1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ-TS]Định mệnh - Thần Vụ Quang

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 11
      Editor: OrchidsPham

      “Thủy Thanh, con có nghe thấy ?” Chung Xuân Lan muốn con cho bà câu trả lời ràng.


      Đối mặt với truy hỏi của mẹ , Diệp Thủy Thanh cách nào đồng ý được, thực ra sống với Thôi Tất Thành nhiều năm như thế, từ lúc ban đầu tương kính như tân (kính trọng khách sáo với nhau như những người khách) dần dần trở nên lạnh lùng, chỉ là do cuộc sống quẫn bách, hơn nữa hai người họ cũng có con mà ngừng sinh bệnh, cho dù tình cảm có sâu nặng cũng bị thực tàn khốc bào mòn đến chẳng còn lại gì. Dĩ nhiên chuyện Thôi Tất Thành buông xuôi cũng là nguyên nhân chủ yếu, nên cũng chẳng hận Thôi Tất Thành, cuộc sống đến cơm cũng có mà ăn đó thể đổ hoàn toàn lỗi lên mình Thôi Tất Thành, chẳng qua thể để bi kịch lặp lại lần nữa mà thôi.


      “Mẹ, con có cảm giác với Thôi Tất Thành, ta có gì cũng vô dụng, con thể đồng ý được.”


      Chung Xuân Lan nghe lời này của xong cũng có nhiều phản ứng lắm, chỉ thu lại nụ cười nhìn Diệp Thủy Thanh: “Mẹ biết con chắc chắn thế, bị thằng côn đồ Cận Văn Lễ kia mê hoặc, con còn có thể hiểu được gì nữa chứ? Mẹ và mẹ của Tất Thành bàn bạc xong, bắt đầu từ ngày mai cần Chí Cường, Chí Thắng đưa con làm nữa, Tất Thành đến đón con, tan tầm đưa con về, khéo sao hai đứa cùng chỗ làm, ngoại trừ khiến Tất Thành hơi vất vả hơn còn vấn đề gì nữa.”


      “Con cần ta đón con, con cũng ngồi xe của ta đâu!” Diệp Thủy Thanh thấy mẹ mình tự tiện sắp xếp như thế lập tức lớn tiếng phản đối.


      ngồi cũng được, tự con bộ đến chỗ làm ! Mẹ trước cho con biết, nếu để mẹ nhìn thấy hay nghe người ta là con để Cận Văn Lễ đưa đón con cũng cần làm nữa, đến lúc đó xem mẹ có dám đập gãy chân con ! Hừ.”


      Diệp Thủy Thanh cắn môi, có thêm lời nào được thốt ra, trực tiếp trở về phòng mình.


      Đến tối ngủ sớm, năm giờ bò dậy, sau khi rửa mặt đến phòng bếp vội vàng ăn chút điểm tâm rồi bắt đầu bộ đến chỗ làm.


      Từ nhà đến chỗ làm, cho dù xe cũng phải mất gần tiếng huống chi là bộ, mặc dù có thể xe bus, nhưng thời gian đổi xe rất dài, còn bằng bộ. Lúc đầu Diệp Thủy Thanh còn nhanh được, nhưng mà sau đó mệt tới thở nổi, chỉ có thể giảm bớt tốc độ lại, cứ lúc nhanh lúc chậm như thế, cuối cùng cũng đến muộn, mồ hôi đầy đầu bước vào xường lại phải bắt đầu làm việc.


      ngày trôi qua Diệp Thủy Thanh vừa đau vừa mệt, nghĩ đến chuyện sau khi tan làm còn phải bộ về lại thấy sợ, nhưng vì có thể dứt khỏi Thôi Tất Thành, dù có khổ hơn cũng chịu được.


      Lúc này quá thời gian tan làm, người bên trong phân xưởng cũng về hết, Diệp Thủy Thanh biết dù có tiếp tục ở đây cũng vô dụng, đành chấp nhận số phận cầm túi chuẩn bị trường chinh ( hành trình dài, xuất phát từ Vạn lí Trường chinh- ai mún hiểu , mời lên GG)


      Nhưng mà vừa ra đến cửa nhà máy lại bắt đầu phiền lòng, hai người Cận Văn Lễ và Thôi Tất Thành đứng ở hai bên cổng ra trái phải chờ .


      “Thủy Thanh, sao sáng nay em đợi ?” Thôi Tất Thành đẩy xe tiến lên trước.


      “Tôi căn bản muốn đưa tôi , và người nhà có hươu vượn gì nữa cũng vô dụng, tôi kiên trì với quyết định của mình.” Diệp Thủy Thanh trực tiếp trả lời Thôi Tất Thành.


      Lúc này Cận Văn Lễ cũng lảo đảo bước tới: “Thủy Thanh, sáng nay em đến chỗ làm bằng cách nào vậy?”


      “Còn có thể thế nào chứ? bộ!”


      Diệp Thủy Thanh tức giận trắng mắt liếc nhìn Cận Văn Lễ cái, sau đó cười : “Hai người các mau , đừng cản đường tôi về nhà.”


      Cận Văn Lễ nghe xong lời Diệp Thủy Thanh sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, quá đau lòng mà, đường xa như thế mà Thủy Thanh lại phải bộ, mệt đến cỡ nào chứ?


      Thôi Tất Thành thêm gì, chỉ nhìn Cận Văn Lễ, chờ xem hành động của , tên kia bản thân dĩ nhiên cũng .


      “Thủy Thanh, em ngốc à? Tan tầm cũng chẳng như lúc bắt đầu làm, em ngồi xe về , lúc nào đến gần nhà em xuống chẳng phải là được rồi sao?” Cận Văn Lễ làm sao có thể để Diệp Thủy Thanh lại bộ về được chứ?


      Diệp Thủy Thanh nghe xong cũng chưa từ chối, lại thoáng liếc nhìn Thôi Tất Thành cái.


      Thôi Tất Thành nở nụ cười: “Cận Văn Lễ, Thủy Thanh chắc là dám ngồi xe mày đâu, dì Chung từ đầu, nếu Thủy Thanh dám để mày đưa đón làm dì ấy thèm nhận đứa con này nữa, tao khuyên mày vẫn nên cút nhanh , đừng dây dưa vô ích.”


      Diệp Thủy Thanh vô cùng chướng mắt với dáng vẻ đắc ý của Thôi Tất Thành, sẵng giọng : “ mẹ tôi làm sao biết được ai đưa tôi về nhà? Thôi Tất Thành, mới là kẻ lắm mồm đấy, nghĩ dùng thủ đoạn này có thể ép tôi quay lại với sao? cho biết, tuyệt đối thể, cả đời này cũng đừng mơ!”


      Đôi mắt gian tà của Cận Văn Lễ cũng nhìn sắc mặt thay đổi của Thôi Tất Thành mà cười ha hả: “Thủy Thanh, sao đâu, để em phải khó xử, em xe về , như thế phải là đón em, để xem thằng ranh này có thể gì được nữa.”


      “Vậy phải làm sao?”


      bộ về, dù sao là đàn ông, mấy bước có tính là gì? Em nghe , mau về nhà ! Gần đến nhà để xe lại đầu hẻm là được rồi.” Cận Văn Lễ xong liền mạnh mẽ nhét xe mình cho Diệp Thủy Thanh, căn bản cho phép từ chối.


      Trong lòng Diệp Thủy Thanh rất biết ơn tình cảm mà Cận Văn Lễ dành cho mình, vốn muốn đón nhận ý tốt của nhưng vừa rồi bị hành động của Thôi Tất Thành kích thích cho nên cũng muốn trả thù, đồng thời cũng muốn Thôi Tất Thành biết khó mà buông tha dây dưa với nữa, thế là nhận lấy xe của Cận Văn Lễ, câu cám ơn rồi lập tức lên xe mất.


      Đợi đến khi còn nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thủy Thanh nữa, lúc này ngược lại trở thành Cận Văn Lễ kiêu ngạo nhìn về phía Thôi Tất Thành: “Thôi Tất Thành, nếu mày là thằng đàn ông đừng có mách lẻo, cũng đừng khiến Thủy Thanh phải chịu khổ nữa, có bản lĩnh hãy cạnh tranh công bằng với tao, xem đến cuối cùng Thủy Thanh chọn ai.” (Chỗ này, để thể trở mặt của nam 9 nên đổi thành mày – tao khác vs những chương cóa Thủy Thanh – tôi nhé.)


      Thôi Tất Thành cười lạnh: “Dĩ nhiên là tao để Thủy Thanh phải chịu khổ, cũng ti tiện đến mức để Thủy Thanh vì mình mà bị người nhà mắng như mày, chẳng qua là công bằng cạnh tranh cần thiết, tao biết tỏng cái tính trăng hoa từ trong ruột của mày rồi, tao qua lại với Thủy Thanh luôn giữ đúng chừng mực, còn cái loại người cả ngày lo làm việc đàng hoàng như mày có thể cho Thủy Thanh cuộc sống ổn định sao? Cận Văn Lễ, tao đấu với mày, nhưng mày có tiền vốn để đấu lại tao đâu. Toàn bộ người Diệp gia đều đồng ý với mày, chỉ điều đó thôi tao thắng 50% rồi mày hiểu chứ?”


      “Thôi Tất Thành, mày cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Lúc nào cũng giả vờ đứng đắn dáng vẻ như mình chiếm ưu thế, ông đây nhịn đủ rồi, mày biết điều đừng trách ông đây khách khí.”


      Thôi Tất Thành thấy Cận Văn Lễ vừa xong lập tức nổi giận đùng đùng nhìn mình, biết người này đánh người rất dã man, thế là lập tức dựng xe lên, toàn thân đề phòng chờ Cận Văn Lễ ra tay.


      Nhưng mà đoán sai suy nghĩ của Cận Văn Lễ rồi, cũng đánh giá thấp láu cá của Cận Văn Lễ, Thôi Tất Thành lòng đề phòng Cận Văn Lễ đánh đập, ai dè đối phương cũng chỉ hùng hổ xông tới rồi đột nhiên chuyển hướng cướp lấy xe đạp của bỏ chạy.


      “Thôi Tất Thành, nếu muốn lấy lại xe đạp bộ về mà lấy nhé, lấy ở đâu chắc ko cần tao báo cho mày đâu nhỉ, ha ha ha…”


      Nghe tiếng cười phóng đãng dần dần xa khuất của Cận Văn Lễ, Thôi Tất Thành hận đến mức chỉ còn cách dứ dứ nắm tay, lại tức giận nửa ngày cũng chỉ có thể hướng về phía nhà Cận Văn Lễ mà , cũng thể lấy xe đạp về được.


      Diệp Thủy Thanh đạp xe của Cận Văn Lễ về đến đầu hẻm, do dự dám về nhà, sợ xe bị trộm mất.


      “Thủy Thanh, đứng đây làm gì thế?” Hàng xóm nhà – Trần Vĩ xách cặp lồng mua đậu hũ về phía hỏi.


      “À, tôi sợ xe để ở đây bị mất nên trông dùm lát. Trần muốn làm cơm tối sao?” Diệp Thủy Thanh cười cười trả lời qua loa.


      “Ừ, mua bìa đậu hũ về.”


      Trần Vĩ xong cũng chưa có ý định bỏ , tò mò nhìn nhìn biển số phía sau yên xe, đến khi nhìn dãy số đó lập tức nở nụ cười: “Thủy Thanh à, chiếc xe này cần coi đâu, chẳng phải xe này có khóa sao? Cho dù có khóa cũng sao, tôi cho biết nhé, cái xe này ấy mà, cho dù có ném vào cửa nhà người ta người ta cũng kính cẩn đưa về nhà họ Cận ấy chứ. Chỗ này làm gì có ai dám có ý đồ với xe của Cận Văn Lễ chứ, rảnh quá muốn ăn đòn chắc?!”


      Diệp Thủy Thanh xấu hổ gật đầu, lúc này Trần Vĩ mới vừa ư ử ngâm nga bài dân ca nào đó vừa bước .


      Nhưng mà cho dù biết xe này bị trộm về tình về lý Diệp Thủy Thanh thấy cũng nên với Cận Văn Lễ câu, thế là vẫn đứng đó chờ.


      Cận Văn Lễ vừa mới quẹo từ đường lớn vào đường nhìn thấy Diệp Thủy Thanh, vội vàng dừng xe, ném luôn vào ven đường với người sửa xe ngồi ở đó câu: “Giúp tôi coi cái xe này lát, tí nữa nhất định có người đến lấy.” Sau đó lập tức giả bộ hổn hển thở dốc chạy đến chỗ Diệp Thủy Thanh.


      “Sao cũng trở về nhanh vậy?” Diệp Thủy Thanh tính toán thời gian, cho dù Cận Văn Lễ có chạy nhanh cũng thể trở về đây sớm thế này được.


      “Giữa đường gặp đồng nghiệp nên nhờ đoạn, chỉ sợ em đứng chờ nên vội chạy về, cứ để xe ở đây, sáng mai lúc làm em cứ đến lấy, trăm ngàn lần đừng bộ, cứ nghĩ đến chuyện buổi sáng em phải bộ xa thế lòng vô cùng đau đớn rồi.


      Diệp Thủy Thanh cúi đầu khẽ hỏi: “Vậy có xe phải làm sao?”


      “Hazz, nếu phải vì muốn làm bạn cùng với em, mới thèm đến đó làm việc đâu. Em cứ yên tâm chiếc xe này , đến làm là được mà.”


      Trong lòng Diệp Thủy Thanh vô cùng cảm động nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, lát sau mới ngẩng đầu: “ cần, em xin nhận ý tốt của nhưng mà vẫn nên làm .”


      “Xe để lại đây, em cũng phí hoài thôi, chìa khóa em cầm, hay tùy em.”


      Diệp Thủy Thanh cũng còn cách nào tranh cãi nữa, cười tạm biệt với Cận Văn Lễ rồi trở về nhà.


      “Thủy Thanh, có phải Tất Thành đưa con về ? Sáng nay con từ mấy giờ mà mẹ cũng biết nữa.” Chung Xuân Lan bưng cơm lên rồi lập tức hỏi.


      Diệp Thủy Thanh cũng hề giấu diếm : “Năm giờ con dậy bộ đến chỗ làm rồi, con quay lại với Thôi Tất Thành quay lại!”


      Chung Xuân Lan nghe xong tức đến đập bàn: “Mẹ cũng , mày chỉ có thể kết hôn với Tất Thành, mẹ là mẹ mày, mẹ quyết định, thích cứ bộ, ai ngăn!”


      Lúc này Diệp Thủy Thanh có kinh nghiệm, dù tức đến cỡ nào cũng phải ăn cơm xong trước rồi mới thở phì phì trở về phòng.


      Ngày hôm sau, vẫn rời giường từ 5h, chưa đến 6h ra khỏi cửa, chẳng qua lúc này lại bị Thôi Tất Thành chặn lại.


      “Thủy Thanh, đưa em .” Thôi Tất Thành cười hề hề đứng ở cửa nhà họ Diệp, tối qua lúc về nhà quyết định, dù ngủ cũng phải đón được Diệp Thủy Thanh.


      Diệp Thủy Thanh để ý đến ta, lập tức nhấc chân về đầu hẻm, Thôi Tất Thành theo phía sau khuyên: “Thủy Thanh, tội gì mà em phải làm khó chính mình như thế, đường xa như vậy ngày dễ nhưng còn nữa mệt chết đấy. Còn nữa, em có thể như thế hàng ngày hay sao? Em đừng bướng bỉnh nữa, cho thêm cơ hội , Cận Văn Lễ kia có rất nhiều thủ đoạn quyến rũ, em phải nhìn về tương lai lâu dài chứ.”


      Diệp Thủy Thanh nghe Thôi Tất Thành ngừng lẩm bẩm lải nhải, trong lòng càng lúc càng mất kiên nhẫn, đợi đến khi tới đầu hẻm nhìn thấy xe đạp của Cận Văn Lễ, lập tức thay đổi quyết định hôm qua, quay đầu cười với Thôi Tất Thành: “Ai bảo tôi muốn bộ làm chứ? Đừng tưởng mới như thế làm khó được tôi, đây phải là xe hay sao?”


      xong mở khóa xe, lên xe đạp , Thôi Tất Thành ngây người tại chỗ, nửa ngày sau mới phản ứng lại, sau đó lên xe nhanh chóng đuổi theo.


      Diệp Thủy Thanh ra sức đạp xe, gió thổi vù vù bên tai, hít ngụm khí trong lành mà nhiều năm sau còn nữa, vô thức tự hoi: Sao hôm nay thấy Cận Văn Lễ nhỉ?
      Last edited: 17/11/20
      Tiểu Ly 1111, Tiểu Ưu Nhi, Tuanh837 others thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      OrchidsPhamChó Điên thích bài này.

    4. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Ôi trời!!!! truyện hay quá, nữ chính đúng là man lỳ :th_88::th_88::th_88:. Mình rất thích đọc truyện của Thần Vụ Quang. Thanks editor
      OrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      tutu, OrchidsPhamquỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :