1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người chồng tốt - Vân Ngao (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      NGƯỜI CHỒNG TỐT
      [​IMG]
      Bìa @Nữ Lâm

      Tác giả: Vân ngao


      Converter: meoconlunar (TTV)


      Editor: Băng


      Số chương: 64 chương + kết thúc + 5 ngoại truyện


      Thể loại: đại, quân nhân, sạch, sủng.
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Tóm tắt truyện:

      sĩ quan quân rất có tiền đồ, diện mạo tài năng đều vạn người mới có được người, hoàn toàn xứng đáng với câu thiên chi kiêu tử.(*đứa con của trời)

      ngôi sao điện ảnh mới nổi, thà, chất phát, có tinh thần cố gắng phấn đấu, là thần tượng của giới trẻ nay.

      tác giả sáng tác truyện, theo chủ nghĩa độc thân, sở trường của là sáng tác truyện trinh thám.

      Ngẫu nhiên vận mệnh khiến ba người dây dưa với nhau. Nhưng này như câu đố, dẫn dắt hai người tìm hiểu.

      Hai người đàn ông, mạnh mẽ nhiệt huyết, lại nội tâm thâm trầm, bọn họ tranh đấu gay gắt, ai cũng bỏ ra tất cả chiêu thức để cho thấy họ là người đàn ông tốt, để phải bỏ gian tà theo chính nghĩa.

      Trận chiến tranh đoạt người này rốt cuộc ai mới là người cuối cùng chiến thắng?

      Người chồng tốt, người vợ quý giá, hay là thuốc độc?​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 18/5/16
      meoluoi.ck, British_98, gaubonganvung6 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1:
      Editor: Băng

      Lúc Đông Húc Lãng về nhà, hề bất ngờ khi nhìn thấy xinh đẹp ngồi ghế sofa trong phòng khách. cũng hề chú ý, mơ hồ thấy mái tóc dài của kia rất mềm mại, phong cách nhã nhặn lịch , quần áo thuộc loại đơn giản nhã nhặn. khác những người trước bao nhiêu, đây là mẫu con dâu trong mắt mẹ , chút ý tưởng mới cũng có. lắc đầu bước lên phòng ngủ ở lầu hai, hề chào hỏi khách.

      Trong phòng ngủ, từ từ thay quân phục, sau đó lười biếng tựa lưng vào đầu giường đọc tạp chí quân , lâu sau vẫn thấy động tĩnh ngoài cửa, bắt đầu cảm thấy hơi hứng thú. là khác những lần trước, ta chủ động lên bắt chuyện với . bước nhè nghe ngóng, vì lòng hiếu kỳ của mình thúc giục nên xuống lầu gặp mặt “vị khách quý”

      Đông Húc Lãng đến ghế sofa đối diện ngồi xuống, vốn tưởng rằng sợ hãi đứng lên tự giới thiệu, nghĩ lại im lặng ngồi im chỗ cũ, biểu cảm vô cùng tự nhiên lật xem quyển sách trong tay.

      Đông Húc Lãng nhăn mày lại, vì quá yên tĩnh nên cảm thấy vui. Tốt xấu gì đây cũng là nhà của , dựa vào cái gì ngay cả chào cũng chào, còn hoàn toàn xem như tồn tại. Thôi, so đo với phụ nữ, cố gắng lễ độ nhìn hỏi: “Thưa , xin hỏi tìm ai?”

      Lâm Sâm Sâm chìm đắm trong biển chữ nghe có tiếng nên ngẩng đầu nhìn người đối diện, chỉ thấy ngồi trước mặt mình là người đàn ông mày rậm mắt to, người khí thế ngất trời. hơi ngẩn ra, sau đó hiểu ngay là con trai của dì Thẩm, chủ căn nhà này. lo lắng nhìn xung quanh, vừa rồi giúp việc có châm trà cho , biết bây giờ đâu. Có lẽ bản thân đợi ở đây quấy rầy nhà , cúi đầu nhìn đồng hồ, đợi hơn nửa giờ rồi mà dì Thẩm còn chưa về, có lẽ lần sau quay lại.

      đặt sách lại kệ sách bên cạnh ghế sofa, đứng dậy chào: “ ngại quá, tôi đến tìm dì Thẩm, nhưng dì có ở nhà lần sau tôi ghé lại vậy.”

      Đông Húc Lãng nghĩ tới nhanh như vậy, cho rằng xấu hổ. Kỳ thực quen với mánh khóe này của mẹ , nam nữ theo đuổi nhau trước hết là gặp mặt, thân thiết, sau đó tác hợp. Đáng tiếc gặp mặt cũng chỉ là gặp mặt, tầm mắt của con trai bà rất cao, rất khó khuất phục mệnh lệnh của ba mẹ. Nếu là ngày thường, nhất định ước gì kia nhanh nhanh rời , nhưng hôm nay biết vì sao lại cảm thấy cam lòng. Cảm giác xa lạ này làm kịp trở tay. Vừa rồi, khi ngẩng đầu lên chớp mắt, thấy cặp mắt trong veo, hơi lạnh lùng, hơi phiếm màu hổ phách sáng bóng làm tim ngừng đập vài giây, giống như chàng ngốc nghếch khẽ nhếch miệng cười nhìn mở miệng chào ra về.

      rời khỏi đôi mắt , nhanh chóng nhìn lướt qua mặt . Khuôn mặt nhắn, làn da coi như trắng nõn, mũi rất thẳng, môi vừa phải, cảm giác thanh tú còn có chút bướng bỉnh. Bướng bỉnh? Tính cách của như vậy sao?

      Đông Húc Lãng bỗng cảm thấy hứng thú, nên cười tươi chào hỏi: “ sao, ngồi , mẹ tôi chắc cũng sắp về rồi.”

      Lâm Sâm Sâm quen ở chung với người đàn ông xa lạ, cố ý phải , nhàng đến cửa lại gặp chủ nhà, Thẩm Bích Tâm.

      Thẩm Bích Tâm thấy muốn vội vàng nhiệt tình giữ lại: “Sâm Sâm, sao lại , cháu xem đồ ăn dì cũng mua về rồi, ở lại ăn bữa rau dưa với dì .”

      Lâm Sâm Sâm nhìn túi lớn túi cánh tay của Thẩm Bích Tâm, khách khí : “ cần đâu dì Thẩm, đây là thứ bà nội Diệp cháu mang qua cho dì, cháu về trước ạ.”

      Thẩm Bích Tâm cố ý làm mặt nghiêm, : “Con này, còn khách khí với dì Thẩm nữa hả, dì và ba mẹ cháu có bao nhiêu năm giao tình, ăn bữa cơm thôi mà còn ra sức từ chối, cháu còn như vậy dì tức giận đó.”

      Lâm Sâm Sâm đành lòng làm trái ý người lớn, đành phải ở lại. trở lại chỗ cũ ngồi xuống, cầm quyển sách lúc nãy bắt đầu đọc, hề có ý bắt chuyện với Đông Húc Lãng. Đông Húc Lãng cảm thấy thú vị, đành đến phòng bếp tìm mẹ chuyện phiếm.

      “Mẹ già, đêm nay làm cái gì ngon cho con vậy?” Đông Húc Lãng đứng ở phía sau Thẩm Bích Tâm xoa bóp hai vai của bà.

      Ngày thường Đông Húc Lãng đều ở lại trong học viện hàng quân, chỉ có thứ bảy mới về nhà ngủ đêm, chủ nhật lại phải trở về. Thẩm Bích Tâm chỉ có đứa con này, tất nhiên là vô cùng thương, mỗi lần về đều tự mình xuống bếp vài món thích ăn. “Lại ăn vụng đồ ăn, để ý nóng! Lát nữa dọn bàn rồi, gấp cái gì.”

      Đông Húc Lãng sang bên cạnh bốc ngay miếng thịt bò phiến bỏ vào miệng, đứng bên cạnh bà lầm bầm hỏi: “ bên ngoài kia lai lịch như thế nào vậy?”

      Thẩm Bích Tâm liếc mắt nhìn : “Người ta lai lịch như thế nào liên quan gì đến con?”

      Đông Húc Lãng gật đầu mạnh: “Được, mẹ hãy nhớ những lời này, về sau đừng giới thiệu đối tượng cho con nữa.”

      Thẩm Bích Tâm đứng bên cạnh thái rau lầm bầm đáp lại : “ giới thiệu cũng được, con mang về cho mẹ đứng đắn, mẹ buông tha cho con. Cũng ngẫm lại bản thân bao nhiêu tuổi, trở về ngày xưa con làm ông nội rồi đó, sao lại sốt ruột. Con tưởng con vẫn còn lắm sao? Khóe mắt cũng có nếp nhăn. Sớm biết con thích làm hòa thượng, lúc trước mẹ nên đưa con lên Thiếu Lâm Tự ở.”

      “Aizzz” Đông Húc Lãng cười cười, cầm cái quả táo lau hai cái lên áo rồi mở miệng cắn hai miếng to cắn, vừa ăn vừa đứng bên cạnh nghe mẹ già lải nhải bên tai.

      “Con mẹ làm sao con tốt được chứ? Trước kia con còn trẻ, lòng dạ ở lại căn cứ quân vì quốc gia mà cống hiến mẹ cũng ủng hộ, người đàn ông tốt là nên lấy nghiệp đền đáp tổ quốc làm trọng, uổng công ba con dạy dỗ con. Về sau quốc gia xem con là tinh ,

      đưa con đibồi dưỡng ở nước ngoài, mẹ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào về con, người người đều mẹ khéo nuôi con, đến đâu cũng cảm thấy mát mặt mát lòng. Khó khăn lắm mới chờ đến ngày con về nước làm huấn luyện viên, nhưng con vẫn cà lơ phất phơ đứng đắn như trước, con mẹ có thể lo sao? Sao đối với chuyện tình cảm con lại khôngnghiêm túc, để tâm giống công việc của mình ? Mẹ bây giờ chỉ có tâm nguyện, bất luận thế nào con cũng phải cam đoan với mẹ trước 35 tuổi phải kết hôn.”

      Đông Húc Lãng trấn an tinh thần cho Thẩm Bích Tâm:“Mẹ già đừng nóng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. chừng cần chờ đến 35 tuổi có thể làm cho mẹ được như ý nguyện. Mẹ trước hết cho con biết về ở bên ngoài kia , chừng có thể thành đó.”

      Thẩm Bích Tâm nghe câu trước của còn tưởng có đối tượng, muốn nở hoa trong lòng, nhưng nghe đến câu sau lòng bà lạnh hẳn: “Con bé bên ngoài con đừng hi vọng.”

      Đông Húc Lãng làm bộ hiểu:“Hắc, vậy mẹ dẫn côấy đến nhà mình làm gì chứ?”

      Thẩm Bích Tâm đáp: “Hôm nay con bé tới tìm mẹ là do bà ngoại của con nhờ con bé mang qua cho mẹ vài thứ. Vốn mẹ tính sắp xếp cho con đối tượng, nhưng kia lại có việc tới được, tuần sau sắp xếp lại.”

      Đông Húc Lãng thầm nghĩ: Khó trách!Mọi lần ở trước mặt bên nhà Thẩm Bích Tâm luôn thổi phồng lên tận trời, lấy tất cả quân hàm và công trạng của giải thích tỉ mỉ,hôm nay lại hề thấycó động tĩnh, về nhà vô thẳng nhà bếp. Hóa ra phải là con dâu được bà chọn.

      Thẩm Bích Tâm thấy Đông Húc Lãng còn ngẩn người nghiêm túc nhắc nhở : “Con nghe lời của mẹ sai đâu, Lâm Sâm Sâm, chính là ngồi bên ngoài kia với con có khả năng, con đừng suy nghĩ nữa, tốtcòn nhiều. Lát nữa mẹ cho con xem hình vài người, con thấy thích ngay.”

      Đông Húc Lãng nghe vập hơi bực mình, dài mặt :“Con thích ấy có cái gì được?” Trong lòng oán giận, khó khăn mới có người lọt vào mắt, mẹ lại đồng ý.

      Thẩm Bích Tâm thở dài, ngàn vạn lần nên để cho Lâm Sâm Sâm gặp gỡ bảo bối của bà, bà kiên quyết :“ được chính làkhông được, tính tình của con bé bình thường. ra làm con sợ, con bé theo phật, ăn chay,cuộc sống giống như ni , còn tuyên bố cả đời sống độc thân gả cho bất kỳ ai.”

      Đông Húc Lãng nghe xong thìphát hoảng, thấy cách ăn mặc của hợp thời như vậy, giống người có tư tưởng chính đáng như vậy, chẳng lẽ có người ác ýbịa đặt?“Mẹ, mẹđừng nghe người ta bậy.”

      Thẩm Bích Tâm sa sầm mặt xuống: “Ai bậy? Chính miệng con bé cho mẹ đó”, bà hạ giọng xuống, quyết định rằng vói Đông Húc Lãng: “Việc này ra dài, mẹ ngắn gọn cho con nghe. Mẹ và ba mẹ của con bé là hàng xóm, chơi chung với nhau từ đến lớn, tình cảm giống như người thân. Về sau mẹ và ba con quen nhau nên chia tay với bọn họrồi rời khỏi quê, bà ngoại của con nhiều năm qua đều nhờ bọn họchăm sóc, mẹ vô cùng cảm kích họ.”

      “Bà ngoại của con viết thư cho mẹ thường xuyên nhắc tới LâmSâm Sâm, rằng còn bé từ thông minh hơn người, thành tích học tập luôn đứng nhất, về sau thi đại học đậu thủ khoa trường đại học danh tiếng. Bà ngoại con tương lai muốn cho con bé làm cháu dâu của nhà chúng ta, mẹ cũng ngóng trông được như vậy. Lúc ấy mẹ cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy gia đình hai bên rất có duyên, nghĩ tới sau khi con bé tốt nghiệp về lại quê. Mẹ thường ân cần hỏi han con bé, con bé cũng rất lễ phép, mỗi lần từ quê lên đều mang đủ thứ cho mẹ.”

      “Có đoạn thời gian, có rất nhiều chàng tài hoa, ưu tú theo đuổi con bé nhưng con bé hề động tâm suy nghĩ. Lúc đócon ởnước ngoài đào tạo chuyên sâu, mẹ sợ con bé bị người khác lấy mất,nên mang chuyện của con với con bé, nghĩ rằng con cự tuyệt, còn với mẹ quyết tâm sống độc thân, kết hôn. Mẹ cảm thấy rất tiếc, ngừng làm công tác tư tưởng với con bé, nhưng con bé hề đáp lại, sau đó mẹ hết hy vọng. Mẹ chuyện này với bà ngoại của con, bà ngoại con cũng cảm thấy con bé xinh đẹp lại tài giỏi như vập nhưng để bất kỳ người đànông vào mắt cũng kỳ lạ. Chuyện chính lànhư vậy, còn đừng tự làm mình mất mặt.”

      Tuy rằng Thẩm Bích Tâm giải thích vô cùng ràng, nhưng Đông Húc Lãng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, sao có thể vô duyên vô cớ muốn sống độc thân cả đời? nhất định là có chuyện gì đó. càng có hứng thú với hơn.
      Last edited by a moderator: 10/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2:
      Editor: Băng

      Theo những gì Đông Húc Lãng quan sát, vẻ ngoài của Lâm Sâm Sâm điềm đạm nho nhã, bên trong lại lạnh lùng. Cho dù rất lễ phép, khéo léo, nhưng tư tưởng lại xa cách. Đông Húc Lãng cam đoan, nếu phải có việc quyết đến nhà thăm hỏi

      Quả nhiên sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Sâm Sâm theo Thẩm Bích Tâm vào thư phòng chuyện, Đông Húc Lãng ngồi ở phòng khách xem tin tức mình. đến giờ sau, hai người ra khỏi thư phòng. Đông Húc Lãng đề nghị tự mình tiễn Lâm Sâm Sâm, Thẩm Bích Tâm thấy trời tối nên cũng phản đối.

      Vừa ra khỏi nhà, Lâm Sâm Sâm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đông Húc Lãng thấy biểu tình của , cười : “Có phải đột nhiên thở phòm nhõm ? Dường như mỗi lần đến nhà tôi đều có cảm giác này, giống như diễn kịch vậy.”

      Lâm Sâm Sâm chỉ cười . lại tiếp: “Kỳ thực ba mẹ của tôi đối xử với mọi người rất tốt, cần phải vì thân phận của mình mà câu nệ như vậy.”

      Lâm Sâm Sâm vẫn chỉ cười như cũ, trả lời. Đông Húc Lãng thấy như vậy cũng biết gì hơn, chỉ yên lặng theo bước chân của . Gió đêm nhàng thổi, có mùi thơm ngát thanh nhã thoảng qua mũi , giống nước hoa, chắc là mùi của dầu gội đầu. nhịn được cúi đầu nhìn tóc của , được cắt ngay ngắn, độ dài thực thích hợp với chiều cao của , dày dặn đen tuyền, sáng bóng, dường như bị thuốc nhuộm tóc làm hư. Đây là rất hợp ý mình, vì theo đuổi trào lưu mà ngược đãi tóc của mình. Khó có thời gian tản bộ, bên cạnh lại có người đẹp làm bạn, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên, tâm tình cũng dễ chịu hơn.

      Lần đầu tiên có người đàn ông cao lớn, tuấn làm bạn đồng hành, Lâm Sâm Sâm cảm thấy tự nhiên, mắt khẽ liếc qua dáng người cao ngất cùng với bước chân chỉnh tề, phong thái điển hình của người lính. người tản ra hơi thở mạnh mẽ làm cảm thấy xa lạ, khác với những người đàn ông từng biết. biết phần lớn đàn ông đều là nét mặt thư sinh hào hoa phong nhã, hoặc đàn ông gầy còm ốm yếu, hiếm khi nào gặp được người đàn ông mạnh mẽ, tuấn như . Bị hơi thở của bao quanh, cảm giác áp bức vô hình.

      đường thỉnh thoảng có người nhà của người làm quân đội lướt qua hai người, cũng nhìn với ánh mắt kinh ngạc, bị người khác nhìn cảm giác được thoải mái, lại có cảm giác đó, rất vui vẻ chào hỏi với mọi người. biết ba của là Đông Liệt Vũ, là quan chức cấp cao nhất trong khu đại viện này, mà mẹ của , Thẩm Bích Tâm, là chủ tịch hội văn học, là con nhưng tính tình hề kiêu căng, gặp người quen đều tươi cười lễ phép chào hỏi, có bảo vệ cúi chào , cũng cười chào đáp lại.

      Mắt thấy cửa chính đại viện quân khu, Lâm Sâm Sâm bỗng mở miệng với Đông Húc Lãng: “Đưa đến đây được rồi, nhà trọ của tôi cũng xa, tự tôi cũng được.”

      Đông Húc Lãng nhướng mày cười như cười, hỏi : “Bộ dáng của tôi đáng

      sợ lắm sao? dường như rất đề phòng tôi.”

      Lâm Sâm Sâm bất đắc dĩ trả lời: “Tôi có ý này, tôi chỉ thích làm phiền người khác mà thôi.”

      Đông Húc Lãng vừa lòng thu hồi chế nhạo, vui vẻ :“ phiền đưa phật phải đưa đến tây thiên, tôi thuận tiệntản bộ lát.” đứng bên cạnh cười hỏi: “ tên là Lâm Sâm Sâm?”

      Lâm Sâm Sâm gật đầu. Đông Húc Lãng bỗng nhiên cười to làm giật mình hoảng sợ. vừa cười vừa giải thích:“Thực xin lỗi, tôi phải cười , nhưng đột nhiên nghĩ đến từ Sâm Sâm* này là nghĩ đến u.” Sau đó giọng cẩn thận hỏi: “ tức giận chứ?”

      Lâm Sâm Sâm cũng cười: “Anhkhông phảilà người đầu tiên như vậy, đa số mọingười đều nghĩ đến từ này.”

      Đông Húc Lãng thấy cười hơi sửng sốt, kỳ thực cũng phải là người xa cách như nghĩ. tùy tiện đáp: “Ừ, ba mẹ đặt tên thực có ý tứ.”

      Lâm Sâm Sâm thở dài. Đông Húc Lãng thấy thả lỏng hơn so với lúc đầu gặp mặt, nên đóng mặt dày làm quen: “Kỳ thực Sâm Sâm rất dễ nghe, về sau tôi gọi làÂm Sâm Sâm được ? Ha ha, đùa với thôi. Nhất định có rất nhiều nhân gọi là Sâm Sâm, vậy tôi gọi làLâm Lâm được ?”

      Ánh mắt Lâm Sâm Sâm lạnh lùng. thích người khác tự đến làm quen với , nhất là đàn ông, cử chỉ này làm cảm thấy người đó rất tuy tiện. lạnh lùng trả lời: “Tôi thói xưng hô tên như vậy với người ngoài.”

      Đông Húc Lãng ai oán trong lòng, sao lại quên làcô rất lạnh lùng? Nhưng cũng hối hận khi những lòi này, thích chính mình đặt biệt danh cho . Lâm Lâm... Lâm Lâm, lại trong lòng cho thỏa nguyện. chưa được mấy bước, chịu được trầmmặc, lại :“Nghe là tác giả?”

      Lâm Sâm Sâm nhàng gật đầu. lại hỏi: “Là chuyên nghiệp hay vẫn lànghiệp dư?”

      đáp: ‘Sáng tác là công việc của tôi.”

      Đông Húc Lãng gật đầu : “Công việc này rất thích hợp cho phái nữ, vất vả mà thoải mái theo ý thích của mình. Đúng rồi, còn chưa biết tên tôi phải ? Tôi tự giới thiệu, tôi gọi là Đông Húc Lãng, húc trong từ ấm áp, lãngtrong từ sáng sủa, có phải có cảm giác giống ánh mặt trờihaykhông?” Lâm Sâm Sâm khẽ liếc mắt đánh giá , tuấn khôi ngô,nhiệttình, cởi mở, quả giống ánh mặt trời, quan trọng hơn là có khí thế mạnh mẽ.

      “Công việc của tôi làphi công quân.” cảm thấy rất tự hào về công việc của mình, mặc kệ Lâm Sâm Sâm cảm thấy có hứng thứ, tiếp tục : “Chính xác đây làcông việc lúc trước của tôi, bây giờ tôi làhuấn luyện viên cho học viện hàng quân, quân hàm là thượng tá, giữ chức phó sư đoàn.”

      Vô cùng bất ngờ, Lâm Sâm Sâm lại tán thưởng câu:“ giỏi! Tôicũng có người thân làbộ đội, nghe 30 tuổi có thể giữ chức đoàn trưởng trở lên nhiều lắm.” biết tâm tư của , cho rằng chỉ muốn khoe khoang, trong lòng nghĩ cho chút mặt mũi cũng phải là thể.

      “Năm nay tôi 33 tuổi. Người thân của cũng sai, nhưng quân có đặc thù riêng. thực tế chỉ cần tốtnghiệp học viện hàng quân được trao tặng học vị học sĩ quân , đảm nhận vị trí sĩ quan quân, trao tặng quân hàm thượng úy quân rồi. Hơn nữa đất nước rất đãi ngộ cho sĩ quan quân.”

      Lâm Sâm Sâm cườikhẽ: “Cho nên lựa chọn công việc làsĩ quan quân?” Xem ra chỉ quan tâm đến hư vinh, mà còn chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt.

      Đông Húc Lãng nghe ra trong giọng của có ý chế giễu, hơi nhíu mày giải thích: “Kỳ thực cũng chỉ vì đặc thù riêng này, chủ yếu là tôi thích quản lý của ba mẹ, cho nên ghi danh học viện lục quân.”

      Coi như có bản lĩnh, dựa vào ba mẹ để lên. Tổng thể mà làmột người đàn ông tệ, mặt mũi cũng được, có tài, lại xuất than từ gia đình cán bộ cao cấp, đương nhiên là đối tượng của các . Phi! ta có tốthay liên quan gì đến mày? Lâm Sâm Sâm kịp thời tỉnh ngộ, thầm phỉ nhổ bản thân trong lòng.

      Chỗ ở của quả nhiên xa, chỉ hơn 10 phúp đến. dừng lại ngay cổng tiểu khu, kiên quyết cho vào nữa. Trong tâm tư hy vọng quá thân cận với người đàn ông nào đó.

      Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của biến mất trong tiểu khu, trong lòng lại sinh ra chút thương, tiếc nuối. nhắnmềmmại như vậy, sao có thể để mình sống giữa xã hội hiểm ác này được, phải được người đàn ông mạnh mẽ bảo vệ mới đúng. Nhưng muốn gỡ bỏ phòng bị cũng dễ, khẽ thở dài, lắc đầu, nhanh về hướng ngược lại.
      Last edited by a moderator: 15/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2:
      Editor: Băng

      Theo những gì Đông Húc Lãng quan sát, vẻ ngoài của Lâm Sâm Sâm điềm đạm nho nhã, bên trong lại lạnh lùng. Cho dù rất lễ phép, khéo léo, nhưng tư tưởng lại xa cách. Đông Húc Lãng cam đoan, nếu phải có việc quyết đến nhà thăm hỏi

      Quả nhiên sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Sâm Sâm theo Thẩm Bích Tâm vào thư phòng chuyện, Đông Húc Lãng ngồi ở phòng khách xem tin tức mình. đến giờ sau, hai người ra khỏi thư phòng. Đông Húc Lãng đề nghị tự mình tiễn Lâm Sâm Sâm, Thẩm Bích Tâm thấy trời tối nên cũng phản đối.

      Vừa ra khỏi nhà, Lâm Sâm Sâm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đông Húc Lãng thấy biểu tình của , cười : “Có phải đột nhiên thở phòm nhõm ? Dường như mỗi lần đến nhà tôi đều có cảm giác này, giống như diễn kịch vậy.”

      Lâm Sâm Sâm chỉ cười . lại tiếp: “Kỳ thực ba mẹ của tôi đối xử với mọi người rất tốt, cần phải vì thân phận của mình mà câu nệ như vậy.”

      Lâm Sâm Sâm vẫn chỉ cười như cũ, trả lời. Đông Húc Lãng thấy như vậy cũng biết gì hơn, chỉ yên lặng theo bước chân của . Gió đêm nhàng thổi, có mùi thơm ngát thanh nhã thoảng qua mũi , giống nước hoa, chắc là mùi của dầu gội đầu. nhịn được cúi đầu nhìn tóc của , được cắt ngay ngắn, độ dài thực thích hợp với chiều cao của , dày dặn đen tuyền, sáng bóng, dường như bị thuốc nhuộm tóc làm hư. Đây là rất hợp ý mình, vì theo đuổi trào lưu mà ngược đãi tóc của mình. Khó có thời gian tản bộ, bên cạnh lại có người đẹp làm bạn, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên, tâm tình cũng dễ chịu hơn.

      Lần đầu tiên có người đàn ông cao lớn, tuấn làm bạn đồng hành, Lâm Sâm Sâm cảm thấy tự nhiên, mắt khẽ liếc qua dáng người cao ngất cùng với bước chân chỉnh tề, phong thái điển hình của người lính. người tản ra hơi thở mạnh mẽ làm cảm thấy xa lạ, khác với những người đàn ông từng biết. biết phần lớn đàn ông đều là nét mặt thư sinh hào hoa phong nhã, hoặc đàn ông gầy còm ốm yếu, hiếm khi nào gặp được người đàn ông mạnh mẽ, tuấn như . Bị hơi thở của bao quanh, cảm giác áp bức vô hình.

      đường thỉnh thoảng có người nhà của người làm quân đội lướt qua hai người, cũng nhìn với ánh mắt kinh ngạc, bị người khác nhìn cảm giác được thoải mái, lại có cảm giác đó, rất vui vẻ chào hỏi với mọi người. biết ba của là Đông Liệt Vũ, là quan chức cấp cao nhất trong khu đại viện này, mà mẹ của , Thẩm Bích Tâm, là chủ tịch hội văn học, là con nhưng tính tình hề kiêu căng, gặp người quen đều tươi cười lễ phép chào hỏi, có bảo vệ cúi chào , cũng cười chào đáp lại.

      Mắt thấy cửa chính đại viện quân khu, Lâm Sâm Sâm bỗng mở miệng với Đông Húc Lãng: “Đưa đến đây được rồi, nhà trọ của tôi cũng xa, tự tôi cũng được.”

      Đông Húc Lãng nhướng mày cười như cười, hỏi : “Bộ dáng của tôi đáng sợ lắm sao? dường như rất đề phòng tôi.”

      Lâm Sâm Sâm bất đắc dĩ trả lời: “Tôi có ý này, tôi chỉ thích làm phiền người khác mà thôi.”

      Đông Húc Lãng vừa lòng thu hồi chế nhạo, vui vẻ : “ phiền, đưa phật phải đưa đến tây thiên, tôi thuận tiện tản bộ lát.” đứng bên cạnh cười hỏi: “ tên là Lâm Sâm Sâm?”

      Lâm Sâm Sâm gật đầu. Đông Húc Lãng bỗng nhiên cười to làm giật mình hoảng sợ. vừa cười vừa giải thích: “Thực xin lỗi, tôi phải cười , nhưng đột nhiên nghĩ đến từ Sâm Sâm* này là nghĩ đến u.” Sau đó giọng cẩn thận hỏi: “ tức giận chứ?”
      (*阴森森 đọc gần giống林森森)

      Lâm Sâm Sâm cũng cười: “ phải là người đầu tiên như vậy, đa số mọi người đều nghĩ đến từ này.”

      Đông Húc Lãng thấy cười hơi sửng sốt, kỳ thực cũng phải là người xa cách như nghĩ. tùy tiện đáp: “Ừ, ba mẹ đặt tên thực có ý tứ.”

      Lâm Sâm Sâm thở dài. Đông Húc Lãng thấy thả lỏng hơn so với lúc đầu gặp mặt, nên đóng mặt dày làm quen: “Kỳ thực Sâm Sâm rất dễ nghe, về sau tôi gọi Sâm Sâm được ? Ha ha, đùa với thôi. Nhất định có rất nhiều nhân gọi là Sâm Sâm, vậy tôi gọi là Lâm Lâm được ?”

      Ánh mắt Lâm Sâm Sâm lạnh lùng. thích người khác tự đến làm quen với , nhất là đàn ông, cử chỉ này làm cảm thấy người đó rất tùy tiện. lạnh lùng trả lời: “Tôi thói xưng hô tên như vậy với người ngoài.”

      Đông Húc Lãng ai oán trong lòng, sao lại quên là rất lạnh lùng? Nhưng cũng hối hận khi những lời này, thích chính mình đặt biệt danh cho . Lâm Lâm… Lâm Lâm, lại trong lòng cho thỏa nguyện. chưa được mấy bước, chịu được trầm mặc, lại : “Nghe là tác giả?”

      Lâm Sâm Sâm nhàng gật đầu. lại hỏi: “Là chuyên nghiệp hay vẫn là nghiệp dư?”

      đáp: “Sáng tác là công việc của tôi.”

      Đông Húc Lãng gật đầu : “Công việc này rất thích hợp cho phái nữ, vất vả mà thoải mái theo ý thích của mình. Đúng rồi, còn chưa biết tên tôi phải ? Tôi tự giới thiệu, tôi gọi là Đông Húc Lãng, húc trong từ ấm áp, lãng trong từ sáng sủa, có phải có cảm giác giống ánh mặt trời hay ?” Lâm Sâm Sâm khẽ liếc mắt đánh giá , tuấn khôi ngô, nhiệt tình cởi mở, quả giống ánh mặt trời, quan trọng hơn là có khí thế mạnh mẽ.

      “Công việc của tôi là phi công quân.” cảm thấy rất tự hào về công việc của mình, mặc kệ Lâm Sâm Sâm cảm thấy có hứng thú, tiếp tục : “Chính xác đây là công việc lúc trước của tôi, bây giờ tôi là huấn luyện viên cho học viện hàng quân, quân hàm là thượng tá, giữ chức phó sư đoàn.”

      Vô cùng bất ngờ, Lâm Sâm Sâm lại tán thưởng câu: “ giỏi! Tôi cũng có người thân là là bộ đội, nghe 30 tuổi có thể giữ chức đoàn trưởng trở lên nhiều lắm.” biết tâm tư của , cho rằng chỉ muốn khoe khoang, trong lòng nghĩ cho chút mặt mũi cũng phải là thể.

      “Năm nay tôi 33 tuổi. Người thân của cũng sai, nhưng quân có đặc thù riêng. thực tế chỉ cần tốt nghiệp học viện hàng quân được trao tặng học vị học sĩ quân , đảm nhận vị trí sĩ quan quân, trao tặng quân hàm thượng úy quân rồi. Hơn nữa đất nước rất đãi ngộ cho sĩ quan quân.”

      Lâm Sâm Sâm cười khẽ: “Cho nên lựa chọn công việc là sĩ quan quân?” Xem ra chỉ quan tâm đến hư vinh, mà còn chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt.

      Đông Húc Lãng nghe ra trong giọng của có ý chế giễu, hơi nhíu mày giải thích: “Kỳ thực cũng chỉ vì đặc thù riêng này, chủ yếu là tôi thích quản lý của ba mẹ, cho nên ghi danh học viện lục quân.”

      Coi như có bản lĩnh, dựa vào ba mẹ để lên. Tổng thể mà người đàn ông tệ, mặt mũi cũng được, có tài, lại xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp, đương nhiên là đối tượng của các . Phi! ta có tốt hay liên quan gì đến mày? Lâm Sâm Sâm kịp thời tỉnh ngộ, thầm phỉ nhổ bản thân trong lòng.

      Chỗ ở của quả nhiên xa, chỉ hơn 10 phút đến. dừng lại ngay cổng tiểu khu, kiên quyết cho vào nữa. Trong tâm tư hy vọng quá thân cận với người đàn ông nào đó.

      Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của biến mất trong tiểu khu, trong lòng lại sinh ra chút thương, tiếc nuối. nhắn mềm mại như vậy, sao có thể để mình sống giữa xã hội hiểm ác này được, phải được người đàn ông mạnh mẽ bảo vệ mới đúng. Nhưng muốn gỡ bỏ phòng bị cũng dễ, khẽ thở dài, lắc đầu, nhanh về hướng ngược lại.
      sanone2112linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3 :
      Editor: Băng

      “Tôi tên là Đông Húc Lãng, húc trong ấm áp, lãng trong sáng sủa, có phải có cảm giác giống ánh mặt trời hay ?” Đông Húc Lãng tự giới thiệu làm Lâm Sâm Sâm bất giác nhớ tới người đàn ông khác mới quen lâu.“Tôi tên là Lục Tuấn Huy, tuấn là núi cao dốc đứng, huy là ánh mặt trời.” So sánh lại Lục Tuấn Huy cho cảm giác giống ánh mặt trời hơn, bởi vì chính là hình tượng của người đàn ông chân thành, cởi mở. Còn Đông Húc Lãng lại là người đàn ông khẳng khái mạnh mẽ.

      Gần đây đẹp trời, vạn dặm thấy mây, đồng thời gặp được hai người đàn ông ánh mặt trời, trong lòng Lâm Sâm Sâm cũng vì vậy mà cảm thấy ấm áp. Tuy theo chủ nghĩa độc thân, nhưng mang tư tưởng xem đàn ông là rắn rết, thậm chí còn kết giao với vài người bạn khác phái. Nhưng bọn họ chỉ có thể là bạn bè bình thường, khi phát sinh quan hệ khác thường, lập tức cắt đứt mọi thứ, chặt đứt ảo tưởng của đối phương. Trời sinh tính tình lạnh lùng quái đản làm cho những người đàn ông vọng tưởng đều phải dừng lại. Hồi nay ra đường đều có những hoạt bát đáng , có ai nguyện ý hầu hạ tính tình quái gở kỳ dị đâu cơ chứ?

      Giữa trưa, Lâm Sâm Sâm tắt máy tính chuẩn bị ra ngoài đến chỗ hẹn. Người đàn ông hẹn với tên là Lục Tuấn Huy, là diễn viên. Bọn họ quen biết rất đơn giản, tác phẩm của Lâm Sâm Sâm được đạo diễn coi trọng làm phim dài tập. Kịch bản với nguyên bản chỉ sửa vài chỗ , diễn viên chính và các diễn viên khác cũng định xong, đạo diễn muốn và các thành viên trong đoàn gặp nhau lần, giảng giải cho bọn họ tư tưởng tinh túy trong tác phẩm để bọn họ dễ nhập tâm vào nhân vật hơn.

      Tối hôm đó Lâm Sâm Sâm thẳng vào bàn đặt trước trong nhà hàng xa hoa, vừa bước đến ánh mắt tập trung vào Lục Tuấn Huy. chỉ mặc áo sơmi đen bình thường, cặp mắt sáng dưới ánh đèn long lanh lạ thường. Tuy rằng thoạt nhìn tuổi còn trẻ nhưng cương trực ngay thẳng, rất thích hợp với hình tượng người chấp pháp. Lâm Sâm Sâm vừa nhìn nhận định là diễn viên chính, ngoài ra thể là ai khác. Trong bữa tiệc, đạo diễn giới thiệu sơ lược về kinh nghiệm của các diễn viên, Lục Tuấn Huy nghiêm túc lắng nghe, cũng vì bản thân là nhân vật quan trọng mà dương dương tự đắc hay xem thường người khác. Khi được khen ngợi, thậm chí còn hơi ngại ngùng, nét mặt đỏ bừng. Lâm Sâm Sâm nhìn ra khiêm tốn của phải là giả bộ, người này quả khó tìm được trong làng giải trí xa hoa này. Lâm Sâm Sâm xưa nay thích nơi xã giao náo nhiệt, đêm đó chỉ ngắn gọn những chỗ quan trọng, sau đó xin phép có việc về trước, nghĩ tới chỉ mới cách vài ngày nhận được điện thoại của Lục Tuấn Huy. Giọng điệu của rất thành khẩn, làm Lâm Sâm Sâm đành lòng cự tuyệt, hơn nữa suy nghĩ đây là tác phẩm của mình, giúp đỡ diễn viên phát huy tốt cũng là trách nhiệm của nên đồng ý gặp mặt chuyện.

      Hai giờ kém năm chiều, Lâm Sâm Sâm vào phòng trà Lục Giã Tiên Trung, nhanh chóng quét liếc mắt xung quanh, đối phương dường như còn chưa đến, chọn bàn trong góc ngồi xuống. Kỳ thực đối với những ngôi sao đều có thiện cảm, nhưng Lục Tuấn Huy cho ấn tượng tốt khi gặp mặt, khác với vẻ kính

      nhi viễn chi (*) của các ngôi sao khác. vừa đến có phục vụ đặt ly trà xuống trước mặt , lại hỏi có phải họ Lâm hay , có hẹn với Lục tiên sinh hay ? Sau khi gật đầu đưa đến phòng riêng ở giữa, Lục Tuấn Huy đến từ lâu. Đánh giá gian xung quanh, mới nhớ tới là ngôi sao, chắc là tránh khu vực có tiếp xúc với nhiều người.

      (*) Tôn kính mà thể gần gũi.

      Lâm Sâm Sâm nhìn tỏ vẻ xin lỗi: “Ngại quá, Lục tiên sinh, để đợi lâu.” Bình thường những ngôi sao trong làng giải trí, diễn viên điện ảnh đến trễ giờ hoặc hơn thế nữa, lần này ấn tượng với quả đổi khác. Lục Tuấn Huy chứng minh cho biết phải ngôi sao tự nâng giá trị bản thân lên.

      Lục Tuấn Huy chào hỏi sau đó nhanh nhẹn đứng lên kéo chiếc ghế dài mời ngồi, mặc quần áo thường ngày kết hợp với những hành động này càng cho cảm thấy giống mặt trời. Nghe xong lập tức xua tay : “ sao, tôi cũng chỉ vừa đến.”

      Lâm Sâm Sâm nhớ tới hôm đó đạo diễn có giới thiệu, Lục Tuấn Huy từ tập võ, từng đoạt giải quán tuân thiếu niên võ thuật, sau khi học xong võ thuật ở trường học được người quen tiến cử vào học viện điện ảnh hệ diễn viên. Vừa mới bắt đầu vì khả năng võ thuật của mình mà nhận được những vai đóng thế, sau thời gian học tập chăm chỉ, thái độ trung thực được tiến cử vào những vai phụ trong phim võ hiệp, sau khi đóng liên tục hơn mười bộ phim, cuối cùng vì thái độ hiếu học, khiêm tốn, có ý chí vươn lên nên được đạo diễn nhìn trúng cho nhận vai chính. nghiệp 8 năm gian khổ gập ghềnh, ai có thể nghĩ người có khí chất xuất chúng kia từ ngày bước vào giới điện ảnh vẫn luôn giữ tấm lòng nhiệt huyết chân thành như cũ, trong giới giải trí này giống như chảo thuốc nhuộm lớn, người vẫn như đóa hoa sen như hiếm có, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. luôn luôn để cho người khác có ấn tượng ngay thẳng, làm đến nơi đến chốn. Hơn nữa giống ngôi sao thần tượng lấy scandal làm tuyên truyền cho tên tuổi của mình, chỉ thầm đóng phim, cố gắng nhào nặn nhân vật tốt nhất.

      Nghĩ đến đây, Lâm Sâm Sâm càng có cảm tình với hơn, mỉm cười trêu ghẹo: “ mang theo kính râm hay mũ sao, sợ người hâm mộ nhận ra sao?”

      Đầu tiên Lục Tuấn Huy ngẩn ra, sau đó xấu hổ cười: “ cần, kỳ thực tôi phải là minh tinh gì cả, chính là diễn viên bình thường thôi, cơ hội bị nhận ra nhiều đâu.”

      Lâm Sâm Sâm khen: “Lục tiên sinh khiêm tốn quá, tôi xem phim do đóng, nhân vật đóng vô cùng thành công, sau khi xem xong làm tôi có rất nhiều cảm xúc. hy vọng giới điện ảnh có thể có nhiều diễn viên giống như .”

      Lục Tuấn Huy được khen cảm thấy ngượng ngùng, mặt lại hơi đỏ lên, may nhanh chóng đổi đề tài sang kịch bản, bọn họ bắt đầu thảo luận tính cách, tư tưởng và những hành vi đặc thù của nhân vật trong kịch bản.

      Sau khi kết thúc thảo luận kịch bản, hai người lại tìm thấy đề tài nên tự động cúi đầu uống nước, khí hơi lúng túng. Lúc này, trùng hợp bên nhà sản xuất gọi điện thoại giục Lục Tuấn Huy trở về tổ làm phim, nên bọn họ tạm biệt nhau ra về.

      Lục Tuấn Huy ngồi trong taxi còn nhớ đến cảnh trong phòng trà lúc nãy. Hôm nay Lâm Sâm Sâm mặc chiếc váy màu hồng nhạt càng làm nổi bật làn da trắng sáng của , kiều diễm động lòng người, giống như công chúa bước ra từ truyện cổ tích. chưa từng nghĩ tới bản thân có thể gặp được người như vậy, vẻ ngoài của xinh đẹp, nét mặt lạnh lùng dửng dưng, thoang thoảng người là vẻ tài năng về văn chương, giống như đóa hoa lan màn chuyện trần thế, chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn thể đến gần. Khó trách người ta ‘người có thi thư khí tự hoa’ (*), công việc sáng tác quả thích hợp với , có thể xây dựng cho mình thế giới riêng bị người khác quấy rầy, phiền nhiễu. Nhưng mà, lại cảm thấy gần gũi mà buồn rầu, vì cảm nhận bản thân khát vọng được đến gần , hiểu biết thêm về .

      (*) Ý người có văn thơ khí chất khác.

      Trong giới giải trí thiếu những muôn màu muôn vẻ, có diễm lệ như lửa, cũng có thanh thuần như nước, đáng tiếc ai lọt vào được mắt của . Người như , càng là người cùng nghề càng khó tiếp cận, càng có hứng thú. Mà người xinh đẹp cao ngạo như Lâm Sâm Sâm lại khơi gợi hy vọng trong , vô hình sinh ra ý muốn tiếp cận .

      Lúc lơ đãng liếc thấy ven đường có tiệm sách , Lục Tuấn Huy vội vàng kêu lái xe ngừng lại ven đường.
      Last edited: 17/12/14
      thư hồ, sanone2112linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :