1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 59: Tiệc mừng thọ

      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Trời vừa sáng , Trầm Ngạn Khanh liền mở mắt, liếc mắt cái liền thấy Phong Thiển Ảnh ngồi khung cửa sổ phòng mình, xem ra là ngồi từ lâu, khuôn mặt xinh đẹp nhìn nghiêng như nữ tử, lại mang theo vẻ nam tính dẻo dai.

      “Thiển Ảnh, lại nhớ đến Tuyết Nữ sao?” Trầm Ngạn Khanh cử động thân thể tê cứng, đến bên người , cùng ngắm mặt trời vừa lên, giọng điệu chợt mềm mại vài phần.

      “Đừng lung tung, ta nhớ nàng làm chi? Chúng ta ngay sao?” Phong Thiển Ảnh giống như bị nắm đuôi, lập tức nhảy xuống, có chút thẹn quá hóa giận.

      Trầm Ngạn Khanh hiếm khi lời ác độc, ngược lại còn vỗ vỗ bờ vai an ủi , “Chúng ta thôi.”

      Ai ngờ hai người vừa bước xuống bậc thềm, Lăng Vân sải bước từ bên ngoài vào đón, cười sang sảng : “Hai vị dậy sớm như vậy, phải là muốn ra từ biệt chứ?”

      “Vốn là vậy, nhưng Vân huynh đến đây, chúng ta cũng tránh được việc lưu lại ấn tượng lễ phép.” Phong Thiển Ảnh thoải mái ôm quyền hành lễ, “ người ta và Ngạn Khanh còn vài món nợ chưa đòi được, ở cùng Vân huynh mang đến cho ngươi nhiều phiền phức. Nếu sau này ngươi giữ lời hứa kết giao cùng chúng ta, khi gặp lại chúng ta nâng ly chúc mừng.”

      Trầm Ngạn Khanh trương gương mặt lạnh tựa như miếng ngọc lưu ly tốt nhất, lạnh lại vẫn khiến người ta vừa lòng khâm phục, “Vân huynh, xin tạm biệt vậy.” Tay áo rộng thùng thình phất phới như mây nơi chân trời, cực kỳ thoải mái phóng khoáng. bước, hai bước, ba bước, người xa.

      “Vân huynh, cáo từ.” Gò má Phong Thiển Ảnh thoáng lộ lúm đồng tiền, Lăng Vân nhìn mà ngây người, nửa ngày mới có phản ứng đỏ mặt a tiếng, “Sau này còn gặp lại.” Trong lòng thầm , thiên hạ to lớn thiếu việc kỳ lạ, nếu vị Phong công tử này sinh ra là nữ tử, biết tao nhã vô song đến mức nào.

      Phong Thiển Ảnh xa mới nhíu mày, có chút buồn rầu hỏi: “Ngạn Khanh, dáng vẻ ta khó phân nam nữ lắm sao?”

      Trầm Ngạn Khanh hiếm khi nghiêm túc đánh giá từ xuống dưới, “Sao vậy? Lại quyến rũ nam nhân nhà ai à?”

      “Tứ gia, ngài có thể đừng đả kích lòng tự trọng của ta ?” Phong Thiển Ảnh mím môi gục đầu, “Hay là ta hủy dung, đệ thấy được ? Ê, tứ gia, ngài chờ ca ca với.”

      ...... Ta là đường ngăn cách đáng ......

      Lâm Mộc Sâm của Cửu Hoa cung năm đó chỉ bằng mét kiếm gỗ đánh khắp thiên hạ địch thủ, đức cao vọng trọng trong chốn giang hồ, ngay cả minh chủ Võ Lâm đương nhiệm cũng phải cúi mình hành lễ xem mình như hậu bối, càng đừng tới những đệ tử trẻ tuổi giang hồ.

      Hôm nay Cửu Hoa cung cực kỳ náo nhiệt, đường lên núi người đến người , hai bên đường núi đều là đệ tử đời thứ hai, đời thứ ba của Cửu hoa cung, mỗi người đều vô cùng thân thiện tiếp đón khách khứa lui tới.

      Lăng Vân mang theo thủ hạ cũng đến chúc thọ, lúc đến chân núi gặp Trương Tử Tuấn và Bác Dục cùng đến góp vui, bước nhanh vài bước đến, cười hỏi: “Hai vị đến từ đâu thế?”

      Sắc mặt Trương Tử Tuấn có chút tiều tụy, đôi mắt vốn dịu dàng nay lại có chút u nghiêm nghị, “Việc xấu trong nhà tiện ra, Vân huynh đừng nên hỏi, chúng ta cùng lên núi thôi, nên đến trễ.”

      Bác Dục biết chuyện đau lòng của , dựa vào ý của : “Nhiều tháng gặp, phong thái của Lăng huynh vẫn như trước nhỉ.”

      Hai người cười ha ha, vỗ vỗ vai nhau, cùng lên núi.

      Ba người vừa vừa tán gẫu về những chuyện trong chốn giang hồ, trò chuyện lát liền nhắc tới Vô Trần cung, “Aiz, các ngươi xem, hôm nay gã Tô Diễn của Vô Trần cung có đến gây hay ?”

      “Bác Dục huynh, ngươi đùa sao, có nghĩ cũng phải so sánh phen, Cửu Hoa cung là môn phái lớn đứng sừng sững mấy mươi năm giang hồ, Vô Trần cung nho như sao có thể làm lay động.” Lăng Vân cười ha ha, cảm thấy ta đúng là lo bò trắng răng.

      Suốt đường Trương Tử Tuấn rất ít, có chút yên, ánh mắt thường xuyên dao động khắp xung quanh, giống như tìm ai đó. Lăng Vân nhìn nổi nữa, ôm lấy bờ vai , “Tìm ai vậy? Ngẩn ngơ đến vậy?” gặp được Tình nhân sao?

      sao cả, ngươi đừng quan tâm.” Trương Tử Tuấn lau mặt, cười có hơi gượng ép. Bộ dạng này giống có việc gì, xoay đầu hỏi: “Bác Dục huynh, rốt cuộc bị sao vậy? Gặp vấn đề khó xử gì sao? ra ta cũng có thể giúp tay.”

      Bác Dục tay kéo qua, giọng : “Việc này ngươi giúp được gì, chuyện tình cảm mà.”

      “Hắc, thế này là sao, đám đều rơi vào lưới tình thể thoát ra sao?” Lăng Vân nhớ tới Trầm Ngạn Khanh mượn rượu giải sầu đêm qua, đáng tiếc nhìn ra vị kia có chút mất hồn lạc phách nào, nhưng hình như vị này đánh mất hồn ba phách rồi, người với người chẳng giống nhau, thầm thở dài hơi, việc này người ngoài chẳng giúp được gì.

      Dọc đường , người quen ít, đều phải tươi cười chào hỏi, liên tục như thế cũng nén được việc này xuống.

      Cửa Cửu Hoa cung treo đầy pháo, đì đùng vang trời, khí đậm vui mừng. Vào đại sảnh, người chen người, thỉnh thoảng còn có tiếng vâng dạ truyền đến. Lăng Vân bảo Tử Mạc đưa lễ vật, gọi hai người kia đến ngồi ở bàn trong góc, chuyện câu được câu . Đề tài nghe được vẫn là Vô Trần cung, nơi này có rất nhiều người chạy từ Vô Trần cung đến, hung hăng muốn Lâm Mộc Sâm ra mặt, xem ra Vô Trần cung chọc nhiều người tức giận rồi.

      Người được chúc thọ - Lâm Mộc Sâm nét mặt hồng hào và con trai Lâm Thủy cùng xuất ở cửa, cả đại sảnh vốn ồn ào huyên náo lập tức yên tĩnh lại, im lặng lát, sau đó tiếng chúc thọ liên tiếp vang lên.

      Lâm Mộc Sâm cười ha ha, chút già cỗi, ngược lại giống như người trung niên hơn bốn mươi tuổi, “Mọi người khách sáo quá, các vị đường xa vạn dặm đến chúc thọ lão già bất tài như ta, lão phu nhớ mãi trong lòng, hôm nay mọi người ăn uống no say nhé. Lâm Thủy à, con thay ta tiếp đãi mọi người tốt, nhất định phải chu đáo nhiệt tình, ta đến bàn bên kia.” Nơi đó dành riêng cho các Chưởng môn có tiếng giang hồ.

      “Cha, ngài yên tâm , con có chuẩn bị rồi.” Lâm Thủy bước qua cùng lão, hành lễ với các vị tiền bối ngồi , uống chén rượu rồi mới rời .

      “Lâm lão đệ, người có đứa con trai ‘trò giỏi hơn thầy, con tốt hơn cha’ rồi.” Người này giọng như chuông đồng, râu quai nón, đầu hơi hói, mũi đỏ bừng.

      “Ha ha, khiến Tửu Công chê cười rồi. Mọi người đừng khen nó, bằng đuôi nó vểnh thẳng lên trời. Gần đây mọi người thế nào?” Lâm Mộc Sâm luôn là người khôn khéo, tâm tư kín đáo, vừa thấy sắc mặt năm người này liền biết là có việc.

      Ngồi ở đây đều là các môn phải lớn của các ngọn núi nổi danh, gồm phái Tiêu Dao, kiếm phái Thiên Sơn, kiếm phái Vô Lượng, phái Thiết Tháp, trong chốn giang hồ cả bốn môn phái này đều đứng đầu, phía dưới đều có các môn phái hơn nương tựa vào. Dạo gần đây đến tố cáo kể khổ nhiều, bọn họ thu phí bảo vệ mà hờ hững cũng tốt, gặp mặt trao đổi, liền biết các khổ chủ đều tố cáo Vô Trần cung, cùng bàn bạc muốn tìm người đứng đầu Vô Trần cung chuyện.

      “Hôm nay là ngày mừng thọ của Lâm lão ca, chúng ta nên đến chuyện bực bội này, Vô Trần cung nho mà có thể tạo ra nhiều biến cố ngờ sao, đây đây, chúng ta kính lão ca ly, chúc thọ tinh của chúng ta phúc như Đông Hải thọ tỉ Nam Sơn.” Chưởng môn đương nhiệm của phái Tiêu Dao – Đặng Húc nâng chén chúc mừng, bốn người đều làm theo.

      Lâm Mộc Sâm là người luôn thích tò mò, hừm, các ngươi ta cũng hỏi, dù sao việc này cũng ảnh hưởng gì đến ta.
      amandatruc, AliceNguyen, vanlactamviem33 others thích bài này.

    2. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Vô Trần cung nho ấy à? Hừ. Nho sao? Cứ để xem
      tieulongnu11 thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 60: Người vẫn khỏe chứ

      Beta: Lam Phượng Hoàng

      say trong tiệc rượu đệ tử giữ cửa hoảng hốt chạy vào, Lâm Thủy vẫn bình tĩnh, gã kia kéo kéo vạt áo , nhìn xem hôm nay là ngày gì à, xấu mặt, khỏi tức giận mắng, “Tử Mẫn, sao lại vội vội vàng vàng thế?”

      Người Lâm Tử Mẫn nhuốm bẩn, mặt cũng có vết thương, vẻ mặt vẫn còn chút kinh hãi chưa tan. Trước mặt nhiều người lại tệ hại như vậy, lôi kéo ống tay áo , “Chưởng môn, có việc hay rồi, có hai người từ cửa đánh thẳng vào đây, các đệ tử ngăn được, đánh tới đây rồi.”

      Tiệc rượu nhất thời im lặng tiếng động, thầm nghĩ Vô Trần cung lớn mật đến thế chứ? Chẳng lẽ là Tô Diễn lại đánh tới đây? Mọi người suy đoán luồng gió nhàng lướt vào. Khi gió ngừng, có hai người đứng nơi cửa, người áo đen tóc đen, người áo đỏ tóc trắng, tuấn tú vô song, vô cùng nghiệt.

      Lăng Vân sặc rượu, môi khẽ nhếch, tràn đầy ngạc nhiên, Trương Tử Tuấn và Bác Dục cũng nhao nhao đứng dậy. Trương Tử Tuấn cất giọng căm hận : “Lại là bọn họ, lần này bọn họ đến tìm chết sao.”

      “Tử Tuấn, chúng ta chỉ xem là được.” Bác Dục kéo lại.

      Lăng Vân nhìn tư thế này liền biết hai người quả có hiềm khích, lại biết là vì sao. Tâm tư xoay chuyển, lại nghĩ tới lời sáng nay của Phong Thiển Ảnh, nợ cũ chưa đòi, nợ này chính là đến Cửu Hoa cung sao? Hai người lại còn chọn ngày trong trời đẹp cả gan tới tìm kẻ thù, can đảm này cũng thực bình thường.

      Mắt lạnh của Trầm Ngạn Khanh như mũi tên bắn về phía Lâm Mộc Sâm, lạnh nhạt : “Lâm thế bá, nhiều năm gặp người vẫn khỏe chứ.”

      Lâm Mộc Sâm vốn chẳng đầu đuôi, cho đến khi bị gọi là thế bá, nhìn chằm chằm người thanh niên mang khuôn mặt uy nghi trước mắt, mắt lão híp lại thành đường thẳng, lại vẫn nhận ra là ai, chỉ thấy khí thế của tiểu bối này kém, thể xem thường, lão vịn ghế đứng lên, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Ngươi là con cái nhà ai? Sao lại đến đây?” Cho dù là tới chào hỏi, lão vẫn thể tin là có người to gan lớn mật, hôm nay lại dám đến gây trong lễ mừng thọ của mình.

      “Thế bá, người còn nhớ Trầm Thanh Nhai của Bắc Minh sơn trang chứ?” dứt lời, râu Lâm Mộc Sâm run lẩy bẩy, ánh mắt cũng lập tức lạnh , “ là gì của ngươi?”

      Trầm Ngạn Khanh khẽ cười : “Đó là gia phụ. Vãn bối biết thế bá mở tiệc mừng thọ nên đặc biệt tới đây, thay gia phụ ân cần thăm hỏi ngài tiếng, mấy năm nay ngài vẫn sống tốt chứ?”

      Lời này vừa ra, mọi người xung quanh hoàn toàn câm lặng, những người lớn tuổi đều nhìn chăm chú, đáng tiếc lại nhận ra người này có chỗ nào tương tự Trầm Thanh Nhai.

      “Ngươi là?” Năm đó Trầm Thanh Nhai có hai con trai, con trưởng tên Thiên Quân, con thứ tên Thiên Hằng. Nhưng ràng hai đứa trẻ đó tan thây trong biển lửa, người đột nhiên xuất lúc này là ai?

      “Trầm Ngạn Khanh, con thứ ba, chắc thế bá nhớ . Năm đó vãn bối yếu ớt nhiều bệnh, phụ thân tìm thầy kiếm thuốc khắp nơi, thế bá cũng từng tìm giúp.” Trầm Ngạn Khanh chắp tay sau lưng, người đứng trước mặt nhiều như vậy nhưng để ai vào mắt, người tỏa ra khí thế mạnh mẽ ngang ngược khiến mọi người lùi bước.

      “Ngươi đến đây làm gì?” Bàn tay sau lưng Lâm Mộc Sâm nắm thành nắm đấm, siết răng rắc, đây là tai họa, thể để sống. Năm đó vốn tưởng chết yểu, ngờ vẫn sống rất tốt, còn có thể thay phụ thân chết đến đòi nợ bọn họ, sao có thể tha cho .

      “Gia phụ cực kỳ nhớ ngài, hôm nay ngài có hai lựa chọn, thứ nhất, vươn cổ chờ giết, thứ hai, cho vãn bối xem thử uy lực ba thước* kiếm của ngài.” Hai câu nhàng bâng quơ thành công châm bùng ngọn lửa trong đại sảnh, ai cũng thầm nghĩ: ngươi cho rằng ngươi là thần tiên chuyển thế sao? Quá ngông cuồng rồi. (3 thước=1 mét)

      Trầm Ngạn Khanh đứng yên bất động, thong thả lắc lắc tay áo rộng, “Thế bá phải là kẻ chủ mưu, cho nên hôm nay ta tay, tổn thương con cháu của người, có điều nếu sau này bọn tìm ta trả thù, đừng trách ta độc ác vô tình.”

      Tiểu tử ngang ngược, ngươi phải chết.” Lâm Thủy gầm lên, rút kiếm nghênh đón.

      Trầm Ngạn Khanh chút cử động, hai tay áo vung lên, luồng nội lực thẳng tắp mạnh mẽ thoát ra, trực tiếp đánh bay người ra ngoài.

      Hai mắt Tửu Công sáng lên, miệng còn đọng giọt nước, giống con báo bật dậy khỏi ghế, đón được Lâm Thủy bay ngược, nắm tay biến ảo trực tiếp đánh về phía Trầm Ngạn Khanh, “Tiểu tử, giọng điệu lớn, tiếp ta chiêu.”

      quyền này tựa như Thái Sơn đè xuống, vô cùng mạnh mẽ, khí quanh thân Trầm Ngạn Khanh đều bị xé rách, dưới chân xuất cái hố sâu, nhưng quần áo lại vẫn toàn vẹn tổn hao gì, “Oan có đầu nợ có chủ, xin tiền bối đừng ép ta đại khai sát giới.” Sát khí vô hình theo lời truyền khắp đại sảnh.

      Mọi người nhìn ra mức độ công phu của , người bình thường ai lại tiến lên nhận chưởng, đều lui về phía sau, sợ phải rướt họa vào thân.

      “Tiểu tử, ngươi là đệ tử môn phái nào?” Vóc dáng Tửu công rất , khoảng chừng 1m55, ngẩng đầu đứng nhìn người khác, Phong Thiển Ảnh nhìn bộ dạng của lão mà vô cùng thú vị, khỏi cười : “Tiền bối hỏi là để lôi kéo làm quen sao?”

      “Thế tiểu tử ngươi là ai? Sao bộ dạng lại giống nữ tử, sợ bị người ta cưỡng ép sao.” Tửu Công thổi râu trừng mắt, Phong Thiển Ảnh chớp chớp mắt phượng, càng nhìn càng thấy khó ưa, mặt chứa nụ cười, gằn từng tiếng: “Ngạn Khanh, ta muốn giết người.”

      Trầm Ngạn Khanh quan tâm đến ta, tao nhã giẫm chân bước về phía trước, người chung quanh bị khí thế của ép mà lui lại mở đường, khi đến gần, bình tĩnh : “Thế bá, xin chỉ giáo.”

      Phong Thiển Ảnh chỉ vào mũi của Tửu Công, tức giận : “Cái mũi hũ hèm này, cố tình khiêu khích đúng ? Đừng tưởng rằng thử qua mấy chiêu là có thể biết ta xuất thân từ môn phái nào, cho lão biết đó chỉ là mơ mộng hảo huyền thôi.” xong bèn quan tâm đến lão, ánh mắt đảo qua nhìn thấy Lăng Vân và Trương Tử Tuấn, trừng mắt cười với bọn họ.

      Đặng Húc kéo cánh tay Lâm Mộc Sâm, vẻ mặt trầm trọng, “Lão ca, nội lực người này thâm hậu, sợ thấp hơn ta và lão, ta và lão hợp lực có lẽ chế trụ được .”

      Lâm Mộc Sâm lắc lắc đầu, “cây chết để da người chết để tiếng”, nếu hôm nay lão đánh thắng thiếu niên, bảng hiệu của Cửu Hoa cung xem như bị đập bể, “ cần, ta tin có thể lật trời.”

      Đệ tử Cửu Hoa cung cầm kiếm đứng đầy ngoài cửa, bộ dáng chật vật, xem ra là bị người dùng nội lực đánh. Phong Thiển Ảnh trêu tức nhìn bọn họ, huýt sáo hơi, đầy trêu đùa.

      Hai người vào Cửu Hoa cung như vào chỗ người, chỉ dựa vào điều này cũng đủ thuyết minh lợi hại, chỉ là biết thế đủ lợi hại để khiêu khích Lâm Mộc Sâm thành danh giang hồ lâu chưa.

      Cuối cùng Lâm Mộc Sâm cũng bước tới, “Việc phụ thân ngươi qua đời năm đó ta cũng thể tránh được trách nhiệm, hiền điệt muốn báo thù cho cha, phải dựa vào bản lĩnh, để ta thử xem ngươi có bản lĩnh đến đâu mà cả gan dám đến đây khiêu khích.” có thuộc hạ đưa bội kiếm lão vẫn luôn mang bên mình nhiều năm đến cho lão.

      Hai tay Trầm Ngạn Khanh rủ xuống tự nhiên, xem ra định sử dụng vũ khí, “Bá phụ, ta cho lão thời gian trăn trối.” Gương mặt tuấn tú lạnh lẽo, ngôn từ ngang ngược.

      Lâm Mộc Sâm sống nhiều năm cũng phải chỉ để chơi, tu luyện công phu dưỡng khí đến cảnh giới cao, bị ảnh hưởng bởi lời của , kiếm chếch nghiêng, nhìn bộ dáng nghiêm túc này, hẳn là tay nhường nhịn, “Hiền chất, thua cũng đừng trách thế bá xuống tay nể tình.”

      Trầm Ngạn Khanh im lặng mỉm cười, ý cười như dấu hiệu vạn kiếm giao tranh, gió lay thân động, tốc độ của cực nhanh, chỉ nửa nhịp thở đứng trước mặt Lâm Mộc Sâm. thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, đúng là chiêu thức Ảo Ảnh Mê Tung thuật thất truyền của Trầm gia. Công phu luyện đến mức cao nhất, phân thân cũng có thể đánh địch. Khả năng nắm bắt võ học của Trầm Ngạn Khanh vốn rất tốt, hơn nữa còn có kinh nghiệm của đời trước, tiến bộ có thể là ngày nghìn dặm.

      Chỉ qua hai lần hít thở, khi mọi người hoàn hồn, Lâm Mộc Sâm miệng mũi đổ máu chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất, bội kiếm bên người cũng gãy thành bảy đoạn, rơi vãi đầy đất, cùng chủ nhân bước đến cuối đường.

      “Thế bá, đường bình an, gia phụ ở dưới suối vàng chờ chúc thọ ngài.” Lời còn chưa dứt, người lướt xa, người ưa náo nhiệt bèn đuổi theo, nhưng ngoài cửa cung đâu còn thấy bóng dáng hai người?

      “Cha, cha, người sao rồi?” Lâm Thủy thét lên kinh hãi, vội ôm phụ thân vào lòng.

      Tất cả đều là người từng trải, vừa nhìn liền biết mạng người này tận, cũng xem như có nhận thức bước đầu về cách thức xuống tay độc ác dứt khoát của Trầm Ngạn Khanh, tuổi còn trẻ mà xuống tay chút lưu tình, hơn nữa công lực cao sâu, chiêu thức khó lường, sau này trưởng thành, biết có bao nhiêu người chết dưới tay .

      Lâm Mộc Sâm nghẹn hơi nơi cổ họng, vài lão bằng hữu cùng ra tay, dùng nội lực duy trì sinh mệnh ngắn ngủi cho lão, Tôn Chi Hạc của kiếm phái Thiên Sơn lộ vẻ lo lắng, bởi vì lão ta cũng có liên quan đến việc này, qua hôm nay, e rằng kế tiếp là lão ta, “Lão ca, chuyện vừa rồi là sao?”

      Ông lão tám mươi thua dưới tay đứa trẻ, ánh mắt Lâm Mộc Sâm đầy vẻ cam lòng, chỉ nhịp thở xuất ba chiêu, khiến lão có lực chống đỡ, ngay cả Tuyết Sơn Khí Hải cũng bị phế, ánh mắt cam lòng dần trở nên đục ngầu, hai tay níu chặt kéo vạt áo Lâm Thủy, dặn dò: “Con à, nhớ kỹ, đừng trả thù, được báo thù cho ta, đây là trừng phạt cho tội của ta.”

      “Cha, thù này thể báo. Con nhất định khổ luyện võ công, dù con đánh lại , vẫn còn có đời sau, ngày nào đó cũng báo được thù.” Hai mắt Lâm Thủy đỏ ngầu, nếu phụ thân chết, toàn bộ Cửu Hoa cung cũng mất theo.

      Lâm Mộc Sâm lắc đầu, khóe môi lưu lại vết máu, “Con à, chắc chắn Trầm Ngạn Khanh kia tu luyện bí quyết Cửu U Phong Linh, tu luyện mười năm có được công lực trăm năm, con thắng được. Con trai, con nhớ kỹ, mạng dài, trong mấy năm lại giang hồ, con đừng trêu chọc . Cửu Hoa cung sống an nhàn tự tại, xen vào việc giang hồ, nhớ kỹ chưa? A......Con trai, con nhất định phải nghe lời của phụ thân.”

      “Cha.” cam lòng, đợi kịp gì, Lâm Mộc Sâm bắt đầu ho khan, ho xé ruột xé gan, mang vẻ mặt đau thương cùng cực trước khi chết, tức giận quát: “Con muốn ta chết cũng yên sao? Con là người đứng đầu cung, con muốn kéo cả tộc Lâm thị chúng ta đến đường cùng sao? Đừng để tâm huyết mấy mươi năm của vi phụ hủy trong tay con, được chọc đến gã “sát thần” kia, sau này có người đối phó , con trai, con nhớ kỹ chưa? Hả?”

      Lâm Thủy cực kỳ đau thương, nhưng cũng thể khiến phụ thân yên lòng nhắm mắt, gật đầu mạnh, “Cha, người yên tâm, con nhớ kỹ, nhớ kỹ mà.”

      Lâm Mộc Sâm nghe được lời hứa của con trai, hộc máu chết tại chỗ.

      Buổi sáng cả Cửu Hoa cung vui mừng, giấy đỏ dán khắp nơi, buổi chiều tấu nhạc buồn, lụa trắng tung bay khắp chốn, các hiệp khách võ lâm đều cáo từ rời .

      Sau ngày hôm đó, Cửu Hoa cung hoàn toàn xoá tên khỏi giang hồ.
      amandatruc, AliceNguyen, vanlactamviem34 others thích bài này.

    4. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Trầm đại khái sát giới

    5. Linh Nguyễn

      Linh Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      35
      ta muon xem sung? :032::032::032:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :