Chương 6: Hoa cúc dại Buổi sáng ngày chủ nhật, Nguyên vùi đầu vào trongchăn, gối úp chặt vào tai. muốn quên tiếng chuông điện thoại reo. Trong chiếc xe đen đậu dưới chân khu tập thể cũ, ngườinào đó lại rất kiên trì cắn thanh socola, nhấn nút gọi, đợi từng hồi tút tút rồi lại nhắn tin. “Alo… chưa đến 7 giờ sáng mà.” Nguyên thào .“Tôi còn muốn ngủ” Nguyên cúp mày rồi chùm chăn lên. Chưa được phú có tiếng người gọi vang lên. “Nguyên ơi, Nguyên ơi.” Nguyên lồm cồm bò dậy, ngó ra ngoài ban công. Kẻ gây rối nhìn thấy hớn hở vẫy tay trong ánh mắt thích thú của mấy bà bác tập thể dục về, chỉ thiếu việc nhảy cẫng lên và quẫy đuôi mừng nữa thôi. Mọi người lại đổ dồn tầm mắt lên . Nguyên xấu hổ rụt đầu vào, vớ lấy điện thoại. “Cậu im lặng cho tôi.” Nguyên gằn từng chữ. “Nhanh lên nào nhanh lên nào, tôi đói lắm rồi.” Giọng đầu dây bên kia tia hối lỗi. Nguyên ngáp từng cái dài, lê bước vào nhà vệ sinh. Cảm giác lúc này của là muốn giết người. Mắt nhắm mắt mở ngồi vào xe, trong xe ấm, mắt Nguyên lại bắt đầu trùng xuống. cốc chocolate nóng áp vào má . Nguyên vừa nhắm mắt vừa uống. Hương vị ấm nóng ngọt ngào lan tỏa. Bụng ấm dần và mắt cũng díp lại có nguy cơ mở được nữa. “Đáng nhẽ lúc này cậu phải đưa tôi cà phê chứ”Nguyên câu đầu tiên, giọng ngái ngủ. “Tôi thích cà phê, đắng mà.” Kim lè lưỡi. “Cậu nên chưa ăn gì uống cà phê tốt cho dạ dày, mấy em thích nghe thế hơn.” “Nhưng mấy chị già .” Kim rất khẽ “ mua cho còn đòi hỏi, ghét mà.” Nguyên lấy quyển tạp chí ở bên cạnh, cốp phát vào đầu Kim. “Cũng biết tôi là chị già, mà gọi là chị. Em Kim, em phải biết kính lão đắc thọ.” Kim mím chặt môi gì. Phải biết có câu vạ từ mồm mà ra, chẳng sai chút nào. Địa điểm đầu tiên là bún riêu gần vườn hoa Hàng Đậu.Nguyên hít hà mùi thơm, cho dấm bỗng nhiều rồi nhấp từng ngụm nước dùng. Vị thơm của hành phi, từng miếng đậu hoa rán vàng rụm, ít gạch cua xen với hành hoa cắt , chút hoa chuối, rau thơm, Nguyên thỏa mãn ăn từng miếng. ngon, đâu vẫn thấy bún riêu Hà Nội là ngon nhất. “Cậu sao biết chỗ này, được lắm đó.” “Tôi điều tra đấy, biết Nguyên thích ăn mà.” Kim trưng vẻ mặt xu nịnh. “ biết dẻo mồm cơ đấy” Nguyên híp mắt “Gọi chị chưa” Kim cắm đầu xuống ăn, giả điếc. Ăn xong, Kim lôi kéo Nguyên lên Đinh Lễ. Nguyên tròn mắt nhìn Kim. “Cậu cũng mua sách giảm giá à?” “Là sao? Tôi google thấy nó chỉ lên chỗ này.”Kim nhún vai, kéo tay Nguyên vào hàng sách. Kim lật hết quyển này sang quyển khác, từ tiểu thuyết đến sách nấu ăn, rồi cả ngôn tình Trung Quốc. “Rốt cuộc cậu muốn mua gì?” “Tôi biết, sách gì có nội dung xem con Việt Nam thích kiểu đàn ông thế nào, ăn sao để ngọt ngào, tặng quà gì.” Kim lẩm bẩm “Mà hẹn hò phải nhà sách sao hay là trung tâm thương mại đây?” “À, cái này cậu hỏi quản lý An là biết ngay thôi.”Nguyên cầm quyển sách về kinh tế lên đọc. “Đúng rồi sao nghĩ ra nhỉ.” Kim hớn hở lôi Nguyên ra. Hai người vòng qua bờ hồ đến triển lãm ảnh củamột nhiếp ảnh gia người Pháp. Chủ đề của cuộc triển lãm là “Hà Nội sắc màu” của những năm 1910. Kim rất thích thú với những gánh hàng rong, phố cổ vớinhững chiếc xe kéo hay quán ăn giữa đồng. Kim dừng lại ở bức ảnh hai thiếu nữ mặc yếm trắng, đội nón quai thao, ngồi bể nước. Ngắm nghía lúc rồi quay sang nhìn Nguyên từ đầu đến chân. “Người ta từ 100 năm trước ăn mặc còn thoáng hơn cả Nguyên” Kim chậc chậc ra vẻ đáng tiếc. Nguyên mặc chiếc áo phông trắng, khoác ngoài là áo lên màu xám, chân giày thể thao, mái tóc buộc túm gọn ra sau. “Ít ra là như kiểu nam nữ phân biệt như cậu.” Nguyên cười khẩy rồi quay ra xem các bức ảnh khác. “Thời trang, người ta gọi đây là thời trang.” Kim bĩu môi theo sau. Bữa trưa được giải quyết nhàng ở cửa hàng bánh và cà phê, thương hiệu nổi tiếng của Hàn Quốc. Nguyên rút ví ra trả trong lòng cảm thấy đau xót. cái bánh bé xíu bằng suất cơm văn phòng, cốc mojito cũng gần trăm nghìn. Nguyên lườm người hí hửng chọn bánh, khay có bốn năm cái. “ Nhưng mà cậu ta ăn rồi trôi đâu hết nhỉ” Nguyên nhìn dáng vẻ siêu mẫu trước mặt mình rồi thầm nghĩ. Khi ở nhà vệ sinh ra, Nguyên được chứng kiến tình tiết như phim Hàn Quốc dài tập chiếu lúc 9h tối. xinh đẹp rất hợp với phong cách cửa hàng này. Ý là phong cách rất Hàn Quốc, tóc nhuộm màu hạt dẻ, đôi mắt to, mặt V-line, mũi cao, đôi giày cũng cao. qua chiếc ghế cạnh cửa sổ loạng choạng ngã vào người ngồi ở đấy. Nhưng tính toán sai lầm hoặc do diễn viên quần chúng nằm ngoài kịch bản tiến đến bê khay nước cũng tình cờ ngang qua. Nước đổ tung tóe, vào gần hết người nữ chính và bắnlên nhân vật có tiềm năng làm nam chính. là người rất nghĩa khí, quan tâm đếnbản thân cũng bị ướt mà chỉ nhăm nhăm lấy khăn giấy lau cho người bị hại. rối rít xin lỗi bằng tiếng rồi hỏi làm sao để đền.Chàng trai cũng rất biết phối hợp, khuôn mặt khôngchút tức giận nhưng cả cái nhếch miệng cũng có như thể liên quan đến mình. ta lách ra rồi thẳng ra chỗ Nguyên để lại ngơ ngẩn nhìn theo. “ sao chứ? Ướt ” Nguyên hỏi. “ sao, chỉ khăn ướt thôi” Kim cầm chiếc khănquàng cổ tháo ra rồi thả vào thùng rác bên cạnh. Nguyên nhíu mày. “Mùi nước hoa kia tôi thích” Kim buông câu rồi lấy xe. Nguyên thở dài rồi bước theo. nhớ mẫu này từng đượcthấy quyển tạp chí mà Khánh An đưa, lúc đấy bạn còn ca cẩm là hàng số lượng có hạn, muốn mua cũng được. Buổi chiều. hai người lang thang xuống con đườngHoàng Diệu. Từng hàng cây xanh cổ kính rợp bóng, gió mùa thu bắt đầu mang theo cái lạnh. “Mua cúc họa mi cháu.” hàng hoa mời chào. Nguyên nhìn những bông cúc trắng bé xíu chiếcxe đạp rồi bật cười. “Bây giờ mốt chơi cái này đấy cháu, nổi ghê lắm” hàng hoa đon đả. À ra thế, nó khoác lên mình cái tên mới nên mang diệnmạo mới. Từ loài hoa dại bé chẳng ai để ý, bây giờ chiếm chỗ bắt mắt những gánh hàng hoa, được mọi người chào đón như biểu tượng mùa thu của thành phố này. Nguyên lắc đầu rồi tiếp. “Ngày xưa, chúng tôi chỉ gọi nó là cúc dại.” Nguyên đá viên đá dưới chân. Là do nó mới có hay nó vốn dĩ như thế mà biết. Kim xích lại gần Nguyên, vươn tay nghịch những sợitóc mảnh mai bay trong gió. Kim nhớ đến bài hát Việt Nam mà mẹ thường hay hát. “Tóc em từng sợi Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh Gió mừng vì tóc em bay Cho mây hờn ngủ vai Vai em gầy guộc Như cánh vạc về chốn xa xôi” Như cánh vạc bay- Trịnh Công Sơn “Hoa cúc là loài hoa tháng 10. Tôi sinh tháng 10 đó. Bà tôi kể tôi sinh vào sáng thứ tư, hôm đấy mọi người phải làm, mình mẹ tôi ở nhà, gọi mãi chẳng có ai, suýt sinh tôi trong nhà vệ sinh đấy. May mà giúp việc chạy lên kịp.” Kim giọng hài hước. “Qua sinh nhật cậu chưa” Nguyên quay lại hỏi. “Rồi, lúc đấy chưa gặp Nguyên. Tôi lại chẳng có bạn ở đây mình ngồi ăn bánh gato” Khuôn mặt xịu xuống “Nhưng mà ngon lắm. Hôm nào sinh nhật Nguyên tôi mua cho.” “Để đến lúc đó rồi tính” Nguyên cười lắc đầu. Nguyên sinh vào ngày đầu tháng 9. Tháng 9 năm sau là ai cậu bé này chắc gì còn nhớ. “Tôi hứa rồi, nhớ nhé tôi xí phần nhiệm vụ đấy rồi, mời tôi được đâu. Bánh ngon lắm nha.” “Uh rồi, nếu cậu nhớ. Tôi sợ cậu nhớ thôi.” Kim nhìn Nguyên lững thững phía trước, giọng . “Tôi nhớ mà, thứ năm, ngày 7 tháng 9” Kim lẩm nhẩm “Đứa trẻ sinh ngày thứ tư chất chứa nỗi buồn vời vợi. Đứa trẻ sinh ngày thứ năm chờ đợi mỏi mòn.”
Chương 7: Tỏa sáng Có những người sinh ra là để cho người khác ngắm nhìn, ngưỡng mộ. Họ luôn được bao bọc bởi thứ hào quang, ánh sáng đó tự nhiên như hơi thở, như được ngấm trong máu từ lúc sinh ra. Câu này ngay cả Khánh An cũng chưa đủ để đạt được, đương nhiên dành cho Nguyên. Hôm nay là ngày ra mắt và cắt băng khai chương gian hàng giới thiệu dòng điện thoại Fabula tiếng Latinh nghĩa là huyền thoại. Đây là dòng sản phẩm cao cấp LK kết hợp với nhà thiết kế trang sức hàng đầu tạo nên. gian hội trường được bao phủ bởi các tấm rèm nhung màu đen, thảm cũng được thay bằng màu tối để làm nổi bật lên các ô kính kiến trúc trưng bày sản phẩm tỏa sáng. Những viên kim cương đính điện thoại, từng lớp vàng, titan, bạch kim lấp lánh như những ngôi sao nền trời đêm. Ánh sáng tạo nên hiệu ứng ngờ. kiện đặc biệt của lễ ra mắt là việc chứng kiến nghệ nhân được mời đặc biệt từ hãng, họ trình diễn những công đoạn khác nhau trong quá trình tạo ra chiếc điện thoại. Mỗi chiếc điện thoại là tác phẩm nghệ thuật ghi dấu ấn riêng của từng nghệ sĩ, được làm bằng chỉ và duy nhất người thợ thủ công từ hơn 500 chi tiết khác nhau. Trong thân máy có khắc chữ ký của nghệ nhân tạo ra nó như minh chứng và thể tự hào. Nguyên nhìn người ngồi ở vị trí trung tâm, trang trọng nhất. Mái tóc buộc ra sau, lộ vầng trán cao lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt bớt phần trẻ con, thêm phần khí chất, nó làm người khác rời mắt được. Đôi môi nhạt màu hơi mím lại, đôi mắt sâu chuyên chú vào những viên kim cương. và viên kim cương đen đó hợp, giống như nó sinh ra vì Kim tỏa sáng, thứ ánh sáng độc. Những người đứng xung quanh bị hút hồn vào từng động tác, tiếng động, tiếng lao xao, chỉ có những ánh mắt si mê tán thưởng. “Andrew Phạm- con cưng của giới thiết kế trang sức. Mười bốn tuổi dành giải nhất cuộc thi thiết kế trang sức ở . 16 tuổi được cả thế giới công nhận, nổi lên như tượng. Những thiết kế được giới quý tộc và chính nữ hoàng khen ngợi. 19 tuổi cho ra dòng sản phẩm riêng Julliat &Kim. Nghe ông bà ta là trong những người đồng sáng lập ra Julliat, gia đình chiếm hơn 40%.” Giọng Khánh An chỉ là tán thưởng đơn thuần. “Cậu hơn cậu ta 3 tuổi đấy” Nguyên lấy tay day trán. “Đương nhiên là tớ biết lượng sức mình” Khánh An đưa mắt nhìn theo người đàn ông mới bước vào “Con trai giám đốc tập đoàn xây dựng lớn nhất miền bắc, 30 tuổi chưa kết hôn.” Khánh An nháy mắt với Nguyên rồi duyên dáng bước . Nguyên thở dài. Con người ta bước càng cao tham vọng ngày càng lớn. Con chim non vỗ cánh bay , còn có thể được gì. Nguyên đưa chiếc áo khoác xám phải cầm từ đầu buổi đến giờ lên, vẫn là mùi hương gỗ. “Giám đốc Lâm ở đâu rồi em? ý có bảo công việc thế nào ” Mai Ly biết từ lúc nào đến cạnh Nguyên. Nguyên bối rối hạ tay xuống, điềm đạm trả lời. “Theo lịch trình lúc này ở Malaysia. Còn công việc Lâm đề cập tới nên em ” “Em là thư ký mà, phải chủ động hỏi chứ.” Mai Ly nhấp ngụm sâm panh “ Lâm thêm gì à” “Chỉ cầu báo cáo công việc thôi ạ” “Uh, chị ra gặp khách hàng nhé. Có khó khăn hay cần gì cứ bảo chị” Mai Ly nhìn Nguyên cười. Nguyên im lặng đứng trong góc phòng nhìn quang cảnh xa hoa trước mắt. Những quý bà khoác lên mình bộ váy hàng chục triệu, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, món đồ trang sức đắt tiền chói mắt. Những quý ông diện vest lịch lãm, mang nụ cười doanh nhân, cầm ly sâm panh vẻ mặt viên mãn. Những ngôi sao nổi tiếng và mới nổi cười thân mật, tạo dáng trước ống kính. Con người kia đứng dậy, cởi bỏ chiếc tạp dề da dê, mặt chút cảm xúc, biếng nhác gật đầu lấy lệ trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt xung quanh. Phóng viên vây lại phỏng vấn, những người khác cũng xin chụp ảnh cùng. Người quản lý giải vây, thay mặt trả lời các câu hỏi. Kim đứng đằng sau, hờ hững đưa tầm mắt , cái nhếch miệng cũng có. Đúng vậy, Kim luôn là bộ mặt này, tỏ ra lịch nhưng ra là xa cách và lãnh đạm. Đôi mắt trong veo đó lại chẳng để lọt gì vào. Nguyên đảo mắt nhìn xung quanh, nhân viên kiện khách sạn làm rất tốt, có chút sai sót nào, cũng còn việc ở đây nữa. Nguyên lẳng lặng rời khỏi hội trường. ánh mắt dõi theo Nguyên chứa phức tạp đan xen. Nguyên ngồi trong khuôn viên vườn hoa, lấy tay xoa bụng hơi đau. đói, từ tối giờ chưa ăn gì. “Trốn ở đây sao, làm tôi tìm mãi” Kim ngồi xuống cạnh , mồ hôi trán vẫn chưa ráo. “Cậu tìm tôi làm gì” Nguyên nhướn mày, tay ấn ấn bụng. “Tôi tìm cái này” Tay chỉ chỉ vào cái áo “Thế nào, hôm nay tôi nhìn đẹp trai . Những người trong đấy ngớt lời khen tôi đâu đấy nhé” Khuôn mặt đầy vẻ tự đắc. “Cậu nghe rồi, hỏi làm gì nữa.” Nguyên nhăn mặt. “Tôi vẫn muốn nghe mà. Khen câu cũng tiếc rẻ sao” Lại tỏ vẻ đáng thương, ngón tay dài chạm lên má Nguyên “Lạnh quá này”. “Tôi sao. Cậu rất giỏi, xuất sắc, đẹp trai.” Nguyên nghĩ tẹo nữa ăn cái gì mới tốt đây, bánh mì để hút dịch dạ dày trước, phở nóng cũng tồi, ăn bò nướng cũng có vẻ ổn. “ sao. Chị biết , bà tôi làm thiết kế trang sức, ông nội là thợ kim hoàn, hai người họ khởi nghiệp tại cửa hàng rồi sau đó mới cùng bạn mở cửa hàng riêng. Lúc đầu chỉ làm thuê cho người ta, vậy mà bố tôi coi mình như gia đình dòng dõi lâu đời vậy.” Kim nở nụ cười giễu cợt “Tôi bị vứt xó, vì có ai chơi mà mới học làm trang sức, họ gọi tôi là thiên tài. đứa trẻ ngày ngồi làm 8 tiếng giỏi mới lạ đấy. 12 tuổi ra bộ trang sức đầu tiên, 14 tuổi đoạt giải. Bây giờ tôi phải làm vì có quá nhiều người để ý. Những thứ chút linh hồn cũng chẳng có. Cha tôi lại quay ra tung hô với mọi người rằng tôi là niềm tự hào của gia tộc. buồn cười phải ” Kim xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim tay. “Cậu học à” Nguyên lẩm bẩm, 8 tiếng ngồi nghịch mấy cái đấy, học lúc nào. Kim búng vào trán Nguyên “Đầu óc của chị là. Tôi thích đến trường, chẳng có gì hay cả.” “Kim, cậu cảm thấy cuộc sống của mình đáng chán, vô vị phải .” Nguyên nhìn Kim chăm chú. “Tôi biết câu chuyện của cậu. Nhưng cậu có cuộc sống hàng nghìn người ngưỡng mộ, cậu có tài hoa mà phải ai cũng có thể chạm vào. Cậu ghét làm những việc bị coi là chán ngắt nhưng mang về hàng nghìn, hàng triệu đô. Thế nên cậu xe đẹp, mặc quần áo thủ công cầu kỳ, ăn tối ở những nhà hàng sang trọng nhất. Cậu có thể mọi nơi cậu muốn. Có những người phải nhặt rác, kiếm từng nghìn để sống qua ngày, chỗ ngủ cũng có. Cậu thực cảm thấy cuộc sống của mình đáng chán vậy sao. Mấy lời hôm nay coi như tôi lảm nhảm .” Nguyên ngước lên trời tìm xem mặt trăng hôm nay ở đâu. Bỗng bờ môi lạnh ngắt chạm vào môi trong khoảng thời gian ngắn ngủi như chưa từng ở đấy nhưng cái lạnh vẫn lưu lại môi Nguyên. Hơi thở của mùa đông. Nguyên đứng dậy, phủi áo. “Đây là lần cuối tôi và cậu gặp nhau, tương lai cũng còn dịp hợp tác nữa nữa. Tạm biệt, cảm ơn thời gian hợp tác vừa qua” Nguyên liếc bóng người phía sau Kim rồi quay . Kim ngồi nhìn lên bầu trời, ánh sáng le lói cũng có. “Thực sao?” Kim ấn tay vào ngực, chỗ này đau mà.
Chương 8: Nửa đêm Khánh An vứt chiếc túi C&K hồng lên bàn rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn từng đợt. lết từng bước rồi nằm bệt lên ghế sofa. Chiếc ghế to màu kem ăn nhập với gian phòng khách tập thể chật hẹp là tác phẩm của Khánh An khi mà cằn nhằn buổi tối về quá mệt để lết vào phòng ngủ. “Nước cảm, bà xã ơi. Mệt chết mất.” Khánh An rên rỉ. Nguyêt rót cốc nước ấm rồi lấy khăn lau mặt Khánh An . “ lũ chẳng ra gì, châu vào chuốc rượu mình An.” Khánh An vừa uống nước vừa rền rĩ. Nguyên thở dài, nhét miếng táo cho Khánh An. “Hôm nay gặp quản lý ca sĩ X, người ta mời An quay bộ phim ngắn về ca nhạc. Lúc ăn tối bị ép uông bao nhiêu rồi, lên bar cũng chẳng tha.” An chóp chép miếng táo “Nguyên còn nhớ chàng con giám đốc tập đoàn xây dựng An chỉ hôm bữa ?” Nguyên gật đầu, nhìn quầng mắt thâm đen dưới lớp phấn trang điểm, người nồng nặc mùi rượu. Khánh An lôi tập ảnh và ít tư liệu đám cưới đưa cho Nguyên. “Em ta lấy chồng. Nghe nhà chồng cũng chẳng kém cạnh. Chú rể du học về, là cháu vị tướng nào đấy, bố là quan chức cấp cao, chị có công ty riêng. Chẹp, người giàu người ta lấy nhau mà. Nhà đấy định tổ chức đám cưới ở khách sạn mình nên buổi chiều An ngồi tư vấn cả buổi.” An giở các bức ảnh mẫu của các đám cưới từng tổ chức ở khách sạn ra. “ dâu thích đám cưới màu tím, An với bên tổ chức kiện, Kiên thiết kế hình ảnh xong xuôi rồi, phối màu hội trường đầy đủ rồi. Vậy mà chú rể đến, cau mày cái thèm nhìn đến cái thứ hai dùng màu tím. dâu mắt đỏ hoe khóc rưng rức hổi mà ta cũng thèm dỗ.” Nguyên vẫn cúi đầu xem ảnh. Đám cưới ở khách sạn Sarama nguyên tiền trang trí cũng phải mấy trăm triệu rồi nhưng bù lại là đám cưới đẹp nhất của thành phố. “Thế xong rồi lại đến lượt bọn mình dỗ. Còn chú rể mặt lạnh tanh ngồi lôi việc ra làm coi như nghe thấy. Được mỗi cái mặt đẹp trai còn lại vứt.” Khánh An tỏ vẻ chán ghét “Lấy về như thế chỉ khổ. Mà tiểu thư kia cũng giỏi nhịn, tự khóc tự nín sau đó lại cười hì hì với ta, đổi hết sang màu hồng phấn. Màu hồng phấn đấy.” Khánh An cười ha hả. Nguyên lắc đầu với bộ dạng chẳng giữ hình tượng gì của bạn mình. Buổi chiều thứ bảy, Nguyên chạy qua khách sạn đưa tập giấy tờ Khánh An bỏ quên ở nhà. Vào đến phòng nhân viên nghe thấy tiếng cãi vã. Ở khách sạn cãi nhau thế này là điều tối kị. “ dựa vào cái gì mà lên được chức quản lý? đừng tưởng ai biết, trèo lên giường giám đốc. Cái loại chỉ biết dạng chân, uốn éo dưới thân đàn ông. Bây giờ còn quyến rũ chồng chưa cưới của tôi, biết nhục à? ” “ ăn phải biết suy nghĩ. Đây phải là nơi muốn gì cũng được.” Khánh An cười lạnh. “Tôi mong biết cư xử chuyên nghiệp, đừng để ảnh hưởng đến hình ảnh khách sạn. Còn việc tôi làm gì để lên được chức quản lý tôi phải chứng minh cho thấy. Báo cáo tổng kết doanh thu hàng năm nhìn đủ hiểu.” Mọi người xung quanh nhìn kia với ánh mắt ái ngại và bực bội. số người vui thích với việc người khác gặp họa. Khánh An chỉnh lại mái tóc vừa bị làm rối, lướt qua chỗ . dừng lại, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy. “Chúng ta giống nhau cả thôi. Đừng nghĩ sắp được làm con dâu nhà giàu mà danh giá hơn tôi. Chưa biết ai hơn ai đâu.” Khánh An ném cho ta cái nhìn coi thường rồi bước . Trong quán cà phê cạnh khách sạn, Nguyên nhìn vết đỏ má Khánh An, lo lắng hỏi. “Chuyện vừa rồi là sao? đau chứ?” “ sao, mình chỉ là cái tát thôi, cũng phải lần đầu.” Khánh An lấy hộp thuốc lá trong túi ra, tự cuốn điếu. Nguyên nghiêm mặt nhìn Khánh An. “Được rồi, được rồi. Hợp đồng quay phim lần này trước đây là dành cho ta, ta cũng mong tạo được tên tuổi nên xin ta tìm giúp dự án. Nhưng mà sau này tớ bảo tớ có hứng thú, thế là bây giờ nó là của tớ.” Khánh An châm lửa. “ chỉ có thế.” Nguyên nhấp ngụm cà phê đen. “Đúng.” Khánh An sờ lên má. “Đây là cái tát thứ hai ta tặng tớ. Tớ chỉ trả lại thôi.” “Thế là đủ rồi đấy. Dừng lại ở đây thôi.” Nguyên nhấp ngụm cà phê đen. đắng. Khánh An im lặng tỏ vẻ đồng ý. Uất ức, nhục nhã ngày trước chịu sao chỉ thế là đủ. Lần này bất quá chỉ làm cho ta mất việc, mất hợp đồng quay MV, thế vẫn chưa đủ. “Con giun xéo lắm cũng quằn, người ta bị dồn vào đường cùng việc gì là làm.” Nguyên gắp khăn giấy thành bông hoa trắng. Khánh An nhăn mũi nhưng cũng đành gật đầu. Chấp nhất của mỗi người tự tạo nên nghiệt cho mình thế nên Phật “Kẻ thù lớn nhất của con người là chính mình.” Khánh An vẫy mặc áo lông trắng tiến vào. tuổi mới hơn 20, tên là Lan Chi. Khuôn mặt khả ái còn chứa nét hồn nhiên, phong cách phóng khoáng. Khánh An đưa hai hộp trà loại khách sạn đặc biệt đặt riêng bên . “Hôm trước em khen trà này nên hôm nay chị mang cho em, nhận nhé.” “Cảm ơn chị.” Lan Chi chút khách sáo, rất vui vẻ cầm lấy hai hộp trà rồi đưa lên ngửi “ thơm mà” “Em thích trà nhỉ?” Khánh An cười chiều. “Là người em thích. Chị đừng nhìn mặt ý vậy thôi chứ thích đồ ngọt, trà kiểu này thêm chút sữa tươi, chút đường nữa.” Lan Chi đến người vẻ mặt ngọt ngào chút che dấu “Nhưng mà lại kỹ tính lắm, trà bình thường thích đâu, hôm đấy em thấy ý có vẻ thích trà của chỗ chị nên em cũng định nhờ em hỏi xem là loại gì ngờ chị mang cho em. Cảm ơn chị nhiều nhé.” Lan Chi lôi điện thoại chụp ảnh hai hộp trà rồi gửi tin nhắn. Nguyên và Khánh An nhìn nụ cười tắt được kia là biết ngay đối tượng là ai. “Đây là thiết kế phòng cưới hôm đấy, em xem có ưng điểm gì .” Khánh An đưa bản thiết kế cho Lan Chi xem. Lan Chi lật từng trang rồi cười hài lòng. “Ổn rồi chị, bên chị làm đẹp lắm.” Nguyên thầm nghĩ trong lòng “Tiền trang trí cũng mấy trăm triệu, đẹp sao được.” “Em đưa người xem rồi hỏi cậu ý ưng rồi báo chị nhé.” “ sao đâu chị, ý thích màu tím thôi còn lại cái gì cũng chiều ý em hết mà.” Lan Chi e thẹn “Bình thường khó tính như hôm trước đâu, tại em biết nên ý vui thôi.” Trong lúc Khánh An nghe điện thoại, Lan Chi đưa ảnh áo cưới cho Nguyên xem, rồi khoe tuần trăng mật được đâu. “Chị xem, đẹp .” chiếc váy cưới bồng bềnh, trắng muốt với lớp voan nhàng. “Rất đẹp, rất hợp với em.” Nguyên lòng tán thưởng. “ ra xấu hổ, nhưng em theo đuổi người em trước đấy, mãi mới đổ. Chắc chị Khánh An có kể cho chị nghe hôm trước rồi, ý bình thường như khúc gỗ nhưng em biết em nhất.” Hạnh phúc tràn ngập trong mắt. Nguyên nhìn bé cười hiền hòa. Kết thúc buổi gặp mặt, Khánh An quay ra với Nguyên. “An bảo màu hồng phấn rất hợp mà.” Nguyên gật đầu tán đồng. tuần sau, scandal ảnh nóng và clip sex của hot girl, nhân vật là người làm trong khách sạn nổi tiếng và là con dâu tương lai của tập đoàn xây dựng lớn nhất miền Bắc. Ảnh và clip quay mặt nên thể chối cãi. Nghe sau đó khách sạn đó vì giữ hình ảnh nên sa thải và chuyện hôn nhân với gia đình danh giá cũng bị hủy bỏ. “Người ta cười người hôm trước, hôm sau người cười.” Khánh An đặt iPad xuống, cười ngọt ngào dựa vào lồng ngực rắn chắc, ngón tay trắng trẻo như sứ mâm mê yết hâu người đàn ông “ cũng là vô tình quá .” Giọng nũng nịu.
Chương 9. Gió bắc về. Khánh An kéo vali ra khỏi cửa, tay cầm chiếc Fabula nạm kim cương, giọng nũng nịu, thi thoảng cười rộ lên. Nhưng đấy phải dành cho người ngồi đợi trong chiếc Porsche Cayenne Turbo dưới phố. Khánh An ôm lấy Nguyên, mùi nước hoa dịu ngọt, véo má rồi tạm biệt. Chàng họa sĩ nhà bên đứng ngẩn ngơ nhìn theo, quay lại, lắp bắp muốn hỏi nhưng lại lên lời. “Khánh An công tác Sài Gòn, khách sạn có kiện trong đấy.” Nguyên ngáp rồi đóng cửa lại. Nhưng lại phần sau, kiện xong Khánh An châu Âu du hí kết hợp với đóng clip cho ca sĩ nào đó, nhưng chơi là chủ yếu. tivi, cuộc phỏng vấn với bác sĩ tâm lý đạt danh hiệu tiến sĩ từ trường đại học nước ngoài danh tiếng khi mới 31 tuổi với công trình nghiên cứu được giải thưởng gì gì đấy. Lời lẽ MC đầy ca ngợi với những ý như dẫn dắt nghiệp tâm lý học nước nhà, mang lại bước tiến mới. Nguyên cười nhạt, thời buổi này cái gì cũng tung hô cho lên truyền hình được, chuyển kênh khác thấy bộ phim trung quốc chiếu: hai người bị lạc mấy ngày, con thỏ xinh xắn màu trắng chạy đến, mắt rớm nước “Em ăn thịt thỏ đâu”, chàng trai gật đầu ủng hộ, rồi hai người đào rễ cây lên nhai. Nguyên lại nhớ đến bộ phim võ hiệp ngày xưa. giáo phái nào đó đem nhốt các cặp đôi mới cưới lại với nhau, cho ăn cho uống, cuối cùng là chú rể tìm cách giết dâu. Đấy mới gọi là thực tế, con người là loài sinh vật bản năng có ý chí sinh tồn nhất, cũng ngại chà đạp lên nhau mà sống. Thế nên cái gọi là “nghiệt” càng ngày càng chất chồng. Bảo Lâm trở lại đồng nghĩa với cuộc chạy đua mà bao giờ bắt kịp, chỉ có thể lết theo. Những giờ tăng ca ác mộng, những bản báo cáo, hồ sơ tài liệu liên miên. cũng dễ chịu với hơn. Thi thoảng tan làm quá muộn, cùng ăn bữa đêm, đưa về dù trong suốt bữa ăn hai người với nhau cũng quá năm câu. Họ thực rất hợp để ở cùng, cả hai đều thích những khoảng lặng. chuỗi các rắc rối bắt đầu kéo đến. Vận đen của tầng 30 hay là hợp với phong thủy nơi này nhỉ, Nguyên chán ngán nhìn chiếc máy tính màn hình máy tính đen ngòm. Sáng nay vẫn hoạt động tốt thế mà bây giờ lại giở chứng, tài liệu cho cuộc họp với bộ phận kinh doanh trong 30 phút nữa chưa kịp in. Hít hơi sâu, Nguyên tiến vào báo cáo tình hình. “Máy tính xảy ra vấn đề, tài liệu cho cuộc họp tới em vẫn chưa in ra.” Mai Ly và đồng nghiệp khác ngồi trong văn phòng nín thở, chẳng dám gì. Bảo Lâm là người nghiêm khắc có tiếng, chấp nhận sai phạm dù là nhất. Nhưng trái lại với dự đoán của mọi người, Bảo Lâm chỉ gật đầu tỏ vẻ biết rồi bật máy tính của lên, chỉ cho Nguyên mở mail rồi lại quay lại bàn việc. Nguyên cũng phải là người làm việc chủ quan, bất cứ phần nào sau khi hoàn thành cũng gửi mail để hỏi ý kiến dù có trả lời hay . Thi thoảng nhắn lại, chỉ ra những mục cần sửa, nếu gì vậy là có thể tiếp tục. Hai người làm việc khá ăn ý. Sau buổi họp, chị Hoa vỗ vai khen may mắn, hiếm khi giám đốc Lâm dễ tính vậy. Chị Mai Ly nhắc nhở: “Em làm việc được chủ quan thế. Phải chuẩn bị hết mọi thứ từ ngày hôm trước chứ, nếu ảnh hưởng công việc của mọi người sao.” “Vâng, em xin lỗi, có lần sau đâu ạ.” Sau đó thi thoảng mất đồ, bị gửi thư nặc danh tố cáo đứng đắn trong công ty, đáng sợ nhất là việc tố cáo lộ thông tin cho công ty khác. đứng đắn trong công ty mà văn phòng chỉ có hai người chẳng khác nào bảo giám đốc Lâm cùng có gian tình. Sau khi bị gọi lên chất vấn hỏi han, đồng chí Lâm mặt lạnh nhướn mày hỏi các vị lãnh đạo “Các vị nghĩ có sao?”. Mọi người nhìn vòng rồi lắc đầu. Nguyên thở dài, dù chân dài, ngực bé bé xinh xinh đủ dùng cũng đến nỗi bị kì thị thế chứ. Nguyên ra khỏi công ty, khẽ rùng mình, khoác chiếc áo len mỏng lên. Cơn gió mang theo hơi hướm của mùa đông cuối cùng cũng tràn về thành phố này. Cả thành phố chìm trong màu xám u, những chiếc lá cuốn bay theo cơn gió về nơi nào chính nó cũng . Bàn tay đóng những chiếc nút tròn xinh dừng lại. mở to mắt ra nhìn sang phía bên kia đường. Lại ảo ảnh khác chăng. Nguyên bị tiếng báo tin nhắn kéo lại thực tại. Hình chiếc bánh crepe sầu riêng được gửi tới. Từ buổi tối hôm đó, Nguyên gặp lại Kim, Kim cũng gọi điện hay theo như trước chỉ hàng ngày gửi cho bức ảnh cậu chụp như cốc cacao nóng, bàn làm việc bừa bộn giấy tờ, chiếc giường buổi sáng với đống chăn gối lộn xộn, cảnh hoàng hôn từ khung cửa sổ nơi Kim đứng. Kim như kể câu chuyện với Nguyên hoặc cậu giận dỗi muốn chuyện. Bíp bíp - Tiếng còi xe ô tô của Bảo Lâm. Nguyên vội chạy lên xe. Tối hôm nay Bảo Lâm mời mọi người trong phòng kinh doanh và vài vị trưởng các bộ phận khác liên hoan việc được thăng chức. Nguyên cũng là thành phần được mời. Trời càng tối càng thêm lạnh, Nguyên bước xuống xe vô thức co người vào, hai tay khoanh lại trước ngực. Nguyên mùa đông nhưng cơ thể lại chịu được lạnh. Bảo Lâm sau thấy thế liền giục Nguyên: “Vào nhanh lên lạnh.” thú vui thể thiếu trong mùa đông phương bắc này là lẩu và đồ nướng. Nồi lẩu riêu cua bắp bò với sườn sụn bên cạnh là lẩu thái chua cay với thịt bắp bò, còn nồi lẩu ếch măng chua. Tất cả tạo nên khí mùa đông rộn ràng. Mọi người vui vẻ chúc rượu nhau, chị em phụ nữ nhưng làm kinh doanh mà ở Việt Nam hợp đồng chỉ ký các bàn tiệc thế nên uống rượu chẳng thua kém đàn ông. Duy nhất chỉ có Nguyên ngồi lẳng lặng ở góc phòng im lặng ăn, thi thoảng nhấp chút rượu khi được mời mà mặt đỏ bừng. Mai Ly lấy tay ấn vào bụng rồi quay sang bảo Nguyên: “Chị hình như lại đau dạ dày rồi, chắc phải về trước thôi.” “Đau lắm chị, có cần em mua thuốc .” “ sao, nhà chị có rồi.” Mai Ly nhăn mặt vì đau. Mai Ly đứng lên xin phép mọi người về trước. Nguyên cũng đứng dậy đưa Mai Ly ra chỗ lấy xe. Hai người bước ra khỏi cửa nghe thấy tiếng Bảo Lâm chuyện điện thoại. “ thấy như thế rất mệt mỏi sao” Bảo Lâm day day trán. “Giữa hai chúng ta còn gì nữa đâu.” “Dù tôi có người khác cũng phải việc của .” “Tôi cảnh cáo đừng gây chuyện. Việc lần trước tôi bỏ qua nhưng nếu thêm lần nữa đừng mong nhận được xu.” Giọng mất dần kiên nhẫn. Nguyên và Mai Ly ái ngại nhìn nhau. Bảo Lâm phát người ra cúp điện thoại. nhìn Mai Ly rồi hỏi: “Em sao chứ” “Em sao, chỉ hơi đau bụng thôi.” “Xe để đây. Nguyên gọi taxi cho Mai Ly về.” Bảo Lâm xong liền bước vào phòng. Mai Ly nhất quyết từ chối, bảo mình vẫn lái xe được rồi tự về. Nguyên dặn dò xong rồi quay lại tiếp tục với mọi người. Bảo Lâm chuyện với mọi người bình thường như cuộc điện thoại khó chịu lúc nãy chưa hề xảy ra. Tan buổi liên hoan cũng gần 11 giờ, mọi người đều chếnh choáng say. Nguyên vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, chỉ vài ly thôi mà thấy chóng mặt. Bảo Lâm uống khá nhiều nên hai người gọi taxi về. Khu tập thể Nguyên ở sau 10h30 tắt đèn cầu thang, đèn điện đường đúng 11h tự động tắt. Khu phố chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn chút ánh sáng le lói sót lại từ vài ô cửa sổ đóng kín. Nguyên mò mẫm trong bóng tối, vừa vừa tìm điện thoại để bật đèn lên. Bỗng cả người Nguyên ngã ra sau. Nguyên vươn tay tóm lấy tay vịn nhưng chỉ nắm được khoảng . rơi xuống nền đá hoa. Từng vệt nứt ngoằn nghèo của những viên gạch hoa phóng đại trước mắt Nguyên. Đau, cứ thế này mà chết uh. được. biết mình chết, nhưng chưa phải là lúc này. Nguyên dùng chút tỉnh táo còn sót lại, vươn tay cầm điện thoại, trong mơ hồ bấm dãy số mà gọi hàng nghìn lần. Nghe máy , xin nghe máy . Đầu dây bên kia từng tiếng tút tút vô hồn. Nguyên nặng nề nhắm mắt lại.
Chương 10. Thạch thảo tím “Đau lắm” Nguyên phụng phịu. “ sao? Để tớ xem nào” vén mái tóc lên, xoa trán sưng lên mảng. “ là, dặn bao nhiêu lần đường đừng đọc truyện mà.” “Người ta đau còn mắng.” Nguyên nhăn mặt. cẩn thận xoa dầu rồi thổi rất khẽ. “Nhột” Nguyên vùi đầu vào lòng cười khúc khích. Nguyên , mãi vẫn chỉ thấy màu trắng toát. Phía nơi cuối con đường tưởng như vô tận này là cánh cửa, Nguyên đứng do dự biết có nên mở . Nguyên chạm vào tay nắm cửa nhưng lại hoang mang rụt lại, sợ hãi với thứ chờ mình sau ô cửa trắng này. Và biết mình sai lầm khi bước qua cánh cửa ấy, nơi bao giờ muốn quay trở lại. Căn phòng chìm trong ánh sáng vàng heo hắt, ngồi dựa vào chiếc ghế nhìn ra biển, mái tóc dài bay phất phơ trong gió. Nguyên đứng phía sau, lặng người, muốn mở miệng ra gọi nhưng chẳng thể thốt ra được lời nào, chân như bị đóng vào sàn nhà. Nguyên chỉ đành bất lực đứng nhìn, trong lòng gào thét "Đừng, đừng, dừng lại ". quay lại nhìn Nguyên, nở nụ cười thê lương, đôi mắt mệt mỏi khép lại, cánh tay trắng muốt buông thõng để mặc dòng máu đỏ tươi chảy xuống. hát rất khẽ, tiếng hát hòa vào tiếng sóng biển như khúc ca biệt ly. Nguyên nặng nhọc mở mắt ra. Đau, đầu nặng chịch như có ai lấy búa đập vào. À đúng rồi, bị ngã cầu thang mà. Nguyên đảo mắt ra xung quanh. Giường bệnh, rèm cửa trắng, mùi thuốc sát trùng, vậy là ở bệnh viện. Đầu chưa hỏng đến nỗi cho rằng mình ở thiên đường. Nếu lần tới chết biết được lên kia hay xuống dưới nhỉ, Nguyên miên man nghĩ. Cửa phòng bệnh mở ra, Kim bước vào với mái tóc nâu rối bù, khuôn mặt mệt mỏi. Thấy Nguyên tỉnh, Kim vội chạy đến bên giường bệnh. “Nguyên sao rồi? Thấy thế nào rồi? Thấy đau ở đâu?” Giọng Kim lo lắng. Nguyên ù tai chẳng kịp nghe hết. Kim thấy Nguyên im lặng càng lo lắng, cậu vội lao ra gọi bác sĩ. Bác sĩ và hai y tá khám cho Nguyên xong kết luận đầu chỉ bị chấn động , nếu còn lo lắng sắp xếp chụp CT não. Phòng bệnh trở lại yên tĩnh, Kim ngồi im bên cạnh, mở miệng định hỏi nhưng sợ Nguyên còn đau đầu nên lại thôi. Kim lấy dao gọt táo. “Cậu đưa tôi đến bệnh viện à?” Nguyên nhìn vào vành mắt thâm quầng của Kim, vốn dĩ nó chỉ là viền xanh nhạt màu nhưng da Kim lại quá trắng nên nó nổi . “Uh, tôi qua khu nhà Nguyên, thấy Nguyên lên, muộn rồi nên tôi ko gọi nữa. Nhưng mà tôi chờ mãi thấy đèn nhà Nguyên mở, tôi lo nên chạy lên xem sao.” Kim rũ mắt xuống. “Cậu có thấy ai ?” “Tôi . Nhưng ý Nguyên là sao, là có người đẩy Nguyên xuống à?” Kim ngước mặt lên, ánh mắt đầy nghi hoặc. “Tôi chắc. Có lẽ tôi nhầm.” , chắc chắn là có người đứng ở đấy vươn tay ra đẩy xuống. Nhưng là ai? Nguyên nhìn ra phía cửa sổ, đăm chiêu nghĩ. “Chúng ta báo cảnh sát ” Kim cương quyết . “Thôi, bỏ qua .” Ai mà tin được lời người có tiền sử bệnh tâm thần chứ. Nguyên cười lắc đầu “Chắc do tôi say thôi, tối qua tôi có uống chut rượu.” Nguyên dùng tay trái nhận lấy miếng táo tỉa hình con thỏ, thương tiếc cắn đứt đầu nó. ngọt. Hai người cứ im lặng như thế. Nguyên nhìn thấy lọ hoa thạch thảo tím cắm ở đầu giường. Từng cánh hoa tím mang trong mình tang thương vô hạn. “Cậu mua à?” “Uhm, lúc Nguyên ngủ.” Kim đưa mắt về phía lọ hoa. Nguyên trầm ngâm lúc rồi cất tiếng . Giọng bỗng trở nên xa xăm, với Kim mà như cho chính bản thân mình. “Ngày trước tôi thích những bông hoa màu tím này lắm. Cứ đến những ngày cuối thu, trong phòng tôi luôn có bình hoa này. ” Nguyên nhớ về căn phòng với nước sơn nhạt màu, lọ hoa thủy tinh với những bông hoa màu tím đấy luôn được để cạnh cửa sổ. Ánh nắng vàng chiếu qua tấm kính xuyên suốt những hạt bụi li ti chiếu lên từng bông hoa vươn mình, mỗi sáng việc đầu tiên khi thức dậy là ngắm nhìn nó. “Lúc tôi ngã xuống, tôi cam tâm. Tôi vất vả lắm mới sống tiếp được. Tôi cam tâm. Tôi nghĩ chẳng lẽ mình cứ thế này chết . Lại lần nữa chết . câu tạm biệt của người đó tôi còn chưa được nghe.” Hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi má Nguyên. Khoảnh khắc kia cầu xin ông trời để nghe giọng lần cuối. tham lam, cũng oán trách . chỉ mong có thể cùng câu tạm biệt, để thanh thản buông xuôi. Nhưng nó vẫn như hàng nghìn cuộc gọi mà gọi trong suốt năm tháng chờ đợi kia. Những giọt nước mắt như giọt sương đọng lá buổi sớm, trong suốt và mỏng manh mang theo bao nuối tiếc, bất lực. Từng giọt từng giọt rơi xuống. Kim đứng dậy, cho Nguyên dựa vào lòng , bàn tay vỗ lưng . Bờ vai mỏng manh của run lên, cứ thế nước mắt rơi trong im lặng. Ngoài cánh cửa phòng bệnh, người quay bước với đôi bàn tay xiết chặt.