tình cảm kia xuất khiến muốn chết cùng nàng lúc đó, tới quá đột ngột khiến có chút mơ hồ.

      Nhưng hôm nay sau khi tỉnh táo lại, có thể khẳng định, cái loại tâm theo nàng sống mà sống, nàng chết mà chết, cảm giác chính là đời đời kiếp kiếp cũng muốn cùng nàng chỗ.

      Thứ tình cảm đó gọi là tình . (Bingo, Lạc ca cuối cùng nhận ra *tung hoa*)

      Lúc mới bắt đầu biết được loại cảm giác này còn có tia mê mang, nhớ là Ám vương của giới, lực vô biên, tâm nhưng vẫn là lạnh, có chút nào ràng buộc, hôm nay cư nhiên vì vật này mà rung động.


      Nghĩ kỹ lại tất cả sau khi gặp nàng, hình như sống càng thêm tùy ý, càng thêm vui vẻ, trái tim vắng lặng biết bao lâu cư nhiên sống lại, loại cảm giác này khiến cho mừng rỡ.

      Đột nhiên nhếch môi cười, đưa ngón tay trắng nõn sờ lỗ tai mềm mại của Nhược Ly, cảm giác ấm áp, cái loại ấm áp đó chảy vào trong lòng của .

      đột nhiên thoải mái, chỉ là ngay sau đó lại có chút phiền muộn, vật này nay trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đoán chừng đợi nàng biết là gì, cũng có cảm giác như , còn phải dạy dỗ nhiều lắm.

      nhớ cảm giác sợ hãi sau khi biết Nhược Ly biến mất, loại cảm giác vô lực đó muốn nếm thử nữa.

      Chậm rãi sử xuất lực, làm cho Nhược Ly tỉnh lại, đem nàng biến trở về hình người, có việc tại nhất định phải làm.

      Nhược Ly chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt hoa đào của Dạ Ly Lạc ánh lên vẻ nghiêm túc, nàng có chút nghi ngờ vươn tay để ở tay , mặt lộ vẻ thắc mắc.

      Nhìn biểu tình của như vậy ra khiến nàng có chút hiểu, là vui vẻ hay giận dữ?

      Dạ Ly Lạc xoay tay lại cầm ngược bàn tay bé của Nhược Ly, sau đó cái tay khác sờ lên ngực trái của nàng, chỗ đó lập tức ra dấu ấn nho như cái móng tay hồ ly của nàng vậy.

      Nhược Ly chỉ cảm thấy chỗ ngực trái phát ra hồi đau nhói, giống như có cái gì hút lấy trái tim, khiến cho mặt nàng thoáng chốc trắng bệch lại, vừa định gạt ra, lại bị Dạ Ly Lạc cầm giữ đôi tay.

      Dạ Ly Lạc chậm rãi cúi đầu xuống nơi ngực trái nàng, ở dấu ấn kia nhàng in xuống cái hôn, thành kính nhắm mắt lại, trong miệng như có như thầm điều gì đó.

      Đau đớn vừa rồi biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là dòng nước ấm, giống như có bàn tay vô hình ôm lấy trái tim của nàng, khiến nàng có cảm giác an toàn.

      Dạ Ly Lạc ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, buông cánh tay kiềm chế Nhược Ly, xoay người dựa vào nhuyễn tháp, biểu cảm mặt chút để ý.

      Nhược Ly cảm thấy tò mò, vội vàng cúi đầu nhìn dấu ấn màu đỏ trước ngực, đỏ rực như lửa, vẻ mặt khỏi lên nghi ngờ.

      "Lạc, đây là cái gì?"

      Dạ Ly Lạc nhàng phất tay, bộ y phục liền mặc chỉnh tề người Nhược Ly, chỉ là bộ y phục mỏng manh cũng che giấu được vóc người uyển chuyển của nàng.

      "Khế ước, như vậy bao giờ lạc mất nàng nữa!" Dạ Ly Lạc hời hợt , cho Nhược Ly biết, đó là khế ước mạnh nhất của giới, khi lập ra, tức là sống chết cùng nhau.

      Mà chỗ tốt của nó chính là, Dạ Ly Lạc bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận được nơi Nhược Ly ở, nhưng có điều chính là, nếu Nhược Ly chết, Dạ Ly Lạc bị lời nguyền ấy cuốn lấy đời đời kiếp kiếp, cho đến lúc chết theo Nhược Ly, khế ước kia mới biến mất.
      Phan Hong Hanhhonglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Mối đe dọa ngầm (bổ sung thêm)

      "Khụ khụ. . . . . ."

      Bên trong bức rèm u ám, truyền ra trận tiếng ho khan đè nén, nhưng sau đó lại truyền tới tiếng cười tùy tiện, " ngờ Nam Cung Tâm kia đúng là phế vật."

      "Vâng" nữ nhân quỳ bên ngoài bức rèm, nàng kia cúi đầu thấp, trong mắt cũng che giấu được phẫn hận.

      "Cũng được, nàng ta chết sớm hay muộn cũng có bao nhiêu tác dụng." xong câu này, nam nhân gầy gò kia làm như muốn mở miệng nữa, cánh tay vươn ra ngoài rèm, lười biếng vẫy vẫy, ý bảo nàng kia rời .

      Nàng kia cắn môi, đứng lên nhưng vẫn nhịn được lần nữa hỏi câu, "Chủ tử, đệ đệ ta. . . . . . Ngài ta làm xong chuyện này, thả ra!"

      "Hả? Ngươi cảm thấy đệ đệ ngươi ở lại nơi này của bổn vương, sống tốt hơn sao?" Nam nhân kia bình thản , lại lộ ra uy hiếp mạnh mẽ.

      Nàng kia vừa muốn thối lui lại nghe thấy như vậy, trong nháy mắt tâm lạnh lẽo, nàng cắn môi cung kính chào cái, "Thuộc hạ biết! Làm phiền chủ tử phí tâm!"

      Nàng kia vừa lui ra ngoài, nam nhân phía sau rèm lại nhàng nở nụ cười, tràn đầy ý vị khinh bỉ, vào tay , muốn thoát thân dẽ dàng như vậy sao, là ngây thơ.

      "Hồi bẩm chủ tử, tin Nam Cung Tâm chết truyền đến chỗ hoàng, hoàng vô cùng giận dữ, xuất quan trước thời hạn!" ám vệ quỳ gối phía dưới, cung kính bẩm báo.

      "Biết." Nam nhân kia sửa sang lại y phục, sau đó từ rèm phía sau cửa ra ngoài, thân thể gầy yếu hơi còng xuống, gương mặt gầy gò cũng tràn đầy sợ hãi rụt rè, nhưng cặp mắt trong suốt dưới lớp ngụy trang lạị lên vẻ tính toán.

      . . . . . .

      Mấy ngày nay Nhược Ly bởi vì hôm đó vô năng mà bị kích thích, cả ngày vây ở bên người Dạ Mị học tập chế độc, nàng thiên tư thông minh, mấy ngày kế tiếp biết chút cơ bản về độc dược.

      Mà miệng nàng lại ngọt, Dạ Mị bị lừa gạt nhưng vẫn hết sức vui vẻ, lại dạy nàng mấy môn độc dược bí truyền, đối với chuyện này Dạ Ly Lạc lại yên tâm, bởi vì Nhược Ly bách độc bất xâm, cho nên cũng sợ thương tổn đến bản thân được.

      Trong phòng hội nghị, Dạ Ly Lạc ngồi ở bên , tay chống cằm, ánh mắt hơi híp, thờ ơ nhìn Lễ vương cung kính quỳ gối phía dưới.

      "Ngươi làm sao biết được Nam Cung Tâm bắt cóc Nhược Ly?" Hôm đó sau khi Nhược Ly bị bắt , hơi thở cũng bị kết giới bao vây, căn bản là phát được.

      Lúc gần như nổi cơn thịnh nộ, Lễ vương đột nhiên xuất là biết được vị trí của Nhược Ly, lúc này mới kịp thời chạy tới, nhưng chuyện trùng hợp này cũng quá đúng dịp.

      "Khụ khụ. . ." Lễ vương đỡ ngực, có chút do dự ngẩng đầu nhìn Dạ Ly Lạc, nhưng dám nhìn thẳng mặt của , hèn mọn nhìn cằm của , lễ độ giống như đối đãi với vương thượng cao cao tại thượng.

      "Tiểu vương hôm đó cũng ra ngoài thưởng thức Lễ , lại cảm ứng được lực của Đại công chúa, nhưng Đại công chúa bị cấm túc, tiểu vương tò mò, liền theo xem, thấy nàng bắt tiểu hồ ly mang , sau có nghe Ám vương điện hạ tìm con tiểu ngân hồ, liền tới báo cho người biết."

      Rất hợp tình hợp lý.

      "Hả? ra là nhờ có vị vương gia này giúp ta! Nhược Ly ở đây xin đa tạ!" Nhược Ly biết từ đâu chạy đến, nhảy cái, thân thể hồ ly liền chui vào trong ngực Dạ Ly Lạc, tìm tư thế thoải mái, rất tự nhiên ngồi xuống.

      "Hôm nay học có mệt mỏi ?" Nhược Ly vừa tiến đến, cả tầm mắt Dạ Ly Lạc liền tập trung vào người của nàng, trong mắt cũng chứa bất cứ điều gì nữa.

      " nương coi trọng tại hạ rồi, chỉ là cái nhấc tay thôi!" Lễ Vương cười cười gật đầu với Nhược Ly cái, dáng vẻ gầy gò kia đến khiến người ta cảm thấy thương tiếc, rất khó đem cùng người xấu liên tưởng chung với nhau.

      Nhược Ly nhìn dáng vẻ khiêm tốn chút lấy lòng, có dáng vẻ kiêu ngạo của hoàng tộc, ngược lại cả người lộ ra cỗ thanh cao, hơn nữa gián tiếp cứu mình mạng, ngược lại đối với ít hảo cảm.

      "Mặc kệ như thế nào, Bổn vương có thể thỏa mãn tâm nguyện của ngươi."

      muốn nợ ân tình của người khác, đây là nguyên tắc làm việc của Dạ Ly Lạc, từ lúc ra đời đến giờ coi như đây là lần đầu cần người khác trợ giúp, nhưng mà cam tâm tình nguyện.

      Dạ Ly Lạc xác thực rất có năng lực, cho nên nguyện vọng này cho cũng là hết sức trân quý, chỉ cần quá phận đều có năng lực làm được.

      Lễ vương cúi đầu suy tư chút, sau đó ngẩng đầu , "Ta hi vọng Ám Vương điện hạ có thể phái người tài ba tới chữa khỏi thân thể yếu đuối bệnh tật của ta, cầu trị tận gốc, chỉ cầu có thể kéo dài tuổi thọ là được rồi."

      Nhược Ly nghe những lời này mới chú ý đến thân thể của , vừa rồi cũng nhìn kỹ, xem kỹ lại mới thấy thần thái của đúng là người bệnh lâu năm, cả người gầy gò yếu đuối vô cùng.

      "Có thể." Chuyện này cũng phải chuyện lớn gì, Lễ vương từ khi ra đời thân thể yếu đuối , những tin tức tình báo về , Dạ Ly Lạc cũng xem qua, trị tận gốc cũng hẳn là thể.

      lên cầu này cũng quá đáng, cho nên Dạ Ly Lạc tiếp nhận, dù sao lòng tham luôn luôn có kết quả tốt.

      "Chỉ là, ta hi vọng Ám Vương điện hạ có thể để cho ta ở trong Ám vương phủ trị liệu, dù sao tại thời cuộc rung chuyển, theo thân phận của ta, hết sức xấu hổ, biết có thể sống được đến lúc thân thể được chữa khỏi nữa." Lễ vương cười mỉa , có chút đơn.

      Dù sao thận phận của là hoàng tử, hôm nay cũng chỉ còn Nhân vương cùng , Hoàng bởi vì Đại công chúa chết trở nên thể lý, lực tứ tán, đoán chừng còn sống được lâu nữa, chính là chướng ngại để Nhân Vương ngồi lên vị trí hoàng.

      "Bổn vương có thể phái người bảo vệ ngươi." Dạ Ly Lạc rất ghét có người ngoài vào ở trong Ám vương phủ, những mùi bị khác đó, thích, hơn nữa tên Lễ vương này nhìn như nhu nhược, nhưng cảm giác có gì đó thích hợp.

      Tất cả đều quá xảo hợp rồi, trùng hợp chê vào đâu được vậy chính là có vấn đề.

      Nhược Ly ngược lại nghĩ nhiều như vậy, dù sao ở trong Ám vương phủ coi như lợi hại hơn nữa cũng tự tung tự tác được, nơi này khắp nơi đều là tai mắt, người bệnh tật yếu đuối lại đơn bạc có thể làm được cái gì?

      Hơn nữa Nhược Ly lại có chút thưởng thức thái độ vị Lễ vương này, cung kính khiêm tốn lại nịnh hót, có cỗ phong thái nhàng khoan khoái, làm cho người ta dâng lên kính nể, dù sao Dạ Ly Lạc khí thế cường đại như thế, các khác khi đối mặt với cũng thể có được thái độ kiêu ngạo siểm nịnh như vậy.

      "Tiểu vương chỉ muốn cầu xin nơi ở bình yên, sau khi chữa khỏi bệnh tìm nơi an tĩnh để sống qua ngày." Lễ vương mặc dù nhưng là thái độ lại rất kiên quyết.

      Dạ Ly Lạc còn chưa nghĩ ra vì sao Lễ vương nhất định phải vào ở trong Ám vương phủ, nhưng vẫn gật đầu cái, đặt ở dưới mắt dù sao cũng tốt hơn ở bên ngoài làm chuyện mờ ám.

      . . . . . .

      " thế nhưng giết chết ái nữ của ta! Tâm Tâm của ta!" hoàng bây giờ hoàn toàn thịnh nộ, lực tứ tán, tinh thần điên loạn, đều tại cấm túc Nam Cung Tâm, vì vậy mới đem họa sát thân cho nàng.

      tự biết mình ngày giờ còn nhiều lắm, cục tức này càng thêm nuốt trôi, dầu gì cũng là hoàng của Giới, đứng đầu vạn , người thừa kế của mình lại bị người ta sát hại, còn gì mặt mũi của .

      "Phụ hoàng, nghe Ám vương gần đây si mê tiểu Ngân hồ, nếu chúng ta bắt được nó, sợ Ám vương vào khuôn phép." Nhân vương ánh mắt sáng quắc , "Trong Ám vương phủ ta an bài người, tóm nó khó lắm đâu."

      ……………………..
      Hết chương 29
      Phan Hong Hanh, honglak, 10122 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Lừa gạt hãm hại

      "Hả?" hoàng lần nữa ngồi trở lại Long Ỷ, ánh mắt sắc bén nhìn Nhân vương cung kính đứng phía dưới, "Con ta, điều này con nghe ai ?

      Ám vương của giới luôn luôn lãnh khốc tàn nhẫn, chưa từng bị bất cứ điều gì ràng buộc, sao có thể vì tiểu Ngân hồ mà khoanh tay chịu trói, điều này cũng quá hoang đường.

      "Nhi thần có tin tức đáng tin cậy, lại nghe Ám vương vô cùng sủng ái nàng, nếu Phụ hoàng cho phép chỉ cần bắt được tiểu hồ ly kia, đến lúc đó sợ vào khuôn phép.

      Nhân vương thấy Hoàng còn có chút do dự, vội vàng tiến lên giọng , "Phụ hoàng, hoàng tỷ chết thê thảm như thế, hôm nay việc này truyền khắp dưới Giới, nếu như trừng trị Ám vương, mặt mũi hoàng tộc chúng ta để ở đâu?

      Vừa nhắc tới Nam Cung Tâm, trong lòng hoàng nhói đau hồi, đó là nữ nhi mà ông ta thương nhất! Hôm nay ngay cả hài cốt cũng còn, làm sao ông ta có thể nuốt trôi được cơn tức này?

      "Lễ vương đâu?" Hôm nay hoàng chỉ còn hai nhi tử này, cùng triệu kiến đến nhưng sao chỉ thấy có mình Nhân vương đến.

      "Bẩm phụ hoàng, Hoàng đệ bị bệnh, xuống gường được, chắc là bệnh cũ lại tái phát." Nhân vương có chút tiếc hận , cúi đầu xuống che vẻ tính toán trong đôi mắt.

      Sắc mặt hoàng nặng nề, nhi tử này của ông ta lúc nào cũng ốm yếu bệnh tật, ông ta thể trông cậy vào rồi, hai tay ông ta run run vịn lấy bả vai của Nhân vương, đôi mắt đục ngầu tràn đầy mong đợi nhìn , trầm giọng , "Hôm nay Phụ hoàng cũng chỉ có thể dựa vào con."

      "Có thể vì phụ hoàng tận sức là vinh hạnh của nhi thần!" Trong lòng Nhân vương vui vẻ, bây giờ hoàng cũng chỉ còn mỗi mình nhi tử có năng lực là , hôm nay xúi giục Phụ hoàng đắc tội với Ám vương, chắc Người cũng sống được bao lâu nữa, ngôi vị hoàng này, sắp vào tay rồi!

      "Chuyện bắt giữ tiểu Ngân hồ, con có nắm chắc ?" hoàng lo lắng hỏi câu, mặc dù ông ta chưa từng tiếp xúc với Ám vương, nhưng những việc làm tàn nhẫn của , giới ai biết, hơn nữa Ám vương phủ luôn canh phòng cẩn mật, muốn bắt con tiểu hồ ly mang ra đâu phải chuyện dễ, huống hồ lại là sủng vật của Ám vương.

      "Phụ hoàng yên tâm, nhi thần có cao nhân trợ giúp, trong Ám vương phủ lại có người của nhi thần, nhất định thành công!"

      "Tốt, chuyện này giao cho con, con hãy cố gắng làm hết sức, con là hy vọng cuối cùng của Hoàng tộc chúng ta!" Lão hoàng thở dài nặng nề, vỗ vỗ vai Nhân vương, ông ta chết cũng sao, dù sao ông ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, cũng còn sống được lâu nữa.

      Nhưng nếu nhi tử duy nhất có thể thừa kế vị trí hoàng xảy ra chuyện gì, các Hầu vương khác nhất định bất chấp mà làm loạn, dòng tộc này của ông ta cũng coi như suy tàn.

      Ánh mắt lão hoàng trầm đầy vẻ tàn nhẫn, ông ta muốn tìm Ám vương để đòi lại công đạo, mà ngôi vị hoàng đế này ông ta cũng thể chắp tay tặng cho người khác!

      Dù sao Ngự linh châu của giới cũng nằm trong tay ông ta, đồng ý của ông ta ai cũng đừng mong đoạt được.

      . . . . . .

      Lễ vương cứ như vậy mà ở lại Ám vương phủ, nơi ở cũng đến nỗi hẻo lánh tách biệt, giống như nơi ở của hạ nhân, Lễ vương cũng cầu thêm điều gì khác, nhưng sau khi lão quái đến bắt mạch cho lại thở dài nặng nề, trong lòng thầm nghĩ có chữa trị cũng chỉ là tốn công vô ích thôi.

      Mấy ngày kế tiếp cũng bình an vô , gần đây Dạ Ly Lạc cũng rất bận, dù sao cũng bởi vì chuyện Đại công chúa của giới bị chết nên có chút phiền phức.

      có thể tiến công, nhưng được hoàng chỉ dẫn ai có thể tìm ra vị trí của Ngự linh châu.

      Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Hoàng tộc dù luôn luôn nội chiến, huynh đệ tỷ muội tương tàn, nhưng lại người nào giết Phụ hoàng mình, bởi vì khi hoàng chết , người ngồi lên vị trí hoàng có được Ngự linh châu, ngôi vị hoàng này có làm cũng được yên ổn.

      Nếu bức bách hoàng quá ông ta thà chết chứ giao ra Ngự Linh châu, làm chậm trễ việc biến thân của Nhược Ly, làm sai dự tính ban đầu của , nhất thời mọi chuyện lại lâm vào cục diện bế tắc.

      Giờ phút này, Dạ Ly Lạc ngồi vị trí chủ vị trong phòng nghị , dựa vào ghế cách lười biếng, tay tùy ý chống cằm, đôi mắt hoa đào chút gợn sóng nhưng lại chứa đầy phiền muộn.

      Tứ đại hộ pháp đều ngồi ở phía dưới, nhất thời cũng nghĩ ra được cách gì hay, sau khi bọn họ đến phủ Đại công chúa giăng kết giới, tất cả cũng làm hết sức bí mật, vốn là muốn giá họa cho các hầu vương khác.

      Nhưng biết tại sao, hoàng lại biết tin Đại công chúa qua đời, ông ta truyền lời rằng ông ta nhất định bỏ qua chuyện này, chuyện xảy ra quá đột ngột khiến bọn họ ứng phó kịp.

      "Quên , các ngươi hãy mau chóng nghĩ cách." Dạ Ly Lạc thấy phía dưới vẫn im lặng, cũng muốn tạo thêm áp lực cho bọn họ nữa, dù sao cũng còn hai tháng nữa mới tới thời hạn tám mươi mốt ngày, thời gian cũng đủ cần phải gấp gáp.

      "Mị, tiểu thư đâu rồi?" nhìn mặt trời bên ngoài, cũng gần đến trưa, mới gặp mặt chút mà thấy nhớ.

      "Hồi vương thượng, tiểu thư luyện chế độc dược ở phòng dược của thuộc hạ, chắc là quên mất thời gian rồi!" Dạ Mị tiến lên bước, khóe miệng có chút run rẩy , nghĩ đến đây trái tim của cũng rỉ máu.

      Nhược Ly học cái gì cũng nhanh, mới dạy có mười mấy ngày, nàng lừa dạy cho nàng tất cả cách điều chế độc dược bí truyền của khiến vô cùng đau lòng! Hơn nữa nha đầu kia còn mày mò nghiên cứu độc dược, ngày ngày nghĩ cách dùng để thí nghiệm thuốc, thực khó lòng phòng bị!

      "Hả? Bổn vương xem chút." Dạ Ly Lạc xong liền đứng dậy, nhưng dùng thuấn gian di động, sợ đột nhiên xuất dọa Nhược Ly.

      Lắc mình mấy cái, đến phòng luyện đan, mặc dù dùng thuấn gian di động, thế nhưng tốc độ lại rất nhanh, vừa mở cửa ra nhìn thấy tiểu hồ ly mặt xám mày tro, ở bên đống chai lọ, thỉnh thoảng còn sai bảo cung nữ bên cạnh, bận tối mày tối mặt.

      "A! Ám Vương điện hạ!" Tiểu cung nữ vừa thấy Ám vương kịp phản ứng, vội vàng quỳ xuống, dáng vẻ hết sức lo sợ khủng hoảng.

      Nhược Ly vừa nhìn thấy, muốn nhào qua, nhưng sờ sờ khuôn mặt đầy bụi bặm của mình, lại nhìn móng vuốt bẩn thỉu liền sững người lại, nàng muốn làm bẩn y phục của .

      Dạ Ly Lạc lại để ý, lười biếng tới, hay tay bế Nhược Ly lên để cho nàng mặt đối mặt nhìn , "Nhìn xem bộ dạng của nàng kìa, người biết còn tưởng rằng gia ngược đãi nàng."

      Trong lòng Nhược Ly thầm cảm thấy hôm nay tâm trạng dường như tốt, vội vàng cười làm lành, lộ ra hàm răng hồ ly trắng bóc, tạo thành đối lập rệt với khuôn mặt lấm lem bụi đất của nàng.

      Dạ Ly Lạc nhìn bộ dạng cố ý lấy lòng của nàng, cười nhạo tiếng, nha đầu xảo quyệt này, than tiếng đúng là có cách nào với nàng mà.

      " thôi, tắm cho nàng, nếu chút nữa làm bẩn y phục của gia."

      ". . . . . ." Nhược Ly buồn bực, mấy ngày nay nàng cũng đọc sách ít, cái gọi là tắm trong miệng , đơn giản chính là sàm sỡ nàng, nhưng người này là , nàng có thể chấp nhận được.

      "Lạc, có thể chờ ta chế xong thuốc này rồi hẵng được ? Xong ngay bây giờ mà!"

      "Có thể, nếu nàng muốn luyện cho xong, gia đưa nơi này cho Dạ Võng.”

      ". . . . . ." Nhược Ly lập tức ngoan ngoãn im lặng, uy hiếp trắng trợn như vậy! Đưa cho Dạ Võng, vẫn luôn luôn ở trong dị gian, đưa rồi nàng đừng mong được đến gần phòng luyện đan, cho nên nàng quả quyết im lặng.

      "Sau này gia dạy nàng số pháp căn bản."

      "!" Nhược Ly vừa nghe, đôi mắt to lập tức lóe sáng, đây chính là việc tốt, bộ dạng lập tức trở nên nhu thuận.

      Chương 31: Kẻ nào bắt ta kẻ đó chắc chắn phải chết

      Nhìn hồ tắm hết sức quen thuộc, lại nhìn Dạ Ly Lạc bên cạnh cởi y phục, đầu Nhược Ly chạy qua ba vạch đen, em ngươi, ban ngày ban mặt, tắm cái gì mà tắm chứ nghiệt kia.

      Nàng đàng hoàng ngồi chồm hổm ở bên cạnh hồ, hết sức nghiêm chỉnh đưa lưng về phía nam nhân nghiệt cởi y phục kia, nghe tiếng sột soạt của y phục, trong lòng nàng ra cũng rất ngứa ngáy.

      "Bùm!" tiếng, đừng hiểu lầm nha, phải là Dạ Ly Lạc xuống nước, mà là Nhược Ly bị đôi chân dài hết sức hoàn mỹ dịu dàng đá cước xuống nước. . . . . .

      "Dạ Ly Lạc!" Mỗ hồ ly nổi giận, mặc dù hôm nay nàng ăn nhờ ở đậu, mặc dù mỗ hồ ly nàng biết bơi, nhưng kẻ sĩ thà chết chứ chịu nhục, người này là quá đáng, lại có thể đá vào cái mông hoàn mỹ của nàng!

      Đáng ghét nhất chính là khiến nàng dùng tư thế ngã nhào vào trong nước, là rất vũ nhục nàng, vốn dĩ chẳng còn mấy hình tượng trong lòng Dạ Ly Lạc, bây giờ chẳng còn gì nữa!

      loại bi phẫn tình tự nhiên sinh ra, nhưng khi nàng ở trong làn nước ấm áp thò đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Dạ nghiệt mảnh vải che thân, tức giận đến mức dời núi lấp biển liền lập tức tiêu tan.

      Ai ui, là khiến người ta chảy nước miếng, mái tóc đen như mực tùy ý xõa xuống, che kín lồng ngực trắng nõn, thân thể cao ráo, làn da nõn nà như em bé khiến cho người ta phải ghen tỵ, sống lưng rộng rãi, thân thể to lớn, cảm giác là...

      Vì hơi nước nên đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, vài cộng tóc thỉnh thoảng rũ xuống mặt , đôi môi mỏng lúc này lại hồng hào mê người.

      "Thích sao?" biết từ lúc nào Dạ Ly Lạc đến bên người Nhược Ly, đôi mắt hoa đào nhìn nàng châm chọc, môi mỏng cũng khẽ nâng lên lộ ra nụ cười, trong nháy mắt cả người giống như mỹ cảnh đẹp vô cùng.

      Nhược Ly cố sức quờ quạng tứ chi, cũng chính là dùng kiểu bơi chó mà bơi lên, bị nhìn như vậy, trái tim hồ ly của nàng đập liên hồi.

      Thực là kinh diễm động lòng người! Mặc dù bình thường hầu như cũng có thể nhìn nhưng nàng vẫn có sức miễn dịch, đẹp như vậy khiến nàng quên cả đập tay làm trong nháy mắt bị chìm tới đáy.

      "Phì. . . . . ." Dạ Ly Lạc phì cười, đưa tay vớt Nhược Ly lên nhưng ngay sau đó liền cười được nữa.

      Sau khi được vớt lên chuyện đầu tiên Nhược Ly làm chính là phun ngụm nước lên gương mặt hoàn mỹ của Dạ Ly Lạc, nhất thời bốn mắt nhìn nhau, hai người đều im lặng.

      Nàng vốn còn muốn oán trách, nhưng nhìn người trước mặt sắc mặt tối tăm, xem ra mỗ nghiệt rất có xu thế nổi phong ba bão táp rồi, nhất thời lại im lặng.

      Nhược Ly cười hì hì, sau đó sờ sờ cái mũi của mình cười hết sức nịnh nọt, khuôn mặt hồ ly cũng nhăn lại, mặc dù Dạ nghiệt cưng chiều nàng, để cho người khác khi dễ nàng, thế nhưng chính khi dễ nàng.

      nghiệt này đem việc khi dễ nàng lấy làm đắc ý, còn làm biết mệt, cho nên lúc này nàng thực sợ trong cơn giận dữ nghĩ ra cách gì đó để chỉnh nàng thê thảm.

      "Quên ." Dạ Ly Lạc cúi đầu nhìn khoảng nước bị đen lại do bụi người nàng, tức chân mày nhăn lại, nhịn nửa ngày mới ra hai chữ này.

      Nhước Ly trong lòng thở phào nhõm, sau đó lập tức nịnh hót đưa móng vuốt sửa sang lại mái tóc đen hỗn độn trán của mỗ nghiệt, kết quả là làm in xuống đó cái dấu móng vuốt màu đen.

      "Phì --" Nhược Ly dám nhìn nữa, nhưng lúc này trông Dạ Ly Lạc buồn cười, khác xa với cái dáng vẻ thâm trầm thường ngày khiến cho nàng nhịn được phì cười.

      Dạ Ly Lạc dường như cũng cảm giác có gì ổn, đột nhiên thân thể hạ xuống, cả người cũng chìm vào trong nước, Nhược Ly dĩ nhiên cũng theo rơi vào trong nước, đây ràng là tập kích bất ngờ mà!

      Nhược Ly kinh hãi vừa định thét lên ngay lúc đó nàng chợt biến trở về thân người, đôi môi lạnh lẽo của Dạ Ly Lạc liền hôn xuống môi nàng, ở dưới đáy nước hôn sâu vào, Ách. . . . . . Có lẽ nên là cắn xé trừng phạt nàng . . . . . .

      Mái tóc màu đen cũng màu bạc quấn lấy nhau lơ lửng mặt nước, tạo thành hài hòa kỳ lạ, sợi tóc dây dưa, người cũng dây dưa, ngay cả nhiệt độ trong nước dường như cũng tăng lên khiến làn da mịn màng của Nhược Ly cũng cảm thấy nóng ran.

      Cho đến lúc Nhược Ly thở nổi nữa, Dạ Ly Lạc mới ôm nàng nổi lên mặt nước, tựa vào thành hồ bạch ngọc, tâm tình tốt cúi người nhìn mỗ nữ bị hôn đến thất điên bát đảo.

      Tâm tình của tốt, nhưng mỗ nữ bị đùa giỡn tốt chút nào, nàng rầu rĩ nằm giả chết, bụi bẩn người được rửa sạch nhưng nàng lại lười động đậy nên cứ nằm như vậy.

      "Muốn học thuật gì?" Dạ Ly Lạc thấy tiểu hồ ly này xù lông rồi, chỉ có thể xuất ra bản lĩnh để dụ dỗ nàng, quả mỗ nữ vừa nghe tinh thần tỉnh táo, lập tức từ tử thi liền biến thành xác chết vùng dậy.

      "Có thể chạy trốn !"

      ". . . . . ." Lúc này đến phiên Dạ nghiệt vĩ đại của chúng ta hết ý kiến, dầu gì cũng lực vô biên, học cái gì mà được lại đòi học môn có tiền đồ như vậy.

      Nhung ánh mắt đột nhiên tối lại tiến đến gần Nhược Ly, mang theo phần uy hiếp hỏi, "Chạy trốn? Nàng muốn chạy trốn đến nơi nào?"

      Nhược Ly bị khuôn mặt tuấn tú phóng đại bất tình lình trước mặt dọa cho giật bắn người, nàng lui về phía sau chút, khi nhìn thấy đề phòng hề che giấu mặt Dạ Ly Lạc nàng đột nhiên có chút sững sờ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng an tâm, khỏi nghĩ chẳng lẽ là nghiệt này sợ nàng rời nhà trốn ?

      Nhà! Cái từ này ra trong đầu khiến Nhược Ly cũng phải kinh ngạc, ánh mắt nàng có chút mê mang nhìn Dạ nghiệt trước mặt, nhưng khi nhìn đến liền lập tức tỉnh táo lại.

      Bởi vì này gương mặt đen đến thể đen hơn được nữa, nếu nàng còn trả lời hôm nay cũng cần ra ngoài, trực tiếp ở nơi này lập địa thành Phật rồi.

      "Bởi vì, ta hy vọng lại bị người xấu bắt lại sau đó dùng ta để uy hiếp ngươi." Những lời này của Nhược Ly là lòng, nàng chưa từng nghĩ rời xa Dạ Ly Lạc, dù sao cây đại thụ này to như vậy hơn nữa đối với nàng cũng rất tốt, ít nhất nếu vứt bỏ nàng nàng rời .

      Dạ Ly Lạc thoáng ngẩn người nhưng trong nháy mắt liền khôi phục bộ dạng bất cần đời, ôm lấy Nhược Ly bay thẳng ra ngoài, "Vậy gia đây dạy cho nàng."

      ". . . . . ." Nhược Ly lúc này là khóc ra nước mắt, dù sao cũng phải cho nàng ăn cơm chứ! Ngâm nước lâu như vậy khiến bụng nàng trống rỗng rồi! Dạ nghiệt đúng là người thất thường!

      . . . . . .

      Nhược Ly đứng ở trong sân, nhìn mỗ nghiệt ngồi ở trong lương đình nhàn nhã uống trà ăn bánh ngọt, lại ngẩng đầu nhìn cái thạc lớn đỉnh đầu của mình, ánh mặt trời lại gay gắt, trong nháy mắt cảm thấy cuộc sống quả thực bi ai.

      " phải nàng muốn luyện thuật chạy trốn sao? Vậy trước tiên tất nhiên phải luyện chạy, hôm nay mới bắt đầu học nên chỉ cần chạy trăm vòng xung quanh là được rồi."

      ". . . . . ." Nhược Ly nhìn lại đại viện, chạy môt trăm vòng, Dạ nghiệt nghe đơn giản nhưng chạy xong mệt chết nàng mới lạ đó.

      "Nếu như muốn học thôi vậy, nếu lỡ nàng có bị bắt gia cũng cứu nàng!" Trong mắt có ý xem thường ràng khiến Nhược Ly nhất thời bị kích thích.

      Nhược Ly cắn răng cái liền chạy , mặc dù là chân thân hồ ly, nhưng do được Dạ Ly Lạc "nuôi" rất tốt, cho nên chỉ chạy mấy vòng chịu nổi rồi.

      Nàng dừng lại, nhìn Dạ Ly Lạc sau đó đột nhiên giác ngộ, nàng phẫn hận , "Ta chạy, cũng học thuật chạy trốn nữa, ta muốn học thuật cường đại, về sau kẻ nào nếu bắt ta, kẻ đó chắc chắn phải chết!"

      ………………………….
      Hết chương 31
      Phan Hong Hanhhonglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Ta muốn trở nên mạnh mẽ

      "Hửm?" Ánh mắt Dạ Ly Lạc đầy tán thưởng nhìn tiểu Ngân hồ ngồi xổm ở trong sân thở hỗn hển.

      "Ta muốn trở nên mạnh mẽ, muốn làm gánh nặng của ngươi nữa, khiến cho ngươi bị uy hiếp! Sau này kẻ nào cản đường ta-- kẻ đó phải chết!" Ánh mắt Nhược Ly sáng lên , sống mà lúc nào cũng cần người bảo vệ hoặc phải chạy trốn, cuộc sống như vậy nàng muốn.

      "Ha ha. . . . . ." Dạ Ly Lạc biết từ lúc nào đến bên cạnh Nhược Ly, đưa tay bế nàng lên. chợt cười khẽ tiếng khiến Nhược Ly ngây dại nhìn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cười vui vẻ như vậy.

      "Được, sau này nàng cùng gia sóng vai cùng nhau nhìn xuống thiên hạ này, kẻ nào chống lại chúng ta -- giết!" Dạ Ly Lạc phần là thưởng thức khí thế của Nhược Ly, phần khác là bởi vì nàng câu chúng ta, chính là và nàng tách rời!



      Cho dù bây giờ Nhược Ly chưa nhận ra được tình cảm nàng dành cho , nhưng trong tiềm thức của nàng có , điều này củng đủ để cho vui mừng, sau này từ từ khiến cho nàng nhận ra được phần cảm tình này.

      . . . . . .

      " ta có động tĩnh gì ?" Dạ Ly Lạc dựa vào ghế chủ vị nhắm mắt lại, dáng vẻ chút để ý.

      "Hồi vương thượng, ta cho đến bây giờ đều rất an tĩnh, mỗi ngày chỉ thưởng thức trà đọc sách, tiếp xúc với bất kỳ kẻ khả nghi nào." Dạ Mị tiến lên bẩm báo, tay phe phẩy chiếc quạt, nhưng hàng lông mi cong vút của lại hơi nhíu lên, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười giờ lại lộ ra chút nghi ngờ.



      "Ừm, tiếp tục giám thị." Dạ Ly Lạc cũng tin là Lễ vương tìm mọi cách để được vào ở trong Ám vương phủ lại chỉ để tị nạn, nhưng mà nếu ta có thể nhẫn nại được, cũng đủ kiên nhẫn cùng ta chơi đến cùng.

      "Vương thượng, thuộc hạ hiểu, vì sao trực tiếp giết luôn! tên phế vật như vậy có giữ lại cũng dùng được, đỡ mất công phải cho người hầu hạ !" Dạ Võng vẫn kích động như cũ cho nên chịu nổi nữa, thân thể to lớn đứng bật dậy cất giọng oang oang đề nghị.

      "Võng, ngươi luôn luôn kích động như thế!" Nhìn bộ dáng hơi bất mãn của Dạ Ly Lạc, ngay cả Dạ Quỷ luôn trầm ổn cũng vì tên Dạ Võng thiếu muối này mà đổ cả mồ hôi, thấy Dạ Ly Lạc lên tiếng liền vội vàng quát lớn.

      Ngay sau đó lại kiên nhẫn giải thích, "Vương thượng lưu lại ta đương nhiên có chỗ dùng, dù sao nếu Lão Hoàng cam tâm tình nguyện chỉ ra vị trí của Ngự Linh Châu sao có thể dễ dàng tìm kiếm, lúc đó làm chậm trễ thời gian, ngươi có gánh nổi trách nhiệm hay ?"

      "Ta. . . . . . Ta vẫn chưa hiểu!" Dạ Võng thấy dáng vẻ Dạ Ly Lạc kiên nhẫn, trong lòng cũng có chút chột dạ, nhưng từ trước đến giờ vốn là người thẳng tính cho nên nghĩ ra hai việc này có liên quan gì đến nhau?

      ". . . . . ." Ba người còn lại đều im lặng, Dạ Ly Lạc trực tiếp để ý tới , ngồi dậy xem xét những tin tức tình báo của Nhân giới do Dạ Quỷ thu thập được, có lẽ thời điểm bọn họ chinh phạt Nhân giới cũng còn xa lắm.

      "Ngươi nha! Đúng là ngu ngốc!" Dạ Mị nhịn được nữa, bước lên đưa ngón tay xếp thành hình hoa lan xỉa xỉa lên trán Dạ Võng, dáng vẻ quyến rũ đó thiếu chút nữa làm Dạ Võng chết vì ghê tởm.

      "Đúng đúng, chỉ có tên ẻo lả ngươi là hiểu được thôi!" Dạ Võng mặc dù chột dạ, nhưng kẻ sĩ thà chết chứ chịu nhục, bị cái tên ẻo lả này khi dễ, mặt mũi này của còn đâu nữa!

      "La vậy nè! hoàng nhất định đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con của ông ta, hôm nay chỉ còn lại Nhân vương cùng Lễ vương, nếu như chỉ còn lại Lễ vương, ta lại nắm trong tầm chế của chúng ta, như vậy Ngự Linh Châu phải nằm trong tay chúng ta rồi hay sao." Dạ Quỷ trong lòng than thở! Đơn giản vậy mà tên thiếu muối kia cũng hiểu được còn mắc công phải giải thích ràng như vậy, là lãng phí nước miếng của .

      "Ồ!" Dạ Võng bừng tỉnh hiểu ra, theo băn năng vui vẻ vỗ vỗ bả vai của Dạ Mị bên cạnh, làm thiếu chút nữa khiến tàn phế.

      Lúc này Dạ Mị cũng nổi giận, trong nháy mắt tình hình giữa hai người thăng cấp thành khói lửa chiến tranh, nhưng e ngại Dạ Ly Lạc còn ở đây nên bọn họ dám lên tiếng, lại thầm sử dụng ánh mắt để so đấu, chỉ chờ Dạ Ly Lạc lên tiếng cho bọn họ lui ra, chắc chắn bọn họ PK (*) trận cho

      *PK: Ai chơi game chắc biêt thuật ngữ này nhỉ, PK: Player Killing- chỉ những người hoặc hành dộng "giết" những người chơi khác, đấu tay đôi.

      . . . . . .

      Dạ Mị có ở phòng luyện dược nên Nhược Ly cũng đến đó, nàng vốn muốn xem vài bộ sách, nhưng Mị Tuyết keo kiệt lời đột nhiên xuất trước mắt nàng.

      "Tiểu thư, hoa ở vườn nở, người có muốn ngắm chút ? Vương thượng người nên vận động nhiều chút." Nét mặt Mị Tuyết vẫn vô cảm như cũ, lên tiếng câu xong lại lui qua đứng bên.

      Nhược Ly khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, mặc dù cảm thấy khối băng sơn này đột nhiên lên tiếng có chút kỳ quái, nhưng thấy dáng vẻ Mị Tuyết có ý như là nàng bắt buộc phải , lại nghe đây là ý của Dạ Ly lạc, nàng lại cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều.

      "Vậy ngươi dẫn đường !" Nàng ở trong phòng xem nhiều sách quá nên thấy mắt có chút mỏi, dứt quát ra ngoài chơi cho khuây khỏa.

      Tẩm điện của Dạ Ly Lạc nằm ở vị trí tốt nhất trong Ám vương phủ, chỉ mấy bước ngoặt là đến Đại vườn hoa trong phủ, lúc này trăm hoa đua nở là đẹp mắt.

      Nhược Ly chậm rãi đến phía trước, đông xem chút tây xem chút, hoa ở đây nàng cũng chưa xem qua, nhất thời cảm thấy cũng mới lạ, bươm bướm chúa cũng thả tất cả bươm bướm ra ngoài, trong nháy mắt đẹp sao tả xiết.

      Nhược Ly vui chơi đột nhiên hương thơm xông vào mũi, nàng nhăn nhăn cái mũi , thời gian này, nàng phát trừ đọc sách ra cái mà nàng thích còn lại chính là ăn, bình thường nàng đều cự tuyệt được với đồ ăn ngon.

      Chép chép miệng ngửi thấy mùi vị này thơm ngát khác thường, có lẽ là loại canh nào đó được hầm cách thủy, nàng ngó nghiêng sang hai bên, kiềm chế được nương theo mùi thơm mà tìm kiếm.

      Nhược Ly ở trong Ám vương phủ nên cảm giác rất an toàn, lại còn có Mị Tuyết biết lực lợi hại thế nào theo bên cạnh, cho nên nàng cũng lớn mật hơn.



      "Mị Tuyết, tìm giúp ta xem mùi thơm đó từ đâu đến." Nhược Ly cảm thấy nếu nàng cứ tìm như vậy mệt chết mất, nên nàng đem hi vọng gửi gắm vào Mị Tuyết lực lợi hại bên cạnh

      "Bẩm tiểu thư, nó đến từ thiền viện ở bên tay trái phía trước mặt." Mị tuyết hít hơi sâu, nét mặt thay đổi .

      ". . . . . ." Nhược Ly liếc mắt cái, trước mặt căn bản nhìn thấy cái viện nào cả, lại quay đầu nhìn Mị Tuyết, đột nhiên cảm thấy có lực là tốt, chỉ cần hỏi ở đâu cái là biết đáp án liền.

      Đứng trước cánh cửa tiểu viện, Nhược Ly nghe được mùi thơm khiến nàng chảy nước miếng, Mị Tuyết thấy vậy liền theo phận tiến lên mở cửa ra

      Trong sân sạch , tiểu nha đầu ngồi xổm đun cái nồi lớn, khuôn mặt nhắn hưng phấn nhìn nồi canh.

      "Tiểu Tuyết, thêm chút nước trong, nấu lâu chút mùi vị ngon hơn." Theo thanh nhìn lại, ra bên cạnh tiểu nha đầu còn có nam nhân đứng, nhưng khi nhìn thấy mặt Nhược Ly thoáng giật mình, đó hình như là Lễ vương.

      " biết Mị nương đến đây có gì phân phó?" Lễ vương nghe thấy có tiếng động, quay đầu lại, lúc đầu chỉ trông thấy Mị Tuyết, hơi thi lễ mới nhìn thấy Nhược Ly, " ra là tiểu thư cũng ở đây, thứ cho tiểu vương thất lễ."

      "Ách . . . . ." Nhược Ly dám là nàng nương theo mùi thơm mà tìm đến, hơi suy tính chút mới bịa ra lý do, "Ám vương sợ ngươi ở quen, nên kêu ta tới xem chút."

      xong, Nhược Ly liền hối hận, lý do này nghe là miễn cưỡng, ngay cả người bán hàng rong phố cũng biết Dạ Ly Lạc chẳng bao giờ quan tâm đến ai, làm sao lo lắng cho kẻ khác ở có quen hay .
      ... ...... ...... ........
      Hết chương 32
      Phan Hong Hanhhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :