1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình biến - Thần Vụ Quang (Hoàn - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 64
      Editor: OrchidsPham


      Dưới phối hợp của ủy ban thanh tra kỷ luật, tổ thẩm tra bắt đầu thanh tra tình hình tài sản thu vào của các nhân viên liên quan, kết quả là vừa mới điều tra ba ngày phát ra số lượng bất động sản, tiền gửi ngân hàng, cổ phiếu và siêu xe dưới danh nghĩa Lưu Dương lớn tới đáng sợ. Ai cũng có thể hiểu được rằng tại thành phố Danh Tĩnh bé này, vụ án cực lớn sớm bị lôi ra ánh sáng.


      Thành phố Danh Tĩnh xuất tượng kỳ lạ, từng chi tiết dần dần bị đào móc ra, gần như toàn bộ quan chức chính phủ đều bị liên lụy vào đó, đồng thời lệnh điều tra xét hỏi diện rộng cũng nhanh chóng được triển khai.


      Có người sau khi bị gọi tra hỏi thấy trở về, có người gần như thể ngủ nổi, chỉ cần nghe thấy tiếng gõ cửa sợ mất mật, mà đám người Trần Đông Thành đều bị bắt vào trại tạm giam.


      Mạc Duy Khiêm ngậm điếu thuốc, bình tĩnh ngồi sau bàn làm việc nghiên cứu tài liệu cùng Phùng Thư Dân và Đổng Nguyên.


      “Duy Khiêm, vợ của Trần Đông Thành và Lưu Dương vẫn thường xuyên lại, tìm các giáo sư chuyên gia về pháp luật để tham khảo tính hợp pháp của vụ án lần này, tòa án tối cao để lộ chút khả năng là xử nhàng, áp lực quá lớn.” Vẻ mặt Phùng Thư Dân rất nghiêm trọng.


      Hai người phụ nữ này rất biết gây chuyện mà, đem tiền tạo quan hệ nhờ gây áp lực lên vụ án, đoàn luật sư của họ cũng liên tục tìm tới số học giả, chuyên gia luật nổi tiếng để tìm đường ra cho bọn người Trần Đông Thành.


      chỉ như thế, hai ngày trước điều tra được hai bà này còn mua chuộc được cả nhân viên trại tạm giam để truyền tờ giấy có viết sẵn khẩu cung cho Trần Đông Thành, Lưu Dương. Cứ quậy ầm lên như vậy, lại có những kẻ cố gắng lợi dụng, vụ án hoàn toàn bị lôi ra ánh sáng. tại toàn bộ truyền thông đều thảo luận hướng của vụ án này, cũng có nhiều phương tiện truyền thông hiểu chân tướng việc, còn biện hộ cho Lưu Dương, cái gì mà dù Lưu Dương có số hành vi trái pháp luật nhưng mục đích vẫn là vì quy hoạch mỹ quan đô thị, làm đẹp bộ mặt thành phố, đồng thời còn liệt kê rất nhiều công trình phúc lợi từ thiện của thành phố Danh Tĩnh ra. Cứ như vậy, khó khăn của vụ án càng lúc càng lớn.


      Mạc Duy Khiêm híp mắt sau làn khói, dường như suy nghĩ.


      “Bọn họ tính làm thế nào?” Mấy phút sau, Mạc Duy Khiêm hỏi Phùng Thư Dân.


      là muốn mở hội nghị nghiên cứu thảo luận gì đó, mời 20 vị chuyên gia pháp luật, giáo sư và luật sư nổi tiếng tham gia, cùng nhau thảo luận vụ án này.”


      “Chứng cứ và đều ở trước mắt rồi, mấy kẻ đó còn nghiên cứu thảo luận cái gì, muốn gây phiền phức cho tôi sao?” Mạc Duy Khiêm hừ lạnh tiếng.


      “Cũng chẳng có cách nào, chẳng phải họ muốn thể địa vị trong giới luật pháp của mình sao, như thể lời họ có thể thay thế pháp luật vậy. Nhưng mà cũng thể coi thường họ được, bên cũng lo lắng nhiều mặt nên cũng tán thành tổ chức hội nghị nghiên cứu thảo luận này, cũng chính là quyết tâm làm triệt để theo luật.”


      có việc gì lại tự bới việc ra làm, ta hết lời đường hoàng còn mọi việc rắc rối đổ hết lên đầu tôi! Tôi cũng muốn thử nhìn xem cái hội nghị này có thể moi móc ra được cái gì, tôi bỏ qua bất cứ kẻ nào dám gây chuyện thị phi! Lần này cũng có chuyện tôi lấy việc công báo thù riêng đâu.” Mạc Duy Khiêm giận dữ, việc vốn có thể xử lý đơn giản giờ lại làm cho phức tạp lên như thế, có thời gian mà chơi với chúng chắc?


      Dĩ nhiên Đổng Nguyên và Phùng Thư Dân biết “ ta hết lời đường hoàng” kia là chỉ ai, nhưng hai người dám tiếp lời.


      Lúc này lại có người gõ cửa, sau đó vệ sĩ vào báo: “Hàn Giang gọi điện báo La tiểu thư tới đây, xe đến dưới lầu.”


      Mạc Duy Khiêm đứng phắt dậy như bị điện giật, tùy tiện dập tắt điếu thuốc: “Mở hết cửa sổ ra, nhanh xua hết khói cho tôi, mau lên, Duyệt Kỳ sắp tới đây rồi.”


      Phùng Thư Dân nhìn Đổng Nguyên nhanh chóng mở cửa sổ, lại hỏi Mạc Duy Khiêm: “Sao vậy, ngay cả thuốc lá Duyệt Kỳ cũng cho cậu hút sao?”


      Mạc Duy Khiêm lấy tờ báo quạt quạt khói, thèm quay đầu : “Phụ nữ có thai được ngửi khói thuốc lá, chút kiến thức thông thường đó mà cũng biết sao?”


      Lúc này Phùng Thư Dân mới hiểu được, cũng nhanh chóng hành động.


      Thời điểm La Duyệt Kỳ từ hành lang tới, phía sau còn đám người chậm rãi theo. Phùng Thư Dân nghe chuyện La Duyệt Kỳ mang thai từ lâu, tuy rằng nghe Đổng Nguyên Mạc Duy Khiêm rất coi trọng đứa bé này nhưng ngờ nổi là có thể phô trương đến mức này.


      “Giật mình lắm đúng ?” Đổng Nguyên quen mới việc theo Mạc Duy Khiêm chờ đón loan giá rồi, ta nhìn Phùng Thư Dân ngẩn người giọng hỏi. (Loan giá: chỉ phương tiện mà hoàng hậu, hoàng thái hậu thời phong kiến dùng để di chuyển.)


      Phùng Thư Dân đứng song song với Đổng Nguyên, gật gật đầu theo bản năng: “Đúng là hơi quá.”


      Đổng Nguyên cười rồi hơi đè giọng : “Cái này là gì, hôm trước còn vận chuyển cả xe chống đạn tới đây, trong xe các phương tiện chữa bệnh cỡ , thiết bị truyền máu gì đó đều đầy đủ hết, còn có cả hộ lý, y sỹ kèm nữa đấy!”


      “Tiêu chuẩn chính khách quốc tế cũng chỉ đến thế thôi, chẳng lẽ định coi ấy là tổ tông mà cung phụng?” Phùng Thư Dân líu lưỡi.


      “Còn phải tổ tông à? Loại đãi ngộ này, lãnh đạo của số quốc gia cũng được hưởng đâu! Có phải biết điều kiện đồ dùng của Duy Khiêm đâu, người ta xài tiền của mình, ai dám xen vào chứ, tôi thấy nếu rể cậu ta chỉ ở trong nước, ngoại giao nước ngoài cũng được phô trương thế này đâu.”


      Phùng Thư Dân liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.


      Lúc này Đổng Nguyên còn thêm: “Tôi đặc biệt thích xem lúc La Duyệt Kỳ ở bên cạnh Duy Khiêm.”


      “Vì sao vậy?” Phùng Thư Dân hỏi.


      “Rất thú vị, vị kia là tổ tông rồi, cậu ta là cái gì chứ?”


      Phùng Thư Dân nghe xong cẩn thận tưởng tượng, cũng nhịn được mà cười trộm. Nhưng trong lòng vẫn dám tin, chỉ nghĩ Đổng Nguyên hơi phóng đại quá rồi, Mạc Duy Khiêm có thể đảm bảo điều kiện vật chất nhưng chắc gì hạ mình như lời Đổng Nguyên chứ?


      La Duyệt Kỳ cũng chịu nổi, xung quanh có đống người lớn như thế, muốn làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, nếu phiền phức lắm. Nhưng mà chuyện này cũng chẳng có cách nào, Mạc Duy Khiêm đấy là việc phải làm, hơn nữa bây giờ đúng là giai đoạn nguy hiểm, thể tùy hứng được, cho nên dù có cảm thấy bất tiện cỡ nào cũng chỉ có thể nhẫn nại.


      Mạc Duy Khiêm tiến tới nắm chặt tay La Duyệt Kỳ, cùng nhau vào văn phòng, chưa bước được hai bước chặn lại.


      “Duyệt Kỳ, em có ngửi thấy mùi khói thuốc lá ?”


      La Duyệt Kỳ gật gật đầu: “Có ngửi thấy.”


      “Vậy được, chúng ta đổi phòng khác.” Mùi khói thuốc còn chưa tan hết, tuyệt đối thể để Duyệt Kỳ ngửi được! Mạc Duy Khiêm lập tức kéo La Duyệt Kỳ ra ngoài.


      La Duyệt Kỳ lại đứng yên : “Trong phòng còn mùi khói thuốc nữa, là ở người , hút thuốc mà, sao có thể có mùi chứ? Thôi , đừng có thay quần áo nữa, em đâu có yếu ớt thế chứ, sau này hút ít chút là được rồi.”


      Mạc Duy Khiêm nghe La Duyệt Kỳ thế đành buông tha suy nghĩ thay quần áo, đỡ ngồi xuống sô pha, bản thân lại ngồi cách đó xa.


      ngồi xa em như thế làm gì?”


      Mạc Duy Khiêm cười: “Chẳng phải là sợ làm em ngửi thấy mùi thuốc lá sao? Em ăn táo .”


      “Em ăn ở nhà rồi.”


      “Vậy ăn hạch đào , chỗ còn có sữa nữa.” Mạc Duy Khiêm đứng dậy lấy.


      Đổng Nguyên ra hiệu để Phùng Thư Dân đứng ở cửa với mình cùng ra ngoài, xem diễn như thế là đủ rồi.


      là thay đổi quá lớn rồi.” Lúc này Phùng Thư Dân mới tin lời Đổng Nguyên .


      Đổng Nguyên cười to: “Đây mới là bắt đầu thôi đáy, tôi còn muốn xem sau này Duy Khiêm còn ra sao nữa cơ, chắc chắn là thoát khỏi sợ vợ rồi.”


      Phùng Thư Dân cũng cười theo, hai người tiếp tục nghiên cứu vụ án.


      La Duyệt Kỳ liếc mắt xem thường, cho Mạc Duy Khiêm lấy đồ: “Em ăn hết rồi mới đến đây, cơm trưa em ở đây ăn với đâu, về nhà em ăn. Em chỉ tới gặp thôi, hai ngày nay đều lăn lộn ở văn phòng, thân thể sao chịu nổi.


      ra cũng phải Mạc Duy Khiêm bận tới mức về nổi, chỉ là thời điểm chỉ có và La Duyệt Kỳ bên nhau dễ ham muốn rồi, bé này còn thích dán vào làm nũng nữa chứ, khó mà đảm bảo bản thân làm ra chuyện gì đáng hổ thẹn được, làm đứa bé tổn thương hỏng.


      sao đâu, em đừng lo lắng cho .”


      “Còn sao, cả ngày các kênh tin tức đều bàn luận về vụ án này, có tính toán gì cho em để em được yên tâm chút, đến ngồi gần em , em sao mà.” La Duyệt Kỳ ngoắc ngoắc Mạc Duy Khiêm.


      Mạc Duy Khiêm dám nghe, đành phải ngồi lại gần. La Duyệt Kỳ ôm eo, tựa vào lòng , chỉ hai ngày gặp mà rất nhớ .


      “Sao vậy? Có phải là nhớ ?” Mạc Duy Khiêm sờ sờ mặt La Duyệt Kỳ vui đùa.


      “Ưm, nhớ.” La Duyệt Kỳ thẳng suy nghĩ của mình.


      Ngược lại, Mạc Duy Khiêm chưa hề chuẩn bị tinh thần, trái tim đập nhanh mấy nhịp, cúi đầu hôn môi La Duyệt Kỳ, thấp giọng cười hỏi: “Nhớ sao ở lại ăn cơm trưa với ?”


      La Duyệt Kỳ cong môi : “Chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp xong bữa trưa rồi, bảo mẫu cũng chuẩn bị sẵn, em có thể về ăn sao? về cứ cảm thấy có lỗi với người ta quá, em muốn ở lại ăn cơm với mà.


      Mạc Duy Khiêm nghe xong vui hớn hở, lại dùng sức hôn La Duyệt Kỳ cái.


      “Vậy về nhà ăn cùng em.”


      “Thế vất vả cho quá, lần sau em đem cơm trưa tới đây, chúng ta lại cùng ăn.” La Duyệt Kỳ ôm cổ Mạc Duy Khiêm hôn lại .


      “Hazz, bảo bối, em đừng cử động mạnh thế, ngồi ngoan nào, đừng đùa.” Mạc Duy Khiêm nửa ôm La Duyệt Kỳ để ngồi yên sô pha.


      “Em hôn sợ gì, hay là sợ em hôn , khống chế nổi bản thân?” La Duyệt Kỳ cười hì hì hỏi Mạc Duy Khiêm.


      Mạc Duy Khiêm cũng cười: “Phải, sợ khống chế nổi, em ngoan , ngồi thêm lát rồi chúng ta cùng .”


      còn chưa vụ án phải xử lý thế nào mà?”


      “Bên kia mất rất nhiều công sức muốn mở mội hội nghị nghiên cứu thảo luận.”


      La Duyệt Kỳ cảm thấy kỳ lạ: “ việc phơi bày rồi, còn mở hội nghị gì chứ? Cứ xét xử theo luật phải là xong rồi sao?”


      “Nếu có thể xét xử theo luật có hội nghị này. Chủ yếu là muốn tìm ra lỗi của , chúng ta hiểu nhưng quần chúng nhân dân hiểu lắm, lời của chuyên gia vẫn có ảnh hưởng rất lớn.” Mạc Duy Khiêm giải thích.


      “Vậy cũng định tham gia sao? Em có thể tới đó cùng ? Nếu em yên lòng được.”


      Mạc Duy Khiêm càng vui vẻ: “Dĩ nhiên là phải tham gia rồi, hơn nữa vì để vợ được yên lòng, em muốn dĩ nhiên đưa , em có thể bàng thính.”


      La Duyệt Kỳ nghe xong cũng vui vẻ: “Vậy tốt quá. Đúng rồi, em còn muốn cho chuyện, em định tìm Cao Tử Ninh chuyện.”


      Mạc Duy Khiêm suy nghĩ lát mới : “Chuyện này để tính , em đừng gấp.”


      La Duyệt Kỳ đồng ý, sau đó cùng Mạc Duy Khiêm về nhà ăn trưa.


      Thời gian mở hội nghị thảo luận nhanh chóng được ấn định, vốn dĩ Mạc Duy Hoa định nhanh chóng chạy tới thành phố Danh Tĩnh, nhưng vì hội nghị thảo luận này mà chị có điều kiêng kỵ, đành đợi sau khi hội nghị chấm dứt mới tới.


      La Duyệt Kỳ ngồi ở vị trí dãy bàn thứ hai trong hội nghị, mọi người đến đông đủ rồi Mạc Duy Khiêm mới cùng đám người Phùng Thư Dân tới, hơn nữa còn ngồi ở hàng ghế chủ vị.


      trường lập tức yên tĩnh lại.


      “Hôm nay toàn bộ chuyên gia, giáo sư nổi tiếng của ngành luật thành phố Danh Tĩnh có mặt đầy đủ, tôi vô cùng vinh hạnh được cùng mọi người nghiên cứu vụ án tham ô hối hộ xảy ra ở thành phố Danh Tĩnh lần này, cũng hy vọng mọi người có thể đưa ra những đề nghị có lợi cho tiến bộ xã hội. Bây giờ, hội nghị bắt đầu.” Mạc Duy Khiêm ngắn gọn vài câu rồi trực tiếp tuyên bố bắt đầu hội nghị nghiên cứu và thảo luận.


      Luật sư của Trần Đông Thành và Lưu Dương lần lượt trình bày quan điểm riêng của mình, sau đó hai mấy vị chuyên gia tham dự hội nghị liên tục biện luận vô cùng kịch liệt.


      Tuy có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành mà La Duyệt Kỳ hiểu nhưng vẫn có thể hiểu đại khái, cũng biết việc có khuynh hướng phát triển theo chiều có lợi cho Trần Đông Thành và Lưu Dương, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn với kết quả xét xử của tòa. Quan tòa có thể phán tội.


      Biện luận từ vụ án mở rộng đến cả thể chế pháp luật của quốc gia, rồi tính toàn vẹn của pháp luật, sau cùng tất cả đều nhất trí với kết quả. Toàn bộ chuyên gia pháp luật, luật sư đều cảm thấy vụ án của hai người Trần, Lưu còn phải chờ xem xét lại, tối thiểu cách thức và thủ đoạn Mạc Duy Khiêm tìm ra chứng cứ là bất chính, trái với pháp luật, đồng thời cũng có người nghi ngờ dụ dỗ nhân chứng ngụy tạo lời khai.


      La Duyệt Kỳ càng nghe càng sốt ruột, tới lui đầu mâu toàn chỉ về hướng Mạc Duy Khiêm thôi, mấy chuyên gia này uống nhầm thuốc hết cả rồi sao, chẳng ai xem xét đến kẻ phạm tội mà lại truy cứu người điều tra vụ án.


      Nhưng lúc lo lắng nhìn về phía Mạc Duy Khiêm lại phát dường như quá để ý tới kết quả nghiên cứu thảo luận này, hơn nữa có vẻ cũng hề cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ nhàn nhã nghịch nghịch chiếc bút máy tay, sau đó đột nhiên chỉ vào người ngồi bên trái : “Nơi này cấm hút thuốc, nếu nhịn được ra ngoài mà hút.”


      Người kia hơi sửng sốt, nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Duy Khiêm rồi lại thả bao thuốc lá vào trong túi xách.


      Lúc này mọi người cũng tập trung ánh mắt lên người Mạc Duy Khiêm, họ hết rồi, chỉ chờ Mạc Duy Khiêm còn gì để thôi.


      Mạc Duy Khiêm chậm rì rì uống ngụm trà, tinh tế nhấm nháp, sau đó mới buông chén mỉm cười : “Mọi người rất tốt, vô cùng ràng, trước mọi người tôi chỉ là người thường. Nhưng tôi nghe cũng hiểu được trọng điểm cuối cùng là ở phần chứng cứ này, theo luận điểm của các ông quá trình thu thập chứng cứ đều chính nghĩa, đúng ?”


      Thấy những người khác gật đầu, Mạc Duy Khiêm mới tiếp tục : “ ra tôi cảm thấy vấn đề này cần thiết phải tranh luận, quá trình thu thập chứng cứ chính nghĩa sao chứ? Tôi cho rằng vì chính nghĩa , chỉ có thể hy sinh trình tự chính nghĩa!”


      Mọi người choáng váng, ngờ Mạc Duy Khiêm tự xưng là người thường lại có thể ra lời chuyên nghiệp như vậy, hơn nữa còn là lời khiến người ta thể cãi lại được.


      “Ngồi ở đây hôm nay có chuyên gia pháp luật hình , có chuyên gia tố tụng hình , còn có cả chuyên gia pháp ý. Các người được gọi là chuyên gia là vì các người có quyền uy ở trong lĩnh vực chuyên môn của mình, có thể dùng kỹ thuật chuyên nghiệp để đạt được tôn trọng của người khác. Hai chữ “công chính” có ý nghĩa vô cùng quan trọng với pháp luật, còn về tầm quan trọng của nó tin rằng các vị ngồi đây đều hiểu hơn tôi, tôi chỉ hỏi câu thôi, các vị chuyên gia, học giả tham gia hội nghị lần này có nhận “tiền công” hay , hả?” (Công chính = công bằng, liêm chính)


      Sau khi Mạc Duy Khiêm hỏi xong những lời này, trường lập tức yên lặng đến đáng sợ.


      Quét mắt nhìn toàn bộ người ngồi trong hội nghị lần, sắc mặt Mạc Duy Khiêm đột nhiên trở nên trầm, giọng điệu cũng vô cùng nghiêm khắc: “Mỗi vị chuyên gia 25 vạn, luật sư biện hộ 130 vạn, còn phải xung quanh chắp nối để tổ chức hội nghị lần này, là vất vả quá. Người nhận “tiền công” sao có thể đạt được công chính vừa chứ? Nghiên cứu đáng sợ, học đến choáng váng đến ngu đần đáng sợ. Đáng sợ là đám người mang mình cái thanh danh chuyên gia nhưng lại uổng phí tín nhiệm của người dân đối với các người, phụ công bồi dưỡng mà tổ chức dành cho các người để ngồi đây biểu diễn như những thằng hề! Các người vẫn xứng làm tấm gương tốt, vẫn xứng để tiếp tục tranh luận các vấn đề pháp luật quốc gia hay sao? Còn nữa, hôm nay các người hãy nhận thức biệc này cho tôi, nếu biết được cách thức làm việc và thu thập chứng cứ của Mạc Duy Khiêm tôi đây, vậy hẳn là càng phải hiểu được “tiền công” mà tôi vừa là gì! Tôi nhận mà các người nhận, đó chính là thời điểm báo thù, các người có thể đợi đến lời mời dự hội nghị lần sau, lúc đó vấn đề cần nghiên cứu thảo luận chính là vụ án của chính các người! Bây giờ, lần nữa thảo luận lại vụ án cho tôi, trong vòng 10 phút hãy làm xong mọi việc, vợ tôi còn sốt ruột chờ kết quả để yên lòng đấy, có kiên nhẫn ngồi nghe các người thao thao bất tuyệt đâu, hiểu cả rồi chứ?”


      Mọi người đồng loạt liếc mắt nhìn La Duyệt Kỳ cái, họ nghĩ chỉ là trợ lý bàng thính thôi, ngờ lại là phu nhân của Mạc DUy Khiêm. Nhưng họ cũng chỉ liếc qua cái rồi lại nhanh chóng tập trung tinh thần vào việc thảo luận vụ án lần nữa, dĩ nhiên kết quả thảo luận hoàn toàn ngược lại với kết quả lần trước. Mọi người đều nhất trí rằng đây chính là vụ án có kết hợp của quan viên chính phủ và thương nhân, mang tính chất xã hội đen làm hại cộng đồng, tạo thành hậu quả cực kỳ ác liệt cho xã hội, gây tổn thất vô cùng lớn cho tính mạng quần chúng và tài sản quốc gia; nhất định phải nghiêm túc điều tra phán xử nặng!


      giỡn sao, “tiền công” và hối lộ đều là hai chữ nhưng ý nghĩa khác nhau trời vực, ai dám mạo hiểm với nửa đời sau của mình chứ, bảo sao có vài người trong giới phát luật chịu đến tham gia hội nghị chứ, chắc chắn là họ biết thủ đoạn của Mạc Duy Khiêm này tàn nhẫn cỡ nào rồi, ban nãy đúng là có thể dọa chết người!


      La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm vô cùng bình tĩnh tự tin, vừa muốn khóc vừa muốn cười, người đàn ông có thể làm việc lớn như thế đáng để phải trả giá vì . biết tại sao, trong đầu đột nhiên nhớ lại câu mà Mạc Duy Khiêm từng khi hai người mới quen nhau chưa lâu, : “Chỉ có người hiểu tôi mới có thể cảm thấy tôi là người hiền lành, mà người hơi hiểu tôi chút cảm thấy tâm cơ tôi quá sâu, nhưng nếu là người chân chính hiểu tôi nghĩ tôi là người an toàn, đáng tin và cực kỳ hiểu lòng người!”


      Lúc ấy chỉ nghĩ Mạc Duy Khiêm đùa khoe khoang, ngờ lúc đó với rất lòng.
      Last edited: 3/10/15

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 65
      Editor: OrchidsPham


      Sau khi hội nghị nghiên cứu và thảo luận kết thúc, Mạc Duy Khiêm lập tức cho người đưa La Duyệt Kỳ về nhà trước còn bản thân ở lại tiếp tục thảo luận các vấn đề phía sau.


      La Duyệt Kỳ về tới nhà, mất rất nhiều thời gian vẫn chưa thể khiến tâm trạng hồi phục lại. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy biểu của Mạc Duy Khiêm ở những trường hợp như thế này, khí thế và năng lực đó lên rằng chỉ dựa vào tiền bạc gia thế mà lên được đến vị trí ngày hôm nay. Dĩ nhiên với thân phận như rể Mạc Duy Khiêm cũng tuyệt đối cho phép cậu ấm làm việc chung với mình được.


      Đến tối Mạc Duy Khiêm mới trở về, La Duyệt Kỳ nhanh chóng chuẩn bị cơm chiều cho .


      “Em mau ngồi , phỉa có người làm rồi sao? Em cũng ngồi ăn thêm chút .” Mạc Duy Khiêm cho La Duyệt Kỳ làm việc, lôi kéo ngồi xuống cạnh mình, để bảo mẫu chuẩn bị hai bộ bát đũa.


      La Duyệt Kỳ cũng hơi đói bụng, sau khi ngồi xuống liền nhìn Mạc Duy Khiêm cười.


      “Vui vẻ vậy sao? Có phải bị biểu hôm nay của ông xã em mê hoặc rồi ?” Mạc Duy Khiêm nhéo nhéo mặt La Duyệt Kỳ hỏi.


      thoải mái đồng ý để em tham gia hội nghị nghiên cứu thảo luận này như thế, phải là có ý định biểu uy phong từ trước rồi đấy chứ?”


      “Ôi chao, chút suy nghĩ ấy của mà cũng bị em nhìn thấu rồi, vợ đúng là càng ngày càng thông minh!”


      La Duyệt Kỳ đẩy Mạc Duy Khiêm: “Ai là vợ ? Đừng có lung tung gì mà vợ với chả ông xã, chúng ta còn chưa có quan hệ gì đâu.”


      Mạc Duy Khiêm mừng rỡ ôm lấy La Duyệt Kỳ khẽ hỏi: “Vậy em xem quan hệ của chúng ta là gì nào? Cha của đứa bé, người đàn ông của em? Hay là quan hệ ngậm nuốt, em “ngậm nuốt” ? Bé cưng, nhất định đời này chúng ta là vợ chồng, ngoài ra ai có thể cưới được em đâu!”


      chuyện đứng đắn chút được ? Lại , em cũng đâu phải quái vật, sao người khác thể cưới em được chứ?” Mặt La Duyệt Kỳ đỏ hồng.


      mà, có chỗ nào đứng đắn đâu? Dĩ nhiên em phải là quái vật rồi, ý của là muốn cưới em phải qua được cửa của ! Phải cướp được em khỏi tay rồi mới đến bước tiếp theo!”


      Lúc hai người giỡn, bảo mẫu bưng đồ ăn lên, La Duyệt Kỳ bảo Mạc Duy Khiêm nhanh chóng ăn, Mạc Duy Khiêm vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ ăn mấy miếng rồi đột nhiên cười : Nhưng mà, hôm nay rất đẹp trai, rất có khí thế, em nhìn mà tim đập thình thịch nè.”


      Mạc Duy Khiêm lập tức buông đũa, cơm cũng ăn nữa: “ ư? đập thình thịch ư?”


      La Duyệt Kỳ gắp thịt bỏ vào miệng chậm rì rì, lời cũng lúng búng mơ hồ: “ mà, em cảm thấy có thể em đấy.”


      Mạc Duy Khiêm nhìn chằm chằm vào La Duyệt Kỳ ăn đến vui vẻ, chỉ hận thể cướp lấy chiếc đũa làm ngừng ăn, nhưng dám!


      “Duyệt Kỳ, em lặp lại câu vừa rồi lần nữa .” Mạc Duy Khiêm gấp gáp đến khó chịu, đợi được La Duyệt Kỳ ăn xong.


      “Có thể em .” La Duyệt Kỳ nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lặp lại lần ràng.


      Mạc Duy Khiêm giữ chặt bàn tay định gặp thức ăn của La Duyệt Kỳ truy hỏi: “Chỉ là có thể, chưa xác định ư?”


      “Sao mà nhiều chuyện vậy nha, em thế rồi mà còn tự hiểu được sao, ý mặt chữ đó.”


      xong thấy Mạc Duy Khiêm vẫn nhìn mình chằm chằm đành tỏ vẻ bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, em .”


      “Bỏ hai chữ đằng trước , chỉ ba chữ phía sau thôi!” Mạc Duy Khiêm nhanh.


      La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm, con ngươi đảo quanh trong hốc mắt lát rồi mở miệng: “Mạc Duy Khiêm, em !”


      Suýt nữa Mạc Duy Khiêm nhảy cẩng lên, cố sức đè nén cảm xúc kích động lại, nhưng vẫn cảm thấy sớm muộn gì tim cũng bị La Duyệt Kỳ lăn lộn thành bệnh!


      Chớp chớp ánh mắt hơi nóng lên, lòng vẫn vui như nở hoa, chỉ có thể nâng mặt La Duyệt Kỳ, nghẹn giọng : “Bé con hư hỏng, có phải em cố ý chọn thời điểm thể động vào em để những lời này hả? Chỉ bằng khí hôm nay của chúng ta, ít nhất cho em nằm bẹp giường ba ngày!”


      La Duyệt Kỳ cười đến vui vẻ: “Em sợ quá nha, may mà có cục cưng bảo vệ em, cảm ơn cục cưng bảo vệ mụ mụ nha!”


      Mạc Duy Khiêm vô cùng thỏa mãn đưa tay ra cùng La Duyệt Kỳ nhàng vuốt ve chiếc bụng vẫn chưa có thay đổi gì của : “Duyệt Kỳ, rất thỏa mãn.” Tuy giọng điệu bình thản nhưng La Duyệt Kỳ vẫn cảm nhận được chân thành tha thiết của Mạc Duy Khiêm.


      “Em hỏi , chuyện em muốn gặp Cao Tử Ninh lần trước vẫn chưa cho em câu trả lời thuyết phục đâu, cuối cùng lúc nào cho em hả?”


      Mạc Duy Khiêm biết nếu để La Duyệt Kỳ gặp Cao Tử Ninh lần yên tâm nên cũng định ngăn cản: “ nhanh chóng sắp xếp để em gặp ta, làm xong mọi chuyện em hãy yên tâm bồi dưỡng thân thể , cần quan tâm gì nữa.”


      “Em biết, nếu mấy vị chuyên gia kia xác định được thời gian Kim Đào sang Mĩ cho em tiếng nhé, để em đến sân bay tiễn ấy đoạn.”


      “Chuyện này cần thiết, có gì em hãy với cậu ta ở bệnh viện , nên sân bay, cảnh chia tay làm em đau buồn khổ sở, tốt cho thân thể đâu. Vả lại Kim Đào có cả đội ngũ chữa bệnh cùng , cả đống nhân viên thiết bị gì đó, sao có thời gian tạm biệt em chứ?” Mạc Duy Khiêm đồng ý để La Duyệt đưa tiễn Kim Đào.


      La Duyệt Kỳ nghe thế cũng ăn cơm nữa: “Kim Đào lần này chẳng biết khi nào mới trở về, chẳng lẽ em muốn tiễn ấy cũng được hay sao? Em mà có vẻ quá mức vô tình, sau này em làm sao nhìn mặt cha mẹ ấy được?”


      phải là cho em mà là thời gian và hoàn cảnh thích hợp, em muốn gặp cậu ấy hoàn toàn có thể đợi đến lúc thân thể cậu ấy khá lên rồi trò chuyện trực tuyến với cậu ấy, cần gì phải trực tiếp tới sân bay chứ?”


      “Hai cái đó giống nhau được sao Nếu cứ như sau này có việc gì cần em tự làm, cần ai đón đưa hết, em mới mang thai bao lâu chứ, cần gì kiêng kỵ nhiều thứ vậy? sợ em đau buồn sao nghĩ đến chuyện giờ chọc tức em vậy?”


      Mạc Duy Khiêm nhanh chóng bê bát cơm, cầm đôi đũa đưa tới miệng La Duyệt Kỳ: “ chọc giận em, em đừng bỏ ăn mà, em xem thế này được , dù sao Kim Đào cũng phải chuẩn bị cuối tuần mới , mình cứ tạm gác chuyện này lại , đến lúc đó hãy tiếp. Duyệt Kỳ, em ngoan nào, phải lúc nãy em còn sao, sao bây giờ lại quan tâm đến cảm nhận của nữa vậy? Sao em nghĩ xem, em ăn đồ ăn còn khó chịu hơn em đấy. Nếu em nhanh ăn cơm nào, ngày mai đưa em gặp Cao Tử Ninh, có được ?”


      Chuyện này có liên quan gì nhau chứ? phải La Duyệt Kỳ giận, chẳng qua cảm thấy về tình về lý đều nên tiễn Kim Đào, cũng biết vì sao Mạc Duy Khiêm lại ngăn chặn cho như vậy, nhưng cũng định tiếp tục đề tài này, như Mạc Duy Khiêm , hai ngày nữa bàn lại cũng muộn, đáng phá hoại bầu khí này. Vì thế hé miệng ngậm miếng cơm đưa lên trước miệng . Mạc Duy Khiêm nhàng thở phào.


      Hôm sau vừa đến văn phòng Mạc Duy Khiêm hỏi chuyên gia và tổ chữa bệnh thời gian Kim Đào rời , sau đó cau mày suy nghĩ.


      “Duy Khiêm, cậu sao thế, chẳng phải mọi chuyện xử lý gần xong rồi sao, sao mặt mày cậu vẫn cau có thế? Chẳng lẽ có mâu thuẫn gì với Duyệt Kỳ ư?” Đổng Nguyên ngồi đối diện với Mạc Duy Khiêm nghĩ, nếu công việc thuận lợi thứ làm Mạc Duy Khiêm cau có mặt mày cũng chỉ có La Duyệt Kỳ thôi.


      “Duyệt Kỳ nên đến sân bay tiễn Kim Đào, tôi sợ đến lúc đó ấy đau lòng khổ sở quá rồi làm tổn thương thân thể nên cho ấy nhưng ấy căn bản nghe tôi.”


      cầu của Duyệt Kỳ cũng phải là quá đáng, đến lúc đó cùng lắm là rơi vài giọt nước mắt thôi, chắc ảnh hưởng gì đến thân thể đâu.” Đổng Nguyên cảm thấy Mạc Duy Khiêm cẩn thận quá mức, cần phải thế.


      Sau đó lại cảm thấy đúng nên ngập ngừng hỏi: “ phải là trong lòng cậu ghen tỵ, thoải mái cho nên mới muốn để La Duyệt Kỳ tiễn Kim Đào đấy chứ?”


      Mạc Duy Khiêm híp mắt nhìn Đổng Nguyên, sau đó cười cười: “Đổng Nguyên, tôi phát ra gần đây tiến bộ rất lớn nha, nhìn vấn đề càng lúc càng ràng. Quả là tôi muốn Duyệt Kỳ tiễn Kim Đào, nếu còn quan hệ cũng cần dây dưa nữa. Thời khắc sinh ly tử biệt luôn dễ khiến người ta nhớ về quá khứ, còn là nhớ về những thứ tốt đẹp nữa, tôi muốn Duyệt Kỳ hồi thưởng lại kỷ niệm giữa ấy và Kim Đào, tôi mất nhiều công sức như thế phải để sau này họ vẫn còn giữ tình bạn vững bền tri kỷ!”


      Đổng Nguyên bội phục Mạc Duy Khiêm, tới sân bay tiễn người ta mà cũng có thể suy diễn ra nhiều thứ như thế! Đến tận bây giờ Đổng Nguyên vẫn biết La Duyệt Kỳ tốt đến mức nào mà có hể khiến Mạc Duy Khiêm điên cuồng, tranh đấu gay gắt đẻ đoạt được, sau đó còn lo lắng trăm điều, bảo vệ như báu vật quý hiếm có thể bị người ta cướp bất cứ lúc nào!


      “Chuyện này dễ đâu, theo cá tính của Duyệt Kỳ ấy chắc chắn đồng ý, tôi cảm thấy chẳng có cách nào hay, nếu muốn tôi hay là cậu tự đưa ấy .”


      Mạc Duy Khiêm chưa có người gõ cửa tiến vào báo cáo công việc: “Mạc tổ trưởng, hôm nay có mấy tờ báo vẫn phản đối, bên muốn ngài làm chút quan hệ xã hội. Mặt khác, ngày rời của Kim Đào ấn định là thứ bảy, nếu ngài có ý kiến gì tôi đặt vé máy bay.”


      “Thứ bảy cũng được, cần đặt vé máy bay, họ máy bay tư nhân. Liệt kê danh sách mấy tờ báo đó ra, còn cả mấy tờ báo ca tụng công đức của Trần Đông Thành lúc trước cũng kê ra, tôi sắp xếp nhân viên thẩm tra kỷ luật điều tra lãnh đạo mấy tờ báo đó. Lo lắng sốt sắng giải vây cho đám người Trần Đông Thành Lưu Dương như thế chắc cũng chẳng trong sạch gì, điều tra ra kẻ nào bắt kẻ đó. Cậu báo lại là cần làm công tác xã hội gì cả, lần này phải dựa vào vụ án này mà túm sạch cả đám, nếu chỉ là thị trưởng Danh Tĩnh nho cũng dám tay che trời chứ đừng là quan lại cấp tỉnh! Nghe hai người phụ nữ kia vẫn còn làm ầm ĩ phải ? Nhanh điều tra căn cứ chính xác việc hai người họ tham gia vào vụ án rồi đưa vào trại tạm giam . Mặt khác, mấy chuyên gia tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận lần này nghiên cứu cách thẩm tra xử lý khác, để làm sao đào móc được hết những kẻ liên quan trong vụ lần này ra, sau đó cho Thư Dân và mấy người tổ thẩm tra cường điệu lên chút rằng nếu chứng cứ xảy ra vấn đề, thể phán quyết theo pháp luật tôi có cách khác để xử lý.”


      Đối mặt với Mạc Duy Khiêm mạnh mẽ cứng rắn như thế, Đổng Nguyên cảm thấy việc này ít nhiều gì cũng có liên quan tới tâm trạng của cậu ta, phải biết rằng chỉ dựa vào câu của Mạc Duy Khiêm vừa rồi biết kéo theo bao nhiêu kẻ ngã xuống nữa, chẳng lẽ sau này phong cách làm việc của Mạc lão đại chính là: hài lòng phản hủ?

      (phản hủ: đại khái là chống lại thói hủ lậu, tham ô…)


      Vừa mới xử lý xong bên này, di động của Mạc Duy Khiêm lại vang lên, giọng điệu nghe điện thoại của vẫn rất khó nghe: “Chị, là giờ làm việc của em, chị cứ gọi điện thoại làm gì thế?”


      “Chị mới gọi có lần này, thế nào là “cứ gọi” chứ? Đến rể em cũng dám nhận điện thoại của chị trong giờ làm việc đâu, tâm trạng em tốt cũng đừng lấy chị ra mà trút giận, chị cũng vì việc lớn cả đời của em nên mới gấp gáp thế thôi, chị gọi để báo với em là thứ năm tuần này chị tới đó, mang theo cả Tiêu Tiêu cùng.” Mạc Duy Hoa tự nhiên bị oán trách đến nghẹn, cũng muốn thêm gì nữa, chỉ thông báo xong hành trình của mình rồi chuẩn bị cúp máy.


      Mạc Duy Khiêm đột nhiên nhớ đến chuyện, lập tức : “Chị, chị khoan hãy cúp máy, chị và Tiêu Tiêu đừng đến đây vào thứ năm, sáng thứ bảy hãy tới, tới trước 8 giờ là được rồi. Chị đừng có hỏi nhiều nữa, em bảo đến lúc nào cứ đến , đừng chậm trễ, xuống máy bay xong em đưa hai người đến gặp Duyệt Kỳ, nhớ kỹ thời gian đấy nhé. Còn nữa, tuyệt đối được với Duyệt Kỳ là em bảo hai người tới vào thứ bảy nhé, em còn có việc phải làm, cúp máy đây!”


      Tâm trạng Mạc Duy Khiêm cực kỳ tốt đẹp buông di động xuống, Đổng Nguyên lắc đầu: “Cậu đúng là biết tính toán.”


      Mạc Duy Hoa mang theo con đến thành phố Danh Tĩnh buổi sáng, dù La Duyệt Kỳ có bận cỡ nào cũng phải để thời gian gặp gỡ, như vậy tiễn Kim Đào được nữa. Mạc Duy Khiêm đúng là nghĩ đủ mọi cách mà.


      “Dù sao họ cũng muốn tới, chi bằng làm chút cống hiến luôn.” Có thể lúc này Mạc Duy Khiêm cực kỳ hăng hái, giải quyết xong tảng đá lớn đè trong lòng rồi.


      Cao Tử Ninh ngồi sô pha vừa giật mình cảm khái lại mang theo chút hâm mộ: “Có phải Mạc Duy Khiêm quá khoa trương rồi ? Vào cửa thôi mà cũng phải qua mấy lần khóa thế này.”


      ấy rất tốt với chị, vốn dĩ chị nên tới gặp em nhưng mà…”


      “Chị cần , em hiểu mà. Em nghe Hàn Giang chị mang thai rồi, dĩ nhiên là thể để chị vất vả được, ra em cũng hiểu mục đích chị muốn gặp em là gì, chẳng qua là vì Kim Đào thôi đúng ?” Cao Tử Ninh vẫn thẳng thắn như trước.


      La Duyệt Kỳ gật đầu: “Phải, chúng ta cứ chuyện thẳng thắn , chị chỉ lo lắng cho Kim Đào thôi, mong em hãy tận tâm chăm sóc ấy, cổ vũ ấy. Nhờ em giúp ấy đứng dậy.”


      “Em là người công bằng, Mạc Duy Khiêm hứa hẹn với em rằng chỉ cần Kim Đào có thể đứng lên em được tự do, còn cho em thêm 50 vạn USD, cho nên chị cần phải lo lắng việc em tận tâm tận lực, về mọi thứ sau đó ai đoán trước được.”


      Cao Tử Ninh xong, thấy La Duyệt Kỳ ngẩn người cười: “Có thể , vì loại bỏ gánh nặng của chị, Mạc Duy Khiêm cố gắng hết sức rồi. Chị Duyệt Kỳ, dù em hiểu thân phận của Mạc Duy Khiêm nhưng cũng có thể nhìn cách làm việc của ấy mà đoán ra chút. ấy coi trọng chị và đứa như thế cho thấy ấy có tình cảm rất sâu nặng. Em phải người hồ đồ, lần này em và ba em có cơ hội Mĩ cũng là vì tình cảm ấy dành cho chị. Em hâm mộ chị, chị phải quý trọng đấy nhé.”


      Tiễn Cao Tử Ninh xong, La Duyệt Kỳ nhịn được mà gọi điện thoại cho Mạc Duy Khiêm.


      “Mạc Duy Khiêm, cảm ơn mọi thứ làm cho em.”


      “Em làm sao thế?” Mạc Duy Khiêm hỏi.


      “Em gặp Cao Tử Ninh, ấy cho em biết điều kiện hứa cho với ấy.”


      Mạc Duy Khiêm cười ở đầu dây bên kia: “Bé ngốc, thế mà cũng cảm động sao? Số lần em cảm ơn còn ít ư? Mọi thứ đều là việc thôi, nếu em muốn báo đáp hãy đồng ý gả cho . có điều kiện làm những việc đó, cứ coi như tích phúc cho con . làm mọi người em quan tâm được sống tốt.”


      La Duyệt Kỳ cảm động tới mức ra lời, chỉ có thể vừa cầm di động vừa lau nước mắt.


      “Đừng khóc mà, mọi chuyện làm đều để em được vui. Còn nữa, cuối tuần này Kim Đào Mĩ, nghĩ em có thể tiễn cậu ấy nhưng vẫn đề nghị em nên đến bệnh viện trước, có chuyện gì đợi ra sân bay thể, được ?”


      Dĩ nhiên là La Duyệt Kỳ đồng ý: “Dĩ nhiên là được rồi, để em gửi tin nhắn báo cho ấy câu.”


      “Ừ, em gửi , đừng dùng di động quá lâu, tối về đúng giờ.”


      Mạc Duy Khiêm nhanh chóng dặn dò La Duyệt Kỳ rồi cúp điện thoại, sau đó ngồi ghế nở nụ cười yên tâm.
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie19642 others thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 66
      Editor: OrchidsPham


      Mấy ngày nay La Duyệt Kỳ ở nhà nghĩ nghĩ lại xem nên gì và dặn dò thế nào khi gặp Kim Đào ở sân bay, đôi khi tưởng tượng đến ngày chia tay rồi chảy nước mắt khiến Mạc Duy Khiêm lo tới mức chỉ muốn thời gian mau chóng qua , hận thứ bảy đến ngay lập tức để kết thúc mọi chuyện cho xong.


      Sau mấy ngày sống trong khí trầm thấp, cuối cùng cũng đến cuối tuần, đêm trước ngày chia tay, La Duyệt Kỳ lăn lộn mãi ngủ được.


      “Có phải em khó chịu ở đâu ?” Mạc Duy Khiêm bật chiếc đèn ở đầu giường, quay sang hỏi La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ lắc đầu: “ khó chịu ở đâu cả, chỉ là trong đầu em lúc này đều là những kỷ niệm khi em và Kim Đào bên nhau, trong lòng cảm thấy yên chút nào.”


      Mạc Duy Khiêm nghe xong cắn chặt hai hàm răng như muốn nghiền nát chúng luôn: May mà ngày mai gặp nhau đưa tiễn, nếu chỉ bằng cuộc biệt ly ở sân bay ấy còn nhớ lại bao nhiêu nữa chứ?


      Tuy nghĩ thế nhưng lời ra khỏi miệng lại vô cùng tốt đẹp: “Chuyện này cũng là bình thường thôi, dù sao ngày mai cậu ấy rồi, muốn gặp nhau lần cũng khó. Hai người bên nhau lâu như thế, chắc chắn lòng em được thoải mái rồi. Em cũng đừng làm khó bản thân, ngủ được thôi ngủ, chuyện với em, thức đêm cũng sao, ngày mai đến sân bay cũng đừng đè nén bản thân, muốn khóc cứ khóc ra, có ở đó cùng em.”


      thấu tình đạt lý của Mạc Duy Khiêm lại làm La Duyệt Kỳ cảm động, cúi đầu hôn môi Mạc Duy Khiêm: “ đối xử với em tốt quá, mỗi khi em cảm thấy mình hiểu lại có thể làm em kinh ngạc hơn nữa. Mạc Duy Khiêm, cứ thế này hình ảnh của trong lòng em chỉ có mất.”


      đâu có tốt như em chứ, chẳng qua là quan tâm em thôi, có ai khác khen như em đâu, có phải em ăn vụng đường mà miệng ngọt quá vậy hả?”


      La Duyệt Kỳ cười ra tiếng: “ lại chê cười em.”


      Mạc Duy Khiêm đè gáy La Duyệt Kỳ, cho rời , càng ngừng hôn môi : “ cảm thấy rất ngọt, ngọt như đường vậy.”


      Hai người hôn đến hôn nửa ngày khiến thân thể cũng có phản ứng, Mạc Duy Khiêm vô cùng tiếc nuối: “ thể đùa thêm nữa, hazz, ngoan nào, dù sao cũng phải cố nhịn hết ba tháng đầu.”


      La Duyệt Kỳ bĩu môi: “ biết tình trạng tại của em mà còn như thế, có thấy phiền hay hả?”


      Mạc Duy Khiêm buồn cười, bàn tay mò vào trong quần lót của La Duyệt Kỳ sờ soạng mấy cái, cảm thấy hơi ướt át liền ngồi dậy, sau đó đỡ La Duyệt Kỳ nằm xuống, bản thân lại cúi đầu cởi quần lót của ra.


      làm gì thế, phải được rồi sao?” La Duyệt Kỳ sợ Mạc Duy Khiêm làm , mau chóng ngăn cản.


      “Vợ khó chịu mà, phải phục vụ chứ, đừng lo, có chừng mực.” Mạc Duy Khiêm cho La Duyệt Kỳ ngồi dậy, đồng thời bản thân quỳ ngồi giữa đôi chân trơn bóng của La Duyệt Kỳ.


      Lúc này La Duyệt Kỳ ý thức được việc Mạc Duy Khiêm định làm, mặt đỏ tim run khẽ kêu lên: “ đừng có xằng bậy nữa.”


      Nhưng Mạc Duy Khiêm cúi người xuống, hai tay giữ chặt đôi chân La Duyệt Kỳ, trực tiếp dán môi lên hôn vài cái. Toàn thân La Duyệt Kỳ đột nhiên căng thẳng, chưa bao giờ trải qua tình huống như thế này, đây là thứ chỉ “phim đen” mới có mà…


      “Mạc Duy Khiêm, đừng như vậy mà, mau đứng lên .” La Duyệt Kỳ cảm nhận được Mạc Duy Khiêm say mê liếm mút nơi tư mật của mình, lát sau đầu lưỡi bắt đầu luồn vào trong, từng chút, từng chút , thỉnh thoảng còn ở bên trong quấy đảo vòng khiến toàn thân tê dại, thân thể vừa nóng bỏng lại khó chịu như bị lửa đốt, mặt cũng đỏ như muốn rỉ ra máu. Nhưng thể phủ nhận rằng cái cảm giác căng đầy lại tê dại kia khiến người ta vô cùng sung sướng, thân thể dần dần thả lỏng, hơi thở cũng gấp gáp dần lên.


      Mạc Duy Khiêm biết La Duyệt Kỳ có cảm giác càng thêm ra sức biểu , sau mấy phút mới ngồi thẳng dậy, bò lên nằm bên cạnh La Duyệt Kỳ, bàn tay lần mò, mấy ngón tay đâm vào trong cơ thể , bắt đầu đưa đẩy đầy mạnh mẽ.


      La Duyệt Kỳ hừ từng tiếng theo từng động tác càng lúc càng dồn dập của Mạc Duy Khiêm, eo hông thuận theo bản năng cũng phối hợp ngừng xoay lắc với tần suất của .


      “Bé ngoan, đừng nóng vội.” Mạc Duy Khiêm nhìn hai trái cầu thịt trắng mềm run rẩy trước mắt cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vì thế gấp gáp cúi đầu ngậm chặt lấy bên, ngừng liếm mút gặm nhay, từng tiếng mút liếm đầy mờ ám liên tục vang lên khiến người ta say lòng.


      Ép buộc hơn nửa tiếng, La Duyệt Kỳ đạt cực khoái, mệt mỏi ôm Mạc Duy Khiêm vẫn cọ xát lưu luyến trước ngực mình mà than thở: “Em mệt quá. Sao còn chưa rút ta ra?”


      “Bé con hư hỏng, qua sông rồi muốn phá cầu đúng , em được sung sướng thoải mái rồi thèm quan tâm nữa ư?”Mạc Duy Khiêm đợi đến khi nơi đó của La Duyệt Kỳ bình tĩnh lại, còn điên cuồng co rút nữa mới khẽ đưa đẩy vài cái rồi rút tay ra.


      La Duyệt Kỳ nhắm mắt lại cười, cũng gì nữa, lát sau ngủ thiếp .


      Mạc Duy Khiêm vẫn cam lòng mà xoa bóp toàn thân La Duyệt Kỳ lần mới chịu đứng dậy tới toilet tự giải quyết.


      Sau khi trở về, thấy La Duyệt Kỳ ngủ say, lại lấy khăn lau mồ hồi cho , nghĩ cuối cùng bà tổ này cũng ngủ, nhớ đến Kim Đào nữa rồi.


      Buổi sáng hôm sau, La Duyệt Kỳ bị Mạc Duy Khiêm đánh thức.


      “Duyệt Kỳ, nên rời giường rồi, lát nữa xong việc lại trở về ngủ tiếp.”


      La Duyệt Kỳ chớp chớp mắt kịp phản ứng, đến khi tỉnh táo lại mới lăn vòng nhanh chóng đứng dậy dọa Mạc Duy Khiêm nhảy dựng lên.


      “Em chậm chút nào, sớm muộn gì cũng bị em dọa tới mắc bệnh tim!”


      La Duyệt Kỳ ngồi dậy mới phát ra thân dưới của mình vẫn trần trụi chút che đậy, lập tức nhìn về phía Mạc Duy Khiêm, thấy cũng nhìn chằm chằm vào nơi đó của .


      “Đừng nhìn, lăn sang bên !”


      Mạc Duy Khiêm biết bé con này lại thẹn quá hóa giận rồi, vì thế chỉ cười hì hì : “Chẳng phải tối hôm qua xem hết, còn hôn biết bao nhiêu lần rồi sao? Em còn e lệ gì chứ?”


      Mặt La Duyệt Kỳ lập tức đỏ bừng lên, sau khi tìm được quần lót nhanh chóng chạy về phía toilet. Mạc Duy Khiêm vội giữ chặt lại: “Em chậm chút nào, nữa là được chứ gì, em rửa mặt để ra ngoài xem bữa sáng chuẩn bị xong chưa.”


      Đợi Mạc Duy Khiêm ra ngoài rồi La Duyệt Kỳ mới thở phào nhõm, nhanh chóng sửa soạn.


      Ăn cơm xong, Mạc Duy Khiêm thấy cũng sắp đến giờ, Đổng Nguyên cũng dẫn người tới nên liền ôm La Duyệt Kỳ ra khỏi nhà, tới sân bay.


      Đến sân bay, La Duyệt Kỳ lại bắt đầu căng thẳng, còn hơi kích động nữa. Nghĩ đến việc Kim Đào tới nước Mĩ, biết đến bao giờ mới được gặp lại lần nữa lại bắt đầu đau buồn, cảm thấy có rất nhiều điều cần với Kim Đào nhưng thời gian lại cho phép, lòng nhịn được mà muốn khóc.


      Mạc Duy Khiêm nhìn vậy cũng nhiều lời, chỉ ôm chặt La Duyệt Kỳ, nhàng vỗ về mái tóc an ủi.


      Gần tiếng sau, La Duyệt Kỳ chờ đến sốt ruột mà vẫn chưa thấy người đâu liền ngẩng đầu hỏi: “Sao mấy người Kim Đào vẫn chưa tới vậy?”


      “Đừng vội, Đổng Nguyên, cho người gọi điện hỏi xem có chuyện gì?”


      Đổng Nguyên lập tức làm theo, lâu sau có câu trả lời: “Duy Khiêm, các con đường gần sân bay đều bị quản lý, chắc là có lãnh đạo tới đây, đám người Kim Đào phải đường vòng nên chắc tới muộn chút.”


      “Bảo bọn họ cần sốt ruột, dù sao cũng là máy bay tư nhân, có lỡ đợi lát nữa bảo sân bay sắp xếp lại thời gian cất cánh là được, an toàn mới là quan trọng nhất.”


      Đổng Nguyên cười : “Tôi cũng dặn họ thế rồi, cậu đừng lo.”


      Lúc này cảm xúc của La Duyệt Kỳ ổn định phần nào, còn khó chịu như lúc vừa tới sân bay nữa, nghe thấy tin tức Đổng Nguyên liền tò mò nhìn quanh, thế mới phát ra xung quanh vô cùng yên ắng.


      “Có chuyện gì xảy ra vậy? Có nhân vật lớn sắp tới sao?”


      Mạc Duy Khiêm lắc đầu tỏ vẻ cũng biết.


      “Để tôi xem có chuyện gì.”


      Đổng Nguyên xong lập tức ra ngoài, La Duyệt Kỳ cảm thấy nhàm chán nhưng thể nghịch điện thoại được, đành lôi kéo Mạc Duy Khiêm chơi kéo búa bao với mình cho đỡ buồn.


      Đúng là có tiền đồ! Mạc Duy Hoa nhìn Mạc Duy Khiêm chơi vui đến biết trời đất là gì qua tấm kính thủy tinh cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, đây là cậu em trai trầm ổn lão luyện của mình sao?


      “Mẹ, cậu còn chưa bao giờ đồng ý chơi với con!” Tiêu Tiêu nhịn được mà khẽ oán giận.


      “Bây giờ trong mắt cậu con chỉ có mợ con thôi, vì mợ con, cái gì cậu con cũng chịu làm hết.”


      Tiêu Tiêu nghe xong vô cùng vui vẻ: “Mẹ, con còn chưa có ý kiến gì mà sao mẹ lại giận dữ vậy?”


      cái gì vậy, lát nữa con đừng quên phải làm thế nào đấy.”


      “Mẹ yên tâm, con nhớ rồi mà.”


      Tiêu Tiêu muốn nghe mẹ lải nhải nữa liền đẩy cửa chạy ra ngoài gọi Mạc Duy Khiêm: “Cậu!”


      Mạc Duy Khiêm nghe tiếng vô cùng kinh ngạc quay đầu lại: “Tiêu Tiêu? Sao cháu lại ở đây? Chẳng phải là thứ sáu tuần sau mới tới ư?”


      Hỏi xong lại nhìn Mạc Duy Hoa phía sau bé: “Chị, sao hai người lại đến trước vậy, còn thông báo cho em tiếng nào nữa chứ.”


      Lúc này Đổng Nguyên cũng vào, sau đó bước tới bên cạnh La Duyệt Kỳ còn ngẩn ngơ khẽ : “ ngờ hôm nay chị Duy Khiêm lại tới, chắc đây cũng là lí do sân bay bị chặn.”


      tại đầu óc La Duyệt Kỳ hoàn toàn trống rỗng! Chuyện này quá đột ngột! chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với người nhà Mạc Duy Khiêm, cũng hiểu là gặp khó khăn, bị ngăn cản; nhưng mà thể nào đoán trước được là trực tiếp đối mặt với Mạc Duy Hoa trong hoàn cảnh bất ngờ thế này!


      “Xin chào, chị là chị Mạc Duy Hoa, chị của Duy Khiên, em là La Duyệt Kỳ phải ?”


      Đối mặt với Mạc Duy Hoa xinh đẹp, khí chất hơn người như vậy, La Duyệt Kỳ ra lời. Đối với Mạc Duy Hoa căn bản phải là người có thể xuất ở cuộc sống đời thường!


      “Con chào mợ, con là Văn Tiêu Tiêu.”


      “Em , sao hai người đột nhiên chạy tới đây dọa sợ Duyệt Kỳ vậy hả? Duyệt Kỳ, đừng căng thẳng, đây là chị , đây là cháu ngoại năm nay học lớp 6 tiểu học.”

      (Bên Trung cấp 1 có 6 lớp, sơ trung 3 lớp 7,8,9; cao trung 3 lớp 10,11,12)


      “Cậu lung tung, sau khi nghỉ hè con học sơ trung rồi. Mợ, mợ thấy đó, cậu chẳng quan tâm con chút nào hết!”


      Văn Tiêu Tiêu trêu đùa khuấy động khí như vậy khiến La Duyệt Kỳ bớt căng thẳng hơn nhưng vẫn câu nệ bắt tay chào hỏi Mạc Duy Hoa vô cùng cẩn thận.


      cần khách khí như thế, sau này đều là người nhà rồi. Chúng ta rời sân bay trước , cứ ở đây mãi ảnh hưởng tới nhiều người khác, chị nghe mấy con đường quanh đây còn bị chặn, tốt. Vĩnh Lâm, bảo lại với họ là lập tức khôi phục trật tự giao thông , nên làm mấy loại chuyện như vậy chút nào.”


      Người tên Vĩnh Lâm kia trả lời câu rồi nhanh chóng cùng người nữa rời để xử lý chuyện này.


      La Duyệt Kỳ bị đám người vây quanh trở ra xe, rời khỏi sân bay.


      Ngồi trong xe, La Duyệt Kỳ cũng biết gì, chỉ có thể nghe Mạc Duy Khiêm chuyện với chị .


      “Mợ, mợ có hứng thú với những chòm sao ?” Văn Tiêu Tiêu sán lại gần hỏi La Duyệt Kỳ.


      Thấy La Duyệt Kỳ lắc đầu liền : “Vậy cũng sao, con có thể dạy mợ, cũng có thể giúp mợ phân tích những chuyện mợ hiểu, có được ?”


      La Duyệt Kỳ mỉm cười gật đầu: “Được, từ lâu mợ nghe qua thần bí của các chòm sao, còn có cả chương trình truyền hình chuyên nghiên cứu về vấn đề này nữa.”


      Văn Tiêu Tiêu cảm thấy mình gặp đúng tri kỷ rồi, lập tức bắt đầu giảng giải cho La Duyệt kỳ.


      đứa mà có thể liên tục ngừng như vậy đúng là hiếm có, chắc đây là khác biệt giữa những đứa của gia đình lãnh đạo cấp cao và gia đình bình thường nhỉ? La Duyệt Kỳ vô cùng bội phục tài ăn của Văn Tiêu Tiêu, hơn nữa cũng bị cuốn hút vào đề tài này, ngừng chăm chú lắng nghe.


      Khi đoàn xe tới ngã rẽ, có chiếc xe cứu thương ngược hướng chạy qua, lòng La Duyệt Kỳ thịch tiếng: Kim Đào! Sao lại quên mất Kim Đào chứ, bảo sao trong lòng cứ yên, cảm giác như quên mất chuyện gì!


      “Duyệt Kỳ, sao sắc mặt em lại trắng bệch ra vậy? Có phải Tiêu Tiêu làm em thấy phiền quá ?” Tuy giọng điệu Mạc Duy Khiêm rất hài hước nhưng quan tâm tới tình trạng của La Duyệt Kỳ.


      La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm, lòng bỗng nảy ra suy đoán tốt: Hôm nay Mạc Duy Hoa tới thành phố Danh Tĩnh, thời gian lại trùng hợp khiến bỏ lỡ cơ hội tạm biệt Kim Đào. phải tất cả chuyện này đều do Mạc Duy Khiêm cố ý sắp xếp đấy chứ?
      Last edited: 3/10/15
      Phong nguyet, ZzJanyzZ, annie19613 others thích bài này.

    5. VÂN NHI_2411

      VÂN NHI_2411 Active Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      142
      @OrchidsPham cám ơn nhiều nhá , hazz !! ước gì có ai mình như nam 9 tốt quá :04(1)::04(1):

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :